CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Results 1 to 10 of 78

Threaded View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #25
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,334

    Default Quái Dị Khách (Hồi 25)

    QUÁI DỊ KHÁCH

    Tác giả: Khuyết Danh

    Hồi 25: Lạc Vào Bát Trận Đồ

    Động Vô Bình về đêm, tuy không được nhiệt náo như ban ngày, nhưng cũng không thiếu các nhân vật võ lâm đến tụ tập bàn tán. Nơi đây xung quanh 300 trượng vuông đều la liệt các lều quán, vốn được dựng lên làm chỗ ở tạm cho những kẻ giang hồ muốn tìm chút náo nhiệt mà đến đây.
    Có người là có nhu cầu. Vì vậy ngoài những lán trại mọc lên, lại có những thực quán nho nhỏ được mở ra, phục vụ các yêu cầu thiết yếu.

    Vân Linh và đám người của chàng đến nơi này cũng không ngờ bên ngoài Động Vô Bình lại nhiệt náo đến vậy.
    Bọn người giang hồ thấy 4 người vào đến cũng không quan tâm, tiếp tục ăn uống, nhậu nhẹt và bàn tán loạn xị.
    Vài kẻ nhận thấy Hoả Băng Tâm xinh đẹp tuyệt vời thì mở miệng ra chọc ghẹo. Thế nhưng chúng nói chưa hết câu, lại thấy khuôn mặt giận dữ của gã mập lùn Thạch Tiểu Tam cùng đôi song chuỳ to tướng gã mang trên vai, liền không dám lên tiếng bậy bạ nữa.

    Vân Linh hỏi thăm mấy kẻ gần đó, biết được vị trí Động Vô Bình, liền dẫn mọi người đi liền.

    Bốn người đi sâu vào bên trong, tiến gần nơi Động Vô Bình, thì không khí ồn ào đã giảm hẳn. Hiển nhiên chẳng ai rỗi hơi mà đứng canh cái quái trận bí ẩn của lão Bái quái thiên di Bạch Thi kia.

    Nơi quái trận hiện tại chỉ có dăm ba kẻ hiếu kỳ đứng ngoài nhìn vào trận. Còn kỳ dư tất cả đều ở hết bên ngoài, cách kỳ trận đến 50 trượng mà ăn uống, nghỉ ngơi.

    Vân Linh và mọi người nhìn vào trận, chỉ thấy mấy đống đá tảng đặt lổn ngổn. Vài cành cây khô cắm xéo trên mặt đất. Kỳ thực từ ngoài nhìn vào chẳng thấy đặc biệt gì.

    Hoả Băng Tâm đột nhiên đưa tay chỉ về phía xa nói:
    - Thiên ca ! Huynh xem ở ngoài kia có phải có người đang ngồi không ?

    Vân Linh đang quan sát kỳ trận xem thử lão quái Bạch Thi kia đang bày trận pháp gì. Lúc này chàng nghe Hoả Băng Tâm nói thế liền đưa mắt nhìn ra xa. Quả nhiên dưới con mắt quan sát của chàng, không chỉ có một người ngồi trên mặt đất, mà còn có hơn 10 người khác, kẻ nằm, người ngồi la liệt ở các vị trí khác nhau.

    Thạch Tiểu Tam không biết gì về kỳ trận, lại vừa mới đến đây nên chưa biết tin tức về quái trận của lão già Bạch Thi lợi hại như thế nào. Lúc này gã thấy mấy kẻ đó người nào người nấy mệt mỏi, yếu đuối như sắp hết hơi thì ngạc nhiên nói lớn:
    - Này ! Các ngươi làm gì ở đó thế ? Sao không ra ngoài này ăn uống nghỉ ngơi có phải hay hơn không ?

    Gã nói rồi liền bước chân định tiến lại gần bọn người nọ. May mà gã cao gầy La Phôi đứng gần đó thấy vậy vội kéo gã lại nói:
    - Ngươi có điên không ? Bọn người kia bị nhốt trong trận. Ngươi đi loạn như vậy rủi lọt vào trong đó thì hết ra ngay?
    Thạch Tiểu Tam ngạc nhiên lõ mắt nhìn vào mặt La Phôi, lại quay sang nhìn mấy kẻ đang nằm ngồi vật vưỡng kia, thật sự không biết có nên tin vào lời vừa rồi của La Phôi không ?
    Vân Linh thấy gã bộ dạng ngố như vậy liền cười nói:
    - La huynh đệ nói đúng rồi. Nhà ngươi chẳng lẽ chưa nghe đến việc có người vào trận rồi bị giam trong trận sao ? Ngươi chắc không muốn gặp phải tình cảnh như bọn họ đó chứ ?
    Đến lúc này Thạch Tiểu Tam mới tin là sự thực. Gã gãi đầu cười nói:
    - Đệ thực sự không biết chuyện đó. May mà hai người nhắc nhở đệ.

