CoiThienThai.com - The Largest Vietnamese Entertainment Network

Buy Sex Toy Sex! Do choi danh cho nguoi lon! Click here!

Xem phim phá trinh! Hấp dẫn tuyệt vời - Click here!

Bạn đã có bảo hiểm nhân thọ (life insurance) chưa? www.HaPhanInsurance.com !

ThanhHaFlower.com - Mua hoa, gửi quà về Việt Nam ! Giá rẻ nhất!

Official websites: www.CoiThienThai.com || www.CoiThienThai.net

GÂY QUỸ CÕI THIÊN THAI - MEMBERS V.I.P Đăng ký thành viên: Members Log in || » Members Sign up « || » Cancel Membership «

Bạn có biết ? CõiThiênThai.com là nơi phổ biến Truyện Người Lớn miễn phí đầu tiên? CõiThiênThai.com có kho tàng truyện người lớn lớn nhất?

  • facebook
  • google plus
  • twitter
  • youtube
  • linkedin
Page 2 of 2 FirstFirst 12
Results 11 to 20 of 20
  1. #11
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 11 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 11





    Marie-Anne lại nói về cô gái Mỹ biến hiện khôn lường này.
    - Em muốn nói lời giã từ với Bee. Nhưng thôi kệ: chị nói giùm em cũng được rồi. .
    - Cái gì! Bee ra đi hả?
    - Không. Em đi.
    - Em? Sao em không nói với tôi. Em đi đâu?
    - Ồ? Chị đừng có lo, không xa đâu. Em chỉ sắp ra bờ biển nghỉ hè một tháng. Má đã thuê một bungalow Pattaya. Chị phải đến thăm gia đình em ở đó. Cũng không
    vất vả gì đâu mặc dù đường xa đầy xe cộ: có một trăm năm mươi cây số thôi. Chị phải đến mà coi những bãi cát ở đó: đẹp tuyệt vời
    - Tôi biết rồi: đó là một trong những nơi được thánh thần ban phước, nơi những con cá mập đến xin ăn từ những bàn tay người. Như vậy tôi sẽ không gặp lại em nữa.
    - Chị kiếm những câu vớ vẩn ấy ở đâu vậy?
    - Chắc em sẽ chán lắm ở đó vì chỉ có một mình.

    Emmanuelle ngạc nhiên khi thấy mình chợt buồn. Marie-Anne tính tình khớ chịu thật, nhưng mất cô bé này nàng cũng nhớ. Nhưng nàng dấu không cho Marie-Anne biết. Nàng cố gắng cười. Marie-Anne khẳng định:
    - Em chẳng bao giờ buồn chán dù ở bất cứ đâu. Em sẽ tắm nắng hàng giờ liền, em chơi trượt nước. Hơn nữa em sẽ mang theo một va li đầy nhóc sách: cũng phải chuẩn bị cho khai trường chứ.
    Emmanuelle cười chọc ghẹo: .
    - Đúng vậy đó. Tôi quên mất là em còn phải cắp sách đến trường.
    - Đâu có phải ai cũng sinh nhi tri chi như chị đâu.
    - Thế em không có bạn ở Pattaya sao?
    - Không, may quá. Em muốn yên tĩnh ở đó.
    - Em dễ thương ghê ? Tôi mong má em sẽ canh chừng cẩn thận, không cho em chơi rỡn với các cô gái thuyền chài.
    Đôi mắt xanh của cô bé lấp lánh một nụ cười bí ẩn, hỏi:
    - Còn chị thì sao, chị sẽ làm gì một khi không có em? Chắc chị lại trở lại cái thói ù lì cố hữu.
    Emmanuelle đùa cợt:
    - Chắc không đâu. Em biết là chị sẽ hiến thân cho anh Mario mà.
    - Đấy chị nói rồi đó nghe. Chị không được bội hứa đâu nghe? Chị phải giữ lời nghe? Chị không còn tự do nữa.
    - Được, nhưng emphải trông chừng cái ông Mario ấy giùm. Bây giờ em không định chuồn đi chứ?
    Cô bé có vê chán nản đến độ làm nàng xấu hổ khi nói ra câu đó. Nhưng nàng không chịu tỏ ra đầu hàng sớm như vậy:
    - Mario đâu có quá hấp dẫn như em tả. Tôi thấy anh ấy hơi nhiều lời. Anh lắp những câu hay cết để tự mình thưởng thức: anh ấy đâu cần tăng cường'thêm bất cứ thính giả nào.
    - Em thấy chị đáng lẽ phải sung sướng khi được một người đàn ông như chú Mario để mắt tới. Chú ấy khó tính lắm?
    - A? Vậy há?. Chú ý đến tôi? Hân hạnh quá đi mất thôi!
    - Đúng vậy? Em thật bằng lòng khi thấy chị được chú ấy cảm tình. Thú thật trước đó em không dám chắc là điều đó sẽ xảy ra.
    - Lại cám ơn cô em lần nữa. Này em, em căn cứ vào đâu mà bảo tôi gây ấn tượng tốt nơi anh Mario? Riêng tôi, tôi có cảm tưởng Mario chẳng quan tâm tới ai, ngoại trừ bản thân anh ấy.
    - Nhưng chị phải công nhận là em biết rõ chú Mario hơn chị chứ?
    - Chắc chắn rồit Tôi phỏng đoán là em đã dâng hiến từ lâu cho Mario rồi phải không? Em có thể kể kinh nghiệm của em cho tôi nghe để đến giờ phút tôi dâng hiến cho anh, tôi đỡ bỡ ngỡ.
    - Chị nên bớt ngốc nghếch đi một tí nếu không chú ấy sẽ cho chị rớt đài liền. Chú ấy ghét những trò ngốc nghếch lắm.
    Đột nhiên Marie-Anne đổi giọng, dàn hòa:
    - Em biết là trên thực tếchị có một thứ riêng để dâng hiến cho chú Mario. Chính vì biết thế em mới giới thiệu chi với chú.
    Cô bé nói với giọng thân mến và khẩn khoản hơn:
    - Em biết chắc là hai người sẽ hợp nhau lắm. Rồi chị sẽ đẹp rực rỡ hơn nữa. Chị sẽ hạnh phúc hơn nữa khi em gặp lại. Em lúc nào cũng muốn chị mỗi ngày một đẹp hơn.
    Đôi mắt xanh ngọc bích của cô bé mang một vê trìu mến đến độ làm Emmanuelle cảm động, nàng thì thào:
    - Marie-Anne, tôi thật tiếc là em sắp đi xa.
    - Nhưng chúng ta sẽ gặp lại nhau mà. Em sẽ không quên chị đâu! Cứ yên tâm.
    Hai người độtnhiên ngượng nghịu, trao đổi mộtcái nhìn thân hữu. Rồi Marie-Anne trở lại giọng cũ:
    - Chị phải hứa là cư xử với chú Mario đúng như em dặn, phải không?
    - Được rồi Nếu điều đó làm em vui lòng.
    Lần đầu tiên từ khi quen nhau, Marie-Anne nghiêng đầu hôn nhanh lên má bạn. Emmanuelle giơ tay toan giữ cái đầu tóc óng ả ấy lại, nhưng Marie-Anne đã lùi ra.
    - Sẽ gặp lại chị! Sáng mai em sẽ điện thoại lại trước khi ra đi. Và chị sẽ đến thăm em ở bờ biển.
    Emmanuelle nói với giọng nho nhỏ.
    - Được rồi.
    - Bây giờ hai ta gia nhập vào đám khách khứa này đi.
    Hai người đã tách khỏi đám đông để nói chuyện, bây giờ lại hội nhập. Emmanuelle đi hết nhóm này đến nhóm kia nhưng không để lôi cuốn dừng lại nơi nào. Nàng kiếm Ariane. Nhưng rồi chính Ariane lại nhìn thấy nàng trước. Ariane kêu lên:
    - Cô thánh nữ đồng trinh đây rồi! Tôi cứ tưởng chị bị ma quỉ bắt nhốt đâu đó rồi chứ.
    Emmanuelle để ý bà bá tước đã tránh dùng giọng thân mật với nàng trước mặt đám đông. Nàng trả lời theo cùng một giọng:
    - Ngược lại thưa chị. Một ông hoàng của đêm tối đang so sánh tiếng cười của tôi với nghệ thuật vũ thoát y.
    - Tay biết thưởng ngoạn mọi vưu vật trên đời ấy là ai vậy
    - Tôi không biết họ, chỉ mới biết tên ông ta là Mario. Chắc chị phải biết ông ta là ai...
    Ariane khựng lại:
    - Ồ! cái anh chàng này. Đức hạnh của chị sẽ bị đe dọa nếu chị làmột cậu trai xinh đẹp kia.
    - Chị muốn nói anh Mario là....
    - Tôi không muốn nói xấu đương sự. Thế chàng đã trình bầy các lý thuyết của chàng cho chị nghe chưa? Tôi thấy là đương sự chưa tin chị lắm đâu: chàng thành thật với tôi hơn. Dù sao.đó cũng là một đàn ông tuyệt hảo và tôi rất thích đương sự.
    Emmanuelle thất vọng, trả lời…
    - Có thể anh đã dấu tôi thói xấu của anh bởi vì tôi đã gợi lên ở anh những ý thích khác chăng?
    Nàng tức Marie-Anne đã dấu nàng tật ấy của Mario. Hay chính Marie-Amle cũng không biết luôn? Ariane cất cao giọng, đọc:
    - Lasclate ogni sperangza, voi ch'entrate!". Người hùng của chị giữ nguyên tắc lắm: hắn sẽ không để ai làm thay đổi tính chất cũng như con đường hắn đã chọn đâu.
    EmmanueUe nói với giọng khoe khoang:
    - Này, chị biết đấy, tôi đã làm hư hỏng thiếu gì kẻ! Nàng gần như tức giận. Vê gây hấn của nàng làm Ariane khoái chí, chọc giận thêm:
    - Cái anh chàng Mario này thì tôi e chị vô phương thay đổi.
    - Đợi rồi coi.
    - Bravo! Ai mà cải tạo được Mario thì xứng đáng được tưởng thưởng huy chương vàng (Ariane hạ giọng xuống).

    Nhưng nếu tôi là chị, tôi sẽ không hơi đâu mất công cho những chínhnghĩa không thể thực hiệnnổi. Vả lại đâu thiếu gì cách để tham dự vào các trò hào hứng của đương sự. Tôi nhắc lại lần nữa là có cả trăm đàn ông hấp dẫn không kém Mario đang chờ đợi chị "làm cho hư hỏng." Nào bây giờ có muốn tôi giới thiệu cho vài gã không?
    Emmanuelle nói:
    - Không. Tôi thích những chiến thắng trong khó khăn kia.
    Ariane nói với giọng châm chọc.
    - Vậy thì chúc chị may mắn nghe?
    Ariane lại nhìn nàng với cái vẻ ở câu lạc bộ thể thao ngày nào, rồi thì thào hỏi:
    - Những ngày gần đây bồ hưởng đủ khoái lạc chứ?
    Emmanuelle nói.
    - Đủ chứ.
    Ariane ngắm bạn một lúc trong ỉm lặng:
    - Với ai.
    - Tôi không nói đâu.
    Nhưng đúng là chị có làm ớnh với ai đó, phải không?
    - Đúng.
    Ariane cười thân ái:
    - Tối nay tôi đã chuẩn bị cho bồ một vụ, nếu bồ thích.
    Không ngăn nổi tò mò, Emmanuelle hỏi:
    - Cái chi vậy?
    - Tôi không nói đâu.
    Emmanuelle giận dỗi. Ariane mềm mỏng:
    - Có hai chàng trai Paris chỉ ngưng ở đây có một ngày. Tôi sẽ cho bồ hưởng cả hai chàng trước tôi.
    - Còn chị thì sao?
    - Ô! Bồ nhớ để dành một chút cho tôi là được rồi.
    Emmanuelle thấy vui trở lại, cười. Ariane hỏi:
    - Bồ trần truồng dưới cái robe này phải không?
    - Đúng vậy.
    - Cho tôi coi nào.
    Lần này đang ở trạng thái quá xúc động, Emmanuelle không thể từ chối. Hai người tách khỏi đám khách, ra sau một bình phong. Emmanuelle cầm vạt vay kéo lên. Ariane nói:
    - Được lắm, mắt nhìn đăm đăm vào phần dưới bụng đen thẫm của bạn.

    Emmanuelle cảm thấy cái nhìn của Ariane làm dịu cái giống của nàng xuống, như là có những ngón tay hay lưỡi chạm tới. Nàng ưỡn người ra trước như để cái nhìn của Ariane có thể liếm được chỗ đó. Anane ra lệnh:
    - Cho tôi coi rõ hơn nữa đi!
    Emmanuelle tuân theo nhưng chiếc robe không thể banh ra hơn. Ariane nói:
    - Cởi luôn robe ra.
    Emmanuelle gật đầu đồng ý liền. Nàng muốn trần truồng ngay ra. Hai đầu vú cứng nhưâm hộ nàng đều đang muốn dâng hiến. Nàng kéo hai cầu vai xuống, kéo núm fermeture dưới nách. Ariane kêu lên:
    - Ôt Có người tới.

    Phút mê hoặc tan biến: Emmanuelle như vừa ra khỏi một giấc mơ. Nàng khép vạt áo lại, lắc cho gọn mái tóc. Ariane nắm lấy tay dẫn nàng đến một chỗ khác xa hơn. Một người hầu xuất hiện mang theo một cái khay: cả hai đều lấy ly champagne và uống một hơi cạn.

    Ariane gọi người hầu trở lại, đổi ly không lấy ly đầy. Emmanuelle đang khát. Hai người không làm gì hơn là nói chuyện với nhau, nhìn thẳng phía trước mà không thấy rõ những bóng hình đang vỗ vai nhau, cúi đầu chào nhau ồn ào Cả hai đều cảm thấy như nhiệt độ đã tăng hẳn lên. Có thể trời sắp nổi cơn giông bão.
    - Bồ có tin sắp có bão không?
    - Tin chắc.
    - Nóng quá sức!
    Emmanuelle nghĩ thầm “Chiếc robe này.sao nóng quá vậy”.
    Một người ra dấu gọi Ariane và khi cô định quay đi Emmanuelle mới nhớ ra điều đang định hỏi:
    - Ariane này, nàng níu gấu áo bạn .lại, chị có biết một cô gái Mỹ tóc đỏ, đỗ sẫm hơi ánh vàng không? Cô ta là em của một tùy viên hải quân...
    - Bee? Ariane ngắt lời nàng.
    Tim Emmanuelle đập mạnh. Nàng cho rằng nếu mọi người không ai biết cô gái Mỹ là chuyện thường, nhưng đang ở tâm trạng hỗn mang, nàng vẫn bực bội khi nghe Ariane hô ngay cái tên Bee. Nàng gật đầu:
    - Đúng cô đó. Bee có mặt ở đây đêm nay không?
    - Bee có được mời, nhưng tôi chưa trông thấy đâu.
    - Nếu Bee được mời, sao cô ta lại không đến?
    - Tôi không biết.
    Ariane đột nhiên trở thành mơ hồ, lảng tránh vấn đề. Thái độ nàyítkhi cô có, làm Emmanuelle nhấn mạnh thêm: Theo chị Bee là loại người như thế nào?

    - Nhưng tại sao bồ lại biết Bee?
    Tôi gặp trong một buổi đến nhà Marie-Anne uống trà.
    - A? vậy hả? Chẳng có gì đáng ngạc nhiên: đó là một trong những cô bạn của Marie-Anne.
    - Nhưng chị có gặp Bee thường không?
    - Khá thường.
    - Bee làm gì ở Bangkok?
    - Giống như bồ với tôi thôi: thích thì đến vậy thôi?
    - Tại sao ông anh Bee lại nuôi cô ta để chằng làm gì cả vậy?
    - Tôi không nghĩ là ông anh hải quân phải nuôi em. Bee nhiều tiền lắm. Bee đủ sức sống không cần một ai.

    Câu nói chợt vang lên một cách buồn thảm trong Emmanuelle. Không cần một ai? Chắc chắn là vậy rồi.

    Emmanuelle không biết hỏi gì thêm nữa. Không hiểư tại sao nàng không dám hỏi địa chỉ của Bee, làm như hỏi như vậy là thất lễ không bằng. Ariane hỏi.
    - Rồi sao nữa?
    Nàng dư biết Ariane định hỏi gì, nhưng giả vờ như không hiểu. Ariane nói:
    - Tôi đưa bồ đến nhà Bee tối nay, được chứ?
    - Không được đâu: còn vướng chồng tôi.
    - Ông chồng chị dư biết tôi đủ sức coi sóc bồ mà?
    Nhưng Emmanuelle đã hết muốn gặp lại Beê. Ariane ý thức điều đó Ariane nói:
    - Thôi được, tôi sẽ giữ kín chuyện này.
    Tuy nói vậy nhưng rõ ràng là Ariane mất vui hẳn hoi, không ba hoa như thường lệ nữa. Emmanuelle có cảm tưởng xong buổi tiếp tân, Ariane sẽ đi ngủ. Nhưng Ariane đã thốt lên:
    - Cái chàng Mario của bồ kìa! Hắn có vợ đang đi kiếm ai: chắc là đi kiếm bồ chứ còn ai nữa? Thôi, đừng để hắn chờ đợi dài người vô ích.
    Ariane lấy tay đẩy Emmanuelle.
    Nhưng Mario đã nhìn ra hai người, anh tiến lại gần. Ariane mượn cớ đi kiếm đồ uống rồi biến luôn. Mario nói:
    - Marie-Anne đã nói rất nhiều về cô với tôi.
    Đó chắng phải là điều làm Emmanuelle yên lòng.
    Cô bé đó nói những gì với anh?
    - Nói đủ để tôi muốn tìm hiểu cô hơn nữa. Xin cô hãynhận lời dùng cơm chiều với tôi, một hômnào đó, để chúng ta có thể nói chuyện thoải mái hơn. Trong đám đông ồn ào này, đâu có nói gì nhiều được.
    Emmanuelle nói:
    - Cám ơn anh. Nhưng lúc này nhà chúng tôi đang có khách. Tôi khó mà....
    -Tại sao không nhỉ? Để ông khách cho chồng coi một tối cũng được. Tôi hi vọng là cô được phép đi ra ngoài chơi một mình chứ?
    - Chắc chắn rồi.
    Nhưng nàng tự hỏi Jean sẽ nghĩ sao về vụ này. Nàng tinh nghịch nói thêm:
    - Anh có thấy phiền không nếu tôi rủ chồng đi cùng?
    Mario từ chối thẳng thừng:
    - Không, tôi chỉ mời một mình cô thôi.
    A? ít ra cũng là ngay thẳng. Nhưng Emmanuelle cũng hơi ngạc nhiên một chút. Cái lối mời này không hợp với những gì Ariane đã tiết lộ về Mario. Nàng muốn biết rõ sự thực.
    - Nhưng anh biết đấy, đâu có tiện cho một gái có chồng đến ăn tối ở nhà một ông độc thân. Anh nghĩ sao?
    - "Đâu có tiện," - Mario nhắc lại từng chữ như là lần đầu tiên nghe thấy những chữnày. -Thếcô muốn mọi sự phải "phải đạo" chăng? Đó có phải là một trong những nguyên tắc của cô không?
    Emmanuelle vội vã khống chế.
    - Không, không phải!
    Nhưng nàng vẫn lại thử thăm dò thêm:
    - Nhưng phụ nữ thường vẫn thích biết trước những hiểm nguy đang chờ đợi mình.
    - Vấn đề là cô hiểu "hiểm nguy" theo nghĩa như thế nào. Xin cho tôi được biết quan niệm của cô.

    Emmanuelle lâm vào thế bí. Nếu nàng viện tới bổn phận người vợ trong hôn nhân, phongtục tập quán vân vân, thì nàng biết trước câu trả lời của Mario sẽ là thếnào. Mặt khác nàng lại không đủ can đảm hay thói quen để thú nhận thẳng những gì nàng đang bận tâm. Nàng chỉ nói một cách lúng túng:
    - Tôi không phải là người nhát.
    - Thế là quá đủ cho tôi. Vậy mời cô tới chiều mai nghe. .
    - Nhưng tôi đâu có biết anh ở đâu đâu.
    - Cô cứ cho tôi địa chỉ của cô: tôi sẽ đi taxi đến đón (Mario cười duyên dáng). Tôi không có xe riêng.
    - Dùng xe của tôi được không?
    Không, vì cô sẽ lạc đường là cái chắc. Taxi sẽ đến đón cô lúc tám giờ. Đồng ý chứ?
    - Đồng ý.
    Nàng cho Mario số nhà, tên đường và khu vực.
    Mario từ một lúc lâu đã nhìn nàng chăm chú, sau cùng nói một cách giản dị:
    - Cô đẹp thật đó.
    - Đâu có đáng gì nhiều, Emmanuelle lịch sự đáp lễ.

    (Hết Phần 11 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 12 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  2. #12
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 12 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 12: Emmanuelle - Luật Lệ




    Hãy lại đây, các bạn ơi, đâu có quá trễ để tìm một thế giới mới.
    Tennyson (Wysses)
    Anh tạo ra bóng đêm và tôi tạo ra neon.
    Anh tạo ra đất sét và tôi làm ra ly.
    Anh tạo ra sa mạc, núi non và rừng rậm. Tôi tạo ra vườn hoa, vườn cây trái.
    Chính tôi biến đá thành một cái gương.
    Và cũng chính tôi biến thuốc độc thành thuốc giải độc.
    Mohammed Iqbal



    Bản. Một người hầu trai mặc quần sọc bó sát mầu xanh xẻ rãnh hai bên đùi bưng một khay đồ uống ra, quì xuống đặt lên một chiếc bàn dài và hẹp cũng bọc da.
    Căn nhà Mario làm bằng gỗ nguyên khối nhô ra trên một con rạch nước đen lấp lánh. Căn nh.à không có lầu này mang vẻ. dáng nhà của một người kiểm lâm, nhưng bước chân vào rồi khách mới sững sờ với những đồ đạc trang trí bên trong. Phòng khách rộng mở ra phía khlong. Từ chỗ mình ngồi Emmanuelle có thể nhìn thấy những con thuyền chở đầy dứa, tre, hay những đồ ăn đồ uống chèo ngược chèo xuôi len lỏi giữa những bè tre nứa đang trôi theo giòng. Một người đàn ông duy nhất đưa thuyền đi, đôi khi ném một cái nhìn không chủ đích vào phòng khách nàng đang ngồi. Tiếng chuông đồng nhỏ từ một ngôi đền kếcận văng vẳng tới theo chiều gió, tiếng thanh tiếng trầm. Nàng cũng nghe thấy một tiếng cồng từthật xa nhưđánh thức các tăng ni đang ngủ yên. Một tiếng mẹ ru con ngủ vang lên đâu đây Mario nói:
    - Một người bạn sắp đến chơi.

    Giọng nói trầm của anh phù hợp với những khuôn mặt đức Phật vẽ trên những chao đèn hình nón chung quanh. Emmanuelle cảm thấy một ớnh tự bất an nên nàng đưa ly rượu pha của người hầu mới mang ra ấy lên, uống một hơi cạn một nửa ly. Nhưng tác động của rượu không giả; toả được một khắc khoải đang xiết chặt lấy tim nàng. Nàng đã làm cái gì vậy? Nàng xấu hổ vì niềm sợ hãi không tên,
    không hình dáng đang phá vỡ cái khung cảnh siêu thực của nơi này.
    Nàng hỏi:
    - Tôi có biết người bạn ấy của anh không?

    Khi nói xong nàng mới ý thức niềm thất vọng đột ngột xuất hiện: như vậy Mario đâu có muốn gặp riêng nàng? Nàng cứ tưởng Mario từ chối không mời thêm Jean cốt để tùy nghi hành động với nàng, hóa ra anh chàng còn mời thêm một người nữa làm kỳ đà cản mũi. Mario trả lời:
    - Không. Ngay chính tôi cũng mới chỉ gặp anh ta một buổi tối cách đây mộthôm. Đó là mộtngười Anh. Một nhân vật dễ thương, có một mầu da thật độc đáo. ánh nắng mặt trời của những xứ sở ấy đã nướng trui anh ta lên... nói ra sao nhỉ? để làn da anh thơm lừng. Chắc chắn cô sẽ khoái anh chàng này.

    Ghen tuông và tủi nhục xiết chặt lấy Emmanuelle. Mario nói tới con người đó với một giọng thèm thuồng ẩn hiện trong từng chữ, làm như là đang cầm một chiếc khay cúi xuống lựa những chiếc bánh trong một cửa hàng bánh ngọt. Bây giờ nàng đâu còn ngờ chi nữa về ý thích của Mario trong địa hạt tình dụcl Ariane đã chẳng báo truởc cho nàng là gì?

    Nhưng rồi nàng trấn tĩnh lại. Nếu Mano muốn ngủ với nàng, nàng đâu có ý kiến gì. Bởi vì nàng chờ đợi sự việc ấy, quyết định đến đây để chiều lòng Marie-Anne hay tại nàng bị một lôi cuốn khác thôi thúc mà không dám thú nhận. Cái quyết định hiến thân khi bước chân đến đây mang lại cho nàng một thứ khoái cảm thân xác, cảm thấy rõ rệt khi nghĩ chút nữa đây nàng sẽ tự tay cởi chiếc robe, tự mở rộng cặp đùi đón nhận một thân thể xa lạ, cảm thấy cái thân xác ấy đột nhập sâu vào nàng như trong một vụ hiếp dâm có khoái lạc. Hay cũng có thể cái giống nam ấy sẽ nhẩn nha để nàng mở rộng thân thể trong chờ đợi khắc khoái trước khi cương cứng vuốt ve bên trong âm hộ ẩm ướt trút vào đó đến giọt cuối cùng của tinh khí và chỉ rời bỏ nàng khi - như đất sét đã được đào lên, nhào nặn đẫm nước... Nàng cắn môi, nàng sẵn sàng, nàng ao ước được chiếm hữu, thèm muốn. Nhưng nàng không thích những trò chơi nào rắc rối quá: chỉ nghĩ đến nó thôi là đủ nàng chán nản rồi. Đáng lẽ nàng phải biết nghi ngờ cái đầu óc lắm sáng kiến của người ý mới phải.

    Nàng sắp sửa nói với Mario như sau:
    "Anh đã có lý khi biết lợi dụng những cơ hội cuộc đời dành cho anh, nhưng anh hãy nên bằng lòng với con người tôi hiện nay. Hãy làm tình với tôi rồi trả tôi về nhà ngủ yên bên cạnh chồng tôi. Khi tôi đã về rồi, anh tha hồ vui đùa
    thỏa thích với cái gã người Anh ấy của anh."

    Nhưng nàng lại e ngại sẽ bẽ bàng nếu Mario sẽ chỉ nhìn nàng với cái nhìn lễ độ xa cách mà nàng đã quá biết, để rồi trả lời:
    - "Này cô bạn thân mến, cô đã hiểu nhầm tôi. Cô rất dễ thương, nhưng..."

    Mario bỗng cất tiếng với cái giọng đúng như nàng e ngại, phá vỡ mọi ảo tưởng: .
    Tôi thích cô để hở đùi càng cao càng tết. Quentin sê đến ngồi trên chiếc ghế này. Cô có thể quay người một chút để hắn có thể nhìn thẳng vào phần tối nhất trong váy không?

    Emmanuelle choáng váng. Mario đã đặt một tay lên nàng, đủ để đầu ngón áp lên phần bắt đầu có đường cong phồng của vú. Hắn xoay người nàng về phía bên phải, tay kia nhẹ nhàng nâng gấu váy lên sao cho chân trái hở đến nửa đùi, chân phải hở đến hông. Mario nói:
    - Đừng, cô đừng có khép chân lại. Như vậy được đó. Đừng nhúc nhích gì hết nữa nghe. Đây, khách của chúng ta đã đến.

    Mario rút tay lại. Nàng cảmthấy nhưmột làn sóng biển đã rút ra khỏi bãi cát.

    Mario đưa khách đến chỗ ngồi đã định trước, đồng thời nở với nàng một nụ cười nhưmột giám khảo muốn trấn an thí sinh đang quá hồi hộp. Nhưng chính anh chàng ngươi Anh mới là kẻ bối rối nhất.

    "Hắn không nhìn cả đùi mình nữa, Emmanuelle nhận xét như vậy, đồng thời thích thú trước sự thất bại của các tính toán nham hiểm của Mario: đáng kiếp, ai bảo!"
    Quentin bỗng trở thành đồng minh với nàng hơn là kẻ thù Nàng niềm nở với hắn. Phải công nhận đương sự coi cũng được lắm. Mong hắn đừng là cái đồpedérastre, không thì uổng quá?

    Xui xẻo hơn nữa là khách mới tới lại không biết một chữ tiếng Pháp nào. Emmanuelle nhận định một cách mỉa mai:
    "Mình rõ thật hên chưa! Cái số mình toàn rơi vào tay cái đám đàn ông đi du lịch mà không có khiếu về ngoại ngữ."

