QUÁI DỊ KHÁCH
Tác giả: Tiểu Long
Nguồn: TangThuVien.com
Hồi 77: MÓN HÀNG ĐẤU GIÁ
- Mau, mau mở ra xem nào. Bên ngoài các bên khách nhân đang ngồi chuẩn bị đấu giá hay xem đấu giá có nhiều tiếng người kêu to.
- Phải đấy, mở ra xem. Món hàng gì mà ra giá cao như thế. Có hoạ là mỹ nhân trên trời hay ngọc quý dưới biển mới có giá đó. Thật không thể hiểu nổi.
Những tiếng nói ồn ào vang lên, âm thanh ầm ĩ, xem chừng những nhân vật đến tham gia đấu giá đều là những tên ăn to nói lớn, đều là những người hùng cứ một phương, không e ngại ai hay cái gì cả.
Lão chủ toạ đợi cho tiếng ồn ào nối nhau vang lên đến cực điểm, thậm trí đợi người ta chửi vào mặt lão, mới cười khì đưa tay kéo miếng vải che cái lồng lên.
Ngay lúc đó, phía bên quan khách nhiều tiếng kêu “ối chà” nổi lên. Cặp mắt mọi người đều tập trung nhìn vào vưu vật ở bên trong chiếc lồng. Quả nhiên đó là thứ không tầm thường, một nàng con gái da trắng như ngó sen, mềm mại như sóng nước, thân hình đầy đặn không mập không ốm, đang đứng vịn hai tay vào hai bên song sắt của chiếc lồng.
Nàng nọ đang đưa đôi mắt mơ màng nhìn mọi người, khuôn mặt nàng trẻ trung và thanh thoát đến nổi làm người ta si mê. Ánh mắt lại cực kỳ lạ lẫm, như ảo hoá vào trong hư không, tuyệt chẳng có chút gì giống với ánh mắt của nữ nhân bình thường.
Một điều nữa làm cho nam tử hán ở xung quanh nhìn nàng muốn chảy nước miếng là y phục trên thân thể nàng quá mỏng, hầu như trong suốt để lộ nên sự khêu gợi cực kỳ. Nàng đứng đó mà hai đồi núi đôi nẩy nở lộ ra nét cuốn hút tất cả nam nhân phải nhìn ngó. Y phục mong manh nên thân thể nàng gần như lộ ra tất cả những gì kín đáo. Người ta có thể nhìn thấy sau lớp y phục là hai hạt đậu nhỏ màu hồng hồng nổi lên bên trên hai quả núi. Bên dưới vùng tiểu phúc lại thấp thoáng vùng rừng rậm nguyên sơ, cặp chân trường túc dài thẳng ẩn hiện vùng đất thần bí, như có mà như không, chẳng thể nào nhìn cho rõ được.
- Ặc ... ặc .... chết người ta rồi. Mỹ nhân tuyệt quá.
Bất chợt có tiếng người buột lên xuýt xoa. Không khí xung quanh ngay lập tức bùng lên, sôi trào với nhiều tiếng ra giá.
- Ta trả 600 lượng vàng cho mỹ nữ này.
- Ta trả 800 lượng vàng cho mỹ nữ.
- Ta trả 2 viên bảo ngọc lấy mỹ nữ.
- Ta trả 1 đôi sườn tê giác cộng với 2 xe gấm thượng hạng.
Hắc ... hắc ... nhiều người ra giá quá. Quả nhiên là bảo vật trong những bảo vật, sức cuốn hút thật là mê người. Trong lòng lão chủ toạ nổi lên một làn tiếu ý sướng khoái. Lão không nói gì, từ tốn nhìn ngó xung quanh, xem thử rốt cuộc người nào sẽ trả giá cao hơn, khi đó mới bắt đầu tiến hành gõ búa chào giá mới.
Trên khán đài, Vân Linh và chúng nữ đều cơ hồ nhìn mỹ nhân trong chiếc lồng đến ngơ ngốc. Mỹ nhân đó không phải ai khác mà chính là Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. Mỹ nữ hạng nhất ma mãnh cực kỳ, xinh đẹp nổi bật xứng danh trong hàng ngũ tứ đại mỹ nhân của lục địa.
