Tiếp theo Hồi 9



Vừa lúc toán tuần tra phía dưới

đi ngang qua, thấy người trên địch lâu vẫn đứng gác nghiêm chỉnh, chẳng hề

có chút hoài nghi.

Chờ chúng đi khỏi, Chính Lan nhảy xuống đất chứ không dùng cầu

thang gỗ.

Cũng như bao nhiêu dinh cơ khác, phủ họ Nguỵ chẳng thể thiếu vườn

hoa chung quanh những kiến trúc. Nhờ vậy, Chính Lan có vật che chắn mà

tiến vào. Trên đường đi, chàng gặp rất nhiều chó dữ nhưng chúng chỉ ngửi rồi

bỏ đi. Loại Vô Hương Phấn này là dược vật độc đáo của người Miêu dùng

trong những cuộc săn bắt mãnh thú. Đến cọp beo còn không phát hiện được

thì lũ chó có đáng gì ?

Chính Lan vượt gần hết hoa viên thì thấy một dãy nhà dài. Có lẽ đây là

nơi ở của bọn gia nhân, tỳ nữ. Chàng quyết định bắt một người để hỏi cho rõ

chỗ ở của Nguỵ Trung Hiền, nếu cứ lần mò mãi đến sáng cũng chẳng tìm ra.

Bỗng cánh cửa gỗ trước mặt hé mở và một ả tiểu tỳ thắt bím bước ra. Cô

bé che miệng ngáp, liếc quanh rồi đi thẳng vào vườn hoa, cởi giải quần ngồi

xuống. Té ra ả mắc tiểu mà làm biếng xuống bếp nên xả đại ở nơi này.Tiểu tỳ trút xong bầu tâm sự, khoan khoái đứng lên, định trở lại phòng

ngủ. Nào ngờ một bàn tay đã bịt chặt lấy miệng và hơi thép lạnh toát ra cần cổ.

Chính Lan lạnh lùng nói :

- Nếu nàng chịu khai ra ngọa phòng của Nguỵ Trung Hiền, ta hứa sẽ

không sát hại.

Ả tiểu tỳ mới mười lăm, mười sáu nên rất sợ chết, run rẩy khai liền.

Chính Lan hiểu rõ đường đi nước bước và điểm huyệt ngủ, giấu ả vào bụi hoa

rậm nhất.

Chính Lan tiến về khu trung tâm, nơi có chín cây hoè cao ngất. Nhờ

khinh công tuyệt thế và Vô Hương Phấn, chàng qua mắt được bọn thị vệ tuần

tra cùng đàn chó. Đến nơi, Chính Lan dừng lại quan sát toà biệt viện kia. Chín

cây hoè nằm cách nhau đều đặn phía trong bức tường vây thấp. Cổng vào

bằng song thép rèn nhưng chẳng có ai canh giữ cả. Nếu không được ả nữ tỳ

chỉ dẫn, chẳng bao giờ Chính Lan lại nghĩ rằng đây là nơi nghỉ ngơi của Nguỵ

Trung Hiền.

Bỗng từ trên tán cây rậm rạp vọng ra tiếng cú rúc rất thê lương. Chính

Lan giật mình, dương cặp mắt tinh tường nhìn lên. Nhờ vậy, chàng phát hiện

có hàng trăm con ác điểu, biểu hiện cho điều xấu kia, đang đậu im lìm trên

chín cây hoè.

Chính Lan cau mày suy nghĩ, toát mồ hôi nhớ ra một đại ma đầu có tên là

Miêu Ưng Lão Tổ, ẩn cư trên ngọn Quân Đô Sơn phía bắc Đế Đô. Đàn chim cú

của lão Phương Kỳ Du vô cùng thông linh và lợi hại. Móng và lông của chúng

được tẩm kỳ độc, chỉ sướt da là chết. Những cú đập cánh của chúng cũng toả

ra độc khí làm mê man kẻ địch.

Chính Lan cân phân lợi hại, nghiến răng tung một trái Đảo Thiên Thần

Đạn lên nóc tả tiểu viện. Một tiếng động kinh hồn làm chấn động cả đêm

trăng. Mái nhà sụp xuống, lửa bốc lên ngùn ngụt nhưng chẳng hề có bóng

người nào chạy ra. Vậy là đối phương đã dùng kế không thành, dụ chàng vào

bẫy. Tuy nhiên, hoả khí cũng đạt được kết quả là khiến đàn ác điểu sợ hãi, bay

đi tán loạn. Chính Lan vừa ném xong thần đạn đã lướt nhanh về phía hữu,

nhảy lên một cây cổ thụ cách đám cháy chừng tám trượng.