    Nhưng chính sự kiện này lại làm nàng bị kích thích: nàng tưởng tượng đến xúc cảm do cái lưỡi không có khiếu ngoại ngữ ấy quấn trên lưỡi nàng, trước khi nó đi xuôi xuống bụng. Nàng nghĩ đến cái lưỡi ấy thọc vào trong nàng... trước khi kịp trấn tĩnh lại để nói vài ba câu tiếng Anh mới học được từ khi tới Bangkok ba tuần trước, nhưng nỗ lực này cũng không dẫn nàng đi xa hơn được. Nhưng Quentin thì lại tỏ ra thích thú rõ rệt.

    Rõ ràng là Mario không hề thích đóng vai trò thông ngôn giùm. Anh chỉ lo pha rượu, cắt nghĩa chi đó cho người hầu bằng một thứ ngôn ngữ pha trộn tiếng Thái. Sau cùng Mario đến ngồi trên thảm, trước ghếcủa Emmanuelle. Anh ngồi nghiêng hướng về phía khách. Họ nói tiếng Anh với nhau. Quentin nhìn Emmanuelle và thử lôi kéo nàng tham gia cuộc đàm thoại. Đến một lúc nào đó Emmanuelle phát chán những chuyện trò lẩm cẩm này. Nàng tuyên bố:
    - Tôi không hiểu gì cả.
    Mario nhướng mày ngạc nhiên, nói:
    - Điều đó đâu có quan trọng gì.

    Và trước khi Emmanuelle có thể đáp lại, Mario đứng bật lên ngồi cạnh, vòng tay ôm lấy eo nàng, đẩy ngửa nàng ra một chút, quay lại nói với Quentin với một giọng nồng nhiệt làm nàng khá thích thú:
    - Non à bella, caro?
    Mario giữ nàng ở vị trí mất thăng bằng làm nàng phải giơ đôi chân lên (lần này nàng ý thức chuyện đó một cách vui vẻ) hở hang nhiều hơn nữa. Mario lấy ngón tay mơn trớn môi nàng, rồi từ tốn tụt áo ra khỏi vai nàng. Anh lột trần vai nàng trước hết rồi đến hai đầu vú, cong miệng lại mà nhìn ngắm.
    - Nàng đẹp thật đó, Quentin có thấy vậy không?
    Chàng người Anh gật đầu một cách mạnh mẽ. Mario lại kéo mép áo lên che đầu vú, rồi hỏi:
    - Bạn có thích đôi chân nàng không?
    Mario đặtcâu hỏibằngtiếng Pháp nên Quentinchỉ nhíu mắt không trả lời. Mario nhấn mạnh:
    - Cặp đùi của nàng thật tuyệt? Từ chân cho đến tận háng đều là những cơ phận của dục tình.
    Mario vuết ve mắt cá óng ả của nàng:
    - Rõ ràng đôi chân này đâu có phải chỉ dùng để đi.
    Anh nghiêng người về phía nàng, nói:
    - Tôi thích cô tặng đôi chân cho Quentin. Cô đồng ý không?

    Nàng không hiểu rõ lắmMario thực sựmuốn cái gì, đầu óc nàng đang quay cuồng một chút. Nhưng nàng không muốn tỏ cho hai người biết nàng muốn thoái thác, dù là bất cứ điều gì Nàng chọn thái độ ngồi bất động. Mario tỏ về hài lòng.

    Anh lại đưa tay nâng váy nàng lên, nhưng cạo hơn lần trước. Vì tà váy hẹp, anh phải dùng tay kia nâng nàng lên để làm lộ ra hoàn toàn cặp đùi và phần dưới bụng của nàng. Tối nay, đây là lần đầu tiên nàng đi vớ kể từ khi tới Bangkok. Trong khoảng trên làn vớ, chiếc slip đen trong suốt để lộ những vòng mao nằm êm sát êm đềm.
    Mario nói:
    - Lại đây đi. Cầm lấy.

    Nàng nhận thấy Quentin tiến lại gần, đưa một tay vuốt một mắt cá rồi cả hai của nàng. Hắn để một tay ở lại, tay kia tiến lên dọc bắp chân, chần chừ nơi đầu gối, tiến lên đùi rồi ngừng lại ở khoảng cách phần thầm kín của nàng.

    Đến lúc đó bàn tay kia mới tiến lên để cùng ôm lấy hai đùi nàng. Rồi cả hai cùng tiến lên nữa, mới đầu ở phía trong, tiến ra phía ngoài, tiến lên nữa rồi chạm tới hai mông nàng. Đến đây hai bàn tay cương quyết banh hai đùi ra để có thể vuốt ve diện tích bên trong, nơi nhiều cảm xúc đến độ Emmanuelle cảm thấy đôi môi mình phồng hẳn lên.

    Mario nhìn nàng. Nhưng nàngkhông nhìn thấy anh. Khi nàng mở mắt ra kiếm mắt Mario để ớm hiểu anh chờ đợi gì nữa ở nàng, anh chỉ cười bí ẩn. Một phần vì muốn thách thức, một phần khác vì khoái cảm nàng xắn váy lên tận lưng, đưa tay kéo mép quần lót xuống. Đôi bàn tay của người Anh lập tức táo bạo hẳn lên, vội vàng giúp đỡ kéo slip dọc theo đùi xuống tận chân.

    Nhưng giọng Mario lại cất lên, trầm và nghiêm trang hơn mọi khi, làm Emmanuelle rùng mình. Mario nói tiếng Anh. Sau vài câu, anh dịch cho nàng nghe:
    - Em không được tặng hết ngay cho một người.
    Mario nói với giọng ông thầy giảng dậy một bài học khó.
    - Quentin đã được hưởng đôi chân em: lúc này như thế là đủ cho hắn hài lòng. Em hãy giữ những phần khác của cơ thể cho một cơ hội khác, cho những người khác nữa. Với mỗi đàn ông, em chỉ nên cho hưởng một chỗ thôi: tùy em chọn cho hưởng chỗ nào phần nào.
    Emmanuelle không dám kêu lên:
    - "Nhưng còn anh, chính anh, anh muốn phần nào của thân thể tôi?"

    Nàng tự hỏi với một chút mỉa mai phải chăng chiếc vú Mariochỉphớtđặttay lên bannãy là đủ cho anhrồi. Thoảng trong một giây, nàng thù ghét Mario. Nhưng anh ta đã đứng dậy, hăng hái và vui vẻ kêu lên:
    - Thôi, chúng ta ăn cơm chứ? Cara, lại đây? Tôi muốn cô thưởng thức những món ăn làm cơ thể điên lên.

    Mario luồn một tay dưới vai, một tay dưới chân, bồng nàng vẫn thânthể lõa lồ khỏi đi văng. Dưới ánhnhững ngọn đèn bằng giấy, thân thể nàng như dài thêm, nổi bật những phần đồi núi và trũng thấp đầy bóng tối. Khi Mario đặt nàng xuống đất, làn váy mới rơi xuống che phủ. Emmanuelle nghiêng người một cách duyên dáng sửa lại y phục. Nàng nhìn thấy trên thảm một vệt đen nylon, nhưng
    không biết phải làm thế nào. Mario nhanh nhẹn nhặt quần lót đen ấy lên và áp vào môi.
    Anh lớn tiếng đọc một đoạn văn không biết tríchtừ đâu:
    - "Chia lìa với những vật có thực, không khó khăn gì, chia lìa với những kỷ niệm mới là vấn đề. Trái tim tan nát khi phải xa lìa với các mộng mơ, bởi vì có rất ít thực tại nơi con người. "

    Mario để cái slip ướp hương thơm ấy vào túi áo veston đen, rồi cầm lấy tay Emmanueìle đang sững sờ dẫn đến chiếc bàn tròn nhỏ chung quanh bầy sẵn ba chiếc ghế gỗ kiểu trung cổ có tựa cao.

    (Hết Phần 12 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 13 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  3. #13
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 13 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 13: Emmanuelle





    Emmanuelle không dám nhìn Quentin. Nhưng dù muốn hay không nàng cũng thấy thích cái kinh nghiệm vừa qua và bắt đầu bớt hờn giận Mario. Suy nghĩ cho cùng, có thể Mario có lý khi ngăn cản nàng hiến thân cho cái anh chàng người Anh dù đẹp trai nhưng xa lạ này. Hẳn nàng sẽ không ngu đến độ mở ngỏ thân thể cho bất cứ kẻ nào đặt tay lên đầu gối nàng chứ? Vụ ăn nằm bừa bãi trên phi cơ như vậy là quá đủ, bởi vì từ xưa nàng vẫn biết lẩn tránh khéo léo những chàng trai theo đuổi, chỉ cho họ cầm tay nàng mà thôi. Nhưng với Mario, dĩ nhiên là mọi sự không thể diễn ra như thế... Nàng cho rằng chẳng có gì là quá đáng khi một phụ nữ để cho cả chồng lẫn người ớnh sử dụng chung thân xác mình. Nhưng chỉ một người tình thôi! Và người tình đó phải là Mario... Một ý tưởng đột ngột đến với nàng: dám Mario không để Quentin đi đến cùng chỉ vì muốn để dành nàng riêng cho anh thôi. Giả thuyết này làm nàng vui vẻ trở lại.

    Tuy thế nàng không muốn để cho Mario thấy đương sự đã nắm chắc nàng: bởi thếnàng cốgắng biến mọi sự thành khôi hài, bi bô luôn miệng để chứng tỏ nàng không phải là một cô gái ngây thơquá đối với các giáo điều, các tin tưởng triết lý của anh.
    - Tôi không hiểu làm sao anh lại hòa giải được thứ tình yêu "tiết độ" của anh với thứ đạo lý anh rao giảng cho tôi tối hôm qua? Anh bảo vấn đề là ở chỗ biết phóng túng yà tháo mở con người ra, sao hôm nay anh lại khuyên tôi nên mặc cả, chỉ cho đàn ông từng chút một thôi?
    Mario hỏi:
    - Cô cho luôn tất cả cái một? Rồi sau khi chấm dứt thì sao?
    - Chấm dứt?
    - Người phụ nữ ngồi làm mẫu cho Portrait Ovale chẳng hạn, sau khi cô ta đã tặng hết mầu vẻ của mình, bị rút đến hơi thở cuối cùng, thì nghệ thuật có thể còn nữa không? Finita la comedia! Khi tiếng kêu khoái lạc cuối cùng thoát ra khỏi miệng cô, tác phẩm sẽ bị tiêu hủy. Nó sẽ biến mất, nhưchưa từngbao giờ hiện hữu. Trong cõi trần gian ai cũng phải chết này, nhiệm vụ quan trọng nhất, và duy nhất luôn, xét cho kỹ lưỡng, phải chăng chỉ là "làm cho kéo dài"? Tháo mở mình ra? Chắc chắn là thế rồi! Nhưng không phải là để chấm dứt mọi sự.
    - Cả anh cũng ớm cách mô tả cái chết sắp đến của tôi sao? Nhưng anh và cô đồ đệ Marie-Anne của anh cần phải tìm nhất tn mới được, bởi vì Marie-Anne khuyên tôi cứ phóng túng hình hài đi, trong khi anh lại khuyên nên dè xẻn. Nhưng cả hai người sao lại giống nhau thế: ai cũng nhân danh thứ triết lý đời người ngắn ngủi lắm?
    - Này cô bạn thân ái, cô hiểu ngược hết ý kiến của tôi rồi! Chắc tại tôi đã diễn tả không khéo. Marie-Anne biết diễn tả hơn quan điểm của hai đứa tôi. Các cô gái bé có khả năng trình bầy hơn người lớn nhiều.
    - Không đâu! Nhưng bài giảng của anh và Marie-Anne mâu thuẫn nhau. Anh rao giảng sự tiết độ...
    Mario vui vẻ ngắt lời nàng:
    - Lời trách cứ của cô sai không thể tưởng tượng được. Nhưng sự nổi giận của cô liệu có thể đưa hai nam nhân chúng tôi đến chỗ nhịn ăn uống luôn chăng?
    - Anh nói cái gì vậy?
    - Cái món bánh dán chiên này đang nguội dần...

    Emmanuelle cười, hơi bẽn lẽn. Mario quả thật có tài trong việc tránh né những vấn đề khó khăn.

    Trong một khoảng thời gian, ba người chỉ bàn tán về món ăn và nlợu vang. Quentin không tham dự nhiều vào câu chuyện dù Mario chuyển rất nhanh từ ngôn ngữ này sang ngôn ngữ khác. Emmanuelle thành thực khen ngợi những món ăn cầu kỳ của gia chủ. Nàng bảo bình thường ra ít khi để ý đến thức ăn, nhưng đêm nay không hiểu sao nàng nhậy cảm đến độ thừởng thức được hương vị của một món thịt chiên. Mario hỏi:
    - Có phải đối với cô thức ăn không phải là điều quan trọng nhất trên đời phải không?

    Emmanuelle hiểu bây giờ đề tài nói chuyện sẽ chuyển tới những chiều cao mới. Nàng suy nghĩ. Nàng sẽ trả lời thế nào đây cho vừa hợp tông với không khí trong nhà lúc này, vừa không tỏ ra nhượng bộ thái quá chủ nhân? Sau cùng nàng nghĩ mình đến đây tối nay cốt để vui đùa trụy lạc theo ý thích, chứ đâu có phải để đàm luận triết lý. Bởi thế nàng tuyên bố rành rọt:
    - Điều quan trọng nhất đối với tôi là sướng tối đa trong dục tình.
    Mặc dù thế Mario vẫn không tỏ ra tán thưởng cho lắm. Có vẻ sốt rột là chắc. Anh nói:
    - Chắc là thếrồi! Nhưng đâu có phải là sướng bừa bãi phải không? Đối với cô, chính lúc sướng hay cách thế đạt tới sự sướng, điều nào quan trọng hơn.
    - Chắc chắn là chính sự sướng, chứ còn gì nữa!
    Thực ra nàng không nghĩ như vậy, nhưng cứ nói như vậy để chọc giận Mario. Nhưng nàng chỉ làm cho anh sững sờ thôi. Mario thở dài:
    - Lậy Chúa đáng thương!
    Emmanuelle ngạc nhiên:
    - Anh bị tôn giáo nhập rồi đấy hả?
    Mario chữa lời nàng:
    -Tôi chỉ nhắc tới mộtthượng đếvề thẩmmỹ thôi. Một thứ thượng đế mà cô càng nắm vững luật lệ của ngài càng tết Tôi muốn nói tới Eros.
    - Anh tưởng tôi không biếtphục vụ ông thượng đế nàysao? nàng cằn nhằn. Đó là thần Éros chứ ai nữa.
    - Không phải, éros là thần của dâm tình.
    - Ồ ! Người đời đã biến éros thành vậy đó !
    - Có thần thánh nào xưa nay chẳng bị vậy? Cô có vẻ không coi trọng chủ nghĩa dâm tình (érotisme) cho lắmphải không?
    Anh lầm rồi, tôi ủng hộ dâm ớnh chứ.
    - Vậy hả? Thế cô hiểu dâm tình là như thế nào mới được chứ?
    - Chủ nghĩa dâm tình là... nói ra sao nhỉ?... là sự thờ phụng các khoái lạc của giác quan, bất chấp mọi luân lý đạo đức.
    Mario nói với giọng đắc thắng:
    - Cô hiểu sai rồi. Cô phải hiểu ngược lại mới đúng.
    - Như vậy là thờ phụng sự tiết dục sao?
    - Không phải là sự thờ phụng, mà là lý trí chiến thắng huyền thoại. Đó không phải là những thao tác của giác quan, mà là của tinh thần. Không phải là sự thái quá của khoái lạc mà là sự hưởng thụ sự thái quá. Không phải là phóng túng, mà là qui tắc. Chủ nghĩa dâm tình chính là một thứ đạo lý Emmanuelle lớn tiếng:
    - Nghe hay chưa!
    Mario giọng trách cứ:
    - Tôi nói nghiêm chỉnh đấy. Chủ nghĩa dâm tình không phải là một cuốn sách dạy nấu ăn cho vui lòng thực khách trong thiên hạ. Đó là một quan niệm về định mệnh con người, một bộ luật, một lễ điển, một nghệ thuật, một trường phái. Đó cũng là một khoa học, hay nói cho đúng hơn, thành quả sau cùng của khoa học. Những qui luật của nó được xây dựng trên lý trí, chứ không phải trên mê tín Chủ nghĩa dâm tình xây dựng trên lòng tự tin, chứ không phải lòng sợ hãi. Và nhất là xây dựng trên khả năng biết thưởng ngoạncuộc sống, hay nói cho đúng hơn, trên sự thần bí của cái chết.

    Mario giơ tay ngăn chặn câu nói sắp sửa thốt ra khỏi môi Emmanuelle, nói tiếp:
    - Chủ nghĩa dâm tình là sẵn phẩm của sự tiến bộ, chứ không phải của sự suy đồi... Tôi còn khẳng định nó là một yếu tốthăng tiến tinhthần bởi vì nó đòi hỏi một sự tôi luyện cá ưnh, sự từ bỏ mối đam mê các ảo ảnh, thay thế bằng những đam mê sáng suốt.
    Emmanuelle chế nhạo:
    - Nghe anh nói vui chưa? Thế anh anh có thấy thứ chủ nghĩa anh vừa mô tả ấy có hấp dẫn khôngl Anh có thấy thà là ảo tưởng đi còn thấy dễ sống hơn không? .
    - Thế cô có biết ảo tưởng đối với tôi là những gì không? Là lòng muốn tưhữa cho riêng mình hay ước muốn chỉ thuộc về một người thôi; lòng tham lam quyền lực hay muốn bị khuất phục đọa đầy; là sự tìm khoái lạc trong việc làm đau khổ hay giết chết kê khác; là sự ảo hoặc, thèm muốn thân xác, là lòng yêu sự đau khổ và cái chết, là sự khao khát vĩnh cửu, vân vân. Đó là những thứ mà tôi gọi là ảo tưởng. Chúng có quyến rũ cô chăng?
    Emmanuelle nói: ' '
    - Chắc không đâu. Nhưng anh hãy nói cho tôi biết tôi nên để bị quyến rũ bởi những cái gi.
    - Tôi thường thích cho đức tính cao nhất là lòng đam mê cái đẹp. Bấy nhiêu là đủ. Cái gì đẹp là có thật, cái gì đẹp là đúng, cái gì đẹp cũng đánh bại nỗi chết... Tình yêu cái đẹp làm chochúngta thoátkhỏi kiếp sống của loài vật...Không có lòng yêu cái đẹp ấy, loài người đâu thể cất cánh bay cao được. Bởi vì cô biết đó, cái đẹp là đôi cánh của thế gian này.

    Mario ngừng nói một khoảng khắc, nhưng vẻ mặt Emmanuelle khuyến khích anh tiếp tục. Vậy anh nói tiếp về vé đẹp với ảo tưởng, về thế gian với cái sống và cái chết... và một chuỗi tư tưởng hoa mỹ và triết lý khác nữa. Mario quay lại phía Quentin như để mời làm nhân chứng, mở rộng tay như một người vừa chứng minh xong một sự thật:
    - Bởi vì cuộc sống của chúng ta đơn giản lắm. Chẳng có bổn phận nào khác hơn trên thếgian này ngoài sự thông minh, chẳng có định mệnh nào khác ngoài tình yêu và chẳng cái thiện này khác ngoài vẻ đẹp.

    Mario quay lại phía Emmanuelle, giơ tay chỉ nàng nói như ra lệnh.
    - Cô hẳn còn nhớ tôi đã nói là vẻ đẹp không có trong một tác phẩm đã hoàn tất. Vẻ đẹp không ở bất cứ cái gì đã hoàn tất. Không có thiên đàng cho người thợ chân chính, không có sự êm ả của chiều tà sau một ngày lao động cật lực Vé đẹp là sự thách thức và cũng là sự cốgắng. Thách thức đến khẩn trương và cố gắng đến vô cùng...

    Emmanuelle mỉm cười và Mario có vé hiểu những điều gì làm nàng xúc động. Anh nhìn nàng với nhiều thiện cảm hơn. Nhưng anh vẫn tiếp tục nói, như sợ rằng khách chưa hiểu thấu mục đích tối hậu của những điều anh trình bầy:
    - Cái đẹp không phải là một quà tặng của thần linh: chính con người đã sáng chế ra cáị đẹp. Con người làm ra vẻ đẹp: cái đẹp không nằm trong trật tự thiên nhiên, mà là ngược lại. Cái đẹp là niềm hi vọng xaoxuyến của con người đối với chính hắn, là đức hạnh phát sinh từ cảnh lưu đầy và cô đơn của con người trong một vũ trụ mà con người đã xua đuổi tất cả thiên thần lẫn quỷ sứ... Cái đẹp là ánh trăng trong trí tưởng, là tiếng hát của các ngưnữ cất lên trên mặt biển dữ tợn xấu xí. Tôi có thể nói chú nghĩa dâm tình, érotisme, là thứ chiến thắng của mộng mơ trên thực tại, là nơi trú ẩn cao nhất của tinh thần thi ca bởi vì nó chối bỏ những cái không thể có không thể làm được. Dâm tình là Nhân bản, có thể là tất cả mọi sự.
    Emmanuelle phản đối:
    - Tôi không hiểu rõ cho lắm thứ quyền lực này.
    - Nhiều người cho rằngnhục tình giữa phụ nữ với nhau là một điều phi lý về phương diện sinh học, không thể có được Ngay tức khắc dâm tình biến thứphát kiến của mộng mơ này thành một thực tại. Làm tình bằng hậu môn là một thách thức chống lại tự nhiên: dâm tình cứ làm. Làm tình với năm người một lúc là không tự nhiên: dâm tình bèn tưởng tượng ra, thu xếp cho có rồi cứ làm. Và mỗi chiến thắng này đều là ĐẹP. Dĩ nhiên, chủ nghĩa dâm tình muốn phát triển không nhất thiết phải cần đến những công thức đặc biệt: nó chỉ cần tuổi trẻ và tự do tinh thần, tình yêu đích thực, một sự trong sáng không vay mượn gì hết từ phong tục tặp quán. Dâm tình, érot~sme, là một đam mê đầy can đảm.
    - Nghe cái kiểu anh nói tôi có cảm tưởng chủ nghĩa dâm tình, cái thứ érotisme anh nói ấy là một thứ tu khổ hạnh! Thật có đáng công cho chúng ta không đấy?
    - Ngàn lần rất đáng! ít nhất cũng có thứ thú vị là chọc ghẹo được những con quỉ của chúng ta. Những con quỉ xấu xí nhất là: sự ngu đần và sự hèn nhát - hai con quái vật mà con người tôn sùng? Họ không bao giờ dám thú nhận như nhận định thống thiết của Hobbes cách đây ba thế kỷ mà bây giờ vẫn còn cứ đúng: "Đam mê duy nhất của đời tôi là lòng sợ hãi?" Họ sợ mình khác với đồng loại. Sợ tư duy. Sợ sống sung sướng. Tất cả những niềm sợ hãi đều chống lại thi ca và đều trở thành những thứ được coi là giá trị của thếgian này. Thí dụ nhưtôn trọng những gì là khuôn phép, tôn trọng những cấm ky và lễ giáo, thù ghét trí tưởng tượng, từ chối tiếp nhận cái mới, cái thú khổ dâm, đạo đức giả, dối trá, tàn ác và lòng tủi hổ. Nói tóm tắt một chữ, là cái xấu, le mal! Kẻ thù thực sự của chủ nghĩa dâm tình, chính là tinh túy của cái xấu.
    Emmanuelle kêu lên: .
    - Anh nói hay chưa! Vậy mà tôi cứ tưởng dâm tình là cái mà mọi người hay gọi là tội lỗi.
    - Cô nói tội lỗi hả? Cô hiểu thế nào là tội lỗi? Tội lỗi có nghĩa là khuyết điểm. Dâm tình không hơn không kém cũng là một sản phẩm của con người, đương nhiên cang cồ những khiếm khuyết, sai lầm, sa ngã. Và như thế thì chúng ta có thể nói tội lỗi là cái giá phải trả cho dâm tình, là cái bóng là phế phẩm của dâm tình. Muốn làm phát sinh một động tác dâm tình, cần có một sốđức tính: trước hết là tinh thần logique và cương quyết, kế đó là trí tưởng tượng, óc khôi hài, lòng can trường, đó là chưa kể đến tài tổ chức, có bon gout, trực giác về thẩm mỹ và ý thức được những cái gì vĩ đại. Không có những đức tính này, mọi nỗ lực sẽ thất bại, không làm cho con người trở thành vừa cao ngạo, vừa rộng lượng và chiến thắng.
    - Có phải anh cho rằng chủ nghĩa dâm ớnh như anh vừa nói là một thứ đạo lý phải không?
    - Còn hơn là một đạo lý nữa. Dâm tình đòi hỏi trước hết một tinh thần hệ thống. Nhưng con người của dâm tình không phải chỉ là những người trọng nguyên tắc, lập thuyết này nọ: cũng không phải là những tay chơi thâu đêm suốt sáng, những anh chàng cốt đột trong các chợ phiên huênh hoang với các thành tích đạt được cho mấy cô bạn gái ham nhảy nhót.
    - Nói tóm tắt thì chủ nghĩa dâm tình của anh là một cái gì ngược với giao hợp phải không?
    - Cô đi quá xa rồi: nhưng quả thực giao hợp không bắt buộc phải là một động tác dâm tình. Khôrlg hề có dâm tình ở nơi nào chỉ có khoái lạc thuần tình dục, thói quen và bơn phận. Giao hợp không thôi chỉ là một đáp ứng thuần túy cho mộtbản năng sinh vật, phục vụ cho thân xác chứ không có mục tiêu thẩm mỹ. Giao hợp không thôi là đi tìm thỏa mãn cho các giác quan chứ không thỏa mãn tinh thần, là một thứ yêu mình yêu người chứ không yêu cái đẹp. Nói cách khác, không thể có dâm tình ở những cái gì có tính cách tự nhiên, trời sinh. Chủ nghĩa dâm tình, cũng như mọi thứ đạo lý khác, là một nỗ lực của con người để chống lại thiên nhiên, vượt qua thiên nhiên. Cô biết đấy: con người chỉ là người khi hắn cố gắng vượt khỏi bản chất tự nhiên, càng tách khỏi được thiên nhiên càng nhân bản hơn. Dâm tình là tài năng nhân bản của con người, do đó chỉ mâu thuẫn với tự nhiên chứ không mâu thuẫn với tình yêu.
    - Tương tự như Nghệ thuật vậy phải không?
    - Bravo! Đạo đ.ức với Nghệ thuật, chính là một. Tôi hoan nghênh cô nói tới nghệ thuật nhưmột cái gì chống lại tự nhiên, anti-nature. Tôi đã chẳng bảo với cô rằng chỉ tìm thấy vẻ đẹp khi chúng ta tháo gỡ tự nhiên ra thành từng mảnh hay saol Đã biếtbao thời đại đã có những kẻ chuyên tạo hình bóng trên bức tường đời sống đã cố thuyết phục chúng ta, đôi khi một cách tàn bạo, rằng nhân loại chỉ có thể thoát khỏi sựbuồn chán mệtmỏi do máy móc và những công trình kiến trúc tạo ra, bằng cách "trở lại với thiên nhiên." Đúng là một thứ hoảng sợ đáng tởm, một sự thoái hóa ghê tởm của trí thông minh? Trở về với những dòi bọ của đống phân, đó là tương lai xứng đáng dành cho những kẻ phát kiến ra toán học và các bộ đồ bó sát người các nữ vũ công ballet, có phải không cô?... Tôi thù ghét thiên nhiên, Emmanuelle?

    (Hết Phần 13 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 14 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  4. #14
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 14 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 14: Emmanuelle





    Thái độ cuồng nhiệt của Mario làm nàng phải cười, nhưng anh vẫn ào ào nói tiếp. Anh nói tới những hình ảnh điển tích cổ xưa của văn minh Địa Trung Hải, anh nói vì sao mới xuất hiện giữa ba ngôi sao Alpha và một chuỗi những danh từ hoa mỹ và triết lý khác nữa, trước khi ngưng nói và nhắm mắt lại.
    Khi bắt đầu mở miệng lại, anh tuyên bố:
    - Cô nhắc tới nghệ thuật hả? Thành phẩm nghệ thuật hoàn toàn nhất chính là tác phẩm tách xa với thiên nhiên nhất. Những gì Thượng đế tạo ra đâu có thấm gì với những gì con người đã tạo dựng trên hành tinh này: lâu đài công thự thành phố. Những nhạc sĩ, họa sĩ, điêu khắc gia, kiến trúc sư đã biến trái đất này thành một vương quốc cho loài người, quá đẹp nên chúng ta cóc cần tới vương quốc của
    Thượng đế!

