NGƯỜI ĐÀN BÀ NHIỀU CHỒNG

Tác giả: Why Not Me
E-mail:
whynotme00***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)

Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.


Lời tác giả: Bài này được viết theo khuyến cáo của độc giả, than phiền tại sao tôi chỉ viết về chuyện những người đàn ông có quyền có nhiều vợ mà lại quên lãng phái nữ, họ cũng có quyền có những ao ước tương tự.)

Phần 15




hắc lại kỷ niệm xưa làm ông thở dài … ông cảm thấy thông cảm hơn với con Xuân và thằng Tuấn. Ông hiểu ra là trong vài trường hợp, tình yêu có thể sâu đậm hơn những rào cản mà xã hội, gia đình đặt ra. Liên hệ máu mủ lúc đó không còn là bức chắn cho những dao động của con tim.

Hôm nay chứng kiến hai chị em con Xuân thằng Tuấn trở nên vợ chồng với nhau, ông không khỏi phần nào thán phục chúng đã có can đảm dám vượt qua rào cản luân lý. Cái can đảm mà lúc xưa ông đã không có để bảo vệ tình cảm của ông và chị Huyền.

Đêm hôm đó, ông đang trằn trọc thì một âm thanh quen thuộc vang lên từ phòng bên … âm thanh của một người phụ nữ đang rên rỉ …
Ông cố áp tai vào tường thì nghe giọng của thằng Tuấn :
- Xuân nè, chị đừng lớn giọng, có Ba đang ngũ ở phòng bên đó.
Giọng con Xuân cười khúc khích :
- Lâu quá mới được chồng bú. Sướng quá, biểu sao người ta không rên ?

Thì ra hai đứa đang làm tình ! Ông mường tượng con Xuân đang nằm mỡ hai đùi ra cho thằng Tuấn bú lồn. Nghĩ đến đó, ông chợt nứng cu. Lâu lắm rồi, từ khi vợ ông mất cách đây 3 năm, ông không màn gì đến chuyện tình dục nữa. Nhưng hôm nay nghe âm thanh hai đứa con mình đang làm tình với nhau, ông không khỏi rạo rực. Con cu bị bỏ quên trong xó chợt cục cựa trở mình …

Ông vụng về đưa tay xuống mà xoa bóp con cu trong khi tai cố lắng nghe những tiếng rên rỉ trầm bổng, lúc có lúc không từ bên phòng bên.

Từ từ ông tìm lại được những thao tác thủ dâm của thời niên thiếu. Tiếng rên không còn là tiếng của con Xuân mà chỉ là tiếng rên của một người phụ nữ đang hưởng thụ khoái lạc. Tiếng rên xoáy vào đầu ông làm ông rạo rực hứng tình …

Tiếng rên càng lúc càng dồn dập … ông cũng tăng nhanh tốc độ… Khi tiếng rên chợt biến thành một tiếng kêu rối rít, hỗn loạn thì cùng lúc ông cũng đạt được điểm cực khoái … những dòng khí trắng bệt sung sướng trào ra từ con cu đang luống cuống co giựt …

Ông Hiệp lịm người trong hạnh phúc.
Lúc đó ông biết là mình đã tìm ra giải pháp cho vấn đề hóc búa.

Tìm ra được câu trả lời cho chính mình, sáng hôm sau, ông Hiệp gọi hai đứa con của mình vào phòng rồi ông tuyên bố là ông chấp nhận mối lương duyên của hai chị em Xuân - Tuấn. Cả hai mừng rỡ rơi nước mắt. Được cha mình chấp thuận làm họ rạng rỡ như ánh sáng bình minh.

Ông Hiệp khuyên họ ở luôn ở nước ngoài để tránh dị nghị đàm tiếu.
Ông gải đầu mà cười :
- Như vậy Ba vừa là ông ngoại vừa là ông nội của con bé Thuỷ ! thật là hi hữu !
Chúng tôi làm một bữa tiệc thịnh soạn để đánh dấu cái ngày đặc biệt đó. Trong bữa tiệc, ông Hiệp nắm hai tay của Xuân và Tuấn và trịnh trọng tuyến bố là ông cho phép hai người trở thành vợ chồng với nhau trong tiếng vỗ tay náo nhiệt.

Ông Hiệp kêu con Xuân vào phòng để tìm hiểu thêm về tâm lý của nó.

