CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 16 of 16
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Ái Tầm Kiều (Chương 11) (Tác giả: Keaz)

    ÁI TẦM KIỀU

    Tác giả: Keaz
    E-mail: N/A

    Truyện sưu tầm từ TàngThưViện.com
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.

    Chương 11: Đoạn Tình







    Tiếng tiêu dìu dặt vang lên. Lọn tóc mai dài của Miêu Lãm bay bay trong tiếng gió vi vu. Tiếng tiêu như dệt mộng tình ái, như xa như gần, xa đến mức cơ hồ không chạm được, gần như thể đang vuốt ve má phấn yêu kiều.

    A Kiều nằm gối lên đùi y, mơ màng nhìn lên bầu trời đen cao vút lấp lánh vô vàn ánh sao.

    Nói gì vào lúc này cũng thành vô vị.
    Thở mạnh cũng không nên.

    Giữa tiếng tiêu và hương hoa là nhịp thở đều đặn của thiếu nữ. Vô ưu, vô lo.

    Tiếng tiêu đột thay đổi, như thở than, như trách cứ những ngày phân li. A Kiều khoé môi nở nụ cười buồn. Nàng rúc sâu hơn nữa vào lòng Miêu Lãm.
    Y đột ngột dừng tiêu, cúi xuống hỏi A Kiều :
    - A Kiều, muội sẽ không xa ta nữa chứ ?
    A Kiều lắc đầu. Nàng nhỏm dậy, ôm chầm lấy y, thở nhẹ vào tai y. Y từ từ khép mắt lại, ngả người rồi chìm vào giấc ngủ tiếp. A Kiều cứ ôm y trong lòng như thế.

    Lưỡi truỷ thủ vẫn dắt ở bao chân.

    ***

    A Kiều tỉnh dậy lúc nửa đêm. Đôi mắt thiếu nữ nhấp nháy một màu xanh lè. Bên cạnh nàng, Miêu Lãm vẫn ngủ say. Lệ Kiều nằm một góc, ngủ rất ngon lành. A Kiều hít một hơi chân khí, rút truỷ thủ ở bao chân ra. Ánh lửa lấp loé trên ánh thép xanh bén ngọt. Miêu Lãm vẫn ngủ yên lành, hơi thở đều đặn. Nàng từ từ đưa dao kề vào cổ y...

    Chợt y lên tiếng :
    - A Kiều, ta rất thích món canh cá muội nấu.
    Một mảng trắng hiện lên trước mắt A Kiều.

    "Trong căn bếp nhỏ, A Kiều nhanh tay thái hành. Mùi thơm từ nồi canh cá hầm xuyên khung lớn toả ra ngàn ngạt. Nàng nhoẻn cười, bỏ nắm hành vào, chẳng cần quay ra sau cũng biết y đang hít hà không ngừng.
    - Huynh còn làm gì mà chưa rửa tay ? Cơm muội đã nấu xong rồi.
    Miêu Lãm cười cười, đặt xâu cá chép lớn xuống bàn. A Kiều cười nói :
    - Muội đã nấu một nồi canh cá lớn thế này cho con mèo lười huynh ăn, sao còn câu thêm nhiều cá như thế ?
    Miêu Lãm đáp lại :
    - Ta là mèo, dĩ nhiên thích ăn cá. Cá do A Kiều làm lại càng thích ăn.
    A Kiều cốc đầu y, nói :
    - Huynh hoá ra không chỉ là con mèo lười mà còn là con mèo ham ăn nữa."


    A Kiều giật nảy mình, trở về thực tại. Nàng cuống quít giấu lưỡi dao đi. Nhưng Miêu Lãm chỉ nói mớ, lẩm nhẩm thêm vài câu nữa rồi xoay lưng sang bên ngủ tiếp. Hai tay run lên, mồ hôi toát ra đầy lưng. A Kiều ừ hữ một hai tiếng rồi cất truỷ thủ lại.

    Đó là ngày thứ hai kể từ khi A Kiều trở về bên cạnh Miêu Lãm.

    ***

    Một tiếng rít rất nhỏ. A Kiều mở mắt ra. Nàng khéo léo rời khỏi vòng tay Miêu Lãm. Y lại say ngủ. Đêm nào cũng vậy, đã sáu ngày kể từ ngày A Kiều gặp lại y, đêm nào y cũng ôm nàng say ngủ. Những lúc như vậy, trong lòng A Kiều có một cảm giác vô cùng ấm áp, vô cùng dễ chịu.

    Sáu ngày qua đi cũng là sáu lần A Kiều toan tìm cách giết Miêu Lãm. Nhưng mỗi ngày qua đi, nàng lại càng không muốn ra tay. Giữ được thêm giây phút ấm áp nào cũng được...

    Tiếng rít thứ hai buộc A Kiều phải rời chỗ. Nàng rón rén đứng dậy. Miêu Lãm và Lệ Kiều không hề hay biết. Vị tiểu cô nương Lệ Kiều vẫn đi cùng hai người bấy lâu. A Kiều không để ý đến cô ta, bởi lẽ nàng không cho rằng Lệ Kiều có thể cản đường mình. Nhưng vì lý do gì nàng không thể xuống tay với Miêu Lãm, chính A Kiều cũng chưa tìm ra câu trả lời.

    A Kiều bước thật chậm. Xà nương tỏ vẻ sốt ruốt. Vừa thấy A Kiều, bà ta đã lập tức xuất thủ.

    Móng ngón tay trỏ của Xà nương hốt dài ra, nhọn hoắt như một lưỡi kiếm. A Kiều nghiêng người tránh, vừa hay cùng lúc trảo của Xà nương vụt đến. Ánh mắt A Kiều lấp lánh xanh. Nàng lộn nhào về sau, đuôi như một ngọn trường tiên quất thẳng vào chân Xà nương. Xà nương phì một tiếng, nhảy lên tránh. Trảo của bà ta tựa như vuốt chim bổ quặp từ trên cao xuống. A Kiều rùn người xuống, chiếc lưỡi chẻ đôi quấn chặt lấy tay Xà nương. Xà nương mải dứt chiếc lưỡi, không để tâm đến đuôi của A Kiều.
    « Phì » !
    Đuôi của A Kiều cuốn chặt lấy chân của Xà nương. Chiếc lưỡi của nàng thả tay Xà nương ra. Rồi nàng thu lại đuôi, hiện lại hình người, chắp tay cúi xuống :
    - Nghĩa mẫu tha tội.
    Xà nương cười. Thực khó gọi đó là một nụ cười. Khoé môi bà ta kéo lên trên khuôn mặt tam giác. Bà ta nói :
    - Võ công tiến bộ rất nhanh. A Kiều, không uổng công ta yêu thương con bấy lâu. Nhưng...
    Ánh mắt Xà nương chợt trở nên sắc lẻm. Móng tay của bà ta như điện chớp dí vào cổ A Kiều. Nàng không tránh né, cúi mặt xuống. Xà nương rít lên :
    - Tại sao đã sáu ngày rồi mà ngươi chưa giết được Miêu Lãm ?
    A Kiều đáp :
    - Là lỗi của con, mong mẫu thân tha tội...
    Xà nương thâu vuốt lại, lại gần A Kiều, vỗ nhẹ lên vai nàng :
    - A Kiều ngoan, nói cho mẫu thân biết chẳng lẽ tên này khó giết vậy sao ? Không phải hắn rất tin, rất yêu con sao ?
    A Kiều vẫn cúi gằm mặt, nói :
    - Y... thực sự rất tin yêu con. Nhưng...
    Nàng chợt ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Xà nương :
    - Nói cho con biết, có phải thực sự kiếp trước con chỉ lấy y để muốn giết y không ? Gương mặt y rất hiền lành. Ánh mắt y rất trong sáng. Y thực sự là kẻ táng tận lương tâm sao ?
    Xà nương lập tức đáp :
    - Phải.
    Bà ta lấy từ trong người ra một tấm bài vị, đưa lại trước mặt A Kiều :
    - Con nhìn đi ! Đây là gì ?

    A Kiều nhận lấy tấm bài vị. Tấm bài vị ghi rõ : « Nghĩa phụ Lăng Ngạo chi vị. Nghĩa nữ Lăng Tiểu Kiều. ».

    "Nghĩa phụ nàng run lẩy bẩy, quỳ xuống dưới đất. Nước tiểu chảy đảy ra quần. Ông cầu van y đừng ra tay. Nhưng y không đáp. Kiếm của y còn nhanh hơn thiểm điện. Mùi hương thoang thoảng trong không gian. Nghĩa phụ nàng còn chưa kịp định hình thì lưỡi kiếm đã cắt ngang yết hầu, bén ngọt như cắt một miếng đậu phụ. Nghĩa phụ ngã vật xuống đất, lộ ra y. Y xuất hiện từ bóng tối. Ánh mắt y sáng như sao, rất sắc, rất lạnh lùng. Lưỡi kiếm bạc thả lỏng bên người. Máu của nghĩa phụ nàng rơi từng giọt từng giọt xuống sàn. Nàng rúc sâu hơn, nhưng y đã nhìn thấy nàng... »

    A Kiều rùng mình. Gương mặt nàng xanh nhợt. Nàng lẩm nhẩm :
    - Là bài vị của nghĩa phụ.
    Xà nương gật đầu :
    - Đúng, là nghĩa phụ của con. Y đã giết nghĩa phụ kiếp trước của con, lại giết luôn Xà quân - tức nghĩa phụ kiếp này của con. Y vốn dĩ là một sát thủ máu lạnh vô tình. Y bức cướp đi Xà Linh châu là thánh vật bản môn. Loại người đó không đáng sống. Vốn dĩ lúc trước con định lấy y là để báo thù, chỉ tiếc thực hiện chưa xong thì đã uổng mạng. Tuy nhiên võ công của y rất cao cường, nghĩa mẫu cũng không thể là đối thủ. Rất may là kẻ này rất chung tình với con, lợi dụng tình cảm của y để báo thù là cách dễ dàng nhất.


    Nàng thở dài. Giết y là mục đích nung nấu nàng bấy lâu nay. Xà nương nhìn mặt nàng, đột nhiên nói tiếp :
    - Con có nhớ oan hồn của con đã đến tìm ta cầu van thế nào không ? Có cần ta kể lại cho con không ? Giờ con còn dám hỏi ta có nên giết Miêu Lãm không à ? Con quên con đã muốn làm gì sao ?
    A Kiều kêu lên :
    - Con không quên ! Con không quên ! Chỉ là...
    Nàng cúi gằm mặt xuống. Trong đầu nàng lấp loáng những mảng kí ức cũ mới lẫn lộn. Tiếng tiêu y thổi nàng nghe văng vẳng bên tai. Tiếng hét của nghĩa phụ khi đứng trước mặt y. Những đoạn kí ức ngọt ngào, những giọt máu của nghĩa phụ bắn lên bức vách. Nàng vô cùng hoang mang. Dường như nàng cảm nhận được kí ức của nàng với y mang phần ngọt ngào nhiều hơn là đau khổ. Nàng không biết có thực nàng rất muốn giết y hay không.
    Xà nương nhận ra những biểu tình biến chuyển trên khuôn mặt A Kiều. Đôi mắt dọc xanh lét của bà ta thu hẹp lại, miệng nói :
    - Nếu con muốn kết nợ kiếp này thì mau ra tay đi.

    - Bỏ A Kiều ra.
    Xà nương cảm giác được một cỗ sát khí kinh người ập đến. Bà ta buông A Kiều ra, lăng về phía sau. Miêu Lãm lạnh lùng bước ra từ bóng tối. Đôi mắt y sắc lẻm, lãnh khốc đến rùng mình. Y thu lại phi kiếm, từ từ tiến lại gần. Y lại gần một bước, Xà nương lùi lại một bước. Lãnh khí bức nhân của y khiến bà ta thấy sống lưng lạnh toát.

    A Kiều nhìn Miêu Lãm tiến đến. Tim nàng đập mạnh. Nàng cũng lùi lại. Cỗ lãnh khí của y nàng một lần nữa được nếm trải. Miêu Lãm đưa tay lên. Phi kiếm xoay nhè nhẹ trong lòng bàn tay. Xà nương hoảng hốt lùi lại. Miêu Lãm bắt chú quyết, niệm lớn :
    - Xuất !
    Tức thì phi kiếm lao vùn vụt về phía Xà nương. Bà ta vội vã lùi lại. Kiếm ảnh trùng điệp vây lấy Xà nương. Không khí như ngưng lại, lạnh toát như băng.
    « Keng ! »

    Tiếng kiếm chạm kiếm khiến Miêu Lãm dừng tay. Y lập tức thu phi kiếm lại. A Kiều đứng chắn ngang trước mặt Xà nương. Lưỡi trủy thủ trên tay nàng. Sắc thép xanh bén ngọt. Nàng run run nói :
    - Ta không cho ngươi giết nghĩa mẫu.
    Miêu Lãm thở dài :
    - Muội muốn làm vậy thật sao ?
    A Kiều lùi lại, tiếng nàng lắp bắp:
    - Huynh... ta phải giết huynh...
    Miêu Lãm tiến lại gần nàng, ánh mắt của y xoáy vào nàng. Xà nương nhân cơ hội đó vội bỏ đi. Cả A Kiều và Miêu Lãm không còn quan tâm đến bà ta nữa. Y tiến lại gần, nàng lùi lại. A Kiều cứ lùi lại, mãi cho đến khi lưng nàng áp sát vào một đại thụ, không thể lùi thêm được nữa. Y vẫn không dừng bước, cứ tiến lại không thôi. Tay của y chống vào thân của đại thụ, cúi người xuống nhìn thẳng vào mặt nàng. Ánh mắt ấy như đã xuyên thấu tâm can nàng.
    A Kiều tỏ ra cứng cỏi:
    - Huynh đã biết những gì?
    Y nhếch mép:
    - Đêm hôm muội gặp Xà nương, ta đã biết muội là ai. Xà yêu, muốn kiếm ta để báo thù cho Xà quân sao? Nhưng lại không nỡ xuống tay? Xem ra muội vẫn còn quan hoài đến ta, suốt sáu ngày qua, lần nào thanh truỷ thủ đặt vào cổ ta cũng hoàn toàn vô lực.
    A Kiều hỏi:
    - Những lúc đó ngươi đã biết, tại sao không chống trả?
    Miêu Lãm cười nhạt, đáp:
    - Cho dù có chuyển kiếp, A Kiều vẫn là A Kiều thôi. Mà đã là A Kiều thì không thể giết ta được.
    A Kiều bỗng nói:
    - Kiếp trước, ngươi đã giết nghĩa phụ của ta, phải không?
    Y thản nhiên thừa nhận:
    - Phải.
    Nàng lại hỏi:
    - Ngươi biết ta là nghĩa nữ của người chứ?
    Miêu Lãm gật đầu:
    - Biết.
    - Vậy tại sao còn lấy ta?
    - Vì ta yêu muội.
    - Yêu ta? Ngươi không sợ ta giết chết ngươi sao?
    Thoáng im lặng, Miêu Lãm đáp:
    - Ta không biết Xà Nương đã tiêm nhiễm vào đầu muội những gì và cũng không có hứng thú muốn biết. Ta chỉ muốn cho muội biết… A Kiều của kiếp trước rất hạnh phúc. Cô ấy không có thù hận trong đầu, chỉ có gia đình của chúng ta thôi.
    - Hạnh phúc sao?
    - Muội cũng cảm nhận được phải không?
    Ánh mắt của A Kiều thoáng xao động, nhưng lí trí đã cản nó lại. Lưỡi truỷ thủ trong tay nàng kề sát cổ y, lưỡi thép bén ngọt chỉ chờ là cắt đứt yết hầu y:
    - Ta phải lấy máu của ngươi để báo thù.
    Y liếc nhìn truỷ thủ, điềm nhiên cười mà nói:
    - Muội nên suy nghĩ kĩ, muội sẽ đau khổ đó.
    A Kiều cố tỏ ra cứng cỏi, đáp :
    - Ta sẽ không đau khổ.
    Y vẫn giữ nụ cười trên môi, nói :
    - Lòng của muội đang dao động, trái tim của muội đang run rẩy, sức lực đã giảm mất bảy phần. Như vậy mà đòi giết ta sao?
    A Kiều thét lên :
    - Câm miệng.
    Miêu Lãm điềm nhiên đáp :
    - Được rồi, nếu có bản lĩnh thì giết ta đi.

    A Kiều nhíu mày, cắn chặt môi, gồng mình để không bị y làm lung lạc. Đôi mắt của nàng lóe sáng, một chùm ánh sáng bao lấy thân mình. Vảy rắn mọc lên từ mu bàn tay, đôi mắt đen láy bỗng xanh ngắt.
    Y thản nhiên không một chút phản ứng, vẫn ung dung nhìn nàng khi con dao hãy còn kề nơi cổ. Y cũng không hiểu tại sao y thấy yên tâm lạ thường.

    - Dừng tay lại!
    Tiếng la thất thanh phát ra từ bên trái y khiến cả y và A Kiều đều giật mình.
    Nhanh như cắt, Lệ Kiều đã chạy tới bên y, nàng hùng hổ chộp lấy tay của A Kiều:
    - Tránh ra!
    “Roẹt”
    Ánh sáng đột ngột lòa lên khi bàn tay hai người chạm nhau…

    Lệ Kiều thấy ngực như bị một hòn đá đè nặng vào. Nàng thấy khó thở.
    Có một luồng kình lực vô hình đang muốn hất nàng ra xa. Thế giới bỗng quay cuồng trước mắt nàng.

    “Nàng cười”
    “Y ôm lấy nàng từ phía sau”
    “Khuôn mặt của y rạng rõ”
    “Nàng ôm lấy áo của y”

    “- Huynh sẽ chờ muội.”

    “Y ôm lấy nàng”

    “- Huynh sẽ chờ muội.”

