CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 1 of 2 12 LastLast
Results 1 to 10 of 15
  1. #1
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (25 Phần) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 1

    Nàng nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường. Năm giờ chiều. Hết giờ làm việc đã lâu mà sao thủ trưởng của nàng chưa tới. Sáng nay, lúc đi qua cổng thường trực vào sở nàng gặp ông. Ông gọi to:
    - Cô Bích Loan này, sau giờ làm việc ở lại gặp tôi một chút nhé, tôi có việc cần trao đổi với cô.

    Bích Loan nhớ lại ngày đầu mới về sở, nàng đã không có cảm tình với thủ trưởng của mình. ông ta lúc nào cũng quan trọng hóa vấn đề, lúc nào cũng "tôi có việc cần trao đổi với cô, Bạn đồng nghiệp cũng đã xì xầm, ông ta mê Bích Loan. Có lẽ ông mê nàng thật. Bích Loan đẹp và có duyên. Cứ như hương thầm vậy, Bích Loan nhẹ nhàng, duyên dáng và tế nhi, đã thu hút biết bao chàng trai dù chỉ mới gặp nàng lần đầu. Thủ trưởng của nàng cũng vậy, say nàng như điếu đổ. Người ta nói, từ ngày nàng đã sang sông thì thủ trưởng tô ra thất tình một cách thảm hại.

    Người ta cũng không hiểu sao nàng lại quyết định làm vợ Sơn một cách nhanh chóng đến thế. Chồng nàng là một giáo viên Anh ngữ, người thấp bé, đeo kính cận loại nặng, trông không có gì đặc biệt cả. Con người đó lại là chồng của Bích Loan, xinh đẹp và duyên dáng như một nàng tiên, thì kể ra cũng là điều lạ cho những người ưa bàn tán chuyện của người khác.

    Bích Loan sốt ruột đứng dậy, cầm chiếc túi xách tay, đinh ra về thì thủ trưởng đến.
    - Chắc cô đợi tôi hơi lâu? - giọng ông oang oang nghe rất chối tai - có một việc cần nói cho cô biết để chuẩn bị. Ngày mai cô đi cùng với lái xe ra sân bay đón chuyên gia, đưa họ tới thẳng khu chuyên gia, lo chỗ ăn, chỗ ở cho họ đàng hoàng rồi về sở ngay.
    - Dạ, thưa anh sao hôm trước anh nói còn hơn hai tháng nữa bà chuyên gia mới sang kia ạ?
    - À, bà ta vướng chuyện gia đình không sang được nữa, hình như chồng bà ta đang ốm, nầm viện, nên thay bà là một chàng trai hãy còn độc thân. Anh ta muốn sang sớm. Như thế cũng là may cho ta, có chuyên gia giúp thì ta mới có cơ hội hoàn thành cái kế hoạch đang bỏ dở đó. Mà cô Bích Loan này, đây giấy giới thiệu ra sân bay đây, cô cầm lấy vì mai cô phải đi từ năm giờ sáng đấy.
    *
    * *
    Bích Loan cất giấy tờ vào túi xách, đạp xe về. Bích Loan về sở đã được ba năm rồi. Trong ba năm đó Bích Loan làm phiên dịch cho bà Eva - một phụ nữ có tài và rất lịch sự. Nay bà không sang được nữa, Bích Loan sẽ phải làm việc với một anh chàng nào đó. Loại đàn ông độc thân là hay bi ấm đầu lắm. Thôi được, cứ đợi rồi xem anh ta làm ăn ra sao. Bây giờ phải rẽ vào chợ mua ít thức ăn đã, ở nhà chằng còn gì cả. Sơn đang đợi nàng về.

    Khu nhà nơi vợ chồng nàng ớ là một khu tập thể dành cho giáo viên, nằm cạnh đường giao thông chính. Ở đây hầu hết là những dãy nhà lá, căn hộ này nối với những căn hộ kia bằng những lớp phên tre. Mỗi gia đình giáo viên ớ đây, thông thường, gồm một cặp vợ chồng và một đứa con. Cũng có gia đình thêm một bà mẹ nữa. Cũng có gia đình chỉ có một cặp vợ chồng như vợ chồng nàng. Tất cả họ đều được hưởng sự công bằng như nhau: Mỗi gia đình được mười lăm mét vuông để làm chỗ ở. Họ sống thật là ồn ào trong cái chật trội đó, vì nhà này nói gì, ăn gì, làm gì là cả cái khu tập thể đó đều biết. ăn thì họ không thể giấu ai được, vì mùi thức ăn mang tính độc lập của nó, cứ tự do mà bay qua các căn hộ khác, nói thì họ ghé sát vào tai nhau để nói những điều bí mật, còn làm gì thì họ tắt đèn đi để cho những người bạn hàng xóm khỏi nhìn thấy, dù là vô tình thấy qua khe hở của những vách ngăn. Bích Loan mỉm cười khi nghĩ tới cô bạn hàng xóm. Mỗi sân cô ta làm tình với chồng xong cô thường múc nước rửa cửa mình. Mặc dù cô rất ý tứ, làm rất khẽ kháng, song tiếng động trong đêm nghe vẫn rõ, lần nào Bích Loan cũng biết. Hay là cô hàng xóm phía bên phải, có tật đi đái vào chậu rồi sáng mai mang đi đổ ngoài bờ rào. Cô bạn này mặc dù cố không gây ra tiếng động, song cô không sao kìm hãm được sự hoạt động tự do của các cơ quan trong người cô, nên ờ bên này Bích Loan nghe rõ mồn một. Ban ngày thì tiếng bà cụ phòng bên ru cháu vang cả dãy nhà. Thằng bé được nuông chiều, quấy, suất cả tiếng nằm trên tay bà mà không chịu ngủ. Thỉnh thoảng Bích Loan muốn được nghe một băng nhạc nhẹ, chỉ dám bật đủ nghe, mà bà cụ cũng chạy sang, nói:
    - Cô Bích Loan! xin cô làm ơn tắt đài đi hộ, tôi ru cháu xa xả đã hơn một tiếng đồng hồ rồi mà nó vẫn còn chưa chịu ngủ cho.

    Bích Loan thấy thật không công bằng chúi nào cả. Bà cụ cứ làm như thằng bé không chịu ngủ là lỗi tại nàng. Nàng không có một thú vui nào, một trò giải trí, tiêu khiển nào sau giờ làm việc ở sở, ngoài mấy băng nhạc nhẹ và chiếc đài mà nàng mua từ ngày còn học ở nước ngoài như một kỷ niệm, thế mà cũng không được tự do sử dụng.
    *
    * *
    Nàng đạp xe về tới nhà, trời đã xâm xẩm tối. Trời mùa đông tối sớm.
    Sơn đang dừng ở bậc cửa ra vào, đợi nàng. Anh mừng rỡ khi trông thấy vợ, vội hỏi:
    - Sao em về muộn thế?
    Em gặp thủ trưởng bàn chút việc của ngày mai. Anh đói bụng lắm hả? Để em thay quần áo rồi nấu cơm ngay.
    - Bích Loan vui vẻ nói.
    - Anh nấu cơm rồi, chỉ còn chờ em về làm thức ăn nữa thôi - Sơn vừa nói vừa theo vợ bước vào nhà.

    Bích Loan vội lôi ớ dưới gầm giường ra một chiếc chậu nhôm, múc nước từ một chiếc xô nhôm bên cạnh đổ vào chậu. Nàng tháo bọc măng tươi buộc sau xe đạp, cười khoe với Sơn, nhưng lại có ý xin lỗi chồng:
    - Em về muộn, chợ tan, chẳng còn gì để mua nữa, thấy có một bà bán ít măng tươi ngon, em mua về, mình xào ăn tạm vậy anh nhé!
    - Anh thế nào cũng được, em khỏi lo.

    Bích Loan vội bắc chảo lên bếp dầu.

    Một chiếc bếp dầu được kê vào một góc của căn phòng. Họ không có bếp riêng. Căn phòng mười lăm mét vuông được chia ra làm ba phần. Phần lớn nhất là nơi kê một chiếc giường đôi mà họ được mua cách đây không lâu bằng phiếu mua hàng cưới. Bên cạnh chiếc giường đôi là chỗ dùng để nấu cơm mà ta vẫn gọi là bếp. Bếp của vợ chồng nàng gồm có một chiếc bếp dầu, Sơn mua tại căng tin của cơ quan, một xô dùng để đựng nước, một chiếc rổ đựng bát ớ a. Tất cả những thứ đó cùng với chiếc giường ngủ của vợ chồng nàng được ngăn cách với căn phòng ngoài bằng một tấm ri đô. Phía bên ngoài tấm ri đô là nơi dùng để tiếp khách mà ta vẫn gọi là phòng khách. Nơi đó kê một chiếc giường một, gỗ đã mục, những con mọt khoét gỗ khiến mùn gổ rơi lả tả xuống sàn nhà. Chiếc giường này vừa là chỗ để cho khách đến chơi ngồi, vừa là chỗ ngủ cho khách ở xa tới. Bên cạnh kê một chiếc bàn. Chiếc bàn này Sơn được nhà trường cấp cho làm chỗ để chấm bài và soạn bài lên lớp. Mới đây vợ chồng Bích Loan mua được một chiếc tủ con để đựng những thứ lặt vặt Phía trên tủ kê chiếc đài mà Bích Loan mang từ nước ngoài về. Tất cả quần áo và những thứ khác họ phải cho vào hai chiếc va li cũ, đặt dưới gầm giường.
    Bích Loan nhớ lại cái ngày gần cưới.

    Sơn dẫn Bích Loan tới gặp ông hiệu phó của trường để xin phòng ở, vì ông hiệu phó này phụ trách về đời sống của anh em trộng trường. Khi còn ở độc thân, Sơn ớ chung một phòng, cũng nhà tranh vách đất, trời mưa phải mang chậu ra hấng các chỗ dột, cũng mười lăm mét vuông, với một anh bạn đồng nghiệp có vợ con ở nhà quê Mỗi người được hơn bảy mét vuông.

    Khi Sơn yêu Loan, thỉnh thoảng có đưa nàng về phòng mình. Anh bạn cùng phòng lúc đầu còn vui vẻ đón tiếp Bích Loan, sau vì anh ta cứ phải đi sơ tán hoài nhà hàng xóm, nên mỗi lần Bích Loan tới thăm Sơn, anh ta không còn mặn mà như trước nữa, mặc đù anh vẫn ngồi lại, ăn một quả chuối và uống một tách trà do Bích Loan mời. Rồi sau đó anh đề nghị Sơn mua một tấm liếp về để ngăn phòng. Tuy người này không nhìn thấy người kia song họ biết rất rõ nhau.

    Gần ngày cưới, Sơn không thể ở lại căn phòng hơn bảy mét vuông đó được, vì dù sao thì anh và Bích Loan cũng sẽ là một cặp vợ chồng, một gia đình hẳn hoi. Sơn nghĩ, có khi đưa Bích Loan đi theo, ông hiệu phó sẽ nể anh hơn mà tỏ lòng từ thiện cấp cho anh một căn phòng rộng hơn một chút.

    Khi anh gõ cửa nhè nhẹ, không ai trả lời, anh gõ mạnh hơn, thì một ông già to bệ vệ, mặt chảy xị, mắt híp lại, cất giọng thủ trưởng, gắt:
    - Đang giữa trưa anh đến có việc gì?
    - Dạ, cháu chào bác? Thưa bác đây là Bích Loan, vợ chưa cưới của cháu. Chúng cháu sẽ tổ chức vào ngày mười lăm tới.
    - À anh định mời lôi tới dự mít tinh à, tôi bận lắm không tới được đâu.
    - Dạ thưa bác, cháu muốn đề nghị bác xét, cho cháu xin một căn phòng rộng hơn một chút. Hiện tại cháu ớ một căn phòng có bảy mét thôi ạ.
    - Ở chật lấy vợ càng ấm, ở rộng làm gì, anh lấy vợ vào mùa đông ở thế là tết lắm rồi, ấm lắm rồi. Hai người nằm chung một chiếc giường một càng ấm.

    Sơn tái người đi vì giận, song anh đành chịu chứ biết làm sao, biết kêu tới ai. Loan im lặng đi bên Sơn không nói gì cả.

    Bữa cơm tối đã chuẩn bị xong.

    Trên mâm một bát măng sào mớ, nóng bốc khói và một ớ a lạc rang với mắm. Nồi cơm tuy Sơn nấu đã lâu, song vì ủ vào một chiếc bao tải nên vẫn còn nóng. Họ ngồi ăn, thỉnh thoảng mới nói vơi nhau một vài câu. Ăn xong, Bích Loan nhận phần rửa bát để cho Sơn được nghỉ ngơi và soạn bài ngày mai lên lớp.
    Dọn dẹp xong, Loan cũng mệt và cũng phải đi nghỉ vì ngày mai nàng phải ra sân bay đón anh chàng chuyên gia kia từ năm giờ sáng. Nàng đi ngủ trước Sơn. Thấy nàng thay quần áo, Sơn khẽ nói:
    - Em đợi anh một chút, anh cũng mệt, cũng muốn cùng em đi nghỉ sớm hôm nay.

    Họ tắt đèn và lên giường nằm. Họ nằm trong bóng tối. Hai căn phòng hàng xóm phía bên trái và bên phải vẫn còn ánh đèn và tiếng nói oang oang. Họ đang có khách.

    Sơn choàng tay qua người vợ, luồn tay dưới áo nàng, mân mê hai bầu vú nàng. Hai bầu vú tuy đã bị Sơn nắn bóp mỗi đêm, song vẫn còn rất đầy đặn, cứng ánh đưa tay cởi nút áo của nàng rồi cởi quần nàng. Những động tác này bao giờ anh cũng làm trong bóng tối. Kể từ ngày lấy nhau, chưa bao giờ anh nhìn thấy cơ thể trần truồng của nàng dưới ánh sáng ban ngày hay dưới ánh điện của ban đêm. Dù là ban ngày hay dù là ban đêm mà để đèn thì người khác vẫn nhìn thấy họ, rõ mồn một qua vách nứa, qua các khe hở của các bức tường bằng đất.

    Họ hôn nhau trong bóng tối, họ vuốt ve nhau trong bóng tối, họ nằm lên người nhau trong bóng tối. Họ không dám thở mạnh, họ không dám kêu mặc dù có lúc hưng phấn lên cao làm họ muốn kêu lên. Họ buông nhau ra cũng hết sức khẽ kháng để các giát giường khỏi gây tiếng động cọt kẹt. Mỗi lần giao hợp xong nàng cũng không dám bật đèn lên, múc nước rửa ráy như cô bạn hàng xóm vẫn làm. Nàng chỉ dùng một chiếc khăn để lau thôi. Năm tháng cứ thế qua đi, chuyện tình của nàng vẫn vậy Vẫn cứ Sơn là người chủ động, vẫn cứ bắt đầu là một cánh tay choàng qua người nàng, rồi vẫn những ngón tay ấy cởi áo quần nàng ra, rồi những nụ hôn, rồi Sơn đưa một ngón tay, chỉ một ngón tay thôi, nàng cũng không hiểu sao Sơn chỉ dùng có một ngón tay thôi, chọc vào âm đạo của nàng, rồi Sơn nằm lên người nàng, rồi Sơn cho dương vật của mình vào âm đạo nàng. Tất cả chỉ xảy ra trong vòng năm phút. Nàng nghe tiếng thở rất mạnh và tiếng rên khe khẽ, ư ứ bi kìm lại trong cuống họng của chồng và Sơn buông nàng r8, nằm vật xuống. Nàng thấy những giây phút đó trôi đi quá nhanh, nàng chưa kịp nhận ra tâm trạng của mình thì nó đã chấm dứt.
    Có lần Sơn hỏi nàng:
    - Em thấy thế nào khi chúng mình làm tình với nhau?
    Nàng không trả lời, mà hỏi lại chồng:
    - Anh thấy thế nào?
    - Anh thấy đê mê khó tả lắm. Anh sướng nhất là lúc tinh khí phóng ra. Còn em, em thích nhất lúc nào?

    Nàng cũng chẳng biết là nàng thích nhất lúc nào. Vì có lẽ chẳng lúc nào nàng được thích nhất. Nhưng để cho Sơn vui, nàng nói:
    - Em thích nhất lúc anh cho vào, rút ra.

    (Hết Phần 1 … Xin mời xem tiếp Phần 2)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #2
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 2) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 2


    Nàng là một cô gái mơ mộng. Nàng có những mong muốn rất kỳ lạ. Hồi còn con gái, chưa yêu ai, khi còn đang ở trong cư xá của sinh viên, ban đêm khi nghe tiếng chó sủa, hay liếng nhạc xa xa vẳng lại - một người nào đó quên không tắt đài - nàng cũng thổn thức. Nàng ước mơ một khung cảnh: Trời mưa lã chã, từng hạt mưa rơi tý tách vào khung cửa sổ bằng kính, nàng nằm trong tay người tình của nàng, trần truồng, và quằn quạ i trong niềm hoan lạc say mê với một bản nhạc nhẹ, êm ái, du dương và hơi buồn một chút. Nàng sẽ quằn quại, đau đớn không phải vì đau khổ, thất vọng mà vì nàng quá hạnh phúc, quá đam mê trong ái tình với người tình đó, trong khung cảnh đó. Nhưng từ ngày yêu Sơn, lấy Sơn cho tới nay, nàng chưa bao giờ có được, dù chỉ một phần mong ước đó.


    *
    * *

    Máy bay từ tứ hạ cánh. Từ trên cao nhìn xuống thấy một vùng đất trống. Những mái nhà ngói đỏ, thấp nằm rải rác xung quanh. ở đây không có nhiều máy bay.

    Lần đầu tiên Anton sang công tác lại Việt Nam. Đáng lẽ ra anh cũng không sang lần này, song bộ xây dựng cử anh đi vì bà Eva đang mắc chuyện gia đình.

    Anton là kỹ sư kiến trúc. Cùng đi với anh lần này còn có vài ba kỹ sư nữa, nhưng họ chuyên về ngành khác. Có cả một cô gái nghiên cứu về nghệ thuật dân gian. Cô tên là Tina. Tina là bạn cũ của Anton từ khi hai người còn để chỏm.

    Bích Loan và anh lái xe ra đúng lúc máy bay hạ cánh. Họ trình giấy tờ cho mấy anh công an, rồi đi vào phía bên trong. Bên trong, đoàn chuyên gia Thụy Điển cũng vừa ở trên máy bay bước xuống. Khi Bích Loan và họ đã làm xong công việc xã giao, nàng giúp họ nhanh chóng làm thủ tục, đưa họ lên xe về khu chuyên gia. Bích Loan chỉ có trách nhiệm phiên dịch trực tiếp cho Anton thôi, còn ba người kia thuộc về cơ quan khác. Khi đưa Anton về phòng ở của anh, nàng mới có dịp để ý kỹ. Anh cao to, cân đối, bụng không hề to như những ông tây khác mà Bích Loan đã gặp. Mái tóc anh xoăn một cách tự nhiên, nước da lai rất gợi cảm. Có lẽ mẹ anh hay cha anh là người châu Phi chăng? Đôi mắt nâu đen dưới làn mi dài,cong vút như mi con gái. Chiếc mũi cao, đôi môi hơi dày nhưng trông vẫn thanh tao. Một chàng điển trai, chắc là phải một tá người yêu ở bên nước. Cái cô gái ban nãy đi bên cạnh, cứ đứng sau lưng anh, dí sát bộ ngực đẫy đà vào lưng anh, miệng cười toe toét, mắt lúng liếng đưa tình, chắc cũng là một cô bồ của anh ta. Vè đây là họ ngủ với nhau ngay thôi mà, bất kể anh ta đã có vợ hay cô ta đã có chồng ở bên nước.
    - Xin cám ơn chị nhiều! Nhưng việc còn lại tôi sẽ tự làm, khỏi phiền đến chị nữa - Anton khẽ nói, khi thấy Bích Loan trầm ngâm và có vẻ mệt mỏi.
    Nàng giật mình, vội quay lại, nói:
    - Có gì đâu anh? Vâng, có lẽ anh đi nghỉ một chút cho đỡ mệt. Lát nữa chị phục vụ sẽ mang các thứ cần thiết tới cho anh và chị ấy sẽ chỉ cho anh nhà ăn ở đâu, rồi anh sẽ đi ăn trưa. Có gì ngày mai tôi sẽ quay lại. Chắc anh đã biết tôi sẽ là người phiên dịch trực tiếp cho anh trong suốt thời gian anh làm việc tại nơi này?
    - Dạ, chị có thể cho tôi xin số điện thoại của chị để tiện việc trao đổi không ạ?
    Bích Loan lúng túng, nàng nói:
    - Tôi không có số điện thoại anh Anton ạ. Tôi sẽ cho anh số điện thoại của thủ trưởng tôi, anh liên hệ với ông ta. Thôi chào anh nhé! Chúc anh mọi sự tốt lành!
    - Chào chị?
    Họ bắt tay, tạm biệt nhau.

    Lúc này Anton mới có dịp ngắm kỹ Bích Loan. Hôm nay vì đi đón chuyên gia, như thường lệ mỗi lần đi đón họ, Bích Loan vẫn mặc hơi khác ngày thường một chút.

    Nàng mặc một bộ áo dài màu xanh thiên lý, màu tươi mát và nhã nhặn, làm tôn nước da trông mịn của nàng. Mái tóc nàng dài, buông xuống bờ vai. Trông nàng giống một nữ sinh hơn là một phụ nữ. Khuôn mặt nàng không trang điểm, song vẫn rất đẹp, những nét đẹp của phụ nữ A châu, thanh thoát và giản dị. Nàng đẹp? Phụ nữ Việt Nam quả là đẹp! Người ta đồn quả không sai. Anton nghĩ vậy.

    Thì cứ trông nàng mà xem. Bộ áo dài may rất vừa người, bó sát lấy tấm thân thon thả của nàng. Ngực nàng đầy đặn và cao. Chiếc cổ trắng muốt, cao, có ngấn. Một khuôn mặt tỏa sáng như ánh trăng. Đôi mất rất xa xôi, hơi buồn; Chiếc mũi nhỏ trông hơi ngộ nhưng xinh xắn và chiếc miệng cười tươi, e lệ, rất quyến rũ.

    Anton đứng nhìn nàng cho tới khi bóng nàng khuất hẳn. Anh quay trớ lại phòng, ngả người xuống giường, định nằm nghỉ một lát rồi sang rủ Tina đi ăn trưa thì có tiếng gõ cửa. Anh đoán chị phục vụ mang khăn mặt vào cho anh.
    - Xin mời vào! - Anh nói to.

