CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Results 1 to 10 of 18

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,330

    Default Dặm Đường (18 Tập) (Tác giả: Thoong)

    DẶM ĐƯỜNG

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 1

    Anh thường gọi cho cô mỗi tuần 3 lần, vào những ngày chẵn buổi tối. Hai người toan tính dặn dò nhau, buổi tối bên này tức là buổi sáng bên kia. Những ngày đó chồng cô đều vắng mặt, cô sẽ nói chuyện thoải mái và dai dẳng hơn. Cho dù chồng cô có nhà đi nữa, nghe tiếng anh, lão cũng lịch sự hỏi rồi trao lại cho cô, nhưng như thế vẫn thấy lấn cấn. Điều này một lần được cô bấm nhắc khéo, nên anh nhớ, cứ y như thế mà làm.

    Anh luôn chờ tiếng chuông reo vài bận mới thấy cô nhấc máy. Bao giờ cô cũng nói a lô với giọng khàn khàn và anh hay đùa xin gặp một tên người khác. Hẳn nhiên là cô biết mười mươi anh gọi nên cũng trêu lại : ở đây chẳng có mụ nào tên như thế. Vậy là cả hai đều cười xòa. Vốn biết ngóc ngách ngọn ngành nhau nên lối nói tưng tửng làm cả hai đều thích thú.
    Anh lừng khừng nín lặng thì cô lúc nào cũng mở lời trước : có gì nói đi còn bày đặt mại hơi. Anh vẫn ti toe chọc : cơm nước gì chưa và cô bảo cơm nước gì giờ này. Và cô lại khoắng tùm lum lên : bộ lắm tiền xài không hết hả, sao gọi cù cưa, tốn kém chết. Bấy giờ anh mới tằng hắng hỏi thẳng cô : nhớ lắm hả. Dù xa xôi, anh cũng hình dung ra dáng cô vặn vẹo, trề dài môi nũng nịu : biết mà còn hỏi nữa.

    Anh lại chọc : nhớ thì làm gì. Cô có vẻ giận : làm gì được bây giờ, đàn ông các anh còn mằn mò này nọ tự thỏa mãn, chứ bọn này chỉ ấm ức ráng chịu đựng thôi. Anh chỉ vẽ cho cô : thử thọc đại vô ngoáy thì cũng thích vậy. Cô gạt phắt đi : đồ nỡm, ăn nói bậy bạ và anh lại dường như thấy cô nguây nguẩy, phụng phịu trước mặt.

    Cô ngắt lời anh : thôi, nói gì nói đại đi, không thì cúp cho đỡ tốn. Anh thách : cúp đi, nhưng có đời nào cô dám thực hành. Đợi cô sùng sùng thế rồi, anh mới đề cập chuyện đứng đắn : thế bữa nay em mặc món lót nào vậy. Cô lại nạt : hỏi tào lao, lót nào thì cũng là lót, mắc mớ gì hỏi cặn kẽ thế. Tuy vậy cô cũng kể cho anh : mặc cái món mỏng dểnh mỏng dảng ông mua cho, được chưa.

    Anh cảm thấy hài lòng vì ít ra cô luôn mặc những thứ anh mua sắm. Chả là anh dặn khi trao quà cho cô : em phải thay nhau mặc mấy thứ này để anh yên chí là lúc nào bàn tay anh cũng chạm vào các chỗ kín, quí nơi thân em. Cô nguýt anh một cái dài như quốc lộ từ nam ra bắc : đầu óc lúc nào cũng nghĩ càn nghĩ xuẩn. Thế nhưng, lẳng lặng cô rất nghe lời anh vì anh biết cô rất yêu anh.

    Chờ cho cô xuôi xuôi, anh hỏi : nhớ gì mà cứ dựng cổ anh dậy thì sức đâu chịu nổi. Anh kể những tối trước ngày gặp lại cô, lòng luôn nóng như lửa đốt, mắt mở thao láo, thức suốt có khi tới sáng, mệt mỏi. Cô lẳng lặng nhận lời trách cứ và bộc bạch : em nào hơn gì anh, cứ hau háu đợi để nghe anh gọi, chỉ sợ anh lơ là quên thì em hụt hẫng lắm.

    Anh hãnh diện vì được yêu, nhưng lại trêu : bởi vậy ở bên này anh phải kiếm một bà sơ cua chớ hổng thôi chịu gì nổi. Lần đầu cô nghe có vẻ chưng hửng, giận kịch liệt, nhưng khi nghe anh khề khà kể về cái bà mắc dịch nào đó thì cô vỡ ra là đang nói về cô, nên kêu nhèo nhẹo : ý, anh chọc em. Anh lại dồn cô thêm bước nữa : ở xa lơ xa lắc mà chọc sao cho tới, em làm như anh dài bằng mấy trăm cái sào nối lại không bằng. Cô lại kêu nheo nhéo trong phôn : nói chuyện với anh chán bỏ mẹ, em nói thiệt mà anh cứ nghĩ quắt quéo.

    Anh trở lại câu chuyện dang dở : sao, xa anh thì cây cỏ, trái củ thế nào, vẫn tươi tốt hay héo hết. Cô biết anh hỏi vớ va vớ vẩn nên kênh kiệu : hư hết trơn rồi, ai biểu. Anh vờ kêu than : thế thì bỏ mẹ rồi, chuyến này về, biết làm sao. Cô chẳng thương thì chớ, lại trách : ai biểu, có của chẳng lo giữ, nhông nhông đi miết thì nó hỏng, nó hư cũng đúng thôi.
    Anh càm ràm : thì anh đã giao cho em săn sóc, có tí việc không xong, anh chưa mắng là may, còn quay qua trách móc. Cô cười hề hề an ủi : nói vậy thôi, chứ không hề gì đâu, bầu bí hơi xụ mặt, song còn ngon lành lắm, cỏ nả cũng hơi khô hanh, nhưng nếu tưới tắm thì cũng còn mơn mởn.
    Trong đầu anh hình dung hai quả vú cô thuồn thuỗn như dáng trái bầu. Chưa chi anh đã nuốt nước miếng ực ực trong họng, cô hỏi : anh sao vậy ? Anh thành thực nhận tội : anh đang nghĩ tới hai quả bầu lủng lẳng trên giàn nên tưởng là đang mút miệng vào mi chúng nó. Cô phỉ phui anh : đầu óc bịnh hoạn, nhưng cô lại cười ti toe. Cô nói sút anh : thì cố về nhanh đi rồi em cho ngậm bầu ngậm bí.

    Anh lại căn dặn : hàng ngày thăm chừng cho anh, nếu thấy chúng nặng trĩu xuống thì lấy dây đai lại kẻo chúng xệ. Cô nhủng nhẳng : thiếu người sờ, chúng co lại chớ ở đó mà trĩu nỗi gì. Anh nói như ghen tương : ai biết chỗ ma ăn cỗ đó, chứ rồi bộ chồng em ngu lắm sao mà để yên, không xàm xỡ mó tay mó chưn vô.

    Cô nói như khai cung tỉ mỉ : lão cũng xun xoe chứ, song em kêu mỏi kêu mệt thì lão lại thôi. Anh phải giảng giải với cô : em làm thế là lạy ông tôi ở bụi này đấy, lão nghi hoặc thì hỏng hết. Cô gân cổ lên cãi : anh ở gần còn chẳng ăn thua nữa là ở mãi tít đâu đâu. Lão có ghen cũng chẳng lấy đâu ra đối tượng mà hục hặc.

    Cô với anh nói chẳng đâu vào đâu, vậy mà không gọi nhau thì không được. Có lần anh vờ làm già, không gọi gì hết, nửa đêm cô dựng anh dậy. Tiếng chồng cô mở lời, hỏi han rồi chuyển cho cô. Cô trách móc và tỏ vẻ quính sợ anh đau ốm gì nên phải gọi cho biết. Anh đắc ý, lại vờ vịt : người ta mạnh cui cui, bộ muốn trù ẻo chắc.

    Cô phải nói tới nói lui : ai biết, hôm rồi anh than buồn, khó ngủ thì tưởng anh đau. Còn anh khỏe thì tốt và thế là hai đàng nói nhăng nói cuội cả đỗi mới dứt. Anh hay đùa với cô vì quả thật anh nhớ cô da diết. Anh nghĩ giá mà y tế bên nhà khá hơn một chút, có lẽ anh tính chuyện về ở luôn vì sẽ có người chăm lo khi yếu mệt.

