NĂM MÙA

Tác giả: Trần Đàm Loan
E-mail: trandamloan***@yahoo.com (Remove *** để liên lạc tác giả)

CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần 1: Mưa Mùa Hạ

Tiếng dương cầm dịu dàng tỏa khắp căn phòng tiếp tân sang trọng của khách sạn Ritz Carlton. Gần 7 giờ tối, quan khách tề tựu đã đông đủ, quí ông thì tuxedo đen, quí bà quí cô thì rực rỡ trong những bộ áo dạ hội đắt tiền. Buổi tiệc hôm nay, không biết vô tình hay hữu ý, nhằm đúng ngày sinh nhật 30 tuổi của nhà triệu phú tài giỏi và đẹp trai Trần Đàm Loan. Không chỉ là ngày lễ sinh nhật, họ Trần còn nhân cơ hội này ăn mừng việc anh vừa lấy xong hai bằng cấp: PhD về Thương Mại Quốc Tế từ một trường Ivy League và Master về Mỹ Thuật. Tuy nhiên, nếu có ai hỏi, anh ta sẽ chỉ khiêm tốn trả lời rằng đây là dịp để anh cảm tạ những người đã giúp anh nhiều nhất trong cuộc đời.

Nhà báo lão thành Lê Hưng tới lui như con thoi để tìm cách phỏng vấn các khách mời quan trọng. Ông dừng trước một phụ nữ trạc 50 dong dỏng cao, có nét đẹp trầm buồn nhưng đẹp sắc sảo, nhan sắc của bà không thua kém gì các ngôi sao điện ảnh Á châu. Đứng bên cạnh bà ta là một cậu bé chừng 11 tuổi.

"Thưa bà, xin cho hỏi có phải bà là Vũ Thùy Hạ không ạ?"
"Dạ vâng, chính tôi đây," người thiếu phụ trả lời.
"Tôi là nhà báo Lê Hưng của Dân Báo. Tôi nghe giới thiệu rằng bà là mẹ nuôi của anh Đàm Loan. Bà có thể chia sẻ với các độc giả ái mộ anh Đàm Loan một số kỷ niệm đáng nhớ về anh ta được không ạ?"

Thùy Hạ nhoẻn miệng cười, đôi má lúm đồng tiền làm nàng duyên dáng lạ kỳ. Thùy Hạ trả lời với một giọng Huế thật dịu dàng:
"Thật tình tôi không biết phải kể gì, chỉ biết rằng tôi rất xúc động khi đến đây hôm nay."
"Bà có thể cho biết bà nhận anh Đàm Loan làm con nuôi trong hoàn cảnh nào không?"
"Được chứ. Vào năm 1985, khi đó tôi đang ở trại tị nạn Thái Lan, làm thông dịch viên cho các phái đoàn, thì có vị Mục Sư Mỹ dẫn tôi đến gặp một cậu bé 13 tuổi. Cậu ta bị lạc mất mẹ khi hai người đang cố chạy thoát qua biên giới Thái-Miên. Ai cũng nghĩ có lẽ mẹ cậu đã chết trong rừng vì không tìm được tên bà ta trong các trại tị nạn. Cha cậu ta thì đã đi đường biển trước đó ít lâu nhưng cũng biệt tâm, không biết ở đâu. Tôi thấy tội nghiệp quá nên mới nhận cậu làm con nuôi, mặc dù tôi chưa bao giờ lập gia đình. Cậu bé đó chính là Đàm Loan bây giờ. Qua Mỹ mấy năm đầu, tôi đi làm cho các hãng điện để nuôi cậu ta ăn học. Năm lên 18 thì Đàm Loan được nhận vào Đại Học Berkeley với học bổng toàn phần. Lúc ấy tôi mới đi học lại để lấy một mảnh bằng cho bản thân."
"Mẹ à, anh Loan đến kìa," cậu bé đứng bên cạnh Thùy Hạ kéo tay bà.
Đàm Loan tiến đến trước Thùy Hạ, chàng ta nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy nhà báo Lê Hưng, nhưng rồi cũng mĩm cười và chìa tay ra bắt xã giao. Nhà báo Lê Hưng lịch sự nói vài câu chúc mừng rồi tế nhị lùi ra xa.
"Mẹ, con cảm ơn mẹ đã không ngại đường xa đến chung vui với con. Đã lâu quá mình không có dịp tâm sự với nhau. Mẹ trông vẫn trẻ như xưa," Đàm Loan ôm mẹ nuôi vào lòng và thổn thức nói. Đôi má Thùy Hạ bổng nóng bừng lên và người nàng run lên nhè nhẹ. Kỷ niệm một ngày mưa dầm cuối hạ 12 năm trước bỗng ào ạt tìm về.
"Còn đây là ...," Đàm Loan nhìn cậu bé đứng bên cạnh.
"Galveston, chào anh đi con."
Đàm Loan xoa đầu cậu bé rồi nhìn Thùy Hạ như thầm hỏi. Thùy Hạ khẻ gật đầu.

