CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 3 of 7 FirstFirst 12345 ... LastLast
Results 21 to 30 of 70
  1. #21
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 21) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 21








    Thằng Đực đu trên người mợ chủ trông hệt thằng bé đeo trên lưng con trâu nước. Được cái cây láp của nó còn mới nên khi cắm ngập vào bạc đạn của mợ thì bị mợ dùng hai đùi khóa nghiến lại thành cái ngàm. Đồng thời mợ còn xốc nách nó kéo rướn thêm lên một chút và quàng hai tay ra sau lưng nó mà xiềng cứng luôn.

    Mợ hổn hển bảo nó : nào mày muốn đéo thì bây giờ tha hồ mà đéo đi để khỏi háo hức. Khốn nỗi thằng Đực bị mợ trói nghiến mông với ngực thì còn đéo với địt gì được. Nó vùng vằng chửi toáng lên : địt cái củ cặc chứ địt gì, mợ ôm cứng con, sợ con chạy thì nắc vào chỗ nào đây.

    Mợ chủ chợt nghĩ ra nên thả tay ở lưng nó và giúp đẩy phần ngực nó dựng hổng lên rồi nhắc : đấy, tao giãn tay ra rồi, mày nắc đi cho sướng, để cứ thèm thuồng. Cả đêm mày vật mợ đến hai lần mà còn ham chi ham mãi hổng biết. Thằng Đực lừ lừ bơm cho mợ chừng chục cái, dầu mỡ trơn tru làm cây láp thoăn thoắt vào ra nơi ổ bạc đạn kêu rin rít.

    Mợ chủ nạnh cao hai đùi và mở toang hoác ra mà khen : mày địt hay ra phết, mệ nào ngứa đến mày làm hộ chắc tan bố nó cơn ngứa đi. Thằng Đực chẳng hớt chuyện, chỉ lo bóp nhàu hai cái vú mà nắc sâu xuống từng nhát băm vằm làm mợ kêu chí chóe : sao mày hăng thế, cún. Cặc dái mày ví tựa thỏi cao su, mẹ kiếp đâm vùi vùi mà chẳng mẻ sứt gì hết.

    Thằng Đực nghe mợ nói tục là nó biết mợ nứng dữ dội nên nó đưa đà : tôi mà ăn thua gì, tại lồn bà bót nên mới nổi hứng thôi. Vừa lúc ấy, mợ chủ nín hơi, rặn è è, thằng Đực cảm thấy lồn mợ như cái ê tô bóp thắt, bóp thắt, làm con cu nó rần rần suốt từ gốc ra ngọn.

    Thằng Đực nhìn mặt mợ nó lóe sáng nên nó hối cật lực : bà cong bớt một chân lên để tôi bơm nắc cho đã, chứ cái lồn bà ngáp ngáp coi tục quá. Mợ chủ hấm hứ, nhưng rồi cũng làm theo. Thằng Đực ôm chắc một giò mợ dựng đứng lên như cái cột, nó giữ cứng mà nhắp lên nhắp xuống khịt khịt.

    Mợ chủ tóe lửa, uốn éo cả người để hai mu lồn miết chặt lấy con cu mà nhay tựa nhay khúc mía. Thằng Đực đù đưa như con khỉ leo cây, bơm phịt phịt và xen lẫn những cú xoa lên hai bầu vú mợ.

    Nó khề khà kể lể : có cái lồn khủng thế này mà đéo địt chỉ lo đi địt ở tận đâu đâu. Và nó khuyến dụ mợ chủ : bà đếch cần lão nữa, cho nó đi đéo quằn bố nó ngòi bút đi cũng chả sao, ở nhà bà có ngứa gọi tôi gãi cho cam đoan hết ngay. Mợ chủ háy hó và ứ như không khiến, song thằng Đực nắc cho một hồi thì mợ đã vội hét toáng lên : mẹ mày, làm bà nứng lên đến óc.

    Vậy là mợ dựng ngay mông và đít dậy, quăng phịch phịch làm thằng Đực lồng lên tựa bị trâu nổi điên muốn hất nó xuống. Nó quính phải ôm quàng cái chân dựng đứng của mợ mà chà lết cho khỏi ngã. Mợ chủ trợn trừng trợn trảo, vừa hét vừa chửi vung xích chó lên : mẹ mày, càng địt càng làm bà sướng cả lồn. Mảy cố mà ăn cho đẫy để có sức mà địt tao dài dài.

    Thằng Đực nghe mà phát ớn, xanh lè cả mặt. Nó phải can gián mợ : địt ít ít thôi, để tôi còn nghỉ dưỡng sức, chứ địt mợ mãi thì cây côn bị tòe đầu mất. Mợ chủ khăng khăng không chịu : mày nói thế nghĩa ý gì, hay là mày chê lồn tao già chơi không sướng, mày ngấm nghé đi kiếm lồn khác. Chưa chi mợ nổi tam bành lên mắng nó rả rich : bà báo trước cho mày biết, mày mà tơ hào con nào, mụ nào thì bà bẻ mẹ nó chim mày ra cho bỏ thói quên ơn.

    Thằng Đực nghe mà khiếp, phải cải chính rầm trời : thân tôi còn chó nào nhìn tới, cả ngày bà giữ tôi ở trong nhà suốt, lồn người ta mà bà làm như rác ngoài đường, đâu ra mà lắm thế. Mợ chủ nghe mát ruột nên dỗ ngon dỗ ngọt nó : đéo lu bu có khi vỡ mẹ ống khói thì tàn đới, mày rỉ rả địt mợ thôi, vừa sạch vừa chắc. Mày muốn chơi kiểu nào tao cũng chịu, miễn là mày sướng, mợ sướng.
    Thế là bao cơn giận trôi đi tuột. Thằng Đực vội xí cô hồn cho mợ chừng chục cú nắc làm mợ ì à ì ạch thấy vui. Nó hoa cả mắt vì mợ hất ngược lên dữ quá, làm lồn mợ xập xình và hai vú thì nhảy cỡn, trông phát hoảng. Tuy thế, nó vẫn phải vuốt đuôi mợ chủ : dạo này xem ra vú mợ nở nang đến là hay. Con nghĩ ngày nào cũng được mợ cho ngậm bú một lúc chắc khỏe phải biết.

    Mợ chủ kiêu hãnh nhé, mợ vênh mặt lên : chứ không à, mẹ, chỉ có lão khùng nhà tao mới lơ là chứ còn bố nào nhìn vú tao cũng lác xệch mắt đi. Bỏ bu, mợ nói hớ rồi, nên thằng Đực bám ngay vào ghen tá ơm : đấy bà thích được đàn ông ngắm nghía vú bà, bà lại cấm tôi đủ thứ.

    Mợ chủ phải nói lảng : ấy là tao nói thế thôi, chứ vú vê tao dấu kín trong lót thì bố ai nhìn thấy, chỉ riêng mày mới được tao cho ngậm, bú, nút và hít, liếm lung tung thôi. Thằng Đực chưa nguôi cơn ghen vờ nên mợ chủ phải nhắc : mày đòi dắt trâu ra đồng và cày mà mày cứ nói ra không, chả cày đường nào cả là sao.
    Thằng Đực bất đắc dĩ phải ôm chân mợ mà hích tới hích lui. Con cu nó giồi vô giồi ra làm lồn mợ há toác miệng mà hứng. Mợ châm nước cho nó : mày địt mợ hay thiệt, tao cứ tưởng mày tập ắc ê, mày làm chân mợ nhịp nhàng và nói thật cả lồn tao cũng nôn lên chứ bộ.

    Thằng Đực gắt om : nói vừa vừa chứ, để tôi còn tập trung nắc cho mợ đến nơi. Mợ xoen xoét miệng làm tôi lo ra thì mợ còn sướng chỗ nào nữa. Cái thằng lên mặt dễ ghét, nó dám hỗn xược với mợ, thế nhưng hiện nó đang gỡ dùm cái bộ nứng nên mợ đành nín nhịn. Thằng Đực lại nắc, đâm phòi phòi làm lồn mợ bẹp dúm lại, hai mu lọp ngọp nhai lấy nhai để, chất nhờn phịt cả ra, làm mớ lông lồn mợ đơm tựa sao đơm buổi tối.

    Thằng Đực chừng thấm mệt. Cả đêm địt mợ nên giờ khí cũng chẳng còn mà ói ra, nó cảm thấy lưng đau rần nên than : ối, lưng tưởng chừng muốn gẫy. Và nó đề nghị : hay là để con bú mợ, chớ nắc hoài con chịu hết nổi.

    Mợ chủ nói dỗi : anh muốn gì thì làm, sá kể gì tôi. Thằng Đực cũng chẳng cần lịch sự, vội buông cái chân của mợ và đứng rột dậy. Con cu nó trông vẫn đằng đằng sát khí, dính ướt tươm chất nhờn và gúc gúc như đang chào lồn mợ. Mợ chủ phê phán : eo ơi ! trông nó cứng lùi lũi thế kia mà lại từ chối địt, thằng này đúng khùng.

    Thằng Đực mặc kệ, tóm luôn hai cổ chân mợ kéo dạng ra. Cái lồn sừng sững lên một góc, lông mọc đen xì, thằng Đực tấm tắc một mình : lồn to dữ ! Rồi nó nâng hai cổ chân mợ lên, mở ra khép vào như người tập thể dục. Mỗi lần như vậy lại nghe lồn mợ kêu é lên và bong bóng phều ra nổ đến tách.

    Thằng Đực lại co hai chân mợ gập ra gập vào chỗ đầu gối làm cái lồn mợ trệu trạo nhai coi bắt mắt. Nó nói khào khào : lồn tuyệt hảo, bất cứ làm cách nào nhìn cũng vẫn thấy hay. Mợ chủ mát cả ruột, gì chứ có người khen lồn mợ là mợ thích muốn bứt rứt cả người.

    Tuy vậy mợ vẫn gắt thằng Đực : gạ bú thì bú đi cho được việc, còn đứng lảm nhảm sốt cả ruột.


    (Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #22
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 22) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 22










    Nghe thằng tửng tán bùi tai nên mợ chủ cũng thuận ý để nó muốn làm gì cũng được, nhưng từ nãy đến giờ mợ chờ sốt cả ruột mà thằng bé vẫn chưa thấy nhúc nhích gì cả. Nó lăng xăng những gì ở nơi hai cổ và bàn chân mợ, cứ như người đi mua lợn, mua chó xăm xoi xem dấu chỉ bàn chân, giở giăng giở cuội những đâu đâu làm mợ cáu chửi toáng lên : mày đủng đa đủng đỉnh lâu lắc thế. Làm tao ví như con lợn chờ mày sắp sửa cạo lông vậy. Mẹ kiếp, bú biếc hay liếm mút thì làm đạị để cho xong đi, khệnh khạng mãi tao khê cả người.

    Thằng Đực đấu hót ra trò : giá là ai thì con cũng khoắng khoắng làm cho xong, trả nợ quỉ thần cho rồi, nhưng với mợ thì khác. Con mê mẩn mụ mị cả người vì chưa bao giờ được nhìn tận nơi cái kho tàng cực kỳ quí báu và đẹp nhức nhối đến vậy. Con mải trầm trồ mà quên béng cả việc đi.

    Mợ chủ thích tê người, cái thằng ton hót thật khéo, nhưng mợ vẫn nạt nó : dào ! mày kể con cà con kê lắm thứ thế. Tao chẳng cần mày nịnh đâu, con ạ. Đẹp xấu gì thì nó vẫn là của tao, mày có bú thì bú, không tao dẹp tiệm đi chơi đây.

    Thằng Đực quính lên vội can gián : ấy chết, mợ đừng nổi nóng, người ngợm mợ đang nhoe nhoét thế này, mợ ngồi lên nó chảy thốc chảy tháo ra giường con dọn đến bở hơi tai. Mợ cứ nằm yên để con lau qua loa một tí và con thực hiện ngay trò để mợ thưởng thức.

