CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 99 of 101 FirstFirst ... 4989979899100101 LastLast
Results 981 to 990 of 1002
  1. #981
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 978 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 978: 6 Chấp năng giả








    Tiễn vong thần bí K đi, Hướng Nhật có chút đứng ngồi không yên.
    Thủ lĩnh tối cao của số 98, đối tượng mình muốn đồ sát lại tìm tới tận cửa, hơn nữa lại còn yêu cầu mình làm một chuyện hoang đường như thế. Mặc kệ chuyện này là xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn cũng phải đi tìm người tìm hiểu qua một chút mới được.
    Mà người này, không thể nghi ngờ, La tỷ là thích hợp nhất.
    Tuy La tỷ 7 năm trước đã rời khỏi số 98, nhưng dù gì thì nàng cũng đã từng là một trong những người ở tầng cao nhất có quyền quyết định việc của số 98. Tin tức từ nàng khẳng định so với tin tức mình từ trong miệng người khác biết được còn nhiều hơn.
    Mà Hướng Nhật lúc trước sở dĩ không có hỏi La tỷ tin tức về số 98. Chủ yếu là hắn nghĩ quan hệ của hắn và La tỷ còn chưa tới mức độ đấy. Hơn nữa chuyện này cũng có khả năng liên quan đến bí mật đời tư của người ta, hắn cũng không có thuận tiện lắm mà đi hỏi thăm.
    Nhưng hiện tại đã khác trước, người đứng đầu số 98 đã tìm tới cửa, không hỏi thăm một chút thì Hướng Nhật thật sự không thể yên tâm cho được.
    Cầm lấy điện thoại, đang định bấm số La tỷ, điện thoại của hắn lúc này lại đổ chuông.
    Là La tỷ gọi tới, khéo thật.
    Hướng Nhật liếc mắt nhìn tên người gọi tới, ngay lập tức ấn nghe.
    - Hello, La tỷ.
    - Giờ có rảnh không?
    - Đã xảy ra chuyện gì rồi?
    Trong lòng Hướng Nhật khẽ động, quan hệ của hắn với La tỷ cũng chưa đến cái loại gọi điện đến đùa giỡn nhau, nàng tìm mình thì nhất định là đã có chuyện xảy ra.
    - Hoắc tổng hi vọng cậu có thể đến đây một chuyến.
    - Hoắc... Tiểu thư nàng ấy tìm tôi?
    Tuy đã có quan hệ với Hoắc Vãn Tình, nhưng có La tỷ ở đây, vẫn là phải kiêng kị một chút.
    - Đúng, chúng tôi ở khách sạn Hilton chờ cậu.
    - Vậy được rồi, tôi sẽ qua ngay.
    Hướng Nhật đáp ứng, Monica đã tới công ty, giờ gặp mặt Hoắc Vãn Tình cũng không có vấn đề.
    - Đúng rồi, La tỷ, hiện giờ có thể thuận tiện trò chuyện vài câu không?
    - Trò chuyện. . . Cái gì?
    La tỷ đầu bên kia có chút kinh ngạc, có thể là do giọng điệu tùy ý của Hướng Nhật làm nàng không kịp thích ứng.
    - Kỳ thực cũng không có gì, chỉ là muốn tìm cô nói chút chuyện riêng tư, giờ bên cạnh cô không có ai đấy chứ?
    Hướng Nhật nghĩ những vấn đề liên quan đến số 98, tốt nhất là không nên có người ngoài ở cạnh.
    - Không có ai.
    La tỷ trong lòng khẽ loạn, vốn muốn nói giờ không có thời gian, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thốt ra ba chữ này.
    - Không có ai là tốt rồi. Kỳ thực, ách, nói như thế nào nhỉ, cô hiểu rõ K không?
    Hướng Nhật bắt đầu còn có chút không được tự nhiên, sau thì dứt khoát nói thẳng vào chủ đề.
    - K? Cậu biết cô ta?
    Thanh âm La tỷ có chút cổ quái, nhưng hoàn hảo, không có đến mức giật mình. Dù sao Hướng Nhật ở trước mặt nàng cũng đã lộ ra, hắn không xa lạ gì nhiều số 98.
    - Cô ta vừa rồi mới tìm đến chỗ tôi.
    Hướng Nhật cũng không kiêng kị, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
    - Cô ta tới tìm cậu?
    Thanh âm La tỷ run lên bần bật.
    - Uhm, cô ta mới vừa đến chỗ tôi, cho nên tôi muốn hỏi cô có quen thuộc cô ta nhiều không?
    - Cô ta tìm cậu có chuyện gì không?
    La tỷ vội vã hỏi thăm.
    - Kỳ thực cũng không có việc gì, chỉ là tới hẹn quyết đấu thôi.
    Hướng Nhật đương nhiên sẽ không nói ra sự thật. Dù sao, cái chuyện hoang đường kia cũng có liên quan tới La tỷ, hơn nữa dùng lý do thách đấu này cũng có thể vòng vo mà tìm hiểu ra được thực lực của K.
    - Hẹn quyết đấu?
    La tỷ sửng sốt, giống như có chút không dám tin.
    Hướng Nhật cảm thấy lời mình vừa nói không có kẽ hở gì, tiếp tục nói:
    - Đúng, hắn ước hẹn với tôi sau ba tháng nữa sẽ quyết đấu, cô cũng biết, tôi với cô ta không...
    - Cô ta thật sự ước hẹn ba tháng nữa quyết đấu với cậu... Không có khả năng?
    Câu nói cuối cùng như là đang lẩm bẩm.
    - Cô nghĩ tôi có bao nhiêu phần thắng?
    Hướng Nhật không rõ ràng lắm suy nghĩ trong lòng La tỷ, nhưng vẫn lên tiếng hỏi cho rõ ràng thực lực của K, biết người biết ta mà.
    - Tôi cũng không biết, có thể phần thắng của cậu sẽ lớn một chút, cũng có thể đến 1% khả năng thắng cậu cũng không có.
    Giọng La tỷ rất khẳng định.
    - Cô ta rất mạnh?
    Da mặt Hướng Nhật hơi nhăn lại, câu trả lời của La tỷ căn bản giống như chưa trả lời, hắn muốn biết đáp án cụ thể.
    - Không phải vấn đề là có mạnh hay không, mà là... Tôi chưa từng thấy cô ta xuất thủ, nhưng cảm giác nếu như tôi chống lại cô ta, đoán chừng là không có một chút chắc chắn nào cả.
    La tỷ cay đắng mà đáp.
    - Cô đã gặp qua cô ta rồi sao?
    Nếu không thể xác định thực lực, Hướng Nhật chỉ có thể tìm hiểu những chỗ khác.
    - Ở trong số 98, những người lấy chữ cái làm danh hiệu đa phần đều chưa từng gặp nhau. Cho dù là gặp nhau, cũng đều là che mặt mà gặp. Mà K là người thần bí nhất trong số đó. Tuy cô ta chưa từng che dấu khuôn mặt lần nào, nhưng mỗi lần gặp đều là một khuôn mặt khác nhau, cho nên chúng tôi cũng không thể biết đâu là gương mặt thật của cô ta. Tin tưởng cô ta hôm nay gặp cậu, cũng không phải là dùng gương mặt thật mà gặp.
    - Điểm này cô đoán rất chuẩn, nhưng mà cô ta có dị năng là gì, thế nào mà lại biến thái đến như vậy?
    Hướng Nhật lại một lần nữa nhíu mày, xem ra K này thật sự đúng là người khó đối phó nhất số 98. Cho dù mỗi lần đều dùng bộ mặt thật, cũng không phải là bản thân cô ta, mà cho dù có tìm được người này, cũng không có tác dụng.
    - Là một loại dị năng hệ tinh thần - ‘Thông tâm’. Có thể khống chế ý chí yếu kém của một số người, điều này ở hội nghị tổng chấp sự đầu tiên nàng đã nói qua... Nhưng mà sự thật có đúng như lời nàng nói hay không, thì cũng không biết được. Hơn nữa có một điểm khẳng định, coi như là một người bình thường, chỉ cần bị nàng khống chế, chí ít cũng có thể phát huy ra uy lực trên Chấp Năng Giả.
    La tỷ rất kiên nhẫn giải thích.
    Trên Chấp Năng Giả? Hướng Nhật bị chấn động, trên mức Chấp Năng Giả, cũng có thể là đẳng cấp Chúa Tể Giả, bất luận là cái nào, đối với Hướng Nhật mà nói cũng không phải là một tin tức tốt. Chỉ là thân thể bị khống chế mà đã lợi hại như vậy rồi, vậy thì trình độ của chủ thể giờ cũng có thể suy luận ra được.
    Hơn nữa, lợi dụng loại dị năng ‘Thông tâm’ này, thì cho dù người bị khống chế có chết, cô ta cũng có thể đổi một người khống chế khác. Nói một cách khác, có loại dị năng này chẳng khác nào là có thêm vô số mạng. Gặp đối thủ khó giải quyết như thế này, Hướng Nhật hoàn toàn không thể tưởng tượng ra nổi mình sẽ phải làm như thế nào.
    - Thật đúng là biến thái!
    Hướng Nhật có chút im lặng, có thêm vô số mạng cũng không tính, tại sao mấy cái mạng ấy cũng đều là tồn tại trên đẳng cấp Chấp Năng Giả, còn để người ta sống hay không đây?
    - Hỏi một chút, ba tháng sau các cậu sẽ quyết chiến ở đâu vậy, tôi sẽ đến xem.
    La tỷ rất trực tiếp đưa ra yêu cầu.
    - Được rồi, đến lúc đó tôi sẽ thông báo cho cô.
    Hướng Nhật cười khổ, làm gì có quyết chiến a, kỳ thực chính là muốn làm cho cô to bụng, cô bảo tôi phải làm sao đây? Những lời này nói ra, phỏng chừng La tỷ sẽ ngay lập tức trở mặt mất? Trong lòng bất đắc dĩ mà nghĩ, đột nhiên lại nhớ tới cái gì đó:
    - Đúng, tôi nghe nói số 98 có 6 Chấp Năng Giả, trừ cô, X, S và K ra, còn có ai nữa?
    - ... Cậu cũng biết hơi nhiều đấy.
    La tỷ cảm thán một câu, những tin tức này không phải là tin tức người thường có thể biết, mà con đường phát ra tin tức cho Hướng Nhật làm nàng càm thấy ngạc nhiên.
    - Thực không dám đấu, S là do tôi giết, mà tin tức tôi biết về số 98, cũng là từ trong miệng hắn moi được.
    La tỷ đã thẳng thắn nói ra hết tin tức nàng ấy biết về số 98, Hướng Nhật cũng không có ý định giấu diếm nàng. Hơn nữa trước đó hai người còn cùng nhau đối phó X, giờ cũng coi như là cùng chung địch nhân rồi.
    Có lẽ lời Hướng Nhật nói làm người khác khiếp sợ. La tỷ trầm mặc một hồi, đoán chừng là đang tiêu hóa tin tức này. Lúc trước ở Hồng Kông thì nàng cũng đã nghe nói S và Z đã bị giết. Khi đó còn tưởng rằng là Chúa Tể Giả gây ra. Bây giờ nghe được hung thủ là Hướng Nhật, cũng không cảm thấy kì quái, dù sao Mật Giả cấp năm giết dị năng giả cấp năm vẫn là việc hết sức đơn giản.
    - Trừ chúng ta ra, hai người khác là F và A, thực lực F thì cũng bình thường, nhưng A ... Đoán chừng là người duy nhất khiến K cảm thấy kiêng kị...


    (Hết Phần 978 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 979 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #982
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 979 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 979: Dẫm phải người








