PHONG NGUYỆT ĐẠI LỤC SẮC HIỆP
Quyển 1: Thiên Phong Chi Chiến
Dịch: rongbang - Nhập Ma Nhân
Biên tập: Lạc Phong
Hiệu đính: vivarichmount
Chương 6: Ma Đạo Chi Phái
Sáng sớm tinh sương, tiếng chim hót vang đánh thức Diệp Thiên Long. Sau nhiều lần khổ cực thì hắn mới chui ra được từ những vòng tay ấm êm của chúng nữ. Một đêm cuồng hoan cũng không thể khiến cho hắn mỏi mệt, mà ngược lại, chúng nữ mới là những kẻ mất sức và không chịu nổi, phải kêu tha liên tục. Giờ phút này Diệp Thiên Long mới thấy rõ được cơ thể mình có sự biến hóa và nội lực cũng được tăng trưởng.
Từ thời khắc này, hắn có lòng tin mạnh mẽ đối với chính mình, và với tương lai sau này thì lại càng chắc chắn hơn, chỉ cần tiếp tục cố gắng làm theo lời của lão nhân năm xưa thì hắn sẽ có năng lực rất cường đại.
Ngọc thể của chúng nữ nằm ngổn ngang vô lực trên thảm, những đôi mắt đẹp chan chứa tình cảm nhìn Diệp Thiên Long với tinh thần phấn chấn bước ra ngoài, tất cả đều nổi lên sự sùng kính đối với nam nhân kỳ dị này. Bởi vì trong thời đại chiến loạn không ngừng, tất cả những kẻ có quyền thế đều xem tính mạng người khác như cỏ rác, mà địa vị của nữ nhân thì lại càng thấp hèn hơn, người có thể nghĩ cho các nàng quả là rất ít. Mà nhất cử nhất động của vị tướng quân Pháp Tư Đặc này đều lộ ra những điểm hoàn toàn khác biệt với người khác, thậm chí đôi lúc còn trái với lẽ thường nữa kia.
Chỉ có điều họ không biết rằng, nam nhân ấy trời sinh đã có bản tính háo sắc như thế rồi. Đối với hắn mà nói, hưởng lạc mới là chuyện trọng yếu, và tất cả mỹ nhân đều đáng được coi trọng.
oooOooo
Bước ra khỏi trướng, Diệp Thiên Long cảm nhận được bầu không khí mát mẻ trong không gian. Hắn ngửa đầu hít một hơi thật thoải mái, và trong lòng cảm thấy rất thư sướng. Nhớ tới ánh mắt kính nể và sùng bái của chúng nữ, hắn không khỏi ngấm ngầm đắc ý. Hắn làm cái chuyện thuận nước giong thuyền này thật là sảng khoái, vừa khẳng khái giúp người, lại thu được lợi ích cho bản thân, những chuyện như thế này thì mai mốt phải làm nhiều một chút mới được.
Vừa đi được hai bước, Diệp Thiên Long liền trông thấy được một bóng dáng mỹ miều xuất hiện ngay trước mắt, thế là hắn vội dừng lại.
Chỉ thấy Lệ Điệp đang ngồi một mình trên tảng đá lớn, lưng dựa vào một gốc cây đại thụ, đầu cúi xuống, đôi mắt đẹp khép hờ, hai tay ôm đầu gối, chiếc cằm nhỏ xinh tựa lên đầu gối. Trên mặt thoáng có ngấn lệ, thân thể mềm mại với bộ y phục phong phanh trong cơn gió sớm đã làm toát ra một dáng vẻ yếu đuối vô ngần.
Diệp Thiên Long nổi lòng lân mẫn, hắn bước đến gần và lấy chiếc áo ngoài nhẹ nhàng phủ lên vai nàng, rồi cất giọng ôn nhu hỏi:
- Vẫn đang nghĩ đến tỷ tỷ của nàng phải không?
Đôi lông mi cong vút của Lệ Điệp khẽ động, chậm rãi mở đôi mắt to trong suốt. Khi phát hiện Diệp Thiên Long đang ở ngay trước mặt, thì đôi má lúm đồng tiền liền đỏ ửng lên, thân thể mềm mại cũng thoáng rụt lại.
Diệp Thiên Long thấy trong mắt Lệ Điệp có tia máu, thì không khỏi vừa xót vừa yêu, hỏi tiếp:
- Đêm qua vẫn không ngủ à?
Lệ Điệp khẽ gật đầu, giương đôi mắt sáng dõi theo Diệp Thiên Long. Nàng nhìn hắn ngồi xuống bên cạnh mình, mặt ngọc liền trở nên hồng hào, giống như ánh bình minh cuối chân trời, khiến cho đôi má lúm đồng tiền càng thêm diễm lệ.
Lệ Điệp khẽ cắn môi anh đào, nói:
- Các người ầm ĩ như vậy, người ta làm sao ngủ nổi?
Diệp Thiên Long cười ngượng ngùng, da mặt hắn vốn dày, nhưng khi ở trước mặt một thiếu nữ thanh lệ dễ mến như vậy thì cũng không khỏi đỏ mặt xấu hổ, thế là hắn vội vàng chuyển đề tài:
- Ngươi còn muốn kiên trì gia nhập quân đội không?
Lệ Điệp gật đầu ngay mà không chút do dự, nàng nhìn hắn với ánh mắt đầy kiên định, rồi nói:
- Ta nhất định phải giết Bặc Ca để báo thù cho tỷ tỷ!
