Sinh nhật em 16 tuổi. Em dậy thật sớm để đợi anh đến chở đi học. Thời gian sao lâu quá, trang điểm xong, đi ra đi vào bao nhiêu lâu, ngắm hoài trong gương mà vẫn chưa đến giờ, thời gian sao mà đi chậm.
Còn nhớ không anh? Anh đến với một bông hồng Đà Lạt trên tay. Nghe tiếng xe quen thuộc em ào xuống như một con sóc nhỏ. Trìu mến anh nhìn em thật lâu "phát ghét" rồi kéo em lại thì thầm: "mèo con của anh, hôm nay em đẹp quá", hơi ngượng em giả bộ ngó lơ, mặt em lúc đó sao mà đỏ lạ: "thế mọi hôm người ta không đẹp sao?" - Bất ngờ anh nâng cằm em rùi hôn nhẹ lên môi, vẫn nụ hôn như mọi hôm mà sao hôm nay ngọt ngào lạ thường.
Hôm đó cả hai đứa vào học trễ. Cổng trường đóng im, năn nỉ bác bảo vệ mãi không được, mặt anh ỉu như tàu lá. Em biết lúc đó anh chỉ lo em không vào học được vì hôm đó em có bài kiểm tra 1 tiết. Nhưng em đâu có cần biết điều đó. Em chỉ thấy rất vui, vui vì có anh bên cạnh. "Mình đi lòng vòng nghen anh!".
Nép sát vào anh để tránh từng đợt gió lạnh đầu đông, cả hai cứ lang thang từng con phố ra đến tận Hồ Tây. Không gian như lặng đi, lúc đó cả đường phố chỉ có hai đứa mình anh nhỉ?
Mình về đến nhà anh lúc 8h tối, Hà nội mùa đông 8h mà trời cứ tối thăm thẳm, con ngõ vào nhà anh nhìn phát ghê, cứ hun hút. Hai đứa lần lượt bày bánh gatô và champagne ra. Em thì châm từng cây nến trong khi anh mở rượu. Đêm ấy mình nghe "Đanuýp xanh" đúng không anh? Rượu làm em lâng lâng, nhạc như dìu em vào cõi mê, nụ hôn ngọt ngào của anh em như lịm đi để rồi giật mình khi cảm nhận bàn tay anh đang cởi nhẹ nút áo ngoài. "Không được đâu mà anh" - em thảng thốt, còn anh như ngây dại nhìn sâu vào trong làn áo, "chỉ một lần thôi, cho anh đi em!" Khuôn mặt anh lúc đó chìm trong si mê, thẫn thờ. Nhìn anh em đâu nỡ từ chối. tay anh đặt lên khuôn ngực em nóng bỏng. Anh vụng về cởi áo ngực em như một đứa trẻ 3 tuổi. Nhìn tội nghiệp quá, cái móc ngay phía trước mà anh cởi mãi không được, tay anh cứ lóng ngóng...
Em chẳng còn nhớ mình đã vào phòng anh thế nào nữa. Đầu em như mụ đi vì một thứ khác lạ, như ngàn ánh sao đang lung linh, cứ như toàn bộ thân mình trôi đi trong biển tình yêu. Phực, một cảm giác xé ruột nơi cửa mình khiến em thét lên đau đớn. Nước mắt giàn giụa nơi gò má, em ôm chặt lấy anh. Tình yêu em đã trao hết cho anh rồi đó.
Anh biết không, giờ nơi chân trời xứ lạ em vẫn nhớ mãi đêm hôm đó, cái đêm em trao thân con gái cho anh với tất cả đam mê. Nơi đây em cũng có những người đàn ông nhưng không ai khiến em yêu như đã từng yêu anh, và cũng không ai có thể cho em cảm giác của cái đêm hôm đó. Cái rét nơi đây khiến em nhớ về Hà nội mùa đông ấy nhớ về từng cơn gió nơi Hồ Tây và cảm giác ngọt ngào trong căn phòng ấm cúng chỉ có hai đứa mình. Sẽ mãi mãi nhớ về anh.