MẸ / CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 42
Cô Thanh nằm thở hổn hển, xem chừng mệt. Tôi nào có kém gì, song nhận ra lỗi tại mình nên cứ trơ mắt ra nhìn. Cô Thanh cự nự : nhìn gì mà nhìn dữ dzị, bộ anh còn chưa ưng ý sao ? Tôi ngỏn ngoẻn lấy hơi lên : nhìn cũng hổng cho, người đâu mà khó tính. Cô Thanh bĩu môi dài ra như mớ thịt thừa kẽo cợt : phải, tui khó tính nên mới để ông mần tầy huầy thân xác tui thế này. Ông ngó coi xơ xác hít trun, vú mớm chảy dài, đít nhăn teo túm, rồi cô chao chao cái lồn nhoáng nhoàng trước mặt tôi : đó ông ngắm cho kỹ đi, còn hình dạng gì của nó hun ?
Quả thực trông nó xấu xí quá thể. Hai mu lầy nhầy, thứ nước đặc sệt vẫn ri rỉ trào ra từ cái lỗ ướt mõm mòm mom. Lông bết lại lem nhem tua tủa, tôi ôn tồn bảo Thanh : biết rồi, cằn nhằn hoài, làm ơn khép dùm cái cửa sổ lại một chút coi. Xí xóa câu chuyện, tôi pha trò ví von : thứ gì đụ ra rít mà nó hổng méo mó đi như thế. Bởi muốn ăn phải chịu thiệt (và tôi nói nịnh theo), vả chăng phải nói là nó cực sướng, để từ từ nó sẽ thun lại thui.
Cô Thanh nạt tôi : từ từ, chắc chỉ mình tui sướng thui sao mà gáy om, ông ôm tui quật lên quật xuống, xóc hai giò mỏi ứ nhựa, nắc mà còn tham, đòi phải sát, phải đụng rẹc rẹc mới ưng, ôm bóp hai vú giờ con rân nè cha. Tôi gãi đầu gãi tai chữa cháy : anh cũng sướng chớ bộ, con cu chuồi chuồi làm anh cũng đừ câm, anh chọt thiếu điều gãy mũi dùi chớ ít a.
Tôi hí hửng vờ than vãn : cũng tại em hết, anh nắc em nứng phừng phừng, lấy giò quặp xiết hông anh bẻ răng rắc, giờ cũng muốn vẹo cả nè. Nói rồi tôi uốn éo quay cuồng, biểu diễn một đường tê lưng cho Thanh thấy. Cô phát cười lên ục ục : cha mần tuồng giỏi dữ, giờ mà tui hỏi cha có muốn mần phát nữa hôn, cha hổng nháo nhào lên hối thì tui là con nít.
Tôi chua xót ca kệ : em sao ưa câu mâu làm cả hai mất hứng. Dễ dãi chút đi, cái gì qua để nó qua, còn mình lo tính chiện sắp tới. Chợt như nhớ ra, tôi quăng phao ra dò : mà em nói chi lạ, con người ai chẳng muốn sướng dài dài, ăn, ngủ, đụ, ỉa là tứ khoái, bắt nhịn lâu ai chịu nủi. Huống chi chơi thì ai hổng ham. Tui nói thiệt dù em có ăn hoài cũng rấm rứt, thử em nằm chèo queo cỡ 3 ngày mà thiếu đụ coi em có khó chịu hun, hay là mò đi kiếm.
Cô Thanh la lên : anh làm như chỉ mình anh có ku, mẹ họ, hổng có anh thì tui cũng kiếm ra chớ bộ, có khi chả còn nắc hay hơn anh là khác. Tôi hơi quê à nhen, nên phồng mang nói xẵng : thế thì cô vác lồn đến đây cà khịa tui làm gì, cô cút bố cô đi, đừng để tui nổi sung tôi đụ cho cú nữa thì la làng ỏm tỏi. Cô Thanh bò lom khom ra bàn mà cười hơ hớ : tưởng tía đuổi tui đi, ai dè tía cũng còn vớt vát đói đụ cái nữa mới hả.
Chưa chi cô đã dướn cái lồn chình ình ra nhử : nè, anh đụ đi, cái lồn đang nhớt nhợt, coi thử anh mần ăn ra sao cho biết. Tôi ù tai, nóng mặt nên nói càn : bộ bà tưởng tui sợ hả, lồn nhớp, chớ cỡ lồn tới ngày tới tháng, tui cũng xăng phú lun, miễn là nó có cái lỗ, còn trắng đỏ gì thây kệ. Cô Thanh ớn ợn nên càm ràm : bỏ mẹ, đụng ổ kiến lửa rồi, hèn chi mấy con quỉ Sang, Liên về than rầm trời là bị anh chơi sao nghe có mùi khét khét.
