CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 15 of 15
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 11) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 11









    Nàng đang bay lên cao, nơi mặt trời đang tỏa ra những tia lửa chói chang. Người nàng nóng rực, và cái chỗ đó, chỗ anh đang hụp lặn trong đó, đang bi đốt cháy. Nó mềm nhũn ra, nóng hổi. Nàng gạt tay anh ra. Anton giữ tay nàng lại và vẫn tiếp tục công việc của một con ong hút nhụy, cho tới lúc nàng thổn thức như sắp khóc, anh mới ngồi dậy, quì hai đầu gối xuống giường, đưa dương vật của anh lúc này đã cương cứng, dài tới hai mươi lăm phân, vào miệng nàng. Anh nói:
    - Em mút đi!


    Nàng sợ hãi không dám làm theo lời anh, rồi như sợ anh buồn, nàng cầm nó và từ từ cho vào miệng, mút. Nàng mới đưa vào miệng có một khúc đầu, nàng đã không còn hơi để thở. Nàng vội bỏ ra, nôn oẹ. Nước mắt nàng ràn rua. Anton vội ôm chặt lấy nàng, líu ríu:
    - Em, anh xin lỗi em, anh biết em chưa quen. Chúng mình còn cả một tương lai trước mặt. Anh sẽ dạy em tất cả những kiến thức về chuyện này. Anh sẽ làm cho em thật hạnh phúc. Vừa rồi anh làm em sợ phải không? Anh xin lỗi em - anh hôn nàng - em nghỉ đi?


    Bích Loan mỉm cười khi nhớ lại cái ìân đầu đó. Nàng ngu dốt quá. Sự ngu dốt quả đã giết đi bao nhiêu khoái cảm mà con người có khả năng tạo ra và con người có quyền được hưởng. Sự ngu dốt này bát nguồn từ những nhận thức, từ những quan niệm của một dân tộc đã ăn sâu vào gốc rễ của tiêm thức bao đời nay, không có sức mạnh nào gột bỏ được nó. Ngay như những con người có văn hóa, có học thức như nàng cũng bị những quan niệm đó xoáy mòn. Đó là những quan niệm cổ hủ về đạo đức, về tư cách của con người mà trải qua bao nhiêu thế hệ vẫn không sửa đổi. Thế mà trong suốt thời gian qua, khi còn du học ở nước ngoài, cũng như khi trờ về nước, ra còng tác, nàng vẫn chấp nhận nó, tôn thờ nó như một vật cứu tinh thiêng liêng của đời nàng.

    Những năm theo học ở nước ngoài, thực ra nàng cũng như những sinh viên khác không được phép tự do yêu đương. Có yêu, chỉ là yêu trong sự vụng trộm mà thôi.

    Những sinh viên du học như nàng vào thời đó đâu có được tự do.

    Tuổi trẻ qua đi ớ nơi xa váng buồn tẻ và nghiêm khắc. Bản thân nàng cũng phải tự đè nén con tim của tuổi hai mươi. Chỉ dám thầm yêu, trộm nhớ mà thôi. Bây giờ nàng mới thấy mình là yếu hèn, sống không ra sống. Nàng càng cảm phục tính tự chủ của Ngọc Liên. Cuộc sống tình cảm của nó là do nó quyết định, do con tim của nó lựa chọn hướng đi. Còn nàng, nàng hèn yếu, sợ sệt tất cả Nàng không dám bước đi trên một chiếc cầu chênh vênh để tiến tới căn lầu của tình yêu. Mặc dầu con tim nàng tha thiết gọi nàng, van lơn nàng, song nàng đã giả câm, giả điếc. Nàng sợ gầy cầu, ngã xuống sông. Nhưng thà ngã xuống sông mà trong đời dù một lần được hưởng sự âu yếm của ái tình cũng còn hơn chưa một lần ngã mà cả đời chưa biết mùi ái tình nó mặn nhạt ra làm sao.

    Cứ như Ngọc Liên sống hết mình như thế mới gọi là sống. Hay như Mai Hương và Xuân Trình bị đuổi về nước song họ đã có một mối tình mãnh liệt hơn những cơn lốc mùa thu. Hay như Quang Thận, chỉ kịp ôm hôn một cô gái nước ngoài, bị một đồng hương trông thấy, mách cấp trên, cũng bị đưa về nước. Nàng tin mầng chiếc hôn đó suốt đời Quang Thận không thể quên được. Phải có những cơn lốc của cuộc đời, của ái tình - nàng tự nhủ nếu không cuộc đời thật buồn tẻ và vô vị theo kiểu sáng cắp Ô đi, tối cắp về của những viên chức ngày trước mà thôi.

    Cách đây một năm, Sơn có đi công tác ở nước ngoài một thời gian.
    Khi về, đêm đầu tiên ngủ với vợ, sau một thời gian xa cách, anh đã thay đổi nếp cũ. Anh cời hết quần áo của nàng và của anh ra, anh bảo nàng ngồi lên mặt anh, anh mút lồn của nàng, còn nàng mút dương vật của anh. Nàng nể lời chồng, cho cái vật chỉ to hơn đầu ngón chân cái một chút vào miệng, thì bỗng nôn oẹ. Một phần nàng không sao thớ được, phần khác, cái mùi ngai ngái, oi oi như mùi cua rang hay mùi cá biển nặng mùi làm nàng muốn ói. Trong lúc đó, anh cũng vội buông nàng ra, chạy ra chậu nước xúc miệng. Anh nói, anh chịu, không thể quen được, anh không chịu được mùi của nó. Anh phải ăn sống một quả chuối xanh để nó át cái mùi lồn của vợ đi.
    - Anh học được cái kiểu ấy của một thằng tây người Tiệp - anh nói với vợ - nó có mang vợ theo. Bọn nó đi đâu cũng phải có vợ theo, nếu không là nó phải có đàn bà bên cạnh. Một tối nó gọi anh và Xuân Hồng sang. Vợ nó đi vắng, nó mời anh và Xuân Hồng ngủ với nó tối nay. Nó xếp đặt chỗ ngủ: Nó nằm giữa, hai đứa bọn anh hai bên. Nó bất bọn anh phải nằm trần truồng. Anh ngượng quá song phải nghe theo nó. Nó đưa hai tay sang hai bên sờ soạng bọn anh. Nó bắt cả hai đưa tay sờ chim của nó. Nó dạy bọn anh cầm chim nó thụt lên, thụt xuống. Chỉ một lúc sau chim nó to, cứng và dài tới hơn gang tay. Của thằng Xuân Hồng cũng to lên. Chỉ có của anh là không sao to được, nó cứ bé và mềm nhẽo như lúc đầu. Anh có cảm giác, cái của anh bé quá phải không em? Của anh bé hơn so với những người khác phải không em? Sơn hỏi Bích Loan.
    - Em làm sao biết được. Em có bao giờ nhìn thấy của những người khác nó ra làm sao đâu.
    - Ờ nhỉ, anh hỏi em vô lý quá. Anh có cảm giác cái của anh thì bé, mà lỗ của em thì to, nên lúc cho vào nó cứ lọt thỏm, có lẽ em không thấy thích phải không?


    Nàng hồi tưởng lại những ngày đó, và khe khẽ thở dài. Nàng bỗng nhớ tới Anton. Anh đang làm gì trong lúc này?

    Anton đang nằm trên giường, vắt tay lên trán, suy nghĩ. Anh vừa nhận được thư của mẹ anh. Lá thư của mẹ làm anh khó xử quá.

    Anton có nhiều gắn bó với mẹ hơn là với cha. Cha anh người Thụy Điển. Mẹ anh người châu Phi. Cái ngày cha anh yêu mẹ anh, cũng nhiều sóng gió lắm. Gia đình bên nội không chấp nhận và ủng hộ mối tình của một anh da trắng và một chị da đen. Nhưng cha anh rất yêu người phụ nữ khác chủng tộc này.

    Họ cùng học tại một trường cao đẳng với nhau, quen nhau trong một buổi tiệc. Cô gái da đen có thân hình khỏe mạnh, nhảy rất đẹp đã làm ông say mê. Họ đi chơi với nhau nhiều lần. ĩ anh yêu như mặt biển lúc thủy triều dâng lên, chẳng có gì cản nổi được những cơn sóng tự nhiên đó. Tình yêu cứ như nước tràn bờ. Mẹ anh có thai trong cái lần đi chơi bằng thuyền ngoài biển với cha anh. Anton được tạo nên và ra đời bằng tình yêu và lòng dũng Cảm của người mẹ. Anton giống mẹ hơn là giống cha. Mẹ Anton thường nói: "Con gái giống cha giàu ba mươi đụn, con trai giống mẹ nghèo sụn xương hông". Chắc là Anton sau này nghèo lắm đây.

    Anton có bao nhiêu dự định trong hè này. Đây là mùa hè đầu tiên ở xứ sở kỳ lạ này. Anh đã dự định đưa nàng đi biển ít ngày. Anh được nghỉ hè hai tuần theo tiêu chuẩn của chuyên gia. Nếu họ gây rắc rối, không cho nàng đi thì anh sẽ lấy cớ, anh đi công tác ở Hòn Gai. Quả thật, họ cũng đang định cử anh xuống đó. Anh cần có phiên dịch đi theo. Họ chẳng có cớ gì mà ngăn anh được Vả lại, chuyện của anh và nàng thì cũng chỉ có anh và nàng biết, không có người thứ ba nào biết được. Anh hiểu con người trên mảnh đất này lắm chứ. Những chuyện như vậy là chỉ được chấp nhận trong bóng tối mà thôi.

    Trước khi sang Việt Nam anh đã ngồi bên mẹ tâm sự. Mẹ anh nói:
    - Anton này, con đã là một đàn ông chững chạc rồi, hai bảy tuổi rồi đó, nên những chuyện yêu đương, mẹ nghĩ, không cần phải dặn dò gì con nữa. Chỉ mong con lưu ý: Đất nước, con người, phong tục và tập quán của họ, khác ta lấm đó. Tết nhất đừng có quan hệ tình cảm với các cô gái bên đó. Con đã yêu người ta là con phải lấy người ta làm vợ. Họ không cho những chuyện yêu đương là những trò đùa đâu. Mà con lấy sao được họ? Còn phong tục, tập quán. Chính phủ bên họ cũng không cho phép họ kết hôn với người nước ngoài đâu...