Có điều do Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng tu luyện công pháp thường xuyên, cực ít khi xuất hiện ở võ lâm. Nàng lại ở xa hẳn nơi phồn hoa trung thổ, nên khách giang hồ không biết được sắc đẹp của nàng như thế nào, vì thế mà Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã bị để ngoài danh sách mỹ nhân đệ nhất thiên hạ. Nếu mà nàng xuất hiện giang hồ sớm hơn một chút, thì đệ nhất mỹ nữ trên giang hồ còn phải có thêm tên nàng trong đó, ngũ đại mỹ nữ chắc cũng không có gì không được.
Hiện giờ Vân Linh kinh ngạc nhìn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thần thái cực kỳ lạ lẫm. Chàng thấy Lạc Băng Băng hai mắt mơ màng, hoàn toàn mất đi sự sắc sảo vốn có. Nàng đứng đó nhìn mọi người như một kẻ ngớ ngẫn, không có chút trạng thái kinh mang hay khác lạ cả.
Nếu gặp phải người khác chưa từng quen biết Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì không thể nhận ra sự khác lạ đó. Nhưng đối với Vân Linh thì đây đúng là một đại sự kiện thần bí. Thật là không thể hiểu nổi.
Vân Linh lúc này vừa lo lắng vừa buồn phiền. Nữ nhân bên dưới là thù nhân của chàng hay là thân nhân của chàng. Những ngày tháng cũ nơi hoang đảo dào dạt như những cơn sóng lớn ập tới, từ từ hiện rõ trong tâm trí chàng tình cảnh hận thù, luyến ái, mờ hồ đan xen lẫn nhau, quấn quýt như những mối rối không biết tìm đâu để gỡ.
Vân Linh hận Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bỏ chàng lại trên hoang đảo mà đi, khiến chàng tuyệt vọng gần như muốn chết. Ngày đó nơi hoang đảo nếu chàng không kiên trì cố gắng, liều lĩnh vượt biển ra đi, thì chàng chết trên hoang đảo cô tịch không một ai hay biết.
Nhớ đến cảm giác sống chết trên chiếc thuyền nhỏ, lênh đênh trên biển đói khát mấy chục ngày trời. Vân Linh không thể không nổi giận sự phản bội tệ hại của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng, ra đi không nói một lời, cướp đi con thuyền tốt nhất, chiếm hết cả tiện nghi cũng như cơ hội rời đảo của chàng.
Nếu hai người ngày đó cùng nhau ra đi, trên con thuyền đầy đủ vật dụng, đầy đủ lương thực và bản đồ, thì hai người có khi đã về đến đất liền, đâu có phải gặp những chuyện khổ cực thế này.
Vân Linh trong lòng thầm than, nhìn Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng ở bên dưới đang ngơ ngốc đứng trong lồng sắt, vừa thương mà cũng vừa hận nàng. Đó chính là cái giá phải trả cho hành động tệ bạc của nàng khi xưa.
Có điều Vân Linh không hiểu tại sao Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lại bị lâm vào tình cảnh thế này. Nàng đi trên thuyền ngày đó đã xảy ra chuyện gì. Vì sao mà nàng lại bị người khác bắt được, lại còn ngơ ngẫn để người ta mang mình đi bán như một món hàng nữa chứ. Thật là khó hiểu.
Kỷ Lan ngồi bên cạnh Vân Linh khẽ lên tiếng:
- Vân ca. Làm sao mà Băng tỷ tỷ lại bị người ta bắt được đem bán thế kia.
Vân Linh cũng mơ hồ về điểm này. Chàng chưa kịp nói gì thì Lộ Hoa Phương đã
kêu lên:
- Mọi người mau xem. Có người ra giá đến 1000 lượng vàng ròng rồi kìa.
Nam tử hán ra giá 1000 lượng vàng ròng để mua lấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng lại là phó thủ lĩnh của bang Khô Cốt, Bành Đại Tư.
Bành Đại Tư lúc trước vì muốn cướp mỹ nhân Lộ Hoa Phương về dâng cho đại vương Hô Lô Tú Diện nhưng không thành. Do đó lần này hắn đã cho giá thật cao để quyết mua được người đẹp Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng về cho đại vương.
