QUÁI DỊ KHÁCH

Tác giả: Tiểu Long

Nguồn: TangThuVien.com

Hồi 75: THOÁT LY LẠC XUÂN VIỆN

Sau một đêm ôm nhau ngủ ngon lành, sáng sớm ngày sau, Vân Linh liền đưa Xuân Ý đi ra. Chàng không ngờ rằng phía ngoài cửa bốn tên đại hán canh gác nhất định không chịu để yên. Buộc Xuân Ý phải ở lại trong lều các, một bước cũng không được ra ngoài.

Xuân Ý tức giận hự một tiếng nói:

- Bổn cô nương không phải trọng phạm triều đình, cũng không phải người của các ngươi. Lẽ nào ta lại không đi được.

Nàng nói xong không cần bọn đại hán nọ có ý kiến, xông liền ra.

Keng... mấy tiếng động phát ra. 4 hán tử gác cửa đã xuất ra vũ khí.

Xuân Ý thấy bốn tên hán nhân kia không biết sống chết, dám cản nàng, thì nổi giận, song thủ liền vỗ lên thinh không, đánh ra một lúc 12 chưởng tấn công về phía đối phương.

Bùm ... bùm ... bùm ...

Âm thanh vang động nổi lên. Xuân Ý kinh ngạc nhìn bọn hán tử nọ hộc máu ngã lăn ra đầu, rồi nhìn lại Vân Linh đang đứng đó cười với nàng.

- Tướng công, chàng thật lợi hại.

Xuân Ý reo lên mừng rỡ, nhất thời cực kỳ cao hứng nhảy ngay vào lòng Vân Linh, lập tức hai người một trận ôn nhu, dụ hoặc thể hiện tình cảm, tất nhiên là một lần nữa thân hình nẩy nở của Xuân Ý bị Vân Linh chiếm dụng.

Hai người sau một hồi mê đắm quay cuồng, mới từ từ buông nhau ra. Xuân Ý mặt hoa đỏ bừng hạnh phúc nói:

- Thiếp không ngờ phu quân của thiếp lại lợi hại thế. Một chưởng đánh ra đã làm cho bọn chúng gục ngã cả. Bây giờ thì thiếp không lo gì nữa rồi. Chàng có thừa sức bảo vệ cho người ta. Phải không ?

Xuân Ý nói rồi kiều mỵ dụ hoặc nhìn Vân Linh. Hai người hạnh phúc tay trong tay tiến về phía trước, định thoát ra ngoài.

Nhưng khi Vân Linh và Xuân Ý mới đi được một đoạn ngắn, thì ở phía trước đã xuất hiện một đoàn người, đi đầu chính là mỹ phụ xinh đẹp Hoa Cầm, đang xăm xăm tiến tới.

Mỹ phụ Hoa Cầm thấy Vân Linh và Xuân Ý tay trong tay thì liền nổi giận, trừng trừng nhìn hai người, đặc biệt là ánh mắt sắc như dao gần như muốn chém chết Xuân Ý đang đứng cạnh Vân Linh.

Xuân Ý dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ, không hiểu việc đời. Lúc trước vì luyến ái Vân Linh mà rời khỏi Trường Thanh Đảo, rồi lưu lạc đến đây. Nàng bây giờ thấy Hoa Cầm tròng trọc nhìn nàng thì phát sinh sợ hãi, nắm chặt lấy hữu thủ Vân Linh trong tay, biểu lộ cho Vân Linh biết tình cảm yếu mềm của nàng.

Vân Linh hai mắt chăm chú nhìn Hoa Cầm và đoàn người phía sau nàng. Liền nhận ra trong đó có không ít cao thủ võ công đã đạt đến cảnh giới nhất lưu cao thủ, thậm trí còn có người võ công cao hơn cả mức đó, thật là lợi hại.

Khi chàng nhìn đến Hoa Cầm thì thấy khuôn mặt nàng ta đã trở lại nét băng lạnh, toát ra khí tức thâm trầm. Thế nhưng dù nói sao thì nói, đêm qua giữa hai người đã cùng nhau trải qua một trận phong lưu, do đó khi Hoa Cầm bị Vân Linh nhìn đến, thì tâm tư loạn động, khuôn mặt thoáng nét ửng hồng. Nữ tử này cho thấy bản thân cũng đã có lòng yêu thích nam tử tuấn tú nọ.

