Hi Du Hoa Tùng
Chương 24: Phát Tiết.
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch: Phong Nguyệt Tà
Biên dịch, biên tập: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: 4vn.eu
Quản gia của phủ Tổng đốc thấy Lưu Phong nổi giận, đùng đùng bỏ đi cũng không giám ngăn cản, chỉ còn biết ba chân bốn cẳng đi vào khách sảnh bẩm báo cùng Tổng đốc đại nhân.
Ân Nguyên Đạo và Trương Mỹ Nhân nghe báo Lưu Phong đã rời khỏi, nhất thời cùng cảm thấy kinh ngạc, vội vàng phái người đuổi theo tìm hắn, nhưng không còn thấy bóng dáng của hắn đâu nữa.
Lưu Phong ra đi không nói lời nào, Phượng viên quả là có chút hơi thất thố, Trương Mỹ Nhân lập tức phải cáo lỗi cùng tổng đốc đại nhân. Đối với chuyện Lưu Phong không cáo biệt mà bỏ đi, Ân Nguyên Đạo mặc dù ngoài mặt không biểu hiện thái độ gì thế nhưng trong lòng hắn lại rất cao hứng, căn bản là hắn sẽ có thêm chút thời gian, hy vọng có thể khuyên bảo con gái của mình đồng ý chấp nhận chuyện hôn sự này.
Khách sáo vài câu với Ân Nguyên Đạo, Trương Mỹ Nhân cũng cáo từ ra về, nàng đang rất nóng lòng muốn biết Lưu Phong vì sao tự rời khỏi phủ Tổng đốc. Ân Nguyên Đạo cũng có việc quan trọng cần giải quyết nên cũng không giữ nàng lại, đích thân đưa Trương Mỹ Nhân ra khỏi Tổng đốc phủ.
Lưu Phong sau khi rời khỏi phủ Tổng đốc thì cảm thấy buồn bực vô cùng, thậm chí không nghĩ đến chuyện quay về Phượng viên. Hắn một mình lầm lũi đi bộ trên đường, cứ thế mà đi đến một khu phố xá sấm uất lúc nào không hay.
Đột nhiên Lưu Phong chợt nghe thấy một tiếng ồn ào của đám đông từ phía trước vọng lại. Ngẩng đầu nhìn lại thì ra cách đó không xa có mấy đại hán đang nghênh ngang đi đến, đám đại hán này mặt mày dữ tợn, đối với người khác thì tỏ ra vô cùng hung hăng, thậm chí ai vô ý **ng phải người bọn chúng thì liền lập tức bị đánh đập ngay. Lưu Phong lập tức nhớ lại kiếp trước trong các bộ phim cổ trang mà hắn xem cũng thường xuyên có những cảnh tượng này, đó phải là những tên côn đồ lưu manh vô lại, coi thường vương pháp đây mà.
Đang buồn bực, thấy đám người này, trong lòng Lưu Phong bất giác như có một khúc nhạc vang lên, vui mừng khôn xiết. Hắn vốn buồn bực, đang lo không có chỗ phát tiết, vừa hay lại gặp được đám người này.
Mấy tên lưu manh đi gần đến trước mặt hắn, nhìn thấy Lưu Phong trang phục sang trọng, khí chất cao nhã, tựa như là một vị công tử con nhà tài phú thì hết sức mừng rỡ, tên nào tên nấy đều vui mừng vì hôm nay đã gặp được một con ‘dê mập’.
Tại thời đại này, quốc gia vốn là trọng nông khinh thương, thương nhân mặc dù có tiền, thế nhưng địa vị trong xã hội lại không được coi trọng. Đám lưu manh này hôm này nhìn thấy một người giống như thương nhân, lại đi có một mình, làm sao có thể bỏ qua cho hắn được, nhất là khi hắn chỉ đi một mình.
Lưu Phong nhìn thấy đám lưu manh vừa đi vừa nhìn chòng chọc vào mình thì trong lòng càng như nở hoa, xem ra dù cho mình không gây hấn thì đám lưu manh này cũng tự dẫn xác đến.
Quả nhiên là khi song phương giáp mặt nhau thì có một tên khẽ chạm vào người hắn rồi khẽ lăn quay ra đất, ôm lấy chân kêu la ầm ĩ.
Ngu ngốc, nhìn thấy tên lưu manh đang diễn trò trước mắt, Lưu Phong cảm thấy cực kỳ khinh bỉ, có diễn thì cũng phải diễn cho đạt, lộ liễu như vậy mà cũng làm được. Bản lĩnh diễn kịch của mấy tên này còn thua xa hắn.
Tên lưu manh không biết được ý nghĩ trong đầu của Lưu Phong, thấy hắn không dám lên tiếng còn tưởng rằng hắn đang sợ hãi, lập tức ra hiệu cho cả đám vây Lưu Phong vào giữa.
Người đi đường chỉ dám đứng từ xa quan sát, thấy Lưu Phong bị vây quanh, cũng chỉ biết thở dài cảm thán, hôm nay lại có một người không may….đáng tiếc là vị công tử đó quá xui xẻo, bộ dạng đẹp đẽ, ngọc thụ lâm phong như thế mà hôm nay..
Mặc dù mọi người ai cũng cảm thấy thương hại cho hắn thế nhưng không một ai dám lên tiếng bênh vực Lưu Phong.
“ Tiểu tử, nhà ngươi đi đường như thể có mắt không tròng vậy, sao lại làm cho tứ đệ của ta đau đớn như vậy, Vương pháp đâu rồi?” một đại hán có thân hình vạm vỡ có vẻ như là người cầm đầu nhìn Lưu Phong quát lớn.
Lưu Phong nhìn hắn, khẽ thở dài một hơi, không nói lời nào.
Mãng hán bị hành động của Lưu Phong nhất thời làm cho hắn bối rối. Bình thường trong trường hợp này nếu là người khác ắt đã phải quỳ lụy van xin hắn, thế nhưng tên thư sinh yếu đuối này lại không hề có phản ứng gì.
“Chẳng lẽ hắn bị điên?”
“ Đầu bò, ngươi mới là thằng điên.” Lưu Phong tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của mãng hán.
“Sao hắn lại biết được ta nghĩ gì, không lẽ hắn thật có tài đi guốc trong bụng người khác?” Hán tử nọ nhất thời càng thêm mê muội.
Người trên đường nghe Lưu Phong nói vậy, tin rằng Lưu Phong nhất định sẽ bị no đòn, không chừng còn vạ lây đến mình, vội vàng hò nhau chạy sạch.
“Bộp !”
Một âm thanh vang lên. Lưu Phong không còn kiên nhẫn nữa, lập tức tung ra một cước. Một cước này của hắn vốn cũng chỉ sử dụng một chút khí lực mà thôi, không ngờ mãng hán to lớn như vậy mà nhất thời như bị biến thành một trái bóng, bay đi rồi rớt phịch xuống đất.
“ Mẹ kiếp, các ngươi mới là có mắt như mù, dám mạo phạm đến tiểu gia, chống mắt lên mà xem ta thu thập đám rác rưởi bọn ngươi đây.”
Nhìn thấy Lưu Phong bỗng trở nên hung hãn và lợi hại như vậy, nhất thời cả đám lưu manh đều ngây dại nhìn nhau, thầm nghĩ: “Ai mới thực sự là lưu manh đây nhỉ?”
Hán tử cầm đầu nhìn thấy thủ hạ của mình bị vũ nhục như vậy, lập tức mắng:
- Đánh hắn cho ta, còn ngây ra đấy làm gì?
Nghe tiếng hét phẫn nộ của lão đại, mấy tên còn lại mới bừng tỉnh, vũ lộng quyền đầu xông đến Lưu Phong.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, hắn căn bản không xem đám lưu manh này vào đâu cả.
Chỉ thấy thân thể hắn tựa như cơn lốc xoay tròn, đã khiến cho công kích của đám lưu manh rơi vào không khí.
