Lão Dâm thần nghĩ vậy biết rằng không thể tiếp nổi cuồng phong chưởng lực lợi hại như vậy vào lúc này. Thế rồi, lão lợi dụng công phu khinh thân tuyệt diệu nhảy vội ra xa hơn 5 trượng để né tránh.
Lúc này mà nói, lợi thế đã hoàn toàn nghiêng về phía U ma tăng.
U ma tăng trong lòng thầm khinh phục lão Dâm thần thân pháp lợi hại. Hơn 10 năm nay, lão chỉ mong mỏi một ngày đánh bại được lão Dâm thần để rửa hận bị lão khinh nhục 10 năm về trước.
Vì lẽ đó lúc này lão thấy lão Dâm thần đang bị chấn thương nội tạng phải nhảy tránh, liền không bỏ lỡ cơ hội nhằm vào người lão Dâm thần đánh liền một lúc 10 chưởng cực mạnh.
Lão Dâm thần trong cơ nguy kịch cũng không thể bó tay chịu chết. Thân pháp lão nhanh nhẹn phi thường nhảy đông, tránh tây né tránh. Chỉ những lúc bị dồn ép, bí quá không thể tránh được lão mới chịu giơ chưởng ra đấu với đối phương. Hiện tại chỉ cần lão vượt qua được 30 chiêu đầu tiên thì thực lực của lão sẽ hồi phục dần, khi đó chưa chắc gì U ma tăng có thể địch lại lão.
Trong lòng lão Dâm thần thầm tính điều đó. Thế nhưng lão U ma tăng cũng đâu phải kẻ ngu. Lão biết rõ cơ hội của mình lúc này nếu không tận dụng tốt thì sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu một khi lão Dâm thần hồi phục lại công lực. Vì thế U ma tăng cứ nhằm lấy thân hình lão Dâm thần mà tấn công quyết liệt, quyết tâm hạ gục đối thủ càng nhanh càng tốt.
Hai lão ma vì lý lẽ đó mà quấn lấy nhau làm cát bụi bay mù trời, cơ hồ cây cối xung quanh đều bị hai lão đánh phải tung gốc cả lên, nghiêng ngã không còn hình dáng.
Nói về 3 người Tiêu Thanh Ngọc và Song sát tiên tử sau một hồi mê man đã bắt đầu tỉnh lại. Ba người vận động tay chân một chút rồi nhìn ra cửa thì thấy tiếng chưởng phong do 2 lão quái đánh trúng lẫn nhau vang lên ầm ầm.
Hoàng Tỵ nhìn ngó một lúc rồi khẽ bảo Thiên Kiều và Tiêu Thanh Ngọc mau chóng chuồn đi. Ba người lúc này như nghé sợ hổ, đều không dám ở lại lâu liền phá lấy một lỗ nhỏ ở phía sau nhà rồi theo đó chạy đi thật nhanh.
Nhưng thật sự cả ba đã bỏ đi quá sớm. Nếu mà bọn họ chịu khó ngồi lại một lát thì sẽ chứng kiến một sự việc kinh người.
Hai lão tặc U ma tăng và Dâm thần đã đánh lẫn nhau đến kiệt sức. Cuối cùng thì lão Dâm thần đã chiến thắng. Lão đánh vỡ lục phủ ngũ tạng của đối phương trong khi đó cũng phải chịu lại một chưởng vào vùng thượng đẳng làm cho toàn thân nhức nhối, thổ huyết ra thành dòng.
Thế rồi lão ngã xuống bất tỉnh nhân sự, không còn hay biết gì nữa.
Nếu mà lúc này chỉ cần một đứa nhỏ cũng có thể giết được lão, huống hồ là ba người Tiêu Thanh Ngọc, Song sát tiên tử thì việc hạ sát lão Dâm thần còn dễ hơn nhiều. Có điều, lúc này 3 người không biết gì cả và đã chạy xa nơi chiến trận mấy chục dặm rồi.
o0o
PHẦN 4: LÃO DÂM THẦN PHÁ ĐÁM THANH Y GIÁO.
Cả ba chạy một hồi thì đã tiến được vào một thị trấn. May mà Tiêu Thanh Ngọc vẫn còn ít ngân phiếu để ở trong người vì thế họ dễ dàng mua mấy bộ y phục mới thay đổi. Riêng vũ khí thì ngân lượng không đủ. Cả ba đành phải tay không mà đi chứ chẳng còn biết làm sao.
