MỘT CHÚT NGÀY XƯA
Tác giả: Sịp
E-mail: N/A
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn đọc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Phần 33
Cái đầu tôi đã bị luễnh loãng quay mòng mòng, thế nhưng chị càng làm tôi quờ quạng thêm. Tôi luôn dò hỏi nhát gừng xem sự thể bệnh tình chị ra sao, còn chị thì í ới bụm chặt lấy háng nhảy đùng đùng, chẳng ra thể thống gì sất. Tôi hỏi chị cầm canh mà chị thì nhấm nha nhấm nhẳng như bị hóc xương, mắng mỏ tôi ào ạt.
Nổi cáu tôi phản kháng : đau thế nào, bị cắn nhói ra sao thì phải nói ra đây mới biết mà tìm cách gỡ, chứ cứ bợ nhảy te rẹc thì ai đoán được ra răng. Chị vẫn te te kêu lên : tui nhờ ông lột quần ra, ông đã mần chưa ? Đúng là thứ bà già trầu bị cắn đau hổng còn biết cóc khô gì hết. Tuy vậy tôi cũng đáp : thì lột rùi, cái quần còn rê rê nơi cẳng, bộ hổng thấy gì sao ?
Chị ọ ẹ nói trớt quớt : nó cắn nhức thấy bu, đổ nước mắt nước mũi, còn nhớ đâu ra đâu mà nạt. Rồi chưa chi tôi lại bị mắng vốn : cởi ra thì kéo đại khỏi bàn chưn cho khỏi vướng víu, có đâu để người ta lùng nhùng một cục, coi dị hợm tổ chảng. Tôi muốn điên cái đầu nên lọng cọng đứng trơ ra.
Chợt lại nghe chị hét : đã cởi cái quần dài mà còn chút nị cái sịp cũng hổng giúp lột ra tuốt cho dễ thở. Đú họ, nó cắn ở trong quần lót chớ có cắn ở quần ngoài đâu mà đứng bư mắt ếch ra, nực cách chi. Tôi lấm lét như chó ăn vụng, chị lại ré tiếp : chớ còn đứng làm gì đó, lột cái coi. Tôi ấp úng mặc cả : thui, bà tự lột đi, đàn ông con trai ai đụng chạm chi vô chỗ đó.
Chị bật khẹc khẹc cười rân : chèn ui, tui chưa thấy ai thỏ đế như em. Chớ bộ em đụng vô thì hóa ngu sao mà ké né dữ dzị. Tôi bắt trớn nói theo : hổng ngu, bộ rớ vô thì hóa thông minh chắc. Hai chị em cãi tay đôi, hổng ai chịu nhịn ai một tiếng. Vậy mà tới phiên chị phải cất lời năn nỉ : nói tầm xàm tầm đế chi hổng biết, người ta đang bị cắn nhức nhối xung thiên, giúp cái đi, đừng càm ràm nữa.
Tôi rón rén mấy ngón tay xun xoe, chị lử đử lừ đừ dõi theo. Chờ cho bàn tay tôi sáp gần gần tới chỗ háng thì bất đồ chị chụp đại và ấn vô chỗ háng, day nhoét nhoe ộp oạp. Tôi thất kinh thần hồn, há miệng tròn xoe, song bàn tay bị chị nắm chặt quét lia lịa nơi ngã ba quốc tế, nội nghe thứ tiếng loạt xoạt tôi cũng thấy quay cuồng.
Chị còn chơi ngẳng dùng hai giò kẹp nghiến bàn tay lại, dùng sức đẩy tới đẩy lui khiến tôi choáng váng làm sao. Dù cái sịp còn hững hờ bám nơi chỗ háng chị, nhưng rõ ràng tôi thấy nó ướt nhẹt, như ai hỉ cứt mũi đầy ra đó, phát ớn ! Mắt chị dại đi van lơn nho nhỏ : chà dùm đi, để nó cắn riết chắc bể nát ra hết.
