CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 3 of 6 FirstFirst 12345 ... LastLast
Results 21 to 30 of 53
  1. #21
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 21) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 21




    DĐò ơi, con đò ngang đậu vô tình trên bến, cây sào cao vút cắm thẳng, ông lái đò lưng đã còng cùng đứa cháu lạch cạch nhổ cây sào, rút sợi dây xích chống đẩy đò trôi ra, rẽ ngang con đò rời bến, ngồi trên mom sông, ánh mắt tôi vô tình nhìn dòng nước lững lờ trôi, dòng sông hôm xưa mùa lụt hung dữ là thế, hôm nay thật hiền hòa êm diệu, thật thơ mộng, lững lờ, đủng đỉnh, thả trôi dòng nước thật trong xanh mang cái mát lành về mọi miền quê yêu dấu, để cho cái tốt tươi xanh ngăt của đôi bờ, rừng tre, nương bãi sáng rực lên khi nắng chiều sắp tắt. Đò sang lô nhô kẻ bước, người đẩy chếc xe lên dốc.

    Bóng ai, bước nhẹ chìm vào cái xanh tốt của nương dâu, chiếc áo vải hoa trắng điểm bông tím hoa cà, đứa trẻ cắp cặp bên hông lộ ra hai bắp chân đầy đặn. Lụa, cô Lụa về thăm nhà, hồng hào tươi trẻ khuôn mặt ánh lên niềm vui làm mẹ. Mau thật chưa gì đã hơn năm rồi, nhớ buổi ngày đám cưới Lụa, mẹ đi dự rồi tôi chẳng dám sang, bồn chồn lo lắng không đâu, chỉ khi tiếng pháo rước dâu nổ đì đùng thì trái tim òa vỡ, chạy ra đầu xóm, bước nhanh thấp thoáng bóng của Lụa, ngoảnh lại nhìn nhau im lặng, bước qua xác pháo thong thả bước chân về nhà. Nhìn sang thấy Lua đứng im, buớc qua bụi tre tôi đến bên đứa trẻ bụ bẫm, thơm thơm mùi sữa, tóp tép cái miệng, quơ tay đón lấy con thuyền giấy từ tay tôi thả xuống, Lụa cười, chợt hỏi:

    - Anh về bao giờ?
    - Mới về, nhớ sông ra nhìn ngắm.

    Tôi cúi thấp hỏi nhẹ:
    - Lụa hạnh phúc không?
    - Ừ thì cũng… được, em về trước nhé tối rồi, à quên, anh về có lâu không?
    - Vài bữa...

    Bước đi nhìn theo, đứa trẻ nhìn lại vẫy vẫy. Thốt lên trong cổ “Lụa ơi đứa trẻ tên gì... gì?”. Bạch… bị vỗ vào mông, tôi mở mắt, bà xã nhìn sâu lay nhẹ mỉm cười:
    - Anh lại mơ gì thế?
    - Không, có gì đâu.

    Ngả đầu nằm bên vỗ về, nàng chợt hỏi:
    - Anh có bao giờ tự hỏi giầu có để làm gì? Người già khác gì người trẻ?

    Tôi im lặng, nàng lại bảo:
    - Người già nghĩ về quá khứ, người trẻ nghĩ tới tương lai. Giầu có mấy ai mang theo được, cáo chết ba năm quay đầu về núi. Người xưa chả nói đúng như vậy à. Rồi nàng lại tiếp:
    - Thôi hôm nay mình đi ăn tiệm, con không về em chẳng muốn nấu, đi anh u ám làm gì?


    Trở về nàng lấy cắt móng tay, cắt hết móng thừa, nhổ thêm bao nhiêu sợi tóc bạc. Đứng lên cất hết vào trong giỏ sách. Tôi bước ra sân cái lạnh thấm sâu vào người. Tâm hồn trôi về quê cũ không gian tĩnh mịch nhìn vào cổ tay cái kim chỉ 22 giờ đúng, ngọn đèn đường hôm nay không sáng, bóng tối âm u trời lạnh con đường vắng người qua lại, đâu đây không gian rừng chuối hiện về đêm xóm làng thật tĩnh mịch... Đêm ấy...

    Về nhà cái xe đạp hồi nãy chị Tuyết đã cất, nực thật, tắm thôi đêm hè khuya rồi sao vẫn còn nóng thế, cái nhà tắm buổi trưa, tối thẫm trong bóng đêm lờ mờ cảm giác như chị Tuyết vẫn đang nằm trong ấy. Giếng trong vắt, cởi trần ào ào mát lạnh, gió về phần phật mãi từ trưa tới giờ mới thấy, tôi chợt nghĩ suy “Ồ hồi nãy cô Nga muốn nhờ cái gì nhỉ? Hay là… không phải kể từ cái đêm hôm ấy cô đã nói rồi sao!” Cảm giác nhớ nhung trước đây như con ngõ đã bị hàng rào chắn lối... “Hay cái cối say hỏng ư? Có khi phải mấy bữa nay cô mang lúa qua say nhờ”. Bấm đèn khép cửa nhà ngang tôi bước ra vườn chuối, vườn chuối thật rộng tới gấn góc sân nhà cô con chó chạy ra chồm lên quần mừng rỡ. Ngọn đèn dầu để bên đống rau tỏa sáng, bình boong tiếng cái gầu kéo nước va vào thành giếng. Khoảng sân lờ mờ phía góc bên kia, trắng nhờ dáng cô Nga đang cúi mình kéo nước. Tôi đứng im bất động, run chân đứng nhìn. Bụi chuối che khuất chắc cô không thấy tôi, hay có thể nghĩ tôi không qua, đêm vắng đơn độc cô thả mình như vậy. “Ào” gầu nước trôi từ trên cổ loang loáng dáng cô lấp ló đứng sau thành giếng. Phát run trong người, khi cô bước ra sân vừa đi vừa lau cái khăn trên ngực, toàn thân trắng toát hai bắp đùi khít chật, cái mu nổi vồng, đám lông chập trùng nơi khe háng. Bước qua góc sân có ánh đèn chiếu nghiêng qua người, đôi vú lung linh ngạo nghễ như trái cây trên ngực, lát sau cô mặc đồ đi ra. Ầm ì tiếng sấm xa phía nam vọng lại, cô hốt nhanh đám rau khoai vào thúng vơ nhanh cái chổi rồi bước vào nhà.


    Tôi đứng bên bụi chuối nẫy giờ chiêm ngưỡng bức tranh bâng khuâng lưỡng lự, sao cô đẹp thế, ba mươi mấy tuổi rồi vẫn đậm đà thon gọn, nửa muốn vào thăm nửa muốn đi về. “Ầm ầm” sấm nổ lộp độp mưa rơi xuống ào ào cánh cửa đập mạnh ngọn đèn trong nhà cô vụt tắt. Bóng cô mờ mờ luống cuống tìm hộp diêm, tình thế của tôi cũng chẳng hơn gì. Chạy vội vào hiên cây đèn pin trong tay tôi bật sáng, cô bước nhanh ra keu lên:

    - Trời ơi, Tình hả?

    Ánh sáng làm căn nhà sinh động hẳn lên, ánh mắt mừng rỡ của cô như nói thay lời. Cô bảo:

    - Hộp diêm để đâu tìm mãi không thấy!

    Bấm đèn vào buồng, hộp diêm nằm cạnh gối, thoáng qua cái giường thật rộng. Cô đợi như rất bồn chồn, đèn sáng, khép cửa nhìn nhau cô cháu im lặng. Giọt mưa đã ào lên nặng hạt, rãnh nước chảy ào ào, cô vào buồng, tôi ra ngoài hiên đưa bàn chân ra hứng nước, lát sau cô ra tôi hỏi:
    - Duyên ngủ rồi à?
    - Biết rồi còn hỏi. Cô trả lời.

    Cười nhẹ tôi nói:
    - Vậy đêm nay cô ngủ với ai?
    - Biết đâu, cứ một mình lại khỏe...

    Nói ý gần xa, tôi lại bên cái giường quen thuộc, trèo lên rũ chân.
    - Cô ơi gối đâu rồi nhỉ?
    - Soi đi muỗi đấy.
    - Cháu chả soi, muỗi cắn sao mà chết được.

    Ngả mình nằm xuống tôi tiếp.
    - Cháu ngủ trước nhé.

    (Hết Phần 21 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 22 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!












    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #22
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 22) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 22




    Lim dim mơ màng tỉnh dậy khi đầu tôi ai nâng nhẹ, thì ra cô Nga lùa cái gối vào. Cô đứng soi đèn một hai con muỗi vo ve chết cháy, chân cô bước xuống rồi đi vào buồng yên lặng... Tỉnh hẳn, nhìn sang cửa buồng cô không đóng, ánh sáng lờ mờ hắt ra, bước chân tôi chầm chậm lượn quanh. Biết đâu cô thay đổi... mưa rào giống quá cái đêm cách đây gần tròn năm, chỉ khác tiếng bão năm xưa gào thét...
    - Cô cô...
    - Gì thế?
    - Cháu… cháu.


    Cô thả chân bước ra cười cười.
    - Muỗi hả?
    - Không…

    Bàn tay tôi đưa ra phia trước, tay cô chạm nhẹ, mắt cô sáng lên, chớp mắt vòng tay tôi ôm cô thật chặt. Hững hờ, ngực cô trào lên thổn thức, ấp môi cô vòng tay ôm lại tôi thật chặt. Chớp mắt cả cô và tôi ngã lăn ra giường cuộn lên cảm xúc, bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu chờ đợi. Trút lên đôi môi, bàn tay hối hả úp lên lồn cô vội vã, luồn sâu bàn tay vuốt xuống cô dang chân ra, khép lại hai đùi ép bàn tay tôi ở giữa thật chặt. Quần tụt mất rồi áo đi nhanh quá, hối hả dạng chân mặt tôi úp lên mu lồn, đẫn đờ cô im lặng. Ngọn đèn pin bật sáng chiếu lung linh, cái lồn nằm giữa tấm thân cô nở nang đầy đặn, từ từ nhớ lại, chiêm ngưỡng cái lồn đầy đặn đầu đời, đỏ hồng hai mép môi mỏng mềm mềm như quả nhót chín, ngậm chặt kín bưng, hai mép lồi lên hàng lông mềm mại. Cô đang thèm khát, uốn cong ngẩng mông túm tóc ấn đầu tôi vào lồn cô thật chặt.

    - Biết rồi sướng lắm, hôm nay cháu sẽ cho cô thật đã thèm, ai bảo hôm trước đây không cho cháu địt.
    - Tình ơi… thôi thôi… cô khó chịu lắm cho cô xin, đừng hôn vào nữa.

    Cô nói không, nhưng chẳng hiểu sao lồn cô cứ dán vào mặt tôi thật chặt, choẹt choẹt, húp nuốt, đám nước rỉ ra, tay tôi vành rộng hai mép lồn cô đỏ hồng, giật giật cái lỗ nhíp nhíp thắt co theo cơn gồng và làn hơi từ bụng dưới của cô ép xuống, bật dậy cô nằm ra thất thanh tiếng cô:
    - Thôi… thôi!

    Loang ra trong đêm vắng, buồi tôi gật gật, quay mông ép ngang trở đầu, cọ cọ ngay miệng cô, chập chờn nhử nhử như cái hoa mướp đang dụ mỗi con ếch. Mềm mềm lưỡi cô cọ nhẹ vào, quét lên cái đầu buồi. Tôi rụt hông ra, vơ ngang bàn tay túm nhanh cái đầu, miêng cô ngậm chặt, phạch cái giường rung lên khi tay tôi dập xuống, cơn sướng trào lên khi cô chụm môi tuốt lên tuốt xuống cái đầu buồi.
    - Á à cô định chơi cháu hả?

    Cô nói:
    - Ư ư, ai bảo liếm lồn cô mạnh thế.

    Vuốt lên bóp xuống, bàn tay cô nắm buồi tôi thật chặt, lớp khí tụ về co bụng từng cơn như muốn trào ra theo từng cơn sướng, co người bật dậy, lật mông cô ra, tôi nằm nghiêng cho con cu tôi trườn nhanh vào khe đít, cái đầu rẽ hai mép lồn cô ra để chui vào, lồn cô hé nở đón con cu tôi vào. Ngậm chặt ôm trọn người bạn cũ.