    “Nàng ôm lấy áo của y”

    “- Huynh sẽ chờ muội.”
    “…. chờ muội.”
    “………. chờ muội.”
    “…chờ…”


    Vô hình cường khí đẩy Lệ Kiều bật ra xa, ngã xuống đất, mồ hôi lạnh túa đầy ra trán. Khuôn mặt nàng trắng bệch, đôi mắt nàng mở to. Những hình ảnh đó là gì?
    A Kiều cũng bị luồng khí đó hất ra xa, thoáng cũng thất thần, môi mím lại, mặt nhợt nhạt.
    Lệ Kiều thở gấp, mắt không rời khỏi A Kiều. Bốn con mắt nhìn nhau, trong lòng dấy lên vô số câu hỏi kì lạ mà chắc chắn cả hai không tìm được lời đáp.

    Người duy nhất không bị cỗ cường khí vô hình kia tác động là Miêu Lãm. Y dường như cũng không minh bạch chuyện gì đang xảy ra. Lệ Kiều vừa ngã xuống đất đã lập tức lồm cồm bò dậy, chạy đến chỗ Miêu Lãm, đứng chắn ngang giữa Miêu Lãm và A Kiều, nói lớn:
    - Con rắn kia, bốn cô nương nói cho mà biết nhé, ngươi dám động đến một cọng tóc của Tiểu tướng công, ta sẽ dẫm nát đuôi nguôi, cho ngươi vào nồi nấu cháo.
    A Kiều phủi lại quần áo, nhếch mép khinh thị:
    - Chỉ sợ cô không có bản lĩnh đó thôi.
    Tiểu Kiều thủ thế, mặt rất tức giận:
    - Hôm nay ta sẽ cho ngươi biết sự lợi hại của ta!

    Nhưng nàng chưa kịp xuất chiêu thì Miêu Lãm đã đặt tay lên vai nàng, hạ giọng trầm trầm:
    - Muội tránh qua một bên.
    Tiểu Kiều quay đầu nhìn y, phản đối:
    - Huynh nói gì chứ? Không được!
    Y lắc đầu, cương quyết nói:
    - Muội tránh ra, chuyện này không liên quan đến muội.
    Tiểu Kiều nhăn mặt, nói to:
    - Ả muốn giết huynh đó!
    Y hừ mũi, cười nhạt:
    - Vậy hãy để A Kiều ra tay đi.
    Lệ Kiều nhăn mặt
    - Huynh điên rồi. Không được, nhất định ta phải…
    Tiểu Kiều bất động. Miêu Lãm điểm huyệt nàng. Nàng trợn mắt nhìn y:
    - Huynh…
    - Ở yên đây, xong việc sẽ giải huyệt cho muội.

    Mặc cho Tiểu Kiều tỏ ý không bằng lòng, y nhặt truỷ thủ lên, bước lại gần phía A Kiều.
    - Nếu muội thực tâm muốn giết ta, ra tay đi.
    A Kiều dùng tiểu cầm nã, đoạt lấy truỷ thủ. Y cũng không có ý giữ. Lưỡi truỷ thủ lại về tay nàng, chĩa thẳng vào y, cách tim chưa đến một gang tay. Y thản nhiên bước tới gần hơn nữa. A Kiều run lên. Truỷ thủ cách tim y chỉ một đốt ngón tay. Y mỉm cười, nói :
    - Nếu không thể thì đừng làm.

    Mũi truỷ thủ đột ngột đâm vào ngực y. Máu rỉ ra, dần thấm đẫm áo. Tay của A Kiều run run nắm lấy chuôi dao, cố gồng mình để tránh cảm giác cay xè ở mắt.

    Lệ Kiều vận hết sức, muốn chạy lại chỗ y nhưng không thể. Nàng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, tiếng nói tắc lại trong cổ họng.

    Y lặng thinh, nhìn xuống vết thương, rồi bỗng dưng cười khan.
    - Tại sao không đâm nhích vào thêm một chút nữa? Tại sao không đâm vào tim của ta? Muội sợ ta chết à?
    A Kiều bỗng chùn tay. Y nói đúng. Nàng sợ y chết.

    Y dựa lưng vào gốc cây, tay đặt lên vết thương. Máu rỉ ra từ vết thương nơi ngực y không ngừng. Thậm chí máu đã loang đỏ hết chiếc áo trắng khoác ngoài, nhuộm nó một mầu đỏ sẫm. Sắc diện y nhợt nhạt, nhưng khoé mép vẫn treo một nụ cười gượng gạo.

    A Kiều buông tay khỏi chuôi dao. Trái tim của nàng run lẩy bẩy. Miệng nàng đắng ngắt, sức lực của nàng tan biến. Lưỡi truỷ thủ trong tay nàng rơi xuống. Thực sự rơi xuống. Một tiếng”keng” dội vào óc nàng. Nước mắt ngận lại tại bờ mi mà không thể chảy ra.

    Hai người đứng đối diện nhau trong tình thế như vậy.

    Hai tay nàng run lên, nhưng chân thì bước không nổi. Nàng đứng đó, nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mắt, nhưng mắt lại chẳng thấy gì.

    Y thổ huyết, nôn ra một búng máu lớn. Từ trong búng máu, một thứ ánh sáng xanh lập lèo lóe lên. Xà linh châu rời khỏi mặt đất, bay lên phía trước ngực y.
    Y dung tay quệt vạt máu đang chảy ra từ miệng, nói với nàng:
    - Thứ muội cần ở kia. Muội có thể mang nó đi.
    Máu đỏ tiếp tục chảy ra từ miệng y, máu thấm đỏ con dao đang đâm trước ngực y. Y nhìn nàng như chờ đợi, ánh mắt ấy như xuyên thủng trái tim nàng.

    “Nàng thích nhất là đôi mắt này, sâu như biển, trong như ngọc, sáng như sao”


    Biển đỏ máu, ngọc đục ngầu, ánh sáng của ngôi sao như những con dao sắc cạnh.

    Lệ tràn ra từ đôi mắt nàng. Vị mặn của nước mắt chảy xuống cổ họng khiến nó tắc nghẹn lại. Nàng khóc. Một phản ứng rất tự nhiên của con người mà kiếp này nàng chưa từng có.
    A Kiều run run với lấy viên ngọc, thứ ánh sáng xanh khiến nó càng lạnh lẽo.
    Nàng không dám nhìn vào mặt y. Nàng sợ cái nhìn ấy.
    Y chống kiếm xuống đất, thổ ra một búng máu nữa. Từ lâu linh châu đã là một phần cơ thể y, giờ mất nó đương nhiên cơ thể y khó chấp nhận.

    Lệ Kiều muốn hét lên lao đến chỗ y nhưng nàng không thể.

    Y chợt quát lớn:
    - Đi đi.

    A Kiều rùng mình, “hả” một tiếng, nhìn chằm chằm vào y. Y quát lớn lên:
    - Đi mau đi! Đi ngay lập tức.
    Tiếng quát ấy khiến vết thương y toác miệng ra. Máu chảy ướt đẫm những kẽ tay. A Kiều run rẩy tiến tới thêm một bước. Tay nàng chạm vào tay y. Vị da thịt y lạnh ngắt, nhưng máu nóng làm ướt đẫm bàn tay nàng.
    Y nhìn nàng. Nàng nhìn y. Bốn mắt giao nhau, tạo những luồng tình cảm khó phân định.

    Những vệt máu trên tay A Kiều cũng khô đi. Tay nàng vẫn đặt lên tay y như vậy. Nàng đứng sát y đến mức cảm nhận được cả hơi thở của y.

    Bất thần y thở mạnh. Nàng giật mình. Tiếng thở đó mang mùi chết chóc. A Kiều không ước định được tình cảm trong lòng. Nàng lùi lại. Viên ngọc lạnh ngắt trong tay nàng. Nàng nhắm mắt lại, cố xua đi những ý nghĩ nàng cho là không đúng. Nàng vẫn không dám nhìn y. Nàng vẫn sợ. Lòng nàng vẫn đau nhói.

    A Kiều nắm chặt tay, hít một hơi thật sâu rồi bỏ đi. Nàng chạy, chạy thật nhanh khỏi nơi đó. Nàng không dám ngoái đầu lại.. Không dám…

    Y nhìn theo nhưng không đuổi theo. Ánh mắt của y buồn đi. Y cười nhạt, loạng choạng lùi về phía sau. Y sụp xuống, lưng tựa vào thân của đại thụ.

    - Giải huyệt cho muội, phải cầm máu vết thương cho huynh. Giải huyệt cho muội mau lên.


    Lệ Kiều la lớn, cố gắng nhích từng cơ một trên cơ thể. Y không đáp, chỉ nhếch mép cười, sắc diện đã xấu đi tám phần. Lệ Kiều càng không ngừng kêu lên:
    - Mất máu huynh sẽ chết đó, mau cầm máu lại đi. Lão Miêu, huynh mau cầm máu đi!
    Y thì thào, nửa như trả lời Lệ Kiều, nửa như trả lời chính mình:
    - Cầm làm gì? Cầm rồi thì sao?
    Lệ Kiều càng cuống quit hơn, kêu lên:
    - Huynh muốn chết à?
    Y giữ nụ cười trên môi, từ từ tuột xuống. Ánh mắt y ngước lên nhìn trời xanh, thì thầm:
    - Thực ra chết cũng không phải điều không tốt. Chết đi ta sẽ không còn phải lo lắng… Chết đi ta sẽ giúp nàng giải toả được khúc mắc trong lòng…
    Lệ Kiều cố gắng vận chuyển khí lực trong cơ thể nhằm tự giải huyệt, miệng vẫn la lớn:
    - Im ngay. Chưa lấy muội huynh không được chết, mau giải huyệt cho muội! Mau lên!

    Y thở dài, cố đứng lên nhưng không được. Y cười:
    - Không phải huynh không muốn giải huyệt cho muội mà là huynh không thể. Một canh giờ nữa huyệt đạo sẽ tự giải, muội đừng lo.
    Lệ Kiều mở to mắt, nước mắt ngận đầy bờ mi, chảy xuống ướt cả gò má, nói:
    - Một canh giờ? Đủ để huynh chết mấy lần rồi!
    Y đáp lại, giọng mỗi lúc một nhỏ hơn:
    - Vậy đi… Nếu A Kiều quay lại tìm ta, nhắn với cô ấy rằng đợi ta đầu thai, hai mươi năm nữa sẽ gặp lại cô ấy. Cô ấy là xà yêu mà, đợi mấy trăm năm…
    Lệ Kiều gắt lên:
    - Đừng nói nữa!
    - Còn muội…muội… - Y bắt đầu thở gấp – tìm lấy một nam tử, chí ít thì …tốt bằng ta, - Y cười, nhưng câu nói đùa của y vào giờ phút này chỉ khiến nước mắt nàng chảy thêm thôi -.… ta cũng muốn muội được hạnh phúc…
    Mắt của y chực khép lại, tiếng nói của y nhỏ dần. Lệ Kiều la lớn lên, giọng gần như lạc hẳn đi:
    - Đừng… Huynh không được nhắm mắt bây giờ, muội xin huynh đấy! Miêu Lãm, mở mắt ra! Huynh không được nhắm mắt.

    Y cười, nhưng đôi mắt của y đã nặng trịch. Trong thoáng chốc y thấy cả người nhẹ bẫng, linh khí cạn kiệt. Ánh sáng chiếu vào mắt của y tối dần. Cuộc đời của y, vui mừng, chờ đợi, rồi kết thúc… kết thúc tại đây sao? Chết cũng được, chết sẽ kết thúc tất cả. Không còn lo lắng, không còn sầu muộn.

    Nụ cười của nàng. Nước mắt của nàng. Chờ nàng…
    Y đã chờ được nàng…

    Một khoảng trắng xóa hiện lên trong đầu y.
    Tất cả tan biến hết…


    Y mở mắt, cảm giác cả người nhẹ như gió thu. Vô trọng vô lực. Bàn tay của y trong suốt, một thứ ánh sáng xanh dịu bao lấy người y. Y đưa mắt nhìn mình, mắt của y nhắm nghiền, cả bộ y phục thấm đầy máu. Y hiểu ra sự việc. Y chết rồi.

    Lệ Kiều cố sức vận công. Nàng cố nhích từng chút, từng chút một.
    “Phụt!”
    Huyệt vị đầu tiên bị phá vỡ. Máu phun ra từ miệng nàng. Lệ Kiều đã có thể nhúc nhích được tay. Nàng tiếp tục vận công. Huyệt vị thứ hai bị phá vỡ. Nỗi đau lớn hơn đến mức Lệ Kiều phải thét lên đau đớn. Máu dính ướt cả trang phục nàng. Lệ Kiều ngã trên mặt đất. Còn một huyệt vị chưa được giải khai. Nàng chống tay xuống đất, lết lại gần phía y. Miệng nàng không ngừng gọi tên y.

    Y chau mày. Nha đầu ngốc, sao lại tự đoạn kinh mạch?

    Nàng lao tới chỗ y, lay y thật mạnh. Nhưng y đã chết rồi, hơi thở đã đoạn hẳn. Nàng cố lay y thêm nữa, chỉ có sự lạnh buốt đáp lại.
    - Đừng chết. Muội xin huynh đừng chết. Lão Miêu chết tiệt, lão Miêu khốn khiếp, huynh còn chưa lấy muội cơ mà. Muội không cho huynh chết, không cho, không cho, không cho!
    Lệ Kiều gào khóc, nước mắt rơi xuống ngực y. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi trên thịt da y lạnh ngắt. Đôi tay nàng hoảng loạn, lần tìm bàn tay của y. Nàng nấc lên, cố làm nóng đôi bàn tay đã lạnh ngắt ấy.
    Máu… phải rồi… huynh mất máu…
    Lệ Kiều lẩm bẩm. Nàng nhìn xuống đất. Lưỡi truỷ thủ đã đâm y nằm chỏng chơ trên nền đất. Lệ Kiều vớ lấy lưỡi dao. Y hốt hoảng, lao tới chỗ nàng, quờ lấy tay nàng toan ngăn lại. Nhưng bàn tay của y không thể chạm vào đôi tay của nàng nữa mà xuyên qua nó. Y đau lòng nhận ra mình là một hồn ma. Một hồn ma thì không thể làm được gì.

    Lệ Kiều dứt khoát rạch một đường dài ngang động mạch tay. Máu bắn ra từ vết thương. Nén đau, nàng kề tay vào miệng y. Máu từ cổ tay nàng chảy vào vòm miệng y từng giọt một. Sắc diện nàng mỗi lúc một nhợt nhạt hơn.
    Trên không trung, Miêu Lãm điên cuồng tìm cách ngăn nàng lại. Mất đi phần xác thịt, y cũng không còn chút linh lực nào. Y gào lên ngăn Lệ Kiều lại. Nhưng nàng không hay biết. Máu của nàng chảy vào miệng y, nước mắt nàng rơi trên thân xác y. Dù chỉ còn một tia hi vọng, nàng cũng không muốn bỏ cuộc, cũng không thể bỏ cuộc.

    Y nhìn nàng, đôi mắt đen như đang lay động theo lòng y. Sống mũi y dường như có cảm giác cay cay. Chỉ có thể nhìn nàng từ trên cao thế này thực sự vô cùng đau khổ.

    Bất ngờ y thấy đôi chân nặng dần, nặng dần và lạnh buốt.
    Y có cảm giác lại.

    Y đột ngột dịch chuyển. Nửa thân y nhập vào cái xác chết ấy.

    Một hơi thở nhè nhẹ thoát ra từ mũi y.


    (Hết Chương 11 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 12)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Ái Tầm Kiều (Chương 12) (Tác giả: Keaz)

    ÁI TẦM KIỀU

    Tác giả: Keaz
    E-mail: N/A
    Truyện sưu tầm từ TàngThưViện.com

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.

    Chương 12: Mộng Tân Phòng





    Y lại mở mắt, lại thấy đôi tay mình trong suốt. Có điều phần thân dưới của y như bị đóng vào giường. Y ngồi dậy, bay lên. Y nhìn xuống, thấy mình nằm trên giường, nửa phần hồn đã thoát khỏi xác. Linh hồn y đưa mắt nhìn xung quanh. Y đang ở tại một căn nhà nhỏ, có lẽ đã bỏ hoang từ lâu. Đồ đạc trong căn phòng này không nhiều. Có một cái bàn và vài chiếc ghế đã cũ mục nhưng được xếp đặt lại ngay ngắn. Mạng nhện đã được dọn sạch sẽ.

    Một tiếng cạch cửa nhẹ. Lệ Kiều bưng một chậu nước bước vào, đi tới chiếc giường nơi y đang nằm. Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, dấp một chút nước vào khăn. Nàng tỉ mỉ lau khuôn mặt y, từ chút một như e dè làm y đau. Nàng kéo chăn chếch xuống, nhìn vào vết thương nơi ngực y, thoáng thở dài. Tiếng nàng thì thầm nhưng y có thể nghe thấy rất rõ :
    - Lão Miêu ngốc, chẳng biết gì là tốt xấu cả. Chỉ khổ cho muội phải chăm huynh.

    Nàng nhẹ nhàng thoa kim thương dược lên vết thương, nói một mình tiếp :
    - Đau lắm phải không ? Nếu đau thì mau kêu lên đi...

    Y ở trên trần. Y không hề thấy đau. Nhưng y cảm thấy cổ họng mình nghẹn đắng. Một linh hồn thì không biết đau, cũng không thể cảm thấy nghẹn đắng nơi cổ họng. Chỉ là cảm xúc mà thôi.

    Linh hồn y nằm xuống. Hơi thở đều đặn thoát ra từ mũi y. Lệ Kiều cười, gõ nhẹ vào đầu y :
    - Mai huynh nhớ tỉnh nhé.

    ***

    Hai năm trôi đi…

    Trăng sáng vằng vặc trên nền trời trong vắt. Gió dịu dàng len vào từng kẽ lá mát lịm.