Diệp Thiên Long thở dài, nói:
- Lệ Điệp cô nương, ngươi chưa luyện qua võ thuật, vả lại là nữ nhân, làm sao có thể gia nhập quân đội Pháp Tư Đặc được chứ?
Lệ Điệp chậm rãi cúi đầu, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên, nói:
- Nếu như......nếu như......ta......
Nàng thoáng ngừng lại, khẽ liếm nhẹ đôi môi anh đào, còn mặt ngọc thì đỏ bừng.
Vì bị vẻ diễm lệ của nàng mê hoặc, lại thêm vẻ mặt của nàng biến đổi một cách khó hiểu, nên Diệp Thiên Long cứ nhìn chằm chặp vào khuôn mặt xinh xắn ấy. Cái nhìn của hắn khiến Lệ Điệp vốn đã đỏ mặt thì nay lại càng đỏ rực hơn nữa. Đôi môi anh đào của nàng run rẩy không ngừng, nàng e lệ đưa mắt nhìn đi nơi khác, tựa như chịu không nổi ánh mắt của hắn vậy.
Nàng thở hổn hển một hơi, rồi nói nhanh:
- Nếu như ta trao thân mình cho ngươi, vậy ngươi có thể xin Phi Phượng tướng quân thu nhận ta làm thuộc hạ, được không?
Nói xong, khuôn mặt của nàng lại hồng rực lên như ánh bình minh đằng đông, vô cùng diễm lệ.
- Cái gì?
Diệp Thiên Long chấn động.
Lệ Điệp nói rất nhanh, hơn nữa lại rất khẽ, nhưng Diệp Thiên Long thừa sức nghe rõ mồn một những lời ấy. Hắn nhất thời há miệng cứng lưỡi, nói không ra lời. Đôi mắt long lanh của Lệ Điệp nhìn chăm chú vào hắn, tựa như chỉ chờ hắn nói ra một lời đồng ý thì nàng sẽ lập tức nhào vào lòng hắn ngay.
Diệp Thiên Long cảm thấy đau đầu, hắn ho khan vài tiếng. Thành thật mà nói, đề nghị của Lệ Điệp rất hấp dẫn, đối diện với một mỹ nhân xinh tươi như thế, thì sức kháng cự của Diệp Thiên Long hầu như là con số không. Nhưng vừa nghĩ đến cái chết thảm của tỷ tỷ nàng, Diệp Thiên Long chỉ đành nuốt lại những lời muốn nói xuống, hắn không nên thừa cơ người ta gặp khó mà kiếm lợi, chiếm hữu thân thể của Lệ Điệp. Về điều này, ngày sau hắn cũng rất buồn bực bản thân, đáng nhẽ với bản tính của hắn thì sẽ không bao giờ cự tuyệt mới phải.
Mặc dù trong lòng rất muốn đồng ý, nhưng Diệp Thiên Long vẫn trưng ra bộ mặt chính khí lẫm liệt, cự tuyệt đề nghị mê người ấy.
- Lệ Điệp cô nương, ngươi không nên đem bản thân mình ra làm điều kiện. Hơn nữa Diệp Thiên Long ta đường đường là đại trượng phu, thừa lúc người khác gặp nguy mà lợi dụng thì đó không phải tính cách của ta.
Khuôn mặt Lệ Điệp lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng đôi mắt sáng của nàng lại ánh lên những tia khác thường. Nàng thẹn thùng đứng lên, vừa định rời khỏi, thì đột nhiên kinh hãi kêu lên:
- Thú nhân!?
Diệp Thiên Long vội vàng nhảy dựng lên:
- Ở đâu? Đâu?
Theo hướng chỉ của Lệ Điệp, Diệp Thiên Long nhìn thấy ở dưới một chân núi không xa, có một đoàn Thú nhân đang kéo một cái gì đó, bọn chúng cứ đi một lát thì lại dừng, rồi còn xì xào bàn tán gì nữa đó.
oooOooo
Trong doanh trại của quân Pháp Tư Đặc, sau một đêm không ngủ, Vu Phượng Vũ nhận được tin Á Tố quân bày trận khiêu chiến bên ngoài doanh trại.
Liệt Đặc với mái tóc vàng kim uốn lượn xù lên như bờm sư tử, y đứng sừng sững dưới lá Sư Tử kỳ, vài chục Sư tướng dũng mãnh và lạnh lùng đứng sau lưng y, tiếp đó là trận thế của Sư binh, hai bên trận lần lượt là Báo binh của Hương Linh và Lang binh của Hôi Bối.
Mấy chục vạn Thú nhân, ai nấy cũng đều nắm chặt đao thương bày trận trên Thiên Phong bình nguyên, toàn bộ chiến trường chỉ có tiếng ngựa hí, hoàn toàn không có chút tiếng người, nhưng vẫn toát ra sát khí mãnh liệt khiến người ta có cảm giác không thở nổi.
Nhìn Sư tử vương Liệt Đặc đứng uy nghiêm trước đại quân, tất cả Thú nhân đều nảy sinh cảm tưởng giống nhau: "Thật là bậc vương giả uy vũ hùng tráng! Trên đại lục rốt cuộc không tìm được vị quốc vương nào có khí thế sánh được với ngài!"
Quả đúng vậy, ngay cả những vị thủ lĩnh của ba tộc Thú nhân còn lại vốn vẫn luôn minh tranh ám đấu với Liệt Đặc nhưng họ cũng không thể không thừa nhận, vóc người của y vững vàng như núi. Liệt Đặc với cặp mắt sắc bén là dũng tướng bất bại, bởi vì toàn bộ Á Tố quốc không có một ai có thể cùng y tranh đua hơn kém, sự vũ dũng của y mọi người đều biết, ngay cả những quốc gia xung quanh cũng đều thấy kinh dị.
