LÂM PHƯƠNG TỐ

Tác giả: Phương Trinh
E-mail:
khoailacphunu1***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

CoiThienThai.com xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


PHẦN I

Tập 2: Tố gặp lại Hoài










Đang tuổi dậy thì xuân-tình chan chứa, tâm hồn mơ-mộng nhớ-nhung, thể xác rạo rực thèm khát những cơn dục-tình, nên mới chỉ hai tuần xa cách, cả hai không thể xa nhau hơn nữa, Tố rất nhớ thương chồng nên nàng đi thăm Hoài ngay, hai người gặp nhau tâm-tình nhớ-mong thể xác dâng đầy dục vọng khát khao rạo-rực Tố ở lại với chồng trong căn phòng ngủ khách-sạn nhỏ tại thị-xã Kontum cao nguyên đất đỏ mấy ngày may sao đơn-vị không phải đi hành-quân, Hoài xin phép Tiểu-Đoàn-Trưởng cho ra ngoài khách-sạn với vợ, hai người lại chìm-đắm trong tình yêu thể xác rạo-rực đê mê, ôm nhau như chăn quấn, hôn môi say đám mơ-màng, Hoài lật ngửa Tố ra giường nệm lột hết áo quần nàng trần truồng lồ lộ hôn bú hai vú tròn đầy, cúi xuống giữa hai đùi Tố trắng mịn nõn-nà bú mút ngay hai mu, cái hạt, Tố run lên dang rộng cặp chân dài thon-thon mịn cho chàng …. Ôi! Sướng quá Tố bị kích thích rên lên trong nàng đầy ắp chất chứa trào ra như suối nguồn ào-ạt hai Mu mềm nhũn ướt nhờn, Hoài thích thú ngậm kín hai vành mu mọng mút hết những mùi vị thơm ngọt ngất ngây … lưỡi rà… mút nhanh-nhanh trên cái hạt … Tố rên lên dang hai đùi kéo mạnh Hoài lên bụng …
- “U!… A!”...
Hoài banh hai bu nhầy nhụa mở ra …- “Ọc!...” Thẳng cứng thọc sâu vào trong lỗ him-híp chơi thật mạnh thật sâu, lắc-lư chà sát khắp da thịt bên trong, day-day thật nhiều trên cái hạt nàng…
Tố sung-sướng đê-mê nhắm mắt lại, hai tay xiết vào nhau, lắc-lư đầu sướng khoái, mái tóc nàng tung xõa trên gối trên giường …hàng vạn ngàn sợi tóc đen nhánh rung rinh nghe toàn thân đê mê khoái lạc …Sướng rồi, chơi lần nữa càng sướng thêm những cơn khoái lạc của thể xác tột cùng sướng khoái … đê mê!…
Chỉ có hai ngày yêu vội đam mê… Rồi lại phải chia-tay vô-cùng bịn-rịn, cứ nắm tay nhau không nỡ chia tay.
Hoài âu yếm vuốt tóc vợ:
- Thôi, em về nghe?
- Nhớ giữ gìn sức khỏe.
- Ok!
Tố nói nhỏ bên tai chồng:
- Em yêu anh…
Hoài nắm bàn tay vợ âu-yếm:
- Hai tuần nữa anh xin phép về tha hồ “yêu” nhau.
Môn ngậm môi hôn đắm đuối đê mê.
*
Trở lại Saigon Tố tiếp-tục đi dậy học
Một hôm lái Honda đi làm, chẳng may nàng bị chiếc xe hơi đụng ngã trầy-trụa cánh tay trái.
Người lái chiếc xe hơi đụng vào xe Honda của nàng lại là một bác-sĩ trẻ tên Bằng đang làm tại bệnh-viện Cộng-Hoà, Bằng vội đưa Tố vào nhà thương, rồi tự mình chăm sóc băng bó vết thương nơi vai, thấy thân-hình trắng nõn-nà, và nét xinh-đẹp vui-tươi của nàng, Bằng bỗng thầm mơ-ước:
- “Ước gì nàng là người yêu của mình?”