Mặc dù vậy hiện giờ nàng lại đang dẫn người tới đây, rốt cuộc là nàng muốn gì. Vân Linh thầm lo lắng, liền lên tiếng hỏi:

- Hoa phu nhân, tại hạ có thể đi được chưa?

Hoa Cầm khuôn mặt đã lấy lại khí thế, lạnh lùng nói:

- Người có thể đi. Nhưng vị cô nương khi không thể đi được.

Vân Linh đưa mắt nhìn sang khuôn mặt xinh đẹp của Xuân Ý, khẽ nắm chặt tay nàng trong ma thủ, nói lớn:

- Cô nương này vốn là nương tử của tại hạ. Lần này tại hạ đến đây may mắn tìm được nàng, do đó tại hạ muốn mang nàng ta đi, Hoa phu nhân nghĩ sao ?

Hoa Cầm khuôn mặt chợt ngây ra một lúc, đoạn nhìn hai người tay trong tay tình tứ, nổi giận hừ một tiếng nói:

- Không thể được. Cô nương kia đính thân nô gia đã bỏ ngân lượng mua về, không thể dễ dàng để nàng đi được. Nếu công tử đã muốn dẫn nàng ta đi, thì trước hết phải chấp nhận điều kiện của nô gia mới được.

Vân Linh thản nhiên nói:

- Được rồi. Hoa phu nhân thử nói ra xem. Miễn là điều kiện hợp lý, Vân Linh ta nhất định phụng bồi.

Hoa Cầm lạnh giọng nói một tiếng “Tốt”, đoạn phẩy tay gọi 5 người đang đứng phía sau ra, chỉ về phía Vân Linh nói:

- Vân công tử có thể một mình đả phá được Ngũ Hành mê tung trận của nô gia, khi đó mới có thể gọi là đã thông qua một điều kiện.

Vân Linh khuôn mặt nghiêm lại nói:

- Thông qua trận cũng được. Nhưng ít nhất Hoa phu nhân cũng nên cho tại hạ biết người định đưa ra bao nhiêu điều kiện, cụ thể là những điều kiện gì.
Nếu chẳng phải nói trước như thế thì về sau biết bao giờ điều kiện kết thúc, như vậy tại hạ và nương tử chẳng phải bị khổn mãi ở đây hay sao.

Hoa Cầm khoé môi khẽ giật, gật đầu nói:

- Được rồi. Nô gia cho công tử 2 điều kiện, 1 là phải phá vỡ được Ngũ Hành Mê Tung Trận, hai là vượt qua Mê tình loạn đảo trận. Khi nào công tử một mình vượt qua hai cửa ải đó, nô gia sẽ để công tử đưa phu nhân đi.

- Được. Tại hạ chấp nhận điều kiện của phu nhân. Vân Linh khẳng khái nói.

Chàng nhìn ra phía 5 đại hán do Hoa Cầm điều động ra, liền phát giác cả 5 đại hán này rõ ràng công lực cực cao, lại còn đứng theo bố trí trận pháp. Thật lợi hại a.

Là người am tường kỳ trận, Vân Linh hiểu rõ Ngũ hành mê tung trận cực kỳ khó đối phó. Không những người đã vào trận khó tìm đường ra, mà năng lực của 5 kẻ bày trận lại gần như hoà nhập làm một, tấn công vào trận. Do đó mà nói, kẻ ở trong trận như cùng lúc phải đối phó với 5 người hợp kích, lợi hại hiển nhiên không cần phải bàn cãi.

Vân Linh thông hiểu Ngũ hành mê tung trận lợi hại, nhưng cũng không biết cách nào phá giải, đành tự mình dựa vào công lực bản thân, đả phá trận thế của 5 người, qua đó dựa vào kiến thức trận pháp vốn có, phá vỡ thế hợp bích của 5 cao thủ bày trận.

Xuân Ý ở bên cạnh Vân Linh tỏ ra lo lắng, nắm chặt tay Vân Linh không
buông. Vân Linh đã tính đến việc nhập trận, liền quay sang an ủi Xuân Ý vài câu, sau đó bất thần phóng người vào giữa trận, đại triển thần uy, bắt đầu vung chưởng công kích.

