TÌNH SỬ LÂM PHƯƠNG TỐ
(Truyện Tình Dục Vợ Chồng) (1999 - 2015)
Tác giả: Phương Trinh
E-mail: khoailacphunu1***@yahoo.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Chương 8
Một năm tù đầy trôi qua …
Tố đi thăm Hoài
Tố cùng mấy người bạn vợ sĩ quan VNCH rủ nhau “khăn gói thuốc men, quà bánh” đi thăm chồng, chuyến đi rất là vất-vả, đường đi vượt núi băng ngàn, trải qua bao nhiêu gian-khổ, nàng vẫn quyết tâm lặn-lội đi thăm Hoài không kể nắng mưa dầu dãi, chông gai nguy hiểm dọc đường, vốn sinh trưởng trong một gia-đình khá-giả, than mình mảnh mai ẻo-lả của một nữ-sinh viên tốt-nghiệp sư-phạm làm cô giáo “thân như liễu yếu như mai”, nên khi đi thăm Hoài, từ Saigòn tới Hoàng-Liên-Sơn trải qua bao nhiêu đường xe đường bộ, vượt núi băng ngàn suốt bao nhiêu ngày vất vả chân mềm đạp trên sỏi đá gồ-ghề trầy-trụa, khó-khăn nguy-hiểm Tố không sờn lòng, đúng là một tấm gương sáng phụ-nữ Việt-Nam!
*
* *
Tới Hoàng-Liên-Sơn đâu phải dễ!
“Dãy núi Hoàng Liên Sơn là một dãy núi ở vùng Tây Bắc Việt Nam, gọi là Hoàng Liên Sơn vì trên dãy này có nhiều cây hoàng liên, người Thái gọi dãy núi này là Khau Phạ nghĩa là "sừng trời".
Dãy núi Hoàng Liên Sơn rộng 30 km, chạy dài 180 km theo hướng tây bắc-đông nam, giữa hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu kéo dài đến tận phía tây tỉnh Yên Bái, Đây là phần cuối của dãy núi Ai Lao Sơn, đoạn tận cùng phía đông nam của dãy núi Himalaya. Phần tây bắc của dãy núi có nhiều ngọn núi cao trên 2.800 mét, trong đó có ngọn Phan Xi Păng cao 3.143 m, cao nhất Đông Dương, ngoài ra còn có ngọn Tả Giàng Phình cao 3.090 mét, Pú Luông cao 2.938 mét.
Rừng ở Hoàng Liên Sơn gồm hai kiểu chính: - rừng cây xanh núi thấp và - rừng cây xanh núi cao.
(Trong khu vực dãy núi dầy đặc sương mùa giá buốt quanh năm này, năm 2002 Cộng-sản Việt-Nam đã khai thác ra một khu gọi là “Vườn quốc gia Hoàng Liên Sơn”, là một vườn quốc gia Việt Nam nằm ở độ cao từ 1.000 - 3.000 mét so với mặt biển trên dãy Hoàng Liên Sơn, thuộc địa bàn các huyện Than Uyên, Phong Thổ tỉnh Lai Châu và Sa Pa của tỉnh Lào Cai, mong hốt tiền du khách, nhưng chẳng du khách nào thích lên Hoàng-Liên-Sơn “hóng” gió rét lạnh biết da!
Đỉnh Phan Xi-Păng là đỉnh núi cao nhất ở Việt Nam, được xem là nóc nhà của Đông Dương, Phan Xi Păng, Fansipan, hay Phan Si Phăng là ngọn núi cao nhất Việt Nam, cũng là cao nhất trong ba nước Đông Dương nên được mệnh danh là "Nóc nhà Đông Dương" (3.143 m) thuộc dãy núi Hoàng Liên Sơn, cách thị trấn Sa Pa khoảng 9 km về phía tây nam, nằm giáp hai tỉnh Lào Cai và Lai Châu thuộc vùng Tây bắc Việt Nam; Theo tiếng địa phương, núi tên là "Hủa Xi Pan", có nghĩa là phiến đá khổng lồ chênh vênh.