    Anton thầm nghĩ: Lạ nhỉ, cái quyền con người của họ để ở Chỗ nào? Họ muốn đi đâu thì họ đi chứ, và họ muốn lấy ai, thì đấy là quyền thuộc về con người của họ chứ, sao lại cấm được.
    Tiếng mẹ vẫn đều đều:
    - Tốt nhất là con nên tìm gặp và kết bạn với một cô gái Thụy Điển ở bên đó. Chắc làm gì mà chả kiếm được một cô gái Thụy Điển ở bên đó. Nếu con muốn lấy cô ta thì mọi việc sẽ rất dễ dàng, còn nếu con không muốn thì chia tay nhau cũng vui vẻ, chẳng có gì phải khó xử cả con - Ồ, mẹ đừng lo cho con. Mẹ chu đáo quá! – Anton nói và hôn lên trán mẹ, rồi về phòng riêng của mình.


    Đúng như mẹ đã dự đoán, làm gì chẳng kiếm được một cô gái Thụy Điển ở bên đó.

    Tina. Ngay từ phút đầu sang đây anh chẳng phải mất công tìm kiếm đâu cả. Tina đã tự đến với anh. Có phải anh là một tháng đàn ông hâm hấp nóng như lời của Tina không? Mấy chúng bạn anh nó cũng nói vậy, nó bảo anh nóng đầu, nó rủ đi tiệm nhảy đêm, anh không đi, có đi thì chỉ ngồi uống rượu chứ không ôm mông, sờ vú em nào cả Những bọn con gái để vú tênh hênh, ưỡn ẹo lượn qua lượn lại trước mặt anh, anh cũng chẳng thèm để ý. Từ chối cả lời mời nồng nhiệt của Tina, từ chối bộ vú và cặp mông mê người như thế thì đúng là điên thật rồi, không còn biết rung động trước đàn bà rồi. Hay anh là kẻ đã có triệu chứng của đồng tình luyến ái chăng?
    Ấy thế mà sao mới gặp nàng lần đầu, anh đã đổ gục như người chưa uống rượu bao giờ, lần đầu tham, lại uống quá nhiều vậy.

    Cái gì ở nàng đã làm anh say như một kẻ điên vậy? - Anh tự hỏi - rồi tự anh cũng không tìm được câu trả lời Có lẽ do khác chủng tộc chăng? Hoa thơm cỏ lạ, như người ta vẫn thường nói, chưa một lần nào ăn cả, thì bao giờ cũng quyến rũ hơn những thứ mà người ta đã ăn nhiều lần. Cũng không phải vậy, vì có những thứ càng ăn cảng thấy thích, không bao giờ chán cả như cái chuối gì ấy nhỉ... chuối ngự, nàng gọi nó là chuối ngự.
    Hồi còn học ở trường đại học Stockholm, trong khóa của anh, có rất nhiều cô gái, từ khắp nơi trên thế giới đến học. Các cô gái châu á rất xinh và duyên dáng, các cô ả Rập rất khêu gợi bởi màu da và màu mắt. Các cô châu Phi với cặp mông to, cong veo...

    Nếu nói như các cụ, nam nữ gần nhau thì có khác gì lửa gần rơm, lâu ngày rồi nó cũng bén. Nhưng nếu quả là vậy thì ít ra cũng phải vài ba bận tiếp xúc với nàng, anh mới say nàng chứ. Đằng này, ngay hôm gặp đầu tiên anh đã thấy nao nao, gai gai trong người rồi. Thì nó là cái gì? Có lẽ do đôi mất nàng chăng? Nàng có đôi mắt đẹp nhưng rất buồn. Cái nhìn của đôi mất đó rất xa xăm. Đôi mắt nàng như chứa đựng cả một bầu tâm sự. Và lúc nàng ra về, nàng nhìn anh với cái nhìn của một người tựa hồ như không bao giờ còn gặp lại nhau nữa. Tâm trí anh từ lúc đó bị đôi mắt nàng thu miên. Anh quyết tâm tìm hiểu nàng. V thế lúc Tina bước vào, rủ anh đi ăn trưa rồi gợi tình với anh thì anh không còn tâm trí nào mà tiếp nhận
    Tina nứa.


    Người ta thường nói, đàn ông thấy đàn bà thì như mèo thấy mỡ. Nhưng chắc anh không thuộc vào loại những con mèo đó, cho nên mới vậy chăng? Cũng như nàng và Tina vậy thôi. Phụ nữ họ cũng khác nhau, đàn ông họ cũng khác nhau. Có lẽ cũng không hẳn là do ảnh hưởng của một nền giáo dục trong xã hội hay trong gia đình – anh nghĩ - người ta ở đâu cũng vậy thôi, có nhiều kiểu khác nhau lắm. Và có những cái rất lạ, không sao giải thích nổi.

    Như cái hôm anh mời nàng lên phòng cũng thật là đột ngột. Trước đó, anh biết mình đã phải lòng nàng rồi, song anh vẫn tự kiềm chế những cơn thèm muốn. Anh biết nàng đã có chồng.

    Người phụ nữ Việt Nam nhất là những người phụ nữ đã có chồng, họ gìn giữ trong quan hệ làm. Người chồng là người đàn ông cuối cùng trong đời họ, như dòng sông đã chảy đến điểm tận cùng của nó, không còn có thể chảy đi đâu được nữa, như trái cây chín đã hái xuống rồi. Vì thế, anh ngạc nhiên lắm, khi anh đã không kìm nổi lòng mình, anh cầm bàn tay thon nhỏ của nàng trong rạp hát Hồng Hà, nàng không thu tay lại, mà cứ thế để yên trong bàn tay nóng bỏng của anh suốt tối đó.

    Đi hết từ sự ngạc nhiên này tới sự ngạc nhiên kia, như người khách du lịch khám phá ra những điều bí hiểm trên đường đi, mỗi lần khám phá ra những điều bí ẩn đó, anh vừa ngạc nhiên vừa xúc động, bàng hoàng. Cái hôm đầu anh dành cho nàng tới cũng ngoài ý định của anh. Nàng đón nhận chiếc hôn đầu của anh ngọt ngào như nàng đã đợi chờ anh từ kiếp trước.
    Và đỉnh cao tột cùng cũng làm anh choáng váng dù rằng anh là người tạo ra cái đỉnh cao đó. Đó là buổi chiều mùa xuân, mưa xuân rắc trên đầu hai người ấy, anh đã mời nàng lên phòng và nàng không từ chối. Sự việc diễn ra quá nhanh ngoài sức tưởng tượng của anh. Sau khi sự việc đã diễn ra rồi, anh mới bàng hoàng, không khỏi lo lắng. Anh sợ nàng buồn, nàng ân hận, nàng oán trách anh. Nếu vậy, thì từ nay anh sẽ vĩnh viễn mất nàng. Anh không muốn lường gạt hoặc ép buộc nàng.

    Khi nàng đứng trước gương sửa lại mái tóc dài buông kín đôi bờ vai thon, anh thấy khuôn mặt nàng trở nên đăm chiêu. Anh bước lại gần, đứng sau lưng nàng. Nàng quay lại, mỉm cười, nói:
    - Em phải về - nàng nói - em không nghĩ ngày hôm nay lại kết thúc như vậy, những gì em làm ngày hôm nay không giống em một chút nào cả.
    - Em ân hận?
    - Một điều rất kỳ lạ là em không ân hận một chút nào cả.


    Anh nghe nàng nói vậy thì cảm thấy người nhẹ đi như vừa chút được một tảng đá nặng trên vai.

    Nàng nhìn anh và hai người lại cho nhau những chiếc hôn dài, đấm đuối.
    Bây giờ thì Anton biết rõ rằng, anh đã yêu nàng. Anh muốn nàng hạnh phúc. V thế mà anh đã xếp sẵn cho nàng một chương trình đi dịch cho anh, để đưa nàng ra nghỉ ở biển một thời gian. Biết đâu những ngày sống hạnh phúc bên nhau như thế này sẽ chẳng bao giờ có nữa cho cả cuộc đời còn lại của nàng và có thể là cả của anh nữa. Kế hoạch xếp sắn đã đâu vào đấy cả rồi thì mẹ anh viết thư sang gọi anh về nghỉ hè tại Stockholm. Bức thư mẹ làm anh khó nghĩ quá. Anh lấy lá thư ra đọc lại.
    "Con Anton yêu quí của ba mẹ!


    " Mùa hè đã về với Stockholm của chúng ta. Năm nay mùa hè ấm hơn mọi năm. Ba mẹ quyết định không đi đâu cả ở lại để đợi con về rồi cùng đi nghỉ mát..."

    Anton biết nếu anh không về thì mẹ anh sẽ thất vọng lắm. Mùa giáng sinh anh đã không có mặt ở nhà rồi.

    (Hết Phần 11 … Xin mời xem tiếp Phần 12)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 12) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 12






    Có tiếng gõ cửa. Quỳnh đứng lên, vẻ cáu kỉnh. Quỳnh lẩm bẩm: Cái thằng nào mà đấm cửa mạnh đến thế, may mà bà già khó tính không có nhà, chứ không thì nó chết rồi.

    Má Quỳnh rất khó tính. Khi nhìn thấy cặp kính can lấp loáng ngoài cửa thì Quỳnh dịu ngay lại.
    - À hóa ra là ông. Hôm nay sao lại có sự rồng đến nhà tôm thế ông?
    - Ờ thời thế nó thay đổi thì thỉnh thoảng rồng cũng phải ghé đến thăm tôm một tý chứ.
    Nghe giọng nói châm biếm và nhìn khuôn mặt bất thần của bạn, Quỳnh khẽ hôi:
    - Có chuyện gì thế mà mặt ông thần ra như người mất sổ gạo vậy?
    - Chẳng có chuyện gì cả. Má ông đâu rồi?
    - À bả ra nhà bà cô tôi, tối mới về cơ. ông uống gì để tôi lấy cho ông? Thôi ông làm một cốc bia đá nhé?

    Nói rồi Quỳnh lấy trong tủ lạnh ra một chai bia, mở nút, róc ra hai cốc, đập một viên đá to ra làm nhiều mảnh nhỏ, cho vào hai cốc. Bia trong cốc dâng tràn lên, sủi bọt.

    Quỳnh đẩy một cốc sang phía bạn, nói:
    - Ông uống đi rồi trút bầu tâm sự sang cho tôi, để cho người ông nhẹ đi. Tôi biết ông đang muốn nói chuyện với tôi đấy Tôi nghe đây.
    Sơn thầm phục cái tài đón bắt sự việc nhạy bén của bạn, anh thở dài thườn thượt, rồi nói:
    - Tôi có cảm giác chơi vơi, như mình sấp mất đi một vật gì quí lắm ông ạ.
    Quỳnh đã đoán ra, song vẫn vờ hỏi lại:
    - Ông nói gì mà tôi không hiểu. ông sắp mất cái gì?
    Ông có mỗi cái xe máy là quí nhất thì nó vẫn còn kia, ông vừa mới cưới lên nó ra đây đấy thôi. ông còn có cái gì để mà mất nữa.