Con Xuân thành thật nói hết cho ba mình nghe :
- Lúc đầu thì chuyện đó chỉ có tính cách nhục dục, đùa giỡn với những cấm kỵ. Nhưng rồi tình cảm lại đến… Thật không dễ gì vượt qua những rào cản, nhất là trong lãnh vực tâm lý cá nhân. Nhưng với thời gian thì tình yêu đã xoá bỏ được tất cả. Bây giở con không còn mảy may vướng bận gì về chuyện Tuấn đã từng là em trai của con. Bây giờ Tuấn là chồng của con, là cha của con Thuỷ. Đơn giản vậy thôi.
Những lời nói chân tình đó làm ông Hiệp chấn động thấu tim gan.

Về lại Việt Nam, ông tìm đến nhà người chị họ của mình. Gặp lại nhau, cả hai nhìn nhau mừng mừng tủi tủi sau bao nhiêu năm lẩn tránh nhau. Cả hai đã già đi nhưng trong thâm tâm họ biết là tình xưa vẫn còn đó. Ông Hiệp không muốn bỏ lỡ cơ hội một lần nữa nên ông mạnh dạn bước đến ôm Chị Huyền vào lòng. Chị chưa tháo gỡ được những ràng buộc như ông Hiệp nên Chị hốt hoảng đẩy ông ra. Ông phải dùng sức để khống chế Chị và bồng Chị vào phòng. Chị chống cự tới cùng vừa năn nỉ ỉ ôi. Khi ông tuột được cái quần lót cuối cùng trên thân Chị thì Chị khóc ròng … nhưng khi ông bắt đầu âu yếm vuốt ve Chị thì Chị Huyền ngượng ngùng ôm xiết ông vào lóng.

Họ làm tình như điên như dại …

Khi tình yêu có đó thì tình dục đẹp như mùa xuân. Họ không còn là chị em thân quyến gì nữa mà chỉ là một người đàn ông và một người đàn bà yêu thương nhau. Vậy thôi.

Sau cơn mây mưa, Chị ép đầu vào ngực người tình mà nhỏ nhẹ nói :
- Tôi cám ơn Mình đã tìm đến tôi. Tôi hạnh phúc lắm. Tôi không hối tiếc gì hết. Tôi nguyện từ đây sẽ chăm lo cho Mình đến suốt đời.
- Mình đúng là người vợ ngoan của tôi.
Chị cười khúc khích :
- Muốn lấy tôi làm vợ thì phải cưới hỏi đàng hoàng nhe !
Ông trịnh trọng nói :
- Tôi hứa sẽ cưới hỏi Mình đàng hoàng.
Chị chống tay nhìn ông :
- Mình dù sao cũng là họ hàng với nhau, làm sao cưới nhau được ?
- Được chứ ! nếu chúng ta ra định cư ở nước ngoài và cắt đứt liên lạc với gia đình thân quyến. Mình có chịu theo tôi hay không ?
Chị sững sờ nhìn ông rồi ngượng ngập hỏi nhỏ :
- Mình muốn tôi về làm vợ thật sự của Mình hay sao ?
- Tôi ước mong điều đó. Tôi đã bõ mất nhiều thời gian rồi. Bây giờ tôi muốn đền bù cho Mình. Tôi sẵn sàng bỏ hết mọi thứ để tạo ra hạnh phúc cuối đời cho chúng mình.
- Vậy thì … chồng đi đâu thì vợ theo đó.
Ông Hiệp cảm khái, thầm cám ơn hai đứa con của mình : nhờ chúng nó chỉ đường mà mình được mở mắt ra và cũng nhờ đó mà mình lại tìm được hạnh phúc cho chính mình.
Ông thích thú quây sang chị Huyền :
- Mình nè, tôi muốn tặng mình ngay lập tức một món quà quí hiếm.
Chị cười vui :
- Thiệt sao ? món quà gì vậy ?
Ông tinh quái nắm tay của Chị mà đặt lên con cu đang căng cứng trở lại của mình.
Chị đỏ mặt, lấy tay đập thình thịch vào ngực ông :
- Mình rõ là tên dâm tặc thúi tha, đáng đem bỏ tù cho rục xương !
Miệng thì nói vậy nhưng tay thì vẫn không chịu rời con cu cương cứng.
Rồi Chị lại rạo rực vạc hai đùi ra cho ông leo nằm lên người Chị.