Mỗi một Thú nhân trong lúc này đều có niềm tin rất mãnh liệt, bọn chúng tin tưởng rằng Sư Tử Vương sẽ dẫn dắt mình đưa lá cờ của Á Tố quốc vĩnh viễn tung bay trên khắp bầu trời đại lục. Lòng tin vào quốc vương khiến sĩ khí của Thú nhân càng dâng cao, điểm này đối với binh lính Pháp Tư Đặc – tức địch nhân của chúng hôm nay, tuyệt đối không phải là chuyện tốt lành gì.
Nhưng thực tế, vô luận là Bặc Ca của Hùng tộc hay Hôi Bối của Lang tộc, trong lòng bọn chúng đều là nửa mừng nửa lo, bởi xuất quân thất bại khiến thực lực bọn chúng giảm mạnh, nếu hôm nay Á Tố quốc thu được toàn thắng, như vậy thì thế lực của Sư tộc sẽ được dâng cao đến cực điểm, còn địa vị của chúng ở trong nước thì lại càng suy giảm. Mà điều này đối với Báo tộc vốn xưa nay luôn ở vị trí thấp nhất, cũng không phải chuyện tốt. Vì lẽ đó nên Hương Linh và bọn chúng đã nhất trí, hy vọng để Sư tộc liều mạng tiên phong, còn mình phải cố sức bảo tồn thực lực.
Dưới lớp vỏ bọc cường thịnh bề ngoài, nhưng lại ẩn chứa vết rạn nứt nhỏ bé ở bên trong, Liệt Đặc vốn sùng bái vũ lực không hề nhìn ra, bởi trong lòng y còn đang nghĩ đến vị ngọt của thắng lợi.
- Đến rồi! Bọn chúng chuẩn bị xuất quân rồi!
Từ tiền trận của Sư binh chợt phát sinh biến động, bọn lính theo bản năng nắm chặt vũ khí trong tay. Ánh mắt của mọi người đều dồn lên người Sư Tử Vương Liệt Đặc.
Ánh mắt sắc bén của Liệt Đặc quan sát động tĩnh của quân đội Pháp Tư Đặc ở đằng xa, đột nhiêu vung mạnh cánh tay phải tráng kiện của y về phía trước, miệng hét lớn:
- Xuất trận!
Thanh âm hùng mạnh vang xa, binh lính Á Tố gào thét vang trời, và bắt đầu di động. Vốn là trận thế dàn ngang hình chữ nhất, một bộ phận ở giữa từ từ vượt hẳn lên, tạo thành một đầu mũi tên khổng lồ, cùng với quân đội ở hai cánh hơi tụt lại phía sau hợp thành một "Tam giác phong thỉ trận" lấy tấn công làm chủ đạo, ở đỉnh đầu của mũi tên chính là Sư Tử Vương Liệt Đặc.
Kèn lệnh trỗi lên, trống trận vang lừng, cửa quân doanh Pháp Tư Đặc phía đối diện mở rộng, bộ binh nặng kề sát tiến ra, mỗi một người trong bọn họ đều mặc giáp nặng, tay cầm “cự mã thương”, dùng thế trận "nhị long xuất thủy" để triển khai sang hai cánh, xếp thành một đội hình dàn hàng ngang.
Đợi bộ binh nặng dừng lại, hai đội cung tiễn thủ tiếp tục tiến ra hai cánh, đứng sát phía sau trận địa của phe mình. Sau đó từng đội kỵ binh khôi giáp sáng lòa với đội hình chỉnh tề từ trong doanh trại sầm sập lao ra, tạo thành trận thế nghiêm chỉnh được huấn luyện kỹ lưỡng. Tác phong quân đội nghiêm túc ấy khiến chúng tướng sĩ của Á Tố quốc thấy rất bất ngờ.
Thấy quân đội Pháp Tư Đặc trong khoảnh khắc mà đã bố trí thành "tứ phương trận" tiến có thể công, lui có thể thủ, Liệt Đặc thầm nghĩ: "Phượng Vũ quân đoàn quả nhiên danh bất hư truyền! Chẳng trách có thể xưng hùng một thời."
Y thúc Ngọc Sư Thú phi đến trước trận địa, quát to như sấm nổ:
- Bổn vương thỉnh mời Vu Phượng Vũ tướng quân ra mặt đối đáp!
Thanh âm truyền đến trận thế của quân Pháp Tư Đặc, cờ quạt liền dãn ra, Vu Phượng Vũ với dung mạo như thiên tiên, đầu đội mũ mình mặc giáp, tay cầm một ngọn ngân thương, nhẹ nhàng phi ra. “Thất Thải giáp” trên người nàng càng làm nổi bật rõ ràng những đường cong tuyệt mỹ trên thân hình lả lướt của nàng. Liệt Đặc vừa nhìn thấy thì lập tức đã cảm thấy như gặp người trời.
Vu Phượng Vũ mắt phượng hàm uy, nhìn Liệt Đặc hỏi:
- Sư Tử Vương có gì chỉ giáo?
Thanh âm của nàng như tiếng chuông reo, cực kỳ êm tai.
Liệt Đặc chắp tay đáp:
- Từ lâu đã nghe danh phượng giáp thần thương của Phi Phượng tướng quân, hôm nay được hội ngộ, quả thật là tam sinh hữu hạnh!
