CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 20 of 20
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 11) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 11










    Thực sự nhỏ quíu đậm. Những cấn thốn rấm rức xia xỉa trong người nhỏ không ngớt. Bàn tay cụ lòa xòa trên cổ lọ nhỏ, vuốt vuốt xung quanh, vần vần mớ lông làm nhỏ nhảy bưng lên tùng hồi. Dường như cụ sợ nhỏ vuột chạy, nên cụ nhổm hẳn nửa người đè nằm lên vú nhỏ. Phần nhỏ đâu dám dùng sức để bung ra vì nhỡ cụ lăn đùng xuống đất thì khốn.

    Thế nên dù bị vùi vùi trong khoái cảm nhỏ đành nằm chết trân ra đó. Hai ngón chân cái của nhỏ ngo ngoe như sợi ăng ten ở đầu con ốc sên, nhỏ vặn người lên để trấn áp nỗi tù mù của sự sướng nứng dâng cao độ. Khốn nỗi, nhỏ đã cắn răng vào môi đến chảy máu mà vẫn không đè nổi tiếng rên vỡ toác ra.

    Ngón tay giữa cụ như mũi dùi nhọn, xỉa hết ngóc này sang ngõ khác, sâu hun hút vào tận thâm cung, rồi dềnh dàng nhấn tìn tìn ở bên ngoài. Lông nhỏ dựng lên hết, rối thành mớ hẹ, cụ phải vạch nó ra, rẽ thành đường ngôi ra hai bên và khề khà cụ hỏi nhỏ : có phải chỗ này làm nhà chị cấn, thốn không ?

    Hai vú nhỏ bị cụ nén chới với, nhỏ vừa sướng vừa mệt, khều khào nói chẳng nổi. Nhỏ chỉ biết cựa mình xệch xạc cho đỡ rực. Thành ra khoảng vú càng bị đè làm nhỏ tức nấc. Cụ nhấn nhấn vào mẩu thịt như hạt tăm, khều khều nó và tấm tắc : cha con đẻ mẹ nó, ới cái hạt tẩm ngẩm tầm ngầm này, sao mà mày tự dưng vón thành cục thế hở Cụ búng búng khe khẽ, những sợi thần kinh lao nhao hẳn lên, nhỏ buồn tựa có ai gẩy đàn, gẩy nhị gì ở trỏng.

    Hai giò nhỏ quặp nhau lại, ai dè lại được dịp giữ ngón tay cụ chặt ở trong. Cụ hết nhấn lại vuốt ngược, nhỏ tưởng nhỏ tiêu tùng đến nơi, phải bật kêu lên chát chúa : ối, cụ làm con nứng quá. Cụ như vớ được vàng ai đánh rơi cứ rặt chỗ cái hạt mà ịn luôn ngón tay vào bịn chặt. Nhỏ hình dung cái nút chuông điện bị cụ dùng loại keo nhựa đè dán kín lại. Tai nhỏ nghe rền từng hồi leng keng nẩy bật người lên.

    Nhỏ vùng vẫy theo phản xạ, hai bàn chân mài như mài của từ, phần mông và háng đẩy chao lên chao xuống. Cụ gầm gừ sốt cả ruột : cái hạt mày hư lắm, mày làm nhà chị rối rắm tứ tung, tao phải trị cho mày một trận mới được. Cụ nào còn dùng ngón nhứt dương chỉ mà xòe cả bàn tay hộ pháp ra mà trị cái hạt ẫm ương.

    Phải nói trong đời, nhỏ chưa khi nào bị bức bách như thế. Cái hạt thường ngày bé tí tẹo mà giờ cụ vần cụ đẽo nó to kềnh tếu lên. Cụ đùn lòng bàn tay mà nhỏ cũng nghe lợn cợn. Nhỏ sướng tàn sướng tệ, nhấn gót chân xuống để nhấc bổng mông lên, cái húm nhỏ nổi lình bình, cụ day cái hạt làm khí nhớt gì của nhỏ ồng ộc như con vú mỡ bị mẻ.

    Cụ y a hát rất vui : tình bằng có cái trống cơm, khen ai khéo vỗ, ấy bông mà nên bông. Hoa đâu chẳng thấy chỉ thấy nhỏ cuộn tròn người lại mà vẫn không giảm cái sự nứng. Nhỏ chin dừ người, mặt mày nóng hầm hập, cụ khen : nhà chị trông đẹp ra. Thế là cụ ngoáy lòng bàn tay chạm lạo xạo khắp nơi. Nhỏ có cảm tưởng cái húm bể toang hoác và dầu mỡ đổ đầy ứ làm tay cụ xoa nghe óp óp.

    Nhỏ mệt lắm rồi, phải đưa hai tay đè lấy cổ tay cụ xin tha. Cụ nạt : đừng dấm dớ. Kêu cấn, kêu thốn, ta cố nạy cho rớt nó ra còn chặn với cản. Và cụ kêu : này ngăn, này giữ. Chao ơi, ba hồn chín vía gì của nhỏ rụng lả tả hết trơn, nhỏ ù cả tai vì tiếng chách chách ở giữa háng. Nhỏ thở hồng hộc như con lợn lên cơn rượng đực. Cụ ngoáy, ngoáy sâu và rúc te te. Cạnh bàn tay cụ như cái bản lề bẻ ổ khóa lật bên này, đổ bên kia ra.
    Nhỏ chịu hết nổi phải xạng rộng chân ra chứ biết làm sao bây giờ. Vô tình cả khoảng giữa háng nhỏ bày tơ huơ ra đó, cụ gầm gừ : có thế chứ, nhà chị vậy là khôn, để lão gạy cho bật gốc cái cục cấn, chứ không nó làm tình làm tội nhà chị thì đi đứt. Nhỏ vùi mặt vào tay cụ, đánh đu lên cánh tay cụ, dâng hết cái bim cho cụ tẩy cục nứng đi. Cụ ngoáy vằm vằm, mặt cụ đuỗn ra, hai mang cằm bạnh, miệng há, mắt long lên sòng sọc.
    Chả còn vẻ gì lử đử lừ đừ như con bệnh già nua. Cụ vừa ngoáy vừa hét rinh lên. Có lúc tưởng cụ phát rồ, phát dại vì cụ bưng chặt lấy bim nhỏ mà nắc khan, nắc đến. Nhỏ tuy bị cơn nứng tàn phá mà cũng hãi, chỉ sợ cụ cố sức lăn kềnh ra ngưng thở thì cháy nhà. Cho nên nhỏ phải lưu ý nhẹ : cụ từ từ thôi, đừng cố mà đứng tim.


    Cụ gắt khiến nhỏ hết vía : nhà chị này đến hay. Lão chẳng sợ mà nhà chị sợ cái củ tỏi gì. Lão mà còn khỏe, lão không bằm nhà chị ít là hai cối ấy chứ lỵ, đừng nói mẽ. Xong cụ liền tù tì khoắng một hồi nữa như tài xế đạp lút ga và giựt nhanh bàn tay ra ngả ngửa uỵch xuống giường.

    Tay cụ nhớt nhớt, chất đục bám nhờn. Cụ thở hơi lên, mắt trợn trừng trợn trao : mệt, thật mệt, nhưng này nhà chị đã hết cấn, thốn chưa ? Nhỏ lo líu quíu mà phải chối bây bẩy : con đã lắm rồi ,cụ làm con choáng váng, tái tê, nát nhàu nát nhỉ, nhưng thú thực là sướng tột bực.

    Nhỏ tưởng chừng bị ai thuổng hết lòng ruột cắt phăng vứt hết ra ngoài nên bây giờ chỗ háng trống lơ trống lỏng. Nhỏ hệt miếng giẻ rách mà cụ cũng chẳng hơn. Cụ thở lấy hơi lên từng chặp, giống người bị suyễn rặn mà không hen lên được. Nhỏ sợ quá nên nhát gừng hỏi : liệu có sao không cụ.

    Ai ngờ cụ chửi cho : mẹ bố chị, người ta mệt muốn chết mà hỏi nhăng hỏi cuội. Giăng với sao đâu giờ này, có con củ lẳng dính lằng nhằng bìu với dái đây thì có. Nhà chị chả lo cho mình lại tá ơm lo cho ta. Gớm, bim với lọ cứ chè bè ra một vũng. Từ ngày vợ mất đến giờ, ta chưa hề được sờ cái hoa nào nở bự xộn đến thế. Ta xòe hết bàn tay mà nó vẫn dư. Thế nên ta chỉ định úm nhà chị thôi, ai ngờ chị kẹp cứng tay lão lại thì xoay trở gì nữa. Lão vọc chừng nào thì hoa vữa tả tơi ra chừng đó, ngụy nhiếc gì rụng tóe loe, sương móc phún có vòi, có lọn. Sao nhà chị dâm thế, lão móc mà nhà chị cứ kễnh đít lên thì bố ai ngừng được. Lão tiếc là chỉ được sờ, chứ giá lão bò được lên bụng chị nằm phịch xuống, chắc là bay bổng lên mây.

    Nhỏ nhìn xuống đáy quần cụ, chỉ thấy lô nhô một đòn ngắn tũn, y chừng bằng cái kẹo trẻ con. Nhỏ rất biết ơn cụ nên thầm thì tìm cách đáp đền. Nhỏ vừa thở vừa nói : cụ mắng con là đúng, cũng lâu lâu rồi con không được ai sờ soạng và nằm lên trên nên con cũng rung động ra dáng. Nói cụ bỏ qua, con chỉ muốn lúc ấy có cái gì đâm mạnh vào, họa chăng con mới không bị nổi da gà lên. Cụ vần con khiếp quá ,phải bám lấy cụ mà vẫn nao nao cả người.


    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 12) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 12







    Nghĩ rằng chỉ riêng mình nhỏ bị con ma nứng hành bươu đầu sứt trán đến khốn khổ khốn nạn, nào ngờ cụ cũng chẳng an nhàn gì. Chả hiểu cụ sờ soạng nhỏ thế nào mà nằm một hồi bỗng nhiên thấm tợn, cụ giãy đùng đùng, hai tay thu chặt vào bọc, giật triền miên như người mắc kinh phong.
    Mắt cụ trợn lên, hai tay thủ thế y hệt tay võ sĩ thủ chặt bìu sợ địch thủ đá phải. Nhỏ bắt tức cười sảng mà không dám bật ra tiếng sợ cụ ngượng. Nhìn sơ qua trận đồ, nhỏ hiểu ra ngay, thôi thì pháo lớn, pháo nhỏ cụ đem dàn hàng ngang ra tất. Một mình cụ vất vả vừa bê đạn, vừa nạp súng, vừa giật cò, hỏa pháo bay vù vù, nổ tứ tung. Chẳng khác gì cảnh mấy thằng cha bị nhỏ cho vào xiếc mửa thốc mửa tháo trong quần hồi nhỏ còn làm ở quán bia.


    Cụ lớn tuổi nên co giật trông khiếp quá. Miệng cụ réo kinh niên : cha con đẻ mẹ nó, hỏng, thế này là hỏng bét. Nhỏ lớ quớ muốn đỡ lấy cụ, nhưng cụ cấm cửa : nhà chị chớ đụng vào ta mà mang họa. Rồi cụ mắng xối xả nhỏ : tại nhà chị tất cả, ta nạy được cục nứng ra rồi thì lặn quách cho được việc. Làng xàng chi tại chỗ, chổng mông, chổng tĩ làm ta rung động ói hết trơn.

    Cụ vừa được ăn vừa được chửi, có khác. Mắc mớ gì cụ đè sấp đè ngửa nhỏ ra, vần vật, móc vét, khoắng chọt rồi bây giờ cụ pháo đoành đoành lại đổ tội cho nhỏ. Thế nhưng hơi đâu đi cãi kẻ thuê mướn mình, người ta có tiền có của, nói trái nói phải cũng xong. Cụ dù sao cũng đáng bậc cha mẹ, có nói oan đã sao. Thế nhưng nhỏ vẫn ấm ức.

    Nhỏ tru tru cái mỏ, cụ hiểu ngay nên nạt : nhà chị còn định bào chữa gì nữa. Mẹ mông thì một mâm, bim thì một vốc, lông lá xồm xoàm, lại chìa bên này, xỉa bên kia, nhìn đâu lão cũng thấy tròn vành vạnh, đít bảnh bao thì trách sao lão chẳng trớ mật xanh mật vàng ra. Đã thế còn bày vú vê thòng lõng, đi cũng rung, đứng cũng rung, cười cũng rung, nói cũng rung, bố ai chịu nổi. Lão nói thật, nhìn cái dáng nhà chị ngồi, bày tè he cái củ môn ra, lão tối tăm cả mặt mày lại.