Lúc này, Nguỵ phủ nào động như ong vỡ tổ, đèn đuốc sáng trưng, bọn thị

vệ kéo đến đông như kiến. Chúng bủa ra khắp nơi, lùa đàn chó tìm kiếm hung

thủ. Chính Lan kiên nhẫn nằm im trên tán cây rậm rạp, chờ Nguỵ Trung Hiền

lộ diện. Nhưng lão cẩu thái giám kia chẳng hề ló mặt ra, chỉ có bốn lão già xuất

hiện. Ba lão già áo xanh tay cầm cặp vòng thép chính là Phi Hoàn Tam Lão.

Lão thứ tư cao gầy, mặc đạo bào trắng, trên vai đậu một con chim ưng lông đỏ

pha vàng. Đôi mắt diều dữ tợn và chiếc mũi cong kia đã nói lên lai lịch của

Miêu Ưng Lão Tổ Phương Du Kỳ. Tên đội trưởng thị vệ chạy lại báo cáo :

- Bẩm tứ vị lão gia, bọn tiểu nhân đã cho linh khuyển lục soát khắp nơi

nhưng chẳng hề thấy giấu vết hung thủ.Miêu Ưng Lão Tổ đảo mắt nhìn quanh, chợt chú ý đến cây cổ thụ cao vút

kia. Lão cười nhạt, thì thầm với Hoả Ưng. Con vật lao vút về phía tán cây nơi

Chính Lan đang ẩn nấp.

Chàng đã thấy Hoả Ưng bay về phía mình, liền lộn người xuống phía

dưới tung chân quặp lấy cành cây, nhờ vậy qua mắt được linh điểu. Nó bay trở

về đậu trên vai chủ nhân.

Miêu Ưng Lão Tổ thất vọng cao giọng bảo bọn thị vệ :

- Chắc đối phương đã kịp thoát ra ngoài, các ngươi phải tích cực tuần tra,

không được lơ là.

Đám thị vệ dạ vang, tản ra. Lão Tổ và Phi Hoàn Tam Lão quay gót đi về

hướng Nam. Chính Lan lập tức bám theo, hy vọng họ sẽ dẫn chàng đến chỗ ẩn

nấp của Nguỵ Trung Hiền.

Quả đúng như vậy, nửa khắc sau bốn người kia rẽ vào một toà tiểu viện.

Nơi này cũng giống hệt như hàng trăm kiến trúc khác, chẳng có gì đặc biệt cả.

Chính Lan thầm thán phục cơ trí của lão cẩu thái giám kia. Hèn gì họ Nguỵ

không khuynh đảo cả triều đình ?

Miêu Ưng Lão Tổ đẩy cửa bước vào. Chính Lan chờ đủ nửa khắc mới

dám vào theo. Chàng rút thanh truỷ thủ mỏng như lá lúa, đút vào khe cắt

then. Vũ khí này không có tên nhưng vô cùng sắc bén, và đã là vật tuỳ thân

mấy chục năm của Hoàng Hạc Tú Sĩ.

Then sắt đứt rồi, Chính Lan nhẹ nhàng lách vào trong. Chàng giật mình

nhận ra toà tiểu viện này hoàn toàn không có vách ngăn phòng, trống trơn

chẳng một bóng người.

Chính Lan đoán ngay trong này phải có tầng ngầm. Chàng bò trên mặt

sàn, nghiêng tai lắng nghe, đến góc trong cùng đột nhiên phát hiện có tiếng

người trò truyện. Chính Lan đưa tay vuốt mặt sàn, tìm ra khe của nắp hầm.

Chàng cắm lưỡi truỷ thủ vào khe, lê dần đi để tìm then cài. Cuối cùng, lưỡi

truỷ thủ dừng lại, Chính Lan dồn chân khí vào lưỡi thép. Cắt đứt then sắt một

cách êm ái. Vuông cửa hầm bật lên, để lộ cầu thang đi xuống. Tiếng người trò

truyện rõ mồn một. Chứng tỏ Nguỵ Trung Hiền đang có mặt ở nơi này. Chính

Lan mau chóng vượt mười ba bậc thang gỗ, ẩn vào chỗ tối. Cách cách chàng

vài trượng là bọn Miêu Ưng Lão Tổ và một lão già béo phị, mắt híp.

Sùng Trinh hoàng đế là người có tài hoạ đạo nên đã phác hoạ chân dung

kẻ phản thần để Chính Lan nhận diện. Chàng biết mình chẳng thể nào địch

lại bốn lão đại ma đầu kia, nhưng lòng đã xem nhẹ chuyện sống chết nên

không chùn bước. Chính Lan chỉ tiếc một điều rằng chàng chỉ mang theo có

một trái Đảo Thiên Thần Đạn và đã sử dụng rồi. Trái cuối cùng đang nằm

trong tay Tây Môn Tố Bình.

