CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast
Results 11 to 20 of 35
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 11

    Có đồng lương rủng rỉnh, được vợ cưng chiều, suốt hai ngày nghỉ tha hồ thực tập bóp vú vợ, có ngỏng thì vác vợ lên mà nắc, tưởng trên đời không còn gì sướng hơn. Bà vợ lại thuộc hạng chịu chơi, tôi có xấn xổ đè thì nàng nài nỉ : em mệt rồi. Thế mà tôi có đằn cô ta ra, chỉ mới nút lồn vài cái là nàng lại lồng lên như ngựa vía.
    Tôi là người gạ gẫm khởi sự, nhưng nàng lại là người chỉ đạo tôi phải làm sao để cô sướng nứng. Thế nên sau mỗi cơn đụ là tôi té tái vì hụt hơi, mỏi mệt. Tôi cằn nhằn, nàng đổ tại tôi, tôi đổ lại tại nàng, gì chớ nhõng nhẽo là vợ tôi số một. Nàng lụ bụ : than, em đã nói đừng chọc em mà anh đâu có tha.
    Tôi phá đám lại : ờ thì anh phá, nhưng sao khi em nứng, em ôm cứng lấy anh bắt nắc miết. Anh đã hết hơi mà còn hối nắc mau, nắc mạnh, có phải là tại em hôn ? Nàng mắc cỡ quá nên quơ tay đập túi bụi mà kêu : em nghỉ chơi anh đi, làm em rêm hết mình mẩy, còn đía là em ham đụ nữa.
    Tôi xí xóa cười trừ. Có lẽ tại tuổi tôi cầm tinh con Heo nên bư bư gặm lồn vợ hoài hổng chán. Ai đời mới hé nghía chỗ háng phồng phồng là quíu hết tay chưn liền. Bởi vậy mỗi sáng mò dậy đi làm cũng kéo quần vợ xuống mà bú lồn một chặp mới chịu.
    Nhiều bữa, gặp ngày cô nàng chống cự, tôi phải vận dụng hết sức lực mới ghé cắn nút được mấy hơi. Cho nên trễ luôn giờ, vứt quách cả bữa ăn sáng lẫn phần cơm mang ăn trưa, lo vừa chạy vừa nhét vạt áo, gài nút quần cho kịp. Lên ngồi ở xe buýt rồi, con cặc còn sừng sừng. Cô nào xui liếc nhìn là tôi muốn cà khịa : nhìn gì, đang nứng cặc tổ mẹ, có muốn đụ thì nhìn, bằng không ngó chỗ khác, ông cáu lại đè địt ngay tại chỗ đừng nói là xui.
    Vào sở, trông tay nào cũng phoong phoong thoải mái. Suy bụng ta ra bụng người, tôi chiêm nghiệm mấy tướng được nghỉ, nhịn nắc vợ thì tôi bé lại. Thế là tủm tỉm cười một mình. Mấy cha ôn dịch chọc là chắc tôi đang nhớ tới…vợ, tôi đoan nghiêm hỏi lại mấy cha : ờ tui nhớ vợ tui, còn mấy ông thì nhớ thứ gì của vợ chớ. Cha nào cha nấy lỏn lẻn dzọt lẹ.
    Cô chủ mỗi sáng thứ hai đều có mặt ở cửa như muốn điểm danh xem ai nghỉ, ai làm. Tay nào đi qua cũng bị cô chiếu tướng lùm lùm và nhếch môi cười, coi thiệt trêu ngươi chi tá. Tôi luôn là tay vô sở sau cùng vì cái tật ham bú lồn vợ mà trễ xe. Nên các tía vô yên vị chỗ bóp vú hết thì tôi mới đủng đỉnh tới.
    Cô chủ thấy tôi liếm môi liếm mép thì chọc : ông ăn sáng vội quá nên chưa kịp lau miệng hả. Lẽ thì tôi phải giận, nhưng sực nhớ tới giấc mơ được bóp vú cô nên mượn trớn ghẹo lại luôn : ấy cũng bởi xin vợ thực tập thêm một hồi bóp vú nên quính quáng hổng nhớ đâu với đâu hết.
    Cô chủ hứ một tiếng, quét một đường nheo đuôi mắt và phang cho một câu xanh dờn : xạo, ông mà tập bóp vú thì đã chẳng đến đỗi. Cô chủ thiệt kỳ, ỡm ờ, điệu bộ làm tôi càng ham mới chết.
    Thế là chủ tớ đấu láo ra rít tới luôn. Tôi móc ngoéo cô : vậy chớ tôi không thực tập bóp vú bà xã thì cô chủ nghĩ là tôi làm gì. Cô ấy nào vừa, cũng thuộc loại gà đá có cựa nên trả lời băng băng : ông này lãng xẹt, làm gì thì ông tự biết, hổng lẽ bắt tôi làm chứng chuyện vợ chồng của ông sao.
    Có thể vì thấy tôi bóp vú giỏi khiến bò phải đái tóe ra nhiều sữa nên cô chủ dềnh dang khèo tôi đứng lại mà đía nữa. Cô phăng lần đến chuyện riêng tư mà làm như vô tình hỏi đến : cuối tuần chắc ông bà hạnh phúc lắm nhỉ.
    Tôi ví như bãi đất được tưới dầu sẵn, chỉ cần lóe một mồi lửa nhỏ là đủ cháy phừng phừng nên xạo sự để cô chủ thấy tôi : ôi, buồn muốn chết, cô ơi. Cả tuần vật vú bò rã cả tay, nghỉ xả hơi năn nỉ bà ấy cho thực tập bà ấy đuổi còn hơn ếm tà. Tôi có nói qua nói lại thì cô ấy giận dỗi xách gối vô ngủ với con gái.
    Tự dưng tôi vớ được ở đâu cái giọng thảm thê khổ não mà tôi khéo đóng trọn vở kịch đang diễn : thành ra tôi muốn quay phắt lại bóp vú bò cho đỡ ghiền. Ai đời có vú vợ mà để không thì sao tôi chịu nổi.
    Cô chủ hích hích cười có vẻ khoái tỉ. Cô lại lửng lơ : ờ phải, bóp vú bò mà lôi đầu vú cọ cọ vô háng cũng vui chớ, ông nhỉ. Tôi lom lom nhìn vào cô, thôi miên cặp ngực phập phồng dưới vải áo, miệng tôi chóp chép rất điệu, cô chủ thoáng đỏ mặt, vội ba chưn bốn cẳng dông liền.
    Mấy tay đồng nghiệp thấy tôi bước vào thì rì rầm chuyền tai nhau để hỏi tôi : anh nói chuyện gì với cô chủ mà cổ giữ anh lâu vậy ? Tôi lại đía : thì cổ hỏi cách bóp vú ra sao vậy thôi. Ai cũng biết là tôi dóc tổ, nhưng hơi đâu dính vô chuyện thằng khùng nên bố nào bố ấy lo bóp vú cho rồi.
    Tôi chen vào chỗ, con bò nhặng xị kêu be be. Tôi hăm nó : bữa nay tao đang xi nẹc, mày khôn ngoan thì để tao bóp vú hẳn hoi, bằng không tao ví mày là cô chủ tao bóp cho vỡ mẹ quả sữa thì đừng khóc. Con bò ngây ngô, tho lõ mắt nhìn rồi chẳng hiểu sao quất đuôi đập phạch phạch vào lồn (cũng là lỗ đít nó).
    Tôi lại vặc : mày cóc sợ sao mà lại xun xoe đưa cái của quỉ đó hù tao. Ông sẵn đang bị vợ cấm vào, ông địt cho một phát thì đừng rú. Con bò ngoe nguẩy thấy dễ ghét. Tôi tóm lấy cái vú xệ gần tới mặt đất, lật nghiêng lật ngửa, rồi tóm hai tay vào bóp thật mạnh, vừa bóp tôi vừa xóc lên gần bụng nó.
    Tôi nghe xoảng, sữa chảy ộc ộc loạn xạ vào xô. Tôi nghiến răng bóp như đang bóp vú cô chủ, con bò đau kêu rống lên mà vẫn phải phun sữa ào ào. Tôi bóp hăng quá, đến đỗi đầu vú choẹt nhoẹt ra, đỏ hỏn, tôi vẫn nghiến răng thúc và cà cọ cái núm vào vải quần bò của tôi. Con bò rún cả mình, quay quay và đuôi đập phì phò vào lồn nó.
    Tôi còn giận vợ, lại cáu vì cô chủ chọc phá tôi nên tôi càng xem như đang bóp thè lè vú cô chủ trả thù. Tôi hết ngồi yên được mà lom khom đứng xục bóp uỵch uỵch. Bỗng tôi nghe cô chủ nói : nó đâu có làm gì phiền mà sao ông hành hạ nó dữ thế.
    Tôi nhìn lên thì ra cô chủ nãy giờ đứng quan sát việc tôi làm. Quê quá trời, nên mặt tôi nóng bừng, tôi chống chế : tại tôi đang nghĩ đến chuyện người khác làm tôi giận nên có hơi quá tay. Nhưng để che lấp lỗi, tôi khịa theo : cũng tại bữa nay con bò này nó giở chứng, tôi bóp vú mà nó quật đuôi liên tiếp vô đít nó, làm tôi nóng mặt.
    Cô chủ lại trêu : thế chiều nay ông có cần về sớm gặp bà nhà thì tôi có thể để ông về trước nửa tiếng. Cha mẹ ơi, trên đời này có ai còn điêu ngoa hơn cô chủ này không ? Bữa đó, tôi bóp vú mà mệt còn hơn đấu vật.