    Nói xong nó vớ luôn cái sịp của mợ để vương cạnh đó lau miết cái hoa. Nó vành cả hai mu ra và lòn đầu lụa vào vét hơn vét cống. Chả biết nó chạm phải nút điện mả mẹ nào mà mợ cứ giãy tung hê cả lên. Nó vo tròn đầu sịp lại, dùng phần dầy chỗ lưng mà miết mạnh vào lỗ sâu. Đầu ngón tay nó đẩy đưa nghe chạm lục cục đâu ba cái món lỉnh kỉnh gì ở trỏng làm mợ giũa hai bàn chân tựa gọt xu hào.

    Thằng Đực giả lơ như không biết, cứ ngoáy tít thò lò vào các cạnh khe và cái hạt lồi tếu ra tựa chùi đồ đồng đồ nhôm ngày Tết. Mợ chủ phải vặn cả người vì nhột, mợ vật vã như con cuốn chiếu bị chân người giẵm phải và kẹp chặt lấy ngón tay của thằng Đực mà lắc bầu cua.

    Thằng Đực tối tăm cả mặt mũi vì nỗi mợ đạp đùng đùng, vung cả giò vào má nó. Nó sân hận nên nghiến răng bụm nguyên cả đùm của mợ mà ấn trịt giữ chặt, ngón tay nó cong lên búng lung tung. Mợ chủ cũng thi nhau nghiến răng với nó nghe kèn kẹt và hai giò chà láng nhau như người kỳ cọ chân cho sạch.

    Thằng Đực giữ khư khư nguyên cả bàn tay, bóp nhàu bóp nhỉ, dù háng mợ chẳng gắn cái còi nào mà nó cũng nghe kêu ré lên điếc cả tai. Mợ chủ lại thổi phù phù giống đang ăn mớ bắp rang bỏng miệng. Nó bơm tin tin làm mợ lóc chóc quăng quật thấy ghê. Nó nhìn hai vú mợ cũng nhịp đùng đùng thì nó vói ngay một tay lên bóp thi với bàn tay đang mò bóp ở háng. Cả hai bàn tay dùi đục chuối mắn của nó đồng một lúc khua xục cả trên lẫn dưới làm tay lái mợ buông lỏng, chiếc xe chạy xệch xạc, leo bố lên lề, ủi luôn xuống ruộng và ngóc đầu lên nằm ệch ra chỗ mô dốc thở ì ạch.

    Thằng Đực hỏi khéo : nào mợ đã thấy sướng chưa. Và nó tự quảng cáo thiên tài của nó : ấy là con mới dợt sơ một đường bí truyền, chứ con mà dùng luôn cả mồm con thì mợ chỉ có nước chết xí lắc léo. Mợ chủ sợ bằng thích mà vẫn ương ngạnh : hay ho gì mà khoe, tao chỉ hơi nhoi nhói tí thôi, mày giỏi giở hết ngón nghề cho tao xem.

    Thằng Đực lại khóa ngàm bận nữa, lần này nó xục nguyên cả mấy ngón tay vào bưng giở hổng mợ lên. Đột nhiên mợ tựa con chó cái lùn bị con đực cao lẹo vào nâng hổng lên làm mợ chới với dạng chân nhảy lò cò mới vững. Thằng bé lại tỉ tê móc đằm đằm, ngoáy tròn trong lỗ và búng bực bực cái hạt thịt tô hô, mợ chủ há cả miệng ra mà gáy te te : ôi ! thằng chó, mày làm tao điên tiết nứng nóng ran cả người lên. Mày móc gì khiếp thế, lồn tao là thịt da mà mày làm như sắt thép, mày bụm thế nó toét mẹ ra thì khốn đó con.

    Thằng Đực càng lấn tới, nó nâng hẳn cánh tay lên và còn lồm cồm bò ngồi dậy làm mợ phải kiễng một chân kiểu chó đái mà tưng tưng theo đà tay nó. Chỉ cần vài cái bệu bệu là mợ phún lặc lè nước nhờn chảy dọc xuống cánh tay thằng nỡm. Nó kêu toáng lên : mợ cang cường mà sao chưa chi đã đái dầm ra đây, gớm quá.

    Mợ chủ thẹn chín người, cố chống chế : sư anh, bóp như thế thì đến sắt cũng chảy chứ đừng nói lồn bà. Và mợ luôn ở thế nhảy lò cò khi bị thằng Đực giỡn chơi dẫn mợ đi vòng vòng trên giường.

    Mợ nhảy thêm một đỗi thấy nhọc, phần cái húm bị nén tức bỏ bu nên mợ đeo lấy vai thằng Đực mà đu người lên cho thằng nhóc móc vùa ra dáng. Mợ áp cả ngực vào làm hai vú mợ đè bẹp dí chỗ khuỷu tay thằng bé, nó cũng dựa mạnh vào để nghe cái mềm mềm của cặp vú tạo khí thế cho nó móc mợ hùng dũng thêm.

    Mợ kêu í e : tao thua rồi, mày làm tao nứng chết lịm đi. Đừng móc nữa, cha mẹ ơi, nó nứng rần rần lên đến óc mà mày móc đéo gì dễ sợ vậy cu ? Thằng Đực chỉ lửng lơ hỏi ghẹo mợ : ủa ! sao mợ mới thách thức mà giờ đã kêu nhắng lên xin hàng. Mợ cứ để con móc cho nó lòi cục nứng ra rồi con dùng răng cắn rụng vứt nó đi cho yên nhà yên cửa.

    Mợ chủ nghe bắt khiếp, gì chứ nó cáu tiết cắn giứt bố nó thật thì tiêu tùng cái lồn còn đâu để mà địt đéo nữa. Mợ phải quay sang dỗ ngon dỗ ngọt thằng nhỏ : tao khích chơi thôi, mày móc vậy, mợ đủ lộn hột lên rồi. Ngoan, con tha cho mợ đi rồi tà tà con bú cũng sướng vậy. Thằng bé có vẻ chưa ưng, nó muốn mượn cơ hội để bắt bí mợ chủ : tôi chả muốn bú nữa, rát cả lưỡi, ê cả răng, cứ móc thế này khỏe ru, mợ để con nạo hết cái cục nứng của mợ cho sạch đi, rồi thi thoảng con địt mợ thong dong mới tới nước.

    Mợ chủ ê ẩm cả người, tứ chi lỏng lẻo như không dính líu vào đâu nữa. Mợ địu lấy thằng Đực như thân tầm gửi sống nhờ vào bóng cây to. Mợ hít hà, mợ nghiến răng và mợ dẻo nhẹo như mất gân mất cốt. Thằng Đực cứ thọc sâu vào cửa lồn mà móc ngược lên chát chúa bin bin.

    Mấy lần nó thấy mợ chủ muốn quay cu lơ ngả bàn đén ra nệm. Nó phải vội quàng tay giữ mợ lại và móc rầm rầm làm mợ xoăn lại còn hơn lò xo bị nén xoắn. Mợ nói khào khào chẳng nên hơi : Đực ơi ! mày giết tao, giờ tao mới biết thế nào là nứng muốn vỡ lồn ra, tao sợ mày thiệt tình, ới Đực !

    (Hết Phần 22 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 23)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #23
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 23) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 23










    Thằng Đực lúc này trông giống đứa bé loắt choắt đèo bòng thả con diều to đùng nên bị nó cuốn lôi vật vã đến xiểng niểng. Khi nào gió mạnh, con diều bốc lên, chực băng làm thằng bé phải gặc tay kéo sợi dây ghị lại, không thì bị nhổ luôn cả nó hổng lên trời. Ngược lại, khi gió yếu thì con diều chúi xuống, nó phải giùn giùn sợi dây để vực con diều vụt bay lên.

    Đã thế mợ chủ còn quái quắt hành nó ba toạng. Khi thì hối nó ngưng tay, lúc lại ôm chầm lấy nó bắt phải nạo vét để mợ thống khoái. Thằng Đực rối tù mù, chẳng hiểu tính nết các bà rõ rệt ra sao. Tuy nhiên, phải công nhận ngón nghề này của thằng cún có ép phê quá đỗi, mợ chủ hết rên ầm ầm, lại đánh đu lên người nó quầy quậy chẳng ra làm sao.

    Bên cạnh đó, nó còn phải chịu những cơn thở hổn hển của mợ, nóng còn hơn lò xúp de cao độ. Mợ víu lấy một bên vai nó như cái địu xi măng làm vai nó xệ lệch đau nhừ. Mợ xuýt xoa hừ hừ, có lúc phải xoạc chân cao như người đá vói làm thằng Đực bắt cười pha trò : mợ định ra đòn gì mà khiếp thế.

    Mợ chủ lùng bùng mà còn rướn cổ chửi đổng : sư anh, anh bẻ trẹo cả người tôi mà còn nói móc nói máy. Tôi lỡ thua cơ anh bận này, chứ bận sau tôi kẹp cho thì đừng van xin mà chả được.

    Thằng Đực thấy cảnh chao chao, liêu xiêu của mợ chủ thì thú ra trò. Nó nghĩ bụng khóa được ngàm của mợ rồi thì đưa điều kiện nào mợ cũng phải chịu. Nên nó dọa : mợ sợ chưa, hay là còn muốn móc moi nữa. Vừa nói nó vừa dựng ngược cả bàn tay lên mà khoắng lia lịa, mợ chủ nhón nhảy cồm cồm và đu tòn ten lên người nó mãnh liệt.

    Mợ tru tréo lên : thằng mặt dầy, mày đừng ép uổng tao. Mày muốn gì thì nói mẹ nó ra để tao biết đường mà xử, mày lửng lơ thế thì bố ai biết bụng dạ mày ra sao mà định liệu. Thằng Đực lẳng lặng ngẫm nghĩ, tiện đà vọc thêm dăm ba cái nữa rồi mới nói như ông cụ : mợ chỉ hứa hão cho qua, hẹn lần hẹn lữa, mợ nghĩ là tui con nít nên xí gạt mãi hả.

    Mợ chủ vẫn chưa đoán ra ngành ngọn nên người thì run lên mà miệng vẫn phải nheo nhẻo hỏi dồn : tao hứa gì mà mày kêu hứa hão. Mày đòi gì tao cho nấy, chả thế mày còn hành tao khốn khổ khốn nạn như vầy mà còn than với van. Đâu, mày còn muốn gì nữa cứ huỵch toẹt nói hết ra, tao liệu được tao sẽ chẳng từ nan.

    Thằng Đực ra cái điều bất cần : tôi chẳng đòi, chẳng hỏi gì khác. Có điều chỗ người lớn, mợ nói là phải giữ lời. Mợ nhử con bao phen là thế này thế nọ mà mợ lại chằm chằm giữ trịt lấy con thì còn ra nước nôi gì.

    Mợ chủ vẫn ớ ra, thằng Đực xem chừng mợ bí thật nên mới vén hé cái màn âm u của nó : con nào có ý muốn thử hay muốn biết xem các bà bạn mợ thế nào, nhưng nghe mợ chửi rủa các mụ ấy, con muốn giúp mợ cho mỗi mụ một trận để bớt xấc láo với mợ đi mà mợ có tạo dịp cho con đâu. Thà mợ im quách để con chú tâm phục vụ riêng một mình mợ, chả còn tơ tưởng chỗ nào, đằng này mợ nhứ nhứ cho trẻ ăn kẹo, nhưng nó há miệng mỏi mà mợ chẳng đút kẹo cho nó ăn.

    Mợ chủ đang bấn lăn chiêng mà cũng phải cười đến ràn rụa nước mắt : bố khỉ ! có thế mà cũng để găm trong dạ. Thì mày nhắc tao, chứ tao vốn nói đâu quên đấy, mày lại buồn phiền. Rồi mợ ghét cay ghét đắng nên lầm bầm : phải ! mày nói chí phải, để tao phải sắp đặt cho mày phạng từng mụ ấy giúp tao. Để chúng cứ khinh thường tao mãi.

