CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 5 of 5 FirstFirst ... 345
Results 41 to 42 of 42
  1. #41
    Join Date
    May 2008
    Location
    Viet nam
    Posts
    91

    Default MA ĐAO LỆ ẢNH Quyển 4 Chương 5 B 3

    Ma Đao Lệ Ảnh



    Quyển 4 - Chương 5B: Cuồng hoan(B-3)


    Nguồn: 4vn.eu

    Nội dung thu gọn tại http://4vn.eu :


    Tiểu Ngưu cười hắc hắc, rồi ôm Điềm Nữu thật lâu trong lòng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng một cái, tham lam hưởng thụ. Hai cánh tay thì ở phía sau lưng nàng không ngừng hoạt động, rồi đặt lên cái mông của nàng mà nắn bóp. Cái mông tròn trịa đều đặn làm Tiểu Ngưu phát nghiện. Phía trên, đầu lưỡi cũng phá quan khẩu, tiến vào trong miệng của Điềm Nữu, nhấm nháp cái lưỡi thơm tho của nàng. Nếu không phải Tiểu Ngưu có điều úy kị hẳn đã trực tiếp ôm nàng lên giường rồi thực hiện chuyện tốt.
    Lúc Tiểu Ngưu đang hôn thì cái eo và mông Điềm Nữu ra sức tránh né cái tay hư hỏng. Nhưng không tác dụng, Tiểu Ngưu đúng là một tên mặt dày vô đối, càng lẩn trốn hắn càng thích. Tay của Tiểu Ngưu đặt ở giữa mông Điềm Nữu, chỉ còn cách cánh hoa bởi lớp y phục. Điềm Nữu dùng hết sức mới đẩy được Tiểu Ngưu ra, thở gấp:“Tiểu Ngưu, chúng ta còn chưa có thành hôn, không thể làm bậy được. Phụ thân muội nói, trước lúc thành hôn nhất định phải giữ quy củ, nếu không thì không phải là nữ hài tử tốt.” Tiểu Ngưu cũng không có ép nàng, nói:“Lão bà nói đúng, nhưng mà chúng ta có thể không làm quá, có thể tiếp xúc sơ bộ. Đến đây để ta thân mật một chút đi, ta còn chưa thỏa mãn.” Vừa nói, cũng không đợi Điềm Nữu phản kháng, hai tay hắn đã đặt lên bộ ngực nàng mà bóp nắn, hưởng thụ nhục thể của mỹ nữ. Điềm Nữu đỏ mặt nói:“Tiểu Ngưu, không muốn, huynh làm muội khó chịu quá đi.”Tiểu Ngưu cười hắc hắc:“Có phải lại nghĩ đến việc đó không?” Điềm Nữu cúi đầu nói :“Muội cũng không biết, nó có chút ngưa ngứa làm cho người ta không chịu được.” Tiểu Ngưu ôm nàng trong lòng, một tay vẫn hoạt động ở hai bên ngực của nàng, mở miệng:“Ta nhìn ra nàng cũng có thích ta, chờ ta trở lại chúng ta sẽ thử có được không?” Điềm Nữu nhắm đôi mắt mỹ lệ, khẽ hỏi:“Thử cái gì?” Tiểu Ngưu cười xấu xa:“Còn phải hỏi sao? Đương nhiên là thử để bảo bối của ta vào trong bảo bối của nàng xem có thích hợp hay không.” Điềm Nữu siết chặt cổ Tiểu Ngưu hừ một tiếng:“ Việc hạ lưu thế mà huynh vẫn nói ra được à?” Tiểu Ngưu cười nói:“Việc xấu xa hơn còn chưa tới đó.” Vừa nói một tay Tiểu Ngưu đột nhiên hạ xuống, đặt tại nơi mẫn cảm của Điềm Nữu làm nàng a lên một tiếng rồi đẩy tay hắn ra.
    Tiểu Ngưu khẽ cắn lên lỗ tai của Điềm Nữu:“Hảo cô nương của ta, để cho ta sờ một tí. Nếu không để cho ta sờ, đợi ta rời khỏi thì có muốn cũng không thể đâu.” Điềm Nữu là một nữ hài tinh minh, mặc dù việc thẹn thùng như vậy vẫn để mặc cho Tiểu Ngưu sờ. Tiểu Ngưu sờ soạng Điềm Nữu ngăn bởi 1 bộ y phục cũng khiến cho xuân tâm nhộn nhạo, muốn để cho nam nhân làm gì thì làm. Nhưng nàng là một thiếu nữ không thể làm như vậy, như thế sẽ khiến người xem thường. Nàng không thể làm khác hơn là im lặng chịu dục vọng hành hạ.
