MỘT CHÚT NGÀY XƯA
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 32
Chợt T ré lên cười tồ tồ khiến tôi nổi cọc bê luôn cái giò em đang gác trên người tôi hất đùng ra. Em vừa nhăn mặt, ôm lấy bắp vế, hít hà xoa, vừa nhớn nhác ngơ ngẩn. Chẳng cần tra cần hỏi, tôi mắng xa xả cô nàng : dẹp, cóc thèm kể nữa. Người ta cất công dẫn giải sự tình mà còn cười nhạo, chọc quê. Cút xéo chỗ khác chơi, không nổi khùng tớ đạp cho vài cái thì long bánh chè và bể sò mất.
T trợn trừng mắt ra vẻ không hiểu. Cái mỏ nàng giẩu ra, cặp vú rung rung vì bàn tay xoa bắp vế xoành xoạch. Tôi lờ đi, dù trong bụng thấy vứ em tung tăng, tôi cũng muốn bóp và ngậm miệng vào bú cạn kiệt. Em càng xuýt xoa và cố phân trần : anh sao hơi tí là nổi cọc, em cười vì thích chí nghe anh kể chuyện gay cấn, chớ em có dám ngạo chê anh đâu.
Tôi vẫn còn hăng tiết vịt nên quát : hổng ngạo thì cũng chẳng được cười vì nhe hai hàm răng ra là có ý đồ chê bai tui xạo, tội còn nặng hơn nữa. T lấm lét kể lể : đâu dè sách của cha độc còn hơn cua đinh. Cười mà chê bai, chắc phải khóc thì tía mới hài lòng. Nói xong em xuề xòa nắm lấy cả hai bàn tay tôi đặt xoa vào cặp vú, đẩy đưa : đây em đền, bóp măn rồi bú đi cho cơn giận hạ xuống.
Tôi càng ra vẻ bất cần : đây chẳng khiến, mẹ họ, vú chứ có đưa lìn bảo bú, tớ cũng đếch cần. Và tôi dợm ngồi lên dọa : để tớ về sớm úm bà xã sướng hơn. T tủm tỉm cười mà vội lấy cùi tay bịt che miệng hỏi trỏng : chớ hổng phải anh đang ở nhà anh sao, còn tính dzìa đâu nữa.
Tôi chuế hằng hà nên chữa thẹn : tui nói nhà là ám chỉ bà xã tui, còn đây là chỗ tui rúc vô, đâu gọi là nhà được. T thấy tôi nói trây nói trúa thì mượn dịp đưa đò : anh hổng muốn rúc vô cái nơi gọi là nhà thì anh rúc vô em một xí cho thư giãn đi. Em nói xong thì căng hết cỡ cặp vú ra và còn lỏn lẻn bày hàng nguyên một con khiến tôi băn khoăn, rụt rè.
Nhìn tôi ra chiều xuôi xuôi thì T hạ thấp giọng năn nỉ : thui mà, tụi mình như con nít, hơi chút giận rã đám rùi lại sáp vô nhau. Thương em, tha thứ đi mà, giận chi lâu, cái mặt hãm tài coi xấu òm. Tôi khủng khẳng hét : kệ tui ! thì em đã vội ôm chầm lấy, dí nguyên cái vú trùm lên mặt, còn đẩy đưa cho miệng tôi ngoạm lấy vú em.
Đến nước này thì tôi thua. Em nhìn tôi ngoan ngoãn một tay ấp vú, miệng nút chụt chụt thì khen da khen diết : thế có phải no bụng không, càu nhàu chỉ thiệt thân vô ích. Tôi đã định nhả toẹt vú em ra, nhưng em nhanh còn hơn chim cắt, giúi tịt cái vú vào, làm mồm miệng tôi phều phào cóc nhả ra được.
Em rỉ rả giải thích : ai mà chẳng dại, anh ! Có vấp ngã mới khôn lần ra chớ. Nghe anh kể mà em thương, hùi đó quả thiệt anh hơi ngáo, nhưng vậy mà lại hóa hay. Nhờ thế chị ấy mới chỉ mớm cho anh lắm trò lắm vẻ. Bây giờ anh mới đục em đến cùn lụt cán dùi ra. Chứ không làm sao em biết sướng đến bò thăm anh hằng bữa. Thú thật với anh, trước kia em được đéo cũng thoáng thoáng qua thôi, tới khi anh dạy cho em vỡ lẽ mới biết vú đàn bà tụi em không phải chỉ dành riêng cho con nít.