    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 12

    Trò chơi “ mèo vờn chuột “ giữa cô chủ và tôi làm tôi mệt cầm canh suốt buổi sàng. Lại thêm con bò mắc dịch dường như cũng muốn trêu chọc tôi làm lúc nào tôi cũng thấy hậm hực trong lòng. Vú nó bị tôi vặt đến không còn nguyên vẹn hình dáng, méo mó, trầy trụa, be bét, bởi tôi luôn nghĩ đang hành bể cặp vú cô chủ trả thù mà hóa ra nông nỗi.
    Bởi vậy khi mọi người nghỉ tay, tập trung ăn trưa thì tôi vẫn hì hục hành con bò. Không phải vì tôi ham hố việc mà vì tức đến no ngang nên cứ tì tì ở lại bóp vú con bò. Có lẽ không thấy tôi ở phòng ăn trưa, nên cô chủ lò dò ghé xuống chuồng bò. Cô đi nhẹ quá, tôi đâu có hay nên ì ạch nắm choét lấy vú con bò mà giựt, mà xóc, mà quăng quật, trong khi miệng nhỏng nhảnh kêu um : cho chết tiệt đi, bỏ thói chọc giận người ta, ông bóp cho vú thè lè, sứt sẹo để mà tởn tới già.
    Mãi tới khi nghe tiếng cô chủ kêu xin hộ con bò, tôi mới sực tỉnh. Cô hỏi một câu xanh dờn làm tôi xửng vửng : hình như không phải ông đang hận con bò mà đang nghĩ hành cặp vú của ai. Cái kiểu nói lửng lơ của cô càng làm tôi óc ách hơn, chả lẽ lại xác nhận là mình đang nghĩ vần vú cô.
    Nào đã hết. Cô còn nói loáng thoáng thêm : hay là ông giận tôi chọc ông nghịch vợ, nếu thế thì cho tôi xin lỗi. Cô nói mà chẳng biết vô tình hay cố ý, cô lắc mình một cái làm cái áo căng ra, cặp vú thiệt trăm phần trăm nhúng nha nhúng nhính coi muốn cắn hết sức.
    Tôi mụ người đi vì thời tiết nóng thì ít mà vì “ rung rinh, rung rinh cái vú rung rinh “ của cô chủ thì nhiều. Nghĩ rằng nếu cô chủ cứ đứng ì ra tại chỗ chắc tôi dám a la xô vô hành hung làm bậy, nên tôi nói xẵng : cô làm ơn về nghỉ đi, đầu óc tôi đang muốn điên lên đây, cô xớ rớ tôi thấy nực lắm.
    Cô chủ trố mắt ra, có vẻ ngơ ngác trước sự hùng hổ vô lối của tôi, nhưng cũng cố nói một lần nữa : ơ hay, sao ông lại cáu lây sang tôi. Tôi biết bà nhà không làm ông vui nên hỏi han để tìm cách giúp ông hạ hỏa, ông không khen thì chớ lại cà khịa cả tôi là sao.
    Tôi ù hết hai tai đến không còn biết phải trái, tôi nói càn : cô mà giúp được tôi hạ hỏa à, trái lại còn tăng hỏa thì có. Ngực cô lừng lững thế kia, lúc lắc còn rung rinh, rung rinh thì bố ai mà hạ lửa cho được.
    Không ngờ tôi “ giận mất khôn “ mà miệng mồm không bưng lại kịp, chừng phun cái ý tối mò mò của mình ra rồi mới biết hớ. Tôi ớ ra, câm tịt, chờ lời cự của cô chủ. Nghĩ là chắc chắn mười mươi sẽ bị cô chủ cho về đuổi gà cho vợ nên tôi bối rối vô cùng. Lại thêm sự im im của cô càng làm tôi lo lắng thêm.
    Ai dè cô chủ im lặng một hồi như cân nhắc rồi thủng thỉnh phán : tôi biết ông đang cáu nên không để vào tai lời ông nói vừa rồi. Thế nhưng ngực tôi thì có gì là khiêu khích mà ông bị ám ảnh dữ vậy, hay là ông mắc bệnh hoang tưởng, đi đâu cũng thấy lù lù đem vú vợ theo. Tôi thông cảm với ông và mừng cho bà nhà có người chồng chung thủy. Tôi mong ông đừng hành con bò nữa, dù sao nó cũng là tài sản và nguồn lợi của tôi, ông có giận thì nhắm hẳn tôi mà có hành động thay vì văng vật nó.
    Tôi choáng váng ghê nơi. Cái lối nói úp úp mở mở của cô chủ y như mê cung, tôi lạc vào chẳng còn biết đâu là đường ra. Huống chi, cô lại nửa ỡm ờ nửa nhứ nhứ, lấy người mà đá về mình, tôi thật không hiểu ra sao. Cô nói con bò rồi gá vợ tôi vào rồi lại như mở hé nẻo cho tôi hi vọng. Cái đoạn “ nhắm hẳn tôi “ có phải là nhắn nhe nếu tôi có giận thì cứ đè vú cô mà vặt mà hành chứ đừng mượn con bò để hung hăng.
    Tôi im suy nghĩ liệu bằng cách nào để “ nhắm hẳn vào cô “ đây. Chứ hai quả vú lù lù của cô lẽ đâu cứ để khơi khơi không có ai măn mó mà cô chịu nổi sao. Cô hãnh diện vì vú đẹp, rồi cũng vì dáng dấp đồ sộ này mà cô cũng ước mong được bàn tay đàn ông sờ mó vào chớ. Cô chủ cũng là con người, chắc chắn phải có những yêu cầu, đòi hỏi thầm kín của nó.
    Cho nên tôi cố xoay vần đầu óc không phải chỉ bảy lần mà gấp mấy số bảy lần để tìm ra một kế thì hay biết bao nhiêu. Nên tôi lí nhí thưa : xin lỗi cô chủ vì đang bực nên tôi không giữ ý tứ, mong cô không để tâm. Có điều tôi cũng băn khoăn không biết tìm được dịp nào để tiếp cận mà bộc bạch mỗi khi bực bội, giá được cô chủ cho phép và chỉ dẫn thì hay và quí lắm.
    Tôi không dè bữa nay tôi văn vẻ đến vậy. Cô chủ đã tủm tỉm cười. Cô nói : ông làm như tôi quá khó khăn, phòng tôi lúc nào chẳng mở cửa đón khách, ông có điều gì cần cứ tự nhiên đến.
    Đấy lại lối nói trên không chạm trời, dưới không đụng đất của cô làm chết người như chơi. Phòng cô là chỗ nào : phòng ngủ, phòng làm việc, phòng trong, phòng ngoài, phòng tắm, phòng ăn… chỗ nào thì dứt khoát, đừng túm tụm như vậy tựa đánh đố con trẻ thì bố ai đoán ra.
    Tôi còn đang bay lơ mơ ở đâu thì cô chủ lôi tôi ra thực tế : tỉ như trưa nay chẳng hạn, nếu ông bực bội, ông có thể tạm nghỉ vào phòng tôi tiếp khách xả hơi một chút, tôi nghĩ máy điều hòa ở đó có thể giúp ông bớt nóng nảy một lúc. Ông sẽ thấy khỏe liền.
    Tôi vin câu nói đó nên sốt sắng đứng rột dậy. Cô chủ te te đi trước, tôi lẽo đẽo theo sau. Cô vào phòng, tôi cun cút theo như cái bóng. Cô đường hoàng ngồi xuống ghế thường dùng của cô, chỉ cái ghế đối diện mời tôi.
    Ai ngồi vào chỗ nấy yên vị rồi thì cô chủ hỏi liền : sao ông thấy mát chớ. Mới vào thì đâu đã mát chóng thế, nhưng tôi cũng xuýt xoa khen để cô vui. Trong khi mắt tôi không rời khỏi hai ụ tăng xê của cô chủ đang vờn vờn ở lưng lưng trên mặt bàn. Của đó mới đang phì hơi mát ra lay tỉnh tôi.
    Có nhìn gần mới thấy đôi vú cô chủ thật tuyệt vời. Cho rằng nó to thì không to, nhưng gọn và nung núc rộn ràng theo hơi thở. Cái áo cô mặc như căng ra, sợi dây nịt vú đằn nơi hai bả vai và như trĩu xuống vì trọng lượng của đôi vú. Cô chủ cũng ngồi yên cho tôi ngắm.
    Bỗng dưng tôi ngầm so sánh vú này với vú vợ, “ mỗi người mỗi vẻ mười phân vẹn mười “, vú vợ mềm vì bị tôi mằn mò suốt bao năm lấy nhau ăn ở nên cái mềm của một vú mẹ nuôi con đâu phải dở. Còn vú cô chủ hơi cứng hơn nhưng cũng mềm đâu thua ai, giá được tựa đầu lên đó đánh một giấc chắc là ngủ say đến chết cũng không biết. Phương chi nếu được đặt cái miệng vào hít ngửi hay bặp bặp vài cái, chắc là dám “ tiêu diêu miền hạnh phúc “ liền.
    Cô chủ thấy tôi im ắng quá thì hơi ngạc nhiên. Cô dò ý tôi : thế nào, ông nghĩ về việc gì có vẻ đăm chiêu vậy. Tôi định bộc bạch điều đang lẩn vẩn trong đầu, nhưng lại ớn sợ lợ lỡ lời, nên vẫn im.
    Trưa qua, tôi không ăn tí gì vẫn thấy no. Vì ăn thầm hai quả vú cô chủ cũng đầy đến tận cổ còn gì.

    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 13 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 13

    Đầu óc tôi xần vần, trước mắt lù lù cặp vú cô chủ hổn ha hổn hển căng vạt áo, lại thêm cái mát của máy lạnh trộn lộn với sức nóng từ ngoài hắt vào làm tôi còn xính vính hơn nữa.
    Đã thế, cô chủ lại chọc ghẹo, nửa úp nửa mở, dồn tôi vào kẹt cứng, hết hỏi vớ vẩn chuyện này lại xà lơ xà bát chuyện khác làm tôi quính quáng. Cô hỏi toàn chuyện liên quan đến nghề lạ của tôi, từ chuyện bóp vú bò rồi cà khịa sang chuyện thử bóp vú vợ, lại lằng nhằng hỏi lửng lơ về ai đó mới chết.
    Thà cô nói toẹt ra tôi nghĩ đến cô hay có ý muốn thực tập nơi cặp vú cô thì tôi còn biết đường bạo mồm bạo miệng thú thực rồi đến đâu thì đến. Đằng này, những chỗ tẩm ngẩm tầm ngầm của cô khiến tôi biết mười mươi cô đang ví tôi vào việc của cô, nhưng bố tôi bảo cũng chẳng dám vơ vào. Thành ra tôi giống anh tham ăn cắn một miếng quá to bị người khác bắt gặp nên nghẹn trợn trạo, không nuốt vô mà cũng chẳng khạc được ra.
    Làm mặt ngầu một lúc, tôi thử dò hỏi cô chủ bằng cách thả quả bóng thăm chừng mà cố tạo vẻ ấp úng để khiêu khích cô. Thấy tôi ấp úng, cô giục : ông bực mình hay đang băn khoăn chuyện gì cứ thật thà nói ra, biết đâu tôi có thể giúp ông chăng ?
    Tôi lại rụt rè tí ti và lè nhè nói : có lẽ tôi phải xin cô chủ cho thôi việc. Cô chủ giật nẩy mình chặn hỏi : chắc bạn bè đùa nghịch khó chịu nên ông bực mình hả. Tôi giải thích các đồng sự rất tốt, nhưng công việc khiến tôi không thoải mái.
    Đến lượt cô chủ ngạc nhiên, rồi xúc lời để tôi nói rõ hơn. Tôi liếc hai quả vú xịt xịt của cô chủ nên lấy trớn phun hết tâm sự ra : cô chủ nghĩ coi suốt ngày bóp vú bò rã cả tay, làm mãi một việc bắt nản, lại thêm lâu lâu con đĩ giở chứng õng a õng ẹo, đập đuôi vào lỗ đít, chán chết.
    Cô chủ có vẻ lắng nghe, tôi hừ một tiếng và tiếp : tưởng làm nghề gì ai dè đi bóp vú lấy tiền. Đã phải dằn lòng tưởng tượng xuống còn bị con đĩ khó dễ, cô bảo tôi còn thiết tha gì nữa. Cô chủ ngả người ra cười, cái cười của một người đang thú vị.
    Tôi cũng vui vì những gì khó nói thì tôi đã nói béng ra được nên cảm thấy miệng lưỡi trơn tru. Cô tò mò : thế liệu ông đừng tưởng tượng có được không ? Tôi kể lể : nói như cô chủ thì dễ ẹc, nhưng cả ngày vắng vợ lại xọp xọp bóp vú ai đâu, bảo đừng nghĩ, đừng nhớ, đừng tưởng, chắc không là người thường. Huống chi…
    Cô chủ tho lõ mắt theo dõi. Tôi được thể, nói phéng ra : huống chi, việc tôi làm bị cô chủ rè rè theo dõi, càng làm tôi bức bối thêm. Tôi nói mà lăm lăm nhìn như xoáy vào vú cô chủ. Cô cảm thấy nhột nên lúc đầu khoanh hai tay trước ngực, sau vẫn thấy hai bầu vú dềnh dàng liền vội quơ cái áo khoác vào, cài nút cẩn thận. Xong cô nói như muốn tôi thay đổi ý : ông không việc gì phải xin thôi việc, tôi cần ông, từ ngày ông vào làm, sản lượng thu cao, hay ông chê lương thấp, tôi có thể thương lượng riêng với ông.
    Tôi nghĩ bụng lương thì làm đếch gì, mỗi ngày cô để tôi nựng bóp vú thì tôi sẽ làm suốt đời thôi. Tuy vậy mà nào tôi dám nói, nên y như anh bị táo bón, mặt mày đần độn ra. Cô chủ cứ giục cầm canh : thế nào, ông đồng ý chứ.
    Tôi quay lưỡi bảy lần rồi kè nhè : đã vậy về còn bị vợ đổ ghè tương, cứ hỏi vặn vẹo ở lại bóp vú gì mà lâu thế. Cô chủ nghĩ tôi có bị oan không ? Thế nên tôi định về đuổi gà cho vợ và độc quyền bóp vú mỗi bà ấy thôi để cảnh nhà yên vui.
    Tôi không dè tôi bạo miệng dữ đấy chứ. Cô chủ lại lẳng lơ : ông nói với bà ấy không ai dễ đưa vú cho ông bóp đâu, bà ấy đừng sợ. Rồi cô lại xuề xòa cười : cũng tại ông bóp khéo quá nên bà nhà mới nghi. May là ông mới bóp vú bò, chứ thực sự ông bóp vú người thì chắc bà còn lồng lộn lên dữ.
    Xong cô chủ an ủi tôi : ông có người vợ yêu thương vậy là quí. Ông nên săn sóc bà nhiều hơn để gia đình êm ấm. Từ từ, tôi sẽ sắp xếp để ông làm việc thoải mái hơn và buổi trưa nếu nóng ông có thể ghé vào đây nghỉ ngơi mát mẻ, tôi sẽ để ngỏ cửa sẵn.
    Tôi mở cờ trong bụng, nhìn chăm chăm cô chủ. Dù cô đã mặc cái áo khoác ngoài, thấp thoáng đôi vòng cơ bắp của bầu vú vẫn nhỉnh nhang coi nhức nhối, bàn tay tôi chỉ chực xòe ra chạm vào đó.
    Chẳng biết sao mắt tôi trở nên da diết biết bao. Tôi những tưởng tia mắt tôi đang chọc thủng những mắt sợi đan thành nhũng nụ hoa chúm chím trên ngực áo cô chủ và lôi cái núm vú ra. Trước mắt tôi, bay lượn hai nụ hồng có giắt thêm hai hạt lựu đang lung linh biểu diễn tưng bừng.
    Bất đồ, tôi không giữ được bình tĩnh nên buột miệng khen : đẹp, hết sức đẹp. Cô chủ chen vào : ông đang khen gì thế. Tôi giật mình : không có gì, vậy mà cũng khật khùng vơ quàng đại : ờ, nhưng cô thật đẹp.
    Ánh sáng trong phòng rất dịu mà tôi cũng thấy mặt cô chủ hồng sáng lên. Cô vội vã nhắc tôi : đã đến giờ, ông ra làm việc tiếp đi. Công việc dang dở từ từ rồi chúng ta sẽ liệu.
    Cô chủ lại lững thững đi trước, tôi cun cút đi sau. Vẫn là thân phận đứa con theo kè kè bên mẹ. Lần này, không được ngắm hai vú thì thay vào lại được nghía cặp mông cô. Ôi, cũng là thứ tuyệt hảo không thua gì cặp đào tiên của cô chủ.
    Tôi lại bắt đầu nghĩ bậy : ôi, giá gì được kê đầu vào đó nằm thay gối và mũi hít mùi da thịt của cô thì quí hóa biết bao. Cô chủ vẫn dửng dưng, đánh đòng xa hai mông bập bùng như cái rổ nhỏ úp lên, tôi nuốt thầm nước miếng ực ực.
    Cả buổi, không thấy cô chủ bén máng lại gần nơi tôi làm, nhưng vẫn thấy bóng cô lảng vảng cạnh đó và đôi khi chợt bắt gặp cái nhìn kín đáo của cô hướng về phía tôi. Tự dưng tôi thấy hăng hái vô cùng.

