GIẶC BÊN NGÔ CÔ BÊN CHỒNG

Tác giả: Thoong

CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

Phần 21 (Cuối)

Anh đèo tôi phía sau chiếc xe Vespa thổ tả, đời cà cộ của anh. Tôi mệt bổ bã, tưởng chừng các khớp tứ chi chỉ cần đụng nhẹ là rã rời, rụng lả tả ngay lập tức. Thấy mặt tôi sửng cồ, nhăn nhó như cái bị rách, anh ôn tồn dặn dò âu yếm : đằng ấy bấu chặt vào thắt lưng tớ kẻo ngã. Tôi xì một tiếng gắt ỏm : đã bảo thư thư chờ về nhà mà cóc chịu nghe, cứ đè tới đè tấp, bơm xịt xịt muốn xẹp bố nó bọng đái, giờ còn ỡm ờ nhỏ nhẹ. Anh biết lỗi nín khe.

Trách thì trách mà lòng tôi vẫn thương. Anh có yêu, có quí mới lăn xả vào băm vằm thậm tệ, chứ nếu anh sẵn có món này món nọ thì ngó ngàng gì đến mình. Mệt mà cái lỗ được lấp đầy, độc quyền sử dụng còn hơn là nằm để mốc như bọn con Nụ, con Chanh. Mà anh xài cũng có nét đấy chứ, cái chỗ ấy ngậm ra ngậm vào như cơm bữa, thế mà anh nông vào vẫn khăng khít, xít xao. Cái miệng nó há ra toang hoác ngậm củ lẳng anh gọn và ngon ơ, lại mút, lại nhún làm anh cũng chộn rộn người chứ nào ít.
Thế nên có bao nhiêu sức, lão đem ra tố hết, hai tay rào rào bóp đôi vú như mưa sa, cái dùi chui thun thút nơi cái khe xâm xấp nước, lông cọ quẹc hà rầm, có lúc chúng chổng ngược vào cạ hai bên mu rột rột làm vừa ngứa, vừa sướng.


Lại nữa, khi anh chở tôi ra khỏi xóm, hai con ranh đã thấp thoáng đứng nhìn. Chúng thấy tôi thì tươm tướp đưa ngón tay giữa lên khoắng khoắng trong không. Cha mẹ hai con đĩ, ý chúng trêu tôi được anh địt tối tăm mày mặt, sướng nhé. Tôi gằm trong bụng rủa thầm : sư chúng mày, bà để đó hôm nào bà về sẽ moi lồn chúng mày lộn mề ra, xem còn ngúng nguẩy được không. Con ranh Nụ còn lấy tay xoa xoa cổ tay của chính nó, ý nói con buồi anh chắc to cỡ vậy, rồi nó uốn éo mông như sàng cho buồi ngoáy tít thò lò nơi lồn vậy. Đúng là con mất dậy.

Anh thấy tôi lầm bầm rủa hai con bạn, lại ngỡ tôi nói hành nói tỏi gì anh nên càng nhũn hơn nài nỉ : thôi mà, đừng càm ràm nữa. Cũng tại mình cả, nói về mẹ độ hai hôm ai dè ở lì cả tuần. Tớ thèm bằng chết, cặc dái chứ có phải sắt đá gì đâu mà lì lì nín chịu. Bởi vậy mới phải bò sang địt một phát cho đỡ nứng. Ai ngờ nhịn lâu, suýt đổ nhào trước cửa ải thế nên anh mới ham hố xin đợt thứ hai. Mà này mình ăn cái chó gì mà vú vê câng câng mây mẩy lên, lại lồn đoi coi ngọt nước quá thể.

Tôi đỏ cả mặt, giữa phố xá mà anh nói năng nhăng nhít. Tôi gạt phắt : hay nhỉ, đi phố mà đem của vợ ra khoe. Anh câu mâu cãi lại : thì vú lồn nhà có đẹp anh mới tấm tắc, chứ anh có khen lồn vú vợ ai đâu mà cự. Tôi lại nói : đành vậy nhưng về nhà hãy kể, ở chốn phòng riêng nói sao cũng được, ngoài đường ngoài ngõ, nhỡ ai nghe kỳ. Anh cười khục khục : cười bố gì, tay nào nghe lỏm mà không sáng mắt, tớ cứ là bú… Tôi tốp ngay lại : khiếp, lại sắp sửa nói bậy. Anh còn cố ngoái cổ lại tán : thì bú lồn mình chứ sao. Tôi lắc đầu sợ ba ông trời thần đất hỡi.

