CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast
Results 11 to 20 of 22
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 11) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 11








    Tôi mệt đứ đừ nên chỉ muốn nằm nghỉ cho lại sức, nhưng chị Hai không chịu ngưng lảm nhảm chê tôi : mày ẩu quá, mày ẩu tệ, mày dám đè tao ra mà làm như mày giỡn hớt con bồ mày hổng bằng. Tôi nghe rác cả tai mà hổng thèm đối đáp. Bả được trớn mắng mỏ thêm : mày học mấy cha mất dạy, mày đem về đối xử với chị Hai mày chẳng một chút nương tay. Mày làm tao chết lên chết xuống, chết lử chết lừ, có thứ gì chất chứa mấy chục năm mày lôi xổ hết ra, tao xấc bấc xang bang mày thấy chưa, thằng bất nhơn.

    Tôi điếc cả tai, ù cả nhĩ, nghĩ rằng chỉ mình tôi là thủ phạm, còn bà chị chẳng có chút góp tay, đến nước này hổng còn nhịn nổi nữa nên phản kháng kịch liệt : phải tui ẩu, tui bất nhơn, tui mất dạy, tui đè bà, tui bóp bà, tui chơi bà, vậy nên tui mới té ngửa ra nè. Tôi khống chế bà vậy nên bà mới ngồi huỵch lên bụng tôi, hớt ha hớt hãi chụp lấy khúc cây của tui mà nhét lấy nhét để vô cục nợ. Tui nổi khùng nổi điên nên bà mới xủi, lết, bào, xóc tui lên, có cái mấu, cái cù ngoéo nào bà cũng tẩy phăng trụi lủi. Tui hư tui đốn nên bà mới đằn hai tay mà nhún tới mức ăn thua, bà còn phết vô đít tui tựa thằng nài thúc ngựa khi sắp về tới mức.

    Tôi định nói nữa, nói miết, song chị Hai nạt tôi : tao biểu ngưng, nhiêu đó đủ rồi. Phải, tao hành mày, tao hiếp mày, tao lắc mày, tao ủi mày, đủ thứ tội lỗi gì đều do nơi tao hết, được chưa, nhưng tại mày có khởi sự thì tao mới điên lên, biểu sao tao hổng chụp giựt cho hạ cơn “ nứng “ bậy.

    Tôi dẫu hổng muốn phân bua, đôi co với bà chị, song tức quá đi chớ. Ai đời bả ăn ốc bắt tôi đổ vỏ, nên tôi phải bào chữa cho tôi : chị nói tại tui, tại tui mà chị lơ lỗi của chị. Tui hỏi chị ai xúi tui kể chuyện mấy thằng cha cà chớn, tui đã năn nỉ chị bỏ qua đi, chị nào có nghe. Chị chìa vú ra nịnh cho tôi ngậm, tui bú chị kêu ông ổng đã rân, tui vò tui bóp chị kễn người ra khiến sao tui hổng măn tận tình vì vú chị lù lù một khiên bên cạnh, biểu sao tui hổng ham.

    Chị có vẻ lóng tai nghe, tôi tới luôn : tui bú, vê hai vú mà chị rít rà kêu nôn, nôn, bố mẹ ai dừng cho nổi. Vú bà kỳ cục, nhằn nhằn nó cứng như hòn bi, song lại mềm giãn ra ngay như cám, tui nút chụt chụt bà vặn cả người. Sao hồi tui nhét tay vô lưng quần, bả hồng la ngăn cấm để tui ngưng.
    Chị Hai chống chế coi mòi yếu xìu : tao có la chói lói mà mày có chịu ngưng đâu, mày ủi như hủ lô cán đường thì mụ nội tao cũng hết biết đường mà cản. Tôi tém gọn lại một lần : chớ hổng phải chị làm eo để tui dễ bề lấn tới. Nói thiệt chị, hồi đó chị mềm người ướt mẹp ở trỏng, thiên lôi biểu chị ngăn chị cũng hổng ngăn nữa là. Bởi tui mằn tui mò, tui lột chị ra, chị có giãy nhưng là để giúp tui dễ lột quần ra chớ bộ.

    Chị điếc con ráy nên gạt ngang : dẹp, nói chuyện với mày e còn tức thêm. Bả đứng dậy cái rột, hết còn kiêng sợ nhớt vãi ra giường. Tôi dòm lên, bả sừng sững như núi Trường Sơn, chỗ lượn ra lượn vô thành đồi lũng, suối khe rậm rạp. Tôi còn bắt gặp túa lua lau sậy mọc tràn, loe hoe như tơ trời giăng mắc. Tôi bắt cười ngang, chị hét : bộ tao làm hề cho mày sao mà mày cười khoái chí tử. Tôi giảng giải về cái sự lo lắng rơi rớt khí bim của bà, chị Hai làm xàm : ở đó mà giữ mới gìn, nó ướt vũng tàng lang trên giường thì giữ làm chi nữa hổng biết.

    Bấy giờ tôi mới thấy một đống không khác gì thứ mấy lão say cho chó ăn chè, chao ơi tanh quá cỡ. Chị Hai vùng vằng chạy đi, hai cái vú, cặp mông rung rinh bắt đã. Tôi uể oải ngồi lên, đuổi theo chị.

    Chị Hai vô phòng tắm, tôi lướt theo vì cửa mở tênh hênh tang hang ra đó. Tôi chọc chị : bà rửa ráy mà để cửa mở toang, may mà tui hết xí quách, chớ gặp cha nào nó vô thấy bà nạo, bà vét, nó nổi cơn đè xấn đè xổ bà ra có phải thiệt thân hôn. Chị Hai nói như xí cô hồn : nó có nắc tao cũng để cho nắc, tao lỡ cho mày chấm mút rồi thì thí cho người ngoài chấm mút cũng có thiệt hại chi đâu.

    Tôi nghe vô cùng xót xa nên hạ giọng : tội nghiệp, chị Hai nói chi mắc mỏ dữ, em có lỗi, nhưng chị cũng sướng chớ bộ. Chị Hai lầm bầm : ở đó mà sướng cái con khỉ, nó đâm nó thọt rát bỏ cha. Tôi lại lên cơn cà khịa : may mà nó làm chị rát, chị mới quậy sơ sơ, xàng chút chút, chớ nó mà êm ru chắc chị nghiến nát em tiêu dên.

    Bà chị cười hạch hạch. Tôi gạ gẫm : chị Hai nè, bề gì cũng lỡ rồi, chị lớn đại mà hổng cha nào rước đi cho rảnh, còn em cũng lớn mà thiếu chút hơi thơm, hay là chị em mình nương tựa nhau mỗi khi “ tối lửa tắt đèn “, được hôn chị.

    Chị Hai tôi hứ hứ, nhưng lại bỏ thòng để tôi khỏi nản chí một khi. Bả nói : ờ thì để đó coi sao, biết đâu cũng có lúc tao phải nhờ mày hay mày phải cậy tao nữa chớ. Tôi nửa mừng nửa buồn, mặt dàu dàu như thi trượt. Chị Hai thấy tội nên nhỏ nhẻ : sao mày ưa hờn vậy, tao nói sao thì biết vậy người ơi, đừng bắt tao phải hứa hẹn lôi thôi, mệt lắm.

    Rồi bả lảng sang việc khác, bả nghiêm nghị hỏi tôi : chớ, mày lớn hồi nào mà lẹ cái rột vậy. Bả lơ mơ làng màng nhớ đâu hồi cha căng chú kiết mà lãng đãng kể : mới bữa nào tao rờ mày còn chút nị như que kẹo, ngắn chũn, thun re, vậy mà bữa tao đụng vô nó dài một khúc tao hoảng muốn giựt mình.

    Tôi lỏn lẻn chẳng biết nói sao cho phải, nên ngậm hột thị. Bà chị lại pha vô : tao hổng tin, bắt mày lột quần, chừng đó tao mới ớn. Mẹ họ, nó lù lù câng câng coi tục quá ể, lại còn lam nham mớ lông tựa thằng cha mới cạo tóc bằng dao cùn, coi ớn thấy tổ.

    Tôi có vẻ phật lòng, chị Hai vội nói chữa : ấy là tao nói “ người thực, việc thực “ chớ hổng hề xỏ xiên mày đâu. Tao phát ớn, tao nghĩ của đó mà nó đâm vô người tao chắc thủng tới sau đít luôn.

    Biết nói hớ, chị ngừng lại liền. Tôi chọc chị : thì nó cũng đâm thử rồi đó, có thấy thủng chỗ nào đâu, dù là chị trợn mày trợn mắt bào, xủi, xóc, tề, tui muốn băng ta lông, gãy xụm chớ bộ. Chị Hai mắc cỡ trân, mặt đỏ giống cắc kè, mắng tôi chí chát : thằng quỉ, nói năng tầm xàm.

    Tôi vui biết bao. Chèn ơi, dễ gì chọc cho bà chằn lửa trở nên hiền như ma xơ đâu bậu. Bả hung thấy mồ, bi giờ cứ nhớ tới ba cái ngắt của bả, tôi cũng muốn thun chim lại. Nói thiệt tôi mà để bả ngắt rồi thì dẫu bả có để “ lộn tẻ “ ra, tôi cũng cóc ngóc lên nổi. Nhưng thôi, bề gì bả cũng cho tôi biết mùi đời là cái gì thì bả có ác tới đâu tôi cũng xí xóa được cho bả. Tôi nghĩ dù thịt da có bị sứt bầm mà sau đó bả cho tôi bú ti hoặc dùng cặp xôi của bả lăn đi lăn lại chỗ vết đau chắc cũng mau tan hết cơn đau, giận.

    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 12) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 12









    Một bữa chị Hai hỏi đột ngột làm tôi không hiểu ý bà định xoay tôi cách nào đây, cho nên tôi ngậm tăm. Chị dỗ ngon dỗ ngọt tôi : chị hỏi thiệt, em thấy hồi này chị ra sao cứ nói thẳng, đừng sợ mích lòng. Cho dù chị xấu cứ nói xấu, chị hổng giận hay la rầy cưng đâu.

    Hồi này chị hết còn kêu thằng này thằng kia với tôi nữa, nhưng biết đâu bả để lặn cái sự dữ dằn để rồi tôi sơ hở là bả giở thói hung lên. Tôi nói dựa hơi : chị ra sao thì chị tự biết rồi còn hỏi chi em nữa. Nhưng tôi cũng đá vô chút xíu cho bả khỏi vặn tới luôn : ra đường chị thấy ai cũng dòm chị nổ con mắt ra vậy là chị số dách rồi, lo chi cho mệt hổng biết.

    Chị Hai hứ một cái dai nhách : nói như cưng thì nói làm gì. Có khi chị sơ xuất để hở chỗ này chỗ kia nên mấy khứa dòm chớ nào phải tại chị đẹp. Tôi biết mười mươi mấy bà là như vậy. Biết được nhiều người thòm thèm, song vẫn bắt phải có ai đó đem sự việc ra công khai mới ưng.

    Cha ơi, mấy bà mà xà lấc xà lơ, tôi cứ gọi là cám xú. Sáng nào mấy bả hổng soi gương, sửa tóc, uốn éo nây mông. Giặm một chút phấn, chặm một chút má hồng, kẻ một lằn lông mày, vén một góc lông mi, kéo cái nịt vú lên, đùn cái góc yếm xuống, xây mông, ưỡn ngực, để làm gì nếu chẳng phải là để đàn ông chiêm ngưỡng.

    Phần tôi thấy bà chị se xua, tôi cũng hốt hồn lên ruột. Chỉ sợ bả trau chuốt rồi có cha nào thấy gồ ghề cuỗm bố nó đi thì tôi hóa ra ăn cháo lú. Hồi này bà chị ngọt nước thiệt, hai vú nây nây, phổng phao như căng hơi tột đỉnh. Dù bả ém dưới cái xú chặt chìa mà hai mâm vẫn đầy lên một vồng coi ngứa mắt. Tôi tưởng là bả dùng thủ thuật nén chặt để vú vỉnh tếu lên. Nói các cụ tha lỗi, thấy chỉ muốn cắn một phát cho sướng.

    Phương chi bả lại còn xịt xịt thứ nước hoa gì vô nách, vô khe giữa ngực, ôi chao bả “ lướt đi ngoài sương gió “ mà sao thơm phức nè trời. Bởi vậy nên tôi chết mê chết mệt, rình rình coi bà chị tẩn mẩn tần mần o bế sắc đẹp ra sao. Bả bận chỉ độc cái coóc xê vặn đi vẹo lại trước kiếng, éo tới uốn lui, nhìn nhìn ngắm ngắm, giơ cái tay, ngó cái nách, tôi ngứa mắt ngứa mũi, mồm hả chực chờ.

