CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 12 of 12
  1. #11

    Default

    Để đáp lại thịnh tình của bạn đọc tại hạ xin được tiếp tục bộ truyện đang dang dở. Nếu mọi người thấy truyện hay xin post reply để tại hạ có động lực viết tiếp.
    Note: truyện vừa viết xong post ngay, chưa kịp kiểm tra lỗi chính tả. Nếu có điều chi sơ sót mong bạn đọc bỏ qua.

    “Cộp..cộp!”. Tiếng bước chân xuống cầu thang của một nữ quan khách làm tên tiểu nhị canh quầy giật thót lên. Hắn đứng khép nép sau chiếc bàn thu tiền như sợ rằng nữ quan khách ấy sẽ ăn tươi nuốt sống mình. Nư khách thân hình mảnh mai, trên người khoác áo lụa sặc sỡ đủ màu. Phía sau có hai tên tuỳ tùng thân to như hộ pháp theo sau. Tên nào tên nấy đều mặt mày nhăn nhó. Nữ khách ấy không ai khác, chính là Minh Nguyệt Thư. Cứ nghĩ đến những tiếng thét ghê rợn đêm qua do nàng hành dâm cùng tên sơn tặc đầu lĩnh là toàn thân gã tiểu nhị run lên bần bật, mắt không dám quay lại nhìn nàng. Nguyệt Thư uể oải bước xuống lầu, miệng ngáp ngắn ngáp dài. Cả đêm qua nàng hành hạ tên sơn tặc đầu lĩnh chết lên chết xuống. Vui thì vui thật nhưng lại chẳng được ngủ tí nào, thành thử cảm thấy toàn thân mỏi mệt. Nhưng hôm nay chính là ngày hội ngộ của võ lâm nhân sĩ trên Ấp Vương đảo để chiêm ngưỡng thiên hạ đệ nhất bảo vật Dương Long tiêu. Nàng cất công vượt trăm dặm cũng là chờ đến ngày này. Vậy nên ngay từ sớm đã khăn gói lên đường.

    Nàng ném một đĩnh bạc lớn lên bàn thu ngân kèm theo hai chữ ”tiền phòng” rồi lên ngựa nhằm thẳng hướng bến cảng mà đi. Nói là bến cảng chứ thực sự ở đấy chỉ có vài chiếc ghe nhỏ do ngư dân trong thôn dùng để đánh cá và mấy con thuyền để đưa khách ra các đảo. Nàng để ngựa đi thong thả trên bờ biển, phía sau hai tên sơn tặc bị xích vẫn đang lẽo đẽo đi theo. Nàng đảo mắt xung quanh như để tìm một vật gì đó trong khu chài lưới này. Cuối cùng nàng cũng đã tìm thấy, cách xa nơi neo thuyền của bọn ngư dân. Đó là một chiếc đò nhỏ. Trên cánh buồm độc mộc in hình ba cánh hoa sen tươi thắm xếp ngay ngắn trong một bàn tròn đỏ thắm như máu. Chủ đò là một lão già quần áo rách rưới, đầu đội một chiếc nón lá rách đang trao đổi cùng một đại hán to cao. Nguyệt Thư tiến lại gần chỗ hai người đang nói chuyện, lấy mấy đĩnh bạc vụn còn lại trong người bảo tên sơn tặc hộ pháp đưa cho lão chủ thuyền rồi lớn tiếng nói:

    _Bản cô nương muốn ra đảo, phiền lão đưa đi một chuyến!

    Lão chủ đò nhìn nàng mỉm cười, đưa tay chỉ vào đại hán to lớn đang nói chuyện mà rằng:

    _Tiếc quá, vị đại gia này đã đến trước cô nương một bước rồi. Phiền cô nương ngày mai hãy đến vậy. Lão sẽ ở đây chờ!

    Nguyệt Thư quắc mắt nhìn lão chủ thuyền gắt gỏng:

    _Thế là thế nào? Đò này tuy nhỏ nhưng chẳng lẽ không chở nổi hai người, lão không cho ta lên thuyền là cớ gì?

    Lão chủ thuyền vẫn ôn tồn:

    _Cô nương cảm phiền, Đò này từ xưa đến nay mỗi ngày chỉ đi một chuyến, mỗi chuyến chỉ chở một người. Đã thành thông lệ. Vả lại vị đại gia này đã trả lão một trăm lượng bạc để ra đảo rồi!

    Gã đại hán đứng ngoài cũng hùa theo lão chủ đò:

    _Cô nương nghe rồi đấy. Chuyến đò hôm nay không phải dành cho cô nương rồi. Chỗ náo nhiệt trên đảo cũng không phải là nơi để nữ nhi yếu đuối như cô lai vãng đâu. Nên về nhà với chồng con đi là hơn!. Nói rồi cười ha hả.

    Nguyệt Thư đảo ánh mắt sắc như lưỡi dao nhìn gã rồi hét lớn:

    _Ngậm miệng chó của nhà ngươi lại. Bản cô nương cóc cần biết mấy cái thông tục vớ vẩn của các người. Hôm nay bản cô nương nhất định phải ra đảo. Hai ngươi khôn hồn thì tránh qua một bên!

    Nàng vừa dứt lời, tay liền lôi hai tên sơn tặc xồng xộc đi thẳng lên thuyền. Nhưng lão chủ đò không biết từ lúc nào đã đến đứng chắn ngay trước cửa thuyền. Lão nhìn nàng cười gằn:

    _Buồn cười. Cô nương không có tiền lại cứ khăng khăng muốn lên thuyền, há chẳng phải làm khó dễ lão phu sao?

