Phần IV: HÙNG BÁ MỘT PHƯƠNG
Chương 97: Thôi thì vậy đi
THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ:& gửi kèm CC 1 bản tới
Lời tác giả:
Đầu năm con Rồng...Lạt Ma xin kính chúc các ACE bà con chú bác xa gần một năm mới an khang thịnh vượng,sức khỏe dồi dào...
Lại 1 năm nửa trôi qua...Bộ truyện ‘thằng Đức’ vẩn tiếp tục nhưng với tốc độ đôi khi nhanh đôi khi chậm nhưng thường thì chậm hơn...Hết cách thôi,vì cơm áo gạo tiền nên rất bận rộn...Hay là cả nhà hãy dừng đọc để khi nào xong hết thì đăng luôn 1 lượt?Không biết ý của đọc giả thế nào?Lạt ma chỉ có thể như tốc độ như bây giờ...
Dù sao đi nửa,trong mấy năm qua Lạt ma chân thành cãm tạ cả nhà đã theo dõi bộ truyện nầy.
*
* *
-Hi hi..Thím Tư...Bà Nội...Hai người khỏe a...
Nghe thím Tư gọi mình là ‘Tình Thánh’ Đức đổ mồ hôi lạnh,miệng cười như mếu,chỉ biết nhìn các đại lảo cung kính gật đầu chào từng người,khác với thường ngày,lanh lợi hoạt bát,bây giờ thì miệng câm như hến.
-“Nếu chỉ là “Tình Thánh” thì chuyện nhỏ chỉ sợ mai nầy nó sẻ có ‘tam cung lục viện’ luôn á...”
Giọng ôn nhu ,lời nói của Bà nội Bích Phượng nhẹ nhàng không hung hăng như thím Tư nhưng đối với chuyện phong lưu của hắn thì đầy sát ý...Đã từng là đại nhân vật trong Bộ ngoại giao lúc còn trẻ,ý thức chính trị nhất định không tầm thường,bà dỉ nhiên nhìn ra thế hệ sau nầy của TBT và Lý Hoàng Chương rất sáng lạng chỉ vì ngay bây giờ cả hai đã có cháu trai thừa tự còn bụng của Phương Linh và Thanh Tình thì vẩn phẳng lì,nếu hắn cứ tiếp tục phong lưu nạp thêm người mới thì hai cháu gái của bà sẻ mất dần vị thế.Bích Phượng bắt đầu lo lắng,nhất định không để chuyện nầy xảy ra.
-“Hi hi ,chuyện nầy bà nội cứ yên tâm,cháu sẻ coi chừng ảnh thật kỷ...” Hoàng Bích Trâm mĩm cười cam kết nhưng trong đầu thì nghỉ ngược lại : ‘Quản thúc hắn bây giờ à?No way?Hiện nay Nancy người đông thế mạnh mình thì chẳng có ai,nếu bây giờ kiềm chế hắn thì mình sẻ bị thiệt thòi,chờ khi lực lượng hai bên cân bằng rồi mới tính đi.Nhưng bây giờ nếu nàng không ra mặt nói như vậy,hắn sẻ bị người khác quản thúc chặt chẻ, nàng khó mà thu nạp người thành lập phe ta.
-“Có cháu thì bà yên lòng nhưng thêm 1 người sẻ thêm 1 phần an toàn, hay là như vầy đi,để Thanh Tình và Phương Linh giúp cháu 1 tay giám sát và kiểm soát hắn kỷ hơn...”Bích Phượng mĩm cười phát tay,thầm nghỉ Bích Trâm nầy gian thiệt.Hiện nay tên đó với thân phận cố vấn ,hầu như túc trực kề cận như vậy khả năng ểnh bụng so với 2 đứa cháu mình hơn rất nhiều.Đến sau mà muốn qua mặt à?Không có cửa đâu.
-“Bà nội...Vậy sao được chứ,hai cháu còn phải làm việc...” Nghe bà nội muốn mình phụ giúp giám sát hắn...Thanh Tình,Phương Linh bẻn lẻn tìm cách tránh né.
-“Làm việc ở đâu cũng được mà...Hai đứa chuyển đến Long Xuyên là được rồi...Cứ quyết định như vậy được không Bích Trâm...” Bích Phượng lịch sự hỏi nhưng trong thâm tâm thì đã quyết ý rồi,trời cản cũng không được.
-“Ậy...Sao bà lại nói vậy.Không phải muốn chuyển là chuyển đâu à...”Thấy bà xả bá đạo,Trương Tấn Tài nhíu mài,nhẹ lắc đầu.
-“Sao lại không được?Có gì khó?Ông nói tui nghe...” Bích Phượng quắc mắt.
-“Bà nội nói đúng đó ông nội,thật ra cháu cũng đang có ý nầy...Nếu được 2 em Phương Linh,Thanh Tình giúp 1 tay thì tốt quá..” Bích Trâm phấn khởi,nàng dỉ nhiên biết ý đồ của Bích Phượng nhưng không vì vậy mà tức giận trái lại thầm đắc ý vì có thể nhân cơ hội nầy kéo Thanh Tình,Phương Linh về cùng phe với mình.
-“Ngươi đó...Lát nửa lên lầu...Chúng tôi có chuyện muốn hỏi...”TBT đột nhiên đứng dậy nghiêm nghị nói xong bước đi... Lý Hoàng Chương,Hoàng Ngọc Hãi,Trương Tấn Tài lục tục nối gót,người nào cũng khẻ lắc đầu...
Nghệ thuật lãnh đạo là vậy,những chuyện như vầy, các đại lảo dỉ nhiên không muốn đề cập tới,chỉ cần ai đó lên tiếng là được rồi,mà ‘ai đó’ thì còn ai thích hợp hơn Thím Tư và bà nội Bích Phượng chứ.Là người thông minh hắn nên biết phải chọn giang sơn hay mỷ nử.Chọn giang sơn thì phải biết làm sao tiết chế.
-“Dạ được...” Đức cúi đầu lí nhí,bộ dáng rất tội nghiệp...Tuy không ông lảo nào nhìn mình,nhưng Đức biết từ ‘ngươi’ mà ‘nhạc phụ đại nhân vừa nói là ai’...Hắn đổ mồ hôi lạnh,liếc nhìn Nancy.Nàng đang nô đùa ‘nói chuyện’ với bé Thịnh,hắn nhìn Gia Kỳ,nàng cũng đang ê a với bè Hoàng Long...Kiều Chinh,Kiều Nga ‘làm mặt lạ’...Thanh Tình,Phương Linh thì ái ngại cho hắn. Bích Trâm cười chúm chím.
-“Cháu thật là hiểu chuyện...” Nào biết Bích Trâm có ý đồ khác,thấy nàng làm theo ý mình,đạt được mục đích,Bích Phượng cười híp mắt,gật gù đắc ý.
