TÁM

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A

CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


Phần 21











Tám mệt, tôi cũng không kém, nhưng xem ra Tám có vẻ nhuốm nặng hơn tôi. Từ lúc buông nhau ra, Tám liểng xiểng mấy lần, đi đứng không vững. Tôi nhỏ nhẹ nhắc Tám : em ráng ăn thêm một chút cho no luôn. Tám nói chẳng ra hơi : tại em đu anh lâu và anh còn làm em đã nữa nên em đuối. Giờ em thèm ngủ hơn thèm ăn.

Tôi âu yếm dìu Tám ra đi văng, đỡ cô nằm xuống và tôi cũng nằm bên cạnh. Tám nhắm mắt ngay và lịm dần vào giấc ngủ. Tôi nhìn ngực Tám lên xuống rộn rã mà thương làm sao. Tôi quàng nhẹ tay ôm lấy Tám, kéo Tám sát vào gần, nói như ru : em ngủ đi, anh nằm canh chừng cho.

Tám nhão nhệu tay chưn đến nỗi không còn nghĩ ra chuyện lau chùi thân người. Tôi nhìn mớ trắng đục bám quanh háng Tám, tèm lem lên mớ lông và dính nhớp cả bên đùi mà chạnh cả lòng. Thấy Tám mơ mơ màng màng, tôi không dám cựa quậy mạnh, sợ Tám thức giấc.

Tám gối đầu lên bả vai tôi, ngoan như đứa bé. Tôi vẫn còn thèm thuồng vì cặp vú Tám nhô lên hụp xuống. Chúng giống hai cái tô nhỏ đặt úp, các núm vú đội cao, màu hồng hồng bị miệng tôi bú nút giờ sẫm hơn, nhưng rất bóng.

Tôi chép chép miệng, ngửa mặt nhìn riết ráo lên trần nhà mà thèm làm sao. Cứ nghĩ đầu vú Tám len nhẹ giữa môi tôi và tôi mút mút cả mùi mồ hôi lẫn thịt da Tám làm tôi muốn chất ngất. Tôi không nỡ so sánh vú Tám với vợ nhà, nhưng ở mỗi người vẻ tròn đầy, căng mọng mang một vẻ riêng và một sắc thái khác.
Vợ tôi đẻ mấy lứa, chuyên nuôi lấy nên vú bị bọn nhóc mùn vặt đâu còn sắc hồng được nữa. Trái lại chính cái màu nâu non và những hạt sữa nổi li ti làm cho bộ ngực em càng thêm da diết. Phương chi con bú chỉ giới hạn trong một thời gian, còn tía nó thì lu bù chi xác.

Cái tật tôi tối ngủ không ngậm vú thường bị trằn trọc. Thậm chí bóp măn đã và gần nhau rồi mà leo xuống cũng còn phải rờ vú vợ mới êm. Tám thì mới sanh một đứa nên vú còn căng, bầu tròn thật tròn, ăn uống phủ phê ở nhà hai bác nên vú cũng nở. Tôi cứ lùng xùng vì hai cặp vú của hai người.

Vợ ở xa, giờ có Tám thì nhớ vợ bao nhiêu lại muốn ngậm nghịch vú Tám bấy nhiêu. Lối ăn nằm của tôi với hai người cũng na ná. Tôi quan niệm dù là vợ chồng hay bồ bịch, phải thay đổi lối chơi để cảm thấy mỗi ngày mỗi mới, không nhàm chán.

Tựu chung thì không ngoài việc xỏ chim vào lồn người nữ, song kiểu này kiểu nọ cũng vẫn không thể thiếu nếu muốn hai đứa hòa hợp lâu bền. Tôi chơi vợ tôi cũng như chơi Tám, khi thì thay phiên nhau nằm trên nằm dưới, khi thì kẻ trước người sau, khi thì ôm bợ nhau mà tấn chỗ này chỗ kia nắc. Vợ tôi đôi khi cũng có chút xíu càm ràm, nhưng khi nứng thì lại chiều tôi sảng.

Luôn luôn nàng coi tôi như con, hay như đứa em. Tôi ôm và bú vú, nàng hay ra vẻ kẻ cả xoa nhẹ đầu tôi mắng yêu : lớn đầu mà như con nít, ngậm vú tới chừng nào mới thôi. Tôi rúc vào bụng nàng bú oàm oàm và hé miệng đáp : dù cho răng rụng cũng còn bú, trừ khi nhắm mắt thì thôi. Vợ tôi cười xòa : ham chi mà hám dữ.

Hồi này cũng thế, tôi xoăn đầu vú Tám và miệng nút te te, Tám than : anh làm đầu vú em hổng kịp mềm dịu lại. Đôi lúc tôi xoắn mạnh quá, Tám vỗ vỗ và kêu : anh cắn, bóp em nhức quá. Đàn ông nào hổng vậy, chộp được hai vú nữ nhân rồi là bị mà mắt vì cái vẻ mềm mềm và êm êm của chúng. Miệng nào cũng liếm bú nút láo liên mà tay thì mằn mò, mân mê và vuốt cái núm đến thều bều lên hết trọi.

Nằm cạnh Tám, nhìn cặp vú dềnh dàng mà chẳng được đụng vô, tôi ấm ức quá đi. Đã vậy, tôi còn đang ở truồng nên cái tay bị cấm vận thì thằng ba trợn cứ lóc ngóc dòm lên. Có lúc tôi thấy rõ mười mươi nó cọ cọ vào bên hông Tám mà vì ngủ say Tám hổng hay.

