CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 7 of 7 FirstFirst ... 567
Results 61 to 63 of 63
  1. #61
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Vô Kỵ Triệu Minh (Phần 61) (Tác giả: Phan Hải Doi)

    VÔ KỴ TRIỆU MINH

    Tác giả: Phan Hải Doi
    E-mail: phd85doc***@hotmail.com (Remove *** đê liên lạc tác giả)
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 61: Phần Cuối - Đoạn 30

    Tập "Vô Kỵ - Triệu Minh" gồm 4 phần: PHẦN MỞ (Sơ Sinh), PHẦN ÐẦU (Hoạn Nạn), PHẦN GIỮA (Thành Tài), và PHẦN CUỐI (Vang Danh). Truyện dựa theo bộ Ỷ Thiên Ðồ Long Ký của tác giả Kim Dung do Tiền Phong dịch thành bộ Cô Gái Ðồ Long.










    Chỉ Nhược ngồi trên giường hoa thơm phức, trong căn phòng xa lạ, tối om mà nhìn ra phía cửa ra dáng đợi chờ.

    Hồi nãy, trên núi Nga Mi, Mẫn Quân tới phòng riêng của nàng rồi nói nhỏ với nàng là mụ đã tìm được một người để nàng thỏa mãn rồi. Mụ chưa kịp nói người đó là Thanh Thư thì Chỉ Nhược đã ngắt lời bảo mụ rằng những người mà mụ đem đến phải qua đủ hai điều kiện. Thứ nhất là người đó phải khỏe mạnh, không thể là một ông già hom hem, xương xẩu. Thứ hai là người đó không cần phải đẹp trai, nhưng không thể là một người xấu xí dị dạng, đui cùi sứt mẻ. Rồi nàng còn cho mụ ta biết là nàng không cần biết người đó là ai, nhưng người đó chắc chắn sẽ không được thấy mặt nàng trong cuộc gặp gỡ làm tình, trước và sau đó. Do đó, để khỏi bị nhận diện, hai người sẽ gặp nhau và làm tình ở một nơi không có đèn đuốc, trong bóng tối. Thứ nữa, để tránh những sự việc bất ngờ có thể xẩy ra khiến cho nàng có thể bị bại lộ hình tích, ngày giờ và nơi hẹn gặp nhau sẽ do nàng hoàn toàn quyết định vào phút chót.

    Mẫn Quân nghe nàng ra điều kiện như vậy thì mụ ta sợ cho cái tính toán quá sức chu toàn của nàng. Với một người thủ đoạn như vậy, mụ biết nếu mụ manh nha có ý làm lộ bí mật để hại nàng thì cũng không thể được đâu nào. Chỉ mang hại vào thân. Nghĩ rồi mụ ta gật gù chịu nhận hết. Xong, mụ ta nháy mắt nhìn nàng, nhoẻn miệng cười cầu tài, ghé môi thì thầj vào tai nàng nói với một giọng đầy hứa hẹn:
    - Sư muội đừng lo. Chàng trai này là một người tuấn tú, khỏe mạnh, biết cách cưng chìu con gái, chắc chắn sẽ làm sư muội hài lòng.

    Nghe mụ ta tả sơ cho nàng về chàng trai đó là Chỉ Nhược tự dưng nóng bừng người lên, nhột nhạt cả một khoảng dưới hạ bộ. Chỉ phút chốc, nàng đã cảm thấy âm hạch nàng cương lên và dâm thủy đã rậm rỉ ra ngoài âm hộ rồi. Nàng liền nói như ra lệnh:
    - Vậy thì tôi sẽ gặp chàng đó ngay. Bây giờ sư tỉ đưa chàng đến Trạch Mai trấn, tìm tới Bích Lâu lầu ở phía đông bắc. Cùng một lúc, tôi cũng sẽ tới đó mướn một căn phòng và sẽ chờ chàng ta ở Bích Lâu lầu. Thôi đi ngay đi.

    Mẫn Quân thấy nàng ra vẻ gấp rút như vậy liền gật đầu đi ngay. Vừa vội vã bước đi tìm Thanh Thư, mụ vừa thầm nghĩ không ngờ Chỉ Nhược lại thiếu trai như vậy. Mụ mới báo đã tìm được người co nàng thoả mãn tình dục là nàng đã đòi gặp ngay. Tính dâm đãng này còn cao hơn mụ mấy bực. Đúng là người nhỏ mình dây, ham dâm khoái hẩy, không như mụ, vịt đực chè bè, không thể nứng dâm khoái đụ ngang bằng với nàng cho được. Rồi mụ lại nghĩ Chỉ Nhược cũng có phước, được một người anh hùng, đẹp trai, hào tráng như Thanh Thư đụ là sướng quá. Công lao của mụ như vậy mà chẳng được chấm mút gì. Mụ ta tính là sau này sẽ tìm cách đòi Thanh Thư làm tình với mụ chứ mụ không muốn bị thiệt thòi. Mụ hi vọng nếu mụ cố gắng ra công bú cu chàng cho thật điệu nghệ, biết đâu chàng nứng lên và mụ sẽ nhận được nhưng cú đụ mê hồn của một chàng trai anh tuấn. Nghĩ tới lúc được bú cu của một Thanh Thư đẹp trai và được chàng đụ là mụ đã thấy sướng ran cả người rồi. Thật ra mụ biết Thanh Thư cũng không ưa gì mụ, không thèm đụng đến người mụ đâu. Nhưng mụ sẽ cố tìm cách để được chàng đụ. Bằng không thì mụ sẽ mè nheo đòi chàng trả công, bắt chàng làm sao tìm một người nào khác đụ mụ cũng được, bất cứ một thằng đàn ông nào cũng được.

    Do đó mà Chỉ Nhược hiện đang ngồi trong một căn phòng tối om của Bích Lâu lầu, chờ đợi một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, khỏe mạnh để cùng nàng hợp dâm. Tình trạng này khiến nàng hồi họp, hứng khởi vô cùng. Chưa bao giờ nàng lại háo hức, trông mong một cuộc làm tình nhiều đến như vậy. Trong khoảng mấy tháng nay, đúng hơn là từ lúc nàng theo Diệt Tuyệt sư thái lần đầu tiên xuống núi Nga Mi gia nhập vào giới giang hồ, nàng đã trải qua bao nhiệu trận hiếp dâm, làm tình, nhưng chưa có lúc nào mà nàng lại hồ hỡi, dậm dật như bây giờ. Chưa tới tuổi hai mươi, nhưng vì lăn lộn giang hồ sớm, nên nàng đã có nhiều kinh nghiệm dục tình. Từ trận cưỡng dâm đầu đời bởi tên “dâm ma” trong rừng vắng, tới lần trao thân hiến trọn trinh tiết cho Vô Kỵ, tới những lúc bị cưỡng hiếp trong chùa Vạn Pháp, rồi màn làm tình với Tạ Tốn, và sau đó là những trận giao hoan cuồng vã với Vô Kỵ, chưa có lần nào nàng lại sẵn sàng với cái thú tìm vui hưởng sướng như lần này. Nhiều khi những sự việc xẩy đến bất ngờ, không chờ đón sẽ làm người ta bỡ ngỡ, khó chịu. Nhưng nhiều khi những việc xẩy ra có dự trù với nhiều mong đợi sẽ khiến người ta thỏa mãn, vui sướng. Và Chỉ Nhược đang vui sướng mong chờ những thỏa mãn nhục thể, chắc chắn sẽ đem đến cho nàng một khoái lạc dục tình của một trận hợp dâm tràn đầy đòi hỏi, dồn nén.

    Chỉ Nhược thở một cái thật dài và thật sâu, cố dằn cơn náo nức và lòng dâm dục xuống. Một mùi thơm từ gối nệm xông lên mũi khiến nàng nhận ra là Mẫn Quân đã để ý mà rắc nước hoa lên giường, chăc là muốn lấy lòng nàng. Chỉ Nhược cười thầm, hoá ra mụ này đã biết thân phận, cố làm vừa lòng nàng, đến những chi tiết nhỏ, để lấy điểm. Nàng đưa tay xoa nhẹ trên mặt chiếc gối hoa, liên tưởng đến những giao dâm dục tình mà nàng sẽ có được trong chốc lát mà bàng hoàng như say rượu.

    Bỗng nhiên cánh cửa xịt mở, một bóng đen bước vào, và cánh cửa đóng lại. Tim của Chỉ Nhược đập nhanh lên. Cho đến ngay lúc này nàng mới cảm thấy cái tầm quan trọng của hành động của nàng. Trong chốc lát, nàng sẽ sẵn sàng và hứng khởi san sẻ, chung đụng, và trao đổi với người lạ mặt này tất cả những gì riêng tư, thầm kín trên thân thể nàng, trong một phòng kín, tối mù. Vậy mà nàng chẳng biết người ấy là ai, và cuộc hẹn hò mang đầy dâm tính này xẩy ra một cách hết sức là bí mật. Chuyện này không khác gì lúc nàng bắt cóc tên kéo xe trong đếm vắng và giao hoan với hắn ta một cách lén lút. Lúc đó, ngoài một thân thể nóng sốt vì dục vọng là một trạng thái tinh thần bồn chồn, lo âu. Bây giờ vẫn với một dục tâm cao độ nhưng với một tâm thần yên ổn, hăng hái đón chờ. Và bất cứ một cuộc trông chờ nào mà đối tượng xuất hiện để làm nó thành sự thật thì người trông chờ sẽ thấy vui sướng, thăng hoa, kì thú. Và đó là tâm trạng của Chỉ Nhược khi nàng thấy chàng trai đó lần mò trong bóng tối tiến lần tới gần giuờng, chỗ nàng ngồi. Không hiểu sao nàng lại bị kích thích một cách lạ lùng. Người nàng nóng bừng lên. Nàng cảm thấy rõ nước nhờn trong âm đạo bỗng dưng đã tiết ra tràn trề rồi.

    Trong căn phòng tối mò, Chỉ Nhược cũng không sao nhìn ra chàng trai đó là ai. Nàng liền đưa tay ra phía trước như đón mừng người đó. Tức thì tay nàng chạm vào một bộ ngực rắn chắc, nở nang. Nàng liền đưa hai tay lên cao hơn để rờ lên khuôn mặt của chàng trai đó và nhận thấy khuôn mặt chàng ta nhẵn nhụi, không râu ria và tóc tai chải bó rất đàng hoàng. Màn rờ mó tiên khởi này cho nàng biết Mẫn Quân đã nói đúng: chàng trai này khỏe mạnh và bảnh bao. Điều này khiến nàng hết sức hài lòng. Và tự động, dù chưa được xoa bóp, hai đầu vú của nàng se cứng lại, và hai bầu vú của nàng nở lớn ra. Nàng liền dùng hai bàn tay mà kéo đầu chàng xuống rồi há môi hôn ngay vào miệng chàng ta một cái hôn nồng nàn. Cái hôn bạo dạn đầu tiên mà lại rất nóng bỏng với người con trai lạ mặt mà nàng chưa hề biết tới bao giờ.

    Ban đầu Thanh Thư - phải, người đó là Thanh Thư – chưa muốn hôn trả lại vì chàng cho rằng nàng con gái này cũng sẽ giống như tất cả những nàng con gái mà chàng đã giao hợp trước đó. Tuy Mẫn Quân nói nàng ta trẻ đẹp, nhưng nàng ta cũng có thể là một dâm nữ đầy kinh nghiệm, lăn lộn trong giới ăn chơi, lão làng với bao nhiêu người trên dâm trường rồi. Vậy mà khi chàng hửi được một mùi hương thơm ngát kì dị từ người nàng ta và nếm được một mùi vị ngọt ngào không ngờ từ cái miệng ẩm ướt và cặp môi mềm mại thì chàng mút chặt lấy cái lưỡi đẫm nước trong cái miệng đó mà bú nút một cách say mê. Người con gái này quả thật là đặc biệt, khác hẳn với tất cả các nàng khác mà chàng đã biết trong đời.

    Hồi nãy, đang nằm trong phòng ở núi Nga Mi mà tưởng nhớ tới Chỉ Nhược cùng bộ ngực căng tròn của nàng mà chàng thấy đêm qua thì Mẫn Quân tới gõ cửa bảo nếu chàng muốn huởng vui với người đẹp thì phải đi theo mụ ngay. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng chàng cũng nghe lời mụ ta liền. Chuyện gì thì chàng còn chần chờ chứ chuyện chơi gái, mà nhất là gái đẹp (theo lời Mẫn Quân) thì chàng sẽ bỏ hết mọi thứ mà nghe lời mụ ngay. Tới Bích Lâu lầu thì mụ ta mới nói cho chàng biết là cuộc hợp dâm này phải được tuyệt đối giữ kín trong vòng bí mật và người đẹp chỉ muốn gặp chàng trong phòng tối mà thôi. Việc này làm cho chàng hứng khởi thêm, vì nó chứng tỏ rằng người con gái này rất đặc biệt. Cái đặc biệt đó chàng chưa biết là cái gì, nhưng chắc chắn không phải vì dung nhan xấu xí vì Mẫn Quân đã bảo kê là nàng ta rất đẹp. Chơi gái đã lâu, bây giờ tự nhiên gặp một nàng con gái có thái độ kì bí khác hẳn các cô gái khác làm chàng hứng khởi. Và vì đó mà chàng cũng cảm thấy bị kích thích một cách lạ lùng, y như Chỉ Nhược vậy.

    Được người con gái hôn lên môi, ban đầu chàng còn lưỡng lự, nhưng sau khi nếm được cái miệng ngọt môi mềm của nàng thì chàng không còn ngần ngại mà nút lưỡi nàng ta không ngừng. Chàng vòng tay ôm gọn người nàng trong tay mà cảm thấy thân hình người con gái nhỏ nhắn, mềm mại và thon gọn vô cùng. Đặc biệt là từ thân hình đó toát ra một hương thơm nhè nhẹ, khác hẳn với mùi thơm của nưóc hoa rẻ tiền mà ai đó rải rắc đâu đây. Với một kinh nghiệm gái gung đầy mình, Thanh Thư biết ngay đây là hương thơm tự nhiên phát ra từ da thịt của người con gái chứ không phải là mùi phấn son thoa lên người. Cái mùi thơm da thịt phảng phất đó không thể có ở một người con gái mà người đời gọi là bán phấn buôn son cho dược. Nó chỉ có ở một người con gái hiền lương, cao nhã. Và nó chỉ toát ra từ thân hình của một người con gái trẻ đẹp. Thật trẻ. Thật đẹp.

    Thanh Thư lùa tay vào áo người con gái và ngay lập tức bàn tay chàng được vun đầy bởi một nhũ hoa căng cứng, no tròn, và trơn mịn. Chàng liền nhả lưỡi người con gái ra, đưa hai tay lột áo nàng ta xuống rồi dúi đầu vào giữa khoảng da thịt giữa hai đồi vú đó. Mùi thơm thanh khiết của người con gái toả ra từ hai bầu vú vun cao đó cộng với làn da mịn màng, ấm áp làm chàng choáng ngợp. Một lần nữa, nó chứng tỏ cho chàng biết người con gái đặc biệt này không phải là gái làng chơi chuyên nghiệp. Vú của các cô gái lão luyện nhiều khi tuy có lớn nhưng phần lớn lại mềm nhão, chảy xệ vì đã qua bao nhiêu bàn tay nắn bóp. Còn vú của người con gái này lại căng cứng, vun đầy, rắn chắc. Đặc biệt là hai đầu vú nhỏ nhắn, cứng cáp, rõ ràng là tượng trưng cho một đôi gò bồng đảo tươi nguyên của một nguời con gái đương thì. Và bây giờ thì chàng chắc chắn là người con gái đó, đúng như Mẫn Quân nói, là một trang quốc sắc hấp dẫn và mặn mòi. Một cách say mê, chàng vừa hít hà, vừa liếm láp, vừa bú mút trên gò vú thơm tho cùng với cái núm vú cương cứng.

    Chỉ Nhược thở không ra hơi. Nàng nhắm nghiền hai mắt lại để hưởng thụ cái cảm giác lạc thú đang ngoi dậy thật dữ dội trong lòng. Nàng không ngờ bờ môi chóp lưỡi của người con trai đó lại có thể đem tới cho nàng một cái sung sướng nhanh chóng đến như vậy. Sau khi được chàng ta nút lưỡi một cách điệu nghệ, tiếp theo là màn bú liếm miên man trên bộ ngực căng tràn dâm tư của nàng, Chỉ Nhược ưỡn ngực ra, dí hai đầu vú vào mặt chàng trai như để tìm một cảm giác mạnh bạo hơn nữa. Khi chàng ta hăm hở nhằn cắn trên hai đầu vú khiến nàng đau nhói lên thì nàng vội cắn chặt hai bờ môi lại để khỏi bật ra một tiếng rên đau đớn pha lẫn thật nhiều đê mê, sung sướng. Và như thế, nàng trao hết cho chàng trai lạ mặt nguyên cả một bộ ngực thanh tân của nàng, mặc cho chàng ta bú mút, nắn bóp trên hai gò vú, để rồi thỉnh thoảng nàng lại víu đầu chàng trai lên, say sưa há miệng đưa lưỡi ra mà đút vào miệng chàng ta, vừa hút vừa nút cái ẩm ướt trong miệng người con trai đó không ngừng.

    Tiếp tục ưỡng ngực ra cho chàng trai vần vũ trên ngực, Chỉ Nhược bèn đưa tay ra mò tới bộ phận sinh dục của chàng ta. Và tay nàng chạm phải một con cu cứng ngắc, to bự, phồng lên dưới làn vải của cái quần. Không một tí do dự, nàng thò tay vào đó mà móc ra một con cặc sừng cứng. Rồi sau đó nàng nắm con cặc đó mà sọc lên sọc xuống liên hồi. Trong bàn tay mềm mại của nàng, con cặc cương lớn ra một cách nhanh chóng. Chỉ Nhược thở mạnh ra khi nghe người con trai rên lên những tiếng oằn oại, sướng khoái. Thì ra nàng còn muốn con cặc đó to cứng thêm nữa để nàng đút nó ngay vào cái lỗ chim đang phập phồng, ướt nhẹp nước dâm của nàng. Cơ thể nàng nóng ran, bức xúc, không thể chờ đợi lâu hơn nữa rồi. Âm đạo của nàng cần phải được đâm thọc, thoả mãn ngay lập tức.

    Chỉ Nhược liền tụt luôn chiếc quần của người con trai đó ra. Sau đó, nàng cũng vội vàng trút bỏ quần áo của mình ra khỏi người. Khi chàng trai vừa cởi áo ra xong thì nàng đã đẩy người chàng ta xuống giường rồi nàng ngồi luôn trên người chàng ta. Đang trong cơn dâm nứng, nàng nhận ra là làm tình với một người lạ mặt trong bóng tối, trong một căn phòng sạch sẽ, tiện nghi, khiến nàng dạn dĩ, không một chút úy kị. Và nàng cảm thấy thích thú ngay với trò chơi mới mẻ này. Do đó, nàng quyết định cuộc hợp dâm này sẽ là một màn giao cấu hoan lạc, mút mùa, buông thả, tận tình, có một không hai trong cuộc đời mình.
    Thanh Thư thấy người con gái dạn lắm. Mới sáp trận, hôn hít qua loa, chưa sờ mó vuốt ve gì hết là đã làm tới, bắt đầu cuộc giao hoan rồi. Gái giang hồ với nhiều kinh nghiệm không vội vã như vậy. Họ cố làm chìu lòng khách và làm cho khách nổi nứng bằng những hành động mở đầu mơn trớn, vuốt ve, bú mút dâm dật. Chỉ khi nào khách tìm hoa cương nứng hết cỡ thì các nàng mới bắt đầu cho khách đụ. Làm như vậy có hai cái lợi. Một là khi đụ, khách sẽ đạt tới cực khoái cao hơn, sướng hơn, tuyệt đỉnh hơn. Hai là khách sẽ làm tình đâm thọc mau hơn, xuất tinh nhanh hơn, không làm các nàng phải ra sức đụ dập rất mệt, nhiều khi gặp khách bạo dâm còn khổ nữa. Thanh Thư thấy người con gái này không rành nghề, chàng vừa mới hôn hít tí xíu là đã uốn éo thân người, hơi thở dồn dập, rõ ràng là bị khích dục một cách dễ dàng. Để kiểm chứng, chàng rờ tay vào âm hộ nàng thì thấy ngay một vũng nước nhờn, bê bết trong một con chim với đầy đủ lông cánh tơ mịn, êm đềm. Gái làng chơi không dễ xuất âm khí nhiều và dễ dàng như thế.