Vu Phượng Vũ khẽ mỉm cười nói:
- Đại vương quá khen.
Liệt Đặc bị nụ cười như trăm hoa đua nở của nàng làm cho ngẩn ngơ ra một lúc rồi mới nói:
- Tuyệt sắc giai nhân thế này, ta thật sự không muốn đả thương nàng. Chi bằng tướng quân hãy theo ta, làm vương hậu của ta, nàng thấy sao?
Trong lúc nói mấy lời này, đôi mắt của y luôn gắn chặt vào đồi ngực cao vút dụ người của Vu Phượng Vũ.
Vu Phượng Vũ vừa nghe thế thì mặt ngọc sầm lại, quát lớn:
- Cuồng đồ to gán, dám xuất khẩu cuồng ngôn!
Liệt Đặc cười lớn:
- Nàng không theo ta, e hối hận sẽ không kịp đâu.
Vừa nói, y vừa chỉ tay về phía đại quân đằng sau lưng mình, tiếp lời:
- Thủ hạ hùng binh của bổn vương có mấy chục vạn người, thừa sức đập tan quân đội của nàng! Ta khuyên nàng tốn nhất là nên ngoan ngoãn về làm nữ nhân của ta đi, bảo đảm nàng sẽ được hưởng diễm phúc khôn cùng!
Vu Phượng Vũ mắng:
- Đồ vô sỉ, thân là vua một nước mà chỉ làm chuyện xằng bậy!
Liệt Đặc giận tím người, vung Lang Nha bổng ở trong tay xông đến Vu Phượng Vũ. Vu Phượng Vũ cũng không chút hoang mang, vung Liệt Phong thương trong tay lên chặn lại, thương vừa động thì gió đã nổi lên ào ào, nhắm đánh đến trước mặt Liệt Đặc. Ban đầu Liệt Đặc ỷ vào thần lực trời sinh của mình, huy động Lang Nha bổng nặng đến 180 cân, muốn đánh Vu Phượng Vũ rơi khỏi ngựa. Nhưng sau khi hai người giao thủ mấy hiệp thì y mới phát hiện Vu Phượng Vũ chẳng những có thể ung dung tiếp chiêu, mà còn có thể lợi dụng chiến pháp cao siêu từ từ chiếm thế chủ động.
Mỗi lần Lang Nha bổng của Liệt Đặc đánh đến cây thương của Vu Phượng Vũ, Liệt Phong thương đó giống như giao long xuất hải, mũi thương lập tức điểm đến nơi đối thủ buộc phải kéo về ứng cứu, khiến Liệt Đặc đành phải thu chiêu chống đỡ. Điều đó khiến một thân thần lực của y không thể nào sử dụng hết, chỉ biết vũ động Lang Nha bổng ứng phó thương ảnh liên tục công kích những điểm yếu hại trên cơ thể mình.
Mỗi lần Vu Phượng Vũ vung thương, thân thương liền sinh ra một luồng gió cực mạnh, cho dù Liệt Đặc da cứng thịt dày nhưng cũng bị gió quét qua và làm cho ngấm ngầm đau rát. Y đột nhiên nghĩ ra, Liệt Phong thương của Vu Phượng Vũ chính là thượng cổ thần khí, nên tự động sinh ra Phong hệ ma pháp, người bình thường không thể kháng cự được.
oooOooo
Diệp Thiên Long cùng chúng tướng mai phục trong rừng rậm nhìn Thú nhân chậm rãi đi lên núi, đầu lĩnh của chúng chính là một lão già vừa lùn vừa béo, cầm trong tay một vật kỳ quái hình cầu, lão vừa quan sát vừa nói chuyện với thiếu phụ mỹ lệ đi bên cạnh, còn mấy tướng lãnh Thú nhân thì bám sát theo sau họ, dựa theo mệnh lệnh của lão đầu thỉnh thoảng quay lại ra lệnh cho đám binh lính Thú nhân ở phía sau.
Bọn chúng dần dần đến rất gần nơi mà đám Diệp Thiên Long đang mai phục, gần đến nỗi ngay cả âm thanh chúng nói chuyện cũng có thể nghe rõ ràng. Lão đầu mập lùn đột nhiên hưng phấn quát lớn một tiếng, giơ vòng tròn trên tay lên:
- Chính là nơi này! Nơi này rồi!
Đám tướng lãnh Thú nhân tỏ ra phi thường cao hứng, vội ra lệnh cho binh lính đặt mớ đồ vật kỳ quái làm bằng sắt xuống. Dưới sự chỉ huy của lão đầu, chúng bắt đầu lắp ghép những vật đó lại. Dần dần, hình dạng món vật đã hiện ra, phần đuôi là một cơ quan “Khống Chế Thai” (bệ khống chế) vô cùng phức tạp, phần đầu là một ống thép lớn, quay về phía doanh trại quân Pháp Tư Đặc.
Từ trong chiếc rương lớn được bít kín, lão mập lùn cẩn thận lấy ra một tảng đá phát sáng lập lòe trông rất kỳ dị, bỏ vào trong “Khống Chế Thai”. Lão cứ y như thế mà tiếp tục cho vào toàn bộ mười chiếc bệ. Đám binh lính Thú nhân bắt đầu điều chỉnh phương hướng của ống sắt, để nó nhắm thằng vảo phía quân đội của Pháp Tư Đặc đang bày trận trên chiến trường. Trong lúc đó, mấy tên tướng lãnh Thú nhân thì nói cười huyên thuyên với lão đầu và mỹ phụ kia, vẻ mặt vô cùng khoái trá.