Ân-hận đã gây ra tai-nạn cho Tố, lại có cảm-tình với người phụ-nữ xinh-đẹp nên Bằng cẩn-thận chữa trị cho thuốc tốt và săn-sóc nàng cẩn-thận, chỉ sau hai ngày nằm điều-trị tại bệnh-viện vết thương đã hết đau, bác-sĩ Bằng cho Tố xuất viện về điều-dưỡng tại nhà, ngày nào Bằng cũng ghé thăm nàng sau giờ làm việc, thay băng vết thương, và tặng quà.
Hoài được tin Tố bị thương nên xin nghỉ ba ngày phép về thăm vợ, nhân dịp đó Tố giới thiệu Bằng với chồng, và hai người trở thành đôi bạn thân.

*
Tố vẫn đi dậy học và thỉnh-thoảng đi thăm Hoài, tình-yêu hai vợ chồng luôn-luôn nồng cháy đam-mê hơn cả những ngày trăng-mặt sau đám cưới, vốn là một phụ-nữ trẻ đẹp, Tố có chồng ân-ái mặn-nồng yêu-đương rạo-rực cơ thề nàng như diều gặp gió bùng lên càng phát triển hơn trước, đôi mắt đẹp mơ-màng, ngực nở hai vú tròn căng “đôi gò bồng-đảo cao vời-vợi”, hai mông tròn-trịa nở-nang đầy-đặn, cặp chân dài thon-thon uyển-chuyển, giữa hai đùi nõn-nà “của nàng” to bự ăm-ắp vun đầy như một bàn tay úp “mu rùa” ưỡn căng ra “một lạch đào-nguyên nước ngâp đầy…” khiến cho Hoài đắm say, ngây-ngất cuồng-si mỗi khi ôm-ấp gọn thân mình khêu-gợi dục-tình nõn-nà của Tố trong vòng tay, trao nhau ân-ái tuyệt-vời…
Trong những cuộc hành-quân Hoài đã lập nhiều chiến-công anh dũng, đã được khá nhiều giấy ban khen và huy-chương, nhưng cũng bị thương trầm-trọng nhiều lần. Riêng cuộc sống lứa đôi hai vợ-chồng đã mang lại cho nhau niềm vui sướng qua những tháng năm êm trôi trong tình-yêu hạnh-phúc mê-đắm thiết-tha, tình-yêu tình-dục thể-xác ham-muốn cho nhau những giờ ân-ái, vợ chồng nào cũng phải có nhờ vậy mới hạnh-phúc dài lâu, thật là một cặp vợ chồng hoàn hảo.
*
Năm 1968
Giữa đêm giao-thừa Tết Mậu-Thân đã xẩy ra cuộc tổng tấn-công bất ngờ của quân-đội Bắc-Việt vào các tỉnh miền Trung, miền Nam, và thành-phố Sàigon, quân-đội miền Nam đã phản-công mãnh-liệt, một số bác sĩ dân-sự bị khẩn-cấp trưng-dụng thành quân-y-sĩ điều-trị cho các quân nhân và dân-chúng trong vùng bị thương, bác-sĩ Bằng đang là một Quân-y sĩ làm tại bệnh-viện Cộng-Hoà nhận lệnh thuyên-chuyển tăng-cường nhóm quân-y-sĩ đi đồi 30 Hạ-Lào, sau đó đã bị thương và nhờ có hạnh-kiểm phục-vụ tốt nên được đổi về lại Quân-Y-Viện Cộng-Hòa.
*
Năm 1972, năm được mệnh-danh “Mùa Hè đỏ lửa!” Quân đội Cộng-Sản Bắc Việt-Nam đã chiếm đóng thành phố Quảng-Trị nhiều ngày … Nhưng các chiến-sĩ Thuỷ-quân Lục-chiến và Nhẩy Dù đã phối hợp với các chiến-sĩ Lục-quân Việt-Nam oai-hùng xông pha hy-sinh với những trận chiến kinh hoàng và chiến-thắng vẻ-vang rồi lá quốc kỳ mầu vàng ba sọc đỏ lại “bay … bay phất phới như con Rồng thiêng uốn khúc rở-ràng trên thành phố Quảng-Trị thân yêu …Lá Cờ Vàng 3 sọc Đỏ tung bay trên cổ thành Đinh Công Tráng ngày 16-9-1972. Quân đội VNCH đã chiếm lại được Quảng-Thành, nhưng Hoài bị thương nặng, nên được đưa về Quân-Y-Viện Cộng-Hòa điều-trị, và gặp lại Bác-sĩ Bằng.
