PHONG NGUYỆT ĐẠI LỤC SẮC HIỆP

Quyển 1: Thiên Phong Chi Chiến

Dịch: rongbang - Nhập Ma Nhân
Biên tập: Lạc Phong
Hiệu đính: vivarichmount


Lời Mở Đầu

Nơi đó là một mảnh ma ảo đại lục thần bí, tại đó có đủ loại chủng tộc khác nhau đang sinh sống: Thần tộc, Ma tộc và Nhân tộc.

Theo truyền thuyết, Sáng Thế thần - người đã khai thiên lập địa - có hai nữ nhi là Phong và Nguyệt. Đại nữ nhi tên Phong, là Quang Minh thần đại biểu cho cái thiện, còn nhị nữ nhi tên Nguyệt là Hắc Ám thần mang theo cái ác. Hai người họ đúng là y như thủy hỏa bất dung, cuối cùng, khi Sáng Thế thần tĩnh tu thì họ đã bùng phát chiến tranh.

Ban đầu chỉ là chiến tranh giữa hai người, nhưng theo sự tiến triển của nó, dần dần chúng thần cũng đều gia nhập vào cuộc chiến không ngừng nghỉ kia. Từ đó khiến cho cuộc chiến ngang tài ngang sức này kéo dài đằng đẵng hết năm này qua năm khác.

Nhằm để tăng cường thực lực cho bản thân, Phong và Nguyệt đã sáng tạo ra các chủng tộc riêng ở trên mặt đất, đó chính là nguồn gốc của Ma tam tộc và Thần tam tộc sau này.

Những chủng tộc này đều có một chút năng lực của thần, thậm chí là ở một mặt nào đó còn có vẻ cường đại hơn, bởi vì họ có thể hy sinh năng lực ở các phương diện khác để tăng cường năng lực cho một phương diện nào đó của mình.

Cuộc chiến này đã tạo thành sự sa đọa của chúng thần, nhưng thế rồi cuộc chiến long trời lở đất ấy cũng bị dẹp yên trong cơn phẫn nộ và nguyền rủa của Sáng Thế thần.

Hai vị nữ thần, thủ phạm đầu sỏ phải gánh chịu sự nguyền rủa vĩnh viễn của Sáng Thế thần, và họ bị giam cầm ở dưới vực sâu vô tận trên đại lục, nghe nói đó chính là nguồn gốc của Phong Nguyệt đại lục.

Nhằm để dẹp yên chiến tranh giữa Thần tộc và Ma tộc trên mặt đất, Sáng Thế thần với trái tim đã bị tổn thương bởi nữ nhi đã dùng hết thần lực cuối cùng của mình để sáng tạo ra Nhân tộc, một chủng tộc có cả hai đức tính thiện và ác. Ông hy vọng dùng chủng tộc có thể đồng thời dung nạp cả thiện lẫn ác này để cảm hóa Thần tộc hướng thiện và Ma tộc hướng ác. Đồng thời, Nhân tộc cũng trở thành tộc duy nhất có được năng lực của cả thần và ma, chỉ cần nhân loại chịu khó khổ luyện thì sẽ có thể đạt đến cảnh giới Thiên thần.

Từ đó về sau, trên Phong Nguyệt đại lục có ba đại tộc tồn tại: Nhân - Thần - Ma. Nhân tộc nằm giữa Thần tộc và Ma tộc, phân cách hai đại tộc có mối thù truyền kiếp không đội trời chung, và nhờ đó mà đại lục cũng có được những ngày tháng hòa bình.

Khi “chúng thần đại chiến” đã dần dần trở thành câu chuyện trong truyền thuyết của nhân loại, những ngày tháng hòa bình cũng đã trải qua mấy ngàn năm. Dân số tăng lên từng ngày, càng lúc càng có nhiều chủng tộc khác nhau xuất hiện, và nhân loại cuối cùng cũng không còn thỏa mãn với tình trạng như hiện nay, trái tim đơn thuần của họ cũng từ từ mất đi. Thế rồi một cuộc chiến vì quyền lực ở trên đại lục lại bạo phát, cuộc chiến mà được đời sau gọi là “Bách tộc đại chiến” này đã cuốn toàn thể đại lục vào dòng nước xoáy, trong đó Thần tộc và Ma tộc lại đóng vai trò cực kỳ trọng yếu.

Các chủng tộc trải qua quá trình dung hợp và không ngừng thôn tính lẫn nhau, khi Bách tộc đại chiến kết thúc, trên đại lục liền xuất hiện tám cường quốc, bọn họ là: Pháp Tư Đặc đế quốc nằm ở trung ương đại lục. Mạt Lý nắm trọn thảo nguyên rộng lớn ở phía bắc. Thú nhân quốc Á Tố và Võ An ở tây bắc đại lục. Anh Tây đế quốc chiếm cứ cao nguyên ở phía tây. Vân Dương quốc khống chế Hà Trạch sơn lâm rộng rãi bạt ngàn ở phương nam, một lãnh thổ có diện tích lớn nhất trên đại lục. Đông phương đại quốc đầy thần bí - Lỗ Điện. Ngoài ra còn có một vài tiểu vương quốc nhỏ bé nằm giữa các cường quốc này. Họ phải vất vả sinh tồn, nhưng nhờ có họ thì đại lục mới có thể thiết lập được những khu vực hòa hoãn giữa các quốc gia, và cũng nhờ đó nên họ mới có không gian để sinh tồn, tuy chẳng dễ dàng gì nhưng dù sao thì vẫn còn có cơ hội.