    Lệ Kiều bước vào nhà. Thời gian trôi qua như nước chảy, thấm thoát đã hai năm rồi. Nàng đặt giỏ trái cây lên bàn rồi lại gần y. Y nằm trên giường, đôi mắt nhắm nghiền như say ngủ. Nàng mỉm cười. Y vẫn vậy. Lúc ngủ trông hiền lành như một đứa trẻ.
    Nàng ngồi lên giường, nắm lấy tay y rồi nằm xuống bên cạnh y. Tay của y không đủ ấm, mạch đập lúc có lúc không. Nhưng với nàng, như vậy cũng đủ để nàng hi vọng.
    - Huynh biết không, hôm nay lên rừng muội gặp một con mèo con đi lạc. Trông nó dễ thương lắm, muội đã dựng cho nó một căn nhà nhỏ ở ngoài kia. Chừng nào huynh tỉnh dậy phải chăm sóc nó giùm muội.
    Im lặng...
    - Sao huynh không trả lời ? Không đáp tức là đồng ý rồi nha.
    Im lặng....
    - Lão Miêu đáng ghét, huynh chỉ giỏi ngủ thôi. Hai năm nay muội cực khổ lắm huynh biết không. Lẽ ra người ta có thể bay nhảy khắp nơi, không ngờ phải cùng huynh ẩn cư ở nơi buồn tẻ này.
    Im lặng...
    - Thôi, không nói với huynh nữa. Ngủ thôi. Sáng mai nhớ đánh thức muội.

    Nàng nhắm mắt ngủ, tay ôm lấy y. Đôi môi nàng mìm cười. Chờ cho tới sáng mai, chắc y sẽ tỉnh dậy. Chắc là vậy.

    ***

    Ánh sáng rọi vào mắt của Lệ Kiều. Nàng chớp nhẹ đôi mi rồi tỉnh dậy. Nàng chưa muốn ngồi dậy, hai tay vẫn ôm lấy y. Người của y ấm hơn thường ngày, mạch đập đã đều đặn.
    - Sáng rồi. Muội vẫn tỉnh trước huynh.

    Đôi mắt nàng cụp xuống buồn buồn, đôi môi hơi tru lên hờn dỗi. Hai năm rồi, sáng nào cũng như vậy. Nàng tỉnh lại, còn y vẫn say ngủ. Nàng chưa vội ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của y. Ngày nào cũng thế, nàng chỉ nhìn thấy y nhắm mắt.

    Bỗng.
    Cánh tay của y cử động, kéo nàng sát hơn vào lòng y.
    Nàng giật thót mình.

    - Không phải muội tỉnh dậy trước. Là huynh không nỡ đánh thức muội thôi.

    Lệ Kiều chớp mắt. Đưa tay lên dụi mắt. Tim của nàng đập thình thịch. Nàng hít một hơi thật sâu rồi mới ngước mắt lên.
    Y đang nhìn nàng, trên môi treo nụ cười đáng ghét ấy.
    Sống mũi của nàng bỗng cay cay.
    Y lại nói, giọng hiền lành :
    - Con mèo đâu rồi. Huynh sẽ chăm sóc nó giùm muội.
    Nàng nhìn y một hồi lâu. Cảm giác không khí xung quanh không thể thở được. Nàng cắn môi, mắt ngấn nước.
    - Sao nhìn ta đăm đăm thế ? Trông ta có già hơn chút nào không ?

    Một khoảng lặng…
    Nước mắt trào ra từ mắt nàng. Vừa giận y, vừa thương y.
    Lệ Kiều ôm lấy y. Cảm giác hỗn loạn trong lòng nàng chính nàng cũng không biết nên gọi là gì. Giờ nàng chỉ biết nàng sẽ giữ y thật chặt, thật chặt.
    Y không nói thêm gì cả, chỉ ghì lấy thân hình nhỏ bé của nàng. Y thở ra nhẹ nhõm rồi mỉm cười. Y biết mình cần phải làm gì. Trái tim y nói như thế, lí trí của y cũng nói như thế.

    ***

    Y ngước mặt lên trời, hít một hơi thật sâu. Đã lâu lắm rồi y không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời, không được cảm nhận hương vị thoải mái này. Hai năm ròng rã, y đứng bên bờ vực của sự sống và cái chết. Linh hồn của y lúc thoát lúc nhập, nhưng vẫn không ra khỏi căn nhà ấy. Suốt hai năm nay, người duy nhất y nhìn thấy chỉ có nàng. Một cô bé ngốc, suốt hai năm ở bên cạnh một người không biết lúc nào sẽ chết. Chỉ cặm cụi chăm lo cho y. Từng cử chỉ, từng lời nói của nàng trong suốt hai năm y đều nghe thấy, đều nhìn thấy.
    - Sao hả, tỉnh lại có phải vui hơn cứ nằm đó ngủ không ?
    Lệ Kiều đưa cho y một trái táo, khuôn mặt cười rạng rỡ. Y nhận lấy trái táo từ tay nàng, đúng lúc đưa mắt nhìn nàng từ trên xuống dưới, bất giác không nhịn được cười một cái.
    - Huynh cười gì đó ?
    Lệ Kiều gặng hỏi ngay khi nhìn thấy thái độ của y.
    Y cắn trái táo, làm lơ không đáp.
    Thấy vậy Lệ Kiều càng muốn hỏi, giật giật tay áo của y.
    Y biết không trốn tránh được, nên cười cười đáp :
    - Muội đẹp lắm.
    Lệ Kiều dù sao cũng là con gái, nghe vậy thì đỏ mặt :
    - Huynh ngủ lâu quá nên đổi tính à ?
    Y nhìn nàng, bỗng hạ giọng :
    - Không phải ta đổi tính, là muội đã thay đổi.
    Nàng nghiêng đầu :
    - Muội thay đổi sao? Thay đổi thế nào?
    Y đáp bâng quơ :
    - Lớn rồi, lấy chồng được rồi.

    Nàng lại đỏ mặt, cúi xuống rờ rẫm mai tóc :
    - Nói thế … là sao chứ ?
    Y cúi xuống, nhìn nàng. Lệ Kiều ngó lơ đi chỗ khác, ánh mắt của y làm nàng thấy cả khuôn mặt nóng bừng. Hai tay nàng cứ rối cả lên, liên tục vuốt mai tóc. Hai má của nàng hồng hồng trông thập phần khả ái.
    Y nói, môi hơi mỉm cười :
    - Ý của ta là… nếu bây giờ muội muốn lấy ta… ta sẽ đồng ý.
    Lệ Kiều quay ngoắt lại, rồi nàng lại quay đi, nhấn nhá :
    - Vậy là... huynh muốn thành hôn với người ta đó à ?

    Y gật gật đầu :
    - Vậy theo muội, phải làm sao ?
    Nàng vẫn ngó lơ đi chỗ khác :
    - Thì…nói gì đó ngọt ngào một chút… Phải có tam thư lục lễ, lời của mai mối, lệnh của cha mẹ...

    Lệ Kiều chờ đợi.
    Y thở ra một hơi dài, rồi nắm lấy vai nàng. Đôi mắt đen láy của y nhìn thẳng vào mắt nàng khiến tim nàng đập thình thịch.
    Y nói:
    - Đáng lẽ linh hồn của ta đã bay rất xa rồi nhưng muội đã giữ nó lại. Nha đầu ngốc, lão già sắp chết rồi, muội còn tiếc làm gì.
    Lệ Kiều lắc đầu :
    - Muội không ngốc, muội biết huynh sẽ tỉnh lại.
    Miêu Lãm bật cười. Mắt y nhìn nàng, tràn đầy chân tình :
    - Phải, huynh đã tỉnh rồi. Người đầu tiên huynh nhìn thấy khi tỉnh lại chính là muội. Huynh không biết từ lúc nào huynh rất thích ở bên cạnh muội, thích nhìn thấy muội cười, thích chòng ghẹo muội… Ở bên cạnh muội, những cảm giác trống trải trong lòng huynh đều biến mất hết… Hai năm rồi, đủ để huynh ngộ ra một điều, không phải thứ mất đi mới là thứ lớn nhất, những gì ở bên cạnh mình mới là quan trọng nhất…
    Y trầm giọng, ấm áp vô cùng :
    - Lệ Kiều, muội ... lấy huynh nhé ?
    Nàng nhoẻn miệng cười, ánh sáng tràn ngập trong đôi mắt.
    Y nghiêng đầu, trêu nàng :
    - Này, không trả lời nhanh, huynh đổi ý đó.
    Lệ Kiều chun môi, gõ tay lên đầu Miêu Lãm :
    - Dám không?
    Y bật cười, giang rộng vòng tay. Nàng rúc vào lòng y, ôm lấy y thật chặt. Hai năm rồi, nàng mới cảm thấy hạnh phúc như vậy. Nàng nhẹ nhàng nói :
    - Lão Miêu, muội vốn không còn người thân, sư phụ cũng rời bỏ muội mà đi rồi. Muội chỉ còn huynh. Muội không cần tam thư lục lễ gì đó, chỉ cần huynh đối tốt với muội.
    Miêu Lãm ghì chặt nàng vào lòng, mùi hương thanh mát từ tóc nàng khiến y cảm thấy nhẹ nhõm. Y thì thầm :
    - Ta sẽ đối tốt với muội …

    ***


    Tồi rồi, ánh sáng mặt trời đã tắt lịm từ lâu để nhường chỗ cho vầng nguyệt mới nhú. Một đêm không có sao, nền trời đen mượt như một tấm thảm nhung khổng lồ. Tiếng gió động vào các cành cây, tiếng của sơn lâm thiêm thiếp ngủ, của tiếng suốt rì rầm ngọt lịm như mật. Ánh trăng nhìn qua khe cửa, tan vào ánh nến đang soi sáng trong căn phòng.
    Thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng choàng lên từng đồ vật trong căn phòng ấy. Lệ Kiều ngồi tại bàn, thỉnh thoảng lại lén nhìn y. Những lúc ánh mắt của nàng bất thần bắt gặp ánh mắt của y, má của nàng lại nóng ran. Đôi tay nàng lúng túng nắm chặt lấy vạt áo, tiếng trống ngực thình thịch khiến nàng không thể bình tĩnh được.
    Hôm nay là đêm tân hôn của nàng…
    Và y.

    Không tân nương nào đêm tân hôn lại có thể không thấp thỏm được. Nhất là với một thiếu nữ như nàng.

    Y không mảy may bỏ sót một cử chỉ nàng của nàng, vừa thấy buồn cười, vừa thấy nàng khả ái. Thường ngày nàng tỏ ra rất mạnh mẽ, rất kiên cường, không khác gì một trang nam tử đầu đội trời chân đạp đất. Nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một nhi nữ, cũng có cái e thẹn ngượng ngùng của một nhi nữ.

    Y tủm tỉm cười, cất giọng :
    - Cũng muộn rồi, đã đến lúc động phòng rồi.
    Nàng như giật mình, lời đề nghị của y làm nàng càng lúng túng hơn, miệng lắp bắp :
    - À… muội chưa muốn ngủ…

    Y liếc nhìn nàng, vẫn tủm tỉm :
    - Vậy thôi, huynh ngủ trước. Muội cũng nên nghỉ sớm đi.

    Y cởi bớt y phục, leo lên giường nhắm mắt lại. Nàng vẫn ngồi im, ngại không dám nhìn y. Nhưng cuối cùng lại không chịu nổi phải lén nhìn y. Nàng cố định thần lại, nhìn thấy y ngủ yên, bỗng dưng nàng tự trách mình vô hạn. Nàng muốn trở thành nương tử của y cơ mà, sao lại sợ?
    Lệ Kiều hít một hơi thật sâu rồi lại thở ra. Cuối cùng nàng thu hết dũng khí đứng dậy, mon men tới gần nơi y đang ngủ.
    Nàng vẫn thường ngắm nhìn y lúc ngủ. Nhưng hôm nay lại có một cảm giác khác. Một ngọn lửa như đang âm ỉ cháy trong lòng nàng khiến nàng cảm thấy rất nóng bức. Y không mặc áo, lồng ngực của y phập phồng càng khiến hai má nàng nóng ran, tim nàng đập dồn dập.

    Nàng nhắm mắt lại, dường như để cố kiềm chế bản thân mình rồi rón rén ngồi xuống bên cạnh giường. Thường ngày nàng vẫn ôm lấy y để ngủ, để sưởi ấm cho y, nàng chỉ cảm thấy ở bên cạnh y rất an toàn, rất dễ chịu. Nhưng lúc đó y đã gần như mất hết sức sống. Giờ trước mặt nàng là một nam tử nàng rất yêu thích, là tướng công của nàng. Y tràn đầy sức sống, cảm giác quyến rũ lạ lùng. Một cảm giác ham muốn thôi thúc nàng. Nàng đưa tay chạm vào người y, rồi bất thần rụt lại như phải bỏng. Má nàng hồng lên, mạch đập loạn nhịp.

    Có vẻ như y vẫn không hay biết.
    Y ngủ thật rồi.
    Bỗng chốc nàng chau mày, thấy không bằng lòng. Sao trong đêm tân hôn lại để y ngủ như vậy?

    Nàng thở dài, đành nằm xuống bên cạnh y, đâu lưng về phía y. Nhìn y thêm chỉ khiến những cảm giác kia tiếp tục cháy, như thế thì nàng không ngủ được.

    Đêm khuya thanh vắng, tiếng thở đều đặn của y vẫn khiến nàng nóng ran.
    Rồi y bất giác cựa mình, luồn tay qua eo nàng.
    Nàng mở mắt, cảm giác kiến bò râm ran trong từng thớ thịt. Cảm giác đó khiến nàng không dám thở mạnh.
    Y đang ngủ hay đã thức?
    Hơi thở của y phả vào gáy nàng. Một nụ hôn nhẹ nhàng từ đằng sau khiến hơi thở của nàng bắt đầu gấp gáp.
    Y vẫn còn thức.

    Bàn tay to lớn của y từ từ cởi bỏ thắt lưng của nàng.
    Nàng nuốt nước bọt, tim như muốn sổ tung khỏi lồng ngực, nàng biết cái gì đang đến.
    Thắt lưng rơi xuống đất, y phục trên người nàng lơi lỏng hoàn toàn. Nàng vẫn nằm im, cố gắng thở đều để ngăn trống ngực đang thình thịch đập.
    Y giúp nàng cởi bỏ hết y phục, chỉ còn lại chiếc yếm đào trên người. Lúc ấy y ôm lấy nàng từ phía sau. Khi lưng của nàng chạm vào ngực y, nàng gần như không thể thở được nữa.
    Y hôn nhẹ lên lưng nàng, cởi bỏ nốt nút thắt từ đằng sau cổ. Y luồn tay ra đằng trước, đặt lên bộ ngực trần của nàng, nơi tim nàng đang đập thình thịch. Sự ấm áp của đôi bàn tay y khiến cả người nàng nóng bừng lên.
    Y thì thầm vào tai nàng, rồi hôn nhẹ lên má nàng.
    Bấy giờ nàng mới trở mình, nhìn thẳng vào khuôn mặt của y. Nàng chưa từng muốn gần với y đến như vậy, chỉ muốn kéo y sát xuống hơn nữa… hơn nữa.
    Đôi môi của nàng như bỏng lên khi chạm vào môi y. Mùi cơ thể của y khiến nàng thấy lâng lâng. Làn da của y cọ sát vào cơ thể nàng như đang muốn đốt cháy nàng vậy…
    Lệ Kiều ôm lấy y…

    Đôi mắt huyền từ từ khép lại. Lòng nàng tràn ngập nỗi lâng lâng khó tả. Hai thân thể bắt đầu hoà nhập làm một. Thời khắc ấy, dù không một giọt rượu trên môi, Lệ Kiều cũng thấy như say như mộng. Đôi má đào đỏ hồng lên, e ấp núp dưới bóng tùng quân. Nhất khắc xuân tiêu trị thiên kim, Lệ Kiều không muốn phí hoài thêm chút nào nữa. Tình yêu không phải là thứ nói hẳn lên thành lời mà phải tự mình cảm nhận.

    Hồng lạp chiếu sáng tân phòng, dường như cũng biết ý mà tự vụt tắt. Ánh trăng tò mò cũng ngần ngại mà giấu mình sau lớp mây dầy. Đêm dài nhiều mộng, chỉ còn lại sự tình tự của đôi tân nhân.

    ***

    « Nàng chạy mãi chạy mãi, có tiếng xào xạc của lá khô đuổi theo không ngớt.
    Không khí nồng lên mùi tanh tưởi lợm giọng.
    Nàng cắm đầu chạy, có tử thần đang đuổi theo phía sau.
    Hốt hoảng, sợ hãi, cô độc.
    Vấp ngã.
    Chỉ sợ kẻ thù bắt kịp nàng »


    Lệ Kiều bật dậy, người run lên. Một sự sợ hãi tột cùng xông thẳng lên óc nàng. Toàn thân nàng lạnh toát, hồn như muốn lìa khỏi xác.
    Nàng co ro lại, thở hổn hển.

    - Gặp ác mộng sao ?
    Y hỏi bằng giọng quan tâm, dùng tay dịu dàng lau những giọt mồ hôi đang lăn trên trán nàng. Nàng như người chết đuối vớ được cọc, hốt hoảng ôm chặt lấy y, như sợ rằng y có thể biến mất bất cứ lúc nào.
    Thấy nàng dáng vẻ kích động, y trấn an :
    - Chỉ là mộng mị thôi mà. Có huynh ở đây, không có chuyện gì đâu.
    Lệ Kiều không đáp, chỉ bám chặt lấy y. Tim nàng vẫn đập thình thịch vì sợ, bây giờ chỉ có y mới đem lại cho nàng cảm giác an toàn.
    Thái độ sợ hãi cực độ của Lệ Kiều khiến Miêu Lãm lo lắng. Y trầm ngâm. Nỗi bất an trong lòng trào lên mỗi lúc một lớn. Có thực sự đó chỉ là một cơn ác mộng không ?


    (Hết Chương 12 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 13)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Ái Tầm Kiều (Chương 13) (Tác giả: Keaz)

    ÁI TẦM KIỀU

    Tác giả: Keaz
    E-mail: N/A
    Truyện sưu tầm từ TàngThưViện.com
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.


    Chương 13: Tin Tức Về A Kiều







    Trời đã sáng từ lâu, mùi lá cây trong rừng mát lịm theo hương gió mới. Tiếng ríu rít của những chú chim nhỏ khiến khung cảnh thêm thanh bình. Tại nơi này vốn tịch không bóng người. Chỉ có núi, rừng cây và chim muông.