***
Mùa hè năm ấy, Đàm Loan vừa 18 tuổi và đã được nhận vào Đại học Berkeley. Cùng lúc, chàng lại có một tin mừng khác để báo cho mẹ nuôi:
"Mẹ à, mẹ có nhớ thằng Jason Lee bạn của con không? Thằng Đại Hàn con nhà giàu nức đố đó?"
"À, mẹ nhớ."
"Năm nay nhà nó đi du lịch dưới Nam Mỹ suốt mấy tháng hè. Nó hỏi con có muốn đến ở chơi tại căn nhà nghỉ mát của gia đình nó trong khi nhà nó đi vắng không. Nhà nó nằm sát biển ở Galveston bên Texas."

Thùy Hạ cắn môi suy nghĩ, nàng cũng muốn thưởng cho thằng con nuôi giỏi dang, ngoan ngoãn một cái gì đó, nhưng tiền bạc lại quá eo hẹp để hai người có thể bay qua Texas.
"Mẹ đừng lo, năm vừa rồi nhờ con đi làm thêm ở McDonald's, nên đủ tiền mua vé xe bus Greyhound cho hai mẹ con mình đi nghỉ hè một chuyến."

Tuy tính như vậy, nhưng mãi đến gần cuối hè Thùy Hạ mới xin được ngày nghỉ phép để đi chơi xa với thằng con nuôi. Trong suốt 5 năm qua, dù không phải là con ruột, nhưng Đàm Loan luôn tỏ ra là đứa con ngoan ngoãn, lễ phép đối với nàng và chăm lo học hành, không phá bướng như các cô cậu tuổi "teen" cùng trường. Căn nhà của gia đình thằng Jason Lee có cả hồ bơi và jacuzzi ngay trong sân sau, mặc dù từ đó ra biển chắng bao xa.

Hôm ấy, giữa cái nóng hừng hực, Đàm Loan nhảy xuống hồ bơi qua bơi lại vài chục vòng. Trong trường, Đàm Loan là thành viên ưu tú của đội tuyển bơi lội nên người nó vô cùng rắn chắc, căng đầy các bắp thịt vạm vỡ. Bơi hết 50 vòng, Đàm Loan gọi mẹ nuôi:
"Mẹ à, xuống đây với con. Con sẽ tập cho mẹ bơi."

Khi Thùy Hạ từ phòng thay đồ bước ra, Đàm Loan hơi sửng sốt nhưng vẫn giả vờ làm tỉnh. Mẹ nuôi của nó mặc một bộ bikini màu xanh lam thật khêu gợi. Ở tuổi 35, dáng dấp của Thùy Hạ vẫn thon gọn, làn da nàng trắng hồng và mịn màng như tơ lụa. Nàng để xỏa tóc, trông hấp dẫn như một người mẫu áo tắm.

Trong lúc thằng con nuôi Đàm Loan tập cho Thùy Hạ bơi, không thiếu những lúc da thịt của hai người va chạm vào nhau. Sự mềm mại và mát rượi của thân xác người phụ nữ làm Đàm Loan cảm thấy máu trong huyết quản mình chạy rần rần. Còn Thùy Hạ thì thấy mình bé bỏng, lọt thỏn giữa những bắp thịt cuồn cuộn của thằng con nuôi, mà tấm thân trần trông đẹp như các pho tượng Hi-Lạp. Nàng thấy nữ tính trỗi dậy, mắt nàng long lanh và hơi thở của nàng dồn dập hơn.

Càng cận kề thân thể của người mẹ nuôi hấp dẫn, Đàm Loan càng không thể kềm chế bản thân được nữa. Nó nảy sinh ý nghĩ lợi dụng mọi cơ hội để có dịp ôm sát người mẹ nuôi xinh đẹp của nó. Có lúc, nó dùng tay đở dưới bụng của Thùy Hạ để giúp nàng thả nổi, tay nó chỉ có vài cm cách nơi kín đáo nhất của nàng. Đầu óc nó cứ xoay vần tưởng tượng những chuyện bậy bạ. Thình lình, vài giọt mưa rơi xuống lộp độp.
"Mưa rồi, thôi mình lên đi con."