    Thằng Đực dồn dập góp ý vào : đúng đấy, mợ ghét mụ nào trước thì chỉ con hạ thủ liền, còn mụ kia để thư thả về sau. Và để mợ chủ đừng quên bận nữa, nó vét luôn mấy đường làm bao rác rến trong đường cống của mợ bật văng ra. Mợ chủ hét lên rối rít : bỏ bu, tao quị rồi, nhóc ơi ! Tao bắt đầu vỡ đê rồi, hết be bờ được nữa và thế là ào ào nước cuốn phăng, phá tung bờ kè và lôi đi đất đá.

    Mợ chủ từ từ khuỵu xuống, lôi theo thằng Đực đổ chổng kềnh theo. Ba vạ cái gậy của nó lại đâm nhoang nhoáng vào người mợ. Trong cơn quính quíu mợ chộp ngay lấy lóng mía mà kềm người lại, không cho bị cuốn trôi theo cơn lũ. Tuy vậy mợ cũng thở lên hồng hộc và trông vô cùng thiểu não.

    Thằng Đực bị nắm cựa nên nghệt ra. Mợ chủ xóc cho một hơi thì nó cũng đổ nhào tại chỗ. Mợ nhí nhảnh : này bà trả thù cho mày hết hành bà. Thế là mợ róc vung thiên làm vỏ mía chẻ ào ào, thằng Đực rít lên vì thân mía bị tước đau quá. Hai tay nó quơ lung tung, mợ chủ càng róc mạnh lên làm nó thấy đủ thiên vạn ngôi sao cùng một lúc chứ chẳng chơi.

    Mợ chủ hầm hè róc đã thì ghé miệng thổi như thổi ống đu đủ, thằng Đực quặn cả người. Nó nhìn cả một lọn xủi xùi vào môi miệng mợ mà thất kinh. Mợ há nguyên cả hàm răng lởm chởm như chực cắn đẵn từng khúc nên nó càng ớn dữ.
    Mợ chủ biết nó cũng sợ nên dọa : mày nghĩ tao có nên cắn vài đoạn cho nó hết rượng được không ? Thằng Đực bí rị, chả lẽ thách, chả lẽ thua, nên nói dỗi : tùy mợ, muốn còn đồ chơi thì ngậm thôi, nhược bằng mợ hết muốn thì cứ đẵn quách cho tôi cũng đỡ nhọc.

    Mợ chủ nghe thằng nhỏ mà thấm. Mợ vẫn há to mồm ra dọa mà khi đầu ngọn mía sát vào gần thì mợ lại bặp nhẹ và ẩn nó tuốt vào họng gặm hít cho ra nước. Thằng Đực lịm cả người vì nó không ngờ mợ chủ cũng biết ngón nghề này. Nó nằm uỵch ra và căng giãn hai chân để mợ ăn lóng mía cho đã.

    Mợ gặm vùi vùi, xỉa xóc khắp trong mồm và hít sâu từng chặp. Thằng Đực nghe hồn vía đi dạo tứ tung và rần rần như ai đang nhằn đang nhá gì khúc gân của nó. Mợ chủ vừa gặm vừa thụt, lâu lâu lại nhả ra nhìn ngây ngô như xem lóng mía có bị sứt mẻ chỗ nào không.

    Thằng Đực khoái quá. Nó khen nhặng xị : mợ thiệt giỏi. Vậy mà lão ngốc không biết khai thác tài năng để thiệt hoài của. Và nó nịnh mợ bằng cách bợ luôn hai quả dứa mà bơm bọp bọp, mợ thấy êm êm càng nêm chặt khúc gân mà nhằn, mà nhai cho đỡ nhộn nhạo.

    Hai mợ cháu cứ đu lấy nhau để mặc thời gian lặng lẽ trôi qua. Thi thoảng, thằng Đực bị xóc thì lại giụi đùng đùng lóng mía làm mợ phải mút lấy mút để không uổng. Buổi sáng rồi cũng qua, khi cả hai mệt nhoài buông nhau ra thì trông đều xơ xác như cái mền rách.

    (Hết Phần 23 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 24)
    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #24
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 24) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 24








    Thằng Đực bị mợ chủ xấn xổ đè oặt ra giường và hai tay mợ túm gọn cả bộ đồ lòng của nó mà gặm hít rột tột, nghe thấy nể. Hai bàn tay mợ lào khào bợ lấy hai hột mà nắn, trong khi mợ xỉa khúc mía vào mồm như các bà ăn trầu xỉa thuốc.

    Thằng Đực nẩy lên từng chặp, lần đầu tiên nó được mợ chủ ban cho trò đặc biệt này nên nó luống bàng hoàng. Nó nằm mà hai chân phải tấn gót vểnh người lên, đảo đảo như cờ to bị gió mạnh cuốn. Mợ bóp muốn lòi dế và miệng mút oạp oạp, khiến bao nhiêu tâm can tỳ thận gì của nó đều nhộn nhạo hết trơn.
    Hai bàn tay nó múa may ẻo lả, lúc xoay tròn, lúc vung ra, nó mấy lần chực túm lấy tóc mợ, nhưng mợ chủ biết ý mút một hơi dài ngoẵng và né tránh đầu làm nó chơi vơi muốn đổ. Nó hét như bị thiến : bà chơi kiểu lạ, vậy chơi với ai. Bà làm tui nứng cực độ mà hổng cho tui bấu víu vô đâu thì tui chịu sao thấu.
    Mợ chủ mút và nhằn loạt xoạt còn cố lúng búng nói : chớ mày làm tao tuột dên mày có cho tao bám víu vào đâu không. Và để trả lời thằng nhỏ, mợ tấn cườm tay ở sát gốc và mút rần rần tựa đứa bé mút nhanh que kem sợ nó tan. Thằng Đực trợn trừng mắt kêu : ui ! chết tui, mợ ơi !

    Nó chẳng còn giữ lịch sự gì nữa, đạp vung hai giò ngồi thốc lên, chụp ngay đầu tóc mợ chủ mà giật phăng xuống. Cả miệng mợ bị ngập sâu bởi cây gậy, nó cứ bưng và kẹp tóc mợ mà giã binh binh, mợ chủ phải há miệng ra mới khỏi ngộp.
    Thằng Đực lấn cấn nên húc rần rần, có lúc nó nhận ra đầu đẫn mía chạm vào đâu xa lơ xa lắc trong họng mợ làm mợ chủ phải ọe ọe thấy mệt. Thằng Đực bị kích thích tợn nên nó dùng hai tay kẹp hai bên tai mợ chủ mà dọng đùng đùng. Mợ chủ ngáp xái quai hàm mới giữ không bị bật ngửa người ra.

    Nó nghênh ngang nhìn mợ chủ mà hét inh lên : mợ dấu nghề, tui mà biết mợ có tài này thì tui đã xài mợ ra trò ra trống, cực kỳ chứ đâu lè phè như vừa qua. Rồi thình lình nó giúi miệng mợ sâu thật sâu và giữ trịt ở đó. Nó hích nhào nhào, càng lúc càng mạnh và bắn vọt không cách gì chặn lại được.

    Nó thấy mợ chủ ngáp ngáp và sặc sụa, ho nổ cổ, mắt ứa lệ. Nó càng nhấn đầu mợ không cho né lui ra và cứ thế nó phun ầm ầm vào trong họng cái món nó chất chứa nãy giờ. Mợ chủ nhìn thật thảm hại, nhả không nhả được, mà ngậm thì nghẹn cứng cả họng, nên cố giãy đẩy thằng Đực ra.

    Nào đâu có dễ dàng như thế nên đã cùng cực thì mợ lại càng cùng cực thêm lên. Mợ trợn trắng và hai tay đánh vật với phần đùi thằng Đực quơ quơ ở trước mặt. Thằng nhỏ húc bạt mạng một hồi, đến khi đã sắp khuỵu mới thả lỏng tay thít chặt đầu mợ chủ ra, nó thấy cả một miếng mợ chủ như là cái hố chứa hồ đặc sệt. Nó ngao ngán nhìn mợ, mợ cũng ngao ngán nhìn nó. Người nó run không trụ vững, còn mợ thì bắt ho bắt hen đến đỏ mặt và khạc nhổ tùm lum.
    Mợ chủ quơ quơ hai tay, cố rặn mà không sao thốt lời ra được, cứ vừa há miệng là bọt lại trào ra, khiến mợ phải bụm tay để cái chất hồ không rơi xuống nệm. Mợ chủ bưng lấy miệng chạy ngay vào phòng, khạc và ho nhấm nhẳng mãi. Lâu lắm, mới thấy mợ quay ra, vừa đi vừa vuốt mồ hôi đọng trên mặt, trên trán.

    Mợ chửi thôi là chửi : mày xỏ bà, mày bất nhân. Mợ chủ đấm thùm thụp làm thằng Đực phải chúi đầu chúi tai đỡ. Mợ đấm, mợ túm lấy tóc nó mà giật, lại còn hăng tiết vịt dở chân lên đá văng mạng, thằng Đực phải chọc : mợ đạp vừa vừa thôi để nó rơi thì bỏ bu.

    Mợ chủ còn giận nên nói bừa : cho nó rụng để mày khỏi hành bà nữa ! Không ngờ ngần tuổi này mà tao bị mày lừa. Mợ khua hăng quá nên giàn bầu bí gì của mợ khua muốn rụng theo. Thằng Đực bị đau mà vẫn bắt tức cười. Nó cứ đưa tay che thủ thế, vừa nói trêu : ối, mợ đánh mà còn lấy bí ném theo, con đến vỡ đầu mất.

    Mợ chủ giận một đỗi thì mệt, thở hồng hộc, ngồi thu lu ra đó. Thằng Đực cũng trân trối nhìn, nó thương mợ lắm. Nó xà tới vuốt ve tay mợ nói nịnh : mợ cáu làm gì cho mất sức. Nhưng mợ chủ hất phăng mà nạt : tao đéo khiến mày thương, vừa được ăn vừa được cười.

    Và mợ nằm lăn ra nơi nệm, tấm tức khóc. Thằng Đực vô cùng ân hận. Mấy lần nó định xán vào nựng và xin lỗi mợ, nhưng nhìn mợ thở hơi lên từng cơn nó khiếp. Nó sợ lăn vào, mợ lên cơn, đứt vài sợi thì nó mang họa, nên chỉ dám xun xoe đứng đó thôi.

    Mợ chú nhìn thấy càng ngứa mắt nên hổn hển chửi : mày không cút bố ngay đi cho tao nhờ. Gớm người ta mệt bỏ bu mà còn đứng đó gúc gúc cái dùi, trông mệt bỏ mẹ. Mày không đi, bà lấy dao cắt phăng thì đừng trách. Thằng Đực xem ra khó ở lại nên vội chuồn, nhưng mợ chủ vừa thấy nó nhấp nhổm thì hét : mày định thót đi đâu.

    Thằng Đực tối tăm cả mặt mũi, chẳng rõ ý tứ mợ nó muốn thế nào. Nhưng nó vẫn ngán, đành lơ thơ tơ liễu buông mành, ôm chặt bìu mà lảng lảng cho phải phép. Mợ vốn ghét cay ghét đắng nên càng trông thấy nó càng giận tím gan. Mợ lại chửi : sư mày, có bộ đồ hai hột ngày bữa gì tao chẳng thấy mà bụm làm đéo gì nữa. Mày có thả tay ra hay để tao đến cắn giứt bố nó ra.

    Thằng Đực nhận ra vẻ linh tinh của mợ. Bả giận mà vẫn thích nhìn chim cò của nó nên nó vứt oạch tay xuống. Khốn nỗi mợ vẫn còn để truồng tênh hênh nên thằng em của nó thấy cái miệng cá ngão của mợ thổi síp lê thì nó gật gù trông hay đáo để. Mợ chủ lăm lăm nhìn, lại hét : mày bảo nó nằm im một lúc không được sao, cứ chào không sợ mỏi cổ à.