Mấy ngày nay ở trên chiếc du thuyền bà rất hài lòng khi thấy hai đứa cháu gái cưng rất vui vẻ và hạnh phúc đồng thời cũng thầm lo lắng.Dù sao ông nội cũng là nguyên Thủ tướng,còn bà trước kia cũng đã từng nắm trong tay bộ ngoại giao thì có lý nào để Phương Linh và Thanh Tình ‘núp bóng’ ai được chứ. Đối với 3 chị em Nancy cường đại,bà không có gì để nói,với hai trai 1 gái,vị trí ‘Chánh cung’ của Nancy không còn phải nghi ngờ gì nửa.Lý Gia Kỳ là cháu của Lý Hoàng Chương,còn sanh 1 bé trai,có đồng minh là Ngọc Lan,Lý Thái Điệp,Nhả Thy,Nhả Phương đều là con cháu cán bộ thuộc tầng lớp cao và còn rất thân thiện với Nancy, lại là người cùng quê vậy có thể coi họ như là cùng ‘phe’ do đó Gia Kỳ chiếm 1 trong 4 vị trí ‘Đông,Tây,Nam,Bắc cung’ là chuyện hợp lý...
Hoàng Bích Trâm tuy là ‘mới’ mặc dù là con gái của Hoàng Ngọc Hải nhưng muốn tranh ngôi vị ‘Chánh cung’ với Nancy thì không thể nào,chỉ có thể chiếm lấy 1 vị trí trong tứ cung.Như vậy chỉ còn 2 trong 4...
Bích Phượng nghỉ tới Tú Nhi , con gái của Bí Thư Hậu Giang...Lợi thế là bên cạnh có lực lượng khá mạnh giúp hắn quản lý thương trường.Bích Phượng đã từng nghỉ qua chiêu mộ Tú Nhi qui tụ dưới trướng của cháu mình nhưng liền sau đó gạt bỏ ý định chỉ tại phong cách của con nhỏ nầy rất quật cường khó mà thu phục hơn nửa bà còn nhìn ra Tú Nhi có ý định tranh vị và khả năng rất lớn...Như vậy Phương Linh hoặc Thanh Tình chỉ còn 1 vị trí cho nên nếu không lấy tới tay thì sẻ phải núp bóng người khác.Sao được chứ?No way...Cho dù hai cháu gái dể dãi bà cũng không chấp nhận.Đây là vấn đề mặt mủi.
Cho nên bà không thể để hắn lộng hành tiếp tục phong lưu,biết đâu sẻ có người khác.Việc cần làm bây giờ là 1 trong hoặc cả hai có mang thì càng tốt,đây là lá bài quan trọng và phải trước Hoàng Bích Trâm,Tú Nhi...Vì vậy khi nghe Bích Trâm dành quyền kiểm soát hắn,Bích Phượng liền xếp đặc khéo léo gài đặc không để Bích Trâm 1 mình múa gậy vườn hoang.
-“Coi nó kìa..Thấy con mà không hỏi han,ngươi làm cha người ta kiểu nào vậy?” Thấy Đức đứng xớ rớ.Thím Tư miệng quát,hai tay chống nạnh hung hăn trợn mắt nhìn như muốn nuốt hắn vô bụng.
-“Anh mau lên gặp ba và các Chú,Bác trước đi...”Nancy phát tay nhìn Gia Kỳ...
-“Ừ phải..Mau lên đó đi...” Nhìn hắn...Gia Kỳ nháy mắt...Nàng và Nancy biết Thím Tư muốn gài bẩy.Lúc nầy nàng đang ở bên bé Hoàng Long,cách Nancy,Kiều Nga,Kiều Chinh tầm vài thước thôi...Vậy hắn sẻ tới cạnh bé Hoàng Long trước hay là bé Thịnh,Anh Thư và bé Vượng trước? Bình thường thì cho dù hắn tới cạnh nàng trước hay Nancy trước cũng không sao hết nhưng bây giờ nếu tới cạnh Nancy,sẻ bị Thím Tư mắng bên nặng bên nhẹ còn ngược lại tới cạnh nàng và bé Hoàng Long,sẻ bị bà nội được dịp nói cạnh nói khóe...Bên nào cũng bị lên án,vì vậy Gia Kỳ phối hợp với Nancy giãi vây.
-“Vậy..Vậy..” Được Nancy và Gia Kỳ giãi vây,Đức mừng húm nhưng bấm bụng giả vờ nấn ná,chỉ tại hắn biết bây giờ ba chân bốn cẳng nhanh chóng rời đi là sẻ bị hai bà già nầy gọi lại mắng.
-“Nhanh lên,còn chờ gì nửa...” Đến lượt Bích Trâm, Phương Linh,Thanh Tình đồng loạt lên tiếng thúc giục...
-“Ờ..Ờ..” Không chần chờ gì nửa..Đức hối hả bước đi...
-“Các cháu phải giám sát hắn cho kỷ mới được,đừng quá dung túng hắn......” Biết các nàng che chở hắn...Bích Phượng lắc đầu.
-“So với lúc trước,dạo nầy định lực của anh ấy đã tốt hơn nhiều lắm rồi...Từ từ đi...”Nancy rộng lượng mĩm cười.
-“Trời đất” Thím Tư và Bà nội Bích Phượng chưng hửng,nhìn nhau Có thiệt không vậy? ‘đã tốt hơn nhiều lắm rồi?’
-“Đúng đó...Đã tốt hơn nhiều lắm rồi...” Kiều Nga gật đầu khẳng định.
-“Hi hi...Bà nội và thím Tư cứ yên tâm...” Cháu ,Thanh Tình và Phương Linh sẻ quản lý ảnh tốt mà...” Bích Trâm ‘cam kết’...Thầm nghỉ nàng sẻ quản lý hắn theo phương án ‘đặc biệt’ cho dù có mặt Thanh Tình,Phương Linh thì sao chứ.cũng vậy thôi.Cho tới khi lực lượng mình cân bằng với Nancy rồi mới tính đi...
-“Bé Thịnh à..lần nầy ba con chắc là ‘khổ’ rồi...”Làm như không nghe Bích Trâm hứa hẹn.Nancy thản nhiên ê a trò chuyện với con trai...Nàng ‘đi guốc’ trong bụng của Bích Trâm,biết với bản tánh hiếu thắng nên lúc nào nàng ta cũng muốn phân cao thấp với mình chứ không có ý đồ xấu gì,thôi thì kệ đi...Còn về phần Phương Linh,Thanh Tình...Hiện nay 1 người là BTV,một người là Phó Phòng Giáo dục thiệt là quá lãng phí,đã đến lúc rèn luyện để cả hai đãm nhiệm những vị trí quan trọng hơn trong lúc mình cần người.
