CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Results 1 to 10 of 20

Hybrid View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,328

    Default Đi Ở Vú (20 Tập) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 1


    Mười chín tuổi, theo chưn nhỏ bạn rủ lên thành phố đi làm. Đứng một chưn chạy bàn cà phê cho một ông chủ nhỏ. Được dặn ai hỏi nói là đang học lớp 12, nghèo quá phải đi làm kiếm tiền thêm. Nhột vì mới học cỡ lớp 6 thì nghỉ chớ nhiêu, nói láo dựng chuyện, ốt dột.

    Có một cha chạng vạng nào cũng vô quán. Nhứt định chờ gặp bằng được nhỏ mới kêu cái xây chừng nóng. Nhỏ bạn nói lẫy : coi bộ chả si mày rồi a, nhỏ. Cha nội đàng hoàng rất mực, hổng xàng ràng quơ tay đụng chưn gì hết trơn. Chỉ khề khà ngồi uống, ngó trời ngó đất. Người hổng hề hút thuốc, hổng hề tán phét, hổng hề chọc ghẹo, vỗ mông, sờ ngực đứa nào hết.

    Tụi này được chủ dặn : bay phải bận cho thoáng mát mới làm được ở đây, có nhiêu bày hết ra, đi cà nhỏng cà nhẻng cho khách mết. Sắp nhỏ lùn choẹt, vậy mà dện đôi guốc cao gót vô thấy lớn bộn. Bận cái xì làng nhàng, đeo cái xú rộng rinh, đi cà xinh cà xang một rổ đây ví với mông.
    Có đứa vú chẳng lớn, tay chủ mò bóp xịt xịt biểu : để tao nặn cho nó nở ra, chớ mày có chút nị, đứa nào chịu bóp, bỏ quán đi, đói cả lũ. Con nhỏ hơn một chút vì hồi dưới quê trốn má đi chơi, thằng tửng bồ măn riết, vú thây lây một cục. Bởi vậy nên lấy le và được chủ cưng, khách chú ý.

    Xàng ràng đâu chừng dăm bữa nửa tháng, cha khách ngồi đồng bắt đầu hỏi chuyện. Thực thà kể từ đầu tới đuôi, chả chép miệng than; sao mà cực dữ dzậy. Tối nào chả cũng chờ tới khi quán đóng cửa, lững thững dắt cái xe đạp đi sát bên gạ : em ở đâu, lên anh chở đi.

    Con nhỏ nhõng nhẽo làm cao, cóc chịu, vậy mà chả lẽo đẽo đi theo như đeo mẹ. Phải la : theo chi cho người ta đồn rum là tui có tình ý hổng biết. Chả nhừa nhựa : mình chung đường cùng đi một đoạn có sao. Dóc, cha nội dóc tổ.

    Vậy rồi cũng leo lên cái boọc ba ga của chả mới lạ. Chả chở lòng vòng, nói còn sớm, mình dzìa chi, đi hóng mát chút. Xe chả từ đời cố hỉ, đạp nghe kẽo kẹt như xe bò, nhỏ khen : xe có nhạc nghe dzui. Chả bị kê giải thích : ui, wên, nói châm mỡ hoài mà có chút đó cũng hổng nhớ. Để mai…

    Mấy trăm lần để mai, tới khi dzìa sống chung dí chả rồi mà cái xe cũng còn kêu cọt kẹt. Hỏi gặn : nghèo mạt rệp, bày đặt thương làm chi cho khổ thân. Chả ca có dây có nhợ : tại thương biết sao giờ. Bởi thương nên mới “ tam tứ sông cũng lội, chin mười đèo cũng leo “. Xạo có căn, nhưng nghe cha nói “ xương wá “, nhín hết nổi.

    Mỗi lần đi bán dzìa tắm cái ào, chả chun theo đòi tắm dzới. La tá hỏa, hắt nước đuổi ra. Chả lỳ lợm, ôm chặt cứng mới chết. Hết còn bộ mặt hiền lành, chả bốc hốt lia cặp vú làm nhỏ muốn thở đứt hơi. Chả rên hừ hừ : để anh xương, để anh xương.

    Cha mò, chả mằn, con nhỏ tê rân, chả đút con thằn lằn vô chai hồi nào hổng biết. Chừng nghe nó quậy đùi đụi ở trỏng thì thấy hai đứa dính nhau một cục. Cha đè xển con nhỏ vô tường, tay khùng khùng bóp hai vú, háng nắc chí chát nghe kinh.

    Dĩ nhiên con nhỏ kháng cự, nhưng tới lúc chả đâm cùi cụi, con nhỏ quíu, đeo đu lên chả, nghe chả thở hào hển dọng đùng đùng, lưỡi thè một khúc, con nhỏ kiễng chưn đứng êm rơ. Chả tấn con nhỏ muốn trầy lưng, loạng quạng xách một giò con nhỏ lên mà nắc phịch phịch.

    Con nhỏ nổ đom đóm mắt, sao chả mạnh dữ tợn, song phải nói nhỏ sướng, sướng quá đi chớ. Lần đâu ăn cùi bắp mới biết cái gọi là sướng cành hông nó bự chừng nào. Nhỏ đeo lấy cổ gã, hối đâm nát như tương vô, chả như được cho nước, trợn mày trợn mắt lên giập xả cảng.

    Con nhỏ bị đâm tóe máu thực sự. Chả hung hung hổ hổ mà chừng rút ra coi mặt ệt dại đi. Chả xuội lơ đứng buông thõng hai tay, cái lõi bắp còn ngúc nga ngúc ngắc, thấy tục. Con nhỏ quét một vệt dưới đì, thấy hồng hồng phát hoảng la túa lua : chết cha, anh làm em chảy máu rồi. Chả cũng hốt hoảng theo : chèn ơi, sao em hổng nói trước, anh tưởng em bán ở đó thằng chủ nó lụm em trước rồi, chớ có đâu lạ dzị.

    Vậy là hai đứa thành vợ thành chồng rất mau. Từ đó hắn là người đưa kẻ đón của nhỏ. Hắn kè kè sợ ai hốt nhỏ đi mất. Làm mệt ứ hơi, dzìa chưa gì gạ đòi cho chả chơi một cái, sốt cả ruột. Chả bạ đâu làm cũng được, nơi mặt bàn, chỗ chiếc ghế hay ngay phía sau cửa, có khi còn mở toang hắn cũng lôi kéo tuột áo, tuột quần chơi bằng được.

    Con nhỏ la chí chóe, chả tỉnh bơ, quần áo bèo nhèo bẻo nhẻo, vú mớm gì xô lệch hết trơn và khe hổng lúc nào ráo nước. Chả chơi đủ kiểu, từ cõng ếch sang sông tới mò cua bắt ốc, có lúc chả bắt nhỏ đánh đu như vượn bồng con, có khi nhỏ phải xìa mông cho hắn chơi nhủi tới. Làm được thì hắn tươi rói, bị cản thì mặt bí xị phát rầu.

    Hắn chơi được, dzụ hoài. Nhỏ được gặm bắp cũng thèm nên a tòng theo mới đọa. Chơi nhau hà rền nên cái chuyện bụng phễnh lên là việc đương nhiên. Nhỏ mới nói : anh ơi, sao tháng này hổng thấy gì hết, chả chưng hửng quẹo đeo. Đang lồm cồm trên bụng nhỏ, chả tuột liền cái rột, hỏi dáo dác : thiệt hôn. Đú họ, ngó chả dị hợm hết biết. Mới trước đó cây bắp của chả xang bang một khúc, đút vô quậy quậy tưng bừng, giờ rút ra như quả chuối xanh bị phạt ngang, teo còn một lóng ngắn ngủn.
    Nhỏ vỡ lẽ liền. Đúng là chả sợ. Nhỏ ầu ơ hỏi : anh tính sao ? Cha làm bộ gãi đầu gãi tai : ờ ờ để cưới chớ. Nhỏ muốn chửi : cưới cái lồn, bụng một trống còn cưới với hỏi con cặc gì nữa. Hắn nín khe, lảng lảng bỏ đi.

