Tác giả thấy ghi là maxoxinh
Viết rất dễ thương. Coi như chia sẻ...

rong tim ai cũng co một dòng sông, giai điệu bài hát ngọt ngào đang lôi tôi vào kỷ niệm , cảm giác muôn trải lòng cùng ai đó thôi thúc tôi viét về kỷ niệm này .......

Làng tôi nằm trên một triền sông , con sông đổ từ thượng nguồn trở về với bao sức mạnh , cách đầu làng tôi khoảng cây số , đoạn sông thẳng tắp ,qua hết làng tôi khoảng 3 cây số như một định mênh dòng sông bị một quả núi chắn Ngang . Nước lũ về dòng sông bị ngẹn lại thế là cái làng tôi bị lụt .cái làng có năm xóm ông ngoại tôi bảo làng mình đã có lịch sử mấy trăm năm. Con đường nhỏ chạy suốt qua làng , chia Ngang là những con đường theo tưng xóm . Cái xóm cuối cùng tôi ở hình hài như chiếc đuôi cờ . ở cái đuôi cờ nhỏ bé ấy chỉ có nhà tôi và một nhà ở phía sau.

Cha tôi một chàng trai phố thị sau đại học lên đây công tác, vì mê giọng hát của mẹ bị níu lại bước chân đi. Anh lợi lớn hơn tôi 8 tuổi, ở nhà tôi là bản sao của mẹ, rắn chắc khỏe mạnh. Ngược lại anh tôi ẻo lả cao gầy y hệt dáng cha. Năm tôi 13 tuổi buổi trưa đi học về thấy trong nhà có khách. Trời ạ, chú ây thật phương phi cao lớn. Tôi khoanh tay chào , chú đứng dậy lục trong túi sách cho tôi quả bóng bằng cao su. Tôi sáng mắt cảm ơn, bỏ cả cơm trưa, mải mê cùng các bạn. Thì ra sau này tôi mới biết chú đến xin mẹ tôi được mở đường đi qua để cất nhà, cái mảnh đất phía ngoài ở cuối cái đuôi cờ.

Căn nhà được cất lên. Ngày dọn nhà, tôi như bị thôi miên, nhìn cô Nga vợ chú Tiến ngày đó tôi chỉ biết gọi là đẹp. Cô đẹp và trẻ lắm so với chú, sau này tôi mơi biết chú làm bên địa chất, quen và cưới cô khi mới mười bảy tuổi. Bữa cơm tân gia, tôi thật vui vì được đi ăn cùng mẹ và được chơi cùng cái Duyên con chú mới lên chín tuổi. Buổi tối tôi đang học bài, thấy cô sang nói với me tôi gì đó, lại thấy mẹ cười cười. Lát sau mẹ gọi tôi ra bảo tối nay con sang nhà cô Nga ngủ vì cái Duyên sợ ma không dám ngủ một mình. Thấy tôi phụng phịu, mẹ bão ăn cỗ rồi sao không quen được, thôi đi đi cho cô chú ngủ sớm. Nhà mới cô chú một gường trong buồng, tôi ngủ cùng cái Duyên ở gường nhà ngoài. Nghe loáng thoáng tiếng cười và âm thanh là lạ, mệt mỏi tôi thiếp đi.

Nửa đêm tỉnh giấc vì nằng nặng, trời ạ nguyên một cái giò vắt ngang mũi, thì ra cái Duyên quay ngang trở đầu. Sáng ra nghe tôi kể, cả nhà ôm bụng cười . Ba ngày sau chú Tiến về lại cơ quan . Tôi định không qua vì cái Duyên đã ngủ với mẹ. Chẳng hiểu cô Nga nói gì, mẹ tôi lại vẫn bảo tôi phải qua ngủ vì cô không dám ngủ vì lạ nhà. Cuối xóm nhà chưa có hàng rào, chú Tiến đi làm nhiêm vụ. Cái sự ngủ mướn ái oăm không biết có ai giống tôi không, nhưng lại là đinh mệnh đeo đẳng theo tôi đến tận bây giơ............

Chú Tiến đi rồi , tôi trở thành người ngủ mướn. Mọi cái dần quen đi, cứ tối đến học bài xong tôi lại qua nhà cô Nga. Hôm nào tôi quên hoặc sang trễ, cái Duyên lai chạy qua kêu. Hình như sự có mặt của tôi hàng đêm mới làm giấc ngủ của cô Nga và cái Duyên được yên giấc. Khoảng ba tuần sau, chú Tiến trở về cùng một toán công nhân và một xe otô vật liệu. Hàng rào được làm xong ,mảnh đất được quy hoạch lạI, khu vườn đươc trồng cây. Những ngày này nhà đông, tôi không qua nhưng tự nhiên tôi có cảm giác nhơ nhớ.