Phía dưới đỉnh núi xa xa là thị trấn Sa-Pa nằm ở độ cao 1.500 mét so với mực nước biển, nơi đây rất đặc-biệt trong một ngày có bốn mùa, (sau này được tu-sửa để dẫn-dụ khách du-lịch, và được coi là nơi nghỉ mát lý tưởng cho khách du lịch giầu trong nước và ngoại-quốc, người dân cầy cấy lúa trên các thửa ruộng chênh vên khja81p vùng tạo ra một bức tranh thuỷ-mạc rực rỡ rất đẹp như dệt gấm thêu hoa.)
Chùn chân, mỏi gối xước da tay chân, mặt mũi xạm nắng-lửa mưa-dầm, dầu-dãi tháng ngày vô cùng vất-vả, lần đầu tiên bương-trải khổ cục vô vàn Tố hăm hở tới thăm chồng, nàng hy vọng gặp nhau cho thoả niềm mong nhớ thương thương.
Khi tới được nơi Hoài bị quản-thúc, nàng nôn nóng mong gặp mặt chồng ngay…
*
* *
“Ủng-hộ đồng-chí Cách-mạng!”
Nhưng chưa được gặp chồng, nàng và nhóm phụ nử đã gặp những cay đắng ngậm-ngùi!
Tố bị tên cán-bộ “Bắc-Việt” trưởng trại say mê, tìm cách làm khó-dễ không cho vào thăm chồng, hắn bắt nàng phải ở lại “trạm” bên ngoài, bị hạch-sách, khám xét và chờ … “làm việc?!” rất lâu, hết buổi chiều tới gần tối cũng không cho vào thăm chồng.
Tên Trưởng nhóm Việt Cộng lưu manh trắng-trợn nói:
- Các cô ở lại văn-phòng đêm nay… “Ủng-hộ Công-lao Chiến-sĩ Cách-mạng” sáng mai sẽ được thăm chồng.
Nghe những lời thô-bỉ, Tố phản-đối:
- Không khi nào!
Nàng nhất định không chịu nhục, xách giỏ đồ-ăn quay ra về…
(Một nghị quyết dầy hơn hai tram trang giấy đánh máy đã được tên đồ-tể Tố-Hữu soạn thảo công phu hằng mấy tram điều khoản khắt khe đê đối xử tàn bạo với những Quân-Cán-Chính VNCH và trong đó có một điều khoản vô cùng dã man “… Các đồng chí đã từng nếm mật nằm gai gian khổ chịu dằm sương dải nắng trong rừng núi thẳm sâu hàng mấy chục năm dài để chiến thắng kẻ thù (Quân dân miền Nam CH) nay đã chiến thắng vẻ vang nên … Bác và Đảng thưởng công cho được tha hồ tận hưởng tất cả những gì bọn Mỹ Nguỵ có, ngay cả vợ con chúng …” (Đăng trong NB SJ năm 2008) Do đó các phụ-nữ đi thăm chồng phải cắn răng ngậm đắng nuốt cay chịu nhục!...
Những phụ-nữ cùng đi với Tố cũng nhao-nhao lên phản-đối mãnh-liệt, có người còn nói sẽ tố-cáo hành-vi tồi-bại của bọn vong-nô với cấp trên của chúng và chính-phủ.
Nhóm phụ-nữ vợ các sĩ-quan bảo nhau:
- “Mình đi về!”
Nhưng khi họ vừa quay ra chưa tới cửa, một tên vô loại gật gù đầu…đểu cáng nói lớn:
- “Được! Các người không chịu “Ủng-hộ … công-lao cách-mạng một tí” phải không?!... Hừ! … Có giỏi cứ chống lại “nhân-dân” đi?” …
Một tên nói tiếp:
-“Dám bỏ về nhà hả? Hừ! Cứ bỏ đi?”…
Tên Trưởng trại gằn giọng, nói lớn:
- “Về nhà đi! Mấy ngày sau sẽ … “nhận tin” chồng các người, bọn Ngụy chống lại Cách-mạng sẽ không được tha đâu! ... Cứ đi đi?...”
