TÂM SỰ CỦA DÌ

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
CõiThiênThai.com xin thay mặt các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gửi truyện.

Phần 18










Hai dì cháu mải miết lăn vào những cuộc mây mưa nên chẳng trách chi thể xác lẫn sức khỏe đều giảm đi. Cả dì lẫn cháu quấn quit bên nhau như hai cực của thỏi nam châm, nghịch chiều cuốn hút lấy nhau không nhả. Mẹ là người nhận ra sự thay đổi sắc diện này.

Một hôm nhân có mặt cả hai dì cháu, mẹ nói lửng lơ : dạo này mẹ thấy mày theo bén bên dì không hở. Liệu liệu đó con, tao xem mày xanh xao đấy, đừng ham hố thức khuya mà bệnh thì khốn. Tôi đứng nghệt mặt ra, nhưng dì nhanh nhẹn bào chữa : thằng bé chăm học miết, em khuyên mà cháu không nghe. Có đêm em đánh một giấc trở dậy vẫn còn thấy cháu miệt mài học. Em phải lo tẩm bổ cho cháu mà vẫn không xóa hết nét xanh xao của nó.

Tôi thầm cám ơn dì, nhưng mặt khác cũng nghĩ thầm trong bụng : bà cũng có phần trách nhiệm nữa đấy. Quả thật vậy, dạo này dì bén hơi đàn ông rồi nên hết còn giữ kẽ. Lắm bận tôi đánh vật với dì triền miên, định bụng treo miễn chiến bài vài bữa mà nào dì có chịu.

Dì lăn xả vào khiêu khích, nựng úm tôi, gạy hết điều này cớ nọ để tôi giúp dì, nào là nhức mình nức mẩy, nào là đau bụng đau bão, nào là xổ mũi nhức đầu, toàn việc phải động chân động tay vào người dì. Tấm thân sung mãn bấy lâu bỏ quên giờ tựa bó rơm khô chỉ cần chút lửa là bùng cháy.

Phương chi người ngợm dì còn ngon lành quá cỡ, nhìn qua quần áo đã muốn nổi hứng đùng đùng, nói chi dì lại còn nhờ đánh gió, bấm huyệt, xoa bóp trực tiếp trên thân hình để trần của dì, ai mà chẳng chịu chết.

Đành rằng dì ỡm ờ giao hẹn : này tao chỉ nhờ mày bắt cho cái gió thôi đấy, cấm léo hánh sang các vùng khác, thế nhưng thử hỏi có cụ nào lơ là được trước cặp vú dì bày tênh hênh ra cho mình vuốt nặn gió không chứ. Thế mới khổ.

Tôi cũng chân chỉ hạt bột chỉ định làm cho dì nhẹ người thôi, nhưng cái bàn tay quái quỉ khi vò vò được hai vú dì thì y như sa đà hết gỡ. Trước chúng còn xoa xoa nhè nhẹ, sau thì day day, nắn nắn, hai cái núm vội săn tếu lên, ai chịu đời cho thấu.

Tôi hứa hươu hứa vượn rồi cũng đến ghé miệng vào nút nút mấy hồi. Dì vờ kêu : chết chết, mày bắt gió kiểu này thì đến tao cũng ngốt mất. Ấy nói mà dì lại lặng yên để tôi mút thật kinh, mút đến hai đầu vú đậm thâm lên, mất đi cái dáng hồng hồng của nó. Dì uốn éo cản ngăn mà lại đẩy hai vú vào miệng tay tôi mới hãi.

Đến nước đó thì hết cách gỡ. Tôi đành chống chế : tay con hết linh rồi, bóp vú dì hoài nên nó trơ gân ra, phải để con dùng miệng mới lôi hết con tỳ con vị của gió độc ra được. Dì biết mười mươi tôi nói lỡm, nhưng lại ừ ào : cái mặt mày mà tê gân, có tê dái thì có. Ấy dạo này dì hay xổ toẹt mọi sự ra vậy, chẳng có văn chương bóng bẩy gì sất. Dì cà kê với tôi : mày muốn bú vú thì nhận mẹ nó đi còn vờ nói nhăng nói cuội.