    _Thế có cái này thì sao? – Nàng vừa nói vừa đưa tay vén vạt áo hất sang một bên. Cả lão chủ thuyền lẫn đại hán to lớn kia đều há hốc mồm miệng ngạc nhiên, vẻ mặt ra chiều kinh hãi. Cứ những tưởng hai người sẽ được nhìn thấy vưu vật tuyện mỹ của nàng như mọi khi. Nhưng lần này cái họ nhìn thấy không phải là cái tạo hoá trời ban kia mà là một cái đai sắt quấn quanh hạ bộ của nàng. Mặt đai sắt khắc hình Một con rắn mang bành trong tư thế tấn công như muốn ăn tươi nuốt sống cả hai người. Chính là biểu tượng của Ngũ Tiên giáo. Nguyên chiếc đai sắt này là vật nàng nhờ làm ở tiệm rèn. Trên đường đến bến cảng đã ghé lại lấy trước. Chiếc đai ấy Nguyệt thư dùng thay cho quần lót thông thường. Mặt trong có đệm một lớp nhung mỏng để giữ êm và ấm. Tủ quần áo của nàng có hơn chục chiếc đai khác quý giá hơn nhiều. Cái được làm bằng vàng, cái bằng bạch kim, khắc chế tinh xảo, màu sắc sặc sỡ. Chỉ có điều trước khi hạ sơn nàng lại chẳng mang theo cái nào. Vì vậy phải đến lò rèn làm đỡ một cái để ra oai với thiên hạ. Quả nhiên hai người kia nhìn thấy biểu tượng ấy thì cực kỳ sợ sệt. Lão chủ thuyền phân vân một lúc đành phải đứng tránh qua một bên. Nguyệt Thư thấy thế thì rất đắc ý:

    _Coi như hai ngươi cũng biết khôn đấy!. Nói xong liền đi thẳng lên thuyền.

    Đại hán to cao kia đã từng nghe danh của giáo chủ Ngũ Tiên giáo võ công cao cường, thù pháp hạ độc cực kỳ lợi hại. Nhưng gã trước giờ bôn ba trên giang hồ chưa hề gặp đối thủ nào tầm cỡ, nên vẫn tự phụ võ công mình đệ nhất thiên hạ. Coi các đại môn phái Thiếu Lâm, Cái Bang…đều là lũ chẳng ra gì. Hôm nay lại là ngày đi xem bảo vật võ lâm hiệu lệnh thiên hạ. Nếu để lỡ chuyến đò này vào tay ả thì cơ hội ngàn năm có một sẽ lập tức trôi theo dòng nước. Vả lại nếu chuyện hắn bị một cô gái yểu điệu cướp mất chuyến đò truyền ra giang hồ thì oai danh của gã coi như đi hết. Nghĩ vậy nên gã không màn đến oai danh của nàng. Liền la lớn:

    _Ác phụ. Đừng tưởng lão gia sợ ngươi!

    Tiếng nói vừa dứt, thân hình gã đã bay lên không trung. Tả chưởng vận hết công lực nhằm vai trái của nàng mà đánh tới. Hắn thầm nghĩ với chưởng lực mạnh như thế tất nhiên nàng phải nghiêng người né tránh. Khi ấy hữu chưởng sẽ từ trên đánh xuống, tả chưởng biến thành trảo kìm nàng vào thế bất khả kháng. Ngờ đâu Nguyệt Thư không hề đánh trả hay né tránh, trái lại vẫn ung dung bước lên thuyền. Đại hán nọ thấy nàng khinh thường địch thủ đến thế thì vô cùng tức giận. Lại vận thêm công lực vào chưởng pháp, nghĩ rằng một chưởng này nếu đánh trúng nàng thì toàn thân trái của nàng sẽ tê liệt, xương cốt nát nhừ. Thế nhưng chưởng lực chỉ còn cách nàng vài bước thì đột nhiên nội kình tiêu tan như nước sông đổ ra biển. Bàn tay gã vừa chạm vào người nàng thì cảm thấy đau nhói như bị muôn vàn kim châm đâm phải làm gã phải lập tức rụt tay về. Nhìn thấy bàn tay mình xanh lè, màu xanh cứ dần dần theo cánh tay mà lan ra thì biết là mình đã trúng phải kịch độc. Liền ngồi xuống vận công để ép chất độc ra ngoài. Nguyệt Thư nhìn thấy gã đại hán như vậy thì cười khẩy:

    _Cứ ngồi ấy mà chờ chết đi nhé! Rồi kéo hai tên sơn tặc vào trong khoang thuyền. Thuyền rời bến được một lúc thì đã nghe trên bờ vọng lại những tiếng kêu la đau đớn của đại hán nọ. Rõ rang với công lực non yếu của gã là sao đẩy được độc chất lợi hại ấy ra ngoài, đành phải tự chặt cánh tay để bảo toàn mạng sống. Quả thật là ý trời khó đoán. Gã định dùng chưởng lực để đánh gãy tay của Nguyệt Thư thì nay lại phải tự chặt tay mình để trả giá cho hành động sai lầm ấy.

    _____________________________________


    Những tia nắng ấm áp của buổi bình minh hoà cùng những gợn sóng xanh biếc của biển cả tạo nên một khung cảnh tĩnh lặng thơ mộng. Mặt biển như một tấm lụa trải dài đến tận chân trời. Làn gió biển vi vu đưa theo những câu hát của người lái đò. Âm điệu bài ca lúc nhanh lúc chậm, khi ngân cao đến tận mây xanh, khi trầm xuống đáy lòng của biển cả. Lắt léo, du dương. Cái bài hát đặc thù mà có lẽ chỉ những lão già với cái giọng khàn khàn mới có thể ca lên được. Bài hát của người đưa đò gợi lại những ngày tháng sống cùng con thuyền nhỏ. Ngày ngày đưa khách sang sông. Một người một ngày . Một đời đưa đò. Bài hát với âm điệu khô khan ấy hoà cùng tiếng gió vi vu. Nghe như cơn gió đang hát lên một bản nhạc thắm thiết….

    _”Lão im lặng một chút có được không hả?” Tiếng Nguyệt Thư gắt gỏng từ trong khoang thuyền.

    _”Bây giờ cô nương cấm cả lão già này hát hay sao?” Lão chủ đò đáp.

    _”Bản cô nương cần yên tĩnh để luyện công. Lão cứ lè nhè như thế làm sao mà ta tập trung được. Coi chừng ta cắt lưỡi lão bây giờ!.”

    Lão lái đò đáp:

    _Thôi thôi! Lão già này thua cô nương rồi. Không hát nữa! Không hát nữa!.

    Nguyệt Thư mỉm cười đắc ý. Lên tiếng hỏi lão chủ đò:

    _Từ đây ra đảo còn bao lâu?

    _”Mặt trời lên đỉnh thì đến nơi!” Lão chủ đò đáp

    _”Tốt!” Nguyệt thư nói rồi quay sang hai gã sơn tặc: “tới giờ luyện công rồi!”.