    Biết người con gái không phải là gái bán thân thì Thanh Thư sướng quá. Khi thấy nàng đè người chàng xuống rồi cưỡi luôn lên thì chàng yên tâm. Trước đó chàng còn nghi ngờ khả năng làm tình của người con gái trẻ đẹp mà chàng cho là không có kinh nghiệm đó. Bây giờ thì chàng thấy nàng ta cũng có bản lãnh khá cao trong dâm trường. Một người con gái như vậy rất hiếm - đẹp người (thân hình gợi dục, vú thơm, tay mịn), đằm tính (không ngả ngớn với nhiều trò tục tĩu), và dâm đãng (bóp cu rồi chơi kiểu kỵ nữ ngay). Chàng để yên cho nàng cưỡi mà chờ đón những đợt suớng cứ dâng lên sau mỗi cú đụ dầm dập xuống cu mình.

    Chỉ Nhược ngồi trên người của chàng trai lạ mặt xong là nàng với tay ra sau, nắm lấy con cặc nóng hổi mà kê ngay vào lỗ lồn mình. Nàng ngồi thẳng người lên khiến con cặc cương cứng đi sâu tuốt vào âm đạo tràn trề dâm khí một cái rọt. Đang nằm dưới, Thanh Thư phải la lên một tiếng “Ối!” vì con cặc của chàng đang bị bót xiết dữ dội bởi một con chim nhỏ hẹp. Chỉ Nhược cũng suýt nữa la lên một tiếng thất thanh nếu nàng không kịp cắn răng lại vì nàng nhận thấy tuy con cu đó xuyên thủng tới tử cung, nhưng nàng lại cảm thấy nó đi sâu vào cả một chiều dài thân thể của nàng. Sức công phá của cái dương vật đó còn thể hiện qua cái đau nhức của âm đạo khi nó bị nong rộng ra tới mức tối đa. Nàng căng mắt ra nhìn xuống, nhưng không sao thấy được khuôn mặt của người con trai đang có một con cu tuyệt vời nằm chật ngất trong bụng nàng. Còn Thanh Thư thì bắt đầu nhận thấy cái sướng khi được người con gái bắt đầu đụ mình. Cái sướng ở đây là cái cảm giác ấm áp, bóp chẹt từ cái lồn áp đặt lên con cu. Cái cảm giác ấm áp và bóp chẹt đó không những đến từ đầu cu mà còn đến từ suốt cả thân cu, cho tới gốc cu. Chàng dương mắt nhìn lên, cố nhìn ra hình dạng của người con gái lạ mặt, nhưng chàng vẫn không thấy gì, chỉ nghe được những luồng hơi thở vật vã của nàng ta. Chàng chỉ còn cách hưởng thụ bằng cách nằm dưới đưa hai tay lên nắn lấy hai bờ vú thơm mịn của người con gái mà mân mê không ngừng, để mặc nàng ta dồn dập, dùng bộ phận sinh dục của nàng mà nuốt chửng bộ phận sinh dục của chàng. Thỉnh thoảng, để tăng cái sướng, chàng hẩy mông lên để nắc con cu cho nó đi sâu thêm lên vào bụng người con gái. Những lần như vậy, chắc người con gái cũng sung sướng quá vì nàng ta đã phải rên lên những tiếng “Hự... hự...” đầy cảm khoái, làm chàng càng nứng thêm.
    Và như thế, trong căn phòng tối đen, Chỉ Nhược và Thanh Thư - chàng và nàng vẫn chưa nhận ra nhau - bắt đầu đụ nhau. Cuộc làm tình xẩy ra một cách cuồng nhiệt, không vội vã nhưng đầy hứng tính. Trong một thời gian dài trong căn phòng tối om.

    Chỉ Nhược nhún nhẩy thân hình, lồn nàng dập dồn lên xuống dọc theo con cặc thẳng đứng của Thanh Thư. Nàng bặm môi lấy sức nhấn mạnh lồn xuống cặc chàng trai cho tới khi đít nàng dính chặt vào hàng chàng trai đó, rồi cũng bặm môi nhấc lồn lên cho tới khi nguyên một con cặc đó gần như thoát khỏi lỗ lồn, chỉ trừ cái đầu nấm phồng cứng. Ngay sau đó nàng lại nhấn mạnh lồn xuống, nuốt chửng hết cả con cặc vào trong âm đạo. Mỗi lần nàng dập lồn xuống là mông nàng đập vào háng chàng gây ra một tiếng lớn như hai tay vỗ vào nhau. Mà nàng lại đụ chàng không ngừng nên những tiếng bành bạch vang lên không ngớt. Một lúc sau, dâm thủy từ trong lồn nàng tiết ra quá nhiều, tiếng bành bạch biến đổi thành tiếng nhóc nhách. Trong căn phòng tối, tiếng bành bạch và nhóc nhách vang lên như bất tận.

    Thanh Thư cũng hợp điệu với Chỉ Nhược mà làm tình với nàng một cách nhịp nhàng. Khi người con gái dập lồn xuống thì chàng hẩy cặc lên để cho nó đi sâu thêm vào cái âm hộ nhỏ bé đó. Khi người con gái nhấp lồn lên thì chàng co háng lại cho con cặc gần như đi ra khỏi lồn nàng; và như thế nó tạo thêm sự cọ sát của hai bộ phận sinh dục khi chúng đụ với nhau. Chàng hoà nhịp với nàng, đâm cặc ngược lên vào cái lồn ẩm ướt, trong khi hai tay cứ tiếp tục xoa nắn bầu vú căng cứng của nàng. Một lúc sau, chàng thấy nàng con gái ngừng đụ mà nằm rạp xuống người chàng để thở. Chàng đoán là nàng ta thấm mệt sau một thời gian vật vã trên người chàng nên chàng cũng ngừng đụ theo mà một tay xoa vú nàng, một tay vít đầu nàng xuống mà hôn lên môi nàng, nút lưỡi chùn chụt. Người con gái hưởng ứng theo, vòng tay ôm lấy cổ chàng mà mút lưỡi trả lại. Hai người lại xoắn lưỡi với nhau, trao cho nhau những cú hôn đam mê, lạc thú.
    Hai người nằm ôm nhau nút lưỡi một chốc thì Chỉ Nhược lại ngồi nhổm dậy, bắt đầu dập lồn đụ cặc Thanh Thư một lần nữa, lần này mạnh mẽ hơn lần trước nhiều. Bây giờ Thanh Thư mới biết hồi nãy nàng ngừng đụ vì không muốn lên cực đỉnh quá sớm mà thôi, chứ không phải vì mệt mỏi chi cả. Chàng nhận ra luôn là người con gái này thật là dâm quá độ. Ngưng nghỉ một chút để hạ cơn dâm rồi lại đụ tiếp, cốt ý kéo dài cơn đụ, và như thế cũng kéo dài cơn sướng. Nghĩ thế là chàng liền làm tới luôn – đã dâm thì chơi tới bến.

    Thanh Thư liền ngồi lên, đổi vị trí, đẩy người con gái quì lên hai tay hai chân, chổng mông cho chàng chơi kiểu chó. Người con gái chìu chàng ngay. Từ đằng sau, chàng nắm hai bờ mông rắn chắc của nàng mà nắc cặc tới, ủi nó vào sâu trong lồn người con gái. Cú đụ làm nàng chao cả người tới phía trước. Sau một vài lần đụ làm như đè bẹp người nàng, chàng thấy nàng ta gượng người lại, rồi còn đụ lại, đẩy lồn ra phía sau cho con cặc chàng đâm sâu hơn nữa. Quả nhiên là nàng ta đang sung sướng, hoàn toàn hòa mình với chàng trong trò chơi dâm đãng này. Thanh Thư hứng quá, bấu chặt vào mông nàng mà nắc cặc thật nhanh vào lồn nàng. Một lần nữa, tiếng đụ phành phạch lại vang lên khắp phòng. Càng đụ, người con gái càng ra nước dâm thật nhiều, làm cho hai tay đang nắm lấy bờ mông nàng nhão nhẹp hẳn đi. Rõ ràng là nàng ta quá sung sướng và sắp lên cực đỉnh, vậy mà chàng chỉ nghe tiếng “ừm.. ừm…” như là nàng đang cố ngậm miệng không cho thoát ra những tiếng kêu lớn, cố dằn những tiếng rên la khoái lạc. Thanh Thư đưa tay sờ vào lồn nàng, nơi con cặc của chàng đang đâm thọc ra vô liên hồi, thì tay chàng trở nên ướt đẫm, chèm nhẹp. Chàng bèn chùi tay trên mông người con gái vài lần, nhưng nước dâm vẫn còn đọng bề hề. Chàng liền chùi mạnh vào chỗ khác trên mông nàng vài lần nữa. Ngón tay của chàng bất chợt dụng tới cái lỗ đít nóng hổi của nàng ta. Không ngần ngại, chàng đút luôn ngón tay trơn nhớt đó vào chật cứng đó.
    Chỉ Nhược đang nhắm mắt đưa chim đụ ngược lại cặc của chàng trai, say sưa hưởng thụ cơn dâm khoái cứ dâng lên ngút ngàn trong người, thì nàng mở choàng mắt ra. Ngón tay của người con trai đút ngay vào lỗ đít nàng làm nàng khựng lại, lỗ đít nàng bóp cứng lại như muốn đẩy ngón tay đó ra. Ngón tay đó, trơn lu vì dâm thủy của nàng, đã đâm vào tới đốt đầu tiên rồi, làm nàng hơi thốn. Nhưng với cơn khoái lạc đang lan tràn trong thân thể, nàng không chần chờ gì mà đẩy mông ra đằng sau một cái thật mạnh. Ngón tay của chàng trai đã đi sâu tuốt vào đít nàng tới tận đốt cuối cùng ngay lập tức. Cùng một lúc bị xâm nhập vào hai lỗ, lỗ lồn bởi con cặc cứng ngắc và lỗ đít bởi ngón tay trơn tuột, Chỉ Nhược muốn hét lên một tiếng thẳng thốt. Tư thế làm tình này y hệt như màn thủ dâm cùng một lúc ở âm đạo và hậu môn trong đêm mưa gió bữa trước. Cơn sướng khoái vẫn còn vấn vương ở cả hai nơi, lỗ đít và lỗ chim của nàng. Và bậy giờ nó lại nỗ bùng lên. Với cảm hứng đó, nàng mím môi lại, không ngần ngại đẩy mông ra sau thật mạnh, đụ con cu và ngón tay chàng trai cùng một lúc. Cái thốn từ lỗ đít và cái khoái từ lỗ lồn hợp với nhau tạo thành một cảm giác đê mê, đặc biệt mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được từ trước tới bây giờ. Thì ra có cái khác nhau giữa một màn tự sướng với một cuộc đồng dâm. Nàng tiếp tục đụ ngược ra đằng sau, càng lúc càng mạnh, dù rằng người con trai gia tăng tốc độ đục cặc vào lồn nàng và đút thêm ngón tay thứ hai vào lỗ đít nàng.

    Bất chợt Thanh Thư rút cặc và hai ngón tay ra khỏi hai cái lỗ trên thân người Chỉ Nhược. Chàng dùng một tay banh lỗ đít nàng ra, một tay rà rà cái đầu cu tìm lỗ đít nàng. Khi đầu cu chàng nằm ngay giữa cái lỗ đã được nong rộng bởi hai ngón tay từ nãy đến giờ thì chàng liền đẩy mạnh tới một cái. Cái đầu cu chui tọt ngay vào lỗ đít nàng. Thanh Thư bắt đầu dùng cặc mình để thông lỗ đít nàng.
    Đang sung sướng với cảm giác mới lạ, Chỉ Nhược thấy đau nhói cả vùng hạ bộ. Nàng rất ghét lối làm tình kiểu này và kị nó vô cùng. Thật ra trong đời nàng, nàng đã làm tình bằng lỗ đít chỉ có một lần. Đó là lúc trên hoang đảo, Tạ Tốn nổi điên đè nàng xuống hãm hiếp, và đã đút con cặc thật cứng và thật to vào lỗ đít nàng. Ban đầu do tò mò và dưới ảnh hưởng dâm tà vì bắt đầu luyện tập Cửu Âm chân kinh, nàng bằng lòng cho Tạ Tốn đụ vào đít nàng. Nhưng chỉ trong một vài cú đâm thọt của con cặc khổng lồ vào lỗ đít, nàng chịu không nổi. Và sau lần đầu tiên bị đụ vào lỗ đít đó, vì quá đau đớn, nàng đã tức giận mà dùng Cửu Âm Bạch Cốt Chảo bấm lủng sọ của Tạ Tốn. Bây giờ nàng lại bị Thanh Thư đụ đít. Tuy cặc Thanh Thư không to lớn bằng cặc Tạ Tốn, nhưng cả hai con cặc đều cứng như đá. Và cơn đau cũng thốn như nhau.

    Nhưng không hiểu sao bây giờ Chỉ Nhược lại không màng cái đau thốn đó. Khi đầu cu của Thanh Thư vừa chui vào lỗ đít của nàng thì nàng đẩy mông ra đằng sau khiến nguyên con cặc của chàng đi suốt vào lỗ đít nàng, suốt cả chiều dài của thân cu. Cái lỗ đít khít khao của nàng, được nong rộng từ nãy đến giờ bởi ngón tay của Thanh Thư, tự nhiên nở rộng ra, đón nhận hết cả khúc gân cương cứng vào trong người một cách dễ dàng. Rồi không chờ cho cơn thốn nổ bùng lên, Chỉ Nhược mím môi dập đít không ngừng vào con cặc cứng ngắc nằm giữa, trọn vẹn trong lỗ đít nàng. Thanh Thư thấy nàng bạo quá, chàng cũng nhân dịp đó mà nắc cặc mình liên tục vào cái lỗ đít nóng bỏng, khít khao và chật ngất này. Một lần nữa, tiếng dập nắc lại vang lên bành bạch, công với tiếng cót két của cái giường bị đẩy đưa bởi những hàng động đưa đẩy của hai thân người nóng ran vì cuồng dục.

    Cho người con trai lạ mặt đụ vào lỗ đít một hồi, Chỉ Nhược không còn cảm thấy đau thốn nữa. Nhưng nàng cũng không thấy cơn sướng khoái tăng lên thêm. Bây giờ nàng mới biết cả hai lối làm tình, vào âm hộ hay vào hậu môn, đều có cái sướng khác nhau. Và đối với nàng, lối làm tình nơi âm hộ đem đến sướng khoái hơn nhiều. Còn cái sướng khoái của lối làm tình cả hai nơi thì thật là mới lạ với nàng, nó có cái kích thích riêng biệt. Nghĩ tới đó là nàng liền đưa ta ra sau xoa vuốt âm hộ mình. Thế là cái sướng khái đặc biệt khi được đụ cả hai lỗ lại trở lại. Và cường độ của nó tăng lên khi ngón tay nàng da diết trên cái hột le đang căng cứng của nàng.

    Chỉ Nhược thở không ra hơi nữa. Cơn khoái cảm cứ tăng lên mãi, theo với nhịp đụ của con cặc người con trai, theo nhịp dập vội vã của cái đít của nàng, theo tốc độ nhằn xiết của cái hạt le giữa mấy đầu ngón tay của nàng. Nàng biết nàng sắp lên cực đỉnh. Vẫn chống người quì trên chân tay, nàng dập mông nàng ra sau thật mạnh để con cặc chàng trai đâm sâu tuốt vào lỗ đít. Nàng bật ngón tay không ngừng giữa âm hộ để cái âm hạch được cọ xát thật kĩ lưỡng. Rồi người nàng nổ bùng ra. Cơn khoái cảm bung ra khắp người, bắt đầu từ âm hộ nơi hạt le được chà vuốt liên tục và bắt đầu từ hậu môn nơi lỗ đít được đâm thọc không ngừng. Tim nàng như ngừng đập, mũi nàng như ngừng thở, nàng nằm bẹp người xuống giường, hai mắt nhắm nghiền như đã chết ngất. Nàng muốn thét lên những tiếng rên thống khoái nhưng lại cắn răng ngậm miệng, cố giữ nó trong lòng. Cái sướng khoái mà nàng vừa đạt tới là một cực đỉnh cao nhất, thỏa mãn nhất trong đời nàng.

    Thanh Thư thấy người con gái thở hồng hộc, ra sức giúp chàng đụ thật mãnh liệt vào lỗ đít nàng, rồi bất chợt nằm xoãi người ra như chết thì chàng biết là nàng đã đạt tới cực khoái rồi. Trong bóng tối, chàng không để con cặc của mình tuột khỏi lỗ đít nàng mà chàng trường mình đè lên người nàng con gái. Với con cặc vẫn nằm khít rịt trong hậu môn nàng ta, Thanh Thư bèn tiếp tục ra sức nắc cặc mình vào cái lỗ đít đó. Nằm trên lưng nàng, đè xuống mông nàng, chàng vừa đụ, vừa vòng tay ôm ngực người con gái mà xoa bóp không ngừng. Người con gái vẫn nằm yên, để mặc cho chàng muốn làm gì thì làm. Nằm dưới, nàng ta còn dạng hai chân ra cho cặc chàng dễ đụ vào lỗ đít, và đồng thời nàng còn dạng hai tay ra để cho chàng tha hồ nắn bóp hai đồi vú.

    Nằm đè lên đít người con gái, Thanh Thư thấy rõ cu mình đi sâu hết cỡ vào hậu môn nàng, tới tận gốc. Vậy mà chàng vẫn cố lấy sức đẩy mạnh cho cu mình đâm sâu vào trong lỗ đít, ngược tuốt lên trong bụng nàng con gái cho thật sâu nữa. Chàng thấy nàng vẫn nằm yên, như hưởng thụ thì chàng bèn bắt đầu chơi trò liên thanh, rút hẳn cặc ra khỏi cái lỗ nhỏ bé đó. Nó liền khép lại. Chàng lại đút cu vào cái lỗ đít chật cứng đó. Nó liền mở ra đón chào. Chàng bèn đâm sâu vào đó, lút cán. Rồi chàng lại rút cu ra khỏi cái lỗ phập phồng. Nó lại khép cứng lại. Chàng liền đút cặc trở vào cái lỗ đầy đón chào đó. Cứ như thế, Thanh Thư liên tiếp dùng cặc thông suốt cái lỗ đít người con gái. Vậy mà nàng ta vẫn nằm yên, chỉ thở mạnh hơn lên.

    Đến nước này thì chàng nổi hứng quá rồi. Chàng bèn rút cặc ra khỏi lỗ đít người con gái rồi đâm luôn vào lỗ chim của nàng ta. Con cu của chàng đi thẳng vào một cái lỗ rộng hơn, nhưng cũng vẫn khép cứng. Chàng nắc vào lồn nàng vài cái rồi rút cặc ra, đút trở vào lỗ đít, rồi nắc thêm vài cái nữa trong cái lỗ đít đó. Và một lần nữa, cứ như thế, chàng tuần tự nắc vào lồn nàng vài cái, tiếp theo ngay là đụ vào đít nàng vài cú, luân phiên không ngừng. Được đụ cả hai lỗ, người con gái dường như lại nổi nứng lên, nàng càng thở mạnh và bắt đầu rên lên. Rồi nàng từ từ nhổng mông lên cao như hưởng đón, khuyến khích màn làm tình mới lạ, liên tục vào hai lỗ của Thanh Thư vậy. Khi mông người con gái hoàn toàn nhổng thẳng lên trời thì màn đụ vào lỗ đít và lỗ lồn của Thanh Thư càng trở nên dễ dàng. Chàng gia tăng tốc độ đụ vào hai lỗ, càng mạnh, cành nhanh, càng sâu.
    Thanh Thư sướng quá. Chàng kêu lên:
    - Hà… hà... Hết xẩy!

