CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 3 of 3 FirstFirst 123
Results 21 to 23 of 23
  1. #21
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chủ Và Đám Nhóc (Phần 21) (Tác giả: Thoong)

    BÀ CHỦ VÀ ĐÁM NHÓC

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 21








    Bọn nhóc tụi tôi lớn mau như thổi, chả thế mà mụ chủ than hoài : nuôi tụi bay tốn quá, ăn hết mẹ tiền bạc của tao. Mụ nói cũng đúng thôi, nhưng mới chỉ độc một chiều, còn một chiều nữa thì mụ cố tình lơ là quên mất.

    Tụi tui có ăn nhiều thiệt, nhưng ngoài hai bữa ăn hỏi còn có gì khác hơn. Ăn mà tụi tui cũng phải làm, từ những chuyện trời ơi đất hỡi đến những chuyện không tuổi, không tên. Bao nhiêu năm qua, tụi tui nào có biết lương hướng là gì, trái lại còn bị chửi tàn chửi tệ.


    Lần lần thằng nào cũng lớn nhồng lên, cặc dái đã độn lùm dưới cái quần xà lỏn. Mụ chủ chớ hề sắm cho thằng nào cái sịp, nên đi đứng thằng nào cũng lúc lắc như quả chuông đồng hồ. Mụ vờ khen : để vậy cho mát mà kỳ thực để mụ dễ ngắm, dễ bẻ khi tụi tui bị hành.

    Thằng nhị ca và tôi đã qua cái thời bể tiếng, vú sượng nhưng bọn thằng tam ca trở xuống thì thi nhau mà làm ngỗng đực, lại mọc ria mép coi rất nhợn. Nhứt là cái thằng ngũ ca còn lún phún râu quai nón nữa chớ. Nhìn cái bệt đen đen chạy dài sưốt hai bên mang tai xuống càng cổ, lúc đầu tôi tưởng nó chơi ngẳng tha mực xạ. Chừng tôi thử nắm giựt, nó la nhoi nhói : đau em, đại ca tui mới biết nó có râu.

    Tụi tôi trầm trồ phê bình thằng tửng : mày có bộ râu ác chiến à nghen. Mẹ họ bữa nào mày làm bộ dùng thử cà cho con mẹ lột dên một lần tụi tao coi. Thằng này có vẻ bư nên chậm hiểu. Nó hỏi trặc trẹo : mắc gì râu cà mà làm lột dên với bể mỏ.

    Tôi chẳng phê phán gì, nhưng thằng nhị ca mắng át : mày ngu như chó. Râu mà hổng làm lột dên thì người ta để râu rậm làm chi. Thằng tứ ca còn xỏ xiên đậm : tao ngó bộ râu cá nhốt quanh mép mày và chòm râu dê dưới cằm, sao giống quá. Thằng ngũ ca càng ngớ ngẩn : anh nói sao tui hổng hiểu.

    Chưa gì thằng nhị ca với tôi đã muốn cười phọt nước miếng ra. Thằng tứ ca thủng thỉnh nói : thì mày ngẫm coi giống cái gì. Thằng ngũ ca nhăn nhó, gãi thiếu điều rụng mẹ nó hết tóc mà cũng tối tăm hũ nút, thằng tứ ca phải nói toẹt ra : mày bình tĩnh coi cái họng chữa lửa của bả có giống hàm râu của mày hôn. Mẹ tổ khi mày nhép nhép cái miệng sao mà y chang như mụ đang nhép nhép cái mu.

    Thằng ngũ ca hiểu ra, rượt thằng tứ ca chạy lòng vòng, la inh ỏi : miệng tui mà anh ví với cái lồn bà già, tui hổng chịu đâu. Hai thằng tôi ôm bụng cười lăn lộn, mấy nhóc khác cũng ăn có vô, nhà rần rần như đám biểu tình bị đàn áp. Nhè đâu mụ chủ đang ngủ nghe ồn ào chửi nhoi : đù má tụi bay, la gì lớn vậy, làm tao sút mẹ nó dây lưng quần. Thằng ngũ ca còn ức nên chạy vô tâu hết sự thể cho mụ. Tưởng là mụ kêu thằng tứ ca vô nhéo, nhè đâu mụ cười khà khà biểu : nó nói vậy thì đã sao. Bộ mày tưởng làm cái lồn tao khổ lắm hả. Đú họ, nhiều thằng đòi chơi mà tao đéo cho đó mày.

