CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 3 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 21 to 30 of 34

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1

    Default

    Chương 25
    Mĩ nhân xuất dục (3)


    “Sở Sở thư!” Tiểu Lục Tử xấu hổ tới trước một bước, nắm lấy bàn tay lạnh buốt thấu xương của nàng, vội vàng giải thích: “Đệ nghĩ chỉ cần hơn mười ngày liền có thể quay về, muốn cho thư một ngạc nhiên vui mừng. Ai, không ngờ **ng phải một con bé suy nghĩ khờ khạo, bức đệ vào Long Cốt sơn mạch, chạy trong đó nửa năm mới ra được.”

    “A! Long Cốt sơn mạch? Trong đó đều là yêu quái hung ác nha!” Sở Sở không thể giận dỗi với hắn, vội vàng nắm lại hai bàn tay ấm áp của hắn, hỏi: “Lại, để thư thư xem nào, không có thụ thương chứ?”

    Tiểu Lục Tử lại đem Hỏa Phượng Kiếm thu hồi vào giới chỉ, thừa cơ ôm lấy Sở mĩ nhân lõa lồ, như lưu manh ở bên tai nàng nói: “Thương tích rất nặng. Vừa vào cửa liền bị thư thư oán trách, gần như khó qua được cái chết.”

    Hai ma thủ lần mò trên tấm lưng phấn mịn nhẵn trơn bóng của nàng, eo lưng nhỏ nhắn giống như cành liễu của nàng, đường nét nhu hòa, sờ đến gần vùng eo mông, ngọc đồn (mông) căng nở giống như gò núi lồi lên, khe mông nở rộ trêu người mơ mộng xa xôi như thế, dẫn dắt sắc thủ của nam hài không ngừng xoa nắn ở giữa phần mông đẫy đã của nàng.

    Sở Sở nhất thời kích động bị thiếu niên chiếm lấy tiện nghi, nàng không ngờ Tiểu Lục Tử sau khi ra đi nửa năm, lá gan biến thành to thế này, tâm tư biến thành sắc dục thế này, lại có thể từ eo lưng mò đến hương đồn (mông) xấu hổ nhất, kể cả chốn đào nguyên riêng tư đó đều bị hắn **ng đến.

    Mặt ngọc của nữ nhân đỏ rực, muốn đấy hắn ra, lại phát hiện tim chẳng kìm nén được, sức lực càng lúc càng yếu, thằng xuống trầm mê, không muốn để hắn rời khỏi, cánh tay trắng muốt ôm chặt nam hài cao lớn càng lúc càng mạnh.

    “A a a, không muốn, rất ngứa ngáy kì quái ha. A, không muốn nha, không thể mò tiếp xuống dưới, ừ a, thư thư phải nổi giận đấy …” Thân người mềm mại của nữ nhân run rẩy, phát hiện chân tuyết thon dài bị thiếu niên tách ra, bàn tay phải của hắn đàng từ phía sau hương đồn (mông) mượt mà mềm mại nẩy nở sờ đến tiến vào vườn hoa, một chùm cỏ thơm khiến người vừa ý bị nam hài nhẹ nhàng khơi gạt, giống như tìm kiếm động độc xà.

    “Để đệ sờ kĩ nào, bỏ đi lâu thế này, thật là khiến đệ đệ nhớ chết đi, mỗi đêm ngày đều nhớ tới thư thư. Phải, giạng chân như vậy, để đệ kiểm tra một lần thư thư có nhớ đệ không?”
    Trong đầu nam nhân nghĩ đến bóng người xinh đẹp lẳng lơ trong Huyền Nữ Kinh, lại còn tình cảnh tựa như mộng ảo đêm đó, khiến trong lòng hắn nhiều thêm một phần dâm niệm tà ác, một vài thủ pháp cùng tư thế lạ lùng cổ quái xuất hiện trong đầu.

    Thân thể nữ nhân mềm yếu ngứa ngáy khó chịu, thân thể bị hàn độc xâm nhập trường kì băng lạnh, hiện giờ lại bị vài động tác nhỏ của nam hài đùa bỡn đến sôi nổi đầm đìa (nhiệt triều lâm li), so với ngâm tắm còn thư thái hơn, một dòng nước ấm nóng ở bụng dưới dâng trào, so với nước tắm hầm hập còn nóng hơn. “A, không muốn sờ, a a.”

    Nguyên lai, tay trái Tiểu Lục Tử đã trèo lên đỉnh núi tuyết, trên anh đào niết mạnh lấy vài cái, khiến dục hỏa vừa mới dâng trào của nàng ta đè nén xuống, càng có thể dùng ra sức lực muốn đẩy nam hài đang giở trò ra.

    “Đệ vẫn có thể khi phụ thư thư …” Sở Sở trực giác rõ được hậu quả mò tiếp xuống dưới, nhưng nàng lại luyến tiếc thông báo nhiệt tình của nam hài đột nhiên dũng cảm nổi lên, đây so với lời nịnh người lén lén lút lút trước đây càng khiến nữ nhân lòng vui sướng hơn.

    Nàng đã 20 tuổi, ở Thiên Vũ đại lục trong tuổi tác phổ biến tảo hôn, đã thuộc về lão cô nương không thể xuất giá. Nếu không phải 2 năm trước gặp được Tiểu Lục Tử giống như tiểu nam hài, lại giống như kì tích với ma quỷ xui khiến yêu hắn, sớm sợ rằng không cách nào gả cho người hắn thành vợ thành thiếp.

    Tiểu Lục Tử đối với phản ứng của nàng ta hưng phấn phi thường, hắn biết trong người Sở Sở có một cỗ lực lượng cường đại không biết tên, tuy không cách nào sử dụng, nhưng sức lực của nàng lại lớn đến kinh người, nếu nàng ta muốn phản kháng, năng lượng bản thân cường đại gấp đôi cũng không cách chi khinh bạc nàng ta. Tình cảnh hiện tại biểu hiện rõ ràng, lòng xuân của nàng đã nảy sinh.

    “Sở Sở thư, làm phu nhân đệ được không?” Trong miệng hắn mơ hồ nói ra lời thật lòng, lại vội vàng ngậm lấy đỉnh núi tuyết của Sở mĩ nhân, không có nói tiếng nào. Nữ nhân yêu kiều kêu một tiếng, mềm nhũn như bông vải trong lòng Tiểu Lục Tử, ghì chặt lấy cổ hắn, khiến miệng hắn ngậm càng sâu càng gắn bó.

  2. #2

    Default

    Chương 26
    Mĩ nhân xuất dục (4)


    Tiểu Lục Tử biết thời gian không đợi người, hiện tại nhất định phải đem chuyệt của Sở Sở định cho xong, nếu không 2 ngày sau khi bỏ trốn, không biết khi nào mới có thể quay lại, sợ rằng không có biến thành sự thật, chỉ lo nữ hài có thể thay lòng.

    Đây thật là không phải đả kích nam nhân hai kiếp mới yêu lần đầu có thể tiếp nhận. Hắn đây là dựa theo kí ức tiền thế suy đoán tính cách nữ nhân cổ đại, nghĩ đủ dùng thích hợp cho nữ nhân thế giới này.