Đàm Loan nuối tiếc nhìn mẹ nuôi của nó leo lên bờ và khoác lên người chiếc áo choàng tắm. Đêm đó, chàng ta trằn trọc đến quá nửa đêm mới ngủ được . Hình ảnh đẹp khêu gợi của mẹ nuôi nó và mặc cảm tội lỗi cứ làm nó day dứt. Không còn nghi ngờ gì nữa, Đàm Loan đã động lòng muốn làm chuyện tà dâm với chính người mẹ nuôi của mình. Nhưng dù sao, các ý tưởng dâm loạn cũng vẫn còn nằm trong trí tưởng tượng của nó. Đàm Loan thừa hiểu là cơ hội làm bậy sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Nó là một thanh niên gương mẫu, còn mẹ nuôi nó là người đàng hoàng, được xã hội nể trọng. Không bao giờ giấc mộng tình vô luân của nó sẽ thành sự thật.

Thời tiết mùa hè ở vùng này luôn luôn nóng hừng hực và ẩm đến rít cả người, nên ngày nào Đàm Loan và Thùy Hạ cũng phải xuống hồ bơi để khuây khỏa. Khốn nổi, sau mỗi lần tập bơi cho mẹ nuôi, con lợn trong lòng của Đàm Loang lại càng ngày càng khuấy động dữ dội hơn. Nó cảm thấy khổ sở cùng cực vì nổi thèm muốn cứ dâng cao nhưng biết là sẽ không bao giờ được thỏa mãn. Khi bị dồn nén lâu ngày như vậy, Đàm Loan dần dần không còn suy nghĩ chính chắn nữa. Buổi chiều cuối cùng trước khi hết kỳ nghỉ, nó tưởng chừng như mình đã trở thành một người khác.
"Hôm nay mình bơi đã hai tiếng rồi, thôi lên đi con," Thùy Hạ nói.
"Mẹ ..."

Thùy Hạ nhìn thằng con đang có vẻ ấp úng.
"Gì hả con?"

Đàm Loan cố mĩm cười để làm dịu nỗi hồi hộp trong lòng nó.
"Mẹ cho con ôm mẹ được không?"
"Tưởng gì! Lại đây với mẹ," Thùy Hạ cười xòa.

Đàm Loan ôm Thùy Hạ thật sát vào lòng, má nó áp vào mái tóc của nàng. Nó cảm nhận đôi gò vú mềm mại của mẹ nuôi nó áp vào ngực nó. Tay nó vuốt trên làn da lưng mịn màng của nàng.
"Mẹ ..."
"Gì hả con?"
"Con chỉ muốn xin mẹ một điều, chỉ một lần rồi thôi."
"Con muốn gì?"
"Mẹ cho con được ... thấy mẹ khỏa thân được không? Chỉ một lần rồi thôi!"

Đàm Loan nhắm mắt chờ đợi một phản ứng giận dữ nảy lửa của Thùy Hạ. Nhưng chuyện đó không xảy ra.
"Con ... tại sao con lại có ý nghĩ kỳ cục như vậy?"

Tuy nói vậy, Thùy Hạ không lạ lẫm gì với sự tò mò này của những đứa con trai đang độ trưởng thành về tình dục. Thậm chí, trong lòng nàng bỗng thấy một cảm giác rạo rực lạ kỳ, lại thấy tự hào vì rõ ràng mình vẫn còn có sức thu hút với người khác phái. Bất ngờ, Đàm Loan áp môi của nó lên môi Thùy Hạ và hôn say đắm. Thùy Hạ chết điếng không biết phải phản ứng như thế nào, chỉ buông tay lọt thỏn người trong vòng tay ôm rắn chắc của thằng con. Trong vòng một tích tắc, Đàm Loan bế xốc Thùy Hạ lên nhẹ nhàng như nhấc một con búp-bê và đặt nàng lên bờ hồ. Với một động tác nhanh chóng, nó kéo bung hai chiếc nơ cột giữ chiếc quần bikini của nàng, để lộ khoảnh lông mu mà nàng vưà cắt tỉa gọn gàng hầu có thể mặc đồ tắm. Đàm Loan như ngây như dại áp mặt nó vào chổ cấm kỵ đó, hai tay nó dạng hai đùi nàng ra rồi vạch mép cửa mình nàng. Thùy Hạ cảm nhận được cái lưởi của nó đang liếm tới liếm lui ở cái chỗ đem lại nhiều cảm giác sướng nhất dưới đó, một cái sướng lạ kỳ không diễn tả được. Chỉ trong vài phút, Thùy Hạ như bị tê liệt vì một cơn bảo khoái cảm tràn đến, làm người nàng co giựt khiến nàng phải bám chặt lấy đầu Đàm Loan. Cái cực sướng nó kinh khủng đến độ làm nàng rùng mình, phút chốc tràn ngập người nàng, một khoái cảm mê hồn mà cả đời nàng chưa bao giờ biết đến.