    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14)


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 14

    Hôm nay lại đến kỳ lãnh lương. Như thường lệ, cô chủ giữ lại phát cho tôi sau cùng. Tôi đã cụ bị trước nên trí trá dối vợ là sau buổi nhận tiền, tôi sẽ mời vài người cùng làm đi ăn để cám ơn họ giới thiệu hay truyền nghề lại cho tôi. Vợ tuy không ưng nhưng chả lẽ lại ngăn cản.
    Khi nhận phong bì rồi, tôi đánh bạo mời cô chủ đi nhà hàng do tôi đãi. Chả còn ai ở lại, nhưng cô vẫn làm ra vẻ khó khăn. Một mặt cô hỏi sao tôi không rủ bạn bè mà có ý mời riêng cô, một mặt cô lại sợ tôi tiêu pha tốn kém, không đem về được mấy đồng.
    Tôi phải nỉ non mãi về việc nhờ cô mà giải quyết khó khăn đang khi thất nghiệp, cô giùng giằng rồi mới nhận lời sau khi còn cố đề nghị để cô lo phần thanh toán thì mới chịu.
    Dù gì cô cũng là chủ, lại có điều kiện thì dại gì tôi lần khân cơ chứ, nên liền đó cô rủ tôi cùng lên xe cô ra đi. Ngồi bên chiếc xe hạng sang, cạnh một người đẹp, tiện nghi đầy đủ, nước hoa thơm lừng, tôi bỗng thấy tim đập loạn xạ.
    Đầu óc lâng lâng, ngỡ mình đang nằm mơ lên cung tiên nào đó. Đã bao lần ngắm trộm, biết là cô chủ đẹp mà lần này được ngồi sát rạt cạnh cô, nhìn xiên bên hông cô, tôi mới nhận ra vẻ đẹp trang trọng và kín đáo.
    Trước đây những lần ngối đối diện, tôi đã biết ngực cô quả đẹp, nhưng lúc này nhìn ngang một bên càng thấy nó gồ ghề và quí phái hơn lên. Cái nịt vú chắc hẳn là hàng sang có hiệu làm tôn lên nét bầu bĩnh của hai quả vú vun tròn. Những sợi tóc theo hơi gió mát trong xe thổi bay loạn xạ chờn vờn xoa nhẹ lên bầu ngực làm tôi muốn chết đứng.
    Cô lái xe thong dong, hơi thở nhè nhẹ dịu dàng làm cho hai bầu vú rộn lên rộn xuống, như mơn man, như lay động, như mời kéo, như khêu gợi. Bàn tay tôi cảm thấy ngứa ngáy lung tung, mặt muốn quay đi mà hai mắt thì lom lom nhìn lén.
    Cô chủ thấy tôi giữ vẻ e dè thì nói chuyện cho vui. Cô nói thản nhiên mà sao tôi như bứt rứt. Chợt cô hỏi tôi : ông thấy thế nào ? Lối nói lơ lửng làm tôi bối rối. Tôi xoay mãi trong đầu câu đáp sao cho cô hiểu được ý tôi.
    Thấy tôi ngần ngừ, cô lại nhắc : sao ông kín tiếng thế, vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Tôi mạnh miệng nuốt ực đám nước ứ trong họng và ỡm ờ nói nước đôi : cô rất đẹp. Cô chủ có vẻ hài lòng, nhưng lái sang một ý khác : không, tôi muốn hỏi là ông thấy ngồi xe này thế nào cơ.
    Tôi cũng mượn bóng gió ý đang ngồi trong lòng cô mà đáp tía lia : êm lắm, mát lắm, giá được cô cho ngủ luôn một mạch còn tốt nữa. Cô chủ cười khạch khạch : ông thật khéo nói, hèn chi bà nhà cứ giữ rịt lấy ông.
    Tôi lại đẩy đưa : thật ra tôi vụng về lắm, thưa cô. Có lẽ vì thấy tội nên bà xã thương chịu cưu mang làm phúc. Nhất là trước chiếc xe đẹp, êm, mịn, láng, thơm, mướt thế này thì tôi càng ăn nói loạng choạng, mong cô tha lỗi.
    Cô chủ hơi ngả ngửa ra cười, cái áo bị kéo căng, dồn đôi vú cao nhọn lên lồ lộ. Sợi dây ngang của chiếc nịt vú hằn sâu cơ bắp ở gần nách làm tôi chỉ ước mong sao những hạt núi bé tí teo ở đó bật bung ra thì hay vô cùng.
    Chừng cô chủ đoán được ý tối mò mò của tôi nên lại trêu : xem ra, ông đang ngắm cái gì ở đâu đó thì phải. Tôi lại ong bướm thả ra theo : nói cô chủ đừng chấp, chả trước nhà tôi có gieo giàn bầu, ngày nào tôi cũng ra ngắm. Lạ cái cả giàn chỉ có hai quả, càng ngày càng nở lớn và trĩu nặng. Có lần thích quá, tôi áp má và mũi vào hít lấy hít để, ai dè vợ tôi bắt gặp mắng cho một trận. Bà ấy la trái bầu mà anh tưởng là vú đàn bà cứ ệt mặt ra hít, không sợ người ta cười cho à. Tôi bẽn lẽn quá, cô chủ.
    Nghe tôi hót tỉnh bơ, cô chủ lại càng khích bác : ông đúng là giàu tưởng tượng, đang ngồi xe mà lại tưởng đến giàn bầu, ông hãy cố nhịn chốc về nựng cũng còn kịp. Và như phòng hờ thời gian kéo dây dưa, cô chủ phạng luôn : nếu tối quá không thấy bầu thật thì ông tạm nựng bầu của bà nhà, chắc cũng như nhau. Nói xong, cô cười có vẻ thú vị.
    Tôi quê bằng chết, nhưng đã lỡ vứt con bài tẩy lên bàn thì đâm lao phải theo lao. Tôi ví von đến hay : ối, bầu với bì của bà vợ tôi chán chết, qua bao mùa giờ nhăn nheo hết, cô ơi. Vả lại, chưa đụng đến bà ấy đã giãy nảy : nhột mà, làm tôi cụt cả hứng.
    Cô chủ thấm đậm lối pha trò của tôi nên còn hỏi nữa : thì bà nhà không cho, ông tìm đâu đó dùng đỡ. Tôi lại tố thêm cây bài nữa : tôi cũng đã cố chứ, nhưng người thì chưa chịu, người thì dứ dứ làm tôi muốn điên cái đầu.
    Tôi thấy cô chủ liếc tôi một cái loằng ngoằn như chớp rồi cô dỗ ngon dỗ ngọt tôi : ông đừng hấp tấp, đàn bà chỉ thích một vừa hai phải, từ tốn nhẹ nhàng, mưa lâu thấm đất, Dục tốc bất đạt, ông cứ rỉ rả chừng các bà xuôi lòng thì trái rụng hái không kịp đấy.
    Nói xong, cô thở phào phào, kêu mỏi, hơi ưỡn người ra làm hai bầu vú như muốn xé áo nhảy ra ngoài. Tôi bắt quàng việc này cướp lời nói ngay : ấy, cô đừng vươn mạnh nhỡ cúc áo bật tuột thì rầy rà lắm.
    Cô chủ lại liếc tôi một cái và đẩy đưa : cám ơn ông nhắc, nhưng không sao, tôi đã chọn loại khuy tốt, ông chả sợ chúng rớt rơi đâu. Tôi sao nhanh trí thế : nói vậy thôi, chứ tôi nào dám để chúng rớt, phí đi, phải không cô.
    Hôm đó, tôi ngồi ăn với cô chủ mà xững đi chẳng thưởng thức gì cả. Cô phải nhắc đi nhắc lại mấy lần, mà ăn nào có ngon, trong tâm chỉ ước ao được ăn hai quả bầu cô đang treo trong áo chắc là no ngay liền.
    Tối về, vợ đón thấy mặt tôi rầu rầu, chả hiểu lý do ra sao. Tôi cũng làm mặt ngầu, la toáng lên về bạn. Cô hỏi tôi lâu thật lâu, tôi mới nói nửa sự thật với cô : mình thì thích ăn bầu mà các bố lại đòi bánh chưng, bánh tét.
    Vợ tôi ngả ngớn cười to : tưởng gì, có thế mà anh cũng giận. Nhà ta có sẵn bầu, anh ăn một lúc hai quả cũng được và thế là vợ lôi tôi sềnh sệch rất vui : vào đây, em dọn bầu anh sơi. Sợ anh ăn đến ứ cổ rồi không nuốt được.
    Tôi líu ríu theo nàng. Vào phòng, tôi nhét vội cái phong bì vào sợi giây đeo quả bầu và khi vợ tôi hớn hở như điên thì tôi bắt đầu tháo giây bầu đề ôm hít hai quả nhủng nhẳng đeo xệ cả ra đó.
    Vợ tôi bị nhột rúm người lại, nhưng vẫn nhong nhỏng : ới ới, hít thôi, đừng cắn vỡ toang cả bầu ra thì lần sau lấy gì mà hít. Tôi lảng vảng thấy đang ôm hai trái bầu của cô chủ.