    Sở Sở tuy là vừa mới vào thùng tắm, nước nóng bên trong lại đóng băng rất nhanh, Tiểu Lục Tử biết đây là ảnh hưởng của hàn tố trên người nàng. Sợ nàng lạnh, vội vàng nhân nữ nhân còn mơ hồ trong dục hỏa bế nàng ra, dùng khăn mặt qua loa lau vài cái, rồi đem nàng bế đến màn ấm giường ngọc.

    Tuy mới là cuối thu, nơi đây lại ở Giang Nam, phòng nàng lại đã đốt lò than.
    “Hảo đệ đệ, không nên đùa thư thư nữa, đợi đêm tân hôn của chúng ta, thư thư lại đem toàn bộ thân thể giao cho đệ … ê a!” Sở Sở nhắm con mắt đẹp sáng lại, cách quãng lại cầu xin.

    Nàng đã lõa thể nằm dài trên giường. Một đoạn lớn của chân ngọc trơn tuyết bị ngâm trong chất lỏng như mật đến ẩm uốt mát lạnh, ma thủ của Tiểu Lục Tử đã lạc đến trên cuống hoa của nữ nhân, lại cắt uốn lời của nữ nhân.

    Nghe được tới đây, trong lòng Tiểu Lục Tử mềm ra, không nỡ lại để nữ hài giữ nghiêm đạo phụ gia trinh hiền khó nói, liền bèn nhào nặn bộ ngực phì nhiêu xinh đẹp của nàng cười nói: “Thư thư tốt, vậy chúng ta hiện tại liển thành thân nha? Thế đệ có thể với thư thư cùng nhau hưởng thụ sự vui sướng trở mây.”

    “Xì! Nào có như tiểu lưu manh thế này của đệ, cũng chú ý một chút đến thể diện của gia đình nữ nhân chứ, tất cả bị đệ loạn như thế này …” Nữ hài thấy hắn dừng lại, miệng thở một hơi nhẹ nhõm, đưa tay kéo lấy cái chăn, che lấy thân người nở nang trắng tuyết như ngọc.

    “Thư thư tốt, để đệ ôm nữa nào, đệ sẽ không mò loạn.” Nam hài tử trơ trẽn chui vào trong chăn, Sở Sở sớm đã mồ hôi đầm đìa không kham nổi càn quấy của hắn, rốt cuộc lần nữa bị hắn thực hiện được, mĩ nhũ như tuyết lê lần nữa bị hắn cầm lấy, một cây vật lớn hừng hực mà cứng chắc đội lên trên hương đồn (mông) xinh đẹp nẩy nở, trên thấm ướt chất lỏng trơn dính như mật, gần như bị hắn từ phía sau đâm thọc tiến vào, Sở Sở sợ đến hoa dung thất sắc, lật đật nhanh chóng lật người qua, từ trước mặt ôm chặt lấy hắn, không để hắn loạn lên.

    Hai người đều hoài tâm sự, đang muốn nói chuyện, chợt nghe sư khiếu bên ngoài khẽ giọng kêu vui, thanh âm Sở Lôi hào sảng từ bên ngoài truyền lại: “Muội tử, nghe nói Tiểu Lục Tử quay về rồi, hắn đã từng lại hỏi thăm qua muội chưa?”

    Tiểu Lục Tử vửa nghe thanh âm của Sở Lôi, thầm vui mừng mới rồi không có cưỡng ép, nếu là bị đại cữu ca bảo thủ tử thủ cựu lễ này tóm được, không chết cũng được lột da.

    Thế là vội vàng kêu lên: “Đại cửu tử, ta giống loại người không có lương tâm đó sao. Đệ vừa quay về liền chạy tới thăm hỏi Sở Sở, ngay cả bọn tiểu huynh đệ chịu ức hiếp đó còn không kịp lại an ủi.”

    “Tử tiểu tử, ngươi lại chui vào trong phòng Sở Sở, xé ra cho ta.” Sở Lôi do dự một chút, lại kêu lên: “Muội tử, hắn không có khi phụ muội chứ?”

    Sở Sở vừa nghe được thanh âm ca ca liền xấu hổ muốn mặc y phục, lại bị Tiểu Lục Tử ôm chặt cửa động không được, lúc này chỉ đành đáp: “Muội không việc gì. Tiểu Lục Tử giúp muội mượn được Hỏa Phượng Kiếm, bọn muội đang chuẩn bị liệu thương.”

    Tiểu Lục Tử cười xấu xa hôn nàng, hạ giọng ở bên tai nàng: “Nghĩ không được thư cũng có thể lừa người, hơn nữa còn lừa khôn khéo như thế, đệ sau này phải cận thận, sợ phải phân biệt rõ câu nào của tỉ là thật câu nào là giả!”

    “Đáng ghét, thư đây cũng không vì đệ … a a!” Đôi môi đỏ của Sở Sở đột nhiên bị ngăn trở, nam hài nhiệt tình mà bá đạo ngậm lấy cánh môi thơm mềm, khều mở hàm răng chỉnh tề, hút mút chiếc lưỡi thơm trơn mềm, nước bọt (tiết) từ từ, cũng bị quấy rối không an phận.

    Sở Sở trúc trắc bị hắn kéo theo, phân biệt không rõ nam bắc, miễn cưỡng nuốt vài ngụm, lại cũng cảm giác được ngọt ngào dị thường, một chút cũng không có nổi giận.

  3. #3

    Default

    Chương 27
    Mĩ nhân xuất dục (5)


    “A!” Sở Lôi sau khi nghe, nghi hoặc đáp một tiếng, lại vội vàng kêu: “Dựa theo phương pháp vận công liệu dưỡng gia truyền của chúng ta, đem năng lượng của Hỏa Phượng Kiếm dẫn vào trong cơ thể liền có thể, không cần cưỡng ép tiêu hóa vào năng lượng trong người muội, đừng lại tổn thương tới mắt!”

    Mắt Sở Sở đã để không ít danh y xem qua, cũng để không ít huyền thuật đại sư trị liệu qua, nhưng chẳng những không cách nào tiêu hóa được cỗ năng lượng cường đại trong người nàng, còn khiến mắt nàng đau đớn rất lâu, bệnh tình càng là thêm nặng, vố cớ chảy nước mắt vài tháng. Từ đó về sau, nàng liền không dám lại để danh y hoặc huyền thuật đại sư trị liệu, chỉ sợ càng chữa càng hỏng.

    “Vâng, Sở Sở rõ rồi!” Sở Sở đáp lại một tiếng, mặc lên đỗ đâu màu ngà, xoay lưng lại Tiểu Lục Tử, nhẹ nhàng mặc quần lót. Mà không biết, cái mông mượt mà phì nhiêu thành thục đó của nàng, lại bị Tiểu Lục Tử ra sức nhào nặn mấy cái. Sở Sở không biết nửa năm nay hắn đã trải qua việc gì, chỉ cảm thấy được sắc dục của hắn khiến người xấu hổ (tim) dập dồn, song lại không có cách gì sợ hãi, tuy có chút đau đớn, lại ngứa ngáy đến khiến nữ nhân rên rĩ, cả người đều là thư thái, rất muốn được hắn tiếp tục sờ mờ.