...
TBT và Chủ Tịch QH từ Hà Nội vào,đến ở tạm biệt thự cho dù chỉ 2 hoặc 3 ngày nhưng Phòng IT trên lầu 3 của biệt thự được Nancy cho người thu dọn biến thành phòng làm việc tạm thời để hai vị lãnh đạo có thể họp trực tuyến với các Bộ,Ban,Ngành.Nói tóm tắt,có thể nói đây là 1 trung tâm thu gọn để tạm thời điều hành đất nước khi cần.
Lần vào Nam nầy có tính cách riêng tư nên cả hai TBT và Chủ Tịch QH đều không mang theo thư ký chỉ có cận vệ nhưng bên trong biệt thự đều là đàn bà nên họ được Thu Hà sắp xếp phối hợp với đội ngủ tinh anh của Cần Thơ túc trực bên ngoài khiến biệt thự bây giờ như 1 pháo đài kiên cố.
Vậy cũng chưa đủ,ngay cầu thang dẩn lên lầu 3 và trước cửa phòng IT.Thu Hà cũng xếp mổi nơi 2 người nử Công An cấp bậc Đại Úy túc trực canh gác...Nhìn thì thấy dư thừa nhưng theo trình tự là chuyện phải làm và không thể không làm như vậy đề phòng bất trắc đối với an ninh của các đại lảo mặc dù biết không thể nào xảy ra sự cố được.
-“Đức Bí Tịch...Xin mời...Các vị lãnh đạo đang ở bên trong. ” Dường như đã được thông báo trước,hai nử Đại úy đang đứng trước cửa,thấy Đức,liền gật đầu chào...Một trong hai người gỏ nhẹ,mở cửa đứng nép qua một bên nhường lối để hắn vào...
-“Cám ơn..” Đức mĩm cười,tuy áo quần đã chỉnh tề lắm rồi nhưng vẩn lấy tay chỉnh trang cho ngay ngắn.
Bị các đại lảo ‘triệu kiến’...Từ lâu đã biết sớm muộn sẻ có ngày nầy cho dù chạy trời cũng không khỏi nắng nhưng trong đầu vẩn rất khẩn trương, sống lưng đổ mồ hôi lạnh.Tuy hắn biết các đại lảo sẻ không đem mình ra pháp trường tử hình nhưng hắn đang sợ không biết phải đối đáp như thế nào về cái tội Nancy,Kiều Chinh,Kiều Nga,Gia Kỳ,Thanh TÌnh,Phương Linh và Bích Trâm đều đớp hết...Hoa thơm ,con gái của các vị quyền lực nhất của nươc Việt Nam dân chủ Cộng Hòa đều bị mình đớp hết mà còn hoa thơm đánh cả cụm nửa...
Trong phòng,chung quanh cái bàn hình bầu dục.‘Nhạc phụ đại nhân’ TBT đang nói điện với ai đó,trên gương mặt ông phản phất nụ cười rạng rở,bên trái,Hoàng Ngọc Hải đầu gật gù.Đối diện 2 ông cụ Lý Hoàng Chương,Trương Tấn Tài nhâm nhi tách trà,chú ý lắng nghe,nheo mắt không biết không biết đang nghỉ gì nhưng ánh mắt lộ nét vui vẻ.
Cả 4 người coi hắn như vô hình ,hắn thì không dám kinh động,chỉ đứng yên lặng không dám thở mạnh...Đã từng tiếp xúc riêng với từng người,lúc đó hắn có chút áp lực nhưng chỉ vài phút sau là trở lại bình thường, lần nầy thì khác,hắn cãm thấy một tòa núi lớn đề lên ngực mình,vô cùng khó thở.
-“Bộ Ngoại giao mình vừa nhận được cuộc gọi điện của Đại sứ quán ông Aliken chuyển lời của Tổng Thống Nga,nói hết lòng tri ân nước ta tìm lại cho họ đầu đạn,giúp họ giãi quyết được mối lo âu phiền phức lớn...Ông Aliken đề nghị chúng ta cung cấp cho họ danh sách những người có công để trao huy chương danh dự tối cao của nước Nga... ” TBT cúp máy,nét mặt rạng rở mĩm cười nói chứng tỏ trong lòng ông rất vui.Không vui sao được đây là sự hảnh diện với các nước trên toàn cầu..
-“Tốt..Đây là chuyện đáng mừng...Huy chương danh dự tối cao của 1 cường quốc hạt nhân như nước Nga không phải dể có được...” Hoàng Ngọc Hải gật gù.
-“TBT...Người ta đã có lòng nhưng chúng ta không thể không biết điều...” Lý Hoàng Chương khéo léo gợi ý...
-“Hi hi..Tôi cũng nghỉ vậy cho nên tối đa là hai hoặc 3 người được rồi..Ừm Thiếu tướng Trình Nhật Mai là một,Đại tá Kim Chi là hai người còn lại là Đại tá Ngọc Vân...Ngoài ra những người khác được thăng 1 bậc ” TBT gật đầu...
-“Tên nầy cũng có chút công lao..” Trướng Tấn Tài chỉ hắn...
-“Cháu cũng là may mắn chó táp phải ruồi thôi...Ông nói vậy cháu không dám nhận...” Miệng khiêm tốn nhưng trong lòng thầm bất mản,chỉ có ‘chút công lao’ thôi hả?á đù...Có lộn không vậy?Kế hoạch từ đầu tới đuôi là của tui đó nha.Aiz...
Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng nào dám lên tiếng phản bác,hơn nửa hắn không quan tâm tới chuyện huy chương nầy huy chương nọ,cho dù bằng vàng thì so với số tiền 1 tỷ đô kiếm được từ bọn in đô cũng chỉ là giọt nước trong đại dương .Có tiếng thì không có miếng,có miếng mới là vương đạo,mà mình thích nhất là vương đạo,hắc hắc... Thôi kệ đi..Không chấp nhất...
-“Đúng là có chút công lao...Ừm..Thôi được,cho ngươi học 1 khóa ở Học viện chính trị Quốc Gia Hồ Chí Minh coi như ủy lạo chút công của ngươi...” Nghe Trương Tấn Tài nói,sau 1 phút suy nghỉ,TBT gật đầu.
-“Con đâu có công gì chứ...Không cần đâu hơn nửa ở Lấp Vò và Long Xuyên con rất bận a,hơn nửa còn có chuyện rất quan trọng cần làm...Thật không có thời giờ..” Nghe nói đến chuyện đi học,Đức kinh hãi,lần đi học trước,nếu không có dịp học chung với Quyên thì chán lắm sau đó cua được Đồng Giao,Thanh Nhả đó là hên thôi nhưng lần nầy thì chưa chắc được như vậy,rủi gặp mấy ông già bà già thì bỏ mẹ vì vậy không 1 chút do dự khéo léo từ chối.