Toàn bộ trận pháp ngay lúc đó liền biến đổi kịch liệt, không tưởng được chưởng thế của Vân Linh vừa nhanh vừa mạnh, khi tấn công vào những người đứng trong trận, liền gặp phải một trận gió xoáy, cuốn lấy chưởng lực của mình lên trên, vô tông vô tích biến mất giữa thinh không.

Vân Linh giật mình vội vàng biến đổi thân pháp, thoắt cái đã né khỏi một chiêu hợp kích của 5 cao thủ bày trận, lại một lần nữa giỡ ra sát thủ, đánh thẳng 3 chưởng liên hoàn về phía trận pháp bên trái.

Như lúc này, trận pháp đã biến đổi kịch liệt. 5 cao thủ trong trận biến thành những ảo ảnh tràn ngập không gian, hàng loạt cánh tay đưa lên, chiêu thế như bùng phát ác liệt, chuyển thành vô số chưởng ảnh, tuyệt không biết rõ thực hư của chưởng pháp nọ là như thế nào.

Chưởng pháp của 5 người mạnh mẽ, nhưng lại không phân biệt được chưởng nào là thực, chưởng nào là hư, nên Vân Linh chống đỡ trong trận cực khó khăn, chỉ còn dựa vào Ảo bộ pháp thần kỳ, liên tục tránh khỏi độc thủ của 5 người hợp kích.

Hoa Cầm và chúng nhân bên ngoài hết sức khoái chí, nhìn thấy Vân Linh trong trận bị đánh chạy đông chạy tây, nhìn thực tức cười.

Chỉ riêng có mình Xuân Ý là lệ hoen trên má, lo lắng thất thần, không biết từ lúc nào mà đã khóc ra nước mắt đầm đìa, thực là một nữ tử yếu đuối.

Nhưng có một chuyện cả Hoa Cầm cũng như các người bên ngoài không thể biết được, đó là Vân Linh thực lực kỳ lạ. Bọn họ ở bên ngoài thấy chàng chạy loạn như thế, vậy mà đã hơn canh giờ trôi qua, cục thể giữa hai bên vẫn giằng co như vậy. Vân Linh không bị đánh trúng, mà 5 cao thủ bên phe Hoa Cầm cũng không bị Vân Linh hạ thủ.

Vân Linh lúc này ở trong vòng chiến, lực lượng cường đại thu lại trên song cước, nhanh chóng chạy nhảy thoát khỏi vô số độc thủ của đối phương công kích vào mình, làm thế nào cũng không một chút hoàn thủ, đúng là đại quái dị.

Thật tình mà nói Vân Linh không phải không có cách đả phá trận pháp. Thế nhưng khi vừa vào trận chàng đã phát giác ra trận pháp này lợi hại vô bì, nếu dùng sức lực cường hãn mà thu thập trận pháp nọ thì khả năng sẽ bị lưỡng bại câu thương với đối phương. Cho dù có thắng được đi nữa cũng không đủ sức phá vỡ trận pháp thứ hai là “Mê tình loạn đảo trận” có khi còn lợi hại hơn.

Chính vì điều này mà Vân Linh chọn lấy kế hoạch không đánh mà thắng, tự mình thủ ở trong trận, dần dần tiêu hao sinh lực đối phương, sau đó chỉ cần một cái nhấc tay, cũng có thể thu thập được cả 5 cao thủ vốn đã bị suy yếu công lực do đã tổn hao quá sức. Cách làm này chắc chỉ một mình Vân Linh dựa vào Ảo bộ pháp mới nghĩ ra thôi, còn ai khác dám thử đưa mình vào nguy hiểm như thế chứ.

Bùm ... bùm .... bùm ...

Hàng loạt tiếng động do chưởng phong hợp lực của ngũ đại cao thủ đánh vào trận, đất đá bắn ra tứ tung, trận pháp xoay chuyển càng nhanh, đã bắt đầu cho thấy cực hạn của trận pháp đang tới, áp lực vì thế lớn lên không biết bao nhiêu lần, dần dần đè lên thân ảnh của Vân Linh trong trận, làm cho cước bộ của chàng chậm lại, cực khó vận chuyển thân người.

Vân Linh kinh nghi thầm nghĩ đã đến lúc thời điểm mấu chốt, một tầng công lực lập tức tụ xuống song thối, bắt đầu gia trì sức lực trên cơ thể, phòng hộ và cước pháp tiếp tục giữ được phong độ ban đầu, chạy nhảy biến hoá như bóng ma.