    “Đáng ghét!” Nữ nhân nhéo trên eo hắn một cái, hành vi trả miếng, giờ mới tiếp lấy Hỏa Phượng Kiếm trong tay Tiểu Lục Tử, “Khi thư thư động công, đệ không được giở trò.”

    Tiểu Lục Tử gật đầu lia lịa, hắn còn chưa háo sắc đến mức đem sinh mệnh nữ nhân ra đùa, thấy nàng ngồi xếp bằng trên giường, hắn cũng mặc y phục, tận lực cách xa một chút, chỉ sợ lắc lư giường ảnh hưởng đến nàng. Bất quá con mắt một khắc cũng không li khai thân người thành thục nảy nở, hắn từ từ đem đem Sở Sở cùng Huyền Tử của Huyền Tử Kinh so sánh, nhất thời lại phân không rõ ai hơn ai kém.

    Tuy yêu Sở Sở hơn, lại thấy Huyền Tử càng yêu mị hơn, không biết thân thể nàng ta có sự đẩy đà mềm mại của Sở Sở hay không.

    Một đạo hồng sắc hỏa quang từ tay phải cầm kiếm của nàng vọt lên, trông như đầu tên, chảy qua như đôi cánh tay ngọc, đến được trước ngực, núi tuyết trắng tuyết như mỡ đặc bị chiếu sáng như thủy tinh, sặc sỡ lóa mắt. Nguồn sáng dừng lại nơi ngực một lúc, mới chậm chạp chảy về tay trái. Đợi khi hai cánh tay ngọc đều bị hỏa quang chiếu đỏ, hai bàn tay của nàng nâng lên cao, trông như rất phí sức lực nắm cán kiếm, đồng thời hấp thu năng lượng.

    Tiểu Lục Tử thấy hỏa hệ tiên thạch trên chuôi kiếm vài phần ảm đạm, giờ mới minh bạch nguyên nhân keo kiệt của Thượng Quan thế gia. Nguyên lai tiên thạch này thuộc về đồ tiêu hao, dùng một lần ít một lần, bình thường sử dụng đều là hao phí tới lực nguyên tố bên trong. Hiện nay bị người ngoài trộm lấy sử dụng, chả trách Thượng Quan thế gia lao sư động chúng muốn bắt mình.

    “Ừm, đi nhận lỗi thật tốt với Thượng Quan Đào Đào, hi vọng ả ta có thể giúp mình nói vài lời tốt, để nhị ca ả đừng quá hung ác càn quấy. Bất quà, dù tính Thượng Quan Trác Việt tha cho ta, Cao Cầu này của Kim Tiền Bang cũng không thể bỏ qua cho Tế Bần Bang chúng ta. Hứ hứ, phía bên nằm chìm, sao cho phép người khác ngủ ngon, ta trên danh nghĩa là vì trị thương cho mấy chục huynh đệ thụ thương các ngươi mà trộm kiếm, kì thật ta là muốn phân hóa lực lượng nội bộ các người.”

    7 tháng trước, Kim Tiền Bang bang chủ Cao Cầu vì chúc mừng “triệt để” tiêu diệt Thiết Kì Bang nên bày tiệc, trong tiệc rượu toàn là tiểu đầu mục lập công còn có gia quyến của bọn họ. Tế Bần Bang trong chiến dịch này ra sức không ít, cũng có hơn mười người có mặt. Hôm đó tâm tình Sở Sở tốt, cũng tham dự tiệc rượu, lại đột nhiên bị dư nghiệt của Thiết Kì Bang xuất hiện tập kích thụ thương.

    Thiết Kì Bang dùng là Hàn Sương Phù cao cấp cùng Hàn Băng Phù cao cấp uy lực cực lớn, lại khiến tổng bộ Kim Tiền Bang tháng 3 mùa xuân thổi hoa tuyết, có thể thấy sự cường đại của ngọc phù cao cấp.

    Một lần tập kích đó, Kim Tiền Bang chết 74 vị tiểu đầu mục công lực không kém, thương hơn 80 vị, mà Sở Sở là một trong nhửng người thụ thương. Vì để thu được nhân tâm cùng lôi kéo lực lượng nòng cốt của Kim Tiền Bang, Vương Tiểu Lục này mới mạo hiểm trộm Hỏa Phượng Kiếm.

  4. #4

    Default

    Chương 28: Chế Tạo Mỹ Phụ (1)

    Sau một khoảng thời thần, vầng sắc quang đỏ hồng quanh thân Sở Sở từ từ giảm xuống, thân thể trắng muốt của nàng xuất ra từng giọng mồ hôi, lóng lánh như ánh châu, rớt xuống sàn nhà biến thành băng tuyết, có thể thấy ít có cao thủ nào có thuật pháp cao cường và uy lực khủng bố như vậy. Hồng quang càng lúc càng yếu, mồ hôi càng lúc càng dày, sau cùng trên đôi mắt tối đen của nàng xuất ra một luồng hàn khí màu đen phiêu tán trong không khí.

    Tiểu Lục Tử cảm giác nhiệt độ trong phòng lạnh đi rất nhiều, lập tức đứng dậy cho thêm nhiên liệu vào lò sưởi, nhìn ra ngoài hiên suy nghĩ lo lắng cả buổi. Sau đó, thấy mọi chuyện của nàng khá ổn, Tiểu Lục Tử bèn nhón chân bước ra khỏi khuê phòng của Sở Sở, định lấu thêm than để gia tăng nhiệt độ.

    “Tặc tiểu tử, tặc đầu tặc não trốn đi đâu đó? Sao không ở trong hộ khán cho Sở Sở?” Nguyên Sơ Lôi nhất mực thủ ở bên ngoài, thấy Tiểu Lục Tử từ trong lâu các của Sở Sở đi ra, bèn lập tức quát trầm. Bất quá, tíếng quát đó khá nhẹ, chứng tỏ gã sợ ảnh hưởng đến muội muội đang liệu thương.

    Sở Lôi cao lớn uy mãnh, da đen rám, diện mạo thô quánh tuấn tú, đôi mắt trầm ổn như sơn, khiến cho người nhìn có một thức cảm giác an toàn tự tin. Gã mang trên người một bộ hộ vệ phục của Kim Tiễn Bang. Đây là bộ khinh giáp nhẹ vũ lâm quân thuộc thành chủ phủ này đã được cải tạo lại, vì gã sợ tỷ phu của mình truy cứu.

    Tỷ phu của Cao Cầu chính là đệ nhất sủng thần THái Kinh thân cận bên cạnh Thành chủ Triệu Cát . Thái Kinh khi trên ép dưới, quyền lực vô cùng to lớn ở Trung Châu quận. Tuy nhiên, do Triệu Cát si mê mỹ nư và thư họa, tựa hồ quên mình có thân phận thành chủ, nhất thiết mọi chuyện đều để Thái Kinh quản lý, nhất thời khiến Cao Cầu được lợi không ít.