    Thế rồi gã lui người lại tiếp tục đưa mắt nhìn ra xung quanh.

    Đột nhiên gã nhận thấy ở cách đó hơn 10 trượng về phía cánh trái, có một bọn cô nương độ 4, 5 người đang đứng nói chuyện xì xào.

    Rõ ràng bọn nữ nhân này chỉ vừa đến đây. Nếu không lúc nãy khi gã cùng với Vân Linh và mọi người vào đây đã nhận ra sự có mặt của họ rồi.

    Thạch Tiểu Tam nhìn thấy mỹ nữ. Tự nhiên sực nhớ đến chuyện mẫu thân của gã đang giục gã lấy vợ. Thế là gã khoái chí, kéo tay La Phôi chỉ về phía mấy vị cô nương kia.
    Gã La Phôi cũng giống như Thạch Tiểu Tam, đều là kẻ máu gái và mới chân ướt chân ráo đi ra giang hồ. Lúc này hắn thấy có người đẹp thì trong lòng lại nổi hứng ngay.

    Nhớ lại lúc trước, La Phôi cùng Thạch Tiểu Tam đánh nhau chỉ để giành lấy việc cứu chữa cho Hỏa Băng Tâm, mục đích là định lấy lòng nàng. Không ngờ sau đó chúng gặp phải Vân Linh võ công kỳ bí, y thuật lại cao cường. Chàng ra tay cứu chữa cho Hỏa Băng Tâm, còn giúp bọn chúng giải độc và nâng cao công lực.

    Chính điều đó đã khiến chúng không tiện ra mặt tranh giành mỹ nhân với ân công.

    Một điều nữa hai người đâu phải kẻ ngốc mà không thấy vị mỹ nhân kia đã luyến ái Vân Linh rồi. Chúng thực sự không còn cửa để len vào tim nàng mỹ nhân kia nữa.

    Đó là chuyện đã qua. Còn bây giờ cơ hội lại tới, hai người thấy có đông mỹ nữ tụ tập một chỗ thì làm sao mà chịu được. Hai gã liền bỏ Vân Linh và Hỏa Băng Tâm ở lại, dắt nhau tiến về chỗ đám nữ nhân kia.

    Thế nhưng hai gã đâu biết, bọn nữ nhân kia đều là hoa hồng có gai. Không phải loại nữ lưu bình thường mà bọn chúng có thể dính vào. Mấy nữ nhân đó ai nấy không những võ công cao cường mà công phu câu hồn nam nhân cũng thuộc hàng lợi hại. Bọn họ chính là người ở Đào hoa cung vì hám bảo vật mà đến đây.

    Người mặc y phục màu xanh, thắt đai màu đỏ, khuôn mặt trái xoan và đôi mắt nhìn rất ướt át chính là Ngọc hồng tú nữ Diệp thanh thanh, chủ nhân đào hoa cung, nổi tiếng dâm tà trên võ lâm.

    Thiếu nữ mặc y phục trắng, đứng ở mé trái Diệp Thanh Thanh là Tiêu Ngọc Lệ, biệt hiệu Gia Cát nữ, rất tinh thông kỳ môn độn giáp, là người duy nhất trong Đào Hoa Cung ít khi xuất hiện giang hồ.

    Thiếu nữ mặc y phục đỏ, thắt dây lưng màu cam, đứng ở bên phải Diệp Thanh Thanh là Cô Thái Linh, ngoại cung đường chủ Đào Hoa Cung, là một nữ nhân rất khôn khéo và biến trá.

    Còn mấy thiếu nữ còn lại cũng đều võ công không tệ, nhan sắc xinh tươi. Tuy nhiên họ đứng cạnh ba người Diệp Thanh Thanh, Cô Thái Linh và Tiêu Ngọc Lệ thì nhan sắc kém hẳn.
    Cô Thái Linh lúc này, mắt thấy hai người Thạch Tiểu Tam và La Phôi đang tiến lại gần thì cười khẽ nói với Tiêu Ngọc Lệ:
    - Muội tử đang lo lắng không có ai vào trong kia cứu hai chị em của chúng ta thì bây giờ đã có người rồi. Để tỷ tỷ sai hai tên ngốc kia vào trong đó thử xem.

    Mấy thiếu nữ nghe Cô Thái Linh nói thế liền ngưng bàn tán, đưa mắt nhìn về phía hai người Thạch Tiểu Tam và La Phôi đang đi đến.

    Hai tên hám gái này thấy có đông mỹ nhân xinh đẹp tụ lại ở đây, còn nhìn hết về phía mình thì trong lòng khoái sướng, vội vàng đi nhanh hơn tiến về phía các cô.