    Vội vã chạy tới khách sạn Hilton, Hoắc Vãn Tình và La tỷ đã đứng đợi sẵn ở cửa khách sạn.
    Hướng Nhật xuống taxi, hướng phía hai người đi đến. Thấy các nàng đang nhìn mình, vội vàng mở miệng trước:
    - Hoắc tiểu thư, La quản lý. Không ngờ hai người cũng qua Mỹ, là sang du lịch sao?
    Tuy đã biết Hoắc Vãn Tình đến đây từ trước, nhưng lúc này cũng phải giả vờ ngu một chút mới yên ổn được.
    - Thế nào, anh có thể tới, chúng tôi không thể tới sao? Sao nhất thiết phải là tới du lịch?
    Oán khí trong lòng Hoắc Vãn Tình chưa tới mức ngập trời, nhưng cũng không hề nhỏ. Sự trong trắng cất giữ hai mươi năm trời đã bị tiểu sắc lang này cướp mất. Mà tiểu sắc lang lại không hề có giác ngộ đã lấy được đồ vật trân quý của người ta. Trái lại lại giống như chưa hề có chuyện gì phát sinh. Hơn nữa nàng vất vả từ Hồng Kông theo sang đây, thế mà hắn đến một câu hỏi thăm cũng không có. Điều này có thể làm tâm trạng nàng thoải mái được sao?
    - Đương nhiên không phải, chỉ là anh có chút hiếu kỳ. Vừa nãy nhận được điện thoại của La quản lý, anh còn tưởng rằng cô ấy nói đùa.
    Hướng Nhật vội vàng nói.
    - Thật không? Vậy sao anh vẫn còn chạy tới đây?
    Hoắc Vãn Tình lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, nếu như nghĩ là nói đùa, vậy thì sao còn có thể đến đây được chứ.
    - Khụ khụ. . .
    Hướng Nhật có chút xấu hổ, kỳ thực nếu như không có đáp ứng với La tỷ từ trước. Hắn thật đúng là không muốn đến, mối quan hệ với Hoắc Vãn Tình, ở trong lòng hắn, chỉ là giao dịch thể xác mà thôi. Hai người còn chưa có đạt tới cái loại tình cảm yêu nhau thắm thiết ấy. Nhưng mà nói như thế nào cũng đã lấy đi cái lần đầu của người ta, cũng không thể ăn xong mà phủi tay đổ sạch vỏ được?
    Thấy vẻ mặt xấu hổ của hắn, trong lòng Hoắc Vãn Tình cũng đã tốt hơn một chút. Giộng điệu cũng hòa hoãn xuống:
    - Này, giờ em muốn tìm một người đi dạo phố cùng em.
    Lời này không có chỉ rõ ra là ai, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, không cho người nào đó có cơ hội xoay chuyển.
    Hướng Nhật đương nhiên nghe rất rõ ràng, nhưng hắn không muốn làm hướng dẫn viên kiêm khuân vác, uyển chuyển nói:
    - Nói thật. . . anh đối với New York này không quen thuộc chút nào đâu.
    Hoắc Vãn Tình nhất thời hận đến ngứa răng, muốn tìm lí do để từ chối sao? Hừ lạnh một tiếng, chuyển hướng sang La tỷ đứng bên cạnh nói:
    - Em nghe nói khu phố người Hoa đã lâu mà chưa được tới, chúng ta tới nơi ấy đi.
    "Tốt" La tỷ mặt vẫn tỉnh bơ liếc mắt nhìn Hướng Nhật, gật đầu nói.
    Hướng Nhật ở một bên cười khổ, người cũng đã đến rồi, giờ cũng không thể trở về được, xem ra cũng chỉ có thể theo người ta đi dạo một lúc thôi, coi như là bị bắt ép đi.
    Đi tới đường Broadway gần đó, kỳ thật chỗ này cũng không có gì hay để ngắm cảnh cả, đương nhiên, đây là đối với Hướng Nhật mà thôi.
    Đối với Hoắc Vãn Tình và La tỷ lại khác, xem hai người bọn họ vừa đi vừa chỉ trỏ, có vẻ rất là hăng hái.
    Hai người các nàng cũng không phải lần đầu tiên đi tới đây, nhưng có lẽ bởi vì có thêm một nam nhân có biểu cảm rất đáng thương đi cùng, làm hai nàng thấy cao hứng hơn hẳn.
    Hướng Nhật không nghĩ nữa, dù sao chỉ cần hai nàng không đi mua sắm bắt hắn chịu khổ sai, hắn cũng vui vẻ mà chấp nhận thôi.
    - A, phía trước là cái gì thế kia? Sao lại có nhiều người đứng như vậy?
    Hai người đột nhiên dừng lại, Hoắc Vãn Tình tò mò nhìn về một nơi đang có rất đông người đứng.
    - Đúng vậy a, nhiều người đứng là có thứ hay, chúng ta qua đó xem sao.
    La tỷ phát huy tính chất ham vui của nữ nhân, khuyến khích Hoắc Vãn Tình đi xem.
    Điều này làm cho Hướng Nhật không biết nói gì hơn, nếu như chỉ nhìn khuôn mặt không nghe giọng nói, thì câu nói phía trước thích hợp với La tỷ hơn, mà câu nói khuyến khích phía sau nghiễm nhiên chỉ có thể là Hoắc tiểu thư mới có thể nói ra được, lúc nào hai người lại đổi chỗ cho nhau vậy? La tỷ thoạt nhìn cũng không phải cái loại nữ nhân ham vui này. Đang suy nghĩ xem một Mật giả cấp năm lạnh lùng, cao ngạo thế mà lại có thể ham vui như thế này đây.
    Nhưng thấy hai người đều đã đi về phía ấy rồi, Hướng Nhật cũng chỉ có thể cùng theo sang xem.
    Cả khu phố rộng rãi, hai bên đường vây kín người, thỉnh thoảng bên trong lại phát ra một tiếng kêu sợ hãi, giống như có chuyện gì đó rất khó tin đang diễn ra bên trong vậy.
    Hoắc Vãn Tình cùng La tỷ đi trước một bước chạy tới, Hướng Nhật đi theo sau.
    Xuyên qua đoàn người, rốt cục có thể nhìn thấy rõ ràng là chuyện gì đang xảy ra.
    Một chiếc xe tải lớn màu trắng, chứa đầy hàng hóa, đang thong thả đi về phía trước.
    Sở dĩ nói thong thả, là vì nó quả thật đi rất chậm.
    Chiếc xe tải lớn không có nổ máy, mà là dựa vào sức người để tiến về phía trước.
    Đương nhiên, cũng không phải có rất nhiều người đang đẩy xe về phía trước, trên thực tế, làm cái này việc khổ cực chỉ có một người mà thôi, một người đàn ông cường tráng cao hơn hai mét.
    Người đàn ông kia mặc bộ quần liền ào ba lỗ bó sát người, cả người đầy cơ bắp, cánh tay nhẵn bóng to hơn người bình thường nhiều. Chân thô, mà lớn. Bắp chân trông như có sáu múi giống cơ bụng, so với vận động viên thể hình còn muốn đẹp hơn.
    Người có thân thể ma quỷ như vậy, khiến Hướng Nhật nhớ tới tinh tinh đang ở Bắc Hải, nhưng mà chiều cao của tinh tinh không thể so sánh Nếu như nói tinh tinh đứng ở trước mặt thì giống như một quả đồi, vậy thì người đàn ông này chính là một quả núi lớn.
    Lúc này trên thân người đàn ông đang được buộc một cái dây thừng rất lớn, một đầu dây thừng thắt ở đầu xe tải. Mỗi khi người đàn ông tiến lên trước một bước, xe tải phía sau cũng theo đó mà đi tới trước một bước.
    Khó trách lại có nhiều người như vậy vây quanh xem. Quả thật, loại thách thức cực hạn của con người này là thứ mà người Mỹ yêu thích nhất. Tuy giờ đang ở trên khu phố người Hoa, nhưng có rất nhiều người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đang vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
    Thích xem náo nhiệt là người bán tính trời sinh của con người. Hướng Nhật đương nhiên cũng không ngoại lệ, có điều cảnh tượng náo nhiệt trước mắt đối với hắn thực sự có chút hơi đơn điệu. Thân là một cái Mật Giả, đối với cái loại dùng lực lượng thuần túy là để kiếm cơm thế này hắn chẳng thèm ngó tới.
    Tuy nói người đàn ông lực lưỡng này kéo theo một chiếc xe tải chứa chật ních hàng hóa cồng kềnh, cộng thêm trọng lượng của chiếc xe tải. Người bình thường muốn kéo đi một chút xíu cũng không thể được, trừ phi là cái loại người thân thể siêu khỏe. Giống như người đàn ông trước mặt, cũng đã đạt được danh hiệu đại lực sĩ rồi.
    Nhưng đây là đối với người bình thường mà thôi, đối với Hướng Nhật mà nói, muốn kéo chiếc xe tải đầy hàng hóa này đi quả thật là việc quá dễ dàng nhưng mà, chỉ có thể nói do hắn quá trâu bò, không cần một chút kỹ thuật nào, hơi dùng chút sức ở đầu ngón tay thôi, cũng có thể kéo chiếc xe tải cỡ lớn này đi một cách nhanh chóng.
    Có điều cũng chỉ có hắn xem thường mà thôi, Hoắc Vãn Tình bên cạnh và La tỷ vẫn cảm thấy nó rất hứng thú. Hai người đứng ở một bên bình luận từ đầu đến cuối, lâu lâu lại kinh hô lên một hai tiếng.
    Điều này làm cho Hướng Nhật thật sự chả biết nói gì hơn, các ngươi có thể giả vờ ít đi một chút có được không?
    Hoắc Vãn Tình kinh hô như vậy thì không sao, nhưng La tỷ này dùng lực lượng Mật giả mà làm việc cũng bắt chước phụ nữ bình thường hét lên chói tai như vậy, thì thực sự quá là không thể nói nổi rồi, hoàn toàn lật đổ cảm nhận của Hướng Nhật lúc trước.
    Có thể, có đôi khi nữ nhân chính là một loài sinh vật kỳ quái như vậy. Vô luận bản thân mình có mạnh mẽ như thế nào, nhưng thủy chung là con gái, tâm tính vĩnh viễn sẽ không trưởng thành giống con trai được.
    Hướng Nhật cảm thấy có chút không thú vị, cũng không thể kéo hai người này đi nơi khác được, không có biện pháp, hắn cũng chỉ có thể ép buộc chính mình ở lại.
    Có là tụ tập càng nhiều người, khiến đại lực sĩ thân là tiêu điểm này càng ra sức. Có thể nhìn ra được, hắn cơ hồ đã sử dụng toàn bộ sức lực từ lúc còn bú sữa mẹ cho tới nay.
    Bởi vì cố sức, khiến cơ bắp trên cơ thể càng nhô ra thêm. Mà sợi dây thừng cỡ lớn cũng vì thế mà lún sâu vào trong cơ thể hắn, thoạt nhìn giống như cả người hắn bị sợi dây thừng xuyên qua vậy.
    Chân đi từng bước về phía trước, xe tải cũng di động theo từng bước một, người xem cũng chỉ có thể dõi mắt theo sát.
    Hướng phía bên phải chiếc xe vẫn duy trì phương hướng như cũ. Xe tải tiến lên phía trước, hắn tự nhiên cũng theo hướng bên phải đi tới, không ngờ có chút không cẩn thận, Hình như đã đụng vào một ai đó, tiếp đó bên tai truyền tới tiếng một người bất mãn:
    - Hey, ngươi dẫm lên chân ta rồi, anh bạn nhỏ da vàng.


    (Hết Phần 979 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 980 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Last edited by Congtu; 10-16-2013 at 11:47 PM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #983
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 980 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 980: Một vở kịch hay








    - Vậy không phải ta nên nói câu xin lỗi sao?
    Hướng Nhật không nóng không lạnh nghiêng đầu nhìn sang, một tên đàn ông da trắng cao tầm một mét chín. Chiều cao như vậy gọi Hướng Nhật một tiếng "Người bạn nhỏ" quả thật dễ hiểu. Tuy nhiên từ "da vàng" ngay sau đó hơi khó nghe một chút, ít nhiều gì cũng có ý tứ kì thị chủng tộc.
    Hơn nữa, tên này ra lệnh cho mình nghe rất không thoải mái. Hướng Nhật có thể khẳng định mới vừa rồi hắn không hề dẫm phải cái gì, nói đúng hơn là chỉ đụng nhẹ một cái. Mà cái "đụng" này hơn phân nửa là đối phương cố ý đụng vào mình.
    Từ hành động khi đang nói chuyện với mình nhưng ánh mắt không ngừng quét lên quét xuống hai người La tỷ và Hoắc Vãn Tình đứng bên cạnh, Hướng Nhật rõ ràng nhận ra đối phương mê luyến sắc đẹp của hai nàng, cố ý làm trò mèo để lấy cớ tiếp cận. Thể loại người này từ xưa tới nay nơi nào cũng có.
    - Hừ, ta nghĩ đây là việc ngươi phải làm, chẳng lẽ không đúng?
    Tên đàn ông da trắng từ trên cao nhìn xuống Hướng Nhật, đồng thời gồng lên để lộ ra bắp thịt cường tráng của mình, mùi vị uy hiếp không cần nói cũng biết.
    - Sao thế?
    Đứng bên cạnh, Hoắc Vãn Tình thấy Hướng Nhật dường như gặp phải phiền toái liền quay đầu lại hỏi.
    - Gã này nói anh dẫm vào chân gã, còn bắt anh xin lỗi.
    Hướng Nhật cười khinh thường một tiếng, chẳng qua là một khối thịt ngu ngốc mà thôi, hắn đương nhiên sẽ không để trong lòng.
    - Vậy anh có dẫm không?
    Hoắc Vãn Tình nhàn nhạt liếc qua tên đàn ông da trắng.
    - Gã không phải là người đẹp gì, em nghĩ anh sẽ làm chuyện này ư?
    Hướng Nhật hỏi ngược lại.
    - Thế nếu như đối phương là người đẹp thì anh sẽ cố ý dẫm chân đối phương, sau đó nhân cơ hội tiếp cận?
    Da mặt Hoắc Vãn Tình thoáng chuyển thành màu đen, La tỷ ở bên cạnh cũng trở nên lạnh lùng.
    Chứng kiến hai nàng lộ vẻ khinh bỉ trước một câu nói vô tình của mình, Hướng Nhật không khỏi thầm mắng mình mồm thối, tuy nhiên ngoài miệng lại đáp:
    - Anh chỉ nói ví dụ thôi, căn bản không có khả năng dẫm vào gã.
    Ánh mắt Hoắc Vãn Tình lạnh lùng lườm hắn, như thể muốn nói "đợi lát nữa xem em làm sao thu thập anh", đoạn chuyển sang tên đàn ông da trắng:
    - Vị tiên sinh này, ngài có phải hiểu lầm hay không, người bạn này của ta nói không có dẫm phải ngài.
    - Nếu như là hai vị phu nhân ta dĩ nhiên nguyện ý tin tưởng đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp. Song người bạn nhỏ này mới vừa rồi quả thực dẫm phải ta, ta kêu hắn nói một câu xin lỗi cũng không hề quá đáng.
    Tên đàn ông da trắng tỏ ra cực kì tao nhã lễ độ, tuy vậy Hướng Nhật dễ dàng thấy được khóe miệng của gã nhếch lên đắc ý.
    - Này! Tôi nói Hoắc tiểu thư cô có phải bị đần độn hay không, với thứ người này có gì mà giải thích kia chứ, cô không nhìn ra mục đích của hắn là tiếp cận hai người các cô sao?
    Đứng theo dõi một bên Hướng Nhật có chút khó chịu, nếu nơi này không phải đông người phỏng chừng hắn đã cho gã kia một đấm cuốn xéo đi rồi, đâu cần lảm nhảm nhiều như vậy.
    - Hướng tiên sinh, đây là New York!
    Hoắc Vãn Tình nhấn mạnh, nhắc nhở nơi đây là nước ngoài, không nên chọc phải phiền phức gì.
    - Ý cô là muốn ta xin lỗi?
    Thần sắc Hướng Nhật từ từ trầm xuống, mặc dù rõ ràng nàng cũng là muốn tốt cho hắn, nhưng hắn không phải loại người dễ bị ức hiếp.
    Hoắc Vãn Tình cảm thấy vô cùng ủy khuất, nàng còn không phải vì Hướng Nhật mà giúp hắn tránh đi một chuyện phiền toái hay sao. Tội nghiệp thay cho tấm lòng tốt của nàng lại đặt lên người một tên lòng lang dạ thú, một tiểu sắc lang không biết tốt xấu, còn dùng ánh mắt lạnh lùng thế kia nhìn nàng.
    Tên đàn ông da trắng dù nghe không hiểu hai người đang nói gì, song từ trên nét mặt có thể đoán ra một ít:
    - Phu nhân, người bạn nhỏ này làm nàng tức giận phải không? Chỉ cần nàng nói một tiếng ta sẽ giúp nàng dạy dỗ hắn, để hắn hiểu được thân là một người đàn ông đi chọc một vị phu nhân xinh đẹp là tội ác nghiêm trọng bậc nào.
    - Thằng ngu, cút xa tao ra một chút, ông đây không rảnh chơi trò trẻ con với mày.
    Hướng Nhật quẳng cho tên da trắng ánh mắt lạnh lẽo. Hết trái một câu "người bạn nhỏ", phải lại một câu "người bạn nhỏ", hắn muốn nhịn cũng không được. Đánh người giữa ban ngày thì sao chứ, dám chọc giận lão tử, không cho mày một bài học thì xấu mặt lão tử mất rồi.
    - Mày vừa nói gì?! Thằng oắt, xem ra tao phải dạy dỗ mày mới được.
    Tên đàn ông da trắng mặt liền biến sắc, không ngờ được tên tí hon này lại dùng thái độ như thế nói chuyện với mình, bước lên một bước đưa tay đẩy vào người Hướng Nhật.
    Hướng Nhật ung dung đứng im một chỗ, dù tên da trắng có dùng sức thế nào hắn cũng không hề nhúc nhích, thiếu chút nữa còn bị phản lực đẩy ngã.
    Trong miệng lầm bầm chửi một câu, tên da trắng gia tăng lực lượng, song như cũ vẫn vô dụng, Hướng Nhật không hề nhúc nhích.
    Nhất thời cả giận, tên da trắng gầm lên với Hướng Nhật đang đứng sừng sững, xuất ra sức mạnh từ thời bú tí mẹ dường như muốn một chưởng đánh bay Hướng Nhật.
    Căn bản không cần dùng bao nhiêu lực đạo, Hướng Nhật dễ dàng đứng bất động tại chỗ. Đối với hắn mà nói khí lực của tên da trắng so với đứa bé ba tuổi không có gì khác nhau, không tài nào rung chuyển hắn một phần.
    Ngược lại Hoắc Vãn Tình hơi tỏ ra nóng nảy, nàng tựa hồ quên mất thân phận Dị năng giả của Hướng Nhật, định đi qua giúp một tay nhưng bị La tỷ cản lại kịp thời mới bình tĩnh trở lại.
    Động tĩnh nơi bốn người bọn họ đang đứng nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, chuyện gì đang xảy ra?
    Một nam nhân to lớn đẩy một thiếu niên chỉ tầm một thước bảy, dường như đẩy mà không nhúc nhích? Chả lẽ hai người bọn họ đang phối hợp đóng kịch?
    Rất nhiều người bày tỏ sự ngạc nhiên không thôi, hứng thú xem đại lực sĩ kéo xe tải bị dẫn dụ qua bên này.
    Mà đại lực sĩ kéo xe tải rốt cục phát hiện có cái gì đó không đúng, cảm giác mình bị xem nhẹ, dừng lại lấy hơi nhìn sang chuyện đang phát sinh bên Hướng Nhật.
    - Người bạn nhỏ, sức của chú hơi yếu đấy.
    Hướng Nhật cười cười nhìn tên đàn ông da trắng, ba chữ "Người bạn nhỏ" bị hắn đá trở về cho khổ chủ. Vô tình trở thành tiêu điểm bị mọi người vây xem, hắn cũng không cảm thấy lo lắng gì. Dù sao đây cũng không phải trong nước, khiến người nước ngoài khiếp sợ làm cho hắn rất thích chí.
    Tên đàn ông da trắng mặt đỏ bừng bừng, muốn tiếp tục động thủ lại không dám. Đừng nhìn đối phương nhỏ con song sức lực rất lớn, nếu chân chính động thủ người chịu thiệt ắt hẳn là mình. Đã mất mặt rồi, hắn cũng không muốn mất thêm lần nữa.
    Thấy đại lực sĩ đang dừng lại quan sát động tĩnh bên này, con ngươi tên da trắng xoay chuyển một cái, chợt xông về phía đại lực sĩ nói:
    - Hắc hắc, đại lực sĩ tiên sinh, hắn nói ngươi không đẩy được hắn.
    Vừa nói vừa chỉ chỉ Hướng Nhật.
    Đại lực sĩ mới vừa nghỉ ngơi một hồi, cảm giác khí lực phần nào hồi phục, nghe tên da trắng nói như vậy đôi mắt ngay lập tức trợn trừng, hung tợn nhìn Hướng Nhật:
    - Tiểu tử, mày nói tao không đẩy ngã được mày?
    - Mày thích thì nhích tới đây.
    Tuy biết rõ là cạm bẫy của tên da trắng nhưng Hướng Nhật nhà ta phải sợ ư? Đại lực sĩ tiên sinh, thật sự là đại lực sĩ sao? Trong mắt hắn đều là phù vân (mây trôi) cả!
    Những lời này của Hướng Nhật vừa khít vào cái bẫy tên da trắng giăng ra, đại lực sĩ thật sự đã nổi giận. Không đẩy ngã được một tên oắt con cân nặng chỉ nhỉnh hơn một phần tư của mình, điều này đối với hắn mà nói không thể nghi ngờ là một sự sỉ nhục. Không thấy hắn ngay cả chiếc xe tải chất đầy hàng hóa như thế còn kéo được sao?
    Bầu không khí xung quanh bỗng sôi nổi hẳn lên, mới ban nãy bọn họ đã chứng kiến một người đàn ông cao hơn mét chín không làm gì được người thanh niên nhỏ con này. Bây giờ đại lực sĩ ra tay, tiếp theo có vở kịch hay để xem rồi...