    “Đệ ra lấy than rồi vào lại, đã bức hàn độc ra ngoài, không phải lo ngại nữa, huynh cứ yên tâm!” Tiểu Lục Tử lấy một khúc cũi, thấu Sở Lôi định nói gì đó, bèn hỏi: “Đại cữu ca, huynh có chuyện gì?”

    “Đừng có xưng hô thân mật kiểu đó, Sở Sở có lấy ngươi bao giờ! Hiện tại, không biết ngươi có còn mạng cứu Sở Sở hay không, chuyện của Kim Tiễn Bang cùng Thượng Quang Trác Việt gần đây ngươi cũng có nghe qua chứ?” Sở Lôi thở dài đáp.

    Tiểu Lục Tử cả kinh hỏi: “Tên nhóc Cao Cầu hạ thủ với đệ à? Ngay sau khi dự yến, hắn trước mặt mọi người cầu đệ dùng cực phẩm hỏ hệ bảo kiếm cứu mệnh mà. Đệ trị đạo hắn thụ thương rất nhẹ, có lẽ không gì nhẹ hơn, chỉ sơ hắn bị cái di chứng dương vật không ngóc dậy nổi rồi? Không biết có thể dùng cây Hỏa Phượng Kiếm trong tay đệ trị bệnh đó không? Nếu không tại sao nó được xem là thứ cực phẩm của hỏa hệ được chứ?”

    “Ha ha, chắc là có quan hệ với Thượng Quan Trác Việt rồi. Hắn vốn không cần quan tâm đến lời của thủ hạ dưới trướng. Huynh đệ của Kim Tiền Bang đối với hắn sớm đã có oán ngôn, nếu không vì hắn cấp phí dụng khá cao, lại có thế lực của Thái Kinh bảo hộ, chỉ sợ sớm có người tạo phản rồi.” Sở Lôi cười khổ nói, thấy Tiểu Lục Tử tựa như không hề lo lắng, bèn nói tiếp: “Chờ cho Sở Sở liệu thương xong, ngươi mang Hỏa Phượng Kiếm đi trám miệng của Cao Cầu, nếu chuyện không ổn, bằng khinh thân thuật của ngươi, không có ai có thể ngăn được. Hơn nựa, các tiểu đầu mục của Kim Tiền Bang có mối quan hệ rất tốt với ngươi, chúng không để ngươi bị hại đâu.”

    “Ha ha, đúng là ý đó! Đại cữu ca, hai ngày này vô luận phát sinh chuyên gì, huynh cũng phải bảo hộ cho được Sở Sở. Tế Bần Bang của đệ chính thị là người chịu mệnh khổ, dù sao cũng không hề gì. Ừm, cứ theo lời đệ, đệ đi trước đã. » Tiểu lục tử cười cười, chuyển thân tiến vào, sắc mặt liền hiện vẻ trầm trọng.

    Từ khi hắn quay về tới giờ không có chút nào gọi là may mắn, hiện tại ngay cả Sở Lội cũng nghi ngờ ta, chỉ sợ mọi ưu phiền sẽ biến thành sự thật. Ài, không thèm nghĩ đến nữa, ngoài chuyện của Sở Sở, ta không thèm để tâm đến chuyện gì khác. Ầy, Thượng Quan thế gia có gì mà tốt chứ, nếu thật sự sợ chúng, ta không đã đi lấy Hỏa Phượng Kiếm về. Bất quá, hiện giờ không nên để cho mọn Vương gia gây sự, nếu không sẽ bại lộ thân phận vi diệu của mình!” Vừa nghĩ vừa tiến vào ngọa thất của Sở Sở.

  5. #5

    Default

    Chương 29
    Chế tạo mỹ phụ (2)

    Tiểu Lục Tử vừa tiến vào, đã nghe tiếng nữ nhân rên rỉ thống khổ. Người trên giường không biết làm thế nào mà buông bỏ Hỏa Phượng Kiếm, hai tay đang vò nắn cái bụng trắng phếu. Người ấy chính là Sở Sở, lúc này phơi bày da thịt trần trụi đỏ hồng giống như đã say túy lúy, phô bày vẻ đẹp dẫn dụ người khác. Một tiếng “rẹt: đột nhiên vang lên, chiếc áo lụa đã bị xé rách, bộ ngực đào tơ măng sữa rung rinh bật ra, phần đầu nhũ màu anh đào nhô hẳn ra như muốn tự thoát khỏi vòm đế của nó.

    “Sở Sở, nàng có sao không?” Tiểu Lục Tử nghĩ quá trình liệu thương cho nàng có gì không ổn, vội buông bỏ thanh than trong tay, chạy sát lại nhìn.

    “Hảo đệ đệ, tỷ nóng quá, giúp tỷ....” Từ mũi Sở Sở thoát ra một mùi u hương, thanh âm ngắc ngứ phát ra ý tứ phóng đãng, nắm chặt tay Tiểu Lục Tử, kéo hướng về chỗ ở giữa hai đùi nàng.

    Tiểu Lục Tử nhăn tít đôi mày, xem ra nàng ta giống như đang trong tình trạng trúng phải xuân dược. Nếu không phải là xuân dược, Sở Sở sao tự nhiên biến thành dâm đãng như thế? Bất quá, khi gã kiểm tra mạch môn của Sở Sở, thấy trong nội thể của nàng không có gì kỳ dị, hơn nữa hàn độc đã được thanh trừ, nên cũng yên tâm. Không biết có phải là hấp thụ nhiệt lượng quá nhiều không? Hắn không thể lý giải, bèn nhặt thanh Hỏa Phượng Kiếm đang nằm dưới đất lên, phát hiện hào quang trên bề mặt kiếm giờ đã ảm đạm đi rất nhiều, tựa hồ đã mất bớt một tầng phấn.

    Sở Sở thấy người đàn ông trong lòng của mình bỏ đi, liên khẩn cấp xoay người lại trên giường, không kềm được buột miệng thốt: “Hảo đệ đệ, tỷ tỷ yêu đệ, đừng có đi, đệ bỏ đi đã nửa năm trời, người ta không biết đã rơi bao nhiêu là lệ.” Nàng hào hễn ưỡn ẹo eo hông, toàn bộ hai gò sơn phong cao vút nhảy bật ra, sắc màu giống như đào ngọc trên trời.

    Tiểu Lục Tử bị lời tình thoại trần trụi của nàng khiến cho tâm động, lại thêm động tác dâm mỹ như phát cuồng ấy, khiến hắn dù sợ Sở Lôi canh gác bên ngoài, cũng quyết định phún xuất cho hết tà hỏa dưới bụng ra ngoài. Hắn tự động quy tình huống này là do thiên ý, nhanh chóng lột bỏ y phục, nhảy vội lên giường của mỹ nhân.

    “Hảo tỷ tỷ, cái này là do tỷ cầu đệ đấy! Khi tĩnh lại rồi đừng có đổ thừa cho đệ nha!” Tiểu Lục Tử phục trên người nàng, hai tay xoa nhẹ hai tòa sơn phong nhô cao, đầu lưỡi liếm nhẹ dái tai của mỹ nữ. Màn xoa nắn và tiếp xúc nhè nhẹ này lập tức khiến người đang bị dục hỏa thiêu đốt như trúng phải diệu huyệt, rên dài một tiếng.