    Một lần nữa trong khoang đò lại vọng ra những tiếng rên rỉ khoái lạc, tiếng kêu la đau đớn, tiếng cười khoái trá man dại. Lão chủ đò chếch mép. Không biết lão đang nghĩ gì. Không biết những âm thanh ấy có đến tai lão hay không. Mắt lão vẫn nhìn ra phía chân trời xa xăm. Suy tư, ngẫm nghĩ…

    Mặt trời lên đến đỉnh cũng là lúc cuộc truy hoan kết thúc. Nguyệt Thư bước ra mũi thuyền, vươn vai thích thú. Vậy là thời gian bế toả của Âm Phong Hủ Cốt đã kết thúc. Còn mấy tháng nữa mới đến đợt bế toả cuối cùng. Chính là lúc Âm Phong Hủ Cốt của nàng nâng thêm một thành. Công lực tiến thêm một bậc. Lão chủ đò chỉ tay về phía đông. Nơi có ba đỉnh núi nhô cao , phủ một màu hồng tựa như ba cánh hoa. Nói:

    _Cô nương xem kìa. Đằng kia chính là Ấp Vương đảo. Chốc lát là ta sẽ đến nơi!.

    Lão lại nói: “cô nương nên vào trong đi. Ngoài này sóng to gió lớn. Sơ sẩy mà té xuống biển là hết cứu. Biển này nổi tiếng nhiều cá kình. Chúng không tha cho bất kì con mồi nào đâu!

    Nguyệt Thư đưa tay bát đầu lão lái đò. Giận dữ nói:

    _Lão coi ta là hạng người nào. Mấy con cá cảnh bé tí ấy mà ta phải sợ à. Coi chừng ta tống cổ lão xuống làm mồi cho chúng đấy!

    Lão chủ đò im bặt. Nguyệt Thư quay sang phía 2 tên sơn tặc. Nở một nụ cười hiền dịu nói:

    _2 ngươi thời gian qua đã giúp bản cô nương luyện công tăng tiến. Bản cô nương rất cảm kích. Nay bản cô nương không cần đến hai ngươi nữa. Các ngươi có thể tự do đi được rồi!.

    Hai tên sơn tặc còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì bỗng vù một cái, đã bị Nguyệt Thư hất xuống biển. Hai tên sơn tặc từ bé đến lớn sống nơi rừng núi hành nghề cướp bóc. Cả đời chưa đặt chân đến trung thổ. Thì nào có biết đến biển cả bao la. Nào có biết bơi là gì. Cả hai ra sức vùng vẫy, bám víu lấy nhau mà thở. Bỗng nhiên mặt nước xuất hiện những mảng đen lớn, ngày càng nhiều. Từ từ tiến lại chỗ 2 tên sơn tặc. Đấy là kình ngư nổi tiếng ở Đông Hải. Con nào con nấy to như chiếc thuyền. Bỗng đàn kình ngư phóng tới chỗ hai tên sơn tặc như tên bắn. Những tiếng thét đau đớn vang lên rồi dần dần im bặt. Mặt nước chỗ ấy đen ngòm phẳng lặng. Chỉ còn lại một vũng máu đỏ tươi. Một đời tung hoành ngang dọc nơi núi rừng của tên sơn tặc giờ đây kết thúc trong bụng cá. Lão chủ đò trông cảnh ấy lắc đầu thở dài. Nguyệt Thư nói với lão bằng một giọng điềm nhiên:

    _Chẳng cần thương tiếc chúng làm gì. Bọn ấy chuyên cướp của giết người. Ức hiếp con gái nhà lành. Âu chết cũng đáng!

    _”Cô nương dạy chí phải! Chí phải!” lão chủ đò đáp.

    Thuyền cập bến Ấp Vương Đảo. Xung quanh vắng tanh không một bóng người, không một tiếng huyên náo. Chỉ có tiếng song vỗ, tiếng chim kêu trong gió. Làm người ta liên tưởng rằng đây là một hòn đảo chết hơn là nơi hội họp của các nhân sĩ võ lâm. Nguyệt Thư đưa mắt nhìn chung quanh. Bỗng đâu xuất hiện một ả tì nữ vóc dáng thon gọn, mặt mày xinh đẹp không biết ở đấy tự lúc nào. Tì nữ đưa tay chỉ đường, nói nhỏ nhẹ:

    _Mời cô nương di lối này!.

    Nguyệt Thư đi theo ả tì nữ vào một con đường mòn nhỏ hẹp, quanh co. Hai bên là rừng trúc um tùm. Xen kẽ những bụi hoa đủ màu sắc sặc sỡ, bốc hương thơm ngào ngạt. Vạn Hoa Môn chuyên về thảo dược. Xung quanh đảo trồng đủ thứ hoa thơm cỏ lạ. Có độc có bổ. Bố trí cơ quan linh hoạt. Nếu không có người dẫn đường e rằng sẽ bị lạc vào kì môn bát quái trận trên đảo. Cả đời không tìm được đường ra.

    Ả tì nữ dẫn Nguyệt Thư Đến một khoảng đất trống phủ đầy cánh hoa. Ở giữa đặt một chiếc bàn đá lớn, chung quanh đều đã có người ngồi, chỉ còn lại một chỗ trống. Nguyệt Thư điềm nhiên ngồi xuống, đưa mắt nhìn quanh. Bên phải nàng là một lão già choắt lùn ngồi vuốt râu. Thi thoảng lại rít lên một hơi. Bên trái là một hán tử cao gầy như một thanh củi, tay cầm thanh đao sáng bóng, khoác độc một chiếc áo cũ rách nát để hở phanh bộ ngực đầy xương sườn. Đứng ngồi không yên, ra chiều nôn nóng lắm. Phía đối diện nàng là một đại hán cao to như núi, bắp thịt cuồn cuộn, mặt mày hung dữ, râu tóc xồm xoàm. Cạnh đó là một nam nhân trẻ mặc trường bào đen điểm những ánh lửa đỏ rực. Mái tóc xoã xuống che đi một nửa khuôn mặt lạnh lùng băng giá. Bên cạnh để một trường kiếm chạm khắc rất đẹp. Cả hai đều ngồi xếp bằng trên ghế tịnh tâm. Tất cả những người ở đây đều có bộ dạng kì quái khác thường. Nhưng điều đó cũng chẳng có gì đáng nói. Đáng nói là dường như bất kì vị khách nào lên đảo cũng đều có một tì nữ theo hầu bên cạnh. Các ả tỳ nữ luôn túc trực bên thân chủ của mình không rời một bước. Chừng thời gian cạn một tuần trà. Một thiếu nữ trẻ tiến đến. Thiếu nữa mặc một chiếc áo lụa trắng như tuyết. Mái tóc điểm vài đoá cúc trắng. Nói với giọng nhỏ nhẹ cung kính:

    _Các vị khách quý đều đã có mặt đủ cả rồi. Mời các vị theo tiểu nữ đến đại điện. Môn chủ sẽ tiếp đón các vị tại đấy!.