    Anh nghĩ đến việc phải vào các nơi chăm sóc mà chưa gì thấy buồn hiu. Anh có dịp vào thăm, thấy các ông các bà lẫn cẫn, xộc xệch trên những ghế, xe lăn, mũi dãi tèm nhèm mà lo chán mớ đời. Cứ sợ đến lúc mình cũng như thế thì ước mong chết quách cho rảnh. Anh đem lòng tiêu cực đó kể với cô, cô có vẻ xót xa, trách cứ anh nghĩ quẩn. Cô hứa chừng đó cô sẽ sang để lo cho anh, đừng vớ vẩn làm cô lo lắng.

    Tình cảm á đông khiến cô không muốn nghe biết những điều cho là nói gở, nhưng anh trái lại chạm vào thực tế thì có ngại chi phải dấu quanh co. Cho nên, ngoài mặt thì cô làm như hờ hững nhưng lòng dạ lúc nào cũng đăm đăm chiếu về anh để thăm dò theo dõi.

    (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 09-22-2009 at 10:49 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #2
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,330

    Default Dặm Đường (Phần 2) (Tác giả: Thoong)

    DẶM ĐƯỜNG

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 2





    Anh nghe tiếng cô hỏi gay gắt : chớ anh còn đó hôn. Anh biết cô xi nẹc vì bỗng dưng anh không nói gì hết. Anh phải xì xào trả lời : không còn đây thì đi đâu. Cô có vẻ yên tâm, nhưng lại cau có : sao mới hỏi mặc lót liếc gì rồi nín thinh vậy. Anh xoay ý cốt để cô hài lòng : thì tại mắc tưởng tượng coi của nả em ra sao nên quên mất tiêu hết trơn. Cô ra vẻ trách : xí, anh mà quan tâm đến em, còn lâu. Chớ hổng phải đang nhớ tới ngực mông mụ nào khác rồi xí xọn nói cho em “ xương “ hả.

    Anh cười khục khục : mèng ơi, em nói chi lạ. Nhớ thì anh nhận nhớ có sao đâu. Bộ em hổng cho anh tưởng tượng tới em một chút sao. Rồi cà kê dê ngỗng anh kể tỉ mỉ : có phải em vẫn quen thít chặt cái lót để nén cho đôi vú em sừng lên rồi kêu ngộp thở. Anh nhắc bao nhiêu lần rồi, phải nới dây lỏng lỏng một chút cho vú hô hấp, dáng nó mới no, cột nó như cùm thì vú nào hổng teo hả cưng.

    Anh nghe rõ tiếng cô “ xí “ dài ngoằn. Anh cảm thấy vui vì chạm đúng ổ con nòng nọc. Anh nghe tiếng cô í á trong máy, anh hỏi : sao rồi, khi không kêu eo éo vậy. Anh hình dung hay là chồng cô mới về, thấy vợ động tâm nên đang nhồi hai trái banh làm cô chí chóe. Anh đem điều này ra hỏi, cô thở từng hơi lên, nhõng nhẽo : nghe anh nói em ngộp chớ bộ. Em đang nhớ tới cử chỉ anh lúc gần em.

    Tự dưng anh thấy xót xa : trời đất, sao em hứng bất tử vậy. Rồi làm sao hạ hỏa khi mà anh mắc kẹt chưa về. Tiếng cô nghe thiết tha : bởi, em mới chết lên chết xuống. Ai đời, nhìn thấy em là anh hốp ta hốp tốp, em thở không ra hơi, chừng anh buông ra em bèo nhèo, bẻo nhẻo hết trọi.
    Tôi đía vô : vậy rồi em thích hay em giận. Cô chối bay chối biến : ở đó mà thích, người ta có hai cái vú làm kiểng, anh bóp bể nát và nhăn nheo, xấu xí hết trơn, còn ưa với ưng chi nổi. Anh làm lành : anh biết lỗi mà, thế nên sau đó anh bợ cả hai vú cưng mà liếm la liếm lết cho nó giãn nở ra còn chi.


    Anh nghe rõ tiếng cô lấy hơi lên, rặn từng chữ : anh bóp đã oải, liếm còn oải hơn, hai vú em mà anh làm như cục bột nhồi kinh thiên động địa. Anh hứa dứt dạt : được rồi, kỳ này dìa anh hổng động tới chúng nữa, chỉ năn nỉ cưng bạch cái xú ra cho anh dòm đỡ ghiền thôi.

    Cô lăng xăng cướp lời anh : ai cấm anh đâu nà, nựng thì cũng dìu dịu thôi, còn liếm thì cũng sơ sơ là được, ai đời anh láu táu như con nít làm em ớn. Anh nói : bình thường anh cũng cố giữ bình tĩnh cưng à, nhưng khi thấy ba cái thứ lăng nhăng em bày ra, anh quên mất tiêu. Anh chộn rộn lo bưng chúng ngay sợ em đổi ý.

    Cô hứ cô háy, trong phôn nghe lụp cụp. Kế đó tiếng cô sang sảng : tội nghiệp hôn, vậy rồi giờ anh tưởng tượng thấy nó ra sao. Anh a hèm coi bộ chờ thấm mới kể : anh thấy hình như hai cái núm vú lâu không bị anh ngậm chắc là trở lại màu hồng chớ không còn xám nâu như trước. Cô bật cười khoái chí : anh làm như có thần nhãn hổng bằng, ở bển mà nhìn thấu tới bên nây. Tuy vậy anh nghe rột rẹt nên hỏi : chớ em làm gì đó. Cô nói đang kéo vú ra coi anh đoán có đúng không.

    Anh nghe lỗ tai u u như đang áp nhĩ vô vỏ ốc tai tượng, tiếng rất xa xăm và lâu chi lâu khiếp. Anh nôn nóng hỏi đại : coi soát rồi chưa mà hổng cho anh biết nó sao rồi. Cô cười lạch bạch : nó nở bự xộn, anh ơi, hai quầng nổi hạt hết trơn, còn cái núm sao cương cương nhức nhối.

    Đột nhiên, một bàn tay anh bóp vò vò trong không trung, anh nghe cô la : ý nhột. Anh càng bóp xiết bàn tay, thấy cô như đang xục xịch trước mặt anh. Anh bỗng thấy thở khò khè, cô phải lên tiếng : khi không sao anh thở ì ạch vậy. Anh thú thực với cô : tại anh đang nghĩ bóp vú em nên anh bắt run.

    Cô cũng nhao nhao theo : chèn ơi, hèn chi em cũng tức ngực quá. Bóp nhè nhẹ thôi anh, em đau. Tiếng cô kêu như tiếng con mèo, bị phá mà cố lẩn quẩn bên chủ. Anh mút mút miệng nghe chách chách, cô hỏi tút suỵt : chớ bộ anh đang nghĩ là nút vú em đó hả. Anh lụng bụng đáp : chớ còn gì nữa.

    Cô thở ra, hèn chi mà cô nhớ đời nhớ kiếp anh đến quên luôn chồng. Anh ì ọp nút, bú, dù cách xa nghìn dặm mà cô cũng thấy hai đầu vú cương phình. Cô vẫn nói với anh, nhưng nạnh người, chìa cao vú ra để anh bú cho căng. Anh lọp xọp nút và thở ra thở vô đứt quãng, cô phải cản : từ từ thôi, đừng nôn, bứt hơi mệt lắm.

    Anh nói ngọng nghịu : anh chỉ bú được một bên thôi, còn bên kia em măn phụ cho anh một chút. Cô thấy đòi hỏi của anh kỳ cục, nhưng cũng làm. Cô kéo trệ cái xú xuống để hai vú lòi ra, rồi đoán chừng anh đang bú nút cái nào còn thì cô măn cái vú đang để trống.

    Hai người chơi cút bắt như thế thiệt lâu, cô sợ anh trả tiền viễn liên nhiều nên can : thôi, bú rờ vậy đủ rồi, để lần khác. Anh nào chịu nghe nên cứ nút oàm oàm. Cô vừa thương vừa tội nghiệp nên uốn éo như anh đang hiện diện bên cạnh. Cô cũng tưởng tượng anh đang rúc mặt vào giữa rãnh vú cô, lúc la lúc lắc hun hít và làm tầy huầy hai cục vú nẩy nẩy.
    Cô nhớ lúc anh gần cô, mặt lì lì và hớp tớp như sợ cô trốn. Anh tháo bung cái nịt vú mà cũng chưa hài lòng. Anh dứt liệng ra giường rồi đè cô lăn chiêng ra nệm. Anh bóp ghịt hai vú thành cục, thành lọn và trây môi, trây mũi lên làm cho hai núm sửng cứng đanh. Anh hun, anh hít và làm cô chóng mày chóng mặt vì vần hai cái vú nháo nhào như nghịch bột.


