MẸ / CON
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A (Nếu bạn muốn liên lạc tác giả hãy gửi email cho Cõi Thiên Thai, CTT sẽ forward cho tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 43
Tôi đưa Thanh về khi trời vẫn lất phất mưa. Giọt không to, nhưng rất thích hợp với cả hai chúng tôi lúc này. Thanh quạu quọ dỗi hờn vì tôi thiếm xực tới lần thứ 3, nên cô nàng bất mãn. Lúc nãy khi tôi thúc giục cô mặc lại áo đã hong khô, cô lục bục nói : ai biểu lột người ta ra, rồi bây giờ hối mặc. Tôi nín cười hổng được nên cũng nhỏ nhẹ tán : chớ bộ em tính ở truồng như vầy ra đường sao ?
Thanh nhấm nhẳng nạt : kệ tui, tui thích đánh trần ra như vầy để bêu xấu anh vì cái tật dâm vô độ. Tôi biết mình có lỗi nên năn nỉ : thôi mà, chơi thì cả hai đứa cùng sướng, chứ bộ riêng mình anh thôi sao ? Thanh gân cổ lên cãi : ờ thì sướng, nhưng một vừa hai phải thui, mần chi anh nắc đến nắc đại, tôi ê càng, thịt da nhão nhẹt và khớp khiếc rã rời hết trun nè.
Tôi thiếu điều muốn độn thổ, chính Thanh ông ổng đòi tôi mần thêm cú nữa, mà giờ đổ riệt tội vạ hết cho tôi. Nhưng cãi tay đôi với đàn bà là chúa thiệt, các mụ giận nghỉ chơi thì mình lỗ, tôi bèn ỉ ôi : anh biết rồi, lần sau anh hổng ham hố nữa, được chưa ? Rồi để tỏ thiện chí, tôi tự vả vô mặt tôi đốp đốp, dè đâu Thanh cảm động : tui la gì mà anh tự hành anh. Tôi thật muốn điên đầu vì chẳng hiểu hết lòng dạ đàn bà.
Tôi đứng ngây ra đó, Thanh cũng đứng ngây ra đó. Tôi lom lom nhìn vú viếc và bim biếc của Thanh, còn Thanh cũng trân trân nhìn củ lẳng và gậy gộc của tôi. Hai đứa chiếu tướng nhau lâu lắc, thâm tâm tôi chỉ muốn a lại bóp hai trái vú của Thanh vì nó khiêu khích tôi nhột nhạt quá, nhưng tôi e dè sợ làm cô nổi cọc.
Cô lừ đừ nhìn tôi lâu thiệt lâu rồi phán xanh dờn : ủa, anh tính để tôi ở truồng dzìa thiệt hả. Tôi quính cả lên, nhanh nhẩu kêu : anh nghe, anh hiểu rồi. Thế là tôi lăng xăng lấy sịp, dang rộng ra mời em xỏ vào. Mục đích của tôi là từ từ để còn nghía thêm cặp bưởi chút nữa. Mẹ họ nó, nhìn hai trái ú na ú nần mòng mọng, đong đưa trước ngực em, tôi chỉ muốn cắn cho tóe nước ra mới đã.
Thanh nhìn hai tay tôi run cầy sấy thì nhạo : anh đóng kịch thiệt khéo, lúc lột tui thì nhanh như cắt tỉnh queo, giờ bận vô thì run tựa bị lên cơn sốt rét. Tôi đánh trống lảng: tại em làm anh hồi hộp nên hồn vía gì đi bậy hít trun. Em làm ơn im dùm cái, chớ em cữ bla bla thì đến có má anh đứng gần đốc vô, anh cũng rũ liệt cả tay chưn.
Cô Thanh rú lên cười : sao tía bỗng nhiên hiền từ nhỉ ? Mẹ kiếp, giờ mà có con Sang hay con Liên mò tới, tui cam đoan tía mà hổng xoắn xít với tụi nó thì thôi. Đàn bà thiệt giỏi, thứ gì cũng biết, song tôi vờ than vãn : chèn ùi, sao thiên hạ chẳng ai hiểu cho cõi lòng tui mà cứ xưng xỉa lên án tui rụp rụp dzị hè. Cô Thanh nghĩ cũng tội nghiệp nên xạng hổng chưn lên cho tôi xỏ sịp vào mà nhắc : nè, lòn vô đại đi để tui còn giở chưn kia lên, càm ràm thét tui mỏi chưn thấy mẹ.