    Rồi mụ trầm ngâm nhìn lom lom bộ râu của thằng ngũ ca, mụ ra vẻ hí hửng phán : tao phục thằng nhỏ sát đất, nó dòm sao mà tả giống mới độc, tao thấy quả cái miệng mày đúng là cái lồn, còn râu ria mày chót chét cũng chẳng khác gì lông mọc quanh mu tao. Thằng ngũ ca bất mãn ra mặt. Nó đâm hận lây sang mụ, sẵn mụ kêu sút lưng quần, nó gạ : má đang ngứa để con cà cho.

    Nghĩ sao mụ ưng thuận. Thằng tửng hì hục lột quần mụ, y như cu ly phải khiêng đá lô ca đổ bê tông nền, rồi nó bành giò ra dùng đúng cái râu cằm mà cà râm ran vô lồn mụ. Mới đầu mụ còn làm tỉnh, nhưng sau mấy lần cái chòm râu chổi xể thọt vô đâm xói rần rần lỗ khe, mép mu làm mụ căng hết người. Thằng nhỏ trả thù nên cứ cái miệng lồn mà chọt, mụ rung toàn thân, râu nó gồng lên còn rậm và cứng hơn chổi cước, nó làm mụ banh ta lông giàng trời.

    Mụ nứng nên đái khí ra từng đợt, râu thằng tửng dính lớp cháo đặc tùm lum. Nó thấy mụ sướng kêu như heo nên càng làm tới tấp. Nó dùng luôn hai tay banh lồn mụ ra mà cà râu trên lẫn râu dưới. Ngó thằng ngũ ca bây giờ y như thằng ăn cháo bị sặc phun ra đầy mép. Thằng này cũng độc chớ bộ, nó thấy mụ chủ cố bưng nguyên cái mâm đít lên cho nó cà thì nó vừa giúi vừa kêu nhong nhỏng : này giống lồn, này giống mu, con làm má mà hổng nứng bể lồn thì con hổng xứng là tay chơi xứ nẫu.

    Quả mụ chủ sướng thiệt. Mụ bưng hai giò lên, nắm lấy cổ chưn mở bét ra, mụ hối : mày ngon mày bú má rớt lồn ra đi tao coi. Thằng tửng xục gì đó mà mụ giãy còn hơn con sóc, mụ uốn quằn uốn quện cái háng mụ, có lúc nháng nháng hổng rõ là lồn mụ hay râu thằng tửng, cái nào ra cái nào.
    Mấy thằng nhóc được coi miễn phí một màn xếch tuyệt luân nên thằng nào cũng rặn ì ì như đái dắt. Tôi hẩy thằng nhị ca để nó nhìn mấy cái mặt xị ra của lũ em, có thằng đã đái mẹ thành vũng lầy nhầy dưới chưn coi thảm hại.


    Một lát sau, nghe mụ chủ kêu chói chang : tao nứng quá, đừng cà nữa, tao cho đó, thằng nào muốn đéo má thì đéo cho má tới. Dĩ nhiên, thằng ngũ ca hùng hổ xung phong, nhưng mụ giãy như đỉa, hai cục giò mụ như hai cây cột nhà lúc lắc lia nó hổng làm ăn gì được. Nó hét sắp nhỏ : tụi bay phụ tao giữ đè giò má lại, tao nắc xong cho tụi bay chia phần.

    Mấy thằng bu vô như ruồi thấy chén mật. Thằng nằm hẳn người lên để chặn giò mụ giữ im, thằng ngồi luôn lên cánh tay mụ cho khỏi nhúc nhích. Thằng ngũ ca leo lên nhấn con cu vô giập kịch liệt. Cu nó nào phải nhỏ mà xục vô xục ra coi như cái xe con đậu ghé nơi cái hăng ga chứa máy bay.


    Giờ thằng ngũ ca còn sá kể gì nữa, nó chỉ biết cái lồn của mụ nên lỏng le gì kệ đụ được cũng hả hê. Mấy thằng gác đờ co của thằng ngũ ca thì chưa được thưởng thức món lồn, đành xài tạm bóp vú hay măn bắp chưn, rờ eo cho đỡ ghiền.