Đàm Loan trườn lên người nàng. Trời lại bắt đầu mưa nặng hạt. Thùy Hạ cảm nhận dương vật to và cứng ngắt của nó đang len lỏi tìm cách đi vào người nàng. Không hiểu vì sao, nàng lại rướn người lên cho nó có thể đút vào dể dàng mà không hề chống cự. Nó mạnh bạo dấn sâu vào làm thủng màn trinh của Thùy Hạ một cách chớp nhoáng. Thế đấy, nàng đã thất trinh với chính thằng con nuôi của mình! Nếu ai mà biết được thì nàng chỉ có nước độn thổ! Âm đạo của nàng đã trơn như trét mở nên nàng không hề thấy đau đớn. Mưa đổ xuống càng ngày càng to nhưng Đàm Loan bất chấp. Dưới cơn mưa dầm dề trong đêm cuối hè, ngay bên bờ hồ tắm, một đôi nam nữ thật đẹp đang cùng nhau chia sẻ sự hoan loạc của một cuộc giao hợp quá đỗi loạn luân. Hai thân thể quyện vào nhau, nhấp nhô sau tấm màn nước mưa. Tiếng mưa rơi làm át đi tiếng rên của Thùy Hạ và tiếng nhóp nhép phát ra khi dương vật của Đàm Loan ra vào nơi âm đạo. Đàm Loan quả là dai sức, sau nửa tiếng mà nó vẫn còn nhấp lên nhấp xuống, ra vào thân thể người mẹ nuôi xinh đẹp của nó . Bất chợt, thằng nhỏ bổng nhắm mắt và nín thở, Thùy Hạ chợt bừng tỉnh và hốt hoảng:
"Đừng xuất tinh vào người mẹ! Mẹ có thể có thai!"

Nhưng đã quá muộn. Từng luồng tinh dịch âm ấm bắn vào sâu trong âm hộ Thùy Hạ. Đàm Loan gục xuống nằm đè lên người nàng, mặc cho nước mưa tầm tả đổ lên hai thân thể trần truồng. Một thoáng sau, nó đứng lên và bế nàng vào nhà.
"Thả cho mẹ xuống..."

Đàm Loan ngoan ngoãn đặt Thùy Hạ xuống rồi lấy khăn cho nàng lau người. Thùy Hạ đỏ mặt mắc cở khi thấy ánh mắt của thằng con lướt khắp thân thể lỏa lồ của mình.
"Mẹ tha lỗi cho con," nó ấp úng.

Thùy Hạ không biết phải nói gì. Từ đó về sau, nàng không còn có thể mở miệng nói chuyện với Đàm Loan nữa. Quan hệ giữa hai người sẽ không bao giờ còn được như xưa. Hàng rào của sự cấm kỵ đã bị phá vỡ. Nhiều lúc, Thùy Hạ cảm thấy tội lỗi vì có lẽ nàng đã tỏ ra quá khêu gợi, làm Đàm Loan cầm lòng không đặng. Nàng cảm thấy xấu hổ vì chính mình cũng đã tận hưởng những giây phút cực khoái, dù là hành động của hai người quá sức tưởng tượng, không thể chấp nhận được.
***

Sau ngày Đàm Loan lên đường vào nội trú ở Đại Học Berkeley, Thùy Hạ khám phá là mình đã có thai với thằng con nuôi, quả là khủng khiếp! Nàng không cho nó biết mà chỉ viết một lá thư từ biệt cho Đàm Loan rồi dọn qua tiểu bang miền đông, thật xa nơi suốt 5 năm qua Đàm Loan đã từ một cậu bé mồ côi 13 lớn lên trong tình thương và sự chăm sóc của nàng. Nàng biệt tâm, dấu tiệt không cho Đàm Loan biết nàng ở đâu. Khi đứa bé trai ra đời, nàng đặt tên cho nó là Galveston để kỷ niệm nơi nó đã đậu thai. Khi có ai hỏi, nàng chỉ trả lời là nàng thụ thai theo phương pháp cấy nhân tạo vì muốn có con nhưng không có ý định lấy chồng.

Thế rồi, 12 năm thoăn thắt trôi qua. Một hôm, nàng nhận được một cú phone.
"Mẹ, con là Đàm Loan đây ... Xin mẹ đừng cúp phone, con phải khổ công lắm mới tìm được mẹ ..."

Nàng cúp phone ngay lập tức. Vậy mà Đàm Loan vẫn kiên nhẫn tìm cách liên lạc với nàng. Phải mất một thời gian sau nàng mới làm lành với Đàm Loan và cuối cùng nhận lời đến dự tiệc sinh nhật thứ 30 của nó.

(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2)


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!