CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Results 1 to 10 of 55

Threaded View

Previous Post Previous Post   Next Post Next Post
  1. #1
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,365

    Default Mùa Anh Đào Năm Ấy (Truyện dài) (Tác giả: Út Hội)

    MÙA ANH ĐÀO NĂM ẤY

    Tác giả: Út Hội
    E-mail:
    xxx***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


    Phần 1 & 2










    THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ: & gửi kèm CC 1 bản tới


    1.


    Nằm ngửa mặt trên chiếc đệm mút cứng, mở mắt ra nhìn mây bay qua tấm kính lợp mái, thả một hơi thuốc thư giãn rồi cài phần đầu lọc vào cái gạt tàn trên nền nhà, ông Tuấn lim dim tận hưởng từng thớ thịt đang được người đàn bà cần mẫn nắn bóp. Đôi bàn tay nhấn nhá tới đâu là khoan khoái tới đó. Có lẽ phải ở cái tuổi ngoài 60 này người ta mới cảm nhận hết được từng công đoạn trong cái sự sung sướng mà dân chơi Sài Gòn hay trả tiền cho gói dịch vụ gọi là mát-xa VIP.


    Từng ngón chân được bấm rồi cả bàn bẻ ngược lên, vuốt giữa các đốt xương bàn chân. Rồi các ngón tay chuyển dần lên bắp chân, vừa nhấn vừa xoa theo hình xoắn lò xo đẩy chất thải trong cơ bắp ngược về tim. Bây giờ thì Hường đang ngồi, gác hai chân ông Tuấn lên đùi, rồi úp bàn tay lên đầu gối, ngón cái chạm đúng vô chỗ gân xanh, vuốt từ từ theo đường chỉ lờ mờ lên đến háng, thỏa mãn nhìn đầu dương vật dần dần cương lên, chỉ chờ được chạm nhẹ vô là ngóc đầu dậy.


    Thiệt ra thì Hường không phải là gái mát-xa. Mà nói cho đúng thì cô đã bỏ nghề này từ 19 năm trước, lúc qua Hàn Quốc lấy chồng rồi đẻ con Hoa. Lúc trẻ chỉ cần kéo áo xuống cho tung bộ ngực trần căng tròn ra là khách trẻ hay già gì cũng ngổng cu hết cả lên. Còn bây giờ phải có chút công phu học được từ cô bạn Thái Lan mới thay thế được sắc đẹp thưở xuân thì. Cho nên Hường mới có cảm giác thỏa mãn như vậ̣y khi làm cho người đàn ông đang nằm ngửa trước mặt mình hưng phấn, như một cô đào hát về già vẫn còn khiến khán giả đắm say. Cao hứng, cô ngắm mình phản chiếu qua tấm gương là cả bức tường phòng tắm, rồi cất câu hò cho bài vọng cổ nổi tiếng của soạn giả Viễn Châu.


    “Hò.. ớ… ơ ớ ơ, chiếu Cà Mau nhuộm màu tươi thắm, công tôi cực lắm mưa nắng dãi dầu, chiếu này tôi chẳng bán đâu, tìm em không gặp ơ ơ ớ ơ… tìm em không gặp tôi gối đầu mỗi đêm.”


    Ông Tuấn như bừng tỉnh. Vụt bật dậy. Rút hai chân ra. Gập gối lại rồi ngồi xuống. Giật phăng cái quần lót của người đàn bà đang chống cùi chỏ ra sau chờ đợi. Với tay kéo cái hộc tủ lấy bao cao su ra đeo vào. Đặt đầu cu vào đúng chỗ hồng hồng âm ấm vừa vạch ra, đâm lút cán, khiến cho câu hát lẽ ra đã phải kết ở chữ m lại bật ra thêm một tiếng ơ nữa thành như là mơ, không ăn nhập mẹ nó vô nhịp tía nào hết, lâng lâng giữa trời như cái thân hình dưới kia đang treo lơ lửng gữa hai khớp gối đang căng ra hết cỡ cùng hai bờ vai gầy đang cố trụ lại.


    Nâng mông lên cho dương vật mỗi lần hích vào rút ra vẫn đi thẳng, Hường ngoẹo đầu sang bên cạnh, tận hưởng. Những cú đâm mạnh của dương vật, mỗi khi chạm vào cái điểm sướng bên trong sâu âm hộ, là khiến cô sướng tới nỗi té đái. Nhưng lực đẩy quá mạnh của thân hình người đàn ông khiến cơ thể cô cứ trôi ngược dần lên phía đỉnh đầu. Hường thả phịch hai vai xuống tấm đệm. Tay không còn phải chống bằng cùi chỏ nữa thì vòng ngược ra sau, chống vào bức vách để chống chọi lại lực đẩy kia. Miệng há to đớp không khí. Chân co lên quặp vô cái lưng ngấn thịt. Dâm thủy tuôn trào. Cô bàng hoàng không ngờ mình bỗng lên đỉnh mau như vậy. Và cũng không ngờ mình lại dễ dàng trao thân cho người khách này mau lẹ tới như thế.