    Nói nào ngay lông nách của bả cũng ngon lành chớ bộ, hình như bả có cắt tỉa nên nó gọn ơ. Bả giở cánh tay, tôi thấy loe ngoe sợi này sợi kia chổng ra chìa vô coi thật tuyệt. Phương chi bả còn tha tha búng phấn lên đó, tôi hỏi chọc : chỗ đó kín òm mà chị rắc phấn bôi mặt lên làm chi.

    Bà chị giỡn nghe ghét : thì chị phòng hờ có cha nào rúc vô hít hít thấy thơm chớ hổng chê là hôi nách. Thấy tôi nghệt mặt ra, bả đốn luôn câu nữa : với lại tha chút phấn để mồ hôi khỏi ỉm, mình thấy thong dong. Tôi nổi ghen lên muốn đè chị ra mà vặt hết lông nách cho bà tởn. Bà không biết thằng em mết bả sao mà còn bày đặt chuốt trau. Bà dòm tôi một hồi và hỏi nhứ : bộ cưng hổng bằng lòng chị diện hả. Tôi nhấm nhẳng bốp chát ngay : hông, em muốn chị là của một mình em thôi. Bà chị có vẻ khoái chí cười đùng đùng, hai vú dẻo nhẹo nhảy cà tưng cà tưng thiệt chiến.

    Tôi nghĩ nếu dềnh dang bà chị sẽ đi tìm người khác hỏi ý kiến về sắc đẹp của bả nên tôi vội vàng nuốt nước miếng không kịp mà khen : hồi này chị đẹp tuyệt à nhe. Đẹp ác ôn côn đồ, đẹp đổ nhà đổ cửa. Chị gắt lên : đẹp gì kỳ cục vậy cưng, đẹp mà đổ nhà đổ cửa chết mẹ thiên hạ nào còn ai đâu ngắm chị.

    Tôi giận mình tràn đìa, tại hớt hơ hớt hải mà nói lăng nhăng tí mẹt, tôi vội vàng đính chánh : hông phải, hổng phải, ý em muốn nói là chị đẹp vô vàn, chị đẹp tưng bừng, chị đẹp hoa lá cành. Chị lại cười hồng hộc : cái thằng quính lên nói chả ra đầu ra ngõ, rồi chị chậm rãi : đâu, cưng bình tĩnh lại kể chị nghe.

    Sao mà trên đời có người nói dễ thương quá thế. Sao mà tự dưng bà chị lại ngọt nhạt hết mình với thằng em cà giựt ha. Tôi thở hơi dài mấy cái, đem “ hết tâm tình ra viết lịch sử “ bằng cái giọng êm ru : chị Hai biết hôn, hồi này em thấy cặp vú chị số dách thiệt nghen. Chúng lòm lòm một vốc, em có lấy hai tay mà hứng cũng hổng kín được đâu. Em tưởng tượng nếu em bưng hai cục vú đó mà đi rao bán chắc chưa ra tới ngõ đã có người giành mua lẹ. Sao mà chúng bự vậy hổng biết, mới hồi nào em bụm còn chút nị, giờ chúng ụ một ụ thất kinh.

    Chị Hai dòm xuống, vuốt vuốt cái xú, mèng ơi tôi thấy hai bọng mỡ cà thót cà thót lăn qua lăn lại dưới lúp vú làm tôi muốn nhễu dãi. Tôi lúng búng nói hết trơn tru : em thấy muốn cắn quá.

    Chị Hai xì một cái : mày nói năng lộn xộn, đang tả vú với mớm lại cà khịa đòi cắn, lãng òm. Tôi giựt mình thấy mình quá điên, nhưng tại nhìn vú chị láng lẫy và quậy đung đưa ngon quá làm sao tôi nín được. Chị Hai thấy thương nên góp vô : mày nói đúng, sao tự dưng vú chị lớn nở ra quá ể, chị thay cái xú tới mấy số rồi mà nó vẫn phình thêm ra, hổng biết rồi nó có chảy dài xuống rún thì bỏ mẹ.

    Tôi mừng vì có chỗ trấn an chị : hổng lo, tại có hơi đàn ông nên nó nở ra, nhưng tới một độ nào đó thôi, khi nó nở hết cỡ là ngưng tút xuỵt. Chị Hai chưa yên tâm : mày nói dóc tổ, tao nghe có bà vú dài ra tận sau lưng, bộ bả dư hơi đàn ông rờ chắc.

    Tôi hơi bí à nghen, nhưng cũng phải gân cổ lên cãi : ý tại họ là người Nam Hàn nên vú mới dài cỡ đó (bởi tôi nghe mấy cha ngoài đường nói có cha đi chơi gái ở bển gặp một mẹ vú dài cỡ đó nên nói như mình thừa kinh nghiệm). Còn chị đừng lo, em sẽ nựng cho chị, cam đoan vú chỉ nở chừng mực, chớ hổng xệ, hổng chảy đâu. (tôi nói vậy mà lỡ chị Hai có loại vú cỡ đó chắc tôi cũng chán chết).
    Chị Hai có mòi yên dạ nên hỏi lại tôi : cưng nói có hơi đàn ông thì vú nở, chị có cha nào đâu mà nói được rờ. Tôi quặp vô ngay : thì em chớ còn ai trồng khoai đất này nữa, bộ em hổng phải là con trai sao. Tôi khoe mẽ luôn : hồi trước vú chị thấy nản, gì đâu em úp vô gọn lỏn bàn tay, bây giờ chị coi nè (tôi bụm tay nhứ nhứ) nó ù nu ú nú, em bụm muốn rớt tiêu dên. Đó, hổng tại hơi tay em rờ thì vú chị làm sao căng lên nổi.

    Chị hứ liên tục, càm ràm : mày làm như giỏi lắm , ăn tục nói mò, chẳng may đúng đại đúng đến thì ca với cẩm. Tôi dọa : chị hổng tin để em ngưng hổng rờ bóp coi nó có co lại hôn. Chị Hai quính ra mặt : đừng em, mày đừng ơ hờ, cứ rờ măn giúp chị đi, vú nở thì em bú, vê, day, nút cũng khoái đó chớ. Chị có lợi mà em cũng có lợi, chị em mình phải giúp lẫn nhau, để thiên hạ làm thay chị mắc cỡ quá. Gặp cha có máu dê nó bốc, nó hốt, chị tê tái cả người rồi nó đè bậy đè bà, chị ngộp.

    Tôi sướng quay cu lơ, vậy là chị với tôi đã đồng ý một hiệp ước thân thiện, chỉ có tôi độc quyền được làm vú chị nở và chị thì tôn trọng cái sự chủ quyền của tôi trên đôi vú chị thôi. Tôi nhìn chị thầm cám ơn và khen nhăng khen cuội : nhìn chị đã điếu, em hổng muốn bỏ đi đâu hết.

    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 13)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 13) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 13









    Tôi “ gáy “ và “ bơm “ rát rạt khiến bà chị “ phái “ muốn té đái trong quần, vậy mà bả còn bày đặt “ em chả “. Bả có vẻ ngạo đời tôi : cưng à, em khen vừa vừa thôi chị còn tin được, chớ mày lụp chà lụp chụp chưa tả chưn tả cẳng cặp vú thì đã vội cà khịa đòi bú, đòi măn, tao điên đầu hết trơn, còn biết đầu là ngô đâu là khoai nữa.

    Tôi thối chí thiệt tình : cái bà mình đưa bả lên tận mây xanh mà bả còn ngủng ngoẳng thấy ghét. Đã vậy tôi im phéng cho xong. Thấy tôi lì lì, chị Hai mé mé hỏi : chớ, tao nói vậy hổng phải sao. Đề cập cái vú thì cứ vú mà nói, mắc gì mày lại chõ vô những bú với vê. Mày cũng biết đàn bà khi nghe nói tới ai nút nút dù chưa chạm tới sợi lông ngoe cũng thấy mình ớn ợn.

    Chưa chi hai đầu vú bả quíu thiệt, nó lồi thù lù ra nơi chất lụa coóc xê, tôi thấy sao mà bả dễ nứng dữ quá. Tôi thôi miên vô hai núm vú, y như mắt tôi đang chọc thủng làn vải và vày vò lên hai miếng kẹo gâm của bả. Bả vội co tay che yếm lại : mày dòm như muốn hiếp dâm làm tao ngán khiếp.
    Tuy vậy bả cũng bỏ nhỏ tôi : thôi, nhìn sơ sơ vậy đủ rồi, còn để dành khi khác. Vú còn đó chớ có chạy đi đâu, ngoan đi rồi chị cho tưng, cho ngậm, cho mò, cho nút. Chỉ sợ mày ham hố sặc mẹ nó chết ngắc uổng đời đó con. Và chưa chi bả bắt vòng qua chuyện khác : nè, ngoài cặp vú ra thì mày còn thấy gì khác nữa hôn ?

    Tôi biết bả đang muốn cái gì nên thờ ơ rả rích : chèn ơi, nội nói tới ấm giỏ bình tích của bà cũng đủ mệt thè lưỡi ra rồi, còn nói thêm chắc ngủm cu đeo quá. Thế mà tôi lại riết róng mới lạ : thì chị nghĩ coi, cặp vú chị dầy cui như hai bình tích trước ngực đủ làm thất điên bát đảo tụi này, chớ tui mà đụng vô thêm ba cái chén kiểu của bà nữa thì tiêu dên, hết cục cựa.
    Bà chị có vẻ chưa hiểu : chớ đâu mà có chén kiểu, chung cổ ở trỏng. Thiệt bà chị sao mà cù lần, thì bim biếc gì của bả nó hổng gọn ơ như cái chén, cái chung đó sao. Nói là cổ chớ càng lâu năm càng lên nước, mẹ họ ai dòm mà giữ được bình tĩnh tui chết một khi.

    Tôi khoa khoa cái tay vẽ tròn tròn và vung ra đủ mọi hướng. Tôi nói nhừa nhựa : chị thử nghĩ coi nó có chút nị hà mà cha nào cũng xả lăn vô. Nó thơm tho gì cho cam, đủ mùi đủ vị, vậy mà mấy tía chịu hụp vô lụp xụp hít hà.

    Chị Hai kêu toáng lên : đồ quỉ sống, nói thì nói đại ra còn bày đặt ví von chén kiểu. Tôi thấy cũng tội nên hạ giọng : chị Hai biết sao hôn, từ ngày em chọt chị tới giờ coi mòi đi đâu chị cũng thủ một khúc cây đút nút ở trỏng. Hai chưn chị lúc nào cũng bè bè, hết khép kín lại nổi, nói chị bỏ qua, chớ nhìn chị đi bắt cười tói lói.

    Chị Hai giằn mặt tôi : có nói không thôi, đừng đặt điều nghe mày. Tôi mở máy luôn : thì chị ra trước gương bước đi coi có giống mấy cha đau lậu đi cà hển cà hển hôn. Tui đố chị đi được dẻo ngay như hồi trước, mất gì tui cũng chịu.

    Bà chị nghe ngọt nên thử, mới nhích chưn được mấy bước, bả ré nghe kinh : đú họ, sao kỳ vậy nè. Mà tao có lận gì ở trỏng đâu mà hai chưn toác hoác, coi xấu tệ. Tôi mới giảng giải : thì đó mới có chuyện. Đàn bà mà để bị thọc gậy rồi thì như có khúc cây nó ám cứng trong đó, bà nào đi cũng chàng hảng, cứng ngắc một khi.

    Bà chị vẫn chưa tin : mày nói như cục cức. Gậy của mày nó là gân, là thịt chớ có phải là củi tạ, đòn dông mà biểu nó cứng ngắc ở trỏng. Mày dóc quá đi, chẳng qua tại tụi tao ưa ngồi xè xè khi đái nên lâu ngày nó giãn tự nhiên, mày đừng hù tao nghe nhỏ.

    Đúng là bà này bư thiệt, nói tới vậy mà còn cố “ cãi gióng “. Tôi phải chi li chỉ biểu thêm : nè, tui nói chị nghe, ờ thì của tui nó là khúc gân, khúc thịt nhưng bị nó đâm rồi thì bà nào cũng trợn mắt lên miết tới miết lui nên nó trầy tùm lum ở trỏng. Dẫu hổng đổ máu, đổ mủ nhưng vết thương đeo đẳng còn hoài, bà đi xà nạng xà nạng là vì cái “ hội chứng bị chơi “ đó, má.

