GÁI MỘT CON

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A

CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.

Phần II: Tập 40











Có được 2 bà chị ngon lành quá cỡ ở hai nơi cách biệt nhau, khi nào cần là có đồ chơi sẵn sàng, khỏi lo thất nghiệp, tôi nghĩ không còn gì may mắn hơn. Đã thế, bà nào cũng phây phây tận mạng, đít ra đít, mông ra mông, vú ra vú, lìn ra lìn, mu ra mu, thì nếu chẳng nhờ phước lớn chẳng mong mà có được.

Hai bà chị lại đang thời kỳ nuôi con, vú ằng ặc sữa, thằng nhóc bú chẳng hết, đến tía nó và cả tôi ăn có cũng chẳng xi nhê, nên tôi càng bặm trợn tợn. Tôi như được bảo kê đầy đủ, cóc sợ các chị chửa đẻ gì sất, lỡ có hăng, đêm bảy ngày ba, vào ra không kể, thì cũng chẳng có con loăng quăng nào chui vô làm ổ mà ngại.

Bà chị Saigon thì tay ấy bò vô núi, bà bị bơ vơ nên có tôi giúp quơ quào mạng nhện, thông cống thông nòng cũng đỡ thấy rấm rứt. Chẳng lo bị ai kè kè canh chừng nên coi mòi tôi mặn dữ. Dù cô chú tôi ở cạnh bên, nhưng người lo đi làm mút chỉ, người lo cái quán cóc tía lia, nên tôi len được vô mần thịt chị hà rầm mà mỏ vẫn chùi sạch sẽ.

Chẳng thế mà cô tôi thường hay đùa khiến tôi cũng nhột. Cô ầm ừ hỏi mắc mỏ : chớ mày bện theo con Hai cách gì mà hùi này coi nó láng e. Tao thấy nó cười toe toét, hai vú lù lù, cái mông nẩy nẩy, chắc mày giúp nắn bóp sao mà chỗ nào cũng nở bự xư.

Tôi vừa mừng vừa mắc cỡ. Một mặt lo chối tội, một mặt liếc xéo bà chị như ngầm toa rập chia nhau cái nhận xét chí lý này. Nhơn cô nói mà mắt đang nhớm ra ngoài cái quán cóc, chị xốc cặp vú làm tôi cũng muốn bu vô giựt bung vạt áo mà bú cho đã.

Còn bà chị Dalat chồng con rề rề đó mà cái lỗ bị để không nên xậm xà xậm xựt đòi nêm chặt vô hoài. Tôi kê ngay cái khoảng thiếu đó mà bù lỗ cho chị đỡ khổ. Nói nào ngay, con trai đừng xớ rớ đụng chạm phụ nữ thì thôi, còn đã léng phéng chấm mút là y như tới cữ hổng có hổng chịu được.

Chuyện bóp vú mò mu bà chị là thường tình rồi. Ngặt cái bà chị được ăn một lần đâm ghiền, không thấy chán. Hở ra là đeo rịn lấy tôi, bất kể đâu cũng một hai đòi mần một phùa cho đỡ khổ. Tôi rối ren tâm hồn cũng tại bà, la làng cũng hổng ai cứu giúp nên trân mình phịt chết thôi.

Tôi nào có dễ dãi chi cho cam, mỗi lần vật bà chị làm chị phải bò lê bò lết mà bả cũng hổng sợ. Tôi cuống cuồng lột mớ lình xình che che đậy đậy của bà, có khi bực mình vì nó lằng nhằng dính chùm dính đụn, tôi bứt rẹt cho mau. Gì chớ ở chỗ tôi trọ ít ra cũng năm ba cái xú và một mớ xì bị rách nằm tươ huơ ra đó, khiến bà chị la rầm trời : xé rách thì liệng đại nó đi còn để bày hàng chi hổng biết.

Tôi pha trò : thì để khi nào bà chậm tới tui có cái hít lấy hơi đỡ thèm, chớ chi. Nói cà tửng mà bà chị cảm động mới chết. Bà ôm xửng lấy tôi, giúi đầu vô giữa cặp vú, lắc như lắc chuông cà rem và kêu : sao tội dzị, để em thường cho nè.

Bảo sao mà tôi chẳng từ chết tới bị thương. Tôi đè ngấu nghiến ngay bà xuống mà vục vô cắn, giựt, bú, nút làm hai vú bà ọp ẹp như cục mỡ bị rán chảy. Tôi nghiến răng múm múm đầu vú đến khi bà chị lăn kềnh thì tôi lòn tay mò vô lưng quần mà thăm chừng cái mỏ kim cương dấu ở trỏng. Tôi mằn tìm từng cục hột xoàn lớn nhỏ, lựa ướm trong tay làm bà chị vắt vẻo, quắt queo, đong đưa theo những ngón tay tôi mằn vặt.