    Khi anh thả cô ra thì cô ngất ngư luôn, mắt nổ hoa đốm, tai ù ù, miệng khô đi vì lợn cợn. Cô thường trách anh : làm như ăn cướp. Vú mớm mà anh coi như mớ thịt ba chỉ, xóc lọn thấy ể. Anh cười khì khì nhận lỗi : tại anh ham mà em. Cô nói : thì biết anh ham, nhưng từ tốn đã sao, ai thoát khỏi tay anh mà sợ.

    Anh thong thả kể lể : vú đàn bà thì anh thấy hoặc nhìn trộm cả trăm lần, nhưng cứ thấy em là anh nôn dữ tợn. Anh sợ chậm chạp rồi bú nút hổng bao lâu, uổng đi. Hơn nữa, trò chụp giựt ăn lén của người cũng sợ bị bắt quả tang nên bôc hốt nhặm lẹ, kẻo chả dìa thì hẫng.

    Cô cười rung cả người chê bai : đã chơi mà rét. Và cô hé lộ cho anh biết : bữa nào ổng đi là em đều hỏi nhóng hết trơn, nên đừng lo ổng về bất tử. Anh cứ yên tâm mà sờ, mà bóp, em tự nguyện để cho anh hả hê, đừng láu táu hư vú em hết. Càng ngày cô càng ranh mãnh, đón đầu đón đuôi, gài thế anh chồng để dâng cho người yêu khoái lạc.

    Anh hãnh diện, nhưng chút lương tri còn sót khiến anh phải ngăn chặn cô : em một vừa hai phải thôi, dẫu sao ảnh cũng có quyền, còn anh là người ăn ké, em đừng bên khinh bên trọng, coi hổng được.

    Cô xuống giọng tả oán : em biết hết, nhưng sao em thương anh hơn thương lão. Giá mà anh bằng lòng em có thể dứt áo ra đi với anh ngay. Xa anh em muốn điên lên nên cố tình phá thối để lão ghét mà xua đuổi em đi, đỡ ân hận.

    Anh choáng váng hét : chèn đéc, em chơi ngông vậy. Rồi anh ở xa, ổng hất em ra đường, anh liệu sao cho kịp. Cô hứ gằn giọng : em về bên chị ruột ở quê nhắn tin và chờ anh. Em sẽ làm cho anh nóng ruột phải vội về nẫng em đi, sang đó tha hồ em lo cho anh từ đầu đến cuối.
    Anh ghẹo giỡn : rồi khi anh chán, em sẽ tính sao. Cô long hai mắt lên thật dễ sợ, dọa : anh mà phản bội thì tôi xẻo, xẻo. Cô nghiến răng trèo trẹo khiến anh phát ớn. Sau đó anh phải vội âu yếm cô để xóa đi nghi ngờ lảng vảng đâu đó.


    Bây giờ nói chuyện qua phôn, anh càng thấm thía hơn tình cảm yêu đương cô dành riêng cho anh tự thuở giờ. Cô lại giục : sao im im nữa rồi. Bộ em nói khiến anh sợ hả. Anh phải hối hả nói ngay : đâu có, anh đang mạnh tay bóp em nè và anh lè phè kêu lên trong máy. Cô hòa nhịp theo anh : ừa ừa, em thấy rồi, anh đang mím môi nặn lòi vú em ra, phải rồi, hèn gì em thấy đau đau. Ý anh lại còn cắn đầu vú em nữa, nó sưng tấy lên nhức buốt, cắn nhè nhẹ thôi anh, em đau.

    Tiếng cô rền rền nghe u u như gió thoảng. Anh nhìn đồng hồ, hai người nói bá láp đã hơn 45 phút. Anh báo cô gác máy vì khuya rồi.

    (Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #3
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,330

    Default Dặm Đường (Phần 3) (Tác giả: Thoong)

    DẶM ĐƯỜNG

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 3





    Mỗi lần đấu láo với cô xong, anh không cách gì ngủ một lèo từ tối đến sáng. Anh vừa chợp mắt quãng 1 tiếng là như bị ai thôi thúc lôi choàng dậy. Thế là cứ nằm mở mắt ra đó, có khi vài tiếng, có khi tới sáng bạch luôn. Anh mệt mỏi vô kể, bận gọi sau anh trách cứ thì được nghe cô than : bộ anh tưởng em vui thú lắm hả. Anh mất ngủ thì em cũng mất ngủ gấp hai anh, bên này buổi chiều em nhắc anh thì bên đó là đêm, anh ọc ạch nhưng hôm sau còn ngủ bù, chứ em lại quay sang đêm tức thì ngủ nghê gì nổi.

    Cô nói nghe bắt tội : em nhớ anh bằng chết, anh không thương thì chớ còn trách em nữa. Anh nghe ra, nhưng vẫn rầy rà : nhắc thì nhớ anh chút chút thôi, còn để anh đánh giấc lấy sức, chớ mai kia về mà súng ống nghẹt nòng còn làm ăn gì được. Cô đang lụng phụng vậy mà cũng rúc rích cười xòa : súng anh trở ngại tác xạ còn lâu, có khi nó nổ liên thanh, em mới chết đứ đừ đó chớ.

    Đúng là yêu nhau ra rít có khác, nói năng gì rồi cũng tấp vơ quàng vơ xiên vào cái chỗ đó, thế nhưng nếu không đem việc trời ơi ra rủ rỉ với nhau thì còn biết nói gì nữa đây. Anh đến khổ sở vì trăn trở với hình ảnh cô.

    Nhắm mắt hay mở mắt thì lừng lững cặp vú cô cũng lồ lộ trước mặt. Mà đã thấy vú vê đố ai chẳng ngấp nghé muốn sờ. Cho dù xa cách nhau như hai nửa quả cam mà anh vẫn rành rành vê bưng cặp vú cô như những lúc anh về gần hay giống thời gian anh còn ở cạnh.

    Anh quen cô hàng chục năm rồi. Tình yêu đã nhuốm nhiều niềm vui cũng như trắc trở. Phải nói là cô rất liều, nguyên do cũng tại vì những sự giúp đỡ nhỏ nhoi anh đã làm cho cô. Dạo ấy, cô còn là nhân viên mậu dịch bán cửa hàng thịt. Dưới thời tem phiếu mà lọt vào được chỗ đó hẳn no. Chả thế mà trông người cô lúc nào cũng tươi cũng mướt.

    Các cô/bà mỗi ngày chỉ cần phân cho nhau vài lạng là đời lên hương, lên hoa ngay. Trong khi tiêu chuẩn ấn định theo thời hạn, thì các mợ đủng đỉnh bớt xén ào ào, dân cóc có điều kiện mua ngày này ngày khác, còn cán nhá mãi chất thịt cũng nhàm, phương chi lại phải chấp nhận bầy nhầy, bạc nhạc. Lắm hôm thịt ế cơ man, cô đem về mời lối xóm chí chát.
    Anh cũng được cô mời, anh lấy ý không có tiền, cô bằng lòng cho nợ chừng nào có thì đưa. Anh ỡm ờ ghẹo cô : nhỡ anh trốn thì sao. Cô phang luôn một câu : thì bỏ chứ sao nữa, mình có xuất vốn cóc gì đâu mà sợ lời với lỗ. Anh lại trêu : thế anh muốn mua thứ thịt khác thì cô có ưng cho nợ không. Cô biết ngay lối nói nỡm của anh nên thách thức : thứ gì cũng cho tất, kể cả mỡ lá, ba chỉ, thịt vai, thịt mông.


    Sau này khi đã thành quen, anh nghe cô kể mới tảng thần : bộ ông tưởng tui cục mịch lắm hả. Nói cho ông nghe, bọn hàng thịt chúng tôi không vừa đâu nhé. Bọn này đã từng thuê phim xem với nhau, đừng nghĩ quê mùa mà hố. Nói thật ông, bọn tui ranh mãnh cực, xem bọn tây bú mút nhau, cả bọn cũng hè bóp nghịch nhau, la làng la xóm chứ kém.

    Anh nghe mà hết hồn. Có một lần, tình cờ anh đến chơi nghe cô xối xào xào nước tắm, anh tế nhị ngồi chờ. Một lát, nghe cô xong, lạch bạch thấy cô tồng ngồng đi vào tỉnh bơ. Anh trố mắt nhìn, cô biện bạch : ai biết là có ông tới, ở nhà một mình, tui thường đi tắm rồi vào nhà mới tìm áo quần mặc.