    “Ư...ưu Tỷ tỷ muốn đi tiểu quá,.... thích quá....” Đôi chân dài trắng muốt như ngọc của nàng xoắn xít co duỗi lại rồi vòng ra xiết chặt lấy eo lưng của Tiểu Lục Tử.

  6. #6

    Default

    Chương 30

    Chế tạo mỹ phụ (3)


    Hai người đùa cợt dâm mĩ trên giường, không ngờ Huyền Tử bên trong bản Huyền Nữ Kinh đang cười hắc hắc thật lớn. Nàng đắc ý lăn lộn trên cỏ, miệng không ngừng nói: “Chủ nhân quả là có thiên phú dâm tà vô cùng tuyệt diệu, lần trước ta chỉ ở trong ý thức của người sảo diệu cung cấp một số ít tư liệu về dâm hí, không ngờ người quả nhiên có thể quán thông, đánh cho một nữ hài đoan trang cao quý trở thành mô dạng của một dâm phụ. Quả là cười chết Huyền tử thôi! Đương nhiên, nữ hài này có thân thể rất đặc thù. Rất tiếc là thần thức của ta quá yếu, không thể thông qua ý thức của chủ nhân để quan sát cho kỹ được.”

    Không biết trải qua bao lâu, Tiểu Lục Tử quyết định biến con cừu nhỏ ngoan hiền Sở Sở thành một nữ nhân chân chánh. Sát na vượt qua xử nữ mô, nữ hài rít khẽ một tiếng. Miệng nàng tức thời bị nam nhân phong trụ, khỏi kinh động đến đại cữu ca ở bên ngoài. Từ mỹ nữ thành mỹ phụ thật quá đơn giản. Từ tiểu nam hài thanh thuần thành một nam nhân dâm tà tàn ác cũng giản đơn không kém. Từ giờ trở đi, Thiên vũ đại lục đã có thêm một tuyệt thế mỹ phụ, và cũng có thêm một tuyệt thế dâm ma!

    Sau cơn co thắt, Sở Sở hoan hỉ nẩy ngược hạ thân trắng như tuyết tuyệt đẹp của mình cùng hưởng ứng Tiểu Lục Tử. Cảm giác tê dại lan tỏa ra toàn thân nàng.

    Nàng cảm giác từng sợi lông trên toàn thân mình đều đứng dậy. Thứ cảm giác toàn thân chấn động kịch liệt chưa bao giờ có ấy như có một luồng kích ngất chạy suốt người nàng vậy, khiến miệng nàng không nín được rít thét tán loạn lên: “Đệ đệ giỏi, tướng công giỏi, Sở Sở chắc chết quá!”

    Ở trong Huyền Nữ Kinh, Huyền tử lúc này cũng rên ư ử. Nàng hoảng sợ ngồi dậy khỏi đám cỏ, vỗ nhẹ gò ngực phập phồng tự nói: “Ôi trời, sao ta bị chủ nhân ảnh hưởng cho tinh thần lực yếu nhược thế này? Người có thực là một nhân loại nhược tiểu yếu ớt hay không? Hừm, không tốt rồi, ta cũng muốn.... ai a, phải khiến cho người dừng lại mới được, nếu không nữ hài ở ngoài đó chịu không nổi đâu, ngay cả mình cũng bị ảnh hưởng nữa.”

    Nhãn thần của Tiểu Lục Tử thoáng chốc khôi phục vẻ trong sáng, bảo bối được luồng mật hoa rưới khắp và quấn chặt khiến cho khoái cảm dâng trào không thể chịu nổi. Hắn bèn rùn mình xốc hạ thể tới, nghênh tiếp nữ tính Thuần âm tinh bằng một dòng nguyên dịch chí dương vô cùng quý giá. Dựa theo sự chỉ dẫn của Huyền tử, chuyện này đều khiến hai người hưởng thụ lợi ích cực đại. Tuy nhiên, lợi ích như thế nào, hai người họ lúc này không cần quan tâm.

    --------------------------------------------------------------------------------

  7. #7

    Default

    Chương 31:

    Chế tạo mỹ phụ (4)


    Mỹ nữ mới vừa được chuyển thành phụ nhân từ từ tỉnh lại, rúc đầu vào ngực nam nhân, ngọc thủ vòng qua eo lưng hắn xoa xoa nhè nhẹ. “Ái da, mưu sát thân phu kìa!” Nam nhân làm giọng quỷ hô nhỏ một tiếng, làm cho Sở Sở giật mình dừng tay lại, không nghĩ tới việc tăng thêm lực, chỉ nghiến răng hùng hổ bảo: “Chưa cưới mà chàng đã dày vò Sở Sở rồi, biến cho người ta thành một nữ tử dâm tiện rồi. Chàng đi đi, người ta không thèm lí gì đến chàng nữa.”

    Mắt Sở Sở từ từ ứa ra một giọt lệ, nhưng cánh tay vẫn không động đậy, vẫn vòng tay ôm chặt eo lưng của nam nhân. Lúc nãy, Tiểu Lục Tử đã sớm dự liệu sau khi Sở Sở thiếp đi sẽ có biểu hiện thế này, hắn cũng muốn biết tại làm sao lúc nãy nàng lại chuyển thành biểu hiện dâm đãng như thế. Bất quá, khi nghĩ thông sự tình, trong lòng hắn vô cùng hoan hỉ. Đối với tính cách của Sở Sở, hắn cũng hiểu rất nhiều. Nhẹ quệt đi giọt lệ ứa ra, hắn cười bảo: “Sở Sở tỷ, ta luôn muốn quan tâm đến tỷ, toàn tâm toàn ý muốn lấy tỷ làm chánh thê, tuyệt đối không như những gì tỷ tưởng tượng đâu. Chuyện ngoài ý muốn lúc nãy, trong lòng chúng ta đều thanh tỉnh, chỉ là lỡ hơi quá một chút thôi.”

    Nhìn thấy sắc diện của nàng có chút hòa hoãn, Tiểu Lục Tử nói tiếp: “Chờ cho ta làm xong mọi chuyện bên ngoài, nhất định sẽ mang nàng về nhà cử hành hôn lệ. Như ta đã nói qua, trưởng bối trong gia tộc của chúng ta ai nếu đều có điểm cứng nhắc, ta hiện tại chỉ mới vị thành niên, phải kiến lập sự nghiệp mới thành gia thất được. Bọn họ nhất định trông vào chúng ta. Ta thì không có vấn đề gì, chỉ sợ ủy khuất cho nàng ở nhà.”

    “Nhưng mà, chàng nói xem, chàng khinh bạc người ta như thế này thì còn ra thể thống gì nữa?!” Sở Sở đã ngừng khóc, khôi phục phần nào sinh khí, nhưng do sợ nam nhân cười mình là dâm đãng, nên vẫn cố giữ ngọc nhan nghiêm túc.