Sau đó chỉ thấy những tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng tên từng tên một lần lượt bị đánh nắm lăn trên mặt đất.
Hán tử cầm đầu thấy vậy, biết mình hôm nay đã gặp phải cao nhân lập tức giả lả tươi cười, tiến đến trước mặt Lưu Phong, chắp tay nói:
- Tiểu ca, chúng tiểu nhân không nhìn thấy núi thái sơn trước mặt, vô ý mạo phạm đến lão nhân gia. Cầu xin người đại nhân đại lượng bỏ qua, tha cho chúng tôi.
Đại trượng phu phải biết nhu biết cương. Hán tử cầm đầu vốn là mấy năm nay dựa vào người anh họ của mình làm bộ đầu trong nha môn mà hoành hành bá đạo. Hôm nay gặp phải tình thế như lúc này, hắn đành nhẫn nhịn, sau này sẽ nhờ huynh đệ của mình tìm tên xú tiểu tử này tính sổ.
Lưu Phong khẽ cười một tiếng, không trả lời, thân thể nhích động, tung ra một đá vào ngực hán tử cầm đầu, đoạn tiến đến nói:
- Ta xem ngươi cũng có chút đạo hạnh đấy, bất quá chưa bằng cái rắm thối của lão tử ta.
Hán tử cầm đầu hai tay ôm lấy ngực, nhất thời nghẹn ngào không nói nên lời, hắn tung hoành ngang dọc hơn hai mươi năm nay, hôm nay không ngờ bị một tên nhóc con chưa ráo máu đầu sỉ nhục bản lĩnh của mình không bằng cái rắm thối của hắn.
Người trên đường lúc này đã thấy kỳ tích xuất hiện, tình thế chuyển đổi, đồng loạt dừng lại xen náo nhiệt, vài người còn lớn mật, đá vào những tên lưu manh còn nằm trên mặt đất mấy đá.
Lưu Phong thấy vậy cũng không ngăn cản, dù sao độc tấu cũng không hay bằng một giàn nhạc cùng cất tiếng.
- Các vị, mấy tên này bình thường gặp nam tử thì bức hiếp, gặp nữ tử thì trêu ghẹo, sàm sỡ, cùng hung cực ác, Lưu Phong ta nhìn không thuận mắt nên ra tay chế trụ. Mọi người vô cừu vô oán cũng nên tham gia một chút, có cừu có oán thì càng phải trả thù, xin mời xin mời.
Lưu Phong nói xong, nghĩ lại đột nhiên phát hiện lời mình nói ra cũng hơi giống với bọn hung thần ác sát đấy chứ.
Người đi đường nghe Lưu Phong nói vậy, lập tức linh cơ nhất động, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta đồng loạt xúm vào tay đấm chân đá mấy tên lưu manh đang nằm trên đường.
Tiếng kêu cha gọi mẹ thảm thiết vang lên không ngớt.
“Ây da, có cần nặng tay như vậy không?” Lưu Phong không ngờ lời hiệu triệu của mình lại có hiệu quả lớn như vậy, đám người qua đường này không chừng có thể đánh chết đám lưu manh này lắm chứ. Nghĩ vậy hắn cẩn thận bước lên hô to:
- Mọi người cẩn thận, nhân mạng là quan trọng. Đánh chết người là trọng tội đấy.
Hi Du Hoa Tùng
Chương 25: Thiếu phụ vị thành niên.
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch: Phong Nguyệt Tà
Biên dịch, biên tập: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: 4vn.eu -
Mọi người nghe vậy, tựa hồ như bầy ong vỡ tổ, ào ào tứ tán chạy đi, tốc độ thật là nhanh chóng, ngay cả Lưu Phong cũng cảm thấy chóng mặt.
Con người dưới tình thế bị uy hiếp, tiềm lực trong cơ thể lập tức được khởi phát thật vô cùng mạnh mẽ.
Nhìn đám lưu manh lúc nãy còn hùng hùng hổ hổ, nay đang lăn lộn kêu la trên mặt đất, Lưu Phong bỗng có chút cảm thấy xấu hổ. Không nghĩ mình lại lợi dụng dân chúng thuần phác thiện lương để hạ độc thủ. Nhìn bộ dạng của mấy tên lưu manh này tuyệt đối trong vài năm nữa sẽ không thể sử dụng võ công, nặng hơn nữa cũng có tên sẽ bị tàn phế suốt đời.
“ Hắn chính là anh em của Trương bộ đầu.”
Cũng không biết là người nào đó hô lên một câu, đám người đi đường lập tức biến mất, chỉ còn trơ trọi lại một mình Lưu Phong.
Lưu Phong thấy vậy, thuận tay tóm lại một người chưa kịp chạy xa hỏi:
- Trương bộ đầu là ai, người này nổi danh lắm hay sao?
Người nọ tựa như rất sợ Trương bộ đầu, không nói câu nào, gạt tay của Lưu Phong ra, ba chân bốn cẳng chạy mất.
Lưu Phong bất đắc dĩ, ngao ngán nở một nụ cười, sau đó nói:
- Trương bộ đầu không lẽ là ba đầu sáu tay? Ta là đại thiếu gia của Phượng viên, có bản lãnh cứ việc tìm ta báo thù.
“Đại thiếu gia của Phượng viên?” Hán tử cầm đầu đám lưu manh nghe vậy, thân thể run lên bần bật, thầm nghĩ trong lòng mình có mắt mà không tròng. Phượng viên là nơi nào chứ, cho dù là Tổng đốc đại nhân cũng phải nhân nhượng vài phần, còn mình thì là ai cơ chứ chẳng qua là chỉ dựa dẫm vào một tiểu bộ đầu mà thôi.
Lưu Phong nói xong thản nhiên tiếp tục đi về phía trước.
Có chỗ để trút giận lên, lúc này tâm tình của hắn đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Đáng tiếc là vừa rồi hắn quả là có chút mạnh tay. Nhưng cũng thú vị lắm. Nghĩ vậy Lưu Phong quyết định tản bộ, vừa có thể tìm kiếm con mồi, vì dân trừ hại, lại vừa có thể phát tiết bực bội trong người. Coi như là tích chút ân đức cho mai sau.
Nghĩ đến mai sau, Lưu Phong không khỏi cảm thấy nhớ nhung Đình Nhi và tam sư tôn Nghê Thường, thậm chí còn nghĩ đến cả nhị sư tôn. Nếu sau này bản thân mình có thể cùng các nàng sống chung với nhau thì tốt biết mấy.
Nghĩ đến việc này, Lưu Phong bỗng cảm thấy đau đầu. Đình Nhi thì đã cùng người khác đính ước. Tam sư tôn và nhị sư tôn lại không hợp với cuộc sống nơi thế tục, hơn nữa hai người này vốn là thần tiên, mình chỉ là phàm nhân, không biết trong lòng họ nghĩ gì nữa.
Quên đi, không nghĩ nữa…cứ từng bước mà đi, xe đến trước núi ắt có đường đi. Hắn bây giờ còn chưa muốn kết hôn. Mười tám tuổi tại kiếp trước vốn chỉ là tuổi đủ để kết hôn mà thôi. Cứ đợi vài năm nữa hãy tính. Đến lúc đó thì Đình Nhi, tam sư tôn, nhị sư tôn cũng đừng hòng chạy thoát ra khỏi bàn tay ta. Đạo đức lễ nghi là cái rắm thối gì chứ. Cho dù Đình Nhi đã kết hôn thì sao, ta sẽ tranh đấu cho bằng được. Nếu thật sự thương yêu nhau thì ai quản được chúng ta cơ chứ.
Đang ngẫm nghĩ thì từ phía trước chợt truyền lại tiếng ồn ào. Lưu Phong ngẩng đầu lên quan sát, chỉ thấy phía trước có một đám đông xúm xít lại, hình như còn có tiếng nữ nhân đang khóc nữa.
