Tác giả: Tám Tàng

Quân và Thành là bạn học cùng lớp, cùng ở tại khu vực Ngã Tư Bảy Hiền. Và một điểm tương đồng nữa là cả hai cùng thi rớt Tú Tài 1! Lần cuối cùng hai người bạn gặp nhau là tại bữa tiệc tiển biệt Thành lên đường vào trung tâm tuyển mộ nhập ngũ số 3 để chờ ngày ra Đồng Đế, Nha Trang! Còn Quân thì tình nguyện đi Biệt Động Quân và cũng đang chờ ngày được gọi ra Dục Mỹ để được huấn luyện!

Thấm thoát đã 4 năm trôi qua! Gia đình Quân đã chuyển về Xóm Chiếu nên tin tức về Thành cũng bặt tăm! Đầu năm ngoái, trong một cuộc hành quân an ninh quanh vòng đai của đồn biên giới do tiểu đoàn của Quân trấn đóng! Quân đã đạp phải một trái mìn gia công của CS gài trên một con đường mòn trong rừng! Trực thăng tải Quân về bệnh viện quân đội tại Pleiku, và bác sĩ đã cắt đi nửa bàn chân trái của chàng!

Sau hai tháng nằm ở bệnh viện và lo thủ tục giấy tờ! Quân được giải ngũ vì lý do tàn phế! Bây giờ Quân trở về nhà với danh nghĩa là một thương phế binh! Cũng may là chàng chỉ bị mất nửa bàn chân nên Quân vẫn có thể đi lại và làm việc được! Quân gặp lại một cô gái cùng xóm và sau một thời gian ngắn hai người lấy nhau! Bố mẹ chàng cũng khá giả nên mua cho vợ chồng Quân một căn nhà nhỏ và một chiếc xe Lam bốn bánh hiệu Dahashu cho chàng chạy tuyến đường Saigon-Biên Hòa để làm phương tiện sinh sống!

Vì mới cưới nhau nên tài chánh trong gia đình vẫn còn eo hẹp! Quân thường cố chạy thêm tài để kiếm thêm chút đỉnh! Nhiều lúc đã 7 giờ tối rồi mà Quân vẫn ráng chạy đón khách dọc đường từ Saigòn về Biên Hòa! Xong lại từ đó chạy về lại Saigon để về nhà mình! Trên tuyến đường về này, nhiều khi chỉ có một vài người hành khách, có khi phải chạy xe không về nhà! Thời buổi khó khăn nên phải chật vật, bon chen mới kiếm đủ tiền để sống! Hơn nữa vợ chàng lại đã có thai được gần hai tháng rồi!



Một đêm thứ Bảy trên đường trở lại Saigon, trời mưa hơi lớn và xe rổng không chẳng có một người khách nào! Khi vừa qua khỏi Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa khoảng 500 thước, Quân thấy một người lính trùm poncho, đứng ngoắc xe! Ghé xe vào sát lề, Quân hỏi:

_ Anh đi đâu ?

_ Cho tôi về Ngã Tư Bảy Hiền!

Nghe tiếng nói hơi quen quen, nhưng trời tối lại thêm mưa khá lớn nên Quân không chú ý lắm đến người lính này.

_ Xe tôi chỉ về tới bến ngay Cầu Xa Cảng thôi ! Có đi thì lên ?

_ Cũng được !

Người lính leo lên xe ngồi chẳng nói thêm tiếng nào suốt quảng đường còn lại! Khi đến bến, anh ta đưa tờ 100 đồng mới tinh qua cửa sổ sau lưng tài xế rồi xuống xe đi mất dạng! Quân nhét tiền vào túi rồi lái xe về nhà! Sáng sau trước khi đi chạy tài, Quân móc tiền ra đếm để đưa cho vợ, Quân không thấy tờ 100 mới tinh mà người lính đã đưa cho mình tối hôm qua! Quân hỏi vợ:

_ Em gấp chăn màn có thấy tờ 100 mới rớt ở giường không vậy ?

_ Không thấy gì hết anh ạ !

_ Lạ nhỉ ! Chính tay anh nhét 100 đồng mới cáo chỉ vào túi mà bây giờ biến đâu mất kìa!