Diệp Thiên Long thấy thế liền phát ra hiệu lệnh, quân Pháp Tư Đặc hô vang một tiếng rồi huy động vũ khí xông ùa cả ra.
Đánh trận mai phục là loại chiến đấu mà Diệp Thiên Long thích nhất, hắn xông vào trận địch đầu tiên, lợi kiếm trong tay không ngừng đâm phải chém trái, chỉ chốc lát sau thì đã chém chết mấy tên lính Thú nhân. Hắn cảm thấy tinh lực sung mãn trong người đã giúp hắn có thể tùy tâm huy động lợi kiếm trên tay rất dễ dàng.
Binh lính Thú nhân lập tức bị rơi vào trạng thái hỗn loạn, chúng không đoán được địch nhân từ đâu tới mà lại xuất hiện tại hậu phương của phe mình? Tuy Thú nhân không hề có sự chuẩn bị từ trước, nhưng chúng vẫn đem toàn lực ra kháng cự, thế nhưng do địch đông ta ít, và bọn chúng lại nằm ở giữa vòng vây, nên mỗi một tên lính Thú nhân đều bị tới vài binh sĩ Pháp Tư Đặc “chiếu cố”.
Trận chiến kết thúc nhanh chóng, chưa tới một khắc đồng hồ. Đám Thú nhân hoặc trở thành quỷ dưới đao, hoặc bị bắt sống.
Diệp Thiên Long toàn thân đẫm máu cầm kiếm đứng trước mặt đám tù binh Thú nhân. Hắn uy phong lẫm lẫm nhìn đám Thú nhân đang ủ rũ thảm hại, trầm giọng hỏi:
- Vật đó là vật gì?
Đám thú binh đều nhìn hắn lạnh lẽo, không nói một lời. Diệp Thiên Long không cầm được nổi giận, binh lính Pháp Tư Đặc xung quanh reo hò ầm ĩ, nóng lòng muốn xông lên động thủ.
Đột nhiên một tướng lãnh Thú nhân vóc người cao lớn căm phẫn nói:
- Dùng thủ đoạn hèn hạ đánh lén, sao có thể gọi là anh hùng? Nếu có bản lĩnh thì hãy cùng ta đánh lại một trận. Chừng đó, nếu ngươi thắng thì ta sẽ nói ra điều mà ngươi muốn biết.
- Hử?!
Diệp Thiên Long liếc mắt nhìn hắn, không hề chần chừ, quát:
- Chém cho ta!
Mọi người còn chưa hiểu gì thì một binh sĩ Pháp Tư Đặc đứng phía sau gã tướng lãnh Thú nhân kia đã giơ đao chém xuống, huyết quang bắn ra tung tóe, chiếc đầu lâu to lớn văng bật lên cao rồi rơi xuống đất kêu "bịch" một tiếng, thi thể mất đầu cũng đổ kềnh ra đất. Đám Thú nhân lập tức náo loạn cả lên, khiến cho cả binh linh Pháp Tư Đặc cũng bị giật mình.
- Ta ghét nhất là loại người không biết mình biết người!
Diệp Thiên Long lạnh lùng nói tiếp:
- Bất luận thế nào, thất bại là phải tự chấp nhận, không được vì thất bại mà tìm cớ! Nếu đã trở thành tù binh thì phải tự biết thân phận của mình là tù binh, vậy mà còn dám nói mấy lời hỗn láo! Hừ, bổn tướng quân ghét nhất là gặp phải loại người này!
Trong ánh mắt của phụ nhân xinh đẹp bị giữ chặt ở bên cạnh liền hiện lên một tia sắc thái kỳ lạ, ngay cả lão mập lùn kia cũng hơi động dung. Còn hai vị Vạn kỵ trưởng ở sau lưng Diệp Thiên Long thì cũng ngấm ngầm cảm thấy kinh dị. Trong thời đại sùng bái anh hùng này, loại người trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của đối thủ như Diệp Thiên Long thì rất ư ít ỏi. Nhưng chuyện phát sinh tiếp theo đó lại càng khiến chúng nhân bất ngờ hơn.
- Ngươi! Tới đây!
Diệp Thiên Long chỉ vào một tướng lãnh Thú nhân có vẻ mặt đầy căm phẫn đang đứng bên cạnh gã vừa bị giết, nói:
- Ngươi không phục phải không? Cho ngươi biết, ta không giao thủ với hắn không phải vì ta sợ, mà là vì chuyện đó không cần thiết! Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, hãy mau cầm lấy kiếm dưới chân. Ta sẽ cho ngươi nếm thử thực lực của bổn tướng quân!
Trung niên Thú nhân căm hận đáp:
- Được!
Gã khom lưng cầm lấy thanh trường kiếm nằm dưới chân, đứng dậy rồi lớn tiếng nói:
- Nếu ta thắng, ngươi phải thả người của ta ra!
Diệp Thiên Long không do dự đáp ứng:
- Được, tuy nhiên, nếu ngươi thua cuộc thì các ngươi phải khai ra toàn bộ!
- Được!
Trong ánh mắt của gã tướng lãnh Thú nhân đó bắn ra tia cừu hận thấu xương, từ từ giơ thanh lợi kiếm trong tay, chỉa xéo về phía Diệp Thiên Long đứng trước mặt, khí lạnh tỏa ra từ mũi kiếm đang rung động nhẹ. Mặc dù chỉ là một thức kiếm khởi đầu như vậy nhưng đã chứa sát khí ràn rụa, khiến cho mọi người đứng bên quan sát không khỏi bị bức lùi về phía sau nửa bước.