Một tên nhìn đám phụ-nữ nói gằn lên:
- “Về đi? Sẽ nhận … xác chồng!”
Nhóm phụ-nữ xanh mặt, không ai bảo ai, đều quay lại, buông giỏ đồ ăn phịch xuống sàn nhà, thở dài nhìn nhau thẫn-thờ cam khổ!
*
* *
Những kẻ vô liêm-sĩ càng vô sỉ hơn!
Chúng vui cười hỉ-hả như lũ chó sói chụp được những con nai tơ mềm mại! …
Trong căn phòng giường gỗ lót chiếu cói … chúng ra tay phũ-phàng lột trần đám phụ-nữ ra … “ăn” ngấu nghiến từng cơn như bọn chó điên đói khát vồ xé những con mồi non xấu số đang cố quằn quại giây phút cuối cùng rồi phó mặc thân mình cho chúng!
Những “Vợ sĩ-quan miền Nam trẻ trung da mịn nõn-nà đẹp như Tiên” gặp số phận hẩm hiu tự biết thân-phận vợ “Ngụy, Mỹ”… đành nhắm mắt cố “chịu-đựng” cho qua cơn tái-tê buồn-tủi! … Không ai đủ can-đảm “giữ mình” để chồng bị chúng sát hại đành mặc-nhiên cho bọn đói khát thèm muốn “vợ Ngụy xinh đẹp nõn-nà như Tiên…” đành nhắm mắt mặc cho tụi cán bộ thay nhau thỏa-mãn “của mình”, tận hưởng những cơn thèm khát dục vọng dã man trên thân thể những phụ-nữ đang tuổi xuân thì qua một đêm dài, những thỏa-mãn điên cuồng dục-vọng cũa một đàn chó điên (được Bác và Đảng tưởng thưởng!)
Con chó đói-khát lâu ngày mới ở rừng ra, nó đẩy nàng nằm ngửa ra trên chiếc giường tre, lột áo quần Tố trần truồng thân thể nàng phơi bầy lồ-lộ hai vú căng tròn to mọng kích thích con chó sói phát điên bàn tay nó vồ chụp hai hai vú to mọng, và cúi xuống ngậm hai vú nàng bú mút say mê như đứa con them sữa mẹ trong phút giây rạo rực, hắn hàm hồ:
- “Ô, em đẹp quá “Chời!”... Em đẹp lắm, sẽ được đặc ân thăm chồng…”
Cặp mông nàng săn chắc, hai mu nàng mũm mĩm hồng hào như hai con sò mọng nước căng lên, bàn tay nó mơn man hai vú, bú hai núm tròn xoe, ngón tay tét hai mu nàng thọc sâu vào trong lỗ ngó ngoái chà sát khắp nơi …
Trời sinh người phụ-nữ khi bị kích thích những dòng tinh-khí bên trong chảy ra nhầy nhụa âm hộ ngay… Tên cán bộ run lên nó nhấn cái đầu vào khe giữa hai mu hả ra thọc mạnh vào trong … “Ọc!” … Hắn kéo ghịt hai mông Tố sát hơn thọc vào thật sát thật sâu lắc day chơi nàng dữ-dội cơn giông bão tơi bời ào-ạt tràn lan…
Hắn vô cùng thỏa-mãn trên cơ-thể nàng, cả đời hắn chưa bao giờ được gần một phụ-nữ trẻ đẹp và ngon lành có thân mình nõn-nà hơ hớ như nàng y như lời bọn chúng từng ca ngợi khi xâm chiếm miền Nam: “vợ sĩ-quan Nguỵ đẹp như tiên!”
