THẰNG ĐỰC II
Tác giả: Thoong
CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 3
Thằng Đực điếng hồn, quính quáng, cha bà cái ghế, mày mù à, không tránh để ông va phải. Thế nhưng mồm miệng nó nhanh nhẩu, nên liếng loắng trả lời ngay : con đây mợ ! Bà chủ lại gắt : thế mày mò lên đây làm gì. Thằng bé lại vâng dạ : con lên thăm dò xem cậu có ổn không ?
Mợ chủ xem ra thằng bé có nghĩa nên hỏi rổn rảng : chớ mày lên từ bao giờ. Nó lùi xùi : dạ, con vừa lên, va phải cái ghế gây ồn ào, con xin lỗi. Nó nghe loáng thoáng mợ chủ hỏi : thế mày có thấy gì lạ không ?
Nó định bụng bảo : lạ quá đi chứ, ai đời con trai, con he mà mọc lông ở giữa háng đàn bà, nhưng nó vội chặn lời kịp. Nó ú ớ : dạ, mới toanh toành toành, con mà có thấy gì xin cho con chết không kịp ngáp.
Mợ chủ chẳng hiểu đầu đuôi tai nheo tại sao thằng Đực thề bồi văng mạng, nhưng vẫn khen : thế thì tốt. Thôi quay về ngủ đi, con. Cậu mày ngáo sâu rồi, việc gì đã có mợ. Thằng Đực lừ đừ, nào đã chịu đi, nó lụng bụng nói : con ngủ không được.
Mợ chủ hỏi dồn : sao thế, sao thế ! Thằng Đực xậm xựt, nó mà biết vì sao, chết liền. Thế nhưng nó buột miệng nói lại đâm hay : tại con cứ nhắm mắt là mơ thấy lung tung. Mợ ngẫm có vẻ hay hay, bắt chuyện : mày thấy những gì mà gọi lung tung.
Thằng Đực cố rặn cho ra những hình ảnh bóng bảy để mợ nó khỏi mắng : con thấy sò, hến, ốc nhồi, sò lông, lại cả bong bóng, bưởi bòng, lê lựu, ôi thôi nó dồn con, chóng mày, chóng mặt.
Mợ chủ léng phéng : con nít mà vớ vẩn, chưa bị bóng đè là may đấy. Bớt tưởng tượng đi, kẻo rộc người có mà chết sớm. Rồi mợ dặn nó : mày khép hờ cửa phòng lại cho mợ, rồi ra nằm ở cái ghế đêm kia, đèn sáng và gần gụi tao, chắc đỡ mơ tầm xàm.
Thằng Đực sướng trong lòng. Nó vâng dạ liên chi hồ điệp, rồi vội kéo cánh cửa, vẫn cố để chừa đủ để từ chỗ nằm nò nhìn phốc vào, vần kiểm soát được mợ trong phòng. Nó vừa ghé lưng xuống đã thấy mợ chủ giơ hai tay lên đầu kéo áo ngủ ra.
Thế này thì nó ngủ đếch gì được. Mắt nó dán lên, những tấm gương soi đủ ba bề bốn bên hình ảnh mợ nó. Chỗ này là cặp vú nhìn ngang, chỗ kia là cặp vú nhìn thẳng, chỗ nọ là rẻo lưng dẻo ong, chỗ tê là ngực mợ nở bùng như cánh quạ. Nó bỏ qua những ảnh không cần thiết mà chỉ nhìn trộm chỗ hai vú mợ tung tăng.
Chèn ơi ! vú chi mà đây đặn, trọng lượng nặng như thế. Núm toe ra, trông lùm lụm như hạt đỗ rắc trên nia. Cái quầng như vồng sa tanh bóng là bóng lượt, lại lăn tăn những hạt đáng yêu. Mợ chủ đang nhìn xuống, hai tay nâng cặp vú, như cố đưa lên cao sát mũi hít ngửi mùi.
Những ngón tay mợ di di quanh cái vú, mơn mơn lên chỗ viền quầng, như phù thủy ếm bùa chi vô đó. Mợ còn lòn tay bợ ở dưới làm hai vú tâng lên và lắc nhẹ rung rung, ra cái điều thích thú. Cha mẹ ơi ! sao mà có người trêu chọc nó ác vậy. Nó chỉ chực nhẩy bổ vào bóp tịt lấy hai vú mợ mà nghe cái mát, cái êm, cái mềm nó thoăn thoắt chạy nơi da.
Thằng Đực đâm cáu, hết còn nương nhẹ lời xỉ vả cậu. Nó lầm thầm : mẹ cha thằng ngu, mày đéo làm cho con vợ mày vui, thế nào cũng có ngày mày bị mọc sừng, con ạ. Chưa gì con cu nó gật ùng ùng, lảo đảo như người say rượu.
Mợ chủ chả biết có hay tỏ gì không mà cứ nặn nọt mãi hai cái vú tầy hây. Thằng Đực muốn nhức mắt và miệng mồm đắng ngắt. Như phản xạ, nó thè dài cái lưỡi ra rà rà theo, mợ chủ vuốt ve cái vú tới đâu, nó lần tới đó.