    (Hết Phần 980 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 981 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #984
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 981 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 981: Một vở kịch hay









    Tác giả: Lý Tiếu Tà

    Dịch: Sky Heart
    Biên: Khiết
    Nguồn: sieucapthuankhiet


    Đại lực sĩ cới bỏ sợi dây thừng to đùng quấn quanh người ra, đi tới trước mặt Hướng Nhật, ưu thế thân thể to cao lúc này đã được thể hiện ra toàn bộ.
    Hướng Nhật cao 1m7 ở trước mật hắn giống như là một đứa trẻ nhỏ, lại còn là một đứa trẻ vô cùng gầy yếu nữa chứ.
    - Thẳng ranh, chuẩn bị xong chưa? Đừng có mà khóc lóc đòi mẹ nhá! Ở chổ ta cũng không có kẹo ăn đâu.
    Tên đại lực sĩ dùng giọng ác độc cười nói, người vây xem cũng hùa theo cười vang.
    Hướng Nhật nhếch miệng cười, căn bản khinh thường nhiều lời, giờ còn chưa biết ai sẽ khóc gọi mẹ đây.
    - Chuẩn bị xong rồi à? Ha, ta tới đây . . .
    Tên đại lực sĩ hét lớn một tiếng, thân thể nửa ngồi, nhắm thẳng Hướng Nhật phóng mạnh tới.
    Lại dùng đòn trâu húc mả!
    Người vây xem nhịn không được kinh hô lên một tiếng. Ban đầu bọn họ còn nghĩ đại lực sĩ sẽ giống như tên thanh niên da trắng kia, dùng đòn đẩy, không nghĩ tới lại là đòn đụng.
    Cơ thể thật lớn giống như một chiếc xe tăng lao ầm ầm tới, đừng nói là một người, cho dù là một chiếc xe cũng có thể bị hắn đụng ngã.
    Có vài người đã không đành lòng nhìn nữa, có người lại càng thêm hứng thú, giống như đang mong sẽ xuất hiện cảnh máu thịt bay tứ tung vậy.
    Trên mặt gã da trắng đã dần xuất hiện nụ cười dữ tợn . . .
    Một tiếng “ Phanh” thật lớn vang lên.
    Cảnh máu thịt bay tung tóe trong dự kiến không có xuất hiện. Trái lại, tên đại lực sĩ lại bị phản lực chấn lui vài bước, mới khó khăn ổn định được thân hình. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn Hướng Nhật giống như đang gặp quỷ.
    Vừa rồi tuy hắn không dùng toàn lực, nhưng đã dùng đến hơn phân nửa sức mạnh rồi. Không ngờ rằng lại không thể đẩy lui đối phương, trái lại chính mình lại bị ép lui vài bước. Nếu năng lực giữ thăng bằng của hắn không mạnh, phỏng chừng là giờ đã mất hết cả mặt rồi.
    Vẻ mặt người xem bên ngoài cũng tràn đầy sự khó tin. Đây cũng quá khoa trương rồi, ban đầu còn tưởng rằng cái tên có dáng vóc gầy gò kia sẽ giống như bị xe lửa đụng văng ra ngoài, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, cái tên gầy gò kia không chỉ không bị bật ra, thậm chí cả thân thể còn không chút lay dộng.
    Đây là đang đóng phim sao? Nhưng mà đạo diễn ở đâu? Camera ở đâu?
    - Hắc, anh bạn to cao, đừng có bảo với ta là, sáng nay ngươi chưa uống sữa đấy nhá.
    Hướng Nhật cười hắc hắc, hắn hoàn toàn không để tâm, châm chọc người ta một chút.
    Tên đại lực sĩ rốt cuộc cũng hoàn hồn lại. Khuôn mặt bị khiêu khích làm cho đỏ bừng hết cả lên, miệng thở hổn hển, ánh mắt hung tơn chăm chú nhìn Hướng Nhật. Lúc đầu hắn còn sợ mình đâm chết người, giờ đã bị kích thích như vậy, không còn băn khoăn đến việc này nữa.
    “ A . . . “
    Tên đại lực sĩ một lần nữa nhắm Hướng Nhật phóng tới, làn này hắn dùng tới toàn lực. Hắn không tin còn không đụng bay được tên nhãi ranh cân nặng còn chưa bằng 1/4 mình kia.
    “ Phanh! “
    Hai cái thân thể lại mạnh mẽ mà đụng vào nhau. Lần này tên đại lực sĩ không may mắn như lúc trước, dùng bao nhiêu sức lực lên người Hướng Nhật, lực lượng phản chấn sẽ mạnh bấy nhiêu, đây chính là tự hắn chuốc lấy khổ đau mà thôi.
    Lực lượng cực lớn phản chấn khiến hắn phải lui lại, liên tiếp vài chục bước, mới ngã đập mông xuống mặt đất, hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại.
    - Oh my god….. oh my budha…… oh my songoku…… oh my khiết. . .
    Chung quanh ồn ào một trận, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
    Nếu như nói lần đầu tiên là giật mình, vậy thì lần thứ hai chính là kinh hoàng rồi.
    Động tĩnh do hai cơ thể vừa mới va vào nhau kia tuyệt đối không phải là giả tạo, mà là chân chân chính chính , không hề kiềm chế, toàn lực đụng vào nhau, bằng không cũng không phát ra được cái loại âm thanh cực lớn ấy.
    Hơn nữa, nếu như tên đại lực sĩ kia giả vờ bị đẩy lui mà nói, thì công phu biểu diễn đến trình độ này cũng quá chân thật, tuyêt đối có thể đến hollywood làm super cascadeur rồi.
    Tất cẩ chuyện này đều là thật, không phải là đang đóng phim.
    Có thể cũng là bởi vì như vậy mới làm cho người ta cảm thấy khó tin. Tên đại lực sĩ kia đến cả chiếc xe chất đầy hàng hóa cũng có thể kéo đi được, lại không đẩy lung lay nổi một tên so với hắn như là một đứa trẻ con.
    Loại sự tình này nếu không tận mắt nhìn thấy, khẳng định sẽ không có ai tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng.
    Ít nhất vẻ mặt gã da trắng hiện giờ biểu lộ ra giống như là đang nhìn thấy quái vật hiện hình.
    Người duy nhất mặt không đổi sắc là Hoắc Vãn Tình và La tỷ. Người sau thân là một Mật giả, tự nhiên biết đối với Mật giả mà nói, lực lượng thường nhân dù cho có cường đại hơn nữa, cũng không thể di chuyển được Mật giả nữa bước. Mà Hoắc Vãn Tình cũng là đã chứng kiến qua Hướng Nhật ra tay rồi, giờ đây thấy tiểu sắc lang biểu hiện mạnh mẽ như thế, nàng cảm thấy rất hãnh diện, thậm chí liên tưởng đến việc biểu hiện hung hãn của tiểu sắc lang lúc trên giường, cũng có một lời giải thích hợp lý.
    Hướng Nhật không quan tâm người bên ngoài có ý kiến gì không, giờ đã có cơ hội, hắn không ngại mà tiếp tục châm chọc đối phương nhiều hơn một chút:
    - Thật làm cho người thất vọng, đại lực sĩ tiên sinh, ta xem khí lực của ngươi còn không bằng một đứa bé.
    Tên đại lực sĩ cứ việc tức giận đến mức muốn giết người, nhưng quả thật vừa rồi không có đẩy nhúc nhích được Hướng Nhật đi một phân nào, ngược lại còn làm cho mình bị xấu mặt, lúc này muốn tiêp tục nói lại một cái gì đó cũng không còn mặt mũi để mà nói.
    - Hắc, khí lực của ngươi rất lớn sao? Vậy đến kéo thử cái này một chút đi.
    Từ dưới mặt đất bò dậy, tên đại lực sĩ chỉ cái xe tải bên cạnh, hắn tuyệt không thừa nhận khí lực của mình không bằng tên nhãi ranh này. Khẳng định đối phương dùng phương pháp gì mà mình không biết, như vậy chỉ cần kéo thử cái xe tải, có thể khiến tên nhãi ranh này lộ nguyên hình.
    - Nếu như ta không làm thì sao?
    Hướng Nhật có chút buồn cười, vì sao có ít người lại cố chấp không chịu từ bỏ vậy, rõ ràng đã tự trải nghiệm qua, mà vẫn còn đặt hy vọng xa vời cái hy vọng không thể xảy ra ấy cơ chứ.
    - Ngươi sợ sao? Sự thực thì, ngươi không có khí lực lớn như vậy, đúng hay không, nhất định là lợi dụng phương pháp gì đó . . .
    Tên đại lực sĩ bắt đầu suy đoán. Người bên ngoài nghe hắn nói như vậy, cũng lộ ra vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Không sai, nếu như nói hắn không lợi dụng một phương pháp gì, thân thể nhỏ như vậy làm sao có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy cơ chứ, cái đó căn bản là nói cũng không thông, hoàn toàn đi ngược lại tất cả các quy luật thông thường.
    Thấy mọi người chung quanh đều có vẻ mặt hoài nghi nhìn mình. Trong lòng Hướng Nhật có chút khó chịu, vốn hắn cũng không muốn chơi trội, . . . nhưng hiện giờ . . . Được rồi, để cho đám người Miễu quê mùa này, biết được cái gì mới là một đại lực sĩ chân chính.
    - Để ta tới thử xem.
    Hướng Nhật không chần chừ nhún nhún vai, đi đến chỗ tên đại lực sĩ vừa ném dây thừng lúc nãy, nhặt lên một đoạn dây nắm trong tay.
    Hắn làm ra động tác này, khiến người chung quanh lặng đi một chút. Nhưng rất nhanh lại bùng phát ra một tràng vỗ tay cực lớn. Tuy nói hoài nghi Hướng Nhật lợi dụng phương pháp nào đó mới có thể chống lại cú va chạm của tên đại lực sĩ, nhưng trước mất thấy hắn thật sự bắt đầu thử kéo chiếc xe tải, rất nhiều người đều chờ đợi xem kế tiếp có phải là sẽ xuất hiện kỳ tích hay không.
    Hoắc Vãn Tình cũng có chút kích động, chăm chú nhìn Hướng Nhật. Nàng tin tưởng tiểu sắc lang này chắc chắn có thể làm được, màn kế tiếp nhất định sẽ làm người ta chấn động.
    Chỉ có La tỷ đôi với cách làm của Hướng Nhật cảm thấy có chút bừa bãi. Thân là một dị năng giả, lại có thể biểu diễn ở trước mặt người bình thường, chuyện này ít nhiều cũng có chút trẻ con.
    Nhìn quanh một vòng, Hướng Nhật nắm chặt sợi dây thừng to bằng cánh tay mình, người bên ngoài nhất thời ngừng thở, biết hắn muốn bắt đầu kéo.
    Nhìn thấy chung quanh, càng ngày càng có nhiều người nước ngoài tóc vàng mắt xanh tụ tập. Hướng Nhật trong lòng cười không thôi, hy vọng màn trình diễn không làm cho đám quê mùa này rớt tròng mắt ra.
    Nghĩ tới như vậy, trên tay chẳng dùng bao nhiêu sức kéo một cái. Sợi dây thừng nhất thời được kéo căng ra thẳng tắp. Chỉ thấy chiếc xe tải lớn buộc sợi dây thừng đang chầm chậm đi về phía hắn.
    - Trời . . .
    - Đây không phải là sự thật chứ!
    Đây là suy nghĩ chung của tất cả những người đang xem, này, này, điều này có thể sao?
    Một đại lực sĩ thân thể to lớn đều phải dùng hết tất cả sức lực toàn thân mới có thể kéo nổi chiếc xe tải. Mà một người so với người bình thường còn muốn gầy hơn lại không tốn một chút hơi sức nào mà kéo được. Thậm chí chỉ dùng một tay, hơn nữa lại không tỏ ra là đang cố sức.
    Chẳng lẽ bên trong xe tải có người, phối hợp với hành động của hắn?
    Đây là suy nghĩ thứ hai của tất cả mọi người.
    Chỉ là, ghế lái của xe tải không có ai, người bên ngoài cũng nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa trước đó trong lúc đại lực sĩ kéo, cũng đã cho người đi lên kiểm tra. Đừng nói là lái xe, ngay cả một chổ trốn cũng không có.
    Nhưng điều này giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ trên thế giới này, thực sự có người có sức mạnh như vậy tồn tại?
    Mặc kệ người bên ngoài giật mình như thế nào. Người kinh hãi nhất chính là đại lực sĩ, bởi hắn phi thường rõ ràng trong xe tải căn bản không có lái xe, cũng không có ẩn dấu cơ quan điều khiển nào. Nói cách khác, tận mắt nhìn thấy tất cả, tất cả đều là thật sự, cái tên có trọng lượng không bằng một phần tư mình này, quả thật chỉ dùng một bàn tay, liền kéo được chiếc xe tải trong khi chính mình phải dùng hết tất cả sức lực mới làm được!
    Đây có có còn là người nữa không?
    Đương nhiên là người, Hướng Nhật có thể khẳng định, hắn không phải là yêu quái gì cả. Thấy mình đã chấn trụ tất cả mọi người ở đây. Hắn cũng biết là không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, mỗi tay một người, nắm lấy tay Hoắc Vãn Tình cùng với La tỷ, vội vàng chuồn khỏi đám đông.