    Cô Thái Linh khuôn mặt thoắt cái biến đổi ra dạng buồn nản, tay phải đưa vào trong người rút ra một chiếc khăn vừa áp lên mặt vừa sụt sùi nói:
    - Bọn chúng ta đều là phận nữ. Lấy ai là kẻ anh hùng có thể vào trong kia cứu người đây. Ta nghĩ tội nghiệp cho hai tỷ muội kia quá. Bây giờ ai mà có lòng tốt cứu được bọn họ thì ta sẽ theo về với người đó ngay.

    Diệp Thanh Thanh liền làm bộ ôm lấy một bên vai Cô Thái Linh an ủi:
    - Cô muội không nên nói thế. Chuyện chung thân đại sự nào phải trò đùa. Muội nói như vậy có phải là khiến cho anh hùng thiên hạ đổ xô hết về đây không ?
    Cô Thái Linh mắt nhắm mắt mở nói lớn:
    - Ai nào ? Ai mà quan tâm đến sự sống chết của người khác ? Ai mà có thể vì muội mà cứu 2 vị cô nương đang bị vây trong trận kia. Nếu mà có người làm như vậy thì muội sẽ về làm nương tử cho họ ngay, bất kể họ là ai.
    Thạch Tiểu Tam vừa đến gần đã nghe thấy một cô nương xinh đẹp tuyệt đại đang khóc lóc mà nói những lời như vậy thì trong lòng phát nộ, cơ hội kiếm được mỹ nhân vào tay.
    Thế là gã không suy nghĩ gì nữa nói luôn:
    - Cô nương áo đỏ kia, cô nói nếu ta cứu được 2 người của cô nương trong trận pháp kia thì cô sẽ chịu về làm vợ ta sao ?

    Cô Thái Linh đưa khăn che một bên mặt làm bộ buồn bã nhìn lên nói:
    - Người anh hùng là ai ? Chàng có biết rằng trận pháp này nguy hiểm lắm không ? Thiếp không phải chê chàng kém cỏi, nhưng cũng không dám để chàng vì một lời nói của thiếp mà phải dấn thân vào nơi nguy hiểm. Như vậy thực là không nên.

    Thạch Tiểu Tam vốn tính bộc trực, lại nóng nảy. Bây giờ gã thấy cô nương kia có ý khinh thường mình thì lại càng muốn ra sức cho người đẹp. Gã nói lớn:
    - Thạch tiểu Tam ta trên đời chưa biết sợ việc gì. Cũng không ngại nguy hiểm. Chỉ cần cô nương đồng ý chịu làm vợ ta thì ta nhất định sẽ liều vào trong đó một phen để cứu người ra.
    La Phôi đứng cạnh bên thấy Thạch Tiểu Tam nói thế thì kinh hoảng giật áo gã nói:
    - Ngươi điên rồi sao. Bọn người kia là ai ngươi cũng không biết. Trận pháp này lợi hại như vậy mà ngươi nghe lời bọn họ thâm nhập vào trong trận thì hậu quả nguy hiểm đến mức nào. Chẳng lẽ ngươi không biết.

    Diệp Thanh Thanh mắt thấy La Phôi có vẻ không đồng ý cho Thạch Tiểu Tam vào trận liền cười khẽ tiến lại gần hai người.

    Lúc này La Phôi định nói thêm với Thạch Tiểu Tam vài câu thì bất ngờ thấy một cô nương khuôn mặt xinh đẹp, y phục màu xanh tiến lại gần mình thì ngớ ngẩn tròn mắt nhìn.
    Gã từ khi xuất ra giang hồ hơn 2 tháng nay chưa từng khi nào thấy một mỹ nhân nào đẹp như thiếu nữ này. Khuôn mặt nàng sáng rỡ, da dẻ mịn màng, hai mắt long lanh như nước hồ thu nhìn như thu hồn kẻ khác.

    Lại nữa lúc này nàng tiến lại gần gã làm 2 tròng mắt gã ngó thấy tướng đi dụ hoặc mê hồn của nàng cùng với mùi hương thơm nức mũi, tự nhiên cảm giác mê hoặc không chút phản kháng, tự giác chiếu tia nhìn tham lam vào hai quả núi trước ngực nữ nhân.

    Diệp Thanh Thanh vốn đã xinh đẹp, lại cố tình tạo thế dụ hoặc làm cho La Phôi mê mẫm tâm thần, rồi thì không còn biết chi đến hành động của Thạch Tiểu Tam nữa.

    Về phần gã Thạch Tiểu Tam ngu ngốc kia thì không biết mình đang bị dụ, đi vào chỗ nguy hiểm. Gã lại gần Tiêu Ngọc Lệ nghe nàng nói về cách xuất nhập trận liền sau đó đi vào trận luôn.

    Bọn người Đào Hoa Cung chỉ cần có thế. Bọn họ ai ai cũng biết trận pháp này lợi hại. Do vậy bản thân không dám tự mạo hiểm.