    Người xuất hiện sau cánh cửa không phải là chị phục vụ mà là Tina. Nàng ưỡn ẹo bước vào. Cặp mông và cặp vú nhô cao, hiện rõ dưới lớp vải mỏng dính phủ lên người nàng. Đất này đang ở vào thới kỳ se lạnh, nhưng đối với nàng thời tiết này mới dễ chịu làm sao. Cũng chính thời tiết này làm nàng hưng phấn kỳ lạ. Nàng đã có người yêu ở Thụy Điển. Họ đã đính hôn, nhưng nàng chưa muốn làm lễ cưới. Nàng muốn sang Việt Nam một chuyến đã.
    Lần này đi lại có cả anh chàng Anton đẹp trai kia, bạn thời để chỏm của nàng. Hồi nhỏ họ ớ cùng một khu phố, học cùng một trường, cùng nhau đi cắm trại vào mỗi kỳ nghỉ hè. Rồi gia đình nàng chuyển đi thành phố khác. Họ xa nhau từ đó. Mỗi người mỗi ngả. Nàng theo học trường nghệ thuật dân gian, còn Anton theo học ngành kiến trúc.
    - Em ngồi một mình buồn quá anh Anton à! Xứ này có lẽ cũng hơi buồn cho em đấy. Chưa đến giờ ăn trưa đâu, em sang ngồi tán gẫu với anh một lúc cho vui, anh không phản đối chứ? - Nàng nói.
    Anton không trả lời câu hỏi của nàng, anh nói:
    - Mới tới đất này được có mấy phút mà em đế kêu buồn rồi thì làm sao em ở lại được một khoảng thời gian như đã đăng ký?

    Tina kém Anton có một tuổi, nhưng Anton vẫn gọi Tina là em và xưng anh.
    Tina ngồi xuống giường, bên cạnh Antơn, quàng tay lên vai anh. Nàng nũng nịu:
    - Anh Anton? Anh còn nhớ hồi nhỏ chúng mình đi cắm trại với nhau không? Anh còn nhớ chúng mình hôn nhau dưới bụi cây không? Nếu em không theo cha mẹ đi thành phố khác thì nhất định là em yêu anh rồi và anh đã là chồng em rồi, anh có nghĩ thế không? Bây giờ anh có muốn hôn em không?

    Anton chưa kịp trả lời, chưa biết mình sẽ phải xử sự ra sao với cô bé này thì nàng đã đưa cả hai tay ghì lấy đầu anh, kéo sát vào mình, đặt lên môi anh một chiếc hôn dài, ướt, mềm mại.

    *
    * *

    Ai cũng cho mầng Anton phải có nhiều bạn gái, và chuyện tình đối với anh phải diễn ra hàng ngày. Sự thật không phải vậy.

    Từ trước cho tới nay, trong cuộc đời anh mới chỉ lướt qua hai bóng hình phụ nữ. Mới chỉ có hai phụ nữ bước vào đời anh, dừng chân lại một khoảnh khắc rồi lại ra đi, chúng để lại gì cho anh cả.

    Người phụ nữ đầu tiên đến với anh là một cô gái Đức. Anh gặp cô trên bờ biển tại Tây Ban Nha., Sau khi kết thúc trường trung học, anh đi một chuyến du lịch sang Tây Ban Nha. Cô gái Đức này cùng mẹ đi nghỉ mát tại nơi này. Cô gái làm quen với anh. Cô đưa anh về phòng tại một khách sạn sang trọng. Cô róc rượu mời anh uống rồi cô khêu gợi anh, đúng, cô chủ động khêu gợi anh. Cô cởi bỏ quần áo. Đầu tiên cô cởi bỏ chiếc áo ngoài, rồi cô cởi chiếc nịt vú ra. Vú cô mới đẹp làm sao. Lần đầu tiên trong đời, anh gần một người con gái, được nhìn tận mắt cặp vú bằng da bằng thịt của đàn bà. Vú cô to, cao và chực, rất đẹp. Hai núm vú săn và nâu lại vì cô tắm nắng biển đã nhiều ngày. Anh nhìn như dán chặt hai mắt vào vú cô Đầu anh choáng váng. Trước mắt anh như có hàng trăm ánh sao đang rơi xuống biển cả, làm cho mặt biển vốn đã sáng lấp lánh lại càng lấp lánh hơn. Anh như người lần đầu nhìn thấy biển, lần đầu muốn đạp lên những con sóng lớn để tiến ra xa, ngoài khơi, nơi có muôn vàn hấp dẫn và lôi cuốn.

    Con thuyền của anh run rẩy lướt trên sóng.

    Anh bước lại gần cô. Cô mỉm cười, kéo anh ngồi xuống. Cô đặt môi vào môi anh. Làn môi anh run run chạm nhẹ vào môi cô. Một luồng điện nóng bỏng chạy râm ran trong toàn bộ cơ thể anh. Và khi cô đưa đầu lưỡi của mình liếm môi anh, lách vào miệng anh, mút lưỡi anh, cặp môi cô và cặp môi anh ướt đẫm, thì luồng điện nóng bỏng không còn chạy râm ran trong cơ thể anh nữa mà chạy rần rật, như đất cháy toàn bộ cơ thể anh. Anh như người đi biển lần đầu chưa quen sóng. Càng ra xa thì sóng càng to song lại càng hứng thú. Cớ kéo tay anh đặt lên cặp vú mình, bảo anh bóp cho đã. Núm vú cô nhọn, lúc này đã cương cứng. Anh lúng túng như người chèo thuyền đang ngợp sóng. Cớ mỉm cười khích lệ. Nụ cười của cô như những giọt nước mát làm dịu đi cơn say sóng của anh. Đôi tay nóng của anh từ từ lướt trên cặp vú cô. Làn da vú mịn màng, mát lạnh dưới đôi tay nóng bỏng ngư cát rang trên sa mạc của anh. hai vú cô đẫy đà, rắn căng. Mười ngón tay anh lướt trên hai bầu vú căng tròn đó. Ròi cô cởi bỏ nốt chiếc xi líp mỏng tang, trông rõ cả những sợi lông lồn vàng óng ánh. Cô kéo đầu anh vục vào lòng cô, dạy anh cách liếm cửa mình. Đầu tiên cô vạch đám lông rậm ra hai bên cho anh thấy rõ hai mép lớn của cửa mình, sau hai mép lớn là tới hai mép nhỏ. Một miếng thịt đỏ au nổi lên ở giữa, kế đó là một khe hở khá to, trông khá rõ. Cô bảo anh đó là nơi anh sẽ cho dương vật của mình vào khi nó đã cương rắn chắc.

    Không phải là anh không có một hiểu biết gì về người phụ nữ. Anh cũng đã đọc sách, xem các tạp chí khiêu dâm. Mỗi ìân mẹ anh dọn phòng, tìm thấy một tờ tạp chí khiêu dâm, bà lại cần nhằn, rằng sao anh không tìm lấy một cô gái nào đó để kết bạn, để dẫn về nhà mà làm tình với nhau, sao lại cứ phải xem cái của chết tiệt kia mới được.

    Anh cũng đã vào rạp xi nê xem những cuốn phim trần truồng, mỗi người đàn ông ngồi một phòng riêng, có máy chiếu phim riêng, có để sẵn một túi ni lông và giấy chùi. Nhưng tận mắt nhìn thấy các bộ phận trên cơ thể đàn bà và tận tay được sờ mó chúng thì đây là lần đầu tiên.

    Người anh hoàn toàn mất thăng bằng. Anh như đang trôi dạt tới một bến bờ nào đó, bồng bềnh trên sóng. Anh đỡ người cô xuống giường, phủ lên người cô một tấm thân rắn chắc. Mắt cô sáng long lanh.

    Anh rụt rè đưa lưỡi liếm xung quanh các mép, rồi thu lại và thọc sâu lưỡi vào lỗ âm đạo. Cùng lúc anh đưa hai tay bóp hai vú và xoa hai núm vú cô. Cô nhắm mắt lại, rên khe khẽ. Thỉnh thoảng người cô lại nảy lên như bị điện giật. Anh cũng không thể chịu được nữa. Dương vật anh cương lên dưới lớp vải quần. Khúc đầu của nó cứ rục rịch như muốn chọc thủng lớp vải quần lót để ra ngoài.

    Mới đây thôi, có lâu la gì đâu, trước khi gặp cô, anh chỉ cần nhìn thấy một bức tranh bán khỏa thân của người phụ nữ, thì dương vật anh đã cương cứng lên rồi, đôi khi tinh khí tự phóng ra ướt đẫm. Tuổi trẻ quá nhạy cảm với những điều mới lạ, hấp dẫn.

    Giờ đây, trước mắt anh một tấm thân trần truồng lồ lộ ra thế kia, nào mông, nào vú, nào những lỗ, những khe đam mê, gợi cảm thế kia, nó bằng xương bằng thịt mà anh đã chạm vào bằng tay, bầng lưới, bằng môi của mình thì làm sao anh có thể kìm nổi.

    Tay anh run bán lên, anh không sao cởi nổi các nút áo và nút quần của anh. Lại còn đôi giày nữa chứ. Anh cố gắng lấm mới đẩy được đôi giày ra khỏi chân. Cô giúp anh cởi nốt chỗ quần áo. Cô cầm dương vật của anh vuốt ve, mơn trớn làn da nâu phủ bên ngoài, đưa lên môi hôn và liếm, cọ cọ khúc đầu mịn, bóng, nhắn thín, nơi có một khe hở và một vài giọt nước trong đang rỉ ra, vào hai môi nóng của mình. Sau đó cô đút nó vào miệng, tưởng chừng như quết hết nó vào trong họng, rồi lại từ từ nhả nó ra ngoài. Anh nầm im, có cảm giác tinh khí đang dồn lại một chỗ và chuẩn bị phóng bắn ra ngoài. Cái dương vật chưa một lần chạm phải lớp da thịt mềm mại và đỏ au kia, cứ to dần lên, nhận rõ. Rồi cô nằm ngửa, dùng hai ngón tay banh hai mép lồn, bảo anh cho dương vật vào cái lỗ đang mở rộng, phập phồng, nâng lên hạ xuống theo nhịp thở của cô. Anh từ từ cho vào, song anh hồi hộp quá nên mấy lần cho vào vẫn không trúng. Cô bèn cầm dương vật của anh kẹp vào giữa hai đùi nóng ran của mình, rồi từ từ ấn nó vào lỗ lồn. Khi khúc đầu nhẵn bóng, nâu hồng đó đã vào được bên trong thì cô từ từ buông tay ra. Anh không sao diễn tả hết cảm giác đê mê, rung động của mình. Lúc đầu anh còn ấn từ từ. Cô hét lên: Nhanh nữa lên, mạnh nữa lên, thế, thế... Thế là anh bèn tăng tốc độ làm mạnh dần cho tới lúc cô lại hét lên và đưa tay kéo dương vật của anh ra khỏi lỗ lồn cô. Anh bỗng thấy người nhẹ lâng lâng như đang bay lơ lửng trên không trung. Cái cảm giác của người đang hôn mê, sấp ngất. Anh nhìn thấy một dòng sữa trắng, đặc quánh phóng ra, rơi xuống đám lông lồn vàng óng của cô. CÔ đưa tay xoa chỗ đó, rồi xoa tới hai bầu vú. Khắp người cô dính như keo.

    Người phụ nữ thứ hai bước vào đời anh rồi lại lặng lẽ ra đi, đó là một cô gái ả Rập, có đôi mắt to, cặp vú rất to và nước da bánh mật.

    Cô và anh học cùng một lớp sinh ngứ. Họ quen nhau ngay từ ngày đầu. Sau một tuần thì trở nên gắn bó. Cớ mời anh về phòng của mình ở cư xá, nấu cơm theo kiểu ả Rập mời anh ăn. Họ vừa ăn vừa nhìn nhau đắm đuối. Lần này anh không còn lúng túng, sợ hãi như lần đầu mới ra biển gặp con sóng to nữa. Anh cầm chắc tay lái, phóng thẳng con thuyền ra khơi, cưỡi trên sóng bạc đầu.

    Anh kéo cô ngồi sát vào mình, đặt lên môi cô một chiếc hôn. Cớ không né tránh. Môi cô mềm và nóng. Anh mút lưỡi cô Lưỡi cô cũng nóng. Từ lưỡi anh truyền sang cô một sức hút cực mạnh, lan xuống tận cửa mình cô. Cô ngồi im, không dám chuyển động, dường như nếu chuyển động thì cảm giác thần tiên đó sẽ tan biến đi. Anh bế cô đặt lên lòng mình. Hơi thở của người con gái đã dồn dập khiến anh trở nên luống cuống. Anh đưa tay luồn qua lớp váy, sờ bầu vú to và cứng của cô, cô không phản đối. Từ bàn tay anh tỏa ra một luồng điện, khiến toàn thân cô run lên. Anh dìu cô vào giường, cô cũng không nói gì cả. Anh cởi quần áo cô ra: Một tấm thân của người con gái có nước da nâu bóng, cặp vú to và cao, cặp mông quyến rũ. Anh bứt vội quần áo ra khỏi người, ngả tấm thân nâu bóng, chắc nịch lên tấm thân cũng nâu bóng có hai bầu vú cao như hai ngọn đồi kia. Họ như hai ngọn núi lửa nóng rừng rực đè lên nhau. Người con gái nằm im không động đậy, trông như một pho tượng đồng láng bóng. Vú cô nhô cao. Bộ vú to, cao, đẹp như thế bao giờ cũng thu hút sự chú ý của đàn ông. Anh chà sát ngực mình vào hai vú cô. Cô rên lên và từ từ khép hai làn mi dài, cong vút lại. Cô khép bộ đùi lại như có ý muốn dấu đi cái vật quí giá nhất của người con gái, vì quá hưng phấn cứ đang mỗi lúc một nở to ra, và cái miệng thứ hai của người con gái đang mỉm cười e lệ.

    Anh úp mặt vào hai vú cô, hít hít mùi thơm tỏa ra từ hai núm vú. Anh đưa lưỡi mút hai núm vú. Người cô dưới lên, vú cô cao cứ dưới lên liên tục. Chân cô giang rộng, anh nhìn rõ những giọt nước nhờn nhờn, sanh sánh đang rỉ ra từ khe lồn cô. Nhân lồn cô nhô cao như một ngọn cù lao ngoài khơi. Lúc này cô không có ý khép đùi lại nữa. Cô nằm giang rộng cặp đùi sang hai bên, để lộ một miệng cười rộng, rất tươi như một bông hoa màu đỏ. Bông hoa ướt như vừa được người làm vườn dọn dẹp và tưới hoa. Người anh mỗi lúc một nóng ran. Anh đưa lưỡi liếm những hạt nước còn đang đọng lại trên những cánh hoa. Môi anh day day cái hòn cù lao đang nổi lên ở giữa biển. Hòn cù lao bi kích thích càng cương lên, mọng như một trái chín. Da lồn xung quanh hòn cù lao đỏ ửng lên. Anh liếm hết mọi chỗ xung quanh hòn cù lao đó rồi đột ngột chọc thẳng lưỡi vào lỗ lồn cô đã mở rộng. Lưỡi anh ngoáy nhanh trong đó như người ta đang ngoáy một nồi cháo nóng vậy. Lúc này cô không chỉ dưới người. Cả người cô quằn lại vì hưng phấn. Sau khi đã hôn khắp mọi nơi trên cơ thể cô, sau khi nước nhờn ở cửa mình cô đã tiết ra ướt một góc tấm trải giường, anh mới cho dương vật của mình vào lỗ lồn cô. Bỗng cô thét lên một tiếng kinh khủng, mặt cô biến sác, anh vội ngừng lại, rút dương vật ra. Một dòng máu tươi rỉ ra từ khe lồn của cô. Đây là lần đầu tiên cô chung đụng với đàn ông và đã bị anh làm rách mất màng trinh. Những lần sau, khi chung đụng với nhau, cô cũng vẫn còn đau đớn. Anh không còn cảm thấy khoái cảm nữa. Mặt khác càng ngày cô càng tỏ ra tẻ nhạt trong sự hiểu biết của mình. CÔ tỏ ra ngây thơ, a hiểu biết. Cớ hay hỏi anh "Tại sao": Tại sao anh không hôn em ở ngoài đường phố hay trước chỗ đông người? Tại sao anh không cầm tay em khi đi qua đường? Tại sao anh ít nói thế? Tại sao anh không thích đi xem đồ hay xem quần áo với em mà anh cứ thích đi các cửa hàng sách?

    Anh đến với cô do sự đam mê của tuổi trẻ là chính và lúc đầu anh cũng thấy thích cô. Có lẽ anh thôi cô trước thì đúng hơn.

    Trước khi đi học, ở nhà bố mẹ cô đã hứa gả cô cho một người ả Rập rồi. Nay cô bị mất trinh, cô lo lắm. Anh cũng rất lo cho cô và cảm thấy ân hận. Anh xin chuyển sang học ở một lớp khác. Rồi họ xa nhau hẳn.

    Từ đó cho tới nay đã bao năm tháng qua đi rồi, anh vẫn chưa hề chung đụng hay gắn bó với một người phụ nữ nào khác. Anh cũng không có ý định làm quen với họ. Anh cũng chưa một ìân vào thăm các nhà chứa. Anh không cảm thấy sự đòi hỏi của xác thịt. Anh cần một cái khác kia, nó là cái gì thì anh không cắt nghĩa nổi. Anh vẫn chưa tìm được nó.

    Hàng ngày anh đi làm ớ sở về, ăn cơm, rồi vào phòng riêng đọc sách hay nghe nhạc. Thỉnh thoảng anh cũng có ngao du với bạn bè nhưng chỉ là mấy thằng con trai còn độc thân thôi. Bà mẹ anh thấy con quá trầm ngâm, kham khổ sống như một cụ già thì cũng lấy làm lo, mong anh thường xuyên đưa bạn gái về chơi.

    Có lần anh cũng đưa một cô bạn về chơi, theo anh cô rất dễ thương và đáng yêu. Chồng cô là thủy thủ của một tàu đánh cá, cứ đi biền biệt. Anh rất mến cô. Nhưng cũng chẳng có gì xảy ra cả.

    *
    * *

    Sau khi đã tặng anh một chiếc hôn dài, say đắm, Tina cầm bàn tay đang run của anh đặt lên vú mình. Anh lướt nhẹ năm đầu ngón tay lên đôi vú to và rắn chắc của cô, rồi bỗng nhiên anh dừng lại, đưa tay cài lại hàng cúc cho cô.

    Tina mờ to đôi mắt, hết sức ngạc nhiên. Anh điên hay sao thế Miếng ngon đến mồm rồi mà còn không biết ăn. Được người ta đến tận nơi hiến thân cho, không biết ơn thì chớ, lại còn không biết điều. Chỉ có những thằng đàn ông hâm hấp nóng như anh mới bỏ lỡ dịp may như thế, một tấm thân ngồn ngộn, gợi tình như Tina thì một trăm thằng đàn ông, phơi một tràm thằng thèm khát, ao ước. Tina hận lắm, từ trước tới giờ chưa có ai dám làm phật ý cô điều gì cả Được rồi, đã thế thì cô cho biết tay. Cớ đứng dậy, đi thẳng ra cửa, không thèm rủ anh cùng đi ăn trưa nữa.

    (Hết Phần 2 … Xin mời xem tiếp Phần 3)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!





    Last edited by Congtu; 04-16-2009 at 02:14 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #3
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 3) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.


    Phần 3

    Ở chỗ Anton về, Bích Loan đạp xe thẳng về cơ quan. Nàng cần gặp thủ trưởng để báo cáo lại công việc và sau đó xin nghỉ nửa ngày. Bỗng nhiên nàng cảm thấy mệt mỏi như người bi ốm.

    Lúc nàng bước vào nhà đã thấy Diễm Ngọc đang cười nói oang oang với Sơn ớ trong nhà. Thấy Bích Loan, Diễm Ngọc reo lên:
    - Chào chị ba, gớm lâu lấm rồi mới trông thấy chị. Đi đón chuyên gia hay sao mà mặc áo dài chị?


    Diễm Ngọc là em của Sơn. Diễm Ngọc là bạn thân của Bích Loan. Hai người cùng học với nhau khi còn là sinh viên, ở chung cư xá. Hai người rất khác nhau về tính tình. Diễm Ngọc rất đẹp, ngày trước là hoa khôi của trường đại học, luôn miệng cười nói, đôi khi cười ré lên trong lúc xung quanh không có ai cười ca. Diễm Ngọc học không giôi như Bích Loan nhưng lại rất khéo tay đan lát, may vá và bỏ ra rất nhiều thời gian để trang điểm.

    Nhà Diễm Ngọc giàu có. Ba mẹ Diễm Ngọc, thời còn Pháp thuộc, là chủ một hãng buôn nước mắm Phú Quốc, có tới tám tòa biệt thự rải rác ở các phố chính tại Hà Nội. Sau ngày Hà Nội giải phóng, nhà nước đã tịch thu mất bảy trong số tám tòa biệt thự của gia đình Diễm Ngọc, chỉ để lại cho gia đình cô có một tòa nhà hai tầng tại phố Bà Triệu. Tại đây Diễm Ngọc sống cùng ba mẹ và hai anh trai.

    Sơn là anh thứ hai của Diễm Ngọc. Sơn không hợp với ba và nhất là không hợp với anh trai. Cả hai người đều nóng tính, rất hay cãi lộn. Có lần găng tới mức cả hai đều cầm dao định đâm nhau thật sự. Từ ngày Sơn nhận công tác Sơn chuyển vào ở hẳn trong trường, bỏ lại tất cả, không mang theo mình một thứ gì. Không lấy bất cứ một thứ gì của gia đình. Thỉnh thoảng, năm chừng mười họa mới về qua nhà chốc lát thăm bà mẹ và cô em gái.

    Khi tốt nghiệp đại học, trở về nước, Diễm Ngọc mời Bích Loan tới ở nhà mình một thời gian, trong khi chờ phân công công tác. Nhà Bích Loan ở xa, nên khi được Diễm Ngọc mời, nàng chạp nhận ngay. Hôm Diễm Ngọc và Bích Loan về nước, anh Sơn ra đón cả hai. Họ quen nhau từ ngày ấy.
    Sơn tỏ ra rất có thiện cảm với Bích Loan.

    Từ ngày có Bích Loan về ở cùng với Diễm Ngọc, Sơn năng về thăm mẹ hơn và mỗi lần về đều ở lại lâu hơn. Sơn đưa Diễm Ngọc và Bích Loan đi chơi, đi nhà hát, đi xem xi nê, đi ăn. Lúc đầu còn đi bộ ba, sau Sơn chỉ đưa mình Bích Loan đi thôi. Diễm Ngọc biết anh mình đã say Bích Loan, cô không ghen với anh mình hay với Bích Loan, ngược lại cô rất mừng. Đã từ lâu cô muốn ghép Bích Loan cho anh mình mà chưa dám. Một phần vì cô sợ anh mình trông xấu mã thế, mà Bích Loan kiều diễm thế kia, sao sánh nổi. Nhưng đàn ông đâu có cần phải đẹp. Đàn ông nhiệt tình là đủ rồi. Anh mình xấu mã nhưng cứ tấn công mạnh, kiên trì cưa là nhất định Bích Loan đổ Điều này Diễm Ngọc không lo lắm. Điều làm Diễm Ngọc lo nhất là quá khứ của Bích Loan. Liệu Bích Loan có đủ sức để tiếp nhận một tình yêu mới chưa khi mà vừa mới đây thôi nàng còn chìm ngập, tắm trong biển nước mát đau thương của ái tình?