    Mụ chủ thấy lũ nhóc chia ba giang sơn của mụ thì cũng khoái. Mụ cứ nằm mở mắt coi bọn nhỏ vần ra sao. Thằng nắc, thằng bóp, thằng hít, thằng tha, thằng rề rề liếm dài dài trên người mụ, sao mà hay ho quá đỗi. Thằng ngũ ca ọc ra rồi thì thằng lục ca, thất ca lần lượt leo lên nắc tiếp. Chỉ thằng tứ ca là làm chủ nhân ông hai cái vú của mụ. Nó ca cẩm : chơi lồn rỗng mẹ nó rữa hết trơn thì sướng đếch gì, thà bóp dzú e còn có chút hơi hám. Thằng coi vậy mà khôn.

    Hai thằng tôi thì ớn lè lưỡi lâu rồi nên không tham gia. Đứng coi cũng hổng vô nên lẳng lặng rút lui. Hai thằng lo đi thu hụi chết, may ra còn có gió, lỡ em nào chưa sẵn tiền nộp chến thì tụi tui ra bộ thương xót vỗ vai, vỗ lưng, hẹn mai cố nghe cưng. Mấy em đang mắc nợ, lại thấy bọn tôi lịch sự hổng nói nặng nói nhẹ như con mụ rồ thì cũng êm êm để tụi tôi ăn có chút đỉnh cho xong.

    Vậy mà lần nào thu tiền về, mụ chủ cũng có vẻ hài lòng. Mụ khen : tụi bay đi thu sao họ đóng nườm nượp, còn tao thì ì xèo bắt giận. Thành ra đỗi này mụ cóc có muốn đi thu tiền góp nữa mà khoán trắng cho hai thằng tôi.

    (Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #22
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chủ Và Đám Nhóc (Phần 22) (Tác giả: Thoong)

    BÀ CHỦ VÀ ĐÁM NHÓC

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 22







    Hồi gần đây mụ chủ càng ngày càng bề xề, đi đứng khó khăn. Cũng bởi mụ ăn toàn món sang, bổ béo, lại ít chịu hoạt động, tập tành nên người ngợm càng lúc càng ô dề. Hồi trước thân hình mụ như do những cuộn thừng bện kết lại thì giờ càng thảm hại hơn vì chúng giống như nhưng lõi thép quấn chặt vào nhau.

    Suốt ngày mụ chỉ muốn nằm, bắt bọn nhóc đấm bóp và mát xa cho mụ. Thằng tửng nào cũng lè lưỡi vì dận hết gân hết cốt mà mụ vẫn nheo nhẻo kêu chưa ăn thua. Có thằng thậm chí phải dùng tới chước buông cả bàn tọa phịch xuống bắp vế mụ khi thấy mụ lim dim mắt, chừng đó mới thấy mụ có vẻ ép phê tí chút.

    Người mập phì thường chẳng có chút vẻ lôi cuốn nào. Đã thế mụ kêu nực kêu nội, cả ngày thả lỏng người ngợm, chẳng áo quần gì sất, trông vừa xấu, vừa tởm, vừa khiếp làm sao. Bọn nhóc trước còn ham hố để xem vú mớm, lồn đoi đàn bà thế nào, giờ thấy đâm dửng dưng, ngơ ngáo cứ như đang xem một cuộc triển lãm dở ẹc.

    Những vú cùng mông, những lồn cùng nách đều trở nên dị dạng hết cả. Chúng nhìn mà hình dung là những đồ vật nào khác. Thí dụ hai vú mụ chành bành còn hơn hai lá tai voi, mấy cái núm phèn phẹt như bãi cứt voi là ít. Giá mà mụ cắc cớ hét thằng nào bắt bú cho mụ thư giãn thì coi như thằng đó đến số ăn mày. Dĩ nhiên nó cóc dám từ chối, nhưng sau khi ngậm dzú của mụ xong, cơ hồ có nôn thốc nôn tháo hay xúc miệng đi xúc miệng lại, ngậm Listerine đến nửa giờ cũng không hết cái mùi hôi của mụ.