Chính vì điều đó khiến cho quan khách tham gia đấu giá phải một phen kinh hãi, không thể tưởng được có người lại quyết vì người đẹp mà bỏ ra một số tiền lớn như thế.
Lộ Hoa Phương ban nãy chỉ nghe có người xướng lên giá cao đến 1000 lượng vàng, nhưng tuyệt không biết kẻ định mua mỹ nữ ở trong lồng sắt là ai. Bây giờ vì có quá nhiều người quay đầu nhìn về phía Bành Đại Tư nên nàng mới nhận ra kẻ vừa nãy đã vũ nhục nàng. Lộ Hoa Phương phát hiện ra kẻ thù, tức thì giận dữ nói:
- Đồ sắc lang đại hỗn đản. Tệ hại thật.
Xuân Ý trong lòng lo lắng sợ hãi nói:
- Vân ca. Chàng mau ra giá nhanh lên. Không thì người ta mua được Băng tỷ mất.
Ở bên chỗ sàn đấu giá. Lão chủ toạ đã bắt đầu gõ lên tiếng búa lần thứ nhất, miệng lão nói lớn:
- Đấu giá lần một. Chư vị xin hãy lưu ý. Tại hạ bắt đầu đợi sau 1 khắc sẽ bắt đầu gõ búa lần 2. Nếu như trong 3 hồi gõ búa liền, không có ai chịu bỏ giá cao hơn, phần thắng cuộc sẽ thuộc về người ra giá cao nhất cuối cùng.
- Bùm ... hồi búa thứ hai.
Ta ra giá 1100 lượng. Tiếng của một nữ tử vang lên, âm thanh mê hoặc lạ thường, vừa êm dịu mà lại vừa thánh thoát, dễ nghe cực kỳ.
Nữ nhân vừa nói lên, lập tức bắt gặp vô vàn ánh mắt nhìn vào mình. Thế nhưng nàng ta không lấy thế làm e ngại, tự tin nhìn xung quanh.
Vân Linh và Xuân Ý đều đồng thời nhận ra nữ nhân đó chính là chủ nhân của Lạc Xuân Viện, Hoa Cầm mỹ phụ.
Hoa Cầm chuyến này đến nơi đây cũng chỉ là định xem qua. Nhưng không ngờ lại gặp một món hàng đáng giá như Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng nên mới quyết định lên tiếng tham gia đấu giá.
Việc làm của Hoa Cầm không có gì là lạ đối với khách nhân nơi này, bọn họ vẫn thường chứng kiến Hoa Cầm mua các mỹ nữ nơi đây về làm kỷ nữ dưới trướng của ả.
Chỉ có Vân Linh là thấy lạ lùng, chàng không tin một người dám bỏ ra 1100 lượng chỉ để mua một nữ nhân đẹp về làm kỷ nữ. Làm như vậy giống như là mua con bò đực để mong nó đẻ ra con bò con, thật là vô lý hết sức.
Bành Đại Tư đang hí hửng tưởng rằng đã mua được người đẹp. Bây giờ lại bị Hoa Cầm phá ngang nên rất tức giận trừng mắt nhìn sang đám người của Hoa Cầm, miệng thét:
- Ta trả 1200 lượng.
- Hi ... hi ... ta trả 1250 lượng.
- Ta trả 1300 lượng
- Ta trả 1350 lượng. Hoa Cầm tiếp tục nói
- Ta trả 1500 lượng. Bành Đại Tư tức giận kêu to.
Hoa Cầm mỹ phụ cười nhạt. Tự động ngồi xuống, hai mắt khép hờ, dường như không có ý tranh đoạt cùng Bành Đại Tư nữa.
Lão chủ toạ khuôn mặt tươi rói, trong lòng sục sôi sung sướng. Lão không tưởng được nữ nhân mỹ lệ kia lại có giá cao đến thế. Nếu như lần này bán được món hàng này, theo lẽ thường 10% trăm giá bán sẽ là phần thưởng cho lão. Chu cha. Ta phải làm gì với món tiền này đây? Phải cưới thêm một bà vợ thôi.
- Bùm, có ai trả giá cao hơn người này nữa không? Mau mau báo giá nào?