    Sơn cười nửa miệng:
    - Thôi, ông đừng cười mỉa mai trên nỗi đau khổ của người khác nữa. ông thừa biết tôi ra ông là để làm gì rồi. Nếu chỉ để than vãn về chiếc xe máy tồng tộc kia thôi thì tôi đã nằm nhà rồi, để nghỉ cho khỏe, khỏi mệt cái mề gà của tôi.
    - Nàng đâu rồi? - Quỳnh đột ngột hỏi Sơn, giọng rất nghiêm.
    - Nàng bay rồi.
    - Sao? Nàng bay ới đâu?
    - Tôi không biết.
    - Nàng đi không hỏi ông sao?
    - Không. Mọi lần vẫn hỏi, nhưng lần này thì không.
    - Sao vậy?
    - Tôi và nàng không nói với nhau đã mấy hôm nay rồi.

    Sơn kể cho bạn nghe, tại sao anh và nàng không nói với nhau đã mấy hôm nay. Hè năm nay công đoàn trường Sơn có tổ chức cho giáo viên và gia ớ anh họ đi nghỉ mát ở Đồ Sơn, theo tiêu chuẩn công đoàn viên, mỗi người chỉ phải nộp có nửa tiền vé thôi, lại không mất tiền ăn. Sơn muốn đưa vợ đi nghỉ cùng. Anh nói cho Bích Loan biết ý định của mình.
    - Mình còn son rỗi em ạ, cũng nên đi đây đi đó một chút. Em vốn thích biển mà, vả lại mình chỉ phải nộp có nửa tiền thôi. Mình đi em nhé. Anh ghi tên nhé. Em cũng được nghỉ phép hai tuần mà.
    - Bao giờ thì đi hả anh? - nàng hôi chồng.
    - Giữa tháng bảy. Giữa tháng bảy ở Hà Nội nóng lắm em ạ.
    - Mình không đi sớm hơn hay lùi lại sang tháng tám được hả anh?
    - Không, họ chỉ tổ chức đi có một đợt thôi em ạ.
    - Em không thích đi đâu.
    - Sao vậy? Hè năm ngoái đi Sầm Sơn em thích lắm kia mà.
    - Em thích là thích biển và bãi tắm thôi, còn chỗ ở thì em không thích. Anh quên rồi hay sao, đi nghỉ theo kiểu do công đoàn tổ chức tuy có rẻ hơn một chút song bôi bác lắm. Em còn nhớ, một phòng những mười tám người ở. Mà sao kỳ vậy, người có gia đình, vợ chồng, con cái không được ở cùng phòng. Vợ chồng mới cưới cũng không được ở chung, cũng vẫn nam ở phòng nam, nữ ở phòng nữ.
    - Vì họ thuê có bầng ấy phòng nên phải ở như vậy vì thế mới hết ít tiền. Năm nay họ rút kinh nghiệm rồi, cũng bằng ấy tiền nhưng họ sẽ thuê các loại phòng khác nhau. Như vợ chồng mình chẳng hạn, sẽ được một căn phòng tuy nhỏ nhưng tách biệt, không chung với ai cả. Như thế em chịu không?
    - Nàng có chiu không? - Quỳnh hỏi, khi thấy bạn dừng lại.
    - Không, nàng đâu có chịu.
    Ông có biết được lý do không?
    - Nàng không thích đi.
    - Nhưng tại sao lại không thích đi?
    Nàng không nói tôi làm sao biết được, ông hỏi gì kỳ vậy?
    - Cái chết của ông là ở chỗ đó đấy. ông có biết tại sao nàng không hứng đi những cuộc lại tuần trăng mật như thế với ông không? ông đừng buồn, tôi nói thật nhé, nàng đang thất vọng về ông đấy. Lần trước đã thế, tân này ông lại định đưa nàng đi nghỉ với cái đám lòng thòng, rồng rắn lên mây đó, lại ngủ chung với cái đám nạ dòng đó thì sao gọi là đi nghỉ tự tình của những đôi vợ chồng trẻ, mới cưới đi hưởng lại cái cảm giác của tuần trăng mật được. ông có cần đi theo học một lớp tâm lý không? Ông nghĩ đến tiền nhiêu quá đấy. Dù có rẻ, hết nửa tiền thôi thì cũng đừng đưa người ta đi như thế. Nàng là kẻ đa tình và lãng mạn. Kiểu ấy không hợp với người ta đâu.
    - Có lẽ ông đúng, nhưng tôi làm gì có tiền mà đưa nàng đi đây đó theo kiểu khác được. Lương giáo viên thì ông biết rồi, ba cọc ba đồng... nhưng điều làm tôi buồn nhất không phải là chuyện nàng không thích đi với tôi lần này, mà là... - Sơn ngập ngừng, như có ý tự hỏi mình có nên nói ra không nhỉ - nàng giấu tôi, nàng lừa dối tôi. Cách đây mấy hôm nàng nói với tôi:
    - Anh Sơn, em phải đi công tác một thời gian với chuyên gia.
    - Em đi đâu, có lâu không? - tôi hỏi lại nàng.
    - Em đi Đồ Sơn, sau đó đi Hòn Gai, hai tuần.

    Ông biết không, đã gọi là công tác thì tôi đành chịu, chẳng ngăn cấm nổi, nhưng tôi cứ tự thắc mắc hoài, sao lại đi công tác ờ Đồ Sơn. Nàng chỉ có thể đi nghỉ mát với người đó ở Đồ Sơn thôi. Chả lẽ nghi ngờ của tôi là đúng hay sao? Tôi vẫn có linh cảm là nàng mê cái anh chàng chuyên gia lai đen đó. Mà tháng cha ấy trông mã đẹp lắm ông ạ. Loại dân da đen nó chơi khỏe lắm.
    - Thế tôi hỏi thật ông nhé, ông và nàng có hợp nhau về chuyện đó không? Đêm tân hôn ông chơi nàng mấy lần? có một tân thôi à, thế thì ông đụt quá, vợ nó chán là phải. ông có biết thằng Thanh nhắng không, nó kể cho tôi nghe, đêm tân hôn của nó, nó mới phá trinh nàng, nó chơi tất cả tám tân trong đêm, đến khi nàng ru ra như tàu lá cải héo nó mới thương hại mà dừng lại. Đàn bà họ mê những người dai sức ông ạ.
    - Nhưng cái của tôi nó không chịu lên. Tôi chỉ có thể chơi được mỗi ngày một tân thôi. Lần sau có muốn chơi nó vẫn không cương lên được. à, mà tôi định nói gì nhỉ, tôi quên mất rồi... tôi nhớ ra rồi, tôi đã gặp nàng đi chơi với thằng cha đó. Trông họ đẹp đôi, tôi lại buồn hơn. Ông còn nhớ có tân tôi kể cho ông nghe, hồi mùa đông ấy không, tôi định ra ông chơi, khi gần tới ngõ nhà ông, tôi lại quay ra, đấy cái hôm ấy đấy, rồi tôi đi uống rượu say, tý nữa thì lao vào gầm Ô tô rồi. Cái ngã tư Hà Nội làm sao mà lắm người đến thế, chỗ nào cũng lúc nhúc toàn xe đạp với người cả. Thế bây giở ông bảo tôi phải làm gì?
    - Đấy như tôi đã nói với ông đấy. Nàng đang thất vọng về ông. ông keo với nàng quá, như lão Grande vậy, và ông cũng ít tâm lý đối với nàng. Bây giờ, chưa biết có chính xác là nàng đã mây gió với chàng kia chưa, dù có đi chàng nữa thì ông cũng phải bình tĩnh, thay đổi cách đối xử với nàng đi. Ta nên dùng nhân mà thay oán. Ông cứ coi như ông chưa hay biết gì cả, càng tỏ ra quan tâm săn sóc nàng hơn, có như thế ông mới giữ được đôi cánh nàng lại, không thì nàng sẽ bay sang bên kia bờ biển mất thôi. Thôi, tôi phải đi nấu cơm cho bà già đáy. Bà bô sắp về rồi. ông có muốn ở lại ăn cơm với tôi không? ở, mà thôi để bữa khác, ông nên về nhà ngay đi, có lẽ nàng đã về và đang đợi ông đấy.

    (Hết Phần 12 … Xin mời xem tiếp Phần 13)


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!





    Last edited by Congtu; 04-30-2009 at 01:33 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 13) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 13





    Bãi biển Đồ Sơn.

    Nàng ra đây đã được một tuần. Một tuần thiết tưởng chưa bao giờ có được ở trong đời và cũng không bao giờ được lặp lại trong tương lai nữa. Một tuần qua anh và nàng đã dìu nhau vào cõi mộng. Đúng là chỉ trong mộng thì điều đó mới xảy ra thôi. Quá khứ chưa bao giờ có, tương lai không dám khẳng đinh một điều gì và hiện tại cũng không dám mơ tới điều đó. Thế mà nó đã xảy ra. Nàng vẫn không hết ngỡ ngàng, nghĩ điều đó chỉ là trong mộng.

    Nàng, một phụ nữ từ tấm bé đã được giáo dục trong sự khất khe và nghiêm cấm của gia đình cũng như của xã hội, một người phụ nữ chẳng khác gì một con ngựa đã thuần, chỉ biết đi theo con đường mà người chủ đã vạch sẵn, một phụ nữ yếu đuối, mang nhiều mộng tưởng nhưng lại chưa bao giờ dám thực hiện những mộng tưởng ấy, thì nay đã làm một việc chẳng khác gì một cơn lốc vào mùa gió. Đây là cơn lốc của đời nàng, của tình yêu nàng. Những khát vọng của tự do trong tình yêu của nàng đã dồn nén lại trong năm tháng qua như gió dồn lại để tạo thành một cơn lốc, một cơn phong ba, cuốn đi tất cả những gì đang cản đường đi của nó. Ngoài sự đòi hỏi về xác thịt, tham vọng được chiếm đoạt lẫn nhau, còn có một cái gì cao hơn thế nữa.

    Nàng nhớ lại lần đầu, khi họ chung đụng với nhau, Anton dè dặt và từ tốn. Dè dặt, từ tốn mà vẫn đấm say. Đám say, song lại không phải như người đói lâu ngày ăn vội để rồi đến nỗi lăn quay ra mà chết vì no. Tuy không đạt lên đến đỉnh cao của sự mãn nguyện, nhưng chính anh đã chẳng dừng lại khi thấy nàng hoảng sợ đó sao? Chính anh đã trìu mến, vuốt ve, an ủi nàng. Sự cao thượng trong dục tính chỉ có được ở những người yêu nhau bằng cả con tim mà thôi.