*
Năm 1974 Hoài lên Trung-Tá đổi ra làm Trung-đoàn Trưởng một đơn-vị bộ-binh đang phục-vụ tại Tỉnh Quảng-Trị, Bs Bằng cũng được thăng cấp Trung-tá Quân-y và thuyên chuyển tới bệnh-viện Đa-Khoa toạ-lạc trên đường Lê-Lợi Đông-Hà Quảng-Trị rồi hai người bạn lại có dịp gặp nhau lần đó.
*
Tháng Tư, 1975
Quân-lực VNCH phải nhận lệnh rút quân khỏi Quảng-Trị khẩn cấp, bỏ ngỏ các “Cửa biên-giới” cho CS miền Bắc dễ dàng xâm-nhập miến Nam.
Tất cả Quân-Cán-Chính VNCH hàng trăm-ngàn người không được chuẩn-bị phải tức-tưởi “rút hết” về Sàigon lập tức sau Lệnh của Tổng-Thống Nguyễn-Văn-Thiệu.
Qua bao nhiêu ngày thoát hiểm trong những trận pháo-kích, mưa đạn tả tơi khi tháo chạy trên con đường “Đại-lộ Kinh-Hoàng”… xác người la-liệt khắp nơi, Hoài về được Saigon gặp lại Tố và em trai Tâm, ba người mừng vui không tả hết.
Hai vợ chồng Hoài-Tố sống lại bên nhau tình yêu tình-dục càng đam-mê say-đắm hơn cả những “ngày tân-hôn xao-xuyến” tột cùng! Bù đắp lại bao nhiêu nhớ mong vời-vợi lo-lắng khôn nguôi, đêm hôm đó mới thật là “đêm hoa chúc giao-hoan” sau những ngày mong-ước, Hoài ôm sát Tố trong vòng tay, hai vợ chồng hôn nhau hối hả, hai thân hình rạo-rực cơn lửa dục nung-nấu, xác-thịt đòi-hỏi làm tình, cơn dục ngất ngây hai thân-mình quấn chặt lấy nhau … Tố rên rỉ quằn quại sung-sướng trong vòng tay khít khao cùng tận của chồng “… cùng đưa nhau tới đỉnh tuyệt vời…” sướng khoái đê mê, Tố nhắm nghiền hai mắt, miệng rên-rỉ sung-sướng tột cùng, hồn nàng lơ-lửng trên chín tầng mây vời vợi mông-lung…hai thân mình dính vào như một tận-hưởng tràn-đầy cơn rạo-rực sướng khoái mien-man…
* * * *
Trại Cải-Tạo Hoàng-Liên-Sơn
Ai ngờ Sài-gòn hoàn-toàn bỏ trống cho Việt-Cộng miền Bắc tràn vào theo lệnh đầu hàng của Tổng-thống “hai ngày” Dương-Văn-Minh…
Hàng trăm-ngàn sĩ-quan QL VNCH lỡ “dại!” nghe lời dối gạt “gói gạo ba ngày” đi trình diện.
Một tuần sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, Hoài cũng “khờ-dại” nghe lời dối gạt cũa VC xách “ba ngày gạo” đi trình-diện, để rồi bị bắt, bị đưa ngay đi lên Hoàng-Liên-Sơn quanh năm sương mù giăng phủ, gío rít buốt da, gía lạnh buốt thấu xương dưới mấy chục độ C. – 0 độ!
Ôi buồn! Ôi Khổ sở tột cùng, kêu không thấu trời cao!
Hai vợ chồng xa nhau, Tố mang nặng nỗi buồn “chinh-phụ”
“Chàng từ khi vào nơi giá rét
Đêm ngày chàng sống chết ra sao?