Thời gian dần dần trôi đi trong sự hợp tác, đấu đá, lừa lọc giữa các quốc gia, và “Bách tộc đại chiến” cũng trở thành một ký ức xa vời. Những sự tích anh hùng luôn được ưa chuộng và cũng trở thành những câu chuyện kể từ cửa miệng của các thi nhân. Phong Nguyệt đại lục lúc này đang ở trong thế cân bằng rất vi diệu.

Trong khi tất cả sinh vật ở trên đại lục này đều cho rằng cứ duy trì như vậy vĩnh viễn, thì lịch sử sẽ trì trệ không tiến triển gì nhiều. Thế nhưng nó lại đột nhiên chuyển động nhanh chóng, bởi vì người thúc đẩy lịch sử, cải biến mệnh vận của đại lục đã xuất hiện.

Vòng quay lịch sử đã đến một thời khắc mới, nội dung mới phải để cho lớp anh hùng mới diễn giải lại.



Chương 1: Phi Phượng Tướng Quân

Dịch: rongbang - Nhập Ma Nhân
Biên tập: Lạc Phong
Hiệu đính: vivarichmount



Đại Hồ, Thiên Phong bình nguyên.

Thiên Phong bình nguyên có tiếng là một thắng cảnh xinh đẹp, nhất là mỗi khi chiều buông, ráng chiều đỏ rực, bầu trời tựa như một vầng huyết sắc mờ mờ, khiến kẻ khác nhìn lên chỉ thấy được sự thê lương. Mỗi năm, tại nơi đây sẽ thu hút không ít du khách đến viếng thăm. Người ta tới đây để thưởng lãm, để được đắm chìm trong khung cảnh mà một kẻ bình thường khó có thể thấy được.

Thế nhưng, hiện giờ tại đây không còn náo nhiệt như trước nữa, bởi vì nơi này ngoài một màu máu của tự nhiên ra thì còn có thêm màu máu thực sự. Trên mặt đất nhuốm đầy những dòng nhiệt huyết đã đổ xuống của Nhân loại trong cơn tàn sát lẫn nhau.

Đại Hồ là khu vực tiếp giáp của ba nước: Pháp Tư Đặc đế quốc, Võ An vương quốc và Á Tố quốc. Đại Hồ có thể được coi là một tiểu công quốc độc lập, là một khu tự trị.

Sau khi nhận được tin tức mật báo nói là vị công tước sở hữu Đại Hồ có ý đồ gia nhập Võ An vương quốc, vì thế Pháp Tư Đặc đế quốc đã không thể ngồi yên được nữa. Họ đã tung ra quân đội cường đại với thế sét đánh không kịp bưng tai, đồng thời tuyên bố Đại Hồ đã sát nhập vào bản đồ của Pháp Tư Đặc đế quốc. Đế quốc này không hề giấu diếm ý đồ bành trướng thế lực của mình.

Biết Đại Hồ đã bị Pháp Tư Đặc đế quốc chiếm mất, Võ An vương quốc liền có hành dộng đáp lại ngay. Một mặt họ phái sứ giả tới Pháp Tư Đặc đế quốc thương nghị, còn mặt khác thì âm thầm điều động binh hùng tướng mạnh tiến về phía Đại Hồ, mưu đồ cướp lại miếng mồi ngon đã đưa đến miệng nhưng lại bị kẻ khác đoạt mất.

Trận đại chiến không thể tránh khỏi giữa hai cường quốc đã bùng phát. Người đời sau khi nhắc tới cuộc chiến làm ảnh hưởng đến toàn thể đại lục này thì mỗi người một ý, lưu truyền rất nhiều dị bản, bởi vì trong trận đại chiến được xưng là “Chiến dịch đầu tiên tại Thiên Phong” này đã sản sinh một nam nhân thay đổi lịch sử của cả đại lục.

Về nam nhân này, ý kiến của các nhà sử học đời sau có khen và có chê khác nhau, nhưng bọn họ đều có một điểm thống nhất lạ thường. Đó là nam nhân ấy có một thân vận khí không gì sánh được, nếu không thì người như hắn tuyệt đối sẽ không thể có thành tựu lớn như thế.

oooOooo


Thiên Phong bình nguyên.

Ánh tà dương treo trên đỉnh núi phía xa xa. Từng cơn gió muộn thổi qua cố xua tan sát khí dầy đặc ở nơi này. Một trận huyết chiến vừa kết thúc. Quân đội của Pháp Tư Đặc và Võ An vương quốc đều đã thu binh lui về doanh trại.

Cuộc chiến này đã kéo dài hơn một tháng nay. Chủ soái của đôi bên đều là tướng quân tiếng tăm lẫy lừng, chỉ cần nhắc đến tên tuổi bọn họ thì gần như tất cả mọi người trên đại lục đều phải thất kinh.

Pháp Tư Đặc đế quốc xuất ra ba mươi vạn quân, do Vu Phượng Vũ làm chủ soái. Vu Phượng Vũ, thống lĩnh quân đoàn Phượng Vũ, tuổi tròn hai mươi ba, được mệnh danh là mỹ nhân mạnh nhất của Phong Nguyệt đại lục. Năm mười tám tuổi thì nàng đã cầm quân ra trận. Tên tuổi của nàng vang dội khắp bốn phương với “Cửu Thiên phượng vũ trận” cùng chiến tích ba lần liên tiếp đánh cho cường quốc Mạt Lý, một quốc gia nằm tiếp giáp biên cương phía bắc Pháp Tư Đặc, không còn sức đánh trả.