Phải chăng có thứ giác quan thứ sáu trên cõi đời này, vì bỗng dưng nó thấy mợ chủ rùng mình và liếc nhìn quanh như sợ có ai bắt gặp. Thế rồi mợ thụp ngồi xuống, lấm lét nhìn chồng và đưa cái đầu vú lướt rà trên miệng cậu. Hay nhỉ ! Say thì say mà cái miệng cũng chóp chép được, cho dù chỉ bập bập bên ngoài.
Mợ chủ thở dài, ảo não, tiếng bay thoảng ra tận ngoài này. Thằng Đực thương mợ lẻ loi, những muốn ra tay nghĩa hiệp vào làm cho mợ hân hoan, nhưng nó vẫn nhát như cáy.
Mợ chủ xem ra chẳng ăn thua gì nên phát cáu, ngồi thừ ra chỗ, mặt dài như đưa đám. Cậu chủ vẫn tà tà yên giấc ngàn thu. Mợ hết đứng lên ngồi xuống, lại thở dài thở ngắn. Riết rồi mợ lăn kềnh ra cạnh cậu, vơ lấy cái gối ấp lên người. Mợ nôn nao chi đâu nên giở lên lại hất xuống, xoay hết trong lại ngoài, ngoài lại trong.
Chắc là khuya lắm rồi, thằng Đực còn trắng dã mắt không buồn ngủ. Nó lén nhìn trộm mợ chủ để chia xẻ cùng mợ nỗi hẩm hiu, đói khát với nhau. Một lát thấy mợ lại nhỏm lên, với tay định tắt đén. Thằng Đực nhấp nhổm, cầu trời mợ cứ để yên đèn sáng. Nó hồi hộp chờ, mợ chủ nhứ nhứ rồi bỏ thõng tay, lạy đấng thần linh nào đó đã nghe lời cầu xin của nó.
Mợ đứng lên, từ từ nắm lấy lưng quần lột kéo xuống. Giời ạ ! thằng Đực bỗng thấy nghẹn ở cổ họng, mợ chủ sắp tụt quần. Để làm gì nhỉ, nó vơ vẩn đoán già đoán non. Phút chờ đợi sâu mà lâu và kéo dài dằng dặc, chậm chạp. Thằng Đực cứng đờ cả quai hàm, tê dại cả nửa mặt và há mồm chờ.
Đúng ! Mợ tụt quần thật. Đôi chân mợ lểnh khểnh như cột nhà, vừa vặn chỉ chiếu trong gương từ rún trở xuống. Tuy vậy thằng Đực cũng cảm thấy hài lòng. Vú mợ nó đã nhìn thấy rõ, thấy lâu lúc nãy, giờ có phải nhìn độc phía dưới của mợ thì cũng đủ trọn bộ còn gì.
Thế nên nó giúi cùi bàn tay vào để khỏi bật tiếng kêu. Mợ nó lột xong quần ngoài, dụ dự lại lột nốt quần trong. Như tay ảo thuật làm xiếc, thằng Đực há ngoác mõm chờ cho cái khăn che bị hất ra. Wow, cái gì thế nhỉ ? Đúng là cả một con cua càng bám chặt nơi háng mợ, lại giống con sò lông múp rụp rất xinh.
Mợ lấy tay vỗ bịch bịch, thằng Đực có cảm tưởng con he nhe toác răng ra cười diễu ngạo. Mợ còn thọc vào khe vuốt dọc trở lên, thằng Đực nghe rõ tiếng ót, chẳng hiểu phát từ đâu. Mợ bụm nguyên con sò như thế và ngồi phịch xuống.
Thằng Đực thấy tối tăm đất trời, các tường xung quanh như xoay tròn thông thốc. Nó nín thở, mợ chủ vẫn vô tình vuốt xuống vuốt lên. Các ngón tay có lúc hở lơi, nó thấy xì xụp giữa mớ lông những góc kỷ hà sắc cạnh.
Mợ nó làm gì rất lạ, cứ thấy ngón tay giữa di di trên cái hạt bé xíu ở tận cùng vết nẻ. Mỗi lần như vậy, mợ chủ lại rú lên nho nhỏ và hai đầu gối xàng nhịp như bơm xăng. Thằng Đức khát bỏng họng, tấm gương giờ soi đủ những vú, những đùi, những đoi, những bướm.
Cha mẹ ơi ! Lông mợ dầy quá, giá cho phép nó tỉa, chắc cũng khá lâu mới bớt. Ngón tay mợ vạch lướt, rẽ chẻ chúng ra, thằng Đực nghĩ ví như chính tóc nó đang được mợ rẽ ngôi, chỉa gỡ vậy.
Mợ xốc xáo một hồi thì choàng gác chaaqn qua mặt cậu, thằng Đực có mơ ngủ không. Mợ chủ đang dí sát con he, con húm vào miệng cậu mà chà lê chà lết. Ui chao, hoài của, lão phệ đang bí tỉ trần đời còn biết thưởng thức gì món sò lông của mợ ra sao.
Nó rên rên : mợ ơi, để đó con mút mát cho. Mợ đừng phí công để lão chết tiệt ấy giúng môi vào, lão chết thẳng cẳng rồi, không còn biết trăng nước gì nữa đâu. Quả đúng vậy, mợ ì ạch bào cái he mãi, xem ra chẳng ăn thua, thì ngả kềnh ra giường mà lấy hơi lên ảo não. Tấm gương lại khốn khổ khốn nạn làm chứng cho cơn dâm đang hành hạ mợ chủ trong đêm dài.
(Hết Phần 3 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 4)
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!