    (Hết Phần 981 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 982 )



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #985
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 982 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 982: Đây có còn là người nữa không?









    Tác giả: Lý Tiếu Tà
    Dịch: Sky Heart
    Biên: Khiết
    Nguồn: sieucapthuankhiet


    Đại lực sĩ cới bỏ sợi dây thừng to đùng quấn quanh người ra, đi tới trước mặt Hướng Nhật, ưu thế thân thể to cao lúc này đã được thể hiện ra toàn bộ.
    Hướng Nhật cao 1m7 ở trước mật hắn giống như là một đứa trẻ nhỏ, lại còn là một đứa trẻ vô cùng gầy yếu nữa chứ.
    - Thẳng ranh, chuẩn bị xong chưa? Đừng có mà khóc lóc đòi mẹ nhá! Ở chổ ta cũng không có kẹo ăn đâu.
    Tên đại lực sĩ dùng giọng ác độc cười nói, người vây xem cũng hùa theo cười vang.
    Hướng Nhật nhếch miệng cười, căn bản khinh thường nhiều lời, giờ còn chưa biết ai sẽ khóc gọi mẹ đây.
    - Chuẩn bị xong rồi à? Ha, ta tới đây . . .
    Tên đại lực sĩ hét lớn một tiếng, thân thể nửa ngồi, nhắm thẳng Hướng Nhật phóng mạnh tới.
    Lại dùng đòn trâu húc mả!
    Người vây xem nhịn không được kinh hô lên một tiếng. Ban đầu bọn họ còn nghĩ đại lực sĩ sẽ giống như tên thanh niên da trắng kia, dùng đòn đẩy, không nghĩ tới lại là đòn đụng.
    Cơ thể thật lớn giống như một chiếc xe tăng lao ầm ầm tới, đừng nói là một người, cho dù là một chiếc xe cũng có thể bị hắn đụng ngã.
    Có vài người đã không đành lòng nhìn nữa, có người lại càng thêm hứng thú, giống như đang mong sẽ xuất hiện cảnh máu thịt bay tứ tung vậy.
    Trên mặt gã da trắng đã dần xuất hiện nụ cười dữ tợn . . .
    Một tiếng “ Phanh” thật lớn vang lên.
    Cảnh máu thịt bay tung tóe trong dự kiến không có xuất hiện. Trái lại, tên đại lực sĩ lại bị phản lực chấn lui vài bước, mới khó khăn ổn định được thân hình. Vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn Hướng Nhật giống như đang gặp quỷ.
    Vừa rồi tuy hắn không dùng toàn lực, nhưng đã dùng đến hơn phân nửa sức mạnh rồi. Không ngờ rằng lại không thể đẩy lui đối phương, trái lại chính mình lại bị ép lui vài bước. Nếu năng lực giữ thăng bằng của hắn không mạnh, phỏng chừng là giờ đã mất hết cả mặt rồi.
    Vẻ mặt người xem bên ngoài cũng tràn đầy sự khó tin. Đây cũng quá khoa trương rồi, ban đầu còn tưởng rằng cái tên có dáng vóc gầy gò kia sẽ giống như bị xe lửa đụng văng ra ngoài, kết quả lại hoàn toàn ngược lại, cái tên gầy gò kia không chỉ không bị bật ra, thậm chí cả thân thể còn không chút lay dộng.
    Đây là đang đóng phim sao? Nhưng mà đạo diễn ở đâu? Camera ở đâu?
    - Hắc, anh bạn to cao, đừng có bảo với ta là, sáng nay ngươi chưa uống sữa đấy nhá.
    Hướng Nhật cười hắc hắc, hắn hoàn toàn không để tâm, châm chọc người ta một chút.
    Tên đại lực sĩ rốt cuộc cũng hoàn hồn lại. Khuôn mặt bị khiêu khích làm cho đỏ bừng hết cả lên, miệng thở hổn hển, ánh mắt hung tơn chăm chú nhìn Hướng Nhật. Lúc đầu hắn còn sợ mình đâm chết người, giờ đã bị kích thích như vậy, không còn băn khoăn đến việc này nữa.
    “ A . . . “
    Tên đại lực sĩ một lần nữa nhắm Hướng Nhật phóng tới, làn này hắn dùng tới toàn lực. Hắn không tin còn không đụng bay được tên nhãi ranh cân nặng còn chưa bằng 1/4 mình kia.
    “ Phanh! “
    Hai cái thân thể lại mạnh mẽ mà đụng vào nhau. Lần này tên đại lực sĩ không may mắn như lúc trước, dùng bao nhiêu sức lực lên người Hướng Nhật, lực lượng phản chấn sẽ mạnh bấy nhiêu, đây chính là tự hắn chuốc lấy khổ đau mà thôi.
    Lực lượng cực lớn phản chấn khiến hắn phải lui lại, liên tiếp vài chục bước, mới ngã đập mông xuống mặt đất, hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại.
    - Oh my god….. oh my budha…… oh my songoku…… oh my khiết. . .
    Chung quanh ồn ào một trận, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
    Nếu như nói lần đầu tiên là giật mình, vậy thì lần thứ hai chính là kinh hoàng rồi.
    Động tĩnh do hai cơ thể vừa mới va vào nhau kia tuyệt đối không phải là giả tạo, mà là chân chân chính chính , không hề kiềm chế, toàn lực đụng vào nhau, bằng không cũng không phát ra được cái loại âm thanh cực lớn ấy.
    Hơn nữa, nếu như tên đại lực sĩ kia giả vờ bị đẩy lui mà nói, thì công phu biểu diễn đến trình độ này cũng quá chân thật, tuyêt đối có thể đến hollywood làm super cascadeur rồi.
    Tất cẩ chuyện này đều là thật, không phải là đang đóng phim.
    Có thể cũng là bởi vì như vậy mới làm cho người ta cảm thấy khó tin. Tên đại lực sĩ kia đến cả chiếc xe chất đầy hàng hóa cũng có thể kéo đi được, lại không đẩy lung lay nổi một tên so với hắn như là một đứa trẻ con.
    Loại sự tình này nếu không tận mắt nhìn thấy, khẳng định sẽ không có ai tin tưởng, cũng không muốn tin tưởng.
    Ít nhất vẻ mặt gã da trắng hiện giờ biểu lộ ra giống như là đang nhìn thấy quái vật hiện hình.
    Người duy nhất mặt không đổi sắc là Hoắc Vãn Tình và La tỷ. Người sau thân là một Mật giả, tự nhiên biết đối với Mật giả mà nói, lực lượng thường nhân dù cho có cường đại hơn nữa, cũng không thể di chuyển được Mật giả nữa bước. Mà Hoắc Vãn Tình cũng là đã chứng kiến qua Hướng Nhật ra tay rồi, giờ đây thấy tiểu sắc lang biểu hiện mạnh mẽ như thế, nàng cảm thấy rất hãnh diện, thậm chí liên tưởng đến việc biểu hiện hung hãn của tiểu sắc lang lúc trên giường, cũng có một lời giải thích hợp lý.
    Hướng Nhật không quan tâm người bên ngoài có ý kiến gì không, giờ đã có cơ hội, hắn không ngại mà tiếp tục châm chọc đối phương nhiều hơn một chút:
    - Thật làm cho người thất vọng, đại lực sĩ tiên sinh, ta xem khí lực của ngươi còn không bằng một đứa bé.
    Tên đại lực sĩ cứ việc tức giận đến mức muốn giết người, nhưng quả thật vừa rồi không có đẩy nhúc nhích được Hướng Nhật đi một phân nào, ngược lại còn làm cho mình bị xấu mặt, lúc này muốn tiêp tục nói lại một cái gì đó cũng không còn mặt mũi để mà nói.
    - Hắc, khí lực của ngươi rất lớn sao? Vậy đến kéo thử cái này một chút đi.
    Từ dưới mặt đất bò dậy, tên đại lực sĩ chỉ cái xe tải bên cạnh, hắn tuyệt không thừa nhận khí lực của mình không bằng tên nhãi ranh này. Khẳng định đối phương dùng phương pháp gì mà mình không biết, như vậy chỉ cần kéo thử cái xe tải, có thể khiến tên nhãi ranh này lộ nguyên hình.
    - Nếu như ta không làm thì sao?
    Hướng Nhật có chút buồn cười, vì sao có ít người lại cố chấp không chịu từ bỏ vậy, rõ ràng đã tự trải nghiệm qua, mà vẫn còn đặt hy vọng xa vời cái hy vọng không thể xảy ra ấy cơ chứ.
    - Ngươi sợ sao? Sự thực thì, ngươi không có khí lực lớn như vậy, đúng hay không, nhất định là lợi dụng phương pháp gì đó . . .
    Tên đại lực sĩ bắt đầu suy đoán. Người bên ngoài nghe hắn nói như vậy, cũng lộ ra vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ. Không sai, nếu như nói hắn không lợi dụng một phương pháp gì, thân thể nhỏ như vậy làm sao có thể bộc phát ra lực lượng cường đại như vậy cơ chứ, cái đó căn bản là nói cũng không thông, hoàn toàn đi ngược lại tất cả các quy luật thông thường.
    Thấy mọi người chung quanh đều có vẻ mặt hoài nghi nhìn mình. Trong lòng Hướng Nhật có chút khó chịu, vốn hắn cũng không muốn chơi trội, . . . nhưng hiện giờ . . . Được rồi, để cho đám người Miễu quê mùa này, biết được cái gì mới là một đại lực sĩ chân chính.
    - Để ta tới thử xem.
    Hướng Nhật không chần chừ nhún nhún vai, đi đến chỗ tên đại lực sĩ vừa ném dây thừng lúc nãy, nhặt lên một đoạn dây nắm trong tay.
    Hắn làm ra động tác này, khiến người chung quanh lặng đi một chút. Nhưng rất nhanh lại bùng phát ra một tràng vỗ tay cực lớn. Tuy nói hoài nghi Hướng Nhật lợi dụng phương pháp nào đó mới có thể chống lại cú va chạm của tên đại lực sĩ, nhưng trước mất thấy hắn thật sự bắt đầu thử kéo chiếc xe tải, rất nhiều người đều chờ đợi xem kế tiếp có phải là sẽ xuất hiện kỳ tích hay không.
    Hoắc Vãn Tình cũng có chút kích động, chăm chú nhìn Hướng Nhật. Nàng tin tưởng tiểu sắc lang này chắc chắn có thể làm được, màn kế tiếp nhất định sẽ làm người ta chấn động.
    Chỉ có La tỷ đôi với cách làm của Hướng Nhật cảm thấy có chút bừa bãi. Thân là một dị năng giả, lại có thể biểu diễn ở trước mặt người bình thường, chuyện này ít nhiều cũng có chút trẻ con.
    Nhìn quanh một vòng, Hướng Nhật nắm chặt sợi dây thừng to bằng cánh tay mình, người bên ngoài nhất thời ngừng thở, biết hắn muốn bắt đầu kéo.
    Nhìn thấy chung quanh, càng ngày càng có nhiều người nước ngoài tóc vàng mắt xanh tụ tập. Hướng Nhật trong lòng cười không thôi, hy vọng màn trình diễn không làm cho đám quê mùa này rớt tròng mắt ra.
    Nghĩ tới như vậy, trên tay chẳng dùng bao nhiêu sức kéo một cái. Sợi dây thừng nhất thời được kéo căng ra thẳng tắp. Chỉ thấy chiếc xe tải lớn buộc sợi dây thừng đang chầm chậm đi về phía hắn.
    - Trời . . .
    - Đây không phải là sự thật chứ!
    Đây là suy nghĩ chung của tất cả những người đang xem, này, này, điều này có thể sao?
    Một đại lực sĩ thân thể to lớn đều phải dùng hết tất cả sức lực toàn thân mới có thể kéo nổi chiếc xe tải. Mà một người so với người bình thường còn muốn gầy hơn lại không tốn một chút hơi sức nào mà kéo được. Thậm chí chỉ dùng một tay, hơn nữa lại không tỏ ra là đang cố sức.
    Chẳng lẽ bên trong xe tải có người, phối hợp với hành động của hắn?
    Đây là suy nghĩ thứ hai của tất cả mọi người.
    Chỉ là, ghế lái của xe tải không có ai, người bên ngoài cũng nhìn thấy rõ ràng. Hơn nữa trước đó trong lúc đại lực sĩ kéo, cũng đã cho người đi lên kiểm tra. Đừng nói là lái xe, ngay cả một chổ trốn cũng không có.
    Nhưng điều này giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ trên thế giới này, thực sự có người có sức mạnh như vậy tồn tại?
    Mặc kệ người bên ngoài giật mình như thế nào. Người kinh hãi nhất chính là đại lực sĩ, bởi hắn phi thường rõ ràng trong xe tải căn bản không có lái xe, cũng không có ẩn dấu cơ quan điều khiển nào. Nói cách khác, tận mắt nhìn thấy tất cả, tất cả đều là thật sự, cái tên có trọng lượng không bằng một phần tư mình này, quả thật chỉ dùng một bàn tay, liền kéo được chiếc xe tải trong khi chính mình phải dùng hết tất cả sức lực mới làm được!
    Đây có có còn là người nữa không?
    Đương nhiên là người, Hướng Nhật có thể khẳng định, hắn không phải là yêu quái gì cả. Thấy mình đã chấn trụ tất cả mọi người ở đây. Hắn cũng biết là không thể đợi thêm một giây phút nào nữa, mỗi tay một người, nắm lấy tay Hoắc Vãn Tình cùng với La tỷ, vội vàng chuồn khỏi đám đông.