    Tiểu Ngưu đang sờ soạn hưởng thụ, thì bên ngoài truyền tiếng ho của Tiểu Tụ. Tiểu Ngưu trong lòng khó chịu: nha đầu này thật là, cố ý giám sát ta, đúng lúc thì không để cho ta …Lúc về ta sẽ đánh vào mông nó. Tiểu Ngưu vội vàng tách khỏi Điềm Nữu, ngồi xuống như quy củ, Điềm Nữu cũng sửa sang lại y phục ngay ngắn một chút. Lúc này cửa từ từ được đẩy ra, Tiểu Tụ nghiêng đầu vào nói:“Ca ca cũng đã đến lúc phải đi nghỉ rồi, huynh cũng nên giao Điềm Nữu lại cho muội rồi đó.” Tiểu Ngưu liếc nàng một cái, trong tâm nói: mới vừa dùng bửa, thời gian đi ngủ cũng cách xa, tiểu nha đầu này luôn muốn phá ta mà. Không thể nổi giận ra ngoài, hắn đành nói :“ Điềm Nữu à, cũng đã muộn rồi muội về nghỉ ngơi đi.” Điềm Nữu liếc Tiểu Ngưu một cái rồi cùng Tiểu Tụ ra ngoài. Chỉ còn một mình hắn ở lại nghĩ đến việc phải theo sư nương rời khỏi Hàng Châu, cảm giác thật sự rất nhiều không thể nói được là như thế nào.
    Tới cái hạn phải rời bỏ cuộc sống hằng ngày một ngày, Tiểu Ngưu cuối cùng cũng quyết định. Hắn thu thập mọi thứ rồi viết một lá thư quyết định vào buổi sáng thứ mười sẽ rời khỏi. Đến tối ngày thứ chín, Tiểu Ngưu đưa lá thư cho Điềm Nữu. Lá thư viết rõ ràng nguyên nhân của việc mình rời khỏi, đại khái là trước khi mình quay về xin phụ mẫu hậu đãi Điềm Nữu và phụ thân nàng cũng như nói mình nhất định phải học được bản lãnh thì mới quay về tạo chút thành tích để phụ mẫu vẻ vang.
    Nếu phải li biệt tự nhiên sẽ không muốn gặp mặt. Buổi tối hôm đó hắn đặc biệt bồi tiếp phụ mẫu một lúc, đưa lá thư cho Điềm Nữu nàng cũng đã muốn bật khóc. Nhưng nàng không nói gì khác chỉ cần hắn nhanh chóng trở về, bản lãnh hay không thì không quan trọng, tốt nhất là hắn bình an trở về.
    Sáng hôm đó, trời chỉ vừa hừng sáng Điềm Nữu đã thức giấc. Tiểu Ngưu y phục chỉnh tề cùng bao phục cũng đã chuẩn bị đầy đủ. Điềm Nữu lần này không còn e thẹn, chủ động lao vào lồng ngực Tiểu Ngưu rồi cùng hắn triền miên một phen. Lưỡi nàng mặc cho Tiểu Ngưu nhấm nháp, đôi nhũ phong cũng mặc cho Tiểu Ngưu sờ bóp, toàn thân mặc cho hắn vuốt ve, lúc này nàng căn bản không làm thêm một động tác nào nữa. Thấy thế Tiểu Ngưu nói với nàng:“Chờ khi ta quay lại, mặc kệ chúng ta có lập tức thành hôn hay không cũng phải sung sướng một phen, khi đó nàng không được phép cự tuyệt ta.” Điềm Nữu đỏ mặt nói:“Chờ huynh quay lại chúng ta sẽ thương lượng.” Tiểu Ngưu gật đầu, sờ nắn mông nàng rồi nói tiếp:“Đúng là một mỹ nữ đủ tiêu chuẩn, ta thật không nhịn nổi.” Sau khi nói xong, hắn mỉm cười rồi bước ra khỏi cửa đi thẳng ra ngoài.
    Hắn cứ hướng cái khách sạn đó mà đi. Hắn có thể nghĩ được phụ mẫu sau khi mình ra đi sẽ đau lòng đến thế nào, Tiểu Tụ có lẽ cũng sẽ khóc suốt. Nhưng chính hắn lại không muốn làm một thường dân, hắn nghĩ: nếu trời cao cho ta tính mạng này, ta sẽ không thể tùy tiện lãng phí, còn nếu trời cao đã cho ta thân này, ta phải dùng để quyến rũ người…
    Tiểu Ngưu đến khách sạn nhờ tiểu nhị đưa lên phòng sư nương. Sau khi tiểu nhị đi khỏi, hắn liền mở cửa phòng. Vừa mở cửa, cách ăn mặc của sư nương khiến hai mắt hắn suýt lọt ra khỏi tròng. Chỉ thấy bên ngoài nàng có một mảnh áo lụa mỏng, còn phía trong là tiết khố quấn ngang bụng, da thịt trắng như tuyết, bắp đùi tựa ngọc lộ ra cái rãnh sâu thẳm, bả vai đầy đặn làm người khác phải khuynh đảo. Khuôn mặt diễm lệ của sư nương với khí chất thành thục, nụ cười mê người đều khiến hắn khó mà tự chủ. Rõ ràng là một tổ ong với những giọt mật ngon ngọt khiến người ta luôn muốn mở miệng nhấm nháp. Sư nương cũng biết rất rõ mị lực của mình, nàng khẽ cười rồi đóng cửa lại kỹ càng, sau đó nói với Tiểu Ngưu: “Ngươi cuối cùng vẫn còn là người thông minh, nếu không cái tiểu cô nương kia hẳn sẽ không toàn mạng. Ta