    Vừa rồi bọn họ tranh cãi nhau cũng vì không ai dám thử nghiệm theo cách hướng dẫn của Tiêu Ngọc Lệ để vào trận xem sao.

    Lúc này bọn họ dụ được gã Thạch Tiểu Tam vào trận rồi thì liền tập trung vào nhìn, kiểm xem thực tế gã nọ vào trận sẽ gặp biến hóa gì.

    La Phôi vừa lúc nãy bị Đào Hoa Cung chủ Diệp Thanh Thanh mê hoặc đến không còn sự tự chủ. Mãi đến khi cô nàng kia đã đạt được mục đích, quay về chỗ đứng của mình bên cạnh mấy vị cô nương thì gã mới tỉnh ra. Nhưng lúc này thì Thạch Tiểu Tam đã đi vào trận rồi.

    Thạch Tiểu Tam đi vào trận chỉ thấy cảnh vật bên trong biến đổi kịch liệt. Trước mắt gã hiện ra là một ngọn núi lớn. Phía bên phải là một khu rừng chơ trụi lá. Cảnh vật thật thê lương.

    Thạch Tiểu Tam có phần ngạc nhiên vì gã biết rõ lúc nãy trước khi vào trận chỉ thấy mấy tảng đá to và vài cây khô cắm trên đất. Sao giờ này vào trận lại thấy ngọn núi lớn thế này và rừng cây khô kia ở đâu mà ra.

    Bấy giờ gã mới hiểu là trận pháp lợi hại, nên vội đi theo hướng dẫn của vị cô nương mặc áo trắng là Tiêu Ngọc Lệ đi về bên phải 7 bước rồi rẻ sang bên trái 3 bước.

    Hiện ra trước mắt Thạch Tiểu Tam lại là một khung cảnh khác lạ. Hai bên đường lúc này là những dãy núi đá lởm chởm. Chỉ có một con đường độc đạo duy nhất có thể đi thôi.

    Trong lòng mừng rỡ vì con đường này chính là con đường mà vị cô nương áo trắng lúc nãy đã nói đến. Thế là Thạch Tiểu Tam bình tĩnh lại bước về bên phải 9 bước, rồi lại đi về bên trái 5 bước xem thử chuyện gì sẽ xảy ra.

    Thế nhưng lần này trước mắt gã lại là một vực thẳm sâu hút. Suýt tý nữa gã mà không tỉnh táo dừng lại thì đã đưa chân xuống vực rồi.

    Thạch Tiểu Tam kinh hồn vội vàng trụ bộ đứng nhìn xung quanh. Theo như lời Tiêu Thanh Ngọc thì lẽ ra phía bên phải gã phải có một con đường nhỏ, còn bên trái hẳn nhiên phải là rừng cây. Thế nhưng sự việc trước mắt Thạch Tiểu Tam lại hoàn toàn khác hẳn. Bên trái gã là một ngọn núi nhỏ, còn bên phải không phải rừng cây mà là một thung lũng rộng thênh thang. Thạch Tiểu Tam nhìn thấy mọi vật trước mắt và hai bên khác xa so với dự tính thì cảm thấy mê loạn, nhất thời không biết nên đi về hướng nào.

    Tiêu Ngọc Lệ thấy Thạch Tiểu Tam không tiến bước nữa lấy làm thất vọng. Nàng nghĩ gã kia đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ, thật sự không giống như chỉ dẫn mới rồi của nàng nên mới ngơ ngẫn dừng lại như vậy.

    Mấy vị cô nương còn lại thì do trời tối nên cũng không nhận rõ gã nọ mặt mày biến đổi như thế nào. Chỉ có hiện nay họ thấy Thạch Tiểu Tam đứng lại lâu quá thì ngạc nhiên kêu lên:
    - Ủa ! Hắn ta làm gì ở đó mà dừng lại vậy ?
    Tiêu Ngọc Lệ thở dài nói:
    - Kỳ trận này không phải tầm thường. E rằng lão quái Bạch Thi đã có sự sửa đổi chi đó, nên Bát trận đồ nọ biến hóa khác hẳn.
    Tiêu Ngọc Lệ lại chỉ tay về phía Thạch Tiểu Tam nói:
    - Mọi người thấy đó. Gã trai kia đã gặp phải biến đổi của trận pháp. Hiện giờ gã không biết đi đâu nên mới dừng lại đó thôi.

    Mọi người nói chuyện với nhau quá nhỏ nên La Phôi đứng gần đó cũng không nghe được.

    Một điều là hiện tại gã đang mắc nhìn ngó xem Thạch Tiểu Tam hành động thế nào, nên nhất thời cũng không nghe rõ lời nói của Tiêu Ngọc Lệ.

    Lúc này, ở trong trận Thạch Tiểu Tam dừng lại một lúc rồi không biết làm sao đành chọn đại hướng thung lũng mà đi. Gã đi xuyên qua thung lũng thì lại gặp phải khu rừng cây khô rộng lớn.