Bên ngoài trận pháp, những người hiểu rõ nhất về trận pháp lại chính là Hoa Cầm. Hiện giờ khuôn mặt của mỹ phụ này đã chuyển từ trạng thái hưng phấn sang lo âu. Mới đầu nét lo âu đó còn chưa lộ ra, còn những kẻ quan chiến khác cũng chưa thấy rõ. Nhưng sau một lúc nữa, những người bên ngoài đã bắt đầu minh bạch ra mọi sự. Thì ra trận pháp Ngũ hành mê tung trận tuy là lợi hại cực kỳ, nhưng bản thân những kẻ lập ra trận pháp lại không đủ công lực so bì với kẻ bị giam trong trận là Vân Linh. Bọn 5 người này càng đánh chưởng phong ra bao nhiêu, sức lực lại theo đó trôi đi bấy nhiêu, dần dần lộ ra sức lực sụt giảm, mà sự sụt giảm thì nhanh đến chóng mặt, thảm bại chính là trong thời gian ngắn nữa thôi.

Vân Linh ở tron trận cũng bắt đầu nhận ra tình thế biến đổi của địch nhân, chuẩn bị giở chiêu phản kích. Hoa Cầm ở bên ngoài trận nhìn thấy như thế vội vàng kêu lên một tiếng lớn, lệnh cho thủ hạ dừng trận đấu lại, lui trở về bên mình.

Vân Linh hiện giờ không đánh mà thắng, cười lên một tiếng lớn, đưa mắt nhìn Hoa Cầm nói:

- Hoa phu nhân sao lại rút quân sớm thế, đã nhận thua rồi sao?

Hoa Cầm khuôn mặt lạnh lùng, nói lớn:

- Tiểu nhân đắc chí. Nô gia vẫn còn một trận chưa đưa ra, lần này để xem người có thể làm gì?

Sau đó bằng một giọng âm lạnh, mỹ phụ Hoa Cầm lại kêu gọi đám thiếu nữ 12 người đứng đằng sau tiến lên, bắt đầu lập thành trận thức, hướng tới địch nhân là Vân Linh, toàn bộ toả lên sát khí dầy đặc.

Vân Linh quan sát thập nhị mỹ nữ trước mắt, nhận thấy các thiếu nữ này ai ai cũng xinh đẹp tuyệt vời, hình dung yểu điệu, nước da trắng trẻo, mịn màn, quả nhiên là những tuyệt thế mỹ nữ không tầm thường.

Các mỹ nữ đã đẹp như vậy, chỉ nhìn thôi cũng có thể khiến nam nhân hồ hư loạn tưởng. Thế nhưng hiện giờ bọn họ y phục mát mẽ, lộ ra một ít da thịt nơi eo, thân trên che đậy bằng chiếc áo nhỏ, khoác ngoài bằng lớp lụa mỏng, khiến người khác nhìn vào cứ như không có che đậy gì, đúng là cố tình khêu gợi nam nhân làm bậy.

Mười hai mỹ nữ, đứng thành một đội hình bốn người một, lập ra một trận thế được thể hiện thông qua y phục 3 màu, xanh, đỏ và trắng. Mỗi một màu lại có 4 mỹ nữ, lập thành một nhóm nhỏ, cuối cùng hợp vào làm thành một trận pháp, do 12 người lập thành.

Vân Linh chưa nhìn ra trận pháp kia có lợi hại gì, còn đang ngắm nghía, thì phía ngoài xa bỗng có tiếng người kêu la, rồi trong phút chốc, thân ảnh của gã Tín Hào đã đến, vừa gặp mặt đã la to “đại nhân”.

Tín Hào đến nơi, lập tức nhận ra tình thế khác lạ. Hắn định nói vài lời với Vân Linh, nhưng bây giờ bị hoàn cảnh trước mắt thu hút, liền ngậm miệng, nhìn ngó, chiếu ánh mắt vào các người bên phe Hoa Cầm.

Hắn nhìn một lúc rồi khẽ khàng đi lại bên Vân Linh, nói thầm với chàng vài câu. Vân Linh nghe xong cũng giật mình, kêu khẽ một tiếng: “Ra là vậy?”.

Mấy người bên ngoài không hiểu hai người nói chuyện với nhau những gì, đều lấy làm tò mò.