-“Kêu người đi học thì đi học...Nhiều chuyện làm gì?” Hoàng Ngọc Hãi trợn mắt... Người khác nghe được đi bồi dưởng ở Học viện chính trị Quốc Gia Hồ Chí Minh thì mừng rơi nước mắt vì đó là con đường thăng tiến hơn nửa đây là cơ hội dọn đường cho hắn lên cấp Tỉnh...Vậy mà hắn thì từ chối,rỏ ràng là ngu mà...
-“Ngươi thật là không biết phân nặng nhẹ..” Lý Hoàng Chương quát...Tuy hắn có công lớn,nhưng có khuyết điểm chết người là tuổi đời hơi non đối với 1 cán bộ cấp tỉnh .Vì vậy muốn cho hắn thêm kiến thức về trình độ lý luận chính trị...Đây là biện pháp đưa hắn lên làm cán bộ cấp tỉnh một cách danh chánh ngôn thuận...
-“Ngươi có chuyện gì quan trọng cần làm?” TBT nhíu mài...
-“Cũng là việc liên quan đến chuyện đầu đạn...Rất có thể làm liên lụy đến thanh danh của Cao Kỳ Phó Bộ Trưởng “ Liếc nhìn Lý Hoàng Chương...Đức ngập ngừng nhỏ giọng... Chuyện nầy quan hệ trọng đại,lẻ ra nên nói với ông cụ Chương trước nhưng TBT đã đích thân hỏi vì bất đắt dỉ hắn không thể không nói.
Dân thân trong quan trường chưa được lâu nhưng được khi thì Nancy khi thì Phó Loan chỉ điểm thêm vào đầu óc thông minh nhạy bén,hắn biết nên đề cập câu chuyện như thế nào để tránh nặng tìm nhẹ nên chỉ nói tên của Trần Cao Kỳ...Người nầy hiện nay là cánh tay phải của Lý Hoàng Ân,trình độ chính trị và tầm nhin xa của các đại lảo hơn hắn gấp nhiều lần dỉ nhiên nhìn ra tầm quan trọng của sự việc.
-“Sao ngươi lại nói vậy?” Trần Cao Kỳ là cánh tay mặt của Lý Hoàng Ân,là nhân tuyển thích hợp để đãm nhiệm Bộ Công Thương,nếu có liên can trong vụ nầy thì sẻ vấy bùn lên Lý Hoàng Ân vì vậy Lý Hoàng Chương vô cùng khẩn trương hỏi...
TBT,Hoàng Ngọc Hải,Trương Tấn Tài cũng cũng chấn kinh,nhìn nhau sắc mặt lộ vẻ nghiêm trọng...
-“Ngươi mau nói...” Hoàng ngọc Hải thúc giục...
-“Dạ...Là như vầy...” Ngay lúc nầy có tiếng gỏ nhè nhẹ...Cửa mở,Nancy và Bích Trâm bước vào.
-“Hai em tới thật đúng lúc...” Đức thở phào...Áp lực giãm nhiều khi có mặt của hai nàng ...Một là Trung tướng Cục Trưởng Cục A03 và một là cựu lãnh đạo của C03 báo cáo là thích hợp nhất cho dù Bích Trâm hiện nay đã đổi ngành.
-“Sao không nghe bên TC2 báo cáo chuyện nầy ...Nà..Đầu đuôi câu chuyện ra sao con nói rỏ ràng cho chúng ta nghe..” TBT nhíu mài...
-“Là ý của con và Bích Trâm...Vì sợ bức mây động rừng nên có vài chi tiết quan trọng Trình Nhật Mai cũng chưa biết cho nên lãnh đạo bên TC2 cũng chưa rỏ.Thấy ánh mắt 4 vị đại lảo tập trung lên mình và Bích Trâm...Nancy giãi thích.
-“Vậy đầu đuôi ra sao...”Lý Hoàng Chương nóng lòng.
-“A hèm,a hèm..Chuyện khá dài...” Đức đằng hắng vài cái bắt đầu nói từ chuyện cơ sở sản xuất độc phẩm và cựu Bí Thư Phú Quốc Lê Thành Lể đến chuyện Trình Nhật Mai nhờ hổ trợ đến việc khám phá đầu đạn nguyên tử cuối cùng là Thanh Đại và Duy Mạnh,Thư ký của Trần Cao Kỳ...Các đại lảo chăm chú nghe ...Nancy ngồi bên trái,Bích Trâm bên phải thỉnh thoảng đứng lên châm trà nước.
...
-“Là như vậy đó...Căn cứ theo lời của người đàn bà tên Thanh Dại nói mà tiến hành kiểm tra Thư Ký Duy Mạnh thì quá dể dàng nhưng mà..” Đức không nói nửa.Trình độ chính trị của các đại lảo chẳng khác trình độ Thái cực quyền ở mức ‘Lô hỏa thuần thanh’ của Trương Tam Phong .Họ thừa hiểu cái khó của sự việc.Khả năng Lý Hoàng Ân là ‘master mind’ của chuyện nầy hoàn toàn bị loại bỏ...Duy Mạnh 1 mình không thể nào,chụp lấy gả rất có thể sẻ lòi ra Trần Cao Kỳ và nếu là thật vậy thì Lý Hoàng Ân sẻ bị kéo xuống nước vì cái tội quản thuộc hạ không nghiêm chuyện nầy sẻ ảnh hưởng đến không ít đến cuộc chạy đua cho cái vị trí Thủ Tướng cho nên phải tìm 1 cách vẹn toàn để tránh ném chuột bể đồ.
Căn phòng im lặng như tờ...Biết các đại lảo đang suy nghỉ,Đức cầm chai nước uống,chờ xem coi các đại lảo có gì thắc mắc thì giãi đáp,chợt nhớ chuyện nầy chưa nói với Gia Kỳ,liền giãi thích với Lý Hoàng Chương.
-Quên nửa ông...Gia Kỳ chưa biết chuyện nầy,cũng là vì...
-Ậy,cháu làm đúng lắm..Gia Kỳ ghét ai dể biểu lộ ngoài mặt,nó sẻ đem chuyện nầy nói với Hoàng Ân...Như vậy sẻ bức mây động rừng..”Lý Hoàng Chương phát tay,ánh mắt hướng về hắn rồi nhìn TBT,Hoàng Ngọc Hãi,Trương Tấn Tài,nhẹ gật đầu.