    Thằng Đực cũng bực, nhưng trước nỗi giận của mợ chủ nó phải nhịn. Mợ nói dai nói dẳng, trút tất cả mọi thứ dơ dáy lên đầu, vào tai nó. Chẳng chịu được, nó phải hét lại : bà làm đéo gì nhắng xị cả lên. Lồn bà để tè he thế kia mà bắt nó xuội lơ chỉ 6 giờ thì họa là nó liệt. Tui vốn con trai con nứa, còn hăng, mới nghĩ tới lồn phụ nữ thôi đã cong tếu ngay lên, huống chi là chình ình trông rõ cái lồn tổ bố của bà.

    Nó nói hăng quá, át giọng mợ chủ. Mợ đâm thộn mặt ra, phải nói chữa : ấy là tao dặn mày thế, lúc nào nó muốn rúc vào thì mới gật gù chào, còn khi không thì bảo nó tan hàng cố gắng, chứ mày bắt nó đứng nghiêm thét nó quịu thì sao.
    Thằng Đực ba phứa nên quặc lại : bây giờ tui lại muốn địt bà thì nó sừng sừng lên được chưa, hay là bà muốn nó xìu xìu ển ển thì để tôi đi nằm quách. Mợ chủ nghe khoái bỏ bu, nhưng làm ra vẻ bất cần, nhại giọng : đéo gì mà như dê đực, lúc nào cũng đéo được.

    Và mợ nói dỗi : đấy, ăn thì ăn liền đi còn để tao ngáo một giấc. Thằng Đực chẳng cần đợi giục đến tiếng thứ hai, nó nhảy cẫng lên giường ôm chầm lấy mợ chủ tức khắc…


    (Hết Phần 24 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 25)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #25
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 25) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 25










    Thằng Đực leo ngồi chễm chệ trên bụng mợ chủ thì bắt đầu hoạnh như ông tướng : bây giờ mợ muốn gì đây. Mợ chủ ớ ra, nghĩ chắc thằng này ấm đầu bất tử nên hỏi câu lãng xẹt. Thế nhưng mợ cũng ới a bảo nó : muốn gì nữa, mày chẳng đòi cho mày địt thì đấy tao để tô hô mày địt thì địt đi.

    Thằng Đực nói tựa ông cụ : ai chả biết là địt mợ, nhưng tôi muốn hỏi mợ muốn địt kiểu nào. Mợ chủ chợt hiểu ra, có vẻ ngạc nhiên nên háo hức hỏi : thì địt là đàn ông trèo lên nhét con cu vào lồn mà giận thịch thịch cho đến khi mửa mật ra là xong, chứ còn kiểu cách gì chỗ này.

    Thằng Đực ra cái điều ta đây phán : mợ nói chán bỏ bu. Bởi mợ lững thững thế nên cái thằng cha mặt mẹt mới chán mà đi nhông chỗ khác. Mợ phải thay đổi kiểu địt giống hằng ngày mợ nấu ăn phải đổi món thì mới giữ chân đàn ông được. Các bố thích đổi mới thì các bà phải chạy theo, chứ mợ nghĩ coi cứ vú ấy, lồn ấy, nhìn mãi cũng phát chán, chứ đừng nói là địt.

    Mợ chủ lao xao có vẻ thấm ý, đúng vậy, hèn gì con mụ Bềnh mụ Tẽo cứ khoe sắm hết món này món khác, thì ra hai mụ ấy cốt cột chân các lão chồng lại. Mợ vội vàng ton hót để thằng Đực cố vấn cho vài chiêu gỡ vốn. Bỗng dưng thằng Đực thành một thứ chuyên gia thời trang và thấy dạy về môn địt.

    Nó nhún mấy cái để đầu buồi nó cọ vào lỗ khe của mợ chủ rồi dõng dạc bảo : mợ phải thay đổi tư duy đi, diện cho oách vào, sắm toàn thứ mà lão nhìn phải tóe con ngươi ra. Rồi mợ tẩm bổ cho lão, cho uống rặt thứ “ nhất dạ lục giao sinh ngũ tử “, lôi bằng được lão lên giường và chủ động bày trò cho lão địt tóe khói, chắc chắn mợ có đun lão cũng chẳng đi đâu nữa.

    Mợ chủ sáng mắt lên, nhích người bẹt chân ra, cái mu hé mở cái đầu ruồi của thằng Đực kê lọt ngay vào. Mợ nhún hai cái, buồi thằng Đực như đầu đèn pin ngoáy vào bóng tối, mợ nghe nhột nhột ở lỗ, mớ lông bị đè choèn nhoẹt cả ra. Mợ lí lắc hỏi nó : thế mày biết thứ nào dẫn mợ đi sắm, gì chứ mặc đẹp mợ cũng thích nữa.

    Chưa gì mợ lại lăng ba vi bộ thêm vài cái, con cu thằng Đực ngoáy ngoáy lỗ lồn, mợ cồn cào cả người. Mợ vờ như bị đè nặng bụng nên quáng quàng xoải chân ra, thằng Đực ngăn chặn ngay : tôi đang nói chuyện đứng đắn, mợ đừng lợi dụng bắt thằng em tôi chui vô. Từ từ để tôi nói xong xuôi mọi chuyện rồi mợ muốn địt thì tôi địt cho mợ xịt khói cũng không muộn.

    Mợ chủ vênh váo mắng yêu : sư anh, nứt mắt đã lên giọng ông cụ. Thế nhưng mợ lại nằm im nghe. Thằng Đực tằng hắng chờ mợ chủ thấm mới đủng đỉnh nói : tôi nghe bây giờ nhà may người ta ra kiểu quần lót lồng lỗng ra, nghĩa là mặc mà như không mặc. Chỗ cửa lồn mở toang hoác, lông mu gì bày ra ráo trọi. Mợ phải sắm món đó mặc vào, cả áo nịt nữa chỗ vú họ cũng khoét tròn cho núm chìa hẳn ra, mợ chờ giờ lão sắp về, mợ tắm rửa xịt nước hoa rồi vờ vô tình tương các món đó vào.

    Nó lại tiếp : mợ nghe lão cọt kẹt đi vào thì gọi nhờ gì đó, mợ nằm lên giường dạng bố chân tay ra, chờ lão bước vào mợ ỡm ờ hỏi : sao em mới sắm món này, mình thấy được không. Mợ nói mà khép hai đùi như trẻ nghịch bao bột để gió thổi cái mùi thơm nồng làm lão điếc mũi, tôi cam đoan lão mà không chúi mặt ngay vào hít thì chớ kể.

    Mợ chủ khoái quá vỗ đùi đánh đét, vùng cả người lên, thằng Đực bị hất tung và mụ xoạng chân ra là đầu buồi thằng Đực lại dấn vô thêm một chút. Mợ chủ rên hư hử : hay, hay, thằng này hay, học ở đâu lắm sách.

    Mợ thưởng nó bằng cách giật phăng hai bàn tay đặt lên vú nói nhăng cuội : này bóp đi vài cái lấy trớn rồi chỉ thêm cho mợ vài chiêu nữa. Thằng Đực hứng phừng phừng nên ngồi đưa đà trên bụng làm con cu cứ rúc mãi vào cái lỗ, mợ rít lên quặp luôn hai giò nghiến hông thằng Đực tưởng là quất cho nó một cú giu đô ngã lộn phèo.

    Thế nhưng mợ lại xiết lấy nó giục : mày nắc cho mợ vài cái để tao bớt nôn nao rồi kể tiếp. Thằng Đực phụng phịu : rõ chán, đang giảng bài mà đòi nắc với địt, bộ bà nứng lồn lắm hả mà quính nháo lên. Mợ chủ bẽn lẽn : mày làm tao không nứng thì ai thay nứng vào đây.

    Tuy vậy thằng Đực cũng tạm gia ân cho mợ, nó bíu lấy hai vú mà nắc ầm ào chừng hai ba chục cái. Mợ thở hắt ra, uốn éo người coi có vẻ thỏa mãn. Mợ bằng lòng nằm im lại và nhắc : mày nói tiếp đi.

    Thằng Đực vẫn khư khư giữ lấy cặp vú mà kể : mỗi ngày mợ dụ khị lão địt một kiểu khác nhau. Đại để là bữa thì cho lão ăn hột gà la cooc, bữa thì cho gặm đùi gà, bữa thì cho cưỡi ngựa, bữa mợ lại bồng em chơi đu. Mợ trố mắt ra chả hiểu gì sất, địt mà có hột gà với cưỡi ngựa gì ở trỏng.

    Mợ hỏi dồn hói đến, thằng Đực phải nói mợ bình tĩnh, nó mới bắt đầu dợt sơ mấy món như người ta giới thiệu mơ nuy thôi, còn nấu và ăn ra sao thì phải qua lớp khác, của đâu mà gộp nhom lại một đống thì rối canh hẹ lên làm sao mà học, mà hiểu. Mợ chủ gật gù ra vẻ thông suốt.

    Thằng Đực lại nắc tặng mợ vài chục cái nữa rồi dứt khoát rút chim ra. Mợ có vẻ tiếc nhưng chẳng dám hó hé. Thằng Đực nói khăng khẳng : bữa nay học thế thôi, chứ nhìn cái mõm lồn mợ tôi cũng bắt chán, gì mà hau háu há toác chực nuốt chửng tôi.

    Mợ chủ chuế quá, nghĩ bụng thằng này phiệu. Mẹ họ, lúc thèm rỏ dãi thì nịnh khen tíu tít, địt được thì bắt đầu chê ỏng chê eo. Đúng là ruột gan đàn ông như nhau nên mợ chẳng trách. Trong đầu mợ hiện giờ là phải o bế thằng này để nó huấn luyện mợ thuần thục mấy ngón tài tình xiết cổ cậu.

    Thế nên, mợ cũng hùa vào : ừ thì không thích ta nghỉ, lúc nào ham thì lại leo quấn lấy nhau. Tao xem ra chỉ có mày là hiểu mợ, vậy mà tao lú lẫn không nhìn ra tài năng và khôn khéo của mày. Rõ hoài, bấy lâu nay tao bỏ phí để đành thui thủi mang hận.

    Thằng Đực nở phổng mũi. Nó vênh mặt lên ra cái điều thầy đời thật dễ ghét.


    (Hết Phần 25 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 26)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #26
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 26) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 26










    Thằng Đực đứng dậy đã từ lâu, nhưng mợ chủ vẫn lươn khươn nằm tại chỗ, chẳng màng đến việc lấy gì che đậy sự lõa lồ lại. Thằng Đực thấy vậy nên nói kháy : mợ cũng liệu dậy lo sửa soạn đi chợ, kẻo trễ là hết thứ ngon. Mợ chủ đang cáu tiết nên chửi toáng lên : mày nói giống ông tướng. Khi không mày đè lột ráo tao ra, hùng hùng hổ hổ như cọp đói. Thế rồi mày khuậy cho tao điên lên và mày thụt, vậy còn ra thể thống gì.

    Và mợ vênh vang nhắn : này, ở nhà này tao làm chủ tất tật nhé ! Thằng cậu mày mà tao còn xem là cái giẻ rách, mày đừng lên mặt dạy dỗ bà, bà thì xé xác mày ra. Mày không thích thì mày làm gì mặc mày, còn bà mệt, bà nằm chơi có được không. Tao để tô hô thế này, xem có đứa nào dám héo lánh vào vớ vẩn, tao kẹp cho ná thở.

    Thằng Đực nghe có vẻ khiếp nên nói doãi ra : mợ nằm thì mợ cứ nằm, để con đi lo dọn dẹp nhà cửa. Mợ chủ lại hét : tao không cho mày đi đâu hết, mày phải ở cạnh tao, thả mày ra để mày đi hoang với mấy mụ Bềnh, mụ Tẽo hả. Thằng Đực nghe phát ức, bà mợ ghen rồi tưởng bậy, nào nó đã biết mày ngang mũi dọc của mấy bà bạn mợ ra sao mà tơ hào.