Xưa nay tù-ngục gian-lao
Thân gầy đói rét biết bao dãi dầu!”
*
Tố ở nhà một mình cô-đơn buồn khổ, bị đuổi khỏi trường với lý do “vợ Nguỵ!” Phải nhường chỗ cho những người con-cháu họ Hồ!
Từ cô giáo dậy học trẻ đẹp, xinh tươi bỗng chốc trở thành thân hình thiếu-phụ hao gầy, nàng phải tần-tảo buôn-bán lủi-chui kiếm sống cho hai chị em, nàng vốn là “vợ Sĩ-quan nguỵ, lại quá xinh-đẹp nên bị bọn CS nằm vùng luôn-luôn “ép buộc” phải “hợp-tác” với cán-bộ Phường-xã để được “ân-huệ” dễ-dàng kiếm sống hàng ngày.
Nhưng Tố nhất định giữ phẩm-giá của nàng, nên đành phải vất vả sống “chui” buôn-bán “chui” thân cò lặn-lội sớm khuya, ăn đói nhịn khát, cố dành dụm tiền mua qùa bánh, thuốc-men sẵn chờ đi thăm viếng chồng…
*
Thăm chồng
Lần đầu tiên Tố đi thăm Hoài rất là vất-vả, đường đi vượt núi băng ngàn, trải qua bao nhiêu gian-khổ nàng vẫn quyết tâm lặn-lội đi thăm chồng không kể nắng mưa dầu dãi, chông gai nguy hiểm dọc đường, nàng vốn sinh trưởng trong một gia-đình khá-giả, mảnh mai ẻo-lả nữ-sinh viên tốt-nghiệp sư-phạm làm cô giáo “thân như liễu mảnh như mai”, nên khi đi thăm Hoài, từ Saigòn tới Hoàng-Liên-Sơn, trải qua bao nhiêu đường xe đường bộ, vượt núi bang ngàn, chân mềm đạp trên sỏi đá gồ-ghề bao nhiêu ngày vất vả trầy-trụa chân tay khó-khăn, nguy-hiểm Tố không sờn lòng, đúng là một tấm gương sáng phụ-nữ Việt-Nam!
*
Tới Hoàng-Liên-Sơn đâu phải là dễ!
“Dãy núi Hoàng Liên Sơn là một dãy núi ở vùng Tây Bắc Việt Nam, gọi là Hoàng Liên Sơn vì trên dãy này có nhiều cây hoàng liên, người Thái gọi dãy núi này là Khau Phạ nghĩa là "sừng trời", sau đó bọn VC còn gọi tên mới là “Cổng Trới!” vì tới đó là hết lối ra … nếu không xuống địa-ngục chỉ còn lối “lên Trời!”…
Dãy núi Hoàng Liên Sơn rộng 30 km, chạy dài 180 km theo hướng tây bắc-đông nam, giữa hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu kéo dài đến tận phía tây tỉnh Yên Bái, Đây là phần cuối của dãy núi Ai Lao Sơn, đoạn tận cùng phía đông nam của dãy núi Himalaya. Phần tây bắc của dãy núi có nhiều ngọn núi cao trên 2.800 m, trong đó có ngọn Phan Xi Păng cao 3.143 m (có tài liệu nói Phan Xi Păng cao 3.142 m), cao nhất Đông Dương, ngoài ra còn có ngọn Tả Giàng Phình cao 3.090 mét, Pú Luông cao 2.938 mét.
Rừng ở Hoàng Liên Sơn gồm hai kiểu chính: rừng thường xanh núi thấp và rừng thường xanh núi cao.
Trong khu vực dãy núi này, những chục năm sau người ta khai thác ra một khu gọi là “Vườn quốc gia Hoàng Liên Sơn”, là một vườn quốc gia Việt Nam được thành lập năm 2002, nằm ở độ cao từ 1.000-3000 mét so với mặt biển trên dãy Hoàng Liên Sơn, thuộc địa bàn các huyện Than Uyên, Phong Thổ tỉnh Lai Châu và Sa Pa của tỉnh Lào Cai.