    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 15

    Không biết khi đi ve gái các vị có gặp may mắn, dễ dàng không chứ sao tôi bầm trầy hết sức. Ngay đến người hiện trở thành vợ tôi ngày nay mà tôi cũng trọc đầu, lao đao mãi mới đạt được. Trước nghe các cụ lớn tuổi than “ nhất chặt tre, nhì ve gái “, tôi cho là các cụ nói quá đáng, chứ đàn bà con gái đâu quá khó khăn đến vậy.
    Cho nên khi bặp được em và hẹn hò cô ấy đi chơi, tôi láu táu muốn đốt nhanh giai đoạn, xun xoe cầm tay cầm chân, rồi a thần phù hôn đại lên má lên mặt cô ta. Thấy cô thẹn thùng khép nép, tôi nghĩ chắc mẻm đến nơi, nên quơ tay chụp đại vô ngực, bị cô xáng cho một cái nổ đom đóm mắt.
    Tôi chợt tỉnh, bàng hoàng thì nàng vùng chạy thoát, tôi phải níu giữ lại, năn nỉ ỉ ôi xùi bọt mép nàng mới tha thứ. Tôi ca bài ca “ ông đi qua bà đi lại “ muốn khản cả cổ, khô cả họng, thê thiết hơn bị bồ đá, nàng mới ngo ngoe dặn : anh mà còn ẩu tả chụp bậy chụp bạ là tui cho rớt luôn.
    Khiếp quá, tôi ngồi đâu mọc rễ ra đó, cóc dám nhúc nhích cục cựa thì lúc ấy cô nàng lại gắt : sao bỗng dưng ì ra như đá vậy. Các vị có nghĩ là phụ nữ rắc rối, kỳ cục thế nào không. Tấn công thì bị mắng là bốc hốt mà ngồi im thì bảo là đần độn.
    Thì ra nghệ thuật cua gái mỗi người có cách riêng. Phụ nữ thích mềm mỏng và mình càng tỏ ra ngây ngô bao nhiêu thì họ càng thương tội bấy nhiêu. Cho nên lần đó, tôi khóc lên rưng rức thú thật với nàng : anh bị em dằn mặt một lần nên không dám cà rà. Bồ tôi ngày đó (vợ tôi bây giờ) cũng nấc theo : chèn ơi, sao anh hổng nói, tại khi không anh ôm vô chỗ độc làm em quính lên, sợ anh lấn tới.
    Rồi nàng ôm chầm lấy tôi, kéo vít đầu tôi giúi vào ngực nàng. Tôi thẫn thờ không hiểu ất giáp gì hết. Nhưng mà dễ dầu gì được nàng cho tựa vô cái chỗ mà tôi mong bằng chết, nên tôi im re cứ lẳng lặng gục vô.
    Chao ôi, mùi gì thơm còn hơn Channel # 5, lại êm còn hơn gối bông, mềm còn hơn xu xa và ấm còn hơn bánh ít. Toi giụi giụi hoài, nàng xoa đầu tôi ra rít, âu yếm như mẹ yêu con, tôi thích quá như rúc còn hơn rúc mẹ nũng nịu.
    Hôm đó, chẳng cần tôi ngỏ lời “ xin “, cô ấy cũng lẳng lặng “ cho “, cho hết, cho hết, tất tần tật. Tôi như con heo hùng hục bú mớm mẹ, rồi còn bày đặt leo lên bụng cô mà làm gì hổng biết nữa. Đến khi cả hai buông nhau ra thì trời tối mịt tối mù, quần áo hai đứa vất bừa bãi khắp nơi.
    Tôi bẽn lẽn như thằng ăn cắp, trong khi nàng hốt hoảng hỏi tôi chưa có kẻng à. Sau này tôi mới biết nàng chọc tôi là hai đứa đã “ ăn cơm trước kẻng “ nên cứ rúc rích cười với nhau mỗi khi nhắc lại.
    Bây giờ tôi lại đang ve cô chủ. Cũng thuộc típ người như vợ tôi, vừa đá bóng vừa thổi còi. Tôi mà tỏ vẻ mình là cầu thủ lão luyện chắc là bị phạt việt vị ngay, nên có lẽ tôi phải lạnh lùng và dần dà chinh phục cô mới hi vọng được việc.
    Cho nên, hôm sau vào sở gặp cô tôi tỉnh bâng. Tôi lùi lũi đi về chỗ chuồng bò của mình, ơ hờ lôi cái vú xệ sữa của nó mơn mơn kích thích. Cô chủ nhìn vẻ mặt chù bụ của tôi cũng giả lơ.
    Khi ai nấy vào đúng yên vị chỗ của họ rồi thì cô chủ dạo quanh một lượt như duyệt binh và xem ai làm, ai nghỉ. Tôi chẳng chú ý làm gì, cứ lo việc của mình. Cô chủ hắng giọng như báo đã đến và đứng trước chuồng xem. Tôi cũng để yên.
    Chính cô chủ mở lời trước, hỏi han tôi việc tối qua. Tôi nhấm nhẳng trả lời : được cô cho uống về đầu óc loăng quăng. Bà xã ép uống nước chanh, xoa dầu, bôi vôi vào chưn mong cho tỉnh mà càng thấy nóng ran, nóng rực. Trong đầu lúc nào cũng nhớ lời cô chủ trêu ghẹo về quả bầu.
    Cô chủ có vẻ xúc động, tôi rỉ rả kể tiếp : liền đó, tôi đòi ra vườn sờ bầu. Tại tôi loạng choạng quá cỡ, bả sợ tôi té nên thuyết phục ôm tạm hai trái bầu của bả. Chèn ơi, gì mà nó nhăn dễ sợ, sờ muốn ráp rúa cả da bàn tay. Tôi lè nhè chê, bà xã gắt gỏng : tối rồi hổng thấy đường thì rờ tạm cũng được có sao. Tôi nạt ngang bà ta : nói như bà thì nói làm gì, bầu với bí gì mà héo quơ héo quắt, chẳng thấy sướng tay.
    Bà vợ cáu nói dỗi : bầu của tôi lâu ngày thì co héo như vậy, cũng tại người ta trồng bầu thì o o bế bế, còn ông thì lo vặt lo vo, bảo sao chúng không sớm quắt queo lại. Rồi bả bỏ đi.
    Tôi nhìn lầng quầng trước mắt hai quả bầu khác mướp rụp, vừa to, vừa nặng, vừa láng, vừa thơm. Cả đêm cứ ôm hai trái bầu đó mà ngủ nghê gì được. Cô chủ cười khà khà, thú vị với trò “ mèo bắt chuột “ của tôi. Cô đáp làng xàng : thì treo đó còn đó, hổng bưng lúc này thì bợ lúc khác, có hái xuống đâu mà sợ héo, sợ teo. Có khi nhờ nhử nhử vậy mà bầu còn no, còn núc là khác.
    Tôi đã đi được một phần ba chặng đường nên cố theo me gỡ bài cào : nhờ cô chủ giữ hộ, đừng để ai đụng chạm vô, tui thích thứ bầu phải nguyên vẹn, chớ thứ bị măn mó rờ rẫm bầu chin mõm mòm thì ăn thua gì.
    Cô chủ cười hắc hắc, ngửa hẳn người. Hai trái bầu căng ra như hai ụ pháo đài, đầu đạn lú nhọn hoắt. Tôi nổi hứng nên nhằm vú bò mà xục bóp liên tục, sữa phún rào rào. Cô chủ khen : hai tay ông vò bóp chắc sướng, ông mà áp dụng bóp bầu thì chúng vỡ tan mất thôi.
    Lời nói của cô không làm tôi điêu đứng mà con mắt có đuôi của cô quét làm tôi muốn rụng rời. Con mắt lá răm cay phải biết, thứ đó mà nhai với “ hột vịt lộn “ tè he của cô chủ thì dám say tới cả tuần chưa tỉnh.
    Tôi vẫn bóp xùn xùn vú con bò mà mắt thì dán chặt vào đôi mông lù lù cô chủ. Sao mà chúng giống như hai quả dưa hấu bự gắn dính sau đít cổ vậy. Tôi bỗng thấy khát khô cả cổ, nghĩ giá mà được cắn một miếng chắc mát ruột mát gan.
    Cô chủ thấy chuyện vãn đã tạm đẩy lui được sự bực bội của tôi nên xun xoe bỏ đi. Dáng cô nhấp nhổm như tay Xì nhảy nhạc rốc, đít ngoáy vung thiên, tôi thấy rõ cơ bắp cô rung bần bật và tệ hại nhứt là mép sịp nổi hằn, coi ngứa mắt và tục tĩu vô cùng.
    Trời bắt đầu hầm hập nóng, tôi nghe giữa háng vừa bị ai lận khúc củi vô đó. Tôi phải khệ nệ dạng bớt chưn ra. Con bò bỗng nhiên đánh một vòng quay đít, cái đuôi nó đập phạch phạch vô cái lỗ đen ngòm. Tôi chửi nó : mày chơi gì mà thâm đen thế hả. Con bò ngẩn tò te, kêu be be. Tôi chửi toáng lên : be be con mả mẹ mày, mới trưa đã ngứa…