    Đang nằm chổng mông, nhắm nghiền mắt lại để hưởng cái khoái cảm được đụ vào lỗ lồn và lỗ đít lan tràn trên khắp thân thể, Chỉ Nhược chợt mở choàng mắt ra. Ôi chao! Tiếng kêu của người con trai lạ mặt y hệt như tiếng kêu khoái trá của tên “dâm ma”, người đã hiếp nàng lần đầu tiên trong đời nơi rừng vắng, khi nàng bắt đầu xuống núi Nga Mi để khởi sự cuộc đời lăn lộn trên giang hồ. Lúc đó, khi bị hắn bịt mắt rồi bị điểm huyệt mềm người, nàng đã bị hắn cởi quấn áo trần truồng, bị hắn sờ mó toàn thân và bị hắn đút dương vật vào miệng. Sau khi vần vò chán chê trên thân thể nàng, hắn mở màn cưỡng dâm, suýt tí nữa là cướp đi cái trinh tiết độc nhất của người con gái mới tới tuổi xuân thì, may nhờ có Vô Kỵ giải cứu. Trong cái lúc kinh hoàng và sợ hãi đó, nàng vẫn không quên câu nói đểu giả và dâm dục của tên “dâm ma” này. Đó là kinh nghiệm đầu đời bị bức hiếp, làm sao quên được? Cũng như nàng đã không sao quên được cái mùi nồng nàn của “ân nhân đại ca”, người đã cứu nàng khỏi bàn tay dâm tục của tên “dâm ma”, để rồi nàng lại trao thân cho người ân nhân đó – khéo sao người đó không ai khác lại chính là Vô Kỵ. Màn trao thân đầu đời cho Vô Kỵ đó là cả một kỉ niệm đam mê, sướng khoái. Nhưng kí ức về tên “dâm ma” thì lại ê chề và căm giận. Những lần bị hãm hiếp kế tiếp, không lần nào là không dính dấp hình ảnh tởm lợm của tên “dâm ma”. Cuộc hãm hiếp đó, vì là lần đầu tiên xẩy ra trong đời son trẻ của nàng nên nó lúc nào cũng đeo đuổi, ám ảnh, và dằn vặt nàng không nguôi, cho tới bây giờ.

    Lúc này lại nghe từ miệng người con trai xa lạ một câu khoái chí giống hệt như tên “dâm ma” thì nàng giật mình. Câu “Hà.. Hà... Hết xẩy!” là câu nói duy nhất của tên “dâm ma” khi hắn ra tay hãm hiếp nàng. Làm sao nàng quên được? Nàng liền quay đầu nhìn lên nhưng trong bóng tối nàng vẫn không thể thấy được chàng ta là ai. Sự trùng hợp này thật là không ngờ, không thể tin được. Nhưng, cũng như bao người con gái khác, nàng lại tin vào giác quan thứ sáu của mình, không thể lầm được. Tuy đã chắc chằn tám chín mươi phần trăm đây chính là tên dâm tặc đã làm nhơ nhuốc cuộc đời trinh trắng của nàng, nhưng vẫn không phải là một trăm phần trăm. Đốt đèn lên để nhận diện hắn chăng? Vô ích, vì lúc đó nàng bị hắn bịt mắt không nhìn được mặt mũi của hắn ra sao. Có lẽ trên đời này chỉ có một người biết rõ tên “dâm ma” là ai, đó là Vô Kỵ. Nhưng chàng lại chưa bao giờ nhắc tới chuyện này, và nàng cũng không bao giờ hỏi.

    Tự dưng nàng nhớ ra một điều, hắn đã bắt nàng mút cu hắn, và nàng còn nhờ rõ cảm giác và hình thù con cu trong miệng nàng ra sao. Đó không phải là con cu cứng ngắc, to lớn đầu tiên nàng ngậm trong miệng hay sao? Cảm giác đó nàng đâu có quên, tuy rằng sau đó nàng đã bú cu nhiều lần khác. Thật ra, trong đời nàng, cho tới bây giờ nàng chỉ bú có năm con cặc thôi: của tên “dâm ma”, của Vô Kỵ, của hai lão Huyền Minh và của tên kéo xe. Cu của hai lão già thì nàng thì nàng biết rõ, cu của Vô Kỵ thì nàng quá rành, cu của tên kéo xe thì mời đây, chỉ có cu của tên dâm tặc là nàng chỉ nếm qua một lần lúc trước. Nhưng lần đó là lần đầu đời, sao quên được? Vậy thì bây giờ chỉ còn một cách để biết chắc người con trai này có phải là tên “dâm ma” hay không là ngậm lại con cu đó mà thôi.

    Chỉ Nhược xoay người ngồi lên, đẩy thân hình người con trai xuống giuờng, rồi mò xuống bụng chàng ta mà nắm con cặc cuơng cứng lên. Nàng cúi mặt xuống và chỉ ngừng lại khi hửi mùi thum thủm toát ra từ con cu mới rút ra từ hậu môn của nàng. Nhưng rồi nàng lại tiếp tục há miệng nuốt con cu đó vào miệng. Nàng vừa mút con cu đó, vừa gật gù cái đầu lên xuống, làm cho con cu đâm thọc ra vô trong miệng nàng. Nàng nghe tiếng người con trai rên lên mấy tiếng sung sướng – y hệt như tiếng rên của tên “dâm ma” khi hắn cố đút con cu vào miệng nàng vậy. Và nàng nhận ra ngay cái mùi mà nàng nhớ mãi, cái thân cu cương cứng mà nàng không thể quên, cùng với cái thân cu ghồ ghề chứ không nhẵn thín như cu của Vô Kỵ. Như vậy là rõ rồi, người con trai lạ mặt này chính là tên “dâm ma” tồi bại đã lợi dụng nơi rừng vắng bắt nàng đè xuống cưỡng hiếp, làm ô uế cuộc đời lúc đó còn trắng trinh của nàng. Thật không ngờ chính hắn lại là người mà nàng chọn để cùng giao hoan, và cũng vừa mới rồi, nàng đã cho hắn đụ vào lỗ đít khiến nàng đạt tới cực đỉnh khoái lạc sung sướng vào bậc nhất trên đời.

    Khi đã biết chắc chắn người con trai là tên dâm tạc rồi, nàng liền nhả con cu của hắn ra. Tên ta thấy nàng ngừng bú thì hắn lấy hai tay kéo đầu nàng xuống, bắt nàng phải tiếp tục mút cu hắn. Chỉ Nhược tức giận, dằn tay hắn ra rồi đứng hẳn lên. Lòng đang căm hờn, nàng muốn phóng chưởng giết đi cho rồi đời một tên dâm đãng. Chẳng cần biết hình dạng hắn ra sao, giết một tên vô lại, người đã hãm hại nàng khiến nàng ưu tư, tức giận từ lâu, là một chuyện đáng làm. Và là một chuyện phải làm ngay. Nàng giơ tay lên. Chỉ cần nàng đưa tay ra trước một cái là tên “dâm ma” có mười kiếp cũng phải đi chầu diêm vương liền.

    Nhưng rồi Chỉ Nhược suy nghĩ lại. Mình đang cần một người đàn ông cung phụng lòng dục mỗi ngày. Mà tên dâm tặc này quả nhiên là một tên lạc dục, đi chơi gái đã nhiều, kinh nghiệm vờn hoa bắt bướm lão làng, vậy mà còn bắt gái để hãm hiếp thì quả là dâm thần hạng nặng. Tính dâm tặc của hắn có thừa, đến nỗi mụ Mẫn Quân còn quả quyết là hắn rất chìu gái. Đúng là mẫu người mà nàng cần để thỏa cơn dục. Tìm trai để hầu nàng, nhất là với địa vị của nàng bây giờ phải làm trong bí mật, đâu có dễ? Tại sao nhân lúc này không lợi dụng hắn để làm giảm cơn dâm cứ dâng lên mỗi ngày vì luyện Cửu Âm chân kinh? Quả thật là nàng căn hận hắn tận xương tủy, nhưng không vì thế mà tạo thêm cái bất tiện cho mình. Vả lại mình đang cần hắn, hầu như mỗi ngày. Cũng như Mẫn Quân vậy, nàng không ưa gì mụ ta, nhưng có người giúp đỡ như mụ vẫn là một lợi thế. Cân nhắc lợi, hại xong, Chỉ Nhược từ từ buông tay xuống. Nàng quyết định cho hắn sống để hầu hạ nàng. Chỉ Nhược đúng là… Chỉ Nhược.

    Tên “dâm ma” thấy nàng tự dưng ngừng làm tình thì hắn với tay tìm người nàng trong tối để kéo xuống tiếp tục vui vầy. Bàn tay hắn quờ quạng trúng ngay ngực nàng. Hắn liền nắm lấy mà bóp. Chỉ Nhược bực mình, gạt tay hắn ra. Nàng mới vừa thỏa mãn với hắn xong, không cần hắn trong ngày hôm nay nữa. Nàng mặc vội quần áo vào rồi mở cửa sổ phóng ra như một làn khói. Nàng bỏ đi ngay và tự nhủ sẽ bảo mụ Mẫn Quân nói với hắn là nàng có chuyện phải đi ngay, nếu muốn tiếp tục hưởng sướng thì lần khác, có thể ngày may, hãy đến một địa điểm khác để cùng nhau giao hợp một lần nữa. Nàng chắc chắn, dâm như hắn, hắn sẽ nhận lời, không mất đi đâu mà thiệt.

    Vừa phóng người đi, nàng chợt nhớ là Mẫn Quân nói hắn ta là một tên đẹp trai, lãng tử. Lòng hiếu kì khiến nàng muốn thấy mặt mũi hắn ra sao. Nếu một lần nữa mụ ta nói đúng thì nàng sẽ cảm thấy vui sướng hơn khi làm tình với một chàng trai trẻ tuổi, anh tuấn, và đa tình. Nàng lại chợt nhớ là trước khi bị hắn điểm huyệt để hành dâm, nàng và hắn có trao đổi vài chiêu thức võ công. Môn cầm nã thủ của phá Nga Mi rất là lợi hại, vậy mà khi nàng sử môn đó ra, chống trả lại thì hắn đã chiết giải những thế võ của nàng một cách dễ dàng. Rõ ràng hắn là một tay võ nghệ cao cường. Nếu không làm sao mà kềm chế được một đệ tử chân truyền của Diệt Tuyệt sư thái của phái Nga Mi? Một chàng trai trẻ tuổi, đẹp trai, võ nghệ kì tuyệt, nổi tiếng giang hồ thì có mấy ai? Ngoài Vô Kỵ thì còn có ai nữa đâu? Đã vậy hắn còn là một tên dâm thần và đa tình nữa. Ai vậy kìa? Thắc mắc này làm cho nàng tò mò thêm lên mấy chục lần. Nàng vội quay người trở lại, phóng về Bích Lâu lầu, bay vút lên cao, núp trên mái nhà nhìn xuống, chờ Mẫn Quân và tên “dâm ma” đi ra.

    Quả nhiên một lúc sau, Mẫn Quân và một chàng trai cùng nhau bước ra. Hai người có vẻ đang tranh cãi điều gì. Mẫn Quân thì phân bua, chàng trai thì cự nự. Nhìn kĩ lại thì Chỉ Nhược choáng người. Tên “dâm ma” chính là Tống Thanh Thư mà trên giang hồ có mang danh hiệu là Ngọc Diện Mạnh Thường, con trai của Tống Viễn Kiều, người đứng đầu của Võ Đang thất hiệp! Dáng đẹp trai và tài nghệ của Thanh Thư nổi tiếng võ lâm, danh bất hư truyền, ai cũng biết. Nàng nhận ra chàng ngay vì đã thấy chàng có mặt trong những quan khách tới dự lể nhận chức trưởng môn của mình.

    Mọi việc bây giờ trở nên rõ ràng. Thì ra chàng bịt mắt nàng trong màn hãm hiếp là để che dấu thân phận của mình. Vô Kỵ chắc không nói ra vì không muốn làm nhục phái Võ Đang vì cha chàng là Võ Đang ngũ hiệp Trương Thúy Sơn. Rồi nàng nhớ lại là lúc nàng bị hãm là lúc nàng và Thanh Thư gặp nhau lần đầu tiên. Phải rồi, hôm đó Thanh Thư xuất hiện là các bà các cô trong phái Nga Mi ngưỡng mộ, trầm trồ khen ngợi không ngừng. Không ngờ chàng lại để ý tới nàng đến nỗi phải hành sử một cách hạ cấp là ra tay bắt nàng để cưỡng dục, không thua gì một tên thảo khấu, vô lương.

    Thật ra Chỉ Nhược đã biết Thanh Thư mê mình từ lâu rồi. Sau buổi hãm hiếp đó, Thanh Thư bao lần biểu lộ lòng yêu đương, si tình với nàng - từ trên Quang Minh đỉnh, tới tại chùa Vạn Pháp, và gần đây nhất là buổi lễ nàng lên nhân chức trưởng môn. Là một người con gái thông minh, bén nhạy, làm sao mà nàng không biết cho được? Nhưng lúc nào trong lòng nàng cũng có hình ảnh của Vô Kỵ rồi nên nàng không để ý tới. Bây giờ cô đơn, cần trai, sự có mặt của một Thanh Thư si tình, dâm đãng (không kể đẹp trai và nổi tiếng) trong đời nàng là một điều quá tốt cho nàng. So về hình dáng và tài nghệ, sau Vô Kỵ là tới Thanh Thư, chứ còn ai trong giới giang hồ võ lâm Trung Nguyên nữa? Bây giờ Vô Kỵ đã bị bỏ bùa, ăn cháo lú của con ma nữ Triệu Minh mà bỏ nàng, thì Thanh Thư, một người con trai anh tuấn, nổi tiếng say mê nàng, thay thế làm người thân cận với nàng là một chuyện đương nhiên và hết sức đẹp đẽ - thuận tình và thuận lí. Tuy nàng chưa thấy yêu đương gì với Thanh Thư, nhưng đó không có nghĩa là nàng không thể yêu chàng. Có Thanh Thư bên cạnh hằng ngày, nàng sẽ không còn lặn lội hay nhờ vã Mẫn Quân đi tìm trai nữa. Thật là toàn vẹn đôi bề.

    Nghĩ tới viễn ảnh đó, Chỉ Nhược vui sướng. Nàng mỉm cười tự mãn, lòng như nở hoa. Nàng tưởng là nàng sẽ tức giận Thanh Thư lắm, sau khi biết chính chàng là tên “dâm ma”, thủ phạm đã toan cưỡng hiếp nàng trong rứng vắng. Nhưng bây giờ thì không hiểu sao nàng không những không nóng giận mà còn muốn gần chàng nữa. Được gần gũi và làm tình với một chàng trai nổi tiếng tài hoa như Thanh Thư không phải là nỗi mơ ước muôn đời của các nàng con gái trên đời này hay sao? Tự nhiên nàng thấy ngứa ngáy trong âm hộ. Ôi chao, nàng lại muốn trai nữa rồi. Lần này, nàng lại muốn người đó là Thanh Thư. Và nàng sẵn sàng và hồ hỡi để làm tình với chàng, Nàng đưa tay xuống mà gãi nhẹ vào chỗ ngứa, mỉm cười tự nhủ:
    - “Thiệt tình, mới nghĩ tới trai là mình đã thấy rậm rực rồi.”

    Lời trách thầm mang tính tự diễu, hiếm khi xẩy đến với Chỉ Nhược. Nàng vốn là người thâm trầm, sống nhiều vào nội tâm, ít khi nào nàng mở lòng đến như vậy. Nhưng hôm nay nỗi vui sướng với một cuộc đời mới mẻ, sau bao ngày tháng dằn vặt, làm nàng tự thưởng cho mình một lời tự trách rất hoạt kê. Đời nàng bây giờ không còn phải lo lắng, u sầu nữa, chỉ có đi lên.

    Nhưng Chỉ Nhược đâu biết được là cái ngứa ngáy đó chẳng phải do lòng dâm tư tự dưng bùng phát mà thật ra do cái bệnh của Thanh Thư mới truyền cho nàng. Vốn là một giang hồ lãng tử, ăn chơi đàng điếm, càng bạt giang hồ, Thanh Thư đã mắc bệnh giang mai hoa liễu, hậu quả của những cuộc chơi gái mút mùa. Chàng cố chữa mà vẫn không khỏi. Khi làm khẩu dâm với Thanh Thư, nàng cảm thấy nó gồ ghề là vì những mụn lở dơ dáy mọc đầy trên dương vật, trong bóng tối nên nàng không thấy được. Chính vì mang một bộ phận sinh dục ghê gớm như vậy nên Thanh Thư, tuy đẹp trai, nổi tiếng và có nhiều gái mê, nhưng chàng vẫn không dám lập gia đình, chỉ vác cu đi đụ đĩ khắp nơi, mang thêm nhiều bệnh tật. Không những bú con cu ghẻ lở đó, Chỉ Nhược còn đút nó vào âm hộ và cả hậu môn nữa. Con bệnh đã lây qua người nàng rồi. Cái ngứa ngáy mà nàng cảm thấy hôm nay chỉ là triệu chứng đầu tiên của bệnh phong tình. Cái họa đã đến mà nàng không hề biết.

    Chỉ Nhược về phòng riêng vui sướng nằm nghỉ. Lòng cảm thấy yên bình, vui sướng cho một tương lai sáng lạn. Cá tương lai vui sướng đó là có được một cuộc đời mới, với Thanh Thư đẹp trai, anh tuấn trong đó. Nỗi vui sướng tăng lên thêm mỗi lần nàng đưa tay gãi vào hạ bộ. Hành động đó làm dịu cơn ngứa ngáy trên âm đạo (mà nàng chưa biết tại sao) và đồng thời cũng làm tăng cơn hứng tình trong lòng nàng (mà nàng dư biết tại sao).

    Nàng xoè bàn tay ra, chà xát trên vùng âm đạo và cảm thấy cái khoái lạc tăng lên trong người. Nhưng bây giờ nàng không muốn thủ dâm nữa. Nàng đã có một người con trai đẹp trai, cường tráng sẵn sàng cung phụng mình rồi. Bất chợt nàng nắm tay lại, sung sướng bóp chặt lấy con chim của mình. Với hành động đó, nàng đã bó chặt lấy cơ thể mình, dùng bàn tay của chính mình để vùi lấp người nàng vào chỗ trũng đam mê của đời mình.

    Chỉ Nhược có biết đâu cử chỉ này đã trộn chung trong lỗ trũng đó trọn đời nàng với những sâu trùng, bệnh tật của dục tình.

    (Hết Phần 61 ... Xin mời đón xem tiếp Phần Cuối 62 - Đoạn 31 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #62
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Vô Kỵ Triệu Minh (Phần 62) (Tác giả: Phan Hải Doi)

    VÔ KỴ TRIỆU MINH

    Tác giả: Phan Hải Doi
    E-mail: phd85doc***@hotmail.com (Remove *** đê liên lạc tác giả)
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 62: Phần Cuối - Đoạn 31

    Tập "Vô Kỵ - Triệu Minh" gồm 4 phần: PHẦN MỞ (Sơ Sinh), PHẦN ÐẦU (Hoạn Nạn), PHẦN GIỮA (Thành Tài), và PHẦN CUỐI (Vang Danh). Truyện dựa theo bộ Ỷ Thiên Ðồ Long Ký của tác giả Kim Dung do Tiền Phong dịch thành bộ Cô Gái Ðồ Long.









    Thanh Thư trở về phòng của mình ở núi Nga Mi, nằm dài người mà nhớ lại những chuyện hành dâm vừa xẩy ra ở Bích Lâu lầu.