Đỉnh Phan Xi-Păng là đỉnh núi cao nhất ở Việt Nam, được xem là nóc nhà của Đông Dương, Phan Xi Păng, Fansipan, hay Phan Si Phăng là ngọn núi cao nhất Việt Nam, cũng là cao nhất trong ba nước Đông Dương nên được mệnh danh là "Nóc nhà Đông Dương" (3.143 m) thuộc dãy núi Hoàng Liên Sơn, cách thị trấn Sa Pa khoảng 9 km về phía tây nam, nằm giáp hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu thuộc vùng Tây bắc Việt Nam; Theo tiếng địa phương, núi tên là "Hủa Xi Pan", có nghĩa là phiến đá khổng lồ chênh vênh.
Phía dưới đỉnh núi xa xa là thị trấn Sa-Pa nằm ở độ cao 1.500 mét so với mực nước biển, nơi đây rất đặc-biệt trong một ngày có bốn mùa, (sau năm 1990 nơi này được tu-sửa để dẫn-dụ khách du-lịch, và được coi là nơi nghỉ mát lý tưởng cho khách du lịch giầu trong nước và ngoại-quốc.)
*
Chùn chân, mỏi gối xước da tay chân, mặt mũi nắng mưa dầu dãi tháng ngày vô cùng vất-vả, lần đầu tiên bương-trải tới thăm chồng, nàng hy vọng gặp nhau cho thoả niềm mong nhớ-thương.
Khi tới được nơi Hoài bị quản-thúc, nàng nôn nóng mong gặp mặt chồng ngay…
*
“Ủng-hộ đồng-chí Cách-mạng!”
Nhưng chưa được gặp chồng, nàng đã gặp những cay đắng ngậm-ngùi!
Tố bị tên cán-bộ “Bắc-Việt” trưởng trại say mê, tìm cách làm khó-dễ không cho vào thăm chồng, hắn bắt nàng phải ở lại “trạm” bên ngoài, bị hạch-sách, khám xét và chờ … “làm việc?!” rất lâu, hết buổi chiều tới gần tối không cho vào thăm chồng.
Bọn cộng sản lưu manh trắng-trợn nói:
- Cô ở lại văn-phòng đêm nay… “Ủng-hộ Công-lao Chiến-sĩ Cách-mạng” sáng mai sẽ được thăm chồng…
Nghe những lời thô-bỉ, Tố phản-đối:
- Không khi nào!...
Nàng nhất định không chịu nhục, xách giỏ đồ-ăn quay ra về…
*
Những phụ-nữ khác cùng đi với Tố cũng nhao-nhao lên phản-đối mãnh-liệt, có người còn nói sẽ tố-cáo hành-vi tồi-bại của bọn vông-nô với cấp trên của họ và chính-phủ.
Các cô các chị bảo nhau:
- “Mình đi về!”…
Nhưng khi họ vừa quay ra chưa tới cửa, một tên vô loại gật gù đầu…đểu cáng nói lớn:
- “Được! Các người không chịu “Ủng-hộ … công-lao cách-mạng một tí” phải không?!... Hừ! … Có giỏi cứ chống lại “nhân-dân” đi?” …
Một tên nói tiếp:
-“Bỏ đi hả?… Hừ! Cứ bỏ đi?”…
Tên Trưởng trại nói lớn:
- “Về nhà đi! Mấy ngày sau sẽ … “nhận tin” chồng các người, bọn Ngụy chống lại Cách-mạng sẽ không được tha đâu! ... Cứ đi đi?...”
Một tên nhìn đám phụ-nữ nói to:
- “… Về đi sẽ … nhận xác chồng!...”