    Chị trợn mắt dòm tôi : nói vậy suốt đời tao phải đi chàng hảng ra sao ? Tôi đáp : chớ còn gì nữa. Thế nên đàn bà con gái dù có khoe là vẫn “ gin “ thì tụi tui ngó biết liền. Mợ nào đi cứ đưa hai cái vú ra trước và giò xệnh xạng đưa ngang là y như mợ đã bị tụi tui sơi tái.

    Thấy bà chị xụ mặt, tôi phải nói chữa : ấy nhưng mất mặt này được mặt khác, chớ không thì các mợ ưng chịu làm gì. Tui hỏi thiệt, chị bị đâm có thấy sướng tận mạng hôn, phương chi sau đó lại còn mạnh cui cui như lực sĩ sẵn sàng lên giàn đấu võ.

    Chị Hai “ xí “ dữ tợn : ở đó mà sướng Thở thiếu điều bứt hơi mà mày kêu “ phẻ “ là phẻ chỗ nào. Tôi cũng “ cãi gióng “ chớ sao : Hổng “ phẻ “ mà đâm vùi đâm giập bà rồi, tôi nằm lè lưỡi, còn bà vẫn tỉnh queo nhấc nổi cái húm ra. Rồi còn hỏi nhăng hỏi cuội, tui nói ngang nói ngược bà còn đủ sức vọt vô buồng rửa ráy. Tôi thiệt hết biết mấy bà.

    Hai chị em lùng xùng cãi nhau như mèo với chó một đỗi thì tôi vuốt ve trước : nè, chị Hai, tui nói thiệt hồi này mông chị nở thấy đã ghê nơi. Nó vồng vồng có nây có nạnh, chị bước đi nó rung rung mới sướng làm sao. Tui nói có sách mach có chứng, chị ra đường mà chỉ bận cái xú với cái sịp thôi, chị đi cà nhót cà nhót, mấy cha nội hổng đui con mắt luôn tui chớ kể.

    Tôi hăng tiết vịt đá tiếp : mụ nội ơi, vú đã phăng phăng xô ra trước mà đít lại nhong nhỏng nhún ra sau, tôi tưởng tượng lúc leo bụng chị thôi mà chị cà ển cà ển ở trước lại cà ột cà ột ở sau thì cơm cháo gì tui ăn tuần trước cũng thi nhau ói ra hết. Tôi hít hà như đang cưỡi chị thực sự.

    Bà chị có vẻ phởn, xoay người tới lui ở tấm gương, tôi nuốt nước miếng rần rần không ngớt. Bà chị còn “ phụ đề Việt Ngữ “ : ờ ờ, hai cái vú nhún nhính coi cũng có nét và cái mông coi cũng ép phê ghê, rồi bả vỗ đồm độp vô mông, đập uỳnh uỳnh vô vú, tôi thấy đủ 36 ngôi sao rớt phất pha phất phơ trước mắt.

    Tôi hối chị tôi : bà làm ơn ngưng cái trò dụ nai của bà đi cho tui nhờ. Bà mà làm hồi nữa, tui hổng nín được, rang chịu đó nghen. Tôi sáp tới, hai tay vờn vờn, bà chị bụm vú, bụm bim chạy đùng đùng mất biến. Tôi tẽn tò đứng bụm lấy khúc gậy cứng om.

    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14)


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 14) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 14









    Tôi nhớm dòm theo bà chị, bả làm tôi muốn điên đầu điên óc. Bả đang đứng nói chuyện rồi thấy tôi quơ quơ hốt hốt bả sợ tui chụp bả nên chạy đến chạy đỗi. Bả vẫn còn lủng lẳng cái chuối chiên và con mực khô trên người nên nhìn múp bằng chết. Cái dây giữ nịt vú của bả đã nhỏ mà cái dây phía sau sịp của bả còn nhỏ hơn. Nó rơi tõm vào khe đít như cái ngàm ê tô làm cho hai mông đít bả đùn ra no húp.

    Có lẽ vì nhận ra bả đang ở trong tình thế gần như “ truổng cời “ nên bả đâu dám vọt ra ngoài. Bà chạy vòng vòng trong buồng, hai vú cà hỉnh cà hang coi nhột quá đi chớ. Tôi la làng lên : chị Hai ơi, đừng chạy nữa, em hổng rượt chị đâu. Đứng lại thở đi, để mớ xôi với lồng bàn của chị ngưng, chớ chị chạy em còn nôn dữ tợn.

    Chị Hai càm ràm : tao dòm hai tay mày khua bạt mạng, tao ớn quá. Y như mấy thằng tây đi bố nhìn đàn bà con gái sắp đè ra hiếp. Tôi cà tửng chọc bả : nếu được tây hiếp còn mừng, thằng nào thằng nấy cu như đòn tay, nó mà nhét vô, chị hổng í a í ới, tui là con của hết thảy mọi người.

    Chị Hai mắng : thôi đi mày, nó dài kệ cha nó, chớ cho nó nhét vô tao đếch thèm. Tôi hứng chí nói thêm : giờ bà chưa bị nó chơi thì nói mạnh, thử bị nó đè một lần rồi bà mấp mé chạy theo nó ngay. Tui nghe kể nhiều bà cũng chửi um lên, nhưng khi bị đè nắc binh binh thì doãi tía chưn ra cho nó giập bằng thích, bởi vậy sau đó thằng chồng mới phạng cho, la gầm lên : mày nói mày bị nó chơi, sao lúc nó nắc mày lại chổng tĩ lên cho nó giập đùng đùng như súng cối. Mày còn rên, còn quơ tay, cong cả đít lên nữa là, chắc là nó chơi mày sướng nên mày mới rên rẩm vậy.

    Chị Hai chửi : mày nói bậy. Tại nó dùng sức mạnh, bọn tao phải chịu, chớ ai thèm mấy thằng chó chết đó. Tôi cũng hổng buông tha : đó là tui chưa kể mấy thằng mặt gạch đen thui, tụi này mới dữ, nó mà nắc ai một lần rồi thì nhớ đời, đú họ gậy gộc của nó sao mà khiếp, nó nhét vô khoắng đùng đùng mà còn một khúc chưa lọt khơi khơi.

    Bà chị tôi nhắm tịt mắt lại la ông ổng : mày làm ơn ngưng lại dùm, mày kể tao nhợn quá. Tôi im luôn, nhưng mắt thì hổng rời khỏi bà. Tôi buột miệng nói ra : chị Hai, hồi này chị múp thiệt, coi no con mắt. Chị Hai có vẻ bằng lòng, nhưng vẫn nạt : mày xí xọn quá, đầu óc lúc nào cũng mê mê mẩn mẩn vú với lìn, ngu à, con.

    Tôi kể lể một dây : chị biết hôn, có bữa thấy chị đứng làm bếp, tui mà hổng ráng giữ mình chắc tui đè đại chị quá. Ai đời bà làm bằng tay mà vú mông lẳng nhẳng rung lên. Vú bà nhỏ gì cho cam, đằng này thây lây ra một rổ. Còn mông bà cỡ lấy cái lưới đại úp vô cũng chưa hết. Bà ăn gì mà vú với đít chừ bự dữ vậy chị ?

    Chị Hai tôi rướn lưng ra, lắc thử một cái và đáp : tao thấy nó có lớn chỗ nào đâu mà mày rên rẩm. Thì ai sao tao vậy, chớ hổng lẽ đàn bà mà trơn luộc như miếng gỗ hay sao.

    Tôi ức lắm phải hỏi tận cùng mới chịu : chị nói đâu có bự, vậy chớ tui bú vô sao nó hổng gọn trong mồm. Nó chè bè làm tôi muốn ngộp luôn mà kêu nhỏ. Nói thiệt chị, vú mớm cỡ đó, chị biểu tôi ăn hùm ăn hổ cả tuần cũng hổng hết, chớ đừng nói tào lao.

    Tôi muốn ngứa ngáy bàn tay chỉ chực nhào vô bứng bóp đại. Chị Hai cầm con dao xắt dưa dọa : mày mà đụng vô, tao chém rụng tay. Tôi tiếc rẻ nhìn hai cái vú lấp ló dưới lớp áo mỏng mà tiếc ngẩn tiếc ngơ.

    Chị Hai thấy tôi làng xàng đeo đẳng thì dỗ ngon dỗ ngọt : mày chạy chơi chút đi mà. Đừng đứng ỏn ẻn tao mệt quá. Người ta đang lo nấu ăn mà mày cằn nhằn đòi măn, đòi bóp nghe dị dữ. Để tao nấu má dzìa ăn, chớ hông thôi bả chửi chết.

    Tôi chày cối dụ dỗ : xắt dưa thì chị cứ xắt, tui bóp kệ thây tui. Hai thứ có ăn nhập gì nhau đâu mà chị sợ. Có khi nhờ tui bóp mà chị hứng chí xắt còn mau hơn. Chớ chị biểu tui thấy hai vú chị đành khoanh tay dòm thì chị ác vô cùng. Mấy bà vừa cho con bú mà chồng còn lăn vô tòm tem cũng được, chị sao mắc mỏ làm khó tui chi.

    Bà chị có vẻ suy nghĩ hung, vùng vằng chê trách : cái thằng dai nhách, nói hổng để miệng kịp kéo da non. Vậy rồi bả cũng thí cho xong : thì tao cho đó, bú bóp đại đại còn để tao lo cơm nước.

    Tôi mừng quá khen rối rít : vậy chị mới chịu chơi, ngon độ. Tôi xáp lại liền và xốc cái váy dài của chị lên để rờ bóp vú. Chị nói : bóp ngoài áo được rồi, đừng vén lên dính bầy hầy cá mắm hết trơn. Vú thì bóp ở đâu cũng là vú, bộ phải tốc lên mới bóp đúng da thịt hay sao.

    Kệ, tôi cứ lôi tuột váy lên, cái sịp chị tò ho và vì nó chút nị nên có mấy sợi lông lòa xòa nhú nhú. Tôi chun tuốt vô đuôi váy, trật vội trật vàng cái xú để tay áp thẳng vô hai vú câng câng. Bà chị than như giặc : thằng mặt trơ mày trợn, cứ cho rờ là y như lạm dụng tới luôn. Tuy nói thế, nhưng chị để yên cho tôi phá.

    Tôi đẩy được hai cái lúp vú lên thì hít thiết hít tha. Đôi vú chị xật xà xật xừ dưới mũi môi tôi choèn choẹt. Tôi mằn mằn hai núm vú, chờ khi nó đanh lại thì níu lấy mà ve vuốt, chuốt chao. Chị phải nghển lên mới thấy đường xắt dưa, chớ hông thôi phạm vô tay chảy máu.

    Tôi hít thấy phấn khởi rất nhiều. Hai đầu vú kìn kìn hết giẩu ra lại thun vô làm tôi ngáo địa. Tôi không dằn lòng nổi nên lợi dụng lúc hít hà đưa lưỡi liếm giặm thêm làm hai vú chị ướt nhẫy. Tôi thấy hai núm cứng dần nên chẳng từ nan tôi há miệng to bú chùn chụt.

    Bà chị vừa chửi vừa la : mẹ họ, sao mày bú vú tao, mày năn nỉ sờ thôi, còn nút nút, nhột tổ. Lỡ rồi, bề gì thì tôi cũng mút vú bả rồi, bả chửi hay không cũng “ mắm sốt “ thôi. Cho nên tôi bợ nguyên hai vú mà thay phiên bú vặt lên hai đầu vú mọng. Bà chị cố giả lơ, nhưng tôi làm nôn quá nên bà liệng đại con dao mà vồ lấy tôi.

    Bà nói loạng quạng không ra đầu ra đũa : mày để tao ngồi xuống rồi giở hổng váy lên mà cạp, chớ mày lình xình rúc ở trỏng tao nhột chém bậy chém bạ thiệt thân. Tôi ôm lằng nhằng lấy chị, bả địu tôi như mèo mẹ địu con, bả lôi tôi xềnh xệch lại cái ghế gần đó.

    Bà thả phịch người xuống, quáng quàng giúp tôi tuột tốc váy lên. Tôi dòm khoanh bụng bà một dề, nhưng mọi chăm lo vẫn loanh quanh nơi cặp vú nên miễn ý cò ý kiến gì về cái thùng mỡ lóc chóc nơi bụng bả. Tôi giứt đầu vú bà từng bên và lăn vê khi miệng đang còn ngậm bú bên nào đó.