    Mưa gió vẫn thi nhau gào thét, hình như chỉ ở làng quê hình ảnh “ông sấm, ông sét ông đùng, bà đoàng” mới hiện ra rõ nhất, tất cả mọi thanh bình của làng xóm bị cuộn cả lên, hơi lạnh tràn vào không khí trong căn buồng mát rượi, nhưng cả tôi và cô thì đang hừng hực nóng ran, quấn chặt lấy nhau, háng tôi đang ép vào mông cô thật chặt, bàn tay phải vòng qua ngực cô mơn trớn vuốt ve đầu vú, bầu vú thật to, thật dầy, xòe tay không sao ôm trọn được, miệng cô hết há ra rồi ngậm lại theo nhịp con cu tôi đút vào kéo ra, như cô đang đếm một hai trong cổ họng, tôi chồm người tới nâng đầu cô lên, môi tôi ngậm vào môi cô mút chùn chụt. “ Á… ư… á…” lẫn vào tiếng mưa và đì đùng sấm nổ. Vuốt xuôi bàn tay trượt theo hông cô, lượn xuống cái eo vượt qua xương chậu, mơn man cào vuốt làm cô sởn gai lên, vòng tay ra phía sau cô giựt hông tôi nhè nhẹ hối thúc, thì ra nãy giờ háng tôi dừng lại để tập chung cho bàn tay đi hoang trên làn da cô, làn da mà đến bây giờ tôi mới nhìn thật rõ, mịn màng trắng phau, như bẹ cây chuối hột, trên đời này người đẹp thì cái gì trên cơ thể cũng đẹp theo, nhưng cái đầy đặn múp mít của cô Nga, vẫn không làm mờ đi cái thanh mảnh điệu đàng của chị Hồng và chị Tuyết, cái trong trẻo tươi trẻ hồn nhiên của Lụa, tất cả bốn người như đang cùng xuất hiện réo gọi tấm thân anh Tình, làm cho không gian của buổi địt nhau hôm nay cứ mờ mờ ảo ảo.
    Rướn nhẹ rút con cu ướt đẫm ra mang theo cơ man là nước trong lồn cô Nga ồng ộc tuôn trào, khi cái đầu khấc được rút ra bần bật tạo khoảng hở rồi nước lồn trào ra vài giọt trôi xuống khe đít.
    - Cô không chịu nổi, đừng Tình… Cô chẳng muốn Tình rút nó ra.


    Tôi đùa cợt:
    - Cô không muốn gì cơ?

    Xòe tay cô vỗ vào mông tôi đen đét, ran rát là lạ nhưng sướng ơi là sướng, “à vỗ lại cô thôi”, cong mình đưa bàn tay tôi vỗ vào mông cô trở lại “bộp… đét… đét, bộp”. Cả hai đôi mông cứ đỏ tấy lên ran rát nhưng sao mà sướng thế không biết.


    Ánh đèn pin vô tình rọi ngay khe háng, cái khe mong mỏi thật dầy lồi ra hai mép lồn cô mời gọi, khít chặt nhoe nhoét loang lổ khí lồn, “thèm hả, từ từ em ạ, cu anh đã địt trưa rồi”. Cô im lặng hình như cô tức, ấm ức cơn sướng đang dâng sao tôi dừng lại, nhổm lên như hối lỗi, cúi đầu đôi môi tôi liếm vào mép lồn cô thật mạnh. “À, có vậy chứ giựt giựt lại rồi”, ngực cô thở mạnh hai vú lại trào lên ngửa mình ra, cái lồn cô mở rộng chờ đợi. Đường lưỡi vét lên cái rãnh lồn hồng rực, đẩy lên ngậm chặt ghe lồn, giựt mông lên cô khúa ngón tay vào đầu tôi côm cốp.
    - Tình… Tình!

    Kẹp chặt háng cô xiết hai đùi, xôi sục rên lên: “Ừ… ư… ử”, buông thỏng cánh tay cô thả mạnh xuống giường, mềm oặt, thân cô mềm oặt, hai tay cô dang ngang cào sồn sột trên mặt chiếu, hai đùi cô dang rộng như hai càng te đón con cá tới. Cá tới rồi nè, tôi chôm lên, hờ hững bàn tay cô vuốt theo hông tôi cảm nhận, phủ trùm lên người cô, con cu trượt nhẹ theo dọc khe lồn, nhưng cô không thể để cho đối phương đùa được nữa, khi cái đầu cu vừa chạm vào cửa lồn nhè nhẹ, thì hai bàn tay cô đang nắm nhẹ hông tôi giựt lại. “Phập” cái đầu cu lao xuống ngập tràn, bóp chặt, xiết xiết vòng cơ cái ống lồn như đang biểu diễn, nhưng cái đầu buồi tôi nó đâu chịu được, nó cũng hùng lên đâm vào rút ra thật mạnh. “Hự hự, phọp... phẹp” âm thanh từ cái lồn cô phát ra, nhoe nhoét hết cái cửa lồn, người cô Nga rung lên, ưỡn lên gồng cứng, ngồi dậy rồi lại nằm ra chịu đựng những cú dập “phình phịch” thành thạo thèm khát từ buồi tôi lao xuống lỗ lồn cô nhão ra, mềm ra.

    (Hết Phần 22 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 23 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #23
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 23) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 23




    Hình như cô chẳng còn hơi sức đâu mà co thắt cái ống lồn cô như lúc nãy nữa, cái may mắn của tôi hồi trưa đã phun lượt khí rồi, giờ đã giúp tôi kéo dài trận địt này, rã rời lồn cô ngửa ra hứng lấy từng đợt tinh trùng, đang chạy bình bịch trong cái ống buồi dổ vào lồn cô Nga thật mạnh, làm rơi tràn ra từ từ nhỏ xuống chiếu. Không rời cô ra, tôi ngả ngang luồn cái đùi vào háng cô ướt đầm tinh khí, cô nhỏm lên hôn vào môi tôi nhè nhẹ, thì thào tiếng cô như gió.
    - Cô cảm ơn Tình…
    - Sao… sao… sao hôm trước lại!

    Cô Nga đưa ngón tay đặt nhẹ lên môi tôi như muốn bảo tôi im lặng, tiếng cô trùng xuống bàn tay cô vuốt vuốt trên lưng tôi, ngón tay cô vuốt qua thắt lưng trượt dần xuống háng, vuốt lên cái gốc buồi lòi ra phần ngoài lồn của cô, buồn buồn nhột nhột làm tôi bật cười, nắm trọn bàn tay cô vuốt lên con cu mềm oặt, cô nói:
    - Không đúng sao, ngày đó cô mới đặt vòng, vả lại thử cố mình chịu đựng, nhưng người ta có chịu đựng đâu! Chỉ mới hở ra đã mắt la mày lém!

    Rồi cô im lặng sụt sịt nước mũi trào ra ngân ngấn hai giọt lệ rưng rưng trên mắt. Lòng tôi trùng xuống, mười bảy tuổi, tôi đã phần nào hiểu hạnh phúc gia đình, nhu cầu tình dục, nhưng chết rôi hình như cô nghi ngờ, lạnh run cầu hòa tôi vuốt vú cô đều đặn, như được quan tâm, nhưng chưa hết dỗi hờn, cô gạt tay tôi xuống, bàn tay tôi lại đặt lên bóp vú cô thật mạnh, cô bảo:
    - Bóp làm gì sao không đi bẻ bắp mà bóp.

    Chết rồi, tôi chợt nhớ ra ánh mắt cô sáng lên căm hờn khi cô nhìn thấy chị Hồng đi vào nhà tắm hôm đi bẻ bắp, thì ra đàn bà con gái nhạy cảm thật, tôi bảo lại:
    - Nhưng ai ấy có hơn gì đâu, chả tự nhiên mà anh phó cối đi kéo nước cho người ta tắm.

    Tát mạnh, tay cô tát mạnh vào lưng tôi.
    - Bao giờ?
    - Còn cãi hả? Hôm đó không mang cái chăn qua đây ngủ, chắc gì anh phó cối đêm ấy ngủ được.
    - Điêu vừa ấy, mười đời phó cối chả đụng được vào lông chân, biết gi… thử đấy xem có ghen, có thương người ta không thôi, mà đêm ấy mà không qua đây ngủ giữ thì…
    - Thì sao?
    - Thì hôm nay cho rớt đài cái ạch...
    - Thật không?

    Liếc ngang cô hôn tôi nhè nhẹ.
    - Ừ cũng đáng yêu đấy, nhưng cô sợ mẹ Tình lắm, mẹ Tình mà biết thì…
    - Nhưng bao năm nay Tình vẫn qua ngủ đấy thôi, có ai nói gì đâu.
    - Nhưng mà cô vẫn sợ lắm!
    - Cô… cô… Tình địt cô có sướng không?
    - Còn phải hỏi nữa.
    - Từ hôm được mút bưồi lần cuối tới nay đã mấy tháng rồi.
    - Á, mà hôm bẻ bắp có làm gì người ta không thế?
    - Tình có làm gì đâu, tại vác bao bắp ra vấp cỏ ngã chứ có gì.
    - Thế tại sao hai người đầy cỏ thế?
    - Thì tại…
    - Nghi lắm đấy…
    - Cô không tin thì thôi, người ta ai dám làm gì với người mới quen về ăn đám cưới, thôi cháu về nhà cô ạ.

    Mưa đã tạnh chỉ còn tiếng tí tách tứ mái nhà rớt xuống tàu lá chuối, cô đẩy nhẹ tôi ra.
    - Ừ về đi...

    Nhưng miệng cô lại đang hôn tôi nhè nhẹ, bàn tay tôi vuốt ve trên đôi mông cô Nga mát lạnh, mỡ màng mềm mại, tất cả cũng là bờ mông, nhưng của chị Tuyết, chị Hồng mỗi người một vẻ, của Lụa thì thật rắn chắc nhưng đám lông thì ai cũng rậm rạp, chỉ mỗi chị Hồng thì ít hơn một tý, vuốt tay luồn lách, cô Nga dạng nhẹ chân ra, cái lồn ướt át nhầy nhụa như nước hồ, lông lồn đang bết lại bị vẹt đi khi ngón tay tôi lách vào, gãi gãi theo hai bờ múi thịt, lách lên cái mẩu ghe lồn vẫn phồng lên trồi ra trên đầu cái rãnh vuốt mạnh, tiếng cô rên lên.
    - Tình ơi địt cái nữa đi, hôm nay cô máu lắm.
    - Nhưng…

    Tôi định nói cháu đang buồn ngủ, cô đã cúi người nhẹ nhàng tụt xuống cầm lấy buồi tôi vuốt ve, há miệng ngậm mút vào đầu buồi tôi chùn chụt, cơn sướng kéo đến dần, con cu từ từ trồi dậy ngỏng lên, cô Nga gật đầu cười mỉm, cô bảo:
    - Buồi Tình mau lớn thật, chưa đầy một năm sao chơi sướng thế.

    Lật nghiêng cô từ từ trèo lên mình tôi, với tay cầm thẳng con cu từ từ ngồi xuống, buồi tôi trôi vào lỗ lồn cô chầm chậm. Cô Nga dập xuống, nhún mình xiết mông sàng sẩy, hai mép lồn cô xòe ra, trượt qua trượt lại mài dũa trên cái mu buồi của tôi, không chịu nằm yên, nhớ lại buổi trưa được địt chị Tuyết trong nhà tắm, tôi chồm dậy, ấn người cô xuống cho mông chổng lên, tôi quỳ lên đâm mạnh đầu cu từ phía sau vào lồn cô Nga thật mạnh, cô rên lên vòng tay ra sau bấu chặt vào đùi tôi, kéo ghì buồi tôi lại như hợp sức cho đầu buồi đâm vào lồn cô thật mạnh và sâu hơn. Ngả ngang giữ buồi tôi vẫn dính chặt trong lỗ lồn, hai hòn dái áp sát vào kẽ mông cô, con cu tôi như dài thêm đâm mạnh vào lồn cô từ phía sau tới, cô rú lên.
    - Tình ơi cô sướng… sướng lắm…

    Con cu tôi phồng lên phun ra vài giọt khí vừa mới tụ về hòn dái, ngả lòng ôm cô, bàn tay tôi đặt hờ trên ngực. “Phạch phạch”. Ò ó… o… o o… con gà trống đập cánh gáy sáng vang, cô Nga mở mắt lay nhẹ.
    - Dậy Tình ơi, sáng rồi.

    Chạy ra cái sân còn ướt đẫm, một ngày mới đang đến trên làng quê thân yêu, cái làng gió mưa lụt lội, nhưng vẫn chở che bao thế hệ, sinh ra lớn lên trên mảnh đât này, để rồi tỏa đi bốn phương trời, hòa cùng mọi niềm vui của cuộc sống.

    (Hết Phần 23 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 24 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #24
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 24) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 24




    RA ĐI.