Diệp Thiên Long hít sâu một hơi, công lực lưu chuyển khắp thân, chân khí cuồn cuộn chảy khắp tứ chi. Từ sau khi hắn cảm thấy công lực tăng mạnh thì luôn muốn biết rốt cuộc bản thân tiến bộ đến cỡ nào, cho nên mới nhân cơ hội này thử kiểm tra thân thủ xem thế nào. Vả lại, hắn cũng còn một dụng ý sâu xa khác, đó chính là muốn tạo ấn tượng tốt cho từng tướng sĩ Pháp Tư Đặc ở đây, rằng hắn có chân tài thực học, không phải loại vô dụng như trong tưởng tượng của họ.
Vốn có lòng thừa cơ lập uy, hắn bước đến một bước, mắt lấp loáng thần quang, vung kiếm quát:
- Đến đây!
Gã tướng lãnh trung niên Thú nhân chợt rống to một tiếng, giơ kiếm vọt tới. Gã vừa ra tay thì đã lập tức tung ra sát chiêu, mũi kiếm không ngừng rung động ập đến trước mặt Diệp Thiên Long, tựa như tấn công vào mi tâm của hắn nhưng lại cũng như nhắm vào cổ họng vậy.
Thần quang trong mắt Diệp Thiên Long đại thịnh, hắn nắm chắc góc độ công kích của đối phương, thần ý tập trung tấn công thanh lợi kiếm, chân phải lùi lại, thân hình hơi nghiêng, lợi kiếm trong tay nhắm từ thấp lên cao, nhanh như chớp đánh lên điểm yếu nhất trên đường kiếm của gã Thú nhân.
Hai kiếm chạm nhau chỉ phát ra một tiếng "keng", thân hình gã Thú nhân liền bị khựng lại.
Đánh trúng điểm yếu nhất trong thế kiếm của gã, Diệp Thiên Long hét lớn một tiếng, rồi thân hình cấp tốc luồn qua, lợi kiếm trong tay tăng tốc chém xéo vào ngực địch thủ.
Gã Thú nhân hơi biến sắc, không ngờ Diệp Thiên Long lại có thể đột ngột tăng tốc như vậy, nên gã chỉ đành hít mạnh một hơi rồi rụt người lại, né thoát chiêu kiếm đó. Nào ngờ thân hình gã vừa di động thì lợi kiếm của Diệp Thiên Long đã lập tức thừa cơ xông đến, đổi chém thành đâm, nhằm thẳng vào cổ họng gã mà đánh tới, thế nhanh tựa sấm sét.
Dưới áp lực của kiếm khí, không khí trước mặt gã Thú nhân liền trở nên vừa nặng nề vừa lạnh lẽo. Gã đành phải gắng sức gầm lên một tiếng, rồi cố gắng né tránh, lợi kiếm trong tay vung lên cuồng nộ, ý đồ dùng kiếm bảo vệ lấy thân thể ở giữa.
Nhưng dù đã tận lực mà gã vẫn không kịp đối phó, cổ tay Diệp Thiên Long lanh lẹ xảo diệu xoay nhẹ, bạch quang lạnh lẽo lóe lên, mũi kiếm đã quét qua cổ họng của hắn.
"Keng!" Gã Thú nhân trợn tròn mắt, yết hầu phát ra thanh âm "khèn khẹt", lợi kiếm trong tay rớt xuống mặt đất. Gã không ngờ rằng mình thua dưới tay nam nhân này nhanh như vậy. Chỉ đứng yên được một chút, sau đó thì thân thể gã liền lảo đảo như muốn ngã, sắc mặt từ từ trở nên trắng bệch.
Tình huống diễn ra nhanh như chớp, chúng nhân đang quan chiến còn chưa kịp nhìn thấy rõ ràng sự việc thì cuộc chiến đã chấm dứt rồi. Lúc này mọi người câm bặt không nói lên lời, ai nấy đều nhìn thân thể của gã Thú nhân run bần bật hai lượt rồi đổ phịch xuống đất.
Chúng tướng sĩ Pháp Tư Đặc hoan hô ầm ĩ, còn đám Thú nhân thì sắc mặt xám ngoét, thực lực của vị tướng quân Pháp Tư Đặc này đã khiến chúng nhụt chí. Đối với những người sùng bái vũ lực như bọn chúng, thực lực chính là tất cả, lúc này bọn chúng cũng không còn gì để nói nữa.
Trong lòng Diệp Thiên Long mừng rỡ như điên, rốt cuộc hắn cũng đã biết mình tiền bộ cỡ nào, mấy chiêu vừa rồi có thể đánh ra dễ dàng như thế, quả thật khiến hắn hơi khó tin một chút. Thần ý có thể tự động công kích, đây là điều hắn luôn mơ tưởng đạt được. Hắn không khỏi nghĩ đến lời lão nhân dạy hắn thần công lúc trước, khi luyện thần công đến mức cao nhất, hấp thu nhiều năng lượng hơn, vậy thì lúc đó tình trạng sẽ đến mức nào?
Sau thời gian ngắn tra hỏi, Diệp Thiên Long đã hiểu rõ, thì ra vật lạ kia tên là “Ma Đạo pháo” do Á Tố quốc mời người của Thiên Cơ tộc nghiên cứu sau một năm mới chế tạo thành vũ khí ma pháp, nó hoạt động nhờ Ma Đạo thạch, uy lực đủ để tiêu diệt mọi sinh vật, nếu như đưa vào chiến trường thì tin chắc rằng không ai có thể chống đỡ nổi.