    Nhưng Hường càng bàng hoàng hơn nữa khi thấy bỗng dưng con cu đang trong mình xìu xuống, rồi nhịp ngừng lại. Ông Tuấn hôn nhẹ lên ngực cô gái, rồi quay đầu lại nằm úp mặt xuống đệm. Châm tiếp một điếu thuốc, rồi nghiêng mặt gối đầu lên cánh tay, nhẹ nhàng hút. Hường lật đật ngồi hờ lên lưng, bóp hai vai rồi đến cổ, lần từ từ lên đỉnh đầu, rồi chuồi mình xuống nằm lên trên người Tuấn, vuốt ve âu yếm như đôi tình nhân, thì thào xin xỏ rồi cầm điếu thuốc của Tuấn rít một hơi. Thế là cầm lên luôn không trả lại, hút cho đến hết, ngồi dậy dùng mông ấn vào từng đốt xương sống của người tình.


    Tuấn xoay ngửa người lại, châm điếu thuốc mới, với cái gối phao kê lên đầu, ngắm cô gái bây giờ đang ngồi hờ trên bụng, xoay lưng lại để mát xa cơ đùi. Bàn tay còn lại của người đàn ông xoa nhẹ vào mông rồi lên đến eo khiến cô ta nổi gai ốc vì sướng. Hai người vẫn chưa nói với nhau tiếng nào, tận hưởng lạc thú bất chợt ùa đến không hẹn trước, cũng không phác thảo chi cả, như bản năng đã được luyện tập của các nhạc công lâu năm, không chỉ khỏi phải đếm nhịp phách mà tới ngay cả dây đàn cũng vừa rao mới vừa chình luôn.


    Có tiếng chuông cửa. Hường giật mình ngồi sang một bên.


    Tuấn đưa ngón tay lên miệng ý dặn không gây ra tiếng động, rồi với tay bật điện thoại.


    2.


    “Dạ thưa anh, tui mua đủ hết mấy thứ đồ anh dặn rồi đây nè,” ông xe ôm trên chiếc xe Wave mới cáo thấy đèn trên cái camera ở cổng sáng lên thì nhìn vô nói.


    Tuấn bấm điện thoại mở cổng cho xe chạy vô, gần giáp vòng trên con đường nhỏ xíu bề rộng chỉ chừng bốn chục phân mới tới căn nhà bê tông nhỏ nằm giữa khu vườn lộn xộn cây trái như một đám rừng nhỏ. Ngoài sảnh là bộ bàn đá mài nhìn thì đơn giản, nhưng không phải là thứ người ta đúc đại trà rồi in chữ cúng dường cho chùa, mà thấy rõ là được làm theo thiết kế, vuông vức nhưng lại cong tròn, dáng khỏe mạnh như đồ gỗ của hãng IKEA.


    Ông già cẩn thận bỏ từng gói đồ ăn lên bàn. Đếm sơ cũng trên 15 bao nilon, chưa kể mấy bịch nho nhỏ kèm theo. Mắm để chấm cóc xanh. Muối ớt để ăn với khóm. Tương và đồ chua thì kèm với vịt quay. Cơm tấm. Chè. Bánh da lợn, bánh tiêu, bánh bò. Xong rồi là rút trong túi ra tờ giấy có kê đủ giá tiền của từng món, và công xá chạy xe nữa, cộng lại, rồi trừ với số tiền đã ứng trước cả cục, coi còn lại bao nhiêu, kẹp dưới cục đá chặn giấy trên bàn. Trước khi quay ra xe ổng còn cẩn thận ra chỗ góc nhà xách cái túi mủ đựng hộp vứt đi ra máng trên xe, chút nữa chạy ngang qua cái âu rác ngoài thị xã thì giục bỏ.


    Ông chủ nhà này không chỉ là khách hàng xộp mà còn là ân nhân lớn của ông xe ôm. Thấy chiếc xe cũ nát quá nên cho tiền mua chiếc xe mới này, rồi đưa trước một lần mấy triệu, để mỗi lần đi đâu đó hay kêu mua đồ về như lần này thì khỏi mắc công trả tiền thối tiền. Bởi vậy nên không kể trưa nắng như bữa nay, trời có sập xuống thì ông cũng chạy mua cho đủ các món mà ổng gửi trong tin nhắn. Ra tới ngoài cỗng thì nó cũng đang từ từ mở ra, ông xe ôm cười tươi vẫy tay đại vì không biết camera lần này lắp ở đâu, vọt thẳng ra lộ lớn.


    “Em xuống lấy đồ ăn lên phụ anh đi,” Tuấn vươn tay đứng dậy, bước qua chổ vòi hoa sen dội sơ, rồi tắt lò sauna, quấn khăn ngang bụng bước ra ngoài hiên.