    Chả dzụ nhỏ để anh dzìa quê kêu ông bà già lên lo. Chả quất ngựa lặn mất, để con nhỏ ôm cái trống lình phình, chủ quán cho nghỉ việc, chớ bụng bầu thì ma nào còn mò tới quán rờ rẫm nữa. Nhỏ bạn một lần, nhiều lần xui nhỏ nạo quăng, nhỏ hẹn tới hẹn lui đánh tháo.

    Tội nghiệp nhỏ bạn than rân : bà hại tui, khi không dính vô đưa bà lên chi để giờ phải nuôi báo cô bà, mệt quá. Nhỏ hứa : biết mà, để sanh rồi đi làm trả ơn. Nhỏ nằm nhà, bạn ki cóp đi làm một thân nuôi tới ba cái miệng. Nhiều lúc nằm đau ê ẩm mà hổng dám than, sợ bạn buồn vì nó đâu có sướng gì mà quấy quá nữa.

    Khi lên cơn đau bụng, nhỏ bạn đưa tới Từ Dũ nằm thí. Thằng cún ra đời, cha nó bất nhơn mất tăm, báo hại bạn phải lạch xạch chạy đi chạy lại lo từng chút. Mới đẻ xong phải gặm khúc bánh mì le te ba miếng thịt với xì dầu, nhai hổng kham mà cũng trợn trạo nuốt cho bạn vui.

    Cũng may trời đất thương, lấy thứ này lại ban cho thứ khác. Ăn nào có béo bổ gì vậy mà nhỏ tròn quay, bóng lưỡng, hai vú một dề, sữa căng trơn mướt. Thằng tửng bú bắt sặc mà sữa vẫn tuôn đều đều. Ba hồi thấy cái miệng nó táp táp, sao nhớ thằng tía nó hết sức. Cạp vú như chó mà thấy nhỏ đâu cũng năn nỉ ỉ ôi : cho anh ngậm chút coi. Đưa cái vú ra, chả tống đầy một họng, nôn ọe hà rầm. Nhỏ than : ham cũng từ từ để mắc nghẹn làm sao. Chả lấy lòng : tại cặp dzú em bự vá, anh ngậm hổng hết nên sặc.
    Có hồi gặp chả quì hai tay bưng vú nút lạch bạch, nhỏ quặn cả người vì sướng lăn tăn. Cha úp mặt quậy ầm ầm rồi bất đồ lòn tay vô măn con chim nhỏ. Nhỏ la lối, chả lình xình nói : anh giữ để nó bay mẹ đi thì lấy cóc gì mà đút nút. Nhỏ cười khè khè.

    Bây giờ chả đi mất biệt, thằng tửng táp vú nhỏ chẳng khác thằng tía bất nhơn. Nhỏ giận mà cũng phải công nhận chả có nghề tận mạng, chả nắc nhỏ muốn phành lìn mà cơn sướng bổng bay lảng vảng quanh co. Nhỏ bét hết chưn ra cho chả giã mà vẫn không dứt được cục nợ cào cấu trong người.

    Giả như chả đừng ăn lường chơi quịt thì lâu lâu có chả úm, nhỏ cũng sướng bim chớ sao.

    (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2)




    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!






































    Last edited by Congtu; 05-21-2010 at 02:06 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #2
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,328

    Default Đi Ở Vú (Phần 2) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 2







    20 tuổi, ôm cục nợ đời trong tay, không dưng thành thân tầm gởi sống nhờ nơi bạn, nhiều khi thấy bực trong lòng. Nhỏ muốn trách ông cao xanh sao nỡ bày chi trò thử thách ác nghiệt cho nhỏ, song ngẫm lại tại mình một phần chớ bỗng không ai nhét bậy được vô hũ mắm mình đâu. Cũng may giờ chỉ lo nuôi thân và nuôi nhóc, chớ nếu còn bà già hay ông via, chẳng những bị gõ u đầu mà còn biết lấy gì trả ơn báo hiếu đây.

    20 tuổi, người tròn trịa, dáng phổng phao, cái tuổi đang kiếm ra tiền, ra gạo mà đành phó thác hết cho bạn lo dùm, nhục chi là nhục. Thằng cún lại ham hố dữ (giống thằng cha nó y boong), đói thì hớp tớp như ma xó, hửi thấy hơi vú mẹ là lính quính bặp lia. Chưa kịp đưa đầu vú vô miệng đã thấy nó mút mát hệt thằng cha nó. Nó bú, nó vặt, lại còn bày đặt măn măn mò mò, sao mà nòi “ cha nào con nấy “ hổng biết.

    Nó đớp quầy đớp quạ làm cái vú bèo nhéo, bóp xịt xịt sữa bắn tia làm ướt hết mặt nó. Chừng nhả ra, cái vú méo mó hết trơn, thì có khác gì tía nó ngày trước. Vú vợ mà làm như ba lông, bong bóng, đá, hứng, đội đầu, thảy qua lưng, vòng qua ngực, đè bầy hầy, núm niếc gì cong vẹo thấy ghê. Có mắng, chả cũng trơ ra cười còn chọc quê : vậy mới đã.

    Đàn ông như cây gậy người mù, chọc lia chọc lịa, may rủi biết đâu. Trời lại sanh đàn bà hàng trăm lỗ, gậy xỉa xỉa vô, sập trúng là quậy tưng bừng. Đàn ông có sức nhưng dễ đâu đè mà được, ờ thì nó đưa gậy mon men dứ chọc, song nếu con nữ cột chặt mẹ lưng quần hàng chục nút thì sức mấy nó cũng chịu thua. Đằng này nghe nó ỏn ẻn nỉ non, xin xin xỏ xỏ, hứa hẹn lung tung thì mủi lòng nên có khi còn xúi dại nó lấy dao cắt đại lưng quần mau thấy cho rồi, bởi, mới xòn ra một cục. Chừng đó lo ngồi trách ông thiên.

    Hồi nào bạn về cười cười nói nói còn đỡ, chớ mặt bí xị là rồi. Chỉ nghe bạn than : hồi này mua vắng khách là tim muốn thót ra ngoài. Ngồi thờ ơ ngắm đôi guốc cao lền khên, cái xì, cái xú phất phơ trên dây, buồn tủi đủ chuyện. Giờ này mà còn được đi làm, cỡ “ gái một con trông mòn con mắt “ thằng nào chẳng hám. Muốn rờ cho rờ, muốn nắn cho nắn, muốn hít tới luôn, muốn bẹo mông ô kê tuốt, miễn là “ bo “ thiệt hậu.

    Xừ muốn tự tay nhét tiền vô kẽ vú, chịu liền. Đòi hé ra nhét cho dễ hả, bạch luôn, được chưa ? Chỉ sợ nhìn cái quầng đỏ choét, bự như cái bánh tôm chiên, mỡ dầu bóng lưỡng, cha ngả lăn đùng, trúng gió thiệt thân. Cứng cựa hơn đòi tặng “ bo “ nơi xịp. Có gì đâu, bậu, tới luôn. Nè đủ thọt tay vô chưa hay còn chê hẹp. Để nẫu nới sợi dây bên hông cho bậu dễ dòm. Đó đầy đủ “ he “ hiếc, sầu riêng múi nào múi nấy ngọt cơm, dầy cui, gặm cũng sướng mà tha cũng ngọt. Ăn đi, nhậu đi, đưa chút tiền nuôi cục nợ coi.