    Bích Loan khi còn học ở nước ngoài có yêu một người con trai, học trên Diễm Ngọc và Bích Loan một khóa, ngành thổ nhưỡng. Mối tình thầm lặng, chỉ diễn ra một chiều, làm Bích Loan đau khổ khôn chừng. Bích Loan yêu anh mà không một lần dám thổ lộ. Trâu đi tìm cọc chứ sao cọc lại đi tìm trâu.

    Cứ mỗi khi nhìn thấy anh, dù bất cớ ở đâu, trên trường, trong cư xá hay thư viện, là chân Bích Loan bủn rủn, tim nàng đập rối loạn, nàng như muốn té xỉu. Về nhà, nàng bỏ cơm, nằm đấp chăn khóc rưng rức. Nỗi niềm này chỉ có Diễm Ngọc là người duy nhất biết được.

    Thương bạn, nhiều ìân Diễm Ngọc đinh gặp anh, hỏi thẳng:
    - Anh Lê Khanh, anh có thương Bích Loan không thế, anh hành hạ nó tới bao giờ nữa?


    Bích Loan là một cô gái có lòng tự trọng, nàng không cho Diễm Ngọc được hé mở với Lê Khanh cái điều tuyệt bí mật kia.

    Bản thân nàng cũng không thể khẳng định được, Lê Khanh có yêu mình không.

    Nhiều lúc, Bích Loan có cảm giác, Lê Khanh yêu nàng. Đó là những khi ngồi học tại thư viện, bất chợt nàng ngẩng mặt lên, thấy anh đang chăm chú nhìn nàng, đôi mắt rất đen của anh nhìn nàng như chứa đựng một nỗi niềm, khiến nàng trở nên lúng túng. Mùa hè anh đi thực tập với đoàn địa chất, anh cũng gửi thư về cho nàng.

    Nhưng nhiều lúc anh trớ nên khó hiểu. Có lần, sau đợt thực tập trở về, anh tới thăm nàng, tặng nàng một bông hoa tàn, không nói gì với nàng cả, chỉ đứng im lặng nhìn qua khung cửa sổ, ra phía xa xa, nơi những chiếc lá cây đã nhuộm sang màu vàng của mùa thu se lạnh.

    Rồi anh học xong, anh về. Cũng chưa nói gì với nàng cả Họ chia tay nhau.
    Nàng còn ở lại, anh về. Suốt cả năm tháng học ớ trường đại học, nàng không để ý tới một ai, ngoài anh. Nàng chưa biết tới ái tình, chưa một lần hôn ai, cũng chưa một lần được ai hôn. Nàng không biết tới cuộc sống tình dục, chưa một lần đụng chạm tới đàn ông. Tất cả, dù là trong suy nghĩ nàng chỉ dành cho mình anh. Nàng nung nấu một ý nghĩ, ngày về nàng sẽ tìm anh, cho dù anh có ở tận chân trời, cuối bể. Nàng sẽ nói tất cả cho anh nghe. Dù sao, như vậy cũng làm cho nỗi đau khổ âm thầm của nàng được vơi đi.

    Cái ngày ấy đã đến. Đó là cái ngày mà Sơn ra đón Diễm Ngọc và nàng. Nàng đã trở về để đi tìm lại hạnh phúc mà nàng đã để rơi trong những năm tháng qua. Nhưng cái hạnh phúc đó chẳng bao giờ nàng gặp lại được nữa. Nàng về muộn quá rồi. Người tình cũ của nàng đã bỏ nàng ra đi vĩnh viễn. Anh đã mất vì căn bệnh ung thư.

    Chưa bao giờ nàng thấy mình cô đơn như lúc này. Cảnh ăn chực nằm chờ công việc khiến cho nàng lại càng buồn tủi mặc dù gia đình Diễm Ngọc cũng quan tâm và quí nàng. Thỉnh thoảng nàng cũng đáp chuyến tàu nhanh về thăm gia đình nang ở nơi xa. Lòng nàng dịu đi một chút khi nàng về với cha mẹ. Nhưng rồi ở mãi nhà cũng chán, cũng chẳng biết làm gì. Nhìn cảnh đồng trắng nước trong, một dòng sông bạc mờ mờ, xa xa vài con thuyền vật vờ trong gió heo hút, tự nhiên nàng cứ muốn rơi nước mắt. Nàng nhớ anh vô hạn. Nàng không chịu được cái cảnh đó nàng lại đáp một chuyến tàu nhanh lên với Diễm Ngọc.

    Ngoài đường phố đông nghịt người. Hôm nay là thứ bảy. Họ đi chơi. Từng đôi trai gái ăn diện, yêu nhau, lướt qua nàng. Nhìn mát họ cũng đủ thấy họ đang tận hưởng một hạnh phúc tràn trề của tình yêu. Còn nàng, nàng lủi thủi một mình, đi bộ về nhà Diễm Ngọc.

    Trong lúc nàng hoang mang và trống trải như vậy, thì Sơn đã đến với nàng. Nàng không tỏ ra vồn vã trước sự quan tâm của Sơn, song cũng không tử chối. Dường như Sơn là người chủ động trong mối quan hệ này. Sơn mời nàng đi chơi cùng với Diễm Ngọc, nàng cũng đi. Sơn mời nàng đi chơi riêng với anh, nàng cũng đi, mặc dù nàng chẳng cảm thấy hứng một chút nào cả. Nàng không một chút rung cảm trước Sơn theo kiểu người con gái rung động trước một chàng trai, song nàng quí anh.

    *
    * *
    Diễm Ngọc và nàng đã nhận công tác. Diễm Ngọc được phán về một trường đại học, còn nàng về một cơ quan thuộc bộ xây dựng. Cả hai người đều ở Hà Nội. Về sở, nàng xin cơ quan một chỗ ở tập thể. Một căn phòng mười tám mét vuông gồm bốn cô gái chưa có gia đình ở với nhau. Ba cô kia dùng ba bếp dầu kê ờ ba góc, tự nấu cơm lấy sau giờ làm việc. Nàng báo bếp ăn tập thể. Từ khi nhận công tác nàng cũng ít tới thăm Diễm Ngọc, một phần vì từ chỗ nàng ở tới nhà Diễm Ngọc cũng xa, Diễm Ngọc lại có người yêu, lúc nào cũng cập kè bên nhau, phần khác, thứ bảy nào Sơn cũng đến thăm nàng.

    Mọi vật ở trên đời đều tuân theo một quy luật nhất định. Cái gì sẽ đến thì tất nhiên, dù sớm hay muộn, cũng sẽ đến. Và, cái ngày Sơn tỏ tình với Bích Loan cũng đã đến.

    Một buổi tối mùa hè đầy ánh trăng.

    Trường của Sơn vắng lặng. Học sinh về nhà nghỉ hè chưa lên. Các giáo viên mỗi người một ngả, người về thăm quê, người đi nghỉ biển theo tiêu chuẩn công đoàn.

    Sơn và Bích Loan đứng trên lầu ba hóng gió. Ban ngày nóng như rang, nhưng ở trên lầu cao này lúc nào cũng mát. Gió thổi từ cánh đồng vào mát rượi, nhất là vào ban đêm như lúc này. Hai người đứng bên cửa sổ mở. Trăng dát vàng lên khu nhà lá phía trước, lên các khung cửa kính của nhà cao tầng, nơi Bích Loan đang đứng bên Sơn. Phía cạnh cầu thang, bên lối đi, một căn phòng gác xép vẫn còn ánh điện.

    Mọi vật thật yên tĩnh. Cái yên tĩnh trong khung cảnh tự nhiên thường là chỗ dựa cho những chàng trai khi muốn biểu lộ tình cảm của mình với người con gái. Có trăm ngàn cách tỏ tình ở trên đời này. Có những chàng trai thổ lộ tình yêu của mình với người mình yêu bằng những lời lẽ rỗng tếch, nhạt nhẽo mà ai cũng có thể bắt gặp trong những trang tiểu thuyết tình bi thảm, như: "Anh yêu em, em là cả đời anh, anh không thể sống thiếu em được, anh thà chết đi còn hơn là không có em..." Nhưng cũng có chàng trai vì một lý do nào đó mà không thể nói bằng lời được. Không nói lên lời được mà cô gái vẫn hiểu, rất hiểu. Cô đón nhận chiếc hôn đầu không một lời giải thích. Bích Loan vốn là người thích những gì sâu sắc Tất nhiên nàng chờ đợi sự thổ lộ tình yêu của người tình theo kiểu không cần lời nói. Cho tới bây giờ Bích Loan vẫn không khỏi ngạc nhiên và thất vọng khi nhớ lại những lời tỏ tình của Sơn vào cái đêm đó, khi họ đứng bên khung cửa sổ, dưới ánh trăng.

    Giọng Sơn run run:
    - Chúng mình yêu nhau có ai nói gì không hả Bích Loan?


    Bích Loan vừa ngạc nhiên vừa buồn.

    Bích Loan chưa bao giờ yêu Sơn cả, dù bằng lời nói hay bằng cử chỉ. Sao Sơn lại ngộ nhận "chúng mình yêu nhau như thế? Vả lại dù Bích Loan và Sơn có yêu nhau, thì sao lại cần phải biết "có ai nói gì không". Tại sao tình yêu của Sơn và Bích Loan lại phải phụ thuộc vào những người đó? Bích Loan không thể hiểu được.

    Bích Loan biết Sơn đã theo đuổi mình từ những ngày đầu Chẳng phải ông anh cô bạn có một tấm lòng cao thượng và vô tư, không vì một lý do gì đâu. Mọi cố gắng và mọi nhiệt tình đều bắt đầu từ một lý do nào đó. Thật ra Bích Loan không yêu Sơn, song tính nàng cả nể, không dám từ chối những lời mời mọc, những đưa đón của Sơn, nhất là khi gia đình Diễm Ngọc đã giúp đỡ Bích Loan quá nhiều.

    Sơn hỏi Bích Loan rất khẽ, như sợ ai nghe được. Bích Loan im lặng. Sơn nắm lấy những ngón tay thon nhỏ của Bích Loan, kéo sát nàng vào người mình. Bích Loan đẩy Sơn ra và kêu lên:
    - Đừng làm vậy anh Sơn?
    Sơn khẽ kháng:
    - Bích Loan, nói khẽ thôi, không có ông Hải ở gác xép cạnh cầu thang nghe được đấy.


    Bỗng cửa phòng gác xép cạnh cầu thang hé mở, có người sấp bước ra khôi phòng, ánh đèn hắt ra phía Sơn và Bích Loan đang đứng. Sơn kéo Bích Loan ra xa hơn, tránh luồng ánh sáng. Đang đà kéo Bích Loan ra xa, Sơn bỗng hôn lên môi nàng. Bích Loan mứn chặt môi lại.
    Tiếng Sơn thì thào:
    - Em há miệng ra một chút, cho anh hôn môi em!


    Môi Sơn giá lạnh, nhạt nhẽo. Bích Loan không có một cảm xúc nào cả. Bích Loan chỉ thấy chua chát và cay đắng cho riêng mình.

    Năm nay nàng hai mươi ba tuổi rồi. ớ tuổi nàng những người con gái khác đã có một hạnh phúc riêng ổn định. Nhiều đứa bạn cùng học với nàng đã có người yêu ngay từ năm thứ nhất. Chúng bước vào đường tình một cách thật êm ả. Chúng nó yêu và được yêu. Sợi chỉ hồng đi vào đời chúng nó cứ thẳng tắp. Còn nàng, hai mươi ba tuổi mới được nhận chiếc hôn đầu giá lạnh và nhạt nhẽo, ước mơ của nàng chỉ đạt được đến đó thôi sao? Chiếc hôn đầu tiên trong đời người con gái nhận được chỉ như vậy thôi sao? Nó đánh dấu vào trang giấy cuộc đời nàng, nó sẽ là một kỷ niệm đi suốt quãng đời còn lại của nàng, nó là cái điều mà nàng mong đợi bấy lâu nay. Nay nó đã đến, nó chỉ là vậy thôi sao? ôi, thật là kinh hoàng, không thể là như thế được. Điều nàng mong đợi phải là điều khác. Nó phải thay đổi và xáo trộn toà ri bộ cuộc sống tình cảm của nàng kia. Nàng phải khóc lên, đau đớn, quằn quại vì sự thay đổi đó. Nó phải bùng cháy, thiêu đốt tất cả những gì vẫn tồn tại theo một lẽ thường. Nhưng người thiêu cháy nàng chắc chắn không phải là Sơn.

    Sau này khi đã là vợ Sơn rồi, nàng vẫn không hiểu, sao sự việc lại diễn ra như vậy, ngoài ý muốn của nàng. Và, thế là một ìân nữa nàng lại thất vọng trong cuộc đời.

    Sau cái đêm tỏ tình với nàng, quan hệ giữa Sơn và nàng không ra nếp cũng không ra tẻ. Đáng lẽ ra nàng phải nói, thật cho Sơn biết những cảm xúc của nàng đối với Sơn. Đáng lẽ ra nàng phải trả lời Sơn dứt khoát. Đáng lẽ ra nàng không được tiếp tục cái trò chơi mèo vờn chuột đó nữa. Nhưng nàng lại không làm thế. Nàng vẫn cứ để cho Sơn đón đưa nàng. Nàng yếu đuối và cả nể. Nàng không cương quyết. Đến lúc nàng nhận ra tính cả nể và không cương quyết của mình trong tình yêu lác hại như thế nào, thì đã quá muộn. Nàng cay đắng nhận phần thất bại về mình và tự an ủi rằng, số phận về đường tình duyên của nàng là vậy. Nàng sống theo bổn phận của người vợ đối, với Sơn. Nàng hy vọng năm tháng sống gần gũi bên nhau trong tình nghĩa vợ chồng sẽ làm nàng yêu Sơn.

    (Hết Phần 3 … Xin mời xem tiếp Phần 4)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #4
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 4) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 4


    Khi còn theo học ở trường đại học, cũng như khi đã đi làm ở sờ, lúc rỗi rãi, bọn con gái thường tụ lại, bàn đến đủ các thứ chuyện trên đời: Nào là chuyện quần áo, giày dép, cô này đẹp, cô kia xấu, cô này đi với anh này, cô kia đi với anh kia, nào là chuyện nhìn thấy họ hôn nhau v.v... Rồi khi các cô đã có người yêu, có chồng, ngoài những đề tài trên và những chuyện thường ngày như thức ăn đắt đỏ con bé đêm qua nóng cả đêm, ông chồng hay đòi hỏi v.v..., các cô còn bàn đến cả những chuyện về dục tính. Bích Loan thường nghe chăm chú, nhưng không tham gia bàn bạc.

    Người tỏ ra có kinh nghiệm nhất trong ái tình có lẽ là Ngọc Liên. Ngọc Liên học cùng khóa với Bích Loan, lại về làm việc cùng phòng với Bích Loan. Hai người tuy không thật thân nhau như Diễm Ngọc với Bích Loan, song đối xử rất tất với nhau, không bao giờ nghĩ xấu hay nói xấu về nhau cả.

    Chuyện tình của Ngọc Liên thì mãnh liệt lắm. Ngọc Liên yêu ngay từ năm thứ nhất một anh, học trên hai khóa. Khi anh về nước thì Ngọc Liên yêu một anh khác ở thành phố khác. Họ gặp nhau khi đi nghỉ mát. Sau đó ít lâu Ngọc Liên đi nghỉ đông tại một vùng ờ ngoại ô thành phố, Ngọc Liên yêu một anh trông rất thư sinh, học xuất sắc, vượt lớp. Sau đó một năm, Ngọc Liên yêu một ông tiến sĩ, đã có vợ và ba con.

    Tất cả những cuộc tình đó đều được diễn ra trong bóng tối Nhưng tai mắt người đời vốn tinh lắm. Trước sau rồi họ cũng biết, họ bàn ra, tán vào. Bích Loan không thích cái kiểu ngồi lê mách lẻo của những hạng người nhiều thời gian đó. Ai cũng đoán, khi Ngọc Liên trở về nước, với cái quá khứ vẻ vang kia chắc Văn Quang, chồng chưa cưới của Ngọc Liên sẽ chia tay với Ngọc Liên thôi. Song Ngọc Liên và Văn Quang vẫn làm đám cưới và Bích Loan cũng tới dự. Họ đã có với nhau một đứa con trai. Rồi Văn Quang được điều vào nam công tác. Văn Quang muốn mang vợ con theo, nhưng Ngọc liên nhất định không nghe, với lý do "ở đâu quen đấy, anh thích đi thì cứ đi đi, để em và con ờ lại, em không muốn rời sớ, bỏ một chỗ làm mà rất nhiều người mong không được."

    Ngọc Liên đẹp, và có sức quyến rũ đàn ông, lại thích đàn hát, hát hay. Thỉnh thoảng cơ quan cũng có tổ chức các buổi hội diễn văn nghệ để chọn nhân tài nghiệp dư cho hội diễn ca khúc mùa xuân của thành phố, lần nào Ngọc Liên cũng đoạt giải. Do phải tập tành cho các buổi văn nghệ, đôi khi Ngọc Liên cũng mải mê, bù khú với bạn bè, thành ra Ngọc Liên quan hệ rất rộng. Anh chồng của Ngọc Liên càng ngày càng ghen. Ngọc Liên có quan hệ với một người trong đội văn nghệ, có tài chơi vi Ô lông, tài nói giỏi nhiều ngoại ngữ, và có tài biết làm tình.

    Có lần Ngọc Liên tiết lộ:
    - Người ấy chơi hàng tiếng đồng hồ không biết mệt, biết đủ các kiểu, biết điều khiển bân thân không cho tinh khí phóng ra sớm. Chơi với người đó đã lắm, đê mê lắm Bích Loan ạ.


    Những người mà Ngọc Liên có mối quan hệ đó đều đã có gia đình. ông tiến sĩ đã về nước. Họ vẫn đi lại với nhau. Nhau lần họ đã đèo nhau đi về những miền quê xa xôi, mà người thành phổ ít ai để ý tới, để du hí với nhau, để bàn đến một cuộc sống trong tương lai: Hai người sẽ bỏ vợ, bỏ chồng để chung sống với nhau. Nhưng rồi họ cũng không đủ sức để làm được việc đó.

    Sau ông tiến sĩ đó, bước vào đời Ngọc Liên là một ông tiến sĩ khác, hiệu trưởng một trường đại học loại cỡ ở Hà Nội. ông này ngót nghét năm mươi tuổi, đầu hói, có nước da như da gà chọi. Trông thế nhưng làm tình cực giỏi. Theo nhận xét của Ngọc Liên, ông là người tình giỏi nhất trong số những người tình mà Ngọc Liên đã trải qua.

    Rất quí Bích Loan, Ngọc Liên mới nói:
    - Đừng yêu bọn trẻ ranh Bích Loan ạ. Bọn trẻ ranh trông thì mát mất đấy, song chúng lớ ngớ lấm. Hãy yêu những người từ ba mươi đến năm mươi. Họ tài hoa trong mọi lĩnh vực. Họ biết chiều phụ nữ, họ lại rất giỏi làm tình.

    Rồi Ngọc Liên kể, mỗi ìân ông hiệu trưởng đến thăm nàng, mẹ nàng đều ý tứ mời ông ở lại, vì trước sau thì ông cũng sẽ là con rể trong nhà này, sớm muộn thì con gái bà cũng sẽ ly dị. Bà giành cho Ngọc Liên và ông căn phòng trên gác. Suất đêm họ làm tình với nhau. Mỗi lần kéo dài tới hai tiếng đồng hồ, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, cả hai người thở hồng hộc, hừng hực như một đám rừng khô bị cháy. Ngọc Liên lơ lững trên chín tầng mây.
    Ngọc Liên còn tiết lộ cho Bích Loan biết, người đàn ông và người đàn bà họ khác nhau ớ điểm nào.

    Ngọc Liên nói:
    - Người đàn bà chỉ có thể ngủ được với người đàn ông mà họ yêu thôi, vì yêu nên họ mới có cảm xúc. Họ không có hứng chung đụng xác thịt với người đàn ông mà họ không cảm thấy yêu. Đàn ông thì không thế. Họ chẳng cần tình yêu. Tình yêu đối với họ chẳng có nghĩa lý gì cả. Tình dục mới là đĩeu quan trọng đối với họ. Họ có thể ngủ với bất cứ người đàn bà nào.


    Cũng như bà Lý ở cơ quan Bích Loan, than vãn:
    - Ông nhà tôi thật là dâm đãng, đã có vợ, và con gái đã lớn, mười bốn tuổi rồi, còn đi tàng tịu với nhiều cô. Ông ấy có thể chọc vào bất cứ chỗ nào, miễn là chỗ đó
    có một cái lỗ hở.


    *
    * *

    Bích Loan không thổ lộ những điều thầm kín nhất của lòng mình cho Ngọc Liên nghe bao giờ cả. Ngay cả Diễm Ngọc cũng không được biết tâm trạng phức tạp của Bích Loan. Cả hai cô đều nghĩ Bích Loan có một cuộc sống gia đình, một tình yêu êm ả với Sơn. Tất cả những gì Bích Loan làm được cho Sơn là nàng làm bằng nghị lực của mình. Nhiều lúc Bích Loan thấy mình như nghẹt thở. Nàng không muốn sống trong sự giả dối, nàng không muốn cứ lừa dối Sơn và tự lừa dối mình mãi như thế. Tại sao nàng cứ phải sống che đậy, không dám để cho mọi người thấy rằng, nàng chẳng hạnh phúc chút nào đâu, nàng đang quằn quại, nàng đã quá mệt mỏi với cuộc sống tẻ nhạt này rồi? Tại sao nàng cứ phải che đậy, quét lên nó một lớp sơn giả, nào có che được lớp gỗ đã mục ruỗng bên trong đâu.

    Ngẫm nghĩ những lời nói của Ngọc Liên, lúc đầu có cảm tướng như quá đáng, không phù hợp với người phụ nữ Việt Nam, muôn đời chung thủy, nhưng cuối cùng chỉ có đúng và đúng thôi. Ngọc Liên quả là một cô gái dũng cảm và chân thành. Trước tiên, Ngọc liên chân thành với chính bản thân mình. Thà rằng sống hết mình như Ngọc Liên, dù là trong một thời gian ngắn ngủi, còn hơn sống một cuộc đời bằng lặng, quá tẻ nhạt, giả dối như nàng.