Tôi phải hơi khom người xuống, lén liếc mắt lên, đúng là tai vạ lớn. Cái sẹo há miệng ra cười khẩy với tôi và hai mu xập xình trêu ghẹo, tôi chỉ muốn lấy tay bụm cho nó một phát bõ ghét mà run. Tôi quính quáng làm sao bận nhầm bố nó, sau thành trước, nên xỏ xong xuôi rồi mới ớ ra vì cái chỗ đáng che chẳng che, đúng cái khe đít thì vít cái sịp vào còn chỗ cái lồn thì lồ lộ, nên mới khùng điên lên chớ.
Cô Thanh phì cười hỏi xỏ tôi : có bao giờ bà già nhờ anh xỏ sịp mà anh lộn đường, lộn nẻo như vầy hun ? Chắc lúc đó bà già anh kêu toáng lên và thưởng cho anh vài chục cái tạt tai là ít. Tôi lẩm bẩm đáp : bậy bạ, đời nào bả nhờ tui mần mấy việc cấm kỵ đó, mà dẫu có thì cũng lỗi tại bả, ai biểu nhờ chiện mắc dịch với thằng con trai mới lớn lên chi cho ra nông nỗi.
Bận xong cái sịp, tôi muốn tháo mồ hôi, nên gượng gạo cầm cái xụ gạ : nè em cầm lấy tự quàng vô đi, để khiến cậy anh lùm xùm lại trật lất, sanh chiện nữa. Cô Thanh bĩu dài môi chê : anh làm bộ chó, khiêm nhường hoài, thấy vú là muốn chộp bỏ bu, còn vờ " em chả ". Nói vậy mà cô lại ưỡn tếu hai vú lên để tôi bận nốt vô : tía có làm mau mau lên để tui dzìa, tới giờ bà mẫu của anh bước vô nhìn thấy thì cấn cái lắm.
Tôi chùng chình nhường qua nhường lại một hồi rồi cũng phải làm. Tôi úp hai cái lúp lên cặp vú, kéo xộc xệch mà hai trái bưởi cứ lăn long lóc hổng lọt gọn vô. Tôi gằn hai dây ra sau lưng, nịt chặt và móc cái khóa nhốt. Cô Thanh kêu tức tức ngực, tôi lại vội vàng bợ cả hai tay mà sửa cho cặp vú tém gọn vô. Tôi đùn chỗ này, tôi đẩy chỗ kia, hai vú xập xình như bong bóng nước, lặc là lặc lừ thấy dễ nực.
Tôi phải vòng hai tay ôm choàng từ phía sau lưng, hết nâng lại bợ và bóp tì tì, hỏi nhặng xị : vô khớp chưa ? Cô Thanh õng ẹo lắc lư kĩu kịt và nói kháy : anh mằn như vậy chỉ tổ nó xục xịch hơn, tui nhột chết cha, chứ ở đó mà chờ vô khớp, vô mỏ. Tôi quê nhen, nên nói tức tưởi : vú chi mà to tổ mẹ, lại chơi cái xú bé tẹo thì biết đâu mà lần ra kiểu cách.
Cô Thanh xí một hơi : ăn nói vô tổ chức, vú to hay vú nhỏ, bộ muốn mà có sao, trời bắt ai nấy chịu, tui xẩu mình cũng vì bộ ngực to này. Đi đâu cũng bị mấy anh ngạo réo: em ơi, chờ anh đem thúng ra đựng mới hết nhé. Tôi sửng cồ quắc mắt lên : thằng nào dám hỗn với em, anh tẩn cho hổng còn cái răng ngậm vú.
Chưa chi tôi đã nhóp nhép cái miệng, cô Thanh chọc : sao anh nổi cáu mà nhai rau ráu như đang ngậm vú em nút tụt tụt, lạ hè. Tôi mắc cỡ rần rần nên nói lảng : thì tại em làm anh giận nên mất khôn. Cô Thanh lắc lắc hai vú và cầm lấy hai bàn tay tôi luồn dưới lườn vú đẩy lên rồi lại choàng hai tay ấn trên quầng vú đè xuống và nói : thế, thế, làm thế chúng mới ngoan ngoãn mà chui vào rọ.
Đúng vậy các cụ ạ, khi tôi xong công tác thì nhìn cặp vú Thanh no tròn, nó gồ lên mãn nhãn và cái núm lờ mờ ịn lên lớp lưới coi mới chết đứ đừ làm sao. Tôi phải bảo Thanh: em nhanh hộ anh, dềnh dang là anh khuỵu liền. Thanh cười mím chi cọp và âu yếm nắm tay tôi xàng xê ra cửa. Tự nhiên Thanh hỏi một câu nghe da diết : em dzìa, anh có nhớ em hun ?