    Nên nhìn nét cau có của mợ chủ, nó phải nhỏ nhẹ thưa : ơ hay, con nào đã gặp các bà ấy lần nào và nhà cửa các bà con cũng cóc biết ở đâu, sao mợ đổ diệt cho con chuyện tày trời như thế. Mợ chủ thấy hớ, song lỡ trớn thì nói đại luôn : mày không biết nhà họ, nhưng để mày cặc dái thế này ra ngõ thì mụ nào thấy mà chẳng bắt cóc lôi đi mất.

    Thằng Đực suýt bật cười, nhưng sực nhớ ra quả nãy giờ nó cũng để mát mẻ thế nên nó nói chữa : dào ! mợ cứ coi con cao kiến thế, chứ chó nó thèm con à. Nào dè lại đá trúng cái háu của mợ nên mợ đay nghiến : đấy, tao biết mà, chơi với chó, chó liếm mặt. Mày ỷ được tao cho mày cưỡi một hai lần nên mày xem tao là chó mới thèm mày à.

    Và mợ xấn xổ ngồi phắt lên, thằng Đực tím cả mày mặt. Nó van vỉ ríu rít : con nói bâng quơ, không dám ám chỉ mợ đâu. Xong mợ chủ nghiến răng trèo trẹo rủa : sư anh, miệng sao mà điêu ngoa, dẻo kẹo thế. Mới ví tao là chó thèm mày, giờ chối bây bẩy ngay được. Thằng Đực nhìn hai vú mợ quăng quật và bắp tay chuối mắn của mợ khua tít cả lên, hai chân giậm thình thịch, nó nghĩ ngữ này mà mợ quật cho nó một phát giu đô, rồi dùng cả mâm mông và thịt mà đè nó thì chắc là chết.

    Mợ chủ thấy nó nhấp nhổm thì nạt : mày định chạy đi đâu, tao bảo mày ngồi xuống. Mợ vỗ đành đạch vào góc giường, thằng Đực nhìn bụi mù lên vì đủ thứ từ mợ vãi vung ra đó. Nó run mà phải khép nép thi hành lệnh mợ. Nó dáo dác nhìn và theo dõi từng cử chỉ xem mợ định ra sao.

    Mợ tằng hắng lên và giảng mo ran cho nó hiểu : tao truyền đời nhé, trừ phi tao không dùng nữa, tao đuổi cổ mày đi, còn tao chưa cho mà mày dấm dúi định trốn là tao bẻ giò. Mợ vừa nói mà hàm răng mợ rin rít, mợ khua cái tay làm dấu bẻ nghiến, thằng Đực rùng mình nghĩ như bị bẻ thật.

    Mợ chủ ngắm nghía nó, mồm lảm nhảm : bé choắt mà củ bự, tao mà thả ra thì khối đứa chết. Con bà nó, sao mới tí tuổi đầu đã học lắm sách lắm trò thế không biết. Chợt mợ ra lệnh cho nó : mày còn ngồi làm nê với tao phỏng, mày có lo sửa soạn cho tao tắm táp cái không.

    Thằng Đực thấy chẳng hơi đâu phân bua với mấy mụ rượng đực. Nó nhẫn nhục đứng lên bước vào buồng tắm, định mở nước điều hòa cho ấm vào bồn thì mợ chủ lại quặc : tao chưa nói hết mà mày đã nhanh như cắt tính biến rồi. Mày có lo thu cả mớ quần áo đem vào ngâm để tao giặt đi không, mày mùi hôi như chó, mày để đó, láo về ngửi hít lại sinh chuyện.

    Thằng Đực muốn nổ toáng đầu vì tính lẳng nhẳng của mợ chủ. Thế nhưng, trong thâm tâm nó cũng nghĩ ra đúng là mợ cẩn thận. Tối qua, cậu say thì cóc biết gì, chứ tỉnh thì chúa đa nghi tới chỗ. Vợ bị bỏ xóc giăng mạng nhện thực đấy, song để ai xài thì lại lồng lộn lên, trò mấy đại gia, quan chức vốn giống nhau hết.

    Thằng Đực rùng rùng nghĩ : mấy bố đem súng đi bắn bia, về nhà hết còn giương nổi cò, ấy nhưng vợ có lén lút để bọn hầu, ô sin nhảy vài cái thì lão mà đánh hơi được chết cả lũ. Nó tủm tỉm mang ý tưởng ấy với mớ quần áo của mợ vừa bị nó lột ra. Với nó, chẳng ngửi ra mùi gì hết, trái lại còn phảng phất thơm thơm là khác.

    Mợ chủ ton ton đi theo sau, thấy nó cứ đưa cao mớ xống áo lên gần mũi mà hít khọt khẹt thì hỏi vớ vẩn : bộ mày nhận ra có mùi gì sao mà mày hít sâu thế. Thằng Đực tiện thể lấy điểm nên ca phải biết : ui chao ! cái mùi đặc biệt lắm mợ. Con chả hiểu sao cậu lại lơ là, giá mà con, con chẳng thèm đi làm quách gì hết, cứ ở nhà hít mợ cũng sướng !

    Mợ chủ thích ôi là thích, nhưng vờ quanh co khước từ : mày cho mợ uống nước đường, chứ tao mà thơm thì cậu mày đã chẳng lăng nhăng. Và bất đồ mợ lại thêm : mày nói nhăng nói cuội, chữ tù tì ở nhà thì lấy gì ăn, chả nhẽ cứ hít hơi mà no. Thằng Đực hùng hổ ra mặt : chứ gì nữa !

    Và phút chốc nó giống tay nhập đồng , diễn tỏa nghe thật lâm ly : mợ nghĩ này, cái hơi từ vú mợ phát ra, nó còn hơn cơm, hơn gạo. Còn cái mùi từ háng và (nó chùng chình, ấp úng, mợ phải giục : nói đại tao nghe) lồn mợ phát ra, con e còn bùi hơn phó mát ca măm be hay mác gơ rin mẽo nữa !

    Mợ chủ thích quá, đang đi sau cũng ôm choàng lấy thằng Đực mà hôn tíu tít. Thằng Đực nhồn nhột vì hai vú mợ nhỏng lên châm chích sau lưng nó chầm chầm. Nó chỉ sợ mợ lên cơn lại đè phéng nó ra bắt nắc hồi nữa thì nó đến hết cơm hết cháo mất.

    Cũng may mợ lại mắng át đi : anh khéo nịnh tôi lắm. Lo mở nước rồi tắm cho tôi nhanh lên để tôi còn đi chợ. Thằng Đực mừng còn hơn bắt được vàng. Nó thoăn thoắt mở nước và râm ran khấn cho bồn mau đầy để mợ thả nổi phềnh cái thân bồ tượng vào cho yên.

    Đến khi mợ lục đục bước vào thì thằng Đực đã tưởng thoát nạn, nhưng mợ gọi phắt lại : ở đó còn kỳ cọ cho tao chứ mày định chạy đi đâu. Thằng Đực ứ đầy ngang cổ, cũng phải nán chữ biết sao. Mợ bắt thằng Đực dùng tay kỳ cọ cho mợ, giá phải tay nào chưa một lần được địt mợ chắc là hám, còn thằng Đực từ tối qua đến giờ phải leo lên bụng mợ mấy phen, nên ớn còn hơn ớn chè thiu.
    Nó lùa phùa sờ sờ nơi hai vú, mợ phải hét lên như đục thủng tai, nó mới khoắng hai tay mà bóp gọi là mơn cho sạch ghét ở các nơi vốn xếp nếp ẩn dấu đó. Khi mợ bảo phải kỳ cọ lồn mợ thì nó muốn nhắm tịt mắt lại. Nó tưởng tượng mấy ngón tay nó mà khùa vào hang cua của mợ chắc là nhớt nó bám cho, dẫu có dùng xà phòng rửa mấy ngày cũng không hết trơn.

    Tuy vậy cái thân làm kẻ ăn người ở thì nó có gì gọi là tự chủ. Mợ chủ được ve vuốt lồn, được vạch toe hai mu ra mơn cho hết mớ khí cả của mợ lẫn của nó làm mợ lim dim mắt và thả lình phình hai giò mở rộng trên mặt nước. Thằng Đực bỗng thấy cổ nó tựa bị đeo gông nên trùn gục xuống.


    (Hết Phần 26 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 27)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #27
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 27) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 27











    Đối với thằng Đực, nhận lãnh trách nhiệm tắm táp cho mợ chủ là một việc quá sức chịu đựng của nó, nhưng không có cách nào tránh được. Nó tủi phận vì là đầy tớ nên chủ sai đâu nó phải làm theo ý chủ thôi, nhưng khi con người không cảm thấy hứng thú thì chẳng khác nào kẻ bị đi đầy.

    Nếu như trước đây thì có lẽ việc được mợ sai bảo với tính cách quá ư thân mật thế này, chắc nó rất hài lòng. Bởi vì từ thuở mới lớn lên đến giờ nào nó đã biết bên trong các bà, các mợ, các chị ra sao đâu. Đến nỗi việc nhớ lại ngày nhỏ được mẹ cho bú tí thì đã quá lâu nó chẳng được cụ cho ngậm nữa thì vú mẹ còn chẳng biết nữa là vú người.

    Cho nên, sau này, đôi lần bất chợt được nhìn các bà, các chị cho con bú, thằng bé no nhả vú ra, các mụ chưa kịp kéo áo che lại, nó nhìn thấy các vú to tầy rế và sữa nhiễu nơi đầu ti, nó thèm bắt chết. Còn bây giờ, nó tựa người được cho nhai kẹo “ xân gơm “ ngọt ngào, nhưng hết chất mật nó đã nhả đi, lại bị bắt nhai lại thì nó có khốn khổ, khốn nạn không ?

    Bởi vậy nó lơ làng khi phải kỳ cọ mợ chủ. Mợ nằm thả ngửa trong bồn, chẳng một tẹo lụa vải che đậy mà sao nó chẳng lấy làm hăng hái. Nó dửng dưng nhìn hai vú mợ dập dềnh trên ngấn nước, cũng như mớ lông bị sóng đánh lả lơi, và cái lồn mợ lềnh phềnh như con cáy, nó lào khào mấy ngón tay cho có lệ.
    Ngược lại mợ chủ lại thấy thích thú mới chết. Tâm lý mợ là lần đầu được thằng bé săn sóc cho mình. Mợ muốn la thì la, muốn chửi thì chửi, thậm chí mợ có đánh hay kẹp nó vào bất kể đâu nơi người mợ thì nó cũng chẳng dám cãi. Mợ biết mười mươi là nó chê mợ, nhưng hễ mợ hỏi thằng nhóc thấy mợ thế nào thì nó khen rinh lên là mợ đẹp, mợ thơm.

    Mợ thấy tự ái được xoa dịu. Lão chồng mợ mất nết đi lang bạt giang hồ, chả hiểu có làm nên trò trống gì với đám con ranh, con lộn ngoài xã hội, nhưng về đến nhà là dở ẹc. Mợ có chàng ràng lôi lão lên thì lão cũng trả bài cho nhanh và nằm thở kéo bễ ngay tút xuỵt.

    Thực lòng mà nói, nhiều khi mợ chưa đủ ngứa thì lão đã xẹp như trái bóng bị đâm thủng. Mợ có nói gì thì lão chỉ chống chế tại già nên hết lên nổi. Mới từ tối qua đến giờ, cũng may lão say khướt, trời xui đất khiến thế nào mợ lại lôi thằng cún dậy để giúp mợ lo cho lão, mợ mới phát giác ra mợ nuôi của quí trong nhà.
    Lần đầu nhìn cặp mắt lờ lờ của thằng Đực, mợ nghĩ thằng bé chúa là gian, đúng thứ bán chúa dối chồng, nhưng vô tình lại thấy nó lấm la lấm lét nhìn chõ vào cổ áo, mợ mới biết nó háo hức nhìn vú mợ, chứ chẳng có ý gì nguy hiểm. Mợ vờ như chẳng để tâm, nên cu cậu mết cặp vú mợ như ngơ như ngẩn.