Trong lòng hắn âm nhạc lại nổi lên, trong lòng như nở hoa. Ngày hôm nay thật là đặc biệt, lại có thể gặp được nhiều chuyện bất bình như vậy. Ngày thường thì không nói làm gì nhưng xui cho các ngươi là hôm nay bổn thiếu gia tâm tình đang bất hảo.
Lưu Phong mừng rỡ, không động thanh sắc, lập tức thi triển thân pháp như một tia chớp hòa nhập vào đám đông trước mắt.
“Bán thân nuôi con!”
Đập vào mắt hắn là là một chiếc bảng gỗ, trên đó biết mấy chữ màu đỏ rất to chính là:
“Bán thân nuôi con!”
Lưu Phong ngẫm nghĩ tại tiền thế hắn đã từng xem không ít phim, cảnh tượng này đã thấy không ít nhưng toàn là thấy “bán thân chôn cha.” Chứ “bán thân nuôi con” thì hắn chưa thấy bao giờ.
Bên cạnh tấm bảng gỗ là một nữ tử đang dắt tay một bé gái khoảng chừng 3,4 tuổi . Xung quanh mọi người đang đàm tiếu, chỉ trỏ vào hai người này.
Lưu Phong suy nghĩ một chút, thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là chủ nhân của tấm bảng ‘bán thân nuôi con’? Nữ tử này mới nhìn thì cũng chỉ 16,17 tuổi so với hắn còn nhỏ tuổi hơn, như thế nào lại có con lớn như vậy?
16, 17 tuổi tại tiền thế cũa hắn thì cũng chỉ là một nữ sinh đang học trường trung học mà thôi.
Đáng tiếc đây lại là thời đại vô pháp vô thiên, một cô bé như vậy mà đã có con 3,4 tuổi lại phải chịu để cho người khác thóa mạ, miễn sao bán được thân nuôi được con.
Tình mẫu tử quả thật là vĩ đại!
Lưu Phong biết rằng tại thời đại này nữ tử không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện như vậy mà bán thân, hành vi này sẽ bị cho là hạ lưu vô sỉ, thậm chí so với các nữ tử trong thanh lâu còn hạ tiện hơn. Nhưng nữ nhân chưa trưởng thành này vì muốn nuôi con mình mà đứng ở đây bán thân, quả là đáng khâm phục.
Lưu Phong nhìn kỹ trên tấm biển gỗ thì thấy ghi: “Giá ba mươi lượng bạc.”
“Mẹ, con đói bụng, mẹ ơi con đói bụng.” Đang im lặng bỗng nhiên tiểu cô nương đột nhiên khóc rống lên đòi ăn.
Đáng thương cho người mẹ trẻ tuổi kia, giờ phút này lấy gì mà cho con mình ăn đây. Trượng phu của nàng mắc bệnh lao đã mấy năm nay, cơ nghiệp dành dụm bấy lâu đều dành để chữa bệnh cho chồng, nhưng cuối cùng cũng không thể giữ được tính mạng, sau cùng nhà cửa đều phải bán đi để an táng cho trượng phu. Bây giờ hai mẹ con nàng chẳng còn gì nữa, đã hai ngày nay đều không có gì để ăn, nàng không còn cách nào khác phải đứng giữa đường bán thân, hy vọng có thể nuôi sống nữ nhi của mình.
“Linh nhi, đừng khóc, mẹ sẽ nhanh chóng kiếm tiền, sẽ mua thức ăn ngon cho con, con hãy ráng nhẫn nhịn một chút.” Người mẹ trẻ cố gắng nén sự đau đớn trong lòng để khỏi rơi nước mắt, nhẹ giọng an ủi đứa con của mình.
Tiểu cô nương cũng ngoan ngoãn, mặc dù đói không chịu được nhưng nghe mẹ nói vậy cũng không khóc nữa, khẽ nhào vào lòng người mẹ trẻ.
Lưu Phong nhất thời bị cảnh tượng trước mắt làm cho cảm động.
Cũng ngay lúc này một giọng nói đầy ác ý chợt vang lên:
- Thật là không biết xấu hổ, nữ nhân mà không biết giữ thể diện, thật là hạ tiện.
Lưu Phong quay đầu nhìn lại lập tức nhìn thấy một nữ tử trung niên đang hướng tới người mẹ trẻ phun ra một bãi nước bọt, vẻ mặt vô cùng hung ác.
Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ nhất chính là thái độ của đám đông xung quanh tựa như rất đồng tình với thái độ của nữ tử trung niên mới xuất hiện.
Tiểu cô nương mặc dù còn rất nhỏ nhưng cũng nhận biết những người này đang mắng nhiếc mẹ của mình.
Một cô gái bé nhỏ như vậy cũng không biết lấy đâu ra dũng khí, nó chợt la lớn:
- Các người, các người đều là người xấu.
“ Tiểu tiện tì kia, mới nhỏ như vậy mà đã hung dữ, lớn lên tất sẽ là ác phụ” nữ tử trung niên tiếp tục quát mắng, đám đông xung quanh tiếp tục phụ họa.
Lưu Phong cũng không cách nào giải thích được điều này. Cùng là người dân bình thường, thường ngày cũng đều phải lao động khổ cực tại sao hai mẹ con đáng thương như vậy mà cũng không buông tha.
“Chát !”
Một âm thanh vang lên, Lưu Phong không thể nhịn được lập tức tặng cho nữ tử trung niên một tát.
Lần này ra tay này so với lúc nãy đánh tên mãng hán lưu manh, Lưu Phong hình như đã vận dụng khí lực mạnh hơn một chút. Trung niên nữ tử lập tức như bị rắn cắn, lăn lộn trên mặt đất, kêu lên thống thiết:
- A…..a, ai da.
Hi Du Hoa Tùng
Chương 26: Thái Dương gia môn nữ tính.
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: 4vn.eu
Từ trong miệng ả phun ra một ngụm máu, nhìn kỹ thì trong đó còn có vài cái răng rớt ra.
Dân chúng xung quanh nhất thời không hiểu được vì sao Lưu Phong lại ra tay đánh ả, còn có mấy người bất bình lên tiếng chỉ trích Lưu Phong không đúng.
Lưu Phong nộ hỏa bừng bừng không khách khí, người nào chỉ trích thì nhất nhất tặng cho người đó một tát tai lăn quay ra mặt đất.
“Là hắn?”
Trong đám người đó có một số người đã nhận ra hắn chính là thanh niên đã đánh mấy tên lưu manh bò lê bò càng lúc nãy, vội vàng tránh ra xa quan sát, không dám lên tiếng nữa.
“ Ta chính là ‘thái dương’ của toàn bộ nữ nhân trên thiên hạ này. Các ngươi có còn là người không vậy? Một đám đông lại đi hiếp đáp hai mẹ con yếu ớt, như vậy là anh hùng ư? Ta thấy các ngươi so với lang sói cũng giống nhau. Biết điều thì cút hết cho ta, đừng để cho ta thấy lần nữa, thấy một lần ta sẽ trừng phạt một lần…..” Lưu Phong lúc này mới phát hiện ra việc thóa mạ người khác quả nhiên là có thể làm cho tâm tình của hắn sảng khoái hơn rất nhiều.
Mọi người ở bốn phía xung quanh đều là lương dân, bị Lưu Phong mắng xong đều có chút xấu hổ, thêm nữa cũng bị thần uy của hắn làm cho sợ hãi vội vàng lẳng lặng rời khỏi.
Tuy nhiên có một người vẫn to gan lớn mật đứng lại nhìn hắn một lúc, cuối cùng cố nén sợ hãi, tiến đến vẻ mặt hiếu kỳ hỏi”
- Vị công tử này, xin cho tại hạ hỏi ‘thái dương’ là ý nghĩa như thế nào vậy?
Lưu Phong thấy người này vẫn là người tương đối có lương tâm, liền nhẹ nhẹ vỗ vai hắn, cười cười giải thích:
- ‘Thái Dương’ có ý nghĩa là an ủi, che chở.