    Đó là lần anh nhìn thấu trọn vẹn tấm thân cô. Chao ôi, vú lình xình nhúng nhính, nghe nằng nặng chẳng chơi. Những giọt nước quái ác lại bám nơi đầu núm, óng a óng ánh, khiến anh mất thở. Rồi còn cái rãnh khe đổ úp vào giữa háng cô nữa chứ, nó cứ như mũi tên có cánh hình sợi lông chim phất pha phất phơ ướt ẩm.

    Cô chẳng e dè, nầng nẫng bước khoan thai. Anh quay mặt đi sợ cô ngượng, cô lại kháy : tui không sợ, mắc gì ông trốn. Và rồi cô dõng dạc bảo anh : ông vào tui nhờ tí. Chả lẽ thân nam nhi chi chí mà lại sợ đàn bà, anh đánh bạo theo cô. Anh được dẫn vào buồng, cô nhờ anh tìm mấy món y phục trong tủ.

    Bữa đó, anh phải lấy giúp cô nào là xú, là xì, lại thêm áo này, quần nọ. Thứ nào cô cũng bảo bữa nay không hợp món đó, anh hồi hộp lo chồng cô về bất tử, nhưng cô đủng đỉnh mới lạ. Khi anh bạo dạn hỏi thì cô bảo : ổng đi lên kinh tế mới thăm bà con rồi. Đến đó, anh mới thấy yên lòng.
    Cô nhờ anh mặc yếm, mặc lót, anh loay hoay mặc chẳng vô, cô cười chê anh cù lần và chỉ vẽ cho anh làm hộ. Anh phải mặc cái xú mấy lần mới gộp vô cặp vú. Cô bảo anh sửa tới, chỉnh lui, mục đích để bầu xú ôm gọn lấy hai vú mới gọn. Hẳn nhiên là anh phải dùng tay nhét tới nhét lui, đàn hồi mớ mỡ lõng bõng mới chu toàn nhiệm vụ.


    Sang cái bước mặc xì cho cô mới khiếp. Cô ngồi uỵch ra giường, dạng tót hai chân ra nhờ anh thấm lau hộ nước. Anh bắt run, lập cà lập cập, cô chê : đàn ông mà lọng cà lọng cọng thì còn ra đếch gì. Cô phải chụp bàn tay anh giúi giúi vào, giặm giăm, miệng bảo thế này, thế này, anh mới loáng thoáng hiểu.

    Bữa đó, cô giữ anh ở lại mời cơm tối. Mấy lần anh xin về, cô không cho. Cô nhờ anh ở lại vì chồng đi vắng, cô ngủ một mình rất sợ. Anh nạnh hai đứa con trai để cô buông tha anh, nhưng cô bảo chúng còn nhỏ, lăn ra là ngủ như chết, tay nào vào nẫng mẹ nó đi cũng chẳng hay. Nài tới nài lui, anh phải chấp nhận, nhưng đòi ngủ với hai nhóc, cô cười bằng lòng.

    Hai người ngồi chuyện trò lâu lắc, mắt díu lại vẫn chưa dứt. Anh nại mai cô phải đi làm, cô bảo khỏi lo, mệt thì nhờ bọn nó làm hộ, bữa nào vần đổi công cho nhau cũng xong. Khuya lắm anh mới đi nằm, ngủ lăn ngủ lóc. Nào dè nửa đêm về sáng nghe ngực bị đè nằng nặng, mở mắt anh lờ mờ thấy giò cô đang gác chặn lấy anh.

    Anh hoảng hồn nâng đặt ra, cô tỉnh ngủ ra dấu anh đừng lên tiếng bọn nhóc thức. Xong cô ghé vào tai anh than thở : tui nằm bển thấy ma vô nhát, sợ quá phải tót sang đây. Nếu anh chịu, sang bển với tui, không thôi tui cứ ỳ ra đây một cục.

    Anh loáng thoáng trong đầu : cô chẳng sợ, mắc gì mình ngại. Vậy là hai người líu ríu dẫn nhau sang buồng kia. Cô vừa đi vừa kêu đau mỏi vì trúng nước sao đó. Rồi cô nhờ anh cạo gió. Cái này mới huyễn, chả biết cô bịnh thực hay giả, nhưng giúp người còn câu nệ nỗi gì.

    Cô nằm sấp cho anh xoa dầu và dùng cái thìa i- nốc cạo sột sột cho cô. Những lằn sẫm đen chạy dọc ngang trên lưng. Cô bảo anh phải cởi cái nịt vú ra mới cạo khắp được. Anh cun cút làm theo, hết thớt lưng thì cô lật sang nhờ cạo trước ngực. Anh nghĩ vú mớm cô anh đã dòm thấy rồi còn ngần ngại gì.

    Anh đường hoàng cởi phanh cúc áo cô và xoa dầu lên khắp ngực. Khi tay anh xoa vòng vòng lên đôi vú, anh nghe êm êm làm sao. Anh sững đi và cứ chỗ vú anh mằn xoa miết, cô chả phản ứng. Anh miết dầu rồi nhồi tròn tròn cho chất dầu thấm vào, hai cỗ vú cô xục xịch nổi chìm.

    Anh đè lên chỗ quầng nhấn bóp xịt xịt, cái núm lặc lè đưa cao nhọn hoắc. Anh la chọc giỡn cô : bà trúng gió kiểu gì mà hai núm vú cương cương ác ôn vậy mệ. Cô đon đả nói lại : ông mằn bóp hai vú tui cà xịch cà xạc biểu tui đừng cứng lên, bộ tui là sỏi đá chắc.

    Anh quên luôn chuyện cạo gió cho cô, chỉ dấm dớ nói vô : chỗ này gió hổng lọt vô được đâu, hổng cần cạo, để tui bóp cũng nặn lòi gió ra rồi. Thế là hai tay anh bám trọn hai vồng thịt vừa xoa, vừa day, vừa bóp. Hai vú cô nhồi làng xàng rồi nở phình lên láng coóng.

    Cô có vẻ thấm nên nhướn người lên, anh chăm chú bóp măn và cô lăn lộn ể ả. Anh bóp vắt một hồi thì rên ư ư, cô hỏi : sao rồi. Anh nói : giờ tới phiên tui nhiễm gió cũng nên. Cô cười hệch hệch, nhắc nhứ : có nhiễm chắc là mới chớm thôi, sẵn anh bôi dầu ở vú, anh ngậm đại cho dầu theo miệng vô ấm bụng chắc gió tan hết.

    Anh biết cô mở đường cho anh nên cắn răng bóp hai vú thắt dồn rồi tớp luôn mà nút bú nghe lọc xọc. Cô trân mình lên khen : anh bú coi ngon quá, nút sâu và mạnh vô, để còn sót chút gió nào anh lọc ra hết dùm tui.
    Nghe lời cô, anh bóp cả hai tay, còn miệng thì xủi xủi bú nút hết bên này sang bên khác. Hai đầu vú cô đanh lại, nước miếng ướt lùm xùm, anh nút nút rồi tha cái núm vú lên mặt, má anh cho cả cô lẫn anh sướng.


    Y như rằng, anh nghe cô rên : ui cha, anh bú nút hay thiệt. Vậy mà từ chiếu tới giờ bẽn la bẽn lẽn, tui tưởng anh là “ bóng “ chớ. Tự ái anh bị chạm mạnh, anh a vào cắn bú vú cô, trong khi bàn tay lòn luôn vô lưng quần cô mà vầy vò cái tam giác dấu trong đó.

    (Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #4
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,330

    Default Dặm Đường (Phần 4) (Tác giả: Thoong)

    DẶM ĐƯỜNG

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 4






    Mãi tới khi bàn tay anh đã chui tọt sâu dưới lưng quần và mấy ngón tay bắt đầu rọ rạy chiếm lĩnh con sò lông nhám nhúa mới nghe cô rọ rẹ la làng : ủa, gió ở đâu chỗ đó mà anh mò rị rạng vậy. Đang ngậm cái núm vú nhằn nhay trong miệng, anh phải nhả ra để nói cho cô hiểu : chớ em không nghe người ta nói bịnh chạy hậu hay sao. Hồi nãy anh cạo ở trên, bây giờ nó dồn xuống đây tá lả.