Tôi mường tượng giờ được bà xã ở cạnh, để khi bị kẹt đạn thì chàng ràng qua mần bả một phát cho đỡ. Thế nên, đầu óc xần vần mà con cu lẫn hai tay bị bí rị thì khó mà bình tâm. Tôi trăn trở lại qua, không dám đụng chạm mạnh e Tám dứt ngang giấc điệp.

Rồi tôi nặng trĩu mắt cũng chợp đi. Đến khi nghe Tám cựa mình, tôi bừng tỉnh. Tôi nhìn sang, Tám vươn vai, duỗi cẳng. Tôi thở than : hồi nãy em ngủ, hai cái vú co giãn phập phồng, anh bối rối quá. Anh mà hổng chợp mắt chắc là anh đã bưng luôn em.

Tám im nghe, mãi sau mới nói : bộ anh hổng còn chiện chi khác để nghĩ sao mà lúc nào cũng kêu rên về lồn với vú. Tôi loảng xoảng nói cho qua : chớ em biểu ở đời không nhớ, không nghĩ tới hai món đó thì nghĩ cái chi. Em hổng thấy xưa nay bao thế hệ, bao con người cũng vì hai món đó mà hoặc lên cao như diều, hoặc chúi xuống bùn vì ể mặt.

Tám thường đuối lý nên chỉ còn biết trách móc : nói với ông, ba làng cũng hổng lại. Mặt cha lì lợm mà còn chụp giựt, mụ nội ai chạy thoát nổi cha. Tôi cười hì hì, Tám có vẻ bực, hỏi gắt : ông còn ở đó chọc quê tui nữa hả.

Tôi phải vội vàng xuống nước : anh cười em cũng hổng cho. Anh đâu có nhạo em, chẳng qua anh nghe em nói điều thú vị thì anh vui mà. Rồi để lấy lòng Tám, tôi vung vít : anh khen em đẹp, em giòn chớ anh có chê đâu mà em giận. Tôi sáp vô, Tám lòn ngồi vùng dậy chạy nhanh : để tui đi rửa ráy, tắm táp cái, chớ ngủ để dơ hầy, nhớp nháp đầy người.

Tôi lỏn chạy theo, Tám vừa chun vô buồng tắm thì tôi lọt vô liền. Tám la : chỗ người ta rửa ráy mà cha lăn vô chi hổng biết. Tôi trở mặt lì cứ dây dưa tại chỗ. Tám biết hổng cách gì đuổi được nên lẳng lặng vói lấy sợi dây gắn vòi sen hì hục ngồi bạnh chưn rửa. Tôi chuyển xê để nhìn coi Tám mần ra sao.

Chèn ơi, nguyên cái bông ở háng Tám nó há thè le và Tám cho tay vô cào rột rột làm tôi muốn nhảy nhổm. Tôi đề nghị Tám : để anh rửa cho. Tám hét inh ỏi : hôn, ông đừng lại gần tui, ông mò vô thì tui còn rửa sạch gì được.

Tôi nhẫn nhục đứng coi Tám. Chị mắc cỡ nên hơi xoay nghiêng người đi, tôi trêu : người ta thấy lâu rồi còn dấu. Tám quặc lại : kệ tui. Xoay rồi cũng tới lượt Tám tắm. Tôi đứng ké chung dưới vòi nước nói lăng xăng : cho anh tắm chung, anh cũng dơ chớ bộ.

Tám xìa xìa vòi sen chỉ ở chỗ cô, tôi lấn ào vô để nước chảy lên người. Tám đưa cái vòi cự nự : đó, ông tự cầm lấy mà tắm, tui chà xà bông cái đã. Tám dốc chai lô xần lên khắp người, bọt nổi lên, chỗ dầy chỗ mỏng. Tám xoa xoa bàn tay, xà bông che khắp nơi, riêng chỗ vú nổi khoang như lang ben.

Tôi ngả ngớn nói với Tám : em tha vậy làm sao vói ra sau lưng, hổng lẽ chỉ có vú mới dơ còn chỗ khác sạch. Tám lật bật nói : còn đứng đó càm ràm, thì ông giúp tui tha cái lưng đi.

Tôi mừng quá cỡ nên chẳng đợi nhắc lần hai, tôi xăng xái làm liền. Tôi đổ xà bông ra hai lòng bàn tay, xoa xoa đều rồi ấp lên lưng Tám và chà đều khắp mông, đùi xuống tận bàn chân. Tám bị lúc lắc nhưng đứng yên. Tôi kéo lên kéo xuống như anh thợ cầm cọ quét sơn và đòi lách vô giữa đùi Tám, cô cự nự : chỗ đó để tui, ông đừng lộn xộn mò vô trỏng.

Tôi nịnh Tám nên đưa vòi sen xả nước khắp cùng,nhắc nhở : em kỳ cọ đi, anh xối cho. Tôi cố tình để vòi sen chảy từ vai xuống thật lâu để những loáng nước dội ào ào lên lưng và cặp vú. Chất mát làm hai đầu vú xoăn ríu lại, tôi tóp tép miệng, Tám hỏi : ông rên rẩm gì nữa. Tôi chẳng dấu Tám : anh thấy nước trôi ào ào nơi vú em, ước gì anh được hóa thành nước để xoa vú em cho đã.

Tám trề môi ra càu nhàu : lãng nhách, đúng là đồ điên, ghen với cả nước. Tôi chàng ràng ló ra trước, lận ra sau, Tám la nhong nhỏng : thôi đi, đừng làm đèn cù, nhức mắt quá. Cha xàng xê để nghía vú tôi chớ làm bộ lăng xăng chi .


(Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22)


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!