Chú Tiến lại đi bữa, cơm chia tay nhà tôi sang đông đủ. Mẹ tôi nói vui chú phải trả lương ngủ mướn cho tôi nữa. Không hiểu sao chú Tiến mật vỗ vai tôi bảo “Tình này có tính công chú không?” Tôi cười bẽn lẽn chơt chú nói , chú giao hết cho chắu khi chú không có nhà nhé. Cả nhà cười vang. Mấy chú công nhân còn gẹo chắu trông nhà đi mai mốt biết đâu làm rể nữa. Tôi xấu hổ chạy đi. Cái Duyên chay theo khóc, nó bảo anh bỏ đi thật à? năm tay nó tôi cười va nói mấy chú trêu xí hổ quá .

Nhà tôi không có trâu nhưng bác Khánh chị mẹ tôi lại có. Bác trai bị bệnh, buổi trưa đi học về bác sang bảo chiều nay đi chăn trâu cho bác. Cái Duyên nhảy lên cười rồi đòi theo, tôi cùng cái Duyên nghênh Ngang dẫn trâu ra bãi chăn thả. Bãi ở cuối làng, cái giang sơn riêng của lũ trẻ mục đồng nằm cạnh bờ sông, mấy đứa chúng tôi tha hồ quậy phá. Một buổi chiều tôi và cái Duyên ra tới bãi đàn trâu thì đông đủ, song chúng nó đi đâu hết chỉ có cái Lụa khoảng 13 tuổi đang ngồi hóng mát. Nó bảo tụi nó đi trộm cam ở vườn cây các cụ hết rồi. Trời nóng, đàn trâu tìm bóng mát và đầm mình xuống bãi bùn.

Chẳng biết làm gì tôi gào lên tắm đi tụi bay ơi! cả ba hưởng ứng. Ngặt nỗi trẻ con mỗi đứa có một cái quần thế là “truổng cời”. Tôi leo lên cây sung cổ thụ, cái cây mọc sát vách đá chìa tán và thân ra bờ sông. Chọn cành cao nhất , xa nhất ,ầm! tôi mất hút dưới làn nước trong xanh. Tôi trồi lên bám được cành sung lòa xòa ngay mặt nước hét vang trời : mát quá!mát quá! Cái hét của trẻ con kéo theo sự kích động cái Duyên cởi áo. Tôi lặn xuống trồi lên nắm chặt cành sung đùa giỡn với dòng nước. Khi tôi trồi lên thì ......không thể tin vào mắt mình: Ngay trên đầu tôi cái Duyên cởi trần lông lộng, lóng ngóng bước đi trên thân cây sung. Hơn tám tuổi nhưng thân hình thật đầy đặn cặp đùi ôm khít nổi gò lên cái mu. Cái tam giác phồng lên ôm khít một cái khe bí ẩn. Nó sợ té lóng ngóng, tôi gào lên : cứ bước đi có ngã xuống nước không sao mà. Nó bươc từ từ, tôi ngó lên, động viên thì ít, chiêm ngưỡng cái khe thì nhiều. Mỗi bươc đi, cái khe mở ra khép lại. Người tôi nóng ran như có kiến bò nhột nhạt nơi bụng dưới.

Ra tới ngã ba thân cây nó ngồi xuống, trời ơi cái khe xòe ra mở rộng . Tôi thấy một mằu hồng nhạt phía trong cái khe, tôi nuốt khan .... nhảy đi , nhảy đi . ầm mất hút. Trồi lên vớ được tay nó tôi níu chặt. Làn nước đẩy mạnh, nó ôm chặt lấy tôi. Con cu tôi tự nhiên cưng ngắc, nó vô tư ôm, trèo trên lưng. Tôi dìm mình đỡ tay dưới hai đùi nó, bàn tay ôm trọn cái mu l.... bóp chặt. Nó gào thét vang trời :mát quá! mát quá! Tôi lặng đi vì bất ngờ, vì cảm giác kì lạ. L ...nó ép chăt vào đùi tôi. Cái Lụa thấy vậy gào lên tao cũng tắm. Tôi hùa theo tăm đi , tắm đi. Nó cởi áo, làn da không trắng lắm vì nhà nó vất vả bẹo nắng cả ngày, nhưng lạ thay ngưc nó phồng lên nhu nhú như hai trái cam nhỏ, đầu vú hồng hồng. Tôi ngụm nước nuốt cái nghèn nghẹn nơi cổ họng. Khi nó cởi nốt cái quần dài, trời ơi mu lồn nó nổi vồng lên, nhu nhú phía trên mu một vạt lông lấm tấm như mạ non, phơn phớt vài sợi đang ngả mằu. Nó bẽn lẽn khép đùi, bươc ra thân cây sung, cái khe mở ra khép lại. Tôi khong dám nhìn thêm vì con cu tôi nứng cực độ. Lặn xuống, trồi lên.