    Từ những buổi đầu còn vụng trộm trong bóng tối, cho tới khi chính thức công khai, những lần chung đụng với Sơn nàng chưa bao giờ có được cái cảm giác như Ngọc Liên đã có.

    Ngọc Liên không tin rằng một người phụ nữ, một người vợ lại có thể rất yêu chồng, rất hạnh phúc khi người phụ nữ đó chưa một ìân được người chồng cho bay lên chín tầng mây cả. Có chăng chỉ là những phụ nữ ngày xưa, cam chịu nhẫn nhục với số phận đã định sẵn, với những phong tục và tập quán cũ, lâu đời hay những người phụ nữ sống với những ảo tưởng, tự lừa dối lòng mình mà thôi. Bây giờ thì Bích Loan thấy đúng, trăm ngàn lần đúng.

    *
    * *

    Nhìn lại trang tình sứ của mình, Bích Loan mới thấy nó tẻ nhạt và tội nghiệp làm sao. Suốt quãng thời gian yêu đương chỉ dám vụng trộm và lén lút.

    Khi Bích Loan dường như đã đồng ý rồi thì Sơn dẫn nàng tới phòng tổ chức của nhà trường để báo cáo chính thức. Từ nay, họ có quyền đi lại như những người yêu nhau. Bích Loan cũng phải dẫn Sơn đi trình thủ trưởng cơ quan mình như vậy, song họ vẫn không dám làm gì ngoài những cái hôn vụng trộm, nhanh chóng, trong ánh sáng mờ ảo hay trong bóng tối. Họ sợ mọi người nhìn thấy. Bích Loan mỉm cười chua chát nhớ lại, có lần bà Eva nửa đùa, nửa thật, nói:
    - Cô Bích Loan có thấy một điều gì rất lạ ở đất nước của cô không?
    Bích Loan chưa hiểu ý bà, thì bà cười:
    - Tôi thấy mọi người hôn nhau dưới lùm cây trong bóng tối, nhưng lại đương nhiên tụt quần ra, đái ở hè phố.


    Bích Loan cũng mỉm cười theo bà, nhưng nụ cười thật méo mó. Bích Loan và Sơn không hôn nhau ở phòng ở của Bích Loan vì trong phòng không lúc nào vắng người. Ba cô bạn đồng nghiệp đều có gia đình ở xa, mấy tháng các cô mới về thăm nhà một lần. Có lúc họ cũng đi chơi phố hay đi thăm bạn bè, song không phải lúc nào cả ba cô cũng đều vắng mặt.

    Căn phòng của Sơn tuy đã ngăn ra bằng vách nứa, họ cũng không dám hôn nhau tại đó.

    Sơn đưa Bích Loan lên tầng cao, nơi về ban đêm thường không có người đi lại. Họ thường đứng trên đó nhìn ra ngoài đường quốc lộ, nơi có những lều quán, mái lợp bầng giấy dầu đứng san sát. Lần đầu tiên cũng tại đây nàng nhận chiếc hôn đầu của Sơn. Rồi lần thứ hai cũng tại đây Sơn đã đưa tay luồn vào trong lớp áo, sờ, vuốt ve cặp vú nàng. Cặp vú nàng căng tròn và rắn vì trước Sơn chưa một bàn tay nào chạm tới, nó như một trái cây hãy còn ương.

    Nàng nghe rõ hơi thở dồn dập của Sơn phả lên mặt nàng. Tiếng Sơn thì thào:
    - Cho anh một tý?


    Rồi Sơn đưa tay ìân xuống phía dưới, luồn tay vào trong quần của nàng. Sơn đã tìm ra nó. Anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt nàng mờ mờ. Sơn đưa một ngón tay thọc vào chỗ đó. Nàng khẽ kêu lên, không rõ vì bị kích thính mạnh hay vì bị rát do ngón tay anh chạm vào. Nước nhờn chảy ra ướt đẫm tay Sơn. Cứ như người đang khát nước đi trên con đường mới rải nhựa giữa trưa hè, nhìn thấy trước mắt mình một cốc nước giải khát có đá, Sơn không thể kìm hãm sự kích thích của mình được. Anh bế thốc nàng ra một chỗ khác, kín đáo hơn. Nàng biết cái giờ phút đó đã đến. Nàng van anh:
    - Anh Sơn, thương em đi anh Sơn, đừng làm gì ớ chỗ này ca.
    - Em thương anh? Cho anh một chút thôi! - Sơn vừa nói đứt quãng, vừa thở dồn.


    Thấy Bích Loan như đang khóc, anh đặt nàng ngồi xuống, nhưng vẫn tiếp tục đưa tay sờ soạng nàng, một ngón tay chọc sâu vào lỗ hở của nàng.
    Đêm hôm đó, sau khi mỗi người đã về một nơi, cả hai đều phải lén đi thay quần lót. Quần của Sơn, do tinh khí đã phóng ra nhiêu lần, ướt đẫm. Nước nhởn cũng chảy ra ướt sũng chiếc quần lót của Bích Loan. Vẫn chưa có gì xảy ra cả, song nàng cảm thấy thật bàng hoàng, bước đi của nàng như khó khăn hơn, không được tự nhiên, thoải mái. Đúng như Ngọc Liên có ìân nói:
    - Đàn ông đã yêu là sờ mó.


    Cứ như người ăn mặn đang khát nước. Nàng là dòng nước mát đối với Sơn mà Sơn chưa được uống. Để tránh sự chú ý của người khác vì Sơn đang ở trong thời kỳ phấn đấu, Sơn thỏa thuận với Bích Loan, mỗi tuần hai lần sẽ đến đón nàng đi chơi. Đó là tối thứ tư và thứ bảy, sẽ đi chơi ở một chỗ nào đó, không về trường nữa.

    Ở trường các thày cô giáo phải tỏ ra mô phạm với học sinh, thậm chí không được cho học sinh biết là mình đã có người yêu. Các giáo viên cũng có cái nhìn rất khắt khe đối với nhau. Những giáo viên có nhà riêng ớ ngoài phố, chỉ có giờ dạy mới phải vào trường, ít va chạm hơn, đớ khổ hơn. Những giáo viên xin cư trú trong cư xá của trường thì chẳng bao giờ làm gì mà không bị ai theo dõi cả Họ cứ như những trinh thám của nhau. Cô gái này bước vào phòng của anh trai kia, rồi cánh cửa khép lại ngay sau khi cô bước vào thì chỉ vài phút sau cái tin này đã loan nhanh trong các dãy nhà tập thể. Anh này và cô kia đã bắt đầu ăn cơm chung với nhau. Cô này đang yêu anh này, rồi bỗng không hiểu vì sao cô thôi không yêu anh nữa, thì người ta bàn tán xôn xao, chỗ nào cũng có tiếng xì xào về cô, và người ta nhìn cô, từ hôm đó trở đi, với đôi mắt khác lạ. Còn cô giáo nào đã có chồng mà đi lại với người khác thì đó là một chuyện tày trời, không thể có được ở thế kỷ hai mươi này, ở trong cái trường mà Sơn đang dạy này.

    Cứ mỗi chiều thứ tư và thứ bảy hàng tuần, sau khi cơm nước xong, tắm rữa sạch sẽ, là Sơn đạp xe vào trung tâm thành phố đón người yêu. Lúc này Bích Loan đã là người yêu chính thức của Sơn.

    Người ta nói nước chảy đá mềm, quả không sai. Cứ kiên nhẫn là thành công. Trái tim Bích Loan không thực sự rung động trước tình yêu của Sơn, nhưng sự nhẫn nại và tấm lòng chân thật của anh đã chiến thắng sự yếu mềm và nỗi lòng hoang mang, trống trải của nàng vào thời điểm lúc đó.
    Sơn như người đi trên sa mạc, khát nước, đã bắt đầu được nhấp từng giọt, từng giọt nước mát trong lành. Có khi anh đưa nàng ra ngồi trên ghế đá, bên bờ hồ. Xung quanh hồ có nhiều ghế, song ghế nào cũng có người. Hoặc là những đôi tình nhân đang ngồi sát bên nhau ở những chỗ tối. Hoặc những cặp vợ chồng ngồi hóng mát ở những chỗ sáng hơn. Chỗ có nhiều ánh sáng nhất là nơi tụ tập đủ các hạng trẻ em. Chúng ra đây chơi cũng có, bán kem cũng có, mà đi rình mò xem những cặp tình nhân hôn nhau cũng có. Thỉnh thoảng, một vài anh công an áo vàng lại lướt qua những chiếc ghế đá. Ban ngày, họ đứng giữa các ngã tư để chỉ đường cho xe cộ chạy. Ban tối, họ cónhiệm vụ canh gác trật tự ở các công viên.
    Sơn nhớ có ìân, buổi tối, Sơn đưa Bích Loan vào công viên Thống Nhất ở Hà Nội. Anh đang cùng nàng đi tới một chiếc ghế đá dưới gốc dừa, trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, thì anh nghe tiếng ồn ào, xôn xao ờ đâu đó, bên cạnh, rất gần chỗ anh đang đứng.

    Tiếng một người:
    - Anh chị không làm gì à? Tôi thấy anh chị nằm đè lên nhau còn nói không làm gì. Anh chị có biết đây là chỗ nào không? ờ chỗ này anh chị không được phép làm những điêu bất chính như vậy. Xin mời anh chị theo tôi về đồn để làm biên bản. Chúng tôi sẽ làm biên bản để gửi về cơ quan của anh chị.


    Tiếng người con trai nén giận:
    - Chúng tôi không làm điều gì bất chính cả. Chúng tôi yêu nhau, chả lẽ không ngồi được ở đây để chuyện trò hay sao?...
    Vẫn tiếng người thứ nhất, cắt ngang, giọng hách dịch:
    - Anh chị chuyện trò thì được, song không được nằm lên nhau như vậy, mất thẩm mĩ lắm. Đây là công viên ở Hà Nội chứ không phải ở các nước bên lây. Anh không thấy lỗi của mình sao, lại còn cãi lý với tôi nữa?


    Rồi tiếng người con gái cất lên, giọng đầy nước mắt:
    - Thôi, chúng em xin lỗi!
    Cô quay sang người yêu:
    - Xin lỗi đồng chí công an đi anh!
    Sơn kéo tay Bích Loan, dắt đi tiếp.


    *
    * *
    Anh đưa nàng ra một chỗ vắng, ngoài cánh đồng. Chỗ này hoang vắng. Đó là một bãi màu ở ngoại thành Hà Nội, nằm bên cạnh một con lộ chính. Ban ngày cũng có nhĩeu xe cộ và người đi bộ trên con đường này. Nhưng ban đêm, như lúc này, thỉnh thoảng chỉ còn có một vài chiếc xe tải chạy qua thôi. Sơn dẫn nàng lên một gò đất cao giữa cánh đồng. Gọi là gò đất cao nhưng khi ngồi xuống thì lúa lút đầu người, nên người đi trên đường không thể trông thấy Sơn và nàng được. Mùi hương sen thơm ngào ngạt từ dưới đầm ao bên cạnh đưa lên. Ban ngày thường có những chiếc thuyền đi câu hay đi hái sen. Còn bây giờ tất cả đều chìm vào trong bóng tối im lặng...
    Sơn bế nàng đặt lên lòng mình rồi ghé môi vào miệng nàng, hôn. Bây giờ thì nàng không còn mứn chặt môi lại như lần đầu nữa. Nàng hé môi đón nhận những nụ hôn của người yêu và cũng hôn lại.

    Sơn lần cởi cúc áo nàng ra. Anh không cởi hết, chỉ cởi tới chỗ bầu vú nàng đã lộ ra. Dưới ánh sáng mờ ảo của bóng đêm tranh tối tranh sáng - trời không tối hàn, vi tuy không có trăng, song sao rất sáng, Sơn nhìn rõ cặp vú của người yêu. Sơn đưa tay mơn trớn cặp vú căng tròn như hai trái cây đang thời kỳ làm mật. Rồi bỗng như điên dại, Sơn bóp thật mạnh, bóp với hết sức lực của hai bàn tay mình như người đang nhào nặn một quả bột để làm bún vậy. Cặp vú nàng đẫy đà trong đôi bàn tay Sơn. Bóp một cặp vú còn trinh, căng tròn như thế mới đã tay.

    (Hết Phần 4 … Xin mời xem tiếp Phần 5)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #5
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 5) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 5


    Rồi Sơn đưa tay xuống phía dưới. Anh úp mặt nàng vào mặt anh, đưa hai chân nàng sang hai phía. Anh cởi nút quần của mình ra. Anh tụ i quần nàng ra, nhưng không dám tụt hết, chỉ tụt tới đùi nàng thôi. Bộ đùi nàng trông mới ngon lành làm sao! Nó trắng ngần, thon thả. Da đùi mát rượi. Anh đưa một ngón tay chọc vào lỗ hở của nàng. Ngón tay anh đã ướt. Anh nhét dương vật của mình vào lỗ hở đó của nàng. Vừa rút ra, vừa đâm vào. Anh chỉ dám đặt vào lỗ hớ của nàng một khúc đầu của dương vật thôi, một phần vì anh sợ nàng đau, phần vì nàng van anh đừng đưa vào sâu, nàng sợ anh làm mất trinh. Nàng muốn để dành đến ngày cưới. Lần nào cũng vậy, ra đây, họ đều. làm tình theo kiểu ngồi như vậy, quần chỉ tụt xuống đến đầu gối, và anh chỉ dám đặt một khúc rất ngắn của dương vật vào lỗ hớ của nàng. Thế mà lần nào cũng vậy, chỉ sau một giây là tinh khí của anh đã bắn vọt ra ngoài. Nàng chưa kịp hưng phấn cao thì anh đã lau chùi và kéo quần lên cho nàng.

    Mới tới chương trình tiếng thơ trên đài phát thanh anh đã rủ nàng ra về.
    Có lần nàng hỏi anh:
    - Sao đi chơi với em mà anh cứ đòi về quầy quậy thế?
    Anh cười:
    - Vì em làm anh hưng phấn quá, ngay từ đầu, và khi anh đã cho được tinh khí ra rồi thì anh không còn thấy hưng phấn nữa, anh thấy buồn ngủ nên anh đòi đưa em về. Em có giận anh không?


    Anh không bao giờ hỏi xem nàng cảm hứng ra sao cả.

    Một lần khác, họ đi chơi vào một đêm sáng trăng. Hôm đó nếu không có một việc kỳ lạ xảy ra, thì chốc chấn anh đã không tha nàng rồi. Chác chắn anh đã phá được trinh nàng rồi.

    Ánh trăng vầng vặc soi tỏ trên cánh đồng đã gặt, chỉ còn trơ lại những gốc rạ mà người ta chưa kịp cắt. Anh đưa nàng ra một bãi đất hoang. Nơi này, trước kia, trong thời kỳ chiến tranh là chỗ đặt pháo cao xạ. Một khoảng đất trũng xuống, xung quanh là những mô đất cao.

    Có lần Bích Loan nghe anh kể, cũng chỗ này đây, cô bạn đồng nghiệp của anh đã trải áo mưa ra, làm tình với người yêu. Đang lúc trần truồng ôm nhau thì cô bị bắt quả tang. Người ta gửi giấy về trường, cô bị kỷ luật. Bây giờ cô có chồng rồi mà người ta vẫn còn nhắc lại chuyện đó với nhau khi trò chuyện. Người ờ đây có tài nhớ dai những chuyện của người khác thật!

    Tối nay Sơn đưa nàng ra đây. Cũng như khát nước se cổ mà ngồi trước một cốc nước chanh đường có đá thì làm sao mà chịu nổi, mà vì lẽ gì phải chịu đựng cơn khát vô lý đó cơ chứ? Sơn chẳng nói chẳng rằng, vật ngửa nàng ra mô đất, lột ngay quần áo nàng ra. Nàng chống cự yếu ớt Chỉ trong phút chốc nàng đã hoàn toàn trần truồng. Dưới ánh trăng nàng mới đẹp làm sao. Nàng như một con cá chép to, vảy bạc, ánh lên lấp lánh dưới ánh trăng. Một tấm thân lõa lồ, ngồn ngộn trước mắt Sơn. Sơn thì thầm, hơi thờ đứt quãng:
    - Em, đấng nào mình cũng sẽ là vợ chồng mà. Cho anh, trời ơi... anh không thể chịu được nữa.


    Nàng không thể chống cự được hàng loạt chiếc hôn tới tấp như người đói lâu ngày ăn vội của Sơn phủ lên khớp mọi nơi trên cơ thể nàng. Đúng lúc Sơn chuẩn bị nằm lên người nàng, ấn dương vật của mình vào người nàng thì... nàng trông thấy một bóng người đang bò lại gần chỗ nàng. Dưới ánh trăng sáng ngời nàng không thể nhầm được. Cái bóng nhô lên rồi lại thụt xuống theo sự nhấp nhô của những mô đất. Khi cái bóng đã tiến lại rất gần thì nàng thét lên sợ hãi:
    - Ôi! Có người!


    Cái bóng vội chạy đi và biến mất. Nàng ngồi dậy, mặc quần áo. Sơn không tin có người đã theo dõi. Anh nghĩ, có thể nàng chưa muốn để anh hái bông hoa trinh nữ của nàng hôm nay nên đã dựng nên câu chuyện hoang đường đó.

    Họ không dám ngồi lại chỗ đó nữa. Sơn đưa nàng lùi sâu vào trong các lùm cây, nơi ít ánh trăng hơn. Thỉnh thoảng một vài tay lái xe đêm đi qua trên đường quốc lộ, bật đèn sáng trưng để trêu. Họ gào lên:
    - Sờ lồn đi! Khoái không?


    Những lúc đó anh đẩy nàng ra xa anh. Những lúc không có ai qua lại, im ắng, anh bế nàng lên lòng mình. Vẫn chỉ dám uống từng giọt nước tình một cách dè xẻn. Nhưng lần này anh đã thọc sâu hơn mọi lần vào lỗ hở của nàng.

    Nàng rên rỉ:
    - Thôi đi anh! có lẽ chạm vào màng trinh mất rồi, em đau quá, rát quá.
    Trên đường về cư xá, Sơn cứ phải an ủi nàng mãi:
    - Anh chọc vào đâu có sâu em, cũng chỉ như mọi bận thôi, chỉ lút sâu hơn mọi ngày một chút xrư là cùng thôi. Anh tin là em chưa bị rách màng trinh đâu, có lẽ nó chỉ mới bi xước một chút thôi. Mà dù nó đã bị rách thật thì cũng có sao đâu hả em? Anh nghĩ rằng, những cặp yêu nhau khác họ cũng như mình thôi. Ai lúc đói cũng muốn ăn, lúc khát cũng muốn uống, mà ăn những lúc đó, uống những lúc đó mới ngon em ạ. Miếng ăn vụng là miếng ngon nhất mà em.


    Về tới khu tập thể, trước khi bước vào phòng, nàng lén đi ra nhà tắm của phụ nữ, cởi quần lót ra xem. Có lẽ màng trinh bị xước chứ chưa rách hẳn. Trên đũng quần lót có một chút máu, rất ít thôi. Sáng hôm sau ngủ dậy, nàng không đi lại được nữa. Xót và rát quá.

    Sơn không hiểu, tại sao nàng lại giữ gìn đến thế. Theo nàng, thì những riêng gì nàng gìn giữ, coi trọng vai trò trinh tiết của người con gái, mà ngay cả Sơn và các đồng nghiệp của anh cũng vậy thôi.
    Những ngày đầu mới yêu nhau, Sơn tâm sự với nàng:
    - Anh không tin là những người con gái đã sống ở nước ngoài rồi lại còn trinh nữa. Bởi vậy mà con trai bọn anh, những người học ở trong nước, không dám yêu họ đâu.
    - Thế anh có tin là em còn trinh không? - Nàng hỏi lại Sơn.
    Sơn không trả lời. Song nhìn nét mặt Sơn, nàng biết anh cũng hồ nghi.
    - Anh cứ chờ tới ngày cưới, chờ tới đêm tân hôn của chúng mình thì rõ. - Nàng nói.


    Có lẽ họ cũng có thể chờ tới ngày đó được nếu như không có một đêm mất điện.

    Một buổi tối mùa hè. Trời oi quá. Trong nhà cứ hừng hực. Dù quạt máy có chạy liên tục thì không khí cũng vẫn nồng. Mà ngồi mãi dưới cái bầu không khí đó cũng nhức đầu. Những cái gì là của tự nhiên thì nó vẫn trong trẻo hơn. Đấy, cứ nghiệm thì rõ. Những làn gió ở ngoài trời kia vẫn mát, và dễ chịu hơn là những làn gió, đo những cánh quạt chạy bằng điện tạo ra. Mà điện ở khu tập thể này cứ lên xuống bập bùng, lúc sáng, lúc đỏ lừ như con đom đóm, lúc đang sáng bỗng tắt hẳn.

    Mỗi lần tắt điện như vậy thì người ta lại gọi nhau:
    - Anh Trung ơi, cháy cầu chì ở đâu thế? Có ông nào chịu khó đi chữa một tý không, chứ nóng như rang thế này ai mà vào lò ngủ được. Nóng hơn lò dấm chuối.
    - Chắc bà nào lại nấu cám lợn rồi, điện quá tải mới cháy cầu chì như vậy đấy, hay là dân ta chạy tàu ngầm nhiều quá chăng?


    Người ở đây họ thích dùng điện lấm. Họ dùng điện để nấu cám lợn, họ dùng điện để nấu nước tắm, họ dùng điện để nấu nước uống. Họ lẩm sáng kiến lắm. Kể ra họ cũng thông minh. Họ dùng mảnh bơ sữa bò làm thành những dây nấu nước bằng điện, gọi là những tàu ngầm. Hễ có ai đến kiểm soát thì họ vội giấu đi. Họ cứ dùng bừa. Ai cũng dùng nên chẳng ai nói được ai cả.

    Tối nay cũng vậy. Điện đang sáng bỗng đỏ lừ như con mắt của người say rượu, lừ đừ, rồi ngã gục. Mọi khi thì họ cũng ý ới gọi nhau ra tìm nguyên nhân, rồi chữa. Nhưng tối nay chẳng có ma nào muốn làm cái việc đó. Họ đang bận những công việc riêng của mình. Như Sơn lúc này chẳng hạn, đang ngồi tâm sự với người yêu. Hôm nay anh bạn ở ngăn bên cạnh không có nhà, anh về quê thăm vợ con, nên Sơn ra đón nàng và đưa nàng về trường.

    Thấy điện bỗng tất, Sơn bước ra ngoài, đứng nhìn các khu nhà tập thể. Tất cả các khu nhà đều tối. Kiểu này có chữa được cũng phải còn lâu. Anh thầm mong cứ mất điện lâu nữa đi, lâu suất cả đêm cũng được.
    Anh bước vào nhà, ngồi xuống cạnh người yêu.
    Bích Loan ý tứ hỏi nhỏ:
    - Mình không thắp một ngọn đèn dầu hả anh?
    - Khỏi cần em ạ, để mình còn được tự do một chút anh nói rất khẽ như sợ có ai đứng ngoài biết trong phòng có người mà lại ngồi trong bóng tối.