Có điều vì cùng một lúc có tới 2 bà hú hí nên tôi hay nhớ lầm bà này sang bà khác. Bà chị Saigon thì vú chưa quá to nên núm vú xe xe như hột lựu, còn bà chị Dalat đẻ một lô một lốc nên đầu vú như cái phao câu.

Mấy lần lỡ trớn đang bú nút và mò bóp bà chị Saigon lại buột miệng hỏi : sao hùi này đầu vú to ra dzị. Bà chị Saigon khả dĩ tôi còn chống chế kịp vì bả tưởng tại tôi rền rền theo bú nút nên bả nói tỉnh queo : tại ông bu vô bụm nút thì làm sao nó chẳng nở. Tới cái húm của tui, ông mò thét nó cũng căng ra như cái bánh bèo nữa là.

Tôi cười hí hí về kiểu so sánh thú vị của chị. Nhưng ngặt là bà chị Dalat, vốn hai đầu vú lúc nào cũng chành bành như con ốc xoáy, tôi lại nhấm nhẳng hỏi : sao bữa nay nó giống cái hột lựu dzị ta. Thế là bà chị nổi tam bành lục tặc lên, hất tôi ra cái rột, nắm lấy tóc tôi đay nghiến : ông bú con nào mà ví là hột lựu ?

Tôi điếng hồn đính chính đính tà la tùm lum mà bà chị có chịu áp pơ ru cho đâu. Bà lôi thôi lếch thếch với mớ xú đeo lòng thòng trước ngực mà truy tôi tới nơi : rồi, ông làng xàng dzìa dưới, nhè con nhỏ đang ngủ, ông a vô mò bú đại nên mới biết nó giống hột lựu.

Và chưa chi chị giá tôi liên hồi : nè hột lựu, nè phao câu, đéo cho thứ nào nữa để nhỏng mỏ ra hết rượng. Tôi ê chề vì mình lỡ gặp xui tệ mạng, nên một liều thì năm bảy cũng liều. Tôi quơ chặn hai tay bà chị lại, dùng sức đẩy cho bà té ngửa ra, tôi hung hung hổ hổ lột phăng hết mọi thứ bả có.

Bà chị ra sức co giò đạp chống lại tôi, tôi phải ghé thêm cái vai và một phần thân mình vô mới trấn áp được bả. Tôi túm lấy hai vú, bóp choẹt quả sữa ra, làm bả đau tối mày tối mặt. Tôi hầm hồ xô bả té lăn cù mèo và đè lên người bà, nhốt bó rọ lại.

Hai tay chị vẫn khua khua mà bị tôi khóa cứng nên hết giãy. Tôi nghiến răng bóp mạnh thêm hai vú đến chị nước mắt ứa ra. Chị giận đỏ mặt tía tai và tay chưn nổi gân cuồn cuộn. Tôi phải gia tăng sức mãi chị mới thua.

Chờ chị nguôi nguôi, tôi lỏng tay dần và bắt đầu mở máy tán : chèn ui, sao bà ghen kỳ cục dzị. Tui ngây người vì cặp dzú của bà nên nói nhăng nói cuội mà bà cũng để ý. Ối, thứ tui ai ngu gì đưa dzú cho rờ mà biết, nghe sao nói lại người ơi.

Tuy đang giận cùng cực mà chị cũng cười được, đỏng đa đỏng đảnh hét : chỉ được cái lẻo mép. Rồi chị hít hà than : đú họ, ông bóp muốn bể dzú người ta và chị liếc xuống dòm coi nó có xọp xẹp gì hôn. Tôi lại phải rối rít : hổng sao đâu, nó tựa như vú sữa, muốn ăn phải vò bóp mới thấy mềm, ngọt.

Chị hứ lên lãng nhách : tầm xàm tầm đế mà ưa xỏ miệng vô đủ chiện. Tôi phải hun rần rần, hớt ha hớt hải để đền cho hai cái vú đang bị méo xệch cả đi. Chị để mặc tôi hun và hơi ển người ra cho tôi hun thật sát. Tôi a hèm, nhóp nhép miệng và khen đưa đò ; thơm dữ nghen, kiểu này chắc tui chết thẳng cẳng tức thì. Chị ngún nguẩy ra điều hổng thích mà hai tay tự động bưng nguyên mâm từng cái vú lên, hổng biết để tôi dễ hít hun hay là ngầm biểu tui bú nút vô cho bả khoái.