    - Bà ơi... bà.

    Tiếng chiếc xe đạp va vào cánh cổng, lao vội vào sân đổ ra đống rơm thật mạnh, cha chạy quanh nhà, vừa thấy mẹ vội vòng tay ôm, nhấc bổng mẹ lên, mẹ la oai oái đánh vào tay cha bôm bốp, tôi từ nhà tắm lao ra nhìn thấy cảnh tượng thật lạ, bao năm nay chưa từng thấy như vậy bao giờ, núp sau giàn trầu, tôi bật cười khi thấy mẹ nhìn quanh bảo:
    - Ơ cái ông này, con nó nhìn thấy thì chết, mà ông có cái gì mà động cỡn lên như thế?
    - Còn hơn động cỡn chứ bà, đây này… đây này.

    Cái túi gỉơ ra cái bì thư đã mở.
    - Bà bà thằng Tình đậu vào…

    Cha chưa nói hết câu, mẹ đã vội hỏi lại:
    - Thật hả ông? Đọc cho tôi nghe.

    Tôi lao ra, cầm tờ giấy có in dấu đỏ và chữ ký ông hiệu trưởng. Cha bảo:
    - Con thật tuyệt vời.

    Cha bảo tôi giống cha, mẹ cãi lại bảo tôi giống mẹ cả hai người thật vui. Duyên chạy qua cầm tờ giấy đọc xong kêu la ầm ỹ.
    - Đậu rồi, anh Tình giỏi thật.

    Nàng nhảy lên ôm chầm lấy cổ tôi xiết mạnh, co cả hai chân quắp mạnh lên ngang sườn ngực nàng xiết vào lưng tôi thật chặt, bất động mấy giây tay tôi co lên nắm chặt hai đùi Duyên, nằng nặng nàng đã thật nặng, quay vòng cả hai đổ ngửa ra đống rơm, mấy giây bất động ngắn ngủi, tôi đã cảm nhận tấm thân con gái dậy thì của nàng đang nong nóng bên mình, bẽn lẽn buông tay nàng ngượng ngùng đứng dậy. Cả hai nhìn nhau im lặng bước vào nhà, cha đang tính ngày tôi bước vào trường cha, chỉ những ai ưu tú mới vào đây học được, thoáng Duyên chạy vội về, cô Nga chạy sang cả nhà thật vui mừng thật rộn rã. Trong tôi bao cảm xúc lẫn lộn, thế là tôi đã sắp phải rời xa làng quê thân yêu, cái làng với bao kỷ niệm, và bao con người vẫn đang trông ngóng khi mỗi đêm về. Cô Nga nói chuyện thật lâu, khi đi ngang qua tôi, ánh mắt nhìn tôi thật lạ, nửa như chúc mừng, nửa như lưu luyến. Nhìn dáng cô bước qua bờ sân, lách qua bụi chuối thật uyển chuyển, vòng hông thật nở nang, cái eo thắt nhỏ, mái tóc buông dài, tôi lại nhớ về ngày đầu tiên nhìn thấy cô với bao bồi hồi xúc động, bóng cô khuất dần sau hàng chuối, chợt nghĩ tôi đi cô sẽ thế nào…

    Những ngày ở làng quê thật đẹp, tôi chạy như con thoi lo giấy tờ, trả sổ cho cô giáo, buổi chiều nhà vắng lặng, chợt nhớ còn mấy quyển sách mượn chưa trả, tôi chạy xe lên nhà của Tâm, xa xa giàn nhót cuối mùa trơ cành trụi quả, vài cây trám chua xúc xỉu trái đậu trĩu cành, chó sủa…
    - Tâm ơi.

    Chạy ra hơi bù xù tóc, nàng cười bảo:
    - Tình vào đi.

    Rồi chạy biến vào nhà tắm, bước ra quần áo tươm tất, nhìn nhau im lặng, chợt nàng lên tiếng:
    - Tình đi thật rồi…
    - Thì Tình lại về.
    - Nhưng mà hàng ngày không thấy Tình trên lớp!

    Cây bứa chua vàng vàng lớp da quả nào quả ấy to bằng cái bát, đứng ở cuối đồi, tôi hỏi:
    - Nhà Tâm đi đâu hết rồi?

    Nàng bảo:
    - Cha mẹ sang nhà bác chiều về, anh đi theo đội bóng đá giao lưu với làng khác.

    Chiều vắng, tiếng ve sầu kêu râm ran, cây vải thiều đứng ở góc sân trĩu cành sai quả, bâng khuâng Tâm dắt tay tôi bước ra sườn đồi. Khuất bóng cái ao thật rộng hiện ra, đung đưa bóng cây sung ngả mình chìa thân, mang quanh thân cây bao nhiêu quả chín, với tay bóc một quả đưa nàng tôi cười.
    - Ăn đi, không mai mốt không còn được Tình đưa cho nữa.

    Nhìn nhau, đôi mắt nàng long lanh thật đẹp, hồi hộp trái tim chàng trai mười bảy đập rộn ràng, chiều vắng nắng hồng như đang cùng ngọn gió nam vờn quanh, chải lướt trên từng ngọn lúa, làm cho những thửa ruộng bên kia bờ ao càng thêm tươi đẹp, bất chợt quay ngang nhìn nghiêng hỏi nhỏ:
    - Tâm… Tâm có thấy quê mình thật đẹp… không?

    Nàng bảo:
    - Đẹp lắm nhưng người ta đi mất rồi.
    - Nhưng… Tình lại về mà.
    - Ai dám tin, lên phố thấy đèn quên trăng ngay đấy!
    - Thế thì Tâm giữ trăng ở lại đi.
    - Cho giữ không?

    Tôi chìa hai tay ra mắt nhắm hờ, thở nhẹ, quay đầu nhìn quanh vươn, khua tay ngang mặt thấy tôi vẫn ngồi yên bất động khép mắt, bất ngờ nàng đưa đôi môi tới chạm nhẹ, lướt ngang âm ấm mềm mềm, hơi thở nóng hổi ngay sát mang tai, vài sợi tóc mai lòa xòa cọ cọ vào mặt tôi, bất động tấm thân, bàn tay tôi vòng ra ôm chặt lưng Tâm lại. Nàng vùng vẫy định trườn mình ra khỏi tay tôi, nhưng vòng tay tôi cứ chặt dần, ép nhẹ ngực nàng chạm vào ngực tôi, khuôn ngực thật cứng thật đầy của thiếu nữ, trào lên gợi lại bao cảm xúc, thân thể Tâm lỏng mềm dần, khi đôi má còn lấm tấm lông măng của nó, được đôi môi tôi lướt qua lướt lại, hổn hển thở nàng bảo:
    - Sao Tình liều thế?
    - Thì tại… Tâm muốn giữ mà...
    - Nhưng Tâm sợ lắm, nhỡ ai nhìn thấy!

    Liếc ngang bờ ao, bụi cây riềng xanh tốt, đám cỏ tranh như tấm thảm, bóng cây sung cành lá phủ trùm, mát rượi bâng khuâng nhìn nhau, hồi hộp hai đứa dắt nhau vào lùm cây rậm rạp, cúi đầu nàng ngồi im lặng, ngượng ngùng tôi muốn nụ hôn nữa, cái cảm xúc mạnh mẽ lại trào lên, khi cánh tay tôi vươn tới, bàn tay đặt nhẹ lên bờ vai Tâm, nhích người tôi ôm nhẹ nàng vào lòng, con cu ngóc dậy chạm nhẹ vào cổ tay nàng.
    - Tâm… Tâm mình yêu nhau nhé?

    Ngoảnh lại đôi má nàng lấm tấm lông tơ, ghì vai, môi nàng lại chạm vào môi tôi thật chặt mờ dần, trống trận thình thịch trong ngực, nhòa đi dáng hình của Lụa phảng phất xuất hiện, khi bàn tay tôi nhè nhẹ luồn vào trong áo của Tâm, nàng thở dốc nhũn hết cả người, khi bàn tay tôi luồn dần rồi úp nhẹ lên ngực nàng, đôi vú sáng rực hồng hào lộ ra, nổi gai cương cứng cái đầu, cứng chắc như trái cây sắp chín.
    - Tình ơi… Tâm.

    (Hết Phần 24 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 25 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #25
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 25) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 25




    Tắt nghẹn khi tôi hôn, bóp, xoa trên ngực Tâm, bàn tay cứ vờn quanh tới lui trên ngực, dạng chân rồi khép lại dần dật trên mặt cỏ, hai đùi tròn lẳn chắc nịch hiện ra, cái quần vải phi đen thật mỏng, soắn lại khi bàn tay tôi nhè nhẹ trôi qua cái thun quần, mắt nhắm nghiền Tâm rên lên nhè nhẹ, bàn tay lướt trên da bụng nham nhám lớp gai, chạm nhẹ lách vào ôm trọn cái mu lồn ướt đẫm, nước lồn loang lổ, hai đùi dạng ra rồi từ từ cả tôi và Tâm ngả mình nằm xuống, nghiêng mặt tiếng tôi:
    - Tâm ơi…

    Lào khào chỉ thấy đôi môi nàng mấp máy không nói ra thành tiếng, loáng thoáng như gió đưa tôi chỉ nghe
    - Tình… Tình… đừng… đừng!

    Ưỡn mu hẩy lên khi ngón tay tôi lách vào khe lồn nàng, thật dầy thật múp cái mu lồn, xòe tay xoa tôi cảm nhận, đám lông cưng cứng mềm mềm lẫn lộn che phủ. Người tôi chao đi nghiêng ngả, bàn tay của Tâm luồn xuống, nắm lấy cổ tay tôi như muốn giữ lại, nhưng cái cổ tay tôi nàng chẳng nghe lời, cứ vờn lên hạ xuống quanh cái khe lồn đẫm nước, gồng đùi xiết lại khi ngón tay vét lên chạm mạnh vào ghe lồn của Tâm. Mềm, cứng, nho nhỏ từ từ trồi lên cái mẩu ghe lồn bấy lâu nay núp sâu núp kín trong cái rãnh lồn, hôm nay được bàn tay tôi chăm sóc, đang cứng lên truyền như luồng điện lan tỏa khắp tấm thân con gái, lần đầu tiên nếm mùi tình dục, bao cái ước ao yêu thầm trộm nhớ hôm nay được khai phá, khiến cho Tâm dần dần bất động đợi chờ, khi hông nàng từng bên được hai tay tôi kéo nhe, cái thun quần trôi xuông, ánh mắt tôi sáng lên khi cái mu lồn ló dạng, cái mu mười bảy phồng lên khát khao tình dục của con gái dậy thì, nhích dần xuống nhấc nhẹ đôi mông, quần của Tâm đã nằm ngang đầu gối, nhắm mắt quơ tay nàng kéo đầu tôi xích lại, chồm lên môi tôi hôn mạnh lên đầu vú. “Ớ ơ... ư á...”!

    Cựa quậy đám cỏ nát nhàu dưới lưng, buồi tôi muốn vỡ ra nhức buốt vì cả tuần nay không được địt nó gật gật trong quần, ép xuống cỏ bờ ao mềm mại, cái quần của Tâm xoắn lại, nàng muốn dạng chân ra để giữ quần lại, tôi vuốt bàn tay khé kéo cái quần trôi qua khỏi chân nàng, lông lồn ướt đẫm, đám nước thành vệt chảy ra khe đít, khi nàng dạng rộng hai chân ra, môi tôi đã day mạnh vào khe lồn của nàng, nhũn người Tâm giật nảy hông lên, khi tiếng choèt choẹt phát ra từ môi tôi húp lấy nước từ lồn của Tâm chảy ra, đến lúc cái khe nở rộng, làm tôi nhớ lại những cái hồng hào mềm mại của lồn chị Hồng, chị Tuyết hiện trong đầu, cùng cái đầy đặn sáng rực của cô Nga như hội tụ trên mu lồn. Trên hai bẹn của đứa con gái kiêu sa khó tính xinh đẹp nhất lớp, nhưng lại thầm yêu chàng trai làng lụt khỏe mạnh sáng ngời, thầm kín khát khao không dám tỏ tình, cho đến hôm hắn có giấy gọi đi học xa mới nuối tiếc cho những gì đã ấp ủ, để rồi giờ đây chờ đợi điều gì đang tới…

    Bóng cây sung đu đưa trong gió, mặt ao cá quẫy thấp thoáng trong đám bèo, con cá chuối lờ đờ ngóc đầu chờ đợi quả sung chín rụng. Nhưng cái chờ đợi của con cá dưới ao, cũng không nóng lòng bằng con cá trong quần tôi, nó đòi ăn cái lồn đang ngửa ra chờ đợi, đám nước lấp lánh kéo ngang khi hai ngón tay tôi vành nhẹ, hai mép lồn nở ra khép lai, ngậm chặt giữ im đám nước còn như không muốn trôi ra, chỉ khi bụng của Tâm cuộn lên ép làn hơi xuống, thì từng giọt lách qua cái màng trăng trắng, thập thò ngay cái lỗ như cánh sen hông trôi ra, thấm đẫm cái khe lồn, để cho cái lưỡi của tôi cứ quẹt lên vét xuống, cùng âm thanh từ đôi môi tôi cứ vang lên “choẹt… choẹt”. Trườn lên người Tâm, hơi đè nặng để nghiêng người dùng tay mở cúc vuốt, quần tôi từ từ trôi xuống, đầu cu đang đói khát vươn ra, dụi mạnh cái đầu vào khe lồn đang ướt đẫm nước, giúm lại hai mép lồn chúm lai, cầm giữ như không muốn cho vào.
    - Á á… đau em! Đau quá!