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 16

    Nhờ được cô chủ cho phép nên buổi trưa nào tôi cũng mò vào nghỉ tại phòng làm việc của cô chủ. Ở đây có đặt máy điều hòa nên tôi thấy dễ chịu sau những giờ vật lộn vắt sữa với con bò mắc dịch bướng bỉnh.
    Chả biết nó có hiểu mô tê gì chăng mà luôn giở giăng giở cuội khiến tôi phát bực. Nó ngủng ngoẳng quay đít òm òm khiến tôi vuột tay khỏi vú nó, dọa mấy nó cũng cóc nghe. Lắm khi bực, tôi lấy dây lôi buộc chặt đuôi nó vào quanh cổ để nó khỏi vỗ bạch bạch vào cái chỗ đen ngòm mất dậy mà nó cứ nhơn nhơn.
    Cứ đúng lúc cô chủ lảng vảng gần chỗ tôi làm là con bò lại be be mấy tiếng y như mét thót với cô chủ về hành động tôi phạt nó. Cô chủ cũng bênh nó mới lạ, nên tôi tức muốn chết. Ai đời, cô chủ luôn đổ diệt là tôi ăn hiếp con bò : nó biết gì đâu mà ông chèn ép nó thế. Tôi biết ông buồn tôi nên mượn nó làm chỗ giải tỏa nỗi bung xung.
    Tôi cáu gắt lại cô : tôi bực gì cô chứ. Nó ương ngạnh thì tôi phải trị nó, có thế mới thu được nhiều sữa như cô chủ muốn. Sao lại chê trách tôi. Cô chủ lại chen vào : tôi hỏi ông con bò nó ngúng nguẩy thì cũng như đàn bà vậy. Chả lẽ bà nhà lẳng nhẳng rồi ông cũng áp dụng thẳng tay như nó.
    Tôi tịt ngòi, nhưng ấm ức. Cô chủ lại ví con bò với phụ nữ, cô có biết cho rằng chính vì tôi luôn nghĩ con bò là cô nên khi nó nhùng nhằng không cho tôi bóp vú là tôi chỉ muốn phết vào đít nó mới nghe.
    Các bạn đồng nghiệp thấy tôi thậm thụt vào phòng cô buổi trưa thì có vẻ ganh tị và lời ong tiếng ve bịa ra những điều hết sức rùng rợn. Chả thế mà vợ tôi cũng được nghe bàn tán lọt đến tai nên hoạnh họe tôi phải biết.
    Nàng đánh đòn nhẹ lại chuyển sang đòn nặng, có lúc lại giở trò ăn vạ với tôi. Nàng cấm tôi không được đụng chạm đến nàng, tôi lì lợm thì nàng dùng dây tăng cường cột chặt vạt áo, ống quần để tôi không làm ăn, khoắng mó gì được.
    Bả chơi lối cột thắt nút chết cứng đến năm, sáu, bảy, mười lần, chỗ nào cũng lù lù như mớ lòi tói khóa nghiến cửa kho đề phòng bọn trộm thăm viếng. Đã thế lại còn nai nịt bên trong, thứ áo nịt gì dầy như mo cau, đụng đến có gờ, có cạnh, y như sờ tấm gôc thì còn nước nôi, thú vị gì nữa.
    Trông cô cứ như tượng gỗ bo thêm lớp xi măng cốt sắt cứng phè phè, chẳng còn đường nét của giới nữ chi nữa. Tôi hận lắm vì thiếu bóp măn và thằng em bị cấm vận nên càng bức bách quá lắm.
    Chuyện khí tồn tại não thì đàn ông còn làm ăn gì được, nó làm cho tay nào tay ấy mụ mẫm chết tiệt, mặt mũi xà lơ, giữa háng lúc nào cũng đeo lủng mủng cái ô dài ngoẵng mới mệt.
    Chả biết cô chủ có toa rập với mụ vợ tôi để hành hạ tôi tai ác mà thời gian gần đây cô diện tưng bừng khiến tôi muốn lăn đùng ra ngay. Nách áo thì xẻ rộng mà bên trong thì mặc dấm dớ ba cái món dệt dệt thêu thêu, nửa mờ nửa ảo làm tôi ấm ách đứ đừ.
    Tôi đem ý tưởng này bộc bạch với cô : mấy ông cùng làm chơi nghịch bung tin tôi được cô chủ ưu tiên nhiều thứ nên mụ vợ nhà tôi ghen xanh ghen xao cả lên. Bà ấy cấm vận tôi triệt để, cô chủ lại trêu ngươi làm tôi chết lên chết xuống. Xin cô thương đừng diện những món hiện có nữa, chứ tôi e bị bệnh quá cô ơi.
    Cô chủ cười ương ngạnh, dí dỏm bẻ ngược lại : sao ông lại cấm tôi, tôi thích thì tôi mặc sao cũng được, tại ông nghĩ vớ vẩn chứ có phải tại tôi muốn khiêu khích gì ai đâu. Tuy vậy, cô cũng chỉ vẽ khéo cho tôi : sao ông hiền thế, bà nhà là của ông, ông có toàn quyền hành động mà. Bà nhà cột dây cột nhợ gì thì cũng là dây, chả lẽ ông chịu thua không biết dùng dao cắt béng đi sao.
    Tôi như người mơ ngủ được xối cho gáo nước để tỉnh. Tôi hiểu ra một điều giản dị như vậy mà đầu óc để đâu không chú ý. Thế mà cũng xưng danh là nam nhi. Tôi lí nhí nói với cô chủ : cám ơn cô đã nhắc nhở, sao tôi lại xuẩn ngu đến vậy nhỉ.
    Cô chủ cười lỏn lẻn, nửa như trêu ngươi, nửa như khích bác. Tôi hí hửng ra mặt, chỉ mong sao chóng hết giờ. Cô chủ còn dềnh dang chưa chịu bỏ đi, cứ lắc lia thân hình như chong chóng. Mỗi xung động của cô làm cho cả người cô rung như chuông, hai vú đong đưa như mẹt thóc coi bắt mắt hết sức. Tôi đó đẫn cả người, miệng tớp tớp như cá đớp rong, cô chủ thấy vậy lại trêu : ông lại nghĩ vớ vẩn gì thế.
    Chiều về, mặt tôi bí xị, vợ ngạc nhiên muốn hỏi, tôi vờ như không biết. Tôi lẳng lặng vào nhà. Vợ nhắc ăn cơm, tôi cũng ơ hờ như chẳng đói. Tôi đi thẳng vào buồng chẳng buồn thay quần áo.
    Tiện tay, tôi nhón lấy con dao sắc dấu biến đi. Vợ thấy tôi làm ngầu thì rón rén đến dọ hỏi. Tôi lờ đi than mệt mỏi, nàng giục tôi đi tắm rồi ra ăn cơm. Tôi hét lên không đói và nằm oặt ra giường.
    Vợ vào, tôi vờ ngủ. Nàng hết sờ trán lại sờ lưng, tôi rên hừ hừ như lên cơn sốt. Vợ lăn vào săn sóc, tôi gắt gỏng đuổi đi. Nàng càng cố chen vào, tôi lụ bụ trách : nàng hắt hủi ta, còn hỏi han làm gì. Nàng cấm đoán ta, bắt ta phải nhịn thì ta nhịn, sao lại ép ta phải ăn.
    Vợ tôi có vẻ xúc động. Tôi đấm một cú mạnh vào tâm tưởng cô : nàng về phòng đi, để mặc ta. Và tôi quay phắt vào vách như không có chuyện gì. Vợ tôi giùng giằng mà nào chịu bỏ đi.
    Đợi một lúc, cô lại ghé nằm cạnh tôi, gác đùi, tay quặp, lôi tôi sát vào. Tôi vẫn đẩy xô, chừng nghe tiếng nàng thút thít khóc thì quay lại mắng : bà thương yêu gì tôi, bà chỉ nghĩ đến mình bà, vợ chồng mà bà nai nịt như ụ phòng thủ. Bà cấm đoán tôi, cả tuần nay tôi mụ cả người, tôi chưa đi kiếm chỗ khác là may cho bà. Bà đừng bắt tôi phải cư xử cứng rắn, bà lui đi, không tôi chẳng giữ được, làm càn bà lại chê trách.
    Vợ tôi vẫn nũng nịu. Tôi càng làm cao, nàng càng nhượng bộ. Cuối cùng tôi chẳng cần dùng đến con dao mà chính vợ tự xin cởi các nút cột để giải thoát mọi buộc chặt trên thân.
    Nàng loay hoay mãi vẫn không sao gỡ ra nổi vì nút bị buộc chết cứng. Tôi đưa con dao bảo : nàng cột kỹ quá thì gỡ sao cho ra. Hãy cầm lấy dao mà cắt phăng đi cho nhanh. Tôi thấy nàng cởi bỏ áo và lù lù cái nịt vú cồm cộm như manh giáp, tôi phì cười. Chẳng chờ tôi yêu cầu, nàng lòn tay tự cởi cái gông che ngực ra.
    Ôi đôi vú nức nở như mời gọi, rung rung như cành liễu, lất phất như trời mưa, hai núm vú nâu sẫm càng làm tăng thêm vẻ tròn đầy của bầu ngực vun cao. Tôi muốn thò tay sờ vào, nhưng cố ngăn làm cao để vợ càng sợ.
    Chỉ đến khi vợ lột luôn cả quần thì tôi mới đưa hai tay ra đón. Tôi bảo nàng : vào nằm với anh, đừng bao giờ giở quẻ mà không xong đâu. Lần này anh xí xóa, lần sau anh sẽ chẳng tha.
    Vợ tôi nép vào âu yếm, tôi còn lơ ngơ thì vợ đã nắm tay hai tay tôi đặt vào ngực và háng bảo tôi hãy vo bóp đi. Tôi còn băn khoăn e dè thì chính nàng đã dạy cho tôi cách thức phải sờ mó như thế nào.
    Tôi thở phào và lan man như đang được sờ vào cô chủ thân yêu của tôi. Vợ tôi nào biết ý nghĩ ma tịt này mà thấy tôi láu táu day vò vú với móc sâu vào lỗ nẻ của nàng thì cười hích hích thú vị : mấy hôm cấm anh mà em cũng hậm hực thiếu thốn chứ có sướng vui hơn anh đâu.
    Tôi gạt đi : em đừng nhắc chuyện cũ. Giờ lo vui hưởng của sẵn có trước mặt đi đã. Và tôi vật nàng ra, miệng cán bú nhanh nhảu không kịp cho nàng lách tránh. Chỉ nghe nàng kêu re ré : nhột quá, anh…