Phần tôi thì tôi chưa muốn vội có con vì cuộc sống tình cảm của tôi chưa được hoàn toàn ổn định. Ngoài việc lo cho chồng tôi, tôi còn bỏ nhiều thời gian để chăm sóc cho con Xuân vì tánh nó thụ động, dù đã làm mẹ rồi nhưng cái gì cũng chờ tôi lấy quyết định. Ngoài ra tôi cũng phải thường xuyên bay về Việt Nam để được gần gũi chị Hiền. Chị đem lại cho tôi sự tĩnh lặng cần thiết.

Chị từ từ kể cho tôi biết về quá khứ của Chị. Khi Chị được đâu chừng 3, 4 tuổi thì Ba Mẹ của Chị bị tai nạn mà đột ngột mất. Chị được ông bà ngoại đem về nuôi dưỡng. Thành ra từ đó ông bà ngoại là người thân thiết nhất đối với Chị. Lúc đó ông bà ngoại còn khá trẻ, chưa tới 40 tuổi mà thôi, vì ở quê người ta có thói quen lập gia đình sớm, có người mới 17, 18 tuổi mà đã có con rồi.

Về nhà ông bà ngoại, Chị được nuôi nấng dạy dỗ rất tốt. Bà ngoại có cửa hàng tạp hoá nhỏ, còn ông ngoại là vỏ sư môn võ Bình Định, ông có một trường vỏ tuy nhỏ nhưng cũng đủ cho ông tiếp tục theo đuổi món đam mê của ông.

Tôi hỏi Chị :
- Mình sống với ông bà ngoại có nhận đủ tình thương hay không ?
Chị cười :
- Bà ngoại thương em lắm, em xin cái gì bà ngoại cũng cho hết.
- Còn ông ngoại ?
Tôi thấy Chị hơi lúng túng trước khi trả lời :
- Ông ngoại thì … là thầy vỏ nên nghiêm khắc lắm.
Tôi hỏi dồn :
- Nghĩa là … ông không thương yêu Mình cho lắm phải không ?
Chị càng lúng túng hơn :
- Không phải đâu !

Rồi Chị nói lảng sang đề tài khác làm tôi càng thắc mắc ! nhưng tôi không muốn làm khó Chị lúc đó nên tôi chờ đến tối, khi vào giường ôm Chị mà vuốt ve thì tôi mới cười nhỏ mà hỏi :
- Mình đã từng thề thốt là không giấu nhau điều gì phải không ?
Chị nhìn tôi dịu dàng nói :
- Thì đúng rồi, em đã hứa có gì cũng nói hết cho Mình nghe mà !
- Vậy thì … Mình nói cho tôi biết : Mình có cái gì đó gúc mắc với ông ngoại phải không ?
Chị hoảng hốt nhìn tôi rồi Chị xoay đầu ra hướng khác một lúc lâu trước khi Chị thở dài, buồn bã :
- Thôi thì … Mình đã hỏi thì để em nói hết cho Mình nghe… Năm đó, em được 13 tuổi …

Tối hôm đó, trời đổ mưa rồi sấm sét vang lên rầm rầm… Em sợ quíu người, lấy chăn trùm đầu nhưng ngoài trời càng ầm ĩ hơn, em sợ quá, chạy qua phòng ông bà ngoại, chui tọt vào giữa hai ông bà mà run rẩy.

Bà ngoại ngủ sây như cục đá không nhúc nhích, chỉ có ông ngoại đưa tay vỗ về em mà cười :
- Cái con Hiền này, sao lại run như bị kinh phong vậy ? bộ sợ hả ?
- Con sợ sấm sét lắm ngoại ơi, cho con ngủ với ngoại nghe ?
- Ừ, nhưng chỉ đêm nay thôi nhe !

Nói xong ông ôm em vào lòng mà vuốt nhẹ mái tóc em. Em thích thú ôm xiết ông ngoại. Người ông ấm như lò lữa làm em thấy thật dễ chịu … đây là lần đầu tiên em được ông ôm em vì bình thường ông rất nghiêm khắc, không khi nào biểu lộ tình cảm riêng tư của mình.

Em đang lâng lâng thì tự nhiên ông bối rối đẩy em ra xa :
- Thôi … con về phòng con đi.
Em bỡ ngỡ, phụng phịu hỏi ông :
- Sao ngoại lại đuổi con đi vậy, bộ ngoại không thương con nữa hay sao ?
Ngoại ngượng ngùng nói :
- Không có đâu ! ngoại vẫn thương con mà … nhưng con về phòng đi.
- Con mà về phòng thì chắc con chết mất vì con sợ lắm ngoại ơi.