Quân số của Võ An có ba mươi lăm vạn, chủ soái là lão tướng quân Cổ Mạt, thân kinh bách chiến, tuổi ngoài sáu mươi. Cổ Mạt là một lão quân nhân nghiêm túc thành thật, cẩn thận tỉ mỉ, và là một tấm gương sáng trong quân ngũ. Cả đời lão nghiên cứu binh pháp, tôn sùng chiến pháp chính thống. Vì thế nên sức bền bỉ trong phòng thủ của quân đội Võ An cũng không ai bì được.

Một tháng nay, hai bên đã đánh gần mười trận lớn nhỏ nhưng vẫn nằm trong thế giằng co.

Bởi vì lão tướng Cổ Mạt biết rõ sự lợi hại của đối thủ, nên nỗ lực giữ cho không bị thất bại là trên hết, vì thế nên cho bố trí phòng thủ nghiêm mật, chặt chẽ vô cùng. Lão cũng không chủ động xuất kích, lại còn hạ nghiêm lệnh cấm tuyệt không được truy kích khi địch quân rút lui. Mặc dù lệnh này khiến cho chúng tướng bất mãn,nhưng lão vẫn giữ vững ý kiến của mình. Cổ Mạt đã từng nghiên cứu cẩn thận về Phượng Vũ, đặc biệt là những gì liên quan đến chiến dịch đánh bại Mạt Lý – một vương quốc lập nghiệp từ kỵ binh - của nàng. Kỵ binh dũng mãnh của Mạt Lý chính là đã bị tiêu diệt trong một lần mãi mê truy kích quân đội Pháp Tư Đặc tháo chạy mà không hề biết mình đã trúng phải kế dụ địch của Vu Phượng Vũ. Lão cho rằng chiến dịch đó hoàn toàn xứng đáng là một chiến dịch kinh điển.

Nhưng với quân đội Pháp Tư Đặc mà nói, đối mặt với kẻ cứng mềm đều không chịu, luôn đề cao phòng thủ như Cổ Mạt thì quả là một chuyện phiền phức tột đỉnh. Phượng Vũ tướng quân dù mưu lược hơn người, nhưng nhất thời nàng cũng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt, chỉ đành tiếp tục cùng Cổ Mạt giằng co hao tổn.

Như cách nói của một nam nhân nhàm chán nào đó, nó giống như đi kỹ viện nhưng lại gặp phải nữ nhân không biết chiều khách, bởi vậy hùng tâm liền bị giảm đi.

oooOooo


- Lão gia gia trước mặt thật khó đối phó!

Vu Phượng Vũ trở về doanh trướng của mình, lầm bầm nói.

“Hệt như một lão rùa thành tinh, khiến người khác không biết nên đánh vào chỗ nào.” Nghĩ tới sự ví von đó, bản thân nàng cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng.

Trút bỏ khôi giáp toàn thân và mặc lại một bộ áo bào rộng nhẹ, Vu Phượng Vũ thoải mái ngồi xuống chiếc ghế chủ soái, tay mân mê chén trà thơm nóng đang bốc hơi nghi ngút. Toàn thân lộ vẻ nhàn nhã, chỉ có đôi mắt mỹ lệ thỉnh thoảng lóe lên quang mang đầy trí tuệ, và rồi trầm ngâm suy tư.

Mấy ngày nay, nàng đã nghĩ hết mọi biện pháp để dẫn dụ Cổ Mạt trúng kế, mưu đồ làm xáo trộn sự bố trí của lão, nhưng lão tướng quân dụng binh quả thật là không có kẽ hở, chỉnh tề ngay ngắn như con người lão vậy. Hơn nữa, trình độ khắc phục sơ hở của lão cũng rất cao. Khi Vu Phượng Vũ hao tâm tổn sức đào một đường hầm trong trận địa Võ An, chờ đợi thời cơ công kích ồ ạt, thì lão tướng Cổ Mạt đã lấp nó lại khiến cho quân Pháp Tư Đặc chưa đánh mà đã phải rút lui.

Xem ra ngoại trừ công kích chính diện ra, nàng chẳng còn biện pháp gì với lão Cổ Mạt đó. Nhưng chiến tranh hao tổn không hợp với tâm ý của Vu Phượng Vũ. Nàng cho rằng làm như vậy thuần tuý là dùng thi thể binh sĩ để giành lấy kết quả thắng lợi. Vu Phượng Vũ vẫn luôn quan niệm như thế. Một tướng lĩnh tốt phải nghĩ ra biện pháp trả giá thấp nhất nhưng đoạt được thắng lợi to lớn nhất. Binh sĩ buộc phải hi sinh nhưng hi sinh như thế nào lại rất quan trọng. Người làm tướng phải giảm sự hi sinh đến mức thấp nhất, như vậy mới chân chính thể hiện được năng lực chỉ huy của tướng lĩnh.

- Tiểu thư, nước ấm đã chuẩn bị xong rồi.

Tiếng thị nữ bẩm báo cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Phượng Vũ.

- Được rồi, không nghĩ nữa, tắm rửa một cái đã.

Vu Phượng Vũ uống cạn chén trà đã trở nên nguội ngắt. Với một mỹ nhân ưa sạch sẽ như Vu Phượng Vũ, chỉ cần điều kiện cho phép, mỗi ngày đều phải tắm cho thoải mái. Mà đã tắm, nàng nhất định phải tắm nước nóng mới vừa lòng. Nàng biết, khi ngâm mình trong làn nước nóng ấm, trí óc sẽ đạt được sự thư thả lớn nhất.

Vu Phượng Vũ đứng dậy, cao giọng hỏi:
- Ai đang ở dưới trướng?