Cô cười ngay đươc ỏn ẻn : nói chơi cho dzui thui, chớ giờ có đòi tui cũng hết sức roai. Mẹ, anh làm giập mề, rỗng lồn, rụng lông đít và xáo trộn tùm lum ở trong, ngổn ngang bừa phứa, chật cứng hết còn chỗ chứa thêm đồ quăng đồ liệng nữa. Rồi cô gạ tui như con nít : bữa nay đụ dzị đủ rồi, còn để sức mà lo cho mấy con đĩ ngứa háng kia. Phận em, phải dzìa nghỉ, mai mốt qua, mình chơi lại.
Cô dụ dỗ bằng cách xà xà cặp vú vô đụng chạm người tôi và nhắn nhe : xài đỡ món này đi, anh chơi 2 cái rồi, còn thêm món thổi kèn, bú bướm nữa, dzị là cha thiên hạ, anh còn ấm ức chỗ nào hổng biết. Tôi văng tục : cánh tay đã mà con cu chưa đã, em còn làm tui tức rực hơn. Cô Thanh lăng xăng vỗ về : tưởng gì chớ anh muốn cà vú lên cu anh thì có gì khó, đưa ra em cà cho.
Bất đắc dĩ tôi phải ô kê thao nên lừng lững xỉa con cu ra cho xong việc. Cô Thanh úp sấp người trước kiểu ngồi bét háng của tôi, hai tay chặp cặp vú đầy nghễu nghện kẹp lấy con cu tôi vào giữa cái khe sâu hoắm mà giục : nắc đi, nắc tạm đi cho sướng. Tôi ì ạch nhún người, cái đầu rùa thụt vô thụt ra, lôi mớ da bọc xục xà xục xịch. Cô Thanh phải chuyển người sửa thế để tôi nắc yên chuyện cho xong.
Cô nhâm nhi ngắm cái vẻ ì à ì ạch của tôi đụ nơi hai vú mà khịa : cũng giún anh đụ chút chút, thế là chuẩn rùi, cái này là món ăn thêm, rỉ rả dzị thui, đỡ khổ. Cứ như cô đang ở trong ruột tôi nên rành rành rẽ rẽ đủ thứ. Tôi trách móc cho có lệ : nắc vú mà kêu sướng, vậy thì trời sinh thêm cái lồn cho thừa ra à.
Cô Thanh ớ ra, chẳng biết nói sao, đành lòng vòng đánh trống lảng : đã nói là món ăn thêm mà anh đòi phải xái trong cái lồn thì bàn bạc gì nữa. Chỉ sợ mai kia em phẻ phắn đến bắt anh đụ hà rầm, anh lại kêu đau cột sống, gãy cả lưng. Tôi cáu tiết : chưa thực hành đừng nói phét, tớ thấy lồn tựa lân thấy pháo, tớ húc chết thôi, gãy cu cũng sướng còn hơn ấm ức vì thiếu đụ.
Cô Thanh xanh giờn, đờ người ra một cục, lắc mình quầy quậy, nói vớt vát : con lạy cha, cha mần vậy thì tưa lồn tụi con ra, cha ơi ! Cha đụ từ từ, tụi con còn kịp thở lấy hơi, cha làm thét nó thun sao kịp. Tôi nói liều : càng tòe loe nhìn càng khoái, đụ càng đã, khỏi kè rè lo kẹt cửa, kẹt xe. Cô Thanh đang khoanh ôm hai vú cho tôi nắc mà cũng muốn tuột cả tay, sợ tôi cáu, cô phải mau mắn cuốn riết cặp bưởi gạ : nắc đi, nói miết.
Tôi cam tâm nắc giữa hai vú cô, mềm có mềm, êm có êm, mà thú thực là không đã. Bởi vậy tôi lấy hai tay lôi xển Thanh lên mò mò tìm chỗ cái lồn mà vọc móc cho đỡ ghiền. Tôi lào khào vét mớ khí ra, luồn hai ngón tay bịn lấy cái lỗ mà búng dội ngược lên. Tôi thấy người cô rục rich, cái lồn choèn nhoẹt đẩy đưa, nước khí tuôn ọc ọc.
Tôi nạo, vét, móc, moi, cô Thanh nôn nao dần, hai vú xem chừng lỏng lẻo bớt. Tôi biết Thanh đang nứng nên càng miết tay nghịch cái lỗ, nhón cái hạt le thúc mạnh lên. Thanh thẫn thờ dần, kêu meo meo như mèo : nứng lồn nữa rồi, chết mẹ, làm sao đây ta. Tôi tiếu lâm trêu chọc : ta ui, đừng lo, có tây đây, tây sẽ làm cho ta nứng tột độ liền thui.
Thanh hào hển buông rời cặp vú, thả ngửa người ra, bày trọn cái lồn cho tôi phá. Cô ẽo ợt ăn vạ : làm em nứng lồn thì em hổng cho anh đụ vú nữa, anh phải bứt cái nứng giụt đi cho em. Tôi thấy mệt tới nơi liền.
(Hết Phần 42 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 43 )