-“Ừm..Nancy,công việc rất nhiều nên tối nay ăn xong bửa cơm, cha bay trở về Hà Nội...Mọi chuyện nầy giao cho con.Lảo lãnh đạo Nancy hơi thiếu kinh nghiệm trong chuyện nầy nên phải nhờ hai ông trông chừng 1 chút mới được...” TBT nhin Lý Hoàng Chương và Trương Tấn Tài hỏi...Thật ra đem Trương Tấn Tài vào là để Lý Hoàng Chương bớt ái ngại.Mục đích chánh là muốn để ông cụ Lý Hoàng Chương đích thân xử lý chuyện có liên quan tới Lý Hoàng Ân mà,như vậy sẻ tốt hơn.
-“Được..Tôi sẻ cố gắng làm cho tốt chuyện nầy...”Biết ý tổt của TBT...Lý Hoàng Chương cãm động gật đầu.
-“Tôi chỉ ở bên cạnh bầu bạn đánh cờ với anh Chương thôi,coi như giúp thả lỏng tinh thần...” Trương Tấn Tài cười hiền hậu.
-“Ngoài đó tôi cũng bận rất nhiều việc..Bích Trâm,tối nay cha về cùng TBT...Nếu có thể được,giúp Nancy 1 tay... Ngươi đó,tập trung lo việc học ở Học viện chính trị Quốc Gia Hồ Chí Minh” Hoàng Ngọc Hải tỏ ra hiểu biết.
-“Con biết rồi...” Bích Trâm nhu mì gật đầu...
-“Dạ...” Đức cung kính gật đầu nhưng trong bụng nghỉ ‘gì kỳ vậy ta,có lộn không vậy? Nancy bận với con còn phải thường xuyên họp trực tuyến mà làm sao có thời giờ chứ..Nghỉ vậy định lên tiếng nhưng Bích Trâm đã nhẹ thúc chỏ,nhẹ lắc đầu,ý bảo đừng nói gì,ánh mắt nàng có ý cười khiến hắn nghi hoặc.
-“ Đi học?Hai em cũng biết anh đó mà...Chán chết đi được...” Chờ các đại lảo lần lượt đi về phòng nghỉ ngơi...Chỉ còn lại 2 nàng và mình.Đức nhăn nhó rất khổ sở.
-“Đồ khờ..Không đi học ở Học viện chính trị Quốc Gia Hồ Chí Minh làm sao lên chức được?” Nancy trừng mắt...
-“Nancy nói đúng đó,cho dù anh có công lớn nhưng nếu không đủ kiến thức chính trị thì khó mà ngồi ở vị trí cao được,hiểu chưa anh ngốc..” Bích Trâm lườm...
-Vậy sao?Hi Hi...Vậy thì khác,nhưng mà nói thiệt nha,anh không có khiếu học đâu à,vô lớp là ngáp tới ngáp lui...
-“Bích Trâm nói cho ảnh biết đi..Mấy cái chuyện nầy ảnh ngu hơn lợn í...” Nancy ‘cốc’ đầu hắn...
-“Nghe Nancy nói vậy có nghỉa là có cách phải không? Sao không nói sớm làm mất vui,nà,cách gì vậy Bích Trâm,mau nói ra nghe thử?”Hai mắt Đức sáng rở.
-“Cách gì chứ,không ai có đầu óc mánh mun như anh đâu à.Thời đại nầy không cần tới lớp,biết cái gì gọi là học trực tuyến không hả?” Đến lượt Bích Trâm cốc đầu hắn...
-“Ờ hén..Hihi...Làm hết hồn...Í,không phải đâu,lần trước mổi ngày anh đều phải tới lớp ...”Nghe Bich Trâm nói,Đức thở phào.Học trực tuyến thì dể thôi,nằm trên giường mở cái máy vi tính cũng là học đó mà nhưng vẩn còn có chút lo lắng.
-“Lúc đó anh chưa có chức vụ thì khác...Nay đã là Bí thư kiêm Chủ tịch của 1 huyện..Anh đi học mổi ngày thì công việc ai làm,còn nửa,không phải chỉ mình anh đâu,nhiều người khác cũng vậy...Nhưng không phải lúc nào cũng trực tuyến,mổi tuần tới lớp 1 lần để gặp và trao đổi với các học viên khác..Hiểu chưa?” Nancy mĩm cười,giãi thích...
-“Hi hi..Hiểu rồi..Cũng là có Nancy em lo chu toàn mọi việc...À không còn có em nửa Bích Trâm..Hai em thật tốt...”Thấy Bích Trâm hung hăng trợn mắt,biết mình phạm lổi tày trời vì thiếu sót tên nàng.Đức lanh trí sửa chửa sai phạm.
-“Nà...Anh đã có kế hoạch gì chưa?” Nancy chợt hỏi.
-Hi hi..Kế hoạch gì chứ..Đi học thì đi học thôi...
-“Nancy không phải nói chuyện đó..Là chuyện Duy Mạnh kìa..”Bích Trâm ngắt tay hắn...
-“Hả?Anh?Không phải là hai em làm sao?Thôi cũng được vậy ba đứa mình lên phòng nằm bàn thảo nha...”Đức cười ám muội.
-“Nằm mơ hả?” Nancy trừng mắt,tên nầy to gan thiệt...Các ông lảo đang có mặt trong biệt thự,còn có Thím Tư và bà Nội của Thanh Tình,Phương Linh vậy mà dám mở miệng rù quến giửa ban ngày...
-Ừ hén..Hi Hi, anh quên...Vậy mình về du thuyền đi.
-“Anh nha,chỉ nghỉ tới chuyện đó thôi...”Bích Trâm hung hăng trợn mắt nhìn hắn nhưng trong lòng thì âm thầm mong đợi, chờ Nancy gật đầu thì ‘miển cưởng’ hưởng ứng...
-“Chiều nay có bửa tiệc nhỏ trước khi cha và chú bác về...Em có nhiều việc phải chuẩn bị...Giao nhiệm vụ đón má và bác hai cho anh...Ừm,bây giờ còn khá nhiều thời gian anh xuống chơi với con đi.” Biết Bích Trâm vờ vịt ,lòng muốn tò tí với hắn lắm mà miệng thì em chả...Thầm cười trong bụng, Nancy thuận đà ra vẻ ngây thơ khiến Bích Trâm hụt hẳng,nét mặt không vui.
-Ờ được nhưng sao không xuống du thuyền rộng rãi hơn...
-Tiệc nhỏ thôi mà...Cha và các chú bác là ai chứ,mổi lần di chuyển đều có hộ tống nên không tiện lắm.Má và Bác Hai đến đây tiện hơn...
Đúng lúc nầy,tiếng di động reo..Nhìn màn hình,thấy là Tú Nhi gọi,Nancy liền bắt máy.
-Vậy sao?Ảnh đang ở đây...Ờ được...Ảnh tới liền...: Nancy nói xong cúp may,quay sang hắn thúc giục.
-Tú Nhi nói Mỷ Chi đang chuyển bụng,bể nước ối có lẻ sắp sanh..Anh mau về du thuyền đi,nhanh lên...