    Vừa nói anh vừa dùng ngón tay búng cái cục thịt lồi ở khe và cả cái phao câu ở sát mé trên của cái húm làm cô bẩy hẩy như bị ong chích. Anh nhón hai ngón tay chụp lấy cái hột thịt mà giựt lia lịa, còn nhấn tin tin lên cái hạt phao câu mà lắc như mưa làm cô càng la lên chói lói : sao anh xạo dữ, gió mà chạy hậu, có anh muốn chạy hậu thì có.

    Anh nạt cô : đừng la lối làm tui lo ra, phải để tui nặn cho tiệt nọc ba cái ngọn gió lang bang này kẻo nó hành cô chắc chết. Cô có vẻ lờ mờ hiểu ra, nên im re. Anh dùng đầu ngón trỏ mằn mò như người tìm mội nước rồi búng tách tách. Cái hột thịt xật xừ dưới ngón tay anh, cô phải nhướn nhổm lên mới chịu được cái ray rứt đang âm ỉ tràn vào lục phủ ngũ tạng cô.

    Anh thấy cô bật cong như cái ná thì vội hết day lại chà, cốt để bít con gió đừng cho nó chui trốn trong hang. Có lúc anh nắm giựt giựt như đè chẹn nó lại và cô phải kiễng hai giò lên mới hạ bớt cái rấm rức ở đâu trong đó. Anh vuốt rồi day, day rồi vuốt, hai cục thịt trật trầy dưới ngón tay anh, lựt xựt như xụn, gai gai như sạn, làm cô chỉ còn nước bưng mông mà rên y ỷ.

    Anh búng một hồi thì nước văng tung tóe, cô hoảng hốt hỏi cập rập : cái gì bể tùm lum vậy anh. Anh phải ấn ngón tay vô kềm và bít cho cái hạt đừng rung mà nói : tui nắm được cái gốc nên nặn khiến gió bể hết trơn, chắc cô sẽ nhẹ người thôi. Anh chỉ nghe cô càm ràm : ở đó mà nhẹ, tui thấy như mọi thứ đều bị anh bứt mẹ ra hết, nó thông thống như căn nhà bỏ không, làm tôi mệt cầm canh, cha nội à.

    Anh nói : loại gió nhập vô bà là thứ gió độc, không rà tìm mà nặn cho dứt nọc thì sao giảm cơn đau. Thôi được rồi, tui trục được hết đàm nhớt của gió rồi, giờ để tui bào chà cho nó êm êm lại. Chưa kịp đợi cô có ý kiến, anh đã dựng nghiêng bàn tay thành cái nạnh đặt ngám vô lỗ khe và đẩy tới lui như người ta bào nước đá. Cô cong người lên vì nó xốn và cấn, khốn nỗi cô càng cong thì hai cái hạt càng nổi dềnh dàng. Anh chăm chỉ như tay lục lộ gặp đoạn đường nổi cục, cố san phẳng rồi mới đổ dầu nhựa lên làm cô buồn bã hết tay chân.

    Cô phàn nàn : cha cạo gió và nặn tiệt gốc cỡ này chắc bà/cô nào để anh cạo xong cũng điếng hết trơn. Cô nói vậy mà nước vẫn văng tóe ra, dù không nhiều và mạnh như hồi nãy nhưng giờ lại đặc và sền sệt nhiều hơn. Anh nói cho cô yên tâm : đó tui bào láng te nên còn sót chút cặn nào nó ứ ra ráo nạo, hỏi nãy nó lỏng le, giờ thì nó keo đặc lại, cô thấy cái gốc thảm tàng trời chưa, ở đó mà phân bua với khiếu nại.

    Cô cố nén những cơn bưng bưng khó chịu mà phải ca cẩm thêm : cha bào kiểu đó thì tới nước lạnh cũng vón cục nữa chớ đừng nói tui. Cha kê cạnh bàn tay giống cái bay, cha rề rề chạy chỉ, mụ nội ai giữ bình tĩnh nổi. Anh cố nín mà cũng phải bật cười khà khà.

    Nãy giờ nếu có ai đứng ngoài nhìn thì hẳn thấy anh nếu không giống con nhái bén đeo trên mình con chão chuộc thì cũng giống con thằn lằn bám trên cái lá môn. Bởi anh đang nằm nghiêng một bên hông cô, đầu mặt đè lên tấm ngực trần, một nửa người gác lên phần hông cô còn miệng thì đang ngậm bú núm vú bên trái, một tay thì vê núm vú bên phải, còn một tay thì đang nặn cục gió.

    Anh loay hoay đè, mút, lôi, giựt làm cô xốn xang xẩu mình. Ở cái đầu vú bị mút vừa nhớm tê tê thì cái núm bị xe nghe rào rào cứng lại và chưa gì lại thấy ở dưới nhói một cái thất kinh. Đúng cha nội này có nghề gia truyền, cạo và bắt gió điệu đàng hết cỡ.

    Cô mấy lần muốn thú thực với anh : nói đừng cười chớ anh làm tui nứng quá. Nhưng cô lại ngại vì mắc cỡ. Anh trái lại, thấy cô xun xoe như mèo bị tạt nước thì cũng thử nghiệm coi những điều học lóm về tìm hiểu đàn bà tới mức độ nào nên vờ vịt như ngây ngây dại dại.

    Lúc mới bóp vú sơ sơ, anh đã không dằn được sự phá phách. Anh xe đầu vú cô như người xe vê thuốc lào. Cô lượn là vì nhột, vì sướng, vì nao nao, vì ngứa ngứa nên uốn cặp vú lình phình như phao. Đến khi cô rít rít hàm răng, anh xề miệng vô liếm và nút nút, anh thấy hai tay cô lập là như hát quảng. Cô múa lung tung rồi a ập vô tóc anh, tưởng cô thộp lấy mà giựt ra, ai dè cô xà xà tựa F-5 dòm thấy địch, cô ôm chầm lấy hai bên mang tai anh gặt lia gặt lịa, rên róng : ui, bú em sướng quá, ráng nút sâu cưng, cho em tới luôn.

    Anh tưởng cô nói giỡn nên nút đậm, ai dè cô lắc đầu anh như ê tô lắc miếng nhựa, cô gõ binh binh làm mũi anh ngập ngụa trong bầu vú, cô hét : bú mau, bú mạnh, bú dữ tợn cho em, nếu cần anh cắn luôn cũng được, sao nghe lần xần chỗ đó quá. Anh phải tăng tốc độ, bóp lòi cục hai vú ra mà đớp như điên.

    Lúc đó, cô chưa bị rà ở húm nên hai tay còn để không, quơ quơ, khi thì nện binh binh mặt anh vô vú, khi lại bợ giữ đầu anh vì anh say sưa gục luôn lên ngực làm cô ngộp ngạt. Cô chống khuỷu tay xuống nệm, bợ lấy đầu anh chẳng khác cái nạng giữ cho mé đầu hồi bị xụm tới nơi làm anh nhằn cái vú còn hơn con nít nghịch bú mẹ.

    Bây giờ, hai tay cô lo bợ mông nên đầu anh triền miên gối lên vú, ngực làm cô nhăn nhó như khỉ. Cô muốn lưu ý anh nâng bớt đầu lên để cô đỡ ngộp, nhưng tay anh mằn làm cô sướng tê gân khiến cô nói năng lộn xộn, không ra đầu ra đũa gì hết. Mà anh cũng kỳ, sờ thì sờ, móc thì móc, vuốt thì vuốt, day thì day, can cớ gì lại thọt vô trỏng khuậy tùm lum thì bố ai chịu nổi chớ.

    Cô đã bưng cao húm lên, kẹp chặt để giữ nguyên mấy ngón tay trong đó, vậy mà anh còn bạnh cằm rung ngón tay làm cô thành con dế bị ráy bằng sợi tóc, nghe lảo đảo, không nói sao trọn lọn nghĩa cái sự nứng từng từng. Anh móc mà còn lấy cùi chõ banh giò cô để không khép lại được, rồi anh xủi ọc ọc nghe mà ghê. Cái húm mà anh ví thử như miệng sành, miệng hũ gì không bằng, anh xóc còn hơn xóc dĩa, anh lắc còn hơn lắc bầu cua, cô nghe rõ mấy hột chạy ra chạy vô mà tức rực muốn ná thở.
    Sau cùng cô hết chịu nổi, phải nói van lơn như kiểu xin buông tha : thôi, đã đời rồi, tui kéo cờ hàng rồi, anh đổ bộ đại vô chiếm lấy thành đi, đừng lùng sục trong đó nữa. Anh tưởng tai nghe lộn nên hỏi lại, cô bực nên hét rinh : tui nói tui nứng quá xá đường đất rồi, tui muốn anh nắc tui, anh hiểu hôn. Anh phá riết làm sao tui chịu nổi.