    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 17

    Nghĩ chơi mãi trò cù nhầy cù nhưa với cô chủ đã chẳng được sơ múi gì mà còn mệt đầu mệt óc vì dùng quá mức sự tưởng tượng nên tôi phải suy ngẫm thay đổi chiến thuật.
    Biết rằng cô chủ ỡm ờ hay chòng ghẹo tôi nên tôi âm thầm bàn tới tính lui để làm sao hễ ra quân là phải đạt kết quả. Tôi ướm ý vợ nhân kỷ niệm ngày cưới của tụi tôi, mời cô chủ đến dự, nhưng vợ tôi gạt phắt vì đã mời là phải mời đông đủ cả bạn đồng nghiệp nữa. Tôi lấy cớ mình đâu có nhiều tiền thì làm sao chi cho hết mọi người.
    Bàn qua tính lại, sau cùng vợ tôi chấp thuận bỏ kế hoạch mừng ngày cưới mà chỉ mời cô chủ đến thăm gia đình gọi là trả ơn cô đã nhận cho tôi việc làm. Tôi mừng rơn trong bụng nên sửa soạn tươm tất cho bữa cơm.
    Lần đầu gặp vợ tôi, cô chủ khen nàng về vẻ lịch sự và tiếp đãi ân cần, còn vợ tôi thì khen cô chủ vì xem bình đẳng chủ tớ. Riêng tôi xoắn xít mời cô chủ và vợ nâng ly liên tục để bày tỏ lòng biết ơn của gia đình tôi.
    Cô chủ một mực từ chối, nhưng vợ tôi có hơi men vào thì ba xí ba tú nói năng ào ào và ép cô chủ mãi. Tôi thấy vui cũng uống dữ. Tiệc tan, ai nấy đều lùng bùng, vợ tôi rệu rạo trước nhất nên cô chủ giục tôi đưa nàng đi nghỉ.
    Còn lại, cô chủ và tôi tiếp tục cưa thêm. Càng uống cô chủ càng líu ríu, nhưng trông đẹp hẳn ra, hai gò má hây hây, da thịt đỏ au và phảng phất hơi men nồng quyện mùi son phấn ngửi thơm phức.
    Miệng cô chủ thì nói đây là ly cuối cùng mà dây dưa hoài không đứng dậy. Tôi cũng trông gà hóa cuốc đến nơi, nên say đắm nhìn cô. Lắm khi thấy lời nói thiếu chỉnh chu, song cô chủ dường như không chú ý bắt bẻ.
    Tôi hề hề nói : lần đầu nghe anh bạn rủ đi bóp vú có lương, tôi bật cười nghiêng ngả. Bóp vú mà không bị ăn bợp đã là may vô cùng còn đòi được trả lương thì có họa là mộng. Cô chủ lừng khừng góp lời : mà đúng thế thật, các ông chẳng đang bóp vú được trả tiền là gì.
    Tôi bâng quơ nói vô : nhưng tôi muốn được bóp vú mà từ chối nhận tiền công cơ. Cô chủ xăm xoi nhìn tôi ỡm ờ : ông là chúa nói cong nói quẹo, tôi nói chuyện đứng đắn thì ông lại muốn đề cập đến việc chi đâu.
    Càng uống cô chủ càng tỏ sức lôi cuốn, nhiều lúc tưởng là tôi đã ôm chầm lấy cô vậy. Chất cay như khua động trí não cả hai nên cô chủ huyên thuyên nói năng và xê dịch đi lại. Tôi lầm thầm cầu mong cô chủ trượt chân để tôi có cớ đỡ và dĩ nhiên là cố tình chạm vào những nơi tôi đang nhắm.
    Còn đang lơ mơ thì cô chủ đòi về, bước loạng quạng chân nam đá chân chiêu. Tôi theo cạnh bên để chực chờ đỡ. Thấy tôi lẽo đẽo theo sau, cô thúc bảo quay vào lo cho vợ đi, còn cô tự chủ được. Tôi vẫn không nghe, cô phải dùng tay xua tôi.
    Cánh tay cô vung vẩy làm cô càng không vững. Cô vừa giúi tôi chưa kịp kìm người lại thì đã chới với hụt tay, cô bước xô tới trước, vấp vào mũi giày muốn ngã. Tôi vội vàng đưa hai tay giữ cô lại.
    Chính lúc đó tôi cố tình đặt một tay phía trước, một tay phía sau bíu lấy cô. Hơi rượu làm cô mất thăng bằng chao đi thêm mấy cái, tôi vội ôm lấy cô níu lại. Cánh tay phía trước tôi chặn ngang hai bầu ngực cô, tôi lôi giật ra sau, cô chủ ngã tựa vào ngực tôi.
    Tôi đang phừng phừng sức nóng của chất cồn mà cũng thấy mát rượi. Dù mới chỉ được chạm vào bên ngoài áo cô mà hai bầu vú cô đã nghe râm ran đè lên làn da tôi làm mơn man nhoi nhói.
    Tôi vờ sợ cô chủ rụi xuống nên xiết ôm thêm. Cánh tay tôi giờ ép hẳn lên hai bầu vú cô, chất lụa mịn trơn làm nổi lăn tăn sự tiếp xúc. Cô chủ lè nhè : nào tôi có say mà phải giữ tôi thế. Còn tôi thì phân trần : cô mệt rồi, đừng cố, dựa vào tôi một lúc cho đỡ.
    Cô chủ quơ hai tay làm khoảng ngực lượn bơi như sóng. Cơ bắp mềm rục rịch ở chỗ da non phía sau cánh tay tôi. Như phiêu du, tôi chuyển nốt cánh tay phía sau ra trước để phụ giữ cô chủ được vững.
    Ở đoạn này, phải nói tôi lưu manh vô vàn. Tôi không dùng cánh tay chặn giữ nữa mà giờ dùng chính hai bàn tay để bụm lên vai cô. Thăm dò thấy cô không trách cứ hay phản đối, thế là tôi rụt tay thấp xuống cốt ụp lấy hai vú cô mà rịt.
    Cô chủ chả rõ có hay biết gì không mà êm ru, tôi cứ ôm ngực cô như thế mà đưa lại chiếc ghế gần đó. Một hai cô đòi về, tôi không chịu vì sợ cô bị rầy rà khi lái xe khi uống rượu. Tôi phải khuyên cô ngồi nghỉ bớt hơi rượu hãy về, mãi cô mới nghe ra.
    Tôi đặt cô chủ hơi ngửa người nơi chiếc ghế bọc da rồi chạy đi nhúng nước chiếc khăn đem đến lau cho cô. Tôi lau trán, lau mặt, lau má cô và vòng xuống quanh cổ. Tôi chần chừ không biết có nên lau thêm ở đâu để cô mát dễ chịu mà phân vân quá sức.
    Tôi ở giữa hai ý, một là nếu không thừa lúc này để thực hiện ý mình thì còn lúc nào may nữa. Giả như cô có cự nự, tôi cũng vờ như muốn săn sóc cô thôi, chứ ngoài ra không có ý gì khác.
    Cho nên lưỡng lự vài giây thì tôi cứ vòng quanh chỗ cổ áo cô mà lau đi lau lại. Thấy cô lè nhè những lời gì, tôi vừa lau vừa mở cúc áo cổ ra mà lòn khăn lau trệch xuống dưới. Nước mát làm cô chủ thấy êm nên để yên.
    Tôi như tay du kích lấn dần, cứ lau cứ mở thêm hạt cúc áo nữa và lau xịch xuống phía ức. Dần dần đường rãnh sâu chia hai vú đã mở rộng hơn và chiếc xú căng đã lấp ló thì tôi như nín thở.
    Làn da trắng muốt cùng với mùi nước hoa và mồ hôi đàn bà, lại thoang thoảng hơi hướm của phái nữ khiến tôi hết còn tự chủ. Tay vẫn xoa lau mà mắt thì nghiến ngấu ngắm vồng ngực của cô.
    Hơi thở cô dập dồn làm chiếc áo nịt lụa màu đen sóng sánh như rưới mỡ. Hai bát vú úp gọn thấp thoáng dễ yêu. Như không nhịn nổi, tôi nhẹ lùa đầu khăn vào lau chỗ gồ lên đó. Cô chủ có vẻ dễ chịu, nên rướn ngực lên để tôi giúp.
    Tôi mạnh dạn lau sâu xuống và khi qua làn vải khăn tôi thấy chạm vào đầu vú cô chủ thì tôi bị điếc đặc. Tôi đè cho lụa áo nịt đằn xuống và muốn đẩy cho nó thoát xuống giải tỏa cho chiếc vú bị nén bên trong nhưng vướng víu cái áo ngoài.
    Vậy rồi tôi cũng mằn mò kéo ra được, một bên vú cô chủ đã bày ra dưới mắt và tay tôi. Như đứa trẻ say vú mẹ, tôi xòe rộng bàn tay mà xoa trong khi chuyển khăn sang lau bên phía vú còn che kín.
    Hình như cô chủ ríu mắt lại nên tôi làm mà cô không biết. Đến khi tôi dần mở thêm vài cúc áo ngoài và mở phanh cái nịt ngực ra để tự do bóp cô cũng ừ ào sơ sơ. Thú thật, tôi mò bóp bậy mà vẫn rét, lỡ ra vợ tỉnh dậy bắt gặp thì đúng là oan gia tội lỗi. Nên vừa mằn cô chủ mà mắt lấm lét trông chừng, y như có gan ăn trộm mà nhát gan bị đòn.
    Đó là lần đầu tiên tôi bóp vú không lấy công, mà dẫu có bị đòi tiền chắc tôi cũng chẳng tiếc.

    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 18 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 18