    Lúc đi về Nga Mi cùng với Mẫn Quân, chàng phàn nàn với mụ ta là người con gái bí mật tự dưng bỏ đi mất trong lúc hai người đang giao hoan tới lúc gay cấn. Sau khi đã đạt cực đỉnh, rõ ràng là nàng ta lại lên cơn nứng một lần nữa, nằm úp mặt xuống mà chổng mông lên đón nhận những cú đụ thâm sâu của con cặc của chàng, chịu cho nó soi xoáy không ngừng vào hậu môn và âm môn một cách hồ hỡi, chỉ thiếu những tiếng rên sung sướng. Vậy mà không hiểu sao nàng ta lại bỗng nhiên ngừng cuộc làm tình ngang xương lúc chàng đang sung sướng tới cao độ, rời dâm phòng ra đi khỏi Bích Lâu lầu, không một hành động báo truớc, không một lời từ giã.
    Mẫn Quân nghe những lời trách móc của Thanh Thư xong, tuy cũng không biết tại sao Chỉ Nhược lại bỏ đi nửa chừng như vậy thì mụ thầm nghĩ:
    - “Chắc con đĩ sướng khoái đã rồi nên lẳng lặng bỏ đi, không thèm đếm xỉa gì đến thằng dâm tặc này nữa chứ gì. Thỏa nứng xong nó đâu còn cần mày nữa đâu. Cái vu này tao đã thấy rồi.”
    Đoán vậy nhưng mụ vẫn nheo mắt hỏi chàng:
    - Thế Tống thiếu hiệp có sung sướng không khi được chung vui với nàng ấy?
    Thanh Thư gật đầu nói:
    - Thì có chứ sao không? Nhưng đang giữa cuộc vui thì nàng ta lại bỏ đi khiến tôi còn ấm ức.
    Mẫn Quân cười hóm hỉnh, hỏi tiếp:
    - Như vậy thiếu hiệp có muốn gặp nàng ta nữa chăng?
    Thanh Thư nhìn lên trời, mơ màng nói:
    - Nàng ta thật là hiện thân của một nữ thần nhục thể. Ai mà không muốn gần?
    Rồi chàng hỏi tiếp:
    - Đinh cô nương có thể cho tôi biết nàng ta là ai, ở đâu chăng?
    Mẫn Quân lắc đầu:
    - Không được đâu. Nàng ta muốn giữ bí mật cuộc gặp gỡ này. Thiếu hiệp không biết nàng, và nàng ta không biết mặt mũi thiếu hiệp. Như vậy có lợi cho cả hai bên.
    Thanh Thư năn nỉ:
    - Đinh cô nương cho tôi biết đi mà. Nếu không tôi sẽ nhớ nhung cô ta đến mỏi mòn.

    Mẫn Quân nghe vậy thì chợt có ý định mè nheo Thanh Thư để bắt chàng đụ mụ hay tìm người cho mụ đụ. Đây là dịp để mụ thực hiện chuyện này. Nhưng chợt nghĩ nếu Chỉ Nhược biết ra là mụ đã dùng nàng để trả treo với Thanh Thư thì chắc nàng sẽ nổi giận và mạng mụ sẽ không còn. Thôi bây giờ tạm thời không vọng động gì hết, để sau đó rồi tính.
    Thanh Thư thấy mụ ta lặng lờ thì chàng hỏi tiếp:
    - Bao giờ thì tôi có thể gặp lại nàng?
    Mẫn Quân nhỏn nhỏen nói:
    - Để tôi coi lại đã, nhưng tôi chắc thiếu hiệp không phải chờ lâu đâu.
    Câu trả lời nửa vời của mụ ta làm chàng phấn kích, hi vọng một cuộc gặp gỡ tràn đầy dâm khoái một lần nữa, mà lần này thì chàng sẽ chơi tới bến, không để nàng bỏ đi giữa cuộc vui nữa. Viễn ảnh một trận giao hoan bí mật lần thứ nhì khiến chàng nhìn lên trời mà vẽ vời mông lung.

    Sau khi hai người chia tay, Thanh Thư trở về phòng nằm một mình mà tưởng nhớ tới nàng con gái bí mật. Chàng chắc chắn nàng rất trẻ, rất đẹp, và cũng rất dâm nữa. Không hiểu sao nàng lại có hành động tìm trai, cho người khác đụ, làm như bị dồn ức, uẩn khúc trong dâm trường một cách nặng nề như vậy. Nàng đã cho bao nhiêu người đụ rồi? Tại sao nàng lại chọn chàng? Mẫn Quân nói chàng và nàng không hề biết mặt nhau, nhưng chàng không tin. Một người xinh đẹp và dâm đãng như thế chắc chắn phải có nguốn gốc, tiếng tăm gì đó trong xã hội. Một người như thế chắc chắn phải nghe tới danh tiếng của chàng, Ngọc Diện Mạnh Thường của phái Võ Đang. Hèn gì nàng tạo ra những cuộc gặp gỡ dâm tình trong bí mật, chắc là không muốn ai biết tung tích của mình. Tới đó, Thanh Thư mỉm cười: có được một người tình trẻ đẹp, đa tình như mà thương yêu và tình tự như thế thì chắc chàng sẽ sung sướng mà ái ân với nàng ta suốt ngày.

    Nghĩ tới người tình trẻ đẹp thì tự nhiên Thanh Thư lại nghĩ tới Chỉ Nhược. Đối với chàng, Chỉ Nhược là người con gái xinh đẹp nhất trên đời này. Nếu người con gái bí mật chỉ đẹp bằng phân nửa của Chỉ Nhược thôi thì chàng đã thấy mình may mắn lắm rồi, không ham gì hơn là được đụ một người đẹp đến như vậy. Tới đây, tự dưng Thanh Thư lại có một ý nghĩ táo bạo: Uớc gì Chỉ Nhược chính là người con gái bí mật đó!

    Sao lại không nhỉ? Lần đầu tiên gặp Chỉ Nhược, chàng đã không dằn được lòng dục mà ra tay hãm hiếp nàng. Chàng nhớ là chàng đã lột trần truồng nàng ra, sờ mó khắp thân thể nàng, rồi sau đó còn dí cu vào miệng nàng nữa. Vì đã làm tình với biết bao nhiêu con gái nên Thanh Thư không còn nhớ rõ thân thể Chỉ Nhược như thế nào, nhưng có một điều chắc chắn mà chàng biết là người con gái bí mật cũng có một thân hình gợi dục, một làn da mịn màng và một bộ ngực rắn chắc như của Chỉ Nhược vậy. Ôi chao! Nếu quả thật Chỉ Nhược là người con gái bí mật đó thì chàng là người có diễm phúc nhất trên trần đời rồi.

    Nhưng rồi Thanh Thư lại lắc đầu, chép miệng. Đúng chỉ là mơ mộng hão. Chỉ Nhược đối với chàng là một thiếu nữ đức hạnh, trong lành và đoan trang. Ở nàng, tuy có toát ra một cái gì xa cách, kiêu kì - nhất là bây giờ nàng là trưởng môn của một phái lớn như Nga Mi - nhưng nàng hoàn toàn vẫn là một người con gái thuần thục, thanh xuân, trong trắng, là một viên ngọc long lanh không tì vết. Thanh Thư mê nàng là vì những cá tính đó. Chỉ Nhược không thể là một người dâm loàn, đĩ tính, nứng tục, hoang đàng, đụ dạo cho nên không bao giờ có thể nàng là người con gái bí mật đó cho được. Đúng là chuyện hão huyền!

    Nhớ tới Chỉ Nhược trong khi mơ mộng về người con gái bí mật nhưng dâm đãng đó làm Thanh Thư nổi nứng lên. Hồi nãy làm tình với người con gái, chàng tuy sung sướng vô cùng, nhưng chưa đạt tới cực đỉnh. Làm như hít hà, nhai trong miệng một cái bánh ngon nhưng rồi không được nuốt, phải nhả ra vậy. Đang hành dâm tới lúc tột đỉnh vào giữa hậu môn và âm môn của người con gái tới hồi nóng bỏng mà rồi lại ăn hỏng bỏng không thì hỏi sao mà không ấm ức? Nó làm cho người con trai dâm tặc như Thanh Thư bứt rứt, khó chịu. Và con cu của chàng vì không được thoả mãn hoàn toàn nên vẫn còn cương cứng trong nhức nhối. Thanh Thư cầm con cu mà xọc nhẹ. Nếu có Chỉ Nhược với thân hình xinh tươi, gợi dục kế bên để vui vầy thì tuyệt hảo. Chàng vừa vuốt cu vừa nhắm mắt cố nhớ lại những hành động mà chàng đã làm trên thân hình trần truồng của Chỉ Nhược trong rừng vắng khi xưa. Ôi chao, chàng đang cần một người con gái để xả cơn dâm nứng rậm rựt vào người nàng ta, nhất con cu sừng sững này đây đang cần được bóp chặt bởi một con chim phập phồng. Thanh Thư nằm trên giường vừa sục cu vừa tưởng nhớ tới Chỉ Nhược, y như những lần chàng làm tình với những cô gái lầu xanh vậy.
    Bất chợt chàng nhớ ra là chàng có lời hẹn hò gặp gỡ với Tú Uyên hôm nay. Nghĩ tới nàng con gái trẻ tuổi sắp làm ni cô này làm Thanh Thư nở một nụ cười dâm đãng. Sắc đẹp của Tú Uyên không thể so sánh được với Chỉ Nhược, nhưng nàng ta cũng có cái dễ thương và thùy mị của một nàng con gái mới tới tuổi trưởng thành. Thanh Thư biết chàng chỉ dùng Tú Uyên làm đầu cầu để được tới gần Chỉ Nhược, nhưng đang trong lúc nứng cu, thiếu gái, chàng thầm nhủ nếu hôm nay có cơ hội đè Tú Uyên xuống mà giao hợp thì chàng cũng sẽ làm ngay. Hồi nãy, sau khi làm tình với cô gái bí mật, vì chưa ra nên vẫn còn nứng, chàng đã có ý định tối nay sẽ ghé thanh lâu chơi gái, tìm một nàng trẻ đẹp để đụ một trận cho đã cơn thèm dâm. Bây giờ có Tú Uyên, một người con gái xinh sắn, măng tơ có dạ si mê mình thì tội gì mà không thừa cơ bẻ hoa bắt gió, hưởng mùi gái lành?

    Thanh Thư cho là Tú Uyên, giống như Chỉ Nhược, với dáng điệu hoà nhã và cung cách đoan trang, vẫn còn trinh tiết vì nàng còn quá trẻ. Chàng không hề biết là trong chùa Vạn Pháp nàng đã bị hãm hiếp tơi bời, đã mất đi bao nhiêu lần cái ngàn vàng của người xử nữ. Vì vậy với bộ mã đẹp trai, và gái đã mê mình như vậy thì chàng sẽ dễ dàng dụ dỗ nàng hiến cho chàng cái trắng trinh vô giá đó. Và cũng để xả cái nứng cu đang dồn ép giữa háng lúc này, chàng sẽ ra sức khuyến rũ Tú Uyên hôm nay để cả hai có được một cuộc giao hoan để đời. Chàng tự tin là mình sẽ thành công, không thể khác hơn nữa. Do đó, chàng ngồi bật dậy, sửa soạn tới nơi hẹn mà Tú Uyên đã cho chàng biết: nàng đang đi nhặt củi trong rừng sau núi Nga Mi.
    Thanh Thư mò ra sau Nga Mi, nơi rừng rậm sơn lâm, nằm mé khe núi với vách đá dựng đứng, kế vực sâu muôn trượng. Từ xa chàng đã thấy Tú Uyên một mình lom khom nhặt những nhánh cây khô, nhưng mắt cứ dòm chừng chung quanh, ra dáng trông chờ người nào đó. Chàng mỉm cười tự mãn. Nàng này si mê mình quá đỗi rồi. Lén lút hẹn hò với trai vậy mà còn đòi đi tu! Vừa nắm con cu sừng cứng, chàng vừa tụ nhủ thôi thì mình sẽ lấy cu chích vào người nàng để nàng ta nhớ mình suốt đời, vì một nữ văn sĩ đã viết: Kim chích vào thịt thì đau, thịt chích vào thịt nhớ nhau suốt đời. Chàng sẽ đụ nàng cho đến khi nàng mất hồn, hết muốn đi tu luôn. Vậy mới xứng danh giang hồ lãng tử.

    Chàng liền chờ lúc Tú Uyên cúi mình lượm củi mà dở khinh công thượng đẳng ra bay tới sau người nàng như một làn khói. Khi nàng đứng lên là chàng đưa tay ra bịt lấy hai mắt nàng liền. Tự dưng bị người nào đó che mắt, Tú Uyên hoảng hốt lùi ra sau mấy bước. Sau khi nhận ra Thanh Thư là người đã chọc ghẹo mình thì nàng không còn lấy làm ngạc nhiên nữa mà còn nhoẻn miệng cười khúc khích. Thanh Thư cũng phá lên cười theo. Hai người nhìn nhau mà cười hi hi.

    Không ngần ngại, Thanh Thư làm bạo bước tới ôm luôn Tú Uyên vào lòng. Nàng không cưỡng lại mà còn ngả đầu vào vai chàng, miệng vừa cười, tay vừa đấm vào ngực chàng thùm thụp. Thanh Thư bèn nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng. Tú Uyên ngước lên nhìn chằm chập vào mặt chàng, nụ cười từ từ tắt dần đi. Hai người đứng sát vào nhau, hai mặt đối diện với nhau thật gần, nhìn nhau mà không nói một lời. Hai người đều thở mạnh, phì cả hơi nóng vào mặt nhau. Dưói ánh mặt trời chói chan, Thanh Thư thấy Tú Uyên tự nhiên xinh đẹp, mĩ miều hẳn ra – hai mắt lá liễu, cái mũi thon nhỏ, cái miệng xinh tươi. Chàng liền siết cái thân người mềm mại trong lòng rồi không thể cầm lòng được mà đặt ngay trên đôi môi son đỏ đó một cái hôn thắm thiết. Trước thái độ tràn đầy ân ái, khuyến khích dục tình đó, Tú Uyên liền nhắm mắt đón nhận nụ hôn nhẹ nhàng đó, nhưng không hôn trả lại. Thanh Thư cảm thấy rõ trái tim trong ngực nàng đập mạnh hơn. Chàng siết chặt người nàng hơn nữa, ghì sát ngực nàng vào ngực chàng, như muốn chia sẻ cái dập dồn trong tim nhau. Rồi ngay sau đó, chàng đột nhiên nút chặt lấy cái lưỡi mềm mại của nàng. Lim dim cặp mắt, Tú Uyên hé miệng, nhẹ đưa lưỡi ra mà đón nhận cái mìệng ẩm ướt của Thanh Thư, để mặc cho nó mút chùn chụt cái lưỡi của mình.

    Bất chợt Tú Uyên đẩy người chàng ra. Nàng te te chạy biến vào rừng. Thanh Thư mỉm cười nhìn theo thích chí. Chịu đèn quá rồi còn gì! Nếu không thì sao lại chạy vào rừng vắng mà không bỏ chạy về chùa am phiá Nga Mi? Phải rồi, vì trong rừng vắng thì hai người còn tự do tình tự, chứ về chùa am để các sư bà, ni cô ám quẻ hay sao! Mới có một màn sơ khởi hôn môi nút lưỡi mà người con gái đã mê tơi thì sau đó với những hành động dâm tình đầy kinh nghiệm của chàng sẽ chắc chắn làm cho nàng thuần phục, sẵn sàng trao thân cho cho chàng chứ chẳng sai. Chàng bèn bon bon chạy theo nàng.

    Đi vào rừng được chục bước thì chàng thấy nàng đang đứng dựa một gốc cây lớn, cúi mặt xuống, tay mân mê một chiếc là bàng xanh mơ. Thấy dáng người con gái xinh tươi, trẻ đẹp, e ấp thẹn thùng mà lại ra điệu mang đầy tính chất đợi chờ như vậy thì Thanh Thư mê quá. Chàng tiến tới ôm ngay lấy nàng, nâng mặt nàng lên mà lần này hôn thật mạnh vào môi nàng. Tú Uyên vẫn không cưỡng lại, nàng lại hé miệng đưa lưỡi ra mà đón nhận cái lưỡi thuần thục của Thanh Thư vào trong miệng. Cảm nhận được sự đồng thuận của người con gái trong vòng tay mình, Thanh Thư liền đẩy lưỡi mình vào miệng Tú Uyên mà sục sạo, vừa đưa tay lên ngực nàng mà vần vũ. Tư dưng Tú Uyên há miệng lớn ra mà thở mạnh. Có thể nàng muốn lưỡi chàng đi sâu thêm vào miệng nàng, có thể nàng muốn rên lên khi đôi vú được sờ mó. Và chỉ một tí sau, nàng đã ôm chầm lấy người chàng, ưỡn người ra, đẩy ngực mình sát vào bàn tay đang mân mê trên bầu vú. Rồi với cặp mắt nhắm nghiền, nàng say mê bú nút cái lưỡi của người con trai mà nàng hằng mơ tưởng mỗi ngày, mỗi đêm trong mấy tháng qua. Nàng ngửa mặt nút mạnh vào miệng mình những vũng nước miếng của người tình rồi nuốt chửng vào họng mà lòng cảm thấy chơi vơi, sung sướng.
    Nút lưỡi nàng một lúc, Thanh Thư dựng người đẩy lưng Tú Uyên dựa vào thân cây. Miệng chàng vẫn không rời miệng nàng, chàng đè người nàng vào thân cây rồi đưa tay xuống, rời khoảng ngực mềm ấm mà rờ vào khoảng thịt nóng hổi giữa hai đùi nàng. Thân hình người con gái run rẩy trong lòng chàng khiến chàng nổi nứng lên cực độ. Chàng thấy rõ nàng nút lưỡi chàng mạnh hơn, ngực nàng nở lớn ra, hai đầu vú cương cứng duới làn áo, chứng tỏ nàng cũng đang nổi nứng như chàng vậy. Chàng liền thọc tay vào quần nàng mà đâm ngón tay giữa vào ngay cái lỗ chim ướt đẫm của nàng. Ngón tay của chàng đã đi sâu vào một thâm cung ấm áp, mềm mại một cách nhuyễn nhục rồi. Chàng thấy rõ người con gái tự dưng cứng người ra, âm đạo của nàng co thắt, bóp chặt lấy ngón tay chàng. Người con gái thở mạnh lên, hổn hển.

    Tú Uyên mê man mút cái lưỡi trơn tuột của nguời yêu và để chàng bú cái lưỡi của mình. Hai cái miệng dính chặt vào nhau, hai cái lưỡi xoắn tít vào nhau, hai thân hình đè ép vào nhau, những đụng chạm nóng bỏng và gợi dục đó khiến nàng sung sướng đến độ không ngờ. Từ bé tới giờ, nàng chưa hề biết đến tình yêu và tình dục là gì. Những lần nàng đã bị hãm hiếp bởi nhiều tên khốn khiếp ở chùa Vạn Pháp không đem đến cho nàng cái vui thú khoái lạc xác thịt mà nó chỉ đem đến cho nàng sự tủi nhục đau buồn. Chưa tới tuổi mười tám mà nàng đã thấy hết và đã bị bạo hành bởi cái nhơ nhớp của tình dục. Do đó mà sau đó nàng đã tìm vui trong câu kinh tiếng kệ, cố tránh cuộc đời sầu bi oan khổ, núp dưới bóng bồ đề mong tìm giải thoát cho tâm hồn của chính mình, không muốn màng tới nhân sự thế gian đầy gian truân, nhục nhã nữa.

    Nhưng lần này gặp lại Thanh Thư thì nàng đã bị chàng kéo trở về với vui thú trần tục. Được chàng ôm ấp, hôn hít, xoa vuốt làm nàng chơi vơi trong nỗi sướng khoái, một thứ tình cảm mà nàng chưa từng được hưởng thụ, hay nói đúng hơn, là nàng đang thiếu ở lứa tuổi thanh xuân. Vì thế mà nàng đã để nhục dục lôi cuốn, hẹn hò với Thanh Thư rồi cùng chàng hoà mình trong nguồn ân biển ái. Lúc này, trong vòng tay người yêu, không thể biết được nàng đã mê mẩn, thoát thân quên hẳn mình là ai hay là nàng đã thực sự hoàn toàn tìm ra con người đích thực của mình rồi.
    Khi được Thanh Thư xoa vú sờ chim thì nàng say sưa hưởng thụ cái cảm giác mới mẻ và đầy quyến rũ đó, nó làm nàng thở hổn hển như hết hơi, nhưng khi chàng đút ngón tay vào âm hộ, đi suốt vào tới cổ tử cung của nàng thì nàng chợt bừng tỉnh cơn mơ. Cái cảm giác bị đâm thọc vào cửa mình đã ám ảnh, ràng buộc nàng từ lâu rồi. Cái cảm giác đó bắt nguồn từ lúc bị một đám dâm tặc thay phiên hành hạ, đâm thọc không ngừng vào con chim mà mỗi lần nhớ tới là nàng kinh hoảng, ê chề không bút nào tả siết. Chính cái cảm giác bị chọc khoáy trong người bởi những khúc gân, miếng thịt tục tằn đó đã khiến nàng kinh tởm cuộc đời dơ dáy và cố tìm quên trong ngã phật từ bi. Nhưng ác hại thay, cái cảm giác đưa nàng gần tới cửa thiền lại chính nó kéo nàng trở về với bực thềm của trần tục. Hai cảm thức đó lôi kéo, đưa đẩy nàng, khiến nàng chơi vơi chưa biết phải ngã theo hướng nào. Cái dằn vặt đó chỉ mới xẩy ra vài ngày gần đây thôi, và nó có khuynh hướng đưa nàng trở về với khoái cảm trần ai, xác thịt, lúc nàng được Thanh Thư vuốt ve, ân ái. Và nàng vui sướng nhận lãnh những cảm giác đó một cách tận tình.