    Anh vỡ lẽ nên dừng tay, chao ôi, sao mà nó giống bị nhúng trong chậu vôi đặc. Anh nhấc tay ra, từng dề nhễu gớm òm. Cô đổ uỵch xuống, dạng banh hai giò, thở rộn rã. Anh lăm lăm dòm làm cô sốt ruột thêm, cô nạt thực sự : phá người ta nứng muốn chết, còn làng xàng ở đó dòm. Tui nói tui muốn đụ, anh nghe ra chưa. Còn như anh lừng khừng tui đè đại anh ra mà nhét nó vô anh đừng nói tui hỗn.

    Anh nghĩ chắc mình đang nằm mơ vì nào anh dám ngỡ khi không lại được chơi cô ung dung kiểu này. Tuy vậy anh vẫn còn làm ra vẻ bị bắt buộc. Anh lình xình kéo hai giò cô gần lại mà phân bua : đây là cô biểu tui nắc cô, sau đừng vu vạ tui hiếp cô là tiêu dên đời tui nghen.

    Cô lại gắt : đụ thì nắc tới cho rồi, người ta nứng mà xàng xê thấy nực. Anh gác hai giò cô lên vai, tấn tới phía trước, thò hai tay lên bụm cặp vú rồi lao thằng nhỏ vô cái bụp mà hích tới hích lui rần rần.

    (Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 5)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #5
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,330

    Default Dặm Đường (Phần 5) (Tác giả: Thoong)

    DẶM ĐƯỜNG

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 5






    Cả cô, cả anh đều nghe rõ tiếng bép bép âm ỉ. Anh có mòi e ngại lỡ hai nhóc tỉnh dậy qua thấy về học lại chồng cô thì nguy, nhưng cô giặm ý vô : anh đừng lo, hai đứa giống hệt tía nó, ham ngủ hơn ham vợ, chả mà ngáo tui có lột quần dí húm vô mũi chả cũng hổng hay, có khi còn chép chép cái miệng như thấy tô bánh canh, hủ tíu gì đó.

    Anh đang nắc phạch phạch mà cũng phải ngưng vì bắt tức cười. Cô lại phân bua : nắc thì nắc, tui nói nghe thôi, mắc gì ngưng lại cha. Chưa gì cô bợ luôn hai mông đít anh kéo rị vô và xàng hai chưn kẹp chặt chịa, phụ đẩy anh hích tới hích lui mới xứng. Anh nghe khúc gân của anh ma sát dẻo nhẹo, ọc ạch trong cái lỗ há chầm dầm.

    Anh nổi cơn lên nên tạm buông hai vú ra mà chụp lấy cổ chưn cô bung thành cái nạnh và đâm còn hơn đâm ớt. Cô nghe nóng rát cay cay, quặn mình xoáy tròn làm anh hụt thở khen lấy khen để : bà chơi thiệt điệu, uốn éo kiểu đó mới sướng à đa.

    Cô im im, ráng gồng mình lắc lư, mắt chói chang tựa bị nắng táp, hai cái vú rùng rình, rùng rình. Anh la hoảng : mẹ họ, nắc đã cách gì, vậy mà cha nội lơ là bỏ vợ nhịn đói. Cô sợ anh xà lơ nên nạt : đéo đi tía, đéo đã rồi nói gì hãy nói. Anh ngầm nghĩ : con mẹ thiệt tục, đúng là thứ nứng lồn dầm dề.

    Cô làm dữ quá, nên cái húm cô đảo bừng bừng khiến anh thấy mê. Anh càng banh rộng hai giò cô để nhìn cho rõ cái miệng lởm chởm lông đang ngốn cây gậy thịt như thế nào. Bất giác cô lấy tay che che, anh hỏi lý do, cô chống chế : anh nắc mà lom lom dòm, dị hợm.

    Anh nói : có gì đâu, em kêu dị hợm. Nắc phải theo dõi coi tụi nó mút mát nhau ra sao mới hứng. Cô bĩu môi ra ráo hoảnh : nó ói nhớt nháp xấu xí tệ, dòm làm chi. Anh nói vô chi tiết cho cô nghe : chỗ đó có gì kêu xấu, đàn ông nào không lăm lăm chỉ muốn ghé vô thăm. Em coi còn gọn, chớ mấy mụ đầm ngó gớm tổ mà đàn ông vẫn nhào vô nữa là.

    Cô hoảng tiều kể tội anh : bộ anh chơi đầm rồi hả, sao biết. Mà đầm ở đâu để anh chơi. Anh vẫn cù cưa bào vô cái lỗ, banh hai giò cô để nhìn mãn nhãn rồi mới giải thích : ở đây mà có đầm nào, chẳng qua coi ghé ba cuốn phim mới biết.

    Cô có vẻ thích thú nên cố lắc hông để anh nắc đằm đằm mà hỏi thêm : anh thấy họ ra sao mà chê ỏm tỏi lên. Anh lơ là định lui, cô phải nhắc, anh mới khai ra : họ lớn con nên đồ nghề cũng bự, cái tai mu chè bè thấy mà ớn, nó như cái vách tai của mấy người lớn con, nó xoè ra muốn che lấp cái lỗ luôn. Cha nào muốn bú, phải nắm vạch như người bươi lá mới thấy cái khe, đã vậy chúng còn cạo nhẵn thin coi ô dề khiếp đảm.

    Rồi bỗng dưng anh như bắt trớn kể chi tiết : em biết hôn, lồn mấy mẹ tầm giầm như vậy, tưởng khó ai đụ cho mụ sướng tới nơi, vậy mà cái thằng đóng phin còn tàng trời hơn nữa. Cô có vẻ bắt chuyện nên nắc để nhắc anh mà hỏi lỏn lẻn : nó làm sao mà anh khen dữ vậy.

    Anh quậy khúc gân mấy vòng, quết éc éc cho cô đã rồi rỉ rả : mèn ơi, con nhỏ ngậm cho thằng chả nắc trong họng đã đời, chớ mà chừng nắc vô lồn mụ, con nhỏ kêu chí chá. Đĩ mà ra keo thì em biết chả nắc tới cỡ nào. Tự dưng cô rùng mình dữ tợn, nước ọc ào ào và chép miệng than : đụ vậy bể mẹ nó lồn người ta còn gì.

    Anh cười muốn đổ nhào xuống cô : ở đó mà bể, sướng thì có vì tui thấy con mẹ bưng phụ chả để dọng cum cum mụ mới ưng. Cô nũng nịu với anh : theo tui, cỡ như anh vầy đủ xài rồi, anh dọng cái nào tui cũng muốn rêm mình nữa là, anh còn bự xảng chắc tui chạy quá.

    Đúng là anh trúng số độc đắc, khi không được đụ cô mà còn được nói nhăng nói cuội mới đã. Cô thấy ngứa ngáy muốn tới nên phụng phịu dễ ghét : em chộn rộn rồi, anh nắc tới tấp vô cho em ưng. Anh biết cô căng thẳng vì nghe anh nói chuyện lồn bự nên anh để trả hai giò cô lên bả vai mà vội chụp lấy hai vú măn vò rồi nắc ạch đụi.

    Cô bẻ cao người lên, hai giò quạt đảo điên, có khi hai chưn quặp chắc cần cổ anh mà đón những có giập bừng bừng anh giáng xuống. Anh cũng sướng cực độ nên làm hai vú cô nhão nhoét và đâm lia lịa tới nơi. Đến khi cô la chói lói : má ơi, con sướng quá, nắc mau đi anh, em ra, sắp ra, muốn ra, đang ra, bể… bể… thì anh còn cố dọng thêm cả mấy chục hồi nữa.

    Cô trợn trạo ngáp ngáp như con cá bị liệng lên chỗ cạn, nằm im re cho anh dọng chết thôi. Hai giò cô mỏi thả rỉnh rang, anh bóp chặt vú, nắc uỳnh uỳnh làm chúng vắt vẻo như không dính vô đâu hết. Cô thở ào ào, anh nắc ham hố, cô ra rề rề mà anh cũng tiếp tục dọng. Cô há mồm, tay chưn mỏi rã nhưng anh vẫn còn trợn mày trợn mắt đâm chẳng chịu ngưng.