    Bà chị được kích thích nên hai chưn nhịp như tấu nhạc. Tôi se cái đầu vú, chị ư ư nghe dễ giận làm sao. Tôi nhay nhay đầu vú khác thì chị rối rít cúi xuống hôn tôi mà khen đả đớt : “ xơm, xơm wá, em nhui xơm wá “. Tui cắn đầu vú chị lôi ra và cù cưa lôi giãn lôi giựt, chị nựng nịu đầu tôi : ngoan, em nhui ngoan tệ, nó bú nhui ngon dữ ngon dằn.

    Tôi dùng cùi tay cọ cạ nơi háng, chị lắc lư đưa đẩy kiểu chèo đò, tôi cố tình ngoáy ngoáy chị co quắp theo. Tôi bú say sưa và nhân lúc chị đê mê, tui thả một tay nhón vào cái sịp rung tách tách. Cái mép sịp búng búng vô làm bà chị hứng rần rần, bà ưỡn ngực ra cho vú dồn đầy họng tôi và háng tưng tưng khi tôi rờ rờ đám lông ướt nhoét.

    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 15) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 15








    Khi tôi giúi được bàn tay dùi đục của tôi lọt vào dưới cái sịp của bà chị thì tôi cóc còn giữ mồm giữ miệng được nữa. Tôi kêu chát chúa, rên hừ hừ. Ấy các cụ chớ cười nhạo em, giá các cụ ở vào hoàn cảnh em, có khi các cụ còn chửi um lên, bắn tóe khói cả cơm lẫn cháo chứ lị.

    Bởi vì cái sịp chị mặc nào có phải hẳn hoi là cái quần lót gì cho cam. Nó chỉ là mảnh lụa tam giác cỏn con, đóng đai đóng điếc phành ra ba góc và đính đeo bởi ba cái sợi dây nhỏ tẹo. Cái “ phành ra ba góc đó “ nói cuả đáng tội che chẳng kín chỗ bim, còn ba sợi dây thì cái vòng khe đít, cái cột bên hông, lỏng le lỏng lẻo, rõ chán. Ấy vậy mà người ta gọi là thời trang phụ nữ hiện đại (hại điện) đấy, các cụ ạ.

    Tôi nhón trúng cái nút chuông điện, ấn một cái toe, chị nhún lên, nghe rõ dư âm của mấy ngàn decibel rộn rã. Tôi len lỏi trong tận cùng hang ổ bà chị, miếng bánh nhớt lọp xọp ở lòng bàn tay và cái ba chạc tí hon lần xần trên mu, lục xà lục xục thấy ngộ.

    Bà chị bị tóm đúng tổ tò vò, nhấc ngay một chưn lên như chó đái, kêu ồm ồm, dị hợm. Tôi điểm huyệt cái cục choắt chiu của chị, bà chị nểnh hẳn người lên. Tôi tha lại qua, bà chị rung người giần giật. Cái váy phủ lòa xòa, hai giò bà chị khua đùng đùng, miết lê trên mặt ghế. Hai tay bà múa dẻo quá đi, hết xoa đầu tôi lại lấy gồng giựt mặt tôi vào bụng bả.

    Tôi chết mê chết mệt vì cái mùi khăng khẳng của bà, tôi húc như trâu điên, tiếc rằng tôi không còn bú vú bả được nữa nên tay chỉ vọc cho nhão nhoét cái húm thôi. Tôi vuốt, tôi day, tôi mò, tôi vọc, bà chị loi nhoi hết nhớm lên lại đổ phịch cái ầm. Tôi bụm nguyên háng mà đi một đường xúc chai rửa lọ. Bà chị rên hừ hừ, mắt bắn tóe hào quang.

    Tôi thúc cành hông, miệng bà mở chao chao, dãi nhớt ứa lòng thòng coi ớn. Tôi bắt mạch đúng cục nứng của bả nên cứ thế mà điểm, mà châm. Bàn tay tôi ướt lem, trơn như cục xà phòng và bọt chi là bọt, đến nỗi tôi nghe ọp ọp như đang lội chỗ sình.

    Bà chị xạng ngang và nhảy đùng đùng lia lịa. Cái cục nứng nó giòn lểu ở đầu ngón tay, tôi búng tính tang, bà hít hà thiệt tục. Tôi nhét đâu hai ba ngón chi vào cái lỗ phều phào, những sợi lông đè ì ạch xen lẫn, bà kêu nhí nhóe : trời ơi, sao mày lấy lông cọ làm tao ngứa tổ cha, dùng ngón tay thôi, rẽ mớ lông ra cho tao đỡ chút coi.

    Tôi vẫn bưng lấy cái húm, nhưng cũng tìm cách kéo bớt mấy sợi lông vô trật tự ra. Thì trái lại bà chị rên kiểu khác : ướ, hồi nãy thì tao ngứa, bi chừ thì tao thốn, tửng ơi, mày làm cái quái gì mà tao hết còn hiểu ra nổi.
    Tôi nói rồi mà, chỉ có bàn tay năm ngón của tôi mới làm cho bà nổi đình nổi đám như rứa. Trừ tôi ra thì dù các cụ có làm thay cũng chẳng xi nhê chút bẹo nào. Thế nên tôi vần vò móc cào, càng sâu càng đạt, bà chị tôi bổ nháo bổ nhào vì những cơn tê tê, nhộn nhạo xà quần trong húm bả.

    Có lần tôi tưởng bà chụp lấy đầu tôi mà dọng tới tấp đến nơi, dè đâu bả lại khen nịnh : mày giỏi quá, em ơi, làm tao nứng thấy mồ thấy tổ. Đó, các cụ nghĩ thử coi, đàn ông phe mình có điếc đặc vì các mụ hôn ? Tôi thật thà như đếm mà cũng phi ni lô đía với bả.

    Lúc này bà chị bẩy hẩy bầy hầy, dưa với cải gì cũng quên béng nó hết. Bà kêu như giặc : cởi áo tao ra, lột mẹ hết trơn đi, làm cho tao khoái. Tôi chưa kịp động đậy thì bà lại nhong nhỏng kêu ùa : nè, bóp cái vú chút coi, thọc vô sâu mà cạo dùm cái chỗ xốn xốn đó, đú họ, cái thằng như con cặc, ngu gì ngu dữ.

    Tôi lùng bùng muốn xé mẹ áo bả ra, dọng bả một quả chùy thun cho bà hết nheo nhẻo. Tôi chỉ có hai tay, làm chi cũng từ từ tốn tốn, chớ bộ là siêu nhân sao mà bà hối thúc rân. Tôi cũng nôn muốn bóp vú bả thấy mồ, nhưng ngặt bị cái váy phủ trùm mà trở quay hổng kịp. Bà chị đã chẳng giúp thì thôi, lại còn chẻ hoe la rầy, hoạnh họe.

    Nhưng ngẫm lại đàn bà nứng lên thì còn ai sáng suốt nổi chớ. Bà chị tương đối còn giữ vẻ trang nghiêm, chớ nhiều bà nghe nói quậy dữ lắm. Có bà bò lê bò càng, dùng hai tay mò mò như bắt rệp, trong khi cái đít nhỏng lên hối : lột quần tao mà nắc cái đi. Rờ rờ như xẩm sờ ma, tao nứng mẹ hết trơn, mày hổng nắc tao đè bố ra mà nắc cho sợ.

    Bà chị tôi giờ cũng gần gần tới chố vậy. Tôi nghĩ cứ móc riết bả một hồi chắc bà điên lên thiệt. Cho nên tôi vừa cào bim vừa la : chị nứng thì ệch lăn ra giường đi, để tui cởi váy cho mà sướng. Sao mà bà chị dễ thương quá xá, tôi vừa nói dứt bả đã ngả phịch quay cu lơ, hai giò đạp vít vung để váy rớt ra.

    Tôi nào lôi được vì cái váy bị đè một mảng nơi lưng ô dề của bả, đành phải tốc mẹ nó lên che mặt chị mà móc bú tùm lum. Chị giãy đùng đùng vì ngộp, lách mặt ra khỏi một lỗ váy mà hỏi rinh : chớ mày bú vú thôi sao.

    Tôi ngẩn tò te vì hổng hiểu chị đề cập tới chuyện gì. Chị lại la : mày khiến tao nứng thì leo đại lên dứt cho tao “ phẻ “ cái coi. Cái thằng, mâm cỗ đã dọn sẵn mà còn bư như chó, sao mà dại tổ chảng.

    Tôi cũng lên cơn nên lôi phăng khúc gậy ra phang ngang bửa củi làm bà chị té ngửa. Tôi dí dí cái đầu rùa vào chỗ lỗ trơn hầy mà rọi le le tựa đèn pin soi những cặp chơi nhau ngoài bãi. Bà chị rít róng đòng đưa. Tôi quét cái môi trên, tôi chùi cái môi dưới, bọt nổi lình phình, tôi vét một cái, nguyên cục đờm quện theo đầu nấm tôi thành dề, thành lọn. Bà chị quíu xà bần, kẹp lấy háng nhốt đầu gậy tôi năn nỉ : mày nhét vô đi cho tao nhờ, rồi sau đó mày có soi, có rọi gì cũng được, để tao bớt cơn nứng đi em.

    Chị nói có căn có kệ, nghe rất mủi lòng. Tôi lấy đà đâm một cái thật sâu, nhắp nhắp nhứ, thụt thò rồi đút nút luôn cái bim làm bà chị bật ngửa lên hứng. Lần đầu tiên tôi nhận ra bà chị kinh nghiệm giàng trời. Mấy bà nứng thì lo vít kéo chồng đổ sấp xuống, còn ra thể thống gì nữa, đằng này bà chị được đâm lại chịu đựng nằm phè, đẩy nhẹ tôi ra. Bả banh rộng hai chưn nên đì tôi càng lút cán trong húm bả, xô tới xô lui, bà chị nằm nín khe dõi theo nhát dao chí mạng.

    Hèn chi mà thằng củ lẳng tôi chui vô tới đâu thì tôi thấy chị giãn người ra phủ phê tới đó. Chị lim dim mắt, thả lỏng thân hình, tôi vò hai cái vú mà dịch xê, dịch xê trên bụng chị. Những sợi lông của chị xoắn lấy sợi lông tôi, tôi cỡi òm òm, giúi sâu tận cùng vào háng chị.

    Hai bàn tay bả bắt gió cánh tay tôi, mơn vờn tựa chà bình chà đỉnh. Tôi đỏ phừng phừng, chị khuyên : em cứ cù cưa nhắp cho tới mệt đừ mệt đứ thì thôi, đừng hấp tấp để chị cũng vui mà em cũng vui. Chị nói cái miệng, tay lại khều biểu tôi mò bóp vú, cái bà thiệt tình!

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 16) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 16








    Bận này hai chị em nhất định đổi tài, tôi thành tay đua, còn chị thành con chiến mã lợi hại. Tôi phải ghim chặt cây bù long dính cứng vào yên, kẹp cẩn thận hai chân vào hông, vậy mà gặp thứ ngựa chứng, vừa phi vừa đá vung vít, khiến tôi mấy lần suýt ngã.

    Tôi phải bíu chặt lấy hai cục gu nơi bờm ngựa, ngả rạp người xuống mà kềm giữ không cho ngựa nổi chứng. Tôi phết vào mông ngựa, thúc rướn người oàm oạp không ngưng, ngựa thở dồn dập, lắc lư và hất mình lên oai oái. Tôi quất vào đít, tôi thúc gót chân, ngựa băng xiên băng nai, lồng như phải vía.

    Nó hăng quá, quyết phen này phải giật được giải. Tôi đã qua một lần lớ ngớ ban đầu giờ cũng đâm thành thục. Tôi bảo ngựa : hí hó gì thì cứ toác miệng ra mà rống cho to, nhưng chớ hất tớ xuống mà chẳng ra làm sao cả. Tớ còn ngồi vững thì tớ mới làm cho sướng cùng trời, chứ gỡ cái bù loong ra thì hỏng, hỏng mọi chuyện bét be.

    Chường như chị Hai hiểu ra nên cảu nhảu càu nhàu : mẹ, tao sướng thì cũng để tao lăn lộn vài vòng cho hả, sao mày lại bắt tao phải nằm nín khe, không cục cựa là sao. Tôi phải sửa lại cách nói : ậy, tui đâu có cấm bà giãy đùng đùng, nhưng mà cái kiểu bà hất lên thì e làm mạnh quá tôi văng tuốt làm sao bà sướng nữa.