    Hiện tại trời tiết tối đen, khu rừng cây nọ lại chắn lối. Thạch Tiểu Tam không biết làm sao đành ngồi lại nghỉ ngơi.
    Phải nói từ lúc Thạch Tiểu Tam vào trong trận đến giờ cũng đã qua một canh giờ. Ở trong trận thì gã đã đi xuyên qua thung lũng mất hết bao nhiêu là sức lực. Thế nhưng thực tế người bên ngoài nhìn thấy thì hóa ra gã chỉ đi loanh quanh trong 4-5 trượng vuông.

    La Phôi biết Thạch Tiểu Tam đã lọt vào trong trận rồi, nhưng năng lực của gã lại không thể cứu Thạch Tiểu Tam ra được. La Phôi quay sang mấy thiếu nữ kia thì thấy bọn họ ai nấy đều tỏ rõ thất vọng. Nhất thời không biết nên nói với bọn họ như thế nào ?

    Ngọc hồng tú nữ Diệp Thanh Thanh nhìn sang La Phôi nói:
    - Đồng bọn của công tử hiện đang kẹt trong trận. Công tử liệu có định vào cứu không ?
    La Phôi lúng túng nói:
    - Tại hạ không phải là không muốn cứu. Nhưng mà tại hạ không biết gì về trận pháp. Vì vậy không thể cứu được.
    Cô Thái Linh nghe vậy liền xen lời:
    - Công tử nếu có lòng muốn cứu người. Sao không thỉnh giáo thử tam muội của ta. Nàng ta am hiểu trận pháp, nếu mở lời biết đâu lại giúp được công tử.
    La Phôi nhìn sang Cô Thái Linh, không hiểu lời vừa rồi nàng nói có đúng không. Ngọc hồng tú nữ Diệp Thanh Thanh thấy vậy liền cười nói:
    - Đúng rồi. Tam muội của bọn ta tinh thông kỳ trận. Nếu công tử e ngại thì để ta bảo với tam muội một lời.
    La Phôi bị các nàng thay nhau dùng lời dụ hoặc, cũng không còn giữ được bình tĩnh suy xét mọi chuyện, liền quay sang nhìn Tiêu Ngọc Lệ định hỏi:
    Tiêu Ngọc Lệ khoan thai nói:
    - Kỳ trận này đúng thực là Bát quái trận. Công tử xem ở trong trận chẳng phải được sắp đặt thành 8 cửa ra vào đó sao. Tuy nhiên, về cách bố trận thì trận này có có chỗ biến hóa. Nếu công tử can đảm thì tiểu nữ đây sẵn sàng giúp đỡ công tử một phen.

    La Phôi thấy Tiêu Ngọc Lệ nói thế mới giật mình nhìn kỹ kỳ trận. Qủa nhiên gã thấy đúng 8 cửa được mở ở 8 nơi khác nhau. Trong lòng lại bội phục cô nương kia tuy là trẻ tuổi nhưng trình độ kỳ hoàng thật không tầm thường.
    Gã bắt đầu cảm thấy vị cô nương kia có chỗ đáng tin, liền nhìn nàng hỏi tiếp:
    - Xin hỏi cô nương. Nếu tại hạ muốn cứu bằng hữu của mình thì có thể thực hiện bằng cách nào ?
    Tiêu Ngọc Lệ cười nói:
    - Bát trận đồ vốn dĩ là một loại kỳ trận lợi hại, được xây dựng trên nguyên lý của Ngũ hành, vì vậy có người còn nói, Bát quái là Ngũ hành, Ngũ hành là Bát quái. Thực tế nói như vậy cũng chỉ là căn cứ vào nguyên lý chính vận hành của Bát quái và Ngũ hành mà luận ra thôi.

    Công tử hãy xem. Trong trận này có tất cả 8 cửa, đó chính là các cửa Thiên Môn, Ðịa Môn, Phong Môn, Vân Môn, Long Môn, Hổ Môn, Ðiểu Môn và Xà Môn. Ứng với các cửa này là 8 quẻ trong Bát quái gồm Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn và Khôn.

    Nếu công tử nhìn vào trận, thấy cách bày bố đơn giản, nhìn rất bình thường, nhưng thực tế thì thiên biến vạn hóa, cao siêu thần diệu vô cùng. Cái huyền diệu của Bát quái trận, chính là lấy tĩnh chế động. Vì vậy, nếu công tử đứng bên ngoài không vào trận thì thấy bình thường, nhưng khi công tử đã vào trong trận thì sẽ bị trận pháp mê hoặc, công tử nhìn thấy đó mà thực sự lại không phải như những gì công tử thấy, mà nếu công tử vận động thì trận pháp lại biến chuyển ngay, vì thế rất khó phá trận.