    Tôi ngồi dậy cầm đầu cu ướt đẫm ngỏng lên, nhổm mông cúi mình cái đầu cu lại chui vào khe lồn ướt đẫm, đẩy nhẹ nhàng vào cái múi lồn ngậm nhẹ, hai mép lồn giãn ra ôm vòng đầu khấc, tôi chồm lên dụi nhẹ hai đùi tới. “Á… á!” Kéo ra, trên đầu cu đã thấm máu, thì cũng là lúc tiếng mẹ của Tâm cất lên ở phía ngoài cánh cổng:
    - Tâm ơi…

    Tâm ngồi bật dậy, mặt xanh như tàu lá, luống cuống xỏ chân vào ống quần, cái quần xoắn lại dính đầy lá cỏ, lóng ngóng, lom khom mặc vội cái quần, vừa phủi cỏ vừa chạy ra phía cổng. Tôi vuốt nhanh lại quần áo, với tay bẻ mấy chùm sung, men theo bờ ao lóng bước ra, thấy tôi mẹ của Tâm nhìn, ngẩng đầu tôi chào lí nhí, lanh miệng Tâm bảo:
    - Bạn của con sắp đi học xa, đến trả sách.

    Câu chuyện trôi qua, bà đi vào nhà, mặt của Tâm ửng đỏ nhìn tôi đăm đăm, xoay vội cái xe tôi định chào nàng, bước tới nàng hỏi:
    - Tình định về à?

    Tôi bẽn lẽn.
    - À… nhưng… Tình xin lỗi.

    Mắt long lanh nhìn tôi Tâm nói nhỏ:
    - Thế là đời Tâm đã hết, đã thuộc về Tình rồi, đi đâu đừng phụ lòng em nhé.

    Thong thả hai đứa đi ra mé cổng, rặng tre chạy dài theo mép cổng, kéo đến bờ ao bao quanh quả đồi, lớp lớp tầng tầng, tỏa bóng mát rượi.
    - Dừng lại Tình ơi!

    Tâm chạy vội vào nhà, tôi đứng đợi đưa mắt nhìn ra cánh đồng, lạ thật, cảm giác bâng khuân kỳ lạ, thì ra khi yêu người ta sẵn sàng hiến dâng tất cả, mà cũng lạ, trong lớp bao nhiêu thằng rình rập, khát khao nhưng nàng lại luôn để ý đến mình, chàng trai nhút nhát luôn trầm tư im lặng "hù… hù" hơi thở của Tâm ngay sau gáy tôi, nàng đưa chùm quả tai chua bảo:
    - Mang về nấu canh cá.

    À chết rồi, món này chị Tuyết thích lắm, thì thầm Tâm nói:
    - Hồi nãy… bắt đền.
    - Đang… thì tại mẹ về, chứ có phải tại Tình đâu!
    - Không biết, lên đó phải viết thư về ghi rõ địa chỉ, biết đâu có ngày Tâm xuồng đó.

    Dứ dứ ngón tay vào trán tôi, Tâm nói thêm:
    - Léng phéng với ai thì… Tâm giết.

    Tôi cười, đôi môi nàng đỏ thắm ánh mắt long lanh, nhìn Tâm thật đep, nhớ lại những ngày trong lớp bao giờ nàng cũng mang trái cây tới và luôn dành riêng cho tôi một nửa.
    - Tình về nhé!

    Bàn tay nàng vịn mãi cái ghi đông quyến luyến như muốn giữ tôi lại, tôi đạp xe qua những con đường quen thuộc vượt qua cái phố huyện thân yêu, ngôi trường hiện ra, trường ơi mình chào bạn nhé. Hai năm buồn vui cùng bè bạn, hai năm lớn lên lứa tuổi dậy thì, hai năm với bao khát khao hy vọng, mơ màng ao ước từng đêm để đến hôm nay tất cả vỡ òa, tình yêu và tình dục là thế. Nó làm cho người hy vọng, đam mê đôi khi mạnh mẽ vượt qua rào cản, để rồi thầm thì nhịp đập con tim, trao nhau ánh mắt nụ cười, hy vọng...

    (Hết Phần 25 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 26 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!











    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #26
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 26) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 26




    Bữa cơm chia tay thật đông đủ, bác Khánh vui quá uống vài chén rượu, khề khà cười nói:
    - Mày đi năm nay có lụt, tao kêu ai chạy trâu phụ đây!

    Cô Nga bưng thau bát đi qua, dừng lại lắng nghe, lờ mờ hình như cô hiểu buổi chạy trâu cũng có thêm Lụa,
    tôi bỏ ra ngoài thả bộ, đôi chân lang thang chào làng quê lần nữa, con đường làng quen thuộc bước chân tôi đã đi qua bao nhiêu lần rồi nhỉ. Làng ơi, quê ơi bao nhiêu thế hệ, bao nhiêu con người sinh ra từ làng, uống giọt nước mát lành của dòng sông, để rồi tỏa đi bốn phương trời, mang theo dòng sông vào trong ký ức thật đẹp, thật hồn nhiên trong trẻo.

    Chiếc xe ca cọc cạch chất đầy hàng trên nóc, rú ga nhả khói đen sì lầm lũi mang tôi và cha trên mình, cơn mưa ào đến, nước từ trên nóc nhỏ giọt xuống sàn, chiều muộn xe về đến bến, cái bến thật rộng ngày nhỏ tôi đã đi tới mấy lần, đi qua mấy phố đến ngôi nhà quen thuộc, bác cả chạy ra, chỉ có ít năm không gặp, hôm nay nhìn bác đã như đã già yếu. Thấy tôi bác xoa xoa lên đầu, tôi cười bẽn lẽn chào rồi dắt xe mang đồ, thật nặng nào chăn màn nào quần áo. Chị Hằng chạy ra ồ lên:
    - Em chị mau lớn quá!

    Nhìn chị tôi nhớ lại cảnh xưa, hồi nhỏ chị Hằng về chơi, tôi quăng hòn đá văng vào bụi tre, bật vào trán chị làm rách một đường ngay chân tóc, bật cười tôi hỏi:
    - Cái sẹo của em đâu rồi?

    Chị bảo:
    - Yên tâm đi vài bữa nữa chị sẽ tính vụ đó.

    Mà chị cũng mau lớn thật, hơn tôi một tuổi, học hơn một lớp, nhưng những gì xinh đep rạng rỡ của người thiếu nữ đã hiện về đậu trên khuôn mặt, trên dáng đi, làm tôi cứ lóng nga lóng ngóng bước theo, cảm giác trong người là lạ, bác cả nghe cha tôi nói, kêu lên:
    - Tốt rồi, ngày mai tôi sắm cái lễ tạ phúc tổ tiên, còn chỗ học chỗ ngủ ở đâu chả được, à mà nếu nó ở ngôi nhà của chú thì gần trường hơn, có điều hiện tại vợ chồng thằng Thắng đang ở tầng dưới ngôi nhà của chú.

    Phần thừa kế do người cô để lại, chẳng biết thế nào duyên nợ làm sao cô tôi lại lấy anh chà Ấn buôn bán hàng khô màu mè gia vị, ngôi nhà thật nằm cuối hẻm cụt, con đường phía trước thật rộng rãi, hàng cây xà cừ gốc rễ xù sì tỏa bóng mát lên cả tầng hai, chú chà Ấn cũng thật tử tế khi dắt cô về nước, đã để lại nguyên si đồ đạc, một mặt ngôi nhà nhìn ra khu vườn nhà bên, ba phòng ngủ ở tầng trên chỉ có một nhà tắm, bao nhiêu năm qua ngôi nhà chỉ là kỷ vật và làm chỗ trú chân, hết anh Lợi ở học mầy năm ra đi, nhà để không bác cả lóc cóc đạp xe trông coi, mỏi chân tạm giao cho vơ chồng anh Thắng, giờ đây đên phiên tôi làm chủ ngôi nhà. Tôi học buổi sáng, cái xe đạp cha mang theo trên xe ca để lại làm chân. Buổi trước khi về, tôi hỏi cha:
    - Ồ sao anh Thắng và chị Hằng không giống bác cả tí nào cha nhỉ?

    Cười cười cha bảo:
    - Sao mà giống được, anh chị là con nuôi mà.

    Đêm yên tĩnh nóng nực tôi bước vào nhà tắm, cái bồn tắm thật rộng, cái vòi nước bằng đồng nhìn sin sỉn nhưng thật tốt, ngả mình bâng khuâng ước gì giờ có…

    Nhớ lại, đã bao ngày rồi nhỉ, cái ngày tháng cuối cùng ở làng quê ấy, buổi trưa bữa cỗ tan, tôi chạy từ sông trở về, lòng tòng cái quần xà lỏn, cái nóng bức trôi đi đâu mất, bao nhiêu sức lực đã dồn vào đôi tay, gồng chân đạp nước để đạt cho được hai vòng bơi ngang dọc con sông, cái bực bội tưng tức nơi bụng dưới khi trận địt với Tâm không thành cứ luôn ám ảnh. Ngày mốt đi rồi, đêm vắng mở cửa nhìn ra thấm đẫm màn đêm, chẳng hiểu vì sao mấy bữa nay trong dạ cứ bồn chồn, nhớ lại ánh mắt cô Nga thật là đắm đuối, à mà mình với cô cũng mới địt gần đây thôi mà, cô như thằng nghiện càng lén lút sao càng mạnh mẽ thế, có đêm gần nhau, cô chẳng muốn rời mình ra, hình như có linh cảm cô đã mất tôi thật sự. Bước ra bước vào, đôi chân tôi lang thang qua vườn chuối, ngọn đèn nhà ngoài cô vẫn sáng, cô đang chải tóc, mái tóc thật dầy, nửa nằm nửa ngồi trên ghế, mái tóc buông hờ trên ngực. Ánh mắt xa xăm, tư lự như đang nghĩ ngợi điều gì, hai chân duỗi thẳng, cái bắp đùi trắng phau chỉ có cái ánh đèn dầu thôi mà sao sáng trắng lên thế, mà cũng lạ, cái bắp đùi kia và cái vòng eo kia, mình đã cởi ra chiêm ngưỡng nó gần cả năm rồi, mà sao vẫn trào lên cảm giác thật là khao khát mê đắm. Vuốt vuốt cái đuôi tóc, ngoe nguẩy cái đuôi tóc ngang miệng, bàn tay cô xoa nhẹ trên đùi, co chân giơ cao cái đùi thật là múp mít, chắc là do con muỗi đã cắn vào chân, sợ cô đi ngủ mất, bước ra tôi gõ nhẹ vào cánh cửa. Giật mình, buớc ra mỉm cười cô bảo:
    - Sao mà khôn thế...

    Cười cười tôi bảo:
    - Khôn sao bằng người đợi nãy giờ.
    - Ai chờ!
    - Biết đâu đấy, nói đại thôi mà biết trúng.
    - Không biết.
    - Thôi không chờ thì đánh răng đi ngủ vậy.
    - Ừ đi ngủ đi, thể nào đi học lên đó chả gặp,
    - Gặp ai?
    - Biết đâu đấy, bẻ bắp chẳng hạn...