    Anton hỏi nàng:
    - Mình thuê một phòng hay hai phòng hả em?
    Nàng suy nghĩ giây lát, rồi nói:
    - Anh cứ thuê hai phòng.
    Nàng nói thế, nhưng lại mỉm cười ý nhi. Hôm trước
    Anton đã để lộ điều bí mật của mình ra với nàng:
    - Bích Loan ạ, anh muốn có một tuần trăng mật, chỉ có một lần trong đời với em, để sau này dù chúng ta có phải xa nhau vĩnh viễn thì nó mãi mãi như một kỷ niệm nằm sâu trong trí nhớ của anh, nằm sâu trong cả trái tim anh nữa.


    Vì thế có thuê hai phòng hay một phòng thì cũng chi là cái hình thức để giảm đi sự tò mò của những con mắt lạ mà thôi. Người thông minh cũng cần phải biết người biết ta, không cần phải phô trương, lạy ông tôi ở bụi này làm gì cả. Chính anh là những người nước ngoài, nơi con người được tự do quyết định những việc mình làm, ít nhất cũng là trong lĩnh vực tình cảm riêng của họ, anh cũng đã khuyên nàng vậy. Anh giữ gìn cho nàng. Anh chẳng muốn rồi đây khi anh xa nơi này vĩnh viễn, bao đắng cay, tủi nhục, người ta sẽ chút lên đầu nàng.

    Buổi tối anh nói với chị phục vụ:
    - Chị cứ đi nghỉ đi, tôi tự làm lấy những việc vặt. Khi nào cần chị giúp, tôi sẽ bấm chuông gọi chị.


    Chị phục vụ khách sạn hiểu ý ông khách nước ngoài này muốn được tự do, chị chào anh, rồi bước ra cửa, nhẹ nhàng khép cánh cửa sau lưng chi lại.

    Có tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Nàng bước vào. Nàng mặc một bộ đồ ngủ mỏng, trông rõ cả hai núm vú hồng hồng. Mùi nước hoa ngoại đắt tiền, mà nàng chỉ dùng khi gặp gở Anton, tỏa ra từ người nàng. Anton ôm nàng vào lòng và hôn lên môi nàng. Anh thì thầm:
    - Chúng ta bất đầu đêm đầu tiên của tuần trăng mật.
    Em đẹp và quyến rũ quá!
    Thấy nàng lúng túng, anh đoán ra tâm trạng bất thần của nàng, anh nhẹ nhàng nói:
    - Em ạ, như anh đã nói với em nhiều lần đấy, vấn đề trinh tiết đối với những người như bọn anh, không mang một ý nghĩa gì cả. Tuy anh đã ăn nằm với hai người phụ nữ, như anh đã kể cho em nghe, song đến em, là người phụ nữ thứ ba trong đời anh, thì anh mới thực sự có nhiều xúc cảm và mới có kinh nghiệm làm tình. Lần đầu anh ngủ với cô gái Đức, anh chưa có một chút kinh nghiệm nào, anh bị cô ta. chỉ đạo, anh không được hứng thú lắm. Còn đối với cô ả Rập, trước khi ngủ với anh, cô ta chưa biết đến một người đàn ông nào cả, khi bi anh làm thủng màng trinh, cô đau đớn lắm, nên anh được có là bao đâu. Chỉ với em anh mới thực sự đi vào cõi mộng của tình yêu và hoan lạc. Em sao thế? Em lại buồn rồi, em ghen phải không? Anh biết rồi, mỗi khi anh nhấc tới cô gái ả Rập là em buồn phải không? Thôi, tất cả nó là quá khứ rồi em ạ, vả lại, lúc đó anh đã gặp được em đâu. Em ở chốn nào sao không gặp được anh nhỉ?
    Nàng cười:
    - Không bao giờ buồn với anh được, cũng không bao giờ giận anh được. Thế trong đêm tán hôn thì chú rể phải làm gì?
    - Rồi em sẽ thấy anh phải làm gì.


    Anh đưa nàng một cốc nước cam có đá. Khi nàng đã uống hết, anh bế gọn nàng trên tay, từ từ đi lại bên cửa sổ có che rèm, nơi có chiếc giường trải đệm trắng muốt đang đợi chờ họ. Anh đặt nàng lên giường, bật đèn ngủ. Một thứ ánh sáng màu hồng nhạt bao trùm lên toàn bộ căn phòng, khiến nàng có cảm tưởng đang rơi vào cõi tiên trong các chuyện cổ tích mà mẹ nàng ngày xưa vẫn thường kể cho nàng nghe. Một cảm giác mê man đã dâng lên trong nàng, nó làm nàng thổn thức, muốn khóc.

    Anton đang tiến lại phía nàng.

    Có bao giờ nàng được yêu và hạnh phúc như thế này đâu Anton nhẹ nhàng hôn nàng, rồi bổng nhiên hôn nàng như điên dại, như mất tí. Cơn lốc tình đã bắt đầu rồi đây. Sóng tình đã tới lúc dâng lên. Anton cởi hết quần áo nàng, cũng như những lần khác trước đây, khi làm tình với nàng, anh đều cởi hết quần áo của cả hai người ra. Anh nói:
    - Cảm xúc của da chạm vào da rất đê mê em ạ. Khi làm tình phải cởi hết quần áo, cho da cọ vào da, các bộ phận sinh dục của đàn ông và đàn bà cọ vào nhau gây cho ta biết bao cảm xúc. Anh được chà sát lên đôi vú to, rắn chắc của em, anh sướng tưởng như muốn ngất. Những người cứ để nguyên cả quần áo khi họ làm tình chỉ là những người không hiểu biết gì về dục tính cả hoặc là những kẻ đi cường hiếp người ta thôi em ạ, ớ họ không có tình yêu. Ngay trong khi cởi áo em ạ, cũng nên cởi từ từ để khêu gợi cảm xúc cho nhau, để đến khi mảnh vải cuối cùng trên người họ tụt xuống thì họ chỉ còn muốn lao vào nhau và dìu nhau đi vào cơn mộng ái tình mà thôi. Và em ạ, một điều cũng quan trọng không kém là em
    phải tự nhiên. Làm tình với nhau là một chuyện đẹp, em đừng nghĩ là tội lỗi. Ngay như chuyện tình của chúng mình không được xã hội của em công nhận, song cũng không có gì là tội lỗi cả. Người ta yêu nhau, người ta có quyền làm cho nhau sung sướng. Đừng kìm hãm niềm sung sướng đó. Em cứ rên lên, kêu lên, hét lên, thể hiện thật đúng tâm trạng của em, đừng nén hơi thở lại. Em biết không, sự đam mê của người này ảnh hưởng rất nhiêu tới người kia đấy. Người này sung sướng hét lên, rên lên, là người kia cũng rạo rực hết thảy mọi chỗ trong người. Khi mình làm tình với nhau, nhìn đôi mắt em khép lại, môi em hé mở, em rên lên là anh biết em đang rơi vào cõi lạc tiên, và anh sung sướng biết chừng nào khi anh biết chính anh, anh đã đưa em vào cõi tiên đó. Tất cả mọi bộ phận của con người đều đẹp và sạch sẽ cả em ạ...


    Cởi xong quần áo rồi, anh mới dùng lưỡi, dùng tay để đưa nàng lên cõi thiên đàng. Anh dùng lưỡi liếm lên mắt nàng, tai nàng, má nàng, môi nàng, lưỡi nàng, rồi vòng qua gáy, lan xuống cổ, xuống vú, xuống rốn. Lưỡi anh cứ dẻo, mềm, uốn theo các đường nét của cơ thể. Rồi cũng chiếc lưỡi tài tình đó, anh liếm hai mép to của cửa mình nàng, lách qua hai mép nhỏ, thọc sâu vào lỗ hở. Cũng lưỡi đó lại ngoáy sâu, rồi lại rút ra, rồi lại ngoáy sâu tiếp. Anh lùa tay xuống mông nàng, nâng mông nàng lên cho toàn bộ khoang lồn kề sát hơn nữa vào miệng anh. Nàng đam mê quá, cứ ưỡn cong lên, dí sát lồn như dính chặt nó vào mặt anh. Anh liếm, mút, day day như ăn một cách ngon lành toàn bộ những gì có trong khoang lồn nàng. Nước nhờn từ lỗ hở của nàng đã rỉ ra ướt hết mồm anh, râu anh, giống như anh vừa hụp lặn dưới hồ nước vậy. Anh lật nàng nằm úp bụng xuống. Anh liếm lên lưng nàng, lên hai mông to, nớ của nàng mà có lần anh đã phải thốt lên: - Trời ơi, anh yêu cặp mông của em quá, nó hấp dẫn quá chừng - làm cho nàng cứ xốn xang cả người.

    Anh đưa lưỡi liếm vào lỗ thứ hai. Có lẽ những lỗ nào trên người nàng anh cũng đều đưa lưỡi liếm cả, liếm một cách mê say. Chẳng phải lần này anh mới làm vậy, nhưng lần nào cũng vậy, nàng đều có cảm giác như ìân đầu nàng được hưởng liều thuốc kích thích tình dục mãnh liệt đó.

    Anh liếm đến đùi nàng. Bộ đùi thon dài và trắng nõn. Cùng lúc anh không rời những ngón tay đang thọc mạnh vào lỗ hở của nàng. Nước nhờn ộc ra nghe ồng ộc, khiến nàng có cảm tưởng lỗ hở của nàng chẳng khác gì một cái hang cua, mà ngày còn bé theo bạn bè ra đồng bắt cua, nàng đã đi móc cua trong những cái lỗ như vậy, cho cả bàn tay vào, ngập cổ tay, nước trong lỗ chảy ra, kêu òng ọc, rồi một chú cua bò ra.

    Nàng có cảm giác mình sắp chết, hay nếu không chết thì cũng điên lên. Người ta không những chỉ điên lên vì đau khổ mà còn điên lên vì quá ư là sung sướng nữa. Có lẽ đối với nàng đúng là vậy.

    Anton liếm tới bắp chân nàng, cuối cùng là những ngón chân. Những ngón chân bé nhỏ của nàng cũng là những chỗ gợi cảm. Anton liếm, hôn, xoa lên tất cả những chỗ đó.

    Bây giờ đến lượt nàng. Nàng cầm dương vật của anh lúc này đã to và cứng tựa một bắp ngô, hôn. Mắt nàng nhìn anh đầy kích thích. Toàn bộ khuôn mặt nàng toát lên một vẻ đam mê điên dại, làm anh càng hứng, toàn thân như bốc lửa.