Dọc đường ba người đối xử với nhau hết sức khách sáo. Thiên Kiều thì trinh tiết đã bị mất. Nàng biết trên đời này ngoài cậu bé con đang đi bên cạnh mình thì nàng chẳng còn lấy ai được nữa. Nhưng nàng làm sao mà mở miệng ra yêu cầu một cậu bé nhỏ tuổi như Tiêu Thanh Ngọc nhận nàng làm thê tử cho đành. Còn Tiêu Thanh Ngọc cũng vậy. Bản thân cậu biết rằng Song sát tiên tử chẳng phải tầm thường. Vậy mà trong hai người họ một người thì bị cậu chiếm đoạt trinh tiết, kẻ thì bị cậu nhìn thấy thân thể chẳng còn thiếu chỗ nào nữa. Tiêu Thanh Ngọc lo ngay ngáy không biết bao giờ Song sát tiên tử sẽ giết người diệt khẩu để che dấu cái xấu xa của bọn họ.
Hoàng Ty cũng có chuyện khó nói. Tấm thân trong trắng của nàng tuy chưa bị chiếm đoạt nhưng cũng đã bị nhìn thấy hết cả. Nàng biết tình trạng vừa xảy ra với nàng cũng chẳng khác gì nàng bị mất trinh vậy. Bây giờ nàng còn mặt mũi nào mà nhìn Hồ Giang Thi hay Thiết Tùng nữa.
Nàng biết cả hai người đàn ông nọ đều si mê, tôn thờ chị em nàng. Chỉ vì hai người e ngại tính khí quái dị của hai nàng mà không dám tỏ lời đấy thôi. Bây giờ thì hết rồi. Cả hai chị em nàng đều bị vướng vào cậu tiểu tử Tiêu Thanh Ngọc mới thật là oan gia ngõ hẹp.
Đêm đến, Thiên Kiều trở nên bức rức vì khó ngủ. Nàng nhìn sang bên thấy sư muội Hoàng Ty đã ngủ rồi liền khoác áo bước ra khỏi ph*ng.
Thiên Kiều đứng một mình nhìn qua bên dãy ph*ng đối diện. Nàng thấy ở bên đó ánh đèn đã tắt từ lâu thì biết rằng Tiêu Thanh Ngọc đã ngủ. Trong lòng Thiên Kiều trở nên buồn bực.
Nàng cảm thấy khó chịu trong lòng, nhất là cái âm ngọc động của nàng nó cứ giật giật nhè nhẹ liên hồi làm cho nàng thấy cơ thể như bị thiếu thốn một cái gì đó. Thiên Kiều suy nghĩ thì biết rằng cảm giác khó chịu này chỉ xuất hiện từ sau cái đêm ái ân trong hang thú với Tiêu Thanh Ngọc. Ban đầu, cảm giác này chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nhưng hơn một tuần trăng cùng nhau tiến bước thì cảm giác này đã trở nên ngày càng đậm đặc hơn.
Đến đêm nay thì Thiên Kiều đã hiểu rõ cảm giác bức rức mà nàng không sao xác định được trong thời gian gần đây chính là vì nàng đang thèm cái cảm giác lấp đầy âm phong động bằng cái dùi thịt to lớn kia.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng được Tiêu Thanh Ngọc đưa trường thương dựng sẵn vào âm phong động của nàng thì Thiên Kiều đã thấy toàn thân nóng bừng và hạ thể bức rức không sao chịu được.
Thiên Kiều lừng khừng một lúc rồi kiên quyết mở cửa bước ra khỏi ph*ng, lại gõ tay vào trước cửa ph*ng Tiêu Thanh Ngọc.
Tiêu Thanh Ngọc cũng chưa ngủ được. Cậu nghe tiếng gõ cửa liền rụt rè hỏi nhỏ:
- Ai đó !
Bên ngoài không có tiếng đáp, nhưng âm thanh tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.
Tiêu Thanh Ngọc lo ngại thủ thế rồi từ từ mở cửa. Cậu kinh ngạc khi thấy trước cửa chẳng phải ai khác mà chính là Thiên Kiều tỷ tỷ.
Đêm nay Thiên Kiều mình mặc áo mỏng, tóc để xõa dài xuống hai bên vai khiến nàng trông thật dễ thương và thật dịu dàng.
Tiêu Thanh Ngọc vội mời nàng vào. Thiên Kiều nhẹ bước vào ph*ng rồi ngồi xuống một bên ghế. Hai người ngồi yên nhìn nhau không ai nói một lời nào.
Tiêu Thanh Ngọc thấy không khí ngột ngạt quá vội liền tiếng hỏi:
- Tỷ tỷ có việc chi cần tiểu đệ giúp chăng ?
Thiên Kiều ngượng ngùng, bối rối không biết làm sao trả lời. Lúc sắp vào đây nàng cương quyết là thế mà bây giờ trước mặt đối phương nàng lại không sao nói lên lời.
Thiên Kiều ấp úng mãi mới nói được mấy tiếng chẳng ăn nhập gì:
- Thôi! tỷ về đây !
Nàng chậm rãi đứng dậy rồi bước ra cửa. Khi ra đến cửa thì Thiên Kiều quay người lại.
Nàng định nói lời tạm biệt nhưng lưỡi cứ cứng đờ không sao phát ra được âm thanh.