    Thằng nào vô phúc hơn bị mụ bắt o bế cái lồn thì thôi chỉ còn nước chưa chết gục trong cái lỗ hang trâu là may. Nội cái vạch bành mấy cơ bắp xoắn tít vào nhau cũng đủ nhọc công bỏ bố. Phương chi lại còn phải vén mớ lông vừa dài vừa rậm, cứ như đám tóc rối của mấy mụ bà nằm ổ lâu ngày. Đã vậy lại còn thêm cái mùi mồ hôi bện úm trong những tảng thịt xếp nhăn, chao ơi nó khắm còn hơn cứt ráy tai, hay ke dái của mấy thằng cu còn múm chưa bị lột.


    Mà nào mụ có để cho mấy nhóc từ từ làm, mụ hối như giặc vì cơn nứng bất tử đang hành mụ. Mụ hét sai bóc trụi hai mu nhanh, rồi bảo dí mũi vào ngửi xem thơm tho thế nào, và đang khi thằng tửng còn đang lưỡng lự thì mụ vít bố nó đầu thằng nhóc giúi vào cái cổ lọ thúi hoắc của mụ, kẹp cứng giò lại, lắc lư mình để thằng nhỏ hít không sót một lọn hơi khắm mụ phịt ra.

    Tội nghiệp thằng tửng loi choi như bị té giếng. Hai tay giãy đùng đùng, cái đầu ngoi ngoi ở lồn mụ. Khiếp, trông như hai đấu vật đang lừa miếng nhau để quật ngã đối thủ. Mụ thì ê a : sướng nhé, mày được má cho hít lồn, phen này mày không lớn phổng phao, má cứ gọi là bú cặc mày, con ạ.
    Mụ giữ chặt lấy mặt mũi thằng bé lay nhịp hai giò, hát trống quân í a : tình bằng có cái trống cơm, khen ai khéo vỗ ấy bông mà nên bông… Đúng là nên bông thật vì khi mụ hả hê buông lỏng giò ra thì thằng tửng hắt hơi liên tiếp chừng chục cái, mặt mày xanh lét, lảo đảo xây xẩm rồi ngả đùng vào luôn cái lồn mà đi một lèo.


    Mụ tưởng thằng tửng giỡn nên văng tục : mẹ bố mày, mới ngửi một tẹo đã mết mê đến làm nũng đổ nhào vào đó ăn có. Đến chừng thấy thằng tửng không cục cựa, mụ hét cả bọn vực nó dậy, đứa xoa dầu, đứa làm hô hấp nhân tạo, đứa giận ngực, đứa đấm lưng, đứa bóp chân, đứa bóp tay, mãi mãi hồn vía thằng tửng mới lan man về nhập xác.

    Thằng tửng nhăn nhó kêu : má ác quá, kẹp con chết dí làm con ná thở luôn. Mụ cười hề hề : dào, anh là giở giói lắm trò, có một tí cũng bắt đến má. Và mụ nói tỉnh queo : bận sau má không khiến mày nữa, để má cậy thằng khác. Mụ lăm lăm điểm mặt từng thằng, đứa nào cũng vội lảng quay đi, sợ mụ bất chợt chấm thì coi như thiên tào giũ sổ.

    Riêng thằng nhị ca và tôi thì mụ giao hết việc đi thu gom hụi chết cho mụ. Hai thằng kiếm chuyện dông suốt ngày, ăn vạ ăn vật ngoài đường, không bén mảng về nhà nữa. Hai thằng tôi rất mánh, bù qua sớt lại, làm sao bữa nào cũng đem tiền về nộp kha khá cho mụ, còn dư thì cất để bữa nào thu hổng đủ sẽ bù vô.

    Nói nào ngay tại mụ ưa chửi tục nên người ta tự ái mà đổ khùng hổng góp. Chứ hai thằng tôi nhỏ nhẹ, ỉ ôi thì có bà/cô/chị nào ương ngạnh đâu. Đã vậy tụi tôi còn được đối xử lịch sự là khác. Có chị trả tiền còn khen là tụi tôi đẹp giai nữa chớ. Dần dà tụi tôi mới biết mấy chị hoặc là “ chổng bò “, hoặc là già cui mà chưa có một đấng lang quân nào ngắm nghía, thế nên dù sao cái lòng xuân phơi phới cũng có lúc kêu gào rậm rực.

    Tôi chia phần với thằng nhị ca, không cho thằng nào đá gà lấn sân sang lãnh thổ của thằng nào, may nhờ rủi chịu. Cũng may gặp thời buổi nam nhi lo vùi đầu vô bàn nhậu hoặc rét lấy dzợ nên số các chị “ như phản gỗ long đinh “ cũng bộn bộn nào ít. Chị nào nhất mực góp đầy đủ mỗi ngày thì thôi, chị nào lần khân, tụi tôi giở mòi dọa để kêu mụ tới, các chị xoắn xít nài van cho hoãn đến mai.