    Mario nhìn Emmanuelle, làm như tìm thấy trên khuôn mặt nàng những đường nét và ánh lửa của trái đất anh yêu thương. Anh cười .với nàng:
    - Nghệ thuật phải chăng là thứ làm con người sống trong hang hốc của đệ tứ niên kỷ tách ra khỏi đời sống con vật? Cô đơn trong vũ trụ, con người là sinh vật duy nhất để lại thêm một chút gì cho những đời sau. Nhưng nghệ thuật về mầu sắc, đường nétvà âm thanh không đủ thỏa mãn cho khả năng sáng tác của con người. Bây giờ hắn muốn nhào nặn cả thân xác lẫn tinh thần hắn theo khuôn mẫu của thần linh. Nghệ thuậtcủa thời đạinày khôngphải chỉ là thứnghệ thuật với đá lạnh, với đồng hay thạch cao. Bây giờ phải là thứ nghệ thuật về những thân thể sống động. Thứ nghệ thuật duy nhất xứng đáng với con người không gian, thứ nghệ thuật duy nhất có thể phóng con người đi xa hơn cả các vì sao, đó là chủ nghĩa dâm tình.

    Mario đứng đậy tiến ra phía trước, nhìn xuống con rạch trước khi lại thuyết lý tiếp Lần này anh đi ca tụng tình yêu, ca tụng dâm tình như một thứ đạo mà các tín đồ phải tu luyện, phải cố gắng mới theo đuổi nổi. Anh chậm rãi đọc lời của Don Juan:
    "Tất cả những gì không phải là tình yêu sẽ trượt khỏi tôi vào cõi của những bóng ma. Tất cả những gì không phâi là tình yêu chỉ hiện hữu trong một giấc mơ ghê tởm của tôi Tôi chỉ trở thành người trong vòng đôi tay đang xiết chặt lấy tôi?"

    Nhưng đến khi anh đọc một lời sau của Amathonte thì Emmanuelle phản đối:
    - "Anh tưởng tình yêu là sự an nghỉ đấy hả? Không đâu lình yêu là một công cuộc phải làm, một việc khó khăn bậc nhất."
    Nàng nói: "
    - Tôi không đồng ý với anh. Tôi thích nghĩ đến tình yêu như một khoái lạc. Hơn nữa tình yêu chưa bao giờ làm tôi mệt mỏi cả.
    Mario nghiêng đầu lễ độ về phía nàng:
    - Tôi không nghi ngờ gì điều đó.
    Nàng tấn công anh:
    - Tml thấy khoái lạc trong tình yêu có là vô luân không?
    Mario kiên nhẫn cắt nghĩa:
    - Tôi đã chứng minh cho cô mọi sự là ngược lại. Đạo lý của chủ nghĩa dâm tình, là thứ khoái lạc khi đi giảng đạo lý.
    - Tôi thấy một khoái lạc có tính cách đạo lý dứt khoát là không khoái mấy.
    Mario ngạc nhiên:
    - Tại sao không nhỉ? Tại cô cứ đồng hóa đạo lý với các cấm ky và tình dục đấy chứ. Tại cô cứ tin rằng giao hợp chỉ hợp đạo lý nếu làm trong vòng hôn nhân.
    Emmanuelle chán nản kêu lên:
    - Anh Mario, xin hãy nghe tôi một chút. Mỗi lúc anh một nhiều lời lung tung làm tôi chẳng hiểu anh định dẫn tôi tới đâu nữa. Mở đầu anh nói về dâm tình để rồi bây giờ anh nói như một ông thầy tu giảng đạo ấy. Tôi chẳng còn biết nghĩ ra sao nữa. Bây giờ tôi hỏi anh cho cái gì là tốt cái gì là xấu?
    - Cô cứ yên tâm, chúng ta sẽ bàn tới bây giờ đây. Tại tôi muốn thanh toán một lần cho xong những cái mà người đời thường cho là xấu hay tết. Nhất là những “đức tính” mà cô vẫn có vẻ lẫn với đạo lý, như tính khiêm cung, trinh tiết tiết dục và bổn phận chung thủy vợ chồng chẳng hạn...
    - Đâu có phải một mình tôi nghĩ như thế! Mọi người chằng thường cho những thứ đó là đạo lý sao?
    - Tôi biết chứ. Nhưng tôi cóc cần. Nói thật những cái mà mọi người gọi là thần thánh trong hôn nhân ấy là gì? Không là gì hơn để người đàn ông sở hữu tất cả tài sản của con cái sở hữu tất cả những dụng cụ sản xuất...

    Mario tiến nhanh về phía giá sách, lấy ra một cuốn bọc da:
    - Hãy nghe đây cô bé ! Tôi không lựa sách bừa bãi để hù cô đâu. Để tôi đọc cho cô nghe một đoạn của chương XX, Exode trong thánh kinh hẳn hoi:
    “Mi không được thèm muốn nhà của kẻ khác, không được thèm muốn vợcủa kẻ khác, cũng không được tham lam đầy tớ nữ tì, bò, /ừa, và tất cả những gì của kẻ khác.”

    Ngay thẳng chưa, phụ nữ đã thấy vị trí của mình được đấng Thường hằng Vĩnh cửu xếp sắp ra sao rồi chứ: ở giữa vựa thóc và gia súc, lẫn vào đám tầm tầm vật dụng trong nhà. Không được hân hạnh ở hàng đầu đâu nghe. Dù có làm bà chủ, đàn bà còn thua cả gạch xây tường rơm rạ lợp nhà. Làm công, đàn bà thua một nam tá điền hạng bét, bất quá chỉ giá trị hơn chút thôi một gia súc có sừng hay một con lừa đực.

    Mario gấp cuốn Thánh kinh lại, đặt tay phải lên trên, nói chậm rãi như thuyết giáo:
    - Người ta thường bảo thời Trung cổ đã phát minh ra tình yêu. Nhưng thực ra thì thời Trung cổ suýt nữa đã làm con người chán phè với tình yêu. Nếu ngày nay tình yêu có cơ hội sống lại, chính là nhờ chúng ta biết thanh toán những huyền thoại của quá khứ. Giới tăng lữ phong kiến đã tưởng thành công trong việc tiêu hủy mãi mãi lòng ham hưởng thú vui nhục thể của con người. Bây giờ cô thử coi những nỗ lực của họ, và cả những dụng cụ của họ nữa, xem chúng còn là gì? Những cái khóa trinh các tay chúa đất mang ra khóa hạ bộ đàn bà, và khóa cả những con lừa cái nữa, bây giờ han rỉ trong các xó xỉnh lâu đài tàn lụi. Chúng ta đã mang vinh dự cho họ khi mang một vài khóa trinh ấy trưng bầy trong viện bảo tàng. Nhưng nếu sự phát minh ra chúng chẳng có giá trị đạo lý nào, thì khi mang chúng ra loại bỏ, lại là một hành động có đạo lý hẳn hoi! Bởi thế chúng ta chỉ nên tán thưởng thứ đạo lý nào đã được thời gian lọc lựa để loại bỏ mọi yếu tố giả trá.

    Emmanuelle suy nghĩ. Nàng tán thành phán xét của Mario đối với giá trị ngẫu nhiên của luân lý cổ truyền, nhưng nàng tự hỏi tại sao lại phải mất thì giờ đi xây dựng một nền đạo lý mới trên những hoang tàn đổ nát của đạo lý cũ? Con người có thể làm tình theo ý thích, tự do, mà không cần phải nghĩ tới nhức đầu nhức óc để tạo ra một nền đạo lý mới rồi đi truyền bá khắp nơi không? Có tối cần thiết phải đưa ta các luật tắc không? Emmanuelle nghĩ rằng thà không có đạo lý chi hết, dù là "đạo lý về dâm tình, " là tốt hơn cả.

    Nhưng khi nàng nói ra nhận định của mình, Mario lại bắt bẻ:
    - Ta không thể chiến thắng những luật lệ xấu bằng tìnhtrạng vô luậtlệ được. Vấn đề khôngphải là trở lại chốn rừng xanh, mà là công nhận một sốkhả năng của con người mà xã hội hiện nay đang trấn áp, là có lý và mang lại cho con người những phương tiện đạt tới hạnh phúc. Luật tắc mới, thứ thật sự ấy, phải công khai dứt khoát khẳng định rằng làm tình là tốt và nên tự do làm tình, trinh tiết không phải là một đức tính, lứa đôi không phải là hạn chế và hôn nhân không phải là nhà tù. Nghệ thuật hưởng thụ nhục dục rất quan trọng, không những là chẳng bao giờ từ chối mà còn là luôn luôn dâng hiến, hòa thân mình với càng nhiều thân thể khác càng tốt, và coi những lúc không ở trong tay người tình là thời gian trôi qua vô ích.

    Mario giơ một ngón tay lên, nói thêm:
    - Ngoài định luật căn bản ấy, nếu cô thấy tôi sau này có thêm vào một vài luật tấc khác, thì chẳng qua chỉ cốt để giúp con người theo được luật tắc chính thôi, ngăn chặn sự rụt rè của tâm hồn và sự buồn chán của xác thịt.
    Emmanuelle lên tiếng:
    - Nhưng nếu những cấm điều của đạo lý tư sản bất nguồn từ kinh tế, thì thứ đạo lý mới về dâm ớnh ấy của anh hẳn phải đòi hỏi cả một cuộc cách mạng mới củng cố được nó. Như vậy có phải là một thứ đại loại như chủ nghĩa cộng sản không?
    Hoàn toàn không phải! Thứ đạo lý mới ấy quan trọng hơn và cực đoan hơn. Đó là một cái gì tương tự nhưmột sự biến thái của một con cá một ngày kia sẽ mang tên Emmanuelle chán sống ở biển nên muốn được biết khi đã biết mùi đất liền thì cá có mọc chân ra không và có thở bằng cách phập phồng đôi vú như cô hiện nay không.

    Lối ví von của Mario làm nàng cười:
    - Như vậy con người dâm tình, thứ homme érotique như anh nói đó, hẳn là một sinh vật mới mẻ?
    - Hắn vẫn là người nhưng hơn là người. Hắn trưởng thành hơn, tiến bộ hơn trên bực thang tiến hóa. Cô hãy nhớ lại lúc nẫy tôi có nói khi con người bắt đầu vẽ tranh trên vách các hang động, hắn đã chấm dứtlàm loài khỉ. Sắp đến ngày, tương tự nhưcác giá trị nghệ thuật đã làm con người khác loài vật những giá trị dâm tình sẽ phân biệt con người chiến thắng với con người hay xấu hổ che dấu thân thể với cái giống của hắn như xã hội hiện nay.
    - Nhưng điều gì làm anh tin rằng thứ trào lưu mới anh nói sẽ thắng thế một ngày kia? Cái gì làm anh tin thứ đạo lý anh nói sẽ thắng thứ đạo lý đang được luật lệ, phong tục tập quán và tôn giáo hiện nay bảo vệ? Nếu mọi sự xẩy ra ngược lại thì sao?
    - Không bao giờ? Tôi không tin điều đó có thể xẩy ra! Con người không thể đi từ xa đến gần, từ thấp lên cao, để rồi bỗng dưng đứng khựng lại. Hắn sẽ tiếp tục tiến! Dĩ nhiên là phải dò dẫm, lắm lúc cũng rung chân lạnh cẳng, nhưng hắn chẳng bao giờ quay lại. Bao giờ cũng khác các loài động vật khác. Nếu bây giờ chúng ta đã khôn hơn cái con cá cổ đại coelacanthe, thì chắc chắn trong tương lai
    chúng ta còn khá hơn nữa.

    Sau khi để Emmanuelle suy nghĩ một khoảng khắc, Mario nói thêm:
    - Điều mà chúng ta có thể làm, là tăng cường sự thông minh và làm tất cả những điều có thể làm để con người sung sướng hơn.
    Nàng hé môi định nói nhưng Mario đã tiếp tục:
    - Dĩ nhiên tôi không chắc là một ngày kia tôi sẽ đến bên bờ hạnh phúc. Nhưng Eluard đã có lý khi tuyên bố:
    "Bảo rằng phải có tất cả mọi thứ mới làm nên thế gian lã sai. Chỉ cần có hạnh phúc thôi là dư, không cần gì khác." Nhưng muốn đạt tới đó, cần phải can đảm? Phải chấp nhận may rủi...
    Emmanuelle nhận xét:
    - Và chấp nhận rằng mình dám lầm lẫn. Và cả những ảo tưởng về quyền lực cũng như khả năng của mình nữa.
    Thiếu gì người cho rằng mình quan trọng quá mức.
    Mario đăm đăm nhìn nàng với vẻ nghi ngờ:
    - Thế cô đứng về phía những kê cho rằng cuộc phiêu lưu của con người không có ý nghĩa gì saol Thếcô cho rằng thất bại của cơn người là tiền định sao?
    Emmanuelle nói:
    -Không, tôi không nghĩ như thế. Nhưng anh phải công nhận lòng tự tin của anh cũng chỉ là một thứ tin tưởng thôi.
    Một thứ như tôn giáo vậy.
    - Không phải thế đâu. Nếu tôi tin chắc ở con người thì tại vì tôi đã thấy hắn làm việc. Tiến bộ của con người, cũng là tiến bộ. của tôi luôn, là ở chỗ càng ngày càng bớt tin tưởng mù quáng, biết quan sát sự việc thế gian hơn. Các thần thánh không ra đời sau đôi mắt nhắm nghiền đâu..?
    - Tôi đồng ý, nhưng tiến bộ của một cá nhân chỉ có hậu quả đối với mình hắn thôi. Vừa rồi anh nói tới tiến bộ như là của chung cả..nhân loại.
    - Nhưng sự biến đổi đâu có xẩy ra cho quần chúng, chocả một xã hội đâu. Biến đổi bao giờ cũng là công cuộc của một nhóm nhỏ, một thiểu số không được đa số cảm tình, một thiểu số dám ngẩng cao đầu mở to mắt. Rồi khi nhóm nhỏ này đã bén rễ, quần chúng mới biến đổi theo.
    - Nhưvậy thì conngườimới, con người-dâm-tìnhchưa xuất hiện. Tôi và anh chúng ta không may sinh ra đời quá sớm?
    Mario nói:
    - Ai có thể biết chắc được? Chúng ta chưa biết rõ những định luật của sự biến thái này. Có lẽ chúng ta kể như chưa sinh ra đời.
    Emmanuelle kêu lên:
    - Làm thế nào đề sinh ra đời như anh nói? .
    - Hãy cư xử nhưchúng ta làm chủ cuộc đời... Tôi biết rõ bổn phận của tôi: nhắc nhở không ngừngcón người rằng thân xác của hắn có lý, quyền hạn của hắn là vô biên, và vui hưởng mọi thú vui trần thế là lẽ sống ở đời. Giọng của Quentin bỗng cất lên làm Emmanuelle giật mình: mải tranh luận, nàng đã quên mất sự hiện diện của người đàn ông này. Nàng lắng nghe Quentin hùng biện ào vào với Mario chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng Mario lại kêu lên thú vị trước khi dịch những điều Quentin đã nói cho Emmanuelle (nàng chợt hiểu anh chàng người Anh này cũng hiểu lõm bõm những đối thoại giữa Mario và nàng vừa qua:
    - Những gì Quentin vừa nói mang lại cho tôi nhiều hy vọng lắm. Quentin đã sống nhiều tháng cùng nhà xã hội học nổi danh Venier Elwin trong bộ lạc Muria mà dân Ấn Độ vẫn thường cho là thiểu số man rợ, nhưng chúng ta lại có thể coi là yếu tố tiền phong của thông minh. Xã hội của bộ lạc Mura được xây dựng trên những tiêu chuẩn đối nghịch hẳn với xã hội chúng ta. Cơ sở căn bản của giáo dục
    Mura là một ký túc xá rộng lớn dành cho cho thiếu nhi nam và nữ đến để học nghệ thuật yêu đương. Cơ sở này gọi là... How do you call it?
    - Gothul.
    - Đúng vậy: Gothul. Tại thứ ký túc xá này, ngay từ trước khi dậy thì, con gái lớn hướng dẫn tình dục cho con trai nhỏ? con trai lớn hướng dẫn cho con gái nhỏ. Không phải bằng những phương cách bản năng hay súc vật mà là những kỹ thuật dâm tình đã lọc lõi qua nhiều thếkỷ. Trong những năm sống tại đây, ngoài việc học nghệ thuật dâm tình, lớp trẻ được giáo dục về nghệ thuật để trang trí khu mình ở. Tranh vẽ, hình ảnh, các tượng đều lấy đề tài từ cái dâm. Quentin bảo những công trình nghệ thuậtnày khá đến độ người ta không thể đi hết hành lang có trang trí ấy của các em mà không cảm thấy những xúc động mạnh. Khách đến thăm cũng có thể nhìn thấy qua các cửa phòng mở ngỏ các em trai gái cỡ mười một tưổi bắt chước người lớn trong những động tác nếumà xẩyra ở Âu Châu thì hẳn sẽ bị cảnh sát tống giam vào các trại thiếu niên phạm pháp, sau khi là đề tài xì căng đan nóng hổi cho giới báo chí trong nhiều tháng. Cái bộ tộc Mura này không lạc hậu một ngàn năm mà là tiến trước nhân loại một ngàn năm.

    Mario im lặng, Quentin kể thêm chi tiết. Mario dịch tiếp:
    - Điểm quan trọng là những bài thực tập về tình dục phải tuân theo những giáo trình nghiêm khắc, không hề là bừa bãi. Trước hết ban giảng huấn là những người lớn tuổi và bổn phận đầu tiên của họ là làm sao cho trai gái khỏi quyến luyến riêng nhau. Không một ai có quyền nói cô ấy hay cậu ấy là "của tôi" và cậu nào ngủ với cùng một cô gái trong ba đêm liên tiếp sẽ bị phạt. Mục đích của giáo dục nơi đây là nhằm triệt hạ những quyến luyến cá nhân để tiêu diệt lòng ghen tuông. "Tất cả mọi người thuộc về tất cả mọi người." Nếu một cậu trai tỏ ra vẻ muốn tư hữu độc quyền một cô gái, hoặc nếu mặt cậu ta chảy dài ra khi cô gái ấy giao hợp với người khác, ban giảng huấn lập tức can thiệp liền. Kể từ nay cậu này phải giúp đỡ tất cả các bạn trai khác giao hợp với cô gái này, không phải ngồi chứng kiến suông mà phải tự tay cầm dương vật các bạn mình đưa nhập cung cô gái. Cứ nhưthếcho đến khi cậu ta không còn thấy đau khổ mà thấy thích thú khi thấy nàng của mình khoái lạc với những đàn ông khác. Ở trong bộ tộc Mura, tội ác khôngphải là ăn trộm hay giết người những vụ này hoàn toàn không xẩy ra - mà là lòng ghen tuông. Được giáo dục từ nhỏ như thế nên khi lấy vợ lấy chồng, nam nữ Mura không những phong phú nhất thếgiới về khả năng tình dục, mà còn thoátkhỏi những ghen tuông thù hận thường gây xáo trộn đủ loại trong xã hội của chúng ta. Dân Mura biết sống trong hạnh phúc.(*)

    (*) Bộ lạc Mura cùng với các phong tục của họ là cô thột. Có thể tìm đọc cuốn sách của Elwm: Nhà Thanh Niên Của Bộ Lạc Muria, bản tiếng Pháp do Gallimardxuất bdn nđm 1958. Tại Mỹ, vào cuôí thế kỷ 19, cũng đã có một cộng đồng ở miền Đông áp dụng những tục lệ tình dục tương tựnhưdân Mura, nhưng bị xã hội cấm đoán khá nhanh. Đến thập niên 60 của thế kỷ 20, sau khi có cuộc cách mạng tình dục, tại Mỹ xuất hiện nhiều hội đổi vợ đổi chồng. Những hội này chỉ bout bành trướng kể từ khi có bệnh AIDS xuất hiện.

    (Hết Phần 14 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 15 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  5. #15
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 15 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 15: Emmanuelle




    Emmanuelle có vé xúc động trước những tin tức ấy, nhưng nàng vẫn phản đối:
    -Anh Mario, theo tôi thì thứ đạo lý của dân Mura hẳn do bẩm sinh, chứ đâu do kếtquả của những suy tưcân nhắc. Cũng nhưanh đã nói tài làm thơ ca là do bẩm sinh, cố gắng học hỏi và lao động là cái đến sau. Nếu dân Mura sinh ra đời đã là như vậy, chúng ta đâu có bắt chước được.
    -Đó là ảo tưởng chung? Thí dụ của dân Mura cho thấy chúng ta có thể đạt tới thời đại dâm tình ngay từ khi còn ít tuổi Con người ta không thể sinh ra đã là thi sĩ, cũng như không thể sinh ra đã là một dân tộc ưu tú. Chúng ta phải học... Và học có nghĩa là hưởng thụ và tạo dựng ra một thế giới thích hợp với khoái lạc của con người. Cô hãy nhớ Ovide đã nói: "Ignot~ nulla cupido!" .

    Mario chẳng buồn giảng câu nói của Ovide cho Emmanuelle hiểu, tiếp tục nói tiếp về nghệ thuật, đạo lý và khoa học mà anh coi là cái đẹp, cái thiện và cái thực ở đời bằng những ngôn từ trừu tượng và điển tích, đến độ nàng phải kêu lên:
    Lối chứng minh của anh trừu tượng quá đi, anh Mario? Anh phải cho tôi những thí dụ dễ hiểu và có thể làm được.
    - Hãy dùng tưởng tượng và nếu cần tạo những thái độ, những cuộc gặp gỡ hội ngộ bất ngờ, đó là một trong những nguồn gốc của dâm tình.
    - Anh dùng chữ "bất ngờ," phải chăng anh định nói chúng ta không tìm thấy khoái lạc trong những cái gì biết trước sao? Thếbộ dâm tình chỉ có ở những cái gì làm chúng ta sững sờ ngẩn ngơ sao?
    - Tôi muốn nói là những cái gì không nằm trong thói quen. Một khoái lạc sẽ mất tính cách nghệ thuật nếu đó là một khoái lạc thường nhật. Dâm tình thực sự nằm ở những cái gì bất thường.
    - Nhưng khi đưa dâm tình thành một thứ đạo như anh nói, thì dâm tình cũng hết hấp dẫn phải không? Dám dân Mura coi việc làm tình chẳng thú vị gì hơn việc làm bếp đâu có phải không?
    - Đó không phải là kết luận tôi tìm thấy từ bản tường trình của Quentin. Theo tôi, dân Mura trở thành bậc thầy trong nghệ thuật ân ái từ lúc nhỏ, đương nhiên suốt đời họ biết hưởng thụ tối đa thứ khoái lạc này... Cô đừng quên là chúng ta bây giờ đang là tù nhân của những tín điều thời đại, và những thứ này thì tương đối lắm. Cứ lấy chiều dài của gấu váy đàn bà thì rõ: lúc mới ở tới mắt cá đã kêu là
    khiêu dâm, lúc hở nửa đùi mới coi là đúng mốt. Những gì chúng ta coi là dâm tình bây giờ không chắc còn là như thế đối với thế hệ sau. Nhưng cũng như gấu váy thôi, khi để hở nửa đùi bị chê là khiêu dâm thì chỉ có nghĩa là cái ngắn bất ngờ ấy là kích thích, khi quen rồi thl lại thấy bình thường. Lại phải có cái mới bất ngờ khác mới là dâm tình. Nói thế này cho cô dễ hiểu: một ông chồng giao hợp với vợ trước khi ngủ thì có gì là dâm tính không, trong khi vào buổi sáng trước khi ăn sáng cùng bốmẹ cậu anh trai xịtmột bình tinh khí vào cô em gái nhỏ... thì lại khác. Nói giản dị, cái gì đã được phong tục chấp nhận, thì dâm tính mất đi. Lúc đó con người lại phải đi kiếm một cái gì mới.
    - Nếu anhMario nói dâm tính cần những cái gì lạ lùng, mới mẻ, bất ngờ thì tôi e rằng một ngày kia dâm tính sẽ biến mất sau khi con người cái gì cũng làm hết.
    - Này cô bạn xinh đẹp, cô quên rằng từ đã lâu rồi con người có sáng tạo thêm gì đâu. Nhưng cũng không sao bởi vì dâm tính vẫn có thể do cá nhân thực hiện ngay trong lòng một xã hội thanh giáo nhất. Cô thấy đó: các luật lệ thi ca đã được phổ biến từ rất lâu, nhưng điều đó đâu cấm một thi sĩ trẻ khám phá lại từ đầu mọi bí mật của thi ca?

    Emmanuelle gật đầu đồng ý. Mario tiếp tục:
    - Giá trị của một tác phẩm nghệ thuật bất kể loại nào, không phải là làm mới lịch sử, mà là làm vì chính bản thân người nghệ sĩ. Khác với các phátminh của khoa học, những phát minh mới của nghệ thuật không sợ trùng hợp với những gì của quá khứ! Lấy thí dụ nhưcon ngựa chắng hạn, người sống trong hang động Lascaux hay người Trung Hoa thời cổ đã vẽ thiếu gì, nhưng điềụ đó đâu có cản nghệ sĩ thời sau vẫn cứ vẽ ngựa, phải không côl Vấn đề cho người nghệ sĩlà có người khác thưởng ngoạn công trình của mình hay là không. Không thể có một nghệ thuật viên mãn nếu không có người coi.

    Mario nhìn dò xétphản ứng của Emmanuelle. Nàng bất động. Mario nói tiếp: ,
    Những đứa trẻ Mura ấy làm tình tnlớc mặt bạn bè, trước mặt những khách viếng thăm. Nếu chỉ có một đôi nam nữ trong phòng riêng hoài, hẳn đôi trẻ sẽ chán trò đó mấy hồi. Cô có lý khi nói rằng thói quen làm giảm khoái lạc. Vậy cô có thấy cái nhìn của kẻ khác lúc ấy sẽ làm mở ra những chân trời mới không? Giọng Mario bỗng trở thành kiểu cách cầu kỳ:
    - Đến một điểm nào đó cô sẽ thấy một luật thứ hai của dâm tình: dâm tình đòi hỏi sự không tương xứng, một thứ asymétrie.
    - Anh nói cái chi? Nhưng luật thứ nhất là cái gì tôi quên rồi.
    - Luật thứnhất là phải bất thường bất ngờ. Nhưng như tôi đã nói với cô, đó mđi chỉ là những luật nhỏ thôi. Còn luật tổng quát, lưật cần và đủ cho đâm tính, thì quá giản dị đi.
    - Là bất cứ thời gian nào không khoái lạc, không ở trong vòng tay những người ớnh luôn luôn đổi mới, đều là những thời gian bỏ phí. Có đúng thế không anh Mario? Gần đúng như thế. Dù rằng tôi thấy chữ cô dùng "luôn luôn đổi mới" không ổn cho lắm. Nói như thế có nghĩa là cô luôn luôn phải thay đổi người tình, và làm như vậy là lỗi lầm. Khoái lạc đâu nằm ở điểm nhân gấp bội số người tình lên đâu. Làm như vậy ta vẫn sống trong một không gian chật chội như thường.
    Emmanuelle nhăn mày, cắn ngón tay cái, biểu lộ sự tập trung tối đa để tìm hiểu vấn đề. Mario thấy vậy, thích thú nói tiếp:
    - Tôi biết cô nhấn mạnh- đến chính sự sướng do làm tìnhmanglại, nhưngtôi có làmphiềncô không nếu tôi nhấn mạnh tới sự quan trọng của nghệ thuật sướng?
    Emmanuelle nói với giọng hòa giải:
    - Cũng được! Tôi đồng ý chúng ta không nói tới “sướng một cách nghệ thuật”nữa mà là "nghệ thuật sướng, " một thứ art de iouir. Tôi trích câu này chắc anh thích: “Tấtcả thời gian khôngsửdụng cho nghệ thuật hưởng thụ cái sướng trong những vòng tay người tình mỗi ngày một nhiều hơn, dều là thời gian bỏ phí.”
    - Bravo? Cô có tài tổng hợp, công thức hóa ý tưởng. Cô nên vận dụng thêm khả năng này. Một ngày kia dám tôi nhờ cô soạn một cuốn danh ngôn tục ngữ.

    Mario không có vẻmuốn nói đùa, nhưng Emmanuelle cười thích thú. Nàng có quan tâm nhiều đến những gì nàng nói đâu. Nhưng Mario đòi hỏi nàng phải chú ý hơn:
    - Tôi đề nghị cô hiểu "trong vòng tay người tình" theo một nghĩa rộng hơn, không bắt buộc hiểu theo nghĩa đen. Phải hiểu thêm là trong tầm nhìn của người tình, trong tầm nghe (dù sau một cánh cửa hay qua đường điện thoại), qua thư tín trao đổi hay cả sự ám ảnh của hình ảnh người tình trong tâm trí mình nữa... Nhưng thôi, chúng ta chẳng nên lang thang vào cõi ngữ pháp thêm làm gì.
    - Nhưng dùng từ "nghệ thuậtyêư'nghe vẫn dễ thương hơn "nghệ thuật sướng" chứ, phải không anh?
    - Dễ thương hơn là cái chắc, nhưng thiếu chính xác. Tôi đã nhượng bộ cô thêm vào chữ "sướng, " cô đã nhượng bộ tôi thêm vào chữ "nghệ thuột, " như vậy là đạt lắm rồi, chẳng nên đôi co nữa. Nhưng động từ "yêư' mơ hồ quá. Lại giới hạn nữa: muốn yêu, phải có ít nhất là hai người. Trong khi người ta có thể sướng một mình.
    - Chắc chắn là thế rồi, Emmanuelle nói.
    Mario nhấn mạnh thêm:
    - Hơn nữa, phải biết sướng mộtmình. Vương quốc của dâm tình sẽ mãi mãi đóng cửa đối với những ai không biết cách mở những cánh cửa của cô đơn.
    Anh nhìn nàng một cách nghiêm trang:
    - Tôi phỏng đoán cô biết cách làm tình với chính cô chứ?
    Nàng gật đầu. Anh hỏi thêm:
    - Cô có thấy thích không?
    - Thích lắm.
    - Thế cô có làm luôn luôn không?
    - Luôn luôn.