Tiếng của lão chủ toạ lại vang lên, âm thanh phấn khích.
Vân Linh lúc này thấy tình thế đã đến lúc căng thẳng, liền ra hiệu cho Kim Bằng Sa Vương lên tiếng. Kim Bằng Sa Vương dù không hứng thú với việc bỏ ra nhiều tiền như thế chỉ để đổi lấy một mỹ nữ, nhưng gã cũng không dám trái lệnh Vân Linh, tuỳ tiện ra một cái giá cực kỳ quái dị: 1510 lượng.
1510 lượng chính là cái giá thấp nhất theo quy định để có thể tham gia tranh đoạt món hàng đấu giá.
Quy định này nhìn chung rất ít ai sử dụng đến. Thông thường những khách hàng đến đây đều là cự phú giàu có hay đại vương hùng cứ một phương, giá mỗi lần rao lên cũng chênh nhau từ 50 – 100 lượng, ít ai đưa ra cái giá khít khao kiểu này.
Toàn trường sau khi nghe tiếng rao giá của Kim Bằng Sa Vương thì đều ngẫn cả ra mà nhìn, tất cả đều kinh ngạc trước một cái giá đưa ra kỳ cục như thế, trước giờ chưa thấy qua.
Mà cũng lạ nốt. Nếu một kẻ giàu có dám bỏ đến hơn 1500 lượng ra để mua một mỹ nữ, làm sao lại có thể keo kiệt kiểu đó, ra cái giá chênh lệch với đối phương chỉ đúng 10 lượng mà thôi, thật là không thể hiểu nổi ra làm sao.
Bành Đại Tư kinh nghi lẫn tức giận nhìn sang phía đám người Kim Bằng Sa Vương. Gã biết vừa nãy đã chọc đến bọn người này, do đó cho rằng vì chuyện lúc nãy nên bọn người Kim Bằng Sa Vương mới chọc gậy bánh xe vào gã như thế. Bành Đại Tư không tin Kim Bằng Sa Vương lại muốn mua mỹ nữ kia. Theo gã biết Kim Bằng Sa Vương từ trước đến nay không phải là kẻ háo sắc, thú vui của Kim Bằng Sa Vương chính là sưu tầm các món đồ cổ, càng cổ càng thú, không phải là kẻ thích chuyện trăng hoa, vì vậy gã không ngờ lần này Kim Bằng Sa Vương chính là muốn mua mỹ nữ này.
Tuy nhiên, phía Kim Bằng Sa Vương đã ra giá, Bành Đại Tư cũng không thể ngồi yên, gã liền thét giá lên 1550 lượng.
Thế nhưng không ngờ Kim Bằng Sa Vương lại tiếp tục ra giá, lần này lại là 1560 lượng, hơn giá của Bành Đại Tư đúng 10 lượng.
Bành Đại Tư hết sức bực mình, lại ra giá 1600 lượng.
Kim Bằng Sa Vương tâm ý không đổi, lại tiếp tục ra giá 1610 lượng.
Bành Đại Tư nổi khùng, lần này không thèm ra giá thấp nữa, một lúc đẩy giá
lên 2000 lượng.
Đến khi này, toàn bộ khán phòng ồn ào cả lên. Âm thanh kinh hỉ vang lên, nhiều tiếng suýt xoa trước một cái giá cao ngất trời như thế.
Ai nấy cũng bắt đầu quay sang xem Kim Bằng Sa Vương lần này sẽ ra giá như thế nào. Tuy nhiên, đến lúc này chính bản thân Vân Linh cũng không biết nên làm sao. Kim Bằng Sa Vương trong lòng nổi sóng, nhìn sang Vân Linh nhỏ giọng nói:
- Đại vương. Thuộc hạ cho rằng chúng ta không nên tranh đấu với gã Bành Đại Tư ở đây làm gì. Nếu đại vương thích mỹ nhân đó, lát nữa thuộc hạ sẽ cho người tìm xem bọn chúng ở đâu, rồi tiến hành cướp lấy mỹ nhân vào tay, như vậy còn hữu hiệu hơn.