    Cụ giật người mà nệm giường cũng chuyển động theo. Nhỏ trông cụ y như bãi pháo, mỗi lần nổ là cái bàn tiếp hậu lại nhẩy cẫng lên một cái. Nhỏ để mặc chờ cụ bắn cho rền, cho đã, chừng nào đến kiệt không còn một viên đạn dù lép sẽ hay. Cho nên lúc thấy nệm hết còn nhún ầm ầm thì nhỏ biết là xong trận địa pháo.

    Chả hiểu sao nhỏ lại đùa giỡn cụ : xong đợt bắn phá rồi, cụ cho phép con lau chùi súng ống được chưa. Cụ lầu bầu : sư chị, nhưng lại xải chân xải tay mà nói dỗi : đấy muốn lau với chùi hay thông nòng, nạy khương tuyến gì thì làm đi.

    Nhỏ rón rén, cầm hai lưng quần cụ nhẹ tụt ra. Cụ lạch bạch giơ cao mông lên, nhỏ lôi cái quần khe khẽ. Chao ôi ! cụ bắn tối đa nên dầu mỡ gì xịt ra đầy, còn cái họng súng đen thui vẹo hẳn sang một bên vì bắn rát. Nhỏ nhìn cỗ súng thảm thương quá, nhưng giữ kín trong bụng, không dám hó hé.

    Nhỏ trụt quần ra đến đâu thì vo gọn lại chừng đó để nhớt mỡ không vương vãi ra nệm. Đến khi cụ nằm ệch, nhỏ nhìn cự ly súng thấy nó chỉ lớn bằng hòn đất khô là cùng. Thế này mà thuở trai trẻ cụ dùng nó bắn vỡ toàng loang các thành trì, bia bãi của cụ bà thì phải khen là giỏi và táo tợn.
    Nhỏ bỏ cụ nằm đó, nhón cái khăn mùng vào thấm nước ấm ra lau súng cho cụ. Nhỏ cầm họng súng nhấc lên mà nó mệm ẻo cứ muốn tụt ra. Nhỏ phải kê lòng bàn tay vào bên dưới nâng mới thấy nó thon lỏn tựa một mẩu nến chảy. Nhỏ ấp cái khăn mùng vào, cụ khè lên một tiếng ra vẻ thích. Nhỏ tóm gọn lấy nòng súng xoay vòng khăn, tước đi mớ mỡ vón quanh.
    Cụ lại giật nẩy lên nhoi nhói. Nhỏ chưa kịp hỏi, cụ đã bảo : nhà chị làm khẽ chứ, nó chưa kịp hoàn hồn nên còn ngúc ngắc. Nhà chị để lù lù vú mớm thế kia thì còn lâu nó mới trở lại bình thường. Nhỏ đề nghị để nhỏ đi mặc áo thì cụ hét : nói là nói thế thôi, chứ mặc với miếc làm gì. Nhỏ xin thua, cóc biết đường đâu mà đỡ với cụ.


    Nhỏ lo xong đầu súng thì lại lo đến ổ đạn. Nó tệ hại cũng không thua gì nòng, nó xẹp lép vì có bao nhiêu đạn cụ bắn ra cả còn gì. Duy nhất nhỏ chỉ thấy hai bạc đạn bị kẹt nên chảy dài ra, quá thiểu não. Nhỏ phải dùng hai ngón tay dựng phắt nòng súng lên để lau quanh bầu đạn. Cụ nhột khẽ nhúc nhích người.

    Nhỏ lau rất cần mẫn, chùi đi chùi lại nhiều lần, sau còn chúi xuống ngửi để biết chắc cả khẩu súng đều sạch boong. Ấy vậy mà cụ vội nhâu nhẩu lên ra lệnh : nhà chị ngửi sát vào xem nó còn hồi hám gì không. Thú thật, nhỏ chỉ nhận ra cái mùi tanh tanh như cháo chó, song phải vờ khen : xơm lắm, cụ ạ.

    Tính nhỏ vốn thích đùa như thế, nên có dịp là vung vít nói huyên thuyên, hay đâu bị cụ mắng cho : lão có xức dầu thơm hay ướp nước hoa gì ở chỗ đó đâu mà nhà chị tấm tắc khen tràn. Lấy lòng lão cũng một vừa hai phải thôi, có đâu xít ra chuyện dựng đứng như vậy.

    Nhỏ quê quá, song lỡ trớn thì cũng nói hươu nói nai luôn : con nói thật mà cụ. Và để tỏ cho cụ biết cái mùi thơm nhỏ thích, nhỏ hôn tới hôn tấp lên nòng súng của cụ. Môi nhỏ dận khề khà lên họng súng, cái bàn tiếp hậu tự dưng nhúc nhích theo. Nhỏ thơm một cái thật lâu và giữ nguyên đầu súng kê nhét vào lỗ mũi.

    Cụ thở phào thật dài. Nhỏ vùi vùi đầu súng vào mũi nhỏ và bỗng nảy ý tinh nghịch nhỏ rê rê cái họng súng viền theo vành môi nhỏ. Cụ gồng trân cứng người lên chịu đựng. Nhỏ bịn chặt lấy đế súng, điều chỉnh cho họng quay rà rà tìm máy bay. Cụ nín thở dõi theo. Nhỏ rề rề họng súng nhắm đúng ngay cái lỗ toạc của bầu khí quyển mà đẩy cao lên rồi a thần phù nhỏ bấm cò, họng súng chui tọt vào lỗ hổng nằm yên trong đó.

    Nhỏ bặp bặp thử thấy họng súng khô queo nên phải bôi ngay một lớp mỡ mỏng và cứ thế nhỏ bóp vào ổ đạn bắn pằng pằng. Cụ phải bíu hai tay nắm chặt lấy nệm giường, thả sức cho bàn tiếp hậu nhảy uỳnh uỳnh trên bãi súng. Nhỏ tới tấp nạp đạn, cú 2 viên một lần, quả nào vừa chui vào họng súng là nhỏ bắn phọt ra ngay.

    Cụ ú ớ định ra lệnh ngừng bắn, song nhỏ đang điên tiết, chẳng còn nghe rõ “ lệnh “ mà chỉ thấy “ lạc “ nên bắn cật lực. Nòng súng thụt ra thụt vô nhanh như cắt, hết còn bị vẹo một bên mà đã hơi gượng được để nã đạn. Cụ là chủ tác xạ, nhưng lúc này thì nhỏ đã dành cơ, nhỏ bắn đoành đoành, nòng súng nóng lên trùi trũi. Cụ phất cờ đỏ lia chia, gào lên thôi, ngưng bắn, song đạn vẫn nổ không ngừng.

    Chỉ đến khi cụ kêu lên : xối nước, xối nước, quân ta bắn riết quá, nòng súng chảy hết trơn. Nhỏ bàng hoàng tỉnh lại thì đúng vậy, nòng súng chảy nhựa một nạm. Cụ mệt phờ râu tôm vì chạy theo tác xạ nên nằm thở rền rền. Nhỏ vứt vội nòng súng ra, nghe khen khét như mùi cơm quá lửa bị cháy.

    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 13)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 13) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 13









    Trận địa pháo chỉ độc do phe ta bố trí và sử dụng, vậy mà chỉ sau một đợt tác xạ trông đã quá ư thê thảm. Có lẽ tại cụ lơ là chuyện kiểm soát và bảo quản nên đạn bị thối rất nhiều và dính đầy rác. Quả nào gắng gượng nổ được thì đã bay vung vít đi các nơi, còn lại tại bãi ngổn ngang toàn thứ lép, oặt ẹo, bôi trát đầy mỡ nhớt. Nhỏ dọn dẹp mãi vẫn không xong.

    Khốn nỗi mớ rác bám các quả đạn cũng dính mỡ nhớt từ họng súng bể toác ra khiến các quả đạn lép trông xấu xí vô biên, nhỏ vác từng quả lau mà tay chân lấm lem hết cả. Chỉ có trưởng khẩu là khỏe, một mạch nằm dạng háng ngủ tì tì, mặc cho bãi bắn ra sao thì ra.

    Nhỏ nhìn cái nòng súng thun lủn, nhớ tới lúc nãy nhỏ lau chùi và dùng miệng thổi phù phù cho sạch bụi mà bắt cười rúc rích. Ai đời xạ thủ dở ẹc, đang xăn quần xăn áo bắn ầm ầm, thế mà nhỏ mới nâng đầu súng lên đã lịt không nổ được nữa. Nhỏ phải phùng môi trợn mắt, bơm hết hơi vào nó mới hồi sức được một tí. Họng súng lúc ấy mới nhỉ ra chút nhớt nhưng cũng hết độ trơn. Nhỏ tội nghiệp phải pha nước bọt của nhỏ bằng cái lưỡi, mũi súng mới ướt được một tẹo.

    Nhỏ vội ôm lấy bệ súng mà rung, nòng súng mới chổng chổng lên tẹo nữa. Nhỏ thử xoay vòng vòng thì chưa gì đầu súng lảo đảo muốn đổ uỵch ra. Thế này thì bắn với bấm gì được nữa. Lỡ mà máy bay địch nó đến tương bom thì chỉ còn nước nằm chịu trận chờ chết.

    Không, không thể chưa đánh mà đã hàng dễ thế được. Nên nhỏ phải khệ nệ bưng lấy nguyên khẩu súng mà ghé nghiêng mặt qua cạp cà cho nó vững. Đế súng xệ xê chuyển lach bạch mà nòng súng thì chỉ chực đổ ngang. Nhỏ phải khuyến khích trưởng khẩu góp tay vào cùng vận dụng súng đạn. Thế là nhỏ đút luôn họng súng vào mồm, bặp chặt môi lại như người cắn cái nút chai và xoay vòng vòng.

    Trưởng khẩu ú ớ kêu lên : coi chừng, nhè nhẹ thôi, kẻo đầu súng bị tòe. Nhỏ đang tập trung tâm ý để làm cho súng sử dụng được mà nghe trưởng khẩu nói vậy nhỏ cũng muốn cười té đái trong quần. Vội vàng nhỏ bê xốc hai quả đạn lên, nhét nhanh nhét nhẩu vào nòng và bóp cò giữ chặt lại.
    Đầu súng xỉa lần xần trong miệng nhỏ, nhỏ phải nhắc trưởng khẩu đây là nhỏ cốt làm cho nhanh nhạy thôi, đừng nổ sảng mà miểng đạn văng tung tóe trong mồm nhỏ mất. Dè đâu cụ nào có nghe gì nữa, hai bệ súng rướn choi choi lên, cả cái họng súng lọt tõm vào miệng nhỏ. Trưởng khẩu lết họng súng ra vào, như nhứ tựa đang tìm cự ly chính xác để sẵn sàng nổ.
    Nhỏ càng bặm chặt môi, tấn sát hai quả đạn và lấy cặp vú lèn vào đế súng, bóp nặn phọp phọp cho đạn kích hỏa. Vô vọng, đạn lên nòng mà vô phúc lại gặp đúng hai quả thối nên nghe xì xì rồi tắt ngoẻo ngay. Càng súng đang bê cao bỗng hạ uỳnh xuống, đợt pháo đầu coi như hỏng.


    Nhỏ hả miệng ra, lôi đầu súng lau sạch sẽ, giương thêm độ nở lớn của nòng và nạp lại loạt đạn mới. Lần này nhỏ hơi có kinh nghiệm nên yêu cầu trưởng khẩu lơi càng súng ra cho đạn không bị kẹt nòng súng. Rồi nhỏ đặt miệng vào mút bôi cho trơn khương tuyến và hò dô ta bóp xiết lấy cò. Đạn rùng rùng chui vào ổ và ngọ nguay gì trong nòng súng.

    Cụ trưởng khẩu xem chừng cũng hăng hái nên nhảy tõm lên đế súng hô “ bắn, bắn “ không ngưng. Chân ba càng xục xịch, xục xịch, bàn tiếp hậu nhảy nhổm giật đùng đùng, lần này đạn cũng không phọt ra được vì bị tắc. Nhỏ quá vất vả, miệng mồm tay chân đều mỏi rã. Cụ trưởng khẩu có vẻ nản, gạ : xem xem nếu súng hóc hay đạn lép thì ngưng, đừng ráng sức mà bệnh.

    Nhỏ đâu chịu thua nên đòi thay trưởng khẩu để dàn trận pháo. Nhỏ mời trưởng khẩu lui ra, cứ nằm nghỉ để nhỏ bắn tập thử. Cụ có vẻ hài lòng nên nằm gác tay lên gáy mà nhìn chim chóc bay qua. Nhỏ tự tay banh hai càng súng ra đúng 75 độ, leo tót lên ngồi chặn lấy chiều dài của súng, miệng lầm bầm như thúc giục : chuyến này phải nổ một phát thật to nhé, đừng để nhỏ mất mặt với cụ.