Nàng muốn dặn dò đội thị vệ của mình tăng thêm giới bị. Mặc dù đội thị vệ của nàng là Kim Phương Vệ thanh danh hiển hách trên đại lục, toàn đội đều là nữ kiếm sĩ võ nghệ cao cường hợp thành, nhưng vì là người luôn chú tâm cẩn thận, nàng vẫn phải dặn dò tỉ mỉ một lượt. Thủ hạ hiện giờ ngoài Phượng Vũ quân đoàn của nàng ra còn có Tây Phương quân đoàn vừa chuyển tới, thành phần trong quân tương đối phức tạp. Nửa tháng trước, có một tên gan to bằng trời không ngờ lại dám đi nhìn lén đội trưởng thị vệ Cầm Nhi của nàng tắm rửa. Vu Phượng Vũ vì đang lúc cần người nên chỉ phạt hắn tám mươi gậy.

Vài nữ kiếm sĩ khỏe mạnh nghe gọi thì liền vén màn bước vào, lên tiếng:
- Tướng quân có gì phân phó?

Sau khi Vu Phượng Vũ dặn dò vài câu, đột nhiên phát hiện Cầm Nhi vốn phải ở trong trướng thì đột nhiên không thấy đâu nữa, nàng không khỏi thắc mắc:
- Đội trưởng của các ngươi đâu?

Một nữ kiếm sĩ với khuôn mặt tròn trĩnh đáng yêu hồi đáp:
- Bẩm tướng quân, đội trưởng nói có việc đã về trướng trước rồi.

Vu Phượng Vũ gật gật đầu không nói gì nữa, quay người đi ra sau trướng.

Mặc dù trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao Cầm Nhi mấy ngày nay luôn thần thần bí bí, đôi lúc còn biến mất một lúc, nhưng vì luôn tín nhiệm Cầm Nhi nên nàng cũng chẳng để trong lòng,chỉ thần nhủ: “Có lẽ có chuyện riêng gì thôi.” Nghĩ vậy, nàng liền đi thẳng về buồng tắm ở phía sau trướng.

Liễu Cầm Nhi và Vu Phượng Vũ tình như tỷ muội. Nàng ta xuất thân từ nhà quý tộc kỵ sĩ, ở cùng Vu Phượng Vũ từ nhỏ đến lớn, có thể nói nàng ta là hảo hữu đầu tiên mà Vu Phượng Vũ có. Cầm Nhi nhỏ hơn Phượng Vũ một tuổi, trông rất xinh xắn dễ thương. Vu Phượng Vũ rất thích nàng, thậm chí còn đem cả tuyệt kỹ Kim Phượng kiếm pháp và Phượng Vũ tâm pháp truyền thụ cho nàng.

Nhưng ngàn vạn lần thì Vu Phượng Vũ không thể ngờ đến, lúc này trong một chiếc trướng da nào đó trong đại doanh, Liễu Cầm Nhi kiều diễm đang cùng một nam nhân cường tráng diễn cảnh hoạt ái, tận tình hưởng thụ niềm vui.

Khuôn mặt nàng đỏ rựng, đầu lắc lư không ngừng, khóe môi anh đào hé mở toát ra hơi thở hừng hực, không ngừng phát ra những thanh âm kiều mỵ động lòng người khiến cho nam nhân đang cùng nàng diễn ái kích thích không thôi mà động tác công kích trên người nàng càng lúc càng mãnh liệt.

Trước sự tấn công vũ bão đó, Liễu Cầm Nhi đã sớm chịu không nổi. Nàng buông tiếng xin hàng, đôi ngọc thủ không ngừng khua loạn trong không trung mà ánh mắt đã sớm mê man, mỹ mạo nồng đậm xuân tình.

Bàn tay to lớn của nam nhân đặt lên nơi mềm mại trước ngực nàng, mạnh tay nhu niết khiến nơi xinh đẹp dụ người đó biến thành đủ loại hình dạng. Trong khi đó, giao long vẫn không ngừng tiến kích, mỗi lần xuất nhập lại khiến cho xuân lộ trào dâng, làm ướt át cả một vùng.

- Chặt hơn....hơn nữa...

Nam nhân hổn hển kêu lớn.

Đôi chân dài của Liễu Cầm Nhi liền kẹp chắc lấy hông hắn, nghênh đón từng đợt tiến công. Theo mỗi lần trùng kích của nam nhân kia, nàng lại ưỡn mạnh hương đồn, hung hăng ứng chiến.

Binh khí của kẻ kia thật dài, lại đâm sâu vào nơi yếu nhược nhất khiến Liễu Cầm Nhi thất hồn lạc phách. Nàng cảm thấy mỗi lần công kích ấy khiến nàng sung sướng đến tận tim. Một cảm giác không thể diễn tả thành lời, chỉ có thể thở dốc liên hồi.

Nửa khắc sau, toàn thân Liễu Cầm Nhi run lên bần bật, hương hồn mỹ diệu ưỡn thẳng dậy, tiểu huyệt bó chặt mệnh căn của nam nhân kia khiến hắn suýt tiêu hồn..

- Thiếp.....chết mất...

Hai tay Liễu Cầm Nhi đột nhiên giữ chặt hông của nam nhân đó, hương đồn lắc mạnh sang hai bên, hoa tâm bó sát nuốt chửng đại long, vách thịt bên trong tiểu động co rút từng đợt, đột nhiên một cỗ nhiệt lưu phún ra khiến nam nhân kia thỏa mãn cùng cực.

Liễu Cầm Nhi thở hổn hển mấy lời, đôi chân thanh tú vô lực buông xuống. Sau đợt cao trào, nàng nằm mềm nhũn trên giường, làn da ngọc ngà ửng hồng, nhất thời chỉ còn tiếng thở gấp không ngừng tuôn ra từ chiếc miệng đỏ xinh.