Lại nói tới bộ đồ lòng của 2 bà. Một bà thì rươm rướm màu hồng, hai bên mu viền đậm như người ta kẻ chỉ bên trong mắt. Khi bà chị Saigon nằm, con he nó lòi ra và nhón lên, coi mời chào thấy ghét. Tôi có lần đưa tay vẹt mớ lông thì thấy nó nhúc nhích loe ngoe. Tôi đè tay đằn thì chỗ nào bị nhấn giãn ra, còn chỗ nào chưa đụng thì run run như đang đợi.

Tôi tẩn mẩn tách hai mu bằng hai ngón tay thì thấy cục thịt lồi ở trỏng nhấp nhô tựa như hồi hộp. Tôi tấm tắc và bất thần hun cái choẹt thì bà chị giựt mình co kẹp che lại ngay. Nào dè cái lưỡi tôi đã đoán được sự thể nên nó lách vô chọt làm chị bưng nguyên đít lên chìa ra cho tôi hửi.

Tôi rà rà cái lưỡi, tỉ mỉ như người lau chiếc lọ cổ thì chị lượn là uốn dẻo người, da gà nổi hết trơn. Tôi trịn vô cái lỗ, giữ im im và dõi theo cử chỉ chị. Khi tôi vừa lau cái chách thì chị rúm người lại, co giữ một giây tích tắc rồi choãi duỗi ra. Tôi búng te te cái đầu lưỡi, chị rực lên từng cơn và thở phì phì, hai giò tách ra lần.

Tôi xục vào bú rần rần thì chị đánh đà theo mà rít lên nho nhỏ. Tôi bú đến chảy nhão nhớt ra, chị cứ nhắm mắt hít hà vì nó làm chị sướng âm ỉ. Có hồi chị quơ tay định kéo tóc tôi, nhưng bị tôi rà mạnh thì lại đâm ra múa lình xình không ra bài bản gì cả.

Với bà chị Dalat, cái húm thoáng hơn. Tại nó bị đâm xoành xoạch nên lúc nào cũng như cuốn vở mở rộng. Mặc dù vậy, hang hốc, khe lạch và bụi sậy bụi cỏ vẫn đầy đủ nên ngắm cũng có duyên. Tôi có bành hai mu ra thì cũng ví như tách cho cơm bưởi dựng đứng lên chớ còn không thì nó cũng đã sẵn tè le ở đó.

Tôi khỏi cần màu mè, phóng vô bú cái rột, nút chẹt chẹt là chị điếng ngay đơ hai giò ra liền. Tôi quét quét cái lưỡi, móc móc vô khe thì chị kẹp hai giò lắc lư đùn đẩy đầu tôi tựa hát ru em. Tôi mút chit chit thì lông chọt nhột ớn. Tôi bưng lấy mông chị mà khè thì chỉ nghe chị kêu : sao ông bú lần nào tôi cũng muốn tuột dên hết trọi nè.

Sự đời, mấy khi cái may mắn theo đuổi mãi với con người. Thình lình tôi bị gọi nhập ngũ, những ngày cuối tôi chơi gỡ bà chị Dalat đến long ốc, gãy cu lát và sa bánh chè lun. Bạ đâu tôi đè bóp vú bà chị và hở ra là tôi nắc bỏ ăn. Tôi chơi chị và buộc chị bú tôi, chắc vì tôi sắp xa nên nhứt nhứt chị làm theo, không phản đối.

Về Saigon tôi lại vần bà chị nữa. Tôi quến bà vô nhà cầu nắc như điên. Có khi vừa chơi xong, chưa kịp hạ cơn tôi đã đè ra nắc tiếp. Một hai chị than cứng cả háng mà hễ tôi xàng ràng là chị lại nhũn nhặn ngả vô theo. Tôi vò hai vú chị đến mềm không còn căng được mà chị vẫn địu lấy tôi tựa con sam.

Sau này tôi nghe tin chị lấy chồng. Không biết vì tôi bày vẽ cho chị chơi nên chị hết nhịn nổi hay vì tôi phải đi mà chị giận nên hất hổng chưn tôi.

Tôi đổi đi nhiều nơi, trong tay ôm nhiều người khác nhau, song tâm tưởng vẫn không sao quên hai bà chị thân yêu đều là gái có con mà chơi còn bót dữ.

Biết ngày nào mới gặp lại nhau ?


Hết


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!