    Bằng cách nào cũng được, miễn khi người đàn ông hoặc tán tỉnh, hoặc thuyết phục, hoặc ngấm ngầm lột được áo người nữ ra mà không hề bị cô ta thưởng cho cái bạt tai hay chửi mắng là coi như anh ấy đã thành công và giỏi rồi.
    Đó là tâm trạng của tôi khi gài đưa cô chủ vào chỗ bị tôi kết hợp giữa sự làm hỗn và săn sóc mà cô chẳng sao cất tiếng xỉ vả được. Có thể là rượu say, có thể là cái nóng hừng hực trong người, gì thì gì, tôi cũng đã mày mò cởi được áo cô.
    Kể ra tôi cũng hơi tham, được đằng chưn lân đằng đầu, thấy cô lơ mơ thì đã lỡ đi phải cố đi cho trót, chẳng lẽ còn lần khân gượng nhín lại sao. Tôi đã chẳng hằng ước ao được xem bên trong người cô thì đã cởi được áo ngoài còn chờ gì không lăn vào cố đấm ăn xôi để thỏa sự tò mò luôn thể.
    Nhìn cô chủ thập thò dưới những món nịt đắt tiền, tôi nghĩ có khi vì quá yêu mà tôn vẻ đẹp của cô lên cái giá không thực của món hàng, chứ chắc gì cô toàn hảo như ý tưởng. Nào dè khi run tay mở được chiếc nịt vú của cô ra rồi, tôi mới quả ngẩn ngơ hết sức.
    Hai vú cô dầy, đầy, chắc, thẳng, căng, lù lù như phẩm xôi đơm đầy đặn. Không to đùng như các bà các cô bơm độn thêm, lại cũng không nhăn xệ như những bà sanh lắm con nữa.
    Hai trái vú mum múp, mịn, mọng căng, láng như da trái dưa hấu, tròn quay, vừa đủ năng mà vẫn vươn cao lên. Da bóng lưỡng, trơn tru, chẳng có chút dấu nhăn, hằn, dù là do sợi dây áo cấn làm in vương lên đó.
    Quầng vú vừa tròn mịn, không quá lớn, không quá bé, giống như chiếc chóp xinh xinh tụm trên đầu quả dâu chin, hay giống như cái mũ bé xíu vừa che kín cái thóp đứa bé mới xinh.
    Đầu vú nhọn, chuốt, mang dáng dấp rất quí phái, với hai chũm rất xinh không nhón hơn hạt lựu. Màu không hẳn là hồng, cũng không hẳn là nâu, nhờn nhợt như chất cà phê sữa pha rất loãng, trông đã muốn ghé môi vào hùp một ngụm nóng bỏng tê đầu lưỡi.
    Khi tôi vờ lau mát cho cô, nhìn thấy cô chủ lan man không phản kháng, tôi run vô cùng. Nên đầu nghĩ là phải cởi nhanh, cởi vội cái áo nịt ra kẻo không còn dịp may nào khác mà lòng rộn ràng, hồi hộp còn hơn đứa bé bắt gặp chính vú mẹ mình lần đầu.
    Tôi rón rén co gù ngón tay trỏ cà nhẹ dưới lườn vú để nhớm xem cô chủ có chê trách gì không, chừng thấy êm êm thì cứ thúc miết lên mớ thịt mềm gây kích thích. Có lúc tôi thấy cô chủ ngo ngoe như bị nhột, thở dài nhè nhẹ rồi lại ngửa bạch ra, tôi đồ chừng cô thấy dịu sao đó.
    Đến khi cả hai bàn tay tôi bụm lên hai bên vú cô xoa day từ từ, lớp thịt vú chùng chình dưới gan bàn tay làm cô chủ rộn thở lên thì tôi mừng húm. Tôi cẩn thận vừa xoa vừa bóp, chủ yếu kẹp lấy hai núm vú mà lôi, mà giựt.
    Thì hai đầu vú cứng sần rắn lại dần. Khi tôi nhận ra hai núm vêu độn lớp lụa áo nịt thì tôi hết ngần ngại mà bỏ bớt một tay quàng ra sau lưng để tìm gỡ khóa chốt áo che ra. Chao ơi, hai lúp vú bị nới lỏng, dây đeo vai chùng xuống, rồi tôi nhẹ kéo ra khỏi ngực, cô chủ cũng chỉ xuýt xoa có lệ.
    Tôi mạnh dạn ấp khăn nhúng nước lau một bên vú trần, còn một bên thì áp bàn tay tôi trực tiếp lên bầu vú mà măn xoa phụ. Chất mát của khăn cùng chất ấm của tay đưa cô chủ phiêu diêu vào giấc mộng.
    Kể tôi cũng liều, lúc này hết còn dè dặt bị vợ bắt gặp nên say sưa bóp tì tì vào vú cô. Bóp một tay thấy hay hay thì thả lơi cái khăn để hai bàn tay cùng xoa nắn lên hai bầu ngực hầu chúng không còn tị nạnh, kẻ được ăn người đổ vỏ.
    Tôi bóp nghiền ngẫm như đang o bế bầu vú bò, hay nói đúng hơn đang bóp vú vợ. Có hồi tôi thấy mình đang phục vụ cho bà xã của tôi nên tôi bóp thiết tha như những đêm hai đứa vầy vò nhau trước khi làm tình.
    Bởi vậy nên tôi hành động xả cảng. Tôi nắn hai đầu vú tầy huầy, nén các quầng vú ọp ẹp giữa các ngón tay, chuốt cho những cái núm không bao giờ thun lại nên cô chủ cũng có cảm tưởng hài lòng.
    Thản hoặc, một đôi lần, tôi thấy cô chủ hơi dựa ngửa ra, đưa nhô ngực lên, không biết để tìm sự thoải mái hay để tôi bóp mạnh và gần cận thêm. Tôi vần hai núm vú đến săn cứng và lòng nôn nao chỉ muốn để miệng vô bú nút như bú vợ.
    Chơi mà sợ, đó là tâm lý tôi hiện giờ. Tay thì bóp, trí óc muốn ngậm mà lòng vẫn sợ vẩn vơ. Chả lẽ đến đây đành ngưng sao lại thêm giữa háng tức đau rền rền mới chết. Nghĩ thế nên tôi vờ nghiêng người chếch sang một bên để tầm mắt ngang với bầu vú.
    Mục đích của tôi là muốn nhìn sát một bên vú xem nó xinh xắn cỡ nào, thế mà khi choãi lơi các ngón tay ra để cái núm vú cô chủ lòi thì tôi không sao nhín được. Tôi lòn khe để cái đầu vú hé ra giữa các ngón tay và rung rung cho nó ngoe nguẩy, sao đã tệ.
    Trong một lúc, đầu vú khiêu khích tột độ, không dừng được, tôi đánh bạo cứ bóp rung bầu vú mà đầu lưỡi thì đã thè ra lướt chạm nhẹ lên cái núm ti hí của cô chủ. Tôi khoắng một cái, núm vú ngon trớt quyện lấy lưỡi tôi và tôi không còn biết phải trái gì hết trơn, tôi xục vô cắn nhẹ ngay lấy núm vú mà nút chách chách ngay.
    Dường như cô chủ có mở choàng mắt nhìn tôi, nhưng lạ không thấy mắng mỏ. Trái lại chỉ nghe lào khào : sao ông liều thế, biết tôi có bằng lòng không mà ẩu xị vậy. Tôi như con mèo ăn vụng bị chủ thộp được nên tiu nghỉu ngưng ngay.
    Cô chủ cũng im im, bàn tay tôi vẫn còn giữ chặt lấy hai vú. Cô chủ lặng lẽ nhìn rồi không hiểu sao lại thỏ thẻ với tôi : ông chuốc rượu nhiều, tôi say quá. Ông đưa tôi vào phòng nghỉ tạm, ở ngoài này không tiện.
    Tôi nhoáng nhoàng đỡ cô, đưa vào căn phòng vẫn dành riêng cho khách. Nhẹ dìu đặt cô nằm xuống, áo xống cô vẫn để mở. Tôi lăng xăng đi lấy chăn đắp cho cô. Đợi khi sắp đặt tấm vải mỏng lên, tôi nhỏ nhẹ hỏi : cô có cần cởi váy ra cho dễ thở thì cô ngăn lại.
    Tôi chặn kín mép vải cho cô ấm, toan quay ra thì nghe cô chủ nói : ông xoa hộ ngực tôi một chút nữa, tôi cảm thấy nặng quá, muốn ói. Tôi lùng bùng không hiểu là cô bị đau thật hay giả, nhưng giả hay thật thì có nghĩa lý gì vì đó là tấm giấy phép cô cho tôi toàn quyền đi lại trong nhà cô mà.
    Thế nên, tôi lưu lại ngay và tận tình xoa nắn cho cô được nhẹ ngực. Tôi xoa bằng tay và phụ bằng miệng nữa nên có lúc nghe cô ư ư khi tôi cắn mạnh vào đầu mỗi cái vú làm cho mớ thịt mềm nhoi nhoi nơi đầu lưỡi.
    Tôi vào nằm cạnh vợ lúc gần sáng, lăn ra ngủ say sưa. Khi tỉnh lại, nghe vợ nói cô chủ đã về. Và nàng còn nói thêm : cô chủ tự nhiên hết sức. Em sang thăm, thấy cô ngủ cởi tung cả áo ra, kêu nóng cả đêm.
    Tôi vờ như không nghe thấy. May bữa nay là chủ nhật, tôi được nghỉ nên cũng đỡ lúng túng cho cả hai.

    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 19 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 19

    Bước sang thứ hai, tôi chẳng muốn đi làm chút nào. Trời sáng từ lâu, tôi vẫn còn lăn qua lộn lại không muốn dậy. Vợ tôi phải nhắc mấy lần tôi cứ lần khân kêu mệt. Cô nàng lại tưởng tôi vòi vĩnh nên xán lại, tự động vạch áo ra, nhét vú vào miệng tôi, ca cẩm : này ngậm tí đi cho tỉnh rồi lo đi bóp vú đem tiền về cho em, đừng làm nũng nữa.
    Tôi cứ để nguyên cái miệng chạm vào đầu vú vợ không há ra đợp như mọi bữa. Nàng thấy lạ gắt lên : anh sao thế, bỗng dưng lại giở quẻ, không sợ cô chủ giận đuổi việc sao. Tôi than người mệt mỏi muốn nghỉ, vợ không nghe xềnh xệch lôi tôi bắt đi. Tôi đâm cáu la toái loái.
    Vợ dỗ ngon dỗ ngọt : ngoan đi cưng, chiều về em tắm rửa cho, rồi anh muốn gì em cũng chịu hết. Tôi thở dài sườn sượt, dấu béng không cho vợ biết tôi ngại gặp cô chủ. Biết ăn nói làm sao đây, khi mà tôi đã trộm lợi dụng lúc cô say, lột áo cô ra mà nhìn vú. Lại còn dám cả gan liếm bú vú cô nữa. Cũng may, cô say nên chẳng biết, chứ bữa đó cô xáng cho mấy cái bạt tai, la ré lên, vợ tôi hay được thì còn mặt mũi nào nữa.
    Say gì thì say, chứ có lúc lơ mơ nhớ lại, cô phải biết tôi đã làm hỗn cô rồi chứ. Cô sẽ phạt tôi cách nào đây. Giữa bạn cùng làm, mà bỗng dưng cô trợn trừng trợn trạo đến bộp cho vài cái và hăm he : để tởn tới già, đừng thấy tôi dễ mà bờm xờm.
    Đành rằng sẽ chẳng ai hiểu sao cô chủ giận quá đỗi, nhưng hành động của cô sẽ khiến cho mọi người đoán mò ra là tôi sờ bậy cô sao đó nên mới ra nông nỗi. Lấy mo nào mà bịt kín mặt, còn trơ trơ ra thì bia miệng rêu rao suốt đời.
    Vợ thấy tôi uể oải chả ra sao thì lại nghĩ tôi vớ vẩn muốn vòi nàng. Một mặt cô nắm tay tôi lôi, một mặt cô đon đả nói : trông cái mặt bí xị của ông là tôi biết ông muốn gì. Nói xong, cô lăn xả vào người tôi nói dỗi : này tôi cho ông đó, muốn ăn thịt ăn cá thì bố làm đại làm để rồi chạy nhanh đến chỗ làm kẻo trễ trưa, người ta cười cho bám gấu vợ không nhả ra nổi.
    Chả là thường ngày, tôi vẫn đùa dai với vợ như thế. Dậy sớm còn lo ì à ì ạch, quấn bám lấy cô riết có chịu buông đâu. Vợ hất ra thì xán vào chụp bóp vú vợ tì tì. Cô ta nhột, giãy đạp thì níu đè chặt chân tay lại mà rúc cù cho vợ lăn chiêng bổ ngửa.
    Kẻ kéo người rị, xống áo lả tả rơi, thế là mặt tôi cứ vùi vào vú vợ mà chụp, mà hốt, mà măn, mà vỗ. Bóp chán chê làm đầu vú to bè bè thì liếm, bú, day xoành xoạch, làm như hai vú là cái bong bóng lợn trẻ vò chơi cho sướng.
    Vợ la thì la mà cũng trở thành đồng lõa với tôi. Tôi đè vật thì nàng la ơi ới đừng đừng, nhưng lại lăn chiêng đổ kềnh ra trong vòng tay tôi. Không thích cũng phải thích, tôi nắm được lai quần rị lột là nàng chịu phép.
    Cơ man nào mà thấy mớ lông đen nhánh giữa háng trắng phau phau thì bố ai nhịn được. Thế nên một hai đằn vợ ra, hai tay chặn đôi giò vung như bão thổi, còn mồm thì chúi vào hôn lồn nàng.
    Vợ rống lên : nhột, đừng phá, song tôi có còn nghe ra lời lẽ gì đâu, chiếc bánh bèo dọn sẵn bảo đừng ăn, ai mà chịu. Thế là vợ cúm rúm như con cuốn chiếu, còn tôi thì cố banh như trải rộng con đỉa ra và miệng môi cạp rần rần vô cái sẹo thịt, ngon như nhai gỏi.
    Tôi làm quá thì vợ vừa mệt vừa sướng hết chống cự được. Đành ngả vật ra, bày hàng tét bét, mặc tôi vầy vò chứ còn lánh chạy chỗ nào. Tôi cà, lết, hun, nhay làm nàng vật vã lăn chiêng, hai giò quơ quơ để tôi phải lấy răng cắn giữ cái chỗ béo ngậy không cho lăn ra khỏi miệng đang mút mát.
    Tôi bú lăn bú lóc, bú đến hai mu tụ máu sưng vều lên, còn đỏ nóng nữa. Chừng tôi đã đời nhả thì nàng chỉ có nước giãy tê tê, phún bắn khí nhờn nhờn ra. Tôi nhấc miệng, mới nghe nàng hổn hển mắng : anh suốt đời không bỏ tật xấu, lồn vợ mà làm như ăn ốc, ăn sò, rúc bú nhai khiến đổ nước lênh láng, bẩn ơi là bẩn.
    Vậy mà trái lại tôi thấy ngon. Nên nhả bánh ra mà miệng vẫn chép chép thèm. Vợ thấy mắt tôi lừ lừ thì hãi, vội kẹp chặt hai giò dấu, tôi lại dùng sức toạc banh ra. Nhìn miếng thịt lồi thập thò rặn ứa nước giữa cái khe đặc sệt, tôi pha trò : để xem nào, có vết trầy trụa hay sứt mẻ gì không.
    Vợ tôi hứ hứ chê, tôi lùng bùng : muốn nữa hả, tôi cắn đứt xách đi làm, lâu lâu lấy ra coi cho đỡ nhớ. Vợ tôi rùng mình thấy ớn. Chả thế mà nàng quơ lấy quần xỏ vào mà tôi vẫn đeo theo tụt ra đòi liếm bú thêm chút nữa. Chả biết mấy lần “ chút nữa “ đến khi buông ra, nàng kêu nheo nhéo : thôi, chạy đi, cha nội, trễ giờ xe kìa.
    Y như tôi hớt hơ hớt hải vừa chạy vừa kéo thắt lưng da chớm kịp chuyến buýt vừa nhón rời bến. Tôi phóng lên thở cái phào. Bữa nay, không chờ tôi đòi èo ẹo mà vợ tự dâng hiến tận tình, tôi lại giở quẻ lì lì hết biết. Vợ dụ cho sờ bóp vú cũng lơ, vợ để mặc cho hôn hít, liếm bú ở lồn cũng bỏ.
    Sau cùng vợ phải đùn như đầu máy xe lửa húc dồn toa thì tôi mới lết theo. Nàng giúp tôi đánh răng, rửa mặt, chải gỡ, rồi lại thay quần áo cho và hôn thưởng lên miệng tôi nồng nàn da diết. Còn sợ tôi bê tha trốn việc, nên nàng hộ tống tôi ra tận bến xe và khi ẩn được tôi lên xe, chờ cửa đóng kín lại, xe chuyển bánh, nàng mới yên chí đưa tay hôn gió và đá lông nheo tôi một cái mới xong.
    Cô chủ loắng quắng thấy tôi mãi chưa đến. Chừng thấy tôi ngất ngưởng đi vào thì cô nói vui : ông nghỉ cuối tuần có gì vui mà đến hơi muộn. Tôi nhìn cô, không có vẻ gì là sửng cồ giận dỗi. Trái lại cô còn cười tươi nói tỉnh bơ : cám ơn ông bà cho dự một bữa ăn gia đình tươm tất. Hôm đó tôi vui nên có hơi thất thố, xin ông thứ lỗi cho.
    Tôi mừng rơn, nghĩ là đàn bà say cóc nhớ gì hết, nên nhơn nhơn đắc ý. Tôi vừa định mở lời thì cô chủ đá lông nheo kín đáo và nói nhẹ như gió thoảng : trời bữa đó nóng nên tôi vòi vĩnh gì cũng chả biết nữa, song dù sao cũng cám ơn ông đã săn sóc tận tình. Nhất là khoản ông đắp khăn ướt và lau xoa cho cơn nóng tan.
    Tôi sượng trân, thì ra cô chủ cũng đáo để, chớ đâu có tuềnh toàng chỗ nào. Nghĩ vậy, tôi cun cút đi về chỗ làm và tỏ ý tiếc biết thế nghỉ quách một bữa cho đỡ rách việc. Vậy mà cái tật dê cũng không để tôi lơ là nhìn ngắm cô chủ.
    Cái áo tơ tằm bóng nhẫy đùn hai vú cô lên cao làm tôi có cảm tưởng ngực cô nay bự ra thêm một chút. Tôi hoang mang trong đầu : vú cô nở là do tự nhiên hay do vì có hơi tay của tôi va chạm vô. Tôi mang ý ấy nặng trịt suốt cả ngày.