Khi cái Lụa ra tới ngạc ba nó ngồi xuống cách tôi khoảng môt mét, khe l ...nở rộng. Chớp mắt trong tôi ấn tượng đầu đời cái l . .. cái mà bất kỳ thằng đàn ông nào cũng them khát, bất giác tôi sờ tay xuống con cu, một cảm giác là lạ, sương suớng chạy dọc hai đùi. Dòng nước chao đi, khi cái Lụa lao xuống. Mở mắt nhìn xuống, làn nước trong xanh. Dáng cái Lụa thật đẹp, nó trồi lên, tôi vơ tay ngang, bàn tay đụng phải hai bầu vú, có lẽ nó vô tư không để ý, nhưng với tôi thật kỳ diệu, thât lạ lẫm. Cái cảm giác đến giờ tôi vẫn chưa quên được.

Ba đứa tranh nhău bám vào cành sung, vì chỉ có cành đó là thâp nhất, vì vậy thân người cứ quấn vào nhău. Tôi bị cái Lụa đè lên, cái Duyên chìm xuống, sợ nó uống nước tôi lật ngửa người, tay trái ôm chặt nó. Khi đạp mạnh dòng nước, bụng tôi ngửa lên, vô tình con cu lọt vào hai đùi cái Lụa. Dòng nước đẩy mạnh, cảm giác như có ai nâng mông tôi lên, ép chặt vào lồn cái Lụa. Như nhận thấy điều gì, nó đỏ mặt. Nhưng kỳ lạ thay, bàn tay nó bám sau lưng tôi xiết chặt. Con cu tôi đẩy lên, nhịp nhịp theo dòng nước. Tôi bảo Duyên bám vào cành sung đi, nó a a sung sướng khi tự bơi được. Tôi vòng tay ôm chặt lấy lưng cái Lụa , người tôi xiết chặt, cả tôi và nó rùng mình , đờ đẫn ôm lấy nhău. Cảm giác lạ lẫm mời gọi, mặt tôi cà ngay đầu vú khi nó chồm lên tụt xuống. Thả mình chìm xuống, tôi đưa bàn tay lần lần xuống mông. Mặt cái Lụa đỏ lên, nó thở nặng nhọc khi tay tôi vuôt ve xuông khe lồn. Bàn tay nham nhám, cọ trên đám lông măng. Cái khe nở ra khi ngón tay tôi ép vào. Nó rùng mình ép hai đùi lại. Sau này tôi mới hiểu, tôi đã là ngươi đàn ông đầu tiên làm cái Lụa ra khí mấy lần vì cái kỷ niệm tắm sông này.

Cái sung sướng, cái tự nhiên, cái vô tư trẻ con lần đầu đươc khám phá cảm giác tình dục. Cái tuổi mười ba của con gái dậy thì và con trai còn lơ mơ như tôi thật vô tình đươc biêt..và mãi său này cái Lụa và tôi còn bao kỷ niệm.

Tháng năm qua đi , kỷ niệm còn lại ............năm ấy làng tôi không có lụt , khu vườn nhà cô Nga cây cối thật xanh tốt. Cái giếng được đào ở góc sân. Bụi chuối đã lên xanh, vạt mùng tinh cuối vườn trổ hoa đỏ rực. Buổi trưa tôi và cái Duyên không ngủ, len lỏi hái hoa. Ngửa cổ hút những giot mật đọng trong đáy cuỗng, bất chợt con cún vàng chạy đến nhảy chồm lên ngườI, à nó theo chúng tôi len lỏi gữa hai hàng cây rậm rap. Bổng nó xủa vang, thì ra nó nhìn thấy con chó lạ đang đi phía ngoài hang rào. óc óc . . nó chạy theo con kia, vòng lại hít hít nơi cái đuôi. Cái Duyên chạy lại kêu, anh ơi nó cắn cho nhà mình. Nhưng không phảI, nó hit mãi, bỗng chồm lên vũ điệu thật khẩn trương nhịp nhịp liên tục. Cả tôi và cái Duyên đờ đẫn đứng nhìn, ẳng ang......Con chó cái thét lên, nhịp điệu càng mạnh mẽ. Mặt cái Duyên đỏ bừng, bất giác nó nắm tay tôi im lặng. Tôi ngực đánh trống thình thịch, bàn tay tự nhiên nắm tay nó thặt chặt. Tự nhiên người tôi rùng mình, từ từ kéo cái Duyên lại. Hai chân đứng không vững, cái Duyên khụy xuống cả ngừoi tôi và nó tự động áp vào nhau. Bụi cây che khuất, trưa hè vắng lặng, bàn tay tôi giữ chặt ngang hông, từ từ bóp bóp xuống bờ mông. Con bé bẽn lẽn thẹn thùng. Chúng tôi rời nhău ra, cả hai hiêu rằng hai con chó đã làm gì.