    Nhưng khi chàng đút ngón tay vào âm đạo của nàng khiến nàng liên tưởng tới cảnh thân mình bị hành hạ ê chề, cảnh âm đạo của nàng bị đâm thọc không thuơng tiếc, thì bất chợt nàng cảm thấy sợ hãi và kinh tởm cho hành động hòa dâm, đồng cảm của mình. Cái tủi nhục bị dập nát đời xử nữ bởi lũ ác khuyển lại trở về và nó làm nàng nhớ ngay tới lí do khiến nàng lẩn tránh nó, cố quên cuộc đời trần tục và thề nguyện quyết tâm tìm sự quên lãng trong ánh đạo vàng. Tới lúc này, con người từ bi, thánh thiện đã tỉnh thức và đã thắng vượt con người hỉ nộ, ái ố trong người nàng.

    Tú Uyên quay mặt sang một bên, tránh cái miệng của Thanh Thư. Làn hơi thở hổn hển bây giờ biến thàng những tiếng rên đau đớn. Nàng đưa một tay đẩy người chàng ra, một tay gạt bàn tay đang chọc ngoáy vào âm đạo của mình. Thanh Thư trong cơn dâm nứng không thể tha cho nàng một cách dễ dàng như vậy. Chàng ghì đầu nàng lại, hà miệng ra cố chụp vào môi nàng. Và mặc cho nàng đẩy tay chàng ra, chàng tiếp tục luồn ngón tay vào cái lỗ, giữa cái mu rậm lông tơ mềm dịu, đâm thọc không ngừng.
    Tú Uyên bặm môi, gắng sức ngoáy cổ đi, tránh cái miệng phì phò của Thanh Thư. Tay nàng nắm chặt lấy tay của Thanh Thư mà giữ lại, không cho nó xí xoáy dưới bụng của nàng. Nàng nói như rên lên:
    - Đừng... Đừng...
    Nhưng Tú Uyên càng cố cưỡng lại thì Thanh Thư càng cố làm tới. Chàng dùng một tay nắm chặt lấy cằm nàng, không cho nàng quay mặt đi mà hôn túi bụi trên môi nàng, đẩy thúc lưỡi chàng không ngừng vào miệng nàng. Còn tay kia thì dằn khỏi bàn tay nắm chặt của nàng mà tiếp tục thọc dúi ngón tay, và sau đó đâm cả hai ngón, vào lỗ lồn nàng liên tục.
    Tú Uyên cong người lên, cố tránh cái miệng với cái lưỡi lươn lẹo của chàng, cố gạt bàn tay với hai ngón cứng rắn của chàng. Nhưng nàng không sao thoát khỏi tay Thanh Thư được. Nàng vùng vẫy, cựa quậy nhưng chàng đã ôm cứng lấy nàng làm nàng muống nghẹt thở.
    Nàng gắng sức nức nở lên tiếng van xin:
    - Thiếu hiệp... Tống thiếu hiệp... Xin... Đừng... Tha cho tôi đi...

    Nhưng Thanh Thư vẫn không nghe, trong cơn cuồng loạn, chàng bất kể lời năn nỉ của người con gái tội nghiệp, sắp sửa qui y vào cửa phật. Cơn dâm nứng ấp ủ trong người từ sáng tới giờ nổ bùng ra, không kềm hãm được nữa. Chàng đang ôm chặt thân hình một người con gái tươi trẻ, tràn đầy quyến rũ, hứa hẹn hoan dâm thì làm sao mà cưỡng lại được? Chàng cần một cái lồn. Chàng phải đụ. Chàng cong cứng hai ngón tay rồi thọc móc thận mạnh trong cái lỗ nhỏ nhắn, cố làm cho nó tiết ra thật nhiều dâm thủy để giúp cho chàng mở màn một trận giao hoan dễ dàng, trơn trượt.
    Tú Uyên nhăn mặt đau đớn, nàng nói lắp bắp qua hơi thở, qua cái lưỡi quằn quại của Thanh Thư cứ thúc vào trong miệng nàng:
    - Buông... tôi ra... Đừng... để trưởng ... môn... mọi người thấy... Đừng...
    Nghe thế, Thanh Thư nhăn nhở cười:
    - Chu trưởng môn của cô hả? Chỉ Nhược mà tới đây tôi cũng đè xuống mà chơi luôn!

    Rồi chàng ghé miệng vào tai nàng mà hổn hển nói, hai ngón tay cong lại như cái móc câu, vẫn không ngừng móc thọc vào âm đạo nàng:
    - Cô la lên đi. Kêu lớn lên. La lên kêu Chu trưởng môn của cô tới đây đi. Tôi đang chờ nàng tới để làm tiếp cái vụ tôi bỏ dở lúc trước. Kêu nàng tới đây đi...
    Nói tới đó, Thanh Thư đỏ mặt tiá tai, rên rỉ như bị quỉ ám:
    - Tôi sẽ hiếp nàng... Làm cho nàng sung sướng... Chỉ Nhược...

    Đoạn chàng kéo đầu Tú Uyên thẳng lại, nhìn thẳng vào mặt nàng với cặp mắt dỏ ngầu mà gằn giọng nói:
    - Cô có muốn biết tôi đã làm gì với trưởng môn của cô không? Đây này!
    Tú Uyên ngạc nhiên, chưa hiểu ra Thanh Thư nói gì thì chàng đã vật nàng ngã xuống đất. Nàng vừa kêu lên một tiếng “Ối!” thì chàng đã đè lên người nàng, đưa tay nắm chặt lấy hai bầu vú của nàng. Tú Uyên tức giận, nàng vận sức vào tay tát ngay vào mặt chàng một cái thật mạnh. Bị tát một cái nháng lửa, Thanh Thư bật ngửa người ra, nhưng chàng cũng còn bản lãnh mà bắt lấy tay nàng, không cho nàng tát cái thứ nhì. Rồi chàng nhanh tay điểm luôn bốn năm đại huyệt trên người nàng khiến nàng rũ người ra, bất động. Không chần chờ gì nữa, chàng lại đè lên người nàng, đưa hai tay ra sờ soạng lên khắp thân thể nàng. Y hệt như cảnh chàng đã điểm huyệt rồi đè Chỉ Nhược xuống mà sờ mó khắp cơ thể nàng trong rừng vắng ngày nào.
    Một lần nữa bị làm nhục, giống như lần trước bị đè xuống hiếp đáp bởi một lũ cô hồn, Tú Uyên nhắm nghiền mắt lại, lòng dạ đau nhức, tức tửi vô cùng. Nhưng bây giờ thì còn ghê hơn nữa, người làm trò hãm hiếp lại là một người mà nàng thương yêu, hằng mơ tưởng. Cái hi vọng mong manh là hưởng được một tình yêu êm đềm, thơ mộng - một ước mơ của tất cả các nàng con gái mới tới tuổi xuân thì – nay đã tan tành. Sau bao nhiêu đau khổ, nhục nhằn đưa tới từ những tên vô lại, thì bây giờ người mà nàng có ước vọng, thương yêu nhiều nhất lại là một tên khốn nạn, có tư cách đê hèn và hành động dâm tục nhất từ trước tới giờ, không kém gì bọn côn đồ đã hãm hiếp nàng. Hoá ra cuộc đời là thế đấy! Bẩn thỉu và dâm loạn đến thế là cùng. Cuộc đời con gái của nàng bị vùi dập không ngừng, từ trước, và cho đến tận bây giờ, không sao thoát khỏi những bàn tay tục tằn của bọn bất nhân, dâm tặc cho được. Mà lần nào cũng vậy, nàng chỉ đành thúc thủ, không thể chống cự được, đành để mặc cho thân hình của mình bị dằn vặt và đày đọa đến mưc chán chê. Tú Uyên tức uất lên. Trong lúc Thanh Thư tiếp tục hăm hở xoa bóp, đâm thọc trên thân thể nàng thì nàng hoa mắt lên, hết chịu nổi. Nàng ngất đi.

    Thanh Thư thấy tự nhiên Tú Uyên mềm người ra bất tỉnh thì chàng càng thích chí hơn nữa. Chàng kéo áo nàng ra để lộ một bộ ngực trắng ngần với cặp vú mũm mĩm, trông rất khiêu gợi. Nứng quá, chàng liền đứng lên, tụt quần mình xuống rồi cầm con cu cương cứng mà dí vào mặt, vào ngực Tú Uyên, miệng xuýt xoa:
    - Hà, hà... Hết xẩy...

    Dứt lời xong, Thanh Thư bèn làm lại y chang cái màn mà chàng đã làm khi sửa soạn ra tay hãm hiếp Chỉ Nhược lúc nào. Khi chàng chưa kịp kéo quần Tú Uyên xuống để mở màn một cuộc hiếp dâm tràn đầy hứng khởi thì chàng đã nghe tiếng gió vang lên veo véo không ngừng. Chàng nhìn xuống thấy những vỏ cây rơi lả tả chung quanh mình.

    Thanh Thư bỗng cảm thấy đau nhói khắp người. Thì ra chàng đã bị những mảnh vỏ cây bắn vào người, đau nhức vô cùng. Chàng chợt nhớ ra khi xưa chàng sắp sửa hãm hiếp Chỉ Nhược thì có một cao thủ nào đó cũng dùng vỏ cây bắn vào người chàng để giải cứu cho nàng, y hệt như bây giờ vậy. Chàng sợ quá, lăn qua một bên, nhưng mình mẩy ê ẩm không sao đứng dậy được. Thoáng một cái, chàng thấy một bóng người hiện ra đứng sừng sững trước mặt. Nhìn lên, ngó kĩ ra thì đó chính là Chỉ Nhược!

    Thì ra Chỉ Nhược đã theo dõi Thanh Thư từ lúc đầu. Sau khi để ý tới chàng và vẽ vời một tương lai vui sướng của hai người, Chỉ Nhược hân hoan suy nghĩ liên miên. Làm sao để tới gần Thanh Thư, làm lành với chàng, và mở màn cho một liên hệ đằm thắm giữa hai người. Nàng chợt có ý tới hỏi thăm Thanh Thư vì nàng biết chàng vẫn còn nán ở lại Nga Mi sau khi tham dự lễ chấp nhận chức trưởng môn của nàng. Nhưng nàng không tiện hỏi mọi người chàng đang ở đâu. Chuyện này chắc phải tìm tới Tú Uyên, người mà nàng tâm đắc và thương mến sau những ngày lao tù ờ chùa Vạn Pháp, nhờ nàng hỏi dò nơi ở của Thanh Thư dùm nàng và nhờ nàng mời Thanh Thư tới cho nàng bắt chuyện. Không thể để cho con mụ Mẫn Quân hồ đồ dính líu vào vụ này - nhờ mụ ta tìm trai để hành dâm thì được, nhưng không nên cho mụ dính dáng đến chuyện làm thân với Thanh Thư để biến chàng thành người tình hay người chồng cho được. Vì vậy, sau khi được biết hôm nay Tú Uyên có phận sự ra sau núi nhặt củi thì nàng liền đi ra hậu sơn tìm kiếm.

    Đúng lúc bắt gặp Thanh Thư đang dở trò tồi bại, ra tay hiếp đáp Tú Uyên thì nàng nổi giận. Không ngờ Thanh Thư lại đổ đốn đến như thế, nổi tiếng chơi bời trụy lạc là đã không hay rồi, đến ni cô sư vãi mà cũng không tha thì thật là quá sức. Dâm dục đến thế là cùng. Khi Tú Uyên cưỡng lại, có nhắc tới Chỉ Nhược và Thanh Thư nham nhở tiết lộ là chàng đã từng đè nàng xuống để hãm hiếp thì nàng càng tức giận thêm. Rồi đến khi chàng lột áo Tú Uyên và tụt quần mình xuống để mở màn cho cuộc cưỡng dâm thì nàng biết nàng không thể đứng yên nữa rồi, phải ra tay mà thôi. Nàng đã từng gần gũi, gắn bó với Tú Uyên là vì hai người đã cùng chung cảnh ngộ bị bắt hãm hiếp, thương cảm vì làm thân gái cùng bị đày đọa khổ nhục cũng vì bọn vô nhân. Bây giờ thấy Tú Uyên lại rơi vào một hoàn cảnh ức chế tục tằn tương tự (không phải là nàng đã uất ức đến bất tỉnh hay sao?) thì nàng không thể để nó xẩy ra một lần nữa.
    Nghe Thanh Thư hể hả nói lên câu cố hữu nghe hết sức dâm dục là “Hà, hà... Hết xẩy...”, mà đây là lần thứ ba nàng nghe cái câu đểu giả từ miệng chàng, thì nàng quá sức tức giận, không chần chờ gì nữa mà bắt chước Vô Kỵ lúc trước giải cứu nàng, bóc vỏ cây dùng ngón tay mà búng liên tục vào người Thanh Thư.

    Đả thương Thanh Thư xong là nàng bay tới đứng trước mặt chàng. Nàng nhìn Tú Uyên nằm ngất xỉu, áo quần tơi tả, ngực vú phơi bày trông rất thương tâm, rồi đưa mắt nhìn xuống mặt Thanh Thư với con mắt căm tức và khinh bỉ.

    Thanh Thư không ngờ Chỉ Nhược lại xuất hiện lúc này. Thảo nào những miếng vỏ cây nhẹ nhàng hời hợt như thế mà lại được bắn đi một cách trầm trọng, uy mãnh, rất là mạnh bạo, chứng tỏ Chỉ Nhược bản lãnh xuất hoá nhập thần nên mới có thể dễ dàng ra tay chớp nhoáng đả thương mình một cách nặng nề như vậy. Mà tài phát huy kình lực kinh khiếp của nàng thì chàng đã thấy trong đêm qua rồi. Trước mặt nàng, chàng cố kéo quần lên để khỏi phơi cu tồng ngồng, tục tĩu, nhưng không sao cử động được. Chàng cố ghìm cơn đau mà lắp bắp nói:
    - Chỉ Nhược... Em... Em...
    Nghe chàng lúng búng nói không được, Chỉ Nhược lạnh lùng nhìn xuống người chàng mà hỏi:
    - Thiếu hiệp nổi danh anh hùng, danh môn chính phái, sao lại có hành động đê hèn hiếp đáp đàn bà con gái?
    Thanh Thư nưốt nước miếng trả lời:
    - Chỉ Nhược... Cũng chỉ vì anh thương yêu em quá nên...
    Chỉ Nhược ngắt lời chàng:
    - Thương yêu tôi mà lại làm trò tồi bại với Trầm cô nương như thế hay sao?
    Thanh Thư ấp úng nói:
    - Vì quá thương em, anh muốn dùng cô ta để được tới gần em. Không ngờ anh lỡ lòng làm bậy...
    Chỉ Nhược lại ngắt lời chàng:
    - Tôi biết là lúc trước thiếu hiệp đã có hành động xàm xỡ với tôi trong rừng vắng. Chuyện này có đúng chăng?

    Thanh Thư sợ quá, không nghĩ tới chuyện hỏi tại sao nàng biết, mà lại nghe nàng nói đúng sự thật thì đành gật đầu công nhận. Chàng lúng búng cố lên tiếng tự bào chữa, mặc dầu trong miệng mồm đang cạn queo, khô đắng:
    - Cũng tại vì anh si mê em quá đỗi mà thôi. Anh xin lỗi...
    Chỉ Nhược thở dài, vậy là những gì mình suy đoán về Thanh Thư đều đúng cả. Một con người hoang đàng, dâm dục, xấu xa như vậy thì làm sao xứng đáng cho nàng thương yêu, trao thân gửi phận suốt đời cho được? Nàng chợt nhìn xuống thân hình của chàng đang nằm phơi dái, thấy con cu của chàng lồi lõm, sần sùi mụn ghẻ thì nàng nhíu mày. Nàng đã từng thấy nhiều con cu rồi, không có con cu nào lại kinh khiếp như vậy. Nàng không thể dằn lòng mà lên tiếng hỏi chàng liền:
    - Chỗ đó của thiếu hiệp... Sao lại kì dị như vậy?

    Thanh Thư ngạc nhiên không hiểu tại sao nàng lại đổi chiều, hỏi chàng một câu lạ lùng, chẳng dính líu gì tới chuyện chàng hiếp đáp Tú Uyên gì cả. Mà lại hỏi về cu dái, bộ phận riêng tư của đàn ông mới lạ chứ? Nhất là chuyện này rất là cấm kị đối với Thanh Thư vì chàng biết mình bị giang mai hoa liễu nặng nề, do chơi gái bạt mạng, chữa chạy mãi vẫn không khỏi (thật ra là chữa gần hết thì lại bị tiếp vì chàng dâm dục quá, rảnh một tí là nổi nứng đi chơi đĩ khiến bệnh tật không dứt được). Trước câu hỏi soi mói của Chỉ Nhược, người con gái mà chàng si mê nhưng vẫn còn khiếp sợ nên chàng không dám nói dối, đành khai thật, nhưng vẫn có sự dấu diếm bên trong:
    - Ơ... Ơ... Anh bị thương tích... với vài cô bạn gái... Nhưng rồi sẽ chữa thuốc hết bệnh mà thôi.

    Nghe tới đó thì Chỉ Nhược đã biết rõ. Tuy là con gái đương thì chưa biết gì nhiều về dâm trường - thật ra chính vì là con gái đương thì hay tò mò, thắc mắc, nên những gì về tình trường thì đều muốn tìm hiểu, trong bí mật – nhưng nàng cũng đã nghe nói nới căn bệnh tình dục khó trị này rồi. Đàn ông, đàn bà đều có thể mang bệnh này, mà một khi đã bị rồi thì rất khó trị tuyệt, vì bệnh rất hay lây, đời người coi như tàn nếu không cẩn thận. Do đó, nàng phong phanh có nghe biết tới căn bệnh phong tình này, nhưng nàng chưa hề thấy nó như thế nào. Nay thấy bộ phận sinh dục của Thanh Thư tởm lợm như thế làm nàng kinh hãi.

    Bỗng nhiên Chỉ Nhược lạnh cả mình. Thanh Thư bệnh tật như vậy mà nàng đã cho chàng đã làm tình với mình một thời gian rất lâu, không kiêng dè gì hết, ở Bích Lâu lầu. Tất cả những xoang lỗ trong người nàng đều đã bị con cu dơ bẩn, bệnh tật của Thanh Thư đâm thọc vào, từ âm đạo, tới hậu môn, tới cả cửa miệng. Nghĩ tới đó tự nhiên Chỉ Nhược nổi gai khắp người, và bụng thóp lại, chỉ muốn nôn ra ngoài. Nàng tái mặt, không biết Thanh Thư đã truyền cái bệnh quái quỉ qua người mình hay không. Tới đó, tự nhiên cơn ngứa ngáy trong âm đạo lại nổi lên. Chết rồi! Phải chăng đây là triệu chứng đầu tiên của bệnh phong tình?