Người thanh niên này, nghe vậy, khuôn mặt biến thành trầm tư, suy nghĩ một lúc đoạn nói:
- Công tử thật là tài cao bắc đẩu, một từ có ý nghĩa thâm sâu như vậy mà cũng có thể ngộ ra. Thì ra ý tứ của người là sẽ an ủi, quan tâm đến tất cả các nữ tử trên thiên hạ. Công tử thật là người tốt nhất trên đời.
Lưu Phong cố nén cười, nét mặt nghiêm trang đạo mạo, gật đầu nói:
- Vị huynh đài này quả nhiên là thông tuệ hơn người. Nói ít hiểu nhiều, tương lai tiền đồ sẽ nhất định vô cùng sáng lạn đây.
Người thanh niên này thấy Lưu Phong khích lệ như vậy trong lòng cảm động, cung thân hành lễ với Lưu Phong:
- Công tử gia, tiểu nhân sẽ lập tức về nhà ‘Thái Dương’ mẹ tiểu nhân ngay, không quấy rầy người nữa.
Lưu Phong tùy ý phất tay lên, ý bảo hắn có thể rời đi, nhìn theo lưng của thanh niên từ từ nhỏ dần, lập tức chửi:
- Súc sanh, ngay cả mẹ người mà cũng….đi chết đi là vừa. Hà hà thật là thống khoái.
Chửi mặc dù là thống khoái tuy nhiên có thể ra tay đánh nhau thì còn tốt hơn nhiều.
Lưu Phong đang chuẩn bị lấy ra ngân phiếu cho hai mẹ con đau khổ kia thì bên cạnh hắn vang lên một giọng nói:
- Được, ngoại hình cũng không tệ lắm. Trương Toàn, cấp cho ả ta mười lạng bạc, đem ả về nhà cho dọn dẹp nhà xí cũng được.
“Hả? Không có lương tâm à? Một thiếu nữ xinh đẹp đáng thương như vậy mà kêu người ta chà toilet, xem ra tên này cũng không phải là hảo nhân.” Lưu Phong nghĩ vậy, bất giác trong lòng nhạc lại nổi lên. Xem ra hôm nay thật là thống khoái, thu hoạch được thật là nhiều công đức. Đương nhiên là vì hắn có thừa năng lực để đối phó với phàm nhân. Chỉ trừ khi gặp phải tu chân cao thủ nếu không thì cao thủ võ lâm bình thường hắn hoàn toàn không xem vào đâu.
Quay người sang bên cạnh, Lưu Phong đã thấy tổng cộng cả chủ cả tớ là bốn người. Cầm đầu chính là một vị công tử tướng mạo tầm thường khoảng 24, 25 tuổi, trên người đeo đầy đồ trang sức, thật là giống mấy tên pê-đê ở kiếp trước. Bất quá tên pê-đê này cũng có chút bản lãnh, hàn quang trên song nhãn không ngừng chiếu xạ ra, khuôn mặt cực kỳ lạnh lẽo, làm cho người ta có cảm giác hắn là một khối băng thật khó để gần gũi. Phía sau hắn là hai tên thị vệ khoảng hơn 30 tuổi, bốn mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Lưu Phong. Đứng bên phải pê-đê chính là một nam tử nhỏ tuổi, người này dáng vẻ hèn mọn bỉ ổi chắc là người hầu của hoa phục công tử.
Tiểu đồng cũng liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, nhưng không thèm để ý đến hắn , cầm mười lượng đến trước mặt người mẹ trẻ, quát:
- Đây là mười lượng bạc, mau đi theo chúng ta.
Người mẹ trẻ vừa nhìn mấy nén bạc trắng lóa vừa đưa mắt nhìn Lưu Phong, tựa hồ có chút không tình nguyện. Lưu Phong trong lòng cảm thấy nao nao: “Chẳng lẽ thiếu phụ này muốn đi theo ta?”
Nghĩ vậy trong lòng Lưu Phong như nở hoa cười thầm hắc hắc, chẳng lẽ ta cũng giống như trong truyền thuyết có khí thế của bậc đế vương, thánh hiền. Chỉ gặp nhau một lát mà đã làm cho người mẹ trẻ xinh xắn này động lòng muốn đi theo hắn.
Người mẹ trẻ thực ra là không phải như hắn vừa nghĩ, chẳng qua là vừa rồi thấy Lưu Phong ra tay nghĩa hiệp, nói giúp đôi lời cho mẹ con nàng, nếu nàng biết được trong lòng Lưu Phong nghĩ vậy, phòng chừng còn có thể phát sinh ác cảm đối với hắn.
Người mẹ trẻ đã cắm biển bán thân nuôi con cũng đã lâu, bây giờ thấy có người chịu xuất ra kim tiền, liền hai tay run run đón lấy mười lượng bạc, ôm lấy tiểu hài tử dưới đất, chuẩn bị đi theo chủ nhân mới về nhà.
Hoa phục công tử cẩn thận liếc mắt đánh giá thái độ của người mẹ trẻ, xem ra hắn cũng hài lòng, bất quá ánh mắt của hắn lúc này lại chuyển sang nhìn bé gái trong tay của người mẹ trẻ, sắc mặt cũng theo thế mà biến đổi, cao giọng nói với tên tiểu đồng theo hầu:
- Trương Toàn, tìm ai đó đem cho bé gái này đi, bổn công tử không nuôi những người thừa.
Tên hầu nhỏ nghe vậy liền tiến lên giằng bé gái khỏi tay người mẹ trẻ, nữ tử thấy vậy sắc mặt tái nhợt đi, vội vàng lui về phía sau, ôm chặt nữ nhi của mình, van xin:
- Đại lão gia, xin người, xin người hãy ban phát thiện tâm để cho thiếp đem theo Linh nhi, thiếp đã có ngân lượng, cũng không để Linh nhi làm hao tốn tiền bạc của ngài đâu….
Hoa phục công tử hừ lạnh một tiếng, cũng không để ý đến lời van xin của người mẹ trẻ, nói với tên hầu nhỏ:
- Trương Toàn, đừng nghe nó lải nhải nữa, mau đem đứa bé kia bán vào kỹ viện cho ta.
Người mẹ trẻ nghe vậy, sắc mặt đại biến, đặt lại mấy nén bạc xuống đất:
- Ta không cần bạc của các ngươi nữa, ta không bán thân nữa, để cho mẹ con ta đi…
Tên hầu nhỏ cười to lên vài tiếng, đoạn nói:
- Xú nương kia, đã lọt vào mắt xanh của công tử nhà ta thì hôm nay ngươi không muốn bán thân cũng phải bán.
Nói xong y tiến lên dành lấy đứa bé trong tay nữ tử.
“Bốp!”
Một âm thanh vang lên đồng thời với tiếng kêu đau đớn của tên hầu nhỏ, nhìn lại thì đã thấy hắn nằm dưới mặt đất.
Một gã thị vệ đứng sau lưng hoa phục công tử lập tức nói:
- Công tử, vị tiểu ca kia thân thủ bất phàm, không biết là đệ tử của vị cao nhân nào, hay là chuyện này bỏ qua đi.
Dù sao hai gã thị vệ này trong chốn võ lâm cũng có chút danh tiếng, sau này tiến thân vào quan trường, đi theo Giang Nam tuần phủ, mấy năm nay tu vi tăng tiến không ít, nhãn lực trở nên lợi hại hơn trước rất nhiều, họ thấy Lưu Phong xuất thủ cực nhanh, thân pháp kỳ quái, ắt có lai lịch không tầm thường nên lên tiếng nhắc nhở thiếu gia.
Hi Du Hoa Tùng
Chương 27: Thâu nạp thiếu phụ làm nha hoàn - Phần một.
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: 4vn.eu -
Hoa phục nam tử đối với lời nhắc nhở của hai tên hộ vệ có chút không hài lòng, hừ lạnh một tiếng rồi nói:
- To gan, phụ thân ta thu dụng các ngươi để bảo vệ cho ta nhưng các ngươi lại đề cao chí khí người khác, tự hạ uy phong của mình, thật là đồ vô dụng, tốn cơm tốn gạo. Bất kể hắn là ai trong địa phận thành Giang Nam này không ai được cản trở ta.