    “Ha ha, thề có lương tâm đất trời, rõ ràng là do nàng tình ta nguyện, sao lại tự nhiên biến thành khinh bạc được?” Tiểu Lục Tử thấy Sở Sở mặt ửng má hồng, trong đầu liền phát nộ, đột nhiên ép lên người nàng, hai thân thể lõa lồ áp chặt vào nhau, “Đừng có nổi giận, ta hiểu Sở Sở tỷ mà, cũng chỉ tại cây kiếm này có điều cổ quái, làm cho tỷ tỷ phải chịu ủy khuất, hay để đệ bẻ gãy kiếm này, sau đó tự vẫn tạ tội, có được không?”

    “Hoa ngôn xảo ngữ, rõ ràng là biết tỷ tỷ không bỏ qua, lại còn nói như thế nữa!” Sở Sở nhắm tịt mắt, che mặt cố ý không nhìn hắn. Nàng cực kỳ thông minh, nhớ lại dị trạng lúc liệu thương, suy nghĩ trước sau liền minh bạch nguyên do của sự tình. Trong lòng sợ hắn cười mình, lại sợ chọc giận hắn, chỉ còn biết chờ xem như thế nào, nên vờ hứ nhẹ một tiếng rồi im lặng.

    Sau trận mây mưa, trời đã về chiều, Tiểu Lục Tử biết Sở Lôi đã nghe được điều gì đó nên sớm li khai, tránh phải bị khó xử. Hắn nhẹ ôm mỹ phụ trong lòng đến tắm rửa cho sạch sẽ. Sở Sở sau khi nghe hắn thề thốt không cười nàng dâm đảng nữa, bèn đáp ứng tắm chung với hắn. Tiểu Lục Tử mặt nào cũng tốt, nên đã kịp hẹn lần gặp sau trước khi rời khỏi phòng nàng.

    Không ngờ, vừa rời khỏi lâu các của Sở Sở, đã nghe căn phòng phía trước có tiếng hừ lạnh. Sở Lôi thủ trì trường thương, lăng không bay đến, cản đường đi của hắn. Tiểu Lục Tử biết khó dối gã, bèn lặp tức cười nói: “Hầy, đại cữu ca vẫn còn ở đây, hàn độc của Sở Sở đã được chửa khỏi hoàn toàn, nàng hiện giờ đã khang phục. Ah, đệ xong việc rồi, phải về xử lí công việc.”

    “Hàn băng chi độc tuy đã được giải, nhưng lại trúng phải thứ còn mạnh hơn độc dược vạn lần! Tiểu tữ, ta không phải là người cổ hủ, nhớ là phải đối xử muội ấy cho tốt, nếu có điểm nào đó ủy khuất, ta không tha cho ngươi đâu.” Dứt lời, trường thương trong tay run lên, ngân quang lấp lánh như nghìn đóa hoa bay trong xuân muộn. Ngân quang vụt tắt, một cây nhỏ ngoài hai trượng đã trụi sạch, trơ lại một thanh thiết mộc. “Tối nay phải bồi tiếp muội ấy ăn, ta đã mua rượu và thức ăn từ Vạn Hương lâu.” Dứt lời, thân hình của gã đã khuất trong tiểu viện.

    “Mặt dữ lòng ngay! Hầy, sớm biết đại cữu ca thế nào cũng nói những lời này, sớm lấy Sở Sở cho rồi.” Trong lòng hắn nghĩ đến những chuyện đẹp đẽ, quay người trở lại các lâu của Sở Sở.

  8. #8

    Default

    Chương 32
    Lưu manh sự kiện (1)


    Đêm Trung Châu thành rất náo nhiệt, một điểm cũng không tiêu điều cùng hoang lương như các thành thị trong chiến loạn khác. Công tử y phục hoa mĩ dắt tì dẫn nô, trong thương phố đèn đốt sáng rõ tiêu tiền như nước. Tiểu thư, phu nhân thâm khuê tịch mịch cũng đang nhộn nhịp mang theo gió thơm, ở trên nhai đạo rộng rãi tìm kiếm diễm ngộ.

    Sau khi Khổng Tước vương triều diệt vong, hỗn chiến đã tiếp diễn trăm năm, phụ đạo nữ quy sớm bị ném ngoài mây xanh, chỉ có cực ít vài danh gia thế nữ dạng như Sở Sở mới có thể tuân theo một ít. Nếu ở thời đại phụ quy nghiêm cẩn, như dạng đó của Thượng Quan Đào Đào, thân thể bị Tiểu Lục Tử thấy được, trừ gả cho hắn, thì chỉ có tự sát bày tỏ thanh bạch.

    Tiểu Lục Tử nghĩ đến chỗ này, không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười kì quái, không biết là vui mừng hay là tiếc hận. Hắn rời khỏi tiểu viện của Sở Sở đã có nửa thời thần, tuyệt không có mục đích nhàn rỗi ngao du trên đường. Hắn còn đang vì chuyện của Hỏa Phượng Kiếm lo âu, đang nghĩ làm sao ứng phó thông tập lệnh (lệnh truy nã), tuy đã tính xong trường hợp xấu nhất, nhưng đó là một nước cờ không muốn đi nhất.

    Một trận cười vang rền loạn trước mặt, như là có chuyện gì thú vị phát sinh, dù cho nghệ nhân tốt nhất trên phố cũng không có loại vẻ náo nhiệt hiện tại, Tiểu Lục Tử hiếu kì chui vào đám người, muốn coi xem phát sinh chuyện gì, còn chưa chui đến trước đã nghe được thanh âm của Thượng Quan Đào Đào.

    “Ngươi không phải muốn cô nãi nãi bồi ngươi chơi đùa sao, ngươi khóc cái gì chứ, chẳng lẽ không muốn đùa?” Thượng Quan Đào Đào đang thục luyện chơi đùa một cây chủy thủ trong tay, chủy thủ tựa như một vật sống, đang xoay tròn giữa mười ngón tay trắng nõn của nàng ta. Nàng ta đang giẫm lồng ngực của một công tử, mỗi một câu mắng liền dùng chủy thủ vạch một đạo huyết ngân trên mặt hắn.

    “Ô a ô, cô nãi nãi tha mạng, bản công tử biết sai rồi, chỉ cần tha kẻ này, ta nguyện ý bồi thường tiền cho người, cầu xin người!” Một thanh niên tuấn tú đầu phấn mặt sơn trên đất, trên mặt tựa như mèo hoa, huyết châu đang thuận theo miệng vết thương ứa ra ngoài.

    “Biết sai rồi? Sai ở đâu? Bản cô nương cảm thấy ngươi nói không sai nha, nói bản cô nương dung mạo xinh đẹp, thiên sinh lệ chất, còn nói cái gì đẹp tựa thiên tiên … chẳng lẽ những lời này của ngươi sai?” Thượng Quan Đào Đào lại vạch một đường trên mặt hắn, cười rất giống tiểu ác ma.

    “Thiếu gia, thiếu gia … mau thả thiếu gia nhà ta ra, bằng không … bằng không …” Bốn hán tử béo tử run rẩy lẩy bẩy lời không thành câu, bởi vì Thượng Quan Bảo Bảo chính đang kéo cung tên ngắm bọn chúng.