Nhận thấy thần sắc nửa tin nửa ngờ của Diệp Thiên Long, lão mập lùn vốn chỉ đứng một bên lạnh lẽo quan sát từ đầu, ngạo nghễ nói:
- Sản phẩm của bổn đại sư, tuyệt đối là hàng thật đúng giá!
Diệp Thiên Long đưa mắt đánh giá lão một lượt rồi hỏi:
- Lão là người của Thiên Cơ tộc?
Lão đầu ưỡn ngực đáp:
- Ta chính là Quỷ đại sư của Thiên Cơ tộc.
Lời này vừa dứt thì mọi người lập tức xôn xao cả lên, Diệp Thiên Long cũng hơi động dung. Thiên Cơ tộc ở trên đại lục nổi tiếng là am hiểu cách chế tạo các loại vũ khí và cơ quan, hầu hết tất cả các món thần binh lợi khí đều có nguồn gốc từ tay bọn họ. Mà trong thời đại này, nổi danh nhất tại Thiên Cơ tộc chính là Quỷ đại sư, nhưng lão trời sinh tham tiền, giá cả cao vút tận mây xanh, ngoài những bậc phú hào quyền quý, phú xưng địch quốc ra thì cũng chỉ có tầm vóc quốc gia mới có khả năng thỉnh mời được lão già này.
Chỉ có điều lần này là lão bị Sư Tử Vương của Á Tố quốc lừa gạt, buộc phải chế tạo “Ma Đạo pháo” cho bọn họ, nhưng người phải chịu loại thiệt thòi này thì lại tuyệt đối không dám để lộ ra ngoài, để tránh khỏi bị mất thể diện. Tuy nhiên, cũng vì thế mà món vũ khí đáng sợ này đã không được hoàn thiện hoàn toàn, bằng không thì trận chiến này đã sớm không diễn ra theo chiều hướng này rồi.
Nhìn thấy phản ứng của mọi người, Quỷ đại sư dương dương đắc ý. Điều đó khiến cho Diệp Thiên Long không khỏi phát bực, rõ ràng đã làm tù binh mà còn tỏ ra oai phong như thế, nhưng hắn nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ, tươi cười ôm quyền hành lễ:
- Thì ra là Quỷ đại sư, quả là thất kính!
Quỷ đại sư càng đắc ý, xua xua tay đáp:
- Không cần đa lễ.
Diệp Thiên Long nói:
- Có thể mời ngài giải thích về vật này một chút, để giải tỏa thắc mắc cho bổn tướng được không?
Quỷ đại sư liếc mắt nhìn hắn:
- Ngươi không có tiền đưa ta, vì sao ta phải nói cho ngươi biết?
Diệp Thiên Long nhếch mép cười, đột nhiên quay đầu ra lệnh cho thủ hạ:
- Đem bọn Thú nhân này ra chém!
Lệnh vừa phát ra, chúng tướng lập tức xôn xao. Tuy nhiên, quân lệnh như núi, chúng tướng tuy ngầm phản đối nhưng cũng đành phải tuân theo. Diệp Thiên Long hết sức hài lòng với loại cảm giác được hiệu lệnh chúng nhân và tùy ý sinh sát thế này. Lần đầu tiên hắn lĩnh hội được sự tuyệt diệu của quyền lực. Chúng nữ ở bên cạnh rốt cuộc cũng đã biết được sự lãnh khốc của hắn, nên không khỏi sinh ra tình cảm si mê với nam nhân vừa vô tình vừa đa tình ấy.
Quỷ đại sư bị mệnh lệnh của Diệp Thiên Long làm cho giật nảy mình, thấy hắn quay lại phía mình, lão cố trấn tĩnh la lớn:
- Không cần dùng tính mạng để đe dọa ta.
Diệp Thiên Long mềm mỏng nói:
- Sao ta phải làm vậy? Vị này là...
Ánh mắt của hắn liếc sang thân hình của mỹ phụ bên cạnh. Nàng ta nghe vậy thì vẫn trấn định như thường, mỉm cười đầy quyến rũ và đáp:
- Thiếp là Mộc Liên phu nhân, là thê tử của Quỷ đại sư!
- Thế à?
Ánh mắt của hắn bám dính trên thân hình khiêu gợi xinh đẹp, và dần dần trở nên nóng bỏng.
Cảm thấy sắc thái xấu xa của Diệp Thiên Long, Quỷ đại sư đột nhiên đổi giọng:
- Vì nể cái lòng ham hiểu biết của ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết vậy!
Diệp Thiên Long nghe vậy thì liền thu hồi ánh mắt háo sắc lại, cười hì hì nói với Quỷ đại sư:
- Vậy thì đa tạ ngài!
Sau đó, hắn và chúng tướng đi theo phía sau Quỷ đại sư, nghe lão giải thích về “Ma Đạo pháo”. Phải mất đến nửa giờ thì lão mới nói xong, mọi người không thể không bội phục sức sáng tạo siêu việt và đôi tay khéo léo của lão. Trong lúc này, đôi mắt gợi tình của Mộc Liên phu nhân vẫn say sưa nhìn Diệp Thiên Long, giống như còn có hứng thú khác với hắn.
Nhân lúc mọi người vây quanh đại pháo nghị luận sôi nổi, Quỷ đại sư đột nhiên kéo Diệp Thiên Long sang một bên, đưa cho hắn vài món đồ nhỏ rồi nói:
- Những món đồ này là ta tự tay chế luyện, tướng quân cầm lấy xài đi!