    Nàng hôn rất âu yếm toàn bộ những gì có trên cơ thể của người đàn ông. Nàng dùng nước bọt từ miệng, lau ướt, làm trơn bóng chúng. Nàng từ từ đưa dương vật của anh vào mồm, vào sâu trong miệng. Nàng làm rất khéo, rất trơn. Lưỡi nàng mềm dẻo như xoắn lấy dương vật anh. Khuôn mặt nàng như mờ đi trước mắt Anton. Trước mắt anh như có hàng trăm những đám mây ngũ sắc đang bay lượn, lại như có những cơn gió làm người anh run lên nhè nhẹ, và như có những luồng điện chạy trong người khiến cho các tế bào trong cơ thể tê tê. Bỗng anh ngả người, dựa đầu vào chiếc gối kê cao, anh nói:
    - Em ngồi lên mặt anh đi?


    Khi người ta yêu nhau, người ta luôn muốn làm cho nhau sung sướng. Anh biết Bích Loan rất thích kiểu chơi này của họ - ngồi lên mặt anh, hai tay vịn vào thành giường, đặt toàn bộ khóm hoa ngát hương của mình lên mặt anh. Toàn bộ khuôn mặt anh chìm trong khóm hoa đó.

    Bích Loan nhớ lại lần đầu anh bảo nàng ngồi như vậy, nàng không dám, nàng không thể hạ phẩm giá của một người đàn ông bằng cách đó được. Bây giờ nàng mới thấy quan niệm đó của nàng chẳng khác gì mẹ nàng cho kinh nguyệt của đàn bà là một tội lỗi mà trời bắt họ phải mang. Mỗi lần mẹ nàng có kinh, bà phải mang những đồ lót đó của bà ra tận một cánh đồng xa làng để giặt.

    Anton đưa lưỡi lướt trên mọi chỗ trong khóm hoa đó. Một mùi, không thể định nghĩa được, có lẽ đó là mùi của bộ phận sinh dục, mùi của phụ nữ, tràn vào mũi anh, đi qua hơi thở và theo không khí chui vào lồng ngực anh. Anh chọc một ngón tay vào chỗ đang rỉ ra một chất nhờn, đưa tay lên miệng nàng, quệt vào môi nàng. Nàng đưa lưới liếm vòng quanh môi.
    Lưới anh cứ như một ngón tay thọc sâu vào khe hở đang rỉ nước đó và hai tay bóp hai núm vú của nàng. Người nàng giật lên từng hồi như có một luồng điện chạy qua cơ thể. Nàng không thể chờ thêm được nữa. Nàng thì thầm qua hơi thở đứt quãng:
    - Anh, cho vào đi anh! em không chịu được nữa rồi. Anh cầm hai chân nàng kéo ra hai bên. Nàng nằm ngửa, hai chân rạng ra hết cỡ, hai tay banh hai mép lồn, dọn cho bụi hoa dạt sang hai bên, lộ rõ một đóa hoa đỏ au, giữa đóa hoa là một núm nhị và bên cạnh đó là một lỗ hở, đầy bí hiểm, đang chứa đựng những gì ở trong đó?


    Anton từ từ ngả người lên pho tượng đó. Có lẽ bất kỳ một người đàn ông nào trên thế gian này đứng trước hình ảnh đó, dù có cứng như đá, thì cũng phải mềm ra, rũ xuống mà phủ phục lên cái bông hoa đang nớ rộ kia mà mút nhụy của nó.

    Ngực họ chà sát vào nhau. Da chạm vào da. Môi chạm môi. Lưỡi chạm lưỡi. Hai bộ phận sinh dục của hai giới chạm sát vào nhau. Cảm giác đê mê do sự động chạm đó chạy rần rật trong cơ thể trẻ trung của họ. Anton cầm dương vật to, dài, rán chắc của mình, đập đập lên mu lồn của nàng, khiến cho khóm hoa mềm nhũn ra, các cánh hoa dạt sang hai bên, rung lên. Anton từ từ đút dương vật đã to bầng cổ tay vào lỗ hở của nàng. Lỗ đang mở to, ướt sũng, chờ đợi. Khi anh đã đun được nó vào sâu bên trong lỗ hở và từ từ rút ra thì nước nhờn ứa ra kêu lép nhép. Kèm theo tiếng kêu lép nhép có tiếng thở rất mạ anh của Anton và tiếng kêu sung sướng của nàng.

    Lúc này họ thay đổi tư thế. Anton quỳ gối xuống giường. Nàng chống hai tay xuống giường, hướng cặp mông về phía Anton. Cặp mông nàng chạm sát mặt anh.

    Trước mặt anh là một vật được nặn bằng một thứ bột mịn, trong ngần. Anh bấu mạnh hai bàn tay vào lớp bột mịn đó, kéo dạt nó vào lòng mình. Nàng cọ cọ cặp mông đẹp đó vào bụng anh, nơi có những đám lông màu nâu bao phủ. Trước mặt anh là một cái miệng đang hé cười, mời mọc. Anton cúi xuống đưa lưỡi liếm vào cái miệng đó như một con ong đang hút nhụy của một bông hoa.

    Bây giờ thì nàng lại đang ngồi trên lòng Anton. Hai chân nàng đưa sang hai bên, tay ôm đầu anh kéo sát vào vú nàng. Mặt Anton úp lên hai vú nhô cao của nàng. Anh mút núm vú nàng. Nàng đưa tay lùa vào mớ tóc nâu đen hơi quăn của anh.
    - Em nâng mông lên một chút - anh bảo nàng.


    Anh nâng mông nàng lên, nhưng vì cả hai đều vội vã nên mấy ìân đều trượt, anh chưa đưa được dương vật vào lỗ hở của nàng, nó như đang đi tìm một hang sâu thẳm để ẩn tránh cơn mưa rào sắp đến vậy. Nó hồi hộp, vội vàng, cứ trượt hoài trên cửa hang ướt nhoẹt. Cuối cùng thì nó cũng lao vào được trong hang, nó ngã nhào vào trong đó, gây ra một tiếng động đến "bộp" một cái. Anton đưa thêm vào trong hang cả mấy ngón tay nữa khiến cửa hang chật cứng. Anh đẩy nàng ra rồi lại kéo nàng vào, tốc độ cứ mạnh dần, tăng nhanh dần, cho tới lúc cả hai mắt nhắm lại, ngực thở phập phồng, tim đập liên hồi và cùng phát ra những tiếng kêu, không định rõ là tiếng gì, thì một dòng sữa trắng phọt ra, bắn vọt trên cửa hang. Họ ôm nhau và cùng đổ vật xuống giường, nằm bất động. Sau đó họ dìu nhau ra vòi hoa sen để tắm.

    Đó là đêm tân hôn của tuần trăng mật mà họ hưởng trên bãi biển này. Họ chỉ làm tình với nhau có một tân trong đêm tân hôn đó, không tám tân như một người bạn của Sơn, chỉ một lần song có cái để họ nhớ suốt cuộc đời còn lại của họ.

    Ngủ dậy, ăn sáng xong, họ cùng nhau ra biển. Biển của xứ sở này đẹp và ấm một cách lạ lùng. Ngay từ buổi sáng, họ đã có thể ngâm mình dưới nước được rồi. Mặt biển lấp lánh những tia nắng của mặt trời. Xa xa những cánh buồm đang lững thững trôi một cách nhàn hạ. Họ nằm bên nhau trên bãi cát vàng nghe tiếng sóng thủ thỉ bên tai như đang kể cho họ nghe về chuyện tình của biển. Chẳng biết tình yêu đến với biển từ bao giờ mà biển mênh mông nhường vậy?

    Cái nắng biển, gió biển, cái vị mặn của nước biển đã làm cho da dẻ họ đỏ thắm lên, trông họ càng đẹp và hấp dẫn trước con mắt của chính họ. Cũng chính nơi này họ mới được hưởng những phút thần tiên, họ mới được thanh thản, quên hết những thứ đã và đang có quanh họ, để mơ mộng, để trút hết cho nhau những gì họ đang có. Họ kể cho nhau nghe những kỷ niệm về thời thơ ấu, về những miền quê nơi họ đã sinh ra và trưởng thành, về những ước mơ, về những băn khoăn, rằn vặt mà họ đã trải qua trong đời, về tất cả những gì tạo nên con người họ. Họ lao xuống nước, đùa vui như những đứa trẻ chăn trâu vô tư và đãng trí đang để cho trâu ăn cỏ tự do, nhảy xuống đầm ao tám thỏa trí. Họ nằm úp người xuống mặt cát mịn, xoa kem chống nàng lên lưng cho nhau. Buổi trưa thì họ về khách sạn ăn trưa và nghỉ tại phòng cho tới khi cái nắng đã dịu xuống. Sau bữa cơm chiều họ đi dạo dọc theo bờ biển, theo những đường viền uốn lượn quanh co, theo những bờ đá cheo leo, theo những đường cây phi lao thẳng đứng. Hạnh phúc tràn trề theo từng bước đi của họ.

    Họ xuống Hòn Gai một tuần rồi trớ về Hà Nội. Nàng mang về Hà Nội những con cua biển bọc trong những bẹ chuối còn tươi. Những con cua nước mai láng bóng, những con cua thịt chắc như những nắm cơm đang thò những cái càng to ra ngó ngoáy. Nàng có ý định mang những con cua này về Hà Nội để biếu bà mẹ chồng nhân dịp sấp tới nhà có giỗ.

    (Hết Phần 13 … Xin mời xem tiếp Phần 14)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 14) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 14






    Nhà Diễm Ngọc đang đông khách. Hôm nay là ngày giỗ ông nội Diễm Ngọc. Bích Loan đang phụ tay cùng Diễm Ngọc làm gà. Năm con gà mái tơ béo vàng, nung núc mỡ. Hai người cám cúi nhổ lông gà. Bỗng Diễm Ngọc ngẩng đầu lên, hỏi chị dâu:
    Chi Bích Loan đi nghỉ có vui không?
    - Bích Loan đi công tác - Bích Loan đáp.


    Tuy là chị dâu của Diễm Ngọc song trước đây là bạn thân của nhau, hai người lại bằng tuổi nhau, nên mặc dù Diễm Ngọc gọi chị, xưng em song Bích Loan chưa bao giờ xưng là chị với Diễm Ngọc. Bích Loan biết Diễm Ngọc đã nghi ngờ mối quan hệ của mình với Anton. Diễm Ngọc lo cho anh và nhỡ có chuyện gì xảy ra cũng là lỗi của Diễm Ngọc một phần vì chính cô em đã dẫn bạn về nhà mình làm cho ông anh bị cơn sóng tình quật đổ. Khi biết chị dâu mình phiên dịch cho một chàng chuyên gia vừa trẻ đẹp lại vừa chưa vợ như Anton, Diễm Ngọc lo lắm. Diễm Ngọc còn biết rõ anh mình và chị dâu tuy không có điều gì to tát xảy ra cả, song họ không thực sự hạnh phúc bên nhau.