Tiêu Thanh Ngọc kinh ngạc nhìn người thiếu nữ đang đứng như trời trồng trước mặt. Đột nhiên chàng nhận thấy thần thái của Thiên Kiều giống hệt với thần thái của Hồng Hoa khi hai người lần đầu tiên ái ân vụng trộm với nhau ở trong thư ph*ng.
Tiêu Thanh Ngọc vội bước tới ôm chặc lấy mỹ nhân trước mặt vào lòng. Lạ thay Thiên Kiều không hề phản đối mà ngược lại còn bật khóc.
Tiêu Thanh Ngọc biết mình đã đoán đúng. Cậu đưa tay đóng chặc cửa ph*ng lại rồi ôm lấy mỹ nhân dìu vào giường.
Hai người ở trên giường tỉ tê tâm sự rồi bắt đầu tiến hành giao hoan. Mỹ nhân được thoả nguyện liên tiếp rên rỉ trước những trận sóng tình cao ngất. Nàng ngụp lặn trong biển ái ân như không hề biết chán chường. Quân tử kiếm của Tiêu Thanh Ngọc vào ra liên tục trong âm phong động đang bị thiếu thốn mấy ngày vừa qua của mỹ nhân khiến nàng sướng quá cả người run lên bần bật.
Hiệp một trôi qua, rồi hiệp hai kéo đến. Lúc này Thiên Kiều đã hoàn toàn thoã mãn. Nàng nằm ngữa bên cạnh tình quân để nghe da thịt mình râm ran trong cơn khoái lạc vẫn còn đang âm ỉ.
Tiêu Thanh Ngọc nằm một bên đưa tay vuốt ve đôi nhũ phong no tròn của mỹ nhân rồi khen nhỏ:
- Hai quả đào tiên này của nàng thật là thiên hạ vô song !
Thiên Kiều cười khẽ. Nàng quay người sang bên tình quân rồi nói:
- Tướng công mới thật lợi hại. Cái thứ quỷ đó của chàng làm cho người ta chỉ có nước chịu chết chứ không biết làm gì nữa.
Tiêu Thanh Ngọc cười:
- Nàng cũng đâu có kém. Ta suýt mấy lần bị nàng cho ra nước rồi chứ đâu chỉ mình ta lợi hại.
Thiên Kiều dục tình đã thoả. Nàng định ngồi dậy về ph*ng thì Tiêu Thanh Ngọc giữ lại nói:
- Trời còn tối ! Tỷ tỷ hãy ở lại thêm chút nữa.
Thiên Kiều ngần ngừ. Thật tình nàng chẳng muốn rời xa chỗ này. Nhưng hiện bên ph*ng còn có Hoàng Ty sư muội. Nếu để sư muội phát giác sự tình thì thật chẳng còn mặt mũi nào nữa.
Tuy nhiên, hai người tiếp tục vuốt ve nhau một lúc nữa rồi Thiên Kiều mới trở dậy mặc lại y phục rồi quay về ph*ng.
Sáng hôm sau, mọi người lại tiếp tục lên đường. Hoàng Ty có vẻ ngạc nhiên khi thấy sư tỷ Thiên Kiều hôm nay tươi tắn, vui vẻ khác thường. Điều lạ nữa là suốt từ mấy ngày vừa rồi sư tỷ chẳng nói được một câu ra hồn, vậy mà giờ này lại vui vẻ cười đùa với Tiêu Thanh Ngọc.
Hoàng Ty bị hai người bỏ lại phía sau nên cảm giác như nàng đang trở thành người thừa trong cuộc hành trình này.
Đêm đến, Thiên Kiều quen thói lại chui sang ph*ng Tiêu Thanh Ngọc để được cậu chàng chăm sóc giống như đêm qua. Nàng không ngờ lần này Hoàng Ty đã để ý. Vì vậy, khi hai người ngụp lặn trong những cơn khoái lạc ngất trời thì Hoàng Ty ở bên ngoài đã nghe hết cả.
Hoàng Ty lặng lẽ trở về ph*ng mà lòng nàng rối như tơ vò. Nàng biết đại sư tỷ đã không còn như ngày trước nữa. Những âm thanh rên rỉ trong thư ph*ng do Thiên Kiều phát ra đã chứng tỏ điều đó. Hoàng Ty vốn dĩ rất thông minh vậy mà lần này cũng không biết cách nào để xử trí chuyện này. Khi Thiên Kiều quay trở về ph*ng thì Hoàng Ty vẫn còn ngồi trên ghế chưa hề ngủ.
Thiên Kiều bối rối nhìn người sư muội rồi ấp úng hỏi:
- Sao muội lại ngồi đây !
Hoàng Ty nhìn lên thấy khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Kiều đang đỏ lên và có nét bối rối thì cười nhạt nói:
- Tỷ ngồi xuống đây đi ! Muội muốn hỏi tỷ một việc !