    Lệ Kiều tựa vào gốc cây, nhắm mắt lại để giữ mình thanh thản. Một đêm tân hôn không đúng với ý nàng. Cơn ác mộng vẫn ám ảnh nàng tới tận bây giờ. Trong cơn ác mộng đó nàng chỉ mong gặp y… Nhưng y sẽ mãi mãi không xuất hiện. Nàng sợ. Sợ đến run người. Cũng may nàng đã kịp tỉnh dậy…
    Cũng may…

    « Rầm »
    Tiếng động đánh bật Lệ Kiểu khỏi những suy nghĩ.
    Một đại thụ đổ xuống đập vào một đại thụ khác ở bên cạnh, tạo nên một tiếng va đập rất lớn. Tiếng cành cây chạm đất lách tách đan vào tiếng xào xạc của gió cọ sát những tán lá.
    Lệ Kiều quát lớn lên :
    - Ai !
    Nàng thủ thế. Một mùi tanh tanh lọt vào mũi nàng. Mùi vị trong giấc mơ. Lệ Kiều cảm thấy trong lòng bất an... Nàng lùi lại. Giấc mộng không lẽ thành sự thực ?
    Lệ Kiều hít một hơi chân khí. Mùi tanh đó nồng hơn. Có tiếng lá cây rụng xào xạc, tiếng cành khô gẫy. Tay Lệ Kiều hơi run nhưng nàng nhanh chóng trấn tính lại. Giữa bụi cây, tiếng động và mùi tanh mỗi lúc một gần hơn.

    « Khè ! »
    Lệ Kiều lùi lại. Một cái mồm lớn đỏ lỏm, chiếc lưỡi chẻ đôi lập lò bắn thẳng về phía nàng. Mùi tanh tưởi xộc vào óc nàng. Không còn kịp tránh nữa !

    « Bịch ! »
    Con rắn ngã bật sang bên, rơi xuống nền đất tạo ra một tiếng động lớn. Nó dài đến hơn sáu thước, miệng rộng đỏ lòm. Hai chiếc răng nhọn hoắt chảy tong tỏng thứ độc chất. Cái lưỡi chẻ đôi không ngừng thò ra thụt vào. Đôi mắt to cộ của nó nhìn Miêu Lãm. Y đứng chắn trước mặt Lệ Kiều. Y nhếch mép, nói :
    - Yêu nghiệt to gan.
    Kiếm trong tay y thi triển Hoa Lạc Kiếm. Hoa ảnh rợp trời. Con cự xà tỏ vẻ kinh hoàng, quất mạnh đuôi toan bỏ chạy. Miêu Lãm hét lớn :
    - Còn chạy à ?
    Y thâu lại kiếm ảnh, đuổi theo. Con rắn trườn rất nhanh, loáng cái đã biến mất sau bụi cây. Miêu Lãm dường như cũng không muốn đuổi theo, y dừng lại, quay sang hỏi Lệ Kiều :
    - Muội không sao chứ ?
    Lệ Kiều lắc đầu :
    - Không sao...
    Bất ngờ nàng quắc mắt nhìn y :
    - Vì sao huynh không đuổi theo con rắn đó ?
    Miêu Lãm bị bất ngờ trước câu hỏi, y im lặng rồi mới nói :
    - Ta... Ta không muốn giết nó trước mặt muội mà thôi.
    Lệ Kiều mím chặt môi, rồi quát lớn :
    - Nói dối !
    Miêu Lãm bất ngờ, hỏi lại :
    - Ta nói dối gì ?
    Lệ Kiều vùng ra, quay lưng chạy đi. Miêu Lãm ngẩn ngơ nhìn theo. Lệ Kiều chạy vào nhà, ngồi xuống ghế, nét mặt cau có. Miêu Lãm từ từ đi vào, chờ một lát cho Lệ Kiều có vẻ bớt giận rồi mới ngồi xuống cạnh nàng.
    - Tiểu nương tử, nói ta nghe có chuyện gì?
    Nàng quay lưng về phía y, giọng vẫn hậm hực:
    - Có chuyện gì đâu.
    Y sán lại gần, ôm lấy eo nàng, nói nhỏ vào tai nàng bằng giọng hơi đùa cợt:
    - Không có chuyện gì thật à?
    Nàng chu mỏ hờn dỗi, gỡ tay y ra:
    - Không có gì thật mà. Huynh bỏ tay ra đi.
    Nàng đứng dậy, tuy nét mặt không còn cau có nhưng môi vẫn chu ra.
    Y khoanh tay, nghiêng đầu nhìn nàng, chậc lưỡi:
    - Đến huynh mà muội cũng không cần, vậy mà bảo không có chuyện gì sao?
    Lệ Kiều như bị điểm trúng huyệt, từ cau có chuyển sang sượng sùng. Nàng ta lúng túng tính tìm cách trốn tránh nhưng cuối cùng nàng lại muốn thẳng ra.
    - Sao lại tha cho con rắn đó, huynh thích rắn đến thế à?
    Y hiểu ra cớ sự, à lên một tiếng rồi tủm tỉm cười.
    Đoạn y tiến lại gần nàng hơn, nắm lấy tay nàng nói:
    - Ta nhớ có người từng nói “sẽ cùng A Kiều không phân lớn nhỏ”, sao giờ lại ghen với một con rắn chứ?
    Nàng rút tay ra khỏi tay y, cự lại:
    - Muội đâu có nói muội không được ghen. Con mèo háo sắc huynh thích lấy thêm bao nhiêu vợ muội không cản. Nhưng người ta không vui thì không làm bộ vui được.
    Y biết nàng rất rõ, hỉ nộ ái ố đều bộc lộ ra bên ngoài. A Kiều của y cũng vậy, có điều Lệ Kiều có phần trẻ con và nhõng nhẽo hơn. Nhưng y cũng thích thế, tuy hơi phiền phức song rất khả ái.
    Y dỗ dành:
    - Vậy phải làm sao tiểu nương tử của ta mới vui được?
    Nghe y hỏi nàng ra chiều ngẫm nghĩ, tay xoay xoay lọn tóc. Y chờ cho nàng suy nghĩ, thừa biết nàng không im lặng được lâu. Được một hồi thì nàng nhìn y, ánh mắt đã láu lỉnh trở lại:
    - Vậy nói muội biết đi, huynh yêu A Kiều hơn, hay yêu muội hơn?
    Y nhíu mày, cười cười tỏ vẻ khó hiểu:
    - Sao các muội ai cũng thích hỏi câu này vậy?
    - Vậy là A Kiều cũng đã hỏi câu này?
    Y gật đầu.
    Lệ Kiều hấp tấp:
    - Vậy huynh đáp sao?
    Trông bộ dạng của Lệ Kiều, y lại càng nhấn nhá:
    - Thì ta nói…
    Lệ Kiều giục:
    - Nói sao cơ?
    - Thì nói….
    Lệ Kiều sốt ruột lắm rồi, bám lấy khuỷu tay y gặng hỏi:
    - Nói sao? Huynh mau nói đi.

    Bỗng dưng y kéo giật nàng vào lòng, lực kéo của y rất mạnh khiến Lệ Kiều không kháng cự được. Mùi hương của y phả và mũi nàng khiến Lệ Kiều cảm thấy lâng lâng. Nàng ngước nhìn lên, bắt gặp ánh mắt của y, ánh mắt trong veo nhưng hun hút như vũ trụ bao la.
    Y mỉm cười, nói rất ngọt ngào:
    - Ta nói ta yêu vợ của ta nhất.
    Lệ Kiều biết y đang đánh trống lảng nhưng giọng điệu và cái cách y nói vẫn không khỏi làm cho nàng có cảm giác ngọt lịm trong lòng. Nàng mím môi để không bật cười, rồi lại nói:
    - A Kiều cũng là vợ của huynh, đâu phải mình muội đâu.
    - Muội yêu ta vì ta chung tình cơ mà, nếu ta quên A Kiều chẳng phải muội đã thương lầm người sao?
    Y choàng tay ôm lấy nàng:
    - Ta yêu A Kiều, nhưng cũng yêu muội. Chính bản thân ta cũng không biết tại sao đối với muội và A Kiều ta đều có cùng một cảm giác. Ta không vì muội mà yêu A Kiều bớt đi, cũng không vì A Kiều mà bỏ quên muội. Muội đã là vợ của ta thì mãi mãi ta cũng yêu thương muội.
    - Vậy còn A Kiều ?
    - Có lẽ ta với muội ấy hữu tình vô duyên. Nếu như gặp lại ta mà A Kiều đau khổ, vậy thì hãy để cho muội ấy được tự do. Không phải ta yêu không đủ nhưng có những lúc phải buông tay.
    Giọng của y buồn buồn. Lệ Kiều biết trong lòng của y vẫn rất nhớ A Kiều, cũng biết bản thân nàng đối với y rất quan trọng. Nhưng quan trọng đến mức nào thì nàng không biết. Tính của Lệ Kiều rất háo thắng, tất nhiên trong chuyện tình cảm nàng cũng không muốn làm kẻ thua cuộc. Nếu như để y mãi thương nhớ tới một người, thà rằng người đó ở ngay đây, cùng với nàng ở bên cạnh y. Chỉ có như thế, nàng mới biết được y thương yêu ai hơn.
    Lệ Kiều lặng im, bỗng có cảm giác rất muốn gặp A Kiều…

    ***
    « Mặt đất hanh khô nứt nẻ, mùi lửa khét nghi ngút trong lớp khói lúc đen lúc trắng.
    Cả người nàng bỏng rát, cố thu mình lại trong một hốc đã nhỏ bé để tránh đi cái nóng.
    Lớp vảy trên người nàng khô đanh lại, hai bàn tay hồng lên đỏ chót.
    Nàng thấy sợ. Thấy nhớ y.
    Chẳng lẽ một lần nữa nàng bỏ mạng mà không được nhìn thấy y? »


    Lệ Kiều cựa mình, mồ hôi lấm tấm trên trán. Người nàng run lên, bấu chặt vào y.

    « Bùng »
    Đất nứt toác, phun phì phì lên một dòng nham thạch sôi sùng sục.
    Mặt đất sủi bọt rồi lại bốc hơi nghi ngút.
    Nàng nép mình vào phía bên. Bỗng dưng nước mắt chảy ra rồi lập tức bốc hơi.
    Y ở đâu ? »

    Lệ Kiều chảy nước mắt, toàn thân nóng bừng như sốt, mặt đỏ au. Hơi thở nàng nóng hơn lửa.
    Miêu Lãm ngồi dậy, cố lay Lệ Kiều thật mạnh nhưng nàng vẫn chìm sâu vào giấc ngủ. Tay vẫn bám chặt y không buông.

    « - A Miêu, cứu muội, cứu A Kiều »
    - Cứu muội, cứu A Kiều, cứu…
    Lệ Kiều kêu gấp, nước mắt chảy đầy trên mi. Miêu Lãm thập phần lo lắng, thập phần ngạc nhiên, y lay nàng mạnh hơn nữa.

    “Nàng lảo đảo chạy đi, sức cùng, lực kiệt. Ngọn lửa liếm tới gót giầy của nàng.
    Khét.
    Mùi khét của chết chóc, mùi khé của lửa gào thét.
    Con đường trước mặt nàng mờ ảo, khí nóng bóp méo mọi hình ảnh, khiến chúng uốn éo quái dị.
    Nàng thở hổn hển, đưa bàn tay đã khô ráp cố với về phía trước.
    Hình như nàng nhìn thấy y.
    Nàng tới gần y hơn.
    Nhưng y lại biến mất.
    Y chỉ là ảnh ảo của hỏa hồ.
    Trái tim nàng đau như cắt.
    Đôi môi nàng khô rang. Cảm giác cả người khô quắt lại.
    Nàng lả đi.
    Không, nàng không muốn chết.
    Nàng cố gượng dậy, cắn môi đến bật máu để không ngất đi.

    Lệ Kiều giật mình, đột nhiên thoát ra khỏi cái xác đó.
    Thân thể nàng bớt nóng. Linh hồn lơ lửng trên không.
    Nàng đưa mắt nhìn cô gái đang chập choạng bước trong hỏa hồ.

    A Kiều.
    Cô gái là A Kiều »


    Lệ Kiều choàng tỉnh giấc. Cả người run lên, sức lực mất hết.

    - Muội sao rồi ? Có huynh ở đây.
    Trái tim của Lệ Kiều đập mạnh, cảm giác bỏng rát toàn thân vẫn còn ám ảnh nàng. Nhìn thấy y, nỗi sợ hãi lại ập đến trong nàng.
    - Huynh ở đây rồi, ở đây rồi.
    Lệ Kiều quắp chặt lấy y, hốt hoảng cực độ.
    - Cứu muội, cứu A Kiều, đừng bỏ rơi muội. Đừng bỏ rơi muội.
    Nước mắt thi nhau lăn trên má nàng. Nàng không hiểu vì sao mình rất đau khổ. Nàng cảm thấy mình có lỗi với y, cảm thấy không thể gặp y nữa.
    Y nhíu mày, vừa lo lắng, vừa hoang mang :
    - Cứu muội, cứu… A Kiều ư ?
    Lệ Kiều bỗng nhận ra, đến giờ nàng mới hiểu mình vừa mơ. Nàng mơ thấy mình là A Kiều. Nàng mơ thấy xung quanh toàn là lửa. Nóng. Nóng đến bỏng rát. Và nàng cô độc, cô độc đến đáng thương hại.

    Lệ Kiều lẩm bẩm:
    - A Kiều….
    Mồ hôi vã ra trên trán nàng. Đôi mắt đen của nàng thất thần. Nàng là ai? A Kiều hay Lệ Kiều?
    Y không biết mình nên làm gì, chỉ ôm lấy nàng với hàng vạn câu hỏi trong đầu. Một nỗi sợ vô hình cuốn lấy y…

    ***

    Cả buổi sáng Lệ Kiều như người mất hồn, nàng cảm thấy thể xác này dường như không phải của nàng. Miêu Lãm không hiểu rõ sự tình, nhưng lại sợ gây lại nỗi ám ảnh cho nàng nên không muốn hỏi.
    Lệ Kiều nhìn lên trời, thái dương đã gần lên tới đỉnh đẩu, ánh nắng gắt tựa muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh nó.
    Nàng nheo mắt, chẳng hiểu sao muốn nhìn thẳng vào vầng sáng chói chang đó.
    Mặt trời chiếu thẳng vào mắt nàng. Nhấp nhoáng. Đầu nàng bỗng nặng trịch và nóng rực. Đôi mắt của nàng nhói lên nhức nhối.

    « A Kiều chạy trên nền đất khô như rang, tránh những dòng nham thạch quái ác chốc chốc lại phụt lên nhằm lấy mạng nàng.
    A Kiều thụt lùi lại, nép mình sau những tảng đá xếp thành hình chữ vạn.
    Nàng thở mệt nhọc. »


    Lệ Kiều choáng váng, đôi chân nàng loạng choạng. Một cánh tay đỡ ngay nàng từ phía sau, giọng của y đầy quan tâm :
    - Nói ta biết, đang xảy ra chuyện gì ?
    Nàng nhìn y, đôi mắt luôn trong veo của y giờ nhuốm đầy lo âu. Lệ Kiều chạnh lòng, nói thật :
    - Muội… muội thấy A Kiều.
    - Muội thấy A Kiều ư?

    Nhưng Lệ Kiều chưa kịp đáp thì mắt Miêu Lãm chợt động. Ngón trỏ của y cong lại, miệng nói :
    - Bằng hữu nào vừa đến, lộ diện đi.

    Một tràng cười lanh lảnh. Cửa bật mở. Một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi đứng dựa lưng vào cửa. Cả đời Lệ Kiều chưa từng thấy cô gái nào đẹp đến vậy.
    Mái tóc dài suôn thẳng xuống gót, khuôn mặt đẹp hoàn hảo vô khuyết, đôi môi cong đầy gợi cảm. Đôi mắt của thiếu nữ lúng liếng nhìn, thỉnh thoảng hàng mi cong vút chớp nhẹ một cái. Những ngón tay thon dài mân mê chiếc áo cánh mỏng tang, để lộ gần hết cặp nhũ hoa cao vút. Thân hình của thiếu nữ cũng hoàn toàn tuyệt mĩ, những đường con đều đặn, uốn éo theo mỗi bước đi của nàng ta. Thiếu nữ từ từ tiến lại gần, đưa tay vuốt nhẹ má Miêu Lãm, nói :
    - Miêu đại hiệp không ngại ta đến nói chút chuyện chứ ?

    Điệu bộ đong đưa của thiếu nữ này khiến Tiểu Kiều vừa buồn cười lại vừa nhột nhạt. Cơn choáng vàng của nàng ban nãy vì thế cũng tạm tan đi. Nàng trở lại tỉnh táo, tức thời lại trở nên hiếu sự như mọi khi. Thấy thiếu nữ kia bắt đầu muốn mơn trớn Miêu Lãm, đôi mày của Lệ Kiều thoắt chau lại. Nhưng rồi trán của nàng lại giãn ra, Lệ Kiều quan sát biểu tình của Miêu Lãm, đoạn húng hắng giả vờ ho. Chỉ thấy Miêu Lãm cười nhạt, mặc kệ thiếu nữ kia vuốt má mình, đáp :
    - Xà tiểu thư đây muốn nói gì ?

    Thiếu nữ cười khanh khách, giọng trong veo như ngọc, giả như ngã vào người Miêu Lãm, hai tay ôm lấy cổ y. Lạ là Lệ Kiều không những không giận mà còn nhếch mép cười tủm tỉm.
    Miêu Lãm lộ vẻ ngạc nhiên khi nhận thấy biểu tình của Lệ Kiều. Nhưng rồi cười nhạt, đẩy nhẹ thiếu nữ ra, nói :
    - Đừng làm trò nữa, có gì nói đi.

    Xà nữ bĩu môi, ngồi xuống rồi nói :
    - Tiểu muội là Xa Tiểu Ly, cũng là…
    Ánh mắt của xà nữ chợt trở nên âu yếm, nàng mỉm cười rồi nói tiếp :
    - Là mẫu thân của tiểu xà hôm nay đã phạm thượng quý phu nhân. Thay mặt cho tệ nhi, Tiểu Ly vô cùng xin lỗi.
    Lệ Kiều giật mình, kêu lên :
    - Ngươi là xà yêu ?
    Nàng vội vàng lùi lại, thủ thế. Xa Tiểu Ly cười cười, ra vẻ đại lượng, nói :
    - Phu nhân chớ nên kích động. Ta không có ý tấn công hai người. Miêu đại hiệp đã tha chết cho tệ nhi, ta còn phải cảm kích ấy chứ.
    Miêu Lãm ngắt lời, nói :
    - Đủ rồi, muốn gì thì nói đi.
    Xa Tiểu Ly duyên dáng chớp mắt, đáp lại :
    - Miêu đại hiệp quả tình vô cùng quan tâm đến Xa Tiểu Kiều muội tử, biết ta là xà nữ rồi vẫn tiếp đón ân cần. Huynh đừng lo, ta thực sự mang tin của Kiều muội tử đến.