Tố nhắm mắt lại, nguyền rủa thầm:
- “Thằng chó đẻ, bọn mất dậy vô loại, súc sinh!”
Mười mấy tên “giặc đói” thay nhau tận hưởng cơ-thể năm, sáu phụ-nữ không khác gì những tên côn-đồ hải tặc Thái-Lan!
Tố trẻ đẹp nên bốn tên thay nhau dầy vò trên cơ-thể nàng, Tố cắn răng nhắm mắt, những giọt nước mắt chảy dài xuống hai má, nàng cầu mong cho thời-gian chóng qua!
Sự im-lặng nhẫn nhục của họ, là những chửi thầm rủa xả bọn cuồng-dâm đói-khát “da-thịt” đàn bà! (Để hiểu rõ sự thật của bọn dã-man hãy đọc thêm bài viết “Vợ tôi rất đẹp nàng có đôi mắt Phượng”, của nhà văn Ngyễn Đạt Thịnh kể lại một vợ sĩ-quan bác-sĩ QLVNCH bị tù cải tạo, mỗi khi đi thăm chồng lần nào cũng bị chúng dầy vò, chuyện đính kèm phần sau…)
*
* *
Sáng hôm sau đám phụ-nữ cùng đi thăm chồng và nàng mới được vào những căn phòng nhỏ nằm trong dẫy nhà lá vách lá có chiếc chõng tre tại phía ngoài hang rào gần cổng trại giam gía-buốt lạnh bang sương mù mờ-mịt, để gặp mặt chồng!
Căn nhà tranh dài, thấp, lợp lá gồi, vách lá, có chừng mười phòng nhỏ, do chính những bàn tay tù-nhân chính-trị dựng lên, dùng làm nơi tạm cho các gia-đình thăm non, bọn cán-bộ cho phép tù nhân chính trị được ra đó gặp mặt gia đình.
Khi Tố được phép tới thăm chồng, hai người gặp nhau mừng-mừng tủi-tủi, vui sướng hạnh-phúc chứa chan, Tố không dám nói cho Hoài biết sự việc đã xẩy ra đêm qua sợ chàng buồn-khổ, sợ chàng sẽ ghen nổi giận phát điên làm bậy sẽ có hại, nên đàng cắn răng căm-hận một mình!
Ngồi trên chiếc giường tre bên cạnh người vợ yêu-thương, Hoài ôm chầm lấy Tố, hai vợ chồng mừng vui mắt rưng rưng lệ, sung-sướng được gặp lại nhau sau bao nhiêu tháng năm xa cách nhớ thương, họ ôm chặt lấy nhau trong nghẹn ngào hạnh-phúc, thế rồi trong giây phút làm tình vội-vàng với chồng yêu-dấu, da thịt hâm nóng da-thịt Tố đã đón nhận những giây phút rạt rào vui sướng toàn vẹn cùng chồng, những giây phút thật của tình-yêu chung thủy nồng-cháy trong cơn rạo-rực thiết tha của hai trái tim cùng một nhịp…
Nhưng rồi chiều hôm đó khi phải chia tay, hai vợ chồng buồn rưng ngấn lệ!
Phút chia-ly đau khổ vô cùng, cả hai đều không biết đến bao giờ mới lại được gặp lại nhau?!...
*
* *
Hoài ra tù
Kể từ 1975 bị giam-cầm đầy ải, thiếu ăn, thiếu ngủ Hoàng-Liên-Sơn giá buốt Cổng Trời có đi nhưngn ít ai trở lại, Hoài vô-cùng gầy-yếu, bệnh sốt thiếu ăn, thiếu thuốc, Hoài như con ma đói sắp chết tới nơi, bửa ăn chỉ có một chén bo-bo rắn hơn sỏi đá và chút muối hột như mới móc ở dưới đất lên vừa mặn đắng vừa sạn cát lẫn nhau, Hoài cố nhét những hạt bo-bo vào miệng trệu-trạo nuốt trôi cố duy-trì lại chút sinh-lực lụn-tàn của chút sinh lực còn le lói như ánh ma chơi sáp tắt trong cái xác người lê lết, hy vọng một ngày còn “lết” được về gặp lạ người yêu duy nhất, bên nhau, ngày tháng, năm lặng-lẽ trôi qua trong bệnh-hoạn, đói rét lạnh gió hú mây mù-mịt buốt giá như cắt da của dẫy Hoàng-Liên sơn mờ-mịt gió hú ngày đêm rất lâu và rất lâu, không ai còn biết thời gian nữa!...
