TÁM

Tác giả: Sịp
E-mail: N/A

CõiThiênThai.com xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


Phần 31












Tám nằm đó chèo đò lào khào miết, đại để trách tôi lung tung : anh thiệt bất nhơn, để tự nhiên bú nút tui cũng đủ quíu thằn lằn, còn bày đặt chi xách bia rưới vô trỏng nút liếm làm tui bắt mệt.

Tôi định xi nẹt lại, nhưng thấy quả mình cũng có hơi quá, nên dịu giọng đi : em sao khó khăn rầy rà. Tình yêu cũng ví như cơm ăn rày bữa, nay đổi món này, mai thay món kia nó mới lạ, mới ngon. Ăn hoài khoai hầm hay rau muống luộc, ngán chết.

Tám nào đã chịu im, chị nàng cự nự : tình yêu mà ví món ăn, hèn chi cha nào cũng cạp lấy cạp để mòn hết răng mà hổng chán. Tôi lại phải trần tình : em coi nè, tại sao đàn bà se sua ăn diện, chẳng qua cũng cốt giữ mấy anh chồng. Bữa nay bận cái sịp trắng, ngày mai bận cái lót xanh, nịt vú cũng khi dầy khi mỏng, đàn ông nhìn thứ chi quen mắt cũng mau ngán.

Tám hứ dai nhách : phải, tụi này diện cố tổ mà mấy cha cũng lén lút đi mò bậy. May mà chưng tô má phấn môi hường, còn để nằm không, chớ bỏ lơ chắc mấy ông đi luôn một lèo lặn tuốt.

Tôi gãi đầu gãi tai nhột nhạt, cố lấy điểm : ối, hơi đâu mà để tâm. Chả đi rùi chả cũng mò dzìa, ai cho bằng dzợ, tắm đâu thì tắm cũng lo dzìa mà tắm ao ta. Tám lúc lắc hai vai chê tôi dóc tổ.

Tám lải nhải kết tội tôi : bi giờ ông kẹt đạn thì ông mò hốt tui, mai kia học xong ông dzìa ngoải, có thiên thu ông mới hỏi thăm tui một tiếng. Tôi chống chế : em đừng coi thường tui, chèn ơi, gì chớ chơi em đã điếu, sợ dzìa ngoải lâu lâu nhớ hổng biết làm sao vô chơi nữa.

Tám xô tôi ra la : tầm bậy tầm bạ, ai rảnh để ông lết vô xài ào ào rùi dzọt. Tôi ra vẻ đứng đắn nói với Tám : anh nói rùi, mình có mấy bữa, tận dụng đi em, rầy rà nhau chi cho mau qua giờ qua giấc.

Hổng dè Tám lại quẹo sang ngả khác : mấy cha nói leo lẻo, nhưng ai hơ hỏng để dzú ra là mấy cha quơ, năn nỉ ỉ ôi leo bằng được lên bụng người ta, rùi cóc cần trách nhiệm, hậu quả. Ai đẻ ráng nuôi, mấy cha ngoảnh mặt một nước.

Tôi tự ái cực độ, lên tiếng phản kháng : hổng có tui ở đó à nghen. Mấy cha đó cà chớn, chớ tui đứng đắn, hổng có chiện ăn bánh rùi liệng tô đâu. Tám bĩu môi ra kháy : anh hổng liệng tô chớ cũng hổng rửa.

Tôi sốt ruột vì mất ngày giờ nên quắp giò lôi Tám lết sát vô mà vuốt : sao em giận nhây quá. Mình lo dzui đi chớ còn mấy bữa nữa đâu. Tám vùng vằng nhẹ nhưng lại tỏ dấu khép nép.

Như quán tính, tôi mò măn hai cái vú Tám. Tôi xe một hồi thì Tám hết cục cựa. Tôi thè lưỡi liếm vô vành tai Tám làm chị nhúc nhích tréo ngoe. Tôi rủ rỉ rù rì dụ : em nghe lời anh để anh cạo lông chỗ háng đi.

Tám giãy nảy lên : mắc mớ gì phải cạo, trời sanh để cản bụi dơ dính vô, anh bắt cạo láng e coi như con nít, kỳ cục hết sức. Tôi cực lực bảo vệ ý kiến của tôi : tại hồi xưa bà con ta bận váy, nó rộng lùng thùng nên bụi bặm mới chun vô, còn thời nay ai cũng đeo quần, còn thêm lót, bụi chun chỗ nào.