    Hán tử cao gầy lập tức nhảy xuống ghế, tiến đến trước thiếu nữ nọ cất tiếng bét nhè:

    _Con mẹ nó! Sao bây giờ mới khởi hành hả. Lão gia đến đây từ lúc sáng tinh mơ cốt để xem được bảo vật. Vậy mà lại phải chờ ở cái nơi khỉ gió này đến tận trưa. Con mẹ nó chứ lại! Đáng lẽ ta đến sớm thì phải được xem trước chứ!.

    Thiếu nữ mỉm cười dịu nhẹ đáp:

    _Xin quý khách thông cảm. Môn chủ bản môn muốn chờ tất cả mọi người đến đủ để tránh có sự thiên vị trước sau, làm giang hồ đồn tiếng xấu Vạn Hoa Môn xử sự không công bằng. Còn về việc đến sớm đến muộn thì vị công thử và Đại hán này đã chờ ở đây từ trưa hôm trước! – nàng vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng nam nhân mặc trường bào đen và đại hán cao to vạm vỡ.

    Hán tử cao gầy nhìn hai người, lưỡng lự một lúc rồi quay lại quát lớn:

    _Lão gia chẳng cần biết. Bay giờ lão gia chỉ muốn xem bảo vật. Cô nương mau dẫn đường đi! Lão vừa nói vừa huơ chân múa tay trông rất nực cười.

    Thiếu nữa mỉm cười đưa tay nói:”Mời các vị đi lối này”.

    Nam nhân mặc trường bào đen và đại hán to cao giờ đây mới đứng dậy, mọi người đi theo thiếu nữ nọ qua những con đường nhỏ hẹp ngoằn nghèo giữa rừng hoa ngào ngạt hương thơm. Con đường dẫn đoàn người ra khỏi rừng hoa lên một gò đất cao. Xung quanh cờ hiệu tung bay phấp phới. Ở giữa đã đặt sẵn bàn ghế. Khách khứa xem chừng đều đã đông đủ cả, đoàn người đi củng thiếu nữ xem ra là tốp cuối cùng. Thiếu nữ nọ chỉ tay vảo một chiếc bàn trống, nói:

    _Mời các vị an toạ!.

    Nguyệt Thư đưa mắt nhìn quanh. Khách khứa đến xem báu vật hôm nay không ít các cao thủ lừng lẫy võ lâm, nhưng cũng không ít bọn vô danh tiểu tốt, tà ma ngoại đạo. Mỗi vị khách đều có một tì nữ túc trực bên cạnh. Nguyệt Thư rất lấy làm lạ. Không hiểu dụng ý tiểu sư muội của nàng là gì. Phải chăng đây chỉ là cách đón tiếp long trọng của Vạn Hoa Môn hay có có dụng ý gì khác. Nàng còn đang suy nghĩ thì nghe tiếng một tỳ nữ hô lớn:

    _Môn chủ tới!

    Mọi người đều quay lại nhìn, thấy một đoàn người toàn nữ nhân đi đến. Các ả tỳ nữ đi trước rải hoa xuống hai bên đường. Mọi người ai cũng ngước lên xem cho rõ môn chủ Vạn Hoa Môn là người thế nào, là nam hay nữ. Những tên vô lại thì kẻ đứng cả lên, kẻ thì nhảy lên ghế mà xem. Duy chỉ có Nguyệt Thư là cười gằn quay đi. Nàng biết quá rõ sư muội nàng là người thế nào rồi.

    Bọn tỳ nữ đứng dạt sang hai bên. Mọi người đều ồ lên kinh ngạc. Trước mắt họ là một thiếu nữ trẻ khoảng mười sáu mười bảy tuổi. Da trắng như tuyết, dáng người nhỏ nhắn thanh tao, mặc một chiếc áo lụa thêu hoa màu sắc sặc sỡ. Quanh lưng quấn ba dải lụa cam, xanh, vàng. Cặp mắt xanh long lanh như giếng ngọc với hàng mi cong vút khiến cho mấy hán tử trẻ tuổi nghệch cả ra. Nàng chính là Quỳnh Vạn Hương, môn chủ Vạn Hoa Môn. Những vị quan khách ngồi dưới thấy nàng còn trẻ như vậy thì xôn xao bàn tán, mỗi người một ý nghĩ khác nhau. Người thì nghĩ rằng nàng còn trẻ như vậy đã làm chủ một môn phái thì quả thật đáng khâm phục. Người thì cho rằng một giáo phái điều hành bởi một cô gái trẻ như vậy thì cũng chỉ là một nhóm ô hợp, chẳng có gì là ghê gớm như giang hồ đồn đại. Còn những kẻ tiểu nhân vô lại thì chỉ lo nghĩ làm sao chiếm được một mỹ nhân tuyệt đẹp như nàng về làm thiếp. Vạn Hương dang rộng hai tay về phía các quan khách. Nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng vận lực nên thanh âm vang xa cả trượng.

    _Hoan nghênh các vị khách quý đã không quản ngại đường xa đến ghé thăm bổn môn hôm nay. Thật là một vinh hạnh lớn của tiểu nữ. Các vị đã vất vả mệt nhọc đến đây. Chi bằng mời các vị thưởng thức của lạ rượu ngon của Ấp Vương Đảo. Tiểu nữ sẽ cho người dọn ra ngay!.

    Hán tử cao gầy nọ nghe thế lập tức nhảy lên ghế la ó:

    _Lão gia chẳng cần ăn uống chi cả. Lão gia bỏ công đi xa đến đây là muốn xem bảo vật Dương Long Tiêu hiệu lệnh thiên hạ. Mau mang ra đây!