    Hường cũng lấy một cái khăn quấn quanh ngực, theo ra ngoài hiên, xuống cầu thang mang đồ bên dưới lên, thầm tán thưởng người thiết kế căn biệt thự này. Nhìn bên ngoài vô thì thiệt là tầm thường hay thậm chí còn có phần nghèo khổ nữa. Chỗ thì bê thông thô, chỗ xây gạch không trát, chỗ lát mái tôn tấm mới tấm cũ. Nhìn từ mé dưới sông nhỏ kia lên thì không khác gì mấy căn nhà nghèo mới được con cái trên Sài Gòn gửi tiền về chụp vá tạm bợ cho khỏi dột. Vậy mà nội thất bên trong thì sân bay Incheon bên Seoul của Hàn Quốc không bằng. Về kích thước thì không tính, nhưng tầm cỡ thì chắc phài so ngang với khu vườn trong nhà kính ở sân bay Changi của Singapore. Nhà tắm thì còn hơn cả khách sạn năm sao, vì bên trong rất nhiều thứ cây lạ không thấy có ở Việt Nam. Kéo tấm kính ngang bự ra là thông với hàng hiên, cũng đầy cây kiểng trong chậu.


    Tuấn nằm trên chiếc ghế dài bằng gỗ như người ta thường thấy trên mấy bức hình chụp resort năm sao nhìn ra biển, chỉ khác là không phải dưới bóng dừa mà là dàn nho chỗ xanh chỗ đỏ nhiều loài giống khác nhau. Hường ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh đó tiếp đồ.


    “Ủa, ông xe ôm quên lấy đũa rồi,” cô thốt lên.

    “Không phải đâu. Em vô bếp lấy đi,” Tuấn chỉ tay xéo xéo vô chỗ cái cửa nhà tắm, với theo: “và mấy chai bia nữa”.


    Hường mở cái ngăn kéo ra mà há hốc mồm trước cái khay các loại đũa khác nhau. Đũa nhỏ xíu mà cô biết là của người Nhật, có cái sơn mài cẩn xà cừ tinh xảo. Đũa bạc của người Hàn thì lấp lánh ánh vàng làm hoa văn. Nhiều đại gia ở Việt Nam hết lấy gỗ đại thụ làm bàn ăn tới ly Tây chén kiểu Trung Quốc, nhưng ăn bằng mấy đôi đũa nhựa rẻ tiền nhìn mắc ớn luôn. “Người này thiệt là biết hưởng thụ,” cô nghĩ thầm trong đầu và chọn bộ muỗng nĩa khắc logo hoàng gia Thái Lan mang ra, vì ăn cơm tấm là phải xài thứ này mới đúng kiểu.


    Nhai miếng cóc chấm mắm ớt rồi tu chai bia Sagota mát lạnh, chảy xuống tới đâu thấm tới đó, ông Tuấn gật gù tán thưởng cho sự lựa chọn của mình. Ông về Việt Nam không phải là để dưỡng già như người ta hay nói, mà đúng lý ra phải nói là hưởng thụ cho hết cá khúc đuôi của tuổi trẻ. Nhiều năm nay rồi súng của ông không còn lên đạn được nữa, vậy mà hôm nay nó tự ngóc lên thiệt là dũng mãnh. Chỉ có điều tự nhiên đang giữa cuộc chơi thì nó lại xìu xuống, tại vì chủ nhân bị mất hứng ở đâu đó. Nhưng mà từ từ rồi thì khoai sẽ nhừ.


    Tuấn cười cười với cái ý nghĩ trong đầu, ngồi ngắm con ghệ đẹp vừa vớt được ngoài thị xã về. Thiệt ra thì Hường nhìn bên ngoài trẻ hơn nhiều so với cái tuổi 38, nhưng mà kể có là gái một con đi nữa thì chỉ mòn con mắt lúc lên đồ thôi. Chứ còn cởi ra rồi thì bụng nhăn, đùi rạn, buớm thâm xì, làm sao mà không mất hứng cho được chứ, với hạng dân chơi sành điệu như ông.


    Hường cũng biết lắm chớ. Cỡ mình chỉ lôi kéo được đám đàn ông lao động lâu lâu mới dám bỏ thêm tiền gội đầu sau phần cắt tóc. Mà ở dưới Sa Đéc này giá dịch vụ làm sao so được với trên Sài Gòn chứ, nói gì tới hồi còn sống bên Hàn Quốc. Cho nên từ lúc chịu theo ông Tuấn về đây tới giờ, Hường chưa thỏa thuận gì về giá cả, và thậm chí còn chưa đả động gì tới chuyện có nằm ngửa ra cho ổng đút vô hay không. Tại vì, cô biết chắc, hay tin rằng, mình sẽ không thiệt đâu mà lo.


    Uống thêm miếng bia nữa cho sạch miệng, Hường quì xuống thảm cỏ nhân tạo mềm mại. Vén cái khăn trên đùi ông Tuấn lên, cô ngậm thằng bé vô miệng, từ từ dùng lưỡi vạch lớp da qui đầu ra, lướt chầm chậm qua đám xúc tu cảm giác quanh đầu khấc. Ngay lập tức, cây cần tăng dân số nơi ông Tuấn dần căng lên, khiến chủ nhân của nó cười khùng khục trong họng.


    Đúng lúc đó thì chuông điện thoại của Hường lại kêu.

    (Hết Phần 1,2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 3 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!







    Last edited by Congtu; 12-01-2020 at 09:26 AM.

    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Tags for this Thread