    Chị Hai hét lên : dẹp, dẹp, đang làm việc, cấm nói nhăng nói cuội. Mày giập mạnh lên cho tao nhờ, bể nồi bể niêu xoong chảo, chén tộ gì, tao chịu hết. Miễn là mày giúp tao lể cái cục nứng ra được thì thôi.

    Tôi vít lấy hai cái vú mà phóng tới ào ào. Tôi vùi khúc gân hầm hừ trong lỗ húm, tưởng chừng có lúc nó muốn trật bản lề ra. Chị Hai cong tít người lên, lưng đít gì giở hổng mà kéo vật tôi bắt tôi bắn đùng đùng từng chặp.
    Tôi trợn mắt trợn mũi băm ầm ầm. Mệt tổ chảng, lưỡi muốn lè ra dài một khúc. Tôi lừ đừ tạm ngưng, giơ cờ hưu chiến chờ lại sức. Bà chị hét rầm : mẹ họ, cái thằng đang làm tao sướng cực độ, bỗng ngưng ngang, mày chơi vậy thì chơi với chó chớ ai mà ưng.

    Tôi cáu nên cũng mắng lại : cỡi bà như cỡi ngựa điên, bà đảo như ăn cướp, tui toát mồ hôi, sôi con mắt, mệt lử mệt lừ Ba nằm im một chút được hôn, tui đâm mà bà xoay như chong chóng, biểu sao tui hổng hết pin mau. Bà ngó nè, nước miếng nước mồm gì tứa ra loạn xạ, nó nhễu đầy trên người bà đó, hổng biết sao ?

    Chừng đó mới nghe bà chị tôi than : mèng ơi, mày cắm cái lõi ngô, lõi bắp mà sao miệng mày lại chảy nhớt. Gớm òm, đú họ, tao mà biết mày ở dơ như vầy thì tao cóc cho mày leo lên bụng tao để ở đó mà lo ca.

    Tôi vênh mặt lên thách thức : tui thách bà đó, giờ bà thử quẳng tui xuống coi ai chết cho biết. Chị Hai tôi thở dài ì ạch : xí, tại lần này tao lỡ cho mày đeo lên người, tao hỏi mày con cóc đực đang cắm vô con cóc cái, mày xúi nó hất ra, nó có chịu hôn. Nói lãng òm, như con củ cặc, mà bày đặt làm thầy.

    Tôi thắng thế nên giỡn hớt : tui hiểu mà, mấy bà bị cọc đâm đời nào chịu nhả nữa. Phương chi cọc tui là thứ inox, la tin, nó vừa cứng, vừa dai, vừa dài, vừa bự, vừa xỏ lỗ tai, vừa đeo lục lạc, vừa lớn tù dù, vừa đâm ngọt xớt….
    Tôi định nói nữa, nhưng chị Hai đã gạt phăng : inox hay la tin gì thì mày cũng phải đi cho hết cuộc mới xong. Mày cà trất rút ra, tao nói thiệt, tao bẻ cái rắc cho tiệt nòi nghe mậy.

    Tôi hoảng thiệt nên năn nỉ : em nói chơi một chút mà chị Hai giận lẹ vậy. Và để sửa sai, tôi phải vội húc cả chục cái te te. Tôi nạy bên ni, tôi khụi bên kia, tôi chồm lên tuốt trên nóc đâm vùi xuống, lại móc ngoéo từ dưới xỉa đưa lên, tôi thấy cái cục le và hai môi bim bà tầy huầy mà nhợn.

    Chị Hai hết nói gì nữa mà chỉ nghe bả khuyến khích : giỏi đa, mày rành rọt dữ, tao thấy “ phẻ “ tới tấp. Mày giúp chị đâm càn, đâm lụi, đâm cái nào cái nấy nên thân cho tao, hổng sợ nó bể hay hư gì đâu, của tao cũng bọc bằng pha lê chớ bộ. Bà chị cũng tiếu lâm gắt củ kiệu, người ta bị chơi thì dạng cẳng dạng chưn, còn bà đã mở toác tà la cái bim cho tôi giập mà miệng còn véo von nghe mới tảng thần.

    Tôi bóp giập hai vú bà mà cưa thêm một hồi nữa. Chị vừa nâng bật người vừa ngoáy nẩy theo tôi, cái thằng cu đơ của tôi cuộn tròn lấy cái ống nhổ của chị dồn cục một đống, vữa vôi gì đùn ra thấy sợ.

    Tôi quần bà chị có tới nửa giờ rồi, thằng em chịu mệt chớ nhứt định hổng ói. Tội nghiệp bà chị mồ hôi đầm đìa, tôi giả bộ đề nghị nghỉ thì bả ôm chặt lấy lưng tôi cứng ngắc. Bà chửi văng tê : đéo có ăn gian với tao. Mày mà không làm tao ứ cơm ứ nhựa thì đừng hòng tao tha cho mày.

    Và tôi bị bả ôm xà quầng, bà xàng cái cổ lọ luôn gần hai chục cái làm tôi hoa cả mắt, tưởng dây thun đứt mẹ rồi chớ. Tôi hứng quá nên cạp vội cạp vàng lên vú bả bắt trớn. Nói nào ngay, tôi lớn xác chớ vẫn còn thấp thua bả một đỗi nên nhìn tôi nằm phục trên bụng bả tựa như con nhái bén đu trên lá bạc hà.

    Vậy mà tôi giúi bả cái nào thì bả vui ra mặt. Bả vít lấy thắt lưng tôi mà ấn sâu vô. Tôi vùi vùi thằng cu đơ thì bả chằm quằm ôm lấy tôi mà lắc lắc miết. Tôi đừ dữ, bà vẫn như con hổ cái chọc phá con mồi. Ngó bả lúc này tôi hết còn nhận ra, bả cũng thí như cha đồng cốt, khua tay múa chưn, mày trơ mắt trợn. Miệng bả uốn vằn vèo, bà giống người bắt vít gặp chỗ gỗ cứng, băm môi bặm mỏ ấn vô mà hổng được.

    Tôi sực nhớ tới lời chỉ dạy của bậc thấy. Tôi lùi xùi lòn một cánh tay dưới bắp vế bà bẻ quặt ra phía trước. Bà giống như cỗ pháo đặt ở thế đất lệch, một giò cà quinh cà quang lổng chổng trên không.

    Tôi khóa nghiến bả lại làm bả ở tư thế như người đô vật bị đánh một miếng ngặt nằm è người ra đó. Tôi lồm cồm ngồi lên, gác giò bả lên vai, tôi cuộn người bả để tay vò bóp cái vú được và tôi lấy sức băm vằm bả tới tấp.
    Bả ngạc nhiên la nhong nhỏng : ê, mày học thứ này ngon à nghe. Mày băm tao nát ngướu mà tao đã phừng phừng. Bóp đi em, nhắp đi em, sướng…sướng…sướng. Tôi cũng phụ họa theo bả : bóp vú tưng tưng, đâm vô bừng bừng, người ơi… nứng tới vô biên.

    Hai chị em quấn nhau như đôi trăn, cả hai đều rút gân để âm dương giãn dài, sát rịt. Thằng em tôi hăng hết biết, nó nhào lên nhào xuống láng e. Chị hai vắt vẻo một giò, nhưng giò kia tị nạnh cũng bung ngay lên vắt vẻo theo, như cần giếng nhịp võng.

    Tôi thực sự tối òm. Mắt nẩy đom đóm và cổ khô, miệng khát. Tôi bóp cái vú muốn bèo nhèo mà bà chị còn kêu : mày bóp lỏng le tựa sờ đít chảo. Mẹ ơi, sao mà bả dâm vậy hổng biết. Chắc phải đợi tôi cắn vỡ bố nó đầu vú ra bả mới chịu hay sao.


    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 17) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 17









    Tôi đằn bà chị sát xuống giường, theo kiểu mấy cha đô vật wrestling khóa xiết chưn địch thủ, giở hổng đít lên, chờ trọng tài đếm một, hai, ba. Nhưng chợt nghĩ thấy nói lộn vì đô vật người ta đánh thì bê đít lên, chớ hông thôi cái thằng bị đè nó vùng giập đít xuống thì kể như trật lấc. Cho dù trọng tài đã đếm tới 2 và sắp phang nốt tiếng ba, đít dện xuống vẫn là chưa chịu thua.

    Đằng này tôi nêm bà chị kỹ quá. Bả nằm phục tại chỗ, chưn bị khóa láng e, tôi ngồi lồm cồm ôm giò bả như tay thợ đẽo cày, sợ khúc gỗ xục xịch nên còn đóng nò giữ cho chặt. Thằng cu đơ của tôi nêm kín miệng lu, tôi cù cưa lắc giò bà chị mà xần vần đẽo, đu, hích, lấn.

    Bà chị ọp ẹp bò càng, vậy mà hí hửng như bắt được của. Chị nhâng nháo giương đôi mắt lên, mình uốn vặn khi bị tôi hành hạ mà đít vẫn nhoài xê nhàu hết ra giường. Bả lóp ngóp thở, miệng há ra một đống và ì ạch như bò kéo cày giữa trưa.

    Tôi giúi cây ba toong, chị kêu như nhà cháy : nắc, nắc vô, nắc nữa đi, mẹ họ, sướng đéo chịu nổi. Cái bà ăn tục nói phét, sướng mà chửi tôi mới độc. Tôi nổi giận nên đâm cật lực một hồi, bà chị cố nhoài ra tránh, sợ bị chẹn làm ngộp thở.

    Bà xốc xốc làm hai cái vú tuy bị đè mà cũng chao chao ngoáy tít. Tôi buồn buồn ngón tay nên vơ lấy mà bóp vê, chị lại cố ưỡn ra cho tôi vò đầy cái vú. Tôi bàng hoàng cả người, tiếng bà chị lao xao gắt : tao biểu nắc, nắc tới, nắc tận cho tao. Sao mày xìu xìu ển ển, tao bực thấy tía. Đú họ, tao mà là con trai, tao nắc tới chừng nào con nhỏ câm mẹ mồm lại mới hả.

    Tôi đã ra sức rất nhiều mà hổng trị nổi bà. Nói bà giống con ngựa chứng là nhẹ, phải kêu bà là thứ ngứa lồn lấy gai cứa mới đúng boong. Gì đâu đì bà cà rốt rột làm cong luôn cây tà vạy của tôi mà bả còn kêu chưa tới. Tôi vặt cái vú bà làm nề để dọng cho bà è đầu è cổ mà bà còn nhi nhoe than chưa hết nứng.

    Tôi nghĩ chắc phải dùng tới thứ gậy bằng cao su mới khoắng cho bả im cái miệng lại. Tôi sực nhớ mấy cha nội kháo hồi này đồ chơi nhiều thứ lắm, nên hăm he trong bụng bữa nào kiếm một cái áp dụng cho bà chị rớt đài.

    Nghe đâu ba cái món ê càng dữ lắm. Thứ thì giống cái chày vồ, bự còn hơn hai nắm tay bụm lại. Mở cục pin nó kêu khè khè ớn nhợn làm sao. Cái đầu láng tưng nó xoay vù vù như chong chóng, đặt vô đâu nó nạo hết trơn. Mấy con nhỏ bị cà lên vú, nghe tựa bị hàng hàng con sâu rỉa rúc làm cặp vú rền rền khó chịu.

    Nhỏ nào bị dí vô bim thì có nước chổng mông kêu trời kêu đất. Nó bứt hết, mu môi hay khe rạch gì cũng rần rần như bị lột vỏ. Thằng nào cắc cớ banh hai mu ra mà dí vô hạt le thì có nước lôi từ ông bà ông vải thằng nhỏ mà chửi vì lồn bị hành hạ tệ.

    Còn cái món kia, đầu lại ngo ngoe như sâu đục. Đặt vô húm mà lẳng lặng dõi theo sự kích phá của nó chắc tiêu tùng. Nó ngóc ngách chui chui, khượi khượi đôi mu đã đành mà cái đầu giống con cắc kè nhọn hoắc, cứ te te xoay vòng vòng rỉa rúc vô lỗ mới dữ. Nó lúc nhúc như giòi, lăm tăm như cá lòng tong, và xìa xìa như lưỡi con nhông liếm láp.

