- Cẩn thận... Nóng đấy...
Ông Bần nhìn con bé cúi gập người trên giường hít hà bên tô mì nghi ngút khói. Chiếc chăn kéo xệch sang một bên, một bên vai và nửa bầu ngực căng tròn đang phơi bày trước mắt ông. Chợt con bé bưng cái tô lên húp xì xụp, cánh tay buông lỏng. Mép chăn rơi xuống. Ông Bân chết sững người. Ngay trước mắt ông trọn vẹn hai bầu vú căng tròn, mơn mởn, hai chiếc nhụy đỏ hồng chúm chím xinh xắn. Ông thấy cổ họng mình khô khốc, hạ thể lạnh lẽo bao năm chợt nóng bùng lên.
- Ahh...
Con bé vừa phát hiện trước ngực mát lạnh, liền hoảng hốt la lên, vung tay, tô mì tung toé khắp trên giường.
- Con... Con xin lỗi...
Nó mếu máo, tay giữ mép chăn, tay lau lau chiếc chiếu bị vấy bẩn. Chợt bàn tay thô ráp, nóng hổi của ông Bân nắm lấy tay nó.
- Vi... Con đẹp lắm... - Ông siết chặt, như muốn bàn tay nhỏ xíu của nó tan chảy.
- Con... - Vi hơi bất ngờ, nhìn lên.
- Chú... Chú tội nghiệp lắm Vi ơi... - Khóe mắt ông Bân long lanh ngấn nước. - Con... thương chú... con cho chú...
- Con... - Nó có vẻ hơi ngờ ngợ hiểu ra lời ông Bân nói.
- Chú biết... Chú biết mà... Nhưng con... con cho chú... nhìn... nhìn chút thôi... - Tay ông run rẩy, gỡ tay giữ ngang ngực của Vi. - Chỉ một chút thôi...
- Ơ... Chú... không được... - Tay con bé cố níu giữ lấy mép chăn đang tuột ra khỏi người.
- Con thương chú... Con cho chú nhìn chút thôi... Con đẹp lắm Vi ơi...
Con Vi cúi gằm mặt, má nó đỏ lựng đến mang tai. Chiếc chăn đang chậm rãi tuột ra khỏi người nó. Ông Bân thấy tim mình đập nhanh như muốn nổ tung ra khỏi ***g ngực. Tay ông run run siết chặt tay con bé, kéo nó đứng dậy. Con bé run rẩy khép chặt hai chân, bàn tay nhỏ bé vặn vẹo không biết bỏ vào đâu. Căn phòng nín lặng, chỉ còn hơi thở của hai người. Một cơ thể con gái trinh nguyên căng tràn nhựa sống run rẩy trước ánh mắt nóng bỏng của ông Bân. Mắt ông tham lam cắn nuốt lấy hình ảnh lõa lồ của con Vi, tham lam như không muốn bỏ qua một chi tiết nào. Làn da trắng muốt này, hai bầu vú căng tràn nhựa sống, chiếc bụng thon gọn, cái rốn bé xinh, cặp đùi thon dài tròn lẳng và cả vùng tam giác đỏ hồng phơn phớt vài sợi lông tơ. Bàn tay ông run rẩy đưa lên. Ngón tay thô ráp của ông chạm nhẹ lên cơ thể con bé. Nó co rúm lại, thở hổn hển.
- Đừng... Chú... Chú nói...
Nó đang ú ớ phản đối, chợt cả cơ thể bị ôm gọn trong cánh tay ông Bân. Bàn tay ông tham lam bóp nghiến lấy cặp mông mềm mại, mát rượi của nó, ghì chặt.
- Ơ... Chú... Đừng... - Con bé rít khẽ.
Cái miệng lởm chởm râu của ông Bân áp lên ngực con bé, mũi ông hít hà thõa mãn. Cảm giác mềm mại như thấm vào từng lỗ chân lông trên mặt ông.
- Chú... Con sợ... Chú đừng...
- Không sao... Con thương chú... Chiều chú chút nữa thôi...