Giờ đây, Chính Lan chỉ còn cách liều mình giết cho được Nguỵ Trung

Hiền chỉ bằng một chiêu, sau đó phó mặc cho số mệnh.Chàng tưởng niệm lần cuối đến bóng hình người thân, dồn toàn lực vào

thanh Long Tuyền Kiếm, lao vút về phía chiếc bàn bát tiên. Bốn lão nhân đều

là ma đầu thành danh, phản ứng cực kỳ thần tốc, lập tức vung chưởng chặn

đường. Vì vậy, Chính Lan không đạt được nguyện vọng của mình, cố giết cho

được Nguỵ Trung Hiền, Miêu Ưng Lão Tổ nhanh tay đẩy ngã Cửu Thiên Tuế

nên lão thoát chết, chỉ mất cánh tay tả. Lão cẩu thái giám kêu gào như heo bị

thọc huyết.

Chính Lan phun vòi máu vào mặt Phương Kỳ Du, vung kiếm chém liền.

Bốn lão ma đầu vây chặt Chính Lan, quyết chẳng để chàng đến gần Cửu Thiên

Tuế.

Sáu chiếc vòng đen nhánh bay ra, tấn công thượng hạ, tả hữu của Chính

Lan. Chàng múa tít bảo kiếm đánh bạt Phi Hoàn và đưa tả thủ đón chiêu

chưởng của Lão Tổ. Chưởng kình chạm nhau nổ lùng bùng, khóe miệng

Chính Lan lại ứa máu. Chàng biết mình không đủ sức, đành bỏ ý định sát hại

Nguỵ Trung Hiền, toàn tâm đối phó với bốn lão ác ma.

Thanh Long Tuyền Kiếm dệt quanh thân chàng, chặn đứng những đợt

tấn công của phe đối phương. Phi Hoàn Đại Lão rít lên :

- Hồng Nhất Điểm ! Mối thù của tứ đệ, đêm nay ngươi phải trả thôi.

Sáu chiếc vòng thép vây chặt Chính Lan tấn công tới tấp, chẳng cho

chàng một cơ hội phản công. Lâm nguy bất loạn, Chính Lan dở pho Thái

Chân Kiếm Pháp đối phó. Miêu Ưng Lão Tổ đã nhanh chóng lướt ra phía

ngoại, chặn đứng đường thoái lui của đối phương. Lão liên tục dở pho Miêu

Ưng Thần Thức, phối hợp chưởng trảo tập kích Chính Lan.

Xét về cán cân lực lượng thì chàng thua chắc, nhưng còn một yếu tố mà

phe đối phương chẳng ngờ đến, đó là việc Chính Lan không sợ chết. Ngược

lại, bốn lão ác ma đến với Nguỵ Trung Hiền vì lợi lộc, nên chẳng bao giờ chịu

bán mạng mình.

Chính Lan khẳng khái đi vào tử địa, chính khí ngời ngời, làm tăng thêm

sức mạnh. Chàng nghiến răng xuất chiêu Hiểu Phong Tàn Nguyệt, lao vào Phi

Hoàn Nhị Lão Lý Kim Trì.

Hoàng Hạc Tú Sĩ danh lừng vũ nội chẳng phải vì công lực thông thần,

mà trước tiên, nhờ kiếm pháp ảo diệu tuyệt luân. Chính Lan dồn hết công lực

vào chiêu kiếm, quyết lấy mạng nhị lão để giảm bớt áp lực. Nếu không chàng

khó mà duy trì được lâu hơn.

Nhị lão múa tít Song Hoàn, cố chống chọi chiêu kiếm lăng lệ kia. Ba lão

còn lại cũng vội tấn công tả hữu, hậu tâm để hỗ trợ.

Lý Kim Trì không đỡ nổi chiêu kiếm thần kỳ, ngực thủng năm lỗ, hồn về

chín suối. Nhưng lưng Chính Lan cũng lãnh một chưởng của Miêu Ưng Lão

Tổ và hai vết thương gây ra bởi Phi Hoàn.Lớp Cương khí thái chân đã bảo toàn được phủ tạng nhưng da thịt rách

toang, đau đớn vô vàn. Chính Lan hít một hơi chân khí, lao vào người thứ ba

trong Phi Hoàn Tứ Lão. Chàng xuất chiêu Thuý Phong Như Thốc bảo kiếm

hoá thành ngàn mũi tên thổi vào cơ thể đối phương. Với hơn sáu mươi năm

công lực, khí thế của kiếm chiêu tựa như cơn bão biển Đông. Tam lão Lý Tú

Khanh rú lên thảm khốc, ôm ngực trái lăn ra. Tất nhiên Chính Lan cũng phải

trả giá, lưng chàng trúng thêm một chưởng và hai vòng thép nữa.