    Đoạn nàng ta thả tay ra. Một sợi dây màu xanh ngọc rơi xuống bàn. Miêu Lãm đưa mắt nhìn sợi dây. Lệ Kiều cũng chú mục nhìn. Là sợi dây buộc tóc mà A Kiều dùng. Miêu Lãm nhanh như cắt, kề kiếm vào cổ Xa Tiểu Ly, sắc diện lạnh như băng :
    - Nói ! Rốt cuộc ngươi muốn gì ?
    Xa Tiểu Ly gạt nhẹ kiếm của y sang bên, điềm nhiên nói :
    - Miêu đại hiệp, ta mang tin đến cho huynh vì huynh đã tha cho nhi tử của ta, ngươi nỡ đối xử với ta vậy sao ?
    Miêu Lãm hạ kiếm xuống, không đổi sắc mặt, nói :
    - Được rồi, ngươi nói đi.
    Xa Tiểu Ly đưa mắt nhìn Lệ Kiều một cái rồi uyển chuyển nói :
    - Kiều muội vốn là người được Xà nương yêu quý nhất trong đàn. Kiều muội rất giỏi, rất thông minh. Nghĩa mẫu vốn hi vọng Kiều muội sẽ giết được đại hiệp. Hôm đó nghĩa mẫu bị đại hiệp bắt gặp, rồi bỏ đi để Kiều muội lại với ngươi. Đêm đó bọn ta có trở lại chỗ đó thì chỉ thấy rất nhiều máu dính trên đất và lưỡi truỷ thủ dính máu. Cả huynh và Kiều muội đều biến mất. Chúng ta lập tức đi tìm nhưng không thấy cả hai người. Rồi đến cách đây hai tháng, có kẻ trong đàn đã tìm thấy Kiều muội.

    Nàng ta dừng lại. Ánh mắt Miêu Lãm xuất hiện sự thay đổi. Lệ Kiều cũng nhận ra. Y không nói gì, tay nắm chặt đốc kiếm. Xa Tiểu Ly liếm nhẹ môi rồi nói tiếp :
    - Nhưng chúng ta không giết được Kiều muội.

    Ánh mắt Miêu Lãm chùng xuống.

    Xà Tiểu Ly tiếp lời:
    - Kiều muội đã trốn thoát được nhưng cả xà tộc đang lùng sục không ngừng. Chỉ cần Kiều muội bị bắt lại, ắt không toàn mạng. Nếu Miêu đại hiệp đây còn chút quan hoài tới Kiều muội thì hãy mau đi tìm muội ấy. Giờ chỉ có huynh mới cứu thoát được muội ấy thôi.
    - Cô ấy đang ở đâu? – Miêu Lãm hỏi
    Xa Tiểu Ly vẫn uốn éo mình xà, giọng nhớt nhả:
    - Nếu tiểu muội biết đương nhiên sẽ không giấu Miêu đại huynh đây. Có điều chính Tiểu Ly cũng chỉ như kẻ mù trong sương, tuyệt không thấy được bóng dáng của Kiều Muội. Nghe nói huynh đây đã tìm Kiều muội đến mười tám năm, chắc phải có cách chứ?
    Thấy y lặng im không đáp, Xa Tiểu Ly biết y đang nghĩ cách tìm A Kiều, liền nói thêm một câu cuối:
    - Mục đích của tiểu muội đến đây chỉ có thế. Giờ tiểu muội cần trở về đàn, Miêu huynh cứ từ từ suy nghĩ những điều tiểu muội vừa nói. Có điều, Kiều muội chưa chắc chờ được lâu đâu.
    Ả nhoẻn miệng cười, hàm răng đều tăm tắp như bạch ngọc. Thoắt một cái đã biến mất.

    Miêu Lãm nhìn theo Xa Tiểu Ly, trong lòng khúc mắc chưa được giải. Y phải đi tìm A Kiều, nhất định phải đi, nhưng còn Lệ Kiều?

    - Huynh có biết nơi nào lửa phun thành vòi, đất sủi bọt vì nham thạch, không khí nồng lên mùi hắc của tử khí không?
    Lệ Kiều bỗng hỏi. Y nhìn nàng, đáp trong trạng thái không hiểu tại sao mình lại đáp :
    - Muội muốn nói đến hỏa hồ?
    Lệ Kiều mừng rỡ đáp ngay :
    - Vậy là huynh biết nơi đó sao ? Đưa muội đến đó đi, A Kiều đang ở đó.


    (Hết Chương 13 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 14)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Ái Tầm Kiều (Chương 14) (Tác giả: Keaz)

    ÁI TẦM KIỀU

    Tác giả: Keaz
    E-mail: N/A
    Truyện sưu tầm từ TàngThưViện.com
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.

    Chương 14: Hoả Hồ Đại Chiến







    Vùng đất cạnh Hoả hồ cũng là một vùng đất chết.

    Không một loại cây cỏ nào có thể mọc lên trên mảnh đất này. Mặt đất nóng đến bỏng chân. Chỉ cần một giọt nước rơi xuống đất sẽ lập tức bốc hơi. Khói trắng bốc lên nghi ngút từ khoảng giữa những miếng đất nứt nẻ. Không khí khô như rang. Đến loài tắc kè cũng không dám bén mảng đến sống tại khu vực này.

    Lệ Kiều lau mồ hôi. Dù được Miêu Lãm ngự kiếm đỡ đi, sức nóng ngùn ngụt của mảnh đất cũng khiến nàng nóng đến độ muốn ngất xỉu. Miêu Lãm ôm lấy vai nàng, nhẹ nhàng hỏi:
    - Muội không sao chứ? Nếu muốn huynh sẽ đưa muội về trước…
    Lệ Kiều lắc đầu, đáp lại:
    - Không được. Muội nhất định kiếm được A Kiều. Cứ nghĩ đến cô ta là muội lại muốn ghen rồi.
    Miêu Lãm cười nhẹ, nói:
    - Muội khó hiểu hơn A Kiều nhiều. Nếu muội ghen với A Kiều, sao còn nhất quyết bắt ta đi tìm muội ấy?
    Lệ Kiều gạt mồ hôi rơi xuống mắt, lắc đầu quầy quậy:
    - Muội thà kiếm được A Kiều rồi cùng A Kiều chung sống với huynh còn hơn để huynh phải nhớ đến cô ta suốt ngày đêm. Nếu cả hai bọn muội ở cạnh huynh, trái tim huynh sẽ ở yên một chỗ. Muội ghét nghĩ tới chuyện thỉnh thoảng hồn phách của huynh lại bay đi đâu đó mà muội không biết.
    Miêu Lãm cười cười, cất lời trêu chọc lại:
    - Muốn giữ ta như thế sao hôm Xà Tiểu Ly đến muội còn cười?
    Lệ Kiều hỉnh mũi lên, đáp lời:
    - Cười chứ, huynh có sức hút thì cô ta mới giở trò đó với huynh.
    Miêu Lãm đưa tay cù nhẹ vào tai nàng, thì thầm:
    - Muội không ghen à?
    Nàng đứng im để y cù, gật gù đáp:
    - Ghen làm gì, cô ta đâu có giống muội và A Kiều, làm sao con mèo già như huynh thích được.
    Miêu Lãm cười trừ, không biết nên nói sao với cách li giải này của nàng. Nhưng y trở lại với nỗi lo lắng, trước mắt y phải tìm được A Kiều đã. Y điều khiển kiếm bay lên cao hơn, giảm bớt cái nóng. Lệ Kiều chăm chăm chú mục xuống mặt đất. Nàng cố định hình lại giấc mơ của mình. Trong cơn mơ của nàng, A Kiều đã chạy trốn trên mặt đất nóng bỏng như rang. A Kiều nấp sau những tảng đá xếp chồng thành hình chữ vạn. Lệ Kiều chợt mở to mắt, thét lên:
    - Là dưới kia!
    Miêu Lãm nhìn xuống. Những phiến đá lớn xếp ngổn ngang thành hình như chữ vạn. Lệ Kiều nhắm mắt lại rồi quả quyết:
    - Là kia! A Kiều đã ở kia.
    Miêu Lãm niệm ấn quyết, hạ kiếm xuống. Lệ Kiều nhảy xuống đất, đưa mắt nhìn quanh.
    Sức nóng của Hoả hồ quả thực vô cùng dữ dội. Dù nàng đã đi giầy làm bằng lông Tuyết hùng, có thể ngăn cản sức nóng phạm vào chân nhưng vẫn cảm nhận rất rõ bàn chân nóng rẫy. Lệ Kiều hít hà. A Kiều bị dồn đến mức đường cùng, phải ẩn nấp ở đây, thực là đáng thương.
    Nàng đưa mắt nhìn quanh. Khung cảnh rất giống với giấc mơ. Nàng nhắm mắt lại, tập trung suy nghĩ. Dường như nàng có thể cảm nhận được A Kiều đang ở rất gần đâu đó quanh đây. Nàng tập trung vào khứu giác. Thiên sinh nàng có một cái mũi nhạy cảm với hương vị hơn người. Nàng cùng A Kiều đã cùng đi đường sáu ngày, tất nhiên nàng đã nhận biết được mùi thân thể của A Kiều. Tuy nhiên đã hai năm trôi qua, không khí ở đây lại quá nồng mùi lưu huynh, tự dưng ảnh hưởng đến khứu giác của nàng.

    ***

    A Kiều mở mắt ra. Mắt đã ướt nhoè nước. Nhưng không khí khô nóng bỏng đã khiến nước mắt nàng khô ngay. Đã hai năm trôi qua nhưng mọi chuyện vẫn dường như không hề trôi.

    "Huỳnh hoả.

    Trong đêm chỉ một ánh huỳnh hoả. Yếu ớt, mong manh, thứ ánh sáng xanh ấy cứ lấp lánh trong đêm.

    Kẻ tha hương gặp ánh huỳnh hoả, bất giác cũng thấy nỗi bi ai tràn ngập trong lòng.

    “Đây là đâu? Ta đang ở đâu?”

    Ngơ ngác, băn khoăn. Ánh huỳnh hoả như múa trước mắt. Thứ ánh sáng xanh lập loè rung rung. Nỗi sợ hãi ngập trong tim.

    “Ta làm gì ở đây? Đây là đâu?”

    Đôi mắt lữ khách tìm quanh mọi chốn. Không một cảnh thân thuộc. Bóng đen bủa vây. Chỉ có thứ ánh sáng xanh của huỳnh hoả.

    Lữ khách sợ hãi đưa tay bắt lấy ánh sáng xanh đó. Con huỳnh hoả nằm trong tay lữ khách. Nàng rùng mình, nắm chặt tay, bóp nát con vật. Ánh sáng xanh tắt lịm. Lòng nàng thấy bình lặng lại.

    Bất thình lình hàng ngàn ánh sáng xanh khác nhá lên, vây lấy nàng. Đàn huỳnh hoả nhất tề nhá lên thứ ánh sáng xanh ghê rợn ấy. Lữ khách hoang mang đưa tay lên. Con huỳnh hoả nát bét trong tay y, nhưng ánh sáng xanh từ hàng ngàn con huỳnh hoả khác soi rõ…

    Những vệt đỏ loang trong lòng bàn tay. Thứ màu đỏ sậm lấp lánh dưới ánh huỳnh hoả. Máu. Đích thị là máu.

    Nàng không bị thương, vậy máu ở đâu ra?

    Là máu của Miêu Lãm…

    A Kiều gần như phát điên. Nàng hét lên, chạy trốn đám huỳnh hoả. Nhưng những con phù sinh rất nhạy với mùi máu. Nàng đến đâu, chúng cũng bám theo. Thứ ánh sáng xanh nhợt nhạt như ám ảnh nàng. A Kiều khua tay loạn xạ hòng đuổi hết chúng đi. Nhưng lớp này đi, lớp khác lại đến. Nàng oà khóc, ngồi thụp xuống, ôm đầu. Đầu nàng đau vô cùng, đau đến mức có thể chết đi được.

    Không gian bị nhoè nhoẹt đi. Những hình ảnh chạy vùn vụt qua óc nàng.

    - Miêu Lãm, vì sao huynh lại muốn lấy muội? Không phải nghĩa phụ muội là Hổ yêu sao?
    Miêu Lãm bật cười. Nụ cười ấy thực sự tươi tắn. Không còn dáng vẻ lãnh khốc vô tình như lúc đêm. Y nắm tay Tiểu Kiều, đáp:
    - Vì ta thích muội. Lăng Ngạo bị Hổ yêu mượn xác, nhưng nàng vẫn là người. Ta diệt trừ Hổ yêu để bảo vệ con người.
    Tiểu Kiều gật đầu. Nàng nói:
    - Tuy nghĩa phụ bị Hổ yêu mượn xác, nhưng dù sao cũng từng là nghĩa phụ của muội. Để muội lập cho ông một bài vị.


    A Kiều run lên. Mảng kí ức chưa dừng lại. Từng mảng, từng mảng cứ ùa về, chiếm lĩnh tâm trí nàng. Một cơn lạnh giá buốt xâm chiếm tâm hồn nàng. Nàng đã làm sai rồi. Thực sự nàng đã sai rồi. Nàng đưa tay lên. Bàn tay đầy máu. Là máu của y. Là máu của người yêu nàng nhất và cũng là người nàng yêu nhất. Nhiều máu quá. Nàng nhớ đến hơi thở mang vị chết chóc của y. Y đã chết thật rồi. Nhát đâm đó rất sâu. Nàng đã giết y rồi. Thực sự giết y rồi.

    A Kiều hét lên, nước mắt ướt đẫm má. Nàng không còn biết làm gì ngoài khóc. Nàng tự nguyền rủa sự ngu ngốc của mình hàng ngàn lần. Phương đông mặt trời sắp lên, đàn huỳnh hoả đã tự biến mất. Chỉ còn lại một mình nàng.

    Nàng chạy như bay trở lại nơi nàng đâm y. Nếu không kịp, nàng sẽ cùng chết với y, cùng đầu thai với y. Ít ra như vậy nàng còn kịp nói với y câu xin lỗi.

    Nhưng trên mặt đất chỉ còn lại những vũng máu. Nàng ngơ ngác nhìn quanh. Y đã đi đâu rồi? Y còn sống hay đã chết? Nàng gọi to tên y, nhưng không có lời đáp.

    Bất thình lình nàng thấy thân mình phát sáng. Nàng móc tay vào người lấy ra Xà linh châu toan quăng đi. Viên ngọc còn dính một vệt máu ở trên. Là khi nàng bỏ đi, nhặt viên ngọc lên, máu của Miêu Lãm đã dính lên ngọc. Nàng hốt hoảng nhìn vào viên ngọc. Ánh sáng xanh nhấp nháy một chút rồi tắt hẳn.

    Y đã dùng Xà linh châu để tìm nàng. Nàng cũng có thể dùng Xà linh châu để tìm y. Y tìm nàng suốt mười tám năm, nàng cũng có thể tìm y hai mươi, ba mươi năm, bao lâu cũng được. A Kiều vững dạ trở lại, nuốt viên linh châu vào bụng. Bất ngờ mùi tanh thoáng xuất hiện trong không khí. A Kiều biết Xà tộc sắp đến, lập tức phi thân chạy trốn. Vừa lúc đó độc vụ của Xà nương lan đến nơi. A Kiều không chậm trế, ngự kiếm bay thẳng lên. Xà nương rít lên ở dưới:
    - Con bé A Kiều vừa ở đây. Ta cảm nhận được khí của nó. Lập tức đuổi theo, sống chết không quan trọng, nhất định phải tìm được Xà linh châu.

    A Kiều cúi thấp người xuống. Nàng đóng kín thiên môn, ngăn không cho khí phát động. Có tiếng lá khô xào xạc. Thân hình dài uốn lượn của một con rắn lớn trườn trên nền cỏ. A Kiều đợi nó đến gần rồi mới khu động Bách hoa cực lạc chỉ. Nàng đã hoàn toàn hồi phục kí ức của tiền kiếp, nên những chiêu Bách hoa cực lạc chỉ mà Miêu Lãm dạy cho A Kiều ở tiền kiếp, nàng để nhớ rõ. Chỉ nghe bục một tiếng, chỉ lực đã cắt đứt cành một trái hồng. Tiếng quả rơi khiến con rắn quay đầu sang phía đó. Nó từ từ trườn đi. A Kiều thở hắt ra, nhẹ nhàng lùi lại.

    Bất thình lình con rắn quay đầu lại. Đôi mắt xanh nhìn thẳng về phía A Kiều. Nàng lập tức bỏ chạy. Con rắn trườn theo, miệng phát ra những tiếng phì phì:
    - A Kiều, ngươi chạy không thoát đâu!"


    Chạy trốn và bị truy sát, A Kiều đã sống như thế suốt hai năm. Tựa như một cơn ác mộng kéo dài mãi không thể tỉnh dậy. Điều duy nhất A Kiều hối tiếc là không thể đi tìm Miêu Lãm xem y còn sống hay đã chết.

    Xà linh châu mà A Kiều mang trong người hai năm qua vẫn im lìm. Nếu Miêu Lãm còn sống, không thể không có chút cảm ứng.

    Bất ngờ A Kiều thấy toàn thân nóng như lửa. Dường như Xà linh châu đang phát hoả trong ngũ tạng nàng. A Kiều run lên. Xà linh châu chỉ cảm ứng khi Miêu Lãm ở gần. Như vậy Miêu Lãm đang ở gần đây. Nàng đứng bật dậy, lao ra ngoài như điên như dại. Nếu y thực sự ở gần đây thì cho dù có bị Xà nương bắt giết, A Kiều cũng không ngại.