    Anh đặt lên môi người yêu một chiếc hôn thật dài. Có lần anh đã kể cho nàng nghe, bọn anh chia những chiếc hôn ra làm ba kiểu.

    Anh nói:
    - Em biết không, bọn anh cũng hay ngồi tán gẫu với nhau lắm đó. Em có biết thằng Hùng Đen không, em gặp nó hôm đi ăn cưới Lâm Thanh ấy, nó nghiên cứu về môn dân tộc học. Nó nói có ba loại hôn: Một loại của các ông bà làm công tác ngoại giao; một loại của các anh chàng lính lâu ngày không biết mùi phụ nữ; và loại cuối cùng là của những người yêu nhau.

    Lúc này anh trao chiếc hôn của loại thứ ba cho nàng. Rồi anh đưa tay luồn dưới áo nàng, sờ cặp vú nàng. Một dòng điện chạy râm ran khắp người Bích Loan. Nàng nghĩ, có lẽ đây là giờ phút đáng nhớ nhất đời chăng? Anh sẽ đưa nàng đến những vùng hoa thơm cỏ lạ của tối nay. Chắc chắn lần này anh có đủ thời gian và điều kiện để đưa nàng tới một vùng đất lạ, nơi đó có những hồ nước ngọt trong lành, cả hai sẽ được uống thỏa thuê, mặc sức chứ không phải uống từng giọt như trước đây nữa, và người được uống sẽ là cả hai người, chứ không phải chi có mình anh như trước đây.

    Nàng không giữ gìn gì nữa. Nàng hôn lại anh, ghì anh sát vào mình, cầm tay anh chà lên cặp vú đầy, mọng, đang rừng rực lửa tình của mình. Nàng ngả người xuống giường và kéo anh xuống theo, đè lên người nàng. Nàng muốn cởi phăng tất cả quần áo ra, nàng muốn cả anh và nàng đều trần truồng trong đêm nay để chà sát hai cơ thể lên nhau, để đau khổ quằn quại trong niềm hoan lạc lên tới cực điểm, để khóc lên vì quá sung sướng, quá hạnh phúc do sự chung đụng xác thịt mang lại. Nhưng anh đã kéo nàng ngồi dậy, ghé vào tai nàng:
    - Đi ra đây em, ra đứng sau cánh cửa này, tụt quần ra, đến đầu gối thôi, em rạng chân ra một chút để anh cho cái của anh vào. M anh đứng ở đây nhỡ có điện thì ở ngoài nhìn vào không thấy gì cả, và mình cũng có thời gian để kéo quần lên được.


    Anh cởi nút quần của mình ra, chỉ đủ chỗ cho dương vật nhô ra. Trong bóng tối lờ mờ, anh dùng những ngón tay lướt trên lồn nàng, tìm một khe hở, rồi chọc một ngón tay vào khe hở đó. Khe đầy nước, ướt sũng các ngón tay anh. Người nàng mềm và nóng. Mọi chỗ đều nóng và mềm. Nóng và mềm nhất là chỗ có khe đầy nước, đang ràn rụa chảy ra. Anh từ từ cho cái vật đang cương lên, nhô ra khỏi những hàng cúc đã mở sẵn ở đũng quần của mình vào lỗ lồn đang nở to của nàng. Khi nó đã vào sâu và đang tắm trong hồ nước nóng, ấm áp đó thì anh quên hết tất cả. Anh tha hồ bơi trong hồ nước đó, đến khi nàng kêu lên một tiếng kêu đau đớn thì anh mới tỉnh lại, mới biết mình đang làm gì và đang đứng ở đâu. Nàng kêu lên không phải vì sự hưng phấn đã lên tới cao độ mà vì bỗng nhiên nàng thấy xót, rát đến cùng cực ở bên trong lỗ hở. Nàng cảm giác như có một dòng nước đặc sánh đang từ từ rỉ ra từ lỗ hở đó. Đau lắm.

    Nàng thì thầm:
    - Anh lấy cho em một chiếc khăn ướt vào đây!
    - Để làm gì em?
    - Thì anh cứ đưa cho em!


    Anh kéo quần lên, cài lại tất cả các nút, chạy ra chỗ treo khăn mặt, rút một chiếc hãy còn ướt, đưa cho nàng. Vừa lúc đó đèn bật sáng. Anh nghe tiếng reo hò của mọi người nhất là của bọn trẻ con:
    - Có điện rồi!


    Nàng dùng chiếc khăn tay anh đưa, lau cửa mình. Nét mặt nàng đau đớn và hết hoảng. Anh thấy chiếc khăn có máu.

    (Hết Phần 5 … Xin mời đón xem tiếp Phần 6)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #6
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 6) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 6


    Như đã hẹn với Anton lúc ra về, ngày hôm sau Bích Loan tới thăm Anton, xem anh đã ổn định chỗ ăn ở chưa, xem anh có gặp khó khăn gì không, tiện thể đưa anh xem qua kế hoạch làm việc của hai người trong tuần tới.
    Nghe tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Anton ra mở cửa. Anh thấy Bích Loan đang đứng đó, trong tay một chiếc làn mây.

    - Ồ, chị Bích Loan, xin mời chị vào!
    Anton nhường chỗ cho Bích Loan vào trước. Sau khi nàng đã bước hẳn vào trong phòng, Anton mới khép cánh cửa lại và bước sau Bích Loan.
    - Mời chị ngồi!


    Anh chỉ cho nàng một chiếc ghế mây có chỗ dựa lưng và chỗ để tay.
    Bích Loan đưa mát nhìn căn phòng.

    Ở đây mỗi chuyên gia đều ở một căn hộ riêng. Những chuyên gia có mang theo vợ con hay chồng con thì ở căn hộ hai hay ba phòng. Còn những chuyên gia độc thân như anh thì chỉ được ở căn hộ một phòng thôi. Căn phòng tuy không rộng lắm nhưng sạch sẽ, gọn gàng và đầy đủ tiện nghi. Một chiếc giường trải đệm tráng, một chiếc ti vi, một chiếc bàn làm việc nhỏ kê bên cạnh cửa sổ trông ra phía hồ, một bàn nhỏ dùng để tiếp khách và mấy chiếc ghế mây trông rất mát mẻ. Trên bàn tiếp khách luôn có một phích nước nóng, một bộ tách chén uống trà và một bình trà mà chị phục vụ có trách nhiệm lo đầy đủ hàng ngày.

    Anton pha trà, róc ra hai chén, đưa một chén cho nàng, và nói:
    - Mời chị dùng trà. Lần đầu tiên tôi được dùng trà Việt Nam đấy chị ạ.
    - Anh thấy thế nào?
    - Ngon lắm.


    Anh không làm việc ở bộ ngoại giao đấy chứ? Anton hiểu ngay câu đùa hóm hỉnh và ý nhị của cô phiên dịch. Anh cũng trả đũa lại rất nhanh: Tất nhiên là không rồi. Nếu tôi làm ở bộ ngoại giao thì đâu có được hân hạnh làm việc cùng với chị.

    Bích Loan cũng chẳng chịu thua:
    - Thôi, tới đây thì có thể khẳng định được rằng đã có một thời anh làm ở bộ ngoại giao rồi đấy. Anh có tài ngoại giao lắm.


    Anton cười. Nàng cũng cười. Họ cảm thấy tự nhiên và thoải mái như đã quen nhau từ bao giờ rồi chứ không phải là hôm nay. Họ ngồi uống trà ướp hương sen, ăn mứt sen.

    Bỗng như nhớ ra điều gì, Bích Loan kêu lên:
    - Trời, trí nhớ của tôi dạo này tồi quá, tí nữa thì quean mất. Anh mới tới Việt Nam lần đầu nên chắc chưa biết loại hoa quả gì ngon nhất ờ Việt Nam. Anh sẽ được nếm một loại chuối rất đặc biệt, nó bé lấm, chỉ to hơn ngón tay cái một chút thôi, mỗi quả chỉ vừa đủ cho mình cắn một miếng thôi anh ạ, song ai đã ăn nó rồi thì nhớ mãi và sau này chỉ có thích mỗi loại đó thôi.


    Nói rồi, nàng lấy ở trong làn ra một nải chuối vàng óng. Những quả chuối trông tròn trĩnh, rất xinh. Đúng, trông chúng nhỏ thật, chỉ to hơn ngón tay cái một chút thôi. Trông chúng nhẵn thín, vàng óng, thật thích mất.
    - Đây là chuối ngự. Loại chuối này quí nên ngày xưa các cụ nhà ta gọi là chuối ngự. Chuối giành cho vua, chúa đó mà - Bích Loan giải thích.
    - Chuối giành cho vua chúa mà sao chị lại giành cho tôi? Tôi có phải là vua chúa đâu? - Anton cười, nghĩ phen này thì cô phiên dịch của mình chỉ còn nước chui xuống đất.


    Mặt Bích Loan bỗng đỏ, nóng lên rừng rực. Anton chột dạ, biết mình đùa quá đáng. Đang lúng túng chưa biết làm thế nào để gờ thế bí cho Bích Loan, thì nàng đã cười rất tươi. Nụ cười mà mãi sau này, như một kỷ niệm đầu tiên quí giá nhất, Anton không sao quên được.
    - Thôi, tôi chịu thua anh rồi, anh ghê gớm lắm, nhưng tôi chỉ tạm thua lần này thôi nhé. Anh sẽ chẳng làm gì nổi lôi đâu- nàng cười, nói.


    Nụ cười làm cho khuôn mặt nàng rất trẻ thơ. Cả khuôn mặt toát lên một vẻ trung thực rất đáng yêu và gần gũi. Anton ngây người ra nhìn khuôn mặt đó. Rồi như bỗng sực nhớ ra mình đang nói chuyện với ai, anh trở về thực tại
    - Bao giờ thì chúng ta bắt đầu làm việc đấy hả chị? Anh hỏi nàng.
    - Anh thích làm ngay hôm nay cũng được, đây, tôi có mang đến cho anh lịch làm việc trong tuần tới đây, thủ trưởng tôi mới đưa cho tôi đó. Anh xem đi, thấy có gì cần thiết phải sửa đổi lại thì anh sẽ nói lại với ông ấy. Nhưng từ nay tới đầu tuần sau anh vẫn còn được nghỉ...


    - Tôi muốn bắt lay vào công việc ngay.
    - Chắc anh lại nhớ mẹ ở nhà rồi?
    - Chị quá đáng lắm đấy nhé, tôi không nhớ mẹ, cũng không nhớ ai cả, hay nói đúng hơn chẳng có ai để mà nhớ. Nhưng tôi không biết sử dụng thời gian rỗi vào việc gì cả.
    - Anh có muốn đi xem phố xá vào hai ngày nghỉ còn lại không, tôi sẽ đưa anh đi một số nơi?
    - Tôi rất muốn thế, song chưa dám đề nghị chị vì sợ chị cũng có những chương trình riêng của mình, như hẹn gặp ai chẳng hạn.
    - Thế thì mình thỏa thuận với nhau, sáng chủ nhật tôi sẽ đợi anh ở cổng thường trực. ông gác cổng biết tôi là phiên dịch cho anh rồi chắc là không có chuyện gì đâu. À anh Anton này, anh nhớ mang theo giấy tờ chuyên gia của anh đi nhé, tôi cũng mang theo giấy chứng nhận phiên dịch của tôi.
    - Để làm gl hả chị? M anh đi chơi phố thôi mà.
    - Ồ xin lỗi, giải thích thì dài dòng, anh cứ mang theo, có lúc cần đấy.
    Anton không hiểu nàng, nhưng cũng không hỏi thêm nữa. Khi người khác đã không có ý muốn nói một điều gì thì anh không bao giờ gạn hỏi.

    Họ hẹn gặp nhau vào 9 giờ sáng hôm sau và họ chia tay nhau.

    Lúc hẹn sẽ dẫn Anton đi chơi vào sáng chủ nhật, quả thật Bích Loan nghĩ mình không có một chương trình gì đặc biệt. Mặc dầu biết Anton đùa, nhưng rõ ràng anh chưa biết nàng đã có chồng. Nếu biết, chưa chắc anh đã dám đề nghị nàng dẫn đi chơi vào ngày chủ nhật như thế. Người Việt Nam, cả tuần làm việc, chỉ được nghỉ có một ngày thôi. Gọi là nghỉ, song họ lại bận hơn cả ngày thường. Họ giành ngày nghỉ đó không phải để đi dạo công viên, vào nhà hát, nhà hàng, mà để giặt giũ chăn màn, quần áo, để tấm rửa cho một lũ con cái lôi thôi, để quét màng nhện đã chăng'khấp trần nhà, để chợ búa, cơm nước...

    Đối với Bích Loan thì không đến nỗi vất vả như vậy. Nàng và Sơn chưa có con với nhau. Họ chưa muốn vất vả Họ quyết đinh chờ đợi vài năm nữa, khi kinh tế của họ khá hơn, họ được phân một căn nhà khác, một căn nhà xây chẳng hạn, hay họ mua được một càn nhà khác khá hơn căn nhà mà họ đang ớ thì lúc đó họ có con với nhau cũng chưa muộn.

    Lúc chiêu, khi ngồi ăn cơm, Sơn bảo vợ:
    - Anh có một chương trình đi chơi với em ngày mai. Em có nhớ ngày mai là sinh nhật của em không? Anh định đưa em đi chơi ngày mai mà không nói trước với em, để gây cho em sự ngạc nhiên.


    Bích Loan bỏ đũa xuống mâm, mặt đăm chiêu, nghĩ ngợi. Sơn hỏi:
    - Có chuyện gì thế em?
    - Anh, ngày mai mình không đi được đâu. Em chót hẹn với chuyên gia rồi...
    Sơn cắt ngang lời vợ:
    - Ngày mai chủ nhật, ngày nghỉ, em cũng phải làm việc
    với chuyên gia sao?
    - Em có hứa sẽ dẫn anh ta đi xem phố và một số nơi, trong khi anh ta còn được nghỉ.
    - Em làm việc quên cả em và quên cả anh nữa. Em cũng phải biết rằng ngày mai là ngày sinh nhật của em chứ, vả lại chúng mình đều bận rộn suốt cả tuần, chỉ có một ngày nghỉ duy nhất để đi chơi với nhau. Cũng chính vì lẽ đó mà mình chưa có con với nhau. Em quên điều đó rồi hay sao?
    - Nhưng em trót hẹn với anh ta rồi. - Nàng nói, nét mặt băn khoăn như nhận lỗi về mình.

    Anh ta có biết em đã có chồng chưa? - Sơn bỗng hỏi.
    - Em và anh ta mới nói chuyện với nhau cả thảy có hai lần. Cả hai lần chỉ nói dăm ba câu xã giao và bàn về công việc, đã thân thiết gì đâu mà hỏi về đời tư của nhau, anh.
    - Anh ta có vợ chưa? - Sơn lại hỏi.
    - Em làm sao biết được, anh. Nhưng có lẽ là chưa, vì nếu có chắc là anh ta đã đưa vợ cùng sang. Em thấy các chuyên gia khác họ cũng làm vậy. Nàng cũng không hiểu sao nàng lại không dám nói với chồng là anh ta chưa có gia đình. Điều này, tuy Anton chưa nói với nàng một cách thật rõ ràng, song nàng vẫn có thể biết được, thủ trưởng nàng đã chẳng nói, một anh chàng độc thân sẽ sang thay bà Eva hôm đưa giấy giới thiệu cho nàng đi ra sân bay đó sao, anh cũng đã chẳng nói, anh không có ai để mà nhớ đó sao.


    Sơn im lặng. Mặt Sơn bỗng trở nên tối sầm và lạnh như then. Sơn tháo kính xuống. Mỗi lần Sơn giận giữ, Sơn đều bỏ kính xuống. Hai mắt Sơn không kính dường như lồi to hơn. Nàng thoáng buồn. Một nỗi buồn tuy không cắn xé dữ dội, song cứ như một cái kim đã len vào da thịt nàng. Để im thì không thấy đau, song cử động thì mới thấy đau đớn. Nàng biết chồng giận. Họ đều buông đũa. Chồng giận thì vợ bớt lời, cơm sôi bớt lửa một đời không khê. Nàng lặng lẽ thu dọn bát ớ a. Sau khi mọi việc đâu đã vào đấy nàng pha một ấm chè ướp hương sen, thứ chè mà chiều nay nàng và Anton đã vừa nhấm nháp vừa đùa vui, kê kích lẫn nhau. Nàng róc một chén, bưng ra cho chồng.

    Sơn đang ngồi ở bàn làm việc, khuôn mặt buồn xa xăm, mắt hướng về đâu không biết nữa.
    - Anh uống chè nóng đi anh, em thấy anh mệt đấy, có lẽ anh đi nghỉ đi!
    Khi nàng quay gót, bước vào phía trong, thì Sơn gọi giật lại:
    - Loan, nghe anh đây, sáng mai đằng nào mình cũng sẽ đi qua khu chuyên gia, anh đứng đợi em ở dưới, em chạy lên nói với anh ta, em không thể đi với anh ta hôm
    nay được, em có việc đột xuất.
    - Anh Sơn...


    Nàng chưa kịp nói gì thì Sơn đã tiếp, cơn giận nén lại cứ như một dòng nước chảy mạnh bị chặn lại bằng một đập ngăn nước, cái đập ngăn nước đó đã bị phá vỡ, nước chảy tung:
    - Anh ta nhờ em hay em tự gợi ý đưa anh ta đi?
    - Em tự.
    - Trời ơi? Sơn kêu lên hàng ngày em làm việc chưa đủ hay sao mà còn xin thêm giờ làm việc nữa?
    - Em thấy anh ta mới sang, chưa quen người, quen cảnh, sang Việt Nam lần đầu, đang buồn, nên em muốn giúp, đưa anh ta đi xem phố xá, cũng là giới thiệu cho người ta biết con người, cảnh vật của đất nước mình. Em không biết trước dự định của anh, nếu em biết được anh đã có kế hoạch như vậy, em đâu dám hứa với người ta.


    Mấy hôm nay, từ lúc chuẩn bị đi đón Anton, nàng quả là bận rộn, lo nhiều việc chung, cũng như việc riêng, nên nàng quên khuấy đi mất, chủ nhật này là ngày sinh nhật nàng.
    Đêm đã khuya. Nàng vẫn chưa ngủ được. Lúc lên giường, Sơn vẫn còn giận dữ. Anh không nói năng gì cả. Nàng biết chồng rất giận. Nàng cũng rất hiểu chồng.

    ở Sơn vừa có tính gia trưởng của một ông chồng thích được điêu khiển vợ, lại vừa có tính tự ái, tự ti của một ông chồng biết mình không có uy tín với vợ, thua kém vợ nhiều mặt. Tính Sơn rất bảo thủ, đã giận thì giận rất lâu.

    Một lần, vào một đêm mùa đông, không biết vì lẽ gì, Sơn tự ái với nàng khi cả hai đã lên giường ngủ. Sơn không đắp chăn chung với nàng, anh dồn hết cả tấm chăn bông nặng năm cân lên người nàng, còn mình thì nằm ra một góc giường, không chăn, trên mình chỉ có một bộ quần áo lót.

    Cái rét mùa đông ở Hà Nội quả là khủng khiếp. Cái rét tưởng là không rét mà cắt da cắt thịt con người. Các cô bạn cùng học với nàng trước kia, người nước ngoài, hỏi nàng, về mùa đông ở Hà Nội thường bao nhiêu độ. Khi họ biết khoảng mười tới mười lăm độ thì họ cười phá lên. Họ càng ngạc nhiên khi trời rét mới có tám, chín độ mà học sinh đã nghỉ học, không phải đi tới trường. Họ có biết đâu nhiệt độ chỉ như vậy, nhưng người Việt Nam sống trong một điều bện hoàn toàn không giống họ. Nhà cửa của người Việt Nam cứ thông thống, trong nhà cũng như ngoài sân,' gió lùa vào, rít lên từng đợt. Lại lác đác những hạt mưa kèm theo những đợt gió gọi là gió mùa đông bấc thì đêm nằm dưới tấm chăn bông năm, bảy cân cũng rét run lên bần bật. Chả thế mà người Việt Nam đi ngủ cứ thường để nguyên cả quần áo mà ngủ.

    Cái lần đó Sơn bỗng rét lên, run bần bật. Hai hàm răng Sơn đánh vào nhau lập cập. Nhưng khi nàng kéo chăn phủ lên người Sơn thì Sơn lại vất ra. Cho tới khi Sơn bi siết cao trong đêm, mới chiu nói với nàng:
    - Em đưa anh đi lên trạm y tế đi! có lẽ anh chết mất. Bích Loan vừa thương vừa giận. Nàng lấy dầu xoa khắp cơ thể chồng, rồi đấp chăn ấm cho chồng và nằm bên cạnh, ôm chồng, tỏa hơi ấm của mình sang cho chồng. Tới gần sáng thì Sơn hạ siết và ngủ được. Sau cái lần đó, Bích Loan buồn lắm.


    Lần này thì Sơn không vất chăn ra. Sơn vẫn nằm chung chăn với vợ. Nhưng họ nằm cách xa nhau. Cả hai đều im lặng. Mỗi người chìm đầm trong dòng suy nghĩ riêng của mình, như hai nguồn nước cùng chảy về xuôi mà không bao giờ bát gặp nhau ở một điểm nào cả.

    Ngày mai nàng có đi chơi với Anton không? Nàng không muốn lỡ hẹn với anh, vì đây là lần đầu nàng hẹn với anh. Nàng không muốn để anh thất vọng. Cái cảm giác ban đầu rất quan trọng. Lần đầu đã làm anh không tin tưởng thì làm sao có thể làm việc tâm đầu hợp ý với nhau sau này được. Vả lại, nhìn khuôn mặt anh ánh lên niềm vui khi nàng gợi ý đưa anh đi chơi, thì nàng không sao lở hẹn với anh được. Và, còn gì nữa, còn điều gì nữa khiến nàng cứ mong đợi tới buổi sáng ngày mai? Nàng không dám nghĩ tới nữa nàng úp mặt xuống gối, cố nhắm mất lại...

    Bên cạnh nàng, Sơn vẫn chưa ngủ. Đây không phải là lần đầu họ bất đồng ý kiến với nhau. Không phải anh cấm đoán gì vợ cả, song anh chỉ muốn nàng coi anh là một ông chồng có quyền hành với vợ. Nếu nàng muốn đi chơi với cái anh chuyên gia kia hay với bất cứ ai thi nàng cũng phải hỏi anh trước đã. Dạy vợ phải dạy từ thùa ban đầu. Cái thùa còn ngơ ngác, mới bước chân về nhà chồng là đã phải uốn nần rồi. Các cụ dạy không sai. Anh đã không làm như thế. Hay là anh cổ làm như thế mà không được? Càng ngày anh càng thấy mình bất lực với vợ. Anh không dám nghĩ là nàng không yêu anh. Hay là anh thiếu uy tín với vợ? Không, rõ ràng là nàng yêu anh. Nàng luôn đối sử với anh rất diu dàng, chăm sóc anh tận tình. Nàng chưa bao giờ là người đầu tiên gây ra những cơn giận giữa anh và nàng. Mặc dù vậy, anh vẫn có một cảm giác là lạ, mà không bao giờ dám nói ra, vì anh sợ cái sự thật phũ phàng đó lắm.