Lúc này, máu miệng Chính Lan ứa ra không ngớt, chàng quay ngoắt lại,

nhảy xổ vào Miêu Ưng Lão Tổ. Phương Kỳ Như nghe lạnh gáy, có cảm giác

như mình đang đối phó với quỉ dữ. Lão dồn toàn lực vào song chưởng để đón

chiêu kiếm mãnh liệt. Nhưng con người không biết sợ chết kia vẫn lao đến

như cơn lốc. Chính Lan đã dùng đến chiêu Tinh Hà Lộ Khởi, thân ảnh hoà với

kiếm quang, như cánh có giữa bầu trời, bay vào ngực họ Du. Miêu Ưng Lão Tổ

liên tiếp vỗ ra những đạo chưởng kình hung hãn. Cố chặn đối phương lại. Lão

thấy rõ Chính Lan trúng chưởng phun ra từng vòi máu, nhưng chàng vẫn

kiên cường lướt tới. Kiếm ảnh trùng trùng như sao trời uy hiếp bốn phương

tám hướng. Lão Tổ hồn phi phách tán, phiêu thân đào tẩu. Nhưng mũi Long

Tuyền Kiếm đã kịp rạch một đường dài từ vai trái xuống sướn phải. Lão Tổ hự

lên, quay lưng chạy mất.

Còn lại Chính Lan với Phi Hoàn Đại Lão Lý Hiểu Lộ. Lão mỉm cười đanh

ác, vì thấy đối phương toàn thân đẫm máu, lưng chàng nát bét vì thương tích,

thân trước đẫm máu đào vì chưởng kình. Chính Lan lảo đảo, cơ hồ đứng

không vững, trong khi đại lão vẫn còn nguyên vẹn. Lý Hiểu Lộ cười hăng hắc :

- Khá khen cho Âu Dương tiểu tử, một mình chống lại bốn tay đại cao

thủ. Nhưng giờ đây sức mỏi hơi tàn, liệu ngươi còn sính cường được chăng ?

Nói xong, lão múa tít Song Hoàn xuất chiêu sát thủ quyết lấy mạng

Chính Lan. Chàng mất máu quá nhiều, chân khí cạn kiệt, nhếch mép cười

chấp nhận số mệnh. Trong lúc tối hậu, Chính Lan mơ hồ nhớ đến khẩu quyết

của chiêu Nam Thiên Nhị Thức, vung kiếm đánh đại. Chàng điểm liền tám

mươi mốt nhát vào màn hắc quang, nào ngờ đắc thủ. Đại lão trúng một kiếm

vào ngực phải, rú lên đau đớn, quay lưng đào tẩu.

Chính Lan sững sờ, không ngờ chiêu Lạc Nhật Lân Đầu (Ánh chiều

chiếu trên mái lầu) lại lợi hại vô song như vậy. Chàng hít một hơi chân khí

điểm huyệt chỉ huyết, uống liền bảy viên linh đan, rồi ngất ngưởng bước về

phía Nguỵ Trung Hiền. Lão đã mê man bất tỉnh vì bị chặt cụt cả cánh tay tả.

Chính Lan nén đau, bồng lão rời mật thất, đi lên mặt đất.

Chàng ngờ ngàng nhận ra khắp Nguỵ phủ đén đuốc sáng trưng, tiếng

ngựa hí vang trời. Nơi nơi xảy ra cuộc chiến giữa bọn thị vệ áo vàng và đám

cấm quân.

Theo kế hoạch chàng đã bàn với Sùng Trinh hoàng đế, thì khi nào chàng

bắt được, hoặc giết được Nguỵ Trung Hiền thì quân của Ngũ Thành Binh Mã

Ty mới tiến vào Nguỵ phủ. Vậy mà tại sao họ lại khởi sự sớm hơn dự định ?Chính Lan sờ lại thắt lưng, phát giác không còn Thiên Tử Ngọc Bài, sau

cơn ái ân nồng nhiệt với hai ái thê, chàng đã không để ý đến vật ấy. Có lẽ Thi

Mạn và Tố Bình đã dùng Ngọc Bài điều động quan quân khi thấy chàng đi quá

lâu. Chính Lan thầm cảm kích,vì nếu họ không làm như vậy, chàng khó có

thể thoát khỏi nơi này. Chính Lan dồn hết sức tàn. Loạng choạng ôm Nguỵ

Trung Hiền bước đi. Chỉ được vài mươi trượng, chàng kiệt lực khuỵ xuống.

Nhưng có một bóng người đã lao đến đỡ đần, đó là Liễu Thi Mạn. Nàng cố nén

lo âu thét vang :

- Đã bắt được Nguỵ Trung Hiền !

Dứt lời, nàng vực Chính Lan dậy, nức nở gọi :

- Tướng công ! Tướng công !

Chính Lan mỉm cười chìm vào cơn mê !