    Tụi tôi làm ra vẻ khó khăn, cứ sán lại gần, thở phì phì vô gáy chị và làm như vô tình đía chạm vô chị chút đỉnh. Muời người thì cũng có ít là một chị cảm thấy bâng khuâng, thế là hai thằng tôi nắm được tẩy, chùng chình ở lâu thêm. Chỉ khi hai bàn tay tôi hoặc thằng nhị ca đã sờ được vào giàn bầu của chị thì mới phán : thôi được để tôi về xin bả mai chị góp luôn.

    Đừng tưởng đi đêm như thế đều gặp may mắn ngon lành mà ham, có bữa bị tổ trác, nói xùi bọt mép mới được cho rờ thử hai trái bầu, nào dè gặp bầu lép, các cụ ạ. Rờ mằn chỉ thấy lớp vải của cái chuối chiên lọm xọm dưới da tay, còn bầu bì gì thì héo queo, héo quèo, chán bỏ mẹ.

    Dăm thì mười thuở, thét rồi quen, thăm bầu thét thì gạ xem suối nước. Lắm chị cũng chịu chơi, khạnh nạnh ra điều rồi cũng cho. Biết ra mới hiểu mỗi người một vẻ, có chị mũm mĩm ra trò, sờ vào mát ơi là mát, nhưng có chi khô khốc như cơm cháy, lỡ thì cũng tới luôn chớ hổng lẽ giựt tay ra coi kỳ quá.

    Tàn ngày, hai thằng về vừa đi vừa tổng kết coi nắn được mấy trái bầu hay rờ được mấy lạch suối. Hai thằng cười rần, dấm dúi thụi nhau. Sao mà bữa đó vui như thế, chẳng bù mấy thằng tửng ở nhà cứ phải nhìn ba cái món mà giá có thảy ra lề đường chắc cũng chẳng ai muốn “ lụm “.

    Hai thằng tôi bấm nhau dấu kín, lỡ bọn nhóc ganh tị học lại với mụ chủ thì mất cả chỗ ngon. Lại nữa, hai thằng học ở đâu càng lúc càng quỉ quyệt. Tưởng đâu chỉ có tôi mình ên, nào dè thằng nhị ca cũng là tay chúa quỉ. Lâu lâu nó lờ bỏ thâu tiền một ngày vì em đó có giàn bầu múp quá. Nó lo bợ nên phóng khoáng tha tào cho em một phùa, ngược lại nó còn được em cho gỡ sợi dây giữ bầu để nó dùng tay bợ thẳng vô mà nựng mới cha.

    Nó khoe nên tôi mới rõ, tôi vờ khen nó tài tình. Chớ tôi nào có hé ra cho nó biết chiện đó tôi làm từ “ phia “ rồi, nhỏ ơi. Chẳng những vậy mà tôi cũng từng tắm suối nữa đó nhỏ. Về khoản này, tôi chẳng cần dạy thì thằng nhị ca cũng mò tới mấy hồi.


    (Hết Phần 22 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 23)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #23
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chủ Và Đám Nhóc (Phần 23) (Tác giả: Thoong)

    BÀ CHỦ VÀ ĐÁM NHÓC

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 23








    Bọn nhóc tụi tôi sống dưới trướng bà chủ tựa như bụi ô rô mọc hoang ngoài đầm bãi, hoặc tựa đám lục bình héo nằm chết dí trong vũng lầy, hoặc tựa mớ tầm gửi sống nơi gốc đại thụ khô. Chẳng đứa nào nghĩ ra tương lai mình sẽ tối sáng thế nào. Con đường vợ con nối dõi rồi đây thằng nào sẽ có. Tăm tăm mù mịt, chẳng thấy đâu là đầu, đâu là cuối.

    Mụ chủ than cả ngày : nuôi tụi bay tốn quá, cóc nhờ vả gì được. Bả kêu cho có kêu, chứ bả biết thừa là bất quá cho tụi tôi ngày vài chén cơm thì lại bắt làm không công chết xác. Nội việc bóp chân đấm tay, mằn lưng, gãi bẹn cũng đủ não nề cho bọn này, còn nói chi phải tắm rửa, thay quần thay áo, bắt chí, dọn mùng. Ôi thôi toàn những việc trời ơi đất hỡi, phải hít ngửi cái mùi xì dầu hôi như tổ cú của mụ.