Thân tàn cố sống lết lê mong chờ mòn mỏi, mãi tới tháng ba năm 1981, sau sáu năm khổ-cực, sống trong trạng thái vật vờ của một xác chết chưa chôn ấy, Hoài bỗng nhận được giấy phóng thích, được ra khỏi trại giam.
Cầm tờ giấy chấm dứt cuộc sống tù ngục của mình trong tay, lúc đầu Hoài như mất “cảm-giác!” Chàng ngơ-ngẩn dửng dưng như cầm một tờ truyền-đơn học tập; Nói dửng-dưng cũng vẫn chưa đúng; Hoài không ý thức được những thay đổi trong tờ giấy mang lại một đời sống tự-do sau khi đã quên mất tất cả tự-do!
*
* *
Những ngày xum họp bên nhau Hoài quá yếu-đuối thân thể gày gò, không làm cho Tố thoả-mãn dục-tình khi những cơn đòi hỏi của thể xác nàng cứ bừng lên như lửa cháy rạo-rực lòng xuân …
Hàng ngày Tố càng phải đầu-tắt mặt-tối tần-tảo buôn-bán kiếm cơm, kiếm thuốc cho chồng, mặc dù Tâm oải lưng gò chân đạp xích lô nhưng hai chị em phải tất-tả cực-khổ, tốn-kém rất nhiều tiền thuốc-thang cho Hoài chữa cơn bịnh sốt rét hành-hạ, cái lạnh đã thấm vào xương phổi từ lâu! Tố và Tâm cố gắng lo thuốc men cho chàng phục-hồi sức-lực đã quá kiệt-quệ chỉ còn da bọc xương.
Mặc dù còn yếu-đau mệt mỏi, run-rẩy tay chân, nhưng Hoài cũng cố-gắng giúp vợ và em trong những công-việc nhà lặt vặt hàng ngày.
Được Tố lo chạy-chữa thuốc men và ăn uống khá hơn, mãi tới năm 1982, Hoài khỏe lại nhiều, và chàng đã bắt đầu đi đạp được xích-lô, những hàng hoá nặng nề hết cỡ do khách đi xe chất đầy trên chiếc xích-lô đạp lại them một người ngồi ép vào nặng mấy trăm cân khiến cho Hoài gò lưng gắng đạp hai chân gầy guộc trơ xương, nhiều khi lưng đau, mỏi gối như sắp xụm xuống đường, nhưng phải phấn đấu, phải kiên-trì gian-khổ tìm manh áo bát cơm, chàng đành cố “chết” vẫn phải làm…Nhờ đó nên cũng giúp-đỡ Tố và Tâm phần nào trong cuộc sống địa ngục trần gian tồi-tệ nhất hành-tinh, nơi mà con người thua con chó!
Tâm đã tìm cách ra biển học làm nghề đánh cá, ngày đêm tối mặt dãi nắng dầm mưa ngoài biển cả cùng các dân chài lưới đánh cá kiếm ăn, và học nghề đi biển thành-thạo hơn, chàng cùng một số thuyền nhân hợp ý nhau cố-gắng dành-dụm được ít tiền mua vàng chui dấu kín, hy-vọng có ngày dùng số vốn liếng ít oi kia sẽ vượt biển tìm cảnh sống tự-do xa lánh địa-ngục trần-gian kia!
(Hết Chương 8 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 9 )