    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Nghề Lạ 20

    Khoảng gần trưa cô chủ đánh một vòng đi dạo quanh các chuồng nặn sữa như thường ngày. Cô đi lững thững như không chú ý đến ai, dáng dấp rất quí phái. Để khỏi bị người nghi kỵ, cô ghé hỏi han người này một tí, người kia một tẹo, rất tự nhiên, rất thân mật.
    Cho nên khi cô đến căn chuống tôi làm thì cô vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm cố hữu. Cô lặng lẽ nhìn cách thức tôi nặn bóp vú bò thì bật lên cười khanh khách. Tôi ngửng lên nhận ra cô bỗng ngượng nghịu hẳn đi.
    Cô hỏi bâng quơ dăm điều ba chuyện rồi nói lớn như không sợ úp mở với tôi : buổi trưa, trong giờ nghỉ, phiền ông ghé văn phòng tôi nhờ chút việc. Tôi thấy nghẹn ngang, chuyện gì nữa đây. Chẳng lẽ từ sáng đến giờ, cô chủ ngồi vắt óc nghĩ ra các điều buộc tội tôi nên trưa nay muốn bắt bẻ hoạnh họe tôi cũng nên.
    Tự dưng tôi thấy tay chân mỏi nhừ, gân cốt lỏng lẻo, các khớp như bị tháo bỏ, đâm lỏng khỏng lòng khòng. Cô chủ nói xong thì bỏ đi mà tôi thì lấn cấn vô vàn. Tâm trạng tôi không yên, chỉ mong chờ trưa đến cho xong. Có thể cô mắng mỏ tôi, lên án tôi hay có thể cô ghét cay ghét đắng mà buộc tôi thôi việc cũng không chừng.
    Tôi bỏ quên bữa ăn trưa vào gặp ngay cô chủ khi kẻng báo hết giờ vừa gõ. Nhìn vẻ nhớn nhác của tôi, cô hỏi sao ăn nhanh thế, tôi bảo no không thấy đói. Cô chúm chúm môi cười, không ra giễu cợt, không ra khiếu nại.
    Tôi còn đang băn khoăn thì nghe cô chủ bảo : mời ông ngồi xuống, ông có đi làm rể nhà ai đâu mà giữ vẻ khép nép. Tôi quê quá, dịch đến cái ghế cạnh đó ngồi ịch xuống. Tiếng lò xo kêu két lên làm cho căn phòng vang vọng rất lâu.
    Tôi hồi hộp chờ. Cô chủ đĩnh đạc co hai bàn tay chắp vào nhau trên mặt bàn rồi thủng thẳng bảo với tôi : lúc sáng tôi ngỏ lời cám ơn ông, thực ra phải nói là xin lỗi ông mới phải. Tôi ít nhận lời đi ăn ở nhà ai, hôm đó vui quá nên uống rượu hơi nhiều, không ngờ say thất thố hết sức.
    Tôi ậm ừ ngơ ngẩn. Nghĩ tới lúc đường đột cởi đại áo cô chủ và dùng khăn lau trên ngực cô, tôi nghe rõ nhịp tim đập nhanh. Trước mắt tôi lúc này hình ảnh hai chiếc vú nhỉnh nhang của cô hiện rất rõ, đến nỗi tôi thấy rõ những đường gân xanh đỏ lờ mờ chạy loằng ngoằn trên thịt.
    Tôi len lén nhìn cô chủ, cảm thấy nóng như vừa nhắp qua chút rượu mạnh. Có lẽ mặt tôi hồng lên nên cô chủ trêu : phòng này có máy lạnh mà sao ông có vẻ nóng. Tôi mắc cỡ tột cùng, ấp úng không nói được một lời.
    Cô chủ như chờ câu nói thấm đậm vào tâm tưởng của tôi, cô mới rỉ rả nói thêm : sao tôi bừa bãi đến vậy chứ. Uống có tí mà người nóng hừng hực, miệng phát ngôn bừa bãi làm cho ông lo dữ.
    Rồi như chợt nhớ ra, cô chủ tiếp : tôi nhớ lảm nhảm đòi hỏi gì đó, có lúc như muốn bứt cởi hết áo, cứ như ai xối nước sôi vào người. Mang máng hình như ông có giúp tôi mát mẻ, nhất là lúc cảm thấy chất nước mát trên trán, trên người. Tôi cứ nghĩ đang mơ ngủ, thấy loáng thoáng tự mình hay ai giúp lột bỏ áo ngoài, áo trong ra và hai bên ngực lạnh toát như được lau mát.
    Tôi nghẹn họng, tay lóng cóng không biết để vào đâu. Giá được bỏ xuống vò vò đường chỉ bên ống quần chắc là tim bớt đập ầm ầm. Cô chủ càng nói càng đủng đỉnh, y như quan tòa đang đùa giỡn với tội nhân trước vành móng ngựa.
    Cô im một lúc lại ung dung kể : cũng may hôm đó bà nhà cáo lỗi đi nghỉ trước nên tôi đỡ mất mặt. Đến lúc chợt tỉnh, nghe trong nhà im ắng, biết đã khuya, soát lại áo xống gì mở toang, vú vê để bừa bãi, tôi giật thót mình.
    Trong đầu lần vần không biết ai đã cởi cho tôi, nên vội cài mặc lại. Sau đó chờ bà chị thức, tôi xin phép về trước, Lúc đó chắc ông mệt đi nghỉ nên tôi không tiện từ giã, chỉ nhắn bà chị xin lỗi hộ.
    Tôi lí nhí nói để cô chủ yên tâm : tôi có được nhà tôi nói lại. Tôi trách sao bà ấy không gọi để tôi lái xe đưa cô chủ về, sợ cô còn váng vất lái không vững. Tôi dấu biến việc vợ tôi kể khi thấy cô xộc xệch lôi thôi.
    Tới đây, cô chủ chuyển sang một việc khác : trước tôi không nghĩ bà nhà đẹp và duyên dáng như vậy. Nay gặp mới thấy ông quả có mắt khéo chọn người bạn đời. Nhìn bà tôi cũng muốn ghen, ôi chao sao lại có người sang trọng và quí phái đến thế.
    Rồi để chia xẻ sự ngợi khen, cô chủ hơi rún người tới trước, bò dài lên mặt bàn nhìn thẳng vào tôi : bà có bộ ngực thật tuyệt, tròn vành vạnh như trăng rằm, tôi chắc khi bà mặc phong phanh làm ông ngẩn ngơ hẳn.
    Tôi phổng mũi như bánh xe được bơm căng, nhưng lại đột nhiên dí dỏm ví : cô quá khen chứ tôi thấy nhà tôi làm gì xuất sắc như cô nói. Lại nữa, thứ gì cũng vậy, xài quen có khi thấy nhàm, tỉ như cái xe này chắc có lúc cô cũng thấy cần đổi loại mới.
    Cô chủ nắm yếu tố chuộng mới nới cũ của tôi nên nhắn nhe : ông đừng nói thế, bà chị nghe được sẽ giận. Ông không thể ví một con người với một món hàng, mỗi thứ có cái hay riêng của nó. Bà chị đẹp thế mà ông còn chê, ông muốn gì nữa chứ.
    Tôi đâm trợn sự phán xét của cô. Vì nôn nóng, tôi định bốc phét để mong được ban ơn mưa móc chạm vào người cô chủ lần nữa, chẳng dè đụng phải cái đuôi nòng nọc phụ nữ.
    Tôi vội đánh trống lảng : không phải tôi chê nhà tôi. Có điều cô khen quá đáng, người đàn bà có chồng sao còn giữ được nét thanh tân của bộ ngực mình. Đàn ông trăm người như một ai cũng thích giành giựt món đồ chơi của con, cho nên các bà nếu không đeo nâng chắc cũng xệ xuống quá rún.
    Tôi bị chặn khựng bởi tràng cười lăn chiêng của cô chủ, cô cười tưởng bò lăn bò càn, tôi cũng chả hiểu ra sao. Rồi cô chủ bảo : ông nói chuyện rất vui. Lúc thì ông ví ngực đàn bà chúng tôi như quả bầu trên giàn, lúc lại chê teo như quả mướp nẫu, vậy thì với ông thế nào mới là đẹp toàn hảo.
    Tôi mang máng nhớ tới hai vú cô chủ mà tôi nghía trộm nên dài dòng kể : chúng phải lù lù, mềm, êm, ấm, gọn, da phải trắng như tuyết, múi phải phồng như quả bơ đến độ, còn… (tôi đâm lúng túng ngang không biết diễn tả làm sao khi muốn bàn về cái núm vú, bất chợt lại lóe ra ý hay nên kể bừa) cái chỏm phải thanh, hồng như gài đóa hồng mới nở vậy.
    Cô chủ bật ngửa người ra mà cười thống khoái. Tôi nhìn lom lom vào bộ ngực lên xuống của cô. Chợt nhớ ra, mặt cô từ từ đỏ và cô ngoe nguẩy đứng lên : nói chuyện với ông chán quá.

    (Hết Phần 20 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 21 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 4 FirstFirst 1234 LastLast

Tags for this Thread