    Anh quay sang phía vợ. Anh biết nàng cũng chưa ngủ. Anh muốn quàng tay ôm vợ vào lòng, nói với vợ một vài lời âu yếm. Thế rồi, nghĩ thế nào anh lại thôi. Anh nhắm mất lại, nghĩ tới ngày mai, anh sẽ đưa vợ đi chơi, ngày mai là ngày sinh nhật của nàng. Anh sẽ giành cho nàng một ngày thật ý nghĩa.

    Từ khu chuyên gia tới trung tâm thành phốcũng không xa lắm. Hà Nội cũng là một thành phố nhổ, chỉ được cái đông dân. Chỉ có vài đường phố thẳng, dài và rộng, còn lại đa sổ là những đường phố bé, ngắn, cát nối nhau liên tiếp, chi chít. Vào ngày chủ nhật thì rất đông người. Các cửa hàng đều mớ, những cửa hàng trên những dãy phố buôn bán ờ khu trung tâm, lúc nào cũng chật ních người.

    Họ mua cũng có, bán cũng có mà chỉ đi xem thôi cũng có Lại cũng có loại người, đi chỉ để mà đi, họ cũng chẳng mua, chẳng bán, cũng chẳng xem, cứ thế mà đi trên đường phố, cũng chen vai hích cánh với người khác mà đi. Bích Loan biết rất rõ quang cảnh phố xá ra sao vào ngày chủ nhật. Có mang xe đạp đi theo thì cũng chẳng thể lách nổi qua những chỗ đông người, qua những ngã tư như ngã tư Cửa Nam chẳng hạn, đấy là chưa kể lúc có tàu hỏa chạy qua, người ta phải đứng lại chờ tàu, đùn lại thành một biển người, rồi lúc tàu đã đi khỏi, mạnh ai nấy đi, ào ào như một biển nước vỡ bờ, kẻ nào yếu chân mềm tay trong những lúc như thế, thì chỉ có ngã dụi xuống thôi. Người ta cứ như một biển nước vỡ bờ mà tràn về phía trước. Ô tô, xe đạp, xích lô, xe bò, người đi bộ... chen nhau. Chẳng có đèn đỏ, đèn xanh gì cả. Mà giả sử có đi chăng nữa thì họ cũng đâu có cần. Họ đang vội mà.

    Bích Loan nghĩ, tốt nhất là mình để xe tại khu chuyên gia, đi bộ với An ton vào thành phố thôi, như thế chủ động, muốn đi đâu thì đi, vả lại có khi còn phải dắt tay anh ta qua đường nữa chứ.

    (Hết Phần 6 … Xin mời xem tiếp Phần 7)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #7
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 7) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 7






    Sáng nay cũng như mọi sáng, Bích Loan trờ dậy sớm hơn chồng. Nàng đốt bếp đun nước để đổ vào một cái phích Trung Quốc, mà Sơn vẫn thường dùng để pha trà uống trước khi lên lớp. Rồi nàng đặt nồi nấu mì để ăn sáng. Mùi hành phi mớ thơm lừng. Mì sợi nấu với cà chua và nước mắm, cho thêm chút rau thơm, ăn nóng vào các sáng mùa đông, cũng ngon. Mọi sáng nàng còn nấu thêm một nồi cơm, xới một ít cho vào cạp lồng để mang theo, nàng ăn bữa trưa mang theo đó tại chỗ làm việc, còn lại để Sơn ăn vào buổi trưa ở nhà. Nhưng hôm nay nàng quyết định sẽ mời Anton ăn một bữa trưa tại một nhà hàng ngon tại Hà Nội.

    Xong xuôi mọi việc, nàng gọi Sơn dậy ăn sáng. Thấy vợ vui vẻ và nhanh nhẹn, Sơn rất vui. Anh bật dậy ngay, mặc quần áo ngoài và nhảy ra khỏi giường.

    Hai người ngồi ăn sáng trong bầu không khí tuy không nặng nề như tối qua, song cả hai đều gìn giữ, họ rất tiết kiệm lời đối với nhau, dường như trên đời này vật phải trả giá đắt nhất là lời nói vậy. Để phá tan cái không khí giá lạnh của mùa đông đó trong căn phòng họ, nàng lên tiếng:
    - Đêm qua anh ngủ có ngon không?

    Nàng thấy giọng mình xa xăm, giả dối, không được tự nhiên. Họ như những người đang đóng kịch với nhau vậy.
    - Anh ngủ ngon lắm, còn em?
    - Em ngủ cũng ngon.


    Nàng đứng lên thay quần áo.

    Sơn thấy nàng đứng trước gương. Nàng mặc một chiếc quần âu màu cà phê sữa, phía trên may bó lại, trông rõ mông nàng, rất gợi cảm; phía dưới ống loe rất rộng - mốt đang thịnh hành. Nàng mặc một chiếc áo thun miền Nam cũng màu cà phê sữa. Chiếc áo chập, bó sát vào cơ thể nàng. Hai vú nàng lồ lộ dưới lớp áo thun bó chật.

    Trông nàng hết sức gợi tình: Nàng cao dong dỏng, khổ người nàng thon thả, ngực lo, cao và gọn, mông nớ đẹp và eo bụng rất hẹp. Sơn để ý thấy nàng thoa nhẹ một lớp phấn hồng lên hai má, và tô son lên hai làn môi. Mái tóc nàng bồng bềnh buông xuống lưng. Trông nàng tươi như một trái cây mọng nước. Sơn chỉ muốn chạy lại ôm lấy nàng, cắn vào cặp môi nàng. Sơn biết nàng trang điểm như vậy là vì Sơn. Nàng không thường xuyên trang điểm. Nàng chỉ trang điểm khi đi đâu rất long trọng hoặc khi đi chơi cùng Sơn. Nàng đã hết giận chồng rồi. Vợ chồng nào chẳng có những lúc xích mích vặt, như thời tiết vậy thôi. Sơn yêu nàng vô cùng, và Sơn biết, nàng cũng yêu Sơn, tuy chưa bao giờ nàng nói thành lời. Sơn xúc động. Anh lại gần, đứng sau lưng nàng, đưa tay ôm lấy ngực nàng, xoay người nàng lại. Anh hôn lên môi nàng.

    Anh nói:
    - Chúc mừng em ngày sinh nhật!
    - Cám ơn anh - nàng nói, và nhẹ nhàng gỡ tay anh ra.
    - Tý nữa, đợi sương lạnh tan đi một chút, nắng lên, mình hãy đi chơi em ạ. Cũng hãy còn sớm mà.


    Khuôn mặt nàng bất chợt thừ ra. Nàng khẽ thở dài như để thu thêm không khí cho lồng ngực. Nàng nói ngập ngửng:
    - Anh Sơn, em hẹn anh Anton 9 giờ phải có mặt ở đó rồi.

    Đến lượt Sơn thất vọng. Và cũng quá ngạc nhiên. Mồm anh há ra. Anh bỏ kính xuống, hai mắt cận thị nặng càng lồi ra to hơn.
    - Em... em vẫn đi với anh ta? Anh tưởng em đã quyết định...
    - Em xin lỗi anh, anh hiểu cho tình thế khó xử của em, em đã chót hứa. Người châu âu họ trọng lời hứa lắm. Vả lại.


    Giọng Sơn đầy tự ái, cắt ngang:
    - Thôi tùy cô, cô cứ đi đi. Đừng nghĩ gì tới tôi cả, tôi suốt đời chỉ là một anh giáo viên quèn ở cái xó xỉnh này thôi, chẳng ai cần phải biết đến tôi cả.


    Lúc này nàng lại băn khoăn, như đứng giữa hai dòng nước. Nàng cứ đứng đó, không nhúc nhích nổi bước chân. Nàng thương Sơn lắm. Lòng nàng xót xa như muối xát. Tiếng Sơn vẫn như một bài hát buồn, uất hận:
    - Cô có giỏi thì cứ đi đi, đừng về đây nữa cũng được.


    Với tính tình như vậy cho nên không sống nổi với gia đình là phải - nàng nghĩ - đã thế thì mình đi. Tại sao mình lại không có quyền tự quyết định?
    Nàng dắt xe đạp ra cửa, trong lúc Sơn giận giữ cầm một chén trà ném xuống đất. Chiếc chén bể làm hai mả anh. Sương vẫn còn dầy đặc mặc dù mặt trời đã le lói. Sương bắt đầu tan. Khói lên nghi ngút. Buổi sáng mùa đông buốt quá Bác gác cổng đang đun một siêu nước trên chiếc bếp dầu ở phòng thường trực, thấy Bích Loan vào, bác hỏi:
    - Chuyên gia Pháp hay Thụy Điển hả cô?
    - Dạ, Thụy Điển bác ạ. '
    - À, có phải cái anh lai da đen đó không, mới tới phải không? Thôi cứ để xe đây, khóa lại, rồi lên gọi anh ta, có khi anh ta ngủ quên đấy. Hôm qua tôi thấy chuyên gia họ nhảy nhót khuya lắm.


    Bích Loan đứng trước cửa phòng 305, gõ ri hè nhẹ. Cửa mở. Anton quần áo chỉnh tề, tay ôm một bó hồng nhung rất to, phải tới trên hai chục bông. Cánh hồng to mượt như nhung, còn đọng lại những hạt sương đêm lóng lánh.
    - Chào chị Bích Loan!
    - Chào anh Anton! Anh chắc là bận việc riêng hôm nay? - Nàng hỏi anh, mắt không rời những bông hồng nhung đang toả hương ngào ngạt trên tay anh.


    Vâng, tôi bận việc riêng hôm nay. Mời chị vào đây chút đã. Hôm nay tôi phải đi chơi phố với một đồng chí nữ phiên dịch của tôi.

    Anh cười ha hả, rất tự nhiên, khiến Bích Loan cũng cười theo. Tuy vậy nàng vẫn chưa hiểu tại sao lúc nàng bước vào phòng, Anton lại như đang chuẩn bị đi dự lễ hay tiệc tùng gì đó, trên tay một bó hoa.

    Giọng Anton trở nên nghiêm trang:
    - Chị Bích Loan, tôi muốn được chia vui với chị. Xin chúc mừng chị nhân ngày sinh nhật!


    Anton đưa bó hồng nhung, gồm 25 bông tươi thắm cho Bích Loan.
    Sáng nay Anton thức dậy rất sớm, ngóng trông chị phục vụ đến, Anton tặng chị một bánh xà bông thơm mang từ Thụy Điển sang để làm quà. Chị phục vụ cảm động lắm. Khi Anton ngỏ ý nhớ chị mua giúp 25 bông hồng thật đẹp, chị vui vẻ nhận lời ngay. Cứ nhìn khuôn mặt của Bích Loan thì cũng đủ biết nàng ngạc nhiên và xúc động đến chừng nào. Nàng không hiểu được, mới sang đây có vài ngày, làm sao Anton đã biết được ngày sinh của nàng. Nàng ngước nhìn Anton như có ý hỏi: "Làm sao anh biết được hôm nay là ngày sinh nhật của tôi?".


    Nụ cười của Anton đầy bí hiểm. Anton nhớ lại cái hôm nàng ra sân bay đón anh. Khi về tới khu chuyên gia, nàng phải xuất trình giấy tờ với anh công an đứng gác.

    Trong lúc nàng đang mải bàn bạc gì đó với anh lái xe, Anton chỉ vì thích tò mò, mới liếc vào tấm chứng minh thư của nàng: Một tấm hình rất đáng yêu và một con số in đậm. Thấy hay hay anh hến ghi lại con số đó vào cuốn sổ tay của mình. Không ngờ lại rơi đúng vào ngày hôm nay, chủ nhật, mà họ hẹn đi phố với nhau. .
    - Mình đi bộ thôi anh Anton ạ. Đường Hà Nội chật, đông người đi xe đạp, mà không theo một trật tự gì cả đâu, tôi sợ anh chưa quen đi theo kiểu đó, ngã mất -
    nàng cười - mà anh có đi bộ được không đấy?
    - Chị khỏi lo. Đi bộ là sớ trường của tôi đấy. Hồi còn ở bên Thụy Điển, sáng nào tôi cũng dậy thật sớm, đi bộ vài cây số bất kể trời nắng hay mưa, ấm hay rét.


    Bích Loan liếc nhìn Anton. Quả thật Anton có một thân hình rất đẹp, nở nang và cân đối. Thân hình đó chỉ có được ớ những người năng luyện tập thân thể mà thôi.

    Họ đi thẳng ra phía công viên, rồi dọc theo công viên, theo đường Nam Bộ họ tiến tới Cửa Nam. ớ đây có một cái chợ khá to, lại có một cửa hàng bách hóa tổng hợp nên chỗ này rất đông xe cộ và người qua lại. Người xếp hàng mua gạo, mua dầu, mua thực phẩm theo tem phiếu dài ra tận ngoài đường phố. Lại có mấy bà, mấy cô ngồi ngay ớ vỉa hè, trên những chiếc ghế con, nhỏ tý, ăn ốc hoặc bún riêu. Họ cầm cả những bát bún còn bốc khói chạy qua chạy lại, từ chỗ này sang chỗ nọ, họ chạy cả qua đường trong lúc ô tô, xe đạp, xe xích lô, xe bò đang chạy.

    Anton hết sức ngạc nhiên, cứ như em bé ìân đầu tiên được tiếp xúc với cái thế giới bên ngoài, mà trước kia thế giới của nó chỉ là một chiếc nôi và một bà mẹ vậy.

    Khi qua ngã tư, vì sợ Anton chưa quen, Bích Loan rất tự nhiên, cầm tay Anton, dẫn anh sang đường. Khi hai người vừa bước chân lên vỉa hè thì có một người mặc áo vàng tiến đến, chặn ngang trước mặt Bích Loan, nói:
    - Xin lỗi chị, đề nghị chị cho xem giấy tờ!


    Bích Loan mở túi khoác, chìa ra một tấm chứng minh thư và một tờ giấy giới thiệu phiên dịch cho chuyên gia. Anton cũng móc và trình giấy tờ của mình cho anh công an coi. Lúc này Anton mới vỡ lẽ, tại sao bữa trước Bích Loan dặn anh nhớ mang theo giấy tờ đi. Anh cảm phục tính chu đáo của nàng.

    Bích Loan làm việc với bà Eva lâu rồi nên ít nhiều đã có kinh nghiệm. Câu chuyện mà cách đây ít ngày do Sơn kể cho Bích Loan nghe, cũng khiến nàng phải lưu ý, đề phòng.

    Sơn kể rằng, cô Diệu Loan vừa mới bị kỷ luật. Cô bị đuổi ra khỏi trường, không được làm giáo viên nữa, vì công an bắt được cô đi chơi với một người nước ngoài vào một buổi tối tại bờ hồ ngoài Hà Nội. Người ta đồn rằng, cô làm điếm cho anh chuyên gia đó. Còn cô thì nói rằng, đó là bạn, người Rômania, cùng học với cô ờ bên Rômama trước đây. Nay anh sang Việt Nam công tác, gặp lại cô, có người để nói chuyện bằng tiếng Rômania, anh mừng quá, bèn rủ cô đi chơi và cô nhận lời.

    Tội nghiệp cho cô Diệu Loan quá. Chẳng biết sự việc ra sao, chỉ biết rằng, cái ngày mà cô nhận được giấy kỷ luật của cấp lãnh đạo gửi xuống, thì cô phải thu xếp tất cả mọi thứ để ra đi. CÔ đi đâu, không ai biết cả. Cô chẳng có ai là người thân thích, ruột thịt trên cái đất bắc này nữa. CÔ xách một chiếc va ly nhỏ, mặt không biểu lộ một xúc cảm nào, lặng lẽ ra đi.

    Lại còn một chuyện khác nữa. Một anh người nước ngoài đang công tác tại Hà Nội, có quen một cô gái Việt Nam. Anh mời cô đi chơi. Họ ngồi nói chuyện trên bờ đê Đại Cồ Việt. Sau khi họ chia tay, ai về nhà người đó, thì cô gái kia đã bị gọi về đồn.

    Những người như thế, trong những trường hợp như thế, trên mảnh đất này, thì suốt đời không ngửng đầu lên được nữa, chỉ có tàn lụi đi mà thôi. Bích Loan biết rất rõ điều này. Họ cứ như những mầm non không thể đội
    những tảng đá lớn trên đầu, mà vươn lên đón ánh nắng mặt trời được.


    Khi hai người đã đi hết đường Nam Bộ, Bích Loan rẽ ngoặt sang bên phải, đưa Anton ra phía bờ hồ, rồi vòng lên các phố buôn bán chính, cuối cùng rẽ vào chợ Đồng Xuân.

    Anton chọn mua ba chiếc nón có ba kiểu quai khác nhau. Thấy Anton cứ ngắm ba chiếc nón mãi, khen đẹp, Bích Loan nói:
    - Khi nào anh Anton hết thời hạn công tác, trở về nước tôi sẽ mua giúp anh một số quà giành cho phụ nữ. Ở đây có nhiều thứ mà chắc bạn gái của anh ở Thụy Điển thích lắm đó.
    - Cảm ơn chị, khi đó tôi sẽ nhờ chị mua giúp cho mẹ tôi một món quà, còn quà cho bạn gái thì khỏi cần chị ạ. Tôi chưa có ai là bạn gái cả!


    Anh đưa mắt nhìn nàng. Bích Loan tin là anh nói thật và không hiểu vì sao nàng cảm thấy hồi hộp trong lòng. Họ đi ròng ròng quanh chợ. Gần trưa, nàng bảo anh:
    - Anh Anton này?
    Gì hả chị?
    - Anh có đói bụng không?
    - Có, mình về bây giờ hả chị? Chắc chị về nhà ăn trưa?
    - Không, tôi không muốn ăn trưa ở nhà hôm nay. Tôi muốn mời anh đi ăn món ăn Việt Nam. Anh không phản đối chứ?
    - Đang buồn ngủ gặp được chiếu manh, còn gì bằng nữa, phản đối sao được chị. Có điều... hôm nay quả thực tôi muốn mời chị đi ăn, vì hôm nay là ngày của chị mà.
    - Cám ơn, nhưng tôi là người mời anh đi chơi hôm nay phải không? Thế thì tôi là chủ hôm nay. Bữa khác anh mời tôi đi chơi thì tôi sẽ là khách của anh.
    - Chi nói hay quá, công bằng quá, chậu chi rồi đấy - Anton hớn hờ.


    Họ ra khỏi chợ, len lỏi lách qua những đám đông để rẽ vào một phố có nhiều người Trung Quốc cư trú và buôn bán. Trên phố này có nhiều tiệm ăn sạch sẽ và sang trọng, trông bên ngoài cứ như những vi la nho nhỏ. Nơi này thường giành cho những kẻ trong túi có nhĩeu tiền, những khách hàng sang trọng, những cặp tình nhân cần chỗ ngồi yên tĩnh. Sờ dĩ Bích Loan biết được nơi này là vì những ngày đầu mới về nước, Sơn tỏ ra là một ông anh hào phóng, người ái mộ Bích Loan, đã đưa nàng và Diễm Ngọc tới đây khao một vài lần.

    Bích Loan gọi hai ớ a nem, một ớ a tôm hùm và hai ly rượu vang.

    Cô hầu bàn hai má đỏ như hai trái đào, tóc búi làm hai tó ở hai bên, trông sạch sẽ và tươi tắn, bưng ra một khay đầy đặt trước mặt hai người. Những chiếc nem rán vàng rộm, lộ rõ những lát mộc nhĩ thái chỉ và những lát hành hoa. Cô đặt (ra nem xuống bàn, bên cạnh đĩa nem là đĩa rau sống, những lá xà lách nhỏ, non, cuộn tròn lại, một bát nước chấm, rộm lên mùi tỏi. thơm, những lát ớt đỏ tươi nổi lên mặt bát nước chấm, một ớ a tôm hùm luộc đỏ ửng. Những con tôm luộc chín, co tròn lại, đỏ rực lên như mặt trời trước khi lặn.

    Nàng và anh nâng cốc.
    - Chúc mừng cuộc gặp gỡ của chúng ta! - Anton nói.
    - Chúc sức khỏe!


    Anton vừa ăn và tấm tắc khen ngon. Nhiều người châu âu không ăn được nước mẩm, cũng như mùi mít, họ chịu không được. Bà Eva đã ớ Việt Nam nhiều năm vẫn không ăn được, chỉ ăn được xì dầu thôi. Anton mới ăn lần này là lần đầu đã thấy ngon, lại còn gắp cả những miếng ớt đỏ tươi đang nổi trên mặt bát nước chấm.

    Họ vừa ăn vừa nghe một điệu nhạc nhẹ của cô chủ tiệm vừa bật lên. Chỉ khác các tiệm của châu âu hay của Sài Gòn là họ không đứng lên ôm nhau để nhảy. Họ cũng không thì thầm những điều tâm sự thầm kín hay nói những lời yêu đương với nhau. Họ bỗng trầm ngâm. Nhưng ánh mất họ nhìn nhau thì trìu mến và thân thương như họ chẳng phải mới quen nhau cách đây có vài ngày, mà họ đã là bạn tình của nhau lâu lắm rồi. Họ như trôi trong một giấc mơ hay đang chơi vơi, bồng bềnh giữa những đám mây đang lơ lửng ở trên bầu trời. Nhưng con người dù có đi đâu thì bao giờ cũng trở về với cái thực tại của chính mình. Đó là cái bản năng của con người. Đang trôi theo những dòng suy nghĩ, những cảm giác như đang ngất ngây, đang say trước một mùi hoa thơm mà rất lạ Bích Loan cũng đã trở về với cái thực tại của nàng.

    Đó là Sơn. Sơn đang làm gì ở nhà lúc này? Bích Loan bỗng thấy thương Sơn vô hạn. Sơn giận dữ và tự ái chẳng qua cũng chỉ vì yêu nàng mà thôi. Tội nghiệp. Dù sao nàng là người rất hiểu tâm trạng của chồng. Nàng không đành lòng bỏ Sơn ở lại một mình mà đi vui thú suốt ngày được Nàng phải về nhà thôi.