Nam nhân kia tận hưởng cảm giác được vùng đất ấm áp khít chặt, ngón tay lại không yên phận đùa nghịch trên nhũ phong của nàng. Hắn cúi đầu hôn lên khuôn mặt kiều diễm trắng trẻo nõn nà của nàng rồi hỏi:
- Hôm nay nàng ra bao nhiêu lần thế?

Liễu Cầm Nhi bất an uốn éo thân mình, chiếc mũi nhỏ xinh phát ra tiếng thở dụ người, thẹn thùng đáp:
- Không, chàng lại khi phụ thiếp rồi!

Nam nhân đắc ý, nói:
- Vài lần nữa nhé, thế nào?

Liễu Cầm Nhi nghe vậy thì sắc mặt tái nhợt, khẽ thốt:
- Không được, thiếp hết sức rồi, chàng tha cho thiếp đi.

Nhìn thấy nam nhân trên người dường như lại muốn hành động, Liễu Cầm Nhi không khỏi vừa thẹn vừa sợ, chợt bật ra tiếng kinh hô.

- Nàng thì tốt rồi, nhưng ta còn chưa đủ mà.

Nam nhân dừng lại, khuôn mặt đầy vẻ đau khổ nói.

Liễu Cầm Nhi xì một cái, nói:
- Ca, cái thứ đó của chàng khiến thiếp chết mất. Thiếp thực sự không chịu nổi nữa. Hayy là chúng ta tâm sự vậy nhé.

Trên gương mặt nam nhân lộ ra nụ cười gian tà, hỏi:
- Nói gì nhỉ, nói tại sao nàng hại ta bị Phi Phượng tướng quân xử phạt phải không!

Hắn vừa nói vừa sờ sờ mông:
- Đến giờ mông của ta vẫn còn hơi đau này.

Liễu Cầm Nhi nghe vậy cười khúc khích, mắng:
- Cho chết, ai bảo chàng giống như đại sắc lang, xông vào trong trướng của người ta chứ.

- Này, nàng ăn nói rõ ràng một chút. Ta không phải sắc lang gì đó. Không phải ta bị người xấu hãm hại, đi nhầm vào cấm khu sao? Ta đã nói với nàng bao nhiêu lần rồi.

Bờ môi đỏ hồng của Liễu Cầm Nhi hơi dẩu ra, nói:
- Hừ, vậy chàng vì sao cứ đứng đó nhìn cả buổi không chịu ly khai?

Khóe miệng nam nhân nở một nụ cười.
- Hì hì, ai bảo nàng mê người như vậy chứ. Nhìn thấy mỹ nữ rung động lòng người như nàng ở trước mặt thì đương nhiên ra chi muốn ngắm ngắm vuốt vuố thôit, nếu nam nhân đó muốn ly khai thì hắn nhất định không phải bình thường!

Liễu Cầm Nhi không khỏi giận dỗi nói:
- Vậy ý chàng là bảo thiếp dẫn dụ chàng?

- Chẳng lẽ không phải sao? Vậy ai cứ lượn lượn lờ lờ trước mắt ta, lại còn đưa địa phương dụ hoặc nhất về phía ta, nghĩ tới quang cảnh mê người lúc đó, ài, ta lại không nhịn nổi nữa…

- Chàng…

Liễu Cầm Nhi ngượng ngùng, đang muốn biện hộ thì chiếc miệng nhỏ nhắn đã bị người bịt lại.

Sau giây lát giãy dụa, trong tiếng rên rỉ dụ hoặc, Liễu Cầm Nhi lại một lần nữa hừng hực như lửa nhiệt tình nghênh đón.

oooOooo


Hóa ra, nam nhân này chính là người đã nhìn lén Cầm Nhi tắm rửa rồi bị đánh tám mươi gậy – Bách kỵ trưởng Diệp Thiên Long. Hắn xuất thân là một kỵ sĩ bình dân, trong quân ngũ chẳng có tên tuổi gì, thậm chí còn bị bọn kỵ sĩ quý tộc khinh miệt, gọi là đồ mèo mả gà đồng. Nguyên do là vì từ nhỏ hắn lớn lên nơi chợ búa, lại thích kết giao với một vài hào kiệt giang hồ nên bị bọn quý tộc coi khinh, hơn nữa, ngôn ngữ và cử chỉ của hắn cũng khá giống kẻ lang thang.

Mặc dù dựa vào công lao mà lên được chức Bách kỵ trưởng, nhưng trong đó không khỏi cũng có chút may mắn. Mà xem ra công danh của hắn chỉ có thể đến đó mà thôi. Nhưng dù vậy, với nam nhân thiếu lòng cầu tiến này cũng khá là thỏa mãn rồi.

“Chỉ cần có thể tiếp tục giữ chức Bách kỵ trưởng này, lấy lương bổng của đế quốc, làm đại ca tại Tây Giang thành, uống rượu nghe hát ngắm mỹ nữ, còn có gì hơn được sự hưởng thụ đó chứ."

Đáng tiếc những quý tộc đồng liêu của hắn không muốn để hắn tiếp tục làm kẻ ăn cắp tiền lương, đào bới nền móng của đế quốc. Bởi vậy chúng tìm cơ hội tống hắn ra tiền tuyến. Trên chiến trường tuy Diệp Thiên Long không phải là một người anh dũng nhất, song cũng chẳng phải kẻ hèn nhát. Lần nào xung phong chiến đấu cũng đều xông lên phía trước, nhưng nói ra cũng kỳ quái, hắn xông pha như vậy mà tên đạn lại như không quen biết hắn, từ trước tới giờ chưa từng chào hỏi hắn, mà cứ tìm những người cạnh hắn để làm quen.