    Nhiều người bên dưới nghe thế cũng hùa theo:”Đúng vậy. Chúng ta đến đây là để xem Dương Long Tiêu hiệu lệnh thiên hạ. Mau mang Dương Long Tiêu ra đây.!”.

    Vạn Hương vận khí nói át tiếng hò reo của đám đông:

    _Xin các vị an toạ. Bổn môn phát thiệp mời các vị đến đây là để chiêm ngưỡng bảo vật, tất nhiên sẽ mang ra ngay. Nhưng trước tiên xin các vị nhận sự tiếp đãi của bổn môn để tỏ lòng hiếu khách!.

    Mọi người thấy nàng còn trẻ mà nội lực không hề tầm thường cũng phần nào kính phục. Liền thôi không lên tiếng nữa.

  2. #12

    Default

    Chẳng lâu sau bọn tỳ nữ đã dọn mâm cỗ lên. Toàn là các món hoa trái cá biển ngon lạ chưa từng gặp ở trung nguyên bao giờ. Rượu thì toả hương ngào ngạt làm ai ngửi thấy cũng phải ngây ngất. Vạn Hương lên tiếng nói:

    _Bạch Thái Tửu của bổn môn là loại rượu thuốc quý. Được chế từ các loại thảo dược chỉ trồng trên Ấp Vương đảo. Ngoài ra không nơi nào khác có. Mời các vị dùng thử

    Hán tử cao gầy bưng vò rượu lên ngắm ngiá một hồi, nhăn mặt cau mày. Hỏi gằn:

    _Dược tửu. Ai mà biết rượu này pha bao nhiêu loại độc rồi. Các người mời bọn ta uống thứ rượu này phải chăng muốn xoá sổ anh hùng hào kiệt trung nguyên trên hòn đảo bé tí này ư? Chuyện nực cười! Lão gia đây không thèm uống rượu độc của các người đâu

    Vạn Hương mỉm cưởi đáp:

    _Tiểu nữ vốn chỉ là thôn dân quê mùa. Biết được chút ít y dược nên cố công bào chế loại rượu ngon này cho các mọi người thức. Sao vị đại ca này này đổ oan cho tiểu nữ. Hơn nữa các vị đều là nhân sĩ anh hùng trong võ lâm. Há lại e ngại chút thuốc độc cỏn con hay sao?!

    Hán tử nọ khuôn mặt xịu xuống. Nếu còn tiếp tục đôi co ắt sẽ bị coi là con rùa rụt cổ. Chẳng đáng mặt anh hung. Gã bực tức ngồi xuống ngắm nghía bò rượu, thuỷ chung vẫn không dám uống. Những người khác nghe hai bên đối đáp khi nãy cũng phần nào an tâm. Nhưng trong bụng vẫn còn đắn đo. Ai cũng biết rằng buổi hội tụ ngày hôm nay liên quan đến bảo vật của trung nguyên. Ai ai cũng muốn chiếm báu vật không từ bất kì thủ đoạn. Nên người nào cũng đề phòng kĩ lưỡng. Mâm cỗ đã dọn nhưng tuyệt nhiên vẫn chưa ai động đến.

    Nguyệt Thư nhìn bọn người dự tiệc đắn đo mà cười thầm trong bụng. Vậy mà cũng tự xưng là nhân sĩ võ lâm, anh hùng hào kiệt trong thiên hạ. Chẳng qua chỉ là một lũ ruồi nhặng nghe hương báu vật mà sà đến. Một chum rượu con cũng không dám uống thì anh hung cái nỗi gì. Nàng hô lớn:

    _Vạn Hoa Bạch Thái tửu thái hoa tiên lộ. Bản cô nương muốn nếm thử xem sao!

    Nàng chưa dứt lời. Tay đã vận kình đập mạnh xuống bàn. Lập tức mười hai vò rượu lớn trước mặt mười hai vị khách cùng bàn bay thẳng lên trời mà chiếc bàn vẫn chẳng mảy may lay động. Mười hai vò rượu bay lên xếp thành một hàng dọc. rượu từ trong bình dốc ra chảy thành một dòng xuống miệng Nguyệt Thư. Nàng uống một hơi hết cả mười hai vò rượu là bụng nàng phình lên thấy rõ. Mười hai vò rượu rỗng lại rơi xuống ngay ngắn trước mặt chủ nhân của chúng. Nguyệt Thư lấy tay chùi miệng, vỗ bụng khen:”Hảo dược tửu!”.

    Những người bên ngoài xem màn biểu diễn vừa rồi ai cũng thầm kinh hãi. Không ngờ một cô nương trẻ tuổi lại có nội công thâm hậu đến thế. Mấy gã vô danh tiểu tốt thì há hốc mồm miệng kinh ngạc. Chỉ có Đại hán cao to là nhe răng cười khì khì. Nguyệt Thư thấy người này tỏ ý giễu cợt mình. Liền quay lại lên tiếng:

    _Vị đại gia này chắc cũng muốn nếm thử mùi vị Bạch Thái tửu. Vậy để tiểu nữ kính ngài một chum.

    Nhanh như cắt, nàng tiến lại một cái vạc lớn bằng đồng. Vạc này vừa to vừa nặng, chứa đầy Bạch Thái tửu Vạn Hoa môn dùng đểp tiếp rượu. Nguyệt Thư vận lực. Hữu chưởng đánh vào vạc đồng nghe koong một cái. Chiếc vạc nặng trăm cân bay lên không trung. Nguyệt Thư hét lớn:”Nhận lấy!” lập tức tả chưởng đánh văng chiếc vạc đồng thẳng về phía đại hán cao to. Người này chẳng mảy may né tránh. Đứng dang tay hình chữ “Đại”, dùng ngực đỡ vạc đồng đang bay đến. Nghe bình một cái, chiếc vạc đã đập vào người đại hán nọ. Mọi người chung quanh nhìn cảnh ấy ai nấy đều há hốc mồm miệng kinh ngạc. Chiếc vạc đồng nặng cả trăm cân mà đại hán kia chỉ dùng ngực để đỡ như đỡ một trái cầu nhỏ. Liền đó y phóng cước đá chiếc vạc văng lên trời. Vạc nghiêng đổ rượu xuống miệng đại hán bên dưới làm ướt hết râu tóc và một khoảng áo của y. Đại hán dùng tay đỡ chiếc vạc. Lớn tiếng khen:”Ngon, quả là tiên tửu!” rồi quay sang phía nam nhân lạnh lung mặc áo bào đen nói:

    _Rượu này quả là tiên tửu chốn nhân gian. Tiểu đệ phải nếm thử mới được. Ta kính đệ một chum!.