    Cái thời oanh liệt đó hết rồi. Sao hồi đó nhỏ ngu vậy. Thằng cha chủ củ ngoẻo, cù ngoèo gạ lấy hắn đi, hắn nuôi. Tại thấy nó cô hồn, mới vô xin làm đã đòi khám vú, coi thiệt hay giả, nên nhợn. Mẹ họ, vô quán rồi, mới biết, có con vú mớm thẳng băng, đú họ, giận cành hông, nên chê hổng muốn thành bà chủ.

    Đáng đời, giờ còn than thở nỗi gì. Đứng bán quán vậy chớ lương nào có mấy. Chủ trả tượng trưng, còn phải trổ tài tự xoay sở. Phải ngon, phải khéo cù khách, uống chưa vơi lại tiếp châm thêm, mời thứ này thử thứ khác. Hei đã qua Bud, hết Bud qua Cô Rô, hết Cô Rô qua Mill, Saigon, 333 cổ đỏ cổ trắng, nếu thấy khách xộp thì xìa qua mời uýt ki, cỏ nhác. Càng nhiều ly, nhiều đầu chai, càng được hưởng phần trăm.

    Khách có đòi uống chung, uống chia, uống dùm cũng nhận (một là chả say muốn bán cái qua, hoặc là chả đừ rồi muốn tạm dừng nghỉ thở). Xá gì chút chuếnh choáng, ngồi mẹ luôn lên đùi cho chả mằn cho khoái. Chả bóp kèn, mình uống tỉnh queo, chả kéo cái xú hít vô dzú, kệ, trong quán ai cũng như ai, có chi mắc cỡ.

    Cha bụm cái dzú, chả thọt vô xì, đơ zơn mát tưa đi nhỏ. Chấp chi mấy bậu “ con cháu Ngọc Hoàng “, nó say nó khéo ỡm ờ, nó măn, nó bóp, nó rờ, đã sao ! Mẹ họ, lúc đó mình có tráo thử dổm, thứ giả, tính theo giá thứ thiệt, chính nó cũng quắc cần câu, còn biết đâu chân, giả. Anh chủ tủm tỉm cười, hổng phải cười vì bàn tay năm ngón của khách rong chơi tầm bậy mà cười khen ngầm con nhỏ hay quá là hay.

    Khuya, khách đứng nhẹ tênh vì hầu bao móc ra chi trả tiệc hết còn đâu mà nặng. Nhỏ muốn làm một chầu trọn vẹn thì nhỏ nhẻ hỏi : anh có cần em đưa dzìa hôn. Cha nào say mà hổng muốn gái. Đi với mấy khựa đỡ mệt vô cùng. Về nhà, giở trò ranh, đưa anh đi tắm, vọc cho ánh ói nhựa ói cơm, sau đó có gạ anh cỡi ngựa đua, anh cùng xùi bọt mép đòi “ cơm hè “, chớ leo gì nổi.

    Thôi thì phúc đức để lại cho con cháu nhờ, nhỏ khều : gặm đỡ cái ti ngủ ngoan đi, em thức canh cho, hổng lo con nào vô lắt giái, hết súng ống. Vừa được ăn, được nhậu, được tiền là vừa được khen điệu đà, quá tốt còn đòi gì nữa.

    Lúc này ngồi nghĩ lan man mà nhỏ khẳm sầu. Thằng bất nhơn nó trốn biệt, chớ nó lọ mọ bò về, kêu cửa chắc nhỏ cũng mở cho nó vô. Gì chớ đang buồn tàn thu mà có nó vô ôm ấp cũng đỡ, chẳng hơn nằm không cho gián hửi khan chiếc bánh bèo. Lâu nhịn cũng nhớ, cũng thèm, cũng khát khao, mong đợi chớ. Phương chi tuy thằng mặt địt nó chơi dơ, nhưng đường xài gái của nó rất ngon.

    Nó bề cú nào cũng rất ư là hay ho, nhàu nhuyễn. Nó chơi tàn trời, thấu tận mây xanh, cái dùi của nó ủi la ủi lết, lâu lâu lại biến thành cây gắp, nó mổ lia mổ lịa ở trong, nói thiệt, nhỏ run tận cùng ngõ ngách. Thằng cố nội hổng để ngỏ bất cứ thứ gì, miệng tay, tay miệng, cán dù, cù néo, hắn xài quạu một khi. Tay mò tay móc, miệng ngậm, dùi đâm, cha mẹ ơi, cái gì cái nấy đều bị chả thôi miên cứng đơ, giãy phành phạch.

    Nào chả hích mau đánh lẹ rồi rút cho cam. Chả cù cưa cú cứa, mau cũng nửa giờ, còn không phải gần tiếng là cái chắc. Mẹ họ, chơi gì lâu lắc, sặc gạch, lòi nhưn, lòi nhụy mà chả còn xoành xoạch nắc rân. Chả gác cái chưn, chả đè cái cẳng, chả giập cái mông, chả nhằn cái dzú, ui chu choa, nó tức, nó rêm, nó nổi bọt, nó ụa tùm lum. Chả cắc cớ còn hỏi : đã chớ hả ! Hồi đó, sao nhỏ ngu tệ ! Chả hỏi là đáp, y như mẹ hát con khen : biết mà còn hỏi. Chả cười khè khè : biết thì biết, nhưng vẫn ưa hỏi, được hôn.

    Bởi chả cà lấc vậy giờ nhỏ mới thấm. Đói tiền chớ kỷ niệm giàu vô cùng. Thằng cún giống cha mười phần chiếm hết chín rưỡi, nhỏ hổng có cà ram nào trong nó hết trơn. Thằng mới hơn tháng mà cu một cục, mẹ họ, cỡ này lớn con nào lỡ nghe lời nó hót mà đưa bia khoe ra chắc nó đục lủng te. Nhiều lúc nhỏ muốn cúi xuống hun chim nó, nhưng sực nhớ hồi trước cũng vì hun cu ba nó mà bị đọa nên nổi cơn ghét cay ghét đắng.

    (Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #3
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,328

    Default Đi Ở Vú (Phần 3) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 3








    Thời buổi này tìm hổng ra một quán xá cà phê, bia ôm, nhậu nhẹt mới là lạ, cho nên đang lúc kiếm tiền bộn mà nhỏ “ ngồi chơi xơi nước “ mới tức chớ. Cha mười đời chín kiếp cái thằng củ cặc, nó dụ nhỏ, đéo đêm đéo ngày, chừng phĩnh bụng nó bỏ con nhỏ liền khi.

    Nghĩ tới chiều chiều các “ thượng đế “ ào ào vô quán, mỗi thầy một vẻ mười phân vẹn ngàn mà ham. Thầy thì đi một mình, thầy dắt theo đám đồng tử theo sau, có thằng mặt non choẹt, thầy sẵn sàng thả tiền cho chúng học đòi làm người lớn. Thầy hô hào như thủ lãnh xúi đảng viên : tụi bay tha hồ bóp, rờ, móc, hít, tội nhiêu tao lãnh hết.

    Bọn phục vụ như nhỏ ê càng, cỡ đó ở chỗ riêng tư, nhỏ chỉ cần lấy vú đè là bọn nhóc thẳng cu đơ chết ngắc. Khốn nỗi vì đồng tiền, các bạn đến khốn khổ thì thôi. Thằng nào cũng đòi cả bọn phải trật áo cho chúng vò mới chịu. Thầy trông đạo mạo hết mình, thế mà thấy nhóc bóp toe toe, lâu lâu thầy cũng ghé vào ăn có. Thầy kêu rầm : ông chủ, con nhỏ này vú giả. Giả cái mả mẹ thầy chớ giả, giả mà thầy thử đi thử lại vạn lần, mặt nhão ra như khí dâm. Chẳng qua thầy muốn sờ soạng và bóp vì vú bọn này mềm êm và múp quá, còn bộ tịch.