Hoa Cầm nhìn chăm chăm Vân Linh nói lớn:

- Thế nào? Ngươi có định vào trận hay không? Hay là đã quá sợ rồi không dám nhận điều kiện của nô gia nữa.

Vân Linh đột nhiên cười lớn một tiếng. Thân hình như ánh chớp đã phóng về phía thập nhị nữ, cường lực tung ra, một chiêu phách không chưởng tụ đến 5 thành phát xuất làm nên một cuồng gió vụ, thổi ào ạt đến quần nữ.

Thập nhị mỹ nữ lập tức kêu lên một tiếng, thân hình chớp động, tay áo vung lên, tạo nên một tầng kình phong, đánh thẳng vào con vụ xoáy ốc do Vân Linh tạo ra.

Bùm ... bùm ... bùm ...những tiếng động do chưởng lực giao nhau tạo thành làm bụi đất bay tung. Thân ảnh của Vân Linh đã đáp vào giữa trận, liền sau đó cảm giác một trận hương thơm dồn dập thổi tới, thân hình liên tục biến hoá, lập tức như say như mê, giống như cùng lúc uống phải hàng chục vò mỹ tửu vậy.

Không thể ngờ mê hương vụ của thập nhị nữ lại biến thái như thế, có thể khiến cho người khác hít vào mê man. Vân Linh vừa nảy vô tình không biết đã bị trúng phải hương vụ, nhanh chóng trở nên yếu nhược, lập tức rơi vào nguy hiểm.

Thập nhị nữ trong lòng cực sướng, vội vàng huy động song thủ, bắt ra hàng loạt mê hồn hương, bao bọc lấy Vân Linh.

Tuy nhiên bọn họ không hiểu được tại sao người khác bị trúng mê hương vụ lẽ ra phải gục ngã từ lâu, đằng này Vân Linh rõ ràng bị mê hương vụ xâm nhập, lại chỉ trở nên say sưa, tuyệt không ngã lăn ra đất.

Đúng lúc này, Vân Linh ở trong trận đang vừa phòng thủ vừa dùng Vô hình tâm pháp hoá giải mê hương. Vì không muốn cho bọn thiếu nữ biết được mình đang vận công giải độc, thân hình chàng cứ làm bộ ngã đông, ngã tây nhưng làm thế vẫn không gục xuống mà còn thoát khỏi công kích của đối phương nữa.

Đột nhiên trong trận vang lên tiếng mỹ nhân yêu kiều “Diệt tình trận, khai”.
Ngay lập tức, bên ngoài vang lên tiếng úi chà của gã Tín Hào. Trong trận đã lại phát sinh biến hoá, các thiếu nữ tự nhiên bỏ rơi khăn phủ trên thân, lộ ra nội y nhỏ nhắn, lắc lưa thân hình yểu điệu, tiến nhập về phía Vân Linh, vòng vây hẹp lại một tầng nữa.

Vân Linh tâm pháp đã vận lên rất cao, cực lực đẩy chất mê dược ra phía ngoài. Ai ngờ đúng lúc chàng sắp hoàn tất công việc, lại phát giác ra xung quanh mỹ nữ nhân lộ thể khuê gợi, tới tấp tiến công về phía mình, nhìn kiểu gì cũng không khỏi mê hoặc bởi thể xác xinh đẹp, phong nhũ tôn cao, đồn bộ uốn lượn trước mắt, khiến chàng hô hô ai ai không biết nên làm sao, lập tức trúng liền mấy ngọn chưởng phong, lảo đảo suýt ngã.

Xuân Ý bên ngoài nhìn thấy cảnh đấy, vừa thương Vân Linh vừa tức lộn ruột, vô sỉ quá đi, nữ nhân mà cũng có thể trơn trẽn đến thế sao, còn hơn cả các tỷ muội ở Trường Thanh Đảo nữa.

“- sắc lang”, Xuân Ý bực mình nói. Gã Tín Hào đứng gần đó nghe được tiếng chửi của Xuân Ý, kinh ngạc lẫn mơ hồ, sao hắn nghe giống có người ăn phải dấm chua vậy, thật là quái sự.

Tín Hào bởi không đến đây từ đầu nên không hiểu giữa Vân Linh và bọn người Lạc Xuân Viện có xích mích gì, vì thế nên u u mê mê không hiểu ra sao cả.