    Đó là chưa nói tới những tối mụ lên cơn bất tử, mụ bắt từng thằng làm cho mụ hạ cơn nứng rực. Thân hình mụ phục phà phục phịch, cứ như thúng như nia, còn tụi tôi thằng nào cũng như con nhái bén nằm trên bãi cứt trâu chớ ra hình ra dáng gì. Đồ đạc của mụ thì tựa nia, tựa xáng, còn trái ớt tụi tôi như cọng cỏ chút ni, làm sao gây cho mụ hứng khoái đây chớ.

    Hì hà hì hụi, trợn mắt trợn mũi đâm chí cha chí chát, mụ lạch bạch như con tê, chẳng ăn thua gì hết, mụ chửi nhoi : mẹ họ, tụi bay làm tao còn bắt ngứa thêm. Rồi mụ nạt nộ không cho thằng nào nằm trên bụng mụ, mà bắt cả đám phải bu vô đồng lượt làm cho mụ mới ưng.

    Thằng dận tay, thằng bợ chưn, thằng đạp lên mông, thằng ngồi lên bụng, đứa nào cũng ở truồng, ra sức mà vặt, mà véo, mà bóp, mà chà. Da mụ dầy cui như áo giáp, tay tụi tôi mó vô như vách sắt tường đồng, thoang thoảng còn ngửi mùi chua khắm từ mồ hôi, háng, kẹt thịt của mụ tiết ra mà sợ.

    Thằng nào vô phúc bị mụ bắt xoa hông, bóp vú thì bỏ mạng sa trường. Cầm cái là vú của mụ cứ tưởng tượng như cầm miếng bánh phở mới tráng xong. Nó dài nhằng, có lớp có lang, vậy mà mụ bắt phải bóp cho mụ thư giãn thì cố tổ ai làm cho nổi. Thôi thì vùa đại vùa càn, bóp nhào bóp nhỏi, mụ kêu như ri : làm cái đéo gì mà như ma sờ lồn con gái. Chả hiểu ma sờ thế nào mà mụ cứ toang toáng chửi bọn tôi mới tức.

    Còn thằng mụ bắt o bế cái họng chữa lửa của mụ mới tảng thần hơn nữa. Thằng nhỏ đã xòe hết bàn tay mà cứ như cái mụt nằm trên lưng người. Nó cố nhào, cố khảy mà có thấm tháp gì đâu. Mụ vùng vằng như bị trói và thảy tung cái háng lên, còn phát rắm tóe ra mới khiếp. Nghe như trọng pháo bắn cầm canh mà thúi ôi là thúi.

    Thằng nhỏ băm vằm cái miệng hũ xọp xọp mà mụ còn kêu chẳng ăn thua gì. Mụ hành đủ kiểu, nào mày banh, mày móc, mày mò, mày giặm cho tao. Cắc cớ mụ còn lịnh mày bắt nó há miệng coi có bị sứt mẻ gì trong đó. Tội nghiệp thằng nhỏ nhăn mày nhăn mặt vì cái hơi bị úm nó độc địa cách gì.

    Khám còn hơn phụ nữ đi khám phụ khoa, lại còn bị mụ bắt hửi coi có hôi hám gì không. Chèn ơi, tệ hơn mắm để quên sình thúi mà thằng con cứ phải khen thơm, thơm vô cùng. Tưởng là đẩy đưa để mụ tha tào, ai dè mụ ra lịnh thơm thì mày “ mi “ nó cho tao lấy thảo. Thế là cuộc đời đi đứt, có xúc miệng bằng ô cô lôn cả tuần lễ cũng không gột hết mùi thum thủm bay ra.

    Y như rằng sau đó mụ mệt đừ cho bọn này di tản chiến thuật là cái thằng xui tận mạng như chơi gái gặp “ nô he “ thế nào cũng ói ra mật xanh mật vàng vì lợm giọng. Bữa nào thiên bất dung gian, mụ ể mình. Như thường lệ, tụi tôi kéo vô chờ nhận lệnh, nghe mụ phán : bữa nay tao mệt cho bay nghỉ là tụi tôi mừng quá sức.