    La Phôi nghe Tiêu Ngọc Lệ nói đến đây đã thấy phức tạp khôn cùng. Nhất thời những huyền diệu trong lời nói của Tiêu Ngọc Lệ hắn không lãnh hội nhiều được. Chỉ có điều đọng lại trong cách nói của nàng là Bát quái trận này rất khó đối phó.
    La Phôi lắc đầu, nhíu mày nói:
    - Tiêu cô nương. Tại hạ nghe cô nương giảng giải thực tế cũng không hiểu nhiều lắm.
    Bây giờ vấn đề quan trọng là làm sao để cứu cho người bạn của tại hạ ra khỏi trận đồ kia. Cô nương xin mau nghĩ cách giúp cho.

    Tiêu Lệ Ngọc nghe gã nói thế thì biết những gì nàng vừa nói gã thực không hiểu gì mấy. Hơn nữa nàng nhìn sang mấy tỷ muội bên cạnh ai ai cũng ngơ ngẫn, tròn mắt. Hiển nhiên cũng không khá hơn gã trai này.
    Bấy giờ nàng mới chuyển lời nói:
    - Công tử muốn biết cách phá trận mà không nghe tiểu nữ giải thích về kỳ trận thì thật khó mà đi cứu người được. Tuy nhiên, để công tử khỏi mất công suy nghĩ nhiều, tiểu nữ sẽ nói một số ý để công tử biết.

    Như công tử thấy, trong kỳ trận có tất cả 8 cửa. Vì lúc nãy tiểu nữ đã nói về tám cửa này rồi nên bây giờ tiểu nữ sinh nói rõ tác dụng của mấy cửa đó.

    Về chi tiết, tám cửa này có những kỳ bí nhất định như Hổ môn tương ứng với cung Khảm tính chất Dương thủy (nước), còn Điểu môn tương ứng với cung Cấn tính chất Dương mộc (núi), Xà môn tương ứng với cung Khôn tính chất Âm mộc (đất), Thiên môn tương ứng với cung Càn tính chất Âm kim (trời), Địa môn tương ứng với cung Đoài tính chất Dương kim (đầm), .v.v...

    Tiêu Ngọc Lệ đang nói đến đây lại nhìn thấy biểu tình ngơ ngác của La Phôi và mấy người đang đứng nghe thì liền thất vọng ngưng lại không giải thích nữa mà chuyển sang nói:
    Thực tế 8 cung này xuất phát từ biến hóa của Âm Dương kết hợp với Ngũ hành gồm Kim - Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ mà tạo nên.

    Như thế, việc công tử cứu người phải biết cách đi vào cửa nào cho đúng. Nếu công tử không biết mà vào nhằm cửa TỬ thì sẽ nguy hiểm vô cùng, chẳng những không cứu được người mà còn gặp nguy hiểm.

    La Phôi nghe nàng nói lúc này có vẻ ngạc nhiên liền hỏi:
    - Tại hạ nhìn thấy trận pháp thực chất chỉ là mấy đống đá và cây khô. Như vậy sao lại có nguy hiểm ?
    Tiêu Lệ Ngọc chỉ tay vào trận nói:
    - Công tử nghĩ đi. Mấy người trong kia đang làm gì ? Chẳng phải bọn họ bị lạc trong trận, cơm không có mà ăn, nước không có mà uống, lại bị thời tiết nơi đây tác động. Nắng thì chói chang. Đêm thì lạnh buốt. Có phải là tính mạng nguy hiểm hay không ?
    La Phôi chịu nàng là đúng, liền không thắc mắc nữa, vái nàng một cái nói:
    - Cô nương lý giải rất hợp lẽ. Bây giờ tại hạ mong cô nương mau chóng chỉ giúp tại hạ có thể vào cửa nào để cứu người.
    Tiêu Lệ Ngọc thở dài nói:
    - Trận pháp này rất lợi hại. Nhất thời tiểu nữ tạm nghĩ ra một cách. Công tử hãy nhớ cho kỹ.

    Bây giờ, công tử hãy đi vào từ Hổ Môn ứng với cung Khảm, sau đó công tử lần lượt đi 6 bước qua cung Tốn, 8 bước qua cung Cấn, 3 bước qua cung Khôn, 9 bước qua cung Càn, 4 bước qua cung Đoài, 2 bước qua cung Cấn và 7 bước về cung Ly.
    Nếu công tử đi như vậy thì có thể vượt ra ngoài trận. Trong lúc đi, nếu công tử gặp bằng hữu thì có thể cứu họ ra luôn. Tuy nhiên, công tử cần lưu ý dù bước thế nào vẫn phải đi theo nguyên tắc, nhập vào tử cung Khảm, xuất ra ở cung Ly. Nếu công tử làm khác đi, sẽ lập tức gặp nguy ngay.
    La Phôi nhìn vào trận thắc mắc nói:
    - Trận pháp này lớn như vậy. Nếu cô nương bảo tại hạ chỉ đi có mấy bước như thế thì làm sao vượt qua các cửa trận.
    Tiêu Lệ Ngọc bật cười nói:
    - Ừ nhỉ ! Tiểu nữ quên mất. Nói như tiểu nữ vừa rồi là dùng đối với Bát quái trận nhỏ. Nay đối với Bát quái trận được lập ở một nơi rộng lớn thế này thì công tử phải thay đổi bước chân mới được.
    La Phôi nghe nàng nói thế thì cũng lắc đầu chịu thua. Như vậy việc vào trận kia dù là có người chỉ điểm cũng vẫn khó khăn như thường.