    Gặp tay nhỏ đâu vừa, nhỏ đang ngồi với thằng oắt nhảy luôn sang đùi thầy quậy chơi. Nhỏ xây lưng lại để mặt thầy nhìn vô vú nhỏ, nhỏ dện vô mũi thầy thử thách : anh coi, nó giả chỗ nào. Cái vú nhỏ bị đè choẹt vô mặt mũi thầy, thầy hít lia, chối bây bẩy : anh nói mấy đứa khác chớ nào có nói chi em. Chưa gì thầy quăng mẹ nó thánh hiền, chữ nghĩa ra bờ ra bụi, bợ luôn hai vú nhỏ mà nựng, mà tưng rồi chẳng cần nhìn trước trông sau, thầy nhét tót luôn vô miệng. Bọn nhóc phái chí hoan hô : hay thầy tui bú dzú. Từ đó thầy chết đứng với cái tên độc, bọn nhỏ cứ vừa thấy bóng thầy là kêu lên : thượng đế bú dzú tới, hoan hô. Mặt thầy trơ như “ đá đẽo “.

    Ôi thôi, nói hoài hổng hết. Ông chủ thường khen nhỏ : mày xạo mà được việc. Thượng đế nào chơi sang hơn, nhỏ lợi dụng đèn lờ mờ cầm luôn tay quốc vương cho đi mò cua bắt ếch. Thượng đế lịm cả hồn, bàn tay ơi hỡi cái bàn tay, nó mò gì ở trỏng mà nhớt trào ớn ợn. Nhỏ cắc cớ biểu diễn luôn màn “ láp đen xơ “ trên đùi thượng đế, chỉ thấy ngài lịm dần, đực mặt ra, xục xà xục xịch và cuối cùng thì vãi cả rắm rít ra, y như rằng thượng để hất hối nhỏ dang ra để thượng đế vội chạy đi đái. Một lát ngài trở ra, ển ển xìu xìu, ngài quở nhỏ : đù má, nị làm ngộ cho chó ăn chè trong vần hết trụi. Nhỏ cười muốn đổ nhào, ông chủ nháy nhỏ và đưa ngón tay cái lên trời khen nhặng.

    Đó, thời khắc ngàn vàng rứa mà chịu ru rú trong nhà thì có chán không. Lại thêm bạn về than, nhỏ biết chẳng qua mưa vùi gió dập, ông trời lâu lâu xổ mũi nhức đầu thì xì hơi chơi mấy bữa để thiên hạ sốt ruột, rồi đâu lại vô đó. Chẳng qua tại bạn kéo thêm 2 cái rơ mót quá tải, chớ một mình bạn dư sức qua cầu. Bởi bạn và nhỏ là hai cây làm ra của cho chủ quán mà.

    Cám cảnh cho nỗi buồn loòng thoòng thế sự, nhỏ đâm tung hê hết lễ nghĩa, liêm sỉ. Sáng nào nhỏ cũng bê thằng cún ra trước cửa, phanh hết áo ra cho nó bú chơi. Cái nào nó ngậm thì ngậm, cái nào để không thì ai đi qua người đi lại có dòm cũng nơ pa hết. Đú họ, phải nói nhỏ khùng tới nơi, phơi vú ra để thằng nào thấy ngon nhào vô lãnh búa tạ nuôi má con nhỏ là nhỏ khoán cho lủy hết. Khốn nỗi, cha nội nào dòm cũng khoái, mà chỉ có mỗi khúc thịt giắt lưng, nên cóc dám mò vô nhỏ. Chỉ có mấy bà trong xóm thấy cặp vú nhỏ quá căng thì chỉ vẽ đường đi nước bước : chớ sao mày hổng đi dò hỏi coi có ai mướn ở vú hôn mà nuôi con.

    Nhỏ đã nghĩ tới điều này rồi, ngặt là còn thằng cún. Ai bỏ tiền ra cũng muốn độc quyền nuôi chăm con cái họ, chớ đâu chịu chia sữa với một thằng nhóc khác bao giờ. Bỏ nhóc, nhỏ không đành, bởi nếu bỏ thì nhỏ đã nghe lời xúi trục nó từ khi còn trong bụng, chớ giờ nuôi cả tháng còn bỏ sao đang.

    Mấy bà nói quá, nhỏ cũng ừ hử cho qua. Một bữa, có bà ghé lại to nhỏ : nè, tao nghe ở đầu đường xóm dưới, bà chủ bán vật liệu xây dựng đang cần người ở vú, đâu mày thử chạy lại coi sao. Nhỏ trình bày với bà : sợ người ta hổng chịu mướn luôn thằng tửng, con biết quẳng nó cho ai.

    Bà đó thấy cái vú to chình ình cũng dón tay rờ tung thử khen lấy khen để : vú mày đầy căng, sữa lúc nhúc thế này, thằng nhỏ bú gì hết. Tao nghĩ mày nuôi hai ba đứa cũng được. Rồi bả chọc quê nhỏ : tại thằng chồng mày nó bỏ đi, chớ còn đeo đẳng mày có cho nó bú rạm cũng dư sức. Nhỏ mắc cỡ chớ, thằng chồng nào mà hổng bú vú vợ, nhưng ai động tới cũng thấy dị dị làm sao.

    Tuy vậy nhỏ cũng giỡn lại bà chị : nói vậy hồi trước thiếm cũng để chú bú sao mà biết rành vậy. Bà khách hứ nghe mệt : mày nói tầm xàm, ổng có đòi mà tao hổng cho, tại thấy cái miệng ổng há tao ớn quá, nó giống như hàm răng chó thấy cục xương xí quách vậy. Nhỏ đang rầu thúi ruột mà cũng bắt tức cười. Té ra bà nào cũng bị ông thiên lôi đòi chia vú vợ với thằng/con nhóc.

    Vậy rồi, con én đưa thoi, lại thêm một đần một đỗi nữa trôi qua, bạn xặc xừ hết đau tới ốm, nhỏ đành ôm gọn thằng cu đến làm mặt ngây thử đi xin việc coi sao. Buổi sáng, nhỏ cho con bú no đẫy, để lỡ phía chủ cứng rắn hổng thuận cho đeo thằng cún thì nhỏ gởi bậy đâu đó, trưa chiều lén ra cho nhóc bú tạm. Hồi này nhỏ lùi xùi, chẳng lây chẳng lót, chẳng xú chẳng xì, để nhông nhông cho phẻ. Sữa quá nhiều nên ngực áo lúc nào cũng ướt đẫm, cái núm bị cọ quẹt lúc nào cũng nghển mặt câng câng.

    Nhỏ đánh liều ôm con vô hỏi việc. Bà chủ còn trẻ, sang trọng, cửa hàng lớn ùm. Thấy nhỏ hỏi han, dáng khép nép, bà chủ lắng nghe. Tim nhỏ đập hồi hộp, hai đầu vú quạt quạt dữ dội dưới áo, bởi nó cũng chia gánh lo với nhỏ.

    Nhỏ nói lắp bắp luôn một hơi, sợ nếu ngưng mất trớn và hết can đảm nói tiếp. Bà chủ có vẻ suy nghĩ, cuối cùng mới nói : nhà tôi cần người vú nhưng không phải để nuôi săn sóc trẻ mà dùng vào việc khác. Nhỏ có vẻ sốt ruột, miệng há ra theo dõi ý của bà.

    Lại nghe bà chủ phán : đáng lẽ tôi cần phải xem qua vú mớm và sữa một chút, nhưng thấy chị đang nuôi con, sữa lại chảy đẫm áo nên lướt qua. Nhưng nếu chị chịu điều kiện tôi đưa ra thì đổi lại tôi cũng để chị đem theo cháu bé. Nhỏ mừng quá, thiệt là phước lớn đưa đẩy, song lại e dè. Bà chủ lẳng lặng như để nhỏ nhập tâm rồi mới nói : tôi cần chị giúp trông nom và săn sóc hộ cụ tôi.