Tôi cười cầu tài mà ngậm tăm lo mút vú cho rồi. Tôi mút còn vê làm sao dì chẳng kêu nhoe nhoét : mày nặng bỏ bố mà đè lên người tao đang bệnh, ai chịu được. Mày dịch sang một bên rồi nằm bú và bóp cho yên. Tôi còn muốn gì hơn nên tha cái vú dì như mèo tha con và lết lết theo ý dì chỉ vẽ để cả hai cùng thoải mái.

Dì xục xịch, tôi xục xịch thì quanh quẩn vẫn là miệng tôi bú, tay tôi bóp lia lịa nơi hai vú có khác gì đâu. Chẳng qua dì mại hơi đưa đẩy để tôi đặt dì nằm thoải mái ra, giống lợn sề nằm cho con bú vọc. Tôi lần xần vê măn và nút cắn vú dì làm bà giựt người lên tựa có ai nhét cái pháo đùng dưới đít.

Một lát dì kêu ỏm tỏi : mày bú và nghịch dai quá, tao tháo mồ hôi hết trơn. Ngưng lại ngay để tao thở cái đã. Tôi nhả miệng và lơi tay, chao ôi, hai vú dì to ngồn ngộn làm tôi choáng váng. Tôi bảo dì : sao vú dì càng nghịch càng bú càng lớn tợn, y như được thoa bởi thứ thuốc làm vú to lên vậy.

Dì hứ hứ nhìn tôi, lắc lắc cái lưng làm hai vú rung rung như chong chóng. Dì khề khà kể tội : vú đàn bà để làm hương làm hoa ngắm thôi, còn mày đè mày vặt như thế thì đến sắt cũng phải bung nữa là da thịt người. Tôi trầm ngâm nhìn không chớp dì, bà lại nạt : mày làm tao sợ như mày chực hiếp tao đến nơi.

Dì nói mà hai ngón chân cái dì ngoe nguẩy như chị dế cái trong hang đang gù anh dế đực. Cái quần mỏng tang của dì lất phất gò cái đống ụ ở giữa háng lên, tôi nuốt nước miếng ực ực, dì vội khép hai đùi lại ké né.

Tôi nói dửng dưng như chẳng chú ý : ấy, khép với nép làm đếch gì cho mệt. Cứ để nó thong dong cho mát, bề gì cũng chẳng ai lạ gì cái của đó mà phải ven vách, be bờ. Dì nói lảng : ấy của nả đâu thừa mà để tan hoang cho trộm bò vào khoắng. Tôi có cái ăn cái để thì phải cất, phải trông, của anh đâu mà ton hót góp ý.

Tôi cười cái lối đấu lý của dì nên vờ lảng đi, nhưng thực tế là tôi đang nhắm hạ thủ dì. Tôi ngồi bật dậy, dì hỏi vội : còn đi đâu giờ này. Tôi thở dài sườn sượt : nằm chán lo xong việc đánh gió, vặt bão cho bà thì tễnh chứ còn nấn ná làm gì. Dì bảo thêm : thế không ngủ còn mò ăn đêm.

Tôi được dịp than : nằm sương sương buồn bỏ bố. Lại nữa, cạnh bà chỉ muốn táy máy cái tay, song bà thì khư khư giữ, đếch làm gì nên thân, lỉnh cho được việc. Dì âp úng nói nước đôi : thì vật tao tao giữ, mắc gì đến mày. Chả lẽ tao lại buông tuồng như mời mọc nữa sao.