    Mợ hối nó nhấc lão mà mợ lại cố tình chúi người xuống, mợ nghe rõ tim thằng quỉ đập thùm thụp. Mợ vờ vỉnh áp sát vào nó và lắng người để hai vú mợ rung tựa chuông rung. Thằng bé thích phải biết nên sau đó giở trò xem quẻ, xem tướng, nốt ruồi lỉnh kỉnh gì đó.

    Mợ biết thừa thằng giặc đã ăn phải bả của mợ, nhưng mợ lại ú tim để nó chết cay chết đắng mới ưng. Nó nho nhoe đòi xem vú mơ để xê dịch nốt ruồi, ừ thì mợ cho xem. Nó ớ ra khi thấy hai vú mợ dầy như hai cái rổ, nó nuốt vội nuốt vàng như tiếc rẻ. Mợ ỡm ờ trêu cho nó cực sung lên mới thí cho nó sờ vú và rỉ rả lại cho nó ngậm để xem thằng bé làm ăn thế nào.

    Đến chừng hai tay thằng bé ôm bưng đầy hai vú mợ, rà mũi, rà môi hít oàm oàm thì mợ biết thằng này cũng khá đây. Thế là mợ ẽo ẹo vừa kêu rêu vừa ưỡn hai vú ra cho nó vần bằng thích. Phải nói nó bú giỏi thật, chả thế mà chưa gì hai đầu vú mợ sưng vấy cả lên.

    Thú thật, chưa bao giờ mợ được sướng như thế. Tựa có trăm mũi kim cứ nhè đầu vú mợ mà châm chích làm mợ co rúm người lại. Có lúc mợ quáng quàng víu xoa tóc nó là vì nó làm vú mợ buốt quá, chỉ chực xổ hết mọi dây thần kinh ra. Nó bú, nó bóp, nó vê, nó măn, mợ rạo rực cực độ.

    Mợ cũng nghĩ nó chỉ dám đòi hỏi đến cỡ đó là hết, đâu dè nó chũm luôn bàn tay vào quần mợ. Đến khi này, mợ cũng chẳng hiểu là nó hành động tự phát hay tự giác. Nó thì trông có vẻ ngơ ngớ mà tay nó thì lại lão luyện mới kinh. Nó vớ được lồn mợ thì giống lượm được cục vàng.

    Nó nâng niu, nó lau chùi, nó kiêng dè, nó trau chia làm mợ nôn nao cả gan ruột. Mấy ngón tay nó xỏ vào lỗ, rúc như cú rúc đêm làm mu lồn mợ phì phò thở nức nở. Mợ ví bị ai cào cấu, đứng chẳng yên, kiễng nhón chân lên cũng không hết tức. Thậm chí có lúc mợ phải làm thế chó đái mà nó vẫn gay cấn ở lồn.

    Cái lão chồng của mợ thật đoảng, có khi nào biết móc lồn mợ như thế đâu. Chẳng những vậy mợ dứ và chỉ cho lão cũng lờ ngờ như ma xó. Còn thằng Đực chẳng cần chỉ vẽ gì mà nó làm đến hay. Nó móc vọc lồn mợ tanh bành thì nó xin hôn, ừ thì hôn, nó hít như chó đánh hơi, vạch lông ra mà hít.

    Mợ nhẩy nhổm vì nhột, nước ở đâu ộc ra, ôi chao ! thằng bé húp xì xụp làm mợ điếng. Nó húp ngon lành y như húp nước phở, còn liếm mép và rên hư hử mới kinh. Mợ bét cả hai chân ra mà nó còn cầm cổ chân mợ dang thêm nữa. Nó lầm rầm : ngon quá, đẹp quá, và miệng nhóp nhép dễ giận.

    Mợ từ từ nhận ra là tưởng mợ làm nó u mê, ngược lại thì chính mợ là nạn nhân của nó. Nó quần mợ đến nỗi chính mợ kêu gào nó địt mợ chứ mợ nứng quá, không giữ nổi. Nó lạch bạch trật cái quần ra, mợ suýt tối tăm mày mặt ngất đi vì củ cặc nó dài và to bắt khiếp. Nó hùng hục xô mợ ngả ra giường và bươn phóng lên mà địt mợ phắc phắc. Con cặc nó vào đến đâu mợ biết đến đó, tựa thỏi sắt nung đỏ giúi vào lỗ nước chảy. Mợ thoải mái cả người, thư giãn hết ra, hai giò banh, mắt lim dim và đẩy xàng phần mông cho nó địt.

    Thằng Đực vờn vờn mợ như tay mới học bơi, mợ phắt cười vì trông nó lao chao trên bụng mợ chẳng khác con nhái bén trên lưng con trâu nước. Thằng bé có lẽ chưa được địt bao giờ nên quơ quào bóp vú và nắc kịt kịt. Mợ sướng muốn điên lên, hai chân phải quắp nghiến lấy lưng nó mà xiết cho nó nắc sâu, nắc mạnh.
    Ngẫm nó cũng khôn ra phết, nó thấy người mợ dầy, e chẳng ăn thua nên bẻ vặn người mợ lại, mông cong tròn, hai giò lênh khênh nó đục mợ đến nơi. Ôi chao, lồn mợ mút cặc nó thun thút, làm mợ muốn rú lên mới hả. Nó địt mợ một phát, rồi mợ vẫn chưa hạ cơn.

    Từ chỗ nó năn nỉ thì đến phiên mợ lại van vỉ nó. Nó khệnh khạng song cũng chiều mợ. Chứ gì nữa, mới địt cái đầu, đứa nào chẳng ham. Lần hai nó địt mợ phải nói tanh bành té bẹ, cái lồn mợ giập muốn tả tơi và thằng bé giữ banh hai giò mợ như lái máy bay phản kích mà đâm đầu xuống bắn phá, bỏ bom. Nó oanh tạc dữ quá, khi ngưng thì thành quách gì đổ lăn chiêng ra hết. Xăng dầu đều bị trúng đạn, đổ vỡ chảy tự do.

    Thằng Đực phờ râu tôm, mợ cũng ê bố nó càng, nhưng cái thằng thở hồng hộc mà còn quơ tay cố vét nơi lồn mợ, làm mợ nhảy cỡn lên vì dư âm của cái nứng. Hai mợ cháu mải nghĩ gì đâu mà quên tắm thật sự.

    Mãi khi mợ bảo : mày mạnh tay một chút, chứ khều khào như vậy sao sạch, con. Mợ nói với nó thật tha thiết và một tay mợ giữ chặt bàn tay thằng tửng đang rửa móc lồn mợ, còn một tay thì mợ ấp lên mu bàn tay nó mà đè lên vú nhắn nhủ : mày vừa bóp vừa rửa cho mợ đi con.

    (Hết Phần 27 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 28)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #28
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 28) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 28








    Đem thân đi ở cho nhà các mợ đại gia đến là khổ. Họ ỷ có tiền thuê mướn thì sai đến sai đi mới hả. Làm thế nào cũng bị chê, thậm chí nếu nhỏ tuổi còn bị đòn bị vạ là khác. Nếu chưa vào chung đụng với các mợ thì chắc không hiểu hết sự quá quắt của các mệ. Ăn quà xoen xoét đã đành, diện quần là áo lượt cũng là việc lặt vặt, mắng mỏ chồng cũng thường tình, duy chỉ mục các mự kèn cựa, hơn thua nhau mới khiếp.

    Ấy là cùng đi với nhau, cùng tán hươu tán vượn với nhau, thế nhưng động đến cái dung nhan hay đường ăn nước ở là y như các mợ giãy lên tựa đỉa phải vôi vì ai cũng tranh phần hơn chứ không chịu thua sút. Thằng Đực luôn gặp trường hợp phải nghe những việc linh tinh của các bà mà nó có biết cóc khô gì đâu.
    Chẳng hạn mợ chủ tỉ tê hỏi nó : mày xem mụ Tễnh thế nào. Ối dào nó có khi nào được giáp mặt hay nghe hớt chuyện các bà mà có ý cò ý kiến. Trái lại, mợ chủ thấy nó im im thì lại nghĩ chắc là nó đứng về phe con mụ chết tiệt kia nên chửi thôi là chửi : cha con mẹ mày, vừa nhìn thoáng thấy cặp vú to đùng đùng của nó, mày đã ngậm câm như hến.

    Mợ xỉa xói, mắng nhiếc nó : con mụ ấy hơn gì tao, mày xem tao có thua gì mụ ấy không. Chưa chi mợ đã vạch bố nó áo ngoài, áo trong để thằng Đực nhìn rõ cặp vú mợ. Thực tình mà nói mợ cũng to ra phết, nhưng cái khoản da của mợ thì nó lão rồi nên bì bì trông như mo cơm thiu. Thế nhưng nó phải nhắm mắt nhắm mũi khen hà rầm : ui, vú mợ là nhất thế gian, ai mà sánh bì nổi.

    Mợ thích nhé nên lượn là sán đến cạnh nó, cầm vạt áo lắc lư, hai vú mợ quậy hùm hùm như miếng mỡ sa treo lủng lẳng nơi thớt thịt. Mợ nở mũi gạ gẫm nó : ừ, mày biết nhìn giá trị của đời và chưa gì mợ đưa luôn cặp vú ra cho thằng Đực bảo : đây mợ thưởng công, mày sờ và bú một tí cho thích.

    Thằng Đực tối tăm cả mày mặt, nhưng lỡ rồi, đành phải trả bài cho lẹ. Nố ôm chầm lấy hai vú, bú túc tắc bên vú này lại nút nút bên vú kia, hai tay vò như mớ giẻ. Mợ chủ lim dim vì hai vú bị nựng mạnh, mụ lẳng lơ lắc ngực, lắc mông, thằng Đực đến khổ đến sở vì ngậm cái vú dầy và dai như cuộn chão.

    Vậy mà mợ chủ nào có hiểu, cứ giúi mãi vú vào khiến thằng Đực mấy phen suýt sặc. Nó trợn trừng trợn trão, mợ lại nghĩ thằng này nó ngây ngất vì cặp vú cũng nên, thế là mợ ôm chầm lấy nó đung đưa như đánh võng. Tội nghiệp thằng Đực vừa bị cái vạt áo chua mùi mồ hôi của mợ trùm kín đầu, lại còn bị mợ ép cái vú vào mũi đến nghẹt thở, nó vùng vằng, mợ nhột lại xiết cứng thêm.

    Thằng Đực chập choạng liếc nhìn, nó thấy hai tảng vú mợ như giề cối đá, nếp này xếp lẫn với nếp kia, nó ngáp ngáp như cá bị quẳng lên bờ vậy. Mợ chủ còn xiết nó thêm mấy bận rồi mới thả, thằng Đực thiếu điều quay mòng mòng muốn thở hắt hơi ra. Mợ cười chúm cha chúm chím có vẻ thích. Mợ mắng yêu thằng nhỏ : sư mày, sao mà giống cậu mày thế, cứ dí vú vào là hít lấy hít để rồi nghệt đực mặt ra.

    Bây giờ cũng thế. Tắm cho mợ đã khổ mà xong xuôi rồi cũng chẳng sướng gì hơn. Mợ thả nổi người bắt nó kỳ cọ, còn lệnh cho nó móc mả mẹ gì trong lồn mợ đến nhớt nhạo phún nổi lềnh bềnh trên nước tựa bọt xà phòng. Nó móc đến mỏi tay mà mợ cứ nheo nhẻo kêu đòi vào sâu, sâu nữa.