    Anton cũng đang trôi theo những dòng suy nghĩ của mình cứ như một chiếc lá đang xuôi theo dòng nước vậy. Đất nước, con người ở đây kỳ lạ thật, huyền bí thật và cũng hấp dẫn thật. Cảnh vật và con người của đất nước này có duyên, làm say lòng người lắm. Nàng, đang ngồi đó, cũng rất huyền b~ như một bông hoa lạ, chưa một lần nhìn thấy, chưa một làn biết tên mà mùi hương thầm tỏa ra cứ ngất ngây.
    - Anh Anton... anh Anton này...
    - Ồ, xin lỗi chị, gì thế chị?
    - Anh còn định đi tiếp đâu nữa không?
    - Thôi chị ạ, hôm nay mình đi cũng nhiều rồi, chắc chị mệt lắm phải không? Chúng mình về nghỉ thôi chị nhé. Tuần sau bắt đầu làm việc rồi.


    Anton nói những lời cuối cùng không phải như một lời than thở, mà đối với anh nó như một niềm trông đợi, hy vọng. Anh không biết rằng Bích Loan cũng đang hồi hộp trông đợi sự bắt đầu ấy.

    (Hết Phần 7 … Xin mời xem tiếp Phần 8)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #8
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 8) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 8





    Sơn đứng ngồi không yên.

    Lúc Bích Loan dắt xe đạp ra đi thì cơn giận trong người Sơn bùng lên như một đám cháy gặp trời hanh, cứ thế mà cháy, chẳng có gì cản lại được. Sau đó thì nó xẹp xuống, nhưng chưa phải là tất hẳn, nó như đám than hồng còn âm ỉ trong tro, càng âm ỉ thì lại càng dai dẳng. Đây không phải là lần đầu họ xích mích với nhau. Sơn chua xót nghĩ, ít nhiều thì dù sao tình yêu của anh và Bích Loan cũng đã bị sứt mẻ, không còn được như những ngày đầu họ mới yêu nhau.

    Anh và nàng tuy chưa bao giờ dù ng những lời thô thiển để xỉ vả nhau như những đôi vợ chồng ớ những xóm thợ, những đôi vợ chồng này họ cãi nhau như cơm bữa, họ còn đánh nhau nữa, những bà vợ thường đẻ nhiều con, những đứa con nhếch nhác, đứa nọ bồng đứa kia trông như mèo tha chuột, chúng chỉ hơn nhau có một năm, song nhiều lúc anh cảm thấy một sự trống trải trong lòng mà anh không cắt nghĩa nổi.

    Anh có cảm giác, nàng ngày một xa anh hơn. Nàng có những nỗi niềm tâm sự riêng, mà anh không được biết. Cánh cửa tâm hồn nàng vẫn khép chặt đối với anh. Chìa khóa của cánh cửa tân hồn đó vẫn còn nằm ở đâu đây, mà anh chưa tìm kiếm được. Anh chưa có nó trong tay. Nhiều lúc anh nghĩ, hay phàm là những người có học thức thường hay quan trọng hóa vấn đề, thường có mặc cảm, cho mình là những người không được may mắn trong cuộc sống, bất hạnh trong tình yêu?

    Có lẽ cứ sống như những cặp vợ chồng xóm thợ kia mà lại hóa hay. Họ thật vô tư. Có lẽ cứ như họ, ban ngày anh chồng vào nhà máy, chị vợ ra chợ buôn thúng bán mẹt, chĩeu về xúm họp bên mâm cơm, câu chuyện của họ rôm rả có chen lẫn những lời nói tục, có khi họ cãi nhau, thậm chí đánh nhau, nhưng họ chẳng bận tâm về những điều đó. Họ quên ngay những gì đã xảy ra và những đứa trẻ cứ nối tiếp nhau ra đời, mà lại hóa hay. Việc gì cứ tự cho mình là cao siêu rồi lại tự hành hạ mình, chẳng bao giờ được sống vô tư cả.

    Sơn vừa buồn, vừa bực, vừa mệt mỏi. Bụng đói mà chẳng muốn ăn chút nào cả.
    - Mình có đối xử quá đáng với nàng không? - Sơn tự hỏi. Chung qui lại chỉ vì mình yêu nàng thôi.

    Sơn có thể hy sinh hết thảy mọi thứ trên đời này cho nàng mà không bao giờ hối tiếc. Sơn chỉ đòi hỏi nàng có một thứ: Cho anh được quyền làm chồng nàng. (CõiThiênThai.com) Anh nói gì nàng phải nghe anh. Nói thế nào đi nữa thì dù ớ bất kỳ thời đại nào, bất kỳ chế độ nào, ở bất cứ nước nào, âu hay á thì người phụ nữ bao giờ cũng là người phụ nữ, đàn ông vẫn là đàn ông. Đàn ông nông tựa giếng khơi, đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu.

    Trước khi yêu Bích Loan, Sơn đã một lần yêu chính thức và đôi lần ngấp nghé ở ngưỡng cửa của tình yêu. Người anh yêu đầu tiên là một cô công nhân làm ở cảng. Họ là bạn học từ những ngày còn thơ ấu. Rồi trường anh đi sơ tán tại một miền quê. Mỗi lần được về Hà Nội, anh đều đến đón người yêu đi chơi.

    Ba mẹ Kim Thanh cũng gốc dân Hà Nội, muốn cho con gái kiếm được một tấm chồng"làm trai cho đáng nên trai", phải là một ông giám đốc cỡ lớn hay một anh đốc tờ nào đó để cho nàng có chỗ gửi thân sau này ba mẹ về già.

    Kim Thanh vì không say mê theo đuổi đường học hành nên bây giờ mới phải chân lấm tay bùn như thế. Trông cái dáng của Sơn loắt choắt, chưa thấy người đã thấy tiếng, không thể là chỗ dựa vững chắc cho con gái họ được. (CõiThiênThai.com) Sơn chỉ là một anh giáo viên quèn. Loại giáo viên như Sơn ở Hà Nội nhiều như cua bò. Lương giáo viên lại thấp nhất trong tất cả mọi ngành, thì lấy gì để đảm bảo cuộc sống cho con gái họ được.

    Gia đình Sơn giàu có, có nhiều của chìm, của nổi, nhưng tính Sơn khùng, ngang như cua, cha mẹ cũng ghét Sơn, mà Sơn cũng chẳng màng tới cái kho của chìm ấy, nên họ càng không có thiện căm với Sơn. Mỗi lần Sơn ở nơi sơ tán về Hà Nội, đến thăm gia đình họ mà chủ yếu là đón người yêu, họ đều tỏ ra lạnh nhạt.

    Tuổi trẻ thì ít nghĩ ngợi xa xôi, họ chỉ thích những cái gì trước mắt. Cả Sơn và Kim Thanh đều say mê với tình yêu lần đầu của mình, cái gì cũng lạ và hấp dẫn. Họ muốn biết tất cả, càng nhanh càng tốt. Họ như đang chạy tới một vườn tình yêu đầy trái cây, hoa thơm, cỏ lạ. Khi đã tới đích rồi họ không thể đừng được, không thể không ăn vụng những trái cây đó, hút nhị của những bông hoa đổ Khi Cả hai đã say mùi mật thì họ mới nhận ra họ đang ở chốn nào.

    Kim Thanh có thai. Sơn bàng hoàng như đi trong mộng. Sơn xin cưới Kim Thanh, nhưng ba mẹ nàng nhất đinh không gả con gái duy nhất của mình cho Sơn. Họ bắt nàng phải phá thai. Mẹ nàng dọa sẽ tự vẫn nếu nàng không chiu phá thai. Sau đó gia đình họ chuyển vào Sài Gòn với một người bà con di cư trước đây.

    Mối tình của Sơn kết thúc bi thảm như vậy. Mối tình đầu không thành đạt này đã làm cho Sơn thất vọng một thời gian dài. Nhưng rồi khi gặp Bích Loan, cái hương thầm tỏa ra từ nàng đã làm sống lại những cảm giác rạo rực đã chết đi từ lâu của anh. Nó như một cơn lốc. Nó làm anh quên đi cái quá khứ của mình, xoa diu đi nỗi bất hạnh của mối tình đầu và cũng làm anh lãng quên người tình lận đận năm xưa. Nàng chỉ hiện lên trong nỗi nhớ của anh khi cánh buồm tình yêu của anh với Bích Loan bi những đám mây đen ngoài khơi đe dọa.

    Cứ mỗi lần Sơn và Bích Loan giận dỗi nhau thì Sơn lại nghĩ tới Kim Thanh nhiều hơn. Giá Sơn lấy Kim Thanh làm vợ thì có lẽ cuộc sống của họ sẽ giản dị hơn là bay giờ. Nó cũng không hẳn là cuộc sổng trần tục như những gia đình xóm thợ, song nó chắc chắn sẽ không phức tạp và sóng gió như cuộc sống hiện tại.

    Bích Loan thông minh quá, tự chủ quá làm Sơn ngợp thở. Kim Thanh thì đơn giản hơn nhiều, chỉ là một cô gái học hết phổ thông, không bay bổng, không mơ màng tới một điều gì xa xôi cả. Con người như thế có lẽ hợp với Sơn chăng? Còn nàng, nàng cứ như một cánh diều bay trên không, càng bay càng đòi hỏi bầu trời phải xanh hơn, cao hơn, dây diều phải dài hơn. Sơn có thể hy sinh tất cả cho những điều nàng muốn, nhưng thực ra Sơn cũng không biết nàng muốn gì. (CõiThiênThai.com) Chẳng phải Sơn đã làm tất cả cho nàng đó sao? Sơn múc nước vào xô, rồi xách ra nhà tắm cho nàng, Sơn đi cửa hàng mua gạo, mua dầu, Sơn dậy từ 4 giờ sáng đi xếp hàng mua thịt, Sơn đi chợ mua đồ ăn, Sơn cùng nàng giặt giũ chăn màn, quần áo, Sơn nuôi gà, Sơn đưa nàng đi chơi, Sơn lai nàng, Sơn bất nàng ăn 3 bát cơm mỗi bữa, bữa nào nàng cũng phải ăn như thế dù là mệt nhọc không muốn ăn, dù là khó chiu trong người, nàng cứ ngồi đấy mà ăn cho hết 3 bát cơm mới được đứng lên, rời khối mâm. Như thế chàng phải là Sơn yêu nàng lắm đó sao? Nàng cũng phải nhận ra điều đó chứ.

    Một mặt, do Sơn làm nghề giáo nên cũng có nhiều thời gian, được tự do, nhưng cái chính không phải là chỗ đó. Cái chính là Sơn yêu vợ. Đấy cứ thử nhìn trắng Hồng đó mà xem. Nó cứ nhởn nha, nào chơi đàn ghi ta, nào chơi bóng chuyền, chơi thể thao, nay tụ tập chỗ này, mai tụ tập chỗ kia, có giúp gì vợ nó đâu. Sơn chỉ thua có mỗi ông Cường ở khu bên cạnh là chưa mua lợn về nuôi mà
    thôi.
    Từ trước cho tới nay, Sơn luôn nghĩ những cố gắng của mình đã làm nàng mãn nguyện. Phụ nữ còn mong gì hơn có một ông chồng như thế. Chả thế mà bao bạn bè khi tới thăm họ đã phải thết lên:
    - Số chị Bích Loan may mắn ri thật đó, có được anh chồng hết ý!

    Những lúc đó nàng cười rất khiêm tốn, khiến cho Sơn càng nghĩ rằng nàng hạnh phúc và nàng hãnh diện thật sự trước bạn bè về người chồng của mình.

    Khi bạn bè đến thăm vợ chồng Sơn, nàng rất vui, rất lịch thiệp. Nàng rất thích tham gia vào những cuộc tranh luận với bạn bè. Nàng tiếp bạn bè bất kể là bạn của Sơn, hay của nàng, hay của chung hai người, đều phóng khoáng và tự nhiên. Nàng có thể bê tất cả mọi thứ có trong nhà Sơn ra đãi khách.

    Càng ngày, Sơn càng có cảm giác, mọi người đến chơi với nàng chứ không phải đến với Sơn. Nhưng sau khi họ ra về rồi thì sự hồ hởi của nàng lại xẹp xuống, nàng trở nên lặng lẽ. (CõiThiênThai.com) Tâm trạng nàng cứ như thủy triều lên xuống vậy, khiến Sơn đã lúng túng lại càng trở nên lúng túng, tình cảnh Sơn chẳng khác gì gà mắc tóc, càng muốn gỡ ra thì lại càng mắc vào.

    Tại sao nàng không chịu hiểu anh? Nếu nàng chiu hiểu cho anh hay cho những người đàn ông nói chung thì đâu đến nỗi. Mỗi giới đều có tính ích kỷ riêng của mình. Đàn ông không bao giờ muốn vợ hơn mình, thông minh hơn mình cả. Sự thông minh sắc sảo của người vợ chỉ làm hại cho nàng, cho tình yêu và nhất là cho cuộc sống gia đình của nàng mà thôi. Cứ chậm hiểu một tý, nhu mì một tý thì người chồng cảm thấy yên tâm hơn, họ sung sướng vì thấy mình như một tảng đá vững chắc làm chỗ dựa cho người vợ.

    Sơn thích mình được che trở cho nàng. Nàng bé nhỏ và yếu ớt trong sự che trở của Sơn. Nàng ít hiểu biết bằng Sơn, Sơn sẽ nhẫn nại giảng giải cho nàng. Sơn muốn được làm chồng nàng theo đúng nghĩa của nó.

    (Hết Phần 8 … Xin mời xem tiếp Phần 9)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #9
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 9) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 9






    Sơn chua chát lắc đầu... Sơn phải công nhận một sự thật đắng cay: Sơn kém cỏi hơn nàng nhiều quá. Nàng nể Sơn vì nàng vốn là một con người có văn hóa, con người lịch sự, giao tiếp với nhiều loại người trong xã hội, chứ nàng không hề sợ Sơn một chút nào cả. Nếu nàng sợ Sơn thì nà ng đã không bỏ ới như hôm nay khi mà không được phép của Sơn.

    Ngày Sơn yêu Bích Loan, có kẻ xấu miệng đã nói bóng nói gió: "Người thì chẳng đáng hòn chì, ba hồn bảy vía cứ đòi đi võng đào".

    Họ chê Sơn xấu. Họ nói Sơn tham sắc, báu gì của đã đi du học ở bên tây, không ba năm anh thì chớ kể, của ấy thì làm gì còn trinh nữa. Sơn yêu nàng, nên những lời nói đó chỉ để ngoài tai...

    Công bằng mà nói nàng chẳng có tội gì. Chắc nàng cũng đang khổ tâm lắm đấy. Tội nghiệp ! Sao cứ phải hành hạ lẫn nhau mãi thế?

    Lúc sáng vì giận quá, có lẽ tự giận bản thân mình thì đúng hơn vì anh đã bất lực trước đức tính tự tin và cương nghị của nàng, anh đã xúc phạm tới nàng - có lẽ thế - anh đã đuổi nàng đi, đừng trở về nữa. Nếu nàng đi thật thì sao? Sơn sẽ xin lỗi nàng khi nàng quay trở về tổ ấm của họ. Sơn sẽ làm lại từ đầu để có được một cuộc sống gia đình êm ấm, để Bích Loan không bao giờ xa Sơn cả. Nhất định anh sẽ làm lại từ đầu.

    Chao ơi! mệt quá ! Những ý nghĩ làm đầu Sơn đau như búa bổ. Nhưng làm lại từ đầu là làm như thế nào? Bắt đầu từ cái gì? Thay đổi từ cái gì?
    Sơn thấy mệt mỏi rã rời toàn bộ cơ thể. Sơn thấy cô đơn và trống trải trong lòng. (CõiThiênThai.com) Anh cần có một người để tâm sự trong lúc này, để cùng anh gỡ cái mớ tóc rối đang vướng vào chân gà của anh. à, phải rồi, hôm nay chủ nhật nó ớ nhà, cái thằng bạn nối khố của anh nó ớ nhà, nó không đi đâu vào chủ nhật, ngoài tới thăm anh. Mà không thấy nó đến hôm nay nghĩa là nó vẫn còn ở nhà.

    Anh và nó là hai người bạn nối khố của nhau vì họ cùng học với nhau trong một trường sư phạm, cùng đi sơ tán với nhau, cùng trọ chung một nhà dân, cùng nhau chia xẻ những vui buồn, thành công, thất bại, từ những năm tháng đó cho tới nay. Nó cũng là thằng bạn mà anh tâm đầu hợp ý nhất. Nó luôn cho anh những lời khuyên chí lý. Nhận xét của nó rất tinh tường.

    Lần đầu, nó gặp Bích Loan do Sơn giới thiệu, nó nói với anh về Bích Loan: "Cô này trông hiền nhưng cũng ghê lắm đó".

    Rồi nó trổ tài làm món rau muống sào tái của Nam bộ đãi anh và Bích Loan.

    Cái thằng bạn của anh nó khéo bắt tình thế lắm. Ồ, thế mà suốt từ sáng cho tới giờ anh quên mất nó – cái thằng bạn nối khố của anh. Anh sẽ bù khú với nó nốt chiều nay, cho tới khi vợ anh về. Chắc vợ anh về thì cũng phải đến chiều, rồi tiện thể, phải rồi, anh sẽ rẽ vào chợ mua một con gà, về làm bún sáo gà, Bích Loan thích món bún sáo gà lắm, mua một ít hoa nữa cho nàng...

    Thế là anh phóng xe thẳng ra nhà nó.

    Qua nhà nó dù đi lối nào thì cũng phải qua khu chuyên gia, nơi mà vợ anh thỉnh thoảng cũng tới đây để làm việc. Vừa tới cổng khu chuyên gia anh bỗng giật thót người: Vợ anh! Đúng Bích Loan. Nàng đang đứng bên cạnh một người đàn ông nước ngoài, da ngăm đen. Trong tay nàng một bó hồng nhung rực rớ. Hình như họ đang tạm biệt nhau.

    Bích Loan bước vào nhà với một túi thức ăn mua sẵn ngoài chợ.

    Chia tay với Anton xong, nàng rẽ vào chợ mua thức ăn. Những hôm tiện đi làm vè cũng vậy, nàng thường rẽ vào chợ mua thức ăn để cho Sơn đỡ vất vả . Hôm nay nàng muốn khao chồng một bữa cơm chiều tươi, cũng là để làm lành với chồng. (CõiThiênThai.com) Thực ra không phải trong lúc đi chơi với Anton nàng không nghĩ tới Sơn. Nàng biết trong lúc này Sơn đang bị rằn vặt ở nhà.
    Nhưng khi về tới nhà, thấy cửa khóa, nàng rất ngạc nhiên. Nàng chạy sang bà cụ hàng xóm. Bà đang ngồi ăn trầu, đôi môi bà rất mỏng, như hai lá lúa, đỏ ối quít trầu.
    - Chú có gửi chìa khóa cho tôi đây này - bà vừa nói vừa nhổ quít trầu xuống đất.
    - Nhà cháu có nói là đi đâu không ạ?
    - Chú chạy ra phố... cô Loan này, tôi hỏi khí không phải, thế cô đi đâu từ sáng đến giờ, có chuyện gì mà tôi thay mặt chú thẫn thở, buồn rười rượi, tôi để ý cũng không thấy chú ấy cơm nước gì cả.
    - Dạ, cháu bận chút việc phải ra Hà Nội. Không có chuyện gì đâu cụ ạ, cháu xin cụ chìa khóa. Cám ơn cụ!


    Cụ hàng xóm rất có cảm tình với Sơn, và không ưa Bích Loan vì nàng đi tây về, lại hay mở nhạc nghe làm cháu cụ không chịu ngủ.

    Nàng thay quần áo, dọn dẹp qua nhà cửa, cắm những bông hồng An tôn tặng vào một chiếc lọ thủy tinh màu xanh, rồi đốt bếp nấu cơm. Sơn về có sẵn một mâm cơm ngon, nóng siết, chắc thích lấm. Mà anh ấy đi đâu nhỉ? Ra Hà Nội? Đến nhà ai? Hay là Sơn về nhà? Không có lẽ, vì Sơn chẳng thích thú gì về nhà cả, trừ khi biết tin mẹ ốm đau. Nếu có, thì Diễm Ngọc đã cho biết rồi.

    Nàng nấu xong cơm đã lâu, dọn sẵn ra mâm, đậy lồng bàn lại. Nhìn lại mâm cơm: Một ớ a giá sào thịt bò, một ớ a thịt ba chỉ luộc - món án mà Sơn rất thích, và một bát canh miến nấu thịt nạc, lại có cả một ớ a hành muối nữa. Chưa tết mà đã có hương vị ngày tết rồi.

    Mâm cơm đã nguội lạnh.

    Buổi phát thanh quân đội nhân dân đã qua đi từ lâu, rồi tới buổi phát thanh phụ nữ. Vẫn chưa thấy Sơn về.

    Nàng bắt đầu lo lắng thực sự. Nàng chỉ sợ buổi tối đường phố nhiều xe cộ, Sơn đeo kính, khó nhìn đường vì bị lóa bởi đèn ô tô, nhớ làm sao thì ân hận suốt đời. Nàng không dám nghĩ tới một điều gì khác. Cũng không thấy đói hay mệt mỏi, hay buồn ngủ. Nàng chỉ nghĩ đến một điều: Mong nghe rõ tiếng chân bước của Sơn. Nàng phân biệt rất rõ tiếng chân bước của chồng với những người khác.

    Cuối cùng Sơn cũng về. Vừa dựa xe đạp vào tường, người Sơn đã đổ nhào xuống giường. Từ người Sơn toát ra mùi rượu nồng nặc.

    Bích Loan luống cuống:
    - Anh Sơn, anh làm sao thế?.
    - Tôi không sao cả.
    - Anh Sơn, anh dậy rửa chân tay mặt mũi đi, em đun nóng lại thức ăn rồi mình ăn cơm, hôm nay có món mà anh thích đấy - Bích Loan khẩn khoản và nhẫn nại.
    - Cô mặc kệ tôi, tôi ăn no rồi, cô ăn đi, đừng quan tâm tới tôi làm gì. Tôi sống hay chết cũng vậy thôi mà.


    Sau khi trông thấy Bích Loan đứng bên cạnh người đàn ông đẹp trai, da ngăm đen kia, mà anh đoán là người mà vợ anh sẽ phiên dịch cho, mặc dù họ chẳng có tình ý gì - cứ cho là như vậy đi - nhưng trông họ đẹp đôi quá, thì Sơn không thể chịu được. Một cơn ghen vô cớ đã trỗi dậy trong người anh, bóp chặt lấy con tim anh, khiến anh muốn vứt bô mọi ý định tốt đẹp của mình đi.

    Anh không đến nhà thằng bạn nối khố của anh. Anh không vào chợ mua thức ăn. Và anh cũng không mua hoa. Anh cứ đạp xe đi mà chẳng có một hướng nhất định.