muốn giết người, nàng ta chắc chắn không thể thoát được.” Tiểu Ngưu miễn cưỡng dời ánh mắt khỏi thân người của nàng rồi nói: “Ta thật sự không dám tin, người lại tùy tiện ra tay giết chết một người vô tội như vật.” Sư nương nhếch miệng cười, nói: “Nếu người không đến, ta sẽ giết nàng ta. Nàng ta cũng không phải là vô tội, ai bảo nàng ta dám đoạt lấy ngươi làm chi? Ta giết nàng cũng là có tình có lý. Nhưng mà bây giờ không cần nữa, ngươi có thể đến phó ước. Như vậy có thể nói trong lòng mi vẫn còn có ta.” Vừa nói nàng vừa lấy tấm áo lụa, muốn mặc y phục vào. Như vậy cái lưng trắng noãn kia cùng cái mông nẩy nở lại là thứ ánh sáng hấp dẫn vô tình phát ra. Tiểu Ngưu chỉ thấy miệng lưỡi đều khô, nhiệt huyết dâng trào. Hắn bước tới, bỏ mặc ý tứ ôm trọn cái eo của nàng, hai tay ôm trọn đôi phong nhũ, hạ thể thì cứ ma sát vào cái mông của nàng rồi nói: “Sư nương, cái hình dáng của này của người thật là muốn lấy mạng ta mà”. Sư nương trong lòng cảm thấy ngọt ngào, hiểu được đã thắng được một vố lớn nên tâm tình rất tốt. Nàng cố ý nói: “Tiểu Ngưu buông ra, để ta mặc y phục vào, trời đã sắp sáng rồi, không thể làm gì đâu”. Tiểu Ngưu quấn quýt không tha: “Sư nương, lúc này rất hợp, vừa yên tĩnh lại không có ai làm phiền. Còn nữa, trời sáng thì mới thấy rõ”. Vừa nói lại vừa ngăn cản nàng mặc lại y phục. Sư nương thấy Tiểu Ngưu cố ý, cũng tựa nửa phần chịu nửa phần không.
    Sau khi đã thấy hết phía sau, Tiểu Ngưu ôm lấy sư nương hôn lên khuôn mặt trắng rồi bận rộn tiến hành khiến nàng xuân tâm đại động. Tiểu Ngưu tự để cho tiểu huynh đệ ra khỏi, muốn sư nương “thổi tiêu”. Sư nương hừ một tiếng rồi nói: “Ta mặc kệ, ta dựa vào cái gì mà phải nghe lời ngươi?” Tiểu Ngưu kéo sư nương qua rồi nói: “Bây giờ nàng là nữ nhân của ta, phải nghe lời ta”. Vừa nói vừa kéo tay của sư nương rồi cầm “ống tiêu” đi tới. Sư nương trong lòng tự nhiên là nguyện ý, liền đề Tiểu Ngưu ngồi trên giường còn mình thì cúi xuống cầm lấy cây bổng đưa cái lưỡi thơm tho mà loạn động. Khi vừa chạm vào đầu của cây bổng, thì nó rất nhanh lớn lên đến dọa người. Sư nương lại hé miệng cho vào, rúc ra rúc vào, lại còn dùng mị nhãn để nhìn Tiểu Ngưu. Hắn vuốt ve mái tóc của sư nương rồi nói: “Sư nương thật là mỹ nữ có hiểu biết, Tiểu Ngưu ta cả đời này yêu nàng”. Sư nương nhả cây bổng ra rồi nói: “Chỉ mong ngươi có lương tâm. Nếu ngươi khi phụ ta, ta cũng sẽ không để cho ngươi yên đâu”. Vừa nói lại vừa làm hai quả cầu phía dưới cây bổng sảng khoái đến nỗi Tiểu Ngưu phải chuyển động cái mông. Hắn nói trong tâm, sư nương đối với ta thật tốt, Tiểu Ngưu ta quả là có phước, có thể có được mỹ nữ như thế này thì số mạng của ta cũng rất tốt.
    Như thường lệ, sư nương liền chống hai tay lên giường đưa cái mông cao lên chờ đợi Tiểu Ngưu tấn công. Ở cái tư thế này, mông sư nương rất chói mắt. Cái mông đầy đặn trắng noãn khiến Tiểu Ngưu sờ trăm lần không chán. Ở giữa chính là nơi cực hạn nhất: hoa cúc rất chín, nước đã tràn ra. Tiểu huyệt nổi bật giữa đám nhung mao, hưng phấn mở ra…những giọt nước trong suốt vẫn còn chảy ra giống như một hài tử tinh nghịch đang mân mê người lớn. Đây là kỳ quan của nhân gian, là phong cảnh đẹp nhất, là chi bảo vô giá. Hai mảnh thịt chuyển động như mời gọi Tiểu Ngưu đến. Tiểu Ngưu vẫn còn chịu được cái loại dụ hoặc này, hắn dùng cái miệng hôn không ngừng lên hai miếng thịt đó,, khiến sư nương phải uốn éo cái mông: “Tiểu Ngưu nhanh lên một chút. Nhanh đi, ta sắp nổ tung rồi”. Tiểu Ngưu hỏi: “Sư nương, có muốn ta kiền không? Nói lời dễ nghe đi”. Sư nương rên hai tiếng rồi nói: “Tiểu Ngưu, tiểu nam nhân của ta, dùng cây bổng tử của ngươi mà hung hăng kiền ta đi. Ta nguyện ý bị kiền cho đến lên mây”. Cái loại dâm thanh lãng ngữ này, thật sự khiến cho Tiểu Ngưu không thể nhịn được nữa. Tiểu Ngưu cầm đại bổng tử, nhắm trúng huyệt khẩu trùng cắm một cái đã vào sâu trong tận cùng. Tại nơi đó dâm thủy đã đầy nghẹt.