    Xong nhỏ ôm nguyên họng súng lắc phau phau. Nó giống khúc cao su vẩy vung vắt vẻo rồi gượng đứng ngổng lên được. Nhỏ giật phăng áo cho vú mớm diễn một bầy, đề phòng có mướt mồ hôi cũng không làm bẩn áo. Và nhỏ ôm lấy họng súng lay lay, cà háng vào cho súng không bẻ quặt bẻ quẹo nữa.

    Miệng nhỏ ngậm họng súng, tay nhỏ vần nhét đạn và vú nhỏ quẫy bình bình, cụ trưởng khẩu lim dim thả hồn theo bóng cò bóng cá. Nhỏ nhồi đến nước dù đạn có thối hoặc hay lép xẹp thì cũng phải nổ toác ra. Nhỏ xìa xìa họng súng rà theo, nghe ngóng xem địch xuất hiện hướng nào.

    Cụ có vẻ theo dõi trận đồ và nín thở xem cách nhỏ làm ăn ra sao. Nhỏ thấy hai tay cụ chới với tìm vú nhỏ. Nghe cụ kêu : nhà chị dàn trận bắn địch quân làm ta hồi hộp quá, để ta bíu lấy ngực nhà chị cho vững tí. Nhỏ chẳng màng ngăn cản vì mục đích nhỏ là diễn tập bắn máy bay, còn chuyện bóp hay vịn vú là việc nhỏ.

    Cụ bám được hai vú thì yên chí nằm phanh đốc xem nhỏ biểu diễn. Chợt nhỏ nhìn thấy một tên lú lú núp nơi cái rãnh gần háng cụ. Nhỏ la lên : hàng sống, chống chết, biết điều giơ tay lên đầu. Nó chả thấy chống cự mà chỉ ngúc ngắc sơ sơ. Điên tiết nhỏ hướng ngay nòng súng về hướng đó, rặn hơi thổi phì phì vào họng súng và hai tay vần đẩy, nhét, nhấn cho đạn lên nòng, hăm hở, quyết liệt, ào ạt không cho nó chạy thoát và nhỏ nhắm mắt bóp chặt lấy cò giữ nguyên khẩu súng chặt trong người. Để cự ly bắn không bị xê dịch, nhỏ ngồi chà lết luôn lên chiều dài nòng súng, thế là nghe ong ong, đạn bay ra vun vút. Nòng súng giật liên chi trong vòng xiết của nhỏ, đầu súng ngoặt ngoẹo giật vung thiên. Cụ la toáng lên : đạn nổ, chui xuống hầm !

    Nhỏ mê say trận chiến, cóc biết sợ, cứ ôm cứng súng mà nã, cái thằng địch trốn trong ống quần cụ uể oải gật lia. Nhỏ tương thêm hai ba lần từng 2 viên đạn một thì nghe kêu xẹp, nhìn lại máu me đầm đìa. Cụ lại ra lệnh : ngưng bắn, địch chết rồi. Nhỏ muốn chắc ăn nên nghiến răng bóp cò thêm đợt nữa. Lần này thì thấy địch giãy nẩy lên vài bận và gục hẳn.
    Nhỏ đi thu dọn chiến trường, chiến lợi phẩm thu được là một manh quần ướt đẫm máu. Xem xét kỹ thì chất máu rất lạ, không màu đỏ mà lại là sền sệt như mủ cao su và ngửi rất tanh. Nhỏ nhìn lại, càng súng, họng súng, đạn điếc gì đều gãy gục cả bọn. Hai tay nhỏ cũng đầy nhớt mỡ dính lùm xùm.


    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 14) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 14








    Càng ngày nhỏ càng thấy mình có giá nơi nhà chủ. Thôi thì của ngon, vật lạ, cây trái lu bù, cô chủ rất mực bảo nhỏ ăn để khỏe mạnh lo cho cụ. Thói đời càng được chăm lo tẩm bổ thì người càng phây phây, đẹp nõn đẹp nà, da dẻ tươi thắm, mặt mày sáng trưng. Nhất là hai cái vú của nhỏ đơm dềnh đơm dàng, chính nhỏ cũng thấy nặng nơi ngực.

    Cụ vẫn khen nhỏ : gớm nhìn cô dạo này chỉ muốn cắn. Cụ diễn tả cái sự mê mẩn của cụ mà nhỏ cũng thấy hay. Cụ bảo : trông cô cứ như múi xoài, múi bưởi, lại hây hây có mùi xúc cù là, hay mùi trái dâu, trái táo. Ta cứ nghĩ nhẩn nha mà lột cô ra, tần mần bóc từng cái sơ, cái vỏ rồi ngắm ngắm nghía nghía, sao chưa gì ta đã thấy rộn lên. Ta nghĩ cô như một trái cây chín tới, mật ươm đầy trong cùi, ngắm thì thèm mà ăn thì uổng.

    Nhỏ được đưa lên tận mây xanh, mũi tưởng phình to như cái lốp ô tô nên nôn nao cả dạ. Cụ tẩm ngẩm tầm ngầm nhìn nhỏ không chớp mắt, đẩy cái hông bên này, dịch cái ngực bên kia, khen rối khen rít : ngon, ngon thật. Vậy là chép miệng y như vừa cạp một miếng trong mồm.


    Nhỏ theo dõi, cảm như có ai lùa một ngọn gió hây hây vào tấm thân để ngỏ. Cụ hít hà, xiết lấy răng và bất chợt quặp một miếng, nhỏ nghe một bên vú bị cắn sâu tưởng tóe máu. Nhỏ kêu lên ui da thì cụ bợ lấy cái vú đau mà rên ư ử : mẹ kiếp, mật nó trào ra, xơm quá, ngọt quá, cụ đớt giọng thật y hệt trẻ nít.

    Chẳng hiểu hai cha con nhà chủ bàn bạc thế nào mà hết ngày này qua tháng nọ cô chủ sắm cho nhỏ lu bù. Khi thì cái áo váy hai dây hoa hòe rực rỡ, lúc thì cái xú, cái xì mỏng rỉnh mỏng rang, nhỏ từ khước vì có quen mặc các món đầm ấy bao giờ. Nhưng cô chủ cứ dặn : chị giữ lấy cho cụ em vui. Chính cụ bảo em sắm riêng cho chị đấy.

    Ông cụ thật tẩn mẩn, đêm này thì bắt nhỏ diện váy, đêm khác lại bảo nhỏ diện xì, đổi thay xoành xoạch. Cụ làm như nhỏ là người mẫu không bằng, bắt nết bắt na theo ý thích của cụ. Lúc cụ hét chỉ mặc xì thôi còn để vú tênh hênh, lúc lại muốn chỉ đeo hờ cái xú còn để tĩ mông gì tô hô một đống.

    Cụ vần nhỏ như vần để lấy kiểu vẽ. Cụ bắt nhỏ dạng, khép, xoạc, vênh, ôi chao, nhỏ làm bắt ớn. Có hôm cụ bắt nhỏ căng váy ra như cánh dù, cụ chui vào nằm phục ở dưới. Thỉnh thoảng cụ ngộp lại nhấc gấu váy quạt vù vù. Và kêu chí chóe như lũ chuột vớ phải hang thức ăn.

    Cụ nhóp nhép gì bên trong rồi khen ngon, ngon mà nhỏ thì thấy giữa háng nhoe nhoét chất gì keo đặc. Hai tay cụ như phù thủy, banh, bét, ấn, giúi và có lúc ôm khư khư, bành toác miệng con trai ra mà xì xồ tiếng tây tiếng u gì chẳng biết. Có lúc nhỏ nghĩ cụ nghịch tinh như ma, nhưng không dám hé môi, sợ cụ chửi.

    Cụ đặt đủ danh xưng cho cái củ triện của nhỏ, khi cụ khen giống quả trứng gà mỏng vỏ, lúc cụ bảo như lá môn to đùng, bận lại chê sao răn rúm như khỉ, quãng lại khen ôi chao nó no tròn như củ khoai. Nhỏ điếc đặc, hết đoán cái sự tình ra sao cho đúng.

    Cụ thường nháy nhó nhỏ, gạ chơi trò cút bắt với nhau. Cụ nằm xoay đầu rúc vào háng nhỏ, bắt nhỏ nhắm mắt đếm từ một đến trăm rồi đi tìm. Cụ giao hẹn không được mở mắt, chỉ dùng tay khua khua mò mò mà tìm thôi. Cụ đúng ăn gian, mặt úp nguyên vào cái chảo cháo chó mà bắt nhỏ rờ rờ thì làm sao vớ được cụ cho nổi.

    Nhưng nhỏ nào vừa, nhỏ biết cụ chơi ngông thì nhỏ cũng a dua theo. Nhỏ quơ quơ bàn tay, cứ nhè khoảng háng cụ mà mò, vớ đúng cái báng súng ngắn tũn thì nhỏ la lên : con túm tại trận cụ rồi nhé. Nào dè cụ la lên : vớ vẩn nhà chị, bốc phải cái củ lẳng lại khoe đã bắt được ta, còn lâu.

    Sẵn cụ đang xì xụp “ xơm “ lên củ triện, nhỏ cao hứng cũ
    ng ôm cứng lấy khúc trùy thun mà hít nghe rột rột. Nhỏ vừa hít vừa căng thụt khúc can làm cho nó xật xừ trong tay nhỏ. Cụ quíu lên úp tiệt hẳn mặt vào cái lá môn mà quệt, mà hít, quậy quọ như điên. Nhỏ dồn gân vào lòng bàn tay thụt nòng tất bật, đôi khi phụ ghé cả miệng vào thổi phù phù, có lúc nhỏ nhét chặt nó vào miệng nhấm nháp như người gặm xương gà.

    Thế là cụ vùng vẫy lọang choạng trong váy, nửa muốn hất chui ra, nửa tiếc của đời nên còn nấn ná. Cụ lục xục gì chả biết mà nhỏ có cảm tưởng như cụ đang xé banh xé bẹ cái hũ mắm của nhỏ ra. Vậy là nhỏ kìm không kịp, phịt ngay ra một vọt, cụ la oai oái : sao mày đái vào mặt tao vậy.
    Nhỏ sợ quá, lại nghe cụ phê bình : nước đái gì chẳng khai chỉ thấy tanh rình. Nhỏ trẽn quá không ngờ mình hư đốn đến vậy. Ấy thế mà cụ lại vơ luôn góc váy lau sột sột, còn giúi vào cái lỗ ngoáy òm òm nữa chớ. Nhỏ thốn từng cơn phải xạng hết chân ra và hì hục thổi mút khúc gậy của cụ mới không hét lên vì sướng.


    Hai ông cháu vần nhau hì hụi. Cụ xoáy xoáy trong háng nhỏ, nhỏ vật vạ trong háng cụ, ì ach cùng đánh vật. Cụ lừa thế, nhỏ cũng lừa thế, cụ mút nhỏ cũng mút, cụ cắn nhỏ cũng cắn, cụ liếm nhỏ cũng liếm, thét rồi cả hai cùng bấn rối lên với nhau. Nghe giọng thở phì phì và cả hai thân mình cùng căng lên cứng đuột. Cụ lắc cái hông, cụ kiễng cái mông, cụ chà xủi loạp xoạp, nhỏ cũng bào lết te te, nếu ai đứng ngoài trông cú ngỡ cặp thuồng luồng đang giao tranh, xem ai thua trước.

    Một hồi nghe cụ cạp đoành đoành, cái lỗ húm của nhỏ nghe rát như bị phỏng và bung vỡ toang vỡ toác ra. Cụ húp hiếc gì nghe ghê quá và thòm thèm thỏm thẻm tựa sợ bị mất. Nhỏ cũng đút nguyên cái tỏi gà vào miệng nhằn lụp cụp. Nhỏ thấy hai hòn dái cụ nhấp nhổm xuống lên. Cái thứ nước gì mằn mặn phụt ra chẳng nổi chỉ ứ ứ ra từng giọt. Nhỏ lại nghĩ đến món nước mắm ớt tỏi nên càng mút cái tỏi gà phừng phừng.

    Nhỏ mút mà hai chân cụ quẫy như xe đạp nước, nhớt xì văng tung tóe ra. Nhỏ thích chí nên vừa mút vừa thụt, cây gậy của cụ xật xừ nhảy đùng đùng. Cụ cũng thi nhau bạnh chân ra để nhỏ lăng ba vi bộ vọc cho cụ khoái. Cụ kêu bi bô : mày gặm vừa vừa thôi, mày gặm sâu quá nó thọt vào cổ họng hết thở đấy, con ạ.