Tám lại hỏi mắc mỏ : thì để dzị có cản trở gì đâu mà anh cắc cớ đòi cạo.

Tôi làm mặt nghiêm nói : em nghe nè, lông em bình thường thì nó nằm ẹp, nhưng khi em hứng lên, nó xỉa xỉa như bàn chông. Em hổng nhớ mấy lần nó mắc vô răng anh làm em la nhói vì bị bứt, còn anh nhợn vì phát ho phát hen sặc.

Tám cười khạch khạch giũa : ai biểu rúc vô trỏng làm chi cho dính răng dính lợi còn kêu. Tôi trân trố nói ẩu : thì ăn bánh phải ăn đủ món chớ, hổng lẽ cứ ngậm bình mà không liếm lá, thưởng thức nhụy nhưn.

Tám mắc cỡ đấm tôi thùm thụp la ông ổng : anh nói nhây. Tôi vê đầu vú Tám và một tay thọc vô bịn háng thì Tám quơ lung tung có trúng gì tôi đâu. Tôi lại òn ỉ gạ nữa, Tám nói trỏng : mai rùi hay, giờ ông có măn có rờ thì tiếp tục, còn hông để tui đi ngủ.

Đời nào tôi tha nên tôi quắp chưn giữ riết. Mông đít Tám cọ quẹt làm thằng em tôi phải né như né đòn. Nó đâm chúi nhủi vô kẽ đít và chạm lùm ùm vô phía dưới làm Tám cà rề : đó nọ, cứ chạm tới là đã sửng ngỏng lên rùi. Ông còn hơn dê cụ, tui bắt mệt cầm canh.

Tôi xiết Tám vô, mấy ngón tay đồng thời xe vê núm vú và móc móc ở lồn làm Tám ì ạch tê dại. Tôi đè bên trong ngón tay cà cà vô giữa cái lỗ, kéo dọc lên đụng hạt le sần sật và miệng thì ê a, tay xoe đầu vú làm Tám trăn trở.

Tôi vừa nghịch vừa gạ : cho anh vọc rùi chừng em hứng mình chơi nhau cái nữa nghe. Tám chẳng ra chịu, chẳng ra không, chỉ khép nép như con mèo ngoan trong tay chủ. Tôi vê núm vú đến thành cục, xoắn lấy cái lỗ làm Tám bưng cong lên như cánh cung, tôi miết day và nói lựu : cha mẹ ơi, sao mà sụn gầu gì nổi sần nổi cục hết trơn.

Tám ưỡn lên, ưỡn lên mãi, cái lồn phình lên như ụ mối. Tôi móc rồi tha, phết loi choi làm Tám thở rền rền. Tôi pha trộn bằng thở phì phì vô gáy, vô lỗ tai Tám và nhắc dụ : em thấy nứng chưa ?

Tám xun xoe ngước lên nhìn tôi da diết. Tôi xoắn đầu vú Tám lại gạ : anh bú dzú cho em sướng nhe. Tám cọ cựa nhưng tôi am hiểu là Tám ưng. Tôi lật ngửa Tám ra và bò leo lên nằm phục trên ngực Tám.

Tôi vun cho bầu vú đầy lên, móc phùn phùn nơi háng để Tám có cảm giác rồi tôi bắt đầu chuốt. Đầu vú Tám lật xật trong miệng tôi, tôi chuốt còn hơn chuốt viết chì. Tám lây bẩy run vì đầu vú nhức nhức.

Tôi thấy Tám xi cà que rúc vào tôi thì tôi bặp nút chụt chụt, cái đầu vú Tám ì ọp trong miệng tôi. Tôi lòn ngón tay vồ ngoáy lỗ lồn Tám thì chị bung lên nhịp nhịp. Tôi cắn nhay đầu vú Tám và móc xoạch xoạch làm Tám chới với, đánh nhịp cặp giò và miệng kêu ỏn ẻn : sướng, em sướng, nứng lồn quá, anh ơi !
Tôi lại nhay, đầu vú Tám vữa ra, lọp xọp chùi chùi trong miệng tôi. Tám búng búng tựa con sâu nước và quơ hai tay vít đầu tôi xuống cho cắn bú nút vú Tám sát rạt. Tôi tha cái lồn sần sần và chùi choe choét lên mớ lông lẫn hai mu, Tám ễn cao người lên mà giục rối rít : em nứng lồn rồi, đụ em đi.

Tôi nghe tỉnh cả người.

(Hết Phần 31 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 32)


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!