TÁM

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A

CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần 1

Tôi chẳng cần biết thứ vị của chị trong gia đình như thế nào, nhưng với tôi nhất định tên chị phải là Tám. Lần đầu tôi gọi tên chi như thế, chị có vẻ không nghe, tôi phải nhắc : tôi gọi chị đấy. Chị cãi lại : nhưng tui đâu phải thứ tám mà cậu gọi kỳ cục vậy. Tôi ôn tồn bảo chị : đây không phải là gọi theo thứ bậc mà tôi thích gọi tên của chị như thế. Từ rày về sau, nếu chị nghe đến tiếng Tám, chị phải hiểu là tôi gọi chị.

Bác tôi phụ trách một công tác quan trọng ở bộ xã hội nên ở một vi la hai căn dính liền, có lầu, có vườn cây ăn trái lủ khủ. Hẳn nhiên, hai bác mướn rất nhiều người giúp việc trong nhà, ai nấy có phận sự riêng, song gia đình chị thì có 2. Chị phụ trách mỗi việc nấu ăn, còn cô em thì lo quét tước vườn và lau gác, cùng nhặt lá mỗi mùa rụng rơi.

Tôi ở xa, thỉnh thoảng mới về thăm hai bác và lần nào vợ tôi đều dặn dò tôi phải về ở chỗ bác, chứ không được la cà đi đâu. Vợ tôi e bạn bè rủ rê nhậu nhẹt hoặc trai gái làm mất hạnh phúc gia đình. Thế nên tới lui nhiều lần, tôi thường gặp chị.

Kỳ này bỗng tôi có lệnh về học sinh ngữ để có thể xuất ngoại tu nghiệp. Khóa học kéo dài 6 tháng, cũng tương đối dễ dãi, miễn sao đạt được điểm đòi hỏi qua 2 kỳ thi, còn lơ thơ đến lớp hay không, chẳng mấy ai để ý, trừ khi được báo trước có thanh tra. Do đó, nhân có chút vốn từ ngày còn đi học nên tôi thường cúp cua ào ào. Tôi cũng chẳng léo hánh đi đâu mà rề rà ở nhà cả ngày ăn với ngủ hoặc la cà chuyện vãn với chị ở căn bếp.

Nhờ vậy, thỉnh thoảng tôi thấy chị phải đeo kính khi nấu các món cần chú tâm nêm nếm hoặc nhặt lông tơ của chân giò, làm lông gà, vịt. Tôi hỏi sao chị không đeo kính thường xuyên thì chị bảo sợ lên độ nên chỉ mang loáng thoáng khi bất đắc dĩ.

Tối đến, chị nghỉ ngay cái đi văng ở trong bếp, các cửa đều gắn một lớp lưới để thoáng và ngăn muỗi. Cả nhà bác đều tập trung trên hai gian gác, tôi xí phần ở tầng dưới để tiện thức hôm thức khuya và đi vệ sinh.

Thành ra tôi càng có dịp khề khà đấu hót với chị bởi lý do nhớ nhà ít ngủ sớm. Có hôm tà tà quanh quẩn ở bếp nói dóc tới khuya, thấy chị ngáp lên ngáp xuống, tôi mới chịu về nơi chỗ tôi nằm. Nhưng rồi lại ra cái băng đá ở góc vườn ngồi nhìn nghe bóng đêm dần im lìm nơi con phố trước ngõ.

Đôi lần thấy chị mò mẫm đi ra, tôi tự hỏi sao chị chẳng mang kính mà cứ phải dùng tay lần lần chi vậy. Chị bảo quen để mắt trần nên đeo kính là y như bị cay, hay gọng tụt lên tụt xuống phát bực.

Đùng cái, có một đêm tôi đã đi ngủ rồi, bỗng giật mình thức giấc. Nhìn ra dãy nhà cầu vẫn còn để đèn tỏ sáng, tôi nghĩ hay là ai quên tắt, nên nhẹ ngồi dậy ra coi thử. Chợt tôi nghe tiếng khịt khịt mũi, biết chắc đúng là chị nên cũng lảng vảng ra ngồi cái ghế đá một lúc. Có lẽ vì trời khuya khuya, cầm chắc chẳng ai còn thức lai vãng nữa, nên chị ung dung làm bổn phận vệ sinh để cửa nhà cầu mở toang hoác.

Tôi những muốn quay đi, nhưng vốn tò mò tôi cũng dạo qua một tẹo xem sự thể ra sao. Bất ngờ tôi bị choáng váng cật lực vì rõ ràng tôi nhìn thấy Tám đang ngồi bạnh trên bàn cầu, để tô hô phần háng ra lồ lộ.

Tôi rón rén nhón lại gần, rất hồi hộp. Tám đang rặn ì è nên cái húm răn rúm thấy hay hay và mớ lông lào khào chóp chép, coi dễ nực. Tôi gần như nín thở, Tám khó khăn xê dịch mà xem ra việc tiêu hóa vẫn lừng khừng.

Hai giò Tám bặp ra bặp vô, chập chờn như cánh bướm, làm cho cái lồn Tám nhóp nhép vui vui. Tôi đứng nhìn trân trối, Tám vô tình vẫn dạng banh hai chưn nên tôi nhìn không sót một chút nào cái lồn của chị. Thì ra nó cũng hơi bự bự chớ bộ, lông nhiều và mu dầy coi cũng bắt mắt.