    Sư nương bị sáp nhập, liền trở nên phóng đãng, lúc thì uốn éo cái eo, lúc thì dừng cái mông lại, biểu hiện hết thảy những vẻ phong tao mời gọi của nữ nhân. Tiểu Ngưu cũng thật vui mừng, một bên thì giữ cái mông thịt, một bên thì mãnh liệt kiền, làm cho dâm thuỷ ngày càng tuôn trào, dâm thanh cũng ngày một lớn.
    “Tốt, tốt lắm, đây mới là nam nhân, lúc này mới là hảo nam nhân của ta!”
    Sư nương rên rỉ, phóng đãng kêu, mạnh dạn hơn hẳn so với trước kia. Bản lãnh của Tiểu Ngưu bây giờ cũng rất cao, đang thực hiện ở cái huyệt, lúc thì nhẹ như gió thoảng, lúc lại mạnh bạo như mưa to, vô luận chỗ nào cũng có phương pháp khiến sư nương la to thoả mãn. Tiểu Ngưu thỉnh thoảng còn ngoạn lộng cả đại nãi tử của sư nương, khiến hai nãi tử không ngừng chuyển động, rất thích thú, còn hai đầu nãi tử thì bị dùng tay xiết chặt.
    Tiểu Ngưu sờ đến lúc thoả mãn. Được một lúc, sư nương nằm trên giường, hắn liền ăn hai nãi tử trước, sau đó mới nâng cặp đùi đẹp của sư nương lên, thô bạo đem bổng tử lần nữa sáp nhập đến nơi tận cùng của sư nương. Tiểu Ngưu vừa chuyển động nhanh, vừa thở gấp đến lúc kết thúc. Sau đó hai người mặc lại y phục rồi ngồi nói chuyện với nhau.
    Sư nương lên tiếng: “Người biết chúng ta đi nhanh bằng cách nào không?”
    Tiểu Ngưu hồi đáp: “Còn phải hỏi ư? Dĩ nhiên là đằng vân mang theo ta, để tránh khỏi cưỡi ngựa. Muốn cưỡi ngựa lên đến Lao Sơn cũng phải tốn vài ngày.”
    Sư nương nói: “Chúng ta không phải trực tiếp về Lao Sơn mà đến Kim Lăng trước.”
    Tiểu Ngưu khó hiểu: “Đến đó để làm gì? Ngắm sông Tần Hoài nữa ư?”
    Sư nương đáp: “Không, ta phải gặp một người ở đó. Người này chính là kẻ thù của Lao Sơn chúng ta.”
    Tiểu Ngưu hỏi tiếp: “Không cần phải nói, nhất định là sẽ có một cuộc quyết đấu. Không biết ta có thề giúp gì được không? Ta tuy cái gì cũng không có, nhưng với mấy cái chủ ý quỷ quái thì cũng có thể giúp một tay.”
    Sư nương lắc đầu: “Có thể không cần, phỏng chường cũng phải đánh nhau một hồi nhưng không đến mức phải ngươi sống ta chết. Chúng ta không phải vì mối thù cá nhân với người ta, mà là mối thù giữa hai môn phái.”
    Tiểu Ngưu thấy hứng thú, hỏi tiếp: “Vậy đó là ai? Hung ác cỡ nào? Có râu không?(?!)”
    Sư nương cười thần bí, trả lời: “Không, người này còn rất trẻ, nhỏ hơn người vài tuổi, còn nữa, nàng ta cũng rất là quyến rũ đó.”
    Tiểu Ngưu hai mắt sáng lên: “Nàng ta là mĩ nữ sao?”
    Liền thấy cái liếc mắt của sư nương, hắn liền bào chữa: “Đối với mĩ nữ khác, ta không có hứng thú.”
    Nghe những lời nói ‘thật thà’ của hắn, sư nương bật cười vui vẻ. Nụ cười rất là hạnh phúc mà bao nhiêu năm nay nàng như đã quên mất. Nguyên nhân tự nhiên cũng có liên quan đến Tiểu Ngưu, có thể nói hắn đã cho nàng tánh mạng thứ hai. Không có hắn, nàng chỉ nhìn thấy đất trời một màu xám, không còn lưu luyến với nhân sinh, chính mình còn cảm giác như trở thành người một người dư thừa.
    Hết quyển 4