“Xú tiểu tử, ngươi là ai? Đã biết ta là ai hay chưa? Dám can thiệp vào chuyện của ta, có lẽ ngươi đã chán sống rồi, song vệ mau bắt hắn cho ta.” Hoa phục nam tử quả thật là không thèm để mắt đến Lưu Phong chút nào, công tâm mà nói thì trong thành Giang Nam ngoại trừ Tổng đốc đại nhân ra thì không còn người nào mà hắn phải e ngại cả.
Song vệ mặc dù biết Lưu Phong bản lĩnh không tầm thường nhưng chủ nhân một khi đã lên tiếng cũng không dám cãi lại. Hai người lập tức chia ra, một người tiếp tục bảo vệ hoa phục công tử, một người lập tức tiến lên đối phó với Lưu Phong.
Lưu Phong vốn là đang lo không có nơi phát tiết, lúc này lại có một tên đầu to nạp mạng, hắn như thế nào mà bỏ qua được.
“Vị công tử này, thân thủ không kém, xin hỏi sư thừa xuất xứ từ đâu?” Song vệ mặc dù làm việc cho quan phủ nhưng vẫn còn giữ lại rất nhiều tác phong của giang hồ nhân sĩ. Biết rõ trước khi động thủ nên biết rõ lai lịch của đối phương, nếu không ra tay sát hại ắt sẽ bị tôn trưởng đối phương tìm đến gây phiền toái.
Nếu là người bình thường, khi đối thủ hỏi như vậy ắt sẽ đối đáp vài câu, thế nhưng Lưu Phong hôm nay trong lòng bực bội, làm sao còn tâm trí để đối thoại cơ chứ:
- Được rồi đại thúc, nhìn ngươi cũng không giống chó săn lắm, mau động thủ đi đừng nhiều lời nữa.
‘Chó săn’ đây chính là điều đại kỵ của song vệ, lúc trước kia khi đầu thân cho quan phủ đã bị võ lâm nhân sĩ trong giang hồ đàm tiếu là ưng khuyển…..nhiều năm nay mọi người cũng đã dần quen với thân phận mới của hai người, không còn ai nhục mạ nữa, không nghĩ ra hôm nay lại bị một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu khơi lại vết thương lòng ngày xưa.
Thị vệ nhất thời sắc mặt trầm xuống, ánh mắt phát ra hàn quang băng lãnh, quát lên một tiếng, xuất chiêu công kích sử dụng chín thành lực đạo, một đạo chưởng ảnh trong nháy mắt ập đến trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong mỉm cười chế nhạo, trở tay nghênh tiếp, chỉ sử dụng ba thành lực đạo.
“Bộp !”
Một âm thanh khẽ vang lên, chỉ thấy thân thể thị vệ run rẩy bị đánh bay ra ngoài ba trượng, người ở không trung há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau khi rơi xuống đất thân thể tiếp tục lăn vài vòng mới đứng lên được.
Thị vệ sắc mặt trắng bệch không còn chút máu, lộ ra ánh mắt kinh hãi, khẽ liếc nhìn hoa phục công tử, đoạn chuyển thân lui về phía sau.
Những người đứng từ xa quan sát cũng biến sắc kinh hãi, không ai nghĩ ra vị công tử anh tuấn thư sinh này lại lợi hại như vậy. Hoa phục công tử này là ai đương nhiên họ biết rất rõ, thân phận chủ nhân như vậy, ắt thủ hạ cũng phải tương xứng, trong giang hồ cũng có danh vọng không nhỏ, không ngờ chỉ một chiêu duy nhất đã bị công tử đẹp trai đánh cho hộc máu, thật sự là thú vị.
Gã thị vệ còn lại lập tức lên tiếng khuyên nhủ:
- Công tử, hôm nay chúng ta đã gặp phải cao nhân, không phải là đối thủ của hắn, không nên gây chuyện nữa.
Hoa phục công tử hậm hực nhìn thủ hạ bị thương của mình, đoạn nhìn Lưu Phong trừng mắt nói:
- Bổn công tử hôm nay có việc quan trọng….không tính toán với ngươi nữa, sau này sẽ tìm ngươi tính sổ sau.
Nói xong liền vội vã rời khỏi, có thể một chiêu đả thương thị vệ của mình tuyệt đối không nên nán lại lâu.
Linh nhi lúc này đang trong vòng tay của mẫu thân, ngây thơ nói với mẫu thân của mình:
- Mẹ ơi, vị đại ca ca này thật là lợi hại, nếu là cha của hài nhi thì tốt biết mấy.
Một hài tử ba, bốn tuổi vốn là chưa hiểu rõ như thế nào mới là phụ thân, nó chỉ thấy vị ca ca trước mắt thật là tốt, nếu có thể trở thành phụ thân của nó tất sẽ có thể bảo vệ cho hai mẹ con. Suy nghĩ của tiểu hài tử chỉ là đơn giản như vậy mà thôi.
Người mẹ trẻ vội vàng bịt miệng Linh nhi lại, thầm nghĩ nữ nhi bảo bối của mình thật là khéo tưởng tượng, vị công tử này anh tuấn tiêu xái… làm sao lại có thể để ý đến một người đã hoa tàn nhụy rữa như mình, thật là mình không xứng với người ta, vội vàng mắng nó:
-Linh nhi đừng nói bậy, Đại ca ca nghe vậy sẽ không vui đâu.
Linh nhi mặc dù không hiểu tại sao mẫu thân của mình không cho mình nói những lời như vậy nhưng cũng ngoan ngoãn nghe theo. Bất quá trong lòng nó vẫn khao khát Lưu Phong trở thành phụ thân của nó, hơn nữa khát vọng này càng ngày càng mãnh liệt.
“Chờ một chút.” Lưu Phong quát lên một tiếng, lạnh lùng nói:
- Ta đã đồng ý cho các ngươi đi lúc nào?....các ngươi cho rằng đây là nơi nào mà muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không hỏi qua gia gia của các ngươi à?
Người mẹ trẻ thấy vậy, trong lòng cảm buồn cười, nơi này vốn chỉ là một cái chợ thôi mà.
Hoa phục nam tử cũng suy nghĩ như vậy:
- Nơi này là đường xá của muôn người, ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, không cần ngươi đồng ý hay không.
Lưu Phong khinh bỉ liếc nhìn hoa phục nam tử, đoạn nói:
- Ngươi nói đúng nơi này chỉ là quan đạo, nơi buôn bán nhưng mà cũng là địa bàn của ta. Hành vi của ngươi hôm nay làm cho lão tử rất khó chịu. Đơn giản mà nói là ta không có ai chơi đùa cho nên ngươi đừng hòng rời khỏi đây.
Hoa phục nam tử sắc mặt đanh lại, nghiến răng nói:
- Xú tiểu tử thì ra là ngươi cố tình làm khó ta.
Lưu Phong cười lớn, bộ dạng dương dương tự đắc:
- Không sai, hôm nay lão tử chính là muốn kiếm chuyện với ngươi, nếu ngươi không phục thì lại đây mà cắn ta. Thật là đồ phế vật, rác rưởi. Nếu không có hai tên đi theo bảo vệ thì ngươi còn làm được trò chống gì chứ?
Đáng thương cho hoa phục nam tử thường ngày ngạo thị thiên hạ, coi trời bằng vung, hôm nay lại bị tổng sỉ vả như vậy, lập tức quyền đầu nắm chặt lại, nghiến răng mím lợi, mắt trợn tròn nhìn Lưu Phong.
“Mẹ ơi,….người xấu kia tức tối kìa.” Linh nhi ngả đầu vào lòng mẫu thân của mình, ánh mắt vui vẻ nói.