Tôi cự tuyệt nên thả lỏng bàn tay, chị quét còn hơn quét mạng nhện mà chẳng ăn thua nên giận nói tục : mò mò tựa ma xó mò lìn thiên hạ, mẹ kiếp, ngó mặt sáng láng mà ngu đến ngu xa, sao mà thảm cách chi nè giời. Hổng phải là tôi không muốn rờ mà vì bỗng dưng nó vỡ toác ra, dính thứ chi nhớt nhợt thì bố ai dám mó.
Đem điều đó phân bua với chị, tôi lại càng bị chị trách thêm : thì cũng tại em chậm rì chậm rịt, nên cái sẹo bị cắn rấm rứt nó mới đổ ghè đổ tương ra đó. Chớ nếu em nghe lời chị giúp rẹc rẹc thì đâu tới đỗi thế ni. Tôi lụn bụn hỏi : giờ thì phải làm sao cho nó ngưng cắn. Chị ra vẻ nghiêm trang dẫn giải : thì em giúp lôi cái sịp ra, vạch mớ lông coi đám sâu chui rúc chỗ nào, bắt dùm chị một cái.
Kiểu này thiết nghiệt đa. Xưa rày có ai cắc cớ bắt tôi mần chiện tréo cẳng ngỗng này mà ba con sâu ở đâu ác hại hết chỗ cắn nhè chun vô trỏng mà nhá, khiến chị bể nhạo dầu, ổ nhớt, chảy dầm dề hết trơn. Nhưng hổng lẽ cứ để chị khổ đau vì ba con cà chớn nên tôi đành nắm lấy mép sịp mà kéo mau ra.
Chao ôi ! Lền trên mặt sa ten cục nào cục nấy quện lấy nhau, có tàn có lọn. Đã thế còn khăng khẳng mùi ngai ngái như cốm thiu, khai không ra khai mà ngọt hổng ra ngọt. Tôi lòn mấy ngón tay chìa cái chỗ cháo chó đó ra cho chị coi và phê phán : khiếp, đặc gì mà đặc như thổ tả.
Chị ỏn ẻn cười trừ : nhờ nó đặc thế nên lắm người ham, chớ đâu như em, ngơ ngáo như lạc vô thành phố. Rồi chị nói nghe ngon ơ : liệng cái sịp đi, lo mà giúp chị vạch lông bắt dùm mấy con sâu ác độc đó cho rồi. Và để hòa nhịp cho sự nhức nhối vì bị cắn chị lại ôm cứng lấy đi, nhảy tưng tưng và la lên ối ối.
Tôi tối mắt tối mũi nên xăng xái lấy tay bẹt mớ lông sang hai bên và ton hót la lên như vừa chộp được chân lý : chết cha, bên ngoài thì trắng hếu mà bên trong chúng cắn rỉa thét ngó đỏ lòm. Chị nhún mông đưa đẩy theo rên ư ử : đúng là lũ giặc, đã cắn còn nhay nên nó vỡ nhoẹt cả ra. Chị lại gạ tôi : em phải lấy ngón tay moi vô trong rà rà coi chúng còn trốn lẩn quẩn đâu đó hôn, để nó gặm riết chắc chị nhẵn luôn cùi mất.
Khi không bị đùn vào thế bí, tôi đành nhắm mắt nhắm mũi mà khua. Cái chất nhớt ba vạ hễ đút ngón tay vô nó lại vỡ ục bong bóng một cái làm tôi bưng tai hổng kịp. Còn chị thì vắt tếu một giò lên gá vào bực cửa mà dạng rộng chưn ra cho tôi dò bắt con sâu độc. Chả biết tôi đụng phải cái của quỉ gì mà chị chợt lắc rung người, cười nắc nẻ, hai cái vú quây vù vù, tôi nhá lửa đến mắt nổ đom đóm ra.
Chị lại gác giò lên cao hơn và nhắn nhe tôi : đó đó, em móc mạnh chố đó cho chị nhờ, cứ móc xới tung lên đi, nó cắn bể ráo nạo nên chị hổng đau nữa, chỉ còn ngứa thôi, gãi mạnh thì mới bớt. Đúng là đếch hiểu nổi các bà trên trần gian này.
(Hết Phần 33 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 34 )
Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!