  2. #42
    Join Date
    May 2008
    Location
    Viet nam
    Posts
    91

    Default MA ĐAO LỆ ẢNH Quyển 5 Chương 1 A

    Ma Đao Lệ Ảnh



    Quyển 5 - Chương 1A: Tắm Chung(A)

    Dịch: Lhd_sm
    Biên dịch: Lhd_Sm
    Biên tập : lhd_sm
    Nguồn: 4vn.eu



    Tiểu Ngưu cùng Sư Nương đi Kim Lăng. Sư nương nói đầu tiên đi gặp địch nhân của nàng, cùng đối phương chiến đấu rồi mới về Lao sơn. Tiểu Ngưu không muốn lại sinh ra rắc rối, chỉ muốn cùng sư nương yên ổn đi cùng nhau, nên nói “Sư nương, có thể không đến phó ước không?” Tiểu Ngưu làm ra dạng lưu luyến.

    Sư nương mỉm cười, nói “Tiểu Ngưu, ngươi sợ cái gì? Ngươi sợ ta không đánh được nha đầu kia sao? Luận bản sự, nàng so với ta cũng tương đương, lúc này chỉ xem trạng thái ai tốt hơn. Thậm chí nếu ta không thể thắng, thì cũng không bại được.”

    Tiểu Ngưu thở một hơi dài, nói “Sư nương, đối phương đó để là ai? Thấy bộ dạng thần thần bí bí,khó nói nàng sợ ta gặp nàng ấy sao?”

    Sư nương mỉm cười vuốt vuốt đầu Tiểu Ngưu, nói “Ta cũng không có ý đó, chỉ bất quá chúng ta có ân oán của 2 môn phái, ta không muốn để ngươi bị cuốn vò, sợ làm cho ngươi gặp bất hạnh, ngươi hiện tại còn chưa là đệ tử của Lao sơn phí. Ta làm sao có thể mang đến tai nạn này cho ngươi.”

    Tiểu Ngưu giống như hài tử dùng đầu rúc vào ngực sư nương, nói “Sư nương, đối với ta thật tốt, giống như mẹ của ta vy65.” Nói lời này, tâm lí Tiểu Ngưu tịnh không nghĩ đến mẹ mình, đối với mẹ thân sinh tuyệt không có ấn tượng gì, mà tưởng tượng đến kế mẫu. Hắn từ khi hiểu chuyện năm nữ, mỗi khi nhớ đến kế mẫu, tâm lí lại có một cảm giác kỳ quái, một bên thì nhận nàng là kế mẫu của mình, một bên, lại có dạng như phảng phất có chút nhân tố của chuyện nam nữ, hắn cũng có cảm giác tội lỗi, đồng thời cũng có chút kích thích.

    Hai người trải qua một phen quan tâm thân mật, cảm tình cũng sâu đậm thêm. Khi bắt đầu động thân, sư nương kéo tay Tiểu Ngưu nói “Tiểu Ngưu nha, ngươi xem chúng ta cưỡi ngựa đi hay đằng vân giá vũ đi thì hay hơn?”

    Tiểu Ngưu mê luyến nhục thể của sư nương, muốn có thời gian hưởng thụ ôn tình của nàng, tự nhiên nguyên ý cưỡi ngựa đi. Nghĩ đến trên đường có thể giống như tân phu thê đồng sàn cộng chẩm, phong hoa tuyết nguyện, mĩ sự như thế, cả đời cũng khó quên.

    Quá lúc, khi hồi đáp, Tiểu Ngưu lại không có nói như thế. Tiểu Ngưu nói “Sư nương, chuyện này đương nhiên phải nói lại. Muốn nói đi bằng gì, thì phải biết đi đâu. Ta cũng không có ý kiến. Nhưng như quả tính thời gian mà nói, ta muốn cưỡi ngựa cũng không được.” Nói xong, hắn cười mị mị nhìn bộ ngực cao của sư nương.

    Sư nương cười nói “Chó không sửa được tật ăn xxx, ta còn không biết ngươi có chủ ý gì sao? Lần này nghe theo ngươi, chúng ta cưỡi ngựa đi. Lần này tiện nghi cho ngươi rồi, để ngươi chiếm hết tiện nghi.”

    Tiểu Ngưu hương phấn ôm lấm sư nương, xoay vòng vòng trong phòng, miệng nói “Tốt quá, chúng ta cùng phúc mà. Khoái lạc, ta khoái lạc, ai cũng không bị thiệt thòi.” Thấy Tiểu Ngưu kích động như thế, tâm lý của sư nương cũng vui vẻ chưa từng có.

    Tiểu Ngưu đặt sư nương xuống, tử tế ngắm sư nương, thân hình phong mãn, bộ ngực cao vút, lại thêm ngũ quan hoàn mỹ, còn có mi mắt tràn đầy xuân tình, cực kỳ dụ nhân, tâm hồn Tiểu Ngưu như bay bổng, không chịu khống chế, chỉ sợ muốn hắn trùng phong hãm trận, hắn cũng không đắn đo.

    Dựa theo quyết định của hai người, buổi sáng hai người mua một con ngựa, buổi trưa ngủ một giấc,buổi chiều lên đường. Tại sao lại lên đường buổi chiếu? Tiểu Ngưu cũng đang tự hỏi câu này.