Sau vài trận chiến, huynh đệ thủ hạ đều bị thương tổn bảy tám phần nhưng hắn lại chẳng mất một cọng lông. Được thể, hắn mở miệng khoác lác:
- Bởi vì chiến thần An Nặc Đức Lợi luôn ở bên cạnh ta, nên đi cùng ta là không lầm.

Lời này nói ra liền chọc giận mấy binh sĩ vốn đang nằm trên giường dưỡng thương phải nhảy dựng lên, muốn bắt hắn trả phí tổn.

Nửa tháng trước, mấy kẻ kỵ sĩ quý tộc từng chịu thua thiệt trong tay hắn liền bày kế lừa hắn đến trướng sau của trung quân, nơi giới bị nghiêm ngặt - cấm khu trong đại doanh. Diệp Thiên Long phát giác không ổn, vốn muốn lập tức ly khai nhưng trùng hợp thế nào lại đi ngang qua nội trướng của Cầm Nhi. Thấy cảnh mỹ nhân tắm rửa, nên khiến hắn nhìn đến xuất thần, kết quả là bị Kim Phương Vệ tuần tra bắt quả tang. Nhưng Vu Phượng Vũ thông minh hơn người, phát hiện trong đó có điểm khả nghi, hơn nữa lại đang lúc cần người nên chỉ đánh hắn tám mươi gậy.

Điều này khiến những kẻ giăng kế với hắn có chút thất vọng, chúng vốn hy vọng có thể trông thấy cảnh Diệp Thiên Long bị đuổi khỏi quân đội.

Trong quân đội Pháp Tư Đặc, oán hận giữa giới kỵ sĩ quý tộc và kỵ sĩ bình dân chất chứa đã lâu. Những ai vốn đảm nhiệm chức vụ Bách kỵ trưởng trở lên đều phải xuất thân từ giai cấp quý tộc trong đế quốc. Thế nhưng từ khi An Đức Liệt đời thứ ba lên ngôi lại ban pháp lệnh, cho phép kỵ sĩ xuất thân bình dân được đảm nhiệm chức quan kỵ binh. Nguyên do là vì sau khi trải qua bao năm chiến tranh, chứng kiến sự hủ bại của giới quý tộc đã khiến cho sức chiến đấu của quân đội giảm mạnh, vì thế An Đức Liệt đời thứ ba mới ban ra pháp lệnh đó.

Pháp lệnh đó động chạm đến lợi ích của giới quý tộc đế quốc. Bọn họ hiển nhiên cực lực cản trở thực thi pháp lệnh này. Không lay động được quốc vương, họ xoay sang gây đủ loại phiền phức cho những kỵ sĩ bình dân muốn thăng chức. Vì vậy, trừ khi là có công lao đặc biệt, nếu không thì một kỵ sĩ bình dân muốn có chức vị trong quân đội do quý tộc nắm giữ này quả thật là khó như lên trời.

Kết quả là, pháp lệnh ban bố năm mươi năm nay, những kỵ sĩ bình dân có thể thăng đến chức Vạn kỵ trưởng có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng dù sao thì đó cũng là cơ hội tốt, là một mục tiêu tốt, kích thích tính chiến đấu của các kỵ sĩ bình dân. Cứ như vậy, trong quân đội Pháp Tư Đặc đế quốc, các kỵ sĩ bình dân đảm nhiệm chức quan cấp thấp ngày càng nhiều.

Cảm thấy địa vị của mình ngày càng lung lay và bị uy hiếp ngày càng lớn, giới kỵ sĩ quý tộc càng thêm ghét bỏ những kỵ sĩ bình dân, đồng thời bọn họ cũng nỗ lực kiến lập công trạng nhằm tiện áp đảo giới kỵ sĩ bình dân. Mục đích của hoàng đế đạt được, sức chiến đấu của quân đội được tăng lên cực đại nhưng trong quân ngũ cũng gieo mầm mống bất hòa, âm thầm tranh chấp. Đó là điều y không đoán trước được.

Từ sau khi bị người bày mưu và khiên mình bị phạt, Diệp Thiên Long với tính cách không chịu thua thiệt liền nghĩ biện pháp trả thù đám kỵ sĩ quý tộc đó và còn thề phải đoạt được Cầm Nhi.

- Nếu đã vì nàng ta mà bị xử phạt, vậy ta phải đòi bồi thường từ chỗ nàng.

Mà cũng có thể vì thân hình hoàn mỹ của Cầm Nhi khiến hắn nhung nhớ khôn nguôi. Tuy nhiên, người trong cuộc đã không nói, người ngoài cũng chẳng thể nào biết được.

Do từ nhỏ đã lăn lộn trên đường phố, nên hắn rất có biện pháp đối phó với nữ nhân. Trước tiên, hắn khéo léo để Cầm Nhi biết mình bị đặt bẫy, sau đó lại tìm cách bày tỏ sự hổ thẹn của mình với nàng ta. Từ đó về sau, hai người xem như là chính thức quen biết. Hắn biết sự sắp thành, chỉ còn đợi một thời cơ tốt nữa là xong. Rốt cuộc thì tám ngày trước, hắn có được cơ hội tuyệt vời như hằng mong muốn. Với sự trợ giúp của dược vật, Diệp Thiên Long đã chiếm được tấm thân xử nữ của Cầm Nhi. Sau đó, Cầm Nhi đã khóc lớn một trận, nhưng chuyện đã như vậy, thêm vào lời ngon tiếng ngọt của Diệp Thiên Long hết lòng an ủi, Liễu Cầm Nhi cũng gần như chấp nhận sự thật này. Diệp Thiên Long phát huy toàn bộ thủ đoạn của hắn, khiến Cầm Nhi thưởng thức được tuyệt đỉnh khoái lạc trong tình ái. Cái cảm giác sung sướng muốn chết đó khiến người vừa nếm trải tư vị ái ân như Cầm Nhi không cưỡng lại được, thế rồi một lòng một dạ yêu thương Diệp Thiên Long.