    Thấy Chỉ Nhược đứng lặng yên, bần thần thì Thanh Thư không kéo quần lên mà gắng sức lết tới gần nàng, gỡ gạc vài câu lấy điểm:
    - Chỉ Nhược em ơi, anh yêu em. Lúc nào anh cũng tưởng nhớ tới em...
    Nghe những lời ve vãn của Thanh Thư, Chỉ Nhược nhìn thẳng vào mặt chàng, rồi liếc nhìn thân thể trần trụi đang nằm chết ngất của Tú Uyên, rồi lại nhìn xuống người chàng với con cu ghê tởm thì tự nhiên nàng cảm thấy chán nản vô cùng. Đàn ông - trẻ tuổi đẹp trai, nổi tiếng anh tài – mà lại như vậy sao? Dâm đãng, nhục dục quá độ đến nỗi ức chế con gái nhà lành để hãm hiếp. Phóng đãng, đàng điếm quá độ đến nỗi mang bệnh đầy người trong phát khiếp. Những người như vậy, mang tiếng anh hùng, nhưng thật ra chỉ là anh hùng dỏm, anh hùng tồi, chỉ làm nhơ danh cho những anh hùng thực sự. Những thứ đốn mạt như thế không đáng sống ở trên đời này một chút nào. Nếu sống thì chỉ giỏi hiếp đáp đàn bà con gái, coi họ nữ nhân như món đồ chơi mà thôi. Rồi vô tình mang bệnh, lây truyền cho người khác, chỉ gây tác hại cho người, chứ còn gì nữa? Chỉ Nhược càng nghĩ càng thấy tức giận, càng thấy căm gan, khinh bỉ.

    Nàng nhìn thấy Tú Uyên đang nằm bất tỉnh, hai mắt nhắm nghiền, hai tay dạng ra, ngửa người lên với bộ ngực phơi trần thì nàng nhớ tới những cảnh Tú Uyên bị một lũ vô lại đè ngửa ra mà hãm hiếp. Tiếng cười đùa, tranh phần đê hèn của bọn chúng vẫn còn văng vẳng bên tai nàng. Và bây giờ là tiếng xuýt xoa “Hà, hà... Hết xẩy!” đểu cáng của Thanh Thư, nàng đều nghe thấy và nhìn thấy. Tất cả những chuyện đó đã xẩy ra với Tú Uyên và cả với chính nàng. Như vậy làm sao nàng quên được những cảnh khổ nhục đó? Đời con gái, khi sa cơ, thúc thủ, chỉ làm mồi ngon cho bọn bất nhân, cục súc. Thanh Thư và lũ đê tiện kia đều giống như nhau, cá mè một lứa cả.

    Rồi nàng lại nhìn thấy con cu của Thanh Thư với đầy đủ những u cục, ghớm ghiếc thì nàng lại nhớ tới trận làm tình hôm qua với chàng. Con cu ghẻ lở đó đã đâm sâu liên tục, rất lâu vào người nàng, không thiếu chỗ nào. Vậy là không chừng chàng đã di họa cho nàng căn bệnh hiểm nghèo rồi. Cơn ngứa ở dưới người là bằng chứng không thể chối cãi được. Tự dưng nàng đang khoẻ mạnh thì nay trở thành mang bệnh bất trị. Bao nhiêu đó cũng đủ làm nàng lo lắng, sợ hãi.

    Tức gận, khinh bỉ, hoang mang, lo lắng, sợ hãi là tâm trạng của Chỉ Nhược lúc đó.

    Đúng lúc Thanh Thư bò đến gần mà toan ôm lấy chân nàng thì nàng bực mình lùi ra sau mấy bước, như tránh một tên hủi vậy. Khi Thanh Thư vẫn cố sức lê người tới thêm thì nàng không suy nghĩ gì thêm nữa. Nàng liền vung hai tay ra. Tức thì hai cuộn dây tơ phóng ra từ tay áo quấn tròn lấy người Thanh Thư lại. Thế võ của nàng trông như một con nhện bủa tơ, nhả nhợ, trói kín người chàng. Rồi nàng giật mạnh tay một cái. Người Thanh Thư bị nhấc bổng lên cao. Chỉ Nhược liền đưa hai tay ra phía trước khiến hai cuộn dây tơ như hai con trăn mạnh mẽ, quấn mình Thanh Thư nhấc lên cao rồi bắn ngang, đẩy người chàng tới bờ vực muôn trượng. Người chàng còn lơ lửng trên bờ dốc thẳng đứng thì cuộn dây tơ tự nhiên nới lỏng ra, thả luôn người chàng xuống vực thẳm. Thanh Thư la lên một tiếng lớn. Nhưng tiếng kêu của chàng chỉ còn là một tiếng vang vọng thảm thiết từ miệng vực không đáy, rồi im bặt, mất hút.

    Ra tay một cách thần tốc, liệng người Thanh Thư xuống vực thẳm mất xác một cách chớp nhoáng xong, Chỉ Nhược vẫn giữ mặt lạnh như tiền, không lộ một vẻ gì xúc cảm. Vẻ mặt vô hồn của nàng khi giết Thanh Thư tại nơi vực thẳm này cũng y hệt như vẻ mặt của nàng lúc nàng cầm Ỷ Thiên kiếm mà đâm thẳng vào ngực, giết chết Linh Nhi trên hoang đảo vậy. Lúc trước nàng giết Linh Nhi là đã có dự mưu từ trước, nhưng bây giờ giết chết Thanh Thư là bất ngờ, không tính toán. Cái khác nữa là Linh Nhi vô tội mà bị chết oan, bây giờ Thanh Thư dã tâm đầy mình, đáng chết. Cả hai hành động giết người đều có lí do: Nàng giết Linh Nhì vì sự tồn vong của phái Nga Mi, và nàng giết Thanh Thư vì sự bất nhẫn của chính mình. Cả hai lí do đó nàng đều cho là chính đáng. Do đó nàng ra tay diệt trừ Thanh Thư xong mà lòng không thấy ân hận một tí nào. Trước đó, khi bị chàng hãm hiếp và chưa biết chàng là ai, nàng đã gọi chàng với cái tên là “dâm ma”, bây giờ biết hết mọi chuyện rồi, nàng càng thấy đó là đúng – tên ma đầu dâm tặc Thanh Thư. Nàng nhìn xuống vực thẳm, mặt vẫn lầm lì, chỉ lẩm bẩm thản nhiên nói thầm trong miệng:
    - Đi chết đi!

    Chỉ Nhược nhìn quanh và biết chắc không ai thấy hành động giết người động trời của nàng. Chỉ có một người thứ ba có mặt ở nơi đây mà thôi. Đó là Tú Uyên. Nhưng Tú Uyên lại đang mê man bất tỉnh, không biết gì hết. Án mạng này nếu vỡ lở ra sẽ là một đại nạn chấn động giang hồ: trưởng môn phái Ngai Mi giết hại một tôn đồ hàng đầu của phái Võ Đang. Do đó bí mật này phải được giữ kín, không một ai biết được. Ở đây chỉ có ba người. Tú Uyên hôn mê không hay biết gì. Dĩ nhiên Chỉ Nhược sẽ không bao giờ nói cho ai biết cái chuyện vừa mới xẩy ra. Thanh Thư thì sẽ biệt tích giang hồ, nếu mai sau xác của chàng được tìm ra thì không ai có thể biết vì sao chàng lại rơi xuống vực mất mạng như thế. Vậy là Thanh Thư chết đi mang theo luôn danh tánh của hung thủ đã giết mình. Sự thật của án mạng này sẽ không bao giờ được phanh phui, thủ phạm sẽ không bao giờ bị cáo giác.
    Chỉ Nhược bước tới gần Tú Uyên. Nàng khép áo, che đi bộ ngực trần của người con gái bất hạnh đang nằm nhắm mắt mê man bất tỉnh. Rồi nàng lẳng lặng quay người bước đi. Lát nữa khi Tú Uyên tỉnh lại, nàng sẽ cho là Thanh Thư đã bỏ đi sau khi thỏa mãn thân thể nàng. Có thể sau đó Tú Uyên sẽ thắc mắc khi không thấy tâm dạng của Thanh Thư ở đâu, nhưng Chỉ Nhược chắc chắn là Tú Uyên sẽ im miệng, không dám ho he, coi đây là chuyện bí mật và không bao giờ khơi lại mối đau nhục đã xẩy ra cho nàng ngày hôm nay, cũng như nàng đã dấu kín những chuyện dâm đàng trong chùa Vạn Pháp vậy.

    Chỉ Nhược về phòng nằm thẫn thờ suy nghĩ. Mới sáng nay nàng còn hồ hỡi, hứng khởi cho một tương lai sáng lạn, vui sướng, bây giờ mọi việc đều tiêu tùng như mây khói. Lòng vui sướng thăng hoa của nàng quả thật quá sức ngắn hạn. Càng nghĩ, nàng càng đau lòng cho thân phận mình.

    Trước đó nàng đã tưởng sẽ làm giáo chủ phu nhân, vợ của Vô Kỵ, một người con trai anh tuấn, tài giỏi, nổi tiếng giang hồ. Nhưng sự việc đổ bể, không thành. Vô Kỵ, người yêu của nàng, bị Triệu Minh bỏ bùa, nuốt ngải mà thay lòng đổi dạ, ruồng rẫy nàng để đi theo tà nữ. Chuyện này làm nàng đau sót vô chừng. Sau đó, khi làm trưởng môn phái Nga Mi, nàng đã hồ hỡi hi vọng Thanh Thư sẽ là người thay thế Vô Kỵ trong đời nàng. Tuy không thể so sánh được với Vô Kỵ, nhưng Thanh Thư cũng là bậc anh hùng trong võ lâm, tài diện song toàn, rất xứng với mình. Chuyện này làm cho nàng hài lòng. Không ngờ Thanh Thư lại quá tồi bại, danh tiếng vang dội võ lâm chỉ là bề ngoài, thật ra bên trong là một con người dâm đãng, bẩn thỉu, hành động đê tiện, tư cách hèn hạ, không thua gì một đệ tử cái bang hạng bét. Rốt cuộc nàng lại trơ trọi. Không một ai thương yêu nàng và nàng cũng không thể thương yêu một người nào khác. Cuộc đời của một người con gái ở lứa đôi mươi như nàng chỉ toàn là cay đắng và buồn tủi đến như vậy hay sao?

    Tài danh thì bây giờ nàng đã có – võ công của tân trưởng môn phái Nga Mi đã khiến giang hồ bá đạo khiếp đảm, kiệng dè. Tình yêu thì đã vuột đi, hiện nay không còn – làm vợ ngoan của Vô Kỵ trong quá khứ đã tiêu ma và làm người yêu thương với Thanh Thư trong tương lai cũng tan tành. Chỉ Nhược đau sót thầm nghĩ giữa danh với tình, cái nào cần thiết hơn cho đời sống con người? Nếu cho là danh thì tại sao bây giờ nàng lại vẫn còn đau khổ quá như vậy? Còn nếu cho là tình thì quả thật đời nàng đã đi vào ngõ hẹp, bế tắc không biết lúc nào mới thoát ra được.

    Chỉ Nhược lại rơi nước mắt, chán nản. Bao nhiêu sóng gió đến với đời nàng, bắt đầu từ khi nàng hạ sơn, bôn ba giang hồ. Nàng tưởng nàng đã làm hết sức mình để làm tròn bổn phận mà sư phụ nàng là Diệt Tuyệt sư thái giao phó. Nhưng rồi đây là những gì nàng nhận được như một quả báo: Tâm hồn lúc nào cũng trống rỗng vì không người thân thương chung quanh, lòng dạ lúc nào cũng bất an vì luyện Cửu Âm chân kinh mỗi ngày, con người lúc nào cũng rấm rứt với dục tình, tinh thần lúc nào cũng hoang mang vì bệnh tật ghê hồn canh cánh trong người. Trời ơi, nàng đã có tội tình chi để phải nhận lãnh cái quả báo đó?
    Cuộc sống của nàng, bất hạnh quá đỗi như thế, còn có nghĩa lí gì nữa trên cõi đời này? Nguyên do từ đâu mà ra? Do từ Diệt Tuyệt sư thái, người đã quá khắt khe mà giao cho nàng một trọng trách nặng nề đè nặng trên cuộc đời son trẻ của nàng? Do từ Vô Kỵ, người đã nhẫn tâm rời bỏ nàng đi theo yêu nữ Triệu Minh khiến cho đời nàng lọng cọng, lở dở, tình yêu không còn phương hướng? Do từ Cửu Âm chân kinh, võ điển đã khiến đời nàng bây giờ hiển hiện là một dâm nữ, bắt buộc phải làm những hành động tục tằn, không xứng đáng với một con người thật sự của nàng?

    Nàng gục đầu xuống, thổn thức. Tự dưng nàng lại thấy ngứa ngáy ngay vùng âm đạo. Âm hạch của nàng tự dưng nở lớn, cương dài ra, rậm rật. Chỉ Nhược đưa tay xuống bóp chặt lấy cửa mình. Nàng thở dài. Lại cần trai nữa rồi. Đây là lần thứ nhì nàng thầm nói ra câu đó. Lần trước là lúc nàng vui sướng, thăng hoa, nói câu tự diễu để đón chờ một tương lai sáng lạn. Lần này câu nói được tủi buồn thầm thoát ra là dấu hiệu của cuộc đời nàng đang đi vào lãnh cung, tuyệt địa, không lối thoát.

    Rồi nàng chua chát mỉm cười: Cuộc đời, ôi cuộc đời! Không thể cưỡng lại được mà cũng không thể bó thác cho nó được. Thanh Thư không còn, nhưng trên đời này đâu phải chỉ có Thanh Thư mới có khả năng thỏa mãn dâm tư của nàng? Bệnh phong tình kia, chỉ mới bắt đầu, tuy khó chữa nhưng không có nghĩa không thể chữa được, nó không phải là một bệnh nan y. Rồi lại còn có bao nhiêu mộng lớn, trọng trách khác mà nàng cần phải làm. Thôi được! Chỉ Nhược này đâu phải là một nhi nữ thường tình, chịu thua trước nghịch cảnh, không thể can qua những bất trắc của cuộc đời? Chưa đầy hai mươi tuổi mà nàng đã nghiễm nhiên trở thành một nhân vật với địa vị đứng đầu phái Nga Mi, một danh môn chánh phái vào bậc nhất giang hồ Trung Nguyên, được anh hùng khắp nơi nể sợ. Điều đó đã nói lên được tất cả về con người của nàng rồi. Nàng có yếu đuối hay cương cường, hèn nhược hay tài ba, tài mọn hay độc đáo để có thể là nên việc lớn thì mai sau mọi người sẽ thấy. Phải, rồi thì sau này, gần đây thôi, mọi người sẽ biết và phải biết con người và bản lãnh thật sự của nàng! Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn...

    Chỉ Nhược ngồi phắt dậy, gạt nước mắt, bình tâm thở một hơi dài. Đứng lên! Dậy đi! Tranh thắng! Quật cường! Nàng cảm thấy rõ nguồn nguyên khí tràn đầy sức sống đang luân lưu một cách mạnh mẽ trong khắp con người sung mãn của mình. Đó là nguồn sinh lực, một tác động duy nhất mà nàng đang có, để nàng sẽ dùng nó cho cuộc đời và sứ mạng của nàng kể từ bây giờ. Nàng là thân gái, nhưng lại có chân mạng của một lãnh đạo, thực hiện được nhiều việc lớn trên đời. Liễu yếu đào tơ không phải là bản tính của nàng. Là một cánh hoa trong bạo trường của giới giang hồ và đã hứng chịu bao nhiêu nghịch cảnh bởi thân phận thuyền quyên, nên lúc nào nàng cũng muốn vùng lên làm cách mạng, cách mạng cho môn phái toàn là đàn bà con gái như phái Nga Mi, cách mạng cho phận nữ nhì như của chính mình. Nàng không thể chịu đựng mãi cái sống đè nén, chèn áp, vô lí, vô nhân của con người. Nàng không thể câm lặng, yên phận đến độ u mê, khiếp nhược được nữa. Nàng đúng là một cánh hoa nhài liên tiếp thỏa hương để làm thơm tho hơn cuộc đời trong thời buổi này. Nàng đã có thiên mạng làm rạng danh ở đời. Đâu có thể dễ dàng mà bỏ cuộc cho được! Nhất là đã đi được hơn nửa đường rồi. Chỉ Nhược biết rõ những chuyện gì cần phải làm trước, những chuyện gì phải làm sau - tuần tự nhi tiến.

    Nàng cố quên đi những đau buồn trong lòng mà mím môi tự nhủ phải nói với Mẫn Quân, bắt mụ tìm một con cu cương cứng khác cho nàng khắc phục cơn háo dâm đang hoành hành trong người mới được. Con cu của bất cứ ai. Nếu không thì chịu không nổi. Đó là cái phải làm trước tiên cho cái mộng lớn sau này.

    Đây là chuyện quan trọng không thể thiếu trong cuộc đời hiện tại của nàng, tuy hoang đàng và dâm dục nhưng hành động đó bắt buộc phải được làm liền ngay bây giờ - một hành động hoan lạc của một dâm nữ bất hạnh và bất đắc dĩ có tên là Chu Chỉ Nhược, nàng trưởng môn tươi trẻ và tuyệt sắc của phái Nga Mi.

    (Hết Phần 62 ... Xin mời đón xem tiếp Phần Cuối 63 - Đoạn 32 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh)


    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!












    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #63
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,262

    Default Vô Kỵ Triệu Minh (Phần 63) (Tác giả: Phan Hải Doi)

    VÔ KỴ TRIỆU MINH

    Tác giả: Phan Hải Doi
    E-mail: phd85doc***@hotmail.com (Remove *** đê liên lạc tác giả)
    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

    Phần 63: Phần Cuối - Đoạn 32

    Tập "Vô Kỵ - Triệu Minh" gồm 4 phần: PHẦN MỞ (Sơ Sinh), PHẦN ÐẦU (Hoạn Nạn), PHẦN GIỮA (Thành Tài), và PHẦN CUỐI (Vang Danh). Truyện dựa theo bộ Ỷ Thiên Ðồ Long Ký của tác giả Kim Dung do Tiền Phong dịch thành bộ Cô Gái Ðồ Long.









    Mẫn Quân mặt mũi thẫn thờ, tâm thần lo lắng, lòng dạ phan vân, không biết phải làm gì bây giờ. Mụ nhìn ra ngoài trời tối sầm mà cảm thấy đời mình u ám như cơn mưa sắp dội tới.

    Hồi nãy, khi mụ đang tạp dượt võ công cùng môn đồ Nga Mi trong Giảng Võ đường thì Chỉ Nhược xuất hiện, nàng nhìn mụ nheo mắt một cái rồi lẳng lặng đi về phía phòng riêng của mình mà không nói một lời. Mụ biết rồi. Mụ bèn đi theo nàng. Vào trong phòng, mụ được Chỉ Nhược cho biết là nàng muốn gặp chàng trai bí mật một lần nữa. Tối nay thì tốt, không thì tối mai, không được chậm trễ. Mẫn Quân nghe xong bèn hối hả tới phòng Thanh Thư mà tìm chàng. Nhưng tìm mãi mà không thấy chàng đâu. Mụ ngạc nhiên quá vì biết Thanh Thư cũng đang mong muốn gặp lại người con gái bí mật để cùng nàng giao hoan một trận say mê, đầy hứng thú một lần nữa. Chờ tới chiều tối mà vẫn không thấy tung tích của Thanh Thư đâu thì mụ phải nói cho Chỉ Nhược biết là mụ không thể tìm ra tông tích của người con trai bí mật đó trong hôm nay được. Nàng chỉ lạnh lùng nói thõng một câu:
    - Vậy thì tìm người khác!

    Do đó mà bây giờ mụ lo lắng, không biết phải làm sao để tìm trai cho nàng thoả mãn ngay hôm nay. Ngẫm nghĩ một lúc thì mụ quyết định phải làm lại trò cũ, tức là mò tới những động điếm để tìm người, may ra lại gặp được một chàng trai trữ tình như Thanh Thư chăng?

    Chờ trời chạng vạng, mặc cho mây mưa sắp sửa kéo đến, mụ đi tới Dạ Hương viện ở tỉnh kế bên, cách núi Nga Mi hơn mười dặm, một nơi ăn chơi nổi tiếng đàng điếm của khách tìm hoa sang trọng và đắt giá nhất vùng.