Vân Linh lúc này cũng không còn cách nào khác. Nếu bỏ hơn 2000 lượng vàng ra chỉ để mua một mình Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng thì đúng là kỳ quái. Dù sao đi nữa số vàng này cũng không phải là của chàng. Bây giờ vì chuyện của Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng mà chàng lấy tiền của bọn chúng để mua nàng thì thực sự không thoả đáng. Đặc biệt là số tiền lại lớn như thế. Hơn 2000 lượng vàng ròng chứ đâu phải ít.
Vậy là mọi chuyện coi như đã xong. Dưới sự chứng kiến của quan khách, Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng đã bị bán cho Bành Đại Tư, sau đó sẽ theo người của hắn rời khỏi đây.
Kỷ Lan và Xuân Ý đều ngơ ngẫn cả người. Hai nàng không thể ngờ Vân Linh lại không chịu bỏ tiền ra mua lấy Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng. Thế rồi không ai bảo ai đều trợn mắt nhìn Vân Linh một cách giận dữ.
Kim Bằng Sa Vương biết chuyện này tất cả là do mình. Vì thế đành phải lên tiếng, nói là bản thân hắn cũng không có tiền nhiều như thế ở chỗ này, muốn mua nữ nhân kia cũng không thể được.
Vân Linh biết hai nàng giận mình, nhưng ở nơi đây tai vách mạch rừng, chàng không thể để lộ ra ý định cướp người cho 2 nàng biết, cho nên chỉ còn cách giả lơ, kệ hai nàng có giận chàng như thế nào nữa cũng chịu thôi.
Mấy người kéo nhau về đến khách điếm. Kỷ Lan và Xuân Ý chịu không nổi bực tức lập tức lôi lấy Vân Linh vào phòng, bắt đầu giở trò ỷ ôi tra vấn, vừa khóc vừa nói, âm thanh ấm ức thay cho Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng.
Kỷ Lan giận dỗi nói:
- Chàng bội bạc, chàng không có tình nghĩa. Tại sao chàng lại có thể thành ra con người như thế. Thiếp không thể ngờ mà.
Xuân Ý ở bên cạnh cũng khóc mà nói:
- Thiếp thương cho Băng tỷ. Băng tỷ số khổ, mệnh bạc. Làm sao lại có một người sư huynh như chàng. Vì tiền mà bỏ rơi người khác, thật là nhục nhã.
Thiếp không muốn gặp mặt chàng nữa.
Vân Linh thấy hai người không chịu nghe chàng nói gì cả. Vừa mới vào phòng đã tuôn ra hàng loạt lời trách cứ, làm như chàng là tội phạm không thể khoan thứ, không cần lập toà, chỉ mỗi việc phán tội mà thôi. Oan quá đi.
Nhưng mà lúc này 2 người thiếu nữ vừa khóc vừa giận dữ nói, khiến cho Vân Linh cũng chịu thua, đành để yên cho cả 2 phát tiết nỗi tức tối, buồn hận, sau đó mới từ từ nói rõ ý mình. Chàng nói xong khiến cho cả hai mặt mày thay đổi. Hai mắt loé lên sự phấn khích.
Kỷ Lan khuôn mặt giận dữ trở thành ngượng ngập, đập mạnh vào vai Vân Linh nói lớn:
- Chàng là tên đạo tặc. Thiếp không nói chuyện cùng chàng nữa.
Kỷ Lan nói xong liền vội kéo tay Xuân Ý lui ra. Bây giờ hai người đã biết được
thâm ý của Vân Linh, không còn giận chàng nữa mà trở nên xấu hỗ vì hành vi vừa rồi của mình. Hiện tại hai nàng chọn cách rời khỏi Vân Linh, trở về phòng mình, nếu không làm thế thì việc các nàng chửi rủa chàng vừa qua biết nói lại với Vân Linh thế nào đây.
Ngày hôm sau, Kim Bằng Sa Vương được mật báo của thủ hạ về nơi ở của bọn người bang Khô Cốt. Vân Linh ngồi nghe Kim Bằng Sa Vương thuật lại mọi chuyện, từ khi Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng bị người của Bành Đại Tư mang về, cắt đặt cho ở chỗ nào, tình trạng ra sao, ...