Nói xong em lại xà vào lòng ngoại mà vùi đầu vào ngực ông. Em cảm nhận là ngoại đưa tay đẩy em ra một cách dịu dàng nhưng em ôm xiết làm ngoại không biết làm sao.

Giọng ngoại lạc đi :
- Con về phòng đi, đừng làm ngoại khó xử.
Trong chăn nóng ấm nhưng giọng ngoại lại run y như là ngoại bị lạnh.
Em ngạc nhiên hỏi :
- Sao ngoại lại run như vầy hả ngoại ? bộ ngoại bị lạnh sao ? để con sưỡi ấm cho ngoại nhe ?

Rồi em lại ôm xiết ngoại khít hơn nữa. Em cảm nhận là ngoại hốt hoãng cố nhít phần dưới của ngoại ra xa, nhưng em cứ bám theo ngoại. Ngoại cố lùi đến mép giường thì không lùi được nữa nếu không thì ngoại sẽ rớt xuống giường !

Em nghe ngoại thở dài rồi ngoại nằm im … một lúc sau, em mừng rỡ thấy ngoại rụt rè ôm em vào lòng. Trước khi chìm vào giấc ngủ, em mang máng nhận ra là hình như có một khúc cây cứng đang ép vào bụng em, em mơ màng hỏi :
- Ủa, ngoại ơi, bộ ngoại đem luôn khúc cây vào luôn trong giường làm gì vậy ?
- Ừ thì ngoại đem vỏ khí tuỳ thân vào đây … lỡ có trộm vào nhà …
Em không nghe nữa mà thiếp đi.
Sáng hôm sau, em thức dậy trong giường mình, té ra ngoại đã bồng em về phòng lúc nào không hay !

Tối hôm sau, em lại kiếm cớ có mưa lớn để chui vào giường của ông bà ngoại một lần nữa. Bà ngoại vẫn ngủ như sây như chết, còn ông ngoại thì lúc đầu có vẽ không hài lòng khi thấy em nhưng khi em năn nỉ một hồi thì ngoại siêu lòng, mỡ chăn ra cho em vào nằm.

Thấy ngoại nằm im, em buồn buồn hỏi :
- Ngoại lại giận con rồi hả ?
- Sao con lại nói vậy ?
- Tại vì ngoại không thèm ôm con như hôm qua.
Ngoại nhìn em mà thở dài rồi ngoại nhắm mắt lại, quây sang ôm em vào lòng.
Em sung sướng rút đầu vào ngực của ngoại. Mùi là lạ xông lên mũi em làm em thấy thật là dễ chịu … và rồi em lại nhận ra khúc cây cứng đặt lên bụng em, em mỉm cười an tâm.
Bàn tay của ngoại rụt rè xoa xoa mông đít của em rồi sau một lúc chần chờ, bàn tay luồn dưới lưng quần mà chiếm lấy hai mông đít của em.
Ngoại hỏi :
- Con có đau hay không ?
- Dạ không, con thích lắm được ngoại cưng chìu con.

Bàn tay của ngoại run run xoa bóp đít của em đến khi em khoan khoái chìm vào giấc ngủ.
Từ đó gần như tối nào em cũng chờ khi bà ngoại ngủ sây để chui vào nằm với ông ngoại. Ngoại thích chiếu cố đến mông đít của em và tránh không bao giờ chạm vào phần nào khác của cơ thể em. Với thời gian ngoại chỉ đút thêm ngón tay vào khe đít để vâng vê nơi đó mà thôi.

Nghe xong tôi thấy kích thích vô cùng, tôi nói với Chị :
- Vậy ra Mình nhạy cảm ở mông đít mà tôi lại không biết chứ !
Chị bẽn lẽn :
- Tại Mình có hỏi em đâu mà em phải khai báo !

Tôi cười hì hì rồi tuột quần của Chị ra, biểu Chị nằm sấp xuống để cho tôi được vuốt ve đít của Chị. Tôi vùi mặt vào mông đít trắng ngần mà hít sâu để tận hưởng mùi hương của Chị. Chị nỗi da gà khi tôi bắt đầu liếm khe đít của Chị. Chị uốn éo hạ bộ khi lưỡi tôi xâm chiếm lỗ đít nhăn nhúm…

Khi Chị được thoả mãn rồi và ôm hôn tôi thì tôi giả bộ chế giễu :
- Nè, hồi nảy khi tôi tung tăng nơi lỗ sau, Mình có nghỉ đến ông ngoại hay không ?
Chị mắc cỡ không trả lời.

(Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16 )

Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!