    “Bằng không cái gì a? Tay của tiểu gia nhà ngươi tê, tên này không biết có thể bắn đến nơi đâu?” Thượng Quan Bảo Bảo than vãn rất không biết làm sao, gương mặt nhỏ non nớt hoạt kê phi thường. Mỗi một câu hắn nói, ngươi vây quanh đều có thể cười lớn vài tiếng, đối với hài đồng kì quái này mang hảo cảm kì quái, đây đúng là hiệu dụng của khà ái đây.

    Tiểu Lục Tử cười khổ, biết hai thư đệ này lại gây phiền phức rồi. Tuy tin tưởng bọn họ không phải chủ động gây chuyện, nhưng làm có chút quá đáng, đem gương mặt lấy làm tự hào của công tử người ta vạch thương, sau chuyện người ta không dốc sức báo phục mới quái. Vừa muốn làm người hòa giải khuyên bảo một cái, đột nhiên bốn hán tử nom nớp thấp thỏm đó đột nhiên làm loạn, nhất tề hướng tới Thượng Quan Bảo Bảo phóng tới. Bọn chúng muốn uy hiếp oa oa trắng nõn này, lấy đổi công tử nhà mình về, đáng tiếc bọn chúng tính sai thực lực của tiều nam hài.

    “Vèo!” “Vèo!” “Vèo!” Ba tiếng bạch vũ phá phông vạch qua, ba hán tử phóng tới ở trước nhất kêu thảm ngã trên đất, trên đùi bọn chúng đều cắm một cây bạch linh tiễn, lực đạo cực lớn, tiễn đã chìm vào sâu trong huyết nhục.

    Hán tử sau cùng nhất nhìn đầu tên gần đầu mũi, hai chân co giật như phát tác chứng động kinh, bịch một tiếng quỵ trên đất, cao giọng cầu xin: “Tiểu gia gia tha mạng, tha mạng a!”

  9. #9

    Default

    Chương 33
    Lưu manh sự kiện (2)


    “Ai da da, ngươi cầu tới cầu lui chính mấy câu như thế, nghe đến đầu ngón tay của tiểu gia nhà ngươi đều tê rồi.” Thượng Quan Bảo Bảo đắc ý cười lớn, đem thất thải bích ngọc cung trong tay thoáng kéo thoáng lỏng, cố ý dọa dẫm hán tử sớm đã mềm trên đất trên đất đó.

    “Tay của đệ tê rồi, để huynh giúp đệ niết nha?!” Tiểu Lục Tử đành đứng ra, hắn nghĩ muộn một hồi nữa, hỗn tiểu tử vô pháp vô thiên này có thể gây ra phiền phức như thế nào. Đây nói cho cùng không phải thành trì của Thượng Quan gia, nếu thực chọc giận địa đầu xà nơi đây, bản thân bang chủ của Tế Bần Bang đây cũng không chiếu cố nổi bọn họ.

    “A nha! Thư phu tới rồi!” Thượng Quan Bảo Bảo nhìn thấy liền kinh hãi, gương mặt đắc ý tức thì cười gượng vô cùng, “Thư thư nhanh dừng tay chút!” Hắn bản thân là không hãi sợ Tiểu Lục Tử, nhưng là sợ hình tượng dã man của thư thư lộ rõ, dọa chạy một thư phu tốt “tốt bụng” như vậy.

    Kinh hãi này của hắn không quan trọng, đầu ngón tay mềm nõn đó tê thực, vèo một tiếng, bắn tới trêm bụng dưới của hán tử. Tiểu Lục Tử cũng không liệu được hắn có thể như thể, tên này nếu là bị hắn bắn trúng, hán tử béo tốt này không chết cũng mất nừa mạng. Lực đạo của bích ngọc cung này kì đại vô bì, trong vội vàng bắn ra một khối đá, cũng chỉ là đánh lệch một tí ti, một tên này vừa khéo bắn trên mệnh căn tử của nam nhân.

    “A ôi!” Hai nam hài một lớn một nhỏ đồng thời ôm đầu ai thán, vì nam tử này mặc niệm. Hai nam hài cực có hiểu ngầm ngó đối phương, đồng thời nhún nhún vai, ý tứ đó là nói: “Không liên quan chuyện của ta!”

    Bởi hai nam hài đều đã đùn đẩy trách nhiệm, xui xẻo chỉ có trung niên nam tử hộ vệ gào thảm không ngừng. Tiếng cười xung quanh biến mất, bị thủ đoạn của ngọc oa oa như Kim Đồng này hù dọa, có kẻ nhỏ gan đã lặng lẽ rời khỏi.

    Nữ hài khả ái chính đang thi bạo kinh hãi kêu một tiếng nhảy tới, cuống cuồng đem chủy thủ giấu đến sau lưng, cong chiếc miệng nhỏ hồng nhuận, len lén quan sát nhãn thần của Tiểu Lục Tử, suy đoán tâm tư của hắn. Tiểu Lục Tử tựa cười không phải cười, vẻ mặt không bằng lòng, chỉ là phong thái trên mặt đó càng thêm mê người, đó là một loại mị lực thành thục nam nhân chân chính mới có.

    Phương tâm của Đào Đào nhảy loạn bình bịch, không chắc tâm tư của Tiểu Lục Tử, sân oán lẩm bẩm nói: “Đem người ta ném đến trong khách sạn, nửa ngày không tới thăm hỏi bọn muội. Muội cùng đệ đệ khó chịu đến phát hoảng, ra ngoài đi lại, lại đụng trúng lưu manh vô lại này, còn muốn cướp tiểu muội về nhà làm tiểu thiếp, thế là liền như thế, thế nào huynh cũng đều đã nhìn được.”

    “Ha ha, ta không có trách nàng, lưu manh như thế phải đánh.” Tiểu Lục Tử thấy thiếu nữ điêu man khả ái này dáng vẻ như thế, chợt cảm thấy hứng thú, vui vẻ cười lên.

    “Khách khách, muội chính biết huynh có thể giúp muội!” Chủy thủ trong tay nữ hài sớm bị nàng ta giấu vào trong trữ vật giới chỉ, nhìn thấy vẻ tươi cười của Tiểu Lục Tử, tâm tình rất tốt, thỏa tình bổ vào trong lòng của hắn, trên thân người lên, hai chân tựa như rắn cuộn quanh trên eo nam hài.

    Đám người xem náo nhiệt bên ngoài cười ầm một trận, ngoài ra huýt sáo. Có người nhận ra thân phận của Tiểu Lục Tử, nhao nhao vỗ tay tán thưởng cho hắn.

    “Uy! Uy! Ban ngày ban mặt … kìa, lãng lãng càn khôn … cũng không đúng. Cái đó, dù sao hai người các người cũng không nên trước mắt mọi người thân mật, càng không nên trước mặt đệ như thế nữa, chẳng lẽ chưa nghe qua cái nói không thích hợp nhi đồng sao?” Thượng Quan Bảo Bảo loay hoay bích ngọc cung, dáng vẻ quái dị la lên.