    Nàng không hề cảm thấy xấu hổ khi tuyên bố như vậy. Nhất là chính chồng nàng đã khuyến khích chuyện này. Đối với anh, thủ dâm hay đi tắm cũng nhưnhau, chẳng việc gì phải dấu diếm. Cũng bởi biết chồng thích ngắm mình táy máy sướng lấy, nàng hay là công việc này khi có mặt anh. Đến độ chuyện thủ dâm đối với nàng dần dần cũng đã trở thành một bổn phận vợ chồng như mọi bổn phận khác vậy Mario kéo dài giọng:
    - Như vậy thì cô chắc chẳng quan tâm đến luật bất cân xứng đâu nhỉ?
    - A? Quả thực đúng vậy? Tôi quên béng mất những luật dâm tình của anh. Luật bất ngờ thì tôi hiểu rồi. Còn luật bất cân xứng là cái chi vậy?
    - Một lần nữa tôi xin dùng hình ảnh khoa học để diễn tả: chủ nghĩa dâm tình muốn xuất hiện cũng phải hội đủ các yếu tố đã làm xuất hiện tất cả mọi sự sống.
    Mọi người đã dạy cô biết rằng để tạo thành một tế bào, phải có rất nhiều phân tử protein. Mà những phân tử này có cấu trúc rất là bất cân xứng. Không có một đời sống nào cao hơn vật chất vô tri nếu không có một sự mất quân bình khởi
    đầu Chủ nghĩa dâm tình cũng vậy. Nói chung, sự sống, trong đó có dâm tình, rất ky sự quân bình.
    Bàn tay dài của Mario vẽ một vòng tròn trước mặt:
    - Dù thế nào chăng nữa, nếu chúng ta muốn dâm tình là một nghệ thuật có quần chúng thưởng ngoạn, thì phải có sự bất cân xứng. Thí dụ nhưkhi làm tình thì số người tham dự phải là một số lẻ.
    - Ồ !
    Emmanuelle thốt lên với vẻ thích thú hơn là bị sốc.
    - Chắc chắn phải là vậy. Thí dụ: một là số lẻ: kẻ thủ dâm vừa là diễn viên vừa là khán giả. Bởi thế thủ dâm có dâm tính rất cao: đó là một tác phẩm nghệ thuật. Đó là thứ tình yêu mà người ta có thể chỉ cần có một người:
    " Một trinh nữ tự ôm ấp lấy mình,
    Ghen tuông hả... nhưng ghen với ai đây?"
    Mario có vẻ mơ màng một lát trước khi nói tiếp:
    - Ngoại tình cũng có dâm tính cao. Bộ ba của một vụ ngoại tình làm mất vẻ buồn chán của một lứa đôi. Đối với lứa đôi, chỉ có dâm tính nếu cộng thêm một kẻ thứ ba nữa. Và cũng may cho loài người là ít khi thiếu kẻ thứ ba này lắm? Nếu kẻ thứ ba không có mặt cụ thể, thì đương sự cũng hiện diện trong tâm trí của hoặc vợ hay chồng. Trong khi .. làm tình với chồng, chắc cô đã có lén tưởng tượng đó là một đàn ông khác rồi chứ? Khi cô nhắm nghiền mắt trong khi giao hợp với chồng, cô có thấy thật thú vị khi tưởng tượng đó là một ông bạn của gia đình, chồng của một cô bạn thân, một người đàn ông gặp tình cờ ngoài đường phố, một ngôi sao màn bạc, hay người tình của thuở thiếu thời không? Trả lời đi! Cô có thích vậy không? Cô có làm như thế khôn?

    Emmanuelle không ngần ngại gì không gật đầu xác nhận là có. Đã biết bao lần nằm trong vòng tay Jean, nàng đã tưởng tượng đương làm tình với những người đàn. Ông khác Sự hồi tưởng này làm nàng xúc động lồ lộ trước mắt Mario: đêm truởc chẳng hạn, nàng đã tưởng tượng đang làm tình với chính Mario chứ ai... Cũng như ngay ngày Christopher mới tới, nàng đã tưởng tượng ăn nằm với ông bạn này tối hôm đó. Rồi với cả những bạn trai của Ariane nữa dù chưa biết mặt một ai. Cũng không từ ông em của Jean kể từ khi biết mặt chàng này. Trong mấy tuần gần đây, là những hành khách vô danh trên phi cơ - nhất là anh chàng người hùng Hi Lạp. Bây giờ tất cả những khuôn mặt ấy trở lại một cách nồng nàn đến độ nàng không dám giơ tay lên, nhúc nhích. Mario tiếp tục nói với một nụ cười chế nhạo:
    - Chắc cô đã để ý tới sự kiện là dấu ấn dâm tính sẽ không có nếu cả hai bên đều tưởng tượng đang làm tình với một kẻ khác. Phải có một người thoát đi vào tưởng tượng, còn người kia phải bị chi phối bởi thực tại ấm nóng trong vòng tay, phải ham hốtối đa cái thân thể trước mặt tới mức độ không còn chỗ nào cho tưởng tượng nữa mới được. Nếu không sẽ không còn sự mất cân xứng nữa: phải tránh điều đó bằng bất cứ giá nào.
    Mario mở hai tay ra như đã chứng minh xong:
    - Về địa hạt này thì thực tại giá trị hơn tưởng tượng: một khán giả bằng xương bằng thịt tốt hơn là một khán giả tưởng tượng. Vị trí tự nhiên của người tình là ở giữa đôi lứa. Lần này Emmanuelle thấy những chủ trương của Mario va chạm một chút tới khiếu thẩm mỹ thông thường. Nàng thấy thái độ lịch thiệp nhất là giữ im lặng để phản đối. Nhưng Mariokhông hề khựng lại, anhcòn nhấn mạnh thêm đề nghị ban đầu:
    - Nói cho ngay thẳng ra, một nghệ sĩ thích có nhiều khán giả thưởng ngoạn hơn là một người duy nhất. Emmanuelle cảm thấy thoăi mái hơn nếu duy trì được những bàn luận dâm đãng theo kiểu nói đùa cợt. Bởi thế nàng nói đùa:
    - Nói theo cách khác là không thể có dâm tình nếu không biểu diễn cho người khác coi phải không?
    -Tôi không hiểu cô định nói gì. Nhưng tôi biết làm tình ngay ngoài phố có những bộ hành mặc áo lông thú quấn khăn lụa qua lại, là rất kích thích cho tâm trí.
    Emmanuelle mỉa mai:
    - Tại sao lại phải ban ngày ban mặt giữa đám đông người qua lại?
    - Tại vì dâm tính - dâm tính thứ tốt ấy - cũng như tất cả mọi nghệ thuật, đều xa cách với đám đông. Dâm tính tránh né sự chen chúc, ồn ào, những đèn lồng đêm chợ phiên cũng nhưmọi sựtầm thường khác. Dâm tình cần một số ít người thôi, cần sự uể oải, xa xí, khung cảnh đẹp. Dâm tình có những qui ước của nó, như tuồng hát vậy.

    Emmanuelle suy nghĩ. Nàng xốn xang khi thấy mình có thể nói ra một cách thành thật điều mà vài giây trước đây nàng không thể tưởng tượng có thể nói được:
    - Tôi tin tôi có thể làm được như vậy.
    -Làm tình ngay ngoài đường phố, trước con mắt nhìn chăm chú của một số ít người qua lại?
    - Đúng vậy.
    - Để tìm khoái lạc giao hợp hay để tìm thứ thú vị khi thấy có người nhìn thấy mình đang làm điều đó?
    - Tôi đoán là vì cả hai.
    - Nhưng nếu có ai yêu cầu cô giả vờ thì sao? Nếu có một đàn ông giả vờ nhưđang giaohợp với cô, thì cô có chịu không?
    Nàng trả lời cương quyết:
    - Không. Trong trường hợp này, làm thế ích chi?

    Khi nói như thế, nàng ý thức đang nói cho hiện tại, lúc này đây vì nàng đang thèm làm ớnh ngay lập tức, nàng thèm muốn Mario, hay thèmthủ dâm nàng cũng không biết nữa: cách nào bây giờ cũng không quan trọng miễn là nàng phải được vuốt ve ngay:
    Tôi cũng muốn một khoái lạc thân xác nữa.
    - "Sướng tôí đa"? Có phải như vậy không? Emmanuelle chấp nhận là đúng với giọng gây hấn:
    - Đúng vậy. Mà tại sao không nhỉ? Điều đó có gì là xấu đâu?
    Một vẻ châm biếm nào đó xuất hiện nơi Mario làm nàng bực bội. Anh lắc đầu nói một cách nghiêm trang:
    - Có thể là xấu chứ.
    Mario để một khoảng khắc im lặng, trước khi nói tiếp:
    - Xét về phương diện dâm tình, nhục dục là vật chướng ngại.
    - Ồ, anh Mario! Chán anh quá đi.
    - Tôi làm cô chán?
    - Không hẳn thế. Nhưng anh cứ thích nói hoài những điều mâu thuẫn.
    - Đây đâu phải là lần đầu tiên. Chắc cô biết nghĩa chữ entropie chứ?
    - Biết chứ? nàng trả lời bừa chứ thực ra không sao nhớ lại được nghĩa của chữ này.
    - Để tôi nói cho cô rõ nghe. Entropie đại khái chỉ sự hao mòn, sựthoái hóacủa năng lực, những thứ lúc nào cũng dính dấp dâm tình cũng nhưdính dấp toàn thể vũ trụ. Trong địa hạt dâm tình, đó là sự thỏa mãn hoàn toàn các giác quan. Một tình dục được thỏa mãn là một tình dục đang chết. Chắc cô còn nhớ câu nói tủ của Don Juan: "Tất cả những gì không kích thích tôi sẽ giết tôi!" Đó cũng là điều tôi nói với cô ban nãy khi bàn về sự quân bình: Đối với mọi cá nhân, bất cứ lúc nào sự thỏa mãn cũng đe dọa lòng dục vọng. Lúc nào cũng thỏa mãn đầy đủ thì có khác gì một hạnhphúc viên mãn tương tựnhưmột giấc ngủ đời đời vậy. Trên đôi vú của cô đâu c6 một'chữ HếT cỡ như trên màn ảnh xi nê vậy. Sau thứ "happy end" này là một viễn cảnh bi thảm. Cách đề kháng hay nhất của con người là đừng để lôi cuốn bởi ước muốn thỏa mãn, không bao giờ chấp nhận sướng cực điểm nếu sau đó không chắc chắn là mình còn sướng được cái nữa, hay bị kích thích lần nữa.
    - Anh Mario...
    Mario giơ một ngón tay lên nhưmột ông thày trên bục giảng:
    - Dâm tình không phải là xuất tinh mà là cái đó dựng đứng lên.

    (Hết Phần 15 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 16 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  6. #16
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 16 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 16: Emmanuelle





    Emmanuelle không chịu kém bạo miệng:
    - Nhận xét ấy của anh đúng cho đàn ông hơn là đàn bà. Phụ nữ có lợi điểm hơn đàn ông ở điểm ấy.
    Mario nở một nụ cười của bề trên. Tuy vậy, Emmanuelle vẫn chưa chịu đồng ý với anh:
    - Theo anh, nhân danh chủ nghĩa dâm tình, anh chủ trương tránh né ớnh yêu vì sợ sẽ xuất tinh! Tôi đã báo trước cho anh rồi mà: lý thuyết của anh rút cục cũng giống như giáolý Công giáo thôi: hãycứurỗi tinhthần, hãycoithường xác thịt! Tôi nghĩ chắc tôi sẽ giữ nguyên lập trường ban đầu của tôi: tôi không cần đạo lý. Tôi muốn sướng tối đa ngày nào có thể sướng được. Tôi muốn mang lại cho thân xác tôi tất cả mọi khoái lạc. Tôi không hề muốn cân đo đong đếm để làm vừa lòng bất cứ yêu cầu quái đản nào của tinh thần!

    - Hay lắm! Hay lắm? Tôi tán thành cô tối đa? Thật thú vị cho tôi khi tìm thấy một phụ nữ sẵn sàng chỉ phục vụ cho khoái lạc thân xác như cô! Tất cả những lời lẽ của tôi tối nay chỉ để giúp cô đạt mục tiêu ấy mà thôi. Tôi chằng nói là cô không nên cân nhắc khoái lạc của cô là gì. Tôi chỉ hỏi cô: nếu cô muốn sướng tối đa có thể được, không những về xác thịt mà cả về tinh thần nữa, thì cô phải làm những gì? Tôi chẳng yêu cầu cô làm gì hơn là tôn trọng những định luật sơ đẳng, như. coi thường kiểu làm một cái rồi lăn ra ngủ, sướng có mỗi một cái đã bằng lòng... Cô đừng có đặt thỏa mãn thân xác lên trên dâm tình, đừng bắt chước cái lối thỏa mãn không một tưduy của loài vật, đừng lẫn ý tưởng nhẩy đực với ý niệmlứa đôi. Cô có thấy trong ý niệm lứa đôi có một cái gì làm người đàn ông có thể tự kiêu không?...
    Đột nhiên Mario cười thẳng thắn:
    - Thật tức cười khi cô lại bảo chính tôi khuyến khích cô nên tự chế? Trong khi chính tôi đã khuyến khích cô mở tung tất cả các cửa không hạn chế? Nhưng cô phải nhớ rằng chân trời của cô sẽ cứ hạn hẹp ghê lắm nếu cô chỉ chờ đợi tình yêu từ một người đàn ông duy nhất. Tôi không dạy cô về tình yêu đối với một người, mà là tình yêu đối với nhiều người!

    Emmanuelle đưa đôi môi ra với một vê nghi ngờ đầy bướng bỉnh làm Mario thích thú. Anh kêu lên:
    - Cô đẹp quá!
    Anh im lặngmộtkhoảngkhắc và nàng cũng không dám cử động. Anh thì thầm:
    “Nếu em muốn, chúng ta hãy yêu nhau
    Với đôi môi của em, không một lời thốt ra!”

    Nàng lắc mái tóc dài như để xua đuổi sự mê hoặc, và cười với Mario. Anh cười đáp lễ với một vẻ kính nể ít khi thấy. Nàng cố gắng lên tiếng nói để trấn áp xúc động:
    - Vậy phải làm gì đây?
    Mario lại trả lời bằng một câu văn trích đâu đó:
    “Hãy cứ nằm yên, hỡi thân thể tôi, cho nhục tình! Hãy hưởng những khoái lạc hàng ngày và những đam mê không một ngày mai. Đừng để uổng một niềm vui xa lạ cho nỗi niềm hối tiếc về cái chết của thân tôi.”
    Emmanuelle thích thú nói:
    - Ấy! Đó đúng là điều tôi nói ban nãy?
    - Tôi cũng vậy.
    Nàng cười, không thể lý luận được nữa. Phải để cho Mario lúc nào cũng có lý !
    - Cô có công nhận tôi nói điều đó với đủ chi tiết không?
    - Quá nhiều chi tiết? nàng than. Cả đống luật với lệ của anh... Tôi nhớ hai định luật đầu tiên của anh...
    - Tôi vừa loan báo cho cô biết định luật thứ ba: định luật về số nhiều. Số đông không thôi cũng là một yếu tố của dâm tình rồi. Và ngược lại sẽ không có dâm tính nếu bị hạn chế, thí dụ nhưxuống sốhai người thôi. Tôi đang kể xấu thiếu gì về cuộc sống lứa đôi cho cô nghe.
    Emmanuelle hòa hoãn:
    - Bỏ chuyện lứa đôi ra ngoài đi, nhưng rồi mọi sự đi đến đâu? Không lẽ tôi phải từ chối làm tình với một đàn ông hay sao? Lúc nào cũng phải bộ ba, bộ năm hay bộ bẩy hay sao?
    Mario nói:
    - Nếu con người thích thế. Nhưng không bắtbuộc phải là thế Số đông đâu có phải chỉ là đông trong một không gian nhất định, mà đông trong cả thời gian nữa. Con người có thể làm nhiều điều khác ngoài việc cộng với nhân. Còn có thể chia hay trừ đi nữa chứ. Lúc đầu buổi tối nay, tôi đã làm cô giận khi chỉ cho cô một trong nhiều cách để làm tính chia.

    Lối gợi ý của Mario lâmnàng dễ chịu: một ánh mắt tinh nghịch làm sáng rỡ khuôn mặt nàng, nàng suýt nói một điều gì đó nhưng rồi lại thQi. Mario tiếp tục:
    - Còn về cách trừ đi thì cô đợi khi phải đấu tranh với chính cái.giác quan của cô. Bắt chúng lui lại một chút trước khi đi tiếp trên con đường dẫn tới lâu đài thần tiên. Hãy kéo dài giây phút khoái lạc cũng nhưthèm muốn... Cô hãy hiến thân trọn vẹn cho kẻ này, đắn đo từng chút đối với kê khác Có người cô sẽ bắt tán tỉnh chờ đợi nhiều ngày tháng, có người cô hiến thân cái một, ngay ngày đầu gặp gỡ. Đối với người này cô cho phép tha hồ vuốt ve khắp nơi trên thân thể, nhưng không thích cho nhập cung là cứkhông cho. Đối với một đàn ông xa lạ cô có thể đòi hắn giao hợp ngay lập tức nhưng đối với người bạn thân mơ tưởng được xuyên vào trong cô từ bao năm tháng, cô lại chỉ cho hắn sướng bằng hai bàn tay cô thôi.
    - Anh ăn nói gì ghê rợm vậyt Anh tưởng tôi sẽ lao vào những trò đồi trụy như vậy sao? Chắc anh chỉ nói đùa chơi cho vui...
    - Đúng vậy. Con người chẳng nên nói gì khác hơn là những điều chỉ để cười với nhau thôi. Chỉ có sựxấu hổ thẹn thùng là buồn thôi. Nhưng trong những điều tôi vừa gợi ra ấy mục nào cô cho là ghê gớm nhất? Có phải mục cô dùng hai tay không?
    - Anh đừng có ngố như thế? Đâu có phải...
    - Tôi hi vọng là cô biết sử dụng đến nơi đến chốn những dụng cụ tuyệt vời của khoái lạc ấy chứ?
    - Chắc chắn!
    - May quá ? Biết bao nhiêu phụ nữ cứ tưởng chỉ bụng, vú hay miệng họ mới có quyền lực thôi. Họ không hiểu chính vì có tay chúng ta mới khác loài vật! Đối với nam giới, cái gì làm cho họ thành đàn ông hơn được đôi tay của phụ nữ? Chúng tôi có thể thông gian với một con hươu cái hay sư tử cái, vuết ve vú chúng và rùng mình trước cái lưỡi mềm mại của chúng. Nhưng chỉ có một phụ nữ mới làm chúng tôi xuất tinh giữa các ngón tay của nàng. Đứng về phương.diện nhân bản, cách thế làm tình này đáng lẽ phải coi là tuyệt hảo nhất.

    Emmanuelle phác một cử chỉ bất cần, như để diễn tả rằng nàng chấp nhận sự hiện hữu của bất kể kiểu làm tình nào. Nàng thôi không tìm cách gạt bỏ cái thú của Mario thíchnói ngược lạibấtcứcá.i gìcủa conngười thông thường. Nàng thấy buổi tối như thế này là đủ vui rồi. Nhưng một ý tưởng đang ám ảnh nàng dù nàng không ý thức được tại sao: nàng quan tâm tới một "định luật" của Mario hơn các định luật khác. Nàng nêu vấn đề trở lại:
    - Anh bảo tôi phải chia thân thể ra, phải làm tính trừ.

    Nếu tôi nghe anh trên thực tế, hẳn tôi sẽ làm đau khổ thiếu gì người! Không vì chuyện này thì về điều kia. Anh không khuyến khích tôi trở thành một phụ nữ dễ dãi, nhưng anh cũng không khuyên tôi tránh có thật nhiều đàn ông! Bởi thếtôi cho rằng anh là mộtkẻ chuyên đi làm hư hỏng người khá.
    - Tại sao cô khôngchonhiều đàn ôngnhiều người tình sử dụng cái thân thể thích khoái lạc của cô? Cái gì làm cô khựng lại vậy?
    - Anh biết quá là cái gì rồi!
    Nàng tưởng phản đối nhưthếlà đủ cho Mario biết điều hơn. Nhưng anh từ chối không chịu. Nàng không biết làm sao hơn là đặt một câu hỏi ngược lại:
    - Nhưng tại sao tôi lại phải có nhiều người tình mới được?
    - Tôi nói với cô rồi: vì chủ nghĩa dâm tính đòi hỏi một số đông. Chẳng có niềm vui nào lớn hơn cho phụ nữ khi họ đếm sốcác tình nhân: hồi nhỏ, đếm bằng các ngón của bàn tay, khi là thiếu nữ thì đếm theo tốc độ những tháng đi học và những kỳ nghỉ hè; khi đã lấy chồng thì ghi vào sổ riêng, dùng một dấu hiệu bí mật khi thêm vô một tên mới: chà? cả tháng rồi mới có một chàng mới sao? Hay là một niềm hối hận giả vờ: ghê chưa! hai chàng trong một tuần lễ... để rồi sau cùng hể hả: tới rồi đó nghel tuần này mỗi ngày một chàng? Rồi khi ôm chặt cô bạn thân thiết nhất, thì thào vào tai: "Mi có hơn một trăm chàng rồi hảl" - "Làm gì tới, còn bà thì saol" - "Tôi thì hơn một trăm rồi." Ôi? Khoái lạc và khoái lạc? Thân thể cô có thể chữa được cả ngàn, mười ngàn cơ thể khác! Cô chỉ tiếc những người tình mà cô không có thôi. Cô hãy nhớ định nghĩa tôi đã cho về chủ nghĩa dâm tính: đó là thứ khoái lạc khi làm thái quá.

    Emmanuelle lắc đầu. Mario phản đối:
    - Nếu xét cho kỹ thì định luật số đông chỉ là hệ luận của định luật mà tôi tin cô đã chấp nhận: số đông sẽ ngăn chặn sự thóa mãn đến chán ngấy. Thật quá dễ hiểu: càng nhiều người tình thì càng dễ duy trì khoái lạc vì giác quan của cô luôn luôn được đánh thức thường xuyên. Nói thật cô chỉ nên hiến thân cho một đàn ông khi cô tin chắc sau đó có một gã khác sẵn sàng.
    Nàng kêu lên:
    - Như thế thì bao giờ cho hết! Sau người thứ hai, phải có một người khác, rồi lạị một người khác nữa phòng hờ sao?
    Mario nói:
    - Tại sao không nhỉ? Đó đúng là điều phải làm. Emmanuelle cười thoải mái:
    - Sức người có hạn thôi chứ anh.
    Mario đồng ý với giọng buồn thảm:
    - Quả thực là vậy. Nhưng tinh thần con người thì vô giới hạn. Vấn đề chính là tinh thần khôngbao giờ thỏa mãn, chán bứ.
    - Nếu tôi hiểu ý ảnh thì muốn giữ cho tinh thần thức tỉnh, tôi phải làm tình không'ngừng nghỉ phải không?
    Mario bực bội:
    - Không bắt buộc phải là thế. Vấn đề không phải là làm tình, mà là cách thếlâm tình. Chính động tác giao hợp, dủ có lập đi lập lại đến vô cùng, cũngkhông mang lại dâm tính Bất quá mang lạl sự no chán thôi. Nếu cô hiến thân liên tục cho hai mươi đàn ông xếp hàng đợi đến lượt, có thể cô có một ngày vui thú khó quên, nhưng cũng có thể cô sẽ chán ngấy. Tất cả tùy thuộc vào khoảng khắc, vào những gì trước đó và những gì cô chờ đợi sau đó. Bởi thế khó có luật lệ về địa hạt này. Muốn đến mức dâm tính toàn hảo, cô có thể chọn ngày hôm nay nằm ngửa ăn sẵn, kệ cho hết đàn ông này kếtiếp đàn ông kia, không buồn nhìn mặt ai hết. Rồi một ngày khác, cũng vẫn với hai mươi đàn ông ấy, cô bắt mỗi gã làm ớnh với cô một kiểu khác nhau.
    Emmanuelle chế riễu:
    - Ba mươi sáu kiểu phải không?
    - Phi lý. Dâm anh đâu phải là vấn đề kiểu cọ ? Dâm tính xuất hiện từ một bầu khí. Kiểu thích hợp là kiểu hợp với cấc vòng xoắn trong não cô ấy. Hãy làm anh với cái đầu của cô ? Hãy lấp đầy đầu cô với tất cả những cơ phận nam trên thế gian và những khoái lạc họ có thể mang lại. Làm sao cho mọi cuộc giao hợp vừa là hiện tại vừa bao hàm quá khứ lẫn tương lai. Tương tự như khi cô đang làm tình thì không phải gã đàn ông đang xuyên vào cô mang lại vẻ duyên dáng hấp dẫn, mà chính cái gã đàn ông thứ hai đang cầm tay cô hay đang đọc cô nghe một đoạn văn của Homère.

    Emmanuelle phá lên cười, nhưng trong thâm tâm nàng bị xúc động hơn là nàng có thể công khai chấp nhận:
    - Cứnghe anhthì khi chồng tôi muốn làm tình, tôi phải nói: Không được đâu anh, chúng ta chỉ có hai đứa à!
    Mario nghiêm trang trả lời:
    - Cô phải thực tếtrong trường hợp này. Tôi đã nói với cô rồi, khi không có người thứ ba hiện diện bằng xương bằng thịt, thì cô dùng trí tưởng tượng tạo ra.

    Điều gì chứ điều này thì Emmanuelle đồng ý lắm. Quả thực mọi'sự đã là vậy cho tới nay, mang lại cho nàng khoái lạc lớn nhất: khi Jean xuyên dương vật vào nàng, nàng bắt đầu chơi trò tưởng tượng chuyển hết từ đàn ông này sang đàn ông khác. Nàng chỉ.bắt đầu chơi trò như vậy sau khi Jean đã làm tình với nàng lần thứ tư hay thứ năm chi đó. Thời kỳ đầu, thỉnh thoảng nàng mới chơi trò tưởng tượng như vậy, coi như một phần thưởng đặc biệt: Nhưng rồi mỗi ngày một thường xuyên hơn. Còn bây giờ thì kể như đêm nào cũng thế. Và quả thực là thú vị! Bây giờ thì nàng hối hả chờ đợi phút Jean đút vào nàng, không phải chỉ vì thèm muốn thân xác, mà còn là để nàng bắt đầu một cuộc tình tưởng tượng với một người đàn ông nào đó, làm với hắn đủ mọi thứ trong thực tế nàng chỉ nghĩ đến chứ không dám làm.. Khoái lạc của nàng tăng gấp bội, và do đó làm tăng khoái lạc cho cả Jean: mỗi một ngày qua, nàng càng trở thành một người vợ nóng bỏng nhục tình. Nàng tự hứa kể từ nay sẽ tiếp tục như thế nhưng sẽ tuân theo luật bất cân xứng Mario đã nêu ra: "kẻ thứ ba" phải là thứ không cân xứng với nàng. Quyết định này làm nàng xốn xang đến độ mong có Jean giao hợp ngay bây giờ để có thể thả trí tưởng tung hoành với kẻ khác.

    Nhưng kẻ khác đây là ai? Nàng tự hỏi vậy. Chắc chắn không phải với Mario rồi, với cái ông này thì chả hào hứng gì Với Quentin.
    Nàng chế nhạo:
    - Vào giường bây giờ tôi phải cần thận không gợi tới hai bóng ma một lúc. Bởi vì cộng chung tôi với Jean là thành bốn. Số cha~n là hỏng bét, như anh nói.
    Mario cười:
    - Không, bốn như thế vẫn là mất cân xứng vì đâu có thể chia làm hai cặp. Dĩnhiên tôi không khuyên cô bao giờ làm tình bốn người một giường mà lại chia làm hai cặp. Như thế không có gì đáng chán hơn. Hãy để cho quí vị trưởng giả chơi cái trò ấy. Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta ky con số bốn. Bốn cũng hào hứng lắm nếu ta biết chia ra làm một với ba. Với tám người cũng vậy nếu là hai đàn bà và sáu đàn ông: như vậy còn hào hứng hơn vì có thể mở đầu bằng mộtphụ nữđược tới ba đàn ông phục vụ rồi sau đó tha hồ mà biến hóa.
    Emmanuelle cố tưởng tượng ra quang cảnh ấy. Mario cười:
    - Tôi đồng ý với cô là sự giản dị cũng có quyến rũ của nó, và cách giao hợp thú vị nhất cho một phụ nữ - như cô đưa ra vừa rồi - hiến thân đồng thời một lúc cho hai đàn ông (Emmanuelle nhíu mày ngạc nhiên vì tự dưng bị gán là mình đã đưa ra ý kiến ấy). Mộtphụ nữcó goutchắc chắn sẽ thấy kiểu làm tình này là hoàn hảo nhất, thú vị nhất. Làmtình với một đàn ông hay với hai đàn ông một lúc khác hẳn nhau, như rượu đế khác rượu champagne vậy.