-Hả..Ờ...
-“Em đi với anh...” Bích Trâm bám sát...Cả hai vừa quay người chưa kịp đi ra thì cửa mở.Phương Linh,Thanh Tình bước vào hí hửng nói.
-Anh à...Hi hi...Chú ba vừa gọi điện nói thím ba sanh rồi,là bé trai nặng 3 kí 8...Ông bà nội mừng lắm muốn về Cao Lảnh liền...Còn mình khi nào về vậy?.
-“Vậy sao?Chắc chú ba hai em mừng lắm...” Miệng nói vậy nhưng trong đầu sửng sốt nghỉ ‘Á đù,sao cùng ngày vậy ta? ‘ đồng thời bối rối...Đứa bé Nga sanh ra cũng là con của hắn đấy nhưng bây giờ đi thăm thì không hợp lẻ thường chút nào.
-“Dỉ nhiên rồi...Tụi em định về thăm thím ba...Anh chừng nào về vậy?”Muốn hắn cùng đi,Phương Linh thăm dò.
-“Hai người về trước đi,ảnh chưa về được đâu,Mỷ Chi đang chuyển bụng.Có lẻ nay mai sanh em bé...Bây giờ tôi với ảnh đi tới du thuyền.Mình đi anh ”Bích Trâm miệng nói cặp tay mình vào tay hắn .
-“Vậy tụi em đi theo anh..” Phương Linh không được lanh lợi như Thanh Tình hơn nửa nàng được bà nội chỉ điểm nên quyết không để Bích Trâm chiếm tiện nghi.Hai chị em mà bị người tới sau qua mặt thì thật là quá kém cỏi.Vì vậy bước tới cặp tay hắn...Bích Trâm bên phải,nàng bên trái sau lưng là Phương Linh.
-“Đừng nói thêm nửa..Đi mau đi...Mỷ Chi đang cần có anh bên cạnh...”Thấy hắn bị kẹp giửa...Nancy cười thầm, thúc giục.Chuyện đấu tranh giửa các ‘tiểu muội’ nàng không đứng bên ai hết miển là họ có chừng mực không đi lệch hướng hại cho lợi ích chung là được.
-“Được..Anh đi liền đây nhưng mà Bích Trâm,tối nay cha em bay về Hà Nội,sao không ở lại trò chuyện với cha theo anh làm gì ...Phương Linh,Thanh Tình,hai em cũng vậy ,ông bà nội ăn cơm xong tối về mà phải không? trước bửa cơm chiều anh đưa má với bác hai trở lại mà.” Đức liếc nhìn Nancy nháy mắt cầu viện...Hoặc với Bích Trâm hoặc với hai chị em Thanh Tình,Phương Linh thì không thành vấn đề nhưng không thể nào...Với cả 3 người mà không có Nancy bên cạnh sẻ rất nhức đầu.
-“Ảnh nói đúng đó...”Nancy mĩm cười...Nàng chỉ có thể nói như vậy,không thể ra lệnh được.
-“Cứ quyết định như vậy...Anh đi nha...” Không nghe cả 3 ừ hử,Đức phát tay quyết định nhanh chân chạy xuống cầu thang như ma đuổi.Nancy nhìn theo lắc đầu.
-“Vậy là để ảnh đi 1 mình..Hai cô vừa lòng chưa?” Bích Trâm nói lẩy...
-“Câu nầy là hai đứa tui nói với chị mới đúng...” Thanh Tình nhún vai...
-“Ây...Tôi biết các người muốn cái gì nhưng làm như vậy không phải là cách đâu à.Nà,tôi có biện pháp như vầy..Có muốn nghe không?”Nancy mĩm cười.
-“Đâu có muốn gì đâu chứ...” Bích Trâm lắc đầu chối bai bãi.
-Đúng đó...Em đâu có muốn gì đâu à..
-Đúng đó...
Phương Linh,Thanh Tình đồng loạt chối bay chối biến.
-“Khổ quá,đừng chối nửa mà..Có phải muốn có em bé với ảnh không...Hihi...Còn nhiều chị em khác nửa như Ngọc Lan,Tú Nhi,Tuyết,Yến đều muốn đó cho nên nếu không có kế hoạch chu toàn cứ tranh giành là không được đâu...”Nancy cười hinh hích...
-“Vậy..Nói ra nghe thử..” Bích Trâm bẻn lẻn gián tiếp nhìn nhận...
-“Còn hai em thì sao ?” nhìn Thanh Tình,Phương Linh... Nancy gặn hỏi.
-“Bà nội nói..nói...nhất điijnh phải có em bé với ảnh nếu không thì..”Mặt đỏ bừng, Phương Linh lí nhí...
-“Nếu không thì là gái độc không con ,bà nội còn nói đàn bà phụ nử không con chẳng khác gì là đàn ông..Tụi em không muốn đâu à...Cho nên...” Mặt đỏ bừng,Thanh TÌnh không nói nửa...Còn việc bà nội nói không có con thì không có chổ đứng thì nàng không nói ra.
-“Hi hi..Đúng đó..Nancy có cách gì nói ra nghe..” Bích Trâm gật đầu,còn một lý do nửa là khi sanh con với hắn xong,là con trai thì sẻ mang họ Hoàng như con của 3 chị em Nancy mang họ Nguyển vậy nhưng nàng không lúc nầy không phải là lúc nói chuyện nầy hơn nửa cũng không cần thiết.
-Hi Hi..Không khó đâu nhưng phải có kế hoạch mới được...Thí dụ để dể hiểu nha...Ừm..Muốn đậu thai thì phải coi kinh nguyệt của người phụ nử vì vậy nên chọn nhưng ngày khả năng đậu thai lớn nhất để ...Hi hi..Hiểu không?Như vậy thì không cần tranh giành...Tới ngày của ai thì bắt hắn ‘làm việc...’
Thanh TÌnh ,Phương Linh,Bích Trâm nhìn nhau...Cả 3 đều biết vậy nhưng không hề nghỉ Nancy dùng cách nầy để giãi quyết ‘tranh chấp’.
-“Vậy..Vậy chẳng khác nào ảnh là..” Phương Linh ngượng không nói nửa.
-“Heo nọc chứ gì...” Nancy mĩm cười... không khác gì mấy nhưng nói ra thì thô tục và chẳng khác nào coi các nàng là heo nái nhưng so sánh thì đúng là như vậy đó mà.
-“Nói vậy mà cũng nói được...Thiệt là bậy bạ..” Bích Trâm lườm Phương Linh.
-“ Bậy bạ cái gì...Chứ còn gì nửa...” Thanh Tình bênh em mình.
-“Thì cũng không nên nói ra miệng chứ..” Bích Trâm nói nhỏ như muổi kêu.