Sau đó lại thầm thì nói tiếp:
- Tướng quân, bây giờ ta có thể rời đi hay chưa?
Diệp Thiên Long biết đồ vật Quỷ đại sư mang theo bên người hẳn là có giá trị ngàn vàng, bèn không khách khí cầm lấy bỏ vào túi, sau đó tham lam nói:
- Còn vật gì quý giá hơn cũng lấy nốt ra đi.
Quỷ đại sư khổ sở đáp:
- Trong người ta làm gì có nhiều bảo bối như vậy chứ?
Diệp Thiên Long mỉm cười quỷ dị, nói:
- Như vậy thì để thê tử của lão lưu lại, lão có thể rời đi được rồi.
- Cái tên háo sắc nhà ngươi!
Thanh âm của Mộc Liên phu nhân đột nhiên vang lên bên cạnh. Diệp Thiên Long giật mình nhìn lại, Mộc Liên phu nhân đang đứng ngay cạnh hắn cười khanh khách. Còn chúng tướng sĩ lúc này vẫn còn đang bàn tán xôn xao về “Ma Đạo pháo”, không ai chú ý tới phía này.
Nhận thấy sự khiêu khích trong đáy mắt của Mộc Liên phu nhân, Diệp Thiên Long cũng dùng ánh mắt khiêu khích nhìn trả nàng.
Quỷ đại sư cảm thấy không ổn vội vàng kéo tay Diệp Thiên Long, miễn cưỡng nói:
- Được rồi, ta giao vật này cho ngài, ngài để phu thê ta rời đi đi.
Diệp Thiên Long liếc mắt nhìn vật lão vừa nhét vào tay mình, thì ra nó là một quyển sách bằng lụa. Hắn vừa định từ chối, nhưng thấy ánh mắt Mộc Liên phu nhân lộ vẻ kinh ngạc, liền đổi ý đáp:
- Được rồi, nhưng lão hãy cho ta biết đây là vật gì?
Quỷ đại sư xót xa đáp:
- Đây là “Long Tâm Kinh".
Diệp Thiên Long cảm thấy tim mình đập thình thịch, không ngờ trong tay hắn đang cầm lại là “Long Tâm Kinh” trong truyền thuyết. Nghe nói người có được “Long Tâm Kinh” thì sẽ có thể luyện thành “thân bất tử”, trước nay hắn vẫn cho rằng đó chỉ là thần thoại, không ngờ quyển sách ấy lại có thật. Hắn nói thêm một, hai câu rồi phất tay cho phu thê bọn họ rời đi.
Khi rời khỏi nơi đó, Mộc Liên phu nhân còn dùng ánh mắt tình tứ liếc nhìn Diệp Thiên Long vài lần, sau đó mới nắm tay Quỷ đại sư chạy đi như bay, khiến Diệp Thiên Long cũng không khỏi thán phục thân pháp của nàng. Hắn cười dài một tiếng rồi nói với theo:
- Quỷ đại sư, Mộc Liên phu nhân, sau này chúng ta sẽ gặp lại!
Thanh âm theo gió sớm truyền thẳng đến tai của hai người.
Nghe thấy câu ấy, Quỷ đại sư tức điên người, hằn học nói:
- Không gặp, tên khốn đáng ghê tởm, tốt nhất thì vĩnh viễn không gặp lại ngươi nữa.
Âm thanh lẩm bẩm của lão bị Mộc Liên phu nhân nghe thấy, nàng cười kiều mỵ nói:
- Thiếp thấy người này không phải vật trong ao, ngày sau tất còn có lúc gặp lại nhau đấy.
Vừa nói nàng vừa khẽ cười khúc khích.
Quỷ đại sư bất mãn:
- Nàng không phải là nhìn trúng hắn rồi đó chứ?
Mộc Liên phu nhân không đáp, chỉ nhoẻn miệng cười duyên. Quỷ đại sư cũng cảm thấy Diệp Thiên Long có điểm khác biệt với những người mà lão từng gặp, trong lòng lão có một dự cảm bất tường là bọn họ sẽ còn có thể gặp lại nhau. Không ngờ dự cảm ấy của lão đến ba năm sau mới ứng nghiệm, hơn nữa, lúc đó lão cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Mộc Liên phu nhân đột nhiên nhớ ra, bất mãn hỏi:
- Sao ngài đưa sách cho hắn?
Quỷ đại sư cười ha hả đáp:
- Quyển sách đó chỉ đáng vất đi thôi. Ta đã dùng đủ mọi biện pháp mà cũng không mở được. Tiểu tử kia dù cho có được nó thì cũng vô dụng thôi!
Mộc Liên phu nhân cười yêu kiều:
- Lão quỷ này!
Dứt lời hai người cùng cười rộ lên.
Diệp Thiên Long nhìn bọn họ biến mất trong cánh rừng, rồi cúi đầu nghiên cứu quyển sách trong tay. Vậy mà mất đến nửa ngày cũng không mở được nó, hắn không khỏi chửi thầm: "Lão già chết bầm, không ngờ lại dùng quyển sách vô dụng này để lừa ta. Lần sau nếu để ta gặp được thì nhất định sẽ một kiếm đâm chết lão." Đang lúc cầm quyển sách không thể đọc được ấy, thì hắn đột nhiên nghe thấy một loạt tiếng kêu thét thất thanh. Diệp Thiên Long thuận tay nhét quyển sách vào túi, rồi vội vã bước về phía náo loạn đó.
(Hết Chương 6 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 7)
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!