    Nhỏ có vẻ chưa hiểu, nuôi người bệnh thì ai chẳng được, sao lại người ở vú. Nhỏ đem điều này bộc bạch thì được cô chủ giảng giải : ấy là vị cụ không ăn được các thức cứng hay phải nhai, nên bác sĩ khuyên phải dùng sữa. Tôi nghe người ta kháo uống sữa nếu là sữa người thì cụ chóng hồi sức hơn.

    Bây giờ bà chủ lại e nhỏ từ khước, nên có vẻ nài nỉ : chị giúp cụ, tôi giúp chị, có qua có lại, chị cố hộ cho. Giá tôi đẻ đái có con thì việc này chính tôi phải làm để báo hiếu, tôi vẫn độc thân nên phải nhờ đến chị. Rồi để nhỏ vững tâm, bà chủ báo ngay : hiện cụ nằm một chỗ, chẳng ăn chẳng uống gì nhiều, nên cùng lắm ngày chỉ uống sữa một lần thôi. Chị chăm chút, sẽ sàng, nâng giấc, dịu ngọt, may ra cụ tôi sớm tỉnh và vui ăn uống nhiều dần lên, tôi sẽ thưởng, chứ đã có mấy người đến thử việc, xem ra không trụ dài lâu.

    (Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #4
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,328

    Default Đi Ở Vú (Phần 4) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 4







    Dù chưa biết tình trạng bệnh của cụ ra sao, nhưng vì mừng quá, nhỏ nói đại: vâng, thưa bà chủ, em xin nhận chân nuôi cụ ạ (không nhanh nhảu nhận thì lấy gì ăn và nuôi nhóc, không lẽ báo cô nhỏ bạn mãi). Cô chủ cũng mừng rơn, mắt hơi có chút ngấn nước và lắp bắp trả lời : ấy chết, chị đừng gọi em thế tổn thọ mất, ta cứ coi nhau như chị em thôi. Xong, cô âu yếm nắm tay nhỏ dẫn vào chỗ cụ.

    Giường cụ nằm rộng thênh thang, mắt cụ nhắm kỹ như say ngủ. Cô chủ nhẹ cầm lấy bàn tay cụ hớn hở : thầy ơi, con tìm được người lo rồi. Chả thấy cụ động đậy gì ngoài cái môi mấp máy một chút. Tuy vậy, cô chủ cũng dặn : giờ đến lúc cụ ăn rồi, chị lo hộ cho em. Theo nhỏ hiểu chắc là cô chủ muốn củ soát lần đầu xem nhỏ làm ăn cách thức thế nào.

    Quen như lúc bị chồng đè lật áo vồ mút lấy mút để cái vú, cũng như quen cho thằng cún bú mỗi ngày, nhỏ vạch luôn áo và chìa vào gần miệng cụ. Cô chủ phải vội cản lại : chị cần giữ sạch sẽ cho cụ vì cụ yếu lắm. Nói xong cô te te chạy đi lấy miếng vải mùng thấm nước đem lại dặn dò : mỗi lần chị cho cụ bú, nhớ lau kỹ hai vú bằng cái khăn này cho em.

    Đúng kiểu nhà “ phú quý sinh lễ nghĩa “ có khác, song đi ở vú, chủ bắt sao phải chịu làm thế thôi. Nhỏ lau đi lau lại hai cái vú, cô chủ đứng trầm trồ nhìn và khen : chị có đôi vú đầy đặn, dầy tăm thế này, chắc là sữa nhiều.

    Cứ như đứa bé được khen ngoe nguẩy người, hai đầu vú cương lên và phún sữa ra, tuy không thành tia, nhưng cũng đều đều nhỏ giọt. Cô chủ có vẻ hài lòng, nhưng vẫn quanh quẩn chứ chưa chịu bỏ ra.

    Nhỏ tằn mằn cúi sát xuống, gần như đầu vú sắp chạm đến miệng cụ. Thấy cụ vẫn nằm im, nhắm nghiền mắt không nhúc nhích. Hai môi cụ khô đanh, như mái tôn bị nắng thiêu đóng vẩy, giòn tan, nhỏ nghĩ chỉ cần nạy nhẹ cũng bật máu ra được.

    Nhỏ đã mấy lần nói năng dìu dịu : cụ ơi, đến giờ ăn rồi, cụ tỉnh dậy, con lo cụ no rồi ngủ tiếp. Chỉ thấy cụ chép miệng lơ thơ, cô chủ có vẻ sốt ruột. Đang bồng thằng cún trên tay, cô phải nói lảng đi một chút : bữa nay thình lình, tôi bồng cháu hộ để chị lo cho cụ tôi. Chiều tôi sẽ mua cái nôi con để cạnh đây, khi nào chị chăm cụ thì đặt cháu vào đó trông cho tiện.

    Nhỏ hơi xuống tinh thần, chẳng lẽ không làm sao khiến cụ dùng bữa được hay sao, nhất là chân ướt chân ráo vào làm, thế này thì lấy đâu ra điểm cho chủ tin cậy. Nhỏ xoay trí quần quần trong đầu, xong cúi rạp sát hẳn xuống, bợ bầu vú mà dùng cái núm rê nhẹ lên môi cụ.

    Ánh mắt cô chủ sáng lên khi thấy nhỏ tận tình như thế. Nhỏ quơ qua quơ lại, cụ vẫn chưa nhận ra cảm giác êm mềm. Nhỏ phải kiên nhẫn, lách nghiêng người để đầu vú va chạm vào môi khô, chăm chỉ như đứa trẻ đang học vẽ tô màu lên bức họa. Nhỏ rê đến hàng chục lần là ít, sữa chảy ra thấm ướt môi cụ, dần dần nhỏ có cảm tưởng môi cụ mềm đi, chất sữa làm cho vẻ cứng của môi bớt rát nhức.

    Nhỏ cứ vê đi vê lại như thế, kèm theo tay nhấn cho sữa trào ra nhiều. Mãi mãi mới thấy cụ nhép miệng vì sữa ào ào chui vào khe môi. Nhỏ xem ra cụ đã biết có người đang chăm lo cho cụ. Cô chủ nhìn bố phản xạ thì cứ nhón người lên theo dõi xem sao. Ngắm cái cách nhỏ lết lê đầu vú trên miệng cụ, cô ưng ý lắm. Thế chứ, phải nuôi dỗ dành như vậy cụ mới từ từ nhận ra, còn quáng quàng thì có khi cụ lẫy cũng nên.

    Nhỏ vẫn tẩn mẩn làm đến mỏi nhừ một bên vì phải lom khom giữ thế, rồi phải chuyển người thay cái vú bên kia. Chao ôi ! giá không vì túng thiếu thì chắc là nhỏ không thể dài hơi tận tụy như thế nổi.

    Phải đến lần thứ ba chuyển đổi vú mới thấy cụ hơi hé hé môi ra một tẹo. Nhỏ ì ạch lắm rồi. Nhưng khấp khởi mừng vì cụ chịu hở vành miệng ra, nên vội vàng nhỏ rướn tới nhét ngay cái đầu vú nơi khe mở hi hí đó.

    Nhỏ thấy cụ bặp bặp như đoán xem thứ gì vừa chui tọt vào mồm. Cụ đợp đợp và táp táp làm cho cái núm vú nở duềnh lên như trái nho Mỹ. Chả hiểu cụ có biết gì chăng mà thấy cụ lúc đơ lúc cạp cạp vú nhỏ. Sữa trào ra hai bên mép, song cũng có một ít trôi vào dạ dày cụ.

    Nhỏ mừng vì đã khám phá cách nuôi người mất hết mọi phản xạ. Nhỏ chẳng từ nan khẽ nâng đầu cụ dậy, lòn vào ngồi kê đùi làm gối cho cụ nghỉ. Nhỏ vòng một tay ôm lấy cụ thật âu yếm như ôm thằng cún. Nhỏ ân cần dí cái vú vào cho cụ cố bú xem sao. Vẫn hoài công. Đầu vú nhỏ cương phình lên gần bằng quả nhót, thế mà cụ vẫn chẳng nao núng chút gì. Cơ hồ cụ còn xem như ai nghịch ngợm nhét sỏi vào miệng cụ nữa là khác.