Trong trận Vân Linh sau khi bị kích trúng mấy chưởng, toàn thân rún động khiến cho Vô hình tâm pháp tự khởi luyện bố phòng một lớp bảo vệ bên ngoài, nhờ vậy cũng chưa đến mức bị nguy hiểm đến tính mạng.

Sau phút bối rối ban đầu, hiện tại Vân Linh đã bắt đầu chủ động né tránh, đánh với bọn nữ nhân không biết xấu hỗ này thật là khó chịu, không biết nên làm sao nữa.

Trận pháp của thập nhị nữ biến ảo khó đoán, từ trước đến nay Vân Linh chưa từng thấy qua, lại mỗi một chuyển động của quần nữ, đều hiện lộ thân thể mỹ nhân tuyệt sắc, đường nét mê người ra trước ánh mắt chàng, rõ ràng là dùng mỹ sắc để mê hoặc, cực kỳ khó mê ly mà cũng nguy hiểm vô cùng.

Trên tay 12 thiếu nữ đó, không biết từ bao giờ, là 12 con dao nhỏ cực sắc, bọn họ biểu diễn màn vũ đạo khêu gợi, nhưng cầm trong tay là vũ khí giết người, hỏi làm sao không khiến nam nhân trong thiên hạ trở thành con quỷ phong lưu dưới tay các nàng.

“ Lợi hại, quả nhiên lợi hại” Vân Linh vừa thu nhiếp tâm thần trước mỹ sắc vừa phòng thủ môn hộ cẩn thận. Hai tay vũ động vô hình tâm pháp co kéo thân hình các thiếu nữ làm cho bọn họ hoạt động khó khăn, trận pháp đã bắt đầu trở nên rối loạn.

Hắc ... hắc ... Vân Linh khoái trí cười lớn, thân hình nhanh chóng như bay biến ở trong trận, lợi dụng lúc trận thế bị chút hỗn loạn, lập tức phóng kình khí điểm ngã một thiếu nữ, rồi nhanh chóng xông ra ngoài, tiện thể trên đường đi còn thu thập thêm hai thiếu nữ nữa, nhẹ nhàng ôm trong tay.

Hoa Cầm không ngờ trận thế do mình tốn công lập nên lại bị phá, tức tối giận dữ nhìn Vân Linh, miệng quát:

- Mau thả người ra. Đại sắc lang.

Vân Linh cười khì, buông hai thiếu nữ xuống đất. Hai nàng thiếu nữ thân hình chỉ có nội y che phủ, luống cuống kéo nhau về trận, cùng đám tỷ muội khoác lấy y phục vào người, chạy theo Hoa Cầm đang từ từ bỏ đi.

Tín Hào đến bên Vân Linh lên tiếng chúc mừng:

- Đại vương thật lợi hại, tiểu nhân hôm nay mới được mở rộng tầm mắt.

Xuân Ý khuôn mặt bực bội nói:

- Chúc mừng cái gì. Bị đánh như thế mà còn không biết xấu hỗ, lại chúc mừng nhau nữa ư.

Tín Hào tròn mắt há miệng, không ngờ lại có nữ nhân dám ra mặt chỉ trích đại vương như thế. Cô ta là ai? trong đầu Tín Hào một câu hỏi to tướng hiện ra.

Vân Linh thấy Xuân Ý tức giận giống như một bà già chồng hung dữ, thì bật cười ha hả, bước tới ôm lấy cô ả vào lòng. Xuân Ý không ngờ lại gục đầu vào ngực chàng mà khóc, nhỏ giọng nói: “Thiếp lo cho chàng chết mất”.

Vân Linh biết Xuân Ý là mỹ nhân mau nữ mắt, vội vàng giả vờ quát Tín Hào ở bên cạnh, mau mau dẫn đường đưa hai người ra ngoài.

Tín Hào đúng là miệng chữ O,mồm chữ A, vừa tức vừa không hiểu tại sao mình bị mắng. Gã ngày thường vẫn tự phụ mình thông minh, bây giờ gặp phải tình huống này mới cảm thấy mình đại ngốc, mơ mơ hồ hồ đưa mọi người ra ngoài, về lại khách điếm.


(Hết Hồi 75 ... Xin mời đón xem tiếp Hồi 76)

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!