-Được rồi...Được rồi...So sánh cho vui thôi chứ ai mà nghỉ như vậy...Chuyện nầy để mình sắp xếp,ai cũng sẻ có phần hết miển là đừng ganh tỵ với nhau..Trước hay sau có khác biệt gì...OK không hay là muốn tiếp tục tranh nhau từng li từng tí ?
-“Tranh luận thôi không phải tranh nhau...” Bích Trâm đính chánh...
-“Ờ phải..Là tranh luận thôi...Chị nói sao,tụi em làm vậy..” Thanh Tình gật đầu phụ họa.
-“Vậy thì tốt..Nhớ đó nha...Thôi mình xuống dưới trước ...” Nancy phát tay,quay người đi được vài bước quay người lại căn dặn.
-Còn nửa,hi hi..Chuyện nầy giửa chị em mình..Đừng để chuyện nầy với ảnh...Ảnh mà biết được mình chia nhau thì sẻ lên mặt làm phách...
-“Heo nọc mà làm phách gì chứ..” Thanh Tình chu môi...
-“Ờ phải..ha ha hi hi...” Bích Trâm đồng tình...
-“Không phải đâu,nếu các chị nói vậy ..Vậy mình là heo nái sao...” Mặt Phương Linh 1 lần nửa đỏ bừng.
-“Con nhỏ nầy..Mi câm miệng không ai nói mi câm đâu à...” Thanh Tình cười mắng...
-Ha ha Hi hi...
...
“Ách chùm...Ách chùm..”Đang lái xe ,Đức ách xì mấy lượt,không biết ai nhắc mình.Tuyết Nga?Chứ còn ai nửa,chắc là vậy rồi,người nầy khi nóng khi lạnh ,không hề nói lý lẻ chút nào...
Nhớ lại lúc Tuyết Nga cho mình chơi để trả thù thằng cha Dũng bậy bạ lăng nhăng bên ngoài rồi thì thường đổ thừa tại mình nên giửa hai người mới xãy ra chuyện còn khi rên siết cào cấu mình thì quên...Mà có phải 1 lần đâu,cứ kiếm chuyện kêu mình báo cáo công tác trong văn phòng...Đức lắc đầu nghỉ bụng lần nầy sanh con xong thì dừng lại ở đây được rồi,rủi ểnh bụng thêm 1 lần nửa thì bỏ mẹ.
Đang suy nghỉ thì chuông di động reo,nhìn màn hình thì ra là ‘nhạc mẩu’ Thúy Hằng gọi tới...Trái ngược với Tuyết Nga...Thúy Hằng cũng như Ngọc Thy và hai chị em Tuyết Cơ,Vân Cơ ,Tuyết Hoa tất cả đều ‘phê’ hết biết và không phiền chút nào vì vậy hắn nhanh tay bắt máy.
-A lô...Hi hi..
-“Cười cái gì..Nói chút chuyện được không?” Giọng Thúy Hằng có chút dè dặt,nàng sợ bên cạnh hắn đang có người...
-Đang 1 mình trên xe.. Free speaking.Có gì nói đi.không sao hết...
-Chắc biết Tuyết Nga sanh rồi chứ gì...
-“Ừm...Mới vừa nghe Thanh Tình và Phương Linh nói..” Đức chột dạ không hiểu vì sao Thúy Hằng có vẻ thần thần bí bí nói chuyện Tuyết Nga sanh với mình.
-“Chết cậu rồi...Đứa nhỏ mới sanh ra nhìn y chang cậu luôn...Nà..Đừng nói không phải là tác phẩm của cậu nha,nói vậy là coi thường trí thông minh của tui đó...” Thúy Hằng tung ‘bom tấn’.
-“Hả..Thiệt?...”Két...Đức kinh hãi,chân đạp thắng,cho xe ngừng lại bên lề đường...Sống lưng đổ mồ hôi lạnh.Á đù,chết mẹ rồi...Chí Cường giống thím ba , bé Thịnh,Vượng,Đức Mạnh,Đức Anh,Hoàng Long giống hắn là chuyện thiên kinh địa nghỉa nhưng con của Trương Tấn Dũng mà giống y chang mình thì là đại họa...
- Tui nghi lắm mà...Đừng chối nửa...Chối cũng không được đâu.
-“Vậy Trương Tấn Dũng có thấy có nói gì hong?” Đức lo lắng...
-“Vậy là thú nhận rồi chứ gì..Hi hi...Tui biết mà,không nói vậy thì làm sao cậu chịu nói sự thật...”Trương Thúy Hằng đắc ý.
-“Làm hết hồn hà...Hết chuyện nói rồi hả?đem chuyên nầy ra giởn..”Đức tức giận,xém chút nửa đái trong quần rồi.
-“Cậu nha..Giỏi thiệt,con dâu nhà họ Trương cậu đớp hết...Còn nửa.Hai đứa con gái tui cậu cũng...Aiz..Nhà họ Trương hình như mắc nợ cậu í...” Giọng Thúy Hằng nửa hổ thẹn nửa tức giận vì cả 3 mẹ con nàng đều có quan hệ với hắn,tiếc là nhiều lần nàng muốn dứt nhưng nghỉ thỉ dể làm thì khó ngược lại hình như càng lúc càng mê mệt hắn.
-Đừng nói chuyện đó nửa..Hi hi..Lở thì cho làng luôn đi...Miển mình giử bí mật thì được rồi..Nà...Vừa rồi làm tui hết hồn hà...
-“Cũng giống lắm đó nhưng phải để ý mới nhìn ra.Thằng nhỏ giống má nó lắm...Yên chí đi,tui không nói cho ai biết đâu.Ý,chút xíu nửa quên chuyện chánh rồi,gọi là muốn nói cho cậu biết là tuần tới Chủ tịch Diểm và Bí Thư Lệ bay vào Nam...Chổ củ đó...
-Tuần tới?Sao lâu vậy?Hihi..Nửa tháng bên Canada cũng nhớ dì lắm...Mốt trở về Cao Lảnh mình gặp nhau trước nha...
-“ Chỉ sợ cậu phải trả bài với các hồng nhan của cậu thôi... Tui lúc nào cũng rảnh mà...” Giọng Thúy Hằng trở nên dụ hoặc nói xong cúp máy,không đợi hắn ừ hử.
Bà má vợ nầy thiệt làm hết hồn hà...Đức cúp máy mơ màng... Tuần tới?Chà chà...Bí Thư Lệ,Chủ Tịch Diểm,Trương Thúy Hằng hợp lại thì còn gì bằng.Nhớ lần trước thiệt là quá đã...Hắn đề máy cho xe tiếp tục chạy, được vài trăm thước di động lại reo..Nhìn màn hình,là Phó Loan...Đức bắt máy,nói 1 hơi.