    (Hết Phần 982 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 983 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #986
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 983 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 983: Tình cờ gặp gỡ, mất tích









    Tác giả: Lý Tiếu Tà
    Dịch: Thỏ Ặc Ặc
    Nguồn: sieucapthuankhiet

    Biết đã chạy thoát khỏi đám người đó, Hướng Nhật mới dừng lại, buông tay Hoắc Vãn Tình và La tỷ ra.
    - Hướng tiên sinh, buổi biểu diễn vừa rồi rất đặc sắc, tuy nhiên ngài không cảm thấy thắng lợi không được vẻ vang lắm à?
    Khuôn mặt Hoắc Vãn Tình hơi hồng hồng, dù đã phát sinh quan hệ thân mật với tiểu sắc lang nhưng mới khi nãy bị hắn kéo tay trước mặt biết bao nhiêu người nên không tránh khỏi ngại ngùng...
    Hướng Nhật biết Hoắc Vãn Tình đang mỉa mai mình, đường đường một Dị năng giả lại đi khi dễ một người bình thường, ngươi không biết xấu hổ à?
    Trên thực tế hắn chẳng ngại ngùng chút nào cả, da mặt của hắn còn chưa đến mức mỏng như vậy. Ngược lại La tỷ đứng một bên cảm thấy hơi kì quái, kinh ngạc nhìn bàn tay của mình. Nếu nhớ không lầm tên sắc lang này vừa nắm lấy tay của nàng lôi lôi kéo kéo?!
    - Còn chưa tìm mình liều mạng?
    Trong lòng Hướng Nhật giật thót một cái.
    Mải mê tránh xa chốn thị phi vừa rồi mà bỏ qua vấn đề này, dù gì La tỷ cũng không phải là Hoắc Vãn Tình, nàng vốn là một Mật giả cấp năm cực kì kiêu ngạo, một khi tức giận khả năng mang lại cho mình phiền toái không nhỏ!
    - Ừm, bây giờ chúng ta đi lòng vòng đâu đó một chút nhỉ?
    Để đánh lạc hướng La tỷ Hướng Nhật vội vàng chuyển sang một chủ đề khác.
    - Hay đi cao ốc Empire State đi?
    Hoắc Vãn Tình không chú ý nhiều tới biểu hiện quái dị của La tỷ, trong tiềm thức của nàng La tỷ không thể nào thích tên tiểu sắc lang này được.
    - Cũng được, còn La quản lý thì sao?
    Hướng Nhật thấy La tỷ vẫn mải miết nhìn tay của mình, nhanh chóng bắt chuyện với nàng. Chỉ sợ nàng tiếp tục so đo chuyện kéo tay của nàng mà tìm hắn tính sổ.
    - Ta... tùy tiện.
    La tỷ nhàn nhạt liếc Hướng Nhật một cái, cái liếc khiến con người ta muốn nổi cả da gà. Không thể nào chứ! Mới tí đã ghi hận hắn rồi?
    Không dám dây dưa kéo dài, Hướng Nhật vội vàng bắt một chiếc taxi, sắp xếp cho La tỷ và Hoắc Vãn Tình ngồi ở băng ghế phía sau, bản thân mình thì ngồi băng trước với tài xế, lúc này mới thoáng yên lòng lại. Trong lòng tự nhủ từ nay phải chú ý với La tỷ một chút, không thể đối đãi nàng như một nữ nhân bình thường được. Nếu không, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
    Cao ốc Empire State nằm ở khu vực sầm uất nhất của quận Manhattan, đây cũng không phải lần đầu tiên Hướng Nhật ghé thăm. Lần trước ở New York hắn đã từng tới nơi này du ngoạn cùng với Alice. Khi đó còn tiện tay phá hủy tổng bộ của tổ chức đứng phía sau, thuận tay cuỗm đi túi kim cương cực kì có giá kia.
    Lầu một của cao ốc Empire State là thiên đường trưng bày các tác phẩm nghệ thuật, vách tường có những món trang sức vô cùng đặc sắc, bắt nguồn từ Italy, Pháp, Bỉ, Đức với màu sắc đa dạng, phong phú.
    Ba người xuống xe taxi, đi dạo ở đại sảnh tầng một được một lúc, Hoắc Vãn Tình bắt đầu thấy hơi chán, nàng muốn lên sân thượng tầng 86 ngắm cảnh, La tỷ cũng tỏ vẻ đồng ý.
    Hướng Nhật còn chưa quên chuyện ban nãy cầm tay của nàng, hiện tại vẫn cảm thấy hơi chột dạ:
    - Ta không lên đâu, chỗ đó ta lên nhiều rồi, các nàng đi đi, ta ở đây chờ.
    - Anh không phải muốn nhân cơ hội chạy trốn chứ?
    Hoắc Vãn Tình lạnh lùng lườm hắn, không có ác ý suy đoán dụng tâm của Hướng Nhật.
    Quả thực Hướng Nhật không có ý định này, hắn chỉ tay lên trời thề thốt:
    - Lấy danh dự của ta bảo đảm, tuyệt đối không bỏ trốn. Đợi đến khi hai người đi xuống thì thôi.
    - Hừ, tốt nhất là thế, nếu không hậu quả anh tự nghĩ lấy đi. À, trưa nay còn phải mời tụi em ăn cơm đó.
    Hoắc Vãn Tình không sợ Hướng Nhật bỏ trốn, dù sao nàng còn có số điện thoại của hắn, coi như gọi bao nhiêu cuộc cũng phải triệu hồi hắn cho bằng được. Đoạn hừ nhẹ một tiếng kéo tay La tỷ rời đi.
    Thấy hai người đã đi khỏi trong lòng Hướng Nhật thở phào nhẹ nhõm, từ sau khi nắm tay La tỷ hắn luôn cảm thấy ánh mắt nàng nhìn hắn rất kì quái, khiến hắn không dám nhìn thẳng nào mắt nàng, sợ nàng nổi giận.
    Nói là thế song trong lòng vẫn cứ khó chịu, dù gì đêm qua hai người đã cùng nhau sánh vai chiến đấu, giờ chỉ kéo tay một cái thôi mà, không cần tính toán nhỏ nhặt vậy chứ?!
    Nghĩ tới đây không khỏi nhớ lại gã K thần bí, hắn yêu cầu mình làm to bụng của La tỷ, chuyện khó khăn bậc này đâu dễ dàng hoàn thành được? Mới nắm có cái tay đã làm nàng tức giận như thế, nếu làm bụng nàng trướng lên còn không phải đuổi giết mình tới chết sao?!
    Nghĩ ngợi một hồi càng thêm lo lắng, xem ra chuyện này phải tính kế lâu dài mới ổn.
    Đang vừa miên man với những suy nghĩ trong lòng vừa đi dạo không mục đích ở đại sảnh, ánh mắt Hướng Nhật chợt ngưng đọng, chuyển lên một bóng người vô cùng quen thuộc.
    Đó là...
    Không thể nào! Sao nàng ta lại ở đây?
    Hướng Nhật có phần bất ngờ, nàng ta không phải ở Hongkong sao? Qua Mỹ từ khi nào vậy? Hơn nữa còn gặp nhau trùng hợp như thế?
    Do dự trong lòng có nên chào hỏi đối phương hay không, Hướng Nhật thấy nàng chỉ đi có một mình, hẳn là rất cô đơn...
    Ngẫm nghĩ một lát Hướng Nhật từ từ đi về phía bên đó, nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai thân ảnh quen thuộc, chờ nàng ta xoay đầu lại mới mở miệng chào hỏi:
    - Xin chào, Trinh Lan tiểu thư, thật là trùng hợp, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.
    - A! Ngươi... ngươi...sao lại ở chỗ này?
    Khuôn mặt Lý Trinh Lan kinh ngạc nhìn Hướng Nhật, từ sau vụ "tiền giả" nàng và hắn không còn gặp mặt nhau nữa, không nghĩ tới mình trăm phương ngàn kế tránh né đối phương mà dẫn dụ cha mẹ đến New York du lịch, cuối cùng vẫn đụng phải nhau. Điều này khiến nàng nghi ngờ đối phương có phải là đang theo dõi gia đình mình hay không.
    - Cô có thể ở đây, tại sao ta lại không thể?
    Hướng Nhật trả lời, nhìn tiểu mỹ nữ cảnh sát đang cau mày nhăn nhó, hắn cũng không chú ý mấy:
    - Cha mẹ cô đâu? Bọn họ có đi cùng không?
    Lý Trinh Lan nhìn chằm chằm hắn, trong đôi mặt tràn ngập cảnh giác:
    - Anh phái người theo dõi chúng tôi?
    Nàng có ý nghĩ như vậy cũng không kì quái, trước đó nam nhân cho cả nhà nàng một tỷ nhân dân tệ, đổi ra được hơn 180 tỷ won (tiền Hàn quốc). Khoản tiền lớn như vậy chắc chắn không để nhà nàng tùy tiện rời đi như thế, nói không phái người theo dõi chắc chẳng ai tin.
    Lý Trinh Lan không phải muốn trốn tránh, nàng không phải không muốn trả lại mà hiện tại căn bản trả không được, chỉ có thể ấp úng đáp:
    - ...Nói chung tôi sẽ kiếm tiền trả lại cho anh, tiền lương mỗi tháng đều cho anh hết, anh nói số tài khoản ngân hàng cho tôi đi.
    - Vậy cô tính mấy đời không nhận tiền lương à?
    Hướng Nhật châm chọc, một tỷ nhân dân tệ, trả bằng tiền lương nói mấy đời vẫn còn hơi ít...

    (Hết Phần 983 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 984 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #987
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 984 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 984: Quyết định lớn mật