    Tôi ngây người đứng nhìn cô im lặng bước ra sân giếng, thả gầu “bình boong” cái gầu va vào thành giếng âm thanh vọng nghe âm âm từ giếng vọng lên, “ùm” gầu nước chìm, cái giếng quê thật thân thương gần gũi, mình kéo lần này biết đâu thật lâu mới về kéo lại. Mà trời đã khuya rồi tắm cái, len lén kéo quần, ngồi xổm đánh răng, ào, gầu nước trôi từ lưng xuống, đứng lên không gian thật yên tĩnh, góc bờ hè phía sân hương cau trổ buồng thơm dịu dịu, quên bẵng tôi bước ra, trời ơi cây cau mau quá, cây cau đã trổ buồng. Ngày ấy khi cải tạo lại cái vườn, chú Tiến đã mua về mấy gốc cau, tôi giữ thân chú vun gốc, lớp đất phù sa mầu mỡ quê tôi, chỉ có mấy năm cây cau lùn đã trổ bông thơm ngát, để hôm nay giữa đêm hè vắng lặng, tôi đứng đây ngửi hương hoa cau thoang thoảng trong gió, nhớ về chú Tiến, nghĩ tới cô Nga, ngày mới đặt chân đến làng, ngắt một nhánh cánh hoa li ti, hương thơm tỏa ngào ngạt, quay lai nhìn vào trong nhà không thấy cô đâu, bóng đêm phủ trùm cái sân cuối xóm. Ngọn đèn dầu leo lét tỏa ánh sáng làm cho không gian căn nhà càng thêm mờ ảo.

    Quay lại cái góc sân, chết rồi nãy giờ mình vẫn cởi chuồng, quần quên chưa mặc, bụm tay vào háng ngồi nhanh xuống. Nhỡ Duyên nó dậy thì sao, ô cái gằu đâu rồi, thì ra nãy giờ mải nghĩ ngợi, không thấy cô Nga đã ra lúc nào, cô đang rửa mặt trong nhà tắm, chết rồi nãy giờ mình thật vô duyên, tự nhiên cởi đồ. Tiếng nước róc rách, cái nhà tắm tối mờ mờ, chợt bừng sáng lên mầu da cô Nga cũng đang cởi truồng dội nước, cái gáo dừa trên tay từng dòng, từng giọt trôi từ trên cổ lăn xuống thắt lưng, cái bờ eo đầy đặn. Tôi đứng ngây người, con cu từ từ vươn dậy, cô đang cúi mình múc nước từ cái chum, “cọc” cái gáo dừa va mạnh vang lên thành tiếng, à mà cô ra lúc nào nhỉ?

    Lặng lẽ tôi bước tới im lặng ngắm nhìn, nhớ lại cái buổi cô tắm hôm chạy lụt đã tròn năm. Ngày đó chỉ được ngắm nhìn tò mò thèm khát, hôm nay trong cái không gian bình yên đêm vắng chỉ có hai người, tình cảm đã nhiều thay đổi, cô đã yêu, mình đã nhớ, khát khao hy vọng. Bất giác đưa tay chạm nhẹ. Giật mình cô quay người lại...

    (Hết Phần 26 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 27 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #27
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 27) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 27




    Khuôn ngực thật to, đầy đặn lung linh trắng ngạo nghệ trong đêm tối, ánh sáng từ những chòm sao trong dải ngân hà chiếu xuống, bóng tôi và cô in xuống sân đang gần nhau im lặng ngắm nhìn, cái gáo trên tay rơi xuống đất, thổn thức trong vòng tay tôi và cô từ từ ôm nhau thật chặt, im lặng không ai nói lời nào, cả khuôn ngực mát lạnh của cô trùm lên ngực tôi, môi cô hôn lên vành tai tôi nhè nhẹ nhồn nhột, cánh tay tôi nổi cả gai lên, gió sông thổi về tầu lá chuối đung đưa qua lại, cọ sồn sột vào thành nhà tắm, bàn tay tôi vuốt xuống lớp da mịn màng, mát rượi trên hai đùi cô, làn nước giếng long lanh mát lạnh đã làm cho tôi dịu lại, bao ngại ngùng e thẹn bay đi đâu mất, trong tôi đang bùng lên cái khát khao mạnh mẽ cũa người chàng trai đang bước qua tuổi mười bảy, hùng dũng quay ngang dựng lên cái đầu buồi tôi đang trong tay cô nắm chặt, cứng quá cô bẻ, cô lắc, cô vuốt, cô thèm.

    Lồn cô nóng hổi, ướt át đám nước cứ tuôn ra, làm cho bàn tay tôi đang vuốt ve trên lồn cô cũng nhơn nhớt, nhòe nhoẹt khí lồn, khi ngón tay tôi luồn sâu vào, cái lỗ lồn cô đang hé ra, dạng ngửa cái lồn ra cô mời gọi:
    - Tình ơi... Tình, cô máu lắm, thế này thì cô chết mất, địt cô đi, buồi Tình đã dựng đứng lên rồi.

    Đúng thật, cứng thật, buồi tôi thật cứng khi cô thả tay ra, cúi người cô định há miệng mút vào buồi tôi một cái, uốn mông, môi cô mút hụt, níu theo buồi tôi tê dại, khi môi cô ngậm chặt, giựt nảy hông lên tôi đẩy buồi mình vào vào sâu cổ họng “ọe”. Cô nhả buồi ra, vỗ mạnh vào mông tôi cái đét. Ngón tay tôi ngoáy trong lồn cô thật mạnh, cái đầu ngón tay cảm nhận thật dầy, lớp thịt trong cái ống lồn xiết mạnh, đám nuớc ộc ra hai đùi cô Nga xiết lại, đùi cô rung rung, giật giật như sợi dây đàn.
    - Cô máu lắm rồi…

    Thều thào tiếng cô tắt lịm.
    - Thôi Tình ơi, cô không chịu được nữa... cháu ngoáy lồn nữa thì cô chết mất, Tình... Tình... địt cô đi!

    Tôi cũng chẳng hơn gì, nãy giờ đám tinh khí nằm lâu trong hai hòn dái cũng đã muốn lao ra, khi cơn sướng lan tỏa khắp sống lưng, chạy lên đỉnh đầu, để cho cái đầu ngón chân tê dại. Cô xoay lưng lại, cái lưng trắng nhờ mát rượi và thật mềm, cánh tay cô vịn vào miệng lu, cái eo hông thắt nhỏ, cái mông nở nang đầy đặn vươn ra phía sau, đón chờ dạng nhẹ hai đùi, vuốt bàn tay xuống cái lồn cô ướt nhoẹt, tôi dụi mạnh con cu từ phía sau chui vào, cái lỗ lồn nãy giờ được ngón tay tôi chọc ngoáy, giờ vẫn đẫm ướt nước lồn, há ra ngậm chặt cái đầu buồi đang phồng lên, lao sâu, lao mạnh phành phạch cái háng tôi dội vào mông cô, làm cho bàn tay cô tì vịn trên cái miệng lu cứ chao đi đảo lại. “Hự hự”... “phạch phạch”... hai bàn tay tôi ghì chặt hai hông cô xiết mạnh, cái đầu cu chếch lên, hai đùi tôi rướn lên, cọ mạnh dầu cu trong cái ống lồn, cô sướng, cô rên, hai chân đứng như không vững.
    - Thôi Tình ơi... ơi ơi, sao hôm nay địt mạnh thế! Vỡ lu bây giờ.

    Cái lu cô đang vịn chịu, đáy lu lật lên hạ xuống, nước trong lu sóng xánh ọc ọc, như muốn trào ra, ngả nghiêng cái lu hòa cùng trận địt, bao nhiêu bực bội, bao nhiêu thèm khá, bao nhiêu nhớ nhung, bao nhiêu sức lực dồn ra hết, dập vào lồn cô thật mạnh, để cho cái đầu buồi to dài cứ lao sâu, lao mạnh vào lồn, cô rú lên “ôi... ôi!”. Buồi tôi phun mạnh, để cho cái đêm chia tay ấy, khi đám tinh khí trong lồn cô nhiễu hết xuống nền nhà tắm. Cô đã nâng niu kỳ cọ thật sạch cái đầu cu, nắm bàn tay thật chặt vào đám lông trên mu buồi, cô dắt tôi vào nhà như không cho tôi bỏ chạy, đẩy tôi lên giường, cô vào buồng khép cửa quay ra, nằm cùng với tôi, cô cháu lại địt nhau hai lần nữa.

    “Cộc cộc” vang lên...
    - Ai đấy?
    - Tình ơi... Tình, em đang tắm hả?

    Chết rồi, tiếng chị Linh vợ anh Thắng, mà giờ này chị lên làm gì thế nhỉ, làm dòng hồi ức bị cắt ngang, khuya lắm rồi mà, tôi mặc quần áo xong đi ra khỏi nhà tắm, chị Linh bảo:
    - Bữa nay anh Thắng không về, chị lên lầu ngủ.
    - Tưởng gì, chị và chau ngủ đi.
    - Mà em ngủ phòng nào?
    - Em ngủ phòng trước.
    - Ừ, ngủ dưới một mình chị sợ lắm.

    Chị Linh làm ở cửa hàng mậu dịch thời buổi gạo châu củi quế, cái công việc của chị thật đắt giá, bao nhiêu người ước muốn, người trông mong cầu cạnh, mấy tháng nay tôi đi học về, thường phụ chị cộng sổ sách, tem phiếu, bạc tiền, anh Thắng làm ở nhà máy sửa chữa ô tô, nhiều hôm đi về mệt mỏi ăn cơm rồi lăn ra ngủ, cuộc sống cứ tuần tự trôi đi. Có chị, tôi đựoc ăn nhiều món ngon mà ở quê không có, chị Hằng đã vào năm thứ nhất, toàn học đại cương, nhưng hình như chị không ham học, các môn chị toàn hỏi thằng em lớp dưới, nghĩ thật buồn cười, nhiều hôm chị quăng cuốn tập, bảo tôi làm bài hộ rồi chị lăn ra ngủ. Chiều đến chị dạp xe về nhà, chị Linh trở về, ăn xong hai chị em cộng sổ, có hôm than mệt chị bỏ cho tôi, chị ôm con ngả mình ngay trên đệm. Trời đã vào đông, cái quần thun bó chị mặc, làm nổi lên cặp đùi đầy đặn, ngó nghiêng khó chịu, tôi buông cuốn tập bỏ chạy lên tầng trên, chui vào nhà tắm giải quyết…

    Cái trường thật đẹp và cũng thật bất ngờ, cô bạn ngồi cạnh hôm đi thi, hôm gặp lại nhau, cứ cười cười cảm ơn nhờ bài toán hôm nay gặp lại. Chuyến xe thật chặt, ngày tết đến rồi, tôi mang cái già dặn, cái lung linh của phố phường về làng quê cũ. Nhớ sông cồn cào lao ra bến nước, sông cạn mùa nước thật trong, cái gò đá giữa sông, trên đỉnh cồn cát vạt rau lang ai mới trồng thật xanh tốt, con sông uốn khúc lượn vòng chia đôi dòng nước hiền hòa, lội xuống sông bắp chân mơn man dòng nước vờn quanh, đàn cá nhỏ bơi lượn lờ tìm mồi quanh quẩn...

    Chị Tuyết đã sắp đến ngày nở nhụy, đêm làng quê sao thật bình yên, không khí se se phảng phất nỗi nhớ mong ngày gặp lại, mẹ tôi vui lắm, cha hỏi:
    - Cuộc sống học hành thế nào?

    Tôi cười bảo:
    - Mọi điều đều tốt đẹp.

    Nhưng hình như trong tôi đang ánh lên cảm giác là lạ về những ngày tháng sống bên gia đình bác cả, nó mơ hồ, tất cả như trong chờ đợi điều gì mà tôi chưa hình dung được, để cho những băn khuăn chìm đi quên đi hòa vào ngày tết làng quê đang đến...

    “Éc… éc... éc...” tiếng lợn kêu inh ỏi, cái chộn rộn không khí ngày tết của làng ùa về, cái âm thanh lợn kêu sao mà vui thế, nó khác hẳn tiếng lợn kêu chạy lụt, nó rộn lên buổi sáng, buổi chiều, cuối năm trời se lạnh.
    Mẹ tôi vui mừng ra mặt, mẹ làm thịt cả con lợn, mẹ bảo:
    - Năm nay nhà mình ăn tết lớn.

    Tiếng giã giò, tiếng chặt thịt nghe cứ rạo rực trong lòng, nhìn chị Tuyết bụng chửa gánh lá bánh ra sông, tôi chạy ra gánh phụ, chị cười liếc ngang nói nhỏ:
    - Vẫn còn thương chị nhỉ.