    Nhỏ nghĩ bụng mình hết thở hay cụ hết thở. Để thử sức, nhỏ vò hai hòn bi và mắm môi nút, thổi hết ga. Cụ chổng mông chổng tĩ lên khành nạnh như tay đau lậu. Cụ bưng bê cái mông nhỏ cạp liền tù tì, cụ ú ớ bảo : mày làm tao chộn rộn hết trơn và cụ ra tay chẳng khác bác thợ nề, thợ sơn hết trát tô, lại quệt dầy lớp váng mà bề cho cục sẹo đẹp lên.

    Nhỏ phịt dãi mấy lần, chỉ nghe tiếng cụ nuốt ực ực. Trái lại nhỏ mút mát que kem thì cụ chỉ ứa tí nước loãng ra. Nhỏ phải bịn lấy dưới bìu mà đi một đường hít hơi vào đây phổi, khúc can ăc ự trong mồm, bấy giờ mới thấy cụ rặn è è mà đùn ra được một sợi nhơn nhớt như cứt mũi.

    Nhỏ lè lưỡi thoa thoa và bóp chặt lấy hai hòn bi, cụ hích hích tựa bị nghẹn, cái mõm chó ở đầu nám há há ngáp ngáp và đổ oành xuống, ri rỉ xùi bọt mép bọt mồm. Nó chun ngay lại quá xấu xí, tệ hại, còn nhỏ thì lên cơn nên dùng hai chân kẹp chặt lấy đầu cụ mà lết háng cho cụ quáng quàng mở mày mở mặt cũng không kịp.

    Hôm đó cụ mệt thè lưỡi nên cả đêm nằm thở rốc lên, chẳng nghịch ngợm, phá phách gì nhỏ nữa.

    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 15) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 15









    Kể ra nuôi cụ dễ hơn lo cho trẻ mỏ rất nhiều, song ngược lại thì tính nghịch tinh của cụ đến cả chục trẻ mỏ cũng không so sánh bằng. Cụ không khóc nhè ban đêm, không đái dầm, ỉa đùn, không ré lên bất tử, nhưng cả đêm cụ hết mò lại mẫm, vê vê xoe xoe làm nhỏ chẳng ngủ nghê gì được.

    Hai vú nhỏ cụ làm như hòn sỏi, hòn cuội gì không bằng, dùng ngón tay khảy thét đến sưng vón lên mà khiếp. Cụ vò vò cả hai núm vú như vò bánh trôi, vò xíu mại, nhỏ nhột khiếp đảm, uốn éo vặn hết người. Cụ nghịch đến khi tưởng cả hai đầu vú toét loét ra thì lại hít thơm và ngậm bú tịt tịt.

    Lúc đầu nhỏ hơi bực nên gắt gỏng, than trách : cụ làm thế này con làm sao nhắm mắt, lấy sức đâu mà hầu hạ cụ ngày mai. Cụ giả lơ giả điếc và vần nhỏ tiếp tục. Cụ xoắn cái đầu vú nhỏ như xoắn ốc vít, nó thốn vào tận phổi, tận gan. Cụ chăm chút cái vú giống như tay sửa ô tô mằn mò vặn chốt con bù loong gì xoành xoạch.

    Nói mãi cũng chẳng được yên, nhỏ để mặc cụ nghịch đến bao giờ chán thì thôi. Thấy nhỏ lơ lơ là là, cụ thét lên : nhà chị chán bỏ bố, người ta nựng một tí mà ngây ra như khúc gỗ thì còn sướng cái đéo gì. Cụ có lối ăn nói bỗ bã như thế mỗi khi phật lòng. Cụ khua bằng được, bắt nhỏ phải tỉnh dậy, mở mắt thao láo ra xem cụ vê nắn cái vú mới ưng.

    Mỗi lần cụ vê kỹ quá, nhỏ xốn xang lên, hai chân mài miết, lưng ì ạch dịch xê, xem chừng cụ rất thích. Cụ hỏi : tớ làm thế, đằng ấy thấy nứng hả. Chuyện, vậy mà cũng hỏi, có người đàn bà nào bị vằn vê cái vú liên tục mà chẳng nổi nứng, các ông biết mười mươi còn vờ vịt hỏi.

    Ấy tâm tính các bố đều y hệt nhau. Phải bắt các mụ rên lên kêu sướng, kêu nứng thì hình như các bố mới lại gan, hãnh diện vì mình đã làm được con bé kích động. Cụ hôn oàm oạp, cụ mút lia chia, cụ nhằn tấm tách, các đầu dây thần kinh ở đầu vú xoắn rối cả lại, chao ôi ! tựa như gai, kim gì bị ai đem châm hết vào, gây nhức nhối khủng khiếp.

    Nhỏ phải van nài cụ : con nứng quá, xón ra ướt hết trơn, cụ leo hộ lên người con mà nắc cho con hạ bớt cơn dâm dục. Cụ loay hoay đến tội, trụt vội trụt vàng quần ra và bò lổm ngổm lên bụng nhỏ. Khốn nỗi khúc gậy không nở giãn nổi, nhỏ nhìn như một mẩu xì gà hút dở bị tắt lửa, trông nham nhở hết biết.

    Thế là nhỏ đâm thương xót cụ, chẳng nghĩ đến thân phận hẩm hiu mình bị phá mà không được thỏa mãn cái nứng đang lên. Trái lại, thấy cụ ậm ọe, nôn chẳng nôn ra được, mà giụi cũng chẳng giụi vào xong, nên nhỏ phải bày cho cụ cách thức tự giải tỏa cái dồn nén trong lòng.

    Nhỏ ân cần mời cụ nằm ngửa ra. Nhỏ xoay người trịn cái bim lên mũi cho cụ ngửi lấy trớn. Nhỏ khề khà bảo : cụ ráng tập trụng hôn hít, thơm thiếc gì tùy ý và nghĩ duy nhất đến cái triện, còn để con lo phần của con. Cụ có vẻ thờ ơ, song vì nể nhỏ nên cũng sờ sờ mó mó.

    Kinh nghiệm cả năm trời bán quán và những bài học nhỏ thu được khi sống với thằng mặt địt nên nhỏ biết cách gây cho cụ phấn khích. Nhỏ cầm lấy khúc dồi mềm của cụ mà ve vuốt nói đả đớt : ngoan, ngoan đi cưng. Cố cứng tí ti rồi chị cho ăn kẹo. Cụ đang nắn nắn nót nót cái hoa của nhỏ cũng bật phì cười : nghe đằng ấy dụ dỗ con nít, tớ cũng bắt êm tai nữa là nó.

    Nhỏ mặc cụ vi vút, nhỏ hết ngửi lại hôn lên khúc gậy trơ và cho tọt luôn vào mồm thổi phù phù. Nhỏ thấy nó oặt oẹo chả ra làm sao. Thế này thì đến chừng nào nó mới gồng sức chui được vào hũ mắm mà thưởng thức món ba khía ram mặn.

    Nhưng trên đời có thứ gì không đạt tới nếu trì chí. Thằng nhỏ đã ươn ngạnh thì mụ bà cũng trị đến nơi cho nó biết tay. Nhỏ bụm nguyên con dưới bìu dái cụ và lắc vẩy cho khúc dồi lặc lè búng tứ tung. Xong, nhỏ ghé miệng vào xoay ngang khúc gân như tấm mía, nhỏ xước, nhỏ gặm, nhỏ xiết một hồi. Nó hơi sửng sửng, nhỏ nhét luôn vào mồm, cố cóp má lại mà nút te te.

    Nhỏ thấy nó ngọ nguậy đụng tùm lum trong đốc họng. Nhỏ giúi sâu thêm vào và chà quanh chà quẩn cho cái đầu nó nhợt phải bật chui ra. Nhỏ nghe cái miệng cụ đâm uỳnh uỳnh vào cái lỗ của nhỏ, biết là cụ bắt đầu phê. Có lúc nhỏ thấy cụ chà đi chà lại cái bản lưỡi đầy gai lên mu, nháo nhào trong lỗ làm nhỏ muốn quíu.

    Hai tay cụ vừa bấm vừa bành hai mông đít nhỏ làm nhỏ lợn cợn tệ. Nhỏ mút và dùi dùi khúc mía làm cụ chổng người lên liếm sặc sụa bim nhỏ. Đúng là hai tay chơi nhạc đang hòa tấu khúc du dương.

    Cụ xàng xẩy ắc ê, nhỏ cũng là đà điệu múa háng. Một lúc thấy coi mòi cụ cũng dựng cờ lên được thì nhỏ vội nắm giữ chặt lấy cột và ngồi tót lên. Cụ chới với tưởng nhỏ bỏ đi kêu ơi ới : sao tớ đang sướng, đằng ấy lại di tản đi thế. Nhỏ lình xình kiễng chân sang hai bên người cụ, nhắm cho cái triện của nhỏ khớp với tầm khúc mía và nhỏ vừa bóp lấy bìu dái cụ vừa đẩy thun thút cái khúc dồi xật xừ vào hang rùa.

    Nước của nhỏ dính láp nháp quanh miệng lỗ, mấy sợi lông cũng ướt sũng nên trơn, nhỏ đút từ từ cho lõi mía không trệch ra ngoài. Nhỏ nghe u u khúc dồi ngọ nguậy lơ thơ tơ liễu buông mành như gọng dù, cọng cỏ gì đó lao xao rất nhẹ. Nhỏ nhìn cụ đang nín thở theo dõi việc nhỏ làm. Hai bàn tay cụ khoa khoa chờn vờn trước mặt và ập luôn vào hai vú nhỏ mà bóp nghiến.

    Nhỏ mài tới mài lui củ triện cho cái cán ngập đúng khuôn và nhỏ bắt đầu ịn từng tờ từng tờ một. Cụ kêu ú ớ, nhưng lại bạnh hai chân ra. Nhỏ vẫn sợ khúc mía mềm xèo bất tử, bật tọt ra ngoài, nên vẫn phải giữ khư khư cái bìu như giữ kho vàng mà ủi, xô, lết tới tấp.

    Nhỏ nghe cụ la : hay hay, đằng ấy giỏi. Và lần đầu tiên nhỏ thấy cụ thở phì phò đẩy đưa thân người theo với nhỏ. Tội nghiệp mấy ông già, thèm thì thèm mà cái sự nó cứ nửa đới nửa đoạn. Nhỏ phải bò nhoài người ra, chống hai tay xuống giường giữ không để đè phải cụ ngộp thở, rồi như tay thợ xẻ, nhỏ cưa đứt tiện khúc gỗ trơ.

    Cụ cũng lơ huơ hai tay giữ lấy nề để tay thợ cưa khỏi đổ kềnh. Nhỏ cưa rất khéo, đường lẹm thẳng băng, bụi túa ra bay đầy và cụ la ơi ới. Nhỏ thật mỏi, phần phải trịn cái húm cho thật sát vô, phần phải lổm xổm như người ngồi tránh ổ kiến nên trông dị dạng hết sức. Thế mới đọa. Nhỏ phịt phịt chừng vài lần thì cụ trợn mắt lên, bíu đeo nhỏ cứng ngắc, rặn như người táo bón.

    Nhỏ phải tăng thêm mấy thành công lực, cụ mới quào quào lung tung thiên và trợn trừng trợn trạo nôn thôn nôn tháo. Người cụ giựt đùng đùng, cụ mắm môi mắm lợi, cố đùn rặn cho cái mớ mỡ nhớt lâu ngày bị đóng cứng phun được ra. Trông cụ lúc này quá thảm, nấc nấc lên từng hồi, hai tay múa vung vít, ho khù khụ và xì xì ệt mặt ra.

    Nhỏ giúi thêm mấy cái nữa, cụ há mồm lặc lè, hai đùi giãy như lò xo và thở rổn rổn. Nhỏ giữ chặt củ triện ngoáy cho mực đổ tùm lum và ịn tờ giấy cho nhòe nhoẹt ra. Cụ chới với phải la : tao đái rồi, đừng bào nữa, tao bể mẹ nó mất. Nhỏ cũng đang sướng nên làm mặt dầy xủi cho cụ thêm một hồi nữa. Cụ tựa cái xe lăn qua đoạn đường xóc ổ voi, nghiêng lênh khênh tưởng đổ xuống vực, may sao nhỏ kềm giữ cụ lại được.

    Nhỏ từ từ rút củ triện ra, mực dính thành sợi nhỏ nhỏ giọt. Cụ nhìn lơ làng và thở rốc lấy hơi lên, nhỏ nhìn mẩu xì gà của cụ, vốn đã cụt giờ lại càng thun cụt vào thêm nữa. Nhỏ lau chùi mãi mới sạch, trong khi cụ ngáo mất đất từ lúc nào. Cả đêm hôm ấy, chả thấy cụ xục xịch mò mẫm gì đến nhỏ. Lắm khi nhỏ định khua cụ dậy, song nghĩ lại thấy tội, đành để cụ ngáo cho yên.