    Cô Thái Linh thấy La Phôi nhíu mày có vẻ khó khăn. Nàng sợ gã không dám đi liền lên tiếng khuyến khích.
    - Công tử hãy thử cố một phen. Biết đâu công tử có thể vào trận và cứu người ra an toàn. Bọn tiểu nữ cũng đang có 2 vị tỷ muội bị giam trong trận. Tất cả đều nhờ vào công tử chiếu cố. Mong công tử đừng chối từ.

    La Phôi trong lòng lo lắng. Nhưng gã đứng trước mặt mấy vị cô nương không thể tỏ ra mình nhút nhát. Như vậy thật mất hết cả sĩ diện. Thế là gã bấm bụng, quyết định liều thử một phen.

    Lần này, La Phôi đi vào trong trận đã được Tiêu Lệ Ngọc dẫn giải rất nhiều điều về trận pháp. Gã trong nhất thời tuy chưa có thể hiểu hết được toàn bộ, nhưng cũng còn hơn khối kẻ đang kẹt trong trận lúc này.

    La Phôi vào trận, đi được đến cung Khôn thì cứu được Thạch Tiểu Tam, nhưng khi 2 người vượt qua cung Càn thì bị tắc lại. Trận thế lúc này lại có sự biến đổi vượt ra khỏi suy luận của Tiêu Lệ Ngọc. Vì vậy La Phôi đi theo hướng dẫn của nàng mà không sao thoát khỏi cung Càn. Hai gã lúc này bị mắc trong trận đi loanh quanh cả một thời thần mà vẫn không tìm thấy đường ra.

    Nói về Vân Linh và Hoả Băng Tâm đứng ở ngoài trận không biết được 2 người Thạch Tiểu Tam và La Phôi đã bị bọn nữ nhân Đào Hoa Cung dẫn dụ đi vào trận. Đến khi Vân Linh choàng tỉnh khỏi sự suy tư thì lại thấy trong trận đang có hai người Thạch Tiểu Tam và La Phôi đang bị giam ở đó thì ngạc nhiên nói:
    - Sao lạ vậy ? Bọn người đó sao lại đi vào trận này làm gì ?
    Hỏa Băng Tâm thấy chàng tỉnh lại hỏi như thế thì lắc đầu nói:
    - Muội không biết. Từ lúc huynh bận suy nghĩ thì 2 gã đó đã ra đằng kia nói chuyện với mấy vị cô nương. Rồi thì 2 gã đó tuần tự kéo nhau vào trận. Muội thấy vậy cũng không hiểu nữa.

    Vân Linh thấy 2 gã đã kẹt ở trong trận rồi thì cũng không biết nói sao. Chẳng lẽ chàng lại đi trách cứ Hỏa Băng Tâm ư ? Hai người kia đối với chàng cũng chỉ là bạn đồng hành, không phải gắn bó thân thiết lắm, còn Hỏa Băng Tâm đã như là nương tử của chàng, nàng vì chàng mà mất hết cả trinh tiết. Như thế cũng đủ biết cân lượng so sánh tình cảm giữa hai bên nặng nhẹ ra sao.

    Còn về phần Hỏa Băng Tâm thì không có gì để nói. Nàng vốn dĩ không quan tâm đến 2 người Thạch Tiểu Tam và La Phôi. Chỉ cần Vân Linh được yên tĩnh suy nghĩ, không bị làm phiền thì mọi việc khác đối với nàng không có gì quan trọng.
    Lúc nãy, khi Thạch Tiểu Tam bước vào trận nàng đã nhìn thấy, nhưng nàng bận ở bên Vân Linh coi sóc cho chàng nên không bước đến chỗ bọn người Đào Hoa Cung để xem xét sự việc.

    Sau đó nàng lại thấy La Phôi cũng lại đi vào trong trận. Nàng có hơi ngạc nhiên nhưng cũng bỏ qua. Không quan tâm đến việc ấy. Bây giờ nàng nghe Vân Linh hỏi về 2 người đó thì nàng cũng chỉ biết nói được đến thế thôi, ngoài ra không có gì hơn.