    Bến sông thật đông đúc, cái bến làng quê gắn bó với bao con người, bao thế hệ bừng lên sức sống, khi tất cả sống dậy hình ảnh làng quê, sống đông hiền hòa, cái chiếu được trải ra, buổi gói bánh chưng sao mà vui thế, Duyên ngồi sát cạnh tôi, cô Nga đang chỉ cho đứa con gái thân yêu cách gói bánh thế nào, cái thiên chức bắt buộc của người con gái làng quê mà ai cũng phải thuộc phải rõ, tôi mải ràng bánh, ôm chặt sợi lạt xoay vòng. Nhìn Duyên lâu ngày gặp lại, đứa con gái dậy thì đã ánh lên, hồng lên nụ hoa hàm tiếu hé nở trong buổi xuân về. Cái nồi đồng thật lớn, nồi bánh đang sôi, cô Nga và mẹ tôi mệt mỏi ngả mình, giao tôi và Duyên trông nồi bánh. Bếp lửa rừng rực, nhìn đôi má Duyên ửng hồng, tim tôi rực lên nhịp đập nghe như rộn rã...

    (Hết Phần 27 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 28 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #28
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 28) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 28




    Nhặt Phúc

    Mưa buồn vắng lặng, vài bông tuyết lất phất bay lơ thơ qua cửa sổ, mùa đông lại đến rồi, chiều muộn buồn vắng, uể oải nhặt thanh củi ném vào lò sưởi, ánh mắt lãng đãng nhìn bông tuyết đang rơi. Ồ sao giống nhỉ! ngày đó...

    Cuối thu nắng vàng, gió nồm nam thổi mạnh, mùa thả diều đã tới, khi tiếng sáo diều cất lên từ cánh đồng làng, bên kia sông “vo vo” từng nhịp, cả lũ trẻ chúng tôi ào lên reo hò. Thi nhau chạy ra bờ sông, một chiếc hai chiếc, ba chiếc lao nhanh lên khỏi ngọn tre, kèm theo tiếng sáo diều réo rắt. Cánh diều nâu xậm dán giấy bồi, quét lên lớp hồ pha nhựa củ nâu, lớp giấy thật nhẹ thật dai chịu đựng sức gió, vượt lên đón gió đưa diều lên cao, diều lớn mang theo ba tầng sáo, khi diều lên cao tới tầng gió ổn định, cả đêm tiếng sáo đan xen trầm bổng vang vọng khắp xóm làng.


    Tôi đứng bên mom sông ngước nhìn, Duyên e lệ níu nhẹ cánh tay tôi, ngọn gió ào lên đẩy cánh diều lên cao, tiếng sáo diều càng réo rắt, nhưng một cảnh tượng còn thần tiên hơn, khi bên kia sông những cây gạo cao vút, lúc lỉu trên cành tầng tầng lớp lớp quả, màu da đã xạm lại, quả chín lớp vỏ đã nứt ra thành nhiều mảnh, túi bông trong quả bị nén lại khô giòn nhẹ bỗng chuẩn bị chuyến bay. Gió nam thổi mạnh, hàng ngàn hàng vạn bông gạo bay ra, mang theo một hạt bên trong, bay ngời ngời theo cơn gió. Một cảnh tượng tuyệt vời trắng sáng cả bầu trời, như cảnh trong phim có tuyết mùa đông phương bắc, gió đưa cành gạo rung, bông bay trắng xóa, tôi nhìn theo bông gạo bay mà ước ao bao giờ thấy tuyết nhỉ, Duyên vỗ tay reo hò:

    - Đẹp quá.

    Bông bay lả tả trắng sáng góc trời, nhiều bông rơi xuống bờ sông, trôi theo dòng nước, để rồi dòng nước đẩy đưa, bông gạo mang mầm hạt đến vùng đất mới, bén rễ cho một thế hệ sau ra đời. Ước ao ngày xưa được nhìn thấy tuyết. Giờ tuyết rơi giăng ngang cửa sổ, chỉ cái với tay là hứng được nhưng sao hững hờ. Đủng đỉnh với tay bật cái máy thu hình, trên kênh vệ tinh bấy lâu nay gắn kết sợi dậy tình cảm với quê hương, giọng hát ngọt ngào đậm chất miến trung của cô ca sỹ mới đoạt giải dòng nhạc dân ca, như giót mật vào lòng. “Ơi con sông quê, con sông quê. Sông càng nhớ thương mưa nguồn chớp bể...”

    Hình bóng quê hương cứ lần lượt hiện ra trôi vào ký ức. Ngày đó, chiều đông tôi cùng Duyên đánh trâu ra bãi, mưa phùn cỏ non, đàn trâu bình yên gặm cỏ. Cái lạnh thấm vào người, Lụa rút trong túi ra bao diêm, vơ lớp cỏ khô thêm vài cành củi, ngọn lửa bùng lên, hơ tay sưởi ấm làm đôi má của Lụa ửng hồng. Cả đám tản nhanh vào mấy ruộng khoai, mang cái thành quả ăn trộm được lùi lụt nướng, khoai chín, đợi chờ cười nói.
    Thằng Tiến cùng đám bạn chạy lại khều nhanh, cướp mấy củ khoai ngon nhất, tôi vội đứng lên giằng lại, xô đẩy chẳng đứa nào chịu buông tay, lùi lại tôi chạng chân giật mạnh, nó lao người về phía trước, văn ngược cổ tay “á… á” nó buông mấy củ khoai ôm bả vai lăn lộn. Đám đông ào lên kêu:

    - Thằng Tiến gãy tay rồi.

    Rùng rùng chạy về trong xóm, ông lang trọc xem xét, nắn nhẹ một lúc bất thần giật mạnh, thằng Tiến thét lên một tiếng, nước mắt chảy ra, vỗ mấy cái ông bảo:
    - Bong gân đắp thuốc mấy ngày thì khỏi.

    Mẹ tôi từ ngoài đồng nghe chuyện chạy về, gào to:
    - Sao con đánh bạn!

    Ánh mắt mẹ giận hờn làm tôi chết khiếp, chưa đánh được người thì mặt đỏ như vang, đánh được rồi thì mặt vàng như nghệ, tiếng mẹ rền rĩ ngày xưa văng vẳng hiện về, như nói với tôi cái điều triết lý sâu xa ấy không bao giờ sai cả. Nó đang sống cùng tôi bao năm nay, để rồi như kẻ trốn chạy quá khứ hoài niệm nhớ nhung quê nhà.

    “Reng... ri... eng” chuông đổ, cắt ngang những suy tưởng trong đầu, con gái gọi về khẩn trương, hảo hển:

    - Cha... cha con muốn hỏi... sao mẹ rút hết tài khoản, ký ủy nhiệm chi phiếu cho con.

    Tôi nhỏ nhẹ:
    - Tài khoản nào thế?
    - Thế cha không biết gì à?
    - Không cha không biết gì cả! Con nói rõ đi.
    - Mẹ rút tài khoản tại... giao cho con và ký ủy nhiệm, mẹ dặn khi nào mẹ yêu cầu thì con ký. Cha hay là cha mẹ tính về quê cất nhà ở lại, tính bỏ con một mình nơi này sao!?

    Tôi bảo:
    - Cha không hiểu gì cả, để chiều nay mẹ về cha hỏi, thôi mai con về nhà đi, lâu rồi con chưa về thăm nhà đấy.

    Bà xã về đến nhà ánh mắt ngập tràn niềm vui, miệng cười tủm tỉm, bũa cơm xong nhẹ nhàng tôi hỏi:

    - Em có gì vui thế?


    Lặng trầm, xa xăm nàng im lặng... cúi đầu, vùi sâu khuôn mặt vào cánh tay đôi vai nàng rung lên nhè nhẹ, bất giác nàng quay lại ánh mắt đỏ hoe, ngân ngấn giọt lệ chực rơi nơi đáy mắt. Tôi vịn nhẹ, nàng quay lại vòng tay ôm chặt lấy tôi ép vai xiết mạnh, nàng nấc lên hàng nước mắt tuôn ra vội vã. Ngỡ ngàng tay tôi vòng ra ôm nàng thật chặt, trong vòng tay và khuôn ngực thân thương này, đã mấy tháng nay chúng tôi không tìm thấy nhau, nàng đã bảo:
    - Để cho anh có tâm trạng và không gian nhớ về quá khứ mà kể chuyện.

    Mọi tối nàng lặng yên trở về phòng mình, để lại cho tôi cái bình yên thả tâm hồn trôi về quá khứ. Nhớ nhung hiện lên trang giấy và hôm nay cái giới hạn của lạnh lẽo cô đơn đã đến tận cùng giới hạn, để phút xuất thần nàng gì chặt tôi, ôm tôi hôn như mưa phủ, ngước lên ánh mắt nàng đẫm lệ.
    - Tình ơi... anh ơi... em yêu Tình lắm, anh hãy nghe em, cùng em trở về quê lần này nhé...
    - Nhưng… bao năm nay anh đã không về rối... anh sợ lắm, anh... anh sợ đối mặt với...
    - Không... anh không được trốn chạy, quá khứ đã qua rồi...

    - Nhưng...
    - Không nhưng gì cả, Tình ơi, người đàn ông đáng yêu mạnh mẽ của anh đâu rồi? Tại sao anh lại hèn thế! Tại sao anh không dám đối mặt và chịu trách nhiêm hả?
    - Nhưng anh đã gây ra nhiều đau khổ cho người khác quá rồi!
    - Không người đau khổ phải chính là em! Anh biết không ngày đầu đọc những trang viết của anh, em đã khóc rồi đã ngất đi! Nhưng rồi em đã nhận ra đó là tình yêu, mà tình yêu thì không có lỗi, và em đã động viên anh kể ra tất cả, nói hết một lần cho cõi lòng thanh thản, chứ để anh ôm khư khư mấy chục năm qua u sầu hối hận kìm nén để sống như đã chết em không chịu nổi! Nào ôm chặt lấy em đi...


    Nàng ngước mắt lên, tôi đưa tay vuốt nhè nhẹ dòng nước mắt tan đi, môi nàng hé mở. Đôi môi ngọt ngào qua bao tháng năm lúc này hé ra chờ đợi cúi xuống môi tôi gắn chặt, nghẹt thở ào lên như nụ hôn đầu buông ra. Vâng, bà xã của tôi là cái Duyên năm xưa, nhìn sâu vào mắt nàng tôi hỏi:
    - Duyên ơi em tha thứ cho anh chứ?
    - Ừ em tha thứ tất cả là vì tình yêu, tình yêu không có lỗi. Vì chính em, vì tình yêu của em, vì quê hương trong anh nó quá ngọt ngào. Mà em hỏi sao bao năm nay anh nhớ và giữ kín trong lòng như vậy được, bao nhiêu kỷ niệm của tuổi thơ anh nhớ hết, vậy sao lần này anh không về thăm nó, bao năm nay mưu sinh vất vả làm ra tiền bạc, nhưng để làm gì khi mà trong lòng day dứt khôn nguôi, tại sao không về thăm kỷ niệm, cái gốc sung bên bờ sông ấy xem nó còn hay mất?


    Tôi nghe nàng nói ánh mắt đờ ra nhìn về cõi xa xăm, nhớ về kỷ niệm đầu đời trong lòng trút đi bao gánh nặng, phải rồi, phải trở về. Đã hơn ba mươi năm rồi chạy trốn, khổ đau dằn vặt để rồi hôm nay vỡ òa trong vòng tay Duyên bé bỏng. Nàng ôm tôi thật chặt, ngước mắt lên.

    - Anh, anh có biết không, mỗi trang của anh viết ra là bao bão tố trong lòng em nổi lên, phụ nữ dù có tân thời tiến bộ bao nhiêu thì vẫn là phụ nữ. Ghen tuông, chạnh lòng là lẽ thường tình, nhưng em hiểu hoàn cảnh ngày đó, em là người đến sau, và em không biết gì những điều ấy... nếu không... có mà.
    - Thì sao?
    - Thì em giết chết anh rồi, may mà nhiều đoạn anh viết ra em đã canh anh ngủ copy rồi xóa đi, chứ anh mà kể hết cho thiên hạ nghe thì có mà chết!

    Tôi nghe chợt hỏi:
    - Thế giờ em để ở đâu?
    - Em cất rồi.

    Vậy mà tôi cứ tưởng cái máy bị hư, tự nhiên mất dữ liệu...
    - Anh biết không, điều gì đi đến quyết định em tha thứ cho anh không? Tất cả là mẹ đấy, ngày mẹ ốm nặng phút lâm chung mẹ gọi tên anh rất nhiều, bàn tay quờ quạng em không hiểu tại sao quáng quàng lục tìm trong giỏ sách, thấy chiếc áo của anh, cái áo mà em vội vơ lầm khi về, cái áo còn đẫm mùi mồ hôi chưa giặt đưa ra, mẹ vơ tay nắm chặt và mẹ ra đi thanh thản. Khi đọc những dòng anh viết, em đã hiểu ra rằng tình yêu, hoàn cảnh tình yêu không có tội. Tôi nghe Duyên kể mà nước mắt chảy ra, chợt thốt lên:

    - Nga ơi... cô... cô... ơi!