    Anh cứ đi lang thang mà chẳng biết mình đi đâu. Khi, như một cánh chim bay côi cút, lạc đàn, đã mỏi cánh giữa khung trời bao la, không bờ bến, anh cũng phải đậu lại. Anh rẽ vào một nhà hàng, gọi một ly cuốc lủi vào một đĩa nhắm. Anh chẳng muốn ăn chút nào, nhưng anh muốn chất men của loại cuốc lủi sẽ làm anh say và quên đi tất cả.

    Anh thiếp đi khá lâu. Lúc anh tỉnh dậy, anh không định rõ thời gian. Có lẽ đã nửa đêm. Các dãy nhà tập thể đều tắt ánh đèn, tối om, những con giun, con dế, đang rên rỉ buồn bã cho số phận chúng ớ ngoài đồng. Anh nầm im. Có tiếng khóc thút thít của Bích Loan bên cạnh.

    (Hết Phần 9 … Xin mời xem tiếp Phần 10)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #10
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 10) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.


    Phần 10






    Khi hai cô bạn cùng phòng đã xuống căng tin để nhận hàng, thì Ngọc Liên nháy mắt với Bích Loan:
    - Khai đi?
    - Khai cái gì? Đừng có vớ vẩn!
    - Vớ vẩn à? Tao biết hết cả rồi. Đừng có che mắt chị, em ạ. Mày chỉ che mất được những anh chàng cận và những con cất, nhãi ranh kia thôi. Hôm trước tao nhìn thấy mày đi với một người ở ngoài phố.
    - Tao thì đi với nhiều người lắm. Mỗi lần đi tao có phải trình mày không? Mà mày nhìn thấy tao đi với ai mới được kia chứ?
    - Giật mình rồi à? Còn với ai nữa. Với anh chàng cận của mày thì tao nói làm gì.


    Có lẽ nó nhìn thấy mình đi với Anton chăng? Mà hôm nào nhỉ? Có phải cái hôm mình và Anton ngồi ăn bánh tôm ở quán Gió không? Hay hôm đi nhà hát Hồng Hà? ở đâu thì cũng không sao cả nếu người nhìn thấy là Ngọc Liên.

    Tính Ngọc Liên rất dễ chiu, bất cần, ăn nói đôi khi hơi táo bạo, bốp chát, song rất thực.

    Trong phòng chỉ có Bích Loan và Ngọc Liên là vừa có trình độ chuyên môn, lại vừa có trình độ Anh ngữ. Còn các cô vừa mới ra trường kia, choai choai kia thì cả hai mặt đều còn non. Ngọc Liên ngồi làm việc tĩnh ở phòng chứ không đi công tác với chuyên gia, vì Ngọc Liên bị nhận xét: Trình độ chuyên môn giỏi, nhưng thiếu đứng đắn trong quan hệ.

    Người vừa có trình độ chuyên môn giỏi lại vừa có tiếng là đoan trang, đó là Bích Loan. V thế Bích Loan được cấp trên lựa chọn làm công tác phiên dịch cho chuyên gia, chuyên gia đi đâu thì Bích Loan đi đó. Đã nhiều năm như vậy mà chưa xảy ra tai tiếng gì cả. Ngọc Liên không vì thế mà ghen với bạn.
    - Mày dạo này thay đổi đấy! - Ngọc Liên cười rất hóm hỉnh - Mày đã đẹp lại càng đẹp hơn khi mày trang điểm.
    Quả thật Bích Loan có thay đổi.
    Thỉnh thoảng Sơn nói:
    - Em đi dự hội đấy à?
    - Sao thế? - Bích Loan hỏi lại chồng - Hay vì em sức chút nước hoa?
    - Em trang điểm mất nửa tiếng đồng hồ.
    Tiếng Ngọc Liên cắt ngang dòng suy nghĩ của Bích Loan:
    - Má tao bảo mày, chủ nhật này ra chơi, bả làm bún chả.
    - Có mình tao thôi à?
    - Mình mày thôi, hình như bả định nói chi với mày đó.

    Má Ngọc Liên là người Sơn Táy. Con gái Sơn Tây giữ hơn sư tử cái. ấy thế mà má Ngọc Liên lại rết hiền. Ba Ngọc Liên là người Nam bộ, mất đã lâu. Ngọc Liên nói lơ lớ giữa tiếng nam và tiếng bắc nghe rất dễ thương. Ngọc Liên còn ba em nữa, hai trai, một gái. Chúng đều rất ngoan, chịu khó làm các công việc trong nhà giúp má và chị hai. Má Ngọc Liên là bác sĩ ở bệnh viện Bạch Mai, Hà Nội.

    Má Ngọc Liên có kiểu giáo dục con rất hay: Cứ để chúng thoải mái, tự do, chẳng quát tháo, ngăn cấm chúng bao giờ. Thế mà đứa nào cũng ngoan. Bích Loan thầm nghĩ: Có lẽ tự do làm cho con người trở nên vị tha hơn chăng?

    Con người cần tự do như con cá cần có nước. Con cá bị vất lên bờ rồi thì chỉ còn ngoi ngóp thở rồi lịm dần đi mà thôi. Nếu Bích Loan là con cá thì chưa bao giờ nàng cần có nước như lúc này.

    Buổi sáng đầu tiên của mùa hè.

    Mới chớm hè thôi mà trời đ8 Oi bức, mặt trời đã chói chang. Hôm nay là ngày nghỉ, nhưng cả khu tập thể vẫn dậy sớm. Một buổi sáng ồn ào và náo động như tất cả các buổi sáng chủ nhật khác. Tiếng nước chảy ngoài máy nước ồ ồ. Mười căn hộ mới có một vòi nước công cộng đặt ở đầu hồi nên nó phải làm việc hầu như là suốt ngày, từ lúc người dậy sớm nhất là ông Hưng, vì ông nuôi lợn, cho tới người đi ngủ muộn nhất là cô Mai, con gái bà Kính, cô đang ôn thi vào đại học. (CõiThiênThai.com) Tiếng trẻ em khóc vì đói, chưa được ăn, tiếng rao hàng của những cô bán bánh mì, bánh cuốn nóng có chả, của những cô mang bún đi đổi gạo. Họ từ vùng ven thành phố mang hàng vào đây, phải rời nhà từ lúc trời còn tối.

    Nhớ lời dặn của Ngọc Liên, hôm nay Bích Loan đến thăm gia đình Ngọc Liên.

    Trên đường đi nàng gặp những người gánh những sọt vải thiều chín đỏ, nặng trĩu. Nàng hỏi mua một bó để biếu má Ngọc Liên và cho các em.
    Nhà Ngọc Liên ở trong một khu tập thể. Nhà chỉ có hai buồng nhỏ. Buồng trên giành cho Ngọc Liên. Buồng dưới giành cho các em và má. Gần cửa sổ kê một chiếc bàn để tiếp khách. Buồng dưới quá chật. Giường nọ cách giường kia và cách bàn trà chỉ bàng một tấm vải mỏng.

    Căn hộ này má Ngọc Liên mua lại của một gia đình đi nam bằng số tiền mà gia đình Ngọc Liên trúng sổ xổ. Ti vi, cát xét có trong nhà là cũng do số tiền đó mà ra. Trước đây gia đình Ngọc Liên ở còn cực hơn cả bây giờ. Tất cả mấy má con chỉ có một gian trông như một túp lều vậy.

    Ngọc Liên đang xắn tay áo, dao thớt lách cách, băm băm, thái thái. Mấy đứa em, đứa thì rửa một chậu đầy xà lách, rau thơm, đứa thì lau bát ớ a. Cứ mỗi lần ra thăm gia đình Ngọc Liên, Bích Loan cảm thấy ấm áp trong lòng, không như mỗi ìân về thăm gia đinh Sơn ở một biệt thự trên phố Bà Triệu.

    Mùi chả nướng chín, thơm lừng. Họ ngồi quây quần bên một chiếc mâm. Bún trắng ngần, xà lách xanh rờn, mát mất, nước chấm chua, cay, mặn, ngọt, lìm lịm đầu lưỡi Chả thơm béo ngậy.
    - Thôi chị em bay để đấy cho con Hương nó dọn dẹp, lên gác mà nằm nghỉ trưa - má Ngọc Liên nói với Ngọc Liên và Bích Loan, khi mọi người đã ăn uống xong.
    - Bác có chuyện gì muốn nói với cháu phải không ạ?
    - Chuyện chi hả con? - Má Ngọc Liên vẫn gọi Bích Loan bằng con.
    - Dạ, cháu đâu có biết, thấy bữa trước Ngọc Liên nói với cháu, bác bảo ra chơi, ăn bún chả, tiện thể bác có chuyện muốn nói với cháu.
    - Thế thì con bị nó xạo rồi. Con khờ dại và tin người bị nó lừa là phải. Nó là láu cá láu tôm lắm đó.


    Ngọc Liên ở dưới bếp, nói vọng lên:
    - Lừa lọc chi nó đâu má! Con không xạo thế nó đâu có ra nhà mình.
    Lúc Ngọc Liên và Bích Loan lên gác nghỉ trưa, Ngọc Liên mới nói với Bích Loan tại sao Ngọc Liên muốn nàng ra hôm nay.
    Nét mặt Ngọc Liên nghiêm lại. Ngọc Liên nói:
    - Tao có chuyện muốn nói với mày.


    Tim Bích Loan đập nhanh. Có lẽ nó biết rồi chăng? - Nàng nghỉ
    - Tao không phải là con người tò mò, tao là con người của tự do, như mày đã biết. Tao rất ghét những chuyện ngồi lê mách lẻo của mấy bà. Song tao quí mày, muốn nói chuyện thật nghiêm chỉnh với mày về chuyện riêng của mày. Hôm nọ tao vô tình nhìn thấy mày và anh An ton hôn nhau - thấy mặt Bích Loan tái đi rồi lại đỏ bừng, Ngọc Liên thương, kéo bạn lại gần, nhưng vẫn tiếp tục nói - chuyện tình sử của tao nếu chép ra trang giấy thì phải dầy hơn một cuốn tiểu thuyết, mà chương nào cũng là những cơn sóng dữ dội cả. Vì thế, một chiếc hôn của mày với một người nước ngoài cho dù là da đen đi chăng nữa thì đối với tao nó chả là cái gì cả, nó chỉ như muối bỏ bể thôi, như một hạt nước rời trong đại dương thôi. Nhưng đối với những kẻ khác thì chiếc hôn đó của mày nó như một tiếng sét đánh trên đầu họ, nó sẽ như một câu chuyện thần thoại được thêu dệt, được truyền miệng nhau từ nam cho tới bắc. V tao và mày là hai mẫu người khác nhau. Tao như một con ngựa bất kham, còn mày là một con mèo mướp. Mày không đi đâu khỏi đống tro ở góc bếp bao giờ cả...

    Ngọc Liên vẫn còn nói nữa, song Bích Loan không còn nghe được gì. Nàng đang trở về với quá khứ, mới đây thôi.

    Thấm thoát từ ngày Anton sang đây đã sáu tháng rồi. Trong khoảng thời gian ngấn ngủi đó, bao đổi thay, bao xáo trộn trong đời sống tình cảm củ a hai người, tưởng chừng những xáo trộn, đổi thay đó là của cả quãng đời mấy chục năm nay dồn lại.

    Ngay từ giây phút đầu, khi nàng nhìn thấy người con trai đó ngoài sân bay, nàng đã linh cảm ngay rằng, con người này sẽ làm xáo trộn cuộc sống tình căm của nàng. Cái linh cảm đó làm nàng hoảng sợ. Nàng phải trấn tĩnh lại ngay bằng cách nghĩ xấu về anh "về đến khách sạn là họ ngủ ngay với nhau thôi mà. Cái cô kia vừa đi vừa cười, cứ dí sát bộ ngực đồ sộ vào lưng anh ta, mắt đưa tình. Họ sẽ ngủ với nhau mặc dù anh ta đã có vợ và cô ta đã ró chồng”.

    Nàng biết rất rõ Anton chưa có vợ, thậm chí chưa có cả người yêu nữa. Nàng tự nhủ phải hết sức giữ gìn, không để rơi vào cạm bẫy của ái tình. Vì thế nàng tỏ ra lạnh nhạt với anh khi đưa anh lên phòng ở, lúc chia tay tạm biệt. Nhưng vẻ đẹp bên ngoài và sự duyên dáng mặn mà bên trong của con người đó đã như một viên nam châm cực mạnh hút nàng.

    Nàng biết cái gì đã thúc đẩy nàng, khiến nàng tự đề nghị đưa anh đi chơi, xem phố vào ngày chủ nhật đầu tiên của anh ở Hà Nội. Chưa có một cái gì định hình rõ nét lúc đó cả Song phải chăng lý do chỉ là "người ta mới sang, lạ nước lạ cái, buồn, thì giúp người ta một chút", như nàng đã nói với Sơn?
    Tạo hóa dường như cũng vô tình mà xe sợi chỉ hồng để buộc cổ tay họ lại với nhau. Nào tết dương lịch, nào tết nguyên đán, đều là những dịp khiến họ có điều kiện mà gần gũi nhau hơn.

    Những buổi đưa anh vào nhà hát. Anh thích thú thực sự hay chỉ là cái cớ để anh có thêm thời gian được gần nàng? Thôi đúng rồi, có lẽ Ngọc Liên nhìn thấy nàng đi với anh hôm vào xem kịch ở rạp Hồng Hà? Biết đâu hôm ấy nó cũng đi với anh chàng hiệu trưởng của nó?

    Nàng nhớ rồi, không phải cái lần đó vì cho tới hôm đó họ vẫn chưa hôn nhau. Trong lúc ngồi xem kịch, họ cũllg chỉ dám ngồi sát lại nhau thôi. Mùi nước hoa đàn ông rất nhẹ tỏa ra từ người anh. Bỗng nhiên nàng thấy Anton đưa mắt sang phía nàng. (CõiThiênThai.com) Anh nhìn nàng thật lâu. Cái nhìn ấm, nồng nàn khiến nàng muốn xỉu. Anh cầm lấy những ngón tay búp măng thon nhỏ của nàng, đặt vào bàn tay rất nóng của mình. Nàng không hề có ý định rút những ngón tay mình ra khỏi bàn tay anh. Nàng cứ để vậy cho tới khi vở kịch kết thúc. Tay nàng run, mồ hôi ra ướt đẫm. Người ta nói gì, hát gì, nàng cũng không hay. Chỉ khi neon bật sáng cả gian phòng rộng mênh mông nàng mới như người tỉnh ngủ. Nàng rút nhẹ tay ra khỏi bàn tay ấm nóng của Anton.

    Hai người nhìn nhau. Nếu không có một biển người ở xung quanh, nếu đây không phải là Hà Nội của nàng, chắc nàng đã ngã vào lòng Anton từ lâu rồi.

    Nàng hiểu cái gì đã đến với nàng. Nó xảy ra tự nhiên, con người không thể trốn tránh nó được, vả lại nó làm cho nàng run rẩy vì hạnh phúc như thế kia thì sao nàng lại phải trốn tránh nó?

    Mối tình đầu e dè và đau khổ là một bài học đắng cay đối với nàng. Cái luân lý ngàn đời như một sợi dây sắt đã xiềng xích nàng trong bao năm tháng qua, gần hết cả một đời tuổi trẻ của nàng.

    Nàng không muốn mình như một bông hoa tàn rụi đi trước khi được uống no ánh nắng mặt trời. Đạo đức và lương tâm chỉ là những lời lẽ khuếch trương, những khái niệm trìu tượng mà thôi. Người càng nói nhiều đến long tâm, đến đạo đức ở thời này thì càng là những kẻ lừa dối, sợ sự thật. Nàng chẳng làm điều gì xấu xa cả mà phải sợ hãi.

    Cái triết lý của nàng liệu có đứng vững nổi trên mảnh đất mà nàng đang đứng đây không? Hay chẳng qua nó chỉ là những biện bạch để nàng cũng chạy trốn cái thực tế nó đang trường ra đó. Tại sao nàng không dám hôn anh khi lòng nàng đã ngất ngây men rượu?

    Nhưng rồi ngọn lửa tình đã bốc cháy.

    Nàng đã hôn anh.

    Lần đều nàng hôn anh. Đó là lúc nàng chia tay anh sau một buổi làm việc. Trong phòng chỉ có hai người. Mọi người đã về lâu. Khi nàng chuẩn bị bước ra cửa thì anh nắm chặt cánh tay nàng lại. Anh đặt lên môi nàng một chiếc hôn thật dài. Môi anh mềm, ướt và ấm. Từ người anh tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng. Nàng không né tránh nụ hôn của anh. Nàng hôn lại anh. (CõiThiênThai.com) Chưa bao giờ nàng hôn ai như thế ờ trong đời. Nàng nhớ lại, người bạn của Sơn có lần đã gọi đó là những chiếc hôn của những người tình.
    Ngọc Liên đã nhìn thấy họ hôm đó. Có thể Ngọc Liên đã ra về rồi quay lại vì bỏ quên một thứ gì chẳng hạn. Có lẽ thế, chứ Ngọc Liên không bao giờ tò mò, theo dõi người khác cả. Tính Ngọc Liên không phải vậy. Và nếu người trông thấy họ hôn nhau không phải là Ngọc Liên mà là những bà nạ dòng cùng phòng thì sự việc ra sao? Nếu vậy thì đời Bích Loan cũng đã bèo dạt mây trôi rồi.

    Ngọc Liên chỉ biết được có vậy do một sự tình cờ thôi. Có nên cho Ngọc Liên biết thêm không? Có lẽ không nên. Mặc dù Ngọc Liên tốt thật đó.
    Nàng quay sang định nói một câu gì đó thật tình cảm với bạn, nhưng thấy Ngọc Liên ngủ từ bao giờ rồi, hơi thờ đều đều. Nó vô tư thật. Những người vô tư là những người hạnh phúc. Nàng có vô tư không?

    Nàng nằm bên cạnh Ngọc Liên. Hơi ấm từ người Ngọc Liên tỏa ra cũng không giúp nàng đi vào giấc ngủ được. Nàng quay về với cái quá khứ mới đây của mình.

    Một buổi chiều mùa xuân. Một chiêu mùa xuân với những hạt mưa xuân bay lất phất. Họ từ một công trường về sớm hơn mọi ngày. Tới khu chuyên gia, họ dừng lại Cả hai đều ngập ngừng.
    - Thôi có lẽ anh cũng còn có những kế hoạch khác cần phải làm. Chúng mình chia tay nhau ở đây. Hẹn gặp anh ngày mai - nàng nói.
    - Anh không có kế hoạch gì cả - An ton nhìn nàng, cương quyết - em không được đi về bây giờ đâu.
    - Em cũng không muốn về một chút nào cả – Nàng nói, giọng run run.
    - Em lên phòng cùng anh đi!
    Những gì xảy ra sau đó nàng làm sao quên được.
    - Em à, em có muốn chúng mình nằm với nhau không? Anton hỏi nàng.

    Nàng gật đầu. Anh đứng gần nàng quá. Hai khuôn mặt như chạm vào nhau. Nàng thấy tim mình như muốn vớ ra trong lồng ngực.

    Anh cởi áo cho nàng. Kh i tay anh chạm vào người nàng thì chân tay nàng bủn rủn như người nhịn đói nằm lâu ngày, nay mới đứng dậy.

    Đầu tiên anh cởi chiếc áo ngoài của nàng, rồi tới chiếc nịt vú. Một đôi vú trắng ngần, to, cao vươn về phía trước, hai núm vu hồng hồng hiện ra trước mặt anh. Tay anh run và hơi thớ anh đứt quãng, không đều.

    Rồi kế theo, anh cởi chiếc quần ngoài, và cuối cùng anh cởi tới mảnh vải bé nhỏ. Nàng khép hai hàng mi lại, không dám nhìn anh nữa.

    Khi chiếc quần xi líp mi ni tụt xuống sàn nhà thì trước mặt anh là một pho tượng trần truồng của thần vệ nữ. Anh bế tượng than vệ nữ đó lên giường, có trải đệm trắng muốt.

    Anh hôn nàng vào môi, vào mắt, anh dụi cằm vào cổ nàng, rồi hôn xuống hai vú nàng. Đôi tay nóng của anh lướt trên hai vú nàng. Sự mơn trớn đó làm toàn bộ cơ thể nàng rạo rực. Nàng hồi hộp chờ đợi. Tay Anton lướt nhẹ trên người nàng, trên khắp các bộ phận gợi cảm nhất. Anh dùng môi day day hai đầu vú, sau đó xuống bụng, đùi và tiếp tục xuống nữa. Hai đùi nàng nóng như cát trên sa mạc trần. Anh dùng lưỡi, lưỡi anh rất mềm và nóng, mút hai núm vú nàng. Nàng đê mê, rạo rực toàn bộ cơ thể. Nàng có cảm giác như nàng sắp tan biến đi như những bọt biển bị sóng đánh vào bờ.

    Anh hôn lùi xuống phía dưới, qua rốn, xuống nữa, xuống nữa. Anton rạng hai đùi nàng ra, quì hai đầu gối xuống sàn nhà, cạnh giường, ghé sát mồm vào chỗ giữa hai bộ đùi đó, hôn. Nàng hoảng sợ, định khép hai đùi lại, lấy bàn tay che khoang lồn lại. Nhưng nàng chưa kịp khép bộ đùi lại thì đầu Anton đã cúi xuống chỗ có đám lông đen mượt đó. Cả khuôn mặt anh phủ lên chỗ có những đám cây rậm rạp, chỗ có một dòng sông đầy nước, chỗ có nhiều hoa thơm cỏ lạ, hương vi ngất ngây. Nàng run lên.

    Nàng chỉ còn nhìn thấy đầu anh ngẩng lên, cúi xuống như hụp lặn trong dòng sông dâm thủy đó của nàng. Mặt anh ướt đẫm nước. Tới lúc đó anh mới thì thầm bảo nàng:
    - Em cởi áo cho anh đi!


    Nàng run run cởi nút áo cho anh. Người anh đẹp quá? Một điều làm nàng hết sức ngạc nhiên, dương vật của anh to, dài, cứng và đẹp.

    Anh ôm nàng vào lòng, hôn vào môi nàng thật lâu. Anh ép hai vú căng tròn của nàng vào ngực anh. Dùng ngực của mình, anh chà đi chà lại hai vú của nàng. Cùng lúc, anh đưa một ngón tay thọc vào khe hở đang rỉ nước của nàng. Anh đợi cho lồn nàng thật ướt mới đưa nhiều ngón tay chọc vào lỗ lồn nàng. Các ngón tay anh mềm mại lách vào mọi ngóc ngách bên trong khe hở. Một làn sóng ấm áp tràn vào cơ thể nàng. Đùi nàng cứ khép vào lại mở ra liên tục. Anh ấn mạnh, ngoáy, đưa ra, chọc vào mỗi lúc một nhanh. Nàng oằn người, nói như bị đứt hơi:
    - Anh Anton, em chết mất!


    (Hết Phần 10 … Xin mời xem tiếp Phần 11)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 1 of 2 12 LastLast

Tags for this Thread