    ***
    - Là đây!
    Lệ Kiều chỉ về phía một hốc đá. Thiên tạo sắp xếp cho ba tảng đá đè lên nhau, ngẫu nhiên tạo thành một cái hốc nhỏ. Chỗ này gần với miệng hoả hồ. Gọi là hoả hồ nhưng thực chất đó là một miệng núi lửa đương hoạt động. Trên miệng hoả hồ có một đài rộng chìa ra. Năm xưa ở đó có những thạch trụ nối liền hai miệng của hoả hồ. Nhưng trong trận chiến hai năm trước của Miêu Lãm và Xà quân, Xà quân đã phá hỏng tất cả. Giờ chỉ còn lại hai bờ bên của hoả hồ.

    Miêu Lãm không ngờ sẽ có lúc mình trở lại hoả hồ. Y đưa mắt nhìn quanh. Chỗ này người không sống nổi, nếu A Kiều ẩn nấp ở đây suốt hai năm, nỗi khổ ấy khó ai chịu được.

    Lệ Kiều xăm xăm bước về phía trước. Bất ngờ từ trong hốc đá một cái bóng lao vụt ra. Lệ Kiều kêu lên:
    - A Kiều!
    A Kiều đích thực đã xuất hiện. Nàng chạy thẳng về phía Miêu Lãm. Nước mắt không hiểu sao cứ trào ra. Nhưng nàng chợt dừng lại trước mặt y. Lệ Kiều đứng bên cạnh y. Nước mắt trào ra dường như lại chảy ngược vào trong. Nàng nói rất nhỏ:
    - A Miêu… Huynh… vẫn khoẻ…
    Miêu Lãm đáp:
    - Phải…
    Chỉ duy tiếng “Phải” đó thoát ra khỏi miệng y. Y nhìn A Kiều. Cảm xúc vô cùng khó phân định. Y nhìn sang Lệ Kiều. Nàng mỉm cười, ánh mắt khích lệ y. Nhưng thẳm sâu trong ánh mắt đó, dường như có một nỗi buồn phảng phất. A Kiều thấu hiểu hết tất cả. Nàng cũng mỉm cười, nói khẽ:
    - Muội… xin lỗi…
    Câu nói dứt, dường như cũng không ai có thể nói thêm câu gì. Không gian yên tĩnh.

    Khí của Miêu Lãm chợt thay đổi. Ánh mắt y sắc lẻm. A Kiều dường như cũng nhận ra sát khí mỏng như sợi chỉ truyền đến. Loài rắn vốn rất nhạy cảm với sự thay đổi của môi trường. Chỉ cần một tia sát khí mỏng manh, rắn cũng có thể cảm nhận được. Cả hai hốt trở nên khẩn trương.

    Chỉ nghe Miêu Lãm quát to một tiếng :
    - Xuất hiện đi. Đừng giấu đầu hở đuôi nữa.
    Độc vụ lan toả trong không khí. Một chiêu Bách hoa cực lạc chỉ của Miêu Lãm xuất, không gian bỗng tràn đầy hương hoa. Độc vụ bị đẩy lùi. Sau lớp độc vụ đó, Xa Tiểu Ly đứng uốn éo trông thập phần hấp dẫn. Nàng ta cất giọng trong veo như ngọc vỡ :
    - Miêu đại hiệp, chúng ta lại gặp lại.
    A Kiều khẩn trương, giọng hốt hoảng hẳn :
    - Là Xà vương nữ.
    Xa Tiểu Ly yểu điệu phẩy tay ra trước. Độc khí kết thành hình như ám khí bằn về phía ba người. Miêu Lãm quát lớn :
    - Khốn nguyên !
    Tức thì mặt đất dựng lên thành lá chắn che đỡ cho cả ba. Cả ba lập tức lùi lại.
    Xa Tiểu Ly huýt gió một tiếng, tức thì một biển rắn xuất hiện. Đàn rắn nhao nhao há miệng đỏ lòm dồn ba người vào giữa. Cả ba xây lưng vào nhau, đưa mắt nhìn đàn rắn. Số lượng rắn quá lớn, cho dù có tiêu diệt được tất cả cũng phải tổn hao rất nhiều chân lực.

    Miêu Lãm nắm lấy tay A Kiều và Lệ Kiều, hô lớn :
    - Lên !
    Cả ba ngự kiếm phi lên đúng lúc đàn rắn nhao nhao lao thẳng đến chỗ ba người. Xa Tiểu Ly mắt lộ vẻ nanh ác, rít lên :
    - Tưởng thoát được sao ?
    Xà nương từ phía sau Xa Tiểu Ly uốn mình một cái, hiện nguyên hình thành một con cự xà. Cự xà há to miệng, ngẩng cao đầu, nhằm hướng của Miêu Lãm và nhị Kiều táp tới. Mùi hôi thối bốc ra từ cái miệng đỏ lòm rộng như miệng hồ ấy khiến Lệ Kiều hô hấp khó khăn. Miêu Lãm thấy tình thế đó, lập tức bắn liền sáu chỉ Bách hoa cực lạc chỉ về phía cự xà.
    « Phì ! »
    Con cự xà uốn mình lại. Miệng nó trúng một chỉ của Miêu Lãm khiến một răng nanh đứt lìa. Nó đau quá, cong đuôi, đập đến rầm một nhát vào một tảng đá. Tảng đá đổ rầm rầm, kéo theo những tảng đá khác cũng đổ. Đàn rắn hoang mang chạy trốn. Miêu Lãm hơi nghiêng người một cái, bay lên cao hơn tránh né. Xa Tiểu Ly rít lên :
    - Đồ ngu !
    Cự xà dường như nhận ra lỗi, lập tức nhào tới chỗ Miêu Lãm toan cắn tiếp. Phi kiếm trong tay y xuất hiện. Hoa Lạc kiếm kiếm ảnh trùng trùng, cự xà bị vây trong kiếm ảnh, nhất thời xuất hiện khá nhiều vết thương.
    Xa Tiểu Ly tức giận. Ả nhảy phắt một cái lên đầu cự xà. Nọc rắn của ả lại bắn thẳng về phía Miêu Lãm. Sau lưng y, A Kiều nói rất nhỏ :
    - Xà vương nữ không thể biến hình thành cự xà, nhưng nọc kim của ả chỉ cần chạm vào da sẽ lập tức theo đường máu đâm thẳng vào tim. Cẩn trọng.
    Miêu Lãm gật đầu. Y bắt chú quyết, hô lớn :
    - Khốn nguyên !
    Ngón trỏ của y chỉ xuống mặt đất. Tức thì đất rùng rùng rung chuyển. Xa Tiểu Ly tưởng rằng mặt đất sẽ dựng lên thành lớp lá chắn như ban nãy nên điều khiển nọc kim bay chéo sang hai bên, toan tấn công ba người từ hai phía. Con cự xà nhô hẳn lên, khiến nọc kim của Xa Tiểu Ly bắn ra như mưa kim độc rơi xuống đầu ba người.

    Tuy nhiên Miêu Lãm không hề dựng lớp lá chắn bằng mặt đất. Mặt đất rung chuyển như sắp dựng lên nhưng kì thực chỉ một mũi thổ kiếm đâm thẳng lên, chọc thẳng vào giữa bụng con cự xà. Y hô lớn một tiếng :
    - Phòng !
    Các mũi kim độc tua tủa rơi xuống chỗ ba người, không hiểu sao chạm vào vị trí cách ba người chừng một gang tay đều bật lại, rơi xuống đất. Những kim độc này chạm đất thì tan rã ra, để lại trên mặt đất những vệt độc đen thui. Con rắn nào xui xẻo dính phải kim độc đều lập tức giãy giụa rồi vong mạng.

    Còn nói về con cự xà, bị thổ kiếm của Miêu Lãm dựng lên đâm đúng chín nhát trên thân, đau đớn quá, lật mình sang bên. Xà vương nữ Xa Tiểu Ly rít lên một tiếng, phi thân từ từ hạ xuống đất. Miêu Lãm bắn liền mấy chục chỉ Bách hoa lên thân cự xà. Cự xà uốn mình tránh, nhấc đuôi lên cao, quất mạnh liên hồi vào không trung. Miêu Lãm đứng trên kiếm, vừa phải mang theo mình A Kiều và Lệ Kiều, vừa phải thọ địch hai bên. Một bên Xa Tiểu Ly không ngừng xuất kim độc, một bên cự xà dùng đuôi quất vào không trung. Gió quất đập vào mặt y không ngừng mạnh như lốc. Y vừa phải duy trì phòng bảo vệ, vừa phải dùng Bách hoa cực lạc chỉ và Hoa lạc kiếm để tấn công lại. Chẳng mấy chốc mồ hôi của y chảy đầy trán. A Kiều thấy vậy liền nói :
    - Lập tức thả bọn muội xuống.
    Miêu Lãm chần chừ. A Kiều không suy nghĩ nhiều, lập tức nhảy xuống. Lệ Kiều nhảy xuống theo. A Kiều và Lệ Kiều đứng trước mặt Xa Tiểu Ly. Xa Tiểu Ly cười gằn. Bộ dạng ả vẫn vô cùng xinh đẹp, thân hình bốc lửa bị bộ quần áo ướt mồ hôi ôm sát vào thân. Ả lên tiếng :
    - Kiều muội, vẫn khoẻ chứ ?
    Lệ Kiều lanh chanh lên tiếng trước :
    - Hôm trước ngươi tìm đến chúng ta nói A Kiều gặp nguy hiểm, hóa ra chỉ định dùng bọn ta để kiếm A Kiều dùm ngươi.
    Xa Tiểu Ly cười khanh khách, đáp :
    - Tiểu muội này thông minh lắm. Xà nương là quân vô dụng, đào tạo ra loại vô dụng như A Kiều ngươi, dám ăn cắp lại thánh vật của bổn môn.
    Ả dừng lại, yểu điệu vuốt tóc, phong tư vẫn vô cùng mĩ miều nhưng ánh mắt thì độc ác vô ngần :
    - Ả cướp được linh châu, biết Miêu Lãm chưa chết, nhất định sẽ trở về tìm y. Ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, giả một kế hoạch nhỏ. Vốn dĩ ta toan dùng xà nhi để giết con bé vướng víu như Chung Lệ Kiều ngươi, nhưng Miêu Lãm bảo vệ ngươi. Chỉ thoạt thấy y không giết xà nhi là hiểu y còn nặng tình với A Kiều, do đó ta chỉ cần làm ngư ông đắc lợi, giả một kế hoạch nhỏ, kêu bọn ngươi đi tìm, bản thân ta thì bám theo.
    Ả cười tươi như hoa, cánh tay hơi cử động. A Kiều thét lên :
    - Cẩn thận !
    Nàng và Lệ Kiều ngã ra sau tránh kim độc của Xa Tiểu Ly. A Kiều kêu lene :
    - Xa Tiểu Ly, ngươi dám huỷ hoại xác của thánh nữ sao ?
    Tiếng Xa Tiểu Ly cười khanh khách nói :
    - Thánh nữ à ? Ta khinh. Ngươi có biết năm xưa Xa Tiểu Ngọc bị ta sát hại không ? Ả Xà nương đem linh hồn ngươi về áp vào xác Xa Tiểu Ngọc, khiến ả sống lại, ngươi biết ta hận ngươi đến chừng nào không ? Dù khuôn mặt ngươi không còn giống Xa Tiểu Ngọc nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy ngươi là ta nhớ lại chuyện xưa. Đừng trách Xa Tiểu Ly này vô tình.
    Ả xuất thủ tiếp, nhằm thẳng A Kiều tấn công.
    Nguyên lai xà tộc vốn có nhị thánh nữ : Xa Tiểu Ngọc và Xa Tiểu Ly. Xa Tiểu Ngọc là biểu tỉ của Xa Tiểu Ly, vốn dĩ sẽ trở thành Xà vương nữ. Nhưng sau khi Miêu Lãm tấn công vào xà động, giết chết Xà quân. Không lâu sau y trở lại cướp Xà linh châu. Xa Tiểu Ngọc trong lúc đó cũng bị sát hại. Cả xà tộc đều cho rằng Miêu Lãm là kẻ giết chết thánh nữ, trong lòng hận vô cùng. Xà nương tôn Xà Tiểu Ly làm Xà vương nữ, rồi không biết từ đâu đem về một linh hồn nữ, cho vào vỏ xác của Xa Tiểu Ngọc để lại. Mất mười tám năm tu luyện, Xa Tiểu Ngọc lột xác, trở thành Xa Tiểu Kiều. Trong những năm đó, Xa Tiểu Kiều luôn được Xà nương dạy dỗ để đi tiêu diệt Miêu Lãm, còn Xa Tiểu Ly trở thành nữ vương. Xa Tiểu Kiều có được xác của Xa Tiểu Ngọc, cũng có được công lực của nàng ta.
    Đến hôm nay mọi chuyện cuối cùng mới hé mở. Xa Tiểu Ly vì ghen tị với Xa Tiểu Ngọc, đã nhân việc Miêu Lãm đến, giết luôn Xa Tiểu Ngọc rồi đổ tội cho Miêu Lãm. Việc làm của ả trời không biết, đất không hay. Ả cho rằng có thể thoát được khỏi Xa Tiểu Ngọc, nào ngờ Xà nương lại đem Tiểu Kiều về, khiến Xa Tiểu Ngọc hồi sinh.
    Xa Tiểu Ly kể lại cho A Kiều nghe rành rọt trong lúc vẫn không ngừng tấn công nàng. Mưa kim độc của ả không ngừng nhắm thẳng về phía A Kiều. A Kiều vốn chịu ơn của xà tộc, không hề muốn giết ai trong xà tộc. Nàng chỉ tránh né chứ không động thủ. Nhưng chuyện của Xa Tiểu Ngọc hé lộ khiến A Kiều vô cùng phẫn nộ. Nàng dốc toàn lực đấu với Xa Tiểu Ly, chiêu nào cũng toan lấy mạng y.
    Xét về võ công, Xa Tiểu Ngọc cao cường hơn Xa Tiểu Ly ba phần. Xa Tiểu Ly trời sinh tư chất kém cỏi, chỉ giỏi sử dụng độc kim, biến hình không được. Bù lại ả là kẻ độc ác, toan tính và cũng cực thông minh. A Kiều thực ra chỉ có được bảy phần công lực của Xa Tiểu Ngọc, do đó so với Xa Tiểu Ly là cân bằng. Hai người cũng quá thấu hiểu nhau, thành thử giằng co một hồi lâu vẫn không phân thắng bại.

    Phía còn lại là Xà nương trong lốt cự xà vẫn đấu với Miêu Lãm. Xà nương có sáu trăm năm công lực, lại hiện nguyên hình. Tuy mụ bị thổ kiếm của Miêu Lãm đâm bị thương nhưng sức lực vẫn còn hết sức hùng mạnh. Còn Miêu Lãm chưa hồi phục hoàn toàn công lực sau hai năm nửa xuất hồn, lại thêm bôn ba tìm A Kiều, cùng đấu với cả xà tộc nên không thể đạt bằng năm xưa. Miêu Lãm tuy chiếm tiên cơ hơn một chút, song để tiêu diệt hoàn toàn Xà nương thì còn cần thời gian.

    Chợt sự biến xảy ra.

    Xà nương há to miệng. Miệng mụ như một cái vòi rồng, cuốn tất cả mọi thứ vào bên trong. Miêu Lãm sắc diện thay đổi, hạ kiếm xuống, chống kiếm xuống một phiến đá, giữ trụ để không bị hút vào. Đàn rắn bị gió cuốn vào miệng Xà nương, như rơi vào một cái hố đỏ lòm sâu hoắm. Những tiếng phì phì không ngừng vang lên. Xà nương ngậm miệng lại rồi mở tiếp ra, sức hút trở nên mạnh hơn. Xa Tiểu Ly không dám đấu tiếp với A Kiều nữa, trụ xuống để chống lại hấp lục của Xà nương. Ả quát lớn :
    - Xà nương ! Ngươi làm gì vậy ?
    Xà nương không đáp. Mụ gia tăng lực. Bụng của mụ bắt đầu to dần lên. Sức hút mỗi lúc một mạnh hơn. Thậm chí Miêu Lãm cũng cảm thấy gió đang cuốn mình đi. Y cắm mạnh kiếm xuống sâu hơn nữa. Kiếm bạc ngập nửa vào trong phiến đá, rung rinh tựa như muốn bị cuốn. Toàn bộ đàn rắn đã bị hút vào, đất đá xung quanh bị vòi lốc cuốn bay vào theo. Bụng của Xà nương to trướng lên. Xa Tiểu Ly giữ trụ, hét lớn hơn nữa :
    - Ngừng lại ! Ta bảo mụ ngừng lại.
    Xà nương liếc cặp mắt dọc của mình về phía Xa Tiểu Ly, ngậm miệng lại. Sức hút giảm dần. Xa Tiểu Ly nhếch mép cười :
    - Được rồi, ả đần độn Xà nương ngươi...
    Ả chưa kịp nói hết lời thì Xà nương đã mở miệng ra. Xa Tiểu Ly chỉ kịp kêu lên một tiếng « A » lớn rồi cũng bị cuốn vào miệng Xà nương mất tích. A Kiều và Lệ Kiều hét lên. Cả hai nàng cũng bị hút vào cái miệng khổng lồ kia. Miêu Lãm di động nhanh như chớp, dùng hết sức lực lao về phía hai nàng, ôm ngang eo cả hai. Rồi y lập tức kéo cả hai về phía thanh kiếm. Cả ba đi ngược lại sức hút mãnh liệt của Xà nương, mỗi bước chân như bị kéo ngược về sau. Miêu Lãm vận hết sức bình sinh, chạm được vào thanh kiếm. Y giữ chặt thanh kiếm, còn A Kiều và Lệ Kiều ôm chặt y. Mọi thứ rùng rình dưới chân hai người, chực như muốn bay thẳng vào miệng Xà nương.
    Bụng Xà nương phình lớn lên gấp bốn. Mụ hít một hơi chân khí, dùng hết sức hút mạnh. Miêu Lãm cùng nhị Kiều dùng hết sức bình sinh giữ chặt kiếm, cố trụ lại. Hai bên giằng co suốt gần một nén nhang, cuối cùng Xà nương đành dừng lại. Ả uốn mình như để tiêu hoá toàn bộ những gì mình vừa hút vào. A Kiều tái mặt, nói nhỏ :
    - Là Hấp công đại pháp. Những gì Xà nương vừa hút vào sẽ bị mụ hấp thụ thành của chính mình.
    Miêu Lãm cau mày. Y đã nghe nói đến loại tà công này. Nhưng thực không ngờ Xà nương có thể học được, hơn nữa còn dám giết cả Xà tộc và Xà Tiểu Ly.
    Sự biến chưa dừng lại. Xà nương bắt đầu co rút nhỏ lại. Miêu Lãm rút kiếm bạc, lập tức xuất thủ. Nhưng một quầng sáng lớn ngăn y lại. Y đưa tay che mắt, không chậm trễ xuất một chiêu Bách hoa cực lạc chỉ. Nhưng chỉ lực của y như bắn vào không khí. Quầng sáng vụt tắt. Xa Tiểu Ly xuất hiện, nở một nụ cười nanh ác. Miêu Lãm và nhị Kiều thảnh thốt kêu lên :
    - Xa Tiểu Ly ?
    Xa Tiểu Ly cười, nói :
    - Sai ! Ta chính là Xà nương.
    Ba người lập tức hiểu chuyện. Hấp công đại pháp của Xà nương đã đại công cáo thành. Mụ đã hấp thụ hết mọi thứ mụ hút vào. Giờ trong người Xà nương là công lực của mười vạn xà yêu và của cả Xà vương nữ Xa Tiểu Ly. Miêu Lãm lùi lại, đẩy nhị Kiều về sau lưng, che cho hai nàng. Xà nương quắc mắt lên, quát lớn :
    - Vô ích thôi, hôm nay cả ba ngươi phải... CHẾT !
    Ả vừa dứt lời, một luồng mưa kim độc đã đổ xuống đầu ba người. So với kim độc của Xa Tiểu Ly, kim độc của Xà nương nhỏ hơn nhưng sức mạnh lớn hơn rất nhiều. Miêu Lãm lập tức hô to :
    - Phòng !
    Tuy vòng bảo vệ đã được lập lên, nhưng không ngừng rung lên sau mỗi trận mưa kim độc. Đôi mắt tuyệt đẹp của Xa Tiểu Ly – lúc này là Xà nương loé lên một tia độc ác. Ả gia tăng yêu lực. Miêu Lãm cố hết sức gia tăng linh lực. Bất ngờ bốn bàn tay của nhị Kiều đưa lên. Hai nàng vận hết công lực chống đỡ bức tường bảo vệ. Miêu Lãm mỉm cười nhìn hai nàng. Dường như mọi hiểm nguy đều biến mất trong ba đôi mắt ấy, chỉ còn lại sự tin tưởng. Xà nương thấy vậy, gia tăng yêu lực hơn nữa.