    Cô chủ loay hoay, xóc thằng cún hết hồi này đến hồi kia, chắc vì không quen bồng trẻ nên oải. Nhỏ vừa dứ cho cụ bú vừa phải nhắn nhe cô : cháu nó ngủ rồi, chị đặt cháu đại đâu đó, nghỉ cho đỡ mệt.

    Nhỏ lại lo chăm bón cho cụ. Nhỏ khề khà gọi và đưa vú như nhử : cụ cố bú một tí cho có sức. Cụ nhịn thế này con cháu đâm lo. Cụ thương con cụ bú đi cho, chứ cụ cứ dỗi thì con đói đến chết mà cháu bé cũng mồ côi chẳng ai nuôi nữa.

    Chẳng biết có phải vì tâm thành hay vì giọng nhỏ nghe thiết tha ai oán, nên trong tiềm thức cụ xao động, bấy giờ cụ mới chịu ngậm hờ cái đầu vú trong mồm. Hành động thoáng xảy này không qua khỏi mắt theo dõi của cô chủ, nên nghe cô lào khào khen : chị giỏi quá, chị đã làm cho cụ biết ngậm lấy vú. Cô chủ vội quay đi, gạt giọt nước vừa xón nơi đuôi mắt.

    Nhỏ rung rung đùi, hơi nhấc ngả người ra rồi lại dận xuống, mục đích để cái vú vừa đè vừa giúi lên khoản môi mũi cụ, gây cho cụ một nhận thức nào đó khiến cụ tỉnh. Nào ngờ vậy lại có kết quả, nhỏ thấy cụ đã nhằn nhằn cái đầu vú như trẻ nhằn hột nho, một chút lăn tăn chạy từ đầu vú vào tận trong cùng bụng dưới nhỏ.

    Nhỏ thấy nhột, một cái nhột vu vơ, tự trách mình : mày đúng là con nỡm, người ta già đáng tuổi bố mày chưa chi đã rục rịch. Khỏe bâng quơ thế nên bị trai nó đéo và vứt xó cũng đáng thôi. Nhỏ càng tự giận mình, chẳng tơ hào gì chuyện lo cho cụ nhiệt nhiệm.

    Thế mà cụ lại ngoan, cụ bú bú, nút nút, lại còn ê a như thích thú. Cụ hé hé mắt nhìn, có lẽ thấy cái vành vú tròn bành làm cụ choàng mở mắt ra. Ôi ! ví như có thuốc thần, thuốc tiên gì chữa không bằng. Cô chủ mừng tíu tắt bíu lấy nhỏ kêu oang oang : chị ơi, cụ em tỉnh lại.

    Nhỏ nhìn xuống, cụ nhìn lên, môi cụ mút chụt chụt. Nhỏ nghiêng hẳn người cho vú đè gần kín miệng cụ, giờ trông cụ ăn ngon tựa thằng cún của nhỏ vậy. Bất giác, nhỏ đưa tay xoa nhẹ tóc cụ, thiếu điều muốn hét lên : con mẹ ngoan, bú no đi rồi ngủ cho mẹ làm việc.

    Nhỏ đâu ngờ mắt nhỏ ướt nhòe, nhỏ khóc vì sung sướng khỏi lo làm phiền bạn nữa.

    (Hết Phần 4 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 5)



    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #5
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,328

    Default Đi Ở Vú (Phần 5) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 5







    Kể từ sau lần chứng kiến cách thức nhỏ săn sóc cho cụ thì cô chủ không còn bén mảng vào chỗ cụ nghỉ nữa. Cô khoán trắng mọi việc cho nhỏ. Nôi cho nhóc cô cũng đã mua xong, cả gian phòng rộng quẩn quanh chỉ còn 3 người. Nhỏ tri ân cô chủ rất nhiều nên có bao nhiêu sức lực và tấm lòng đều dành hết cho cụ.

    Hồi này được ăn ngon tẩm bổ nên nhỏ mập trắng ra, người đẫy đà phốp pháp, hai vú thây lây, đi nhún nha nhún nhảy. Nhỏ đâm ra quí cụ, một mực vừa xem như người mẹ chăm con cái, một mặt vừa ví như người vợ lo cho chồng. Nhỏ chẳng từ nan bất cứ việc gì, miễn là chóng giúp cụ phục hồi sức khỏe, một mặt để cho cô chủ khỏi phải nhọc xác với cha.

    Dù trong khoản thuê mướn không đặt vấn đề ai phải thay áo hay tắm rửa cho cụ, nhưng nhỏ tự động thi hành vì thấy thời gian rảnh quá làm gì cho hết. Thằng cún lúc nào bú mẹ thì thôi, sau đó nằm lăn nằm lóc trong nôi, chơi với cái phong linh bằng nhựa kính coong, miệng chẫu ra âu âu, nghe thấy ghét.

    Thay quần áo cho cụ, nhỏ mới thấy cụ nào đã già lớn gì đâu. Chẳng qua bệnh hoạn nên chậm đụt và nằm kềnh một chỗ thôi. Nhờ nhà có của tẩm bổ, lại thêm sự ân cần chăm sóc, nhỏ chắc chắn không lâu cụ sẽ nhanh nhẹn lại.

    Giờ mỗi lần cho cụ bú, nhỏ đã xốc hẳn nửa người cụ lên, đỡ nằm trên cánh tay để cụ thấy thoải mái, giãn lưng, không lo bị ém gây lở ngứa. Cô chủ thấy cha sạch sẽ, gọn gàng, lúc nào áo quần cũng thơm tho, thay đổi thì vui lên. Nhỏ đâm có món tiền thưởng, ăn đã có người lo, tiền chẳng tiêu pha gì, dành dụm thỉnh thoảng nhỏ bạn đến lại giúi vào tay nó một ít.

    Bạn không nhận, nhỏ phải ép lắm nó mới cầm. Lần nào nó cũng tròn mắt nhìn nhỏ khen rối rít : tao xem mày dạo này đẹp dữ dội. Mẹ kiếp, hai cái vú thế này trông chỉ muốn cắn. Thế là nó ôm khư khư cặp vú nhỏ trong tay nói đả đớt : cha mẹ ui, táo với lê, dừa với bưởi, bố tiên sư mày ăn gì mà chúng tròn quay, dầy cơm, lớn múi thế này.

    Nó là gái mà cũng bóp loạn xạ, hai vú nhỏ xịt sữa tùm lum. Nó kêu don dỏn chẳng e chẳng ngại gì sất. Chả hiểu cụ có nghe ra điều gì không mà cứ lim dim nằm đó. Con bạn nghịch như quỷ, hết bóp vú lại sờ mông, còn trèo đèo lột luôn quần nhỏ ra mà khám nữa. Nhỏ la oai oái, nó chẳng tha, hầm hừ rên như chó : mày cho tao xem, tao sờ một tí, coi nó trộng thế nào. Tiên nhân con đĩ, ăn lắm vào, lìn một vốc, mày giờ đến quán thì bọn đàn ông chết mẹ chúng hết. Tao mà còn thèm mớ lông, vết nẻ của mày, bọn ấy nó không lăn quay ra mà chết nếu mày trụt ra cho chúng nghía thì họa có là đá, gỗ.

    Nhỏ phỉ phui nó, ra dấu dặn nó nói khẽ, trái lại nó cứ oang oang : mày dè dặt gì chứ. Lìn đẹp là cái phúc, việc chó gì phải che đậy. Mẹ tao mà có của nả như mày, chị cứ để phô bố nó ra, thằng nào ghé mắt xem, rụng lông mày, tối tăm mặt mũi ráng chịu. Bà cứ phất phơ đứng rũ cho bao nhiêu bụi bặm gì bám nơi lông tung hê hết, cho đáng đời mấy thằng mặt lìn chỉ chăm chút đi mò con gái.