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 16) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 16








    Rồi một hôm cô chủ rủ nhỏ đi đặt bánh và mua sắm quà mừng sinh nhật cụ. Nhỏ vừa tắm táp và thay quần áo cho cụ xong nên chần chừ không biết phải làm thế nào. Không dè cụ góp ý luôn : em nó rủ thì nhà chị cùng đi cho vui. Đừng lo gì ở nhà, ta vừa tắm mát xong, đánh một giấc thì chị em về liền, nhớ ẵm theo thằng cún cho nó xem phố xá tiện thể.

    Vậy là hai chị em sửa soạn cùng đi. Khốn nỗi nhỏ lình xình quá, ở nhà suốt ngày tuềnh toàng nên việc thay đổi xiêm y xem ra quá nhiêu khê, cô chủ phải góp tay vào phụ. Thôi thì cô lột áo, chọn cái xú thật đẹp và màu sắc để mặc cho nhỏ. Loại áo nịt cỡ 4D mà vẫn không che hết cặp vú phì nộn của nhỏ. Cô chủ vén nhét vào cái lúp mà vẫn còn dư một nạm chè bè ra xung quanh.

    Cụ ngồi nhìn chị em xoay vần cho nhau mà miệng chép chép trông hay đáo để. Nhất là khi tay cô chủ vờn vờn cặp vú nhỏ, nựng nịu sơ sơ, khen tới khen tấp : chao, chị có cặp vú đẹp quá, nhỏ thấy cụ nuốt nước miếng ực ực. Mặc xong, nhỏ định choàng cái áo ngoài vào thì cụ gạt đi : nỡm, cứ để thế thay nốt đi rồi hãy mặc, kẻo lại lấm bẩn phải thay cái khác, dềnh dàng mất thì giờ.

    Nhỏ biết cụ mại hơi muốn nhìn vú viếc nhỏ cho thỏa nhãn, lại thêm cụ cà khịa muốn thưởng thức nốt cái món nhỏ lột thay quần nên bỗng dưng mặt nhỏ nhuốm hồng vì thẹn. Nhỏ vơ vội mớ xống áo, định vào phòng tắm thay thì cụ lại cản ngăn : vẽ, ở đâu chẳng thay được, cứ gì phải chui vào trong ấy cho tối. Rồi cụ lại thêm thắt : dào, của nhà chị thì tớ còn lạ lẫm gì mà che với đậy.

    Chả là gần đây khi tắm cho cụ, nhỏ đều vào lo cho cụ. Chà lưng, cọ tay, rửa chân và cả nâng niu săn sóc cái mẩu xì gà của cụ nữa nên quen thuộc nhau hết. Đã thế, cụ lại nghịch ranh dùng vòi nước xịt ướt nhỏ, làm nhỏ mặc cái áo mỏng mà như không. Nước xối xả làm cặp vú nhỏ in mồn một nơi ngực áo, chất nước lạnh khiến hai đầu vú săn tít lại, cụ tấm tắc khen : nó vón giống quả nho mỹ và tay cụ vờn vờn xoe xoe làm hai đầu vú ồm oàm coi cũng hay.

    Cụ nằm thả nổi trong bồn, hai chân bập bềnh trong nước ấm. Mẩu mía cụt lềnh bềnh trên mặt nước, mớ lông trôi bập bềnh. Nhỏ lấy cái khăn lau vòng vòng, cụ nhột nên ríu cả chân, cả tay và cả lưỡi nữa.

    Cụ bắt nhỏ lột áo ra nên hai vú xập xình mỗi khi chùi rửa cho cụ. Chỉ nghe cụ rên ư ử bợ hai tay vào mân mê và nặn cái núm vú đến kinh. Có lúc cụ nặn đau quá, nhỏ phải kêu lên, cụ lại phê phán : gớm, vú với viếc, rắn đanh như hòn sỏi, tớ cứ đụng vào là y như chúng cứng lại.

    Rồi cụ tạt nước văng lênh láng ra nền, quần nhỏ cũng ướt lây ướt lắt. Cụ hét toáng lên : lột bố nó ra quẳng nốt đi cho được việc. Ừ, thì lột, nhỏ có “ khe “ gì ba cái món ăn chơi này. Nhỏ còn đùa hỏi lại : thế cụ muốn tự em lột hay để cụ lột hộ em. Chả hiểu sao nhỏ lại xưng em với cụ và thấy cụ hí hửng ra phết.

    Cụ trầm ngâm một lúc thì bảo : để tớ lột e lý thú hơn. Và cụ bắt nhỏ cúi sấp người vào bồn, chổng mông lên cho cụ mò thắt lưng quần mà gỡ. Cụ làng xàng nào chịu lột ra ngay, còn cố đi một đường xoa vòng mông nhỏ đã chứ. Cụ khen : nhà chị có cặp mông kinh tế, của này đem xuất khẩu chắc lắm kẻ đặt hàng. Thế nhưng cụ nhanh nhẩu gạt phăng : mà tớ cóc cho nhà chị đi đâu hết, tớ độc quyền khai thác món đít đoi này.

    Cụ vừa nói vừa xoa, tay cụ như con thằn lằn bò rồn rột trên da thịt nhỏ. Lắm lần nhỏ nhột rần rần, chỉ muốn đổ nhào đầu vào bồn tắm. Cụ sợ nhỏ chết đuối nên một tay bóp vú nhỏ, một tay xoa hết bên ngoài lại tuồn vào bên trong rờ rờ rẩm rẩm từ cái khe đít lên tới phía đằng trước.

    Cái ngón tay ngọ nguậy của cụ tinh giàn trời, chả thấy tí mắt mũi nào mà sờ đâu trúng đó. Nó luồn lách vạch lông nhỏ ra, cà cà nơi hai mu, đằn đằn mấy cái rồi vớ luôn cái nút chuông điện mà nhắm mắt nhắm mũi nhấn kêu inh thiên địa. Chao ơi ! đang tắm với rửa cho cụ mà nhỏ quên tiêu dên hết trơn, cứ tưởng mình đang bị chồng đòi ăn nằm.

    Nhỏ chới với phải nằm lấy cái phao câu của cụ để giữ cơn nôn nao đang bùng vỡ. Cụ móc nhỏ thì nhỏ cũng đẩy bật cái cần hết bên này sang bên kia. Cụ mò đúng cái lỗ móc sột sột thì nhỏ cũng kéo căng lớp da nhăn nheo ra để đầu con rùa thập thò trong nước mới chịu.

    Cụ rít lên từng hồi : cha con đẻ mẹ nhà nó, ăn cái giống gì mà no ung úc, sờ sướng run cả tay. Tớ có ngâm nước cả ngày mà sờ thế này thì cũng không còn muốn ra khỏi nữa. Nhỏ sướng vì cụ yêu, cụ quí củ triện của nhỏ, nhưng ngặt là cụ làm nhỏ bức bối quá. Cụ cố rướn ngón tay cho thật dài khoắng sâu vào phía trong, lúc lại châm thêm vài ngón và bịn chặt lấy mà húc bành bạch.

    Ba hồn chin vía của nhỏ lâng lâng hết cả. Nhỏ tưởng gan ruột đang bị cào và chỗ giữa háng nghe nhưng nhức như ai đang dùng dùi, dùng cưa đục đẽo mới sợ. Nhỏ đã cố banh giò ra, thiếu điều giống anh nhảy dù biểu diễn lộn tự do trong không trung mà ruột gan vẫn lạo nhạo khó chịu.

    Cụ vớ đúng cái mội nước thì cứ thế cố thủ thúc không cho cửa thành bị bỏ hổng, còn nhỏ thụt súng cụ muốn vỡ toác nòng ra mà cơn sướng vẫn tản mát đâu đậy. Cụ kêu to : ôi thích thì nhỏ cũng hét lớn : sướng quá, đã quá. Nước nôi lợn cợn ướt dầm dề, nhỏ chỉ muốn hét và vác cụ lên nhét đến nhét để cái củ lẳng vào hũ mắm mới hạ cơn dâm đang ào ạt phá nhỏ.

    Khốn nỗi cụ chỉ lình phình thế thôi, nhỏ thụt mấy cái, mẩu xì gà cũng không dài ra được thêm. Nhỏ phải làm đại đút nó vào mồm mà nút, trong khi cụ quíu cũng xục xoành xoạch nơi cái hoa loét choét của nhỏ. Đến khi cụ cháu lột được quần nhau ra thì nhỏ xác xơ như giàn mướp héo. Nhỏ ngả phịch ra nền nhà, rặn è è, đùn hết mớ nhớt, mỡ, xì dầu, bơ, ma ga rin cho trào ra mới chống đỡ nổi cơn kinh phong ập đến.

    Cụ cũng nằm thở hơi ra, trông khúc mía gặm dở dang nát toe mà thảm ôi là thảm. Cụ đổ tội cho nhỏ, nhỏ quặc lại ai biểu cụ ham hố làm chi, cứ như hai đồng chí kiện nhau ra tòa án quốc tế vì ai cũng hô hoán là địch xâm chiếm lãnh thổ mình trước.

    Sau đó, cụ phẻ re, nhỏ đỡ ra thì nằm ườn thiêm thiếp. Còn nhỏ lo lau, lo dọn, lo chùi vết dơ dính bê bết trên nền nhà, thân đã rã rời mà phải bỏ sức làm cho sạch, nhỏ mệt mỏi thiệt sự. Đến muốn thay cái quần, cái áo khác cũng chẳng giở nổi tay chân lên.

    Đứ đừ nhỏ mặc quách sự đời cứ để tô hô như vậy nhào lên giường nằm cạnh cụ ngáo một phát cho lại sức, rồi sau đó tính sao mới tính. Nhỏ ngủ như chết, gió lạnh phất phơ cũng chẳng hay chẳng biết. Chỉ khi nghe vú xột xột mở mắt ra đã thấy cụ miệng ngậm, tay vê bú tì tì. Đúng là nuôi trẻ cũng không mệt như vầy.

    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 17) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 17









    Chỉ khi hai chị em ngồi vào xe do cô chủ lái chạy phom phom trên phố, nhỏ mới nghe lời khen tíu khen tít của cô : chèn ơi, chị đẹp như vậy, trách gì thày em chẳng mê chị như điếu đổ. Nhỏ sung sướng vô cùng, nhưng vướng chung cái tật của các cô gái liền bãi buôi : chị quá lời khen, chứ em nào có đẹp gì đâu. Cô chủ vội vàng đính chính : ấy chết, sao chị xưng em với em, cụ nghe được mắng em chết. Thế rồi cô chủ lơ lửng nói gì đâu khiến nhỏ mù tịt không đoán được : chị đừng hạ mình thế, có khi sau này em phải gọi chị cách khác đấy.

    Nhỏ trở lại việc cô chủ phẩm bình sắc đẹp của nhỏ. Chả là nhỏ thiệt tình không hiểu cô đề cập cái khoản đẹp của nhỏ ở chỗ nào. Nhỏ bộc bạch thì cô nói sát rạt cho nhỏ nghe : chị nghĩ xem đến em là nữ mà nhìn đôi vú chị em còn ước ao thèm muốn nữa là. Chúng như hai mâm xôi đầy ú, như hai phẩm oản lênh khênh, như trái mít thơm lủng lẳng, múi dầy, cơm to, em nói thật nhìn chỉ muốn cắn cho vỡ toét cái chất mật tươm đầy răng, đầy lợi cho thỏa.

    Nhỏ thẹn quá, không ngờ cô chủ để ý tẩn mẩn đến vậy, nên cố chống chế : ấy cũng vì cho bé bú nên vú căng do sữa đầy, chứ mai kia cháu lớn ngưng thì vú lại xẹp ngay thôi. Nhỏ không dùng chữ em nữa để cô chủ khỏi lôi thôi đẩy đưa, trách móc. Nhỏ thấy cô chủ tủm tỉm cười, lâu lắm mới nghe cô lao xao : chị lo gì kia chứ, bé hết bú thì có người khác bú, vú cũng nhong nhỏng bự ắp lên thôi.

    Nhỏ thẹn dữ, len lén nhìn cô chủ, nghĩ bụng : của này cũng đáo để ra giàn. Cô nói thế là ngụ ý cái mồm cụ rúc rích bú vú nhỏ chứ ai. Nhỏ phải ra dáng dửng dưng, nào hay cô chủ lại tán tới : ấy là em mới nói về cặp vú chị, chứ còn ui chao, lúc chị cởi quần em càng ngất ngây luôn.
    Tới mức này thì nhỏ dị quá, ai đời lại tự lột quần ra trước cụ lẫn cô chủ là thế nào. Cụ thì đành rồi, dù là đàn ông cũng chỉ riêng tư có hai người, đằng này lại thêm có cô chủ mà nhỏ đành đoạn cởi truồng có chết không chứ. Nhưng cái cảnh đi ở vú, chủ bảo sao chẳng phải làm, nhỡ cụ bực cho nghỉ việc thì ăn cám xú cả mẹ lẫn con.