Mấy ngày nay, hai người vừa hơi rảnh chút thì liền tìm cơ hội hẹn hò sau trướng. Diệp Thiên Long là tay lão luyện trong làng hoa, biết rõ nữ nhân muốn gì. Còn về phương diện yêu đương nam nữ thì Cầm Nhi là kẻ non nớt, tất cả đối với nàng đều rất mới mẻ. Chỉ trong thời gian vài ngày, từ một người thuần khiết như tờ giấy trắng, dưới sự hun đúc của Diệp Thiên Long thì biểu hiện trên giường của nàng đã như một nữ nhân phóng đãng, thậm chí còn biết nói mấy lời dâm mỹ khiến Diệp Thiên Long rất hài lòng.

oooOooo


Diệp Thiên Long lúc này nở một nụ cười tà mị, nói:
- Như vầy đi, nàng làm hại ta bị đánh ê mông, ta sẽ cho nàng biết cái tư vị ăn gậy lên mông nó thế nào.

Nghe thấy lời này của Diệp Thiên Long, Liễu Cầm Nhi hoảng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ vẻ đau khổ nói:
- Ca, chàng đánh nhẹ một chút nhé. Chỗ đó của muội mềm yếu lắm.

Diệp Thiên Long từ trên người Liễu Cầm Nhi ngồi dậy, ép hai đùi của nàng lên trước ngực để cho hương đồn của Liễu Cầm Nhi lơ lửng trên không. Liễu Cầm Nhi hai tay ôm lấy đùi, nụ hoa hướng lên trời, cánh hoa đỏ thẫm hoàn toàn bày ra trước mắt Diệp Thiên Long.

Diệp Thiên Long đưa tay vuốt nhẹ đôi cánh hoa lấp lánh nước, trìu mến nói:
- Đỏ tấy lên thế này thật đáng thương quá.

Liễu Cầm Nhi run rẩy rên lên:
- Ca, ngứa lắm! đừng chạm vào đó nữa!

Diệp Thiên Long thấy xuân lộ tràn xuống cúc môn phấn hồng mềm mại, ánh lên phản quang lấp lánh liền dùng đầu ngón tay day nhẹ lên khiến nụ hoa đáng yêu đó liền "thẹn thùng" co rút lại. Diệp Thiên Long cảm thấy nơi đó nhu nộn, mịn nhẵn như thế liền khen:
- Đẹp quá đi!

Liễu Cầm Nhi thẹn thùng kêu khẽ:
- Ca, đừng động vào đó, bẩn lắm.

Diệp Thiên Long dùng đầu ngón tay thấm ướt nước xuân, nhẹ nhàng day lên cúc môn, nói:
- Nha đầu ngốc, người nàng có chỗ nào bẩn đâu chứ?

Liễu Cầm Nhi vừa ngứa ngáy uốn éo kiều đồn, vừa nói:
- Lạ quá, cảm giác này...

Diệp Thiên Long rất hài lòng với sự mẫn cảm nơi cúc môn của nàng, hắn cười hì hì hỏi:
- Cảm giác có phải rất kích thích không?

Liễu Cầm Nhi lắc đầu thở dốc, rồi bối rối hỏi:
- Đừng làm thế nữa, chàng chẳng phải muốn đánh vào mông thiếp hay sao?

Diệp Thiên Long cười dâm đãng đáp:
- Đánh ngay bây giờ đây.

Dứt lời, nhục bổng thô dài vươn đến giữa hai chân Liễu Cầm Nhi, quy đầu cự đại nhằm ngay giữa cúc môn đẫm nước. Dưới kỹ xảo ngón tay của hắn đã kích thích cúc môn hé mở, lộ ra lớp thịt hồng mịn bên trong.

Cảm thấy cự vật nóng hổi áp tới cúc môn của mình, Liễu Cầm Nhi hoảng sợ vội la lớn:
- Đừng! Không phải chỗ đó!

Diệp Thiên Long cười dâm đãng nói:
- Không sai mà, đúng chỗ rồi đó. Phải cho mông nàng nếm thử nhục côn của ta mới được.

Liễu Cầm Nhi vừa muốn tránh né nhưng đã muộn, Diệp Thiên Long nắm chặt ngọc đồn, lưng hắn vươn thẳng, giao long vừa tắm mưa xuân lập tức trượt vào cúc môn nhỏ hẹp. Nhìn cúc môn múp míp xinh xắn "há miệng" nuốt dần đại long, Diệp Thiên Long cực kỳ hưng phấn. Được nước xuân thấm ướt, thân mình giao long trở lên trơn tuột, không gặp nhiều khó khăn mà tiến vào trong cúc môn của Liễu Cầm Nhi.

Trong thanh âm kiều mỵ nửa như muốn nửa như không của Liễu Cầm Nhi, giao long không ngừng xuất nhập. Động xuân ấm áp ôm chặt lấy nơi khoái lạc của Diệp Thiên Long khiến hắn không nhịn nổi mà rên rỉ:
- Khít quá, ấm quá!

Mặc cho hắn phát tác, Liễu Cầm Nhi cắn răng chịu đựng cảm giác bỏng rát truyền từ dưới cúc môn, chỉ thỉnh thoảng mới phát ra tiếng kêu thảm.