Lưu Phong nghe vậy quay lại trìu mến nhìn tiểu nữ tử, mỉm cười sau đó nói:
- Thật là cái đầu heo ngu ngốc, ngay cả một tiểu hài tử ba bốn tuổi cũng biết ngươi là người xấu, lại còn muốn hung hăng nữa sao.
“Bốp !”
Một âm thanh vang lên, hoa phục nam tử lảo đảo lui lại mấy bước rồi té phịch xuống đất, miệng rống lên như heo bị cắt tiết.
Tên thị vệ lành lặn vốn định lao ra ngăn cản Lưu Phong, nhưng bị tên thị vệ bị thương giữ chặt lại:
- Lão nhị, công lực hai bên quá cách biệt, hắn vừa rồi mới chỉ dùng ba thành công lực, xem ra đối với ta đã hạ thủ lưu tình rồi, ngươi bây giờ lại muốn chọc giận hắn, e là cái mạng nhỏ của chúng ta cũng không giữ được.
“Các vị, có thù ắt phải báo thù, có oán tất phải báo oán.” Lưu Phong vốn là định tiến lên ra tay nhưng lại nghĩ giết heo thì cần phải hiệu triệu mọi người cùng mổ heo , cùng nhau hi hi hô hô thì mới vui.
Bất quá lần này không ai dám lên tiếng hưởng ứng lời kêu gọi của hắn. Xem ra lần này kế sách cùng nhau ném đá xuống giếng của hắn đã không còn hiệu nghiệm nữa.
Lưu Phong đang suy nghĩ thì người mẹ trẻ lên tiếng:
- Công tử, cám ơn người đã rat ay trượng nghĩa cứu giúp, chúng ta mau đi thôi, nếu không nhanh chóng rời khỏi, đến khi Trương Toàn đem thêm viện binh của tuần phủ đại nhân đến thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn đấy.
“Viện binh của của Tuần phủ?” Lưu Phong lại không cho là đúng.
- Quân lính của Tuần phủ cũng không phải là để phục vụ cho riêng hắn. Tại hạ vì dân trừ hại sợ cái gì chứ? Quan binh tới đây thì nói chuyện đạo lý là xong.
Hi Du Hoa Tùng
Chương 28: Thâu nạp thiếu phụ làm nha hoàn – Phần hai.
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: 4vn.eu -
Người mẹ trẻ vội vàng giải thích:
- Công tử, người có điều chưa biết, Người này tên là Vương Bảo Nhi là con trai của Giang Nam tuần phủ Vương Đức Vọng, ngày thường trong phạm vi thành Giang Nam đều quen thói hoành hành bá đạo, gặp nam tử thì bức hiếp, gặp nữ tử thì trêu ghẹo, sàm sỡ. Không ai quản được.
Thì ra là vậy, không trách được không ai hưởng ứng lời hiệu triệu đại hội giết heo của hắn. Tên gia hỏa này thì ra là có lai lịch không nhỏ. Bất quá trong mắt của hắn thì chẳng là gì cả.
- Giang Nam tuần phủ lớn hay Tổng đốc lớn?
Người mẹ trẻ không hiểu tại sao Lưu Phong lại hỏi vậy nhưng vẫn trả lời hắn:
- Trên lý thuyết thì Tổng đốc lớn hơn tuy nhiên quốc gia ta phân chia trách nhiệm rõ ràng, Tổng đốc đôi khi cũng không can thiệp vào việc của Tuần phủ được.
Lưu Phong chỉ cần biết Tổng đốc so với Tuần phủ không thua kém là được, lập tức tiến lên đá Vương Bảo Nhi mấy đá, giọng trào phúng nói:
- Lão tử chính là người của Tổng đốc phủ, hôm nay thay mặt tôn trưởng của ngươi giáo huấn cho ngươi nhé, ha ha….
Người mẹ trẻ vội hỏi:
- Công tử chính là người của Tổng đốc phủ?
Lưu Phong đã lỡ làm mặt dày, nghiêm trang nói:
- Tại hạ là đại thiếu gia của Phượng viên đồng thời là con rể của Tổng đốc đại nhân.
Mặc dù hắn và Ân Tố Tố chưa kết hôn thế nhưng cũng là …..
Linh nhi giương đôi mắt to ngây thơ hỏi:
- Đại ca ca, con rể là đồ vật gì vậy? Người có thể trở thành phụ thân của hài nhi hay không?
“Á..”
Người mẹ trẻ kêu lên một tiếng, vội vàng bịt miệng Linh nhi lại, lớn tiếng mắng:
- Không được nói bậy!
Lưu Phong khẽ mỉm cười:
- Hài tử này còn nhỏ, không cần phải la mắng như vậy. Đúng rồi cha con Vương Bảo Nhi chắc sẽ không bỏ qua chuyện này, nếu như cô nương có thể tin tưởng tại hạ thì mau theo ta rời khỏi đây.
Người mẹ trẻ gật đầu nói:
- Thiếp xin nguyện ý theo hầu công tử, chỉ xin công tử chấp thuận cho thiếp mang theo Linh nhi, nếu không đồng ý thì thiếp cũng không đi.
Lưu Phong mỉm cười đưa tay khẽ vuốt đôi má phúng phính của Linh nhi rồi nói:
- Một đứa bé ngoan ngoãn xinh xắn như vậy ta như thế nào lại không thu nhận chứ. Cả hai người cùng đi theo ta, ta sẽ nuôi dưỡng cả hai mẹ con nàng.
Người mẹ trẻ trong lòng khẽ run lên, vội vàng đi theo Lưu Phong, trong đầu vẫn đọng lại câu nói của Lưu Phong: “Ta sẽ nuôi dưỡng cả hai mẹ con nàng.”
“Đây có phải là lời hứa của một nam tử hán hay không?”
“Chờ một chút.” Lưu Phong đi vài bước đột nhiên quay lại, tiện thể đá một cước vào bụng Vương Bảo Nhi đoạn nói:
- Thiếu chút nữa quên nói cho ngươi biết lão tử ở tại Phượng viên, muốn báo thù thì cứ đến Phượng viên tìm ta.
“ Cuồng đồ lớn mật, mau đứng lại cho ta” Ngay khi Lưu Phong và người mẹ trẻ đang định rời khỏi thì tiếng một nữ tử từ phía sau khẽ truyền đến.
Xoay người nhìn lại chỉ thấy một nữ nhân đang trợn mắt nhìn mình. Lưu Phong lập tức đoán biết đây rất có thể là người thân của Vương Bảo Nhi liền mỉm cười.
- Ngươi đang nói chuyện với ta hay sao?
Nữ tử trợn mắt, hung dữ nói:
- Ngươi là ai. Vì sao ngươi lại đả thương đại ca ta? Không lẽ không biết đến Vương gia ta hay sao?
Lưu Phong nhếch mép cười hắc hắc. Tiểu bì nương quả nhiên là người nhà Vương gia, xem ra cũng không tệ lắm, mặt mũi cũng thanh nhã tú lệ, dáng vóc mặc dù nhỏ nhắn nhưng cũng mềm mại lả lướt, bộ ngực mặc dù chỉ là như thiếu nữ mới nhú nhưng xem ra cũng khá tròn trĩnh. Cặp mông mặc dù không thể sánh bằng người mẹ trẻ thế nhưng xem ra cũng căng tròn ngồn ngộn. Tuy không thể gọi là thiên tiên mỹ nữ thế nhưng cũng là xinh đẹp hiếm thấy.
Nữ tử tựa hồ không nghĩ ra nam tử trước mặt cứ thản nhiên không hề kiêng kị, nhìn chằm chằm vào thân thể của mình, liền hắng giọng:
- Đồ vô sỉ, vô lại, lưu manh. Xem ta thu thập ngươi nhé.
Người mẹ trẻ vội vàng nhắc nhở Lưu Phong:
- Công tử, đây là muội muội của Vương Bảo Nhi, Vương Đông Đông. Nghe nói từ nhỏ đã theo cao nhân học võ công, công phu cũng không tầm thường, công tử nên cẩn thận.