    Vân Linh tò mò định tiến lại chỗ mấy vị cô nương kia. Thế nhưng chàng chưa kịp thực hiện ý định thì bọn nữ nhân nọ đã quay người bỏ đi rồi.
    Vân Linh không biết sao đành đưa mắt nhìn lại trong trận rồi nói với Hỏa Băng Tâm:
    - Hai người Thạch Tiểu Tam và La Phôi đã bị kẹt trong trận. Huynh nghĩ bọn chúng chắc đã nghe lời xúi bẩy của đám nữ nhân kia nên mới liều mạng mà vào đó. Hiện thời huynh cũng chưa biết cách phá trận, đành phải để chúng chịu thiệt một thời gian rồi sẽ tính sau.
    Hỏa Băng Tâm ôm tay Vân Linh nũng nịu nói:
    - Thiếp không biết nhiều chuyện. Nhưng mà bây giờ trời tối như thế này. Thiếp lại đang bệnh mới khỏi. Thật sự chỉ muốn nghĩ ngơi thôi.

    Vân Linh nghe nói đến chuyện nghỉ ngơi mới nhớ đến việc chàng đã rời khỏi khách điếm khá lâu, cũng đến lúc phải quay về. Thế nhưng đối với Hỏa Băng Tâm thì chàng chưa biết tính sao ? Chẳng lẽ đưa luôn nàng nọ về ư ?

    Lúc này Hỏa Băng Tâm tựa người vào vai Vân Linh. Từ người nàng từng làn hương thơm con gái phảng phất đưa ra. Nó làm cho Vân Linh không thể không tìm cách gần gũi nàng.

    Vân Linh mấy ngày trước thiếu thốn ái ân, nên dục tình rất vượng. Tuy mới nãy chàng đã cùng Hỏa Băng Tâm loan phụng đảo điên, nhưng đó chỉ là trong lúc cấp thiết, thực tế hành động cũng chưa được sướng khoái.

    Hiện giờ chàng ở bên cạnh nàng nọ, mới cảm thấy thèm muốn điên cuồng. Thế rồi, chàng quyết định đưa cả vị nương tử mới nhận này về ph*ng, cùng nàng hợp cẩn tân hôn thêm chập nữa mới được.
    Hai người lét lút kéo nhau về ph*ng của Vân Linh, rồi ở luôn trong đó, cùng nhau thưởng thức hương vị trái cấm, tất nhiên vui thú tuyệt vời.

    Sáng hôm sau, Hàn thiên ma nữ, Nhạn Nhạn và tiểu ma tiên Lạc Băng Băng cùng kinh ngạc như nhau khi thấy bên cạnh Lạc Thiên lại có thêm một cô nương lạ mặt xinh đẹp.
    Bọn họ không hiểu ra sao cả nhất thời đều tròn mắt quan sát nữ nhân xa lạ kia.

    Hỏa Băng Tâm suốt đêm qua lăn lộn cùng tình quân. Tuy rằng có chút mệt mỏi, nhưng nàng được hưởng hương vị ái ân tuyệt diệu, nên sắc thái tươi tắn lạ lùng. Hai con mắt sáng long lanh ngọn lửa yêu đương, khỏi cần thông báo cũng có thể khiến cho kẻ khác phát giác ra sự hạnh phúc.
    Trong 3 nữ nhân thì Nhạn Nhạn bực bội hơn cả. Cô nàng không ngờ mới đó mà tên tiểu ma tinh kia đã tha đâu về một nàng con gái cực đẹp, so sánh cũng không kém nàng và hai tỷ muội họ Lạc kia.

    Còn về phần Hàn Thiên Ma Nữ thì có đôi chút cay đắng. Không hiểu trong lòng cảm giác khó chịu hay vui mừng, nhưng mà đôi mắt nàng vẫn ra vẻ lạnh lùng nhìn về phía Hỏa Băng Tâm hỏi thăm danh tánh của nàng.

    Hỏa Băng Tâm đã được Vân Linh dặn dò từ trước, liền biết ngay vị cô nương đang hỏi nàng là Tam tỷ của tình quân, liền vội vàng lễ phép lên tiếng chào hỏi và xưng danh tự ra.
    Mấy nữ nhân thân thiện chào nhau, cùng ngấm ngầm có sự so sánh. Điều nói được cũng đã nói, điều không nói được cũng đã để lại trong đầu ấn tượng đầu tiên. Chỉ duy nhất kẻ không hiểu suy nghĩ của các mỹ nhân lúc này lại chính là Vân Linh. Hiện tại chàng đang mơ màng chìm trong suy tư, cố tìm ra phương cách vượt qua trận đồ do Bát quái thiên di Bạch Thi lập nên.

    (Hết Hồi 25 ... Xin mời đón xem tiếp Hồi 26)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!





    Last edited by Congtu; 09-26-2008 at 03:26 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Tags for this Thread