Nói thì nói vậy! Nhưng tới giờ chạy tài nên Quân lấy một số tiền bỏ túi còn lại đưa hết cho vợ mình rồi lái xe đi! Rồi bận bịu với công việc hàng ngày, khách lên xuống v.v.. Quân cũng quên bẳng đi việc mất 100 đông kia! Hôm nay lại là đêm thứ Bảy, lại một đêm chạy không về lại Saigon! Khi xe chạy qua Nghĩa Trang Quân Đội, Quân lại thấy người lính đứng ngoắc xe! Ghé xe vào và người lính cũng với giọng nói quen quen đó,

lại đòi về Ngã Tư Bảy Hiền!

_ Xe tôi chỉ tới Xa Cảng thôi! Có đi thì lên!

Anh ta leo lên xe và cũng vẫn im lặng như lần trước! Tới nơi cũng đưa tờ 100 mới tinh rồi bỏ đi! Và hôm sau Quân cũng chẳng tìm đâu ra tờ 100 mới đó! Nó biến mất không dấu tích như lần trước! Quân xực nhớ tới lời đồn của các tài xế khác về một con ma lính, thỉnh thoảng ra đường đón xe về Saigon! Và chổ nó thường đón xe là khoảng gần cổng Nghĩa Trang Quân Đội! Quân hơi rợn người khi nghĩ đến sự việc là mình đã chở con ma đó đến hai lần! Và tiền mà nó trả đều biến mất! Cũng vì thế mà nhiều tài xế không giám chạy tài trể vì sợ gặp phải con ma này! Nhưng vì cần tiền để lo cho đứa con sắp ra đời của mình, Quân vẫn cố gắng chạy đêm để kiếm được đồng nào hay đồng nấy!



Tuần sau nữa cũng vào đêm thứ Bảy, khi chạy qua khỏi cổng Nghĩa Trang một khoảng, Quân lại thấy người lính đã đứng lù lù bên đường ngoắc xe của chàng! Quân giả đò như không thấy chạy luôn chẳng dừng lại! Xe đã vượt khỏi chổ đó khoảng mấy trăm thước, Quân thở phào nhẹ nhỏm! Nhưng xe đang nổ ngon lành bổng kêu lên bụp bụp bụp như bị nghẹt xăng, rồi tắt máy! Đành phải ghé vào lề xem máy ra sao! Đang lò mò xoi đèn bin xem lại máy thì cái giọng quen quen đó phát lên ngay sau lưng chàng:

_ Để tôi sửa cho!

Quân giật bắn người quay lại! Anh lính đã đứng sau lưng chàng từ bao giờ! Không gây ra một tiếng động! Đến nước này thì có sợ cũng phải đối đầu với nó thôi! Quân đành liều rọi cái đèn bin lên mặt người lính với hy vọng nó sẽ sợ ánh đèn mà biến đi! Nhưng bổng Quân miệng há hốc ra, mặt lộ vẻ kinh ngạc đến tột độ! Người đứng trước mặt Quân không phải ai xa lạ _ Đó chính là Thành_ người bạn xa cách bốn năm nay của mình!

_ Thành, có phải anh là Thành ở Ngã Tư Bảy Hiền không ?

_ Đúng rồi ! Còn anh là Quân đúng không ? Lâu quá rồi mình không gặp nhau nhỉ !?!?

_ Sao bây giờ mày ra sao ? Đóng ở gần đây à ?!

_ Ừ! Tao đóng gần căn cứ Long Bình. Cuối tuần dược phép về thăm gia đình vậy mà ! Thôi để tao xem máy cho rồi còn về sớm kẻo gia đình mày mong! Sửa máy là nghề của tao mà!



Thế là Thành rờ rẩm máy một chút rồi bảo Quân nổ thử ! Xe nổ ngon rơ và Thành lên ngồi ở cabin xe! Hai bạn lâu ngày mới gặp lên chuyện trò huyên thuyên suốt trên quảng đường về! Chuyện đơn vị, chuyện vợ con, và các kỷ niệm thời còn là học sinh trung học v.v.. Cuối cùng khi xuống xe Quân nói:

_ Tao hay chạy tài trể để kiếm thêm chút cháo, tối thứ Bảy về phép mày cứ việc ra đứng đón, tao sẽ chở mày về Saigon! Bạn bè mà đừng lo việc tiền bạc! Vả lại tao biết bọn lính tráng tụi mày đâu có dư dả gì! Cất tiền đi mày! Tao đã nói rồi mà, tình bạn mới quý, chứ xá gì ba cái tiền lẻ tẻ đó!