Lưu Phong mỉm cười nói:
- Ngươi bế Linh nhi lui ra xa một chút, ta sẽ tự biết giải quyết.
“Dưới kiếm của bổn tiểu thư không giết kẻ vô danh, tên sắc lang vô lại kia, mau báo danh tánh.” Vương Đông Đông giơ mũi kiếm chỉ vào mặt Lưu Phong truy vấn, cặp mắt tóe lửa nhìn hắn.
Hai con ngươi của Lưu Phong khẽ đảo một vòng, ngạo nghễ cười nói:
- Ta tên là Lưu Phong.
“Lưu Phong?” Vương Đông Đông quát lên:
- Tặc tử xem kiếm.
Nói xong nàng ta lập tức xuất thủ, trường kiếm trong tay khẽ lay động, phảng phất như độc xà đâm tới Lưu Phong.
Lưu Phong khinh miệt mỉm cười, cái này mà gọi là công phu sao? Một chút công phu tầm thường này có lẽ còn chưa được xếp vào hạng nhị lưu trên giang hồ. Chỉ thấy thân hình hắn khẽ chớp động lập tức trở thành cơn lốc xoay tròn tránh được kiếm chiêu.
“Có giỏi thì đừng chạy.” Vương Đông Đông nhìn thấy lợi kiếm trong tay mình xuất chiêu không động được cả chéo áo của hắn, thẹn quá hóa giận, kiếm chiêu phát ra càng ngày càng hiểm độc.
“Tiểu bì nương, nhìn ngươi kìa, làm gì mà nghiêm trọng như vậy, ra tay quả là muốn sát nhân đoạt mạng.”
Lưu Phong vốn chỉ nghĩ đùa cợt với nàng một chút thôi, không ngờ người này hoàn toàn không kiêng dè, chiêu nào phát ra cũng nhắm vào tử huyệt, trong lòng hắn không khỏi nổi giận, chỉ thấy hữu thủ hoa lên chộp lấy thân kiếm của Vương Đông Đông.
Tiểu bì nương thấy Lưu Phong ngang nhiên sử dụng nhục chưởng đón bắt lợi kiếm của mình, trong mắt khẽ hiện lên vẻ đắc ý.
Chính mắt nhìn thấy bàn tay của Lưu Phong chuẩn bị bị trường kiếm chém đứt thành hai đoạn thì Vương Đông Đông bỗng nhiên phát hiện ra trường kiếm trên tay dần dần không thể khống chế được nữa tựa như bị một lực vô hình ngăn cản lại triệt tiêu toàn bộ lực công kích, dần dần bị hấp lực lôi kéo về phía Lưu Phong.
Vương Đông Đông vội vàng cầm chặt chuôi kiếm trong tay, cố nén sự đau đớn từ hổ khẩu truyền lên, nhất quyết không chịu buông tay ra.
Lưu Phong khóe miệng nở một nụ cười, lập tức tăng thêm một chút nguyên linh khí lên hữu thủ.
Chỉ nghe “keng” một tiếng, Vương Đông Đông rút cuộc chịu được sự đau đớn, ngọc thủ buông ra, trường kiếm cũng theo thế bay ra xa rớt xuống mặt đất.
Vương Đông Đông khuôn mặt nhỏ nhắn lúc này đã tức giận đến đỏ bừng, giương đôi mắt trong veo nhìn Lưu Phong, bộ ngực vun cao khôn ngừng phập phồng theo hơi thở.
- Ác tặc, ngươi khi dễ đại ca ta, bây giờ lại làm nhục ta. Vương gia ta nhất định sẽ không tha cho ngươi.
Tặc bì nương, quả nhiên là không được dạy dỗ, phải biết rằng nếu lão tử không thương hương tiếc ngọc thì không chỉ đơn giản đoạt kiếm của ngươi đâu, tối thiểu cũng phải phế đi cánh tay cầm kiếm của ngươi.
“Tiểu bì nương, ngươi có biết vì sao ta ra tay giáo huấn cho tên Vương đầu heo ca ca của ngươi không?” Lưu Phong lạnh lùng hỏi.
“Là Vương Bảo Nhi, không phải là Vương đầu heo.” Vương Đông Đông song nhãn trợn tròn, bộ dạng như sắp sửa liều mạng với hắn:
- Không cho ngươi vũ nhục ca ca ta.
“Ỷ thế hiếp người, ức hiếp lương dân ta gọi hắn là Vương đầu heo xem ra đã là nhân nhượng lắm rồi, nếu đúng ra thì phải gọi hắn là đồ rác rưởi.” Lưu Phong tại kiếp trước vốn đã không quen nhìn thấy cảnh ỷ thế hiếp người. Tại tiền kiếp hắn cũng chỉ là người bình thường nên không dám lên tiếng thế nhưng thời thế bây giờ đã đổi khác…..bản thân mình bây giờ chỉ dựa vào tu vi bản thân cũng đủ giáo huấn mấy tên mục hạ vô nhân này rồi.
“Nói láo, ngươi nói láo, ca ca ta từ bé chỉ thích đọc kinh thư….học thuộc lễ giáo của thánh nhân, như thế nào lại làm việc ác nhân như lời ngươi nói chứ.” Vương Đông Đông phẫn nộ quát lên.
“Thì ra là thời đại này nữ nhân cũng có người hồ đồ, ngu ngốc như ngươi. Vương đầu heo là người như thế nào mọi người đều biết, ngươi thân là muội muội của hắn chẳng những không thấy xấu hổ mà còn bao che cho hắn, thật là làm cho người ta thất vọng.
Hi Du Hoa Tùng
Chương 29: Khinh Bạc Ác Nữ.
Tác giả: Xích Tuyết
Dịch: Phong Nguyệt Tà
Nguồn: 4vn.eu
Sự thật thì Lưu Phong cũng có chút hiểu lầm Vương Đông Đông . Vương Bảo Nhi mặc dù là luôn ỷ thế hiếp người thế nhưng trước mặt muội muội của mình lại tỏ ra rất nghiêm trang chỉnh tề, tri thư đại lễ. Hơn nữa Vương Đông Đông theo danh sư luyện võ, thời gian ở nhà rất ít cho nên đối với những chuyện mà ca ca gây ra cũng không hề biết đến. Cho nên trong lòng nàng thì ca ca mình chính là một hình tượng hoàn mỹ.
“Ngươi quả thật là không biết phân biệt trắng đen, thốt ra những lời vô sỉ. Nếu ta không đến đây không thấy ca ca ngươi ra tay ức hiếp hai mẹ con nữ nhân xinh đẹp kia thì ta cũng chẳng thèm giáo huấn Vương đầu heo kia đâu.” Lưu Phong nói, tay chỉ về phía người mẹ trẻ.
Vương Đông Đông lạnh lùng nhìn người mẹ trẻ, khinh thường nói:
- Ngươi nói bậy, nữ nhân trong Vương phủ của ta còn nhiều người đẹp hơn vị cô nương này, ca ca ta như thế nào lại thèm để ý đến nàng?
“Ngươi, ngươi cũng là người xấu.” Linh Nhi từ trong lòng mẹ ló đầu ra, khuôn mặt nhỏ bé hồng hồng trừng mắt, le lưỡi nhìn Vương Đông Đông mà nói.
Vương Đông Đông hôm nay vốn là đã bị Lưu Phong sỉ nhục một trận, nay lại thấy một đứa bé ba tuổi cũng chọc tức mình, lửa giận bừng bừng nổi lên:
- Ngươi còn nhỏ biết gì mà nói, cẩn thận kẻo ta xách lỗ tai ngươi lên bây giờ.
Tiểu bì nương đã sai lại càng sai, ngay cả một hài tử nhỏ xíu mà cũng muốn bức hiếp. Lưu Phong giận dữ, thân thể rung lên thi triển Thất Tinh Huyễn Ảnh Bộ, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện ở sau lưng Vương Đông Đông, không để cho nàng phản ứng đã sử dụng hữu thủ ôm eo nhấc bổng nàng lên, tả thủ thuận thế vỗ xuống cặp mông căng tròn của nàng.