    Bất thình lình bụng ả nhói đau rồi một tiếng bùng lớn.

    Có cái gì đó phát nổ trong bụng ả. Ả đau đớn rú lên, ôm bụng nằm trên mặt đất.

    Lệ Kiều nhảy lên, sung sướng nói :
    - Cuối cùng đã chịu nổ rồi !
    Hai người còn lại quay lại nhìn nàng. Lệ Kiều hào hứng giải thích :
    - Ban nãy khi A Kiều đấu với Xa Tiểu Ly, muội đã lén ném Bộc hoả dược lên người Xa Tiểu Ly. Thứ Bộc hoả dược này do sư phụ muội tạo ra, xưa nay muội chưa từng dùng. Thứ này sau một nén nhang sẽ tự động phát nổ.
    Xà nương đã hấp thụ Xa Tiểu Ly vào trong người, dĩ nhiên hấp thụ luôn của Bộc hoả dược mà Lệ Kiều lén cài lên người Xa Tiểu Ly. Bộc hoả dược vào trong bụng ả, đến thời khắc tự động phát nổ. Xà nương ôm bụng, lết dần về phía miệng hoả hồ. Lệ Kiều kêu lên :
    - Đừng cho ả chạy thoát.
    Ba người đuổi theo Xà nương. Miêu Lãm niệm :
    - Triệu !
    Tức thì máu từ các vết thương của Xà nương thoát bay lên không. Đó là Cửu Cửu Đoạt Huyết Chú, cũng là thứ đã tiêu diệt được Xà quân. Xà nương rú lên. Máu của mụ bay lên. Mụ dần trở lại nguyên hình. Chiếc đuôi rắn hiện ra. Xà nương lăn lộn trên mặt đất, nét mặt vô cùng đau đớn.

    Bất ngờ A Kiều lao ra che trước mặt mụ :
    - A Miêu, xin huynh tha cho bà ấy.
    Miêu Lãm ngừng niệm chú. A Kiều nói tiếp :
    - Dù sao bà ấy cũng từng là nghĩa mẫu của muội. Giờ bà ấy đã sắp hiện nguyên hình, công lực cũng đã mất, bà ấy không làm hại ai được nữa rồi.
    Miêu Lãm cau mày, hạ tay xuống. A Kiều nhìn y cảm kích, rồi quay lại phía Xà nương, hốt hoảng hỏi :
    - Bà không sao chứ ?
    Xà nương lắc đầu, thở hổn hển. Bà ta cố chống tay xuống đất. Bất ngờ tia độc ác lại phát ra trong mắt bà ta. Xà nương rít lên :
    - Ta chết cũng bắt ngươi lót xác !
    Dứt lời đuôi bà ta cuốn chặt lấy chân A Kiều, kéo nàng cùng mình rơi vào miệng Hoả hồ. Sự việc xảy ra quá nhanh, Miêu Lãm không kịp ngăn cản. A Kiều kêu lên một tiếng, thân mình rơi thẳng xuống Hoả hồ. Miêu Lãm không chần chừ, lập tức phi thân lao vào Hoả hồ cùng.

    Lệ Kiều hét lên lập tức theo chân Miêu Lãm nhảy xuống miệng vực:
    - Hai người tính bỏ lại ta một mình sao?

    Lửa bùng lên, khè lên một mùi khét buốt óc. Gió nóng tốc vào mặt như những con dao mới được rút ra từ lò rèn. Một màu đỏ vàng đen đúa bao trọn lấy ba con người nhỏ bé.

    Tiếng đá lở lầm rầm trong lửa. Tiếng sùng sục của dòng nham thạch đang cuồn cuộn chảy. A Kiều chới với rơi xuống dòng nước tử thần, cố với lấy tay của Miêu Lam đang chìa ra.

    Miêu Lãm phi kiếm, ngự kiếm lao vun vút như thiểm điện.
    “Roẹt”
    Xà nương thét lên một tiếng vang trời, oằn mình thật mạnh, thân bị chặt làm hai khúc. Phần đầu rơi thẳng xuống hòa hổ, phần đuôi tung lên cao. A Kiều ngã ra khỏi đuôi của Xà nương, theo đà ngã theo ả xuống hỏa hồ.

    Miêu Lãm bặm môi, vận khi, cố lao nhanh hơn nữa. Y với được A Kiều, ôm trọn lấy nàng. Ngự kiếm dưới chân y vụt phóng, tay phải y đỡ lấy Lệ Kiều. Ngự kiếm bị sức nóng của hỏa hồ, không thể bay lên được nữa. Thoáng chốc cả ba lơ lửng giữa hỏa hồ, chỉ cần sẩy chân ắt không toàn mạng.

    Miêu Lãm vận công lực, làm thành một vòng lực bao quanh ngự kiếm, giữ cho ngự kiếm không bị rơi xuống, cũng cản trở được một phần ảnh hưởng của hỏa phong đang luân chuyển trong hỏa hồ. Mồ hôi chảy dài trên trán y, hai hàng lông mày nhíu lại, hơi thở đã có phần mệt nhọc.

    A Kiều lo cho y, lập tức lên tiếng:
    - Thả muội xuống. Muội đứng được.
    Y nghe lời A Kiều, để nàng đứng trên ngự kiếm. Lệ Kiều cũng đứng xuống cạnh y, lấy vạt áo lau mồ hôi cho y.
    Nhìn cử chỉ ân cần của Lệ Kiều dành cho Miêu Lãm, A Kiều bỗng mỉm cười, niềm vui tỏa ra từ ánh mắt nàng.
    Nhưng rồi nàng trở lại thực tại, ngước mặt lên trời để tìm đường ra. Nhưng A Kiều chỉ thấy lửa và lửa. Lửa bốc thành nhiều ngọn, lúc thành khói đen, lúc bùng lên dữ dội.
    Một tiếng nổ lớn lại vang lên, trời đất rung chuyển, đất khô cằn rơi như thác đổ. Nham thạch ào ra từ những hốc trên vách đá, hơi nóng xóa nhòe hình ảnh của không gian.

    - Tâm của hỏa hồ đã nổ. Phải ra khỏi đây.
    A Kiều thốt lên.
    Miêu Lãm lập tức chạy tới bên nàng:
    - Mau bám vào người ta, chúng ta ra khỏi đây.
    A Kiều lắc đầu:
    - Sức nóng của hỏa hồ quá nặng, ngự kiếm không thể bay ra được.
    Y đáp suy nghĩ:
    - Ta còn cách khác, ta sẽ đưa hai muội ra ngoài.
    - Cách gì?
    Dứt lời một ý nghĩ bỗng chạy qua đầu của A Kiều, ánh mắt của y làm nàng khựng lại:
    - Huynh định…
    - Phải.
    Y đáp dứt khoát.
    A Kiều lập tức lùi ra xa:
    - Không được, tuyệt đối không được. Huynh định huy động tiên khí, dùng di hình đại pháp biến ra ngoài? Không được. Tiên khí của huynh đã cạn kiệt vì giao đấu với Xà nương. Nếu đưa hai chúng ra ngoài, huynh sẽ kiệt lực mà vong mạng.
    - Ta làm được, ta sẽ không sao.
    - Huynh đưa Lệ Kiều ra ngoài đi. Để muội ở lại đây. Dù gì muội đã chết rồi, chết thêm một lần cũng không sao. Nếu chỉ đưa Lệ Kiều ra ngoài, huynh sẽ không sao.
    - Không được. Ta không để muội chết.
    - Muội không phải là người. Muội là một con rắn. Hãy để muội chết đi, biết đâu kiếp sau muội sẽ được làm người.
    Lệ Kiều nãy giờ nghe hai người lời qua tiếng lại đã hiểu ra sự việc, lập tức nàng ta cũng đứng cách xa Miêu Lãm :
    - Hai người không quyết được để tôi quyết. Lão Miêu, huynh đưa cô ấy ra ngoài. Muội sẽ ở lại. Cô ấy đã từng chết. Vậy giờ để muội chết.
    Miêu Lãm lắc đầu :
    - Ta sẽ không để ai trong số các muội chết.
    A Kiều lại bên Lệ Kiều :
    - Không phải cô muốn có huynh ấy sao. Giờ tôi chết đi, cô sẽ không phải san sẻ huynh ấy nữa.
    Lệ Kiều cương quyết :
    - Cô chết rồi huynh ấy sẽ nhớ cô. Nếu như sống với huynh ấy rồi để huynh ấy ngày đêm nhớ đến cô, tôi thà rằng tôi là người chết, là người được huynh ấy nhớ tới. Hơn nữa, Chung Lệ Kiều không muốn mắc nợ ai cả. Mười tám năm hai người đi tìm nhau, giờ được toại nguyện, sao còn phải nhường cho tôi ?
    A Kiều thở dài, biết không còn cách nào lay chuyển Lệ Kiều, liền nói với Miêu Lãm :
    - A Miêu, có câu này muội muốn hỏi huynh.
    Y nhìn nàng, chờ đợi.
    A Kiều nói :
    - Vì sao huynh yêu muội của kiếp này ?
    Y đáp :
    - Vì muội là A Kiều.
    Dường như nàng chỉ chờ có thể, liền nhoẻn miệng cười.
    - Nếu như muội nói với huynh, có một người khác cũng là A Kiều, thì huynh tính sao ?
    Miêu Lãm ngơ ngác, không hiểu ý của A Kiều.
    Nàng nói rõ hơn :
    - Huynh nói Lệ Kiều giống muội, từ ngoại hình đến tính cách đều giống muội. Điều đó là hiển nhiên, vì cô ấy chính là… kiếp sau của muội.
    Lệ Kiều ngạc nhiên đến cực độ :
    - Cô nói sao cơ ?
    A Kiều nhắc lại từng chữ :
    - Tôi nói cô là kiếp sau của tôi, kiếp trước cô là Lăng Tiểu Kiều.
    Lệ Kiều mở to mắt:
    - Làm sao có thể như thế được?
    A Kiều nói:
    - A Miêu, hôm đó rời khỏi huynh, linh hồn của muội thực chất không về địa phủ. Muội đã bị bắt lại, bị giam giữ. Trong tình thế đó, vì giữ lời hứa với huynh, muội đã tự tách mình làm hai. Phần nửa của A Kiều đi đầu thai chính là Chung Lệ Kiều. Còn phần còn lại là muội thì bị Xà nương ép nhập vào thân xác của Xà Tiểu Ngọc. Vì thế nên chỉ mới 18 tuổi muội đã thành một Xà yêu có công lực thượng thừa. Linh hồn của muội nhập nhằng giữa quá khứ và hiện tại, lúc nhớ lúc không. Có lần muội đã tách hồn đi tìm huynh, nói với huynh đừng đi tìm muội nữa. Nhưng sau đó Xà nương lại khiến muội hồ đồ, lại bắt muội đi giết huynh.
    Nàng ngừng một lát rồi nói:
    - Muội chỉ là một phần hồn rất nhỏ còn kí ức của A Kiều. A Kiều thực sự chính là Lệ Kiều. Vậy hãy đưa cô ấy ra ngoài đi.

    Miêu Lãm nhìn A Kiều. Giọng điệu của nàng chẳng có gì là lừa y cả. Nhưng thời gian gấp rút, y không còn tâm trí phân định đúng sai. Quyết định nhanh chóng, y liền bảo:
    - Thôi được. Ta tin muội. Ta sẽ đưa Lệ Kiều ra ngoài.
    A Kiều vui mừng, mỉm cười nhìn y.
    Miêu Lãm quay sang Lệ Kiều :
    - Ôm lấy lưng của ta, dùng thắt lưng buộc chặt vào người ta
    Lệ Kiều ngần ngại hỏi lại :
    - Nhưng…
    - Không nhưng nhị gì nữa, ta bảo muội làm sao thì muội làm vậy đi.
    Y nói như ra lệnh. Lệ Kiều thường ngày bướng bỉnh nhưng y biết chỉ cần y to tiếng, nàng sẽ lập tức làm theo.
    Quả nhiên Lệ Kiều tuy không bằng lòng nhưng cũng làm theo lời y.
    Đợi Lệ Kiều bám thật chặt, y nhìn A Kiều, ánh mắt rất da diết.
    - Ta sắp đi khỏi. Cho ta ôm muội một lần cuối được không ?
    A Kiều gật đầu, bước vào vòng tay y.
    Nào ngờ y siết nàng thật chặt.
    A Kiều mở to mắt. Bấy giờ nàng mới nhận ra mình quá ngây thơ, y không tự dưng đổi ý một cách đột ngột như thế. Ra là y muốn lừa nàng.
    Lệ Kiều cũng nhận ra điều này, nhưng nàng đã bị buộc chắc vào người y, không thể thoát ra được.
    Y trầm giọng:
    - Chúng ta cùng ra ngoài.
    Nhị Kiều hoảng hốt, hét lên :
    - Không, không !
    Y mím môi, vận khí.
    Một vầng sáng lòa lên bao trùm lấy ba người.

    « ẦM »
    Hỏa hồ nổ tung, khói bốc nghi ngút.


    (Hết Chương 14 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 15)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Ái Tầm Kiều (Chương 15) (Tác giả: Keaz)

    ÁI TẦM KIỀU

    Tác giả: Keaz
    E-mail: N/A
    Truyện sưu tầm từ TàngThưViện.com
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.

    Chương 15: Thấu Chân Tình








    - A Miêu, tỉnh lại đi.
    Lệ Kiều lay mạnh y, A Kiều bụm miệng để không nấc lên.
    Lệ Kiều quay sang phía nàng :
    - Huynh ấy là thần tiên mà, không chết được đúng không ?
    A Kiều trơ ra, không trả lời câu hỏi của Lệ Kiều, rồi nàng cúi gằm mặt xuống.

    Bỗng một thứ ánh sáng dịu nhẹ thoát ra từ người nàng. A Kiều chớp mắt, rút Xà Linh châu ra khỏi người, rồi đặt nó lên người y.

    Vừa gặp y, viên châu đột ngột phát sáng rực rỡ. Nhị Kiều che mắt lại, bị lóa bởi ánh sáng quá mạnh.

    Đến khi ánh sáng đó dịu đi thì cũng là lúc y có hơi thở.
    Miêu Lãm thở đều, rồi mở mắt trong sự vui mừng tột độ của nhị Kiều.

    Ba người nhìn nhau. Viên Xà linh châu sáng lấp lánh. Quầng sáng do Xà linh châu tạo ra không còn lớn như ban nãy, mờ dần rồi trở thành một quầng sáng nhỏ bao quanh viên ngọc. Ánh sáng của ngọc toả ra cũng không còn mang mầu xanh len lét đầy tà khí như trước kia. Màu ngọc tuy xanh nhưng ánh sáng rất trong trẻo, còn toả ra hơi ấm dễ chịu. Cả ba đều ngạc nhiên trước sự thay đổi kì diệu này của Xà linh châu. A Kiều là người lên tiếng trước nhất :
    - Hình như... Xà linh châu này..
    Miêu Lãm chau mày, xoay xoay viên ngọc trong tay. Giọng y trầm hơn hẳn :
    - Ta từng nghe nói Thiên giới có viên Thanh long châu, vốn là của Thanh Long.