Thế rồi cứ mỗi tối thứ Bảy, Quân đều ghé gần cổng Nghĩa Trang đón Thành về Saigon! Chuyện này riết rồi như thông lệ nên Quân cũng không để ý gì hết, chỉ coi đó là sự giúp đỡ giữa bạn bè với nhau thôi! Quân cũng chẳng hỏi Thành đang làm việc gì và ở đơn vị nào! Chàng chỉ biết qua lời Thành là anh ta đóng ở gần căn cứ Long Bình mà thôi! Quân cũng chẳng buồn hỏi đến chi tiết làm gì! Bạn bè gặp nhau là mừng rồi!



Rồi từ đó chuyện con ma lính đón xe về Saigon không còn xảy ra nữa! Và các chuyện về con ma lính chỉ còn là những lời đồn đãi mà thôi! Không thấy ông tài xế nào nói là mình gặp con ma đó nữa! Năm đó vợ Quân sinh được một bé gái, ngày bé đầy tháng, vợ chồng Quân làm một bữa tiệc đãi bà con nội ngoại! Trong số khách mời có gia đình cô của Quân, cô ấy vẫn sống tại khu Bảy Hiền! Trong lúc ăn uống, Quân vui miệng hỏi cô:

_ Cô Tư à! Cô có nhớ thằng Thành bạn cháu không ? Nó vẫn ở khu đó đó ! Nó bằng tuổi cháu mà vẫn còn cu ki, cô thấy ai coi được làm mai cho nó đi! Bạn bè của cháu mà! Cô giúp nó thì cũng như giúp cháu vậy mà !

Cô Tư nghiêm mặt:

_ Mày nói giởn chơi sao chớ hả !? Thằng Thành con bà Bảy chết đã hơn ba năm nay rồi mà mày bảo tao làm mai làm mối gì nữa chứ!

_ Cô nói sao chứ cháu vẫn gặp nó đều đều mà! Cháu nói thằng Thành ở đối diện nhà cháu khi trước đó, chứ không phải cái thằng Thành Lùn đâu nhe!

_ Thì tao nói là thằng Thành bạn mày chứ đứa nào vào đây nữa! Nó chết lâu rồi, vào hồi năm mày mới ra trường lính đó!

Quân nghe mà vẫn không tin là tai mình nghe đúng! Chàng và Thành vẫn nói chuyện với nhau vào tối thứ Bảy mà! Chàng không hỏi thêm gì nữa! Đến khi tàn tiệc, Quân chở gia đình cô Tư về nhà nhân tiện ghé qua nhà Thành hỏi thăm! Thấy Quân, Bố mẹ Thành lộ vẻ buồn ra mặt! Tiếp chàng vào nhà mời uống trà, sau vài câu chào hỏi Quân lên tiếng:

_ Anh Thành vẫn khỏe chứ hả hai bác! Anh ấy vẫn về thăm hai bác hàng tuần phải không ?

Mẹ của Thành bổng ào lên khóc và với giọng nức nở bà kể cho Quân:

_ Cháu à! Nó không có phần có phước như cháu đâu! Mới ra trường có mấy tháng là nó đã bị đạn bắn trúng tim chết tại vùng rừng U Minh cháu ạ! Mộ nó hiện ở Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa đó cháu ! Khi nào rảnh cháu muốn đi thăm nó, hai bác sẽ dẫn cháu đi!

Nghe tới đây Quân không còn nghi ngờ gì nữa! Té ra lâu nay chàng gặp người bạn xấu số của mình mà không biết rằng nó đã ra người thiên cổ ! Quân hỏi thêm một câu như để kiểm chứng coi việc mình gặp hồn bạn có thật không:

_ Thế hai bác có khi nào mơ gặp anh ấy về không ?

_ Bác trai thì không bao giờ thấy! Còn bác thì tối thứ Bảy nào cũng năm mơ thấy nó hết đó cháu ạ! Nó vẫn dễ thương như ngày còn đi học đó cháu!



Quân nói vài lời chia buồn, xin số lô của ngôi mộ định khi nào rảnh vào thăm mộ người bạn thân khi xưa! Tối thứ Bảy đó, Quân vẫn thấy Thành đứng đón tại ven đường như thường lệ, trên xe có hai người đàn bà ngồi phía sau! Họ thấy xe tốp lại liền hỏi:

_ Bộ xe hư hả bác tài !?