    Bạn nói hăng quá, nhỏ sợ, lối đối thoại nghề nghiệp quán bia đâu có thích hợp ở đây, nhỡ cô chủ nghe được còn ra thể thống gì. Nhỏ phải lăng xăng tìm điều lấp liếm, nào dè bạn còn táo tợn hơn : này, tao phán cho mày biết nhé, trăm mụ đi ở vú nuôi các cụ, chém chết mệ nào cũng thành phòng hai của cụ hết. Mày liệu hồn, khi cụ tỉnh nhìn thấy vú mày, lìn mày thế này, cụ cũng thăng là cái chắc. Chừng ấy một bước lên bà, tao cấm mày quên bạn bè đấy nhá. Khéo mà tao vặt không còn tí lông làm thuốc.

    Nhỏ phải vội vội vàng vàng đùn bạn về. Hú vía, cụ vẫn thong dong nằm yên và nhà vẫn chẳng có ai vào. Nhưng khi bạn đi rồi, nhỏ đâm bâng khuâng. Lời khen của bạn làm nhỏ rần rần trong đầu. Chút hãnh diện làm nhỏ đâm tò mò. Nhỏ xàng xê thăm dò xem cụ ngủ yên chưa rồi tót ngay vào phòng tắm. Nhỏ bật đèn, chẳng cần khép khóa cửa, cứ thế đứng lột hết ra. Tấm gương soi to đùng chiếu toàn thân nhỏ.


    Con bạn nói đúng thật. Hai vú nở rộ như cây cải làn, quầng xòe ra như cái tán, núm nổi cục như quả nho tươi, tất cả đều màu hồng non nhinh nhỉnh. Nhỏ lấy tay bợ dưới lườn từng cái vú, đẩy lên, chúng nằng nặng trong tay, hai đầu tròn xoe tựa thằng ngáo đang mở toang mắt nhìn vú mẹ.

    Nhỏ xoay người bên này, nhỏ uốn người bên kia, ở vị thế nào hai vú vẫn đưa phình ra phía trước như ngọn hải đăng bự tổ. Đúng là chúng nở thực, chả những nở mà chúng còn hay ho mới chết. Nhỏ đâm sợ, ngữ này liệu có gây sóng gió gì chăng. Nhỡ cụ nghĩ đến ân tình nuôi nấng, cụ phải lòng phải bề, cụ bà ghen tuông thì rầy rà lắm việc.

    Cho dù đàn ông đàn ang cỡ tuổi cụ chắc gì còn ham chuyện cày đêm chưa phỉ lại cày ngày, nhưng nội việc cụ tằn mằn đòi nghịch ngậm vú cũng đủ làm cụ bà điên tiết. Còn nói chi… nhỏ liếc nhìn xuống háng, chao ôi sao mà hai múi phành phành như sầu riêng thế này. Chúng như hai quả thịt úp vào nhau đầy đặn, phồng to dọc theo với cái khe, lăm tăm râu với ria rậm rì rậm rịt. Nhỏ lấy tay mơn nhẹ vạch mớ lông ra, cảm giác mượt mà êm như nhung, mềm như tơ lờ ngờ nơi da tay nhỏ.

    Nhỏ không ngờ cái sẹo vốn là nơi xấu xí nhất lại “ hoành tráng “ thế này. Chả lẽ ăn uống sung sướng mà nó cũng lớn theo với vóc dáng con người sao. Nhỏ xoay một vòng, hai mông ôm khít khao lấy khu đít, nhỏ chổng mông thì chúng cong tếu lên. Chui choa, cái thằng mất dạy giờ bỗng lù lù trở về, nhìn mông vợ, lìn vợ thế này, chắc nó cạp, nó cắn đứt beng mất. Cái thằng vốn thích gặm đùi gà, chân chó nên nhìn loạng quạng thứ gì cũng tưởng là món nhậu mới kinh.

    Dạo trước, nhỏ chưa phổng phao mà chả còn đè nghiến đè ngấu cạp liếm xoành xoạch. Nhỏ kêu van chừng nào, hắn càng điên tiết cạp bú chừng đó. Hắn cùm mông nhỏ, hắn chặn hai chân, nhỏ như con cún bị thui chờ làm món rựa mận. Mẹ cái miệng của hắn chùi chũi như mỏ chuột chù, rúc sâu rúc xỉa làm nhỏ tê tê chứ bộ. Lìn liếc người ta mà lão tưởng như ổ sâu, ổ bọ. Lão dùng tay quậy cho bể miệng ra và chu cái mỏ lên đào cha đào mẹ, làm nhỏ quíu thằn lằn.

    Nhỏ rên, nhỏ quẫy, nhỏ kêu rầm trời rầm đất, kệ, thằng con khẹc nó cứ bú, cắn, tả tơi. Chừng nó nhả ra, nào là lông rụng, khí bám nhằng, nào là khe đỏ lên và mu bầm dập ráo. Nhỏ sợ, sợ dữ lắm, nhưng nó là chồng cấm làm sao được.

    Bây giờ nhỏ thoát nó, nghĩ lại vẫn rùng mình. Lỡ may cụ lại chấm nhỏ, cái khoản cưỡi ngựa ắc ê cụ không kham được, ngày nào cụ cũng đòi bắt sâu, nhổ cỏ, tát nước bắt sò thì bỏ bố. Vú nhỏ cụ vần nhão nhoét, lìn nhỏ cụ cạp tái tê, ai bảo “ chăn trâu là sướng, chăn trâu khổ lắm chứ “, phải không quí cụ ?

    Nhỏ vặn vẹo nhìn ngắm mình hoài. Đến nhỏ là đàn bà mà còn tơ hào thèm thuồng, huống chi là đàn ông, cho dẫu cụ đã yếu đi nữa. Ai bảo đẹp nhức đẹp nhối cho lắm vào khiến người quyến luyến. Cuộc đời chẳng có thứ gì không phải trả giá, cho yên thì được ở yên, xảy ra có chuyện thì beng cái đời. Nhỏ miệt mài nhìn ngắm dáng mình, quên luôn cụ đã ừ ào lên tiếng gọi : khát quá, cho miếng nước. Nhỏ quính quáng, vội chạy ra…

    (Hết Phần 5 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 6)


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #6
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,328

    Default Đi Ở Vú (Phần 6) (Tác giả: Thoong)

    ĐI Ở VÚ

    Tác giả: Thoong
    E-mail: N/A
    CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.


    Phần 6









    Lần đầu nhỏ nghe giọng cụ gọi chắc, đanh, khỏe, nhỏ mừng quính. Như vậy là công nhỏ chăm sóc cụ bấy lâu đã có dấu ép phê. Ít lâu nay, nhỏ cũng nhận ra môi cụ mềm, hết còn cứng giòn như trước, cụ bú vú nhỏ đã biết tự bặp, lắm lúc còn gọn, ngoan hơn thằng cún của nhỏ nữa.

    Nhỏ thương cụ vô cùng. Mỗi lần cho bú, nhỏ nâng cụ lên ôm chặt vào ngực, cụ rúc rúc đến hay. Tuy cụ chưa mở hẳn mắt ra, nhưng vẻ dáng cụ cho biết cụ đã ngửi ra cái mùi đàn bà của nhỏ. Chả thế mà cụ cọ quẹt mãi mặt mũi vào làm nhỏ nhột muốn chết. Râu ria cụ đâm xào xào vào chỗ da non của bầu vú, cứ như bàn tay thằng phải gió chồng nhỏ sờ bóp vú vợ vậy.