    Sư nương giải thích “Ta sợ ngươi ở Hàng Châu người quen quá nhiều, nhận ra ngươi, lại gọi gia đình ngươi đến, bắt ngươi về, như thế thì thật không tốt.”

    Tiểu Ngưu nghe thế thì trong lòng ấm áp nói “Sư nương nha, thật sự rất cẩn thận. Sớm biết nàng ưu ái ta như thế, lúc trước đuổi ta đi, ta đã không đi rồi.”

    Hai người nói chuyện vui vẻ, rời khỏi thành Hàng Châu. Bởi vì cùng mĩ nữ yêu thương ở cùng một chỗ, tâm tình Tiểu Ngưu rất tốt. Thời gian trôi qua, sự quyết luyến xa nhà cũng nhanh chóng nhạt đi.

    Sau khi ly khai Hàng Châu, hai ngươi hướng phía bắ, đi thẳng đến Giang Tô. Li khai Hàng Châu, hai người đổi con đường bình thường, từ sáng đến tối, ân ân ái ái. Ban ngày cũng không đợi đến tối hẳn,đã tìm nơi để nghĩ ngơi. Biểu chiều cũng nghỉ rất sớm, đèn vừa thắp lên, hai ngường đã nằm xuống, hưởng thụ mĩ sự nhân gian. Trải qua sự nỗ lựa của Tiểu Ngưu, Sư nương càng thêm hấp dẫn, như một đóa hoa đào kiều diễm tràn đầy phong tình, chiếu sáng mọi người, cực kỳ chói mắt.

    Vì để không làm người khác chú ý, sư nương đã cãi nam trang. Nghĩ ra, sư nương là phu nhân của chưởng môn một phái, cùng một tiểu tử lang thang phố thị,hoặc kề vai trên lưng ngựa,truyền xuất ra chỉ sợ lão công củ nàng bạo nộ. Cũng ảnh hương đến hình tượng tốt đẹp của Lao sơn phái. Sư nương cũng không phải ngốc.

    Diễm phúc mê nhân như thế là Tiểu Ngưu hô lên quá tốt. Hắn thật sự hy vọng con đường này không có kết thúc, chính mình thủy chung vẫn hưởng lạc. Nhưng mà không theo ý muốn cá nhân, càng ngày càng cách Kim Lăng không xa, trong lòng Tiểu Ngưu thầm than thở.
    Sư nương nhìn thấy, cũng không nói gì, chỉ hướng Tiểu Ngưu cười. Cười lên sáng lạn, có chiều đắc ý, làm tiểu ngưu trùng động muốn ban ngày ban mặt cùng sư nương xuống ngựa, tiến hành “chánh pháp”.

    Trên đườngh đi, Tiểu Ngưu cũng không quên hỏi về tình huống củ Nguyệt Lâm, Nguyệt Ảnh. Sư nương cùng với Tiểu Ngưu đang gắn với nhau như hình với bóng, tự nhiên cũng bỏ qua sự ghen tị, nói cho Tiểu Ngưu biết. Từ khi Tiểu Ngưu đi, tâm tình sư nương cực xấu. Sau khi nàng nhận quà sinh nhật từ 4 đệ tử,rồi lại giao họ đem mặc long trở về.Để bọn họ về Lao sơn trước, chính mình lại tìm lý do không quay lại. Thật ra nàng nhớ đến Tiểu Ngưu.

    Sau khi nàng bình tĩnh lại, cũng rất hối hận, nàng nhận thấy mình cũng quá trùng động. nàng chỉ lo cho mình, không biết nghĩ cho Tiểu Ngưu. Nàng nghĩ từ khi Tiểu Ngưu ngũ với mình, hắn phải là vật của riêng mình, không nguyện ý chia sẽ với ai khác. Như thế cũng quá ích kỷ. Tiểu Ngưu còn nhỏ, lớn lên còn phải tìm thê tử sinh con, làm sao có thể một mực chiếm cứ hắn như thế? Bởi vì nàng là phụ nữ đã có chồng, cũng vô pháp li khai lão công để cưới người khác, nàng không nên ích kỷ như thế. Hắn cũng đã có nữ nhân của mình, giữ hắn cho riêng nàng không cho hắn cưới, như thế cũng hơi quá đáng. Làm sao có thể làm hại cả đời hắn như thế?

    Chính nàng không rời hắn đượng, cũng không thể lưu lại bên cạnh hắn. Chính nàng cũng nên rộng lượng, để hắn cưới lão bà, rồi sau đó len lén cùng hắn qua lại. Nói như thế, hai bên đều mãn ý. Nguyệt Lâm cũng là cô nương tốt, cưới Tiểu ngưu cũng không có gì không tốt. Chính nàng không những không nên đuổi Tiểu Ngưu đi, lại còn phải ra sức tác thành.Nghĩ đến chuyện tác thành, trong lòng sư nương lại như có giấm. Người khác nhìn hai người không hiểu đượng nội tâm, sư nương tin rằng, quan hệ của hai người tuyệt không phải chỉ là quan hệ nhục thể. Nếu như chỉ như thế, sư nương đã sớm quên Tiểu Ngưu rồi.