    Nàng nhìn chí dâu:
    - Ủa, chị đi công tác mà sao đen dữ vậy?
    - Thì đi công tác ớ Hòn Gai, biển mà lại chả đen à?


    Nhìn nước da đỏ thắm của chị dâu, trông chị đẹp, cái đẹp đầy khêu gợi của những người đang hạnh phúc, dù cố che đậy, song niềm hạnh phúc cứ tràn đầy trong đôi mắt long lanh, Diễm Ngọc buông một câu:
    - Cứ như tình yêu vậy, biển làm cho con người trở nên đẹp ra và quyến rũ hơn.


    Bích Loan im lặng. Nàng biết Diễm Ngọc đang nghi ngờ mình. Nàng cũng tự thấy mình là hèn hạ đối với Sơn. Nàng đang sống trong sự giả dối mà trước đây nàng vẫn căm ghét nó. Nàng chưa bao giờ lừa dối ai. Nàng ghét nhất sự giả dối. Thế mà đã bao tháng qua nàng lừa dối Sơn, lừa dối mọi người. Nàng lừa dối con người mà hàng ngày nàng ngồi ăn cùng mâm, ngủ cùng giường, đắp chung một tấm chăn. Nàng thấy Sơn thật là tội nghiệp. Không biết Sơn có linh cảm thấy điều đó không? Lừa dối một con người hoàn toàn vô tư mới thật là dã man. Nhiều khi thấy Sơn tỏ ra chăm sóc nàng mỗi khi nàng đi làm về, nàng nghĩ có lẽ Sơn chưa hay gì cả. Dạo này Sơn thay đổi Sơn trờ nên dễ dãi hơn đối với nàng. Sơn ít nói hơn. Sơn ít ngăn cấm nàng hơn. Sơn để nàng tự do hơn. Đấy cứ như cái chuyện Sơn đồng ý để nàng đi phiên dịch cho chuyên gia vừa qua ờ Hòn Gai cũng là một bằng chứng về sự dễ dãi của Sơn. Trong quan hệ với gia đình, Sơn cũng có thay đổi. Sơn năng ra thăm ba mẹ hơn. Anh Hải, anh của Sơn và Diễm Ngọc, mới đi công tác dài hạn ở nước ngoài về cũng nhận xét vậy. Hai anh em sau một thời gian dài xa cách, họ đều có thời gian để suy nghĩ và nay họ đã chuyện trò được với nhau.

    Cứ nhìn Sơn thay đổi như vậy, Bích Loan càng bối rối. Có nên nói thật với Sơn không? Nàng ân hận ư? Không, trăm lần không, ngàn lần không, vì cuộc đời chỉ như một cơn lốc vô tình thôi, nàng không trách ai cả. Nàng không trách Sơn, nàng cũng không trách nàng. Chẳng ai có lỗi cả nếu cuộc đời chỉ như một cơn lốc vô tình.

    Nàng chỉ ân hận một điều: Tại sao nàng không dám nói với Sơn rằng nàng không yêu Sơn. Đáng lẽ điều này nàng phải nói từ lâu lẩm rồi. Nàng đã sai ìâm một lần.

    Nàng đã hại đời Sơn một lần rồi. Nay nàng lại sai gân nữa. Sự mềm yếu, thương người đã làm nàng do dự, không đủ nghị lực để thết ra những điều cần thiết đó. Nàng sợ Sun đau khổ. Nàng có biết đâu chính sự do dự và lừng chừng của nàng mới dẫn đến sự đau khổ của Sơn. Cũng như một cánh tay đã bị thương, chỉ còn dính một chút da thôi, thì thà cứ chặt quách đi, dù có đau đớn, xong vết thương sẽ lành dần theo thời gian nếu được băng bó và chữa chạy tốt, còn hơn cứ để cánh tay lất lưỡng đó, đau đớn, nhức nhối, không cừ động được, nó làm cho toàn bộ cơ thể tan rã.

    Nàng càng gần gũi với Anton bao nhiêu thì nàng càng xa Sơn bấy nhiêu. Sự xa cách này vượt qua sự điều khiển của lý trí nàng. Cái hôn của Anton say đắm bao nhiêu thì cái hôn của Sơn đối với nàng nhạt nhẽo bấy nhiêu, nhạt chẳng khác gì nước lã ở nơi ao bèo như các cụ thường nói. Nước lã đã lạt rồi, nước lã ao bèo càng lạt hơn. Vòng tay của Anton ôm nàng nóng bỏng bao nhiêu thì vòng tay của Sơn đối với nàng nó tẻ nhạt và lỏng lẻo bấy nhiêu, cứ như một con chẫu chàng bám vào da thịt nàng.

    Chưa bao giờ nàng thấy chồng mình xấu như bây giờ. Chưa bao giờ nàng thấy đôi mát chồng lồi to như bây giờ. Nàng hoảng sợ. Nàng thấy mình chồng khác gì nàng Anna trong tiểu thuyết cùng tên của Leo Tolstoy, một nhà văn Nga, đã phát hiện ra chồng mình có một cặp tai to quá khổ, khi nàng không còn yêu ông nứa. Thực ra, nàng cũng chưa bao giờ yêu ông ta cả, một công chức thật tẻ nhạt. Một người đàn bà đã có chồng mà đi ngoại tình công khai trước mũi chồng và trước mũi xã hội vào thời đó quả là một sự kiện có một không hai trong cuộc sống. Nàng Anna thông minh, sắc sảo, đẹp tuyệt vời đó quả là dũng cảm. Khi không yêu chồng nữa, Anna không bao giờ cho phép chồng được vào buồng riêng của mình. Còn nàng, sao nàng vẫn cứ phải làm tròn bổn phận của một người vợ đối với Sơn, khi mà đêm đêm, sự đụng chạm của Sơn chỉ khiến nàng khiếp đảm? Nàng có cảm tưởng chim của Sơn chỉ to hơn quả ớt một chút, khi nó chà lên những chỗ gợi cảm trên cơ thể nàng, rồi nó chui vào hang động của nàng, nàng rùng rợn. Nàng phải nhắm mắt lại để khỏi phải nhìn thấy tất cả những cái mà Sơn đang có trên người. Nàng mong cho những giây phút đó trôi nhanh, và khi những giây phút đó đã trôi qua, nàng như trở về sau một cơn mơ khiếp đảm, bị những con quỉ có đuôi dài, rượt đuổi theo.

    Nhất định nàng phải nói tất cả với Sơn thôi, để Sơn tự định đoạt lấy cuộc đời còn lại của mình.

    Khi những con gà luộc đã xong, nàng vớt chúng ra một chiếc rổ lớn, đợi cho ráo nước, nguội, mới chặt. Gà chặt lúc nóng hay bị nát, mất da, bầy không đẹp.

    Mẹ chồng nàng bước vào bếp, xem xét một lượt các món đã chuẩn bị xong: Giò lụa, chả quế, giò thủ, chân giò nấu măng, lòng lợn, lòng gà sào giá, thịt bò sào tái với cần tây, xà lách trộn dầu, nem rán, thịt gà luộc, còn gì nữa không con? - bà quay lại hỏi Bích Loan.
    - Dạ, còn món canh miến, chị con đang đun – Bích Loan quay sang người chị đồng hao:
    - Sắp được canh chưa chị, để em múc?
    - Sắp được rồi đây thận múc đi! - thỉnh thoảng chị lại gọi Bích Loan là thận, nghe như giọng những người ở quê ấy.
    Thấy cũng đã hòm hòm, bà mẹ chồng quay sang Bích Loan:
    - Sơn đâu hả con?
    - Con thấy hai anh ở trên gác, trong phòng nhạc của con đó - Diễm Ngọc trả lời thay chị dâu.


    Căn biệt thự mà gia đình Diễm Ngọc đang ở có tới mười phòng. Mỗi người ở một phòng rồi mà vẫn còn có những phòng trống, bà mẹ dành riêng cho Diễm Ngọc một phòng đặt dụng cụ chơi nhạc. Diễm Ngọc chơi đàn dương cầm rất khá.
    - Con chạy lên bảo Sơn sang nhà bác Thảo xin cho mẹ một ít lá chanh non để thái bày lên các ờ a thịt gà nhé!
    - Dạ, vâng ạ? - Bích Loan thưa lại với mẹ chồng và chạy lên gác.

    Nàng thấy Sơn đang đứng nói chuyện với anh tại ban công. Trên đầu họ giàn nho phủ kín, đã trĩu quả: Tiếng anh Hải:
    - Chị lại vừa mới bị xảy thai. Trước khi anh đi chị đã bị xảy một ìân rồi, chị buồn lắm.
    - Em biết, em có vào viện thăm chị.
    - Thế em và Bích Loan bao giờ định có con đấy?
    - Em cũng muốn nhưng ý Bích Loan thì chưa.
    - Em và Bích Loan có con đi và chuyển về đây mà ở.


    Nhà mình rộng quá, còn mấy phòng để trống đó, tội gì mà ở trong khu tập thể đó hả em, vừa chật chội, lại vừa làm chuyện lôi thôi. à, em này - Bích Loan thấy anh của Sơn ghé lại gần Sơn, giọng nhỏ hẳn đi, song nàng vẫn nghe rõ - anh nghe người ta đồn Bích Loan có quan hệ với tây bị công an bắt được, làm biên bản gửi về cơ quan phải không em?
    - Không phải đâu anh ạ. Mà anh nghe ở đâu ra cái tin này?
    - Hôm anh lên cơ quan, thấy tụi nó kháo nhau, Loan, Loan... có đi chơi đêm với Tây ở bờ hồ, anh ngạc nhiên quá, anh cứ định hỏi em từ mấy hôm trước, song quên mất.
    - A, đó là cô Diệu Loan cùng dạy một trường với em đấy Tim Bích Loan như ngừng đập. Nàng thở rất mạnh rồi lặng lẽ quay xuống.