    Mario cầm chai magnum lên rót mời Etnmanuelle. Nàng nhấp một chút thứ chất lỏng nâu vàng này, tâm hồn xúc động. Mario không rời mắt khỏi nàng.
    - Trong vòng tay một người đàn ông thôi, người đàn bà kể như bị bỏ rơi một nửa. Nếu trong tâm trí cô có thể sắp xếp cho cả chuỗi đàn ông kế tiếp nhau đến, thì trên thực tếthân thể cô vẫnbỏ trống phân nửa nhưthường, trong khi chẳng có lý do gì mà không lo cho xúc cảm của cả toàn thân cô... Một đàn ông thôi thì không thể vừa lo cho phần đầu vừa lo cho phần chót được, do đó cần phải có hai mới đủ giải quyết toàn thân thể cô. Khi cả hai gã cùng rên lên mà sướng với hai miệng trên dưới của cô, hẳn lúc đó cô phải cảm thấy bằng lòng mình là đàn bà và là sắc đẹp chứ?
    Mario lễ độ hỏi nàng:
    - Chắc cô thích như vậy chứ?
    Emmanuelle hạ mắt xuống, ho nhẹ. Mario cương quyết hỏi cho bằng được:
    - Tôi muốn nói: làm tình với hai đàn ông. Không phải trong mơ nữa...
    Nàng chọn giải pháp ngay thẳng:
    - Tôi không biết.
    Mario ngạc nhiên:
    - Tại sao cô lại không biết?
    - Tại chưa bao giờ thử cả.
    - Thật vậy sao? Và tại sao lại không?
    Nàng nhún vai. Mario hơi cằn nhằn:
    - Có phải cô chống đối lối làm tình này không?

    Vẻ mặt Emmanuelle mang một vẽ khó đoán. Mario để im lặng kéo dài làm cho nàng lúng túng thêm. Nàng cảm thấy anh nhưkết án nàng về một tội lỗi gì đó không thể cắt nghĩa đối với tinh thần. Đột nhiên Mario hỏi:
    - Tại sao cô lại lấy chồng?

    Nàng không biết trả lời làm sao. Nàng có cảm tưởng như kẻ bị bịt mắt trong trò chơi bịt mắt bắt dê rồi có người nắm lấy hai vai quay tròn nhiều vòng cho mất định hướng. Mắt bịt kín, hai tay giơ ra phía trước, nàng không dám tiến về phía nào cả vì sợ rơi vào bẫy. Nàng không dám thú nhận đã lấy Jean vì yêu chàng -hay vì thú vị được làm tình với chàng. May mắn thay một ý kiến xuất hiện đáp ứng đúng được với tình thế. Nàng nói:
    - Tôi là dân lesbienne.
    Mario nháy nháy mắt, nói với giọng tán thưởng:
    - Hay?
    Nhưng rồi anh nghi ngờ:
    - Cô vẫn thích đàn bà từ trước tới giờ, hay chỉ thích trong lúc còn nhỏ thôi? Emmanuelle trả lời:
    - Từ trước tới giờ tôi vẫn cứ là vậy.
    Vừa nói xong nàng đã cảm thấy một cơn buồn bất ngờ xâm chiếm tâm hồn mình. Nàng có nói thật không đấy? Nàng còn có thể ôm chặt một thân thể phụ nữ trong vòng tay nữa không? Mất Bee, nàng đã mất tất cả...
    - Chồng cô có biết tật này của cô không?
    - Dĩ nhiên anh biết chứ. Vả lại ai mà chả biết. Điều đó đâu có bí mật gì. Tôi tự kiêu là chỉ thích yêu các cô gái đẹp và được các cô gái đẹp yêu.

    Nàng cảm thấy phải ra cái'điều thách thức, nhưng làm vậy chỉ buồn thêm thôi.

    Mario đứng dậy, đi lại trong phòng. Anh có vẻ bốc lắm. Anh trở lại cầm tay Emmanuelle dẫn đến divan ngồi rồi quì xuống chân nàng. Nàng ngạc nhiên khi thấy anh hôn nhẹ lên đầu gối rồi vòng tay ôm lấy đùi nàng. Anh thì thầm đọc với giọng cảm động:
    - “Phụ nữ nào cũng đẹp cả. Chỉ phụ nữ mới biết yêu. ở lại với chúng tôi đi, Bilitis! ở lại di. Nếu em có một tâm hồn nồng nhiệt, em sẽ thấy vẻ đẹp của thân thể các người tình nữ như trong một tấm gương.”

    (Hết Phần 16 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 17 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  7. #17
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 17 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 17: Emmanuelle





    Emmanuelle nghĩ với một chút mỉa mai rằng nàng không hên một chút nào cả: đã đâm đầu đi yêu một cô gái không hẳn lesbienne và bây giờ lại dăng mắc với một gã đàn ông hoàn toàn chỉ thích con trai!

    Nhưng Mario đã lấy lại được vẻ dáng uể oải, tiếp tục hỏi:
    - Cô có nhiều người tình gái không?
    - Chắc chắn rồi?
    - Có đủ cho cô thỏa mãn không?
    Emmanuelle nhất định không để chuyện với Bee ám ảnh làm hóng buồi tối hôm nay. Nàng khẳng định:
    - Tôi thích thay đổi bồ luôn luôn.
    Chuyện đó có dễ không côl ..
    - Không khó đâu. Chỉ việc đề nghị là xong.
    Có người từ chối không?
    - Làm gì!
    Emmanuelle ra cái điều khinh bạc. Nhưng bắt đầu chán cái trò bịa đặt này (nàng muốn trở lại tính tình giản dị và ngay thẳng của mình). Nhưng mà, nàng đính chính với một nụ cười sung sướng:
    - Cũng có những cô không chịu để tôi chinh phục. Nhưng kệ họ chứ?
    Mario đồng ý:
    - Đúng vậy. Nhưng còn cô? Đàn bà khác có dễ chinh phục cô không?
    - Ồ ! Dễ chứ. Tôi thích buông thả?
    Nàng cười thú nhận:
    - Nhưng với điều kiện các phụ nữđó phải thực sự xinh đẹp Tôi ghét những người xấu xí lắm.
    Mario khen ngợi:
    - Cô có tâm tính tuyệt hảo.
    Mario quay trở lại vấn đề anh đang quan tâm:
    - Cô nói chồng cô biết chuyện cô giâo hợp với các bạn gái. Thế ông ta có tán đồng không?
    - Không những tán đồng mà còn khuyến khích nữa. Chưa bao giờ tôi có nhiều bạn gái đến nhưthế kể từ khi đi lấy chồng.
    - Ông ta không sợ những vuết ve của các bạn gái làm cô chán ông sao?
    - Anh nghĩ gì lạ vậy? Làm tình với đàn bà khác với làm tình với đàn ông chứ. Đâu có lấy cái này thay cái kia được cần có cả hai chứ. Nếu chỉ thích có phụ nữkhông thôi thì còn thiệt thòi hơn là chỉ thích có đàn ông.

    Ngay lập tức lập trường phân minh và vẻ tự tin của Emmanuelle làm Mario phải nể vì. Anh dò hỏi một cách thận trọng:
    - Tôi phỏng đoán là chồng cô cũngbiếthưởng ké nhan sắc của các cô bồ của cô.
    Emmanuelle nở một nụ cười tinh quái, đùa cợt:
    - Chính các cô bồ của tôi mơ được làm tình với ông chồng tôi.
    - Cô không ghen à?
    - Ghen thì khôi hài quá ?
    - Cô có lý: chia nhau xài chung tăng thêm khoái lạc cho cô. Mario gật đầu, như nhớ lại những hình ảnh hấp dẫn trong quá khứ. Về phía Emmanuelle, nàng hồi tưởng lại những thân thể trần truồng của các bạn gái, sờ êm dịu và đẹp biết bao? Nàng mải mơ màng không nghe rõ câu sau cùng của Mario:
    - Còn ông ấy?
    Emmanuelle mở to mắt:
    - Ông nào?
    - Ông chồng của cô. Ông ta có cung cấp nhiều bạn trai cho cô không?
    Nàng bị sốc tối đa, phản đối:
    - Cái gì! Làm gì có chuyện đó?
    Nàng cảm thấy mình đỏ mặt. Mario đnh bơ hỏi tiếp:
    - Ngay cả sau khi đã lấy cô rồi cũng vậy phải không?
    Nàng không ngăn được một cử chỉ bực tức. Mario lạnh lùng tuyên bố:
    - Trong những điều kiện nhưthếthì tôi chẳng hiểu tại sao hai người lại phải lấy nhau.
    Anh cầm ly rượu, nhấm nháp một chút rồi hỏi tiếp với một chút khinh thị:
    - Ông ta có cấm cô làm tình với những đàn ông khác không?
    Emmanuelle vội vã nói:
    - Không, không có cấm.
    Tuy nói vậy nhưng nàng không chắc chắn là mọi sự là như thế.
    - Thế ông ta có nói là cô muốn làm tình với đàn ông nào tùy thích không?
    Nàng lại khổ sở bối rối:
    - Anhkhông nói táchbạchlà nhưvậy. Nhưng anh chưa bao giờ nói là cấm tôi. Anh không bao giờ hỏi tôi có ngủ với đàn ông khác không. Anh để tôi tự do.
    Mario làm một cử chỉ tiếc rẻ:
    - Ông chồng cô đáng trách ở điểm đó. Chủ nghĩa dâm tình đâu cần thứ tự do như thế.
    Emmanuelle cố ớm hiểu xem Mario vừa định nói cái gì Mario nói tiếp:
    - Trong thời gian cô ở lại Paris một mình, khi viết thư cho chồng, cô có báo cáo về các tình nhân của cô không?
    Nàng bỗng dưng cảm thấy cuộc đời mình trước đây sao mà "tầm thường" quá. Nàng lắc đầu, tránh né câu hỗi:
    - Tôi không nói với chồng về những người tình. Mario làm một cử chỉ kiểu: thà thế còn hơn là không.

    Hai người lại im lặng. Emmanuelle nhìn Quentin. Hắn cười với nàng, kiênnhẫn. Nàng tựhỏi hắncó hiểu những gì được thảo luận từ nãy đến giờ không, hay hắn cười để che dấu sự chán nản. Nàng đáp lời Mario:
    - Anh đừng có nghĩ là ông chồng tôi ghen. Cũng như tôi không ghen. Chính anh ấy đã dạy tôi cách biểu diễn đôi chân sao cho hấp dẫn. Chính để làm vui lòng anh mà tôi mặc những chiếc robe bó sát như thế nào để mỗi khi tôi xuống xe, gấu váy bị cốn lên cao nhất. Chắc anh đã thấy dù có ngồi trong một phòng khách nghiêm túc nhất, tôi cũng là kẻ hớ hênh nhất.
    Nàng cười:
    - Anh thấy là sự kiện đó không làm tôi khó chịu chút nào. Điều đó chắc là đủ chứng tỏ bọn tôi có đủ khả năng dâm tình theo tiêu chuẩn anh đưa ra chứ?
    - Đủ chứ.
    - Vẫn chính anh Jean căn độ hở ngực các xiêm y của tôi Anh có thấy nhiều ông chồng thích để vợ hở vú như anh Jean không?
    - Nhưng chính cô, cô thích để hở vú chứ?
    -Thích. Kể từ khi anh Jean dạy tôi điều đó. Trước khi biết anh, tôi thích được mọi người sờ mó, tôi muốn nói là thích được các cô gái vuốt ve, dù có được mọi người nhìn hay không. Còn bây giờ tôi thích được nhìn ngắm.
    Nàng nói thêm một cách can đảm:
    - Tôi sinh ra khôngphải là loại đàn bà thích khoe thân thể. Chính vì anh Jean mà tôi trở thành như vậy.
    Nàng nhắc lại:
    - Anh thấy đó?
    Mario hỏi:
    - Có bao giờ cô tự hỏi tại sao chồng cô lại thích biến cô thành một đối tượng cho mọi người thèm muốn không? Biến cô thành một kẻ chuyên kích thích người khác, không phải là một điều đáng khen đâu. Và ngay cho dù làm thế chỉ vì muốn khoe sắc đẹp của vợ như một anh nhà giàu muốn khoe của thôi, thì điều đó cũng chẳng hay ho gì hơn.
    Emmanuelle phản đối vì nàng không chịu được ăi nói xấu Jean:
    - Ồ! Không phải thế đâu. Anh Jean không phải loại người nhưvậy. Sở dĩ anh thích tôi khoe thân thể đẹp, là cốt để ké khác cũng được hưởng...
    Mario n6i một cách đắc thắng:
    - Đúng nhưtôi đã nói với cô trước đây? Nếu chồng cô tìm cách kích thích dục tình kẻ khác, thích trình diễn cô như thếnào để làm dương vật đàn ông dựng đứng lên, thì chính là tại anh muốn cô làm tình với kẻ khác.
    Emmanuelle định phản đối:
    - Nhưng...
    Chưa bao giờ ý tưởng này đến với nàng và nàng cũng chẳng thấy có lý do nào để bác khước. Nhưng nàng choáng váng: Jean muốn nàng ngủ với kẻ khác có là điều thích hợp không? Nàng biện bạch:
    - Nhưng tại sao anh Jean lại muốn vậy? Tại sao một đàn ông lại có thể thích vợ mình ngủ với kẻ khác? Mario nói với giọng nghiêm khắc:
    - Cô đã bàn đúng vấn đề rồi đó. Cô muốn nói rằng cô không hiểu tại sao một đàn ông văn minh tiến hóa, lại vì một ước vọng dâm tình nào đó, thích đàn ông khác tán được vợ mình phải khôngl Ecclésiatique biết rõ vấn đề này hơn cô khi viết điều sau: "Duyên dáng nhan sắc của người vợ là niềm vui của ông chồng. " Cô hãy logique một chút: nếu chồng cô thích thú chuyện cô ngủ với phụ nữ khác, tại sao ông ta lại không thích cô ngủ với đàn ông khác? Chắc cô không để ý đến một tương đồng nào đó giữa tình yêu nam nữvà tìnhyêunam với nam nữ với nữphải không?Về phần tôi thì chỉ có một thứ tình yêu thôi, dù tôi làm tình với một đàn ông hay một đàn bà, với ông chồng, với người tình, với anh chị em hay con cái, mọi sự cũng vẫn là vậy thôi.
    - Nhưng trước khi phá trinh tôi anh Jean đã biếttôi chỉ thích đàn bà thôi: tôi đã kể anh nghe điều đó ngay từ ngày đầu gặp gỡ.
    Nàng đột nhiên thêm vô:
    - Dĩ nhiên nếu tôi có một ông anh, chắc tôi đã làm tình với anh ấy rồi. Nhưng tôi lại là con một?
    - Rồi sao nữa?
    - Sao cái gì?... Tôi muốn nói khi tôi vuốt ve một phụ nữ, tôi không hề lừa dối chồng tôi.
    Mario lộ vẻ thích thú, hỏi thêm:
    - Thế ông ta có thích yêu đàn ông khác không?
    - Không!
    Emmanuelle thấy chuyện Jean là pédérastre vô lý không thể chịu nổi.
    Như đoán được ý nl~hĩ của nàng, Mario nhận xét:
    - Cô không công bình chút nào.
    - Nhưng hai trường hợp đâu có giống nhau!
    Mario cười tủm đm làm Emmanuelle mất tin tưởng ở nhận định của mình. Mario hỏi:
    - Cô có thích chồng cô ngủ với các phụ nữ khác không?
    - Tôi không biết... Tôi phỏng đoán là có.
    Mario giọng đắc thắng:
    - Nhưvậy tại sao ông ta lại không nghĩ tương tự về cô và những người tình của cô?
    "Dám thật là vậy," nàng nghĩ thầm. Mario không đợi nàng trả lời, nói tiếp:
    - Lấy một thí dụ khác: khoe đùi khoe vú đối với cô chỉ là một thói quen trong giới phù hoa, hay tại cô thấy kích thích khi khoe ra như thế?
    - Dĩ nhiên là vì kích thích rồi!
    - Về phương diện thân xác?
    - Đúng vậy.
    - Khi chồng cô hiện diện, cô có thấy bị kích thích hơn không?
    Nàng nghĩ một chút rồi trả lời:
    - Tôi tin là kích thích hơn.
    Khi ngoan ngoãn ngồi cạnh chồng, khi một đàn ông thử dùng mắt luồn vào dưới xiêm y của cô, có khi nào cô mơ màng chính bàn tay hắn đang luồn lọt lục lọi cô không?
    Nàng cười chấp nhận:
    - Có thể chứ.
    Nhưng dù vậy nàng cũng chưa dám chắc Jean thích thú một quang cảnh như thế. Mario cũng đoán vậy, thô dài.
    - Cô Emmanuelle, cô còn phải học nhiều nữa...
    Mario trở lại tấn công nàng, dùng ngay một kiểu dùng chữ của nàng:
    - Nếu cô bảo chồng cô không muốn cô "lừa dối" ông, tại sao ông ta lại để cô đến đây tối nay một mình? Ông ấy có phản đối gì không?
    - Không. Có lẽ anh nghĩ rằng đi ăn cơm tối tại nhà một đàn ông không có nghĩa là phải hiến thân cho đương sự.
    Emmanuelle trả lời thoải mái, duyên dáng. Nàng không biết lối trả lời kiểu đó có tác động ra sao. Mario cô vẻ suy tư dữ dội. Khi tư tưởng nàng bắt đầu lang thang tới những bến bờ khác, thì anh hỏi: .
    - Cô có sẵn sàng hiến . thân tối . nay không, Emmanuelle?

    Đây là lần đầu tiên Mario gọi nàng bằng tên. Nàng cố giữ vẻ bình thản trước câu hỏi đó, và muốn chứng tỏ mình là con người tự do, nàng trả lời với giọng bất cần:
    - Sẵn sàng chứ?
    - Tại sao?
    Nàng lại bối rối. Mario hỏi:
    - Đàn ông tán cô có dễ dàng không?
    Nàng thấy xấu hổ quá. Kiểu đối thoại này phải chăng chỉ nhằm hành hạ nàng sao? Nàng cảm thấy cần phải đề cao lại giá trị mình. Nàng cãi với một vẻ hăng hái hiếm có:
    - Không, ngược lại là khác. Tôi đã nói với anb là tôi có nhiều người tình nữ, chứ không phải là nhiều người tình nam. Thú thật với anh...

    Nàng nói thêm với một xúc động bất ngờ (và khó khăn bởi vì nàng không thích nói dối, và cốgắng tối đa tránh nói dối):
    - Thực ra tôi chưa có một người tình đàn ông nào. Bây giờ anh đã hiểu tại sao tôi không có chuyện ngoại tình nào để kể cho chồng nghe chưa - tính cho tới lúc này?
    Nàng nói câu chót với một nụ cười khó cho người khác giải đoán ý nghĩa.

    Khi xác nhận mình là một phụ nữ chưa hề ngoại tình, nàng nghĩ cũng không sai sự thực cho lắm: liệu có thể gọi là tình nhân những gã đàn ông đã làm tình với nàng trên phi cơ không? Marie-Anne cũng đã đồng ý những gã đó không đáng kể. Chính nàng cũng nghi ngờ giá trị thực chất của cuộc phiêu lưu trên phi cơ ấy, và thấy rằng trong cơn khinh khoái trên trời cao và trong tình trạng chập chờn tỉnh thức giao hợp với mấy đàn ông ấy cũng chẳng tội lỗi hơn bao nhiêu so với việc mỗi lần giao hợp với chồng nàng lại tưởng tượng đó là một đàn ông khác.

    Lần đầu tiên nàng ý thức mình có thể dám đã thụ thai với một trong những gã trên phi cơ: nếu đúng là vậy, thì nàng sắp biết rõ đến nơi. Nhưng sự kiện đó cũng chẳng có gì là quan trọng.

    Trong khi đó Mario mỗi lúc một quan tâm đến Emmanuelle hơn:
    - Cô có chếnhạo tôi không đấy? Tôi có cảm tưởng là cô vừa nói cô cũng thích đàn ông nữa, có đúng không cô?
    - Đúng. Tôi chẳng đã lấy chồng là gì? Và ban nãy tôi đã chẳng nói với anh là tối nay tôi đã định hiến thân cho một người đàn ông không phải là chồng sao.
    - Có phải là lần đầu cô làm vậy không?

    Nàng gật đầu xác nhận thứ một nửa sự thật ấy (nàng đột nhiên lo lắng không biết Marie-Anne có tiết lộ sự thật về nàng không! Chắc không đâu vì Mario đâu có vẻ gì là biết). Nàng nói thêm:
    - Có thể xưa kia tôi sẵn sàng ngủ với đàn ông hơn, nhưng không có một ai lợi dụng thời kỳ ấy.
    Nàng nói như vậy cho mặn mà câu chuyện thôi, nhưng nàng thấy Mario nhìn với nụ cười khó thương. Anh tấn công liền:
    - Tại sao cô lại muốn lừa dối chồng? Phải chăng ông ta không thóa mãn nổi cô về thể xác?
    - Ồ ! Không phải thế.
    Emmanuelle kêu lên vừa bối rối vừa khổ sở.
    - Không, không phải thế? Anh Jean là một người tình tuyệt vời Tôi không hề bị dồn nén. Tôi bảo đảm với anh là vậy Tôi muốn ngủ với đàn ông khác vì lý do ngược lại...
    -A? Lý do "ngược lại"? Đáng chú ý đấy nghe. Cô có thể cho tôi biết hơn về lý do "ngược lại" đó không? Nàng cáu giận với Mario. Anh đã làm một bài thuyết giảng công phu để chứng minh rằng Jean muốn nàng có nhiều người tình, bây giờ anh lại quên những điều đã nói sao...

    Nhưng xét trên thực tế ngày hôm nay nàng có dễ dàng chấp nhận chuyện ngoại tình không? Tại sao lần đầu tiên trên đời nàng lại ham muốn trở thành một phụ nữ có chồng nhưng có cả tình nhân? Chắc là tại chính nàng muốn ngoại tình. Nhưng không phải vì thếmà nàng không yêu Jean say sưa - ngược lại là khác... Cái gì đã xảy ra cho nàng vậy? Nàng nghe thấy tiếng mình thốt ra những lời sau trước khi trí óc kịp cân nhắc:
    -Tại vì tôi đang sung sưđng. Tại vì... tại vì tôi yêu anh Jean!
    Mario nghiêng người về phía nàng.
    - Nói một cách khác, cô muốn ngoại ớnh không phải vì chồng cô yếu, chồng cô làm cô chán hay cô muốn trả thù chi đó, mà vì ngược lại tại chồng cô làm cho cô hạnh phúc. Tại vì chồng cô đã dạy cho cô biết yêu những cái gì đẹp Dạy cô thứ hạnh phúc thân xác tuyệt vời khi một cơ phận đàn ông xuyên ngập vào thân thể cô. Ông ta đã dạy cô rằng tình yêu là khoảng khắc bùng nổ của giác quan khi một thân thể trần truồng của đàn ông đè mạnh lên thân thể cô Ông ta đã làm cô hiểu cái đã mang lại sự tái sinh huy hoàng cho cuộc sống, là cử động của tay cô tiến lên vai cởi áo ra để lộ đôi vú, là cử động của tay cô tiến xuống phía dưới cởi hết xiêm y để toàn thân lộ ra như một bức tượng đáng yêu hơn cả những giấc mơ nữa. Ông đã dạy cho cô rằng vẻ đẹp, không phải là sự cô đơn của thân xác cô mà là sự cộng thêm với nhiều thân thể khác. Vẻ đẹp, không phải là cho những bàn tay kẻ khác lột truồng cô ra, mà là sự giản dị và vội vã các ngón tay cô tự lột xiêm y để tự cô
    dâng hiến như một quà tặng cho những ai cô muốn. Ông hẳn đã dạy cho cô biết không còn cái đẹp nào khác ngoài cái đẹp ấy, không cònhạnhphúc nàokhác ngoài hạnh phúc ấy …

    Emmanuelle lắng nghe, không biết có nên để mình lôi cuốn theo những lời lẽ rườm rà nhưcây đang đâm chồi nay lộc ấy không. Nàng cầm ly rượu lấp lánh lên, ngước nhìn Mario với một thái độ dứt khoát. Mario hỏi lại:
    - Cô sẽ hiến thân cho những đàn ông khác theo quan niệm như vậy phải không?
    Nàng gật đầu:
    - Rồi cô sẽ kể hếtcho chồng nghe để ông ta hãnh diện là đã có một học trò giỏi.
    Nàng đột nhiên mất bình tĩnh, kêu lên lo ngại:
    - Ô ! Không đâu.
    Sau một chút do dự, nàng nói thêm:
    Không kể ngay lập tức...
    Mario biểu lộ bao dung, anh nói:
    - Tôi hiểu. Nhưag mà cô cần phải học tiếp.
    Nàng phản đối:
    - Học tiếp cái gì nữa?
    - Học cái thú vui khi kể lại: Một ngày kia cô sẽ thấy là chính những cuộc phiêu lưu ấy không thú vị bằng khi cô tưởng nhớ lại chúng từng chi tiết và kể lại cho chính cô và chồng cô nghe.
    Mario phác một cử chỉ khoan dung:
    - Không có gì phải vội vã cả. Nếu lúc này che dấu chồng dễ cho cô hơn thì cô cứ việc giữ kín mọi tiến bộ của cô trong địa hạt dâm tình. Vả lại -nụ cười cúa Mario bỗng đượm vẻ chế riễu - tốt hơn là đợi đến lúc cô có những tiến bộ cụ thể kia thìtốt hơn, phải khônglLúc đó hẳn chồng cô sẽ ngạc nhiên đầy thích thú. Trong giai đoạn thực tập, nếu chồng cô không hướng dẫn được, thì phải có một người khác Con đường dẫn tới chủ nghĩa dâm tình đôi khi cũng chông gai lắm, ad augusta per augusta, để mặc cô một mình, cô dám đi lạc đường hoặc bỏ cuộc nửa chừng lắm. Cô nghĩ sao?

    Nàng thấy Mario nói ra lời yêu cầu đó chẳng qua là cho có hình thức thôi, nên tốt nhất không trả lời. Mano kéo dài giọng:
    - Nhưng cô phải biết rằng người học trò cần phải có một kiên nhẫn vô bờ bến. Không ai hướng dẫn thành công được nếu học trò không muốn học. Người hướng dẫn chỉ đường, nhưng chính cô phải bước đi một cách mạnh bạo cho đến đích. Nhập môn bất cứ cái gì cũng nhiều khó khăn hơn thú vui... Một ngày kia nhớ lại những khó khăn ban đầu cô sẽ thấy thú vị lắm. Ngày hôm.nay cô phải tự do quyết định. Cô đã sẵn sàng thử tất cả mọi thứ chưa?
    Nàng hỏi với giọng thận trọng:
    - Tất cả hả?
    Nàng chợt nhớ ra là vài hôm trước Marie-Anne cũng dùng những từ ngữ như vậy. Mario dứt khoát nhấn mạnh:
    - Đúng vậy: tất cả ?
    Nàng thử tưởng tượng xem "tất cả" có thể là những gì đây lúc này nàngchẳng nghĩra được cái gìkhác là buông thả thân thể cho Mario muốn làm gì thì làm. Bề gì thì khi bước chân đến đây nàng đã quyết định hiến thân cho anh rồi, còn cách anh làm ăn với nàng thì đâu có quan trọng gì cho lắm, phải không? Nàng nghĩ với một chút mỉa mai là "ông thầy Mario" này tự tin thái quá ở các phương pháp giáo dục ớnh ái của mình, cứ tưởng rằng những bài học sắp dạy có thể làm cho Emmanuelle "biến thái." Phải công nhận nàng ítkinh nghiệm về đàn ông, nhưng nàng hiểumột phụ nữ muốn tiến bộ thì cần phải làm nhiều điều hơn là khuấtphục trước những đòi hỏi đặc biệtcủa mộtngười tình. Cái lối tựmãn của đàn ông làmnàng thích thú. Nhưng nàng sẽ không chọc giận Mario quá để .anh bỏ cuộc.

    Nhưng nàng có một thắc.mắc lương tâm không thể cắt nghĩa tại sao: mặc dù đồng ý ít nhiều với những phân tích của Mario về tâm lý Jean, nàng vẫn muốn dấu chồng mọi liên hệ với Mario. Không phải vì sợ Mario đã hiểu sai Jean mà vì một lý do nàng đã thoáng nhận thấy ban nãy: "lừa dối" ông chồng mình yêu quả thực là một khoái lạc cực kỳ đặc biệt mà mới nghĩtới thôi nàng đã thấy thái dương phập phồng sốt ruột rồi. Nàng nghĩ trong một thế giới dâm tình, sự đồng lõa đồng ớnh của ông chồng cho vợ ngoại ớnh, dám là một khoái lạc tiến bộ nhất. Sự bí mật sẽ làm tăng chứ không làm giảm những khoái lạc nàng đang chờ đợi xảy tới Trong khi chờ đợihọc đượcnhững luậttắc khó khăn Mario đã mất công giảng dạy, nàng tạm thời áp dụng định luật giản dị nhất. Từ việc ngoại tình không thôi chẳng đủ mở ra cho nàng những khám phá ngất ngây sao?