_ Không, đừng lo! Tôi chỉ đón khách thôi!

_ Ai đâu mà đón, bác tài!! Bộ bác giởn với tụi tui sao chứ !?!?

Quân biết ngay là họ không thấy bạn mình nên giả bộ làm lơ và để Thành leo lên ngồi phía trước với mình! Hai người vẫn nói chuyện với nhau về mưa nắng, về bạn bè, v.v.. Nhưng Quân biết chắc là bạn mình không phải là người sống thật sự nên khi nói chuyện với nhau, Quân không được tự nhiên như mọi lần! Khi đến bến xe, hai người đàn bà trả tiền xe, trước khi bước đi ngoái lại hỏi:

_ Bác tài, trên đường đi bác nói chuyện với ai mà lảm nhảm một mình vậy ?

_ Tôi hát một mình cho vui ấy mà ! _ Quân nói dối cho qua chuyện!

Xong Quân mời Thành đi uống cafê ở một quán cóc gần đó! Quân kéo ghế và kêu hai ly cafê đen, cô bán quán ngạc nhiên:

_ Anh một mình mà uống tới hai ly à !

_ Cứ cho tôi hai ly đi! Bán được hai ly không tốt sao!

_ Hỏi chơi thôi mà bác tài!

Trong khi ngôi nhâm nhi cafê, Quân lên tiếng:

_ Thành, tao biết mày không còn sống trên đời này như tao nữa rồi! Nói thật cho tao biết mọi sự đi ! Tại sao mày phải phất phơ trên cỏi dương thế này vậy ? Tao có thể làm gì để giúp mày không ?

Thành nét mặt trở nên u uất, trả lời:

_ Mày đã biết sự thật thì tao cũng chẳng dấu gì mày! Câu chuyện về cái chết của tao hơi phức tạp chứ không như những cái chết của những người lính trận khác! Số là sau khi ra trường tao được về phép hai tuần trước khi đi trình diện ở trung đoàn 33, sư đoàn 21 bộbinh! Hôm hết phép, tao đeo balô ngồi trong quán cafê chờ đón xe để về Cà Mau là nơi trung đoàn 33 đang hành quân! Tao ngồi chống cằm nghĩ về thời học sinh vàng son của tụi mình khi trước! Thì bổng đâu có một người ra vẻ nghệ sĩ lắm, lại kéo ghế ngồi cạnh tao và bắt chuyện . Sau vài câu chào hỏi, ông ấy tự giới thiệu là một điêu khắc gia quân đội! Ông ấy được giao nhiệm vụ là mô khắc một tượng lính để dựng tại Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa! Ông ấy để tâm tìm người làm mẫu cả mấy tháng nay mà chưa thấy ai vừa ý cả ! Hôm nay ông ta tính đi thăm một người bạn và tình cờ gặp tao ngồi ủ rủ tiếc nhớ về quá khứ! Ông ta rất sửng sốt vì cái dáng ngồi trầm tư, cái chống cằm xa xôi, và gương mặt sầu nảo của tao! Ông ta mừng rở như bắt được vàng và năn nỉ tao ngồi làm mẫu cho ông ấy! Tao từ chối, nói là phải đi trình diện vì đã hết phép rồi! Ông ta nói cứ đồng ý là được còn chuyện trình diện để ông ta lo cho! Tao hỏi phải tốn bao nhiêu lâu mới xong! Ông ta nói anh đừng lo tôi sẽ xin cho anh trình diện trể hai tháng được chưa! Ngày ngày cứ việc tới chổ ông ta ngồi để làm mẩu, chừng một tháng là xong! Còn một tháng dư thì cứ tự tiện rong chơi coi như ông ấy trả công vậy! Đang còn nhớ cha mẹ, bạn bè tao nhận lời ngay! Ông ta giữ lời hứa, và tao có tờ giấy phép mới gia hạn được ở lại Saigon thêm hai tháng vì lý do công vụ! Và cũng vì sự đồng ý đó mà tao đã tự ký bản án tử cho chính mình!

_ Sao lại là tự ký bản án tử cho chính mình! Tao không hiểu ?