    Vừa dứt lời, đại hán cao to liền ném vạc đồng về phía nam nhân mặc áo đen. Chiếc vạc xoay vù vù lao đi như một quả đạn thần công thẳng đến trước mặt chàng. Nam nhân nọ vẫn điềm nhiên ngồi yên tại chỗ, thuỷ chung không hề di chuyển. Khuôn mặt không hề tỏ chút biến sắc. Bỗng trường kiếm rung lên, từ trên đánh xuống. Chiếc vạc đang lao đến bị trường kiếm cản lại. Đâm sâu xuống nền đá lún cả một khúc. Mọi người xem cảnh ấy không ai bảo ai đều đứng cả dậy. Dùng công lực để chặn chiếc vạc cả trăm cân lao đến như vậy đã là khó rồi, lại còn đánh chiếc vại đồng lún xuống nền đá cả tấc thì quả là nội công thâm lường. Khiến ai cũng đều ngấm ngầm bội phục. Nam nhân mặc áo đen ung dung lấy chén múc rượu trong vạc uống một cách từ tốn từ tốn. Khen hai tiếng”Hảo tửu” rồi đánh trả lại chiếc vại đồng cho Nguyệt Thư. Nàng đón lấy một cách dễ dàng, Đưa chiếc vại cao qua khỏi đỉnh đầu. Hướng về phía Vạn Hoa lẹn tiếng:

    _Tục ngữ có câu: “Tiên chủ hậu khách!” Môn chủ đây chưa hề động đến mà bọn ta đã uống trước như vậy thì thật là thất lễ. Ta xin thay mặt mọi người ở đây kính môn chủ một chum vậy.

    Nói chưa dứt lời, Chiếc vạc đã được ném tới. Kình lực phát ra cực mạnh làm gió toả ra hai bên như bão táp. Vạn Hương vẫn nở nụ cười trên môi, tay trái phất nhẹ. Một dải lụa phóng ra quấn lấy chiếc vạc đang lao đến. lại một dải lụa khác phóng ra. Cứ thế thay phiên nhau quấn quanh chiếc vạc triệt tiêu kình lực phóng tới. Vạn Hương đưa hai dải lụa tựa như đang múa. Điệu múa có sức quyến rũ kì lạ khiến mọi người đều đứng ngẩn tò te. Chiếc vạc bay chậm dần rồi hạ nhẹ nhàng xuống đất. Vạn Hương rút hai dải lụa về thì trên đó đã thấm đầy tiên tửu tự khi nào. Nàng đưa dải lụa lên ngang miệng. Đưa chiếc lưỡi nhỏ xinh liếm những giọt rượu đọng lại trên dải lụa. Cách uống rượu cổ quái đó của nàng làm nhiều gã trẻ tuổi suýt nhảy bật lên bắn khí ra quần.

    Nàng quay sang nhìn Nguyệt Thư, mỉm cười nói:

    _Chum rượu vị cô nương đây mời tiểu nữ đã uống xong. Bây giờ các vị đã tin rằng trong rượu không có độc rồi chứ? Vậy xin mời mọi người nhập tiệc!