    Nàng sang nhà hàng xóm xin a lá chanh về cho mẹ chồng. Lúc nàng quay ra cổng, nàng nghe hai cô con gái bà hàng xóm nói với nhau:
    - Ông Sơn thế mà số đào hoa, người xấu thế mà vớ được cô vợ đẹp như tiên, lại làm ở chỗ bở lắm nhé.
    Cô này gốc nhà quê đấy, lấy ông Sơn vì tham giàu cũng nên.
    - Đi tây về đấy? Nhưng cô ta và ông Sơn có ở với bà Ngọc Khanh đâu, họ ờ trong trường cơ mà, sao chị bảo cô ấy tham giàu được?
    - Ô thì sau này ông bà Ngọc Khanh mất đi, con Diễm Ngọc nó cũng đi lấy chồng, ngôi nhà đó, của cải đó thì hai anh em ông Hải chia nhau, chả tham giàu là gì?


    Bích Loan mang lá chanh về, thái chỉ rồi rắc lên những ớ a thịt gà luộc được xếp úp ớ a, phơi những miếng da vàng như sát nghệ lên phía trên. Các mâm cỗ được bưng lên nhà trên, mâm nào mâm ấy đầy ắp.

    Ăn xong, Bích Loan rửa bát, dọn dẹp cù ng Diễm Ngọc, đâu vào đấy rồi vào nhà chào cha mẹ chồng, vợ chồng anh Hải, khách khứa còn ngồi kề cà bên chén trà tàu thơm tỏa khói. Bà mẹ chồng hỏi:
    - Sao đã về vội thế? Hôm nay là ngày nghỉ kia mà.
    Sơn đớ lời cho vợ:
    - Nhà con hơi mệt. Thôi chúng con về mẹ ạ.
    Sơn lai vợ. Dọc đường thấy vợ im lặng, Sơn khẽ hỏi:
    - Em sao thế, mệt à?
    - Vâng, em nhức đầu quá!
    - Có lẽ tại em đun nấu nhiều quá, đông khách quá, ồn quá ai cũng nói, chẳng ai nghe ai cả, anh cũng đau đầu lắm. Thôi chiều nay về mình nghỉ ngơi em ạ.


    Thực ra Bích Loan không đến nỗi mệt như thế. Nàng đang nghĩ đến một chuyện khác, khiến nàng lo sợ. Quả thật nếu Sơn muốn có con trong lúc này thì nàng sẽ nói sao với Sơn? Nà ng vẫn tiếp tục cùng Sơn sống chung dưới một mái nhà, ăn cùng mâm, đắp cùng chiếu, nhưng mỗi người sống trong một thế giới riêng của mình? Nàng vẫn tiếp tục cùng Sơn sống trong sự giả dối? Bên ngoài người ta tưởng nàng hạnh phúc bên Sơn và Sơn hạnh phúc bên nàng. Nàng sẽ tiếp tục lừa dối Sơn và chính Sơn cũng tiếp tục lừa dối nàng? Họ lừa dối chính bản thân họ nữa. Liệu đứa con ra đời trong hoàn cảnh như thế có thể thay đổi được tình trạng của nàng không?

    Nàng nhớ lại những ngày vừa qua, nàng sống cùng Anton ở Đồ Sơn. Khi họ ngồi bên nhau trên một tảng đá bên bờ biển ngắm mặt trời xuống biển như một hòn lửa, nhìn biển đang lặng lẽ chuẩn bị đi vào giấc ngủ, cảnh đẹp như một huyền thoại hoang dại, bỗng Anton hỏi nàng:
    - Sao em không thích có con?
    - Em có nói là em không thích đâu.
    - Nhưng em lấy chồng đã mấy năm rồi mà vẫn chưa có con. Anh thấy phụ nữ Việt Nam đông con lắm mà, như em kể, mẹ em có tất cả tám người con cơ mà. Anh nghĩ, em nên có con đi. Đứa con sẽ làm cho em khuây khỏa, nó sẽ mang lại hạnh phúc cho em, nó làm cho chồng em và em sẽ gần nhau hơn. Em thích con em là trai hay gái? Em thích nó có những đặc tính gì?


    Họ bàn đến những đứa con. Nàng cứ nghĩ đó là những đứa con của mình với Anton, mà họ đang nói tới. Chúng sẽ là những đứa trẻ rất đáng yêu. Nhưng nàng biết cái thực tế khấc nghiệt này không bao giờ cho phép nàng được tự do làm điêu đó cả.

    Nàng biết ở đời cũng có những kẻ gan dạ hơn nàng nhiều. ôi, giá nàng có một đứa con với Anton! Nàng sẽ chịu đựng tất cả, nàng sẽ hy sinh tất cả. Nàng sẽ vượt lên tất cả mọi nỗi kinh hoàng, để che trở cho trái cây, kết tinh của bông hoa tình yêu đó. Bây giờ nàng càng thấy thông cảm cho cái cớ Dung nào đó mà vừa rồi ớ cơ quan nàng họ bàn tán xôn xao.

    (Hết Phần 14 … Xin mời xem tiếp Phần 15)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Cơn Lốc (Phần 15) (Tác giả: Bình Anh)

    CƠN LỐC

    Tác giả: Bình Anh

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả Bình Anh.

    Phần 15






    Cô Dung học ở nước ngoài mới về, không chồng, nhưng cô mới sinh một đứa con "oẳn tà rằn" - họ nói thế. Các bà nhà ta được dịp nói xấu người khác, sồn sồn:
    Gớm, tôi trông họ đen như cột nhà cháy tôi đã chết khiếp, nói gì đến ngủ nghê với họ.
    - Nhưng họ có tờ xanh trong túi.


    Các ông ưa những chuyện tục tĩu thì nói rằng:
    - Chim của bọn nó to, làm sướng chứ sao nữa. Đàn bà chỉ thích nhất cái đó thôi mà.


    Họ kháo nhau, bàn ra, bàn vào chuyện của người khác như bàn về một nghị quyết mới, hay là bàn về tương lai, vận mệnh của họ.

    Một chị cùng làm việc với nàng, một thiếu phụ đứng đắn, không đâm bị thóc, chọc bị gạo, không chõ mũi vào những chuyện của người khác, đã kể cho nàng nghe câu chuyện tình thương tâm của cô Dung đó, như sau: Cô Dung là con gái của một bà ở cùng khu tập thể Giảng Võ với chị. Cô học ớ bên Đông Đức, mới về nước. Cô yêu một anh sinh viên người châu Phi. Họ dấu kín mối tình đó trong suất sáu năm trời. Tài đến mức, không một ai biết, không một ai đoán ra. Trước khi họ xa nhau vĩnh viễn, cô quyết định, sẽ có một đứa con với anh, để kỷ niệm tình yêu thắm thiết của họ. Người yêu cô chỉ biết rưng rưng lệ, vừa thương vừa cảm phục lấm lòng chung thủy của cô.

    Tự nhiên Bích Loan thấy rất thương cô và đứa con bé nhô của cô mới ra đời. Nàng tự hỏi: Không biết cô Dung làm gì để sinh sống nuôi con? Anh sinh viên kia có biết con mình đã chào đời chưa? Chao ôi, sao ở đời lại có lắm éo le đến thế? Sao con người không thể như con chim, muốn bay đi đâu thì bay, muốn làm tổ ở đâu thì làm? Bao giờ con người mới tự quyết định được số phận của mình? Liệu có bao giờ không?

    Xe đi qua một ổ gà, xóc tung người, khiến Bích Loan chúi vào lưng Sơn. à, hóa ra nàng và Sơn vừa ở nhà bà mẹ Sơn ra về. Nàng đang ngồi sau lưng chồng. Anh đang chớ nàng về khu tập thể của trường. Và biết đâu hôm nay anh sẽ chẳng bàn với nàng về một đứa con trong tương lai, đứa con đầu của họ.

    Họ vừa về tới cổng trường, còn cách khu tập thể một đoạn, khoảng một trăm mét nữa, đã thấy bà cụ hàng xóm bế cháu đứng chờ sẵn. Trông thấy họ, bà mừng rỡ:
    - Anh Sơn về đấy hả? Nhanh lên! Đi đâu mà suất cả buổi thết Có bà dưới nhà quê lên đấy.


    Nghe nói mẹ mình lên chơi, Bích Loan mừng quá:
    - Mẹ cháu lên chơi từ hồi nào hả cụ?
    - Từ buổi. Không có chìa khóa vào nhà, bà cứ đi lang thang ngoài đường đó. Tôi mời bà vào nhà nghỉ bà cũng chỉ ngồi có một lát, rồi sốt ruột, đứng lên ngồi xuống, đến nước bà cũng không uống, nói gì đến mời được bà ăn cơm.
    - Thế bây giở mẹ cháu đâu rồi hả cụ?
    - Bà ngồi dưới gốc nhãn kia kìa! - Cụ hàng xóm đưa tay chỉ ra một gốc nhãn.


    Ở đó một bà người nhà quê đang ngồi nghỉ, dáng chừng như sốt ruột đang đợi ai. Bà kê đít bằng một chiếc nón mê, rách gần hết, chỉ còn một mỏm ở chóp, trông giống như nón của những chú tốt đen trong tam cúc vậy. Bà mặc một chiếc quần may bằng vải diềm bâu, bạc phếch, vá nhiều mụn. Chiếc áo cánh cũng may bằng vải diềm bâu. Đầu đội một mảnh khăn vuông, chân đi đất. Bên cạnh bà là một chiếc tay nải to, căng phồng và một rọ gà. Chúng đang đánh nhau chí chóe, có lẽ phải tới sáu con.
    Bích Loan chạy lại, kêu lên:
    - Mẹ? Mẹ đợi con lâu lắm phải không?


    Bà giật mình, ngẩng mặt lên, nhận ra con, rồi cứ như một luồng nước chảy bị chắn lại, nay được chảy tự do, bà thao thao kể lể những nỗi vất vả, nhọc nhằn trên đường từ Ninh Bình ra đây:
    - Ối dào, còn phải nói. Mẹ đi tàu chợ Thanh từ bốn giờ sáng, đến Hà Nội là mười hai giờ. Tàu nó vừa đi vừa bò, ga nào cũng đỗ. Mẹ có sáu con gà, họ không cho lên toa khách, họ nhét mẹ vào toa hàng hóa, ngồi với lợn gà, chó mèo, rổ rá, gồng gánh, hôi hôi là. Xuống Hà Nội, mẹ thuê xích lô vào đây, chả biết là mấy giờ, chỉ thấy mặt trời đã đứng bóng từ lâu. Cái bà gì bảo mẹ vào nhà nằm nghỉ, mẹ không dám, người mẹ hôi lắm, mặt mũi, chân tay dính cả cứt gà đây này, ai dám nằm lên giường người ta, mẹ ra đây ngồi cho mát...