    Nhỏ lúc nào cũng ngọt ngào : cụ ơi, cụ bú cho no đi để chóng lại sức. Đâu phải mỗi ngày chỉ bú một lần như dạo xưa, giờ có ngày cụ bú luôn hai ba cữ. Sữa đàn bà bổ có khác, trông cụ đẹp lão ra, sức sống hồi sinh lại rõ rệt. Kỳ đưa cụ đi khám, bác sĩ khen cụ đang trên đà tỉnh lại. Cô chủ tỏ vẻ mừng về khoe rân, nhìn nhỏ với ánh mắt thật trìu mến.

    Nào ngờ bữa nay cụ lại gọi dõng dạc đến vậy, nên nhỏ chạy vội chạy vàng ra, sợ cụ mong. Đến khi nhấc cụ dựa lên người, nhỏ mới té ngửa vì hấp tấp, nhỏ chưa kịp mặc lại quần lẫn áo. Lỡ rồi đành phải để y chang vậy, ruột đánh lô tô nhỡ cô chủ bất chợt vào lại nghĩ nhỏ muốn khêu gợi cụ thì khốn.

    Nhỏ để cụ ngậm vú mà lo tưng bừng. Nhỏ đâu để ý là cụ đã tỉnh, mắt đã mở ra hẳn hoi. Cụ bú vẫn bú, song lại ngắm nghía cái vú to dềnh của nhỏ, bặp một hơi đẫy nhả ra và hỏi : chứ con bé ngày trước đâu. Nhỏ hơi ngớ, sau mới sực nhớ lời cô chủ nên thưa : dạ, chị ấy xin nghỉ nên cô điền thế con vào.

    Cụ có vẻ hài lòng, gật gật đầu, hít vài hơi vào bầu vú và tấm tắc : ta chịu mi, con bé trước vú nó hôi quá. Nhỏ đâu ngờ một ông cụ nằm lịt giường mà tiềm thức vẫn còn nhận ra vú hôi với vú thơm, nhưng nhỏ chẳng có ý kiến.

    Như một cỗ máy, nhỏ thao thao kể với cụ : con lo chăm cụ cũng được cả tháng rồi, mừng thấy cụ khỏe lại. Cụ vừa bặp bú vú vừa thều thào đáp : ta biết chứ, dù ta mệt nhưng đâu vì thế mà ta chẳng biết chuyện gì sao. Ta biết mi có công, nâng giấc ta tận tình, ta sẽ dặn con bé thưởng cho mi. Ta lờ mờ nhận ra cung cách mi lo cho ta lần đầu, thú thật không vì cái tình như vợ đối chồng thì mi khó bền tâm làm được vậy. Mấy hôm nay ta có khỏe ra, vẫn còn muốn thử thách xem mi thế nào.

    Nhỏ mừng vô độ. Sụt sịt muốn khóc, cụ bảo : việc gì mà khóc. Ta biết ơn mi, chứ mi có làm gì phật ý ta đâu. Nói xong cụ chùi nhủi khuôn mặt vào cặp vú nhỏ, la lết day qua đảo lại, hai cái vú bầm trầy đè rấn lấy da cụ đẩy đưa. Cụ hít thật sâu, ú ớ reo như thích thú. Nhỏ nhột rần rần, cứ y như lâu không được ai mằn mò vú vậy. Nhỏ hơi rúm người lại, giữ lấy gáy cụ lèn chặt vô. Mũi môi cụ bẹp dí trong bầu vú, cụ êm ru một lúc rồi hơi quẫy, nhỏ vội lơi tay, cụ thở phào khen : mi làm ta sướng quá, cứ như thuở bé được mẹ cho nghịch vú của bà.

    Thực tình nhỏ chẳng có ý tưởng sâu sắc như cụ, nhưng bản năng trời sinh ai động đến vú là y như nhặng xị lên. Phương chi cụ lại hít hà, thèm thuồng như trẻ nít thì bố ai chịu nổi. Nhỏ phải xục xịch sửa lại dáng ngồi, tay cũng mỏi, nên tạm đặt gáy cụ xuống đùi.

    Nào dè cụ kêu toáng lên : té ra mi để truồng à, sao ta thấy gáy ta mát và va chạm trực tiếp vào thịt da mi thế. Mặt nhỏ dầy lên vì thẹn, lúng túng nói chữa : thưa cụ, thình lình nghe cụ gọi, con mừng quá, đang dở rửa ráy phải vội quẳng chạy ra, cụ tha lỗi, con chưa kịp mặc quần áo ạ.

    Cụ lờ đờ nhìn lên trần nhà, miệng nói : không sao, mùa này hơi nóng, để thoáng cũng được. Phòng này chỉ có mi với ta, tự nhiên cũng được. Để ta dặn con bé đừng lảng vảng vào bất chợt đâm rầy rà. Xong cụ bảo : mi đi mặc quần áo vô, kẻo con bé thấy chưng hửng lại rách việc.

    Nhỏ rón rén thu tay che bớt chỗ háng, nhưng cụ đã bảo : nỡm, ta nói rồi, chỉ có hai đứa ta thì che với đậy làm đếch gì thế. Quả thực nhỏ sợ, làm trái ý cụ thì cơ may bị thôi việc, còn tồng ngồng đi thì có khác gì con điếm vừa xong chuyến làm tình.

    Nhưng nhập gia tùy tục, cũng tại nhỏ nhanh nhảu đoảng đành phải rước hậu quả thôi. Tuy vậy nhỏ cũng xàng khua hai tay cốt dấu bớt vẻ lõa lồ thân thể. Cụ gọi giật ngay lại : này, mi nhỡ để truồng thì đứng hẳn hoi ta nhìn một tí, lâu ta chẳng được nhìn đàn bà nên cũng muốn xem qua.

    Nhỏ tựa bị dội một gáo nước lã giữa đêm lạnh buốt. Nhỏ lừng khừng chẳng biết tính sao, cụ phải khuyến khích : dào, e với ấp quái gì nữa, thả thẳng tay ra cho ta xem tí nào. Giọng cụ rền, dài và tha thiết, hai mắt lại lim dim như thợ săn đang ngắm nhìn con mồi.

    Đã từng trơ tráo sống luông tuồng tại quán bia, vậy mà nhỏ cũng thấy nhợn. Không phải nhỏ sợ cụ đè mà tự ái phụ nữ khiến nhỏ rụt rè thế thôi. Cụ lại phải giục : nào, làm nhanh còn đi thay kẻo lạnh.

    Đến nước này thì nhỏ có muốn bay lên trời cũng bị lôi xuống, mà có muốn chui xuống đất cũng sẽ bị kéo lên, thôi thì ương bất như tuân cho xong. Nhỏ đứng nhè nhẹ dậy, né hơi chếch nghiêng nghiêng, cụ nhanh như cắt biểu : õng a õng ẹo thế thì ra cái gì, thà là mi dẹp quách, ta không cần nữa.

    Bỏ bu, cụ nổi cơn giận lên rồi. Nhỏ phải lấp liếm : vâng, cụ để từ từ con làm. Nhỏ đã đứng thẳng mà cụ lại quay đi, dỗi. Nhỏ hồi hộp làm sao, cứ vờ tằng hắng mà cụ vẫn tỉnh bơ.

    Nhỏ càng giận mình, cũng tại cái đầu ngu mà ra mọi thứ chuyện. Nhỏ chợt thấy tay chân gì mềm oẻo, đứng bắt run, trước mặt quầng quầng có hoa đốm. Nhỏ nhấp nhổm muốn xin lỗi, van vỉ cụ tha cho mà cứng đặc quai hàm. Nhỏ như bức tượng khỏa thân đứng tênh hênh mà chẳng ai thèm nhìn tới.

    Hận đời, nhỏ sụt sịt khóc. Lúc đầu còn rất khẽ, sau to dần và òa lên như con trẻ…

    (Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 7)


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!









    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Tags for this Thread