    Cả bọn hối hả đánh bài chuồn, tấp nhau xuống nhà sau nói hành, nói hẹ mụ. Tối đó, thằng nào cũng đem hết tâm tư ra kể lể cho quên hận. Thằng than : ở với mụ thét rồi dòm thấy hết chớ mà thằng cu con hết cựa quậy nổi. Rồi nó thắc thỏm : kiểu này mai mốt lấy dzợ, nó điếng liệt luôn thì lúa. Một thằng khác chen vô : lúa gì mà lúa, thì cậy tao mần thay con dzợ mày cũng khoái chớ răng. Vậy là cãi nhau chí chóe, làm như chuyện vợ con đã có hiện tiền.

    Thằng khác thì nói : đàn bà cũng có người xấu, nhưng đâu đến đỗi như mụ. Rồi nhóc kể vanh vách những nét xấu của mụ ra. Mỗi đứa một tiếng gom vô, tưởng đâu mụ là chằn, là hủi gì cũng nên.

    Ba đời mụ hiếp đáp tụi tôi mà thằng nào cũng ngậm tăm mới lạ. Cho nên cái bữa đến phiên thằng nhị ca vô ngủ với mụ theo lịch chia sẵn thì bọn tôi ém kỹ nơi sau. Tụi tôi lo phè phởn rồi lăn quay ra ngủ một giấc.

    Nửa đêm chợt bị dựng dậy như xảy cháy nhà. Thằng nhị ca phóng ra mặt hổng còn hột máu. Nó ấp úng mãi mới thốt ra : mụ xí lắc léo rồi. Tụi tôi chưng hửng hỏi sao sao, thằng nhị ca lùng bùng một hồi mới lặp bặp : em nằm thấy mụ im im tưởng mụ ngủ, dè đâu mụ thăng luôn hồi nào hổng biết. Chừng em để tay lên ngực mụ lay gọi nghe mụ cứng ngắc, em mới hoảng, dè đâu em nằm bên xác mụ từ tối mới khiếp.

    Bọn tôi mừng mà lo. Mụ chết mà vẫn còn ở truồng, đây rồi điều tra hỏi mới giải thích ra sao. Bọn tôi nghĩ hoài hổng ra vì xưa rày có gặp trường hợp mẹ rượt này lần nào. Mụ chết đã đành mà còn quấy rầy bọn tôi mới chết. Lắm thằng lại lo hỏi um : vậy rồi tụi mình đi đâu đây.

    Tôi đang bực nên nói dấm dẳng : thì đi tù chớ còn đi đâu nữa. Họ sẽ nghĩ là tụi mình đầu độc bả để cướp gia tài, chớ còn gì. Mặt thằng nào cũng xanh lét. Rối rắm tùm lum.

    Cả đêm chẳng ai còn bình tĩnh ngủ lại. Đến sáng thì buộc phải gọi báo cho xong. Một thằng chạy ra đồn, còn cả bọn xúm nhau mặc đồ và hè nhau chớ đụng chạm gì chỗ mụ. Khi cảnh sát đến, họ hỏi han rồi vô, thấy mụ ai cũng trợn mày trợn mắt. Họ tra vấn huyên thuyên, bọn tôi có sao nói vậy.

    Khám nghiệm hổng thấy có dấu vết thương tích nên họ kết luận là mụ chết tự nhiên. Vì không có con cái và cũng hổng thấy di chúc gì để lại, nên họ đuổi cổ bọn tôi ra và lịnh tịch thu sung vào công quỹ.

    Bọn tôi nhếch nhác rời khỏi nhà, mỗi thằng tự tìm cho mình một phương hướng. Thằng nào cũng trải tháng năm ở đợ, khi ra đều tay không với độc bộ áo quần mặc trên người. Tụi tôi trở lại cuộc đời hẩm hiu không biết đến ngày mai.

    Thỉnh thoảng tôi có dịp đi ngang ngôi nhà thì thấy đã đổi thay hết. Ai đó đã mua hay chiếm mảnh đất, phá bỏ công trình cũ và đang cất lên cơ ngơi mới. Tôi không được vào vì chả ai biết tôi từng có thời sống lâu ở tại đây nên không cho.
    Hết

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 3 of 3 FirstFirst 123

Tags for this Thread