Như chợt nhớ ra, anh nhắc : này mình ôm chặt lấy anh kẻo ngã. Điều này thì anh kinh nghiệm quá trời. Chả hồi mới quen nhau, hai đứa chuyên trốn nhà chở nhau đi chơi, cũng bằng cái xe này. Dạo ấy, xe còn khá, chứ không bể pô, nhả khói khét lẹt như nay. Bởi vậy được tôi ngồi sau ôm eo ếch, dựa đôi vú mềm mềm vào lưng anh, lão quên luôn mọi sự. Lão lạng, lão lách, tay rú ga, miệng nói dẻo queo, tôi cũng thả hồn theo mây gió. Đùng cái nghe mình bị gió hút rơi cái bịch xuống đường, lão còn đang phiêu phiêu nên chạy mất hút.

Tôi thốn cái xương cụt, đến không đứng lên được. Cũng may thời đó đường phố vắng xe, lão nói huyên thuyên, chừng không nghe tôi ừ hử mới quay nhìn lại, bỏ mẹ con gà của mình xổng mất rồi. Lão vòng xe lại, hớt hơ hớt hải, nhìn thấy tôi bị rị ngồi như rặn ị không ra, lão nhanh chân thắng cái rốp, bánh sau quay đúng nửa vòng tung bụi mù, chà lết rồi mới chịu ngừng. Lão hốt hoảng đạp chân chống, để mặc xế nổ, đến xun xoe hỏi tôi : có sao không, cưng ?

Tôi đang đau nên sửng cồ : đau gãy bố nó tĩ ra còn hỏi giăng với sao. Chưa chừng cả cái húm cũng giập là cái chắc, lão khiếp quá, tay vung loạn xạ định bốc hốt vô háng tôi, mằn xem cái sẹo có bị xô lệch chăng, tôi phải hét : đừng vớ vẩn, lão mới thả uỵch tay xuống.

Hôm đó lão chở tôi vào khách sạn, cứ đòi khám xem thương tích ra sao. Tôi đã cởi cho lão nhìn lần nào đâu, nên phăng phăng từ chối, lão lăng xăng cuống cả lên, tôi lại vờ ôm lấy bẹn rên y ỷ, lão thất sắc thấy rõ. Tôi hành lão mãi mới buông tha. Bây giờ nghĩ lại còn tức cười.

Nghe tôi rich rich sau lưng, lão khật khưỡng hỏi : cười gì thế. Nhân đang nghĩ đến hai con ranh và cái món đồ chơi chết tiệt của chúng, tôi ấp úng nói với anh : em không ngờ trên đời lại có ba cái món quỉ quái ấy. Anh đoán ra ngay : mình lại mới học ở đâu mấy thứ vớ vẩn chứ gì. Rồi như ông cụ non, lão bình phẩm : đàn bà có chồng, có con, chớ dại vướng vào ba cái món đó là hư bột hư đường hết.

Tôi vặn anh : đằng ấy biết cái gì mà bình với phẩm ngậu xị cả lên. Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi mà ra vẻ giảng giải : tớ còn lạ gì mấy thứ ngo ngoe, ngúc ngắc đó. Các nhà sản xuất họ phát minh ra mục đích để đánh lừa các bà thiếu cái dùi cui, chứ bì thế nào được với của thật.
Tôi định câu mâu song nghĩ hé ra anh lại hét inh lên nên vờ vịt ngây thơ : nào em có biết nhăng cuội nó ra thế nào, chỉ nghe mấy con bạn bảo không có xài đỡ cũng tới lắm. Anh hẩy vai ra trò chống đối : đấy tớ biết mà, cứ thả lỏng mự về mẹ vài hôm là lại học được ba điều ấm ớ.


Tôi rùng mình xoành xoạch khi nghĩ đến cái đầu ni lông nho nhoe cù cưa ở khe lồn và cái món rạo rực nó khoắng lôm côm trong lỗ làm phún nước ra, tôi nghe ươn ướt ở sịp và ấm ấm khắp háng. Anh lại nghĩ tôi đang yếu người ra gió bị cảm nên mồm năm miệng mười thúc : để tớ chở mình về nghỉ, chứ cảm thì ê đời.

Tôi gián tiếp cám ơn bằng cách láy đôi vú húc uỳnh uỳnh vào lưng anh, lão thích bỏ bu nên lim dim mắt. Tôi thoáng nhìn thấy nên hét : mở mắt ra, phê nhắm bố nó lại huých vào xe người ta thì vú cũng rách và lồn cũng bể, lấy gì chơi hả tía. Lão tỉnh rụi ngay, khen : mẹ mày thế mà được việc, ấy tớ có lơ mơ thì mự nhắc cho một tiếng, tớ hoàn hồn ngay.

Nói xong anh kéo bàn tay tôi xê dịch gần buồi anh, chưa gì tôi thấy nổi một cục ớn ợn. Tôi nghĩ của này vừa về đến nhà lão lại đè phéng ra thụi, chứ chẳng để nghỉ ngơi gì sất. Chả lão đang nứng rêm lên còn gì…

Hết

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!