    Bởi vì nàng luôn nhớ đến Tiểu Ngưu, không thể xa hắn, nên mới truy tìm. Nàng có thể đằng vân giá vũ, tìm Tiểu Ngưu quả thật rất dễ. Nàng rất dễ dàng đã tìm ra Tiểu Ngưu, thấy hắn nổi lên chánh khí, can đảm liều thân cứu một cô nương bình dân xa lạ, đối với tấm lòng hiệp nghĩa của hắn, chí khí anh hùng như thế, thì rất bội phục. Nếu như đổi lại vị trí của Tiểu Ngưu là một nam nhân bình thường, , tranh trước sợ sau, hai đao giắt lưng thì sao? Như thế thì không có khả năng.

    Sau đó lại thấy Tiểu Ngưu cũng hai nữ nhân ngồi cùng ngựa, lại thấy cùng Xuân Viên ở cùng phòng, cùng Điềm Nữu định thân, rồi nhiều chuyện nữa, sư nương cũng không nói rõ được chính mình có cảm giác gì, nói chung là không cảm thấy tốt. Nguyên tắc của nàng làng, nhất định phải làm cho hắn, đem hắn trở lại bên cạnh nàng, để cuộc sống nàng thêm tươi đẹp, làm nàng được hạnh phúc.

    Sau cùng sư nương lại ra tuyệt chiêu, để Tiểu Ngưu lựa chọn. Cuối cùng, Tiểu Ngưu chọn cùng nàng lên đường, điều đó làm cho sư nương phi thường hài lòng. Như thế cũng nói lên vị trí của Tiểu Ngưu trong lòng nằng trọng yếu ra sao, cũng nói lên hắn cũng tương tự không thể từ bỏ nàn. Như quả Tiểu Ngưu thật sự không tới, nàng phải giải quyết ra sao?Nàng thật sự có thể vô cớ giết Điềm Nữu không? Tin rằng nàng cũng không tàn nhẫn như thế.

    Hôm nay hai người đã đến một tiểu trấn gọi là Đông Sơn. Nơi này cách Kim Lăng chỉ một ngày đường. Bởi vì Kim Lăng trước mắt, sư nương cũng không gấp. Ước hạn với người kia cùng với nàng, cũng còn mấy ngày nữa. Bây giờ sư nương chỉ muốn cùng Tiểu Ngưu tận tình khoái hoạt một lần, để tiểu nam nhân này đối với mình càng thêm quyến luyến.

    Bọn họ tìm một khách sạn thật tốt, ăn tối xong, sư nương muốn vào phòng tắm. nàng có ý để Tiểu Ngưu lánh đi. Tiểu Ngưu thấy cơ hội tốt như thế đến, làm thế nào lại chịu đi? Làm ra vẻ mặt dày không biết xấu hổ, sư nương cũng có vẻ không biết làm gì, chỉ có thể đế hắn ở đó.

    Sau khác sạn có một phòng chứa bồn tắm, một khuôn mắt tươi cười bước vào. Sư nương vừa vào, hướng Tiểu Ngưu cười một cái, nói “Tiểu Ngưu nha, ta thật không quen có nam nhân ở bên nhìn ta tắm rửa. Như thế ta thấy rất xấu hổ.”

    Tiểu Ngư ôm lấy eo sư nương, mỉm cưới nói “Chẳng lẽ nam nhân của nàng cũng chưa nhìn nàng tắm rửa à?”

    Sư nương rất chắc chắn hồi đáp “Hắn cũng chưa từng. Khi ta tắm rữa, chỉ để nha hoàn bên cạnh. Họ giúp ta kỳ cọ, trước mặt nữ nhân cỡi đồ ra, ta cũng không có cảm giác gì.”

    Tiểu Ngưu cười hắc hắc, nói “Lão công của nàng cũng hồ đồ a? Thành thân lâu như thế, không ngờ lão bà của mình tắm rửa mà cũng chưa từng thấy, có còn là nam nhân không?”

    Sắc mặt sư nương nhất thời trầm xuống, nhẹ nhàng gỡ tay Tiểu Ngưu ra, nói “Nam nhân cùng nam nhân cũng không giống nhau Giống như ngươi,thích chu du nhàn nhã, trêu hoa ghẹo nguyệt, thuộc về loại công tử ca. Nam nhân của ta lại không phải. Hắn làm chuyện đại sự, nghiên cứu học vấn. Hắn cảm thấy hứng thú nhất là võ công, pháp thuật, đối phó tà phái, rất ít để tâm đến nữ sắc.”

    Tiểu Ngưu mặt dày nói “Nam nhân như thế không bằng ta.”

    Sư nương nói “Như thế cũng không chắc, nếu như luận về đánh nhau, 10 phần là ngươi không bằng ngón tay của hắn.”

    Tiểu Ngưu cười cáp cáp, cũng không tức giận, nói “Hắn có thể đánh nhau, ta không đánh với hắn. Đả kích địch nhân, phải chọn tử huyệt mà đánh. Đối với nam nhân như thế, ta cùng hắn đối phó nữ nhân, ta tin tưởng phương diện này mười phần hắn nhất định không bằng ta.”