Vậy là tôi nán ngay lại. Tôi giao hẹn : thôi được, mạnh ai nấy ngủ, cấm lấn sân tranh đất đấy nhé. Dì gúc gắc đầu có vẻ yếu ớt. Tôi mặc, lấn được đằng chân cũng chẳng nên hấp tấp đòi hưởng luôn cả phần đầu.
Tôi thu mình nằm co như con tôm vờ chập chờn ngáo. Dì giở cái góc chăn lên hét : nỡm ạ, đừng giở trò giở trống. Có chui vào nằm cho ấm hay muốn vướng bệnh để mẹ anh mắng xa xả tôi. Tôi còn làm eo thì dì co tay lôi tuột tôi vào. Nằm loáng thoáng một lúc, dì cứ rúc vào tôi xoành xoạch. Hai vú còn để trần cọ quẹt vào tay, người, lưng tôi nhoi nhói tựa trấu cắn. Tôi nạt dì : đã bảo phận ai nấy ngủ mà dì nhóc nhách mãi thế này con ngủ sao được.


Dì càu nhàu : sư anh, chỉ được mẽ bốc phét. Anh mà ngủ được tôi gọi là bé lại. Và chưa gì dì gạ : đây tôi đền, cho anh ôm lấy tôi mà ngủ cho yên. Tôi quơ luôn hai tay nơi hai vú vê xình xang và dí mặt vào hít liên tục. Dì cũng lơ là để tôi làm. Tôi khoắng hai vú lình xình và bất đồ run cố ý.

Dì lo lắng hỏi : mày nằm trong chăn lại ôm cứng tao mà còn run nỗi gì chẳng biết. Tôi mè nheo : lạnh đâu từ trong ruột lạnh ra, hai tay muốn toát mới lạ. Dì có vẻ lo : khéo mày phí sức quá nên nhuốm bệnh rồi. Tôi đề nghị ngay : chắc tại tay lông bông chưa tìm ra nơi ấm nên chuyển buốt. Dì lại hỏi chi tiết để tìm cách giúp tôi.

Ngượng cách gì, chả lẽ mới ra điều kiện không ai được xâm lấn nhau mà giờ mình lại làm sai thì ê quá, nhưng không nhân cơ hội này mà vòi vĩnh dì thì sẽ vuột mất tiêu. Dì có vẻ chờ tôi cất tiếng, tôi ngần ngừ ra vẻ định nói lại thôi. Dì phải hối : mày muốn gì cứ ngỏ, sao lại ấp úng ngậm hột thị thế.

Tôi rúm người lại, xoay lưng vào dì. Dì vói kéo tôi và nói khẽ vào tai : con muốn gì sao lại nín. Tôi nghe tiếng gọi con âu yếm biết là dì khuất phục nên cũng dùng giọng khe khẽ thưa : dì cho con thọc tay vào quần may ra chỗ đó ấm con mới hết buốt. Dì có vẻ cân nhắc, song tình thương cháu con vẫn vượt mạnh lên nên dì thở phào phán : tưởng gì to tát, có thế mà cũng bẽn lẽn.

Nói rồi dì bảo tôi : nào đưa tay đây, tao giúi vào cho. Sư anh, yêu sách gì trái khoáy. Tuy vậy dì cũng vùi một bàn tay tôi vào cả lưng quần ngoài lẫn quần trong của dì. Đến khi mấy đầu ngón tay tôi làm quen với chất mịn êm của mớ lông thì tôi mới yên chí là dì nói thiệt.

Tôi bắt đầu xoa xoa lông dì và ăn có lan sang những chỗ mềm mềm khác. Tôi xê dịch tay đến đâu thì dì rướn người lên tới. Tới lúc hai ngón tay tôi ngập vào cái lỗ và nhẹ ngoáy ngoáy thì dì chịu thua, hai giò mở rộng ra cho tôi khoắng. Dĩ nhiên, tôi tăng trọng lượng thêm ở tay bóp vú và cả tay sờ con sò, trong khi miệng lại đeo mút cái vú kia nữa, dì chỉ còn thở hổn hển và ngúc ngắc theo sự tinh nghịch của tôi.
Hết


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!