    Thực ra nàng không biết rằng khi quyết định như thế, nàng không quan tâm tới những khoái lạc thân xác do các tình nhân tương lai cung cấp bằng thứ thú vị do sự lừa dối Jean mang lại. Càngyêu Jeannàng lại càngmuốn ngủ ngay với thật nhiều đàn ông khác, cho phần đó của nàng tràn ngập tối đa tinh khí khác lạ.

    Mario vẫnnhìnnàng và cái nhìnnàylàmnàng khó chịu. Nàng đổi vị trí ngồi trên chiếc đi văng da, biểu diễn đôi chân theo kiểu Mario đã chỉ. Nàng nghĩkhi nói chia xẻ thân thể với hai người đàn ông khác nhau, hẳn Mario nói tới Quentin và chính anh.
    Nàng rự nhủ:
    “Cũng được thôi! Ta sẽ học thềm một điều mới.”

    Nàng thích làm tình với một mình Mario hơn, nhưng nếu không có cách nào bỏ Quentin ra ngoài, thì mong anh chàng này sẽ ngồi làm khán giả, một vai trò Mario coi là khá quan trọng. Nhưng dù gì thì gì nàng cũng quyết định không cưỡng lại những đòi hỏi của Mario. Đồng thời nàng cũng mơ hồ cảm thấy cũng thích Quentin giao hợp với mình. Và bởi vì Mano đã khẳng định làm tình cùng một lúc với hai đàn ông sẽ rất nhiều thú vị...
    Mario hỏi:
    - Cô đã có lần nào làm tình với nhiều phụ nữ chưa? Emmanuelle mộtlần nữa ngạc nhiên Mario có thể đoán được tư tưởng nàng một cách dễ dàng. Như vậy anh phải
    biếtnàng đang thèm muốn anhbiếtbao. Anh nhìn đôi chân nàng, làm nàng quên cả trả lời.

    Mario một lần nữa lại đọc một câu văn trích đâu đó, ngâmnga nhưđọc thơ, để ca tụng vẻ đẹp của thân thể nàng. Nhưng không vì thế mà anh ngừng tò mò. Mario gặng hỏi:
    - Tôi muốn hỏi là nhiều phụ nữ một lúc.
    Emmanuelle trả lời:
    - Có.
    Mario có vẻ thích chí:
    - A! Vậy cô đâu có ngây thơ vô tội quá.
    Nàng cằn nhằn:
    - Tôi có bao giờ bảo tôi là ngây thơ đâu.

    Đối với nàng bây giờ, bảo rằng nàng là một cô gái nhà lành chẳng biết gì là một lời chê bai nặng nề nhất. Nếu để lộ cặp đùi mà vẫn còn là gái ngoan, thì được lắm, nàng sẽ đứng thẫng lên đi văng tụt hết xiêm y ra cho coi. Ước muốn này mạnh đến nỗi làm mắt cá gập lại và nàng qm xuống. Nếu vụ biểu diễn này chưa đủ chứng tỏ cho Mario thấy nàng không phải là gái ngoan, thì nàng sẽ biểu diễn một màn thủ dâm cho anh coi! Đôi vú nàng hừng hực bốc lửa: có lẽ những ly rượu Mano cho uống đã mang lại cho nàng những quyết định táo bạo. Nhưng anh chàng người ý vẫn cứ uề oải Coi bộ anh thích làm chuyện dâm tình bằng lời nói hơn là bằng hành động... Anh vẫn tiếp tục hỏi nữa:
    - Hãy cho tôi biết khi làm tình với hai cô gái một lúc, cô đã làm những gì?

    Emmanuelle sốt ruột. Để chấm dứt cái trò "vấn đáp" này, nàng vội miêu tả những cảnh mà phần tưởng tượng nhiều hơn là phần thực tế. Nàng không buồn tham chiếu những chi tiết có thật trong quá khứ và nghĩ rằng một chút bịa đặt (lũng đủ vui cho Mario rồi. Nhưng anh không để bị đánh lừa như vậy, cắt ngang lời nàng một cách vui vẻ.
    - Những trò đó là của con nít. Đã đến lúc cô phải lớn lên đi thôi, cô bạn xinh đẹp của tôi ơi.
    Tức giận, Emmanuelle muốn nói ra một câu nào đó để trả thù Nhưng khi nói ra rồi nàng mới sợ nó sẽ có tác động ngược với lòng mong muốn của mình:
    - Thế còn anh, anh có biết cách tán tỉnh làm ăn với đám con trai không?
    Nhưng nàng ngạc nhiên khi thấy Mario chẳng lộ vẻ lúng túng chút nào. Ngược lại, giọng anh đầy vui vẻ:
    - Chúng tôi sẽ biểu diễn cho cô coi chơi, Emmanuelle!

    Mario nói một câu bằng tiếng Anh với Quentin. Nàng xúc động tự hỏi không biết hai người có biểu diễn một màn tình ái tại chỗ cho nàng coi không.

    (Hết Phần 17 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 18 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  8. #18
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 18 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 18: Emmanuelle - Chàng SAM-LO




    Thành phố nào thuộc tôi, tôi sẽ sử dụng nó.
    L’Ecclésiaste, VIII 12.
    Ngay từ buổi sáng, hãy gieo mầm giống.
    Và khi chiều đến, đừng để tay người nghỉ ngơi.
    Id., XI 6.


    Khu phố Emmanuelle đang tiến vào không giống bao nhiêu những con đường hai bên là nhà bê tông hay các biệt thự ẩn mình trong những khu vườn, dưới những tàn cây phượng vĩ đỏ thắm mà nàng quen thuộc kể từ khi tới Bangkok. Nàng đang đi trong mơ chăng? Ánh trăng đang tỏa ra trên những hình khối hỗn độn như một phong cảnh làm bằng bìa cứng chắp vá không trật tự. Đi theo Mario, phía sau là Quentin, nàng rón rén đặt chân đi giầy cao gót trên những phiến gỗ của một cây cầu thô sơ nhỏ bé bắc ngang một con rạch nhỏ đầy bùn đặc sệt như ống cống. Trọng lượng của ba người làm cây cầu nhỏ rung dữ dội: Emmanuelle sợ rằng trước sau nàng cũng dám té xuống vũng bùn bên dưới.

    Khi đến trụ giữa, ba người phải bước chéo sang một tấm ván coi bộ còn mục nát và lung lay hơn cả cây cầu nữa. Ba người cứ chênh vênh mà đi như vậy vài trăm thước nữa, không ai buồn thắc mắc con đường sạn đạo này rồi sẽ dẫn tới đâu Càng đi, Emmanuelle càng cảm thấy đi ra khỏi thế giới thường nhật. Ngay cả không khí ở đây cũng có vẻ day đặc và nhiềumùi hơn. Đêm tối im lặng đến nỗi nàng không dám hé miệng nói, sợ làm va chạm đến một thần linh nào đó Đến một lúc nào đó nàng nhận ra sự im lặng của đêm đen thỉnh thoảng cũng bị phá vỡ bởi tiếng gáy của một con dế đâu đó.

    Trước đây khoảng nửa giờ, Mario đã gọi một chiếc đò áp sát vào căn nhà làm bằng gỗ súc của anh. Ba người lên thuyền đi ngược dòng khlong. Không biết tại tùy hứng hay tại Mario đã nhận ra chỗ đến, ba người rời thuyền lên một cu tàu nhỏ để rồi đi vào thứ mê lộ chạy bên trên một con lạch đủ rộng cho những chiếc thuyền nhỏ của dân địa phương có thể len lỏi vào. Hai bên lạch là những nhà mái
    rạ vách bằng tôn rỉ sét hay bằng tre khói hun đen nối liền với lối đi chính bằng những cầu khỉ chênh vênh. Các cửa ra vào cũng như cửa sổ đều đóng kín mít như là vùng có dịch hạch vậy. Emmanuelle hiểu rõ hơn cuộc sống của dân địa phương sống trên sông nước ban nãy đã đi qua: trẻ con người lớn ngủ lăn lóc ngay ngoài trời trên thuyền. Còn ở khu này, con người sống ra sao đây sau những bít bùng như thế?

    Cảnh tượng ma quái cứ thế kéo dài. ~nlật khó tưởng tượng cái đường phố lơ lửng trên bùn và nước và khách bộ hành phải chơi trò đu bay lại có thể kéo dài hoài như vậy saol... Emmanuelle e ngại dám phải chơi trò đánh đu lắm nếu ba người gặp những ai bất chợt đi ngược lại. Nhưng với đêm trăng mờ nhạt này, coi bộ không có ai đi đâu cả.

    Nhưng một lúc sau vẫn có một b,)ng người xuất hiện từ một căn nhà lụp xụp. Thân hình hắn cao lớn, ngực vạm vỡ màu đồng thau. Một khăn vải đỏ cột ngang che hạ bộ. Hắn đang trầm ngâm tháo nút cột khăn ra khi ba người đến gần.
    Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn trần truồng. Hắn đứng đái xuống nước. Trong suốt đời nàng, chưa bao giờ Emmanuelle nhìn thấy một cái giống của đàn ông chưa cương cứng mà đã dài đến nhưvậy: dù ở thể tĩnh, nó cũng to bằng cái của Jean khi cương hết sức. Nàng tựnhủ: Đẹp tuyệt vời!

    Khi ba người tiến đến gần, cách khoảng một thước thì gã nhìn thẳng vào mắt nàng. Lúc ấy nàng chỉ nghĩ đến có một thứ: cái dương vật này. Giá nó ngỏng lên nhỉ... Nhưng gã đàn ông Thái Lan vẫn lạnh như băng. Hắn ngó đôi vú để hở một nửa của nàng và cơ phận ấy của hắn vẫn cứ bất động. Ba người đi tiếp, xa dần.

    Một ngã tư. Con đường chia làm nhiều nhánh. Mario o dự, tham khảo Quentin rồi chọn một hướng. Nàng sợ mọi người dám lạc lắm vì cứ đi hoài. Nhưng nàng không dám hỏi gì cả. Nàng chưa thốt một lời nào kể từ khi lên hỏi thuyền.

    Đột nhiên nàng kêu lên một tiếng. Con đường ván gỗ ẫn vào một thứ sân đất (nàng suýt nghĩ đó là một khoảng rừng thưa vì từ nãy đến giờ nàng có cảm tưởng đã đi trong rừng giàt) Trước mặt ba người dựng lên sừng sững cao cỡ hai mươi thước mộthìnhngười, nàng đã nhìnthấyhìnhbóng này nhô trên các mái nhà từ ban nãy nhưng cứ tưởng đó là một cái cây. Đến gần, đó là tượng Gengis Khan ria rậm, mặt tàn nhẫn, tay nắm cán những dao găm cắm trên thắt lưng... Tim nàng đập liên hồi. Rồi đó, những chuyện ma quái bắt đầu rồi đó. Chút nữa thôi dám dân Mông Cổ mặt mày dữ tợn sẽ nhào ra túm lấy nàng dâng tế đẫm máu cho thần linh. Nhưng nàng không kịp tưởng tượng tiếp thì thực tại đã xuất hiện dưới hình thức một vũ công ba lê mặc tutu trắng đang ễo lả nhỏ xíu tựa vào ông khổng lồ. Tất cả chĩ là những bức tượng bằng giấy bồi đứng ngồi ngả nghiêng hỗn độn.

    Nàng nhận xét:
    - Tôi thấy thật lạ khi những trò quảng cáo xi nê lại có thể lạc lõng đến một nơi nhưthếnày, nàng nói cốt để nghe tiếng mình cho vững dạ. Tôi tự hỏi làm thế nào mọi người mang những hình tượng này đến đây: ngoài hệ thống cầu khỉ vừa rồi, chắc còn có một con đường nào khác chứ?

    Nàng nghi ngờ Mario đã bắtnàng đi bộ đã đời một cách vô ích. Nhưng Mario đã trả lời:
    - Không có một con đường nào khác, ngoài lối đi vừa rồi.

    Mario không buồn nói thêm một câu nào nữa. Ba người chui qua chân Gengis Khan, đi vòng một vách tôn cong đến một cánh cửa hé hắt ánh sáng vàng ra ngoài. Mario ngừng lại tại cửa, đánh tiếng rồi bước vào không cần đợi ai trả lời. Không gian bên trong không hiếu khách chút nào, tràn ngập một thứ mùi khó tả. Một thứ mùi trộn lẫn của bụi, khói, cam thảo và trà. Trong căn phòng không cửa sổ này đồ đạc chỉ có một chiếc ghế dài phủ bạt rách nát. Một tấm màn xanh dơ dáy chắn cuối phòng. Một bàn tay đưa ra vén lên: một phụ nữ xuất hiện.

    Bà ta làm Emmanuelle nhẹ người đi một chút. Đó là một người đàn bà Trung Hoa (nàng đoán bà chắc đã già cả trăm tuổi chứ không ít) có khuôn mặt hoàn toàn bầu dục và nhăn nheo như một trái trám khô. Nước da mầu ngà cũ gần nhưngả sang màu vàng. Mái tóc bạc trắng chải kỹ cột thành búi phía sau. Mắt và môi của bà nhỏ như hai vệt nứt trên khuôn mặt. Bởi thế chỉ khi bà cất tiếng nói để lộ hàm răng nhuộm đen, Emmanuelle mới biết chắc miệng bà ở chỗ nào. Hai tay bà lồng vào trong tay áo dài thêu nổi bật trên chiếc quần lụa đen.

    Bà nói một tràng dài nhưng Mario tỏ vé không buồn chú ý nghe. Bà cúi gập người chào mềm mại một cách bất ngờ trước khi quay người đi sâu vào trong nhà. Ba người khách im lặng đi theo. Căn phòng họ băng qua tối thui. Emmanuelle cảm thấy có những bóng đen nhúc nhích. Nàng sợ hãi. Sau đó họ bước vào một căn phòng nhỏ và Emmanuelle khó chịu khi nhìn thấy hai ông già trần truồng đang nằm trên một sạp gỗ quang dầu. Nàng nhấp nháy mắt nhìn thoáng qua thôi nhưng cũng đủ nhận ra hai thân hình gầy gò giơ xương ấy có những cặp mắt mở to mơ màng, không lộ vẻ gì nhìn thấy năng cả. Dù vội vã, nàng cũng liếc nhìn hai dương vật nhăn nheo và hai bầu dái khô héo, trước khi cả nhóm tiếnvào một căn phòng khác không khác bao nhiêu những phòng đã đi qua, những phòng này hoàn
    toàn không có ai. Bà già Tàu dừng lại vì đây là phòng bà dành cho ba người. Bà lại làm một tràng giảng thuyết trước khi biến mất. Emmanuelle lo ngại hỏi:
    - Chuyện gì vậy? Bà già nói cái chi vậy? Chúng ta vào cái hang chuột này để lăm gìl Dơ dáy bẩn thỉu quá đi! Mario nói:
    - Tại quan điểm của cô đấy thôi. Nơi đây tồi tàn thực nhưng mọi thứ đều được lau chùi sạch sẽ.

    Mộtphụ nữkhác trẻ hơn nhưng cũng xấu hơn xuấthiện, mang trên một cái khay tròn một ngọn đèn thắp bằng nlợu có chao chụp đầy hơn cả kính lúp, những hộp thiếc trắng nhỏ xíu, những kim dài bằng thép giống như kim đan, những tàu lá gồi khô cất theo hình chữ nhật, và một dụng cụ nữa Emmanuelle không biết sẽ dùng để làm gì: một ống tre mầu nâu nhẵn bóng dài gần bằng cánh tay, đường kính như một ống sáo. Thoạt nhìn cứtưởng hai đầu ống bịtkín, nhưng nhìn kỹ hơn nàng thấy một đầu có niột lỗ nhỏ bằng đầu que quẹt Thành ống khắc hoa văn cùng khắp. Khoảng hai phần ba ống có gắn một vật bằng gỗ nhẵn có một lỗ nhỏ tròn
    như viên ngọc trai.

    Mario đoán trước câu muốn hỏi của nàng:
    - Cái mà cô nhìn thấy là ống hútthuốc phiện. Đẹp chứ phải không cô?
    Nàng ngạc nhiên kêu lên:
    - Ống điếu hả? Trông đâu có giống ống điếu mấy.
    Mọi người nhét thuốc lá vào chỗ nào? Trong cái lỗ nhỏ xíu này sao? Hút vèo một cái là hết.
    - Người ta nhét thuốc phiện chứ không phải thuốc lá vào lỗ đó Chỉ kéo một hơi thôi, sau đó phải thay báng một viên thuốc phiện khác. Cô thử rồi sẽ biết.
    - Anh không định bắt tôi hút thử ma túy này đấy chứ?
    - Tại sao không nhỉ? Tôi muốn cô biết thứ trò này - hay nghệ thuật này -là nhưthếnào. Cái gì cũng phải biết hết.
    - Thế nhỡ tôi bắt nghiền thì sao?
    - Điều đó có hại gì không?
    Mario cười:
    - Cô cứ yên tâm: tôi không đưa cô đến đây để làm cô nghiền thuốc phiện đâu. Hút thuốc phiện chỉ là màn giáo đầu thôi
    - Sau đó là đến cái gì?
    - Rồi cô sẽ biết. Đừng có sốt ruột, cara. Nghi lễ thuốc phiện đòi hỏi một bình an tâm hồn tưyệt đối.
    Emmanuelle đổi hẳn giọng:
    - Nếu tôi thích, tôi có thể trở lại đây không?
    - Chắc chắn, Mario trả lời.
    Những câu hỏi của Emmanuelle có vẻ làm Mario thích thú Anh nhìn nàng với vẻ bao dung gần nhưtrìu mến. Nàng lại hỏi:
    - Tôi tưởng xứ sở này cấm hút thuốc phiện chứ?
    -Đúng vậy. Và cũng cấm cả giao hợp ngoài hôn nhân nữa.
    - Nếu cảnh sát tới đây thì chúng ta làm gì?
    - Thì chúng ta đi tù chứ sao.
    Mario bĩu môi nói thêm:
    - Nhưng trước đó cô phâi dùng nhan sắc mà điều đình với mấy ông phú lít ấy.
    Emmanuelle cười một cách bi quan. Nàng chọc ghẹo lại:
    - Tôi là gái có chồng, tôi có thể thay tội hút thuốc phiện lậu bầng tội ngoại tình không?
    - Cái gì chứ ngoại tình thì quí vị đại diện pháp luật sần sàng giúp cô phạm tội lắm.
    Mario lập lại động tác anh đã làm ở nhà tối nay: anh kéo áo nàng cho một bên vú hở ra. Anh cầm lấy bầu vú và hỏi:
    - Phải không cô bé?
    Vẻ mặt Emmanuelle bộc lộ nghi ngờ nhưng cũng hài lòng, nàng sung sướng là Mario đã thoát y rồi sờ đến đến nàng. Mario hỏi tiếp:
    - Cô sẵn sàng ngoại tình để giúp đỡ cả ba chúng ta chứ?
    Nàng cam kết:
    - Sẵn sàng nếu cần. Anh hẳn đã biết...
    Nàng nói thêm sau một chút ngần ngừ:
    - Khi đi bố ráp thuốc phiện, cảnh sát đi chừng bao nhiêu người?
    - Ồ! Không quá hai chục.
    Nàng lại cười.
    - Cô người làm đã đặt khay bàn đèn giữa phản. Mario buông vú Emmanuelle ra (và nàng cứ để hở như thế không che lại), vòng tay ôm eo dẫn nàng đi:
    - Cô nằm xuống đây đi.
    - Tôi hả? Có sạch không đấy? Tôi thấy nệm coi bộ không êm tí nào!
    - Tại sao chủ nhân lại tốn công làm nệm êm làm gì trong khi chỉ cần khói thuốc phiện thôi là đủ xóa mờ các góc cạnh, làm mọi chỗ nằm gồ ghề nhất biến thành êm ái như mây? Vả lại cô chẳng nên than~phiền: nệm bông đâu có dễ lau chùi như phản gỗ. Cô cứ yên tâm.

    Emmanuelle nhờm gớm ngồi xuống một đầu phản trong khi hai bạn đồng hành thoải mái nằm dài hai bên nàng, quây tròn lấy bộ bàn đèn. Sau một khoảng khắc, đã quen với không khí nơi này, nàng cũng nằm nghiêng chống tay tì mặt vào bàn tay. Nàng không thể rời mắt nhìn ngọn lửa thuôn bên trong chao đèn dầy cộp. Một thứ quyến rữ bí ẩn như tỏa ra từ nơi này.

    Cô gái tới quì gối ở phía dưới và đã mở một hộp kẽm nhỏ trong đựng đầy một thứ mật nâu đặc sệt. Dùng một chiếc kim, cô khêu một giọt bằng đầu hạt thóc đưa lên hơ trên ngọn đèn một chút trước khi dùng lá gồi quấn lại trước khi lại đưa ra nướng tiếp. Hạt thuốc phiện cháy xèo xèo, phồng to gấp đôi, trở thành lấp lánh như ánh lửa, đầy sức sống.
    - Đẹp quá, Emmanuelle thì thào.
    Bây giờnàng thấy được nhìn quang cảnhnày cũng đáng công đi vất vả tới đây.

    "Tôi chẳng bao giờ chánnhìn viênthuốc phiện này. Nó như một viên đá quý đang muốn diễn tả một điều gì đó.. Nhưng chằng có thứ ngọc nào đẹp như thế."

    Hai mươi cảnh sát lận, nàng chợt nhớ lại. Hơi quá nhiều... Nhưng để cứu Mario khỏi đi tù, nàng sẵn sàng tiếp đủ hai mươi kẻ ấy.

    Nàng hơi tiếc khi người đàn bà làm thuốc đã viên được thuốc phiện thành một khối nhỏ hình ống, cắm vào nõ rồi rút kim ra. Bà nhanh nhẹn úp dọc tẩu xuống chao đèn, đưa đầu tẩu kia cho Mario ghé miệng kéo một hơi dài. Ngọn lửa trong chao bị hút lên, đết cháy thuốc phiện. Mario kéo một hơi dài tưởng nhưbất tận luôn. Sau đó anh nói:
    - Đến lượt cô. Giữ đừng để khói thoát ra đằng mũi, đừng ho, cứ kéo mạnh và đều đều.
    - Chắc tôi không làm nổi đâu!
    - Đâu quan trọng gì: vấn đề chính là để 'cô vui chơi thôi.

    Người đàn bà chuẩn bị một điếu thuốc mới: một mặt trời nâu nhỏ đung đưa trước mũi kim thần diệu. Nhìn viên thuốc đang nướng, nàng tưởng nhưthấy cái giống của mình với hai môi mọng căng mời gọi con cừu đực bốc lửa húc xuyên vô, để lại nàng êm ấm, cháy ngún và thỏa mãn. Nàng thật thú vị khi thấy phần đó của mình mỗi lúc một ẩm ướt theo giọt thuốc phiện đang xèo xèo trên lửa bỏng. Nàng thấy công việc chuẩn bị một điếu thuốc chẳng khác gì nàng chuẩn bị một màn làm tình công khai. Nàng đưa tay cầm lấy một bên vú: nàng đang sung sướng. Chỉ thiếu một điều nữa thôi là hạnh phúc tuyệt vời: đó là sự trợ giúp của một cô gái thật đẹp thật trẻ thật ngoan với bộ mặt vô tội và tấm thân sẵn sàng dâng hiến; đó là Mario, Quentin và cô gái này cởi dần từng chútxiêm y nàng, vuốt ve hưởng thụ thân thể nàng mỗi người một chỗ một kiểu theo ý thích riêng. Đáng tiếc là Mario không tiên liệu cho nàng một mànnhưthế! Nàng định lên tiếng tráchcứ, nhưng rồi không dám. Tuy thế, trong một khoảng khắc, nàng ao ước biết bao một cặp đùi con gái quấn lấy hai chân và bàn tay nàng đưa sâu vào phần thầm kín ấy.

    Khi dọc tẩu được đưa về phía nàng, nàng để thuốc cháy mà không hút nổi. Người đàn bà phải dùng kim chọc một lần nữa một lỗ mới. Lần này nàng kéo được một hơi ngắn.
    Nàng cười vui vẻ:
    - Tôi thấy vị tạm được, nhưng khói thì thơm. Có phần giống như caramel, nhưng làm nóng cổ.
    - Cô phải uống trà vô.

    Mario ra lệnh, người đàn bà đứng dậy đi rồi trở lại với một bình trà bằng đất nung với những chiếc chén nhỏ xíu, kèm một bình nước sôi lớn. Chiếc bình đầy một thứ trà lá xanh. Bà ta rót nước sôi vào một cách chính xác rồi rót trà ra một chiếc chén: nước trong bình đã trở thành mầu vàng. Mùi thơm bốc lên ngào ngạt: có mùi thơm của hoa nhài hơn là trà Emmanuelle bỏng lưỡi, kêu lên một tiếng. Mario nói:
    - Cô phải dùng môi nhấp tl.lng ngụm nhỏ, vừa uống vừa thổi cho nguội. Có nhưthếmới uống được trà nóng mà không bị bỏng. Cô coi này.
    Mario húp xì xụp từng ngụm nhỏ làm nàng phản đối:
    - Uống kiểu đó thiếu lịch sự, anh Mario.
    - Ở bên Tàu, uống như thế lại là lịch sự.
    Bây giờ đến lượt Quentin hút. Anh không thành thạo hơn bạn. Emmanuelle sốt ruột, thích thú trò chơi mới này:
    - Tôi muốn thử lại. Tôi tin lần này sẽ có những cảm xúc mãnh liệt. Tôi sẽ mơ thấy những gì hả anh?
    - Chẳng mơ thấy gì hết. Mới đầu thuốc phiện không làm cho ta mơ màng mà làm cho con người trở thành sáng suốt và quên hết phiền muộn về tinh thần cũng như thân xác Muốn đạt tới tình trạng đó, cô phải hút vài ba điếu.
    - Được rồi, tôi sẽ hút vài ba điếu.
    - Cô chỉ được phép hút đúng một điếu nữa thôi. Nếu tối nay hút hơn nữa, thì thú vị duy nhất cô có là tôi phải đỡ đầu cho cô nôn mửa.

    Không cần lời cấm của Mario cũng đủ Emmanuelle khựng lại vì khi kéo điếu thứ hai nàng bị ho dữ dội và thấy kém mùi vị so với điếu đầu tiên. Cả Mano lẫn Quentin không ai hút thêm điếu nữa. Nàng châm chọc:
    - Hai anh sợ nghiện đến thế sao?
    Mario đáp lại:
    - Này cô bạn thân ái, tôi xin thú thậtvới cô một bí mật trọng đại. Thuốc phiện hút nhiều quá làm nam tính giảm đi Và hai đứa tôi đến đây không phải để tìm thú vui tinh thần mà để tìm những khoái lạc thân xác.
    Emmanuelle lại cảm thấy lo lắng.
    - A, ra vậy hả!
    Nàng thấy khung cảnh tồi tàn nơi đây không hợp với trò chơi tình ái (phần nàng thì thấy hết thèm muốn rồi!). Nàng tự hỏi mình sẽ đóng cái vai trò gì đây. Người cố vấn của nàng, Mario, nhắc nhở:
    - Chắc cô chưa quên là cô đã yêu cầu được blết bọn đàn ông chúng tôi làm ăn ra sao với các cậu trai phải không? Vậy thì vị phu nhân khả kính mà cô đã gặp, chủ
    nhân của tiệm hút thuốc phiện lậu này, cũng đã nuôi dạy một lũ con trai mới lớn biết làm ăn đủ chuyện. Chúng ta sẽ yêu cầu bà cung cấp một thực đơn đủ loại.
    - Mario nói một vài câu với người tiêm thuốc. Cô biến đi để rồi xuất hiện với bà già Tàu mặt mũi nhăn nheo. Bà này lại cúi rạp người chào... Mario nói ngắn gọn, bà già thốt ra mấy âm thanh bí mật, cô tiêm thuốc vội vã lại gần.
    Mario cắt nghĩa:
    - Lão bà chỉ biết tiếng Trung Hoa. Và tệ hơn nữa là một thứ tiếng Trung Hoa không mấy ai biết. Bởi thế phải gọi cô tiêm thuốc làm thông ngôn.
    Thế anh nói với họ bằng tiếng gì vậy?
    - Tiếng Thái.
    Anh lại nói với hai phụ nữ. Những câu nói chạy vòng tròn phiên dịch, và sau vài phút trao đổi kiểu như vậy, Mario thuật lại:
    - Lão bà đề nghị một thực đơn khác. Cũng đại loại.
    - Bà đề nghị cái chi?
    - Đề nghị con gái, tất nhiên. Tôi đã trách bà là không đáp ứngđúng nhu cầu của khách. Lão bà liền đề nghị chiếu cho coi những phim dâm dục.