    Sư nương nhéo tay Tiểu Ngưu mắng “Tên tiểu tử nàng, không bao giờ chịu đàng hoàng, ngươi nếu đến Lao sơn của chúng ta, chỉ sợ làm cho ta càng thêm rối. Ta không biết đem ngươi về Lao sơn là đúng hay sai nữa.”

    Tiểu Ngưu hôn lên mặt sư nương một cái, nói “Không quản đúng hay sai, ta đã theo nàng ra ngoài. Không thể lại đuổi ta đi. Tốt rồi, chúng ta bây giờ có chuyện quan trọng hơn, tình thoại từ từ hẵng nói. Nếu không, nước sẽ nguội hết mất.” Nói xong, Tiểu Ngưu dùng đôi tay háo sắc giúp sư nương thoát y.

    Tắm rửa phải dùng một thùng gỗ lớn, đem nước nóng rót vào trong thùng, trên mặt nước bốc khí trắng nhàn nhạt, Nếu như có yêu cầu, chỉ cần nói với lão bản, có thể cho thêm một ít hoa vào trong nước, để cho nói trôi nổi phía trên, xuất ra hương hoa, để cho người tắm xong trên thân có hương thơm.

    Sư nượng cũng yêu cầu thêm hoa, vì thế tiểu nhị cũng đã đem hoa tới. Tiểu Ngưu tự mình đem hoa rãi trên mặt nước, nhìn sơ qua, có thể thấy trên mặt nước thấp thoáng ánh sáng bảy màu.

    Tiểu Ngưu ôm sư nương, giúp nàng thoát y. Một đêm tốt như thế, không thể lãng phí thời gian quý báo. Tiểu Ngưu đem y phục trắng tinh của sư nương kéo xuống, phía trong là dây đai quần rất hấp dẫn, hai vai của sư nương cùng hai tay trắng như tuyết làm nhàn tình của Tiểu Ngưu sáng lên. Không chỉ trắng, mà còn có phong thái phong mãn. Cũng là đặc điểm cùa sư nương. Bởi vì là một phụ nữ xinh đẹp, cái đẹp của nàng có phần dụ hoặc, rất trí mệnh, làm nam nhân đọa lạc, không thể thoát khỏi. Cùng với mị lực thiếu nữ của Nguyệt Lâm cùng Nguyệt Ảnh thì bất đồng.

    Một bên Tiểu Ngưu giúp sư nương thoát y, một bên chảy nước bọt. Không chỉ nhãn tình sáng lên, hạ thân đã cứng lên, sư nương cũng là người từng trải, rất dễ dàng đã phát hiện ra phản ứng của Tiểu Ngưu.

    Trong lòng sư nương rất mãn ý, nói “Tiểu Ngưu nha, ngươi lại nghĩ đến chuyện xấu rồi. Hôm nay ngươi phải nhẹ nhàng một chút, không nên làm như muốn lấy mạng ta.”

    Tiểu Ngưu một bên cởi dây đai quần của sư nương, một bên cười nói “Sư nương nha, chẳng lẽ không muốn ta mạnh mẽ một chút sao? Mạnh mẽ một chút mới giống hình tượng nam nhân, mạnh mẽ cũng có tư vị mà.”

    Sư nương dùng khẩu khí như trẻ con làm nũng nói “Không có, không có, ta muốn ngươi ôn nhu một chút mà.”

    Tiểu Ngưu cứng đầu nói “Nhẹ cũng tốt, mạnh cũng tốt, chỉ cần cao hứng là tốt.”

    Sư nương khen “Lúc này mới đúng là hảo nam nhân của ta, tiểu nam nhân.” Nói xong, torng mắt sư nương lộ ra nét xuân tình mị hoặc. Không cần nói dạng sắc quỷ như Tiểu Ngưu, cho dù là chánh nhân quân tử, cũng không thể chống cự mà không loại.

    Sau khi Tiểu Ngưu cỡi xong dây đai quần của sư nương, hai đại vưu vật đoạt nhân tâm như hai vầng trăng sáng hiện ra trước cặp mắt háo sắc của Tiểu Ngưu. Này thì trắng, nàng thì sáng, này thì vun tròn, lại còn hai hạt bồ đào phía trên, làm chi Tiểu Ngưu muốn đình chỉ hô hấp.

    Tiểu Ngưu quên cả việc thoát y, không kiềm được đưa tay cầm lấy hai cái vưu vật, liên tục ấn ấn, liên tục xoa xoa,miệng thì khen “Sư nương nha, rất là tốt, làm sao mà vuốt một cái lại không kiềm được muốn vuốt tiếp. Ta thật sự có phúc khí, kiếp sau cũng muốn tiếp tục được vuốt.”

    Theo động tác của tay hắn, xuân tâm của sư nương cũng đại động, thân người phát nóng, sư nương hổn hển nói “Tiểu Ngưu nha, ngươi đối với ta cho tốt, làm cho ta thư sướng, nếu như thế, ta không những theo ngươi đến kiếp sau,cả đời này cũng theo ngươi.”

Page 5 of 5 FirstFirst ... 345