    Nhỏ phải chống chế cho qua : chứ phải làm sao bây giờ, cụ một hai buộc rịt như thế, dẫu có muốn cưỡng e cụ giận. Cô chủ phải vội vàng trấn an nhỏ : em hiểu, em hiểu tính khí thày em mà, em đâu dám trách chị đâu. Và như sực nhớ ra, cô ghé nghiêng đầu sang phía nhỏ hỏi khẽ : sao cái khoản lông của chị nó mướt rụp vậy. Hai múi nở to phình đành rồi, còn mớ cỏ trông như nhung mịn mà hết xảy. Rồi cô than thở bâng quơ : chả bù với em, nó rối tung rối mù, y như bãi sậy khô kém tưới.

    Thằng cún nãy giờ ngồi ghế sau, chả biết có nhận ra cảnh vật bên ngoài gì chăng mà ré lên chíu chit, gỡ rối cho nhỏ. Cô chủ lại giục và hỏi : chị có cách nào chỉ vẽ cho em để cái khoản ấy nó bớt rối hóc không. Chỗ này thật khó nói vì cô chủ độc thân, có những điều dù giữa bạn gái có thể xuềnh xoàng kể cho nhau nghe, nhưng vẫn phải ké né. Giả như cô chủ có một tấm chồng, nhỏ sẵn sàng chỉ khôn chỉ khéo vì đàn bà ai chẳng từng bị chồng quẩn chân quậy phá như nhau. Đằng này đề cập đến những sự tả chân tả cẳng, huỵch toẹt, phũ phàng, e cô chủ chưa tới mức thượng thừa để lĩnh hội nổi.

    Với nhỏ, chuyện muốn lông mượt dễ ợt vì nhỏ đã thử và có kinh nghiệm so sánh với thực tế rồi nên nắm vững kỹ thuật. Chị nào lông xoắn, lông xoe, rối nùi, rối cục cứ kháy khó, nhăn nhó nhờ anh chồng đêm nào cũng căng lưỡi ra rà quết chỉ trong vòng một tuần là thẳng băng, êm mịn. Dường như cái nước miếng đàn ông nó là thứ keo, thứ xì prê, xì prót gì ủi thăng bằng mọi gai góc của lông háng vợ.

    Nhớ hồi còn bán quán, nhỏ dù bị sờ, bị vuốt đến ói nhớt ra mà lông vẫn vô trật tự dã man. Đến khi thằng chó chết cù rủ dỗ dành đưa nhỏ dzìa dinh, đêm nào cũng mò mò, liếm bú, chả mấy hồi lông liếc giãn ra rất ngộ. Hắn khen rầm lên khoe tài : nọ, mụ thấy hôn, nhờ tui mà tóc tai bảnh bao, lại còn rẽ đương ngôi, đường nghiếc, đáng lẽ mụ phải thưởng tui mới đúng.
    Nhỏ chả thưởng là gì, cái thằng mặt dầy hôn hít bim vợ như hôn trẻ, còn xòa xòa nắn bóp tứ tung, chưa kịp cho đã nhảy quách lên ngồi cầm cương nắc tới. Công lao thằng chó chết chải vuốt mớ lông chưa kịp nằm ẹp một chỗ thì lại bị khúc lõi ngô của hắn quậy tưng bừng, đâm nháo nhào phọp phọp.


    Nó hùng hục như trâu, ủi càn ủi bậy, háng giập, tay bóp, miệng ê a kêu om củ tỏi. Cái thằng chơi vợ mà cứ muốn la toáng lên cho hàng xóm biết. Nhỏ bắt mệt vì nó xóc chân, bẹt giò lại ôm vật, đánh đu, xô đổ kềnh bò lê cho hắn chơi kiểu, chơi cọ. Nó làm nhỏ bã cả người, khi thả ra nhỏ quần quần chóng mặt. Đú họ, nhớt nó gớm òm, tuôn từng cục, từng cục tanh ròm mà khiếp.

    Hắn lôi cái khúc dồi ra còn tiếc rẻ chà ì chà ạch lên lỗ nhỏ, nghe lép chép thất kinh. Nhỏ mệt bằng chết, nằm xải lơ, nó mằn nó mò, phết phết, lau lau, nhỏ nhột tổ chảng, hai môi lạch bạch, nó la rùm : ăn vậy còn kêu đói, bộ muốn thiếm xực hả. Nhỏ muốn chửi vô mặt bặm trợn của nó mà còn sức đâu cất ra tiếng. Thằng ông mãnh lợi dụng nhỏ hổn hển cứ giặm cái khúc mía tòe đầu bắt nhỏ găm tì tì. Sao mà nó thốn, hai môi cứ giẩu ra chực chờ nó dọng cái mả cha nó vào ấm ách.

    Nhỏ lơ đãng thả hồn nhớ gì đâu, nên cô chủ phải giục : ủa, sao em hỏi mà chị không bày cho em. Nhỏ láo liên phải nói trớ : em mua mấy món keo về xịt sau khi tắm và lấy tay đè giữ cho nó ăn vào nếp, lần lần sẽ giống như chị thôi, có khi còn đẹp tuyệt với hơn nữa.

    Cô chủ xem chừng chưa tin nên phản kháng : chị nói coi bộ dễ ợt mà sao em với con bạn xịt đủ thứ vẫn rối nùi. Nhỏ quính à nghe, phải bày làm sao đây. May sao nhỏ chợt nghĩ ra nên nói : tại cô lo công việc làm ăn quá nên bị ảnh hưởng. Muốn làm đẹp, phải thư giãn bớt đi, để đầu óc thảnh thơi, đi đây đi đó, kiếm chút bồ bịch, tất sẽ giải quyết được cái mớ bòng bong vô trật tự đó.

    Có lẽ cô chủ nghĩ ra nên gật gù không nói. Nhỏ cũng lặng im. Chợt cô chủ lại hỏi giật phắt nhỏ : này chị, lấy chồng có sướng không, sao em thấy ngại quá. Gì đâu các ông đeo bám mình hết còn làm ăn gì được, đi đâu cũng kè kè bên cạnh, sợ ai cướp vợ mất. Nhỏ phì cười nghĩ bụng : nó đeo thế là phước, chứ nó xà lơ xà bát, bỏ nằm chỏng trơ, lúc đó có mà chổng mông lên gào. Mẹ họ, đã được chấm mút chút đỉnh rồi mà bắt nhịn có nước tức ói cơm. Có chồng thì bị dằn bị vặt, bị bóp, bị ôm, bị đè, bị chọt mà để nó chạy rông thì húm lẻ húm loi. Ôi, thứ nào phận đàn bà cũng nắm phần thua là cẳng.

    Bất giác nhỏ kê một mạch : sướng hay khổ là tự mình. Chớ lấy chồng được mặt này mất mặt khác. Một mình, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ; có ảnh mình hết tự chủ nữa rồi. Cả ngày mệt bỏ bu mà vừa vào buồng là ảnh lôi huỳnh huỵch. Chưa kịp cởi áo, ảnh đã níu kéo tuột quần. Còn đang co ro thì ảnh đã hất bật ngửa ra bất kể đâu, giường, bàn, tủ,ghế đòi xin một tí. Cả hai lằng nhằng một cục, người tấn kẻ xô, tóc tai rũ rượi, áo xống rớt ùng, chả nắn chả mó, chả khìa chả đẽo. Dòm cái tướng ảnh lủng lẳng một khúc lặc lè, thấy mà kinh, nó tím rịm như gà bị cắt tiết. Mình đạp vung, ảnh đè chặn lên người, mình ú ớ la, ảnh khóa miệng bằng cái hôn ấp úng.

    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 18)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 18) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 18









    Nhỏ nói thao thao bất tuyệt, đến nỗi cô chủ là người đặt câu hỏi cũng đành ngồi ngẩn tò te nghe nhỏ thuyết. Dường như cái sự ẩn ức bị dồn nén lâu năm chưa có dịp vẩy vung ra được nên giờ có trớn, nhỏ nói khiếp đảm. Nhỏ nhớ tới những cú vuốt ve , móc máy, những cái hôn dồn dập, những cú giập tưng bừng mà thấy thèm.

    Hồi này có cụ bên cạnh, thỉnh thoảng cũng được cụ đè ra thơm thiếc, liếm láp, hít ngửi, bú mớm chỗ đây chỗ kia, nhưng làng xàng chỉ có vậy thì còn ra cái đếch gì. Cỡ nhỏ phải là tay thanh niên nào thật khỏe mạnh, thuộc loại “ đêm bảy, ngày ba, vào ra không kể “, họa may mới trị nổi nhỏ, và gãi cho nhỏ hết ngứa.

    Đàn ông đàn ang là câu chuyện nghìn đời không nói hết. Có họ bên cạnh, nhiều khi bực bội đến nơi, mình buồn ngủ bỏ bu, lủy cứ lầm lỳ lôi thốc dậy. Mình mắt nhắm mắt mở, lão cứ lay như lay đổ cột nhà. Mình lử đử lừ đừ thì hắn xốc bê lên, lắc như lắc con vụ. Mình ấm ớ hỏi : gì đó thì nó bảo : cho nhờ một tí.

    Ối chao ôi ! cái một tí của him sao mà dài ớn ợn. Nó vặt, nó kéo, nó lôi, nó nhá, nó phết, nó lăn, thịt da cũng tưa ra, xoài, sầu riêng gì cũng hột văng tóe lóe, nó cạp như chó cạp cứt, nó nút thình thịch như mèo gặm xương, nó vần mình thôi thì đến nơi đến chốn. Nó bắt mình đủ trò đủ chuyện, từ chổng mông đến bật nẩy háng lên, rồi măn măn mó mó, nặn hột nặn hòn, nó quay mình như dế, đảo như đảo miếng thịt thăn.

    Nó trèo, nó với, nó bóp, nó giện, mình muốn điên cái đầu. Nó ì ạch hết vác lại lôi, hết ngồi lại đứng, hết nằm lại bò, hích thùi thụi một hồi lại chuyển sang kiểu này kiểu nọ. Nhỏ rối beng cả lên, chả biết gì với gì, chỉ nghe uỳnh uỳnh như đại liên bắn. Chả nghe kẹt đạn, hóc cò hay bị lép, bị thúi gì hết trơn. Đạn tích trữ ở đâu mà lắm thế, nó bắn vung bắn vít, bắn đến nòng súng nóng rực cả lên, nhỏ rát cả bệ súng phải năn nỉ ỉ ôi, kêu xin hắn xối nước cho nguội trơn bớt, hắn gạt đi mắng nhỏ làm hắn chia trí lơ mất chuyện nạp đạn rỉa tiếp theo.

    Hắn lóp ngóp bò lên, trụt xuống, nắm chắc hai điểm trên, pháo oành nành vào điểm dưới, người nhỏ nhảy xóc hết lên, nhìn cái giường nhăn nheo như vú bà lão. Nhỏ dơ cao hai tay xin hàng, nó chẳng cho, cứ pháo liên tục. Nhỏ há mồm, dãi nhớt ứa ra, nó hăng tiết càng giập tan tành xí quách thân nhỏ.

    Lắm lần nhỏ nghĩ : bỏ mẹ, nó pháo liên chi hồ điệp thế nào nhỡ bệ pháo nhỏ vỡ toác ra thì làm sao. Nó chừng như hiểu nên đít giập mà miệng kêu nheo nhẻo : ở đó mà bà nổ bể, chưa chừng nòng súng của tớ vẹo trước đằng ấy thì có.

    Quả thật vậy, sau khi ngưng bắn, hắn dõng dạc chỉ hô được vậy là lăn kềnh ra, cơm cháo gì ứ xổ hết. Nhỏ nhìn họng súng của hắn, quả thật nó chỉ thun còn một tẹo gớm òm. Nhỏ khích nó : này leo lên mà bắn nữa đi, cho hết số đạn dự trữ. Hắn lơ là chửi nhỏ : mệt bỏ bố, còn đòi bắn với pháo. Ấy đấy, lấy chồng nó bát nháo như thế đấy. Cho nên, chẳng nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến lại thấy tội cho thằng mặt địt. Nó hoang tàng chi địa chứ chơi vợ rất có ngón có nghề. Đàn bà nhẹ dạ, chồng la liếm ở ngoài, vậy chứ nó bò về chỉ cần ỏn ẻn mấy câu là lại nằm dạng chân ra cho nó leo lên bụng. Thế mới đoảng !