    Duyên cấu mạnh vào sườn.
    - Ăn gian phải gọi là...
    - Là gì?

    - Là gì cũng được nhưng phải thật lòng, tha rồi...

    Tôi cười, Duyên hỏi:
    - Cười gì?
    - Cười...
    - À mà, cái khe đỏ chót như da quả mận của anh đâu rồi?
    - Đố biết.
    - Đây.

    Tôi úp vội bàn tay lên cái khe, đầy đặn vun dầy từ từ tôi úp mặt xuống, giật mình Duyên ép đùi kẹp chặt, bật lên nàng hỏi:
    - Phải trả lời trước đã, thế có theo em về quê không?

    Ngẩng lên tôi im lặng gật đầu, mùi hương quyến rũ cái khe năm nào ngọt ngào mời gọi, hực lên tôi chồm tới mạnh mẽ, đi vào hừng hực, phút đam mê bùng lên cháy bỏng, tôi gào lên:
    - Mua vé nhanh lên em, anh nhớ quê quá rồi...

    (Hết Phần 28 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 29 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #29
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 29) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 29




    Chuyến bay đã định, tôi không ngờ chuẩn bị từ khi nào mà Duyên thu xếp nhanh như thế, con gái tôi rất vui cả hai vợ chồng nó cùng về, đồ đạc đã chuẩn bị xong, lúc sắp ra về nó nói nhỏ:
    - Con đã bỏ cái laptop vào đáy vali, về đó pa pa có cái dùng.

    Tôi nói:
    - Không cần thiết đâu.

    Nó bảo:
    - Quê nhà giờ cái gì cũng có hết rồi pa pa, dùng nó mail cho con nhé, thôi cứ để vậy giờ dỡ ra sắp lại khó lắm!

    Buổi tối bên nàng tôi bảo:
    - Không biết tại sao anh hồi hộp lắm!

    Nàng bảo:
    - Anh đừng day dứt, đừng băn khuăn nữa, em đã chuẩn bị hết rồi, tất cả chỉ có anh và em hiểu, mọi bí mật chỉ những người trong cuộc biết, chúng ta không thể làm khác được, quê hương luôn dang rộng vòng tay đón anh trở về, anh có biết không người ta nói “áo gấm về làng” chỉ về quê hương nhìn vào trang lứa, chúng bạn ta mới hiểu được sự thành danh của chính mình còn đi thiên hạ chúng ta chỉ là nhỏ bé, là cát bụi của cuộc đời này

    Tiếng của Duyên đều đều trầm mặc, khúc triết như từng giọt mưa thánh thót đều đều vang vọng thấm sâu vào tận cõi lòng uẩn khúc, nó phá tan cái thành lũy cuối cùng trong tim tôi, làm tan chảy những lo âu, để rồi như tất cả đang lùi vào dĩ vãng và bùng lên cái ước ao cháy bỏng về nỗi nhớ quê nhà. Nàng vuốt ve mái tóc, sờ nắn khuôn mặt, bàn tay mơn man cảm giác nhồn nhột trên cổ, tôi cười, nàng bảo:

    - Trông thế này mà cũng...
    - Cũng gì.
    - Ờ mà thôi chả nói nữa! Anh… anh biết không em đã chuẩn bị hết rồi, nếu anh có may mắn gửi lại giọt máu nào trên cõi đời này, thì nó phải trở về cội nguồn, trở về gốc rễ của nó, vì lá rụng về cội mà phải không anh? Nhưng...
    - Nhưng gì?
    - Em nghĩ chúng ta được sinh ra từ quê hương, đó là hương hoa và lộc của cuộc đời, từ quê hương chúng ta lớn lên, nên người thành danh chẳng lẽ chúng ta không báo đáp được điều gì sao?

    - Ừ mà thôi, em cứ làm gì mà em cho là phải, anh không thắc mắc gì đâu.
    - Vậy nhé, anh đồng ý rồi đấy nhé.

    Chuyến bay, điều không lạ lẫm nơi tôi đang sống, cái đều đều của âm thanh, cái buồn tẻ của những khuôn mặt mỗi người một vẻ, tôi thiếp đi mơ màng. Tâm hồn trôi về tháng năm kỷ niệm chập chờn, khoang FirstClass thật rộng, bật ghế ngả người bàn tay của Duyên nắm tay tôi nhè nhẹ, cảm giác như đang ngồi bên bếp lửa luộc nồi bánh chưng tết năm nào...


    Hạ cánh, cái sân bay mang tên vị tổng thống thật rộng, thật nhộn nhịp, hành khách tiếp tục lên, cái ghế trống cạnh nàng, bà cụ mái tóc bạc trắng mặc chiếc áo lụa màu mỡ gà yên vị, trông bà thật đẹp. Ờ nhưng nhìn cụ có nét quen quen, bà nói với cậu con trai thật dịu dàng, giọng nói âm ngữ pha vài câu tiếng Việt. Duyên mỉm cười thân thiện hỏi một một câu tiếng Việt, như một mạch nguồn được khơi gợi, bà cụ ào lên cười nói hỏi han, câu truyện cuốn đi theo nỗi lòng những người xa xứ, cảm giác như đang thỏa nỗi thèm khát được nói, cái ngôn ngữ thân yêu quê mình, bà vỡ òa cảm xúc, cầm lấy khăn chấm giọt nước mắt bất chợt lăn ra, làm tôi cũng với Duyên vô cùng cảm động, anh con trai cũng thì thầm nói:

    - Không hiểu sao mấy tháng nay, bà không ngủ luôn đòi về quê.

    Trong lòng tôi chợt lóe lên câu trả lời, phải chăng bà ấy cũng đang được quê hương réo gọi, cội nguồn là yếu tố tâm linh mà, nó như dòng sông, dù qua bao thác ghềnh nhưng cuối cùng tất cả mọi dòng sông đếu trở vế biển cả cái nơi sinh ra những giọt nước ấy...


    Đủng đỉnh bà lấy trong xách tay cái hộp trầu, trời ơi! Cái hộp, cái hộp trầu mới liếc mắt qua nhìn thấy, tôi đã suýt ngất đi, một cảm giác lạnh ngắc chạy dọc sống lưng kéo tôi về dĩ vãng. Hình ảnh cái hộp trầu bà ngoại tôi năm xưa đã dùng, cái hộp bằng đống ánh lên theo năm tháng do bàn tay bà dùng, cái hồn Việt, văn hóa Việt đổ về, nó gắn bó với mỗi người phụ nữ ăn trầu, của làng xóm, của tháng năm thân yêu nơi đã sinh ra bao thế hệ... Bà đủng đỉnh lấy cái cối giã trầu, bà nói:
    - Răng yếu rồi, phải giã nhuyễn mới nhai được.

    Cái cối được làm bằng vỏ đạn kỷ niệm của chồng bà đi qua các trận mạc, giờ đây chỉ còn cái cối giã trầu là có ý nghĩa nhất. Câu truyện của bà với nàng kéo dài không dứt, nàng nép bên cánh tay bà, với tay lấy cái kính, bà lùa tay trên mái tóc nàng, nhặt tìm sợi bạc, bà bảo:
    - Phải về quê thôi, chứ ở bên này khi chết nó cho vào lò điện đốt, nóng lắm không chịu được!

    Cái triết lý ngô nghê của bà nghĩ thật buồn cười.
    - Về quê, xương cốt gửi lại quê nhà nằm cạnh anh em họ mạc mới ấm lòng, xương cốt chăm bón lại mảnh đất quê hương, trả lại những gì nơi mình sinh ra, các cháu ạ.

    Tôi nghe nước mắt như muốn chảy ra, thì ra bấy lâu nay mải lo toan cuộc sống, mải nghĩ những gì cao siêu, nhưng có những điếu thật giản đơn, dung dị mà mình chưa nghĩ tới bao giờ, để hôm nay trên chuyến bay này nghe bà cụ nói mà trong lòng tôi biết bao thay đổi...

    Lại hạ cánh, chiếc xe thật rộng quay đầu, Duyên cười tủm tỉm bảo anh tài xế ngược về thành phố, loang loáng qua cửa xe cảnh vật không còn hình bóng cũ. Xe dừng, cửa mở, trời ơi con phố cũ đây rồi, bất thần tôi hỏi.

    - Sao em đưa anh về đây thế?

    Nàng bảo:
    - Em muốn dành cho anh sự bất ngờ.

    Cành xưa hiện về, dòng chảy trong tôi hiển hiện… Ngày đó…

    Tôi đi học buổi sáng, chị Linh dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho ba người xong xuôi rồi chị đưa thằng bé lên nhà trẻ. Cái lớp học ban đầu thật lạ, dù cha có chuẩn bị quần áo cho tôi tươm tất thế nào, nhưng đứng trước các bạn, tôi vẫn là cậu học trò nhà quê, tôi buồn muốn khóc. Chẳng biết nói cùng ai, chỉ biết lao vào học, cái kết quả học tập đã dần dần làm các bạn thay đổi cách nhìn đối với tôi. Chiều chủ nhật tôi mải miết phụ cộng sổ cho chị Linh, lát sau chị ngồi bên hỏi và kiểm tra các con tính, chị rất hài lòng, chị bảo:
    - Không có em chị bù đầu vì tính toán.

    Tôi cười chị hỏi:
    - Sao không đi đâu chơi?

    Buồn buồn tôi trả lời:
    - Em chả có bạn, vả lại em là dân nhà quê, ăn mặc xuềnh xoàng.

    Chị cười ngặt ngheo bảo:
    - Tưởng gì dễ ợt.

    Qua hôm sau chị dắt tôi ra tiệm may, chị cắt may cho tôi những bộ đồ đẹp nhất, mỉm cười tôi vô cùng biết ơn chị.

    Mùa khô sông cạn, anh Thắng cả tháng nay không về, cái xí nghiệp xe máy của anh đã chuyển lên công trường làm thủy điện, anh phải theo để xửa chữa. Chị Linh buồn bã thở dài cơm chẳng muốn ăn, nhiều bữa thằng bé đòi theo ông nội ngủ lại bên nhà, chơi với con đến tối chị về nhà, thẫn thờ đóng cửa. Tôi từ trên nhà đi xuống, bước chân nhẹ nhàng lững thững dừng lại sau lưng. Thật lạ hai vai chị rung rung hình như chị đang khóc, tôi thật bối rối, lát sau nhẹ hỏi một câu ngớ ngẩn:
    - Chị đánh mất tiền à?

    Ngoảnh lại, chị vuốt tay qua đôi mắt đẫm lệ:

    - Không có mất tiền đâu, chị buồn chút thôi mà.

    Tôi ngồi xuống ghế cạnh chị, chị bảo:
    - Anh Thắng đi mấy tháng nay không về chị buồn lắm, em chưa có gia đình, nên em chưa hiểu được điều đó đâu.

    Tôi lặng yên nhìn chị, lát sau tôi nói:
    - Hay là chị xin nghỉ ít ngày lên thăm anh đi.

    Chị lặng yên không nói, ánh mắt nhìn tôi là lạ, ngại ngùng tôi bỏ lên lầu. Cái lạnh mấy hôm nay tràn về nhanh quá, mây mù vần vũ, gió lạnh về đêm đập vào cánh cửa từng cơn, thoảng thoảng vài hột mưa lâm thâm lắc rắc, càng làm cái lạnh thêm tê tái mỗi khi chiều về, tôi lót cái chăn bông xuống sàn, phủ thêm một cái chăn đơn, nhưng hình như cái hơi ấm của cháng trai mười bảy sắp bước sang mười tám, không xua đi được cái mùa đông buốt giá, chợt ước ao “giờ có thêm người nằm cạnh chắc hai người sẽ ấm hơn nhiều”. Chín giờ phố xá vắng người qua lại, sao chị Linh hôm nay về muộn thế, xoay cái đèn đọc sách, bàn tay hững hờ nâng cuốn sách lên, cơn ngủ từ từ kéo lai.