    Nói nào ngay, cô thấy sướng tột bực nên không cản. Anh bóp vú cô muốn thốn luôn mà sao cô thấy vui. Bởi vì cô biết đàn ông bóp nát vú là lúc họ sướng nhứt. Cô muốn dành cho anh quyền thụ hưởng tối đa. Anh bóp nặn cặp vú cô và nắc, nắc, nắc tới luôn rồi cũng gồng mình lên giúi khúc gân chết đứ đừ trong cái lỗ và rặn phì phì, cô nghe cái vòi gì nóng dữ đang xả sâu trong người cô.


    Anh mất hết sức, lọng cọng đổ ầm lên thân cô. Coi anh tội nghiệp làm sao, như đứa nhỏ bị me rầy khép nép. Cô thương yêu vuốt tóc anh, hỏi nho nhỏ : mệt hả. Anh gật nhẹ đầu, cô âu yếm khuyên : ngả lên vú em nghỉ chút đi, em chịu được, tại anh cố ráng quá nên mất sức.

    Anh ngoan ngoãn như con cô. Anh nghe cơn buồn ngủ ùa kéo đến. Anh phủ phục nơi hai vú, mặt đặt vô giữa rãnh thịt đầy ắp, êm, mềm, ấm và nồng mùi mồ hôi lẫn hương đàn bà. Cô vỗ nhè nhẹ lên gáy anh, miệng không phát ra tiếng mà anh như được ru bởi người mẹ.

    Bản năng tự nhiên khiến một tay anh mò tìm đặt lên vú cô, măn măn nhẹ và lim dim con mắt. Cô cũng ngập tràn tình mẫu tử nên thương anh như đứa con. Cô muốn ôm anh suốt đời để cả hai cùng chìm trong tình thương yêu sâu đậm.

    Anh nút nút cái miệng theo tập quán. Có lẽ tại sự măn vê vô thức của ngón tay anh nơi cái vú làm anh có phản xạ nghĩ mình đang ngậm vú mẹ. Điều này cô nghiệm thấy khi cô nuôi mấy con ngày chúng còn bé. Bây giờ, thấy cử chỉ anh, cô núng lòng, chẳng hiểu sao cô lại tự nói một mình : tội nghiệp chưa.

    Cô cảm thấy sự ướt át, nhớp nháp ở giữa háng, giá gì được đi gột cho sạch, nhưng lại sợ làm kinh động giấc ngủ mệt của anh, đành nằm im. Anh ngủ say, hơi thở mềm và thoang thoảng như ngọn gió, cô thấy nhột nhột nơi rãnh vú và hãnh diện về lòng mẹ yêu anh như con của mình.

    (Hết Phần 5 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 6)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #6
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,330

    Default Dặm Đường (Phần 6) (Tác giả: Thoong)

    DẶM ĐƯỜNG

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 6








    Cô nhìn anh nằm ngủ say sưa, hồn nhiên như một đứa trẻ. Cô thấy yêu anh vô cùng. Cô tự hào và hãnh diện trong vai trò một người chị, một bà vú, một người mẹ, đang lo cho con, cháu, em mình vừa bú no đang đánh giấc điệp vô tư. Cô thấy nhen nhúm một tình cảm dạt dào, tự hỏi tại sao anh không là chồng chị và chị không được là vợ anh, để ngày đêm hai người luôn bên nhau yêu đương ngào ngạt và tận cùng khoái lạc.

    Bây giờ anh nằm hiền lành quá, ngon lành quá. Bàn tay anh ấp lên vú chị, mấy ngón xun xoe vê vê cái đầu vú một cách vô thức. Miệng anh chóp chép như mút mát, như no nê, hồi tưởng lại cái núm vú mềm mềm vừa nhả mà tóp tép còn thèm.

    Chị hơi lách nhích người ra vì bị anh đè bên hông thốn quá, thấy anh ì xèo chị phải vội lấy tay xoa nhẹ đầu để anh yên chí là chị vẫn còn nằm bên mà ngủ tiếp. Chị lan man nhớ lại cử chỉ anh, một thứ cử chỉ đĩnh đạc, điềm đạm, rụt rè nhưng lại như ngọn lửa khò thiêu đốt tâm hồn chị chín đậm.
    Chị nhớ dáng anh thẹn thò khi vô tình thấy chị trần truồng lần đầu. Quả thật chị cũng nhận ra mình hơi thái quá, thế nhưng tánh chị vẫn vậy. Nhà chẳng có ai, chồng thì xà lơ xà bát, con đi học hết trơn, chiều ở quán về nóng nực, chị phải tắm táp chứ. Cập rà cập rập mấy khi chị nghĩ đến việc lấy xống áo, cứ lo đi vệ sinh, rồi rửa ráy, kỳ cọ luôn thể.


    Tắm táp xong, lững thững để truồng thế mới lo đi tìm đồ thay. Lắm khi nầng nẫng đi, nước nôi còn nhễu đầy khắp lối, nhưng mặc, ở riêng tư tự do và sướng thích đến vậy. Ngày trước còn cho cậu sinh viên thuê trọ, lắm hôm quen mui cũng cứ xuềnh xoàng, thằng bé nhìn thấy la tá hỏa : má ơi, bà ở truồng trước mặt con trai mới lớn, tui chịu gì thấu, lỡ tui đè đại bà ra thì sao. Chị cười hề hề nạt : nói tầm bậy, tao coi mày như con, đừng lộn xộn, chớ bộ rủi mày thấy má mày ở truồng rồi mày cũng muốn đè đại sao.

    Thằng nhỏ điếc đặc nhưng cố gân cổ cãi : bà già tui dẫu sao cũng là huyết nhục, còn bà người dưng, vú mớm để lòng thòng, tui đang thiếu như đèn sắp hết mỡ, bà làng xàng tui xốn xang, má ơi. Chị cười hề hề, vội lo bụm trên bụm dưới chạy tuốt. Thằng nhỏ sau đó hay cà kê giỡn hớt chị : tui hổng dè bà lớn tuổi mà còn ngon lành bộn. Cặp vú còn rểnh rảng cong lên, mông no tròn và cái đó coi láng lẫy hết nước.

    Chị phỉ phui nó : tầm bậy, tao mà nước nôi gì, chẳng qua lỡ bị mày dòm, ai biết đâu mày bỏ bữa học về sớm mà khép nép. Hồi đó, thằng nhóc học thì ít, theo mấy tay cò bán nhà đất thì nhiều, nên bỏ lơ việc học, suốt ngày hễ nghe ai gọi dông khỏi lớp liền. Nó thuê nhà chị để gần trường, ở mấy tháng chẳng trả xu teng rồi lặn mất. Chị cũng thí cô hồn cho nó, nghĩ bụng mày ăn của bà thì mày trả tới mấy đời lai kiếp cũng không hết.
    Từ ngày đó chị chẳng cho ai thuê nữa, thêm mệt người, chị để nhà trống ở cho khỏe. Chồng đi làm có lương, chị túc tắc trông vào mậu dịch nên cũng sống, thế nên càng phóng túng. Được cái anh chồng chả biết thuộc loại từng trải hay đần đần, chẳng bao giờ ngăn cản vợ. Bao lần chị nhông nhổng đi ngang chỗ anh, vú nhảy tưng tưng, mông rung bắt loạn, chị hích hích phía trước háng, nước văng tùm lum như chó vẩy đuôi, vậy mà lão chỉ liếc nhìn sơ rồi lại cặm cụi lo gì đó.


    Chị có vờ vịt nhờ lấy hộ cái áo, cái quần thì lão bảo tự làm đi vì lão bận. Chị tấn tới nhờ gãi hay cài hộ cái dải yếm hoặc kéo cái lưng quần thì lão chê : đàn bà lộn xộn, có bấy nhiêu làm cũng chẳng xong.

    Sau này nhà nước bung ra, cho phép làm ăn tự do coi như một nhánh của 5 thành phần kinh tế, chị bén nhạy thấy cái món quốc doanh trở nên ì ạch, cha chung không ai khóc, dẹp tiệm không biết lúc nào, cái nào xẹp thì xụm rồi, cái còn gắng gượng cũng đang có chiều hướng đi vào xộc xệch, sắp tiêu dên. Chị nhanh chân chạy xin nghỉ hưu non, vớ một món, về nhà quách. Từ giã quầy thịt, xa lánh mùi hôi mỡ, lòng lợn, chị về lo nội trợ cho chồng.