-A lô..Bên đó giờ nầy 11 giờ khuya rồi sao chưa ngủ?Có chuyện gì quan trọng hả?
-“Có chuyện mới gọi được sao?” Giọng Loan cộc lốc có chút hờn dổi.
-“Ouf..Hi hi...Tôi không phải là ý nầy...Chỉ sợ thức sớm ngủ trể có hại cho sức khỏe thôi í mà...” Đức cười giả lả.
-Miệng lưởi trơn tru...Tin cậu nói chẳng thà tin heo nái biết leo cây...Sao rồi?’Ăn’ hai tiểu la lỵ chưa?
-Ý...Bậy nà,không có chuyện đó đâu.
-Thiệt?
-Thiệt hơn vàng ròng nửa à...Chỉ thích ăn sư phụ thôi...
-Tin cậu mới là lạ nhưng nghe thì thấy vui rồi.Nà..Gần 1 tuần nay mấy thằng tây trẻ tới nườm nượp...có biết tại sao hong?Hi hi..Là vì con bé Duyên đó cho nên tôi mới nghỉ ra cách có thể giúp cậu né 2 tiểu la lỵ
-“Nói ra nghe thử ...” Chuyện của Ngọc Hân và Gia Hân là chuyện ‘mở treo miệng mèo’.Nói hắn không động lòng là giả nhưng tiến thối lưởng nan,nửa muốn ‘ăn’ nửa sợ...Không ‘ăn’ thì tiếc ,trời phạt đó mà ‘ăn’ thì sợ đại họa ...Vấn đề là không biết khi nào không dằn được rồi làm tới bến,một khi đút vào thì hai con bé nầy có đến 90% đi nhà thương đó là chưa nói đến ‘nhấp’ ra ‘nhấp’ vô,nhè nhẹ cũng đủ chết huống chi nhấp lia chia thì không chừng có án mạng.Bởi vậy nghe Loan nói dỉ nhiên là muốn biết.
-“Là như vầy,con bé Duyên hỏi tôi sau khi chửa mắt lành có thể ở lại học nghề hay không...Hi hi nói với tôi có nghỉa là nói với cậu đó...Cho nên tôi mới nãy ra ý nầy..Ừm...Hai tiểu la lỵ kia với Duyên cùng trang lứa,hay là nếu có thể cậu đưa hai đứa nó qua bên nầy học...Xa mặt cách lòng biết đâu được mấy thằng tây trẻ bám thì sẻ từ từ quên cậu vậy là chuyện coi như giãi quyết rồi có phải không?Chỉ là cậu có nở lòng không thôi...Hi hi... Sao hả? Hi hi...” Bên kia nửa vòng trái đất,Loan cười rúc rích,trêu chọc.
-Có gì không nở lòng, chuyện qua bên đó học không phải tui quyết định đâu à...Cả hai phải chịu mới được chứ...
-Có người đài thọ ra nước ngoài du học...Ai lại lắc đầu nói không.Hi hi..Tôi hiểu cậu đang nghỉ sao.Có phải sợ sự thật phủ phàng hay không?
- Sự thật phủ phàng?Ý gì đây? Muốn nói gì thì nói thẳng đi,không cần phải úp mở đâu à...
-“ Vừa rồi nghe tôi nói con bé Duyên được tây trẻ săn đón,muốn xin ở lại đây học nên cậu thấy hụt hẳng mất mát có phải không?Mới đây không lâu,ngày tiển biệt, hôn cậu nói ‘je t’aime’ chưa được 1 tháng thì hình như quên rồi...Cho nên cậu sợ Ngọc Hân ,Gia Hân cũng sẻ như vậy...Tâm lý mà,tôi hiểu được nhưng nếu nghỉ theo khía cạnh khác thì đây là cơ hội tốt để đo lòng người.Suy nghỉ chút đi cậu sẻ thấy thiệt hơn...” Loan nói 1 hơi.
- Được rồi...Được rồi..Tui không có nghỉ vậy đâu à...Để tui nói với Nancy lo chuyện nầy.
-Tôi cũng là vì cậu đó thôi,sau nầy cậu sẻ hiểu.Còn nửa nè...Tôi khám phá con người của Giang Ngọc Quế không tệ cho nên có ý định cấc nhắc làm số ‘1’ khi tôi trở về bển...Cậu thấy sao?
-“Mau vậy à?Mới đây không lâu đã thu phục được rồi?Giỏi thiệt ...” Nghe Loan nói đã thu phục được Giang Ngọc Hoa. Đức khen dồi.
-Hihi...Nếu cậu có thể bỏ thành kiến thì sẻ thấy bà ta không tệ đâu..Thôi không nói nửa...Buồn ngủ rồi...Bye.
-“Ê..Chờ chút...” Loan không nghe được,vừa nói xong đã cúp máy rồi.
-“Thu phục người ta hay là chưa được lâu đã bị người ta rù quến rồi?không đâu, người rù quến được sư phụ có lẻ chưa sinh ra...À phải, nghe nói cũng có lý,hình như mình có thành kiến sâu nặng với Giang Ngọc Hoa? Bà nầy không vừa đâu so với sư phụ chỉ kém chút xíu...Nghỉ tới Giang Ngọc Hoa,Đức liền nhớ vú đít của người Dì nầy cũng thuộc loại thượng đẳng và có cái miệng trời sinh..í...lại nửa rồi cứ nghỉ bậy bạ hoài.
Rồi hắn nghỉ Loan nói không sai.Duyên,Ngọc Hân,Gia Hân đối với mình chắc chỉ là những giây phút bốc đồng cũng như Thục Hiền,nói thì nghe cãm động lắm nhưng chưa được ba bảy hăm mốt ngày thì quay xe 180 đi lấy việt kiều theo chồng ra nước ngoài.
‘Ông bà Tư trước kia coi như có công cứu mình 1 mạng,bây giờ lo cho Gia Hân ra nước ngoài du học coi như trả lại ân tình đó...Về phần Ngọc Hân thì coi như đền bù cho Đương vì mình vụng trộm với Ngọc Thy...Duyên thì sao đây?À phải,ngoài việc giúp Duyên chửa trị cặp mắt bây giờ giúp thêm việc học 1 nghề bên Canada có là chuyện lớn gì chứ,coi như giúp Nguyên Xuân Hoàng hoàn thành tâm nguyện vì dù sao ông ta cũng không xấu lắm...Nói tóm lại sau khi Ngọc và Gia Hân qua Canada du học thì là 1 trang giấy đã lật qua trong đời.
Nghỉ vậy Đức cãm thấy nhẹ nhàng thảnh thơi không tiếc nuối chút nào. Thôi thì vậy đi .
...
(Hết Phần IV - Chương 97 ... Xin mời đón xem tiếp Phần IV - Chương 98 )