Sau khi nghe xong, Vân Linh khẽ gật đầu nói:
- Như vậy là gã Bành Đại Tư chắc chắn không phải mua lấy mỹ nữ về cho mình hưởng dụng. Gã sắp đặt Băng muội như thế thì chính là có dụng ý để tặng cho một người khác. Chắc có lẽ người gã muốn tặng đó chính là Hô Lô Tú Diện, bang chủ Khô Cốt bang.
Kim Bằng Sa Vương cũng đồng ý với ý tưởng này liền nói:
- Hiện tại người của Khô Cốt bang đến đây chỉ khoảng 20 chục tên. So với thực lực của chúng ta thì kém rất xa. Thuộc hạ nghĩ chúng ta đêm nay hãy tới đó một phen, phải cứu ngay Băng cô nương về, không thể để đêm dài lắm mộng.
Vân Linh nắm tay lại nói:
- Chuyện này ngươi cứ cho người tiếp tục dò thám. Tuyệt đối không kinh động đến bọn chúng. Đêm nay chỉ mình ta với ngươi đi là được. Tín Hào cho ở lại nơi này phòng thủ. Nhiều người đi cũng không được việc, lại càng dễ lộ tông tích. Ta lần này muốn bí mật hành động, chỉ cần êm thắm xử lý mọi
chuyện, không cần phải đầu rơi, máu chảy lại càng hay.
Kim Bằng Sa Vương biết Vân Linh võ công cao tuyệt, một mình chàng đã có thể sánh với một đại quân. Do đó có chàng tham gia thì chuyện cướp lại Tiểu ma tiên Lạc Băng Băng chỉ như lấy đồ trong túi. Vấn đề còn lại là làm sao tạo được sự bí mật, như vậy mới khó.
Kim Bằng Sa Vương bắt đầu lui ra chuẩn bị hành sự. Theo sự chỉ đạo của Vân Linh, hắn cho đám lâu la tiềm phục ở ngoài xa nơi bọn người Khô Cốt cư ngụ. Lại còn thường trực cho người quay về thông báo, nhất cử nhất động của bọn người kia đều không thể qua khỏi mắt mấy người.
Đến chiều cùng ngày, Kim Bằng Sa Vương lại nhận được tin có thêm mấy nhóm người lạ mặt cũng đang theo dõi băng đảng Khô Cốt. Đám người này không hiểu là thần thánh phương nào, chúng dường như cũng có ý đồ gì đó với bọn người Bành Đại Tư.
Vân Linh nói:
- Kệ bọn chúng. Đêm nay chúng ta cứ y chuyện hành sự. Nếu bắt gặp bọn người kia ở đó thì sẽ tuỳ cơ ứng biến. Ta không tin ai đó có thể cản được 2 người chúng ta cướp lại Băng Băng.
Bầu trời tối dần, Vân Linh cùng chúng nữ ăn chiều xong, sau đó cùng nhau chuyện phiếm đến khi trời tối mới từ biệt đi ngủ.
Tuy nhiên, khác với mọi ngày, Vân Linh lần này lại nói với song nữ mình phải tu luyện thần công, đêm nay chàng không thể đến chỗ hai nàng được.
Kỷ Lan và Xuân Ý khi nghe điều này thì có chút ngạc nhiên, hai nàng từ khi gặp được Vân Linh, hầu như đêm nào họ cũng quấn quýt với nhau, hầu như khó mà dứt ra khỏi.
Tuy nhiên hôm nay lại là lần đầu tiên Vân Linh tỏ ý không muốn gần bọn họ, làm cho hai người có chút hoang man, tự nhiên trong lòng cảm giác có chuyện gì đó lạ kỳ.
Hai nàng thấy lạ những cũng không truy hỏi Vân Linh chuyện đó, dù sao bọn họ là nữ nhân lại vì chuyện luyến ái dục tình mà truy tra nam nhân, như vậy e là xấu hỗ chết được.
Vân Linh lần này vì không muốn hai nàng biết chuyện đêm nay chàng sẽ đi cứu người. Do đó mới nói dối như thế. Chàng về đến phòng, liền ngồi im dưỡng thần một lát, đợi đến canh ba mới bắt đầu hành động.
(Hết Hồi 77 ... Xin mời đón xem tiếp Hồi 78)