    Mụ xin gặp mụ chủ chứa rồi nói thẳng:
    - Tôi có quen biết một cô con gái, tuổi gần hai mươi, bên ngoài sắc đẹp toàn vẹn, nhân phẩm đoan trang, thuần thục, nhưng bên trong lại mang tính đĩ ngầm, tâm tư dâm loạn. Cô ta hôm nay muốn thử xem đời sống trong kỉ viện này như thế nào, không biết bà có một chân nào ngon lành cho nàng nếm mùi hay không. Tiền phí không thành vấn đề.

    Mụ tú bà nghe nói thế thì đoán Mẫn Quân là tay chuyên buôn gái nên mụ liền hỏi:
    - Nàng ta đã có kinh nghiệm rước khách chưa?
    Mẫn Quân lắc đầu:
    - Chưa một lần bước vào lầu xanh, nhưng lén lút gặp trai, làm tình thác loạn mà không ai biết thì có rồi. Nàng ta có gốc thuận thành nhưng có lúc hành dâm vô độ. Trông mẫu mực mà lại có thể trác táng bất kể lúc nào.

    Mụ tú lại đoán Mẫn Quân ép buộc hay bắt cóc gái nhà lành bắt cho đi làm đĩ nên mụ hỏi tiếp:
    - Chưa lần nào tới kĩ viện à? Vậy cô có chắc nàng ta có thực tâm muốn gần gũi, hầu hạ khách làng chơi hay không?
    Mẫn Quân biết ngay ý nghĩ của mụ tú nên mụ liền trả lời:
    - Tôi đã nói nàng ta chỉ muốn nếm thử mùi vị ăn chơi khác biệt và thú vui kì tuyệt muôn điệu ở ngoài đời của tráng niên lãng tử như thế nào. Tôi với nàng có một liên hệ mật thiết nên tôi đã khuyên nàng nên bắt đầu cuộc đời phóng đãng ở nơi ăn chơi thanh lịch, chốn mà khách phong lưu hay tụ tập để hưởng hoa điệu nghệ xem sao.

    Mụ tú bèn nhoẻn miệng cười:
    - Vậy là cô đến đúng chỗ rồi đó. Dạ Hương viện là nơi giải trí của đàn ông con trai có một không hai, nổi tiếng lâu rồi, luôn luôn cần kỉ nữ xinh đẹp để đón khách. Nhưng vì tiếng tăm độc đáo của viện gần chục năm nay là chu toàn toàn gái đẹp và hết sức chìu khách nên tôi cần phải đối mặt gặp nàng ta nói chuyện, tìm xem nàng ta có hội đủ hai điều kiện này để quyết định có nên nhận nàng hay không.

    Mẫn Quân xoa tay, lắc đầu nói:
    - Vì là lần đầu tiên thử nghiệm nơi lầu xanh, nàng ta nhất định giữ tông tích bí mật, không cho ai biết mặt. Và nàng cũng không cần biết tới bộ mặt thật của ngưòi mà nàng ta làm tình. Do đó nàng không thể tới gặp mặt bà cho đuợc. Nhưng tôi cam đoan với bà là nàng hội đủ cả hai điều kiện của Dạ hương viện, mà còn nhiều hơn nữa là đằng khác.

    Mụ tú bà cũng lắc đầu nói:
    - Nếu không gặp được cô ta thì tôi không thể thu nhận nàng vào Dạ Hương viện được.
    Mẫn Quân bèn lên mặt làm cứng:
    - Vậy thì thôi. Tôi đi qua chỗ khác. Tôi chỉ tiếc là một nơi nổi tiếng như Dạ Hương viện đã lỡ một dịp may để cho khách làng chơi hưởng thụ một nàng tiên sắc nước hương trời mà cũng hoang dâm, chìu tình vô kể.

    Mẫn Quân vừa mới bỏ đi tới ngưỡng cửa thì mụ tú đã hỏi giật ngược:
    - Nàng đã làm gì mà lại “hoang dâm, chìu tình”?
    Mẫn Quân quay lại, lên mặt cười duyên:
    - Tôi đã thấy nàng làm tình với một anh phu xe nghèo hèn và một chàng trai phóng lãng khét tiếng. Dĩ nhiên là trong cảnh bí mật. Cả hai lần nàng đều làm đủ các trò dâm dật để hưởng thụ cơn dâm cuồng nhiệt trong lòng, bất kể người đó là ai và ở chỗ nào. Như vậy đủ chưa?
    Mụ tú nghe vậy thì gật gù, hỏi thêm:
    - Theo cô thì nhan sắc nàng ta đẹp lắm, nhưng lại không muốn lộ diện. Thôi thì tôi tạm tin cô đi. Nhưng thân hình nàng ta có khiêu gợi hay không?
    Mẫn Quân trợn mắt:
    - Trời ơi, nàng ta là khuê nữ, mới tuổi đôi chín. Tuy mang nhiều dâm tính, nhưng nàng không lang chạ, không chơi bời thỏa thuê, nên thân hình nẩy nở như gái còn tinh nguyên mới hưởng được lạc dục buổi ban đầu, lúc nào cũng căng nức, đòi hỏi. Không thể chê vào đâu được.

    Mụ tú bà nghe Mẫn Quân khoe khoang như thế bèn nói nhỏ vào tai của một nàng hầu đứng kế bên. Một lúc sau, một nàng con gái xinh đẹp bước vào. Đứng trước Mẫn Quân và mụ tú bà, nàng trút bỏ xiêm y xuống chân, trần truồng phơi bày hết đồi núi xum xuê. Mụ tú bà hất hàm hỏi Mẫn Quân:
    - Nàng ta có thân hình khiêu gợi hơn nàng này chăng?
    Mẫn Quân bỉu môi nói:
    - Khiêu gợi hơn nhiều!
    Mụ tú bèn gọi một người con gái khác trẻ đẹp hơn nữa, cũng khỏa thân đưa hết toà thiên nhiên ngoạn mục trước hai người, rồi hỏi:
    - Còn so với nàng này?
    - Xinh đẹp hơn nhiều!

    Mụ tú bà lại kêu một nàng có một thân hình trắng bóc như ngọc thạch, khiêu gợi hơn cả hai nàng kia thì Mẫn Quân liền nói:
    - Nõn nà hơn nhiều!

    Mụ tú bà nghe thế thì gật đầu ra điều bằng lòng. Mụ tiến tới nắm tay Mẫn Quân, ra chiều thân mật:
    - Thôi được, tôi cũng đang cần một nàng hết sức chìu khách và có một thân hình nóng bỏng và khiêu gợi. Để tôi nói thật với cô nha. Số là đêm nay Dạ Hương viện có tổ chức một trò chơi độc đáo mà không nơi nào có, chỉ xẩy ra một tháng một lần. Khách làng chơi nô nức chờ đợi, phải rút thăm rồi qua kì tham khảo mới nhập cuộc được. Do đó tất cả đều phải tính toán cho tinh toàn, trôi chảy. Hôm nay mọi chuyện đã xong xuôi, người chơi đã được lựa chọn, không ngờ nàng con gái đóng vai chính trong trò chơi này lại lâm bệnh sáng nay. Chúng tôi đang đôn đáo tìm người thay thế cho cuộc chơi tối nay. Thì giờ rất gấp rút. Việc này không dễ, vì như tôi đã nói, nàng ta đã được mọi người chấp nhận vì người nàng nổi tiếng trẻ đẹp và khiêu gợi, và tài chìu khách của nàng cũng không ai sánh bằng. Chúng tôi đang lo lắng chưa tìm được người thay thế thì cô đến giới thiệu nàng con gái bí mật này. Nếu những lời cô nói về nàng ta là đúng thì tôi đang hoang mang không biết nàng là người mà chung tôi đang tìm hay không.

    Mẫn Quân nói với một giọng trấn an:
    - Bà cứ tin vào tôi đi. Tôi nói không ngoa đâu. Nàng này thân thể cực đẹp và cũng dâm tuyệt.
    Rồi mụ thắc mắc hỏi thêm ngay:
    - Nhưng trò chơi này là trò chơi gì mà nó có vẻ hoành tráng đến thế?
    Mụ tú bà cười trả lời như khoe khoang:
    - Đây là một trò chơi chỉ nổi tiếng trong giới ăn chơi sành điệu và sang trọng. Những khách ăn chơi thông thường không biết đến được và cũng không thể tham gia được. Vì vậy mà chỉ riêng Dạ Hương viện này mới có mà thôi. Nói cho cô biết, thanh lâu, kĩ viện trong vòng trăm dặm quanh đây không sao có thể tổ chức một trò chơi cực kì khoái lạc như vậy đâu!
    Đoạn mụ ta cười híp mắt, nói tiếp:
    - Trò chơi độc đáo này có tên là “Lục Súc Tranh Dâm”. Lục súc đây là sáu người đàn ông đã được lựa chọn đóng vai sáu con súc vật: trâu, bò, ngựa, heo, chó, mèo. Sáu con vật này sẽ được hầu hạ, thỏa mãn bởi sáu người con gái trẻ đẹp cùng một lúc. Đó là bốn nàng tiên Long Long, Liên Liên, Qui Qui, Phụng Phụng, và nàng con gái trong vai chính là Hằng Nga (và nàng hầu). Sáu con vật sẽ tranh nhau làm tình với sáu nàng tiên. Nhưng ai cũng biết Hằng Nga đẹp nhất, khiêu gợi nhất, và điệu nghệ nhất trong nhóm, do đó nàng ta là cái trọng tâm của cuộc vui này. Bổn phận của Hằng Nga là phải làm tình với sáu tên súc vật, ban đầu là từng đứa một, sau đó là cả với sáu đứa, tuyệt đỉnh là làm sao chìu khách khiến cả lục súc đều hoàn toàn thỏa mãn tới lúc cuối cùng. Công việc của Hằng Nga (cùng với năm nàng tiên kia) chỉ chấm dứt sau khi sáu con trâu, bò, ngựa heo, chó mèo đều vật vã, mỏi mệt nằm lăn ra, hết sức không còn động đậy, sau khi chúng cùng nhau tranh dâm với Hằng Nga cho đến mê mệt nhưng cực sướng vì đã trải qua một hay nhiều cơn cuồng dâm, khoái lạc tuyệt đỉnh với nàng.

    Mẫn Quân hỏi:
    - Chìu khách, cả sáu đứa, tất nhiên là một điều kiện tiên quyết rồi. Nhưng tại sao bà lại để ý nhiều đến thân hình khiêu gợi, hơn cả khuôn mặt đẹp đẽ của sáu nàng tiên?

    Mụ tú bà cười nói:
    - Đây chính là lí do tôi đã để ý đến nàng con gái bí mật không muốn ai biết mặt mà cô giới thiệu đó! Trong trò “Lục Súc Tranh Dâm” này, không ai biết mặt thật của nhau hết. Cả sáu người đàn ông đều trang sức, vẽ mặt hóa trang sao cho đúng với con vật của mình, không ai biết bộ mặt thật của họ. Còn sáu nàng tiên nga cũng thế. Mấy nàng cũng vẽ mặt hoá trang thành những con tứ quí là Long, Li, Qui, Phượng. Riêng Hằng Nga thì vẽ mặt, che khăn, chủ ý nửa kín nửa hở, gợi nứng khiêu dục làm khách chơi điên đảo. Tuy sáu nàng đều vẽ vời che mặt, nhưng thân thể thì trần truồng, không mảnh vải che thân, để mặc cho sáu con súc vật thoả thích tranh nhau hành dâm, muốn làm gì thì làm. Do đó một thân thể khiêu gợi hơn là một khuôn mặt sắc sảo cũng là một điều kiện rất quan trọng trong trò chơi này.

    Khi Mẫn Quân gật gù ra vẻ thông hiểu trò chơi độc đáo và dâm cực này thì mụ tú bà lại lên tiếng:
    - Tôi không biết kinh nghiệm làm tình của con gái mà cô giới thiệu như thế nào, nhưng tôi nói trước là nàng ta phải chìu khách, làm sao cho cuối cùng của màn tranh dâm là sáu con súc vật phải vật vã mất hết hồn vía sau cơn thống khoái. Chuyện này, ngoài kinh nghiệm của người con gái, còn đòi hỏi thời gian. Tùy theo kinh nghiệm của sáu nàng tiên và sức chịu đựng của sáu con vật mà trò chơi sẽ kéo dài đến bao lâu. Trước đến nay, trò “Lục Súc Tranh Dâm” ngắn nhất là suốt đêm tới sáng, dài nhất là cả ngày, qua tới đêm hôm sau. Trong khi đó, sáu nàng tiên, nhất là Hằng Nga phải không ngừng hầu hạ, thỏa mãn sáu con vật trong suốt thời gian này. Cũng nên lưu ý là trò tranh dâm này có thể đưa tới cuộc bạo dâm, khi sáu con vật nổi cuồng, lên hứng chơi bạo. Hằng Nga sẽ phải hết sức chìu chuộng sáu con súc vật, dẫu chúng lên cơn bạo dâm. Nhưng để bảo vệ nàng ta, nếu nàng chịu đựng không nổi những cơn hành hạ nữa, hét lớn hay than khóc thì trò chơi sẽ chấm dứt ngay.
    Rồi mụ tú bà nói thõng:
    - Đấy. Đó là những qui luật của trò chơi tối nay.

    Mẫn Quân gật đầu nói:
    - Tôi tin là nàng ta có thể chìu chuộng sáu tên súc vật trong một khoảng thời gian dài. Nhưng tôi vẫn phải nói lại với nàng ta xem nàng có đồng ý hay không.
    Nghe Mẫn Quân nói thế thì mụ tú bà ngẫm nghĩ: nàng con gái bí mật này chắc là trẻ đẹp và dâm dật rồi, nhưng kinh nghiệm chìu khách thì không có là bao, có thể làm họ mất hứng. Nhưng nếu mụ quảng cáo với bọn khách chơi lục súc là nàng ta còn tươi mơ, thanh lành thì cái mới mẻ đó sẽ là một cái bất ngờ mà mụ chắc chắn là họ sẽ hứng khởi hơn, so với một nàng già dặn khác. Đây là một điều mà theo kinh nghiệm của mụ bọn lục súc sẽ bằng lòng ngay.
    Nghĩ vậy xong mụ ta bèn nói:
    - Thôi được. Vì thì giờ quá gấp rút, tôi bất đắc dĩ phải đồng ý cho nàng con gái của cô gia nhập trò chơi “Lục súc tranh dâm” này.
    Mẫn Quân mừng rỡ, hứa hẹn:
    - Thế thì hay quá. Tôi cam đoan bà sẽ vừa lòng với nàng ta.
    Mụ tú bà ngắt lời:
    - Trò chơi bắt đầu lúc trước nửa đêm, sau khi khách chơi ăn uống thỏa thuê trong bữa dạ yến tối nay. Cô biết mà: cơm no thì bò cưỡi, nhất là bọn lục súc. Do đó chúng tôi không thể chờ đợi cô lâu, nhỡ làm lỡ cuộc chơi dàn dựng công phu tối hôm nay.

    Mẫn Quân nói:
    - Tôi hiểu. Bây giờ trời mới chạng vạng. Vẫn còn nhiều thì giờ chán. Để tôi về hỏi ý và bàn tính với nàng ta, trong vòng uống xong một tuần trà tôi sẽ cho bà biết quyết định của chúng tôi.

    Mụ tú bà nói:
    - Cô phải cho tôi biết càng sớm càng tốt. Phối trí trò chơi tối nay là chốn bồng lai tiên cảnh, rất tốn kém. Sáu con súc vật và sáu nàng tiên nga sẽ trầm mình, kì cọ, tắm rửa cho nhau, và dĩ nhiên là tranh dành làm tình với nhau trong một hồ nước nóng rộng lớn chứa toàn sữa dê thơm lành, liên tục bốc hơi tẩm nhiều hương hoa, cùng với cảnh vật thơm ngát. Ngoài những thân thể nõn nà thì rượu chè, thức ăn ê hề khắp nơi, lúc nào cũng được dâng hiến bởi các tiên nữ. Kế bên hồ nước nóng là một cái giường đá lớn, lót bởi nệm gối êm ấm, cùng với muôn vàn bông hoa thơm phức rải rác chung quanh. Cuộc tranh dâm, giao hoan giữa lục súc với các nàng cũng sẽ xẩy ra trên chiếc giuờng thoải mái này. Dĩ nhiên bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào, sáu người khách dưới hình dạng sáu con vật đều phải được cung phụng và thoả mãn tới mức tuyệt đối. Hơn nữa, các nàng tiên phải bỏ nhiều thời gian hoá trang, tuy thân thể sẽ trần truồng, nhưng tất cả con người, từ đầu xuống chân đều được tẩm hương hoa thơm ngát để gợi dục khách làng chơi. Riêng Hằng Nga giữ vai chính thì được chăm sóc kĩ lưỡng hơn nhiều. Do đó Hằng Nga sẽ phải được hoá trang và tẩm người trước nhất. Nếu cô tới trễ thì không được đâu.

    Mẫn Quân gật đầu:
    - Được rồi, tôi sẽ cố gắng làm sớm. Nếu nàng ta đồng ý, chúng tôi sẽ tới đây ngay, có thể trước cả buổi dạ yến để mọi người có đủ thì giờ. Nếu nàng ta không chịu, tôi cũng sẽ tới nói cho bà biết liền.
    Mụ tú bà cũng gật đầu:
    - Như vậy là được rồi. Chúng tôi sẽ chờ tin cô.
    Mẫn Quan vừa quay người đi thì mụ tú bà kéo người mụ lại, nheo mắt nói:
    - Đây là một trò chơi đặc biệt của khách chọn lọc, sang trọng nên tiền thưởng rất nhiều. Cả sáu người khách đều là đại gia, sành sõi và giàu có. Nếu cô nói với nàng ta là tiền thu có thể lên tới...

    Mẫn Quân khoát tay gạt ngang:
    - Tôi đã nói là tiền bạc không thành vấn đề. Bà đừng bận tâm tới chuyện này.
    Nói xong, mụ bước ra khỏi Dạ Hương viện. Mụ đi về hướng Nga Mi mà trong lòng vẫn thấy chưa ổn. Bởi vì tuy biết Chỉ Nhược cần dục, nhưng làm tình và chìu chuộng tất cả sáu người cùng một lúc, trong khoảng thời gian dài, cho tới khi họ đều mệt mỏi sung sướng thì không biết nàng có chịu hay không. Mụ đã thấy nàng bỏ thằng phu kéo xe đi một khi đã thỏa mãn tình dục, và nàng cũng bất chợt rời phòng khi đang cho Thanh Thư đâm đụ vào hạ bộ không ngừng. Một khi đã thoả mãn cho chính mình thì Chỉ Nhược đâu còn để ý tới đối tượng đã đem tới cơn sướng cho mình nữa đâu? Chuyện như vậy vẫn có thể xẩy ra một lần nữa chứ chẳng chơi.

    Mụ nhăn mặt ngước lên nhìn màn trời tối đen vang nhiều sấm động của một trận giông bão sắp kéo tới mà khấn thầm:
    - Vái trời cho con đĩ này đồng ý chịu cho sáu thằng súc vật ham dâm tranh nhau đụ nó cho tới khi chúng kiệt sức mới thôi. Dâm dục như nó thì chuyện đó đâu có khó? Đúng với ý nó rồi còn gì!

    Rồi mụ thầm nghĩ tuy mụ không dâm như Chỉ Nhược, nhưng mụ vẫn sẵn sàng cho sáu tên cục súc thay nhau đụ vào lồn của mụ cho đến lúc chúng chán chê mê đời. Lúc nào cũng được, bao lâu cũng được. Mụ rất mong chuyện đó xẩy ra với mụ. Nhưng có ai mà thèm đâu! Khổ thế đấy! Bây giờ mụ mới thấy nhớ nhung tụi Tứ Tử và Ngũ Tử cùng với hai con cặc to lớn như hai dùi trống của chúng vô cùng. Mụ biết chúng cũng chẳng thương yêu gì mụ, nhưng mụ vẫn cho chúng đụ và mụ cũng hầu hạ, nâng niu chúng cẩn thận như hai của báu. Vậy mà bây giờ mụ lại phải ở không. Ôi, ông trời quả thật bất công quá!
    Nghĩ tới đó bất chợt mụ nẩy ra một ý kiến làm mụ sướng rên người. Thì ra mụ vẫn có cơ may tham dự vào màn “Lục Súc Tranh Dâm” chứ không chơi. Chuyện này phải bàn tính, trả giá với mụ tú bà mới được. Ôi chao, nếu được như ý muốn thì tối nay cũng sẽ là một buổi tối nhớ đời của mụ. Đời mụ sẽ lên hương. Miễn sao là Chỉ Nhược đồng ý tham dự trò chơi cực dâm này.