Ông há miệng, lưỡi ông đưa ra, liếm nhẹ lên đầu vú con bé. Cơ thể nó chợt run lên. Đầu lưỡi ông nhẹ nhàng vờn quanh chiếc núm, rồi há môi ngậm choàng lấy nó.
- Ôi... Con... chú...
Bờ môi khô khốc của ông mút chặt bên núm vú con Vi, đầu lưỡi đánh ngang dọc thật nhanh. Cơ thể con bé con rút lại, tay nó bấu chặt lấy vai ông. Nước miếng ông ứa ra đầy cả khoang miệng. Tay ông bóp nghiến lấy bầu vú nó cho vung lên, mút chùn chụt như một kẻ sắp chết khát. Bất chợt, ông đổi bên. Bầu vú bên kia đã săn cứng lại, hòa nhịp cùng cảm xúc của con bé. Ngực nó hơi ưỡn ra, hai bàn tay bấu véo vào cổ ông đau rát.
- Ưm... Ôi... Chú... - Con bé rít lên thật dài, thật yếu ớt.
Ông không trả lời nó. Ông đang bận bịu bú nút hai bầu vú non tơ tròn trịa của con bé. Chưa bao giờ ông thấy có thứ gì ngon và tuyệt vời như thế. Ngay cả vợ ông thời con gái. Trong ký ức ông, bà ta xuất thân từ gia đình nông dân, không thể có được sự mềm mại thơm ngon như vậy được. Ông chợt dừng lại, hai mắt mở to nhìn hai bầu vú đỏ bừng của Vi méo mó dưới bàn tay thô ráp của mình. Hơi thở dồn dập của con bé thơm ngát phà vào mặt ông. Nó cúi gằm mặt, mắt nhắm nghiền, cơ thể run nhè nhẹ theo nhịp tay ông Bần bóp nắn ngực nó.
- Chú... Chú hôn ngực con tiếp nhé... - Ông nuốt nước miếng hỏi nhỏ.
Con bé khẽ gật đầu, rồi chợt lắc đầu, miệng nó lí nhí:
- Con... Con không biết...
Con gái nói không được là bật đèn xanh, còn nói không biết là không cần đèn, muốn đi thế nào cũng được. Ông Bần kéo con bé sát vào người mình, hai chân ông chen vào giữa đùi nó, tách ra. Con Vi hoảng hốt che vùng mu đỏ hồng, ướt đẫm nước nhờn của mình đang phơi bày trước mắt ông.
- Không sao... Phản ứng tự nhiên của con người mà...
Ông kéo nhẹ tay nó ra, đè nó ngồi vào lòng ông. Cơ thể nó chợt giật bắn lên khi chạm vào thứ cứng ngắt nóng hổi đội lên trong quần ông. Ông hít hà hương thơm trên tóc nó. Tay ông vòng ra trước bóp nghiến mông nó, kéo vào.
- Ưm... Chú ơi... Con sợ...
- Ừ... Đừng sợ... Chú còn mặc quần mà... Chú không làm hại con đâu... Chỉ chút nữa thôi...
Dương vật ông Bần cứng ngắt, độn lên khỏi lớp vải quần cộc mỏng tanh, miết dọc âm hộ ướt đẫm mềm mại của con bé. Hai tay nó vít chặt lấy cổ ông, cơ thể nhấp nhỏm, hổn hển. Hạ thể hai người dính chặt vào nhau, chỉ còn một lớp vải ngăn cách. Từ ngượng ngùng, sợ sệt đến nhịp nhàng, phối hợp. Cảm giác sung sướng đầu đời đã làm con bé thích thú.
- Ưm... Ưm...