    Quần hùng bây giờ mới dám dùng bữa. Ai nấy ăn uống một cách ngon lành. Bạch Thái tửu quả là rượu thuốc bổ thần kỳ. Cứ uống vào một ngụm là y rằng trong người sinh ra một luồn khí chạy đi tứ tán trong các huyệt đạo. Xua tan mọi mệt mỏi trong người. Một ly rượu nhỏ mà như một tuần tĩnh dưỡng. Khiến ai nấy sảng khoái vô cùng. Thời gian bữa ăn trôi qua, quần hùng đã nếm đủ các món ngon vật lạ của Ấp Vương đảo. Bấy giờ Vạn Hương mới ra lệnh đem Dương Long Tiêu ra. Bảo vật được gói kĩ trong một tấm lụa vàng thêu kim tuyến. Quần hùng bên dưới ai nấy đều ngước lên để xem cho rõ. Vạn Hương tự tay mở bọc lụa ra, tất cả đều ồ lên sửng sốt. Đó là một chiếc tiêu bằng ngọc. Sắc xanh lấp lánh điểm màu đỏ tươi làm chiếc tiêu như một cành trúc đẫm máu. Màu ngọc óng ánh phản chiếu ánh nắng của buổi chiều tà làm chiếc tiêu đã đẹp càng thêm đẹp. Dương Long tiêu toả ra một luồng khí lực cực mạnh, mọi người xung quanh ai cũng có thể cảm thấy trong người nóng ran, khí huyết bắt đầu nhộn nhạo. Vạn Hương đưa ống tiêu ngang miệng. Nàng thổi khúc Liễu Phong Tình Duyên. Nguyệt Thư vẫn còn nhớ rất rõ đó chính là khúc nhạc đầu tiên sư phụ dạy cho hai tỷ muội nàng khi còn bé. Bàn tay sư phụ hướng dẫn đôi tay nhỏ bé của hai tỷ muội nàng cầm tiêu, gảy đàn. Nay bản nhạc ấy lại vang lên, gợi lại bao kỷ niệm ngày ấu thơ khiến Nguyệt Thư trầm ngâm một lúc. Tiếng tiêu vang lên du dương khiến lòng người xao động. Sự xao động đó nhanh chóng trở thành một cái gì đó bứt rứt, khó chịu. Cơ hồ như muốn nổ tung ra. Mọi người còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mình thì bỗng nhiên mấy ả tì nữ theo hầu đồng loạt trút bỏ xiêm y, để lộ cơ thể trắng muốt nõn nà trước con mắt của các vị khách. Tiếng tiêu chuyển sang nốt thứ ba. Lúc này mấy gã vô danh tiểu tốt nội công thấp kém không còn chịu nổi nữa. Đè đứa tì nữ theo hầu mình ra mà hành dâm để xả bớt cái bứt rứt khó chịu trong lòng. Mấy vị đứng tuổi và những người có nội lực kha khá thì nhắm mắt điều dưỡng. Trong lòng ai cũng hoang mang, phải chăng đây chính là Vạn Hoa môn hạ độc thủ để tiêu diệt toàn bộ anh hùng hào kiệt trên hòn đảo này. Xưng hùng xưng bá võ lâm? Người nào đến đây cũng đều đã chuẩn bị kỹ cho mọi tình huống xảy ra. Nhưng rốt cuộc vẫn không thể lường trước hết được. Đến nốt thứ tư thì khí lực toả ra càng mạnh hơn. Thanh âm càng lên cao. Nhiều người vẫn còn gắng gượng chống đỡ để tránh bị ô nhục danh dự, còn lại đa số đã chịu không nổi mà rơi vào con đường gian đạo. Như những kẻ võ công thấp kém chỉ được cái hư danh thì càng gia tăng nhịp nắc điên dại như một cái máy vào lồn bọn tỳ nữ.
    Đạc Bác Nhĩ là tổng quản Bác Long tiêu cục, tổng đà ở La Sơn Thôn. Vì hiếu kì nên dắt theo vợ ra đảo xem tiêu. Không ngờ bây giờ lại rơi vào cảnh này. Y vốn cũng có chút võ công, lại thêm được phu nhân vận lực tương trợ nên vẫn cố gắng cầm cự. Thế nhưng muốn tránh Tào Tháo thì Tào Tháo cứ đuổi theo. Ả tỳ nữ đứng bên cạnh ông ngực căng mông nở, hương thơm ngây ngất. Lại bê cặp vú trắng nõn căng tròn của mình đặt sát trước mặt Bác Nhĩ như đặt mỡ trước mặt mèo. Làm ông không thể kiềm chế được dục tính trong người. Lao đến vú ả tỳ nữ mút lấy mút để, làm đủ những trò đồi bại nhất mà trước giờ ông chưa hề dám làm với vợ. Đạc phu nhân nước mắt chảy ròng. Nhìn chồng mình hành dâm điên dại với ả tỳ nữ mà cơ hồ muốn nghẹn thở, liền một chưởng tự sát ngay trước mặt chồng. Bác Nhĩ nhìn vợ tự sát mà lòng đau như cắt mà thể nào dừng lại được. Trong người ông tựa hồ có một thế lực siêu nhiên ép buộc ông tiếp tục màn truỵ lạc. Cái sướng khoái nơi hạ bộ hoà quyện với nỗi đau đớn trong tim tạo nên một thứ cảm giác không thể diễn tả được. Chung quanh ông những người khác cũng chẳng khá hơn là bao. Người nào người nấy nắc điên dại như một con thú. Muốn ra mà không ra được, dương khí cơ hồ bị tắc nghẽn không thể xuất được. Tiếng cặc dập vào lồn vang lên như chày giã gạo hoà lẫn trong tiếng rên la xuýt xoa. Khúc tiêu đang lên cao thì đột ngột ngưng lại. Mọi người bên dưới được giải thoát khỏi sự kìm hãm của tiếng nhạc, không hẹn mà đồng thanh hét lên một tiếng sung sướng, gồng mình bắn tất cả tinh dịch chứa đựng trong người ra ngoài, hững tiếng gầm rú tthống khoái vang lên thấu trời cao. Bác Nhĩ cũng không ngoại lệ, Ông vừa đau khổ vừa sướng khoái. Cái đau nơi tim và cái sướng nơi cặc. Lồn ả tỳ nữ banh rộng đón nhận từng đợt tinh dịch của y. Bác Nhĩ vừa được giải thoát khỏi xiềng xích liền chạy ngay đến bên xác vợ khóc rống lên như một đứa trẻ con. Liền đó cũng một chưởng tự sát chết ngay bên cạnh vợ. Ai thấy cảnh ấy cũng đều chột dạ. Đau lòng thay uyên ương ly biệt. Những người gắng gượng chịu được qua cơn hoạn nạn thì thở phào nhẹ nhõm, chứ như vừa chạy thoát khỏi địa ngục

    Khúc Phong Liễu Tình Duyên là một khúc nhạc đặc biệt. Âm điệu của bản nhạc thăng bổng là tuỳ vào lực thổi của người cầm tiêu nặng hay nhẹ, phím nhạc được giữ nguyên. Cứ đến nốt kế tiếp thì giữ thêm một phím cho đến nốt cuối cùng. Nhưng cây Dương Long tiêu này đã bị hỏng mất phím thứ năm bên bản nhạc mới bị dừng đột ngột. Nếu còn kéo dài thì không biết hậu quả sẽ thế nào nữa.

    Trong số ít người cầm cự được, không bị tiếng nhạc ảnh hưởng chỉ có bốn người là Nguyệt Thư (con gái tất nhiên ko bị). Nam nhân mặc trường bào đen, đại hán cao to và một lão già loắt choắt lùn tịt, khuôn mặt dài như mặt ngựa, trông nửa nam nửa nữ. Chính là lão trong nhóm của Nguyệt Thư. Còn lại hán tử cao gầy và một số người khác thì chân tay rã rời, sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn may mắn thoát khỏi kiếp nạn. Đợi tiếng tiêu dừng hẳn, nam nhân mặc trường bào đen mới lên tiếng:

    _Cô nương bày ra trò này là có dụng ý gì? Chắc không phải chỉ để phô trương võ công của Vạn Hoa môn chứ?!

    Vạn Hương mỉm cười trả lời:

    _Không dám! Chút võ công bèo bọt của Vạn Hoa môn sao dám đem ra để khoe mẽ với anh hùng trong thiên hạ. Vừa rồi là để cho quý vị thấy nội lực tiềm ẩn trong cây Dương Long tiêu này. Tiếc thay cây tiêu đã bị hỏng một phím. Nếu không sẽ còn nhiều trò vui khác!

    Lão già choắt lùn từ đầu đến giờ chưa nói một chữ bỗng nhảy xen vào cuộc đối thoại giữa hai người lớn tiếng:

    _Nói như cô nương đây không lẽ bản thân chiếc tiêu này có khả năng tự phát công lực ư?