“ Ngươi muốn làm gì?” Vương Đông Đông chỉ thấy từ cặp mông mịn màng của mình truyền đến một cảm giác nóng rát đau đớn, thân thể mềm mại khe khẽ run lên, nước mắt bắt đầu rơm rớm chảy ra.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng nói:
- Hừ, dung nhan xinh đẹp như hoa, nhưng tâm lại như rắn rết, ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng không buông tha, hôm nay ta nhất định hảo hảo giáo huấn ngươi một phen.” Vừa nói Lưu Phong vừa đánh xuống cặp mông mềm mại của nàng. Vương Đông Đông vừa thẹn vừa tức, lúc này lập tức khóc như mưa.
“ Ngươi..buông ta ra, ta chỉ là hù dọa đứa trẻ mà thôi, không hề có ý định ra tay.” Vương Đông Đông lên tiếng cầu xin Lưu Phong.
Lưu Phong lúc này chỉ thấy khoái trá đét xuống cặp mông đàn hồi của nàng mà thôi, không để ý đến lời nói của nàng nữa.
Có mấy người đi đường lớn gan đứng xem thấy vậy lập tức la lớn:
- Mau đến xem, thiên kim tiểu thư của Giang Nam tuần phủ bị người ta đét vào mông.
Tuần phủ vốn tại đây luôn luôn ức hiếp lương dân, hôm nay được dịp thưởng ngoạn thiên kim tiểu thư của quan Tuần phủ bị đét đít, trong chốc lát người xem đã kéo đến đông nghịt.
Vương Đông Đông xấu hổ không biết chui đi đâu cho hết thẹn vội vàng quát:
- Cút ngay, cút hết cho ta, người nào còn ở đó nhìn, ta sẽ gọi cha ta đem bọn ngươi ra cổng thành chém đầu hết.
Lời này vừa nói ra dân chúng chung quanh quả nhiên sợ hãi, lập tức chạy đi không dám ngoảnh đầu lại.
Người mẹ trẻ cũng có chút lo âu vội vàng nhắc nhở hắn:
- Công tử, chúng ta cũng nên nhanh chóng rời khỏi đây, lát nữa quân lính của Tuần phủ sẽ đến đây đấy.
Lưu Phong cười hắc hắc nói:
- Không cần vội, ta đã có đối sách.
“Ngươi buông ta ra nếu không phụ thân ta sẽ giải ngươi ra cổng thành chém đầu.” Vương Đông Đông khua tay loạn xạ, miệng không ngừng kêu la sử dụng thủ đoạn lúc nãy uy hiếp Lưu Phong.
“Chát”
Lưu Phong cười lạnh, lại đánh xuống mông nàng một cái. Vương Đông Đông càng kêu to hắn càng đánh mạnh xuống.
“Tiểu sắc lang, ngươi nhớ cho kỹ, hôm nay khi nhục ta, sau này nhất định ta sẽ bắt ngươi trả lại gấp bội.” Vương Đông Đông vốn là nữ tử ngang ngạnh, lại luyện võ công từ nhỏ, kiên quyết không van xin hắn.
Lưu Phong cười hắc hắc, vừa đánh vừa nói:
- Trả lại gấp bội? Nếu ngươi sau này cũng muốn vuốt mông của ta thì ta đương nhiên cũng sẽ không ngại.
Lưu Phong thầm nghĩ nếu như được ngọc thủ mềm mại của Vương Đông Đông xoa bóp mông của hắn thì cũng là một loại khoái cảm đáng hưởng thụ.
“Vô sỉ, vô lại…..” Vương Đông Đông có nén đau, cắn răng mắng hắn.
“Chát”
Vương Đông Đông càng gào thét hắn càng đánh mạnh, đôi lúc còn thuận tay nhéo một cái vào làn da non nớt trắng mịn trên đồn bộ của nàng, không chút thương hương tiếc ngọc.
“Tiểu bì nương, ngươi cho đến bây giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, để ta thay cha ngươi dạy dỗ ngươi.” Lưu Phong vừa được ôm mỹ nhân vừa được tùy tiện dày vò cặp mông tròn trĩnh của nàng, quả thực là thống khoái. Cứ thế làm cho đồn bộ của nàng trở nên nóng rực.
“Lưu Phong ác tặc, ta nhất định phải đem ngươi băm vằm thành trăm ngàn mảnh. A a a. Ngươi là tên bại hoại, ta…ta nhất định sẽ giết ngươi, ta sẽ giết ngươi….A a a…” Đột nhiên nàng bỗng im bặt, nghĩ lại bộ mông của mình từ trước đến giờ chưa ai chạm vào, không ngờ hôm nay lại bị tên bại hoại này hủy hoại hết sự trong sạch, sau này phải làm thế nào chứ. Nghĩ vậy bất giác nàng khóc rống lên.
Người mẹ trẻ thấy bộ dạng của Vương Đông Đông như vậy cũng cảm thấy bất nhẫn, tiến lên khuyên nhủ:
- Công tử…người hãy thả Đông Đông tiểu thư ra, mông của nữ nhân…..thật không thể tùy tiện làm như vậy.
Đề cập đến ‘mông’ của nữ nhân, người mẹ trẻ cũng không tránh khỏi chút ngại ngùng, khuôn mặt phút chốc đã chuyển thành đỏ hồng.
Ánh mắt Lưu Phong liền theo thế dừng ngay trên cặp mông của tiểu bì nương, hắn lập tức nhận thấy dù đã có mấy lớp quần áo ngăn cách thế nhưng lúc này cặp mông tròn trĩnh của tiểu bì nương đã sưng vù lên, phỏng chừng vài ngày nữa đi lại cũng sẽ rất khó khăn đây.
“Tiểu bì nương, nể mặt vị nữ nhân thiện lương, ôn nhu này đứng ra xin cho ngươi, ta tạm thời tha cho ngươi, nếu sau này còn để ta thấy ngươi làm việc ác thì sẽ trừng phạt ngươi bằng thủ đoạn tàn ác hơn gấp thập bội ngày hôm nay.” Lưu Phong bàn tay đặt lên mông của tiểu bì nương, lớn tiếng nói.
Vương Đông Đông vốn là định tiếp tục lên tiếng nhục mạ nhưng nghe hắn nói sau này nếu gặp lại sẽ thi triển thủ đoạn còn ác độc hơn, bất giác sợ đến mềm nhũn người, vội vàng lí nhí nói:
- Ta biết sai rồi, sau này sẽ không dám ….nữa.
Lưu Phong tự nhiên là biết những lời này hoàn toàn không phải là chân tâm, đích thị là hận mình muốn chết bất quá đang nằm trong tay mình nên đành phải xuống nước mà thôi.
Lưu Phong hôm nay vốn là cố ý tìm người để phát tiết nỗi bực dọc trong lòng, bây giờ cũng đã thỏa mãn, đối với việc sau này có bị trả thù hay không cũng không thèm để ý đến.
“Hôm nay giáo huấn ngươi cũng đã đủ, tạm thời cho ngươi đi.” Nói xong Lưu Phong lập tức đặt Vương Đông Đông xuống, ai ngờ đánh vào mông thật là lợi hại, nàng ta vừa mới đứng lên tức thì thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa đã té lăn ra đất.
Lưu Phong được dịp lên tiếng trêu chọc:
- Ngươi làm sao thế, không phải ngươi là người tập võ sao, như thế nào mà ngay cả đứng lên cũng không vững là sao?
Vương Đông Đông bị Lưu Phong nhục mạ, nước mắt chực trào ra, miệng mím lại, cúi đầu lầm lũi bước đi.
Lưu Phong cười hắc hắc, quay sang nói với người mẹ trẻ:
- Không còn việc gì nữa, chúng ta đi.
- Hết Quyển Một.-