    Người vây quanh lại là một trận cười lớn thiện ý, tiếng cười cười một nửa, lại cắt đứt, một trận tiếng quát hét mãnh liệt từ bên ngoài đám người truyền lại. Còn có hai thanh âm căm giận mà oán hận hét lên the thé: “Minh Cơ đại nhân, hung thủ đả thương bọn hèn chính đang ở đây!”

    Một hồng y thiếu phụ mĩ diễm, thân mặc khinh giáp sát người, ngực lớn lưng ong, hương đồn tươi tốt căng phồng miếng da nhẹ lên, nàng ta đang dẫn theo hơn 30 mươi thủ hạ hung hãn hùng hùng hổ hổ chạy tới, người xem náo nhiệt tức thì nuốt mạnh nước bọt, lại lui đến rất xa, như là cực sợ nữ nhân này.

    --------------------------------------------------------------------------------

  10. #10

    Default

    Chương 34
    Lưu manh sự kiện (3)


    Nhìn thấy Minh Cơ diễm quang tứ tán, Tiểu Lục Tử liền trương vẻ mặt như trái khổ qua, hắn biết chức nghiệp của Minh Cơ là dược tế sư, một loại kĩ năng kì đặc ở giữa võ kĩ với huyền thuật, do y thuật bình thường tiến hóa mà nên, năng công năng thủ, đơn công quần công đều thuộc thượng thành. Nhưng thân thể của dược tế sư tương đối yếu ớt, không có thân thể cường hoàng của võ sĩ, cũng không có nguyên tố hộ thuẫn bền chắc của thuật sĩ. Nhưng Minh Cơ thuộc về đặc thù giả trong dược tế sư, võ kĩ của nàng ta một chút cũng không yếu hơn trình độ dược tế của nàng ta.

    Minh Cơ là một trong tứ đại hộ vệ của Kim Tiền Bang, toàn thân là độc, giết người trong vô hình, được nhiều sủng ái của Cao Cầu. Diễm danh của nàng ta tuy tại ngoại, lại tựa một con bò cạp mang đuôi độc, kẻ nào đụng kẻ đó vong. Trong này có độc thuật của nàng ta, cũng có đố kị ám sát của Cao Cầu. Dần dà lâu ngày, nàng ta đã thành bò cạp độc chỉ có thể nhìn không thể đụng trong Trung Châu thành.

    Tiểu Lục Tử không biết khi nào đắc tội qua nàng ta, Độc Hạt Tử Minh Cơ luôn là thích tìm hắn phiền hà. Bốn hán tử Kim Tiền Bang sáng sớm hôm nay ẩu đả A Tinh, chính ở trong đám người sau lưng nàng ta.

    Khi nàng ta nhìn thấy Tiểu Lục Tử đang ôm một phấn y nữ hài. Trên gương mặt mĩ diễm tức thì cười nở hoa, chỉ có ở sâu trong con mắt nàng ta mới có thể thấy được hận ý mờ mờ.

    “A, nguyên lai là Lục gia, không biết trở về Trung Châu lúc nào, tiểu nữ tử cũng phải vì gia tiếp phong tẩy trần nha! Vị tiểu mĩ nữ này là …? Tiểu nữ nhớ dáng vẻ của Sở Sở tiểu thư không phải như vậy nha, chẳng lẽ đây là nữ nhân Lục gia mới tìm?” Minh Cơ nhẹ lắc lư uốn éo, xoay vặn phì đồn, cười tới gần Tiểu Lục Tử.

    Thượng Quan Bảo Bảo cảm thấy Minh Cơ nguy hiểm phi thường, ba cây bạch linh tiễn đã kéo trên dây, con mắt to đen lay láy không chớp một cái chăm chú nhìn thiếu phụ diêm dúa càng lúc càng gần, kiều thanh kiều khí quát lên: “Phía trước nguy hiểm, lữ khách dừng bước! Bằng không, tay của tiểu gia gia nhà ngươi lại phải tê rồi!”

    “Khách khác khách, tiểu oa oa, thư thư nơi đây có chỉ ma dược (thuốc chống tê) rất tốt, giúp đệ trị căn bệnh cũ này, được chứ?” Bàn tay trắng nõn nhỏ xinh của Minh Cơ liền vung, một đoàn khinh yên bay tới Thượng Quan Bảo Bảo.

    “Nó còn là hài tử!” Không nghĩ được Minh Cơ có thể hạ thủ đối với Bảo Bảo, Tiểu Lục Tử ném Thượng Quan Đào Đào ý ghen nồng nặc ra, vội vàng kích ra một chưởng, một đợt khí lãng trong suốt ngăn cản phía trước yên vụ, đồng thời bọc lấy yên vụ hướng tới thủ hạ hung hãn Minh Cơ dẫn tới.

    Khí cơ chịu lôi kéo, Thượng Quan Bảo Bảo cũng phát ra tam tiễn. “Vèo vèo vèo”, một dây tam tiễn, bắn tới diễm nữ Minh Cơ ngoài ba mét, thượng trung hạ ba đường, bức thẳng yết hầu, tâm tạng cùng tiểu phúc của Minh Cơ.

    Minh Cơ sắc diện bi thảm, cực kì u oán trừng mắt nhìn Tiểu Lục Tử, cũng không né tránh tiễn vũ. Tiểu Lục Tử cau mày, lần nữa kích rơi ba cây tiễn vũ. May mà lần này hắn sớm có chuẩn bị, bằng không một tên này vẫn thực có thể khiến Minh Cơ chịu vài thương nhẹ.

    “Đủ rồi! Tất cả dừng tay cho lão tử!” Tiểu Lục Tử tức giận, hai bên này để ai chịu thương đều không dễ xử lí. Thương Minh Cơ, Tế Bần Bang của bản thân liền khỏi phải nghĩ lập chân ở Trung Châu, thương hai thư đệ Thượng Quan, chẳng những lương tâm của bản thân áy náy, càng có thể chọc giận Thượng Quan thế gia.

    Một tiếng của Tiểu Lục Tử chấn dừng người tại trường, tiếp tục lãnh nhạt quát lên: “Nói đi, Minh Cơ, nàng tới làm gì? Hai vị đây là bằng hữu của ta, đây là tiểu công chúa Thượng Quan Đào Đào của Thượng Quan thế gia, đây là tiểu công tử Thượng Quan Bảo Bảo.”

    Hắn biết phiền phức của hai thư đệ không dừng một việc, dứt khoát công khai thân phận của bọn họ, để người khác cố kị lực lượng của Thượng Quan thế gia, tốt nhất biết khó mà lui, không cần tự mình động thủ.

    Tiểu Lục Tử mới vừa đem độc yên vung vào trong đám người của Kim Tiền Bang, tức thì có năm người nối tiếp ngã trên đất, giống như hóa đá, không biết sống chết. Mà Minh Cơ sau khi nghe được thân phận của hai thư đệ, sắc mặc càng thêm khó coi, có vui mừng chưa có thương đến bọn họ, cũng có oán hận đối với Tiểu Lục Tử. Tóm lại, biểu tình của nàng ta phức tạp nhất.

Page 3 of 4 FirstFirst 1234 LastLast