Nhóm phụ-nữ xanh mặt, không ai bảo ai, đều quay lại, buông giỏ đồ ăn phịch xuống sàn nhà… thẫn-thờ nhìn nhau …
Bọn chúng vui cười hỉ-hả … trong căn phòng giường lót chiếu cói … lột trần “ăn” ngấu nghiến từng cơn… như bọn sói vồ mồi!... Những phụ nữ xấu số tự biết thân-phận vợ “Ngụy, Mỹ”… đành nhắm mắt cố “chấp-nhận” cho qua cơn tái-tê buồn-tủi … không ai đủ can-đảm “giữ mình” để chồng bị chúng sát hại, đành mặc-nhiên cho bọn đói khát “vợ Ngụy xinh đẹp nõn-nà như Tiên…” đành nhắm mắt mặc cho tụi cán bộ thay nhau thỏa-mãn trên cơ thể nõn nà nẩy nở của mình, chúng tha hồ tận hưởng những cơn thèm khát dục vọng dã man, trên than thể những phụ-nữ đang tuổi xuân thì qua một đêm dài, chúng tha hồ … thỏa-màn cơn điên cuồng dục-vọng!...
Mỗi lần, những tên cán bộ lại khen cùng một giọng:
- “Em đẹp lắm, sẽ được đặc ân thăm chồng…”
Tên cán-bộ Trưởng nhóm trong bọn sói điên, lột quần áo nàng trần-truồng ra sờ-mó mơn man cơ-thể nàng, khen:
- Ô, em đẹp quá “Chời!... ”
Hắn như con chó đói-khát lâu ngày đè nàng ra thỏa-mãn trên cơ-thể nàng tột-cùng như chưa bao giờ được gần phụ-nữ!
Tố nhắm mắt lại, nguyền rủa thầm “Đồ chó đẻ, thằng mất dậy!”
Mười mấy tên “giặc đói” thay phiên trong đám năm, sáu phụ-nữ như những tên côn-đồ hải tặc Thái-Lan! Tố trẻ đẹp nên bốn tên thay nhau dầy vò trên cơ-thể nàng, Tố cắn răng nhắm mắt, những giọt nước mắt chảy dài xuống hai má, nàng cầu mong cho … chóng qua!...
Sự im-lặng nhẫn nhục của họ, là những chửi thầm rủa xả bọn cuồng-dâm, them khát “da-thịt” đàn bà!
(Để hiểu rõ sự thật của bọn dã-man hãy đọc thêm bài viết “Vợ tôi rất đẹp nàng có đôi mắt Phượng” của NgyễnĐạtThịnh)
*
Sáng hôm sau đám phụ-nữ cùng đi thăm chồng và nàng mới được vào những phòng nhỏ có chiếc chõng tre trong căn nhà tranh ngoài cổng trại giam gía-buốt, để gặp mặt chồng!
Căn nhà tranh dài, thấp, lợp lá gồi, vách lá, có chừng mười phòng nhỏ, do chính những bàn tay tù-nhân chính-trị dựng lên, dùng làm nơi tạm cho các gia-đình thăm non, bọn cán-bộ cho phép tù nhân chính trị được ra đó gặp mặt gia đình.
Khi Tố được phép tới thăm chồng, hai người gặp nhau mừng-mừng tủi-tủi, vui sướng hạnh-phúc chứa chan, Tố không dám nói cho Hoài biết sự việc đã xẩy ra, sợ chàng buồn-khổ, sợ chồng nổi giận phát điên làm bậy sẽ có hại, nên đàng cắn răng căm-hận một mình!
Ngồi trên chiếc giường tre bên cạnh người vợ yêu-thương, Hoài ôm chầm lấy Tố, hai vợ chồng mừng vui mắt rưng rưng lệ, sung-sướng được gặp lại nhau sau bao nhiêu tháng năm xa cách nhớ thương, họ ôm chặt lấy nhau trong nghẹn ngào hạnh-phúc, thế rồi trong giây phút làm tình vội-vàng với chồng yêu-dấu, da thịt hâm nóng da-thịt Tố đã đón nhận những giây phút rạt rào vui sướng cùng chồng, những giây phút thật của tình-yêu chung thủy nồng-cháy trong cơn rạo-rực thiết tha của hai trái tim cùng một nhịp…
Nhưng rồi chiều hôm đó khi phải chia tay, cả hai buồn rưng ngấn lệ! Phút chia-ly đau khổ vô cùng, cả hai đều không biết đến bao giờ mới lại được gặp lại nhau?!...