T không cho tôi góp một lời. Em dành quyền tài phán và lôi tôi tuồn tuột theo đà kể chuyện của em : anh nút vú em đã cực kỳ, em bủn rủn cả người, đau chả ra đau, nhức chả ra nhức, mà âm ỉ như có ngọn lửa nó xoi hai bầu vú như khoét, như đục vậy. Nhưng phải nói đến lúc anh gạ bú sò em thì em mới đổ lăn kềnh ra. Chu choa, cái mũi anh rà rà như máy dò mìn, em nhột bằng chết, mấy sợi lông cứng lên và sắc tựa lưỡi lam. Anh dí vào mỗi bên mu, hít hửi làm em muốn bổ ngửa. Em há miệng chỉ chực kêu rống lên cho đớ vướng víu, nhưng anh nắm em chắc quá, em không gỡ ra được.
Nàng tằng hắng lấy giọng rồi cà kê tiếp : Em lầy huầy đeo dính lấy anh, hơi thở anh nhột nhạt và ấm áp, nhưng giá lúc đó ai bảo em dịch xê ra thì chắc em không thích. Anh hửi vòng vòng, thăm thăm dò dò như người đi chọn vợ, cuối cùng thì anh bặp vào mu em một phát, em nhoài người lên vì thốn. Còn đang lơ mơ thì lưỡi anh thè ra liếm láp cái lỗ phát kinh. Em bíu ríu đến chẳng biết quơ tay làm sao vì bỗng dưng chúng thừa thãi, sống sượng. Anh thè thè rụt rụt, ngoáy vung thiên địa làm cái lỗ nhớp nháp ra, em chỉ muốn vớ lấy tóc anh đập binh binh vào cái húm cho đỡ chộn rộn.
Tôi đang quì hít, liếm và ngóc nhách nghịch cái hang của em, nghe rổn rảng cũng phải tức cười. Tôi cố nói ộp oạp, chữ còn chữ mất : rùi sao em không hành động mà đứng chịu trận nín khe. T ron rỏn đáp : mụ nội tui nhúc nhích cũng hổng được, anh bám cái lìn còn hơn đỉa đeo bắp vế. Anh húp xì xụp, anh cuốn lưỡi móc te te, cội gốc bật tung bố nó hết trơn, tui lao chao vớ quàng vớ đại mà còn liêu xiêu muốn ngã thì hành chó gì nổi.
Tôi tán đía vào : đó là cách chị ấy dạy anh. Lúc anh đang bóp vú thì chị ấy lại nổi cơn bụm lấy háng kêu inh ỏi : nữa, giờ nó lại cắn nữa, nhức chết cha. Anh đang ham bú mà cũng phải nhá vội vú chị ra hỏi cầm canh : con gì cắn, cắn ở đâu. Chị cuống cuồng rối rít, nói lộn xộn và chỉ nhè chỗ háng mà vả đen đét. Anh cũng rối theo nên lăng xăng tìm hiểu.
Chị có vẻ bực nên cự : thì giúp người ta cởi quần ra, đứng đó í ới nghe xẩu cả ruột. Anh lúng túng hét : chỗ đó ai dám cởi, xốc tung ra để bị mang tiếng bốc hốt thì sao. Chị gắt um : trời ơi, sao mà ngu chi là ngu tối ngu tăm, khi không ai khiến ông cởi làm gì, tại cái con củ cặc cắc cớ cắn vô chỗ độc nên tui mới cậy nhờ ông chớ.
Anh bị đổ tội oan nên cãi : con cặc tui cắn chỗ đó hùi nào mà bà kêu rầm lên đổ vấy tội cho tui. Chị ấy lại rên : đã ngu mà còn hâm nữa, giả sử con cặc ông nó có cắn, tui còn ráng chịu được, đằng này con cặc bá vớ nào cắn nên tui mới ra nông nỗi. Ông hổng muốn giúp thì để kệ chó tui.
T góp lời vô : chị ấy bị nạn mà anh hổng ra tay cứu vớt để chị ấy bị cắn lâu thì nó méo xẹo, rách hết còn gì. Và chưa chi em đã góp ý : em là em mần liền, tới đâu thì tới, chứ vô tâm đứng nhìn cảnh khổ đau của người khác thì không nên. Tôi hét to : bởi vậy bà mới không có con cặc, còn tui không xơ múi gì mà bị kết án con cặc tui cắn vô thì ức chớ chơi sao.
(Hết Phần 32 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 33 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!