Cha mẹ ui ! Có đời nào tôi được diễm phúc nghe lời nỉ non ai oán đó ! Tôi lắp bắp : nhớ, nhớ chứ, nhớ kinh khủng, nhớ đảo điên, nhớ quên ăn bỏ ngủ.
Thanh la xì tốp cái rẹc : nhớ đủ thứ vậy thì chết còn gì. Người ta nhớ là nhớ một vài món đặc sản thui, đằng này anh nhớ tứ tung, chắc là nhớ cuội. Tôi đính chánh cật lực : nhớ thiệt mà, còn em muốn anh nhấn mạnh cái sự nhớ thì để anh nói luôn cho em tin. Tôi ừ ào nói toạc móng heo : thì nhớ nhứt là cặp vú và cái lồn em, đủ chưa.
Thanh mắng yêu tôi : đồ quỉ, tuy nhiên cô lại cười nhỏn nhoẻn. Chúng tôi giung giăng giung giẻ, ra tới cửa rồi mà còn quyến luyến chia tay không nỡ. Tôi đắm đuối nhìn Thanh, cô trợn tròn nhìn tôi kêu khẽ : anh. Tôi xiết tay cô và nhắn nhủ : mai em lại qua nhe ! Cô Thanh lẳng lặng gật đầu.
Thanh đi rồi, lòng tôi trống rỗng. Tôi đồ chừng vừa đánh rơi một thứ gì quí giá nhứt. Sở dĩ tôi mặn Thanh là vì tôi ưng cái lỗi nói tục bạt mạng của cô. So với Sang và Liên, cô phải thuộc vào hạng lão bà, quyền phép thượng thừa, chơi xả láng và đồ đạc cũng ngồn ngộn tóe lửa. Tôi cứ nghĩ rằng giá mẹ bằng lòng cho tôi cưới hẳn Thanh làm vợ, tui cũng xi nhê cái rụp.
Gì chớ mỗi ngày vào ra nhìn cặp vú em tưng tưng cũng đủ hứng chí, còn nói chi đêm đến ôm lấy nó mà măn, mò, bóp, bú, nút, chắc là trời sập cũng chịu. Mà nào Thanh đâu chỉ có mỗi cặp vú, Thanh còn có một cái lỗ sâu hoắm, lúc nào cũng ướt mèm mẹp, chỉ cần tôi nhẹ đưa đầu gậy vô là cô vội vớ tay tôi giúi ập liền và tôi sướng điên lên vì nghe cô hối nắc.
Tôi mụ mẫm cả người, bần thần như say rượu, nên mẹ về hồi nào không hay. Chừng nghe cụ lên tiếng hỏi : ở nhà mày gặp ma hay sao mà ngơ ngác thất thần vậy. Tôi bỡn cợt trêu mẹ : nhà ta có ma thật, mẹ ạ, lần đầu còn mới thấy, cặn kẽ hỏi mãi nó mới khai tên nó là ma đàm. Tôi quên béng là xưa cụ cũng học trường đầm nên mẹ la toáng lên : anh diễu tôi đấy hả. Ma đàm là con mẹ anh đây này, chứ ma nào ở đó.
Tôi hoảng kinh, chỉ sợ mẹ giá cho mấy giá, song mẹ tẩm ngẩm tầm ngầm : đúng là mày bị con ma Thanh nó hành rồi, khéo nó là ma cà rồng, nó hốt hồn mày về luyện thiên linh cái thì bỏ bu. Tuy nói thế mà bà lại tủm tỉm cười, nói bóng nói gió : ai ngờ đâu anh học ở bố anh lắm tài ranh vặt nhẩy. Tôi đã khổ vì bố anh bao năm trới, giờ con Thanh chấp chửng trêu vào anh, khéo lại cũng khổ như tôi.
Mẹ im im lúc lâu rồi đột ngột bảo ban : liệu liệu mà giữ, để nó trương bố bụng lên bắt cưới thì bại liệt, con ạ. Đàn bà là con dao hai lưỡi, nó bén thì cũng bén mà thình lình nó cắt thì cụt vốn hết đường tương chao, con phải dè chừng. Chơi phải tỉnh táo, đừng mê mẩn chui đầu vào cái lỗ mà đi đoong nghe con.
(Hết Phần 43 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 44 )