    Hướng Nhật nói một câu, xác thực đánh trúng tim đen của Lý Trinh Lan. Mười tám tỷ Hàn đồng, lấy tiền lương của nhân viên công vụ cấp thấp như hiện nay, xác thực mấy đời cũng không nhất định trả hết, có thể còn phải hơn.
    - Vậy anh muốn..... muốn như thế nào đây?
    Đối với chuyện này, Lý Trinh Lan chỉ có thể thỏa hiệp. Tuy tiền không phải nàng cầm, nhưng cha mẹ của nàng cầm cùng với nàng cầm thì có gì khác nhau?
    - Anh còn chưa nói qua sao? Làm bạn gái của anh nhé.
    Hướng Nhật nhàn nhạt nói, vốn chuyện này hắn không có dự định so đo. Ai biết tiểu mỹ nữ cảnh sát này sống chết cũng không chịu sửa đổi. Đối với mình vẫn có cái nhìn không tốt, muốn làm khó mình thì cũng chỉ có thể trách nàng mà thôi.
    - Không được!
    Lý Trinh Lan lập tức cự tuyệt, tuy rằng rất khó chịu, nhưng dù sao cũng là mình đuối lý.
    - Vậy em thật sự định dùng mấy đời tiền lương để trả đây?
    Hướng Nhật lạnh lùng mà dùng giọng mỉa mai.
    Lý Trinh Lan ngẩn ra, cũng không nói nên lời, mấy đời tiền lương? Đời người thật có kiếp sau sao? Cho dù có, sợ rằng hắn cũng không cho mình thời gian dài như vậy.
    - Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, tôi còn có thể thăng chức!
    Lý Trinh Lan cắn cắn môi, đây là biện pháp duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến.
    - Nỗ lực kiếm tiền? Thăng chức?
    Hướng Nhật có chút buồn cười, nhưng thấy biểu hiện quật cường của tiểu mỹ nữ cảnh sát, cũng không muốn bức bách nàng quá đáng:
    - Thôi đi, chỉ đùa với em một chút mà thôi, đừng coi là thật có được không. Nhưng mà, hi vọng em lần sau đừng có luôn nghĩ xấu về anh như vậy nữa. Có những lúc con người ta làm việc không cần báo đáp.
    Những lời này khiến Lý Trinh Lan nghe mà có chút sửng sốt, có chút không dám tin mà nhìn hắn:
    - Vậy anh vì sao... lại, lại cho tôi tiền?
    - Bởi vì trước đó anh đã nói qua, tất cả chi phí của cha mẹ em ở Hồng Kông, đều tính cho anh. Với cả, số tiền kia là cho cha mẹ em, mà không phải là cho em.
    Hướng Nhật không muốn cùng nàng tiếp tục dây dưa vấn đề này nữa, liền nói lảng sang chuyện khác:
    - Đúng rồi, cha mẹ em hẳn là cũng cùng tới đây chứ?
    - Bọn họ đang ngắm cảnh trên sân thượng.
    Lý Trinh Lan cúi đầu nói.
    - Chuyện này thật đúng là trùng hợp.
    Hướng Nhật thầm nghĩ trong lòng, may là chính mình không có đi lên, lúc đó sẽ khó tránh khỏi việc gặp mặt rồi bị cuốn lấy. Hắn biết Lý phụ Lý mẫu vẫn xem hắn là con rể của mình.
    - Tốt, anh đi, miễn cho em nói anh có ý đồ với em.
    Coi như là đã chào hỏi, hơn nữa Hướng Nhật cũng biết mình không được hoan nghênh nên chuẩn bị rời đi.
    - Chờ một chút.
    Lý Trinh Lan bỗng nhiên gọi hắn lại.
    - Còn có việc gì sao?
    Hướng Nhật dừng bước, tiểu mỹ nữ cảnh sát rõ ràng không chào đón hắn, tại sao còn gọi hắn lại?
    - Cám ơn anh!
    Lý Trinh Lan đột nhiên trịnh trọng mà khom người.
    Hướng Nhật sững sờ sửng sốt, sau đó mới lên tiếng:
    - Có gì mà phải cảm ơn, hi vọng lần sau anh đi Hàn Quốc, em chiêu đãi anh một bữa thật tốt là được.
    Đương nhiên, hắn cũng chỉ là nói cho có lệ, lần sau, trời mới biết là phải tới tận khi nào.
    - Anh vẫn còn đi Seoul sao?
    Lý Trinh Lan ánh mắt lại hơi sáng ngời, cũng không phải là nàng ước gì Hướng Nhật đi Seoul, chỉ là muốn báo đáp một chút để cho lòng mình camt thấy nhẹ nhõm hơn.
    - Xem tình hình thế nào đã, có lẽ đi, có lẽ không đi.
    Hướng Nhật nói lập lờ nước đôi, sự tình ở Seoul đã được giải quyết xong, trừ phi lại xảy ra tình huống xấu gì khác, bằng không hắn đoán chừng là sẽ không đi.
    - Vậy sao.
    Lý Trinh Lan có chút thất vọng.
    Hướng Nhật liền không nói gì nữa, xoay người rời đi. Ai ngờ mới đi ra vài bước, một đôi vợ chồng trung niên đã phát hiện ra hắn, trên mặt vui vẻ, vội vã chào đón.
    - Tuấn Tú.
    Người mở miệng trước là phụ nữ trung niên, nhìn thấy Hướng Nhật ngoại trừ kinh hỷ thì càng nhiều hơn là sự nhiệt tình.
    - Bác trai, bác gái.
    Hướng Nhật cười khổ trong lòng, đôi phu phụ trung niên này không phải ai khác, chính là cha mẹ của Lý Trinh Lan, không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã đi xuống, hơn nữa còn vừa lúc bắt gặp mình nữa chứ.
    - Tuấn Tú đã đến, là Trinh Lan gọi điện báo cho cháu hả?
    Lý mẫu lôi kéo cánh tay Hướng Nhật, vẻ mặt hưng phấn mà hỏi.
    - Đúng vậy a, cháu vừa cùng Trinh Lan nói chuyện.
    Đến nước này Hướng Nhật cũng chỉ có thể nói cho có lệ, nếu như nói là tình cờ gặp, phỏng chừng Lý phụ, Lý mẫu cũng sẽ không tin tưởng.
    - Ha ha, bảo sao nó lại nói không muốn lên ngắm cảnh cùng với chúng ta, nói cái gì mà sợ độ cao chứ, nguyên lai là cùng cháu ước hẹn gặp mặt ở đây.
    Lý mẫu cao hứng lớn tiếng nói, giống như là sợ Lý Trinh Lan ở xa không nghe được.
    Hướng Nhật có chút không biết nói gì hơn, Lý mẫu cho rằng Lý Trinh Lan nói dối, nhưng Hướng Nhật lại biết, Lý Trinh Lan có lẽ thật sự sợ độ cao thật, nếu không cũng sẽ không một mình ở lại chỗ này.
    Mặt Lý Trinh Lan trở nên đỏ hồng, thanh âm của mẹ nàng quá lớn, nàng không có khả năng không nghe được, cảm giác mọi người xung quanh đều nhìn qua, đây mới là điều then chốt làm nàng xấu hổ, bị nhiều người nhìn như vậy làm cho nàng cảm thấy không được tự nhiên.
    - Tuấn Tú, cháu vừa mới tới New York hôm nay sao? Đã thu xếp được chỗ ở chưa?
    Lý mẫu rất nhiệt tình, kéo con gái tới bên cạnh Hướng Nhật.
    Hướng Nhật bất đắc dĩ mà hướng Lý Trinh Lan nháy mắt, miệng nói:
    - Giờ cháu đang ở nhà một người bạn.
    - Ở nhà bạn sao?
    Lý mẫu có chút thất vọng.
    - Vâng.
    Hướng Nhật gật đầu, không rõ vì sao Lý mẫu phải thất vọng như thế, ở nhà bạn thì thế nào? Chẳng lẽ không ở nhà bạn, cùng con gái của bà ở cùng một chỗ sao?
    Vừa nghĩ đến đó, Hướng Nhật đột nhiên có chút hiểu được, có thể thật đúng như mình nghĩ, Lý mẫu muốn cho chính mình cùng con gái nàng ở cùng một chỗ, đây cũng quá.... Cái kia đi? Có thể đem con gái đẩy vào miệng hổ như vậy sao?
    Lý Trinh Lan cũng ý thức được suy nghĩ của mẹ nàng, xấu hổ nói:
    - Mẹ, chúng ta nên trở về thôi... Tuấn Tú còn muốn đi gặp bạn của anh ấy.
    - Gặp bạn thì lúc nào cũng có thể, Tuấn Tú, như vậy đi, cùng chúng ta đến khách sạn ăn trưa nhé.
    Lý mẫu không khỏi phân trần, kéo tay Hướng Nhật đi.
    Hướng Nhật ngạc nhiên, đây cũng quá nhiệt tình đi? Nhưng mà đã bị Lý mẫu lôi kéo, hắn cũng không nên cự tuyệt, nghĩ đến chính mình sau khi rời khỏi, một hồi sau Hoắc Văn Tĩnh hai người đi xuống, không thấy mình đâu, có lẽ nên gọi điện thoai giải thích một chút.
    Gia đình Lý Trinh Lan ở khách sạn, cũng không biết có phải hay không quá mức trùng hợp, cư nhiên cũng là khách sạn Hilton. Một nhà ba người, ở hai phòng cạnh nhau.
    Hai phòng cạnh nhau cũng không có gì là kỳ quái. Dù sao cũng là người một nhà, nhưng kỳ quái là Lý mẫu nhiệt tình kèo mình hướng đến phòng con gái nàng mà đẩy vào sau đó nói một câu:
    - Các cháu trước trò chuyện một chút, chúng ta đi ra ngoài mua vài món đồ, khả năng phải chờ tới giờ cơm trưa mới có thể quay lại, sau đó đi luôn.
    Câu nói sau cùng có thể nói là vẽ rồng thêm mắt, Hướng Nhật cũng không có ngốc, cũng rõ ý tứ Lý mẫu là gì. Xem ra cha mẹ Lý Trinh Lan thật là cấp bách muốn mình gọi bố mẹ vợ lắm rồi đây.
    - Anh nghĩ cha mẹ em đều đã hiểu làm.
    Hướng Nhật cười khổ, ngồi trên ghế salon trong phòng khách, có chút bất đắc dĩ mà nhìn Lý Trinh Lan đang cau mày. Kỳ thực chuyện này nói đi nói lại cũng phải trách chính hắn, trước kia hắn ở Hồng Kông không biểu hiện mập mờ như vậy, thì giờ cha mẹ Lý Trinh Lan cũng không hiểu lầm.
    Lý Trinh Lan cũng không biết nên nói cái gì, lại nói tiếp tất cả đều trách tên kia cấp cho cha mẹ nàng một khoản tiền lớn như vậy. Nếu không có khoản tiền đó, cha mẹ nàng cũng không có cấp bách như thế. Chỉ có thể nói tiền tài làm rung động lòng người mà thôi.
    - Trinh Lan tiểu thư, anh nghĩ ở chỗ này một chút chờ cha mẹ người trở về. Đến lúc đó anh sẽ giải thích rõ ràng cho họ.
    Hướng Nhật nghĩ loại sự tình này nên giải thích cho rõ, tuy rằng Lý Trinh Lan lớn lên rất là xinh đẹp, nhưng hắn cũng không thể hễ gặp một nữ nhân xinh đẹp liền màng về nhà được? Như vậy phải ăn nói thế nào với Sở Sở các nàng đây?
    Lý Trinh Lan không nói chuyện, giống như đã nghe được lời Hướng Nhật nói, lại giống như là không có nghe được, có chút đờ ra mà nhìn cái gạt tàn thuốc trên mặt bàn trà.
    - Trinh Lan tiểu thư, Trinh Lan tiểu thư.....
    - ....A, có chuyện gì không?
    Hướng Nhật gọi vài lần, Lý Trinh Lan mới phục hổi tinh thần lại, nhịn không được lại đỏ mặt lên, cũng không biết nàng vừa rồi nghĩ đến cái gì. (DG: nghĩ cái gì thuần khiết thì nghĩ ^^)
    - Ah, không có việc gì, anh chỉ là muốn đi ra ngoài gọi điện thoại.
    Nhìn ra được tinh thần của Lý Trinh Lan có chút không ổn, Hướng Nhật đoán khả năng nàng cũng không hiểu cách làm của cha mẹ nàng, dù sao không chút trách nhiệm giao con gái cho một ngoại nhân, nói như thế nào cũng thật là khó tưởng nổi?
    - A, xin cứ tự nhiên.
    Lý Trinh Lan vội vàng mà làm ra thủ thế. Trên thực tế, suy nghĩ vừa rồi của nàng làm nàng hết hồn, hoài nghi mình lớn mật, mình thật sự cũng muốn thế sao?

    (Hết Phần 984 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 985 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #988
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 985 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 985: Mềm nhũn hai chân








    Ra khỏi phòng của Lý Trinh Lan, Hướng Nhật quyết định gọi điện cho Hoắc Vãn Tình, giải thích nguyên nhân vì sao mình không ở lại chờ các nàng. Nếu như không có sự việc phát sinh "dắt tay" kia, gọi cho La tỷ là thích hợp nhất. Dù sao đối mặt với người mình mạnh mẽ cướp đoạt lần đầu tiên Hoắc đại tiểu thư này, Hướng Nhật có lo cũng không đủ.
    Điện thoại kết nối rất nhanh, nghe giọng Hoắc Vãn Tình có vẻ vui mừng, dù một chút vui mừng này được nàng che giấu rất kỹ, nhưng vẫn có thể cảm thấy được phần nào:
    - Gọi cho tôi có chuyện gì vậy?
    - Hoắc tiểu thư, anh e là không thể mời bọn em ăn trưa được.
    Hướng Nhật cẩn thận cân nhắc từng lời.
    - Cái gì! Anh dám cho chúng tôi đi tàu bay giấy sao?
    Một xíu xiu vui mừng trong giọng nói của Hoắc Vãn Tình đã biến mất tiêu không dấu vết, như thể chưa bao giờ tồn tại.
    - Hoắc Vãn Tình, anh không có ý đó, nhưng anh mới vừa gặp một người bạn, anh ta nằng nặc muốn anh đi cùng, anh cũng chẳng biết làm sao. Thế này nhé, chỉ cần có thể đền bù cho em, em muốn gì anh cũng chiều.
    Hướng Nhật cũng rất lưu manh, không dàn xếp được sự việc, tự dưng lại nghĩ ra phương pháp bù đắp.
    - Được, anh nói đấy nhé.
    Ngữ khí của Hoắc Vãn Tình lại xuôi xuôi, tiểu sắc lang đã nói vậy rồi, có lẽ đúng là bị bạn lôi đi, chứ nếu hắn thực sự muốn nuốt lời với mình, làm gì có chuyện bù đắp chứ?
    - Ừ, anh nói, nhưng việc em muốn, phải là việc anh có thể làm được mới được.
    Hướng Nhật cũng đâu có ngu, hứa bừa với kẻ khác là vô trách nhiệm với chính mình.
    - Yên tâm, nhất định anh sẽ làm được mà.
    Hoắc Vãn Tình hừ nhẹ một tiếng.
    Được rồi, như vậy nhé, em sẽ nói chuyện với La tỷ luôn, à mà anh có muốn nói gì với chị ấy không?
    - À, vậy là được rồi mà.
    Hướng Nhật vừa nghe thế liền cúp máy luôn.
    Quay trở lại phòng Lý Trinh Lan, trong phòng khách đã không còn bóng nàng. Nghe thấy tiếng nước truyền tới từ phòng tắm, mới có thể xác định được vị trí của nàng ấy.
    - Sớm thế này đã tắm rồi à?
    Hướng Nhật có chút tò mò, giờ mới là buổi sáng, có phải định ra ngoài hay đi ngủ gì đâu, tắm giờ này có phải quá sạch sẽ rồi không.
    Nhưng dù sao cũng là sở thích của người ta, Hướng Nhất không có quyền quản cũng không có lý do quản. Ngồi trên salon, nghĩ ngợi có nên chờ Lý Trinh Lan ra rồi mình cáo từ không, giờ còn lâu mới đến bữa trưa, cứ ngồi không thế này, hắn làm gì kiên nhẫn được đến thế.
    Chờ không đến mười phút, cửa phòng tắm hé mở, Lý Trinh Lan quấn khắn tắm bước ra, thấy Hướng Nhật ngồi trên ghế salon, không biết có phải vì mới tắm xong hay không mà mặt cứ ửng hồng, hồng đến khó tả.
    Hướng Nhật liếc một cái, quan hệ với Lý Trinh Lan còn chưa rõ địch ta thế nào, cứ nhìn nàng ta ăn mặc thoáng mát thế này, là tối kỵ. Không biết chừng đây là khổ nhục kế của người ta, để liều mạng với mình thì sao.
    Cúi đầu, chỉ chờ đối phương thay đồ xong là kiếm cớ chuồn đi.
    Không ngờ Lý Trinh Lan lại không quay vào phòng ngủ thay quần áo, mà xỏ dép đi tới, ngồi xuống salon đối diện.
    Chuyện gì thế này? Không đi mặc đồ à? Quan hệ với mình hình như còn chưa đến tình trạng này mà? Đây là việc chỉ người thân thiết nhất mới có thôi.
    Hướng Nhật trong lòng rất thốn, đừng bảo Lý Trinh Lan đang âm mưu quỷ kế gì nhé, kiểu như muốn gài mình vào tiết mục "hấp diêm gái nhà lành"???
    Tất nhiên, nếu chỉ có vậy, Hướng Nhật còn lâu mới sợ, hắn nắm chắc trăm phần trăm nếu Lý Trinh Lam thực sự có ý làm vậy, tuyệt đối đối không có khả năng thành công.
    - ...Đến bây giờ tôi vẫn chưa biết tên thật của anh, có thể nói cho tôi nghe không?
    Khoảng một hai phủ sau, Lý Trinh Lan mới chủ động phá vỡ sự trầm mặc này.
    Điều này còn làm Hướng Nhật kinh ngạc hơn, hỏi tên thật, tiểu mỹ nữ cảnh sát rốt cuộc muốn gì đây?
    - Cô không định thay đồ à?
    Hướng Nhật không đáp hỏi lại. Hắn vẫn đang cúi đầu, có thể nhìn được một đoạn đùi tuyết trắng nhỏ nhắn của Lý Trinh Lan, cùng với cặp chân trắng bóc đáng yêu, những ngón chân mềm mại khả ái kia.
    - Sao phải thay đồ? Lẽ nào thế này lại không đẹp sao?
    Nghe giọng Lý Trinh Lan có chút căng thẳng, có lẽ đây là lần đầu ăn mặc kiểu này trước mặt đàn ông, cũng có lẽ là kế hoạch ẩn giấu trong lòng làm nàng hồi hộp đến nỗi không giấu nổi trong lời nói.
    - Có thể nói cho tôi biết vì sao cô phải làm thế này không?
    Hướng Nhật ngẩng đầu lên, vừa nhìn Lý Trinh Lan, hắn cuối cùng cũng xác định, không phải Lý Trinh Lan quên đi thay đồ, mà cô ta cố tình ăn mặc như vậy.
    Đúng vậy, chính là cố ý.
    - Vì cái gì cơ, tôi không hiểu anh đang nói gì.
    Lý Trinh Lan cố trấn định mình lại, nhưng ngữ khí bối rối làm nàng không giấu được sự căng thẳng và bất an.
    Hướng Nhật nhăn mày, lờ mờ hiểu ra lý do Lý Trinh Lan làm vậy, có điều, ngay cả hắn cũng không tin nổi, Lý Trinh Lan có thể làm chuyện này.
    Ngắm nhìn tiểu mỹ nhân cảnh sát cả người chỉ che đậy bởi một chiếc khăn tắm, thậm chí có thể nhìn ra được, bên trong vốn không hề mặc nội y, hai điểm trước ngực lồi ra rõ ràng. Mà ngoài vùng bao bọc của khăn tắm, là đôi chân thon dài trắng muốt xinh đẹp. Ngoài chân, ngực ra, còn lồ lộ xương quai xanh tinh xảo gợi cảm nữa.
    Nhưng tư thế ngồi của nàng lại rất đoan chính, đẹp trong trẻo. Chân gác cao, khiến người ta chú ý đến cảnh xuân đang được che giấu ẩn chứa sau lớp khăn tắm kia, càng gợi lên xúc cảm khám phá đến tột cùng.
    Cô ta... đang quyến rũ mình!
    Khi Hướng Nhật lóe lên suy nghĩ này trong đầu cũng thấy khó mà tin được, tiểu mỹ nữ cảnh sát không có mấy thiện cảm với mình sao có thể chủ động quyến rũ mình? Chẳng lẽ cũng là một đôi cha mẹ cực phẩm kia sao?
    - Trinh Lan tiểu thư, có lẽ tôi phải cáo từ thôi!
    Dù chưa rõ mục đích vì sao Lý Trinh Lan quyến rũ mình, nhưng Hướng Nhật cũng không muốn ngớ ngẩn dây vào phiền toái. Tiểu mỹ nữ cảnh sát trông thì mê người, ai biết được bên trong có gai như nào?
    - Anh... chờ đã.
    Lý Trinh Lan đột nhiên đứng dậy, kéo cánh tay Hướng Nhật, vì dùng sức nhiều quá, nên cả vòng một khổng lồ đầy đặn chạm đến cánh tay Hướng Nhật, thoáng cái làm gã cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi nơi ấy.
    - Trinh Lan tiểu thư, thực ra cô không cần phải làm thế, dù cô có vì lý do gì đi nữa...
    Hướng Nhật rất khó xử, hắn cảm thấy có phần không kiểm soát được bản thân. Bắt đầu từ tối qua, triền miên với Monica đã không phê cho lắm, sáng ra còn bị K thần bí dẫn dụ, định lực của hắn có lẽ đã cạn đến nơi rồi.
    Trước kia hắn có thể kiềm chế cực tốt. Nhưng từ khi sức mạnh càng tăng thêm, ham muốn của hắn lại càng trở lên mãnh liệt, sức chống cự với nữ sắc càng kém đi, tựa hồ như giờ đây tồn tại một mối liên hệ thần bí không ai lý giải được.
    - Tự tôi nguyện ý mà, không phải anh nói muốn biến tôi thành đàn bà sao? Nếu anh chấp nhận một điều kiện của tôi, tôi sẽ dâng cho anh lần đầu của tôi.
    Lý Trinh Lan run run nói, không chỉ có giọng nói run rẩy mà toàn thân cũng đang run run.
    - Điều kiện gì?
    Ma xui quỷ khiến thế nào, Hướng Nhật lại hỏi, nhưng hắn không có ý muốn thừa lúc nhập nhèm mà tiến tới, chỉ muốn nghe cho ra nguyên nhân gì mà khiến Lý Trinh Lan cam tâm tình nguyện vứt bỏ tôn nghiêm mà làm như vậy.
    - Tôi và anh chỉ làm lúc này thôi, sau này chúng ta hai bên không ai nợ ai nữa...
    Lý Trinh Lan nói nhỏ đến độ dường như chỉ có mình cô ta nghe được.
    Hướng Nhật không biết nên hình dung tâm tình của mình lúc này ra sao nữa, làm một lần là thanh toán xong, có lẽ sau này cũng không có bất kỳ điều gì xảy ra nữa. Không biết nên vui hay buồn nữa đây, cảm giác như lấy thân thể mình ra để giao dịch vậy.
    Làm... hay là không làm?
    Khẽ cắn môi, Hướng Nhật khó khăn quay đầu khỏi Lý Trinh Lan.
    - Trinh Lan tiểu thư, tôi thấy chúng ta cũng không ai nợ ai, cô hoàn toàn...
    Nói còn chưa dứt lời, chỉ nghe "soạt" một tiếng, Lý Trinh Lan trút bỏ chiếc khăn tắm trên người mình, chiếc khăn rơi tự do xuống dưới chân.
    Một thân thể hoàn mỹ không tỳ vết hiện ra, hai chân thon dài, vòng eo thon nhỏ hết sức, bộ ngực sữa căng tròn, tất cả tất cả, đều phơi bày hấp dẫn như vậy.
    Da thịt óng ánh, có lẽ vì vừa mới tắm xong, thoạt nhìn còn thấy mơn mởn phấn hồng, trước ngực như đôi bát ngọc úp ngược đầy đặn căng mọng, vun đầy cao ngạo. Ở nơi cặp đùi tuyết trắng xinh đẹp gặp nhau, một vòng tam giác ngược đen kịt làm người ta đắm chìm vào không cách nào kiềm chế được.
    Hướng Nhật há mồm hết cỡ, hắn vừa mới cố ép mình rời đi, không ngờ tiểu mỹ nữ cảnh sát máu đến vậy, trực tiếp “bộc bạch” thẳng luôn, hắn cảm thấy hai chân mình thoáng cái mềm nhũn, rốt cuộc cũng không cất bước nổi.