*
Kể từ 1975 bị giam-cầm đầy ải, thiếu ăn, Hoài vô-cùng gầy-yếu, lại bệnh-tật, thiếu ăn, thiếu thuốc Hoài như con ma đói sắp chết tới nơi, bửa ăn chỉ có một chén bo-bo rắn hơn sỏi đá và chút muối hột như mới móc ở dưới đất lên vừa mặn đắng vừa sạn cát lẫn nhau, Hoài cố nhét những hạt bo-bo vào miệng trệu-trạo nuốt trôi cố duy-trì lại chút sinh-lực lụn-tàn của chút sinh lực còn le lói như ánh ma chơi sáp tắt trong cái xác người lê lết, hy vọng một ngày còn “lết” được về gặp lạ người yêu duy nhất, bên nhau.
Ngày tháng, năm lặng-lẽ trôi qua trong bệnh-hoạn, đói rét lạnh gió hú mây mù-mịt buốt giá như cắt da của dẫy Hoàng-Liên sơn mờ-mịt gió hú ngày đêm, tháng năm trôi qua rất lâu, và rất lâu, không ai còn biết thời gian nữa!...
1981
Cuộc sống mòn mỏi lết lê trong lao-tù Cộng-Sản mãi tới tháng ba năm 1981, sau sáu năm khổ-cực trong trạng thái vật vờ của một xác chết chưa chôn ấy, Hoài bỗng nhận được giấy phóng thích, được ra khỏi trại giam.
Cầm tờ giấy chấm dứt cuộc sống tù ngục của mình trong tay, lúc đầu Hoài như mất “cảm-giác!” Chàng ngơ-ngẩn dửng dưng như cầm một tờ truyền-đơn học tập; Nói dửng-dưng cũng vẫn chưa đúng; Hoài không ý thức được những thay đổi trong tờ giấy mang lại một đời sống tự-do sau khi đã quên mất tất cả tự-do!
*
Vui sướng khi đón chồng về, nhưng Tố càng phải đầu-tắt mặt-tối tần-tảo buôn-bán kiếm cơm, kiếm thuốc cho chồng, mặc dù Tâm oải lưng gò chân đạp xích-lô hàng ngày nhưng hai chị em phải tất-tả cực-khổ, tốn-kém rất nhiều tiền thuốc-thang cho Hoài chữa cơn bịnh sốt rét hành-hạ, cái lạnh đã thấm vào xương phổi từ lâu! Tố và tâm cố gắng lo thuốc men cho chàng phục-hồi sức-lực đã quá kiệt-quệ!
Mặc dù còn yếu-đau mệt mỏi, run-rẩy tay chân, nhưng Hoài cũng cố-gắng giúp vợ và em trong những công-việc nhà hàng ngày.
Được Tố lo chạy-chữa thuốc men và ăn uống khá hơn, Hoài khỏe lại nhiều, và chàng đã bắt đầu đi đạp được xích-lô, những hang hoá nặng nề hết cỡ do khách đi xe chất đầy trên chiếc xíc h-lô đạp lại thêm một người ngồi ép vào nặng mấy trăm cân khiến cho Hoài gò lưng gắng đạp hai chân gầy guộc trơ xương, nhiều khi lưng đau mỏi gối như sắp xụm xuống đường, nhưng phải phấn đấu, phải kiên-trì gian-khổ tìm manh áo bát cơm, chàng đành cố trong trạng-thái sắp “chết” vẫn phải làm…Nhờ đó nên cũng giúp-đỡ Tố và Tâm phần nào trong cuộc sống địa ngục trầngian tồi-tệ nhất hành-tinh, nơi mà con người thua con chó!
*
Tố còn trẻ, đang tuổi hồi-xuân cơ thể đầy ấp dục-tình rạo-rực từng cơn thèm-muốn, Hoài lại quá yếu-đuối, thân thể gày gò gân chùn gối xụm không làm sao cho Tố thoả-mãn dục-tình khi những cơn đòi hỏi của thể xác bừng lên như lửa cháy rạo-rực lòng xuân …

(Hết Phần 1 - Tập 2 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 1 - Tập 3 )


Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!