    Cha mẹ ơi, con nhỏ nát như tương, mấy thằng trời ơi còn đè nghiến, giữ tay giữ chưn, thằng mò, thằng bóp, thằng nhét, thằng bưng, con nhỏ tựa bị cuốn trong lưới, đạp nhàu đạp nhỉ. Bà chị tôi chắc phải trị vậy mới sợ.

    Tôi đang thả lỏng hồn đi phiêu lãng xa xa thì bà chị hét lên : mày nắc xà lơ xà bát vậy, thằng. Tao nói nắc, nắc, nắc nữa, nắc mãi, mày nghe ra chưa ? Tôi xẩu mình xẩu mẩy, cái thằng điều khiển cuộc đua là tôi chớ nào phải chị. Tôi là nài chưa có phản ứng gì mà bả thân ngựa lại muốn cầm cây cầm gậy điều động ban nhạc của tôi.

    Tôi ghét nên đâm cho bả một hơi chừng mấy chục cái. Bà chị xục xịch câm đừ, cái giò bị bê nhún nhún, ngúc ngoắc thấy ghét. Tôi như con khỉ ôm cột, đu vắt va vắt vẻo, cứa bịch bịch miệng lu, bà chị kêu rối rít : đó, mày nắc vậy mới đúng điệu. Và bả kêu khơi khơi : sướng à nha, đã à nha, nứng à nha, cái giò đu đưa, đú đứa.

    Tôi bực nên hỏi gắt gỏng : chừ bà còn muốn tui làm gì nữa, chớ cái miệng bà kêu tui bực quá. Bà chị lả lơi ầu ơ : thì nắc, đâm, đụ, đéo gì cũng được, miễn là mày chà tao đã ngứa thì thôi, còn ai biết mày học được ngón nghề nào mà bày.

    Tôi nghe khoái con ráy nên xáp vô : ờ chị nói đúng. Tui nắc chị hoài mà có mửa được đâu, chẳng qua tại tui thuộc bài của chị hết. Giờ chị nghe tui đi, tui bày món này ngon hơn. Bà chị có vẻ không tin nên gạt phắt : thôi, bày đặt, kệ tía nó, hổng mửa cũng được, miễn là mày nắc khơi khơi cũng ngon rồi. Chớ mày rút ra, tao đang có trớn, để trống huơ trống hoác, gió lùa vô, bịnh chết.

    Tôi suýt sặc cười. Tôi phải dụ nai bả : thiệt mà, chị để tui thử coi. Nếu hổng ra sao thì tui lại đút vô nắc tiếp. Chị Hai dụ dự rồi cũng nghe. Tôi thả khúc gỗ chuôi cày ra và tháo cái nò đóng ghim bim chị, chị lỏn lẻn dòm cái chất đục ngàu bám dài nơi cây gậy tôi mà hỏi nhóng : của mày hay của tao mà lền hết vậy.

    Tôi đứng nhồng nhỗng, khúc gân lúc lắc một khi. Bà chị rón rén kẹp háng vô để khí hổng rớt. Tôi lôi bả lại và chỉ vẽ cho bả cái kiểu chơi mới mẻ. Tôi biểu bà quì gối lên mặt ghế, khom khom như học trò bị phạt, cái đít xìa ra ngoài chơn không. Tôi nhấn phía lưng bả để bả đặt cánh tay lên nơi tựa. Trông chị lúc này như con ễnh ương đeo cứng cái lá môn.

    Tôi sửa chỉnh vị thế ngồi bò của bả thuận theo điều tôi muốn và thử dùng nguyên mấy ngón tay bụm lại vuốt thử nơi bim coi nó lọt ngàm chưa. Bà chị có mòi lo lắng nên nhấp nha nhấp nháy, vừa nhón người lên, vừa quay lại dòm. Tôi vuốt vuốt thêm và bật ngang tiếng tây tiếng u “ ô kê “, còn vỗ cái chách vô mông bà khen rối rít.

    Xong tôi ngồi ngửa ra đất, kéo xê xích phần háng bà ướm với mặt tôi, lưng tôi tựa vô chưn ghế. Tôi khảo sát kỹ lưỡng y như cái anh tàu lặn đang nhô cái viễn vọng kính lên thăm dò biển địch. Tôi xà quâng, xà quầy, nhìn nhìn ngắm ngắm, bỗng nhiên tớp ngay bim bả một cái làm chị giựt mình suýt té ngửa. Tôi níu lấy hai cổ chưn giữ lại.

    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 18)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 18) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 18









    Tôi mới rà sơ xịa chút nị vậy mà bà chị đã run bắn lên. Hai tay bả bíu chặt lấy lưng ghế chuồi một đường lả lướt, nây eo gì của bả lượn ngoằn ngoèo, y hệt con trăn uốn khúc. Đẹp, phải nói là đẹp hết xảy, hèn chi người ta ví “ đít ỏng lưng eo “ là đúng số dách mà.

    Chẳng qua, tai tôi ngổi ngửa lưng ra chưa đúng chỗ, ngước dòm lên chỉnh cho bim bà chị chiếu tướng y boong nên mới xần vần va chạm vô cái chỗ độc của bả. Nói nào ngay, nghía từ dưới nghía lên, bim biếc gì của bả nở chình ình ra hết trọi, chẳng khác cái hoa hé bung. Mấy tai hoa cũng dạng hẳn ra như “ bàn tay năm ngón kiêu sa “. Lại còn thêm mớ bùi nhùi chực chờ nhóm lửa, lơ phơ lất phất, biểu sao tôi hổng muốn táp.

    Nhìn bà chị xục xịch ốt dột, tôi vội trấn tỉnh chị lại : hổng có gì đâu, em mới thăm dò hầm mỏ chút xíu thôi. Chu choa, vậy mà ổ máy của bả rệu rạo hết trọi, mỡ dầu bơm vô giờ nó tóe ra nháo nhào, mớ bùi nhùi bị vạ lây cũng dính lền thành cục.

    Tôi giương ngón trỏ ra, bẹt mớ lông và giặm giặm lên lỗ khe, vét bớt mớ mỡ dính lùi xùi ở đó. Hai môi bim mấp máy, cái đít bả mấp máy, cả háng bả cũng mấp máy, lưng nhún, tay đánh võng, tôi mất hồn. Tôi liếc dòm lên, mắt bà chị đờ ra, miệng giẩu, môi te te, coi loạn.

    Chèn ơi, còn nói chi đôi vú của bả. Vốn chúng đã tề dề, nay bà chị hồi hộp chúng càng u na u nần, bắt khiếp. Tôi lòn một tay lên cầm chịch măn se cái núm vú lẫn cái quầng, bả i a hơn con nít nhõng nhẽo. Tôi vê cái đầu vú chắc nịch, bả xàng quầy quậy trên mặt ghế gỗ, cái bim lao chao tựa con diều nhử thằng cu tinh nghịch.

    Tôi phải xỏ ngón tay vào lỗ khe kềm bả lại. Bà còn cố chuồi tới chuồi lui mấy lần. Tôi xọt ngón tay lừ đừ nơi cái lỗ đỏ hoe, bà chị rặn è è, mút mát. Tôi nhận rõ cơ bim của bả như cổ con trăn nuốt trộng dần ngón tay tôi.

    Tôi khía khía như người lể mắt trái thơm, bà chị phịch ngay xuống lết chà ọc ọc. Hai bắp vế bả quạt phạch phạch, nghe ù tai còn hơn chong chóng trực thăng. Tôi bị đẩy đưa, cóc xoay trở gì được. Mặt tôi lấp loáng trong vòng ôm của hai khúc đùi bả. Tôi vùng vằng mong gỡ chúng ra.

    Bà chị còn biết gì đâu nà, bả lo nút nút ngón tay trong cái bim bả, túc tắc túc tắc. Tôi xoay tròn tròn ngón tay, miếng dừa bị nạo vét cơm càng quậy lùng xùng dữ. Tôi phải hét lên : bà có để tui lau chùi một chút được hôn, làm gì gãi phành phạch như ngứa…

    Bà chị càm ràm : mày xọt ngón tay quậy nát ngấu hoa hòe của tao mà bắt tao êm ru bà rù, coi bộ mày muốn làm cha tao, chớ hổng phải là em nữa. Mẹ họ, mày khiến tao bắt nứng còn biểu tao đừng xàng là thế nào, hở thằng cà chớn.

    Tôi biết bả có lý, nhưng vốn quen “ cãi gióng “ xưa nay nên hét rân : ai hổng biết bà nứng, nhưng chờ tui liếm lau thì nứng cũng còn kịp. Có đâu ngựa rượt, nhảy châu châu tựa như sợ hổng tới phiên.

    Bà chị có vẻ giận, thách thức : nè đó, tao ỳ ra, kệ chó mày muốn làm gì làm. Cãi vã với mày nực thấy mẹ. “ Nắng đã cực “ mà còn tréo hoe hành hạ tao, thí cho mày đó, ăn đi, nuốt đi, trợn mày trợn mắt cho thỏa. Thứ dòm thấy chết mê chết mệt mà còn dóc chó.

    Thây kệ, để bả ngầy cho đỡ, chớ bả xàng làm đíu gì nên thân. Tôi bành hai mu ra, gạt phăng mớ nhớt bám ở bùi nhùi rồi lia chót mũi đằn những cánh hoa ra như trải tấm pa nô đánh dấu bãi trực thăng đáp.

    Bà chị bơm dầu xịt xịt, hai giò gấp khúc đẩy đưa trên ghế, tiếng cót két nghe êm êm. Tôi vẫn rà mà chọc : chớ chị Hai dzô lính hồi nào mà bị huynh trưởng phạt bơm dầu coi bộ rành dữ.

    Bà chị chửi tận mạng : con cặc, tao rêm rêm nên nhúc nhích, mày cũng nhạo báng, đồ mắc dịch. Đồ đạc của người ta mà mày coi là ổ máy, hột gà, mày lận, mày chẻ, mày xô, mày ủi, tao cố giữ được đừng bị vỡ bố nó ra là ngon rồi đó con. Bà nổi giận đái cho một bãi đầy lên mặt thì chết không kịp ngáp.

    Tôi chặn tiếng bà chị bằng một cái rà sâu thẳm. Đầu lưỡi ram rám của tôi lòn lách vô tận phía trong, ngoắc nghe cái chóc gọn bưng. Bà chị vừa chợt xàng bỗng khuỵu ngồi luôn xuống, đè biến cái lưỡi hết cục cựa rút ra được.

    Tôi búng te te, dù cái lỗ che kín bít mà tôi cũng nghe tiếng róc rách của lach nước khe. Bà chị nhún tưng tưng, tay quào cấu lên lưng ghế. Hai giò bả như đôi nhíp oằn xuống khi xe qua một chỗ bể bự. Bả nghiêng qua một bên, lại liệng qua một bên, tôi có cảm tưởng cái xe quá tải đang muốn xụm luôn tại chỗ.

    Tôi búng búng một hồi thì vú mỡ xì, đám nhờn nhờn xịt ra ngăn không kịp. Bà chị ịn quầy quầy bim lên miệng tôi, càng lúc càng mau và hét rân như dẹp đường : tránh ra, tránh ra, tui ủi tới, chết ai ráng chịu. Tôi điên lên rồi, quíu mẹ hết trơn rồi, bà con ơi.

    Bà chụp lấy hai vú bóp, miệng kêu toe toe : tui bóp còi, tui sang số, tui đạp thắng, chèn ơi, thắng đứt bà con ơi, xe rớt e, tui hết cầm tay bánh nổi. Tôi cũng nổi cơn ọc ạch, thằng cu đơ của tôi gật lia gật lịa chào khách đứng dưới đường.

    Chiếc xe bà chị tuôn dốc, mấy lần tôi cố chêm., nhưng đà mạnh quá xe bứt luôn. Tôi hối hả đút hết khúc cây này đến khúc cây khác hãm đà xe tuột dốc. Vậy mà hổng giữ được, chỉ tới khi nghe cái ầm, ngó bà chị chỏng gọng, một nửa người bám trên ghế, một nửa người rớt đù đưa, cái ổ máy bị rời ra, nhớt vãi tùm lum, tôi mới biết xe chị rơi tòm xuống hố.

    Chị thở hổn hển như sắp chết. Hai tay bà quơ quơ, miệng lắp bắp hổng ra hơi. Chị xỉ xỉ trước mặt tôi, mắt trợn trừng, môi há ra như muốn nói. Ngực bả dội đùng đùng lên xuống, bả chăn tay lên hai vú, chúng lặp bặp lén dòm ra. Tôi cũng bàng hoàng vì đám mỡ còn dính dềnh dàng nơi miệng lưỡi.