Tám đang vén vạt áo lên nên một khoảng bụng hé mở ra, nước da tương đối cũng trắng ngớp. Tôi chép miệng tấm tắc khen thầm Tám có cái lồn thật tuyệt. Tôi nghĩ giá mà tôi được sờ vào một lúc hay là được đặt môi hôn thì chắc mát ruột vô cùng. Tôi đứng ngây ra, nhìn độc nhất chỗ đó không chớp mắt.

Dường như Tám có linh tính bị nhìn trộm nên hỏi gióng giả : ai đó. Tôi phải nhanh chân bước đại lui ra xa và vờ như tình cờ đánh tiếng : thấy đèn để tưởng ai quên tắt nên định ra cúp. Tám vội vàng kéo cửa khép lại, tôi vu vơ nói liên miên : đêm nay sao nóng ruột khó ngủ quá.

Tám im im không nói gì, nhưng tôi nghe xột xoạt và tiếng Tám đứng lên. Đợi Tám bước ra, tôi hỏi nhóng : bộ ăn gì trúng sao mà đêm hôm còn đi ngoài. Tám bẽn lẽn nói : ai biết, tự dưng bụng chọt quá mà đi hổng được. Tôi tỏ vẻ quan tâm nên căn dặn : liệu lấy dầu mà xoa để tiêu chảy hay bón thì mệt lắm.
Tám vẫn nghĩ là tôi chưa kịp nhìn thấy gì, nhưng thằng cu con trong quần tôi thì đã nháo nhào muốn nhảy xổ ra. Nó đâm ngang một gậy, trông lù lù như cán dù đang bung, cũng may Tám không đeo kính, chứ chắc tôi quê dữ.

Tám đi vào chỗ nằm, tôi ơ hờ bước theo sau. Thấy tôi tính chun vô thì Tám la : khuya rồi, hổng lo về ngủ còn vô bếp làm chi. Chẳng hiểu sao tôi lanh mồm lanh miệng đáp lại : thì khát nước phải vô uống miếng chớ. Vốn cái tủ lạnh để trong bếp, nơi chất nhiều chai nước đun sôi lọc kỹ nên tôi phăng ngang mà trúng phóc.

Tôi bị ám ảnh vì cái lồn của Tám nên ngó ngu ngơ. Con cu giựt rần rần, tôi chỉ muốn đè đại Tám mà sờ cho đã. Tám càng lúc càng thấy tôi lừng khừng thì giục : uống đại rồi về cho tui gài cửa ngủ chớ.

Tôi nói gần như giọng nài nỉ : khó ngủ thì để ngồi nói chuyện chơi một lúc, may ra mới mỏi mắt vô nằm được. Tám biết ý nên cứ ngồi ở mép đi văng chờ chờ. Tôi chẳng nề hà ghé ngồi ngay bên cạnh và đặt câu hỏi trời ơi đất hỡi đâu đâu.
Tám trả lời nhát gừng, mục đích để tôi nản mà rút lui nhanh, nhưng tôi làm sao bỏ đi nổi. Đầu óc xần vần vì cái món đã nhìn rành rành mới chớp nhoáng ngay đây thì biểu tôi dọt đi, chắc là điên.

Tôi hỏi về gia đình Tám, hỏi cho có câu mà kéo dài thời gian ở bên nhau, chứ có biết gì đích xác đâu mà đía. Tám thở dài từng hồi, tôi nhắp nha mấy lần định tán khen, song lại kịp ngưng. Nếu ai để ý sẽ thấy lúc đó tôi như người khật khưỡng, ấp úng tựa dân gian gọi là ngậm hột thị.

Tám càm ràm : trời đất, khuya khoắc mà cà rề cà rề chi đâu, thôi cậu làm ơn về đi cho tôi ngủ. Tôi nói trây : thì Tám cứ nằm xuống ngủ đi, tôi ngồi chơi có sao. Chiều nay Tám cho ăn hơi mặn nên giờ khát nước dữ, chắc còn phải uống mấy lần mới hết. Tám thọt vô đề nghị : cậu xách nguyên chai nước lên phòng mà uống, mai đem xuống có được hôn.

Tôi phải đánh trống lảng : khát phải uống thứ nước thiệt lạnh mới đã. Chưa chi tôi đã liếm mép ào áo, tôi vừa vẩn vơ nghĩ tới cái lồn Tám nên muốn liếm láp cho bớt khô nơi môi. Tám nhìn thao láo dò chừng xét nét, đâu đoán ra cái ý bá láp của tôi.

Thấy nói mãi coi mòi không được, Tám nói giỗi : cậu ngồi đó đi, tui ngủ đây mai còn dậy lo việc nhà. Tám nằm xoay người đối diện phía tôi, cái mông tròn lình phình và lờ mờ ngấn cái sịp bó viến theo đùi Tám coi ngon tận mạng.

Tôi mà không kềm giữ thì đã đưa tay xoa đại nơi mông Tám rồi. Tôi nuốt tắc tắc làm Tám hỏi dồn : gì nữa, sao khi không như bị tắc họng vậy. Tôi nhịp nhịp khuôn mặt và nói khao khao : ờ, hổng hiểu sao khi không thấy ngứa ngứa cổ. Tám nói mà chẳng biết nói ai : tào lao xích đế, bịnh đâu mà sẵn vậy.


(Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 2)


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!