    (Hết Phần 18 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 19 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  9. #19
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 19 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 19: Emmanuelle





    Emmanuelle nói: .
    - Được đó? Tại sao không nhận nhỉ?
    - Chúng ta không vất vả tới đây chỉ cốt cho có bay nhiêu. Lão bà liền đề nghị trình diễn cho chúng ta coi một màn sống động: hai cô gái sẽ làm ớnh cho chúng ta coi. Nhưng tiết mục đó chắc chưa làm cô vừa ý phải không, Emmanuelle?

    Nàng bĩu môi một cái theo kiểu ai muốn hiểu sao thì hiểu. Mario tiếp tục thương lượng, rồi thuật lại:
    - Tôi đã nhấnmạnhvới lão bà là chúng ta muốn những cậu con trai tư mười hai đến mười lăm tuổi, có cái luỡi tía lia, bộ mông thon, tủy sống tốt và cơ phận nam vững chắc.

    Emmanuelle đã kéo áo lên che kín vú. Lão bà Trung Quốc nhìn nàng đăm đăm, lại cất tiếng nói nàng nghe thật khó chịu. Cô tiêm thuốc lại dịch và Mario đáp lại cụt ngủn.
    Emmanuelle hỏi:
    - Bà ta nói chi vậy?
    Bà hỏi mấy cậu con trai là để dành cho tôi hay cho cô?
    - Thế... anh đã trả lời sao?
    - Cho cả hai chúng ta.
    Emmanuelle cảm thấy mấy bức vách đang quay quay: có phải tại khói thuốc phiện không? Chắc không bởi vì Mario đã nói...

    Lão bà vẫn tiếp tục lải nhải nhưcầu kinh, nhưthan vãn, gập người chào tới chào lui rồi sau cùng chấm dứt bằng cách giơ hai tay lên trời kêu lên một tiếng. Trước khi người tiêm thuốc kịp dịch, Mario đã nói:
    - Tôi cảm thấy mọi sự không ổn rồi đớ.
    Mà quả thật như vậy. Sau khi nghe dịch, Mario nói:
    - Lão bà khùng này nhất định bảo bà không còn cậu trai nào sẵn sàng cả. Hồi hôm các bậc ngoại nhân khả kính đã đến đón đi sạch. Chắc lão bà muốn chúng ta tăng thêm tiền thôi.
    Mario lại thảo luận. Lại những cử chỉ tuyệt vọng được tung ra. Mario khẩn khoản. Sau cùng anh tuyên bố:
    - Không thuyết phục nổi lão bà. Thôi chúng ta đi tìm nơi khác du hí vậy.
    Mano thảo luận với Quentin rồi nói vơi Emmanuelle:
    - Quentin quyết định cứ ở lại đây vì hắn tin rằng rồi hắn cũng có thứ hắn muốn. Tôi nghi ngờ lắm, nhưng thôi kệ hắn. Tôi đề nghị với cô là chúng ta tiếptục đi lang thang. Cô nghĩ sao?

    Nàng đồng ý quá. Không khí căn nhà này bắt đầu đè nặng lên nàng. Tuy thế khi giã từ Quentin nàng cũng cảm thấy đôi chút hối hận. "Hay ho chưa! Tôi đã coi anh chàng này nhưmột kẻ xâm nhập phá rối tối nay. Tôi đã khó chịu vì sự hiện diện của anh rồi quên phăng anh đi? Cả hai chưa trao đổi được đến hai câu. Vậy mà bây giờ tôi lại dám đi quyến luyến anh chàng. Thật hết chỗ nói rồi đó ! Chắc tâm trí tôi tối nay không được bình thường…”

    Nhưng dù thế nào nàng cũng buồn khi từ giã Quentin. Cùng với Mario hai người lại băng qua phòng có hai ông già như xương khô. Nàng mỉa mai:
    - Hẳn hai vị này không có gì hấp dẫn anh rồi.

    Nàng hận cả Mario lẫn Quentin ở chỗ cứ khăng khăng đòi cho bằng được con trai. Bộ hai người trong một đêm nay không thể bằng lòng với một mình nàng thôi sao? Nếu cả hai kẻ này đều không yêu đàn bà thì tại sao họ lại quan tâm, ân cần với nàng đến nhưthế? Cái con bé Marie-Anne ấy thật ngốc? tại sao nó lại có thể đần đến độ giới thiệu nàng đến trụ sở của mấy ông pê-đê? Bữa nào gặp lại, nàng phải tống cái blm tóc vào miệng nó mới được!
    Nàng cáu kỉnh tấn công:
    - Con trai thì có cái gì làm Quenổn mê đến thế? Anh ấy không lịch thiệp tí nào khi bỏ rơi chúng ta như thế này.

    Nàng đang định nói thêm rằng Quentin đâu có chê đàn bà khi anh vuốt ve đùi nàng lúc tối, nhưng Mario đã lên tiếng:
    - Tình yêu với con trai bao giờ cũng mang lại cho đàn ông một vị đặc biệt mà đàn bà đôi khi mới có: đó là sự bất thường. Yêu con trai đáp ứng đúng với định nghĩa về nghệ thuật mà tôi đã nói với cô tối nay. Làm tình với con trai đối với tôi là dâm ớnh bởi vì, nếu dùng chữ của những thằng ngu, nó là một hành động trái với tự nhiên.
    - Thế anh có tin rằng làm ngược lại mới là hợp với bản chất anh không?
    - Tin chứ. Tôi vốn thích đàn bà. Trong một thời gian dài tôi đã không tưởng tượng nổi là ngủ được với đàn ông. Tôi lý luận tới lý luận lui. Mãi năm ngoái tôi mới ngủ với đàn ông lần đầu tiên. Khỏi cần nói cô cũng biếttôi đã chọn lựa đúng đường. Cô thấy đó, ngay đối với tôi, cũng cần thời gian mới có hiểu biết đúng.

    Emmanuelle bị dằng co giữa những xúc cảm trái ngược nhau. Nàng tự hỏi có thể tin được những điều Mario kể không.
    - Sau thí nghiệm đầu tiên ấy, anh có thường hay thực hiện tiếp thứ... nghệ thuật ấy không?
    Tôi vẫn chủ trương cái gì hiếmmới quí: bis repetita... Cô biết đấy...
    Emmanuelle năn nỉ hỏi:
    - Thế nhưng từ một năm nay anh có ngủ với phụ nữ không?
    Mario phá lên cười:
    - Câu hỏi kỳ cục! Trông tôi có vẻ là một anh chàng ta đây đạo đức không?
    Emmanuelle cứ hỏi tiếp:
    Anh có ngủ với nhiều phụ nữ không?
    - Chắc chắn là ít hơn sốnam ớnh nhân nếu tôi có may mắn trời cho làm một cô gái đẹp.
    Mario cười với nàng, nói thêm:
    - Những người tình nam - và những người tình nữ!
    Câu trả lời không làm Emmanuelle thỏa mãn, nàng sốt ruột hỏi với giọng bực tức:
    - Trong hai loại, anh thích loại nào hơn.
    Mario ngừng lại: hai người đã đi đến chỗ có đường cầu ván. Anh ôm vai nàng và kéo về phía mình, nàng tưởng anh sắp hôn mình. Nhưng anh chỉ nói một tràng mạnh mẽ:
    - Tôi yêu cái gì đẹp! Mà cái gì đẹp chẳng bao giờ là một cái gì đã hoàn thành, và cũng chẳng là một cái gì dễ dàng.
    "Đàn ông và đàn bà -một thếgiới khác trong thếgiới đã có sẵn. "
    - Cái đẹp không có trước chúng ta và cũng không còn hiện hữu sau khi cái chết đã đến với chúng ta trên trái đất yêu dấu này.
    - Cái đẹp là khoảng khắc chẳng đáng gì nhưng chính anh anh đã làmcho nó thànhnhững khoảng thời gian không thể nào quên.
    - Cái đẹp, là vượt qua những bổn phận của anh đối với đất nước và thế kỷ anh đang sống, là vượt qua nỗi sợ những chuyện thị phi của người đời, như thế nào để từ thái độ anh từ chối trở thành những ông bốnhút nhát, những bà mẹ không khuôn mặt, những ông anh đạo đức giả và những bà chị nhu nhược, anh tạo ra được một giòng giống mới:
    "Là khác - nhưng khác về cái xấu nào?
    Là lệch lạc - nhưng lệch lạc so với ngu xuẩn nào?
    Là xa lạ - nhưng xa lạ với bầy đoàn nào?
    Là thất trận - nhưng trả thù mới đã!
    Là lưu đày - nhưng về một tương lai!"
    - Vẻ đẹp nằm ở sự cô biết ớm tòi khám phá ngay lập tức là lấy đà lao vào liền không cân nhắc nguy hiểm nhiều hay ít, không đếm xỉa tới những kỷ niệm êm đềm đã qua. Đẹp còn là thực hiện những điều cô chưa dám làm bao giờ: những ngày những đêm của cuộc đời có chi là đáng sống nếu chúng không bao hàm một hành động phi thường. Thử hỏi trên trời dưới đất xem có ai trả lời cho cô những ngày và đêm cô đã bỏ uổng không làm gì không?

    Ánh trăng như gột rửa hai người: tượng Mario ôm trong tay hình ảnh một người nữ.
    Đẹp là dám thử tất cả mọi thứ, là không từ chối gì cả là có thể biết hết tất cả mọi thứ. Hằng hà sa số những thân thể giống như chúng ta, đàn ông hay đàn bà, "ở địa ngục hay trên trời đâu quan trọng gì... đi đến tận cùng cái chưa biết để tìm cái mới".

    Tại bốn phía ngã tưnhững cây cầu ván đều vong không, thẳng, siêu thực, tương tự như nhau.
    - Cái đẹp là cái gì không bao giờ có cùng một mùi vị và cũng chẳng giống mùi vị của bất cứ cái gì.
    Những làn tóc đen trên dôi vai trần giữa những ngón tay của con người ngang tàng.
    Cái đẹp là cái gì ngược lại với con người được cha mẹ sinh ra, một con vật nông nghiệp nhút nhát và lười biếng.
    Vóc dáng to lớn của người hùngMông Cổche khuất ánh trăng.
    -Đẹp là không bao giờ ngừng lại, không bao giờ ngồi hay ngủ và quay trở lại.
    Đêm đã vào khuya, những tinh thể bằng sắt đang di chuyển trên bầu trời sáng ngoài tầm nhìn.
    - Đẹp là cương quyết nói không với tất cả những nỗ lực nào bắt ta bất động, ràng buộc và giới hạn ta. Đẹp là nói "ừ," bao giờ cũng nói "ừ" dù đang mệt đến đâu, với tất cả những gì làm ta phong phú lên nhiều lần, thúc đẩy ta làm nhiều hơn là cần thiết đòi hỏi và làm nhiều hơn những người khác muốn làm.

    Cánh cửa mở ra vùng ánh sáng vàng: những hình bóng đi vào những hình bóng đi ra. Đêm không ngủ.
    - Đẹp là mỗi ngày tìm thấy mộtđề tài ngạc nhiên mới, một lý do để ngây ngất, một nguyên cớ để nỗ lực và chiến thắng thói quen, sự tự mãn và sự buồn nản của tuổi tác.
    Trái tim tôi mở ra cho tiếng nói của em...
    - Đẹp là đổi thay không ngừng, bởi vì mỗi đổi thay đều là tiến bộ. Sự bằng lòng hay chịu đựng với cuộc đời đang có chỉ là một, cũng như niềm thất vọng vậy, và kê nào ngừng lại, từ chối trở thành một cái gì khác, thì kể như đã chọn cái chết.
    Tiếng gồng từ một ngôi đền bị tiếng côn trùng lấn át.
    - Dĩ nhiên trong những lúc thư nhàn cô có thể thích thứ an bình của những nấm mộ bia, thích được tẩm liệm trong sự tầm thường của một cuộc sống không dục vọng như một trinh nữ bằng sáp đeo đầy nữ trang.

    Từ trong bóng tối xuất hiện hai đứa trê, chúng đi qua, tay cầm tay.
    - Nhưng tôi tôi muốn mang lại cho cô không phải sự chết mà là sự sống bởi vì nếu cô không muốn sống cho ra sống thì thà rằng cô chẳng sinh ra đời thì tốt hơn. Bởi vì khi mộtngười đã khô cứng lại, hắn sẽ trở thànhmộttrọng lượng chết trên hành tinh này và cuộc vận hành của nhân loại phải đeo theo một khối nặng vô ích.
    Hai đứa trẻ là hai anh em. Chúng sẽ làm tình với nhau.
    - Hãy biết điều này, Emmanuelle: những ngày mai của trái đất sẽ ra sao là tùy thuộc ở khả năng phát kiến của thân thể cô. Nếu những giấc mơ của cô đen tối và đôi cánh cô khép lại, nếu không may cô mất hết lòng tò mò, óc sáng suốt lòng kiên nhẫn của cô bị suy tàn và ý muốn phát minh và đổi mới của cô bị chao đảo - thì rồi đời tất cả những hi vọng và may mắn của đàn ông: tương lai sẽ vĩnh viễn giống như quá khứ mà thôi.

    Cô vũ công ba-lê váy trắng đang nhẩy giữa đôi chân kẻ chiến binh.
    - Yêu tình yêu sẽ làm cô trở thành vị hôn thê của cả thế giới. Như thế nào để định mệnh của tất cả tùy thuộc lòng đam mê và can đảm của cô, và nếu cô chỉ từ bỏ chinh phục một người đàn ông hay một người đàn bà thôi, là đủ để cho con cháu họ sau này từ bỏ chinh phục những năm ánh sáng và những giải tinh hà.

    Giọng nói của Mario làm loài dế im bặt tiếng.
    - Cô có hiểu khôngl Đâu có phải tôi mang lại cho cô khoái lạc khoảng khắc, mà là khoái lạc'trong về lâu về dài. Hạnh phúc không phải là cái chỗ cô đang đứng mà là nơi cô đang mơ sẽ được tới.
    Trong đôi tay của những người mỗi lúc một nhiều.
    - A? Đúng vậy đó, Emmanuelle? Tôl không giải khát cho cô bằng các ảo tư('ng, tôi đang đết cháy cô bằng thực tại. Tôi không dạy cô sống trong tiện nghi, tôi dạy cô sống cho táo bạo.
    Emmanulle nói:
    - Anh hãy làm tình với tôi đi. Anh chưa biết tôi. Chắc tôi sẽ là một hương vị lạ cho anh.
    Nàng ngạc nhiên thấy ánh mắt thán phục của Mario. Nhưng anh lắc đầu: .
    - Làm thế thì quá dễ. Tôi muốn một cái gì hơn thế nữa: cô cứ để tôi hướng dẫn.
    Mario đẩy Emmanuelle tiến về phía trước.
    - Đi thôi, ta tiếp tục đánh đu với mấy cây cầu khỉ này!
    Nàng ngoan ngoãn nghe lời, tiến về phía trước. Khi đến ngã tư, Mario quyết định quẹo vào một ngả rẽ mới. Anh nói:
    - Tôi sẽ chocô coi một thứvượtra ngoài chuyện thông thường.
    Hai người đến ven một con lạch khá rộng, hai bên đầy cỏ chạy ngoằn ngoèo.
    - Chúng ta còn ở trong thành phố Bangkok không?
    - Ở giữa là khác. Nhưng những người ngoại quốc ít biết đến khu này.

    Bây giờ hai người đi trên cỏ, và vì gót giầy nhọn của Emmanuelle cắm ngập vào đất thịt, nàng liền tháo giầy ra. Mario nói:
    - Cô làm rách hết vớ bây giờ. Sao cô không cởi vớ ra có hơn không?

    Nàng cảm động trước sự ân cần này. Nàng ngồi xuống một khúc cây bên vệ đường, kéo váy lên. Gió lùa vào mát lạnh làm nàng chợt nhớ ra slip của nàng còn nằm trong túi áo Mario. ánh trăng sáng soi rõ phần hạ bộ khi nàng tháo nịt vớ Mario nói:
    - Tôi không bao giờ chán vé đẹp của chân cô. Đùi cô thật dài và mềm mại...
    - Tôi tưởng .anh ch~án nhanh bất cứ cái gì chứ? Mario chỉ cười. Nàng không muốn nhúc nhích. Mario đề nghị:
    - Tại sao cô không cởi luôn váy ra. Nhưng vậy sẽ dễ đi hơn. Và tôi có thú vị được nhìn cô đi như thế.
    Nàng không ngần ngại một chút nào, đứng dậy tháo thắt lưng.
    Nàng đưa chiếc vấy mới cởi ra:
    - Bây giờ làm sao đây?
    - Cô cứ vắt trên cành cây, chúng ta sẽ trở lại lấy sau. Đằng nào chúng ta cũng phải đi qua lối này về.
    - Nếu có ai ăn cắp mất thì sao?
    - Đâu có gì quan trọng? Cô không phản đối chuyện trở về nhà trần truồng chứ?

    Emmanuelle tránh bàn cãi. Hai người tiếp tục đi. Phía dưới vạt áo pull bằng lụa, mông và đùi nàng, mặc dù phơi nắng nhiều, vẫn thật trắng trong bóng đêm. Mario đi bên cạnh, cầm tay nàng. Sau một khoảng thời gian anh nói:
    - Chúng ta đến rồi.

    Một bức tường thấp đổ nát xuất hiện. Mario giúp nàng leo lên, nhảy băng qua. Khi nàng ngửng đầu lên, nàng rùng mình. Một bóng người ngồi xổm ngay đó. Nàng xiết chặt lấy tay Mario.
    - Cô đừng sợ gì cả. Những người ở đây hiền lắm.

    Nàng muốn nói: nhưng tôi đang không mặc quần? Nhưng sợ Mario châmbiếm, nàng lạithôi. Nhưng nàng cảm thấy xấu hổ đến nỗi không bước nổi một bước. Giá nàng hoàn toàn trần truồng đi thì còn thấy dễ chịu hơn. Mario cương quyếtkéo nàng đi băng qua người đàn ông đang nhìn họ với ánh mắt nóng bỏng. Emmanuelle không thể không rùng mình. Mario nói:
    - Cô nhìn kia, cô có thấy cảnh này bao giờ chưa?

    Nàng nhìn theo tay Mario chỉ. Mộtcây thân to bự chằng chịt rễ đang chéo nhau, lủng lẳng một thứ trái cây lạ. Nhìn kỹ lại, nàng nhận ra không phải là trái cây mà là những dương vật treo lung tung. Nàng kêu lên một tiếng thán phục. Mario cắt nghĩa:
    - Những cái này là đồ dâng cúng thần linh, nhưng cái kia là quà cúng để cầu xin mắn đê hay tăng thêm cường lực tình dục. Kích thước to nhỏ của mỗi cái tùy theo gia sản của người cúng, hay tùy theo họ cần gấp hay là không. Tôi xin báo cô hay là chúng ta đang ở trong một ngôi đền.

    Câu nói chót của Mario làm nàng chợt nhớ lối ăn mặc quá cởi mở của mình.
    - Nếu có ông sư nào thấy tôi ăn mặc như thế này...
    Mano cười nói: .
    - Ăn mặc như thế cô mới thích hợp với một đền thờ thần Dương Vật. Tất cả những gì liên quan đến sự thờ phụng này đều kể như hợp pháp, đáp ứng đúng yêu cầu.
    Emmanuelle tò mò hơn là xấu hổ, hỏi:
    - Có phải cái này được gọi là lingam không?
    - Không đúng lắm. Lingam là của ấnĐộ, thường được vẽ cách điệu: hình dáng thông thường nhất là một cái cột thẳng đứng bằng đất và thường phải nhìn kỹ mới biết rõ là cái gì Trong khi những vật treo ở đây tạc giống dương vật y như thật. Đó là những rập khuôn y hệt vật có thật chứ không phải tác phẩm nghệ thuật...

    Những dương vật treo trên cành cái thì bằng trái chuối cái thì to nhưkhẩu bazooka, nhưng dù to hay nhỏ thì cũng giống đồ thật đến tận các chi tiết nhồ. Tất cả đều làm bằng gỗ chạm trổ và tô màu. Một chấm nhỏ mầu hồng tượng trưng cho lỗ tiểu. Làn da bao qui đầu được tượng hình bằng những nếp gấp sâu dưới phần đầu rùa. Vẻ cương cứng gồ ghề được thể hiện một cách thực mạnh mẽ.

    Có cả trăm cái được treo lủng lằng nơi cây này. Rất nhiều ngọn đèn cầy bầng sáp đa số đã tắt cắm rải rác trên các giá gỗ khắp khu vườn, nhưng các nén hương giống như trong các chùa thờ Phật lại đang cháy đỏ, tỏa đầy một mùi hương ám ảnh. Những đầu hương điểm những chấm đỏ trong đêm tối.

    (Hết Phần 19 ... Xin mời đón xem tiếp Phần 20 )

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

  10. #20
    Join Date
    Mar 2003
    Location
    Cõi Thiên Thai
    Posts
    19,601

    Default Emmanuelle (Phần 20 ) (Tác giả: Emmanuelle Arsan)

    EMMANUELLE

    Tác giả: Emmanuelle Arsan
    Dịch giả: Hồ Xuân


    Phần 20: Emmanuelle





    Emmanuelle nhận ra với lo âu nhiều chấm đỏ ấy đang nhúc nhích. Đêm khá sáng nên nàng nhìn ra không khó khăn gì những bàn tay người đang cầm hương. Không phải chỉ có một người đàn ông, mà bốn, năm, sáu, mười người đàn ông đang hiện diện. Họ ngồi xổm như người đàn ông đầu tiên nàng gặp khi tới đây. Một người đứng dậy. Nàng thấy hắn tiến lại gần. Đi được vài bước, hắn lại ngồi xuống, mắt nhìn chăm chú nhưng bình tĩnh. Ngay lập tức hai rồi bốn người bắtchước đến ngồi gầnngười đầu tiên. Mộttrong những người mới di chuyển là một cậu bé. Những người khác cao tuổi hơn. Trong đó có một người già hằn hoi. Không ai nói một tiếng nào. Họ tiếp tục giữ bó hương đang cháy trong tay. Mario nói đùa:
    - Một vườn cảnh hấp dẫn đấy chứ, phải không cô? Chúng ta chơi trò gì với họ bây giờ đâỳ?
    Anh đưa tay tháo một dương vật gỗ kích tấc trung bình khỏi một cành cây, nói:
    - Tôi không biết làm như vậy có là phạm thánh hay không, nhưng tôi cứ thử. Dù sao cái đám người này không lộ vẻ gì tức giận cả.
    Anh đưa vật bằng gỗ ấy cho Emmanuelle.
    - Cô sờ thử xem có dễ chịu không?
    Nàng đưa tay sờ nắn.
    - Bây giờ cô coi nó như đồ thật, nắn bóp nó đi.

    Emmanuelle làm liền không thắc mấc, và côn nhẹ người nữa là khác vì nàng sợ Mario dám yêu cầu đút cái đồ gỗ này vào âm hộ mình. Vẻ gồ ghề và nhất là dơ bẩn của nó làm nàng ghê tởm.

    Những ngón tay nàng vuốt ve thật khéo léo dương vật gỗ nhưlà đồ thật. Rồi càng làm nàng càng bị lôi cuốn. Rồi nàng hối tiếc không sử đụng được miệ_ng và môi mình: cái vật này bám quá nhiều bụi bậm?

    Nàng ý thức mắt của những đàn ông chung quanh đã bốc lửa, nétmặtcăng thẳng. Mario làm mộtđộng tác. Ngay lập tức nàng nhìn thấy cái giống của anh dựng đứng, to và đó hơn cả dương vật gỗ trong tay nàng. Mario nói:
    - Đã đến lúc ảo tưởng nên nhường chỗ cho thực tại.

    Bây giờ cô hãy sử dụng đôi tay khéo léo như đối với cái bằng gỗ vừa rồi. Emmanuelle cài cẩn thận cái đồ cúng bằng gỗ lên cành cây (nàng không dám để nó xuống đất), ngoan ngoãn cầm lấy dương vật Mario. Anh quay mặt về đám đàn ông ngồi xổm cho mọi người cùng nhìn thấy rõ.

    Thời gian như ngừng lại. Không ai thốt lên một tiếng. Emmanuelle nhớ lại thứ "chủ nghĩa nhân bản" Mario đã trịnh trọng đưa ra các qui tắc trong phòng khách ven con rạch nước đen, và bây giờ nàng đem ra áp dụng tối đa đến choáng váng mày mặt. Nàng không phân biệt những phập phồng cảm thấy trong lòng bàn tay là của dương vật Mario hay của trái tim nàng. Nàng nhớ lại một phương châm của Mario: "hãy dừng chấm dứt!" Và nàng cố gắng "làm kéo dài." Sau cùng Mario thì thào:
    - Cho ra đi!

    Anh quay mặt về phía cây đại thụ lủng lẳng dương vật gỗ Một đợt chất lỏng trắng và dài, đặc một cách bất thường, phóng qua bóng đêm, xịt lên những dương vật gỗ, làm chúng lắc lư. Ngay sau đó Mario nói:
    - Bây giờ phải làm một điều gì cho các khán giả của chúng ta. Cô thích kẻ nào nhất?

    Emmanuelle hoảng sợ, im lặng. Không, không! Nàng không thể sờ đến những gã đàn ông này và cũng không muốn họ đụng chạm đến nàng... Mario nói:
    - Cái cậu bé này xinh đấy chứ? Tôi thích làm một cái gì cho cậu ta lắm, nhưng đêm nay xin để phần cô.

    Không thèm hỏi thêm ý kiến Emmanuelle, Mario ra dấu cho cậu bé, nói một câu. Cậu chậm chạp đứng dậy một cách nghiêm túc, không e dè đến gần hai người: cậu còn có vẻ kiêu kỳ nữa là khác. Mario nói một câu nữa và cậu bé cởi quần cụt ra. Trần truồng, cậu bé coi còn đẹp hơn nữa: dù bối rối Emmanuelle cũng cảm thấy yên dạ. Một dương vật còn non trẻ dựng ngang trước mặt nàng. Mario ra lệnh với một giọng bình thường:
    - Cô hãy bú và uống đi.

    Emmanueile không nghĩ tới việc tránh né. Nàng đang ở một trạng thái hỗn mang đến độ ngay những động tác cũng chẳng còn gì là quan trọng. Nàng chỉ tự nhủ giá mà được làm điều này với gã đàn ông trần truồng đã gặp trên con đường lát ván ban nãy...

    Nàng quì đầu gối trên cỏ êm, lay tay cẳm lay vật đó của cậu bé, kéo nhẹ cho da qui đầu để lộ chỏm ra. Ngay lập tức vật ấy phồng tăng kích tấc. Nàng đặt nhẹ nó vào môi, nhưđể muốn nếm thử trước đã. Nàng giữ nguyên như thế một chút trong khi đưa tay vuết dọc xuống cán. Rồi nàng cương quyết đưa sâu nó vào tận đáy miệng, sâu đến nỗi môi nàng chạm vào làn da bụng trần và mũi nàng ngập vào đám lông tơ. Nàng giữ nguyên một lúc như thế rồi bắt đầu bú liếm với nghệ thuật, không tìm cách làm nhanh hay chậm lại phút cuối cùng.

    Tuy vậy nàng thấy công viẹc này như một khổ hình, trong phút bú liếm đầu tiên, nàng phải cố gắng chống lại một cơn buồn nôn. Không phải tại vì nàng cho rằng trụy lạc khi làm công việc bú này với một cậu con trai không quen biết. Cũng sự việc này sẽ là thích thú nếu Mario bảo nàng làm trong mộtphòng khách trưởng giả của một người bạn gái Paris thơm mùi nước hoa Cologne. Vả lại trong quá
    khứ nàng đã suýt lừa dối chồng lần đầu tiên (mà không có vẻ là lừa dối bởi vì làm vậy một đứa trẻ thì chỉ vẫn là một trò chơi) khi định bú cho cậu em trai của một trong những người tình gái của nàng ở Paris. Chỉ một phút trước khi đạt cực điểm thì hai người bị kẻ khác phá đám, nhưng dù có thế, thì nàng cũng đã sẵn sàng, không những về tinh thần mà cả về thể xác nữa, cho lối giao hợp bầng miệng này...

    Nàng không có cơhội thửlại với cậu bé, và thời kỳ đó nàng đã cho rằng làm như thế nàng đã là một cô gái hư lắm rồi. Cậu bé em bạn ấy mới chỉ kịp bắt đầu đưa dương vật vào âm hộ ẩm ướt sẵn sàng của nàng thôi, nhưng sau đó trong trí tưởng nàng đã giao hợp cả chục lần với cậu bé này. Nhưng với cậu nhỏ Thái Lan này lại là một chuyện khác, Nó không kích thích gì nàng hết. Ngược lại, còn làm nàng vào đám lông tơ. Nàng giữ nguyên một lúc như thế rồi bắt đầu bú liếm với nghệ thuật, không tìm cách làm nhanh hay chậm lại phút cuối cùng.