    Tôi dáo dác dòm bà chị. Bả lấy hơi lên từng hồi xỉa xói muốn băm vằm tôi. Mãi rất lâu bả mới cất tiếng lên được : tao tưởng chết ngắc luôn rồi. Mày học trò gì mà độc còn hơn ba khía. Mày làm lộn tùng phèo ở trỏng hết trơn, nó xáo xào làm tao hết biết trời biết đất. Cha mẹ ơi, nó sướng tận mạng, nhưng sao thốn thốn tổ. Tao tưởng nó bể cái ùm mà rồi lại thoáng nhận ra vẫn y nguyên. Có hồi tao tưởng mày bốc tao lên tận trên cao rồi liệng ùm xuống, hổng cho đeo dù, bíu vớ gì hết. Gió ù ù, tao rơi tự do, rồi oạp, tao nghe mày búng cái chách, tao rúm người thiêt, nghe nhỏ.

    Chị ngưng một giây lại kể : có hồi tao muốn cắt phăng cái chỗ bức bối mà liệng cho rồi vì nó cấn cái tao vô độ. Nhưng mày lại khều khều làm tao quên ráo luôn. Thú thiệt, tao muốn băm mày ra như cám, nhưng tao sướng tê tê, tay chưn liệt, làm gì được. Bây giờ mày nhả rôi, tao mới hú hồn.
    Nói rồi bả cúi dòm xuống, mừng rơn vì đồ nghề có hư hao, trầy tróc gì đâu. Thấy chị lăng xăng, tôi giỡn : chị kiểm soát thấu triệt đến nơi đến chốn, để rồi khiếu nại tui làm bể chun, bể tách của chị, tui hổng chịu trách nhiệm đâu đó.

    Tôi chợt nhớ nên đòi hỏi : mà chị phải đền tui chớ, đồ nghề của tui bị dính nhây nhớt mỡ chị gớm òm. Bà chị bật cười : thì tại mày thò vô mày thăm ổ máy chớ có phải tao bắt đâu mà đền với bù.

    Tôi gạn hỏi nữa : nói vậy, tui làm hổng để chị nứng sao, hổng đền thì cũng phải trả công hay thưởng chút gì chớ. Bà chị tréo nguẩy xí một tiếng và nói : tao chưa thụi là may, còn công với cán.

    Tuy vậy bả cũng vớt : thôi được rồi, để bữa khác tao đền. Giờ mà tao thưởng mày nữa, chắc tao thủng mày ơi. Bả ngáp thấy mà kinh, quai hàm muốn trẹo ra, nước mắt dàn dụa nhỏ.

    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 19)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 19) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 19








    Sau một giấc ngủ đẫy, thức dậy, bà chị gặp tôi vẫn chưa hết càu nhàu : mày hỏng thực sự, cún ơi ! Chẳng những mày hỏng mà còn lôi tao hỏng theo nữa. Tôi trố mắt nhìn bà chị, chẳng hiểu mô tê ất giáp gì hết. Tôi bình tâm soát xét lại, có gì gọi là hư hỏng đâu, trái lại còn làm cho bả sướng bắt run lên chứ lỵ.

    Tôi ôn lại các hành động của mình. Hay là tại cái chìa của tôi móc vô nạy khuậy ở trỏng, bị mẻ một miếng làm cho ổ khóa của bả bị hóc cũng nên. Bởi bà chị vẫn còn để truồng một đống nên tôi áp tới gạ : đâu chị để tui khám lại, coi ổ khóa nó hỏng chỗ nào, chớ chị nói khơi khơi, sao tui hiểu nổi.

    Bà chị xua tay như đuổi vịt : thôi, thôi, mày đừng kiếm chuyện vọc vô chỗ đó nữa. Tao nói mày hỏng là chỗ cái đầu mày nè, chớ khóa khiếc của tao có hỏng mẹ gì đâu. Rồi bả nói thôi hổng chặn kịp : mày hư, mày đốn, mày bịnh, mày hoạn, học đồ ma mò dzìa dụ dỗ tao, làm tao ngu theo nên mới có chuyện.

    Tưởng gì, có nhiêu đó mà cũng làm bé xé ra to. Tôi phân trần : ối, tại chị hết trơn. Tui nghe gì, học gì, kệ tui, mắc mớ chi chị bắt tui khai ra, chừng tui khai chị nghe “ phái “ lỗ nhĩ, chị bắt tui phải làm cho chị thấy. Đúng là bà vừa được ăn vừa được chửi, từ nay chị đừng dụ nai tui nữa, thây tía tui.

    Bà chị nhìn tôi gân cổ nói mạnh quá nên giảm bớt vô luym mà còn chỉ trách mé mé : tao đâu có nói chuyện mày học, mày nghe mấy thằng cha căn cố đế đó, nhưng bề gì tao cũng là chị Hai mày, mày bóp vú sơ sơ thôi, cớ gì mày lại leo luôn lên bụng mà nhận uỳnh uỳnh chớ.

    Tôi còn cáu thêm nữa : bà nhớ lại coi, ai xíu ai cho biết, nè trời. Bộ khi không tui đè bà được rồi cỡi nhong nhong lên bụng bà sao. Chớ hổng phải chính miệng bà kêu nhoi nhói tao nứng, tao nứng, mày leo đút mẹ cây củi mày vô cho tao nhờ. Bây giờ bà “ phẻ “ rồi, qua cầu định rút ván.

    Bà chị hứ nghe thấy mệt : tao biết là tại tao, nhưng mày làm tao nhột, tao nôn thấy tổ, biểu tao đừng hối mày lên nhắp cho tao đỡ khổ được sao mày. Tôi ghét cái kiểu cố giữ vững lập trường của bả : nôn, nôn là cái cục kít gì, mẹ, nứng thì kêu rầm lên nứng, còn mại hơi lánh né gáy nôn nôn.

    Tôi nhìn trừng trừng bà chị : tui đếch nói chiện với bà nữa, tui mệt ngất ngư mà bà còn bắt tình, bắt tội. Đú họ, để tui kiếm con nhỏ nào nắc cho sướng, khỏi bị ngầy bị chửi. Bà chị ngắt lời liền : tao cấm, tao cấm mày đi dụ dỗ con nít, mày đè nó sướng, nhưng sau đó nó dzìa méc má, ở tù đó con.

    Tôi cãi lại : tù cũng được, chớ chơi bà đã chẳng được trả công cán gì, còn nghe chửi nhức đầu, nhức óc. Tui nói thiệt, qua kinh nghiệm với bà, tui mần mà con nhỏ hổng kêu như ri thống khoái, chớ có đâu như bà rị rị ôi nôn, ôi nôn, bực thấy mẹ.

    Bà chị có vẻ ngẩn ngơ, suy đi tính lại gì đó rồi dứt khoát : hổng được, con nít con nôi có chút bẻo, mày tương cái tầm vông mày vô, nó quẹo cần cổ thì chết ngắc. Mày phải cặp với người lớn kìa, của họ rộng, dai, mày làm cách chi họ cũng chịu nổi.

    Đối đế tôi hỏi quặt lại chị : bà này kỳ, bà cấm tui hổng được làm hỏng bà, rồi tui kiếm chỗ khác thì bà cản. Tui hỏi bà người lớn nào để tui chơi, đâu chị chỉ tui một ngoe coi. Đâu dè bà chị nói tỉnh bơ : thì tao nè, còn kiếm ai nữa.

    Tôi vỡ bụng vì cười đến khùng mất. Mẹ ơi, mẹ nói tới nói lui rồi cũng ôm đồm vô mẹ hết, vậy mà còn la làm hư với làm hỏng. Chị Hai tôi quê tới hai ba cục một lần nên rọ rẹ : cũng tại mày nữa, mày chao chao dành nói làm tao điếng sợ thua, phải nói điên nói dại chỉ càn tao cho rồi. Chớ để mày sùng mày đi kiếm con nít thiệt, uổng sao.

    Tôi hết còn chịu đựng nổi, ôm lấy bụng, cười lắt lay, nước mắt nước mũi gì chảy ra ướt sũng. Bà chị ngáo đứng dòm, người bả khum khum, đít đưa một mâm, vú bày một mẹt, tôi cười mà thấy khoái vô cùng. Tôi hơi né quay mặt đi, đưa tay cản hổng để bà chị sáp gần lại mà phân bua : bà làm ơn đứng yên đó, đừng vùng vằng kẻo tui chết giấc ra liền.

    Bà chị hoảng hỏi lia lịa : bộ mày trúng gió hả ? Và lăng xăng bả định chạy kiếm dầu thoa cho tôi. Tôi phải hét lên : tui đã nói đừng nhúc nhích mà, bà mà vọt chạy là tui ngả cái rầm, hết phương cứu tỉnh.

    Bà chị nhớn nhác : có sao hôn, có sao hôn và định mở miệng rống kêu má. Tui hoảng hồn nói loạng quạng : hổng sao, đừng kêu bà già mà cả hai bị ăn gậy tóe máu. Bà đang “ truổng ờ “ kêu má vô để bả phang hay sao. Còn tui chẳng qua thấy vú, mông, đít chị và hầm bà lằn đủ thứ tui chịu hết nổi, nên mới thét bà đừng rung người lên.

    Bà chị vỡ ra, thụi tôi rầm rầm la : thằng quỉ, lúc nào cũng hờ hờ dòm đì, dòm vú, hèn chi lớn hổng nổi. Nói rồi, bà đứng thẳng rẹt lên : nè, ngốn, ăn, dòm cho đã đi để nhớn nhác như thằng ăn cắp.

    Bà rung thân mình như rung chuông, hai cái vú dẻo queo như quả dùi nhẩn nha gõ vô khổi đồng đúc kỹ. Tôi nghe rõ tiếng “ boong boong, con vượn bồng con lên non hái trái “, tôi đưa hai bàn tay vẽ tròn tròn, quờ quờ tía lịa. Bà chị la toáng : tao nói dòm thôi, mày lại khoa khoa tay làm tao nôn lên giờ.

    Nữa, cũng là nôn, nôn cái chi hổng biết. Dù có nôn thì cũng đã có tôi, rờ rẫm bà hổng hạ cơn thì tôi đưa dùi, đưa đục vô tôi đẽo, gỗ chắc cỡ nào cũng bị mẻ băm ra hết. Tự dưng tôi rên thiết tha : em chết, chị Hai ơi. Em chịu hết nổi rồi.

    Chị Hai có vẻ thương tình khi thấy hai tay tôi bụm vô đì, nhảy lò cò tại chỗ. Bà xăng xít muốn ôm chầm lấy tôi. Chèn ơi, hai cái vú bà rung cách gì, lại thêm chỗ háng phất pha phất phơ một nùi cước mỏng. Tôi kêu lên : ối ối và lảo đảo ngả nghiêng.

    Chị Hai hết hồn, hết vía, nhào tới đỡ. Tôi khản đặc cổ gào : nôn, nôn, chị Hai ơi. Đang lúng túng mà bả cũng phải phì ra cười : uạu, sao mày chê tao nứng mà lại kêu nôn, giờ chính mày cũng kêu y hệt tao nào có khác.

    Tôi lỡ trớn nên “ cãi gióng “ : nôn với nứng cũng một thứ, kêu sao hổng được. Bà làm tui quíu hết trơn, ở đó biểu tui cố phân biệt rành rẽ thì mụ nội tui cũng chịu thua nữa là.


    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Bà Chằn Lửa (Phần 20) (Tác giả: SỊP)

    BÀ CHẰN LỬA

    Tác giả: SỊP
    E-mail: N/A

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 20








    Chị Hai với tôi lình xình như hai đội bóng đá cuội trên sân, mục đích là móc kèo dưới chia nhau hưởng lạc. Quả đúng vậy, khi thì chị Hai dẫn banh, luồn lách qua bao nhiêu ngõ ngách rồi bất ngờ chìa bóng cho tôi sút, thủ môn đã vờ té bò càng, vậy mà tôi sút hụt, quả bóng lăn lông lốc giạt xéo ra ngoài, chỉ cách cột gôn chút xíu xìu xiu. Tôi đành chạy nhặt lấy bóng giữ khư khư trong tay Ngược lại, tôi dành được bóng, đi một đường lả lướt, lừa lừa, tém gọn về phía cầu môn, ai cũng nghĩ tôi dứ bóng thôi, ai ngờ tôi nhằm đúng cái lỗ gôn bé xíu, chọt khe, thủ môn ngả oặt ra, tôi sút như trời giáng, bóng lọt dính vào lỗ, khán giả kêu toáng lên “ VÀO “.