    Nhà ở cạnh một thắng cảnh du lịch, cậy chút lai lịch tốt, dựa vào thời buổi mở kế hoạch 2, kế hoạch 3, ở không mãi cũng chán, nên chị cong cớn ra chiếm đất đồi, mở quán giải khát bán cho du khách. Thời hé mở cửa, bà con không bị ràng buộc cơ chế, nên dốc lòng làm, ngày không đủ tranh thủ làm đêm, nên ai cũng thu nhập tăng, lương hướng nhỉnh lên và chế độ nghỉ dưỡng được bày ra để khuyến khích.

    Hằng năm, công nhân được cho đi thăm nơi này nơi kia, ùn ùn lớp lớp, đoàn nào cũng ghé thắng cảnh nơi chị bán. Có ngày mấy đám đến một lần, chị chạy như vịt, hàng hết vèo vèo, chồng phải chạy bắn khói lo cung cấp. Anh làm chân bảo vệ của thắng cảnh, vẫn ngồi nhờ cái ghế vải của chị lúc rảnh rang hoặc trưa vắng khách.

    Tỉ tê đấu láo thét rồi quen đậm. Anh độc thân nên làm việc được chăng hay chớ, lắm khi bận túi bụi, chị nhờ sai anh như người nhà. Anh cũng giúp bưng ly, dọn cốc, thu lon nhôm, vừa giúp chị tăng thêm thu nhập, vừa để chị bán mớ lon có thêm tiền. Có bữa khách quá đông, mãi qua trưa đậm mới cơm nước, chị mệt phờ, bảo anh cùng ăn cho vui. Cơm do chồng nấu, khệ nệ bưng lên đồi, chị ăn lúc nào thì ăn rồi lão tễnh.

    Anh chối từ mãi mới xuôi, ăn với chị cho tiện. Thiên hạ xầm xì, anh tỉnh bơ, chị cũng gác ngoài tai. Nhờ đó, chồng và anh được giới thiệu với nhau và lão còn vun quén để nhờ vả anh khi vắng. Nói mãi chuyện cũng cạn, chị tò mò hỏi anh về người yêu, anh chẳng dấu, có gì nói tất.

    Những lời thậm thụt như thế, dần dần chị có gì cũng tách bạch khai ra. Nào chuyện các bà mậu dịch thuê phim xem cười rúc rich, rồi xấn xổ đè nhau ra bóp sờ vung vít. Chị kể có mụ bị cả bọn bóp vú kêu tòm tọp, có mụ bị lột tênh hênh la như nhà cháy. Mấy mụ cũng ác, bóp trên bóp dưới, đứa giữ đứa đè, móc tay vào của người ta mà tát như tát nước. Mụ bà cong quặn mình lên, vùng vẫy đoành đoành, nước xịt túy lúy mà các mụ chẳng tha, người bóp vú, kẻ ngoáy mông, mụ nhỏ lăn lộn như bị nhốt rọ.
    Anh ngồi trầm ngâm nghe, tự nghĩ các bà quá quắt. Hình như các bà xểnh chồng đều hăng tiết vịt nên nghịch nhau cho bõ. Thỉnh thoảng anh đá gà vào hỏi : chớ mấy bà có bao giờ đem chuyện gia đình ra kể với nhau hôn. Chị bảo hà rầm, cha nào kiết, cha nào kẹo đều bị vạch lưng ra hết. Anh bảo ba thứ đó màng gì, anh muốn biết chuyện ăn nằm hay dở kìa.
    Chị nguyn nguýt bỏ lơ. Anh lè nhè : hèn chi bà nào vú chè bè đầy vun một đống. Chị vênh lên hỏi : anh gặp họ chưa mà vơ đũa cả nắm. Anh nói ngay : cứ ngó cô là biết, ít gì cô cũng thay phiên bị họ bóp vú nhiều lần, trò vú đàn bà mà mân mê là y như nổi sưng mới kỳ cục. Chị trề môi háy anh : ở đó mà đoán trật lấc.


    Hồi đó anh chưa đụng chạm gì cô, nhưng nhìn cỗ mâm của cô thì anh cũng nao nức lắm. Anh lờ mờ nghĩ lần nào được sờ thử một lần nhưng không dám gạ. Mãi đến bữa cô chợt bị sốt, anh phải phụ dọn hàng và chạy a xuống gọi chồng cô. Chồng gánh gióng, anh đỡ cô, về đến nhà lão chồng nháo nhác chạy tìm người cạo gió.

    Ba vạ là giờ đó ai cũng đi làm, người được cô cho vay khi túng chờ mãi chẳng thấy lên, người cô hầm hầm như con tôm luộc, anh gắt gỏng bảo chồng xoa dầu cạo gió cho cô, kẻo để lâu nhập hậu. Lão lúng túng bảo có biết làm ra sao, anh ấm ứ mãi mới ướm ý nếu chồng cô cho phép thì anh có thể cạo được. Lão thuận lời ngay, còn lánh mặt để anh khỏi ngượng.

    Anh xoa dầu, miết hai bên thái dương, bết ở cổ rồi ngần ngừ mãi mới lần cởi nút áo cô mà xoa tiếp lên ngực. Người cô nóng ran, nhưng cặp vú dưới cái áo lót cứ phồng lên tú ụ. Anh bết cù là lên tay, xoa day bên hông, bên lườn, bụng, rún và chập chững e dè không dám chạm vào chỗ ngực.

    Cô nói hơi nóng có luồng, ngùn ngụt kêu nặng thở, anh nhón nhón xin phép, cô đồng ý để anh cởi yếm ra. Ôi chao, hai vú nóng hập mà to dữ tợn, chúng lù lù như đống cát vun, mềm mềm và xù xụ mặt nhìn sững anh. Loóng coóng lắm anh mới trét được lớp dầu cục lên hai vú. Thấy êm êm, anh mạnh bạo xòe rộng hai bàn tay đàn hồi đẩy chỗ hai núm vú cô. Cô kêu ư ử và lấy tay đè chặn tay đồng day xoa tròn tròn. Hai bầu vú phập phòi lòi ra lòi vô, cái núm hồng láng lẫy chìa chìa dễ bực.

    Anh lim dim mắt bóp xoa cho cô, làm hai cái vú nhào nhừ ứ nhựa. Chẳng mấy chốc, đầu vú cô săn lại, cô đẩy mạnh bàn tay anh và nhắc bóp bóp đi. Anh như tỉnh ngủ hẳn, bóp ra dáng, hai bầu vú cô hết đùn lại giãn, anh nháo nhào cả lòng. Anh xoa dầu xong thì cô nhắc anh cạo, khốn nỗi chỗ đó đầy mỡ nên muốn cạo phải đè giữ mới được. Anh trút đầu cái muỗng xuống và cạo vòng vòng chỗ cái quầng. Hạt sữa nổi hết trơn, hai bầu vú đậm màu hơn cái núm.

    Anh nôn lắm, làm coi bộ hết nhẵn dáng gồ như lúc nãy. Vì cặp xôi của cô khêu gợi ám ảnh anh. Anh tiện tay bụm đầy và bóp nhá, bóp bóp liên tu, cô thấy tê tê nên chỉ thở hắt ra từng đợt. Anh bóp tùn tùn, có lúc lại túm lấy cái núm mà giựt vặt xọp xọp. Cô rên khe khẽ ca cẩm : sốt mà được bóp vú sao rần rần đã. Anh như được khuyến khích, trổ hết ngón nghề ra xoa bóp cho cô, cạo cạo, xe xe, khẻ phừng phừng khắp vú.

    Cô cuộn người như sâu đo, anh nhìn chỗ bụng dưới cô lượn lờ mà bức xúc. Anh bóp vú thêm hồi nữa thì nhắc cô để anh xoa dầu chỗ rún. Cô nào còn biết chỗ nào ra chỗ nào nên bảo anh làm gì cũng xong, miễn qua khỏi cơn sốt thì thôi. Anh ân cần kéo quần ngoài cô xuống cho rộng chỗ và dích cục dầu thoa bụng cho cô.

    Tay anh xoa mà cái đầu anh chộn rộn. Anh nhìn cái sịp mỏng rỉnh mỏng rảng của cô phập phồng mà thấy bủn rủn cả tay. Anh nhân cơ hội xoa cứ đẩy cái quần tụt dần khỏi bắp vế. Bây giờ thì cái khoảng tam giác nhọn lật ngược bày ên ra đó, cái sịp lụa dán sát vô, một khoảng đen thùi lồ lộ với hai múi dầy cui bóng lưỡng. Anh nôn hết sức, phải nuốt khan nước miếng nhiều lần.

    (Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 7)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Tags for this Thread