_ Sau khi xong việc ngồi làm mẩu, ông ấy cho tao biết là tượng của tao sẽ được dựng ở cổng vào của nghĩa trang trong ngày các chiến sĩ trận vong khoảng hai tháng nữa! Ông ấy rất hài lòng về công trình của mình và đặt tên cho cái tượng là "Thương Tiếc!" Tao rong chơi thêm một tháng nữa mới rồi về trình diện đơn vị, họ vẫn còn đóng ở vùng rừng U Minh! Khoảng một tháng sau đó, trong lòng tao luôn luôn bồn chồn! Cứ như bị một cái gì đó ám ảnh, kêu réo! Tao cố chống chọi nhưng không thoát được! Mấy người bạn đồng đội cho là tao còn nhớ nhà, hay nhớ người yêu nên hay ngồi đờ đẩn, chống cằm như đang tiếc nhớ điều gì đó! Nhưng tao biết không phải là vậy! Một ma lực nào đó đã thâm nhập và cuốn hút lấy tâm thần tao! Tuần sau trong một cuộc hành quân tảo thanh, tao bị bắn sẻ chết liền tại chổ ! Hồn tao liền bay một mạch về Nghĩa Trang Quân Đội Biên Hòa đúng ngay lúc tượng của tao đang được kéo tấm vải che xuống để làm lễ khánh thành! Và tao biết ngay vì sao cả mấy tuần nay tao luôn luôn bồn chồn! Người điêu khắc đã bỏ hết tâm hồn ông ta để tạc ra cái tượng này! Nó "thật" đến nỗi nhìn nó tao cảm thấy như chính một con người sống động của tao đang ngồi đó, chống cằm thương tiếc những bạn bè đồng ngũ quá cố của mình! Và cũng chính vì quá thật nên bức tượng cần có một hồn thật để thể hiện cái vẻ sống động của mình! Và cái hồn mà nó cần đó là chính tao đây! Cái tượng mong đợi đến ngày khánh thành và nó luôn với gọi hồn tao! Đúng lúc người ta khánh thành là hồn tao lìa khỏi xác để về nhập vào bức tượng này! Từ đó cứ tối thứ Bảy là tao hay ra đón xe về Saigon chơi! Riết rồi người ta biết được và đồn là con ma lính đón xe về Saigon! Nhiều anh tài thấy tao đón thì chạy thẳng! Tao đành phải nhát ma cho họ ngán, chứ tao không hề hại một ai cả! Nhiều lắm là biến thành ma mặt thịt để hù họ chơi thôi! Họ đồn nhau và rồi khi thấy tao họ ghé đón, nhưng coi như cho đi quá giang không lấy tiền mà cũng chẳng hỏi han gì! Cứ làm ngơ như không có tao vậy! Năm ngoái biết mày chạy xe tuyến này, tao mừng lắm! Tao có bạn để chuyện trò trong quảng đường về, chứ không ngồi thui thủi một mình như trên các xe khác! Cám ơn mày nhé! Tao cảm thấy bớt cô đơn từ khi mày chạy xe đến nay!

_ Nghe mày nói mà tao thấy thương mày hơn là sợ! Mày cứ việc đón xe tao đi! Mình là bạn mà, có gì tao phải sợ chứ! Tao vẫn coi mày là bạn thân như lúc xưa cùng học một lớp vậy!



Và từ đó không ai nghe hay thấy con ma lính đón xe về Saigon nữa! Lý do là nó chỉ đi xe của bạn nó mà thôi! Và nếu bạn đi trúng xe của Quân vào các tối thứ Bảy, bạn sẽ thấy bác tài luôn luôn tốp lại gần cổng nghĩa trang, rồi trên đường về lảm nhảm như nói chuyện với ai! Và có ai hỏi về chuyện này, anh ta chỉ cười và nói lảng qua chuyện khác thôi!



Chú thích:

Các nhân vật trong câu chuyện này là do tôi đặt ra để tạo thêm tình tiết. Còn cái con ma lính hay đón xe mà người ta cho là hồn của bức tượng Thương Tiếc thì chắc cũng có nhiều người đã từng được nghe qua rồi! Tôi cũng xin cám ơn "Co 7" đã giúp tôi một số chi tiết để tôi bỏ vào trong chuyện này! Không có các chi tiết đó có lẽ tôi chưa viết xong câu chuyện này! Cám ơn "Co 7" một lần nữa nhé!

Tam Tang


Hết