    Về tới Nga Mi là Mẫn Quân tìm gặp Chỉ Nhược ngay. Mụ trình bày hết cho Chỉ Nhược nghe về trò chơi “Lục Súc Tranh Dâm” tối nay. Mụ nói thêm nếu nàng không đồng ý thì tối nay nàng sẽ phải ở không vì mụ không thể tìm đâu ra được người nào khác, phải chờ đến tối mai. Nói tới đây, mụ chợt chau mày tự hỏi:
    - “Không biết Thanh Thư đi tiệt nơi đâu mà giờ này vẫn chưa thấy mặt?”
    Rồi mụ bực mình thầm chửi rủa chàng đã làm mũ long đong, vất vả:
    - “Thằng chó đó đẻ chắc lại nứng cu bỏ đi tìm một con điếm trẻ đẹp, mới lạ nào đó để mà đụ cho đã đời rồi. Địt cả giòng họ nhà nó, chơi gái cả ngày trời rồi chứ đâu phải là vừa!”

    Mụ không hề biết là Thanh Thư đã bị Chỉ Nhược tức giận dùng tuyệt chiêu ra tay ném người xuống hố, bây giờ đang nằm chết, dúi xác dưới vực thẳm muôn trượng.

    Chỉ Nhược nghe Mẫn Quân thuật lại đầy đủ về cuộc làm tình tranh dâm hội đồng thì nhíu mày ngẫm nghĩ. Trò làm tình vẽ vời dấu mặt quả thật là đúng ý nàng quá rồi. Tuy phải giao hoan với đàn ông con trai lạ mặt nơi đèn đuốc sáng tỏ làm nàng do dự, nhưng dầu sao không biết mặt thật của nhau, sau màn hoan dâm ai đi đường nấy, không ai biết ai thì cũng có thể chấp nhận được. Nhưng phải làm tình với sáu người một lúc thì thật là ngại ngùng. Mà còn có sự chứng kiến và tham gia của năm người con gái khác nữa chứ!

    Từ trước tới giờ, nàng chưa hề làm tình hội đồng với ai bao giờ. Nhiều nhất là với hai người, đó là hai lão Huyền Minh đã cùng ra tay hãm hiếp nàng, mà thôi. Nhưng nàng đã thấy cảnh làm tình với nhiều người rồi. Đó là cảnh Tú Uyên bị sáu bảy tên cai ngục xúm vào hiếp dâm cùng một lúc trong chùa Vạn Pháp. Cái cảnh đó vẫn còn làm nàng kinh khiếp, ngờn nhợn. Nhưng đó là cảnh bị bắt buộc, ép bức, hãm hiếp hội đồng. Còn cảnh đồng ý, thỏa thuận làm tình với nhiều người thì chắc chắc là phải khác hẳn. Cảm giác của người con gái trong tình cảnh bị hiếp dâm bởi một đám người đau khổ ra sao thì nàng có thể đoán ra được, vì chính nàng cũng đã chịu đựng một hoàn cảnh thương tâm tương tự. Nhưng cảm giác của người con gái sẵn sàng đồng lòng làm tình với nhiều người sung sướng ra sao thì nàng không thể biết cho được, vì nàng chưa bao giờ hoan hỉ ôm nhiều người vào lòng mà hăm hở chào đón những hành động mơn trơn trớn, vuốt ve, khích dục và rồi giao cấu với nhau của những người đó.
    Khi nàng làm tình với một người, với Vô Kỵ chẳng hạn, dĩ nhiên là nàng cảm thấy hứng thú vô vàn và hoàn toàn hiến trọn thân thể của mình cho người tình trong bể ái. Khi nàng làm tình với hai người, Huyền Minh nhị lão chẳng hạn, dĩ nhiên là có nhiều căm hờn hơn hết, nhưng đó không có nghĩa là lúc nào nàng cũng cảm thấy đau đớn, vì thật ra có vài lúc nàng đã cảm nhận được cái sung sướng của hai bộ phận sinh dục liên tục đâm thọc vào người nàng - miệng mồm và âm đạo cùng một lúc - khiến nàng phải bật phát ra những tiếng rên khoái lạc làm hai lão gìa càng nứng bạo thêm. Và khi hai lão lúc đó càng nổi hứng tăng tốc làm trò dâm dục thì nàng càng thấy khoái cảm thêm nữa, không thể chối cãi được. Vì vậy, cái sung sướng đó, nàng ngờ ngợ sẽ tăng lên với số người tham gia trong cơn làm tình, miễn là người con gái vui lòng đón nhận những sướng khoái đưa tới từ nhiều dương vật khác nhau, trong nhiều lỗ khác nhau. Làm tình hội đồng đương nhiên co cái thú vui riêng biệt, kì thú của nó.

    Mẫn Quân thấy nàng đăm chiêu suy nghĩ thì mụ lên tiếng:
    - Sư muội phải quyết định nhanh chóng. Nếu đồng ý, chúng ta phải khởi hành ngay lập tức. Họ không thể chờ đợi lâu hơn nữa.

    Chỉ Nhược không thèm để ý tới lời hối thúc của mụ. Nàng nhìn ra màn trời u ám mây đen mà suy nghĩ tiếp và nhận ra là cái quan trọng ở đây là nàng có sẵn sàng làm tình và chịu làm tình với sáu người đàn ông xa lạ trong một khoảng thời gian dài hay không. Mọi chuyện khác chỉ là thứ yếu. Đây là một quyết định táo bạo và hoàn toàn mới mẻ đối với nàng. Và nữa, nàng còn phải cung phụng, chìu chuộng, đem thân ra cho cả sáu người đó vui chơi cho đến khi họ chán chê mê mỏi mới thôi. Chẳng khác gì một con điếm làm thoả dục khách làng chơi.
    Nhưng quả thật có đúng như vậy hay không?

    Gái điếm bán thân lấy tiền sinh sống. Tiền trao, cháo múc. Anh đưa tiền ra, tôi ngửa trôn lên cho anh sướng. Còn đằng này, nếu nàng đồng ý hợp dâm với đàn ông, đó chỉ là vì nàng muốn dịu lòng dục của chính nàng mà thôi, không hề có sự mua bán, trao đổi tiền bạc gì nơi đây. Như thế, nàng không hề đóng vai một cô gái bán dâm. Nàng không hề bán cái gì hết. Nàng chỉ nhận và hưởng những sướng khoái đem tới cho nàng, làm nàng thoả mãn. Nhưng cái làm cho nàng khó chịu ở đây là nàng phải đem thân ra mà làm thỏa mãn sáu tên dâm dục, cho đến lúc chúng bò lê bò càng mới xong, bất kể lúc đó nàng có đã thoả mãn hay chưa. Hoặc nếu nàng đã thỏa mãn rồi thì nàng vẫn phải làm sao để thỏa mãn hết cả sáu tên cục súc. Mà lại còn làm tình luôn tuồn trước những cô gái khác nữa chứ!

    Như vậy, vần đề ở đây là nàng phải giao hoan với một bọn đàn ông với sự chứng kiến và hỗ trợ của một đám con gái trong một hoàn cảnh tán dâm lạc dục cho đến khi bọn lục súc tán mẩn mê đời, bò lê bò càng mới thôi. Một chuyện mà nàng chưa bao giờ làm, chưa bao giờ dám làm. Và chưa bao giờ nghĩ đến.
    Mụ Mẫn Quân lúc đó lại lên tiếng thúc dục:
    - Sư muội nghĩ sao? Sư muội có thích trò chơi mới lạ với nhiều hứng thú này không?
    Mụ ta thấy Chỉ Nhược nhìn mình với vẻ lưỡng lự thì mụ bèn nói thêm:
    - Sáu tên lục súc đều là trai tráng phong lưu, phóng đãng đa tình. Không chê vào đâu được.

    Chỉ Nhược nghe mụ ta dẫn dụ, khêu gợi lòng dâm của mình thì nàng lại nghĩ tới cái sướng khoái mà nàng sẽ có được. Nàng có lợi gì? Chỉ một lúc thoả cơn dâm mà thôi? Chưa chắc! Làm tình với sáu người, không phải một lúc ngắn mà sẽ là một khoảng thời gian dài. Cơn suớng của nàng chắc cũng sẽ phải triền miên, lạc dục trong suốt khoảng thời gian đó. Và không biết nàng sẽ đạt tuyệt đỉnh mấy lần, chắc không phải chỉ một lần mà thôi. Trong những lần làm tình lúc trước, nàng chỉ đạt tới cực đỉnh có một lần. Sau lần hoan lạc, cực thú đó là nàng nằm duỗi ra mà hưởng thụ tàn dư cửa cơn sướng. Nhiều lúc nàng đã tự hỏi nếu nàng ra được hiều lần trong một trận làm tình thì thân thể nàng sẽ sướng khoái như thế nào? Bây giờ tự dưng không biết tại sao nàng lại quả quyết là nó sẽ làm nàng sung sướng cao đỉnh ngút ngàn, dai dẳng đến cùng cực.

    Từ trước đến nay, sau mỗi trận làm tình đam mê và cuồng vã, nhất là khoảng thời gian gần đây dưới ảnh hưởng dâm tình của Cửu Âm võ điển, nàng đạt tới cực khoái là xong một cuộc giao hoan tràn đầy thỏa mãn. Chưa bao giời nàng đạt tới điểm vu sơn quá một lần. Bây giờ thì có thể lắm, với dâm tư tràn trề và làm tình với nhiều người liên tục trong một lúc lâu. Sao lại không nhỉ? Nếu quả thật nó sẽ xẩy ra, tức là nàng có thể đạt cực đỉnh nhiều lần trong một cuộc làm tình, thì đây là một kinh nghiệm dâm trường tuyệt hứng nhất trần đời mà nàng chưa bao giờ biết đến. Và nàng sẵn sàng mong mỏi, chờ đợi, và đón nhận cái cảm giác kì diệu, mới lạ và kích dục muôn đời đó.

    Nghĩ tới đó tự dưng âm đạo của nàng nở ra, âm hạch của nàng cương dài lên. Từ đó một cảm giác mê man toả ra khắp người. Trời ơi, thân thể nàng đang cấp thiết đòi hỏi được thỏa mãn bởi những cuộc giao hoan mãnh liệt. Kì lạ là lần này nàng có cảm tưởng nó cần được ôm ấp, ve vãn, xoa bóp, hôn hít, đâm thọc bởi càng nhiều người càng tốt. Nguyên cả phần hạ bộ của nàng trở nên nóng bỏng. Và nàng đã thấy dâm thủy từ trong tận cùng tử cung tuôn ra ào ạt, uớt át hơn tất cả mọi lần. Nàng liền ngồi xuống, mơn man nhận ra là dòng dâm thủy đó đang rỉ xuống, lan tràn trên lỗ đít của mình. Nàng bèn mím môi thắt chặt lỗ chim và bóp kín lỗ đít, cố dằn làn sóng dâm dục xuống. Nhưng càng cố dằn xuống thì nó càng ầm ĩ, cuồng nộ, chỉ chực bùng phát để làm nứt nẻ từng làn da thớ thịt của nàng vì nó không được tự do lan tràn và được xoa dịu bởi thân hình, bàn tay, bộ phận sinh dục của một người khác phái. Phải! Bởi một người con trai, hay nhiều người con trai, với cùng một dâm tình nóng bỏng như nàng bây giờ vậy.

    Một tiếng sấm nổ tư nhiên vang ầm lên trên không trung trong màn trời đen tối khiến Chỉ Nhược giật mình. Tiếng sét như một lời cảnh cáo tức giận cho ai đó với một dâm tư kích dục hoang loạn mà phải đành bó tay chịu phận trước một cám dỗ vô vàn.

    Chỉ Nhược thở dài, nhìn ra màn trời đen tối dày nặng hứa hẹn của gió mưa vần vũ mà cảm thấy dục vọng của lòng cũng sắp sửa tuôn trào. Tới đây thì nàng biết ra ngay là nàng cần phải tham dự vào trò chơi “Lục Súc Tranh Dâm” mà thôi. Không thể khác gì hơn nữa. Không thể cưỡng lại được nữa. Nàng cần được đụ. Nàng phải được đụ. Và nàng sẽ được đụ. Tự nhiên nàng thấy việc làm tình với sáu người đàn ông con trai là một chuyện đương nhiên, bình thường, không còn gì mà phải thắc mắc nữa. Không màng đến lúc phải làm tình hội đồng trước năm người con gái khác, Chỉ Nhược liền quay sang nói với Mẫn Quân:
    - Được rồi. Tôi thử trò chơi này xem sao.
    Mẫn Quân nghe thế thì mừng dúm. Mụ vội vã nói:
    - Chúng ta không nên chần chừ. Kẻo trễ.
    Chỉ Nhược gật đầu nói:
    - Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ.

    Một tiếng sấm nổ to lớn khác vang lên ngay lúc đó như ngăn cản nàng. Mẫn Quân giật thót mình. Lần này Chỉ Nhược không còn giật mình vì tiếng sét đó. Nàng thản nhiên vớ chiếc áo dạ hành rồi khoác lên người. Không có gì ngăn cản nàng được nữa.

    Mẫn Quân tuy không lạ gì với hành động vội vã mang đầy dục tính mong đợi, không chần chừ và sẵn sàng của Chỉ Nhược trong trò chơi cực dâm này nhưng mụ vẫn ngạc nhiên cho quyết định mau chóng của nàng. Buông thả làm tình công khai với sáu người và chìu chuộng bọn đó cho tới khi chúng đã điếu trước mặt của nhiều người con gái khác là chuyện mà chính mụ, tuy thiếu đàn ông, cũng phải ngần ngại. Vậy mà Chỉ Nhược coi như pha, đồng ý cái rụp. Chứng tỏ nàng cần trai trầm trọng, dâm dục vô bờ. Mà điều này mụ cũng biết từ trước rồi. Không ngờ nó lại kinh khủng đến như vậy, khác hẳn bình thường, nhất là đối với con người của Chỉ Nhược mà mụ vẫn hằng biết lúc trước.

    Cái gì đã xẩy ra đến nỗi nàng lại thay đồi tâm tính quá độ như thế? Mụ cũng đã từng tự hỏi như vậy và bây giờ, với sự đồng ý tham dự trò “Lục Súc Tranh Dâm” hết sức lạc dục của nàng, khiến mụ phải băn khoăn về vấn đề này một lần nữa. Dĩ nhiên là một Chỉ Nhược đoan trang, thuần tính vẫn còn hiện diện, nhưng một Chỉ Nhược dâm loạn, nứng tình bây giờ lại đi theo, khiến cho cái nhìn của mụ về nàng thay đổi hàng ngày. Mụ không thể hiểu được. Nhưng thôi, chuyện đó tính sau, bây giờ mụ phải hưởng cái may mắn là nàng đã chịu theo mụ với Dạ Hương viện để thoả mãn lòng dục của nàng – mà theo như mụ nghĩ - để làm đĩ. Chứ còn gì nữa! Con gái mà tìm đến động điếm để cho nhiều người khác đụ và làm tất cả những gì để cung phụng thỏa mãn bọn đó, không cần biết nàng ta có sướng hay không, thì nếu không phải là đĩ thì là cái giống gì?
    Điều này khiến mụ ta sung sướng, hoan hỉ. Vì mụ ta vốn đã oán ghét và ganh tị nàng, lúc nào cũng mong sao cho Chỉ Nhược tàn đời như một con đĩ rạc trong một động điếm rẻ tiền chứ không được thăng hoa làm trưởng môn nổi tiếng của phái Nga Mi như bây giờ.

    Khi hai người bước ra khỏi phòng thì Mẫn Quân nhắc khẽ với Chỉ Nhược:
    - Trò chơi này có thể kéo dài tới ngày hôm sau, sư muội nên báo cho ban trị sự biết.

    Mẫn Quân nói đúng, để tránh dị nghị, người trưởng môn vắng mặt lâu như vậy thì phải nói cho ban trị sự biết mà thôi. Việc này cũng rất bình thường. Thanh thế của phái Nga Mi rất lớn, không ai mà không biết. Ảnh hường của nó lan rộng trên khắp nước, đặc biệt là trong giới giang hồ Trung Nguyên, khắp hang cùng ngõ hẻm, cho nên người trưởng môn rời núi thăm hỏi bạn bè khách khứa trong giới giang hồ, tham quan những dinh thự của các bậc đại gia giàu có vài ngày, có khi tới vài tuần là chuyện đương nhiên. Thật ra những chuyến di hành như thế là chỉ để tìm tiền, làm giàu cho sự tồn tại và phát huy môn phái mà thôi.
    Chỉ Nhược nghe nói trò chơi sẽ kéo dài qua đêm thì nàng lại cảm thấy hứng khởi vô cùng. Cuộc vui sẽ có nhiều hứng thú kì lạ và lâu dài – cùng với nhiều người. Và nàng đang hăm hở đón chờ cái trò chơi hội đồng dâm dật đó, với một thân thể đang hừng hực đòi hỏi, dâm thủy đang rò rỉ tràn trề. Tới đó nàng đỏ mặt lên, không phải vì thẹn thùng, e ấp bởi ý nghĩ màn làm tình hội đồng dâm loạn mà vì luồng máu trong người nàng tự dưng tăng tốc phi mã khiến nàng thở dốc trước một viễn ảnh của một trận giao hoan khoái lạc, kích dục, đầy hứa hẹn. Ào ào như cơn bão đang hầm hè dục vã ngoài trời kia vậy. Nàng đã sẵn sàng. Cả con người nàng đang chờ đợi. Quả thật là nàng đã bị Cửu Âm chân kinh dưa vào dâm cung, tuyệt vực rồi. Thế nhưng nàng lại không màng, thật ra là nàng không thể cưỡng lại được, mạc nhiên dấn thân vào chốn ăn chơi để thỏa mãn dâm tình mà cuốn võ điển đó đã vô tình di họa sâu trong người nàng. Trời ạ! Nàng sẽ sung sướng bây giờ, nhưng hậu quả sẽ khôn lường cho cuộc đời mai sau.
    Chỉ Nhược cố dằn hơi thở, vội vã nói như không ra hơi:
    - Phải rồi... Thôi ta đi ngay. Đi!

    Sau đó hai người - dưới trời chiều buồn thảm, dầy đặc đe dọa của mây đen, vần vũ tức giận của mưa gió, ầm ì phẫn nộ của sấm sét - Chỉ Nhược và Mẫn Quân vội vã hăng hái, hồ hỡi xuống núi đi thẳng tới Dạ Hương viện để tham dự trò chơi “Lục Súc Tranh Dâm” chốn lầu xanh, nơi mà tối nay Chỉ Nhược, và năm nàng tiên khác, sẽ liên tục làm tình với sáu tên súc vật và cung phụng, làm chúng thoả mãn sung sướng đến cùng cực, rã rời mới thôi.

    Chỉ Nhược vừa xuống tới chân núi Nga Mi thì cơn giông sấm động chớp lòe ánh sét đã kéo tới. Cơn mưa cuồng nộ xối xả dội xuống người nàng những giọt nước nặng nề, quất vào người lạnh cóng khiến nàng như tê dại đi. Dưới tiếng nổ sầm, trong ánh chớp lòa, đội cơn gió hú, nàng bặm môi băng mình giữa thác nước giá buốt tới tâm can.

    Nhưng nó vẫn chưa đủ để dập nguội ngọn lửa dục nóng bỏng luôn luôn ầm ĩ thúc đẩy trong người nàng.

    (Hết Phần 63 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 64 - Phần Cuối - Đoạn 33 của tập Vô Kỵ - Triệu Minh)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!












    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 7 of 7 FirstFirst ... 567

Tags for this Thread