    Với nhỏ, cụ dăm thì mười họa cũng được nhỏ đưa vào xiếc. Nhỏ làm cụ bấn xúc xích lên, song tiếc là mẩu xì gà của cụ lắt la lắt lẻo, chẳng ra sao cả. Nhỏ có hướng dẫn giúp cụ mấy lần, cũng nhét được ngọn mía ngắn vào và nhỏ xàng cật lực. Cụ xục xà xục xịch như cỗ xe hỏng nhíp, bíu với tùm lum, nó chà lết một hơi thì cụ kêu ơi ới thé là hết. Nhỏ vừa kịp nghe cái sướng chớm chạm đụng khìa khìa thì đã nghe cụ báo : xong rồi, gọn ơ, khiến nhỏ bị hẫng.

    Cụ có vẻ thương nhỏ nên tâm sự : nhà chị đừng ép lão, mệt thân lão lắm. Để khi nào chị thèm, lão giúp liếm láp và bú thay, nghe người ta dùng miệng mồm, lưỡi cũng chẳng kém gì cái mẩu gân kia đấy. Nhỏ nghe mà sốt ruột : nói như cụ thì trời sinh ra cái gậy thịt để vứt cho chó nhai à.
    Loáng thoáng nghe cô chủ than thở : lấy chồng cũng hay chứ nhỉ, vậy mà nào giờ em đâu có biết. Nhỏ mới sực nhớ ra là đang đi mua quà mừng cụ, nên nhỏ phải vội vàng xin lỗi. Cô chủ một mực : hổng có chi, chị kể nghe rành mạch lắm, đận nào em phải nhờ chị luyện cho một cua để còn biết đường đối phó khi lấy chồng chứ.


    Nhỏ ngồi im, đè lắng sự nôn nao xuống vì nhỏ cảm thấy hai mu đang giật giật liên tục. Cô chủ vô tình vẫn vồn vã hỏi thêm : thế vợ chồng lấy nhau, mục đích chỉ có thế thôi à. Nhỏ hơi lúng túng à nghe, chả lẽ lại quặc vào mặt cô chủ : chứ không có thế thôi, thì còn muốn gì khác. Thế nhưng nhỏ kịp dằn được, nói vớ nói vẩn : còn nhiều thứ khác nữa chứ.
    Cô chủ bám theo hỏi dồn dập : thứ gì nữa chị. Nhỏ quính quáng, lần xần trong đầu. May sao nhỏ vớ được cái ý vừa lóe ra : nếu không ưa dính lẹo nhau thì nằm cạnh nghịch ngợm nhau cũng thú.


    Cô chủ tròn xoe mắt, có vẻ lý thú, nhong nhóng cái mỏ. Nhỏ nghĩ bụng : mụ này đang thèm thì bà cũng gáy cho mày chết. Nhỏ thủng thỉnh bảo : em nghĩ coi, hai đứa lột hết nhau ra, mình nhìn nó, nó nhìn mình, tủm ta tủm tỉm. Nó liếc dọc liếc ngang, mình dò lui dò tới. Nó nhìn vào vú mình, miệng đớp đớp như chó chực cứt thì mình cũng a hèm tấm tắc xoáy mắt vào khúc gân kia.

    Nó xê dịch gần lại ôm mình vào lòng thì mình vờ kêu : hôm nay em mệt. Chẳng mong thằng nào nó tha mình đâu, song đó là cái chước dụ khị cho nó chết dấm chết dúi trong đó. Thế nào nó cũng xin xỏ : cho anh giỡn chút mà. Mình lại véo von : em van rồi, đừng làm khổ em.

    Đố thằng nào bỏ đi cho nổi. Vậy là nó bưng ngay hai vú mình mà đả đớt nói : tẹp wá, chu choa tẹp, tẹp hít xảy. Mình giả vờ lắc như tránh né, quả thực là mình rung cho cặp vú nhảy đùng đùng để cột chưn thằng nhỏ không cho chạy. Nó ôm ôm ấp ấp, hít hít hôn hôn, mình cứ vờ tru tréo lên : đã nói em mệt mà anh cứ quầy quầy cặp vú thì em làm sao thở.

    Mình phải cố giãy giụa để khua động cái củ lẳng của nó uỳnh uỳnh. Chém cha nó cũng bấu lấy mình, gác chân lên để cái dùi cọ vào bắp vế mình mới ổn. Nhỏ thấy cặp mắt cô chủ sáng lên, tay giật thót, xe loạng quạng vẹt sang bên, ý chừng cô phê lời nhỏ nói. Nhỏ phải lưu ý : thôi để về kể itếp, chứ đang lái xe, nói nhăng nói cuội, lỡ lơ đễnh xảy cọ quẹt không vui.
    Nào dè cô chủ rối rít : không sao đâu, em tập trung tư tưởng rồi, tại vội tránh cái vật cản nên xe lắc một chút, chị nói tiếp em nghe đi.


    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 19)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 19) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 19








    Nghe cô chủ háo hức thiệt sự muốn biết rõ những vấn đề “ nhạy cảm “, nhỏ nghĩ cũng chẳng tiếc hay làm eo gì mà không bộc bạch hết cho cô. Thế nên nhỏ thẳng thắn biết đến đâu, giãi bày cặn kẽ đến đó để cô rút kinh nghiệm.

    Nhỏ nói : ối, chuyện vợ chồng may may rủi rủi, biết đâu mà nói chắc rụi cho được. Có điều ai cũng biết lấy nhau là chuyện nhiêu khê, có khi xấc bấc xang bang, đau đầu đau óc, vậy mà ai cũng lăn vô hết ráo, chớ có ai né hoặc trốn đi đâu. Bởi vì thứ gì cũng có 2 mặt đan quyện vào nhau, được mặt này mất mặt khác. May mắn lắm mới có vài người được hưởng cả hai, đó là những người tạm gọi là đẻ bọc điều.

    Nhìn chung thì khổ sướng lẫn lộn. Đói thì sướng sao được, nhưng hai người yêu nhau chết bỏ thì gọi là khổ cũng sai. Lấy tỉ dụ như nhỏ đây nè, cái thằng chết đâm nó dùng lời ngon lẽ ngọt, tán tán tỉnh tỉnh, dụ dỗ kéo lôi, hết sức dè chừng, mà rồi cũng bị sập bẫy.

    Hỏi rằng giờ nhỏ có bực không, chắc là không mà cũng có nữa. Không là vì nhớ những ngày đầu dzìa dzới nhau, ôi thôi lu bù chi xác. Hai đứa đã quên ăn, quên ngủ, đeo cứng nhau một cục, đâm giầm nhau thiếu điều nát nước, chả biết đói, biết khát là gì. Cái thằng sức khỏe như vâm, nó giập nhỏ cú nào cú nấy tan tành ứ cháo, vậy mà vật vừa xong, nó hỏi ớn chưa thì nhỏ hỏi lại ai nào biết ai sợ.

    Nói thiệt hồi đó nó đã hăng mà nhỏ cũng hăng. Hai đứa suốt ngày ở lỗ, chồng lên nhau chí chát. Nó đeo nhỏ, nhỏ quặp nó, nó lè lưỡi, nhỏ cũng thốn rút xương. Hai vú nhỏ đâu có rảnh rang như bây giờ, chèn ơi, nó bóp, nó chà, nó cắn, nó dứt còn hơn mèo tha, chó gặm. Nhiều khi nhỏ tưởng cái vú là thứ chi chi vì lở sứt tùm lum, đau thấy ông bà ông vải.
    Nó thấy nhỏ nhăn nhó, còn chọc quê : đau lắm hả. Nhỏ mắng nó như mắng chó : cái vú mà làm như miếng thịt bò, cắn giựt như vậy biểu không đau sao được. Coi nè, nhỏ chìa cái vú đầy dấu răng của nó ra, nó xuýt xoa kêu : trời ơi, bậy quá. Nhưng rồi nó trút lỗi sang nhỏ : ai biểu bà có cặp vú quá ngon chi cho tui cắn.


    Nhỏ chửi nó : ở đó mà ngon với dở. Mẹ họ, mặt ó đâm mấy cha mà chê vú nào, nói xin lỗi, tui có lấy lọ nghe hay trét cứt vô mấy cha cũng gặm cũng mút. Rồi nhỏ kể tình kể tội nó : bú được rồi, bày đặt chi lại cắn cho sứt da trầy thịt ra, bộ có nhỏ máu mới ngon sao chớ.

    Chẳng hiểu sao, cô chủ cắt ngang ý nhỏ, xọt miệng vô hỏi : em nghe nói đàn ông bú nút vú làm mình nhột lắm mà sao chị chịu được giỏi vậy. Nhỏ hơi nực, song cũng ôn tồn trả lời cho cô nghe : em nói rất đúng, vì trời sanh mọi dây thần kinh đều qui về nơi đầu vú tất cả, nên đừng nói là bú nút, lần đầu đàn ông họ đụng sơ vô mình cũng nhột dữ dằn. Phương chi là mười cha thì hết chục dư (12) đã đụng là mò mò, xoa xít, bóp nắn, cha mẹ ơi, nó mới thốn làm sao. Chả còn xoe xoe cái núm, thú thiệt nhỏ muốn đạp một cái vô cu thằng chả cho nó hết xí xa xí xọn. Ấy nhưng một hai lần quen đi, nó để tay yên mình còn thấy chờn vờn nín thở, chỉ muốn nó măn đại măn đến cho mình sướng lên liền.

    Nhỏ thấy cô chủ rùng mình, e bộ cổ tưởng tượng đang bị mò vú có thể. Nhỏ bèn lả lướt bồi vô : chính mình gạ đàn ông chớ mấy chả còn bẽn lẽn đâu đã dám sỗ sàng ngậm nút ngay. Nhỏ bị chả măn đầu vú thốn quá nên phải rít róng kêu lên, tựa như cha bị đau lậu, đái rặn è è mà nước hổng ra. Nhỏ nài nỉ : anh xe núm vú làm tui chịu hết nổi, anh ghé miệng vô ngậm bặp và nút dùm tui mấy cái đi.

    Cái thằng bóp vú thì hăm hở mà biểu ngậm nút thì mại hơi. Nhỏ phải lật áo ra, trật luôn cái áo nịt lên, thằng chả nhìn xoáy vô cái đầu vú lăn răn, ứ hừ mãi mới thè lưỡi ra rà rà mới tức. Nhỏ cáu hét lên : tui biểu bú nút chớ có biểu quét sơn gì đâu mà tha tha. Chả phân bua mới dễ giận : làm gì cũng phải lớp lang chớ. Bà ngó coi hai bầu vú nó lì lì, biểu tui ngậm đại vô để nó khô queo trong họng sao. Phải tha chút keo cho nó láng lẫy, trơn tru rồi nút mới có căn.

    Nhỏ nghe cũng có lý, thằng chả một tay vê, miệng há lớn gặm phập liền. Chu choa sao nghe ngon ớn ợn, cái đầu vú bị cái lưỡi hắn quyện tròn, nhằn nhằn và nút nghe chóc chóc thiệt đã. Nhỏ thấy cô chủ buông một tay chặn lấy ngực như đè cơn rạo rực xuống. Nhỏ hỏi nhóng : nghe kể bắt sướng ngang hả. Cô chủ gật đầu xác nhận.

    Nhỏ cà rà kể thêm : mình cho chả ngậm vú là y như chả tìm cách đòi thứ khác liền. Ai đời mình nhức cái đầu vú muốn ngất ngư, chả còn lòn xòn thọc tay vô quần nữa chớ. Chả luồn lách, như thằn lằn, con nhông, cắc kè gì đào cát, mấy ngón tay khìu khìu, nghe rõ chui qua quần ngoài, xỏn vô quần trong và mò mò vô mớ lông lạo xạo.

    Nhỏ đang sướng từ từ thì hay đâu mấy ngón tay thổ tả đó đã măn được hai cái mu. Nào chả có để yên mà như vạch lá tìm sâu, vạch lông tìm lỗ vậy. Nhỏ sướng rần rần, tim phổi gì bay bổng lên và dập dồn xẹp xuống. Nhỏ quơ quơ hai tay muốn kéo mấy ngón mất dạy đó ra, nhưng khốn nỗi chưa kịp thì đã nghe có ngón chui tọt vào cái lỗ.

    Nhỏ nóng hết người, hai chân lìa khìa không vững. Nhỏ nghe chả chỉ vẽ : đu lấy cổ tui mà nhắc bớt một giò lên, quặp vô bắp vế tui giữ cho chắc. Nhỏ đâu còn sáng suốt gì để phản kháng nên răm rắp làm theo. Nhỏ đu chả như con đeo mẹ, cái chưn xật xừ, cà nhún cà nhắc, chả đâm ngón tay vô ra và cà miết lí lắc. Nhỏ cứng người, áp sát vô dính lẹo đánh đu. Chả khen : coi bộ sướng dữ và nghiến răng ngoáy ục ục làm nhỏ thở hổng kịp.