    (Hết Phần 985 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 986 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #989
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 986 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 986: Tránh nữ nhân da đen này ra xa một chút (1)








    - Trinh lan tiểu thư, mặc y phục lại đi, ý thức tự chủ của tôi không được tốt đâu.
    Đối mặt với Lý Trinh Lan trần như nhộng, Hướng Nhật không phải là không động tâm, thậm chí máu toàn thân còn đang hung mãnh chảy về một chỗ, nhưng thật sự hắn không thể làm như vậy được.
    Không sai, trong lòng hắn xác thực cũng muốn lên giường hoạt động cùng những nữ nhân xinh đẹp. Điều này đoán chừng là mơ ước của tất cả đàn ông trên thế giới, nhưng đây cũng phải xem đối tượng là ai đã. Lý Trinh Lan rõ ràng có ác cảm nhiều hơn hảo cảm với mình, khác biệt so với Hoắc Vãn Tình. Nàng hiến thân hoàn toàn không phải xuất phát từ sự tự nguyện, nếu quả thật phát sinh quan hệ với nàng, sẽ khiến cho Hướng Nhật có một cảm giác tội lỗi.
    - Thân thể của em không tốt sao? Đây không phải là điều anh muốn sao?
    Lý Trinh Lan run rẩy hai tay, đột nhiên tiến lên ôm lấy cổ tay Hướng Nhật.
    "híz-khà-zzz” Hướng Nhật hít một hơi khí lạnh. Lúc trước từ trong căn hộ của Monica đi ra, đã vất cái miếng thạch cao bó tay kia đi. Bởi vì sau khi trải qua một đêm, hắn phát hiện cách tay phải bị thương ngoại trừ có một chút đau đớn ra, cơ bản đã không còn vấn đề gì nữa.
    Chỉ là hiện tại bị tiểu mỹ nữ cảnh sát không biết rõ tình hình cố sức kéo mạnh một cái, đau đớn bứt rứt làm hắn thiếu chút nữa đã kêu lên thành tiếng. Mà Lý Trinh Lan cũng không có cảm giác được Hướng Nhật có điều gì dị thường, hai mắt vẫn đỏ hồng nhìn hắn, cắn môi, môi dưới bởi vì cắn mạnh quá lâu mà trở nên tái nhợt, giống như là đang đợi câu trả lời của hắn.
    Hướng Nhật hít sâu một hơi, nhìn thẳng Lý Trinh Lan, trầm giọng nói:
    - Trinh lan tiểu thư, nếu chúng ta phát sinh quan hệ, vậy thì cố nhất định phải là nữ nhân của ta, vĩnh viễn là nữ nhân của ta! Cô cẩn phâir suy nghĩ kĩ càng.
    Nói như vậy, là hi vọng có thể làm cho Lý Trinh Lan biết đường mà lui.
    Quả nhiên, cả người Lý Trinh Lan run lên, nàng do dự. Nàng hi vọng có thể giải quyết xong trong vòng một lần, sau đó hai người không có bất kì dính dáng với nhau nữa. Nhưng khi nhìn thấy biểu tình kiên quyết của nam nhân kia, hiển nhiên điều này là không thể rồi.
    - Tôi đi trước, cần sự giúp đỡ gì thì có thể gọi điện cho tôi.
    Không đợi Lý Trinh Lan nói thêm lời nào, Hướng Nhật đã rời khỏi phòng trước, hắn sợ ở lại nơi này lâu thêm chút nữa sẽ không thể khống chế được phần dưới của mình mất.
    Ra khỏi khách sạn Hilton, Hướng Nhật cũng không có ý định quay về Cao ốc Empire State. Đã giải thích qua lí do tại sao không ăn cơm cùng với các nàng, hắn cũng không muốn quay lại. Hơn nữa cũng đã đáp ứng bồi tiếp cha mẹ Lý Trinh Lan ăn cơm trưa, đến lúc đó có thể giải thích rõ ràng lại mối quan hệ của mình với Lý Trinh Lan. Ngẫm lại, hay là đến nhà hàng Hoa Lâm ở phố người Hoa, trò chuyện với Lâm lão bản một lúc, xong cũng hẳn là vừa đúng giờ cơm, thuận tiện dùng cơm ở đấy luôn.
    Bắt xe taxi đi được một lúc, đột nhiên tiếng chuông điện thoại trên người vang lên, cầm ra xem, là Sở Sở gọi tới, hắn lập tức ấn nghe.
    - Sở Sở?
    - Hướng Quỳ, bá mẫu muốn anh nghe điện thoại.
    Sở Sở đầu bên kia nói chuyện có chút ngượng ngùng, vùa nói xong câu đó liên có chút tạp âm xen vào, hiển nhiên là nàng đang đưa điện thoại cho người kia.
    - Mẹ anh? Bà ấy tìm anh có chuyện gì à?
    Hướng Nhật có chút phản ứng không kịp.
    - Thế nào? Không có việc gì không thể tìm cậu sao?
    Thanh âm Hướng mẫu truyền đến, mang theo chút khó chịu muốn dãy dỗ lại thằng con zai của mình.
    - Không có, không có đâu? Con ước gì mỗi ngày đều được nghe thấy giọng nói của mà.
    Hướng Nhật lập tức thay đổi giọng điệu, hoàn toàn chuyển sang giọng nịnh nọt. Nhưng Hướng mẫu vẫn không lĩnh tình:
    - Đừng có nói mấy lời lấy lòng vô ích ấy, nói cho cậu biết, ba cậu muốn tới Bắc Hải một chuyến.
    - Cái gì? !
    Hướng Nhật ăn cả kinh,
    - Cha con... Ông ấy muốn tới Bắc Hải?
    Đây thật sự là chuyện quá bất ngờ, nếu như nói trên đời này người mà Hướng Nhật sợ nhìn thấy nhất, không thể nghi ngờ chính là ông Hướng kia. Đương nhiên, sợ ở đây cũng không phải là sợ hãi, chỉ là hắn vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để gặp mặt mà thôi.
    - Biết sợ rồi à?
    Hướng mẫu đối diện có chút hả hê, song song cũng rất tức giận bất bình, con trai trước mặt mình còn cợt nhả được, nhìn thấy lão tía thì lại giống như chuột gặp phải mèo, điều này quá bất công mà.
    - Cái này... Ông ấy đến thì đến thôi, hẳn là không có vấn đề gì đấy chứ?
    Hướng Nhật nói có chút chần chờ, nghĩ thầm thì dù sao sớm hay muộn thì mình cũng phải đối mặt thôi.
    - Không có vấn đề gì?
    Nghe được câu này, Hướng mẫu có xu thế nổi bão, thanh âm cao hẳn lên,
    - Tôi hỏi cậu, tôi phải giải thích với ông ấy như thế nào đây?
    - Giải thích cái gì cơ?
    Hướng Nhật hỏi.
    - Cậu nói giải thích cái gì à!
    Hướng mẫu đầu bên kia tức giận hận không thể ngay lập tức đập cho thằng con này một trận .
    - Tôi hiện tại biến thành cái hình dạng này, cậu nghĩ tôi nên giải thích như thế nào đây!
    A, nguyên lai là cái này, Hướng Nhật chợt nhớ lại hiện tại Hướng mẫu đã đột nhiên trẻ lại, đây quả thật cũng là một vấn đề, nghĩ một lúc rồi nói:
    - Con phỏng chừng. . . Cha con, ông ấy nhìn thấy mẹ bây giờ hẳn là phải thấy vui mới đúng chứ?
    Vợ bỗng dưng trẻ lại, phòng chừng người đàn ông nào cũng phải thấy rất vui mới đúng? Hướng Nhật nghĩ.
    - Vui?
    Giọng nói của Hướng mẫu đột nhiên lạnh đi vài phần.
    - Đúng vậy, nhất định sẽ rất vui, thấy cậu tìm nhiều con dâu cho ông ấy như vậy, không biết chừng sẽ cắt đứt chân một ai đấy.
    - Khụ khụ...
    Hướng Nhật bị sặc đến chết khiếp, giận dỗi nói như vậy nghe còn không hiểu nữa? Ngẫm lại Hướng mẫu quả thực cũng từng nói qua với hắn, người cha mình chưa gặp mặt là một người đàn ông phi thường nghiêm khắc, biết hắn đồng thời tìm nhiều bạn gái như thế này, nói không chừng sẽ nổi điên thật đấy.
    - Vậy phải làm sao bây giờ hả mẹ?
    - Mẹ đã cùng mấy người Sở Sở thương lượng tốt rồi, đầu tiên phải tìm một khách sạn để ở đã, chờ ông ấy tới thì đến ở cùng khách sạn, ai, chỉ có thể chậm rãi đả thông tinh thần ông ấy mà thôi... À, bao giờ con về?
    - Hẳn là... Phải mấy ngày nữa?
    Hướng Nhật không chắc chắn lắm.
    - Còn muốn mấy ngày nữa?
    Thanh âm Hướng mẫu lại cất cao lên vài lần, ý tứ không rèn dũa được thằng con này càng đậm.
    - Cha cậu ngày kia sẽ tới đây, tự cậu xem mà xử lý đi.
    Ngụ ý, ngày kia mà còn không có trở về mà nói, cứ tự gánh lấy hậu quả.
    Tắt điện thoại, Hướng Nhật không khỏi có chút đau đầu, chưa gặp mặt người cha kia đã phát sinh vấn đề rồi. Kỳ thực nói gì đi nữa, mình tìm nhiều con dâu cho ông ấy như vậy thì có gì không tốt chứ? Có thể ôm nhiều cháu hơn. Sao ông ấy không chịu thưởng thức cơ chứ, lẽ nào ông ấy không thích nhìn cảnh con cháu đầy nhà sao ? Đau đầu, quá đau đầu.
    Đi vào nhà hàng Lâm thị, người hầu bàn biết mặt liền lập tực đi gọi ông chủ. Chẳng qua Lâm Thiên Uy không ở nhà, chỉ có Lâm đại tiểu thư hấp tấp chạy tới.
    - Tại sao ngươi lại đến đây?
    Nhìn thấy Hướng Nhật, Lâm đại tiểu thư có chút nghiến răng nghiến lợi phẫn hận, lần trước lão cha gõ đầu nàng chính bởi vì do tên này hãm hại.
    - Chuẩn bị đặt một bàn rượu ở chỗ này, không có vấn đề gì chứ?
    Hướng Nhật tỉnh bơ nói.
    - Hừ! Lúc nào?
    Lâm Dục Tú rất không thoải mái, nhưng khách tới cửa, cũng không thể không tiếp.
    - Trưa nay.
    - Buổi trưa hôm nay?
    Lâm Dục Tú nhăn đôi mi thanh tú.
    - Thời gian có chút chậm trễ... Không, vẫn miễn cưỡng có thể, có mấy người?
    - Cả ta nữa là bốn người.
    Hướng Nhật vươn bốn ngón tay ra.
    - Chỉ có bốn người?
    Lâm Dục Tú mắt trợn to trong thoáng chốc, bốn người một bàn mà cũng gọi là tiệc rượu sao? Ban đầu nàng còn tưởng rằng tối thiểu cũng phải mười mấy người, nói không chừng còn nhiều hơn. Nhưng bây giờ nghe được chỉ có bốn người, có vái người như vậy thì thừa sức làm kịp, căn bản không cần gì phải chuẩn bị ngay.
    Hung hằng trừng mắt lườm Hướng Nhật:
    - Người cảm thấy đùa bỡn ta như vậy rất vui đúng không?
    - Ta phải đùa bỡn ngươi làm gì, ta muốn mở tiệc chiêu đãi mấy người Hàn Quốc, lại không biết khẩu vị của bọn họ, cho nên tới trước tìm hiểu một chút.
    - Tìm hiểu một chút? Tìm ta lấy quân tình .
    Lâm đại tiểu thư có chút dở khóc dở cười, ngẫm lại môt chút rồi nói:
    - Người Hàn Quốc? Vậy thì chúng ta chuẩn bị thật nhiều đồ chua...
    - Như vậy cũng tốt, đồ ăn như thế nào tùy nhà hàng ngươi quyết định, chỉ cần mùi vị tốt là được.
    Hướng Nhật mặc dù có thể tự thân xuống bếp, nhưng đối với thức ăn theo khẩu vị từng người thì khẳng định không chuyên nghiệp bằng nhà hàng người ta. So với việc mình hoa tay múa chân, còn không bằng giao cho đầu bếp chuyên nghiệp người ta đi xử lý.
    - Mùi vị khẳng định sẽ không chê vào đâu được, nhà hàng chúng ta ở cái New York này cũng có danh tiếng, ai đến chỗ chúng ta một lần là đều muốn trở thành khách quen...
    Lâm đại tiểu thư vừa có vẻ kiêu ngạo lại xen chút khinh bỉ, kiêu ngạo là kiêu ngạo thay nhà hàng Lâm thị, khinh bỉ tự nhiên chính là khinh bỉ Hướng Nhật.