    Thoảng trong mơ màng, hình như có tiếng người gọi cửa, choàng mình thức giấc, tôi chạy xuống nhà. Trời ơi, chị Linh mặt tái ngắt, tôi đỡ lấy xe và dìu chị vào nhà, chị đang bị cảm lạnh. Dìu nhanh chị vào nằm xuống nệm, bàn tay tôi thanh thoát đánh dầu, bóp mạnh thái dương vuốt bàn tay xuống cổ, bờ vai chị dần dần bừng tỉnh hơi thở chị nhè nhẹ, mắt nhắm hờ, chị bảo:
    - Em đóng cửa chưa?

    Tôi bảo:
    - Đóng rồi.

    Bàn tay chị từ từ đưa lên…

    (Hết Phần 29 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 30 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #30
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Sông Quê Mùa Nước Lũ (Phần 30) (Tác giả: MaXoXinh107 - Thích Đủ Thứ)

    SÔNG QUÊ MÙA NƯỚC LŨ

    Tác giả: Maxoxinh107 (Thích Đủ Thứ)
    Truyện do anh Quang Đô chỉnh sửa

    E-mail:
    QuangDo35***@CoiThienThai.com (Hãy xóa *** để liên lạc anh Quang Đô)

    Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã sáng tác và anh Quang Đô đã chỉnh sửa và gửi truyện.


    Phần 30



    Nắm nhẹ vào cổ tay tôi đang xoa mạnh nơi thái dương chị, mặt chị đã ửng hồng mắt nhắm hờ chị bảo:
    - Hôm nay không có em thì chị chết mất, mấy bữa nay chị thấy trong người lạ lắm cứ nóng bừng bừng từ trưa tới giờ chị chưa ăn gì cả!

    Bàn tay tôi dừng lại ngay gò má chị, tất cả mọi cử động đều đổ về cảm giác nơi bàn tay khi tay tôi và chị nắm chặt. Từ từ rút nhẹ bàn tay tôi trượt xuống nó lướt qua khuôn ngực đầy đặn, phập phồng đang vồng lên của chị dưới lớp chăn, tôi bảo:
    - Để em hâm lại cơm canh cho chị ăn nhé đã lạnh ngắt hết rồi, chắc tại chị đói quá không ăn nên ngất xỉu đấy mà.

    Chị bảo:
    - Có thể như vậy, nhưng tại hồi nãy gần về đến nhà gặp cơn gió lạnh quá nên cảm đột ngột cũng nên.

    Chạy ra khỏi phòng tôi lao vào bật bếp dầu, thật lẹ cơm canh đã nóng, chạy vào tôi kêu chị dậy. Uể oải vươn dậy chị lại ngả xuống ánh mắt bâng khuâng nhìn tôi cười cười. Tôi dục:
    - Cơm canh nguội hết bây giờ!

    Chị bảo:
    - Kệ…

    Tôi nghĩ lại ngày xưa tôi cũng đã làm nũng mẹ, mẹ tôi lao vào kéo tôi thốc dậy, à ra thế. Bước nhanh lại giường luồn hai tay vào nách kéo chị ngồi lên, từ từ khuôn ngực chị áp nhẹ vào ngực tôi, vịn vai người tôi áp nhẹ vào, chị bước ra ăn nhỏn nhẻn, uể oải nhai nuốt, tôi dục chị động viên chị trong lòng cảm giác lâng lâng nghĩ về những gì nơi làng xóm, chị bảo:
    - Sao em lanh lẹ thế, sau này ai lấy được em thì sướng lắm, có bạn gái chưa?

    Nhìn chị tôi im lặng bước qua cái bếp đặt ấm nước lên hỏi chị:
    - Em đun nước chị lau người cho ấm nhé?

    Ánh mắt chị nhìn tôi bất chợt tôi quay lại nhìn chị, mỉm cười hỏi chị:
    - Anh Thắng mới sướng, lấy được chị vừa xinh, vừa giỏi, có nghề nghiệp nuôi sống cả gia đình lấy được người như chị mới nhất đấy...
    - Thật à? Chị hỏi.

    Tôi đứng lên khi ấm nước đã reo vang trong đêm vắng, lấy cái lồng bàn úp thức ăn lại, bước nhẹ lên nhà, cơn lạnh như đang thấm vào da thịt khi rời xa cái bếp, ngọn đèn đường phập phù vàng vọt, con phố, hẻm cụt vắng người qua lại, không gian như thúc dục lòng người chỉ muốn chui nhanh vào cái chăn cuộn mình, cuốn lại. Ngửa mặt cái nhìn cái bóng điện ánh sáng lạnh tanh, nhưng kìa quẩn quanh đám muỗi, đôi thạch thùng đang ghì chặt lấy nhau mải mê ve vẩy cái đuôi, con thạch thùng cái mãn nguyện chạy vào cái hộp đèn kêu chí chóe, bất chợt tôi nghĩ ước gì…

    Tiếng chân bước lên cầu thang vội vã, bịch tiếng cái chăn bông ném xuống, tôi nhỏm dậy nhìn chị Linh ánh mắt e ngại, miệng muốn hỏi chị nhưng không dám cất lời, chị bảo:
    - Ăn được bát cơm thấy khỏe ra nhiều, nhưng chị sợ nhỡ đêm cảm lại ở dưới nhà sao kêu em đươc, chị lên đây nằm có gì… em giúp chị Tình nhé?

    Tôi bật dậy trải lại tấm chăn bông, nằm xuống kéo cái chăn đơn trùm đầu im lặng trong người hực lên cảm giác tuổi mười bảy, thở nhanh im lặng đợi chờ ước ao điều gì đang đến, lặng lẽ chị nằm xuống bên, vơ tay chị bảo:
    - Chỉ đắp chăn đơn thôi à?

    Kéo tay ra khỏi tấm chăn, tôi nắm mép chăn bông kéo ngang bàn tay vô tình đụng phải bên hông chị, cái đụng vô tình làm bàn tay chị đang ém mép chăn lướt qua, bất thần như có lửa. Hơi thở tôi như nằng nặng, mặt nóng bừng lên, cả hai im lặng không ai nói lời nào, lát sau tiếng chị nhỏ nhẹ cất lên
    - Tình… Tình ngắt cho chị cái trán cái, nãy lau người thấy ấm sao giờ lạnh quá!

    Ngoảnh qua xoay nghiêng bàn tay tôi luồn nhẹ xuống gối, nghiêng người tôi bóp nhè nhẹ lên trán chị. Cái thế nằm nghiêng vô tình đầu gối tôi co lên, khi chị hơi quay sang, cả cái đầu gối nóng hổi của chàng trai mười bảy cứ từ từ thúc tới, lọt dần vào giữa hai đùi chị. Mặt chị thật gần đôi mắt lim dim những cái vuốt tay đã làm khuôn mặt chị ấm lên nó ửng hồng, theo bàn tay tôi lướt nhẹ trượt qua gò má, lan dần xuống cái cổ trắng ngần, vờn quanh luồn sâu vào bờ vai mềm mại của chị. Hơi thở chị nhẹ bỗng he hé như đang mấp máy nói với tôi điếu gì, nhưng tôi không nhận ra được vì cái tiếng trống trận đang rộn rã cất lên trên ngực tôi đã át đi tất cả cả. Người tôi như chao đi, bồng bềnh như con thuyền gặp sóng. Hình như chị cũng chẳng hơn gì, vì cái hơi thở nóng hổi từ miệng chị đang thở ra nóng ràn rạt ngay sát mang tai tôi. Cổ tay tôi đang chống trên gối như yếu dần khi chị cựa nhẹ, làm nửa thân người phía dưới mềm mại, căp hông nảy nở cùng cái đùi thon dài tròn lẳn, đang được che đậy sau lớp vải thun mềm, cứ ép dần mở dần cho cái đầu gối ấm áp của tôi lòn dần vào giữa. Như bản năng mách bảo, phải kềm lại không cho hông chị, đùi chi cựa quậy. Lịm dần cặp đùi mềm mại không cựa quậy nữa nó như lặng im, hé mở đón nhận và từ từ xiết lại, khi cả cái đầu gối nóng ấm của tôi chạm nhè nhẹ vào vùng nhảy cảm ấm áp nhất của chị, bàn tay đang bóp nhẹ quanh cổ chị chợt lặng im, như cảm nhận cái gì đang bò mơn man trên vai tôi, thì ra bàn tay mềm mại trong vô thức đê mê của chị đã đặt lên đó từ lúc nào, chùng tay ngả người tôi nằm xuống. Cái ngả người vô tình làm môi tôi lướt ngang môi chị, giật mình chị Linh mở mắt, nhìn nhau ánh mắt tôi dại đi, miệng mắp máy:
    - Chị… chị.

    Chị như bừng tỉnh bàn tay đang đặt trên vai tôi trượt xuống e lệ, chị nhắm mắt lại. Xiết đùi nhè nhẹ tôi hỏi chị:
    - Hết lạnh chưa? Em ôm chị nhé?

    Chị không nói, chỉ thấy cặp đùi thon thả nóng ấm của chị như đang xiết lại, ép sâu vào lòng như đang muốn khám phá cảm nhận cái căng, cái cứng, cái nóng bỏng hừng hực đang đội lên, như muốn phá tan cái quần che chắn trước bụng tôi, lao ra tìm kiếm người bạn nằm sâu giữa háng chị, vuốt ngang bàn tay phía sau lưng bàn tay tôi lướt lên bờ vai, kéo nhẹ ép vào chạm nhẹ nóng ấm môi chị quét ngang gắn chặt, mải miết quấn quýt lùa sâu, cái nuốt môi đến nghẹt thở hảo hển chị hỏi:
    - Ai dạy mà Tình hôn ngọt thế?

    Im lặng tôi hơi chôm lên ngâm chặt môi chị, bàn tay lướt xuống luồn nhẹ trong áo vuốt lên vùng hông như thắt lại của chị, thật mềm lướt xuống đôi mông, cả bàn tay luồn nhanh qua cái thun bé nhỏ mong manh cản lối, cả vùng mông mát lạnh đang ấm dần dưới những cái vuốt ve nham nhám nổi lên như gai ốc. Ép ngang đẩy nhẹ chị ngả người ngửa lên. Bàn tay rút lại vòng lên trườn dần lên phần bụng dưới, đầy đặn nóng ấm chắc nịch, mơn man bàn tay úp lên cái gò ướt sũng nham nhám lớp cỏ, chống trọi cơn bão đến gần. Chị rùng mình co rúm ép mạnh bàn tay tôi lại khi ngón tay lướt xuống cái khe bí ẩn, hổn hển kêu lên:
    - Tình ơi… Tình ơi đừng đừng chị chết mất… chị có tội chết!

    Nhưng cái câu nói chị đang cất lên hình như không hòa nhập với cảm giác chị đang thỏa nguyện, nó như xiết chặt, hẩy lên nửa dưới thân người cuống quýt đón nhận. Ngón tay tôi đang miết dọc cái khe vờn nhẹ đầu ngón tay lên cái mẩu thịt nằm trên cái khe ướt sũng nước đang đổ ra chèm nhẹp như cháo loãng. Không thể chịu được lâu hơn nữa, tôi bật đậy giật mạnh cái quần đang mặc xuống, kéo mạnh cái áo chị lên, khuôn ngực trắng hồng thây lẩy bật ra đung đưa mời gọi. Chôm lên cuống quýt kéo quần chị xuống. Ánh mắt chị ngây dại ngắm nhìn con cu to dài của tôi bật ra đung đưa chĩa thẳng gật gật thay lời chào người bạn mới. Mắt chị nhắm hờ miệng há ra, vươn cao khuôn ngực khi tôi chồm lên ép con cu xuống mu lồn chị, cái khoảng khắc bất chợt vô tình dừng lại, ánh mắt chị Linh từ từ ngước lên e thẹn, ngập ngừng, bàn tay chị đưa lên vuốt nhẹ dọc cánh tay mơn man khêu gợi như một tín hiệu bảo rằng:
    - Tình ơi… chị… đang rất muốn.

    Nhướng cao con cu tôi đang đè trên khe lồn chị động đậy, nó đang căng cứng phồng lên mạnh mẽ, nhúc nhích cái đầu, nhịp thở trong tôi như nghẹn trong lồng ngực, hai đùi chị Linh bất ngờ động đậy, dạng nhẹ dần ra, cái khoảng rộng cứ lan dần đủ rộng cho cái mu buồi tôi từ từ tụt xuống, cái trượt của thân dưới, con cu chui xuống cái khe lồn của chị thật mềm mại, ướt sũng làm tơi như thêm chao đảo bồng bềnh, hực lên, nhấn ngược cu tôi trôi nhanh vào trong lồn chị.

    (Hết Phần 30 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 31 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!










    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 3 of 6 FirstFirst 12345 ... LastLast

Tags for this Thread