    Tuy vậy nàng thấy công viẹc này như một khổ hình, trong phút bú liếm đầu tiên, nàng phải cố gắng chống lại một cơn buồn nôn. Không phải tại vì nàng cho rằng trụy lạc khi làm công việc bú này với một cậu con trai không quen biết. Cũng sự việc này sẽ là thích thú nếu Mario bảo nàng làm trong mộtphòng khách trưởng giả của một người bạn gái Paris thơm mùi nước hoa Cologne. Vả lại trong quá khứ nàng đã suýt lừa dối chồng lần đầu tiên (mà không có vẻ là lừa dối bởi vì làm vậy một đứa trẻ thì chỉ vẫn là một trò chơi) khi định bú cho cậu em trai của một trong những người tình gái của nàng ở Paris. Chỉ một phút trước khi đạt cực điểm thì hai người bị kẻ khác phá đám, nhưng dù có thế, thì nàng cũng đã sẵn sàng, không những về tinh thần mà cả về thể xác nữa, cho lối giao hợp bầng miệng này... Nàng không có cơhội thửlại với cậu bé, và thời kỳ đó nàng đã cho rằng làm như thế nàng đã là một cô gái hư lắm rồi. Cậu bé em bạn ấy mới chỉ kịp bắt đầu đưa dương vật vào âm hộ ẩm ướt sẵn sàng của nàng thôi, nhưng sau đó trong trí tưởng nàng đã giao hợp cả chục lần với cậu bé này. Nhưng với cậu nhỏ Thái Lan này lại là một chuyện khác, Nó không kích thích gì nàng hết. Ngược lại, còn làm nàng sợ hãi. Hơnnữa lúc đầunàngcòn ghê rợnvì sợcái đó không được sạch sẽ. Bây giờ thì đã yên tâm hơn vì nàng chợt nhớ lại dân Thái Lan thích tắm rửa suốt ngày. Nhưng dù gì thì gì thí nghiệm kiểu này không mang lại thú vị nào cả. Nàng làm, chỉ để chiều ý Mario thôi, chứ.còn giác quan của nàng thì chối bỏ...

    Nhưng nàng tự nhủ mình đã làm gì cũng phải làm đến nơi đến chốn? Lòng tự kiêu bắt nàng phải trổ hết tài nghệ để tặng cậu bé này một kỷ niệm không thể nào quên. Jeanđã chẳng bảo không một phụ nữ thượng lưu nào biết sử dụng cái miệng giỏi bằng nàng sao?

    Dần dần nàngbị lôi cuốn vào việc đang làm, không cần biết cái dương vật này là của ai nữa, chỉ để ý đến sức mạnh độ ẩm của nó. Nàng kệ cho nó lục lọi trong miệng nàng tìm kiếm một vị trí sướng nhất. Nàng cảm thấy môi mình, mòng đóc đang trở nên nhậy câm; nàng nhắm mắt lại để các khoái cảm dâng lên. Khi phút cực điểm của cậu bé đã tới, tinh khí vọt ra trên lưỡi cũng làm cho nàng thích thú như của Jean vậy. Nhưng cái vị thì khác nhau: nàng thấy vị tinh khí của cậu bé này cũng được lắm lắm. Nàng không buồn quan tâm tới mọi người chung quanh đang nhìn nữa: nàng muốn sướng một cái cho mình. Trước khi cậu bé kéo chim ra khỏi miệng, nàng đưa ngón tay vuốt nhẹ mòng đóc căng phồng rồi buông thả người vào vòng tay Mario mà sướng một cái tới nơi đến chốn: Mario cuối xuống hôn lần đầu tiên lên môi nàng. Sau khi hai người lại băng qua bức tường đổ trên đường đi ra, Mario nói:
    - Có phải tôi đã hứa cho cô biết mọi chuyện không? Có bằng lòng không?
    Nàng bằng lòng lấm. Nhưng không phải vì thế mà hết ngượng nghịu. Nàng giữ im lặng. Mario mơ màng:
    - Đối với đàn bà vấn đề quan trọng là phải uống thật nhiều tinh khí từ càng nhiều nguồn khác nhau càng tốt.
    Giọng anh đột nhiên trở thành nồng nhiệt:
    - Cô phải bú thật nhiều uống thật nhiều vì cô đẹp.
    Nàng thở hắt ra:
    - Không thể vừa đẹp vừa ngoan ngoãn được sao?
    - Chắc chắn là có thể chứ, nhưng tùy từng người. Nhưng cô không nên bỏ qua quyền lực của sắc đẹp, cô phải sử dụng nó để đạt tới những gì mà biết bao đàn bà xấu xí ao ước mà không có được?
    - Đối với anh thì phụ nữ nào cũng chỉ nghĩ tới chuyện dâm dục.
    - Không nghĩ tới chuyện đó thì họ nghĩ tới cái gì?

    Không ai ăn cắp chiếc váy cả. Nàng mặc vào và thấy tiếc thời gian ở truồng thoải mái vừa qua. Hai người lại đi tiếp nhưng về một hướng khác. Nàng tựhỏi không biết còn phải cuốc bộ bao nhiêu lâu nữa đây. Đúng khi nàng định
    lên tiếng than mỏi chân thì hai người tiến vào một đường.
    phố hẳn hoi. Mario nói:
    - Chúng ta đi kiếm một chiếc sam-lo, nếu còn kiếm ra được vào giờ này.

    Emmanuelle chưa bao giờ sử dụng thứ phương tiện di chuyển mỗi ngày một hiếm đi này, bây giờ nếu được thữ cũng là điều thú vị. Thà ngồi lắc lưtrên một chiếc xe xích lô dưới bầu trời trong sáng còn hơn là ngồi taxi để cảm thấy mình gần đất xa trời mỗi khi tài xế quẹo gấp. Hai người phải đi vài trăm thước mới gặp một chiếc xe trống. Anh phu xe, được gọi theo tên chiếc xe là sam-lo luôn (sam-lo chỉ có nghĩa là ba bánh) đang ngồi trầm ngâm trên đất. Khi nhìn thấy hai người, anh ra dấu mời lên ngồi trên đệm xe bọc da đỏ.

    Sau khi thương lượng, chắc về giá tiền xe, Mario bảo Emmanuelle lên ngồl trước, anh lên sau ngồi cạnh. Dù cả hai người đều mảnhmai, ngồi chung xe vẫn cứ là chậtcứng. . Mario vòng tay ôm và nàng sung sướng nép vào anh. Trước khi ngồi, Emmanuelle đã kéo váy lên cao hở đùi vì biết tính Mario thích nhìn thấy nàng nhưthế. Chiếc xe ba bánh bắt đầu lăn bánh. Đột nhiên một ý kiến điên rồ đột ngột xuất hiện. Chưa bao giờ nàng tự ý làm một điều như thế, lại ngay giữa phố phường nữa? Nhưng nàng nhất định sẽ cứ làm. Nàng tập trung hết can đảm Nàng nghiêng người về phía Mario. Nàng dùng một tay cương quyết tháo mộtcúc quần Mario, tháo dần xuống phía dưới, luồn tay vào trong nắm lấy cái giống đang ngủ yên. Đến lúc đó nàng mới thở phào inột cái. Mario nói:
    Khá lắm, Emmanuelle? Tôi kiêu hãnh vì cô đó nghe.
    - Thật vậy hả?
    - Thật Cử chỉ vừa rồi của cô đáng được tuyên dương trong vương quốc dâm anh, bởi vì thường thường là đàn ông bắt đầu trước, đàn bà chỉ ngả theo thôi. Một phụ nữ khởi động trước, vào lúc đàn ông không ngờ nhất, tạo ra một tình trạng dâm tình có cường độ cao nhất. Bravo! Qua vật đang nắm trong tay, nàng thấy rõ sự tán đồn của Mario không phải là thuần tinh thần. Mario nói:
    - Cô có nhớ luật tắc về sự mới lạ chứ" Nó đún đấy chứ?
    - Đúng sao anh?
    Nàng bắt đầu dịu dàng vuốt ve Mario.
    - Nếu cô là tình nhân của một đàn ông thì sự kiện cô cởi quần áo trước hắn ta, có là điều bất ngờ không? Như vậy thì dâm tình ở chỗ nào? Nhưag nếu giả thử ông đại sứ của cô, vào giờ ăn trưa, giới thiệu cô với một nhà ngoại giao khác ghé qua Bangkok ít hôm, để nhờ cô đưa đi thăm chùa Phật Nằm, cô mời ông này ghé qua nhà cô uống trà cho đỡ mệt, cô để ông ngồi trên chiếc sofa lụa trắng rồi cô cởi áo ra, lắc cho mái tóc xõa xuống, thì hành động này sẽ ghi khắc không thể phai mờ vào tâm trí ông ta. Khi nằm trên giường bệnh, trước khi từ giã cõi đời, hẳn hình ảnh cô ngực trần tóc xõa ấy sẽ còn xuất hiện và an ủi ông. Sau mục giáo đầu này, cô có thể biểu diễn nhiều chuyện khác nhau. Hoặc là cô giới hạn ở mục biểu diễn đôi vú thôi, trịnh trọng rót trà và không:quên hỏi xem khách dùng một hay hai viên đường: Tôi đoán chắc là hắn ta lúc đó không còn nhớ nổi là minh thích uống vđi một hai viên nữa. Cô có thể căn cứ vào cách hắn trả lời mà tùy nghi tiến tới. Nếu hắn luống cuống quá đến độ nói: tám, mười bốn hay một ký đường thì cô đừng nên mơ là hắn có thể tự ý làm một điều gì với cô; cô hãy cho hai viên đường thôi và tiến sát lại. Đến điểm này thì cô làm như vừa làm với tôi rồi hỏi hắnthích ra sao: thích sướng trước khi hay sau khi uống trà, và thích sướngkiểu gì: sướng trong hai bàn tay cô, trong miệng hay trong âm hộ cô. Kể từ điểm này trở đi thì mọi sự không quan trọng nữa. Cô đã tạo được bầu khí. Tác phẩm của cô, theo cách nói của chúng ta, đang được thực hiện tốt. Nếu ngược lại ông khách còn giữ được bình tĩnh, thì để kệ cho hắn hành động, nghĩa là hắn sẽ lao lên chụp lấy cô như một con thú vồ mồ: trong trường hợp đó thì tốt cho cô thôi. Một lần khác, cô không chỉ có cởi áo mà cởi luôn tất cả xiêm y đồ lót nhưng vẫn cưxử thản nhiên nhưmột phu nhân đang mời khách dùng trà. Khi tay trái cô buông váy rơi xuống một chiếc ghế nhỏ, và nếu cô mặc slip thì cô cởi luôn ra rồi thả vào nơi an toàn là lọ hoa lan, thì cô ngồi xuống bên trái khách, ngả người vào nệm, nở một nụ cười lịch thiệp. Nếu ông khách ngạc nhiên quá ngồi đơ ra thì cô có thể làm hắn thoải mái hơn bằng cách kể hôm qua cô bị hai tên da đen dùng dao dọa giết để hiếp cô, nhưng cô đã thấy thú vị ra sao. Hãy tả kỹ càng hai dương vật da đen đó cùng những gì hai tên đó đã làm với thân thể cô. Đến đây mà khách vẫn chưa nhúc nhích, thì cô đi một đường thủ dâm trước mặt hắn. Nếu khách là một viên chức cao cấp, thì cô đừng có cởi quần áo, nhưng sau khi rót trà xong, trước khi hỏi khách cần bao nhiêu viên đường, cô sẽ hỏi một cách giản dị: "Khi chúng ta đã dùng trà xong, ông có muốn chúng ta làm ớnh với nhau khôngl Chồng tôi một giờ nữa mới về." Nếu chẳng may cái ông này tránh né, viện cớ một vết thương cũ, một lời hứa với bà nữ tu đỡ đầu, hay một điều luật của hoàng đế Hammourabi mà nói rằng ổng bị cấm không được sướng trước khi mặt trời lặn, thì cô hãy nói với giọng thản nhiên không chút hờn giận như sau: "Ông có lý, tôi sơ ý quá đi? Chính tôi khi lấy chồng, cũng đã hứa là chung thủy, và bởi vì từ đó đến giờ vẫn chưa lừa dối chồng thì hôm nay chẳng nên bắt đầu." Cái anh chàng ngốc này sẽ hối tiếc khôn nguôi bỏ lỡ một viên ngọc quí nhưcô. Nếu hắn trấn tĩnh lại đổi ý, thì lần này đến lượt cô không chịu."

    Nếu hắn dùng sức mạnh đè cô ra thì cô gọi cảnh sát và yêu cầu tòa phạt án tối đa. Hắn có nói cái gì chăng nữa thì các quan tòa cũng không tin là hắn nói thực đâu.

    Emmanuelle khoái chí khi thấy những ngón tay mình đã làm cho dương vật Mario có kích tấc mới. Nhưng nàng vẫn nói với giọng châm biếm:
    - Thưa giáo sư, những lời thày đạy em nên nói, nếu… em nhớ không sai, thì chính là những lời em đã nói với thầy cách đây một giờ. Bởi vì muốn nghe lời thày đã dạy nên bây giờ gặp cảnh sát là em thưa thày liền.
    Mario cười thích chí:
    - Tôi thích tay cô lắm, cứ thế làm tiếp đi. Này cô em xinh đẹp, đừng có giả vờ ngốc nghếch. Cô biết là chẳng có điểm chung nào giữa hoàn cảnh tôi vừa miêu tả và tương quan giữa hai chúng ta.

    Emmanuelle thì thấy chẳng có gì là khác nhau cả, chỉ trừlúc này không có trà thôi. Nhưng nàng đang không thích bàn cãi chút nào: những vuốt ve dương vật đã làm chính nàng bốc lửa, chiếc xe lắc lư, nẩy tưng trên các ổ gà đương làm nàng thích thú thêm. Mario nói:
    - Anh chàng sam-lo này không biết hắn đang hụt cơi một quang cảnh đáng tiền như thế nào.
    Mario huýt sáo. Ngay lập tữc anh phu xe quay đầu lại, nhìn hai hành khách rồi nở một nụ cười tươi. Emmanuelle nhận xét:
    Anh phu xe này coi bộ cảm tình với chúng ta.
    - Đúng, chúng ta tìm thấy một người đồng lõa rồi đấy. Chẳng có gì đáng ngạc nhiên vl hắn đẹp trai thật đó. Một cái đẹp có tính quốc tế hẳn hoi. Và ta có thể làm một số điều để phục vụ cái đẹp. Montherlant một ngày nọ đã viết cho Piene Brasseur như sau: "Làm trò dâm ô không có gì là tầm thường rẻ tiền ca, Chl Có Sự thẹn thùng mới là tầm thường thôi.
    Emmanuelle không kém, đọc văn tiếp:
    -Couterline đã nói từtrước đó là: "Sự thẹn thùng chân chính là sự che dấu những cái không đẹp thôi.
    - Thế cô có xấu hổ về cặp vú của cô không?
    - Dĩ nhiên là không?
    Nàng đưa tay tính cởi áo qua đầu, Mario giúp nàng. Nàng chỉ buông dương vật ra có một chút thôi để cởi áo, rồi lại túm lấy. Mario nói:
    Bây giờ tôi thích chúng ta gặp khách đi đường.
    Emmanuelle dù không muốn cũng thốt ra:
    - Thế bộ anh sam-lo không đủ là nhân chứng sao?
    - Anh ta ở trong cuộc rồi, đâu làm nhân chứng được.

    Mario lên tiếng gọi, anh phu xe Thái Lan quay người lại trên yên xe. Anh tỏ vẻ sửng sốt trước cô nữ hành khách ngực trần, làm chiếc xe ba bánh suýt đổ nghiêng về một bên. Cả ba cùng cười ầmĩ. Emmanuelle có cảm tưởng như mình hơi say một chút, nhưng chấc không phải là tại men rượu vì ly rượu chót nàng uống'cách đây đã lâu lắm rồi.

    Mong ước của Mario được đáp ứng. Một chiếc xe hơi vượt qua hai người, thắng lại. Emmanuelle đứng tim vì tưởng xe ngừng lại luôn. Nhưng không, chiếc xe hơi lại chạy tiếp. Mario phỏng đoán một cách cay độc:
    - Chắc là xe của bạn bè cô.

    Cổ họng nàng thắtlại, không trả lời. Nàng chỉ thích nghĩ đến chuyện vuốt ve cho đạt phần đó của Mario. Một chiếc sam-lo khác chồng chất hai thủy thủ Mỹ chạy ngược chiều lại: hai ông lính thủy này hét lên khi nhìn thấy quang cảnh trên xe Emmanuelle. Cả Mario lẫn nàng giả vờ như không trông thấy không nghe thấy gì cả. Hai thủy thủ dậm chân múa tay muốn cả hai xe ngừng lại, nhưng cả hai ông sam-lo tỉnh bơ tiếp tục đạp xe. Emmanuelle hỏi:
    - Bây giờ anh muốn sướng ở đâu: trong tay, trong miệng hay trong âm hộ tôi?
    Mario không trả lời ngay lập tức. Nàng cúi gập người xuống, đặt qui đầu vào môi rồi bú sâu vào miệng. Nàng nghe thấy anh đọc thơ diễm tình của ai đó. Bài thơ khá hay làm nàng ngưng bú, ngửng đầu lên hỏi:
    - Anh là tác giả bài thơ đó đấy hả?
    - Đâu phải tôi. Đó là một đoạn của bài La Première Journée de la Bergerie của Rémy Belleau, một thi sĩ đồng hương với cô nhưng từ thế kỷ thứ 16.
    - Vậy hả !

    Trước khi nàng kịp tiếp tục công việc đang làm dở, chiếc xe đã tới vòng rào vườn nhà Mario.
    Mario gỡ khỏi vòng tay Emmanuelle, nhầy xuống xe, sửa sang lại y phục. Emmanuelle cũng bước xuống, nhưng không thấy cần thiếtphải mặc lại y chiếc áo pull nàng đang lắc lư ở tay cùng với chiếc ví. Đôi vú nàng dưới ánh trăng nổi bật những đường cong phồng.

    Mario mở cửa vườn. Anh chàng sam-lo cũng đặt chân xuống đất, thản nhiên chờ đợi: chắc là chờ đợi phần công của đương sựrồi. Mario bỗng phóng lên yên xe, đạp phăng xe vào trong vườn. Anh chàng Thái Lan và Emmanuelle đứng đối diện nhau. Cả hai cùng phá lên cười trước cảnh Mario đạp xe như điên trong vườn. Lúc này anh chàng sam-lo quan tâm ngắm nghía những đường nét của Emmanuelle hơn là thâu hồi lại xe. Bởi thếchính nàng đã rượt theo Mario, bắt gặp anh vui tươi hổn hển nơi hàng cây ven bờ cỗ. Anh đang đứng, tay cầm tay lái. Emmanuelle mắng yêu:
    - Anh điên quá đi!
    Mario đột nhiên nói, như loan báo một cái gì trọng đại:
    - Tôi cũng yêu đôi vú của cô nữa.
    - Hân hạnh cho tôi chưa.

    Tuy nói vậy nhưng thực ra nàng thích thú thấy Mario ca tụng cơ phận đó của mình. Anh sam-lo tiến lại gần, không vội vã, vẻ mặt vui tươi. Mario nói một tràng tiếng Thái với anh. Nàng tự hồi anh có thể nói những gì đây. Vẽ mặt thản nhiên của anh chàng Thái Lan không lộ một vê gì để cho nàng có thể đoán được. Độtnhiên anh sam-lo đáp lại một câu, đồng thời nhìn Emmanuelle. Mario nói tiếp. Anh chàng gật đầu đồng ý. Mario nói:
    - Mọi sự xong xuôi và chúng ta đã kiếmra được người hùng cần thiết? Cuộc đời là vậy đó, kiếm xa không ra kiếm ngay cửa nhà mình lại thấy.
    - Cái gì? Anh muốn nói...
    - Đúng vậy. Thế cô thấy không xứng với những ân thưởng của tôi sao?

    Lần này Emmanuelle cảm thấy gần như muốn khóc. Thái độ ân cần dễ thương của Mario suốt trên lộ trình vừa qua làm nàng quên phăng mất ưnh chua chát mĩa mai thường lệ của anh. Nàng cứ mong chờ rằng khi đã vào đến nhà, anh sẽ vòng tay ôm lấy nàng. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng sống qua đêm ở đây, nếu anh muốn, không nghĩ đến việc trở về nhà mình nữa. Anh có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với nàng. Vậy mà đùng một cái! Anh chỉ nghĩ đến một thứ trong đầu, là tìm một gã con trai làm bạn đồng sàng! Nước mắt ứa ra làm nàng không nhìn rõ khuôn mặt của anh chàng phu xe tré tuổi nữa. Một lần nữa Mario cất tiếng vui vê, xua đuổi những ý nghĩ buồn thảm khỏi nàng như thường lệ.
    - Cara! Đừngcó tự hành hạ mình trước khi biếtchuyện gì xẵy ra. Cô cứ đợi coi. Tôi có một ý kiến hấp dẫn lắm, rồi cô sẽ cảm ơn tôi cho mà coi. Vào nhà đi.

    Mario vòng tay ôm eo Emmanuelle, mở cửa vào nhà. Nàng để mặc anh ôm, không hờn dỗi. Nàng chán những ý kiến của anh lắm rồi. Nàng sung sướng được trở lại căn phòng khách đầy những vùng sáng và tối xen kẽ, chiếc đi văng bọc da đỏ và mùi hăng hăng của con rạch trưđc nhà. Bây giờ không còn bao nhiêu thuyền qua lại. Đêm đã khuya quá - hay mợt ngày mới mới bắt đầu! Nàng cẵm
    thấy buồn ngủ. Thật là một đêm nhớ đời!

    Mario mang lại những chiếc ly bự trong đựng mộtchất lỏng màu xanh:
    - Đây là rượu menthe poivrée "on the rocks:" chắc đủ sưởi ấm trái tim cô em yêu mến của tôi!

    Cô em yêu mến?Emmanuelle nở mộtnụ cười cay đắng. Anh sam-lo đứng giữa phòng, hơi ngượng ngập. Anh ngập ngừng đỡ lấy ly rượu Mario đưa. Cả ba cùng uống trong im lặng. Nàng khát đến nỗi uống một hơi cạn ly. Mario có lý: nàng thấy khỏe hẳn trở lại. Mario độtngộtngồi xuống cạnh nàng, vòng tay ôm, đặt môi lên vú trái của.nàng. Anh nói:
    - Tôi sắp làm tình với em.
    Anh chờ đợi phản ứng của nàng.

    Emmanuelle quá sửng sốt nên không biểu lộ gì cả. Hơn nữa, nàng không tin là anh nói thật. Mario nói tiếp:
    - Tôi sẽ làm tình với em xuyên qua cái anh chàng đẹp trai này. Em hãy hiểu xuyên qua theo nghĩa đen, nghĩa là qua trung gian cái thân xác con trai này tôi sẽ đạt tới em. Tôi sẽ chiếm hữu em tối đa theo cách của tôi, chưa bao giờ tôi chiếm hữu một phụ nữ nào nhưthế. Em sẽ thuộc về tôi hơn thuộc về bất cứ một đàn ông nào từ trước đến nay. Em cóthuận không?

    Emmanuelle không hiểu anh muốn nói gì, hay nói cho đúng hơn, nàngtừchối khôngchịu hiểu. Nhưng nàng không hề có ý định từchối. Mario yêu cầu điều gì, nàng cũng chấp nhận hết. Điều nàng sợ nhất là anh không chịu đòi hỏi gì cả Nàng nói:
    - Anh muốn làm gì em thì làm.

    Lần thứ hai trên đời, anh hôn nàng lên môi. Bây giờ thì nàng sung sướng. Và s~n sàng để toàn thân cho anh sứ dụng. Mario hào hứng nói:
    - Người tình đầu tiên của em! Em sẽ có chàng đêm nay.

    Nàng xấu hổ là đã dấu diếm không kể cho Mario nghe chuyện phiêu lưu của nàng trên phi cơ. Nhưng điều đó cớ quan trọng gì khôngl Bởi vì lần này mới là lần đầu tiên nàng thực sựmuốn ngoại tình hằn hoi, một quyết định trong sáng suốt và cân nhắc hẳn hoi. vậy thì kẻ này sẽ là người tình nhân thứ nhất của nàng.
    - Người tình đàn ông thứ nhất của rất nhiêu tình nhân khác sau này phải không?
    Mario hỏi như để tin chắc là Emmanuelle đã hiểu thấu bài dạy của anh.
    - Vâng, Emmanuelle trả lời.

    Buông thả hoàn toàn mình vào tay kẻ khác thật thú vị! Những phụ nữ chỉ biết có một đàn ông duy nhất không thể nào hiểu nổi tâm trạng một phụ nữ đã quyết định dứt khoát là kể từnay mình sẽ hiến thân cho nhiều, rất nhiều đàn ông khác. Không một phụ nữ nào ngoại tình cho bằng nàng lúc này. Còn ai khác có thể thực hiện được thứ phép mầu nàng đang làm: lừa dối chồng và lừa dối luôn tất cả những đàn ông khác ao ước, thèm muốn nàng về sau này?
    Mario hỏi lại:
    - Cô sẽ không khước từ nữa chứ?
    Nàng lắc đầu xác nhận là không. Nàng nghĩ: Mario có bảo nàng ngủ tối nay với mười đàn ông, nàng cũng sẽ làm.

    Nhưng Mario chỉ đòi hỏi nàng hiến thân cho chàng sam-lo thôi. Nàng cởi váy ra, ngồi trên đi văng thích thú ngả người vào những niệm êm. Nàng dạng hai chân tì gót trên thảm, vòng tay ôm lấy hông gã sam-lo đang bắt đầu thận trọng đút dương vật vào nàng. Khi hắn đã đút lút cán, Mario, vẫn đứng sát cạnh Emmanuelle ômnàng trong vòng tay từ đầu, đứng dậy tiến ra đứng sau lưng gã sam-lo. Hai tay ôm lấy hông hắn, chạm vào tay Emmanuelle.

    Nàng nghe thấy tiếng anh rên rì vì khoái lạc. Đến một lúc nào đó Mario kêu lên:
    - Bây giờ tôi ở trong em rồi đó. Tôi đang xuyên vào embằng mộtthanhkiếmnhọn gấp hai lầncủa đàn ông bình thường. Em có cảm thấy tôi không?
    Emmanuelle nói.
    - Em cảm thấy. Em sung sướng lắm.

    Dương vật cứng của chàng Thái Lan rút ra ba phần tư khỏi nàng, rồi lại thụt vào, mỗi lúc một tăng tốc độ. Nàng.. không buồn tìmhiểu Mario có cho phép nàng sướng không: nàng hét lên ngay lập tức vì sướng, thân thể nàng co thắt trên lớp nệm da mịn như satin. Hai người đàn ông hòa lẫn những tiếng kêu của họ với nàng. Những tiếng la hét của cả ba xé vỡ màn đêm, và từ phía xa, những con chó tru lên như đáp lễ. Nhưng họ thì không nghe thấy gì cả. Họ đang hiện hữu trong một thế giới khác. Một sự hòa điệu tràn ngập cả ba, ăn khớp nhau như những cơ phận của mộtchiếc ồng hồ. Cả ba đã thành công trong việc tạo lập một cái khối sâu đậm không một vết nứt, hoàn toàn hơn bất cứ một đôi lứa nào. Hai bàn tay của chàng Thái Lan bóp vú Emmanuelle và nàng nức nở vì sướng, cong người lên để hắn có thể thọc vào sâu hơn nữa. Nàng thở hổn hển bảo nàng đang sướng đến độ không thể nào chịu nổi, nàng cầu xin hãy xé đôi nàng ra, đừng khoan nhượng chi hết, hãy sướng tối đa trong nàng.

    Mario cảm thấy sức khỏe của chàng sam-lo nhưvô tận, còn anh thì đã thấm mệt rồi. Anh bấu móng tay vào tay Emmanuelle nhưđể báo hiệu. Hai người đàn ông xuất tinh cùng một lúc, chàng sam-lo bị thúc một cái mạnh từ phía sau, chúi về trước xuấttinh títbên trong Emmanuelle. Nàng kêu lên một tiếng lớn hơn tất cả những tiếng nàng đã thốt ra, cảm thấy từ phía dưới dâng lên cổ họng nàng mùi nồng nồng của tinh khí đang tràn ngập nàng. Tiếng kêu của nàng như trượt thia lia trên mặt nước đen, nhưng không ai biết được những lời sau cững nàng thốt ra là nói với kê nào trên thế gian:
    - Tôi yêu! Tôi yêu! Tôi yêu!

    Hết

    Chú Thích: Cuốn Emmanuelle được hoan nghênh nhiệt liệtnên tác giả viết tiếp mộtcuốn thứ hai đặt lên là Anti-Vierge Emmanuele. Cái nhan đề nàykhó dịch sang tiếng Việt, nên bản dịch sẽ xuất bản sau này sẽ chỉ đề là Emmanuelle II.

    Xin vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo ủng hộ Cõi Thiên Thai! Cám ơn bạn!








    Em nào chồng bỏ, chồng chê
    Anh dzớt 1 quẻ, chồng mê.. ụa lộn ... em mê tới già

Page 2 of 2 FirstFirst 12

Tags for this Thread