Diệp Thiên Long vừa chậm rãi ra vào, vừa vuốt ve nhũ phong của Liễu Cầm Nhi, hòng đánh lạc hướng cảm giác của nàng, dịu dàng nói:
- Thả lỏng nào, đừng căng thẳng quá.

Liễu Cầm Nhi nghe lời, nhũn người ra. Cảm thấy cúc hoa nhỏ hẹp trở nên xốp mềm, tốc độ tiến xuất của nhục bổng dần dần gia tăng. Sau khi buông lỏng cơ thể, nàng cảm thấy đau đớn ban đầu đã sớm tiêu tan, nhanh chóng thay thế bằng cảm giác ngứa ngáy. Khoái cảm kỳ dì bắt đầu tràn ngập toàn thân.

Chẳng biết từ lúc nào, tiếng kêu rên của nàng đã trở thành tiếng thở gấp nóng hổi. Diệp Thiên Long biết nàng đã biết mùi khoái cảm "giang giao" [1], liền bắt đầu công kích mạnh hơn. Nụ hoa nhỏ hẹp không ngờ lại rung động theo mỗi lần trùng xuất, nhìn như một đóa hoa tươi đang nở rộ. Một luồng khoái cảm khổng lồ xông thẳng lên não. Loại cảm giác mỹ diệu mãnh liệt này nàng chưa từng trải qua, khiến cho toàn thân của nàng không ngừng rung động. Khi một ngón tay của Diệp Thiên Long cắm vào tiểu huyệt ướt đẫm của nàng, cùng lúc công kích hai yếu huyệt, Liễu Cầm Nhi lập tức tiết thân ngay.

Xuân lộ ấm nóng trào ra khỏi tiểu huyệt đỏ tấy, tưới ướt giao long đang liên hồi trùng kích cúc môn, khiến nó càng điên cuồng thống khoái mà chuyển động lại thêm mãnh liệt. Cảm giác ngây ngất tích tụ chồng chất trong người Liễu Cầm Nhi nổ bùng lên, lan ra khắp tứ chi và rồi đi khắp toàn thân của nàng.

Cuối cùng, đại long cũng bạo phát. Diệp Thiên Long gầm lớn một tiếng, một đạo tinh binh hung hãn từ đại long xâm nhập vào động huyệt của Liễu Cầm Nhi, khiến nàng lập tức cảm thấy trước mắt một mảng trắng mờ, tam hồn lục phách bay vút lên không, ngây ngất đến hôn mê bất tỉnh.

Diệp Thiên Long cúi đầu hôn lên khóe môi anh đào của nàng, thổi vào một luồng chân khí.

Liễu Cầm Nhi từ từ tỉnh lại, thở dốc một tiếng, ánh mắt long lanh nói:
- Ca, tuyệt quá!

Diệp Thiên Long bật cười đắc ý. Có một hoa khôi trong các mỹ nữ hoàn toàn thuần phục dưới thân mình, không một nam nhân nào là không vừa ý cả.

Sau khi đưa Liễu Cầm Nhi đã thỏa mãn trở về trướng bồng của nàng, lúc ấy Diệp Thiên Long mới hớn hở phơi phới ly khai. Mỗi lần cùng nữ nhân có căn cơ giao hoan, Diệp Thiên Long luôn cảm thấy mình khoan khoái như vừa được thay da đổi thịt. Chỉ có điều, “kỹ năng” đó là từ một môn thần công vô danh do một lão nhân kỳ quái truyền cho hắn khi còn nhỏ, giúp hắn luôn có được lợi ích từ trong hoan ái.

Diệp Thiên Long nhớ tới lời lão nhân đó nói với hắn trước khi đi:
- Long nhi, sức mạnh giữa tình yêu nam nữ là mạnh mẽ nhất, đó là tiềm năng của sinh mệnh. Chỉ cần nắm vững sự kỳ ảo trong đó, con sẽ có được năng lực vượt xa ma pháp. Khi con đã rèn giũa cứng cáp, đó cũng là ngày thần công đại thành. Nhớ lấy! Nhớ lấy!

Đáng tiếc nữ nhân có tư chất cao thật sự khó gặp được, hắn trà trộn trong làng hoa bấy lâu mà tiến triển vẫn luôn rất chậm chạp, trái lại còn bị mang tiếng là đồ du đãng. Nghĩ đến đó, Diệp Thiên Long mỉm cười: “quả là khi vận khí tới rồi thì ngay cả tường thành cũng không ngăn nổi.”

Thân là Bách kỵ trưởng trong đội cảnh vệ thành thị thuộc Tây Phương quân đoàn của Pháp Tư Đặc đế quốc, bị điều đi tham gia chiến tranh, rời xa thành thị Tây Giang phồn hoa vốn là một chuyện rất bất hạnh, nhưng Diệp Thiên Long rất nhanh đã phát hiện ra niềm vui thú trong đó. Thuộc hạ của chủ soái đương nhiệm Phi Phượng tướng quân, đội quân Kim Phượng Vệ kia ai ai cũng mỹ mạo như hoa. Mà Liễu Cầm Nhi là người nổi bật trong số đó, còn như Vu Phượng Vũ càng không cần phải nói, tuyệt đối là một mỹ nữ tuyệt vời.

Sau khi chinh phục Cầm Nhi, Diệp Thiên Long liền phát hiện nàng đã khiến cho hắn thu được lợi không nhỏ. Sau khi biết Liễu Cầm Nhi và Vu Phượng Vũ cùng luyện Phượng Vũ tâm pháp, hắn đối với Vu Phượng Vũ vốn là người có trình độ vượt xa Cầm Nhi thì lại càng thêm mong đợi.

(Hết Chương 1 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 2)

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!