    Cô chủ thở dài từng hồi, miệng tróc tróc như gọi chó. Hai tay cô đè mạnh xuống tay lái, bất đồ đụng cái còi xe kêu toáng lên, cô cũng hổng nhớ đường cất tay ra nên kèn kêu không dứt. Nhỏ phải chỉ : nhấc tay ra để cảnh sát phạt chết. Bấy giờ mới nghe cô chủ : ouff ! ghê quá, sao mà dã man dữ vậy.

    Nhỏ cười hích hích : đó là chiện thường. Bởi đâu phải thằng nào cũng trư mà ngừng tại đó đâu cô. Nó ngoáy, nó móc, mình càng kêu nó càng khoái, nó móc muốn lòi kèn, muốn rớt hột, mình có giúi vô thì hắn cũng hổng tha. Hắn móc tới chừng mình kêu cha kêu mẹ và phải hét rinh lên : sướng quá, nứng quá mới thấy hắn bặm môi trợn mắt, bụm nguyên con mà lắc như lắc bầu cua, hột chạy nghe rổn rổn.

    Cô chủ phải la : tốp, tốp, chị tốp ngang đó dùm, chớ em xón bậy ra quần rồi. Thiệt vậy, ngó mặt cô đừ câm, nhỏ mới biết cô đang cực kỳ sướng. Nhỏ phải nhỏ nhẹ bảo : kiếm chỗ nào ghé vô, lấy giấy lau đi, chớ để nó ám tanh rình, chịu gì nổi. Cô chủ ì ạch như bình điện hết hơi, lái ngặt ngoẹo mới xìa vô cái đường tránh kế bên.

    Nhỏ thấy cô thản nhiên thọc tay vào quần lau rột rột. Thương biết mấy mà cũng giả vờ hỏi : còn muốn nghe nữa hay ngưng. Cô chủ thở khào khào : em mệt hung rồi, chị để qua bữa khác, kể tiếp.

    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Đi Ở Vú (Phần 20) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong

    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 20







    Cuối cùng rồi những điều ấp úng, rào trước đón sau cũng được cô chủ nói hết ra với nhỏ. Thực ra, việc rủ nhỏ đi mua quà mừng sinh nhật cụ chỉ là cái cớ để chị em gặp riêng tư nhau thôi, chứ mục đích là cụ muốn nhờ cô chủ hỏi xem nhỏ có bằng lòng nhận làm hầu thiếp cho cụ không.

    Nhỏ nghĩ bụng bắt tức cười, đàn ông có những việc nhiêu khê quá đáng, già xọm rồi, có chút việc hỏi lấy làm vợ cũng không tự ý làm được, phải nhờ vả đến con cái. Nhưng cô chủ rất mực bênh vực bố : thày em trước nay chả biết tán gái bao giờ, lấy mẹ em là cũng do gia đình sắp đặt, về ăn ở với nhau lâu dần mới quen đi.

    Nhỏ tủm tỉm cười, cô chủ ngăn lại hỏi cho ra lẽ. Nhỏ định kể lể các việc cụ làm tẩn mẩn như ma xó với nhỏ, nhưng nghĩ sao lại nói trệch đi : tưởng gì, có thế mà cũng bày dềnh dang mất thì giờ.

    Nhỏ nhớ lại hết những lần cụ nghịch ngợm nhỏ. Mặt cụ thuỗn ra trông vô cùng thiểu não. Nhỏ giả vờ không chịu, không cho, cụ hạ giọng nỉ non van nài đến giỏi. Miệng cụ tru ra, tay cụ loèo khoèo, cụ da diết nói : giời ơi ! ta còn sống được bao lăm nữa mà em hành ta dữ thế. Em không thương ta tẹo nào sao. Em xem tay chân lẩn thẩn dần, sờ soạng đâu cũng trở thành chậm chạp, vậy mà em còn làm khó làm khăn.

    Nhỏ tội quá đi chứ, nhìn miệng cụ đớp gió, nhỏ chỉ muốn tốc lột áo ra cho cụ ngậm vú cho rồi, nhưng nhỏ lại thích đùa thêm tẹo nữa. Nhỏ trả lời : em có thương mới dè dặt cản ngăn, cốt giữ cụ đừng hồi hộp có hại cho sức khỏe. Mỗi tuần cụ chỉ nên nghịch em một hai lần thôi, còn để sức mà nghỉ. Chứ nào em có tiếc gì.

    Cụ trả lời lấy đến lấy để : nhà chị nói tầm phào. Sách vở người ta nói già cả mà được hả hê, muốn gì có nấy, phủ phê sẽ lợi vô cùng. Nhờ đó, đầu óc thảnh thơi mới thấy tuổi thọ kéo dài, nhà chị nói ngược lại là không trúng đâu cả.

    Thế rồi đà đưa qua lại, nhỏ cũng phải vạch áo đưa vú cho cụ. Nhỏ vờ nói dỗi : này đây, táp mút gì thì làm ngay đi. Vậy mà cụ cóc giận nhỏ, trái lại nhìn thấy hai bầu vú nhỏ căng phồng, mắt cụ mở tròn xoe và hít hà sung sướng.

    Cụ bợ hai tay vào hai vú, nhún nựng tưng tưng, răng xiết lên rả rích. Cụ xòe rộng bàn tay vo lên quầng bầu vú làm nhỏ lào khào như bị chạm điện. Cụ thử trọng lượng tựa người cân đo đong đếm khối vàng, rít ra rít róng tấm tắc như trẻ được mẹ cho ngậm vú. Cụ ấp mũi vào hít, thơm lấy thơm để vào cái núm vú màu nâu non và khen tới tấp : cha mẹ mày, làm tao bấn xúc xích lên đây này.

    Vậy là cụ hôn, cụ ịn, cụ xàng qua xàng lại, mũi cụ quẹt lều phều lên vú nhỏ, nó nhợn nhợn như bị que chọc liền liền. Nhỏ bỗng dưng vít đầu cụ xuống để giữ cho mặt cụ dính vào vú nhỏ, cụ thè ngay lưỡi ra liếm láp đến hay. Đầu vú nhỏ như bị chiếc đũa thần bà tiên chấm phải, chúng vểnh lên nhao nhác nhìn. Cụ liếm qua loa và chả cần ý kiến ý càng gì của nhỏ, cụ ngậm ngayt bú tì tì. Nhỏ chỉ muốn phát cho cụ một cái, ấy thế mà lại cúi xuống hôn chụt cụ mới chết.

    Cụ nũng nịu bú mút mà miệng rên nhỏ nhỏ, tay lại vê đầu vú khác làm nhỏ điếng hồn. Cụ nằm ngửa, còn nhỏ hơi nghiêng người, lâu thấy mỏi chứ ít à. Cụ bú rất lâu, đầu vú nào cũng kênh xểnh lên như quả nhót, quả xơ ri. Cụ khen tấm tắc : cha con đẻ mẹ nó, sao mà nó làm tớ ham đếch chịu được.

    Cụ bú một hồi, thấy nhỏ xục xà xục xịch, nhấp nhổm nhiều lần, vậy là cái bàn tay đang về núm vú được cụ dùng thọt vô lưng quần nhỏ mằn mằn khó chịu. Bữa đó, nhỏ mặc cái sịp, cụ la toáng lên : ta đã dặn không lót liếc gì hết, sao lại cãi ta, lằng nhằng mất cả hứng.

    Nhỏ cũng chớm lên cơn nên phải vội vàng co tay tụt tất tật để cụ nguôi giận. Cụ vẫn bú, mặt vẫn cau có mà tay nhanh đáo nhanh để, dứ dứ đẩy nhỏ dạng đùi ra. Chưa thấy ai ranh mãnh như cụ, miệng bú mà tay chọc đâu trúng đó. Nhỏ thuộc hạng bén nhạy, ai vừa đụng vào là nước muốn trào liền, nhưng cụ còn bén nhạy hơn chạm vào là y như ngón tay lọt đúng lỗ.

    Cụ vờn nhỏ giống mèo vờn chuột, làm cho bim nhỏ nhộn nhạo lên hết trơn. Ngón tay cụ ấn sâu vào rồi khoắng ùng khoắng oàng, khoắng đến cặn bã gì cũng bắn tung bắn tóe ra. Cụ úm nguyên một nạm và lắc triền miên, lắc đến nỗi nhỏ vặt vẹo chực ngã.

    Bấy giờ cụ mới nhả vú ra, hét nhỏ ngồi dạng chân cho cụ bú. Giời ạ, miệng mồm cụ dẻo ơi là dẻo, nó như cái mõm chuột chù rúc rỉa cái hoa của nhỏ muốn rụng tả tơi. Nhỏ sướng quá kêu ông ổng : con nứng quá, con nứng quá, cha mẹ ơi !

    Cụ điên tiết lên nên nút liên tục và cắn vào một bên mu lôi giựt đùng đùng. Cái sướng âm ỉ tỏa đầy khắp bim làm nhỏ giãy đùng đùng vì không chịu nổi. Nhỏ hét cụ : giúi mõm vào nút cái cục nhảy cầng cẫng hộ đi, nó cấn quá, cắn mạnh cũng được mà giật đứt phăng đi cũng xong.

    Cụ đang hì hục bú nút, cũng cố phều phào nói : đồ điên, tớ mà cắn rớt bố nó thì bận sau lấy gì để bú. Phải giữ nó đó, chỉ bú chụt chụt thôi. Nhỏ tức quá, lúng túng ngồi lấy tấn và dí hết cái nhụy choèn nhoẹt lên mồm cụ mà xẩy xàng như xẩy thóc, xẩy hạt. Nhỏ nghe cụ hào hển nút băng băng, lách chách lẫn tiếng mở nhớt gì dây choe choét.

    Nhỏ bực lắm rồi nên chả đợi cụ ưng, nhỏ tụt quần cụ ra, vớ ngay khúc gậy giữ lấy thế. Cụ bú nhỏ thì nhỏ phải bíu chắc lấy để giữ không bị lật gọng. Cụ hành nhỏ không ngừng, nhỏ lật bật muốn đổ. Sau nhỏ phải há miệng ngậm lấy khúc gậy để đừng hét oang oang vì nứng. Nhỏ cũng mút dái cụ, mút tụt tụt chớ sao. Cụ ưỡn ẹo cứng người, nhỏ tuốt vào tuốt ra lình phình và lâu lâu lại kìm chặt trong mồm hít sâu vô một đợt.

    Cụ ấm ới kêu : nhà chị mút mạnh đi, tớ thích đấy. Nhỏ dồn sức vào bàn tay đẩy khúc gậy vào sâu trong miệng và nút từng từng. Cụ oằn người lên, cố giúi người cho nhỏ nút bặp sâu thêm. Nhỏ vừa bú vừa vần khúc gậy đến tưa nhão ra và cắn nhè nhẹ vào đầu nấm khiến cụ phải giãy lên đành đạch mới vơi.

    Đấy cụ nghịch nhỏ như thế mà lại phải cậy nhờ con nói hộ cái tâm sự lòng thòng của cụ thì có chết cười không ? Tuy vậy nhỏ ỡm ờ bảo : thì biết thế đã, vội gì, thời gian còn dài, gấp gáp chi cho khổ. Cô chủ lại nghĩ nhỏ doãi ra, nên hết lời ca cho bố : chị thương em, các cụ giờ như ngọn đèn phất phơ trước gió, biết còn mất lúc nào, chị hãy ban cho thày em một thời gian sống thoải mái để lỡ thày em có đi, em cũng đỡ ân hận. Em biết chị còn trẻ, xểnh ra khối anh thèm thuồng, nhưng chị thương hộ cụ em và nhất là tội cho em.

    Nhỏ mừng chứ, nhưng cứ phải từ tốn, a vào ngay e lại bị phê phán hám tiền. Nhỏ đâu ngờ lại có ngày nhỏ được gặp may lớn vậy.

    Thế là nhỏ thành thiếp của cụ, công việc thảnh thơi, chỉ hơi cực lúc cụ nổi cơn bất tử. Nhưng ngẫm ra nào nhỏ có kém gì, lắm khi cơn nứng ùn ùn kéo đến, ừ thì không có ai làm cho nhỏ quíu tay chân thì miệng mồm cụ cũng giúp nhỏ giải quyết tí ti cái sự dồn nén lâu ngày thiếu gặm.
    Từ đó, nhỏ hết là chị em với cô chủ mà đã nghe cô gọi nhỏ bằng tiếng “ mợ “ ngọt ngay !

    Hết

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 2 FirstFirst 12

Tags for this Thread