    _”Chính vậy!” Vạn Hương đáp – bản thân Dương Long tiêu này tiềm ẩn một nguồn nội lực kì bí vô cùng to lớn. Nhưng rất tiếc rằng bản thân nó đã bị hỏng một phím nên nội lực không thể triển kha hết được

    Lão già lùn gật gật mấy cái, đáp:

    _Vậy ra đây chính là lý do mà giang hồ đồn rằng chỉ cần có được Dương Long tiêu là có thể hiệu lệnh thiên hạ, thống nhất võ lâm. Xem ra chỉ cần tìm cách sửa được phím tiêu bị hỏng là bất cứ ai sở hữu Dương Long tiêu này cũng có thể trở thành vô địch thiên hạ!.

    Vạn Hương mỉm cười, nói:

    _Cốc chủ Vược Dương cốc quả là kiến thức hơn người. Tiểu nữ xin bái phục!

    Lão già lắc đầu nguầy nguậy, đáp:

    _Đâu dám, đâu dám! Lão đây chỉ tựa trên việc mà suy luận ra thôi, chứ nào có kiến thứ hơn người nào đâu!.

    Thì ra lão chính là Ưng Phúc. Cốc chủ Vược Dương cốc. Một môn phái nằm sâu trong núi. Chú trọng vào việc nghiên cứu các loại dược liệu thảo mộc. Đệ tử trong cốc quanh năm chỉ sống trên núi. Hái lượm cỏ cây, bảo chế dược liệu. Ngay cả cốc chủ cũng rất ít khi ra ngoài. Nhưng so với Ngũ Tiên giáo hay Vạn Hoa môn thì Vương Dược cốc chỉ là một giáo phái bé. Vạn Hương xưng tiểu nữ với lão là đã tỏ ý đề cao khách quý rồi.

    Hai bên còn đang đối đáp thì bỗng đại hán cao to tiến nhanh về phía Vạn Hương. Một ả tỳ nữ thấy thế liền bước ra chặn trước mặt y. Ả tỳ nữ này mặc áo lụa trắng, tay cầm trường kiếm đang thủ thế. Chính là người dẫn đường cho bọn Nguyệt Thư. Ả tỳ nữ nói giọng khó chịu:

    _Các hạ nghĩ mình đang đi đâu?

    Đại hán cao to thản nhiên đáp:

    _Ta đến lấy Dưỡng Long tiêu!

    Ả tỳ nữ bực tức trả lời:

    _Dương Long tiêu vốn thuộc về bổn môn, há có thể cho các hạ tuỳ ý lấy đi như vậy được sao?!

    Đại hán cao to trả lời:

    _Các ngươi nói Dương Long tiêu thuộc về các ngươi, vậy các ngươi bỏ tiền ra mua chăng? Hay là tự tay làm nấy?

    Câu này nói ra làm ả tỳ nữ cứng họng, không cách gì đáp được. Đại hán cao to nói tiếp:

    _Các ngươi cũng chỉ là cướp của người khác, bây giờ ta cướp lại của các ngươi, đâu có gì trái với đạo lý!. Nói rồi tiếp tục tiến lên trước.

    Ả tỳ nữ thấy thế lớn tiếng quát:

    _Nếu các hạ còn cố tình làm khó tiểu nữ thì xin đừng trách tiểu nữ vô lễ!

    Miệng thì nói nhưng trường kiếm đã dâm tới. Mũi kiếm xé gió lao vun vút nhằm ngay ngực đại hán nọ đâm vào. Y vẫn thản nhiên không hề phòng thủ. Hai ngón tay đưa ra đã kẹp chặt mũi kiếm lao đến. Tay còn lại vận kình đánh văng ả tỳ nữ ra xa cả trượng. Hắn khoái chí nhe răng cười khẩy. Thế nhưng mới tiến thêm vài bước thì đã gặp ngay một người nữa đứng chặn trước mặt, chính là nam nhân mặc trường bào đen. Y chĩa mũi kiếm về phía đại hán, nói giọng lạnh lùng:

    _Đại ca thông cảm. Hôm nay đại ca không thể mang Dương Long tiêu đi được. Tiểu đệ cần nó để sửa chữa lỗi lầm mình gây ra!

    Đại hán cao to lớn tiếng cười một tràng dài, nói:

    _Tội lỗi của đệ thì đệ tự mà chịu lấy. Sao lại cướp bảo vật của ta. Đệ không sợ lại mắc thêm tội nghiệt hay sao? Đệ cũng biết là ta cần nó để thực hiện tâm nguyện mà!

    Nam nhân đáp:

    _Tội lỗi đệ gây ra quá lớn. Chỉ có Dương Long tiêu trong tay mới có thể giúp tiểu đệ sửa sai được. Vậy nên đệ không thể để nó lọt vào tay huynh được.

    Vạn Hương nghe hai người đối đáp liền cười khẩy, nói:

    Nực cười, Dương Long tiêu là của Vạn Hoa môn chúng ta. Kẻ nào muốn lấy nó thì hãy bước qua xác bản cô nương trước đã.

    Nguyệt Thư thấy vậy cũng chen ngang vào.

    Bảo vật này để vào tay con yêu nữ như ngươi làm gì? Tốt nhất hãy để bản nương tạm giữ!.

    Đại hán cao to quay sang nhìn nàng lên tiếng:

    _Cô nương còn trẻ mà bản lĩnh cao cường. Tại hạ vô cùng khâm phục. Nhưng hôm nay bảo vật này nhất quyết ta phải lấy kỳ được. Kẻ nào ngăn cản ta giết không tha!

    _”Để xem ai là kẻ sẽ chết!” Nguyệt Thư gắt lại.

    Mọi người sắp bước vào cuộc loạn chiến thì bỗng nhiên nghe tiếng pháo nổ rền trời. Nhìn ra biển thì thấy có hàng chục tàu chiến bao vây đảo. Cờ Liêu quốc bay rợp trời. Các tàu bè dùng để lên đảo đã bị tàu Liêu bắn hạ cả. Cục diện xem ra đã trở nên gay gắt.

    _”Các người sẽ chẳng ai còn sống mà rời khỏi đây đâu!” Lão già choắt lùn lên tiếng. Miệng nở một nụ cười hiểm độc

Page 2 of 2 FirstFirst 12