Ông đẩy người nó ưỡn ra sau. Miệng ông bú mút hai bầu vú nảy tưng tưng. Hai bàn tay ông bóp nghiến cặp mông con bé, ghì chặt. Để âm hộ nhoè nhoẹt của nó cọ sát lên khối u dưới quần ông. Hơn ai hết, ông muốn cởi phăng cái quần và nhét dương vật mình vào âm hộ con bé. Nhưng ông không dám. Cái quần là bảo hiểm duy nhất còn lại khi lý trí ông đang mê muội dần. Con bé đã mềm nhũn, hai tay buông lỏng, miệng rên rỉ thật khẽ. Cơ thể nó méo mó trong tay ông Bần, âm hộ nó ướt đẫm cả chiếc quần cộc của ông. Ông ôm ghì lấy nó, hai chân ông giang rộng để dương vật ép cứng lên âm hộ nó. Chợt ông run lên, từng đợt tinh nóng hổi tuôn trào trong quần ông. Miệng ông hổn hển, mặt ông chà sát trên hai bầu vú nó. Cảm giác này quá tuyệt vời, tưởng chừng đã lãng quên bao nhiêu năm.
Sau giây phút sung sướng là cảm giác xấu hổ khôn cùng. Ông Bần lúng túng không dám nhìn mặt con bé. Con Vi lại càng ngượng ngùng hơn, nó chỉ biết cúi gằm mặt, thay quần áo thật nhanh, chạy biến ra ngoài. Ông Bần thất thần một chút, rồi chỉ kịp thay quần, đuổi theo con bé. Khuya thế này, ông không thể để nó về một mình.
Hai chiếc xe đạp kẽo kẹt chầm chậm chạy dọc con phố vắng tanh. Không một lời nói, không một ánh mắt trao đổi. Mãi đến gần nhà, con Vi mới lí nhí nói nhỏ:
- Con về... Chú về trường đi...
- Vi... Con... Con... - Ông siết chặt ghi đông xe, miệng lúng túng.
- Con... biết mà... Chuyện này... sẽ không nói cho ai biết hết...
Con bé bỏ lại một câu. Để ông Bần thất thần nhìn theo bóng lưng nó khuất sau con hẻm nhỏ.
-----------
Sau ngày hôm đó, Vi vẫn đi học như bình thường. Vài hôm đầu, con bé còn cố tình né tránh chạm mặt ông Bần. Nhưng có muốn tránh cũng không được, khi ông Bần là người biên phiếu gửi xe của trường. Sự ngượng ngùng chỉ tồn tại vài ngày trên gương mặt con bé. Nó lại tiếp tục hồn nhiên vui vẻ trước mặt ông Bần. Điều đó làm ông vui, nhưng đâu đó trong lòng lại mất mác tiếc nuối.
Mọi chuyện có lẽ chỉ dừng lại đó. Nhưng ông trời lại cố tình trêu chọc trái tim già cỗi của ông Bần. Hai tháng sau, trong một đêm trăng sáng, con bé Vi lại tìm đến ông. Lần này, nó mang theo cả túi xách quần áo. Chưa kịp hỏi điều gì, con bé đã lao vào lòng ông khóc lóc như mưa.
- Lão già đó... làm sao hắn có thể làm như vậy... Hắn là cha dượng của con mà... Hu hu... Làm sao hắn... Còn mẹ con... Bà ta... Hu hu...
- Vi... Con nói... Hắn làm gì con ? - Lòng ông chợt sôi lên một sự giận dữ không tên, ông dằn hai cánh tay nhỏ bé của nó, rít lên.
- Hắn... Hắn... rình xem con tắm... - Vi cúi gằm mặt lí nhí.
Ông Bần thở phào nhẹ nhõm.
- Con mách với mẹ... nhưng... - Con bé nức nở. - nhưng mẹ không tin... Mẹ còn la con,... Đánh con... Tại sao như vậy... Tại sao ?
Ông Bân ấp úng mấy lần, nhưng không biết nói gì. An ủi con bé bằng cách nói tốt cho mẹ nó hoặc bằng cách chê trách sự vô tâm mù quáng của bà ta. Ông quả thật không nên nói gì.
- Con sẽ không về nữa... Con sẽ ở đây với chú... Chú...
- Không được... Con không thể ở đây... - Ông Bân hoảng hốt la lên.
- Được mà... Con nghĩ kỹ rồi... - Con bé nhìn ông trân trối. - Sáng con đi sớm rồi đạp xe vòng vòng quay lại trường học... Chiều con lại giả vờ đi về... đi vòng vòng quay lại đây sau khi mọi người về hết...
|