SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ
Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa
E-mail: QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.
Phần 26
Bữa cơm chia tay thật đông đủ, bác Khánh vui quá uống vài chén rượu, khề khà cười nói:
- Mày đi năm nay có lụt, tao kêu ai chạy trâu phụ đây!
Cô Nga bưng thau bát đi qua, dừng lại lắng nghe, lờ mờ hình như cô hiểu buổi chạy trâu cũng có thêm Lụa,
tôi bỏ ra ngoài thả bộ, đôi chân lang thang chào làng quê lần nữa, con đường làng quen thuộc bước chân tôi đã đi qua bao nhiêu lần rồi nhỉ. Làng ơi, quê ơi bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu con người sinh ra từ làng, uống giọt nước mát lành của dòng sông, để rồi tỏa đi bốn phương trời, mang theo dòng sông vào trong ký ức thật đẹp, thật hồn nhiên trong trẻo.
Chiếc xe ca cọc cạch chất đầy hàng trên nóc, rú ga nhả khói đen sì lầm lũi mang tôi và cha trên mình, cơn mưa ào đến, nước từ trên nóc nhỏ giọt xuống sàn, chiều muộn xe về đến bến, cái bến thật rộng ngày nhỏ tôi đã đi tới mấy lần, đi qua mấy phố đến ngôi nhà quen thuộc, bác cả chạy ra, chỉ có ít năm không gặp, hôm nay nhìn bác đã như đã già yếu. Thấy tôi bác xoa xoa lên đầu, tôi cười bẽn lẽn chào rồi dắt xe mang đồ, thật nặng nào chăn màn nào quần áo. Chị Hằng chạy ra ồ lên:
- Em chị mau lớn quá!
Nhìn chị tôi nhớ lại cảnh xưa, hồi nhỏ chị Hằng về chơi, tôi quăng hòn đá văng vào bụi tre, bật vào trán chị làm rách một đường ngay chân tóc, bật cười tôi hỏi:
- Cái sẹo của em đâu rồi?
Chị bảo:
- Yên tâm đi vài bữa nữa chị sẽ tính vụ đó.
Mà chị cũng mau lớn thật, hơn tôi một tuổi, học hơn một lớp, nhưng những gì xinh đep rạng rỡ của người thiếu nữ đã hiện về đậu trên khuôn mặt, trên dáng đi, làm tôi cứ lóng nga lóng ngóng bước theo, cảm giác trong người là lạ, bác cả nghe cha tôi nói, kêu lên:
- Tốt rồi, ngày mai tôi sắm cái lễ tạ phúc tổ tiên, còn chỗ học chỗ ngủ ở đâu chả được, à mà nếu nó ở ngôi nhà của chú thì gần trường hơn, có điều hiện tại vợ chồng thằng Thắng đang ở tầng dưới ngôi nhà của chú.
Phần thừa kế do người cô để lại, chẳng biết thế nào duyên nợ làm sao cô tôi lại lấy anh chà Ấn buôn bán hàng khô màu mè gia vị, ngôi nhà thật nằm cuối hẻm cụt, con đường phía trước thật rộng rãi, hàng cây xà cừ gốc rễ xù sì tỏa bóng mát lên cả tầng hai, chú chà Ấn cũng thật tử tế khi dắt cô về nước, đã để lại nguyên si đồ đạc, một mặt ngôi nhà nhìn ra khu vườn nhà bên, ba phòng ngủ ở tầng trên chỉ có một nhà tắm, bao nhiêu năm qua ngôi nhà chỉ là kỷ vật và làm chỗ trú chân, hết anh Lợi ở học mầy năm ra đi, nhà để không bác cả lóc cóc đạp xe trông coi, mỏi chân tạm giao cho vơ chồng anh Thắng, giờ đây đên phiên tôi làm chủ ngôi nhà. Tôi học buổi sáng, cái xe đạp cha mang theo trên xe ca để lại làm chân. Buổi trước khi về, tôi hỏi cha:
- Ồ sao anh Thắng và chị Hằng không giống bác cả tí nào cha nhỉ?
Cười cười cha bảo:
- Sao mà giống được, anh chị là con nuôi mà.