    Nó uể oải cào đến độ nó tưởng như lớp da bên trong lồn mợ cũng muốn tưa ra, thế mà mợ vẫn hét đòi móc, móc, móc liên chi. Chỉ đến khi mợ nhìn thấy lình phình những cục khí dập dềnh nơi bồn nước mợ mới thở phào khen được một câu : ôi, tắm thật đã. Thằng Đực ớn còn hơn bắt ngày uống chục bận dầu cá, nên dáng thễu thợt não nề. Mợ chủ lại nạt : mày còn chưa tháo nút để nước rút đi, hay mày muốn để nhìn cái mớ khí lồn của tao mà đực ra vậy.

    Thằng Đực duễnh doãng làm theo ý mợ, mợ ngồi xoạch ngay lên, tay xô vẹt mớ khí cho khỏi bám được vào người. Mợ lồm cồm bước nhao ra khỏi bồn và giũ tay, giũ chân như chó vẩy sạch lông sau khi tắm. Xong mợ hét : cái thằng sao thấy vú lồn là quên béng hết trơn. Mày lấy khăn lau sạch cho tao đi chứ.
    Thằng Đực lại ì ạch làm. Mợ ngả lăn đùng ra cái sô pha gỗ gần đó và thằng Đực lui cui lau cho mợ. Nó thấm, nó ịn, nó lăn, mợ nằm kềnh ra đó mà thụ hưởng. Nghĩ lại ngày đầu được mợ cho sờ ti sao nó hăng và náo nức thế. Còn lúc này, nhìn vú mợ nó dửng dưng, ngay đến mợ bảo ban nó lau chậm chỗ lồn mợ, nó cũng không thấy hứng.

    Nói nào ngay nếu nó không nấn ná để chờ mợ giới thiệu nó với mụ Bềnh, mụ Tẽo thì nó đã xin nghỉ việc từ lâu. Thời thế này, giới ô sin đang có giá, chẳng làm đây thì làm nơi khác, thế nhưng nó nhẫn nhục vì nó biết chẳng gì các bà đùn đẩy cho nhau vẫn thuận lợi hơn.

    Nó chưa hề được nhìn dung nhan hai bà chết ôn kia, nhưng với nó, cái gì mới vẫn hơn là món hàng cũ. Mợ chủ giờ giá có bỏ quẳng ra đường thì cũng còn khối tay muốn nhào vô hưởng xái. Người thì nhìn của nả của mợ, người thì muốn được xài vợ đại gia, người lại muốn tìm một nơi yên thân nhờ vả.

    Cho nên dù nó có bị mang tiếng vong ơn bội nghĩa với mợ thì cũng không lo mợ thiếu người điền khuyết. Người ngợm như thế, lắm ông còn điếu đổ mê tít thò lò, có khi họ ở vào hàng ngang nhau, mợ còn chiều chuộng và nể trọng chứ có đâu vừa sai vừa chửi như trường hợp của nó.

    Mợ thấy thằng tửng lào phào thì hét : mày đang lau hay mày đang mơ tưởng cái gì thế. Có chút việc tắm táp, lau khô mà cũng rề rà chẳng ra sao. Thằng Đực tỉnh ra, tay liền khoắng lia khoắng lịa. Nó đẩy đầu khăn lông rám cộm vào lồn mợ, ủi băng ta lông hai cái mu vẹo vạo sang bên, đưa góc khăn vào cái lỗ ngoáy tròn tròn, mấy sợ lông lồn mợ bị xoắn vèo vèo làm mợ lổn nhổn.

    Mợ bung hai giò ra thành hai cánh mô tô, mợ hối thằng Đực còn hơn hối chạy giặc. Thằng Đực xoáy ầm ầm cái lỗ lồn, chính nó cũng thấy lộm cộm ở chéo khăn, mợ chủ chưa gì đã lên cơn phát dục. Hai tay mợ múa í a và miệng mợ kêu loi nhoi như trống trận : ôi, mày ngoáy tao sướng, lồn bừng bừng hết trơn.
    Mợ gồng người lên, lấy tay đè cứng cườm tay thằng Đực rên rỉ : mày ngoáy chỗ cửa lồn mợ mạnh vào, tao đang nứng. Thằng Đực dận cườm tay xuống, mấy đầu ngón tay như cứng thêm lên, nó móc, nó lủi, nó cào làm mợ nhịp phần háng và mông theo đà tay nó, chập chờn ẻo lả.

    Nó móc lồn mợ rồi cong mấy đầu ngón tay lên như bừa cào để mợ thích ơi là thích. Nó làm xoành xoạch, mợ chủ chỉ xin biết kêu lên : tao nứng rồi, bú lồn tao đi. Mày bú nhanh kẻo tao nứng quắt quẹo mất. Thằng Đực thất kinh, hơi kéo đầu khăn ra, cái lỗ lồn mợ ặc những khí. Nó móc ngón tay vét bớt và kéo doãi hai giò mợ ra mà bú nút oạp oạp.

    Mợ chủ bưng lấy mông mà gào : mày bú chỗ đó mạnh vào cho mợ, ôi ! nó nứng cách gì, Đực ơi ! nứng như mày đang đụ tao vậy. Thằng Đực càng thêm tảng hồn vì trước mắt nó đã thấy cái việc sắp xảy là mợ lại đòi nó đụ mợ.

    (Hết Phần 28 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 29)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #29
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 29) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 29










    Một buổi sáng thằng Đực ngủ quên thì bị mợ chủ gọi thốc dậy. Nó đổ mồ hôi hột, nghĩ bụng thế nào cũng bị mợ chửi cho vỡ toáng đầu, nào ngờ mợ nhỏn nhoẻn cười với nó. Đang từ trạng thái sợ, nó lại chuyển sang tình huống lo. Mới sáng sớm, mụ này nứng gì nứng vội thế, chắc là lại bắt nó è cổ ra địt mới chịu. Cho nên nó lầm lầm lì lì chờ xem mợ chủ phán lệnh thế nào.

    Cậu đã đi đâu mất, mợ lại diện cánh trông rất xinh. Chẳng lẽ bà ấy muốn địt lại tươm tất thế. Mợ ngọt ngào bảo : anh sửa soạn nhanh nhanh rồi đi với tôi. Nó cuống cuồng chẳng còn hiểu đầu cua tai nheo ra sao nữa, nhưng lệnh bà đã ban thì phải thi hành lập tức. Nó thay vội thay vàng, chọn cái áo nào xem sạch sẽ nhất rồi trình diện mợ.

    Mợ tẩm ngẩm nhìn nó rồi nhăn tíu mắt lại : không được, mày phải mặc cái lót vào chứ để thầng lẫng ra thế kia thì đến tao cũng muốn vồ lấy mày mà đặt lên bụng, sao mà lúc nào mày cũng trùi trũi ra được, giỏi vậy.

    Thằng Đực liếc nhìn xuống, thẹn quá, đỏ rừ mặt. Cái của quỷ trong quần nó lòng thòng như cặc ngựa mà còn xun xoe chực dựng bố nó lên. Nó đã phải giùn người xuống mà oái oăm cái gậy thịt nó vẫn rung rung. Mợ chủ thở dài : khiếp, cặc với dái nhìn mà ớn. Mợ đun nó như đun toa xe lửa, hối nó đi. Nó càng lính quính hơn, mãi mới nói lí nhí : con có cái lót nào đâu mà mợ hối.

    Bấy giờ mợ chủ mới nghĩ ra, hẹn hò mua cho nó mà có sắm cái nào đâu, giờ dẫn nó đi thì nó lùng xùng là đúng quá đi chứ. Mợ e hèm rồi tất tả chạy vào buồng, một lát te te ra, đưa cho nó cái sịp hét rinh cho nó thay. Thằng Đực ngơ ngác vì đó là cái sịp của mợ, chả lẽ nó lại mặc vào.

    Mợ hét nhặng xị : giời ạ, trễ tràng rồi mà còn xàng xê, õng ẹo. Mày có nhanh nhanh lên tao chờ, còn đến cho kịp với hẹn người ta. Thằng Đực định rút vào xó nhà thay thì mợ lại kêu toáng toàng : dào ! kín với đáo, tao thì biết rõ rành rành còn khép nép mẹ gì nữa. Đứng đó, lột thay ngay rồi còn xéo.

    Thằng Đực lẳng lặng trụt quần, nó nghe mợ chủ nuốt nước bọt ực ực. Chả là mợ vừa chợt nhìn thấy cái củ lẳng của nó nên mợ mơ màng lúc nó cưỡi mợ chạy nhong nhong. Mợ muốn bỏ quách cái hẹn với bạn mà bê xốc thằng bé lên cho nó nắc mợ một lúc mà lại cố nén.

    Dọc đường, mợ huyên thuyên với thằng Đực : bữa nay tao đưa mày đến bà Bềnh. Con mụ cứ hì hà nhờ cậy cho mượn mày vài hôm, chả lão ấy đi công tác, mụ cần một mống đàn ông con trai cho nhà đỡ vắng vẻ, mụ ấy bảo sợ ma. Thằng Đực chưa kịp bày tỏ ý kiến thì mợ đã chêm : ma nào mà vật nổi mụ ấy, có điều tao đã hứa với mày thì chẳng tiếc để mày có dịp làm quen, thưởng thức đồ nghề của mụ. Mày chém tưng bừng vào, có ngón nghề nào cứ giở hết ra, không sợ mụ thưa gửi ra tòa đâu.

    Thế nhưng thằng Đực còn đang lùng bùng cái đầu thì mợ đã lưu ý nó : này tôi đưa anh đi cho mượn thôi đấy nhé, rồi sau đó lại vể. Anh mà ton hót, òn ỉ để ở lại luôn với mụ ấy thì tôi hô hoán lên anh đánh cắp nữ trang của tôi, họ có xiềng anh lại đừng oán.

    Thằng Đực điếc đặc thật sự. Nó chợt nhận ra cái đáo để của các mụ con giời. Nhưng nó vẫn phải mồm năm miệng mười trấn an mụ chủ : mợ cứ yên chí, con mà không về với mợ thì con còn chọn nơi nào làm quê hương nữa ! Cái thằng đâm giở giói văn chương ngang mới chết, song mợ đang hí hửng thì dù nó có nói hươu nói vượn mợ cũng thấy hay, vui.

    Vào nhà mụ Bềnh, nó khép nép như cô gái mới làm dâu. Mợ chủ phải ra dấu mấy lần mà tim nó vẫn đập thùm thụp. Nó len lén nhìn bà chủ mới, loáng thấy bà ngon lành hơn mợ chủ nhiều mà sao cái tên nghe xấu xí tệ. Nó chưa tiện hỏi nên ậm ừ qua loa. Hai mự đưa bóng cho nhau, chuyền qua đá lại rồi cũng đến lúc ra về. Thằng Đực ngượng ngùng đứng như trời trồng mà lo lo lắng lắng.

    Tiễn chân bà bạn xong, bà mợ mới lò dò đi vào. Nhìn thằng trai vân vê tà áo, mụ đến cạnh hỏi rất âu yếm : chắc cậu nhớ bên nhà cũ hẳn. Thằng Đực lắp bắp chả biết đối đáp ra sao. Mợ Bềnh thao thao bất tuyệt : ấy mợ bên í bảo với tôi cậu là họ hàng nên nể lắm mới cho tôi mượn tạm.

    Chưa chi mợ thở dài sườn sượt : ông nhà tôi suốt ngày chỉ lo chạy theo quyền chức nên đôi khi bỏ tôi một mình. Tôi vốn sợ ma và sợ lung tung, nhỡ đêm hôm có đứa lẻn vào đè, chắc tôi cũng đến nằm yên cho nó nghịch, chứ léng phéng la lên nó lụi cho một dao thì chết.

    Thằng Đực nhìn mợ khoa tay múa chân mà hai vú rung như chuông, nó suýt nuốt nước bọt ực ực, may kịp dằn được. Bây giờ thì nó chẳng sợ mợ chủ cũ bắt nê bắt nết nên nhìn thẳng vào ngực bà Bềnh. Ôi chao, người đâu ăn mặc khéo thế. Bên trong cái áo dài cả một tòa lụa là ngồn ngộn, nó chưa chi đã nghiệm ra cái vẻ mềm mại chi đâu.