    Càng chơi lâu, chị Hai tôi càng lão luyện. Ban ngày ban mặt, chỗ đông người, chị luôn ngọt sớt, một điều “ em của chị “, hai điều “ em của chị “ rất ư là tôn ti trật tự, giữ nghiêm ranh giới đàng hoàng. Tôi cũng thế, lúc nào cũng tỏ ra ngoan, dạ dạ vâng vâng để không ai nghi ngờ gì tính trong sạch như các đồng chí lãnh đạo.

    Chả thế mà cả hai chị em đều đạt được sự tin cậy “ chăm phần chăm “ từ các cử tọa xung quanh. Bà má tôi là khoái nhất, hãnh diện với đám con cái bà. Má thường tự hào kể lể : tui thấy hai đứa nó thương nhau mà mừng, khỏi lo chảnh chọe um nhà um cửa, điếc tai hàng xóm. Bởi vậy má yên chí đi miết, chỉ còn hai chị em ở nhà.

    Hồi nào chị đi làm thì thôi, về là rút vô buồng hoặc lăng xăng lo cho nhau ăn lấy sức. Hồi này bà chị tôi rất điệu, bà đề nghị tôi dọn quách vô chung phòng cho yên. Bà nói với má vì bả sợ, có tôi để bả vững tâm, đêm khuya hai chị em tôi nhóng thay phiên coi má có ré kêu thì chạy vô hỏi han, săn sóc. Má ờ ờ có vẻ thông cảm. Chớ má có dè đâu hai đưa con má “ ban ngày chị chị em em, tối khi tắt lửa cà rem em quay rền “.

    Thú thiệt, tôi quay cà rem thét, cái tay quay muốn lờn hết trọi, nhiều khi nạnh mình nạnh mẩy quay ành ành như ma ni ven mà cỗ máy vẫn trơ trơ. Bà chị phải khuyến khích : mày quay tay hoài mà còn nôn, trật chìa hỏng bét, cứ từ từ thoải mái đi cưng, còn cả đêm chớ vội gì đâu chớ.

    Bả cũng tình tứ gớm, có ra đường mới khoác cái xú, cái xì vô, còn ở nhà thì bả để tuồng luông mới đã. Tôi giỡn hớt hỏi : bộ chị muốn dọn cỗ sẵn cho tui nhậu sao. Chị gạt phắt đi : ở đó mà dọn hay không dọn, trước sau gì mày cũng giằng xé thì tao lột mẹ trước cho rồi.

    Bả cũng nói trớ đi : chớ mày hổng thấy hồi này “ nắng cực “ sao, mẹ họ nóng gì nóng dữ, tao còn muốn lột mẹ hết trơn cho đỡ vướng. Tôi xúc động tảng thần, nên hở ra là loàng quàng đến gạ xin bóp còi tin tin. Chị làm vẻ chống chế song lại để tôi làm. Cha mẹ ơi, hai bàn tay quầy quầy nơi cặp kèn hơi, bóp te te, chất voan mềm nhẹ lẫn hai quả bầu úc núc, chẳng chê vào đâu được các cụ ạ.

    Thản hoặc tôi có mò thêm vào nút đề mà rơ của chị thì cũng thế thôi vì dưới cái váy lòe xòe chị có bận gì đâu mà khó. Bà chị gọi là chằn lửa có khác, giờ dẫu chị hết còn nhéo ngắc gì tôi nữa, nhưng cái kiểu bà ển xà niểng cái háng ra cho bàn tay năm ngón của tôi phiêu du nơi miền giới tuyến cũng làm tôi muốn buông súng đổ phịch xuống rồi.

    Bữa nào chị cắc cớ chơi một màn mặc đồ ngắn cũn cỡn bằng chúc bâu, trời ơi mới là độc dữ tợn. Thứ vải mắc dịch này nó bó lọn mình mẩy bả như bánh tét, bánh chưng, như giò thủ giò lụa, có bao nhiêu chỗ lồi chỗ lõm nó đều triển lãm ra hết. Thà là bà chị ở truồng tôi còn đỡ “ cái giấn “ hơn là nhìn bộ tịch bả lồ lộ ra.

    Tôi hét lên : chị đi thay dùm ba cái thứ trời ơi đi cho tui nhờ. Chớ bà xần vần trước mặt tui thì tui làm được gì ra trò nữa. Bà chị dòm xuống, quả thật vú là vú, khe là khe, đít là đít, mông là mông, ố là la, xà lù, mẹc. Tuy vậy bả nào có chịu đi thay, còn ưỡn a ưỡn ẹo, múa máy tay chưn, tôi phải đè nghiến bả ra giần cho một trận chết lên chết xuống, bả mới sợ. Bà thường cay cú với tôi : mày húc như trâu, mày đâm như giặc và mày nắc như giã giò.

    Tôi càn nhằn : ai biểu, tui năn nỉ mà bà hổng nghe. Tui đè, tui nắc tá hỏa tam tinh mới tởn. Dè đâu bà chị nhâng nhâng : còn lâu, ở đó chờ tao tởn, coi mày có è cổ, há họng ra mà thở lấy hơi lên hôn.

    Có một bữa, chị đang lui hui gì bên ngoài, tôi hét rân : chị Hai vô giúp tui một tay coi. Bả léo nhéo trả miếng : tao đang bận, giở tay giở chưn, hổng vô được. Tôi lại hét lớn nữa : quẳng đại đó đi, vô em nhờ chút xíu hà, rồi ra liền làm tiếp cũng kịp mà.

    Chị lon ton chạy vô, tay còn chùi làng nhàng vô cái tạp dề. Thấy tôi đứng khum khum bụm lấy chỗ háng, bà phàn nàn : đú họ, mới sáng sớm mà nó sừng sừng lên, kỳ cục vậy. Tôi cáu bẳn : ai biết, tự dưng nó đổ đốn xỉa ngang, xỉa tới, làm tui tức đì quá.

    Chả là tôi bận cái quần sọt chật bằng vài dầy, thằng cu bỗng hứng chí đâm ra, tui bị thụi một cái trời giáng. May là tôi kịp cởi quăng cái quần ra mà nó còn thù lù một khúc nên phải la giặc cho chị Hai tiếp ứng. Chị lầm bầm trong miệng : tao chịu mày, lúc nào muốn nứng là nứng, vậy thì đàn bà, con gái nào chịu mày nổi.

    Tôi sẵn bực nên trách : chị hứa hẹn mua xì cho tui mà có thấy gì đâu, nên để khơi khơi nó mới cựa quậy làm dữ. Hổng biết, tui bắt thường chị đó, chị làm sao cho nó mềm lại thì làm, chớ không nó chạy lên đầu chắc tui hui nhị tỳ quá.
    Bà chị tội nghiệp cho thằng em : ờ, tao hiểu rồi, tại tao hết. Để chút nữa tao chạy mua liền, còn bây giờ phải làm sao đây. Tôi vẫn ôm cứng đì la nhoi nhói : làm sao thì biết làm sao, chị rành mấy món này còn hỏi. Bà chị có vẻ quính : bình thường thì tao cho nó nhét vô cổ chai là yên, nhưng ngặt tao đang bóp dở mớ thịt, tay chưn lấm lem làm sao đưa chai cho mày đút vô lọt.

    Tôi muốn nổi khùng nên nói nhăng nói cuội : bà hổng cho tui nhét cổ chai thì bà cầm đại lấy nó bóp ồm ồm cũng đỡ. Chớ bà bắt tui nhịn, chắc chết queo, chị ơi. Bà chị có vẻ chùng chình, vì tay cũng còn dính tèm lem những mẩu thịt bằm nhớp nháp.

    Tôi nhảy lò cò đùi đụi, ôm cục nợ nhón cà tưng, chị Hai ca cẩm : thiệt mày chơi ngẳng quá đỗi. Tao đang làm món ăn mà lên cơn bất tử. Tôi lại hét rân : nắm lấy nó dùm tui, bóp đại đi, còn càm ràm, tức thấy tổ.

    Chị Hai nào còn biết lề trái, lề phải là cái con buồi gì, nên vớ đại khúc dồi trường của tôi mà nắn nót lung tung. Tôi dạng hẳn chưn ra cho bả cầm, một bàn tay bả xà quầy xà quầy đâu có ra hồn ra vía gì, tôi phải nhắc : chớ còn bàn tay kia để chi, sao bà hổng xáp lá cà vô giập cho thấy tía thằng cà chớn đó luôn đi.

    Bà chị tối tăm mày mặt nên vồ bóp nhàu bóp nhỉ. Tôi bị đụng lùng xùng, bên háng, dưới đì, hai hòn giái cũng bị vùa vô nặn hột. Tôi muốn la làng nhưng lại nghe cái nứng nó gờn gợn dâng cao nên cà thót, cà thót cái giò cho bà chị nghiến răng nghiến lợi mà bóp vung tí mẹt.

    Hai tay dính mỡ nên trơn, bà quậy đến nơi đến chốn. Bà xủi phòi cái đầu nấm của tôi ra và lầy huầy nhón nhón nơi bìu giái rồi chợt bóp cái te làm tôi muốn nghẹt thở. Tôi lao chao muốn đổ phải chụp vô hai vú bả giữ lại làm nề. Bả nặn giái tôi, tôi nặn vú bả, hai chị em hầm hừ như lựa thế.
    Bà lùi xùi đẩy khúc gân tôi, người bả chao chao làm xiếc. Tôi nghĩ bả quên béng mớ thịt bằm ở ngoải rồi. Bả bóp vắt một hồi thì mắt dại đi và kêu nhỏ nhỏ : hừ, đã chưa con, mẹ họ tao cho mày hết nứng luôn mới biết.

    Tôi đừ thiệt. Nó như có cái gì lâng lâng, chẳng dính vào đâu mà lình bình như bèo trôi trên sóng nước. Chị Hai thấy tôi nhón nhón gót chưn thì càng nặn bóp dê kêu, tôi khoái nên lấy đà đẩy đưa, ngoáy tít mông cho khúc gân nằm xà quầng trong hai tay bả.

    Chị Hai làm thằng cún mệt đỏ dừ, chốc chốc bả lại ngứng, thả lơi tay coi mặt mày nó ra sao. Bà thấy nó vẫn lừ lừ mới ghét nên bả lầm lì nhìn ngắm lại nó và vặt bóp tí toe. Tôi phiêu diêu mấy lần miền bổng bênh thì bất thình lình bà chị ngoạm luôn lấy thằng em tôi mà nhằn tựa người ăn mãng cầu xiêm nhằn hột.

    Chèn đéc ơi, miệng mồm bà dính đầy mẩu thịt bằm, nhưng bả còn để ý chi đâu, chỉ lo chùi nhủi vặn tròn thằng cà chớn mà nút, mà bặp, mà tha, mà chà. Tôi điếng hồn loạn xạ mà cũng nhận ra bà chị đang thổi kèn. Tôi bị bà chị thổi đủ thứ nhạc cụ từ trom pét, đến cla ri bon, ô boa, xác xô và trăm thứ bà giằn khác.

    Cha mẹ ơi, tiếng nào cũng lảnh lót, tôi đu người lên cho nhạc sĩ phồng môi trợn mắt thổi phì phì. Nhạc công đã hay mà tôi bị cuốn lôi theo nên cũng a tòng cuộc chơi, nhạc công say sưa thổi đến bọt mồm gì xủi ra hai bên mép. Đến lúc kèn bị tắc hơi hết phát ra tiếng, nhạc công mới ngưng lại, miệng dính đầy chất nhựa, tôi nghe loáng thoáng bà chị mắng : gớm òm, tao thổi kèn mà mày lại ứ cháo thì kèn còn làm sao ra tiếng được. Tôi phải trấn an chị : hổng sao, bữa nay kèn bu dích chơi vậy đủ rồi, để bữa khác thổi tiếp.

    Bà chị phát một cái vào mông đít tôi, vùng vằng bỏ chạy đi và chửi : con cặc, chớ thổi tiếp, đú họ một lần đã ớn tổ trời, ở đó thổi lần nữa để nghẹt bố họng. Tôi cười tủm tỉm giữa cơn bải hoải tay chân.

    (Hết Phần 20 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 21)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 3 FirstFirst 123 LastLast

Tags for this Thread