    Bích Loan ngất lời mẹ:
    - Thôi thôi mẹ ơi, chuyện kể sau, bây giờ vào nhà nghỉ đã mẹ, mẹ đưa rọ gà đây cho con, anh Sơn ơi! – Bích Loan gọi Sơn, Sơn đang dựa xe đạp vào tường nhà - ra xách giúp mẹ và em một tý nào. Mẹ cứ để cái bao tải đấy nhà con xách cho. Khổ quá, trông mẹ cứ như đi cấy về ấy.
    Lúc này bà mới nhìn thấy Sơn. Sơn chào mẹ:
    - Mẹ lên chơi?
    - Không dám, chào anh! - bà đáp.


    Bích Loan phì cười, nấm tay mẹ:
    - Mẹ buồn cười thế, con rể chào sao lại nói “không dám”?


    Bà cười, mắng con:
    - Tiên sư chị chứ, chị dạy tôi đấy hả, trứng khôn hơn vịt à?


    Họ bước vào nhà.
    - Cái gì ớ trong bao tải đấy mẹ? - Bích Loan hỏi mẹ.
    - Có ít khoai mới dở, các em nó bảo mang lên cho anh chị, với lại, mẹ làm ít bánh đa mang lên cho anh chị nấu canh. Bánh đa mẹ làm bằng bột gạo chứ không phải bột dong như trên Hà Hội này đâu.
    - Hà Nội chứ sao lại Hà Hội? Con dạy mẹ mãi mà mẹ không nhớ gì cả - Bích Loan cười cười nhìn mẹ.
    - Con cho mấy con gà uống nước đi! suất ngày không được hột nước nào cả. Có bốn con mái tơ sắp đẻ, để mà nuôi lấy trứng mà ăn, còn hai con sống tơ thì làm thịt mà ăn. ở nhà quê chẳng có gì làm quà cả, mẹ bắt mấy con lên cho các con. ớ trên này mỗi tháng anh chị được mua mấy quả trứng?


    Chẳng ai trả lời bà cả. Mấy con gà cắn nhau làm ầm ĩ, chẳng ai nghe được bà hỏi gì. Sơn múc nước từ xô ra chậu, bê lại cho bà. Sơn nói:
    - Mẹ rửa mặt đi cho mát! Tý nữa thì đi tắm. Nhà con làm cơm cho mẹ ăn. Chúng con vừa ăn ở ngoài Hà Nội rồi Hôm nay nhà mẹ con có giỗ nên chúng con ra ngoài đó từ sáng.
    - Thôi để đến tối ăn cùng một thể với anh chị. Tôi cũng không đói, à, mà còn một cái bánh mì đây này - bà lôi từ trong bao tải ra nửa chiếc bánh mì đã khô cứng như đá.


    Bích Loan khẽ bảo mẹ: .
    - Mẹ đừng ăn nữa. Đợi tý con làm cơm ăn một thể. Nàng lấy cho mẹ một đôi dép của mình để mẹ đi tạm. Nhìn mẹ, Bích Loan nhủ thầm: Ngày mai mình sẽ đưa mẹ ra chợ, mua cho mẹ một đôi dép nhựa Hải Phòng, một chiếc nón mới và sẽ may cho mẹ một bộ quần áo mới. Mình mới lĩnh lương tháng này, chưa tiêu gì cả, nếu thiếu tiền tiêu mình sẽ vay của Ngọc Liên. Trông mẹ tội quá.


    Gia đình Bích Loan nghèo. Mẹ Bích Loan là một phụ nữ nông dân, quê mùa chính cống. Bà không biết chữ. Ngày trước có đọc được những hàng chữ to, rồi lâu ngày quên mất. Suốt ngày xắn váy quai còng, vật lộn với trời đất ở ngoài đồng ruộng. Những năm được mùa thì còn có hạt thóc nuôi một lũ con. Những năm mất mùa, trời làm hạn hán hay lũ lụt, đồng trắng nước trong, bà lại xắn váy quai còng mò cua bắt ốc nuôi chúng.

    Cha Bích Loan là một cán bộ thoát ly, năm chừng mười họa mới về qua nhà thăm vợ con. Mỗi lần về, Bích Loan lại có thêm một đứa em ra đời, để lại cùng nhau chia cảnh thiếu cơm, rách áo. Cho tới nay, ngoài người anh trai đang đi lính ra, Bích Loan còn những sáu đứa em lít nhít ở nhà nữa. Đứa em kế Bích Loan, kém nàng những sáu tuổi, vì lúc đó cha nàng bị mất tích, còn những đứa khác chỉ hơn nhau có một tuổi. Chúng vừa đi học vừa giúp mẹ cấy cầy. Bích Loan hơn các em là được đi học ở nước ngoài. Chẳng phải vì nhất thân nhì thế, con ông cháu cha hay quyền thế gì cả, chỉ vì năm đó Bích Loan học quá xuất sắc mà thôi. Ban tuyển sinh tỉnh không thể muối mặt mà làm ngơ được. Cứ nghĩ tới một bữa giỗ bình thường của nhà Diễm Ngọc hôm nay, chưa phải là cưới xin gì cả, mà đã bề bộn, ngổn ngang thức án như thế, Bích Loan càng thấy thương cha mẹ, nhất là mẹ và các em của mình. Các em của Bích Loan, sáng đi học, đều phải nhịn ăn sáng. Hôm nào được một củ khoai là chúng hý hững lấm rồi. Ngồi trong lớp, bụng chúng biểu tình, sôi réo như nồi cơm đang sôi chữ của thày, nó vào tai này, nó lại ra tai kia. Trưa đứng bóng chúng mới được về nhà, quăng sách vào một xó và vội vài lưng cơm, chỉ có ít rau muống luộc chấm tương, rồi ra đồng theo phận sự hàng ngày. Chúng khố nhưng kể ra lại còn sướng hơn Bích Loan.

    Hồi Bích Loan học lên tới cấp hai, ở làng không có trường, Bích Loan phải sang làng khác học. Trường xa nhà những mười cây số. Sáng sớm nào mẹ cũng gọi Bích Loan dậy. Có hôm sáng trăng, cứ tưởng trời đã sáng, mẹ gọi dậy từ lúc còn đêm. Bích Loan lên tới đầu làng, thấy trời chưa sáng, bèn chui vào một đống rơm bên đường, ngủ một giấc, cho tới lúc nghe tiếng nói chuyện xôn xao của các bà đi chợ xa, mới giật mình tỉnh dậy. Có khi phải lao động buổi chiều ớ trường, mãi tối mịt mới về tới đầu làng, đi qua những chỗ miếu thờ, nhớ tới những chuyện ma quỉ mà xởn cả tóc gáy.
    Suốt những năm theo học ở trường trung học đó, Bích Loan cũng giống mẹ bây giờ, chỉ đánh chân đất, chẳng thèm biết đến giày dép, bất kể trời nắng hay mưa, trời nóng hay rét, đều xòe những ngón chân trơ trụi quét lên mặt đường làng. Gió mùa đông bắc, mưa ngược chiều thì khoác áo tơi che gió, gió chiều nào, che chiều đó – mẹ Bích Loan dạy thế, cho đỡ rét. Đêm về, mấy mẹ con chui vào mấy cái ổ rơm hay ổ lá chuối khô. Mẹ Bích Loan trông vậy mà rất thích nghe chuyện cổ tích, nhất là vào những tối mùa đông rét buốt. Tối nào cũng vậy, khi đã xong bài vở, Bích Loan nằm đắp chăn đến cổ, bên cạnh để một ngọn đèn dầu, mẹ và các em nằm xung quanh nghe Bích Loan đọc chuyện cổ tích. Mẹ rang cho chúng
    một rổ ngô, chúng vừa nhai ngô rang vừa xít xoa nghe Chuyện. Rồi chúng ngủ lúc nào không hay. Trong giấc ngủ chúng mơ thấy chúng được những cô tiên cho lên trời. Bích Loan và mẹ cũng đi ngủ. Bao giờ Bích Loan cũng xem lại chăn và bắt muỗi cho các em, cài màn cẩn thận cho mẹ, rồi mới đi ngủ.


    Ngày Bích Loan giới thiệu cho cha mẹ biết về Sơn, về gia đình Sơn, cha mẹ nàng lo lắm. Cha Bích Loan không thích gia đình Sơn, ông cho họ có nếp sống thủ đô, không hợp với gia đình nông dân nghèo như gia đình ông, không môn đăng hậu đối. Mẹ thì nói: Trâu ta ăn cỏ đồng ta thôi, ở làng thiếu gì đám mà phải lấy người tận Hà Nội, ta về ta tấm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn, con ạ. Cha mẹ Bích Loan cũng có lên thăm gia đình Sơn một lần trước khi Sơn và Bích Loan cưới, cho biết nhà biết cửa. Mẹ Bích Loan, cứ chân đất mà bước vào nhà, bước lên những phiến đá hoa cẩm thạch mát lạnh cả chân. Bích Loan nhìn mẹ mà hoảng sợ. CÔ giúp việc vừa mới lau nhà họ xong. CÔ em gái kế Bích Loan thì đội trên đầu một quả ma to gần bằng cái thúng, mang từ quê lên để biếu họ, mà mẹ Bích Loan bảo "cây nhà lá vườn", gọi là có chút quà nhà quê. Nó mặc một chiếc sơ mi trắng còn rõ nếp gấp, chắc nằm trong hòm quần áo lâu ngày nay mới được lôi ra, có những hàng cúc đỏ chói.

    Họ mang một khay trà vào mời mẹ Bích Loan. Những chiếc chén chỉ to bằng những hạt mít. Mẹ uống vậy làm sao cho đã cơn khát suốt chặng đường từ Ninh Bình ra đây?

    Nàng vẫn nhớ, mỗi lần ở đồng về, trời nắng chang chang, mồ hôi mẹ chảy ròng ròng, mẹ chạy ngay ra bể nước mưa, múc một gáo to, uống ừng ực. Cái bể nước mưa nhà Bích Loan nằm dưới những cây cau sai quả là chỗ chứa nước mưa cho cả xóm. Ai cũng đến xin nước mưa về uống, mát mát là.

    Tử ngày lấy chồng, Bích Loan ít có dịp về thăm nhà hơn. Mỗi lần về, chỉ được có một hay hai ngày, rồi lại vội vã ra đi, chẳng quan tâm đến các em được như trước. Mỗi ìân về, nàng dúi vào tay mẹ một a tiền, cho các em, đứa thì miếng vải may quần, đứa thì đôi dép nhựa tiền phong để chúng đi lúc rửa chân trước khi ngủ. Có ìân nàng còn lôi về cả một thùng mì sợi nữa. Chúng thích ăn mì luộc lắm.

    (Hết Phần 15 … Xin mời xem tiếp Phần 16)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 2 FirstFirst 12

Tags for this Thread