    Nó hít một hơi dài, mợ chủ lại nghĩ nó chưa quen với không gian nhà nên lon ton định đi mở cửa sổ. Thằng Đực cản lại và nói một câu đầy văn chương lai láng : không phải ngột ngạt gì đâu mà bỗng dưng nghe lan man như có bóng gì vừa đỗ lại.

    Bà Bềnh vốn xưa rày nào được ai nói bóng nói gió nên lắt lay ra mặt. Mụ hớn hở như vừa gặp cơn gió thoảng qua. Mụ gật gù khen bâng quơ : sao nói năng nghe ấn tượng thế nhỉ. Thằng Đực như chộp được cái hứng bá vơ từ đâu lượn lờ đến, nó triết lý nghe tản thần : ối dào, xưa nay mấy ai giữ được lòng không rung động trước mùa hoa nở rực.

    Bà Bềnh nghe phiêu phiêu phưởng phưởng tâm hồn. Hai mắt sáng lên và miệng dẫu ra như hứng chờ giọt sương rơi xuống. Thằng Đực lắng im một lúc, chừng phân vân rồi bỗng nó ca lảnh lót : mợ bên nhà thường khen nhưng nay nhìn tận mắt quả đúng là mợ đẹp thật.

    Mụ Bềnh nghe tim dập thình thịch. Chả lẽ lại hét toáng lên, nên phải vờ “ em chả “ : cậu quá khen chứ tôi mà đẹp chỗ nào. Thằng Đực phải vặn dây cót cho quả lắc của nó đừng lúc lắc và nó râm rẩm tương vô : nào có bà nào nhận ra mình đẹp, song cứ nhìn ánh mắt các ông say sưa là biết mình đẹp thực thôi.

    Mợ chủ chợt nhớ tới những cái nhìn như muốn lột áo từ các ông khi mợ đi dự tiệc nên biết thằng Đực nhận xét đúng. Song mợ giả vờ để xem thằng bé còn nhìn ra nét đẹp chỗ nào. Mợ vẩn vơ hỏi lãng đãng : anh cứ khen mà không chỉ dẫn tận nơi thì ai tin nổi.

    Thằng Đực uốn vòng hai cổ tay, múa thành những đường tròn quay mà tán : mợ cứ hình dung chỗ nào cũng tròn trặn như thế này, lại mềm mềm, sượng sượng, đích thì đó là món ai cũng thèm cả.


    (Hết Phần 29 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 30)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #30
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,304

    Default Thằng Đực II (Phần 30) (Tác giả: Thoong)

    THẰNG ĐỰC II

    Tác giả: Thoong

    CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

    Phần 30











    Bà Bềnh tròn xoe mắt nhìn không chớp hai bàn tay thằng bé diễn tả cái vẻ đẹp mà nó vừa cảm nhận. Bà thấy một chút thèn thẹn dâng lên làm bà choáng váng, tựa mới chiêu một ngụm rượu mạnh. Thằng bé nói năng ngọt ngào quá, nghe êm như ru, khiến bà liêu xiêu muốn đổ.

    Bà thầm nghĩ : con nhà tông có khác, của ấy có hàng cháu con cũng đáng, chả thế mà bà gạ mượn mãi, mụ cứ giữ chằng chằng. Đận này nếu bà không đánh tiếng chồng đi vắng sợ ma, chắc còn khuya mụ ấy mới xòn ra cho nhờ cậy. Thực ra bà có ngán ma mãnh gì đâu, sức bà đến trâu vật cũng chạy, thế nhưng phải nại ra thế mới lọt tai mợ bên kia.

    Cho nên bà khen thằng Đực : cậu ăn nói có duyên quá. Thằng Đực đang tưởng tượng đến những khoản mô cao lũng thấp, nó hình dung ra vú đồi bà Bềnh chắc cũng cỡ vậy, nên mắt nó càng nheo tít lại. Bà Bềnh lại nghĩ là nó đang thèm thuồng món gì nên hỏi : sao cậu có vẻ khó ở thế.

    Thằng bé chối băng : có ngột ngạt gì đâu, chẳng qua cháu vừa chợt nghĩ đến chả giò, gỏi cuốn nên thèm một chút thế thôi. Bà Bềnh chộp ngay lấy cơ hội tán gẫu ; tưởng cậu thèm gì, chứ chả giò với gỏi cuốn thì khối. Thứ tự tay tôi làm ra còn chặt chịa ra phết, chứ không lỏng lẻo đâu, cậu ăn một bận là mê tít thò lò.

    Nói xong, thình lình bà ưỡn ngay bộ ngực ra, lẳng nhẹ một cái làm tà áo bà rung rung muốn cắn. Thằng Đực xuýt xoa : ôi chao ! mới nghe mợ nói sơ sơ, con đã muốn cắn một phát cho sướng miệng. Bà Bềnh sướng lịm người, nhưng ra cái điều khẩn khoản mà bảo : từ từ rồi được ăn thôi, nhưng đừng cắn nó vỡ thì mất đẹp.

    Chợt sực nhớ ra, bà Bềnh lại thêm : ấy chết, sao cậu lại xưng con với tôi. Cậu thưa thốt thế, nhỡ đến tai mợ bên nhà lại chê trách tôi coi nhẹ cậu. Mợ ấy một hai nhắn nhe tôi là phải quí cậu vì cậu là người nhà của mợ ấy, cậu gọi tôi thế mang tội chết.

    Thằng Đực ngẩn ngơ vì thấy khuôn ngực bà Bềnh cứ thở phập phà phập phồng và cái nịt vú cứ kênh vểnh lồ lộ ra làm nó thiếu điều rỏ dãi. Nó thở dài nhè nhẹ và nói lảng : sao chợt nực nội thế không biết. Bà Bềnh cũng hùa vào : ừ sao bỗng dưng tôi cũng thấy ngợp.

    Tong tong, bà bảo thằng Đực : cậu chờ tôi thay cái áo cho nó mát, rồi tôi cũng đem cái gì nhè nhẹ để cậu thay, chứ mặc ba thứ này mồ hôi tươm đậm. Bà cất bước đi, mông đánh bưng bưng làm thằng Đực ngọng ú ớ. Thoáng cái, bà trở ra, thằng Đực choáng ngợp vì cái áo cánh bà mặc. Nó là loại lụa màu mỡ gà, trơn bóng và phẳng phiu làm cái nịt vú màu đen bên trong càng đội lên mồn một.

    Thằng Đực buột miệng khen : bà đẹp quá. Bà Bềnh đan hai bàn tay vào nhau, lắc lư ra cái điều không đúng. Thế nhưng bà lại liếc thằng nỡm một cú bổ nghiêng bổ ngửa, thằng Đực nghe máu chạy rần rần. Nói hớt qua lại với nhau, thằng Đực mới ướm hỏi : thế ở nhà phải gọi mợ thế nào, mợ nói tên cho biết để con gọi.

    Lại một lần nữa, bà Bềnh đính chính : đừng gọi tôi là mợ, cũng đừng xưng con với tôi, cứ xem tôi vào hàng chị cậu thôi, tên tôi là Lan. Bà kéo dài cái tên nghe như cánh hoa chao trước gió. Thằng Đực lẩm bẩm : Lan, Lan, ôi cái tên đẹp như người. Bà Bềnh sướng run người, nào dè thằng Đực dí dỏm hỏi nữa : Lan ở đây, thế thì Điệp ở đâu.

    Bà Bềnh e ấp nói lảng : Điệp có đâu mà hỏi, chỉ có Lan vỏn vẹn mà thôi. Thằng Đực không dè gặp một người ý nhị như thế nên nó rất thích. Nó định nói ra cái tên mà mợ chủ cũ đặt cho bà Bềnh nhưng thấy không tiện lại thôi.
    Trưa đó, nó ngồi ăn cơm mà mắt nhìn bà mợ mới không chớp. Đến nỗi mợ Lan ăn mà cũng thấy ngượng ngập. Mợ lân la hỏi, thằng Đực nói tỉnh queo : con ít được ngồi ăn chung với người đẹp bao giờ, nên ngồi gần mợ con bị hớp hồn, ăn không nổi. Bà mợ lại nhăn mặt gắt : tôi nói đi nói lại rồi, đừng gọi tôi là mợ, tôi đẻ cậu hồi nào mà xưng con, đã bảo gọi là chị thôi.

    Thằng Đực bấn quá, nó lườm lườm nhìn đôi vú của mợ phì phò nơi ngực áo, nó nghĩ chúng chỉ muốn xé rách lụa mà chui ra ngoe nguẩy thôi. Vậy nên nó vội vàng nâng ly nước uống ừng ực để hạ cơn thèm vú bà mợ xuống. Khốn nỗi dưới gầm bàn nó lại nghe con chim nó cũng bắt đầu lục đục chi đâu.

    Mợ Lan chợt thấy vẻ trợn trạo của thằng nhỏ thì hỏi tíu tít : sao mắc nghẹn hả. Tội nghiệp, thằng Đực đổ nước mắt nước mũi, ọe ho khan làm mợ Lan quính quíu. Mợ tất tả buông đũa, chạy đi tìm dầu xoa và săn sóc nó tận tình. Thằng Đực đánh hơi thấy cái mùi đàn bà nồng nồng thì càng lên cơn dữ dội, nó đỏ mày đỏ măt như bị sốt rét kinh niên.

    Mợ Lan phải hối : đừng ăn nữa, nghẹn chết. Nằm nghỉ một lát cho xuôi, chốc có đói hãy ăn lại. Xong mợ kè kè đỡ nó sang cái ghế dài ở cạnh, dìu nó nằm xuống. Những sợi tóc mây của mợ chờn vờn cù léc nó làm nó xốn xang. Nó vờ rên hừ hừ và đeo luôn cánh tay mợ quị xuống. Mợ Lan phải choàng ôm gọn nó vào để nó khỏi ngã, vô hình dung một phần vú mợ đè lên cánh tay nó.
    Chao ôi ! ở đâu mà có sự êm đềm đến vậy. Thằng Đực cầm như vừa được bơm dưỡng khí vào nên bíu chặt lấy mợ ra vẻ hốt hoảng lên cơn. Mợ Lan chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, càng bưng bê thằng nỡm nên càng đụng chạm sát sàn sạt. Bây giờ thì chẳng phải một mà cả hai vú mợ đang đè lấy cánh tay thằng bé.

    Thôi thì nó rên rẩm, lăn chạ, y như người đột nhiên lên cơn sốt. Nó nói lảm nhảm, dựa mãi đầu vào ngực mợ, níu chặt như sợ mợ bỏ đi. Mợ Lan thấy thằng bé như vậy thì lo nhỡ nó có bề gì, cô chủ bên ấy lại trách cho thì vỡ nợ. Thế nên mợ phải hết lòng săn sóc thằng cún.

    Nó vừa nằm xuống lại nhổm phắt lên, hớt hãi như bị ma ám. Nó nói huyên thuyên chẳng ra lời nào rõ ràng, xí xa xí xồ, càng làm mợ Lan sợ. Mợ phải dỗ dành nó, chỉ nghe nó kêu rinh lên khát, đòi uống nước. Mợ chạy bổ sấp bổ ngửa đi lấy thì nó lại đẩy bảo không uống. Đúng là vạ từ đâu kéo đến.

    Chạy chữa mãi chẳng khỏi, cùng cực mợ Lan phải gọi hỏi nguyên do từ mợ bên kia. Chả biết hai bà nói những gì với nhau mà chỉ nghe cười rúc ra rúc rich, kèm lời : ừ tớ biết rồi. Thằng Đực giả tảng không để tâm, một lát thì mợ Lan ghé vào lẩm bẩm : thế mà làm mình rối cả ruột.


    (Hết Phần 30 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 31)

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 3 of 7 FirstFirst 12345 ... LastLast

Tags for this Thread