    Thế giới khi được tạo ra đã xuất hiện bốn linh vật : Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước. Truyền thuyết rằng bốn linh vật này đã góp công giúp Kim đế kiến tạo nên Nhân giới. Trong cuộc chiến đầu tiên giữa Thiên giới và Ma giới, bốn linh vật này đã trở thành bùa trấn yểm cho con đường nối giữa Nhân giới và Ma giới. Sau đó một trận đại hồng thuỷ lớn đã phá tan cánh cửa trấn yểm này. Tứ trấn toan chống lại. Thủ lĩnh của Tứ trấn Thanh Long thần trong lúc cố gắng trấn cửa đã bị đánh bật long châu ra khỏi cơ thể. Vì mất long châu, Thanh Long thần đã bị dòng nước khuất phục. Mất Thanh Long, tam thần thú còn lại cũng không còn đủ sức chống trả dòng nước. Đại hồng thuỷ nhờ vậy mà phá vỡ cửa trấn yểm, đồng thời mở đường cho yêu ma vào được Nhân giới.
    Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước tuy thất bại trong việc giữ cửa trấn yểm nhưng do công lao nên cũng được độ kiếp trở thành tiên, từ đó trở về Thiên giới. Còn Thanh long châu không thể tìm thấy ở đâu, lưu lạc trong Nhân giới hàng ngàn năm qua không có tung tích.

    Thanh long châu sau khi bị đánh bật ra thì ra lọt vào tay Xà tộc. Xà tộc dùng Thanh long châu nên đạt được địa vị to lớn trong Ma giới, võ công cũng tăng lên đáng kể. Có điều Thanh long châu do bị nhiễm yêu khí quá lâu, ánh sáng mờ ảm, toàn bộ viên ngọc cũng nhiễm tà khí. Trải qua nhiều đời, Xà tộc và toàn thảy những người thuộc tam giới đều không còn biết đó chính là Thanh long châu nữa.

    Cho đến hôm nay, Thanh long châu được hấp thụ máu của cả ba người, được thanh lọc tà khí, trở lại như xưa. Miêu Lãm lại vốn xuất thân từ Thiên giới, nên Thanh long cảm ứng được linh lực của y, giúp sức cho y, khiến y có đủ sức cứu cả Lệ Kiều và A Kiều ra khỏi hoả hồ.

    Thanh long châu trở lại bình thường hoàn toàn, là một viên ngọc xanh biếc nằm trong tay Miêu Lãm. Dù viên ngọc không phát sáng nhưng y cũng cảm nhận được sức mạnh của nó ẩn tàng, tựa như thần long ngủ say. Y nắm chặt tay. Giờ Thanh long châu không còn là mối quan tâm hàng đầu của y nữa.

    Y nhìn sang phía A Kiều và Lệ Kiều. Hai người nhìn nhau. Ban nãy trong hoả hồ, cả hai nàng đều đã minh bạch mọi chuyện. Lệ Kiều nhè nhẹ đưa tay lên chạm vào tay A Kiều. Những mảng kí ức truyền vào óc nàng một cách đầy đủ nhất. Nàng nhắm mắt lại, rồi khẽ mở mắt ra. A Kiều cũng làm như vậy. Bàn tay nàng không còn lớp vảy rắn nữa. Thanh long châu được thanh lọc, đồng thời cũng thanh lọc luôn cả tà khí trong cơ thể nàng. A Kiều vốn là một phần linh hồn của A Kiều kiếp trước bị Xà nương cố tình ghép vào thân thể của Xa Tiểu Ngọc. Vì vậy trong nàng vẫn có tà khí của xà yêu. Giờ tà khí đã bị thanh lọc hoàn toàn, A Kiều đã trở lại làm người.

    Lệ Kiều khẽ buông tay. Tất cả kí ức đã trở về bên nàng. Nàng ôm lấy A Kiều. Cả hai đã trùng phùng. Bất ngờ nàng lên tiếng :
    - Đông Hoàng !
    Miêu Lãm giật mình, hỏi lại :
    - Đông Hoàng làm sao ?
    Lệ Kiều lắc nhẹ đầu, chau mày đáp :
    - Người đã giam giữ linh hồn của bọn muội, thi triển pháp thuật để muội quên đi tất cả, đó chính là Đông Hoàng, cũng là người huynh đã gặp khi giết Triệu Hồn hai năm về trước.
    Miêu Lãm mở to mắt, chợt minh bạch tất cả.

    Sở dĩ Tiểu Kiều chết là do năm xưa Triệu Hồn mượn hồn con người. Nhưng y không thể hiểu vì lí gì hắn có thể vượt qua lưới phép và trận đồ y đã dựng lên để bảo vệ Tiểu Kiều. Nếu có sự nhúng tay của Đông Hoàng vào thì y hoàn toàn có thể hiểu được.

    Đông Hoàng là người của Thiên giới, theo Minh ước không được trực tiếp can thiệp vào chuyện ở Nhân giới và Ma giới. Ông ta cũng không thể làm hại dù là con người hay yêu ma. Có điều nếu chỉ cách mà không trực tiếp làm thì hoàn toàn được.

    Miêu Lãm ôm ngực. Y đứng bật dậy, gào lớn lên :
    - Đông Hoàng ! Mau ra đây ! Ta biết chắc chắn ông ở gần đây !
    Ánh mắt y chứa đầy giận dữ. A Kiều và Lệ Kiều ở gần y bao năm nhưng chưa từng thấy y giận dữ đến thế. Y túm lấy kiếm bạc, hướng lên trời chém mạnh một cái. Kiếm khí như muốn xé rách bầu trời ra làm đôi. Y liên tục gào lớn, kêu tên Đông Hoàng.

    Cuối cùng Đông Hoàng cũng thực sự xuất hiện. Vẫn dáng vẻ tiên phong đạo cốt đó, nhưng đôi mắt của ông buồn bã cùng cực.

    Miêu Lãm lao lại chỗ Đông Hoàng, túm lấy cổ áo, ánh mắt giận dữ chiếu thẳng vào Đông Hoàng. Đông Hoàng ngoảnh mặt sang bên, cố tránh ánh mắt ấy. Miêu Lãm hạ giọng, nói :
    - Được, ông nói đi ! Vì sao ông lại giết A Kiều ?
    Đông Hoàng thở dài, nói :
    - Vì ông... Hoa tướng.
    Miêu Lãm gằn giọng :
    - Ta đã nói ông không được phép can thiệp vào chuyện của ta kia mà ?
    Đông Hoàng giằng tay Miêu Lãm ra, nói lớn :
    - Nếu ta không giết A Kiều, ông sẽ phạm vào luật trời, phạm tội với Kim đế. Ông sẽ phải chịu trừng phạt. Trừ phi A Kiều cô nương chịu hạn đó cho ông, giảm dương thọ của mình vì ông, tội lỗi của ông sẽ được tha thứ.
    A Kiều và Lệ Kiều đến lúc này mới hiểu lý do. Hai nàng nhìn nhau. Đông Hoàng nói tiếp :
    - Nhưng ông đã biết sai mà không chịu sửa. Ông muốn đi tìm A Kiều ở kiếp sau. Nếu chuyện tình của hai người tiếp diễn lại thì Kim đế sẽ trừng phạt dữ dội hơn. Lúc đó, cho dù A Kiều kiếp sau có chết thì Hoa tướng cũng phải chết.
    Miêu Lãm hét lên cắt lời :
    - Đông Hoàng, đủ rồi ! Ta không cần nghe ông nói nữa.
    Đông Hoàng không ngừng lại, tiếp tục nói :
    - Ta thi triển pháp thuật lên người A Kiều cô nương chẳng qua cũng chỉ muốn ông không tìm được cô ấy. Ta hoàn toàn không có ý hại cô ấy. Ta không ngờ A Kiều cô nương lại tự xé linh hồn, rồi một phần linh hồn lại bị Xà yêu lợi dụng.
    Cuối cùng nhị Kiều đã hoàn toàn minh bạch. Đông Hoàng vẫn chưa ngừng lại, tiếp tục nói :
    - Thời hạn chín chín tám mươi mốt năm của ông đã đến rồi, Hoa tướng. Chỉ cần một bước nữa thôi ông sẽ được trở về Thiên giới. Ông vốn không phải người của Nhân giới...
    Kiếm phong của Miêu Lãm xé gió bay tới. Đông Hoàng không né tránh, tiếp tục nói :
    - Chuyện tình của các người sẽ không có kết quả. Nếu ông không chịu chấp nhật buông tay và trở về, Thiên lôi oanh đỉnh sẽ giáng xuống, Hoa tướng sẽ bị giết, phải gia nhập luân hồi, chịu đủ tám mươi mốt kiếp đau khổ. Các người không có kết quả đâu !
    Miêu Lãm thét lên :
    - Đủ rồi !
    Có được Thanh long châu, sức mạnh của Miêu Lãm tăng lên so với trước hàng chục lần. Đông Hoàng trông tránh né, hứng chọn kiếm chiêu. Kiếm phong đập vào thân Đông Hoàng. Ông ta ngã ra sau như diều đứt dây, miệng phun ra một búng máu lớn. Máu dính ướt đầm cả bộ râu. Đông Hoàng không ngại, gượng đứng dậy, tiếp tục nói :
    - Đằng nào cũng không có kết quả... Đừng sai lầm nữa.
    Miêu Lãm lạnh lùng giáng xuống một kiếm nữa. Cả A Kiều và Lệ Kiều đều đồng thanh hét lên :
    - Đừng giết y !
    Miêu Lãm ngừng kiếm. Kiếm khí chạm đến thân Đông Hoàng thì tản mác ra xung quanh tất cả. Nét mặt Miêu Lãm tựa như lãnh đạm vô tình, nhưng một giọt nước mắt chợt rơi xuống, lăn dài trên kiếm bạc. Cây tiêu ngọc rơi khỏi ngực áo Miêu Lãm, lăn lăn trên mặt đất đến chỗ Đông Hoàng. Đông Hoàng cầm lên, nét mặt tràn đầy đau khổ. Ông vuốt nhẹ dọc theo thân cây tiêu, thì thầm :
    - Đông Lệ. Thì ra huynh vẫn còn giữ món quà ta tặng huynh.
    Miêu Lãm buông kiếm. Y quỵ xuống. Y ngẩng lên nhìn Đông Hoàng cầm Đông Lệ trong tay. Miệng y hơi mấp máy, nói rất nhỏ :
    - Đương nhiên, ta vẫn không thể quên rằng người bạn duy nhất của ta ở Thiên giới.
    Y bất ngờ đứng dậy, bước lại gần Đông Hoàng :
    - Nhưng ta đã chán ghét Thiên giới rồi. Ta đã chán ghét sự gò bó và lạnh lẽo của Thiên giới rồi.
    Y hơi mỉm cười, quay lại nhìn A Kiều và Lệ Kiều, nói :
    - Ta vốn dĩ là kẻ cô độc, nhưng A Kiều đã khiến ta sống có ý nghĩa hơn. Vì vậy ta sẵn sàng vì nàng mà chịu Thiên lôi oanh đỉnh, gia nhập luân hồi chứ không trở về Thiên giới.
    Đông Hoàng kêu lên :
    - Hoa tướng, như vậy là ngu xuẩn.
    Miêu Lãm cười ha hả. Y quay người lại, hướng về phía Lệ Kiều và A Kiều. Y dang tay ôm lấy hai nàng vào lòng. Tiếng y tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm :
    - Ngu xuẩn thì đã làm sao? Chỉ cần được ở bên người mình yêu, những thứ khác không quan trọng. Kì hạn đến, ta sẽ đối đầu. Dẫu là sống thêm một giây, một khắc, đó cũng là phút giây hạnh phúc.
    A Kiều và Lệ Kiều nhìn nhau, rồi bất thình lình cùng lên tiếng :
    - Phải. Nếu có Thiên lôi oanh đỉnh, cả ba chúng ta sẽ cùng chết, cùng nhập luân hồi. Rồi sau đó chúng ta sẽ lại đi tìm nhau, như kiếp này.
    A Kiều lém lỉnh nói thêm :
    - Trải qua tám mươi mốt kiếp đau khổ...
    Lệ Kiều nối lời :
    - Dù đau khổ đến mấy vẫn ở bên cạnh. Thà làm uyên ương không làm tiên.
    Cả ba bật cười ha hả. Rồi cả ba đứng lên, bỏ đi. Chỉ còn lại một mình Đông Hoàng. Ông cầm Đông Lệ trong tay, bất giác cảm thấy lòng trống trải vô cùng. Ông nhìn theo bóng ba người bước đi, trong lòng xuất hiện những cảm giác kì lạ. Ông là thượng tiên, là con trai của Kim đế chí thượng của Thiên giới, là người vô dục vô sở cầu. Nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng lúc này khiến Đông Hoàng vô cùng đau đớn. Ông hết nhìn Đông Lệ lại nhìn bóng của ba người kia.

    - Thà làm uyên ương không làm tiên...
    Bất ngờ Đông Hoàng cười, cười như chưa từng bao giờ được cười.

    Ông đứng dậy. Ông đã biết mình phải làm gì.


    (Hết Chương 15 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 16)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Ái Tầm Kiều (Chương 16) (Tác giả: Keaz)

    ÁI TẦM KIỀU

    Tác giả: Keaz
    E-mail: N/A
    Truyện sưu tầm từ TàngThưViện.com
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã sáng tác truyện.

    Chương 16: Ngũ Lôi Oanh Đỉnh






    Miêu Lãm dựng lại ngôi nhà cho ba người chung sống. A Kiều nhanh tay cắt lá làm mái. Lệ Kiều thì mải may rèm cửa. Gió phơ phất len qua những kẽ cây, cất tiếng xào xạc đùa tán lá. Nắng chiếu chênh chếch một màu vàng nhạt trên nền đất. Chiều thu êm ái dần trôi.

    Bất ngờ một tiếng sấm dậy lớn. Một tia chớp xé nát bầu trời. Miêu Lãm nhảy xuống. Lệ Kiều buông kim bước ra. Ba người nhìn nhau, rồi nắm chặt tay nhau. Cái gì tới nhất định sẽ tới. Một tiếng sấm dậy đì đùng lớn nữa. Trời đang quang đãng bỗng nổi sấm chớp, đó chính là điềm báo hạn định đến.

    « Bùng ! »

    Tia chớp đầu tiên đánh xuống sân, khoét trên mặt đất một cái lỗ sâu hoắm. Miêu Lãm ôm nhị Kiều vào lòng, hướng nhìn về phía trước. Dường như không có chút lo lắng nào hiển hiện trên khuôn mặt y. Y hít một hơi dài, quay sang nhìn A Kiều và Lệ Kiều. Cả hai mỉm cười đáp lại. Họ tỏ ra không quan hoài. Thiên lôi oanh đỉnh sắp bắt đầu.

    « Đùng ! »
    « Đùng ! »
    « Đùng ! »
    « Đùng ! »
    « Đùng ! »

    Ngũ lôi oanh đỉnh lần lượt đánh xuống. Sức nóng của Thiên lôi oanh đỉnh khiến mọi vật xung quanh đều như muốn tan chảy ra. Miêu Lãm ôm nhị Kiều chặt hơn. Ngũ lôi sắp đến gần. Cả ba nhắm mắt lại.

    Bất ngờ một cái bóng xẹt ra đứng trước họ như thiểm điện. Cái bóng đó hứng trọn Ngũ lôi oanh đỉnh. Miêu Lãm nhướn mày, lập tức lao lại toan ngăn cái bóng đó. Nhưng đã trễ. Ngũ lôi oanh đỉnh đã giáng xuống người đó. Miêu Lãm hét lên đau đớn :
    - Đông Hoàng !
    Làn khói do Ngũ lôi oanh đỉnh tạo ra tan hết. Đông Hoàng nằm trên mặt đất. Thể xác của y hoàn toàn bị cháy xém. Cánh tay Đông Hoàng đưa lên, ánh mắt nhìn Miêu Lãm. Miêu Lãm quỳ sụp xuống, nắm lấy tay Đông Hoàng. Chỉ nghe Đông Hoàng thều thào nói :
    - Là ta đã có lỗi .... với A Kiều.... coi như ta dùng tính mạng....này xin lỗi... A Kiều...
    Miêu Lãm vội vã truyền tiên khí vào người Đông Hoàng. Nhưng Đông Hoàng xua tay nói :
    - Đừng cố nữa... Chỉ tổn hao...tiên khí... Hoa...tướng... Huynh mãi là... người bạn... thân nhất... của ...ta....
    Đông Hoàng chỉ kịp nói đến thế. Ông quay mặt sang bên, mắt nhắm nghiền lại. Cánh tay tuột ra khỏi bàn tay Miêu Lãm. Trên môi ông còn đọng lại một nụ cười mãn ý. Miêu Lãm gào tên Đông Hoàng trong đau đớn. Y cố gắng lay tỉnh Đông Hoàng, nhưng người bạn thân nhất của y đã mãi mãi ra đi. Y cuống quít tìm cách truyền tiên khí, tìm cách cứu chữa. Nhưng tất cả đã quá muộn...

    Nắng quái chiếu xuống sân vườn...
    Gió cũng như ngừng lại...

    Miêu Lãm lấy trong người Đông Hoàng ra cây Đông Lệ. Y đưa lên môi thổi. Tiếng tiêu da diết tan vào không khí, vang đến cả tam giới...


    ----- Bài viết này được keaz thêm vào sau 3 phút và 31 giây -----

    VĨ THANH


    Bà mụ bế đứa trẻ ra, nói với Miêu Lãm :
    - Miêu đại hiệp, là con trai.
    Miêu Lãm cười, đón lấy đứa trẻ. Đứa trẻ đưa những ngón tay bé xíu của nó lên u ơ khua trong không trung. Miêu Lãm cầm cây tiêu Đông Lệ đặt vào trong tã. Đứa trẻ chạm vào Đông Lệ, bất giác nhoẻn cười. Bà mụ cười cười hớn hở nói :
    - Miêu tiểu công tử khả ái, khoẻ mạnh. Mai này nhất định làm nên nghiệp lớn. Miêu đại hiệp, chẳng hay ông đã đặt tên cho Miêu tiểu công tử chưa ?
    Miêu Lãm cười. Y nhìn vào trong nhà. Cả Lệ Kiều và A Kiều đều mỉm cười gật đầu. Miêu Lãm nhẹ nhàng nhìn đứa trẻ, rồi nói :
    - Tên cuả con là Đông Hoàng.

    Hết
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 07-27-2009 at 01:24 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 2 FirstFirst 12

Tags for this Thread