Đêm yên tĩnh nóng nực tôi bước vào nhà tắm, cái bồn tắm thật rộng, cái vòi nước bằng đồng nhìn sin sỉn nhưng thật tốt, ngả mình bâng khuâng ước gì giờ có…
Nhớ lại, đã bao ngày rồi nhỉ, cái ngày tháng cuối cùng ở làng quê ấy, buổi trưa bữa cỗ tan, tôi chạy từ sông trở về, lòng tòng cái quần xà lỏn, cái nóng bức trôi đi đâu mất, bao nhiêu sức lực đã dồn vào đôi tay, gồng chân đạp nước để đạt cho được hai vòng bơi ngang dọc con sông, cái bực bội tưng tức nơi bụng dưới khi trận địt với Tâm không thành cứ luôn ám ảnh. Ngày mốt đi rồi, đêm vắng mở cửa nhìn ra thấm đẫm màn đêm, chẳng hiểu vì sao mấy bữa nay trong dạ cứ bồn chồn, nhớ lại ánh mắt cô Nga thật là đắm đuối, à mà mình với cô cũng mới địt gần đây thôi mà, cô như thằng nghiện càng lén lút sao càng mạnh mẽ thế, có đêm gần nhau, cô chẳng muốn rời mình ra, hình như có linh cảm cô đã mất tôi thật sự. Bước ra bước vào, đôi chân tôi lang thang qua vườn chuối, ngọn đèn nhà ngoài cô vẫn sáng, cô đang chải tóc, mái tóc thật dầy, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, mái tóc buông hờ trên ngực. Ánh mắt xa xăm, tư lự như đang nghĩ ngợi điều gì, hai chân duỗi thẳng, cái bắp đùi trắng phau chỉ có cái ánh đèn dầu thôi mà sao sáng trắng lên thế, mà cũng lạ, cái bắp đùi kia và cái vòng eo kia, mình đã cởi ra chiêm ngưỡng nó gần cả năm rồi, mà sao vẫn trào lên cảm giác thật là khao khát mê đắm. Vuốt vuốt cái đuôi tóc, ngoe nguẩy cái đuôi tóc ngang miệng, bàn tay cô xoa nhẹ trên đùi, co chân giơ cao cái đùi thật là múp mít, chắc là do con muỗi đã cắn vào chân, sợ cô đi ngủ mất, bước ra tôi gõ nhẹ vào cánh cửa. Giật mình, buớc ra mỉm cười cô bảo:
- Sao mà khôn thế...
Cười cười tôi bảo:
- Khôn sao bằng người đợi nãy giờ.
- Ai chờ!
- Biết đâu đấy, nói đại thôi mà biết trúng.
- Không biết.
- Thôi không chờ thì đánh răng đi ngủ vậy.
- Ừ đi ngủ đi, thể nào đi học lên đó chả gặp,
- Gặp ai?
- Biết đâu đấy, bẻ bắp chẳng hạn...
Tôi ngây người đứng nhìn cô im lặng bước ra sân giếng, thả gầu “bình boong” cái gầu va vào thành giếng âm thanh vọng nghe âm âm từ giếng vọng lên, “ùm” gầu nước chìm, cái giếng quê thật thân thương gần gũi, mình kéo lần này biết đâu thật lâu mới về kéo lại. Mà trời đã khuya rồi tắm cái, len lén kéo quần, ngồi xổm đánh răng, ào, gầu nước trôi từ lưng xuống, đứng lên không gian thật yên tĩnh, góc bờ hè phía sân hương cau trổ buồng thơm dịu dịu, quên bẵng tôi bước ra, trời ơi cây cau mau quá, cây cau đã trổ buồng. Ngày ấy khi cải tạo lại cái vườn, chú Tiến đã mua về mấy gốc cau, tôi giữ thân chú vun gốc, lớp đất phù sa mầu mỡ quê tôi, chỉ có mấy năm cây cau lùn đã trổ bông thơm ngát, để hôm nay giữa đêm hè vắng lặng, tôi đứng đây ngửi hương hoa cau thoang thoảng trong gió, nhớ về chú Tiến, nghĩ tới cô Nga, ngày mới đặt chân đến làng, ngắt một nhánh cánh hoa li ti, hương thơm tỏa ngào ngạt, quay lai nhìn vào trong nhà không thấy cô đâu, bóng đêm phủ trùm cái sân cuối xóm. Ngọn đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng làm cho không gian căn nhà càng thêm mờ ảo.
Quay lại cái góc sân, chết rồi nãy giờ mình vẫn cởi chuồng, quần quên chưa mặc, bụm tay vào háng ngồi nhanh xuống. Nhỡ Duyên nó dậy thì sao, ô cái gằu đâu rồi, thì ra nãy giờ mải nghĩ ngợi, không thấy cô Nga đã ra lúc nào, cô đang rửa mặt trong nhà tắm, chết rồi nãy giờ mình thật vô duyên, tự nhiên cởi đồ. Tiếng nước róc rách, cái nhà tắm tối mờ mờ, chợt bừng sáng lên mầu da cô Nga cũng đang cởi truồng dội nước, cái gáo dừa trên tay từng dòng, từng giọt trôi từ trên cổ lăn xuống thắt lưng, cái bờ eo đầy đặn. Tôi đứng ngây người, con cu từ từ vươn dậy, cô đang cúi mình múc nước từ cái chum, “cọc” cái gáo dừa va mạnh vang lên thành tiếng, à mà cô ra lúc nào nhỉ?
Lặng lẽ tôi bước tới im lặng ngắm nhìn, nhớ lại cái buổi cô tắm hôm chạy lụt đã tròn năm. Ngày đó chỉ được ngắm nhìn tò mò thèm khát, hôm nay trong cái không gian bình yên đêm vắng chỉ có hai người, tình cảm đã nhiều thay đổi, cô đã yêu, mình đã nhớ, khát khao hy vọng. Bất giác đưa tay chạm nhẹ. Giật mình cô quay người lại...
(Hết Phần 26 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 27 )