    (Hết Phần 986 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 987 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Last edited by Congtu; 10-22-2013 at 10:55 PM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #990
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,326

    Default Đỉnh Cấp Lưu Manh (Phần 987 )

    ĐỈNH CẤP LƯU MANH

    Tác giả: Lý Tiếu Tà (李笑邪)


    Nguồn: hixx



    Phần 987: Tránh nữ nhân da đen này ra xa một chút (2)








    Hướng Nhật không rảnh nghe Lâm đại tiểu thư tiếp tục ba hoa, cắt lời:
    - Đúng rồi, ba ngươi đâu?

    - Ừm... Đi ra ngoài đánh cờ với bạn rồi.

    Bị cắt đứt khi đang trong trạng thái YY, Lâm Dục Tú hơi khó chịu lườm Hướng Nhật một cái.

    Cuộc sống thật là thanh nhàn tự tại, Hướng Nhật có phần hâm mộ, đoạn nhìn Lâm Dục Tú:
    - Ngươi không đi học à?

    Xem bộ dáng Lâm đại tiểu thư mới tầm mười tám mười chín, tuổi này hẳn là đang học đại học, dĩ nhiên không trừ khả năng nàng thôi học ở nhà phụ quán.

    - Đang học đấy chứ, chẳng qua ta không tới trường thôi.

    Lâm Dục Tú rất hồn nhiên.

    - Vậy cũng được sao?

    Hướng Nhật khoa trương, há miệng la lớn.

    - Nghỉ học chứ có gì đâu.

    Lâm đại tiểu thư tiếp tục lườm hắn.

    - Nghỉ học?!

    - Hỏi lắm thế!

    Lâm Dục Tú không nhẫn nại vung vẩy tay, thái độ như đang xua đuổi cái gì đó chán ghét. Bỗng nhiên chuyển sang nhăn nhó:
    - Nghe cha ta nói, đợt này ta phải về nước với ngươi à?

    - Ừ.

    Hướng Nhật gật đầu khẳng định, chuyện như vậy Lâm lão bản nhất định phải nói trước với con gái, nếu không đến khi gần kề mới nói thì khá là phiền phức.

    - Ở trong nhà của ngươi?

    Lâm Dục Tú không ngừng truy hỏi.

    - Linh tinh!

    Hướng Nhật dở khóc dở cười, trong nhà đã có mấy Đại tiểu thư rồi, thêm nữa không phải muốn mạng già của hắn sao? Hơn nữa lần này về nước không chỉ mang theo mỗi Lâm Dục Tú mà còn có Alice, hắn vẫn chưa quyết định sắp xếp Alice như thế nào, thêm một Lâm Dục Tú chẳng phải càng nhức đầu? Tỉ mỉ tính toán các bà xã hiện giờ chưa ở với hắn còn có rất nhiều, ví dụ như nữ lão sư xinh đẹp Tống Thu Hằng, Nhâm đại tiểu thư, Thư Dĩnh, Lưu Phi, Hác Tiện Văn, còn có cô nàng vừa cùng hắn xác định quan hệ Tô Úc, cả đồ tôn Tiết Băng nữa... Một chuỗi tên dài khiến Hướng Nhật ý thức được nữ nhân không phải càng nhiều càng tốt, cái vấn đề này "người cha chưa gặp" của hắn còn chưa biết tường tận, quả thực rất đau đầu!

    - Gia đình ngươi không có họ hàng trong nước à?

    - Có mà.

    Thấy Hướng Nhật từ chối Lâm Dục Tú cảm thấy buồn bực, ở nhà của ngươi thì sao chứ? Bổn tiểu thư xinh đẹp nhường này ở nhà của ngươi vẫn chưa yên tâm đây, còn bày đặt ra vẻ bất đắt dĩ, hứ!

    - Vậy ngươi còn muốn ở nhà ta không?

    Hướng Nhật không biết tâm tư của Lâm đại tiểu thư, bản thân hắn còn nhiều vấn đề nhức đầu cần xử lí, đâu rảnh để ý suy nghĩ của người khác.

    - Không phải ba ta bảo ngươi chiếu cố ta sao?

    Lâm Dục Tú hùng hồn trách móc nói.

    - Nhà ta nhỏ lắm, không chứa được nhiều người.

    Hướng Nhật vội vàng từ chối, từ khi dọn nhà đến khu biệt thự Chân Long, coi như mấy người Lưu Phi đến cũng không thiếu chỗ, càng không phải nói một mình Lâm Dục Tú. Nhưng vấn đề là hắn không thể nói ra, lỡ Lâm đại tiểu thư làm căng muốn ở lại hắn cũng không thể cứng rắn ngăn cản. Nói thế nào Lâm lão bản cũng nhờ mình chiếu cố nàng, mỗi lần mình ghé thăm nhà hàng đều tự mình xuống bếp, làm như vậy không khỏi quá vô tình vô nghĩa.

    - ... Cứ thế đi, ngươi còn tưởng ta thích ở trong nhà của ngươi chắc?

    Hướng Nhật đã nói như vậy Lâm Dục Tú cũng không ép hắn khó chịu thêm nữa, huống hồ nếu bức bách quá mức liền giống như mình có mục đích như vậy, nàng vốn không hề có suy nghĩ đó.

    Hai người đang nói chuyện thì một tiểu nha đầu tóc xanh đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lâm đại tiểu thư bên này hai mắt sáng lên, vội vàng chạy tới, vừa chạy vừa hô:

    - Hey! Lâm, mình tới đây.

    - Elie!

    Lâm Dục Tú nghe có người gọi mình, quay đầu lại. Chứng kiến tiểu nha đầu tóc xanh vẻ mặt liền trở nên hưng phấn.

    Hướng Nhật cũng bị thu hút sự chú ý, tuy nhiên không giống như Lâm đại tiểu thư. Thấy tiểu nha đầu tóc xanh việc hắn muốn làm duy nhất lúc này là chạy trốn, song tình huống hiện tại không cho phép hắn làm như vậy.

    Tiểu nha đầu tóc xanh đến nơi, nhìn thấy người bên cạnh Lâm đại tiểu thư, biểu lộ trên mặt trở nên đờ đẫn:
    - Ngươi... ngươi...

    - Elie hả, xin chào.
    Hướng Nhật thấy nàng ấp a ấp úng như bị táo bón, định chủ động chào hỏi.

    Tiểu nha đầu há mồm cứng lưỡi một hồi lâu, rốt cục mới định thần lại, quay đầu về phía Lâm Dục Tú:
    - Lâm, sao hắn lại ở chỗ này?

    - Bạn biết hắn à?

    Mặt Lâm Dục Tú cũng lộ ra nét cổ quái, theo quan sát của nàng, hai người giống như hai đường thẳng song song, sao có thể quen biết?

    - Người này là một tên lừa gạt!

    Tiểu nha đầu the thé nói, Hướng Nhật hiện tại trong mắt nàng là một tên lừa đảo không thể nghi ngờ. Rõ ràng tối qua còn đáp ứng cùng nàng đi ước hẹn, song hôm nay tìm đến hắn cư nhiên nói không rảnh, còn lấy lí do bị thương. Giờ lại xuất hiện ở đây, hơn nữa trên tay không thấy dấu vết thương tích gì, điều này khiến nàng càng thêm tức giận, nhận định trước đó mình hoàn toàn bị lừa gạt, đối phương căn bản không hề bị thương mà giả thương đối phó nàng.

    - Không sai, hắn chính là một tên lừa gạt!

    Lâm đại tiểu thư phụ họa, tuy nhiên thấy tiểu nha đầu biểu hiện vô cùng kích động, sắc mặt nàng càng thêm mờ ám:

    - Elie, bạn bị hắn lừa hả?

    - Đúng! Hắn lừa ta!

    Tiểu nha nghiến răng nghiến lợi kèn kẹt, căm hận nhìn chằm chằm Hướng Nhật, hoàn toàn không nghĩ tới tư duy của cô nàng Lâm Dục Tú bên cạnh rẽ sang một hướng khác, nàng ta cũng trợn mắt nhìn Hướng Nhật giận dữ hét lên:
    - Không ngờ ngươi lại biến thái tới mức này, con gái nhà người ta còn nhỏ như vậy cũng không buông tha! Nàng mới mười lăm tuổi, còn chưa đủ thành niên! Ngươi sao có thể xuống tay độc ác như thế!

    Bởi vì dùng tiếng Trung nói chuyện, tiểu nha đầu hiển nhiên nghe không hiểu, nhưng nàng thấy bạn tốt của mình ra tay tương trợ, đứng một bên gật đầu liên tục.

    Hướng Nhật khóc không được cười cũng không xong, ý tứ Lâm đại tiểu thư sao hắn nghe không hiểu chứ? Chỉ biết cười khổ đáp:
    - Ngươi không rằng ta và nàng ấy làm cái gì gì đó?

    - Hừ!

    Lâm Dục Tú hừ lạnh một tiếng, tựa hồ không muốn phí lời với hắn.

    Hướng Nhật bất đắc dĩ nói:
    - Ta chỉ đáp ứng nàng một chuyện nhưng sau cùng lại đổi ý mà thôi, không cần phải thù sâu như biển như thế với ta chứ?

    Lâm Dục Tú phát hiện mình đã hiểu lầm, song mặt mũi đã mất hết, đâm lao thì phải theo lao:
    - Ngươi còn mặt mũi nói chuyện ư, cô gái nhỏ như vậy ngươi cũng lừa!

    - Ta cũng vì muốn tốt cho nàng thôi, ngươi thì biết cái gì. Nha đầu này xu hướng tình dục có vấn đề...

    Hướng Nhật dĩ nhiên không phải người rộng lượng, hắn lôi ra một cái cớ.

    Lâm Dục Tú mở to hai mắt, sắc mặt tỏ vẻ không thể tưởng tượng nổi:
    - Nàng còn nói với ngươi nữa?

    - Ngươi cũng biết? Chả lẽ ngươi và nàng...

    Hướng Nhật cũng thất kinh, rất nhanh phản ứng kịp, giữa hai người này nhất định có chuyện tình không thể nói.

    - Ngươi nói nhăng gì đó, Elie là bạn cấp hai của ta, lên Đại học chúng ta vẫn chung một trường.

    Lâm đại tiểu thư nhảy dựng lên, không thể để người ta nghĩ rằng nàng có xu hướng tình dục khác người, chuyện như vậy đối với một người con gái bảo thủ như nàng phải nói là scandal.

    - Ngươi cũng học đại học Colombia?

    Hướng Nhật lần nữa ăn thêm một quả bom tâm lý, Lâm đại tiểu thư thế mà học đại học Colombia, hắn nhìn không ra nha đầu này lợi hại như thế.

    - Này, các ngươi nói chuyện bằng tiếng Anh được không, không thấy ta đang đứng đây à?

    Elie thấy hai người dường như càng nói càng hăng, không kiên nhẫn cắt ngang.

    - A, xin lỗi Elie... Bạn sao quen biết hắn?

    Lâm Dục Tú phản ứng lại, vội nói xin lỗi, hiếu kì hai người tính cách khác nhau sao lại quen biết.

    - Người này ở trong nhà chị mình, là một tên khốn kiếp thích gạt người!

    Tiểu nha đầu hiện giờ không còn tí ti hảo cảm gì với Hướng Nhật, tự nhiên không muốn giải thích cái gì.

    Hướng Nhật chỉ đành cười khổ, xem ra không bồi tiếp tiểu nhà đầu đi ước hẹn quả là một quyết định sai lầm.

    - Hai người cứ tiếp tục, ta đi ra ngoài.

    Hai nha đầu này có chung mục tiêu là hắn, để tránh bị thiệt hại Hướng Nhật vội vàng đánh bài chuồn.

    - Hừ, ai cho ngươi đi.

    Tiểu nha đầu Elie vọt tới trước mặt Hướng Nhật cản đường hắn.

    - Nha đầu, đừng có được voi đòi tiên.

    Hướng Nhật cho rằng nha đầu này lại muốn nói thêm mấy câu cay độc gì đó.

    Tiểu nha đầu khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng thốt:
    - Nữ nhân kia có quan hệ như thế nào với ngươi?

    - Nữ nhân nào?

    Hướng Nhật thừ người trong chốc lát.

    - Keira, cái cô nàng da đen đó!

    Tiểu nha đầu cắn răng nói.

    - Cô nàng da đen?

    Hướng Nhật đổ mồ hôi lạnh, rốt cục biết tiểu nha đầu đang đề cập đến người nào. Bất quá mỹ nữ da màu dù mang dòng máu Mỹ đen cũng không tính là da đen chứ? Nhiều lắm chỉ đen hơi người bình thường một chút.

    - Đúng, ngươi với nàng có quan hệ gì?

    Tiểu nha đầu chất vấn.

    - Cái này sao ta phải nói cho ngươi?

    Hướng Nhật hơi khó chịu.

    - Cách nàng ta xa ra một chút, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!

    Tiểu nha đầu cực kì phách lối, lưu lại những lời này cũng không để ý tới Hướng Nhật nữa, nắm tay Lâm đại tiểu thư đang mơ màng rời đi.


    (Hết Phần 987 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 988 )


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 99 of 101 FirstFirst ... 4989979899100101 LastLast

Tags for this Thread