Phần IV: HÙNG BÁ MỘT PHƯƠNG
Chương 87: Trở về (Trung)
THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ:& gửi kèm CC 1 bản tới
-“Hương hả?Bên đó sao rồi,đang sửa soạn về phải hong?Bé Trúc khỏe chứ.?”Nhìn màn hình,thấy Hương gọi về,Thu vừa bắt máy đã hỏi dồn dập...
-“Sáng mai 8 giờ ra sân bay,là 8 giờ tối bên mình á...Bé Trúc OK...Bây giờ đang ăn tiệc,em ra ngoài nầy gọi điện báo cho chị biết để chị chuẩn bị tinh thần...”Hương cũng nói dồn dập...Sáng mai về rồi,nếu còn không báo để Thu tìm biện pháp đối phó với hai tiểu la lỵ thì còn chờ khi nào nửa,bởi vậy thừa lúc mọi người đang nói cười,chuyện trò,nàng lẻn ra ngoài gọi điện nói cho Thu biết chuyện Gia và Ngọc Hân tống tình hắn...
-Chuẩn bị tinh thần?Hi hi..Em đừng hù chị nha...Có gì quan trọng dử vậy?
-“Không phải đâu chị..Là như vầy...Gia Hân,Ngọc Hân...Hai đứa tụi nó nha...Rình mình với ảnh nên thấy hết trơn á bây giờ thì bắt chước y chang còn chụp hình nửa chứ bắt ảnh phải làm với hai đứa nó như làm với mình mới chịu...Chị à bây giờ làm sao đây?Em thiệt là hết cách,năn nỉ hai đứa nó sùi bọt mép luôn nhưng tụi nó trơ trơ,như là nước đổ đầu vịt vậy á…Nà chị coi đi...”Hương bấm gởi hình hai tiểu la lỵ ‘ngậm súng’...Tuy là trong điện thoại nhưng Thu nghe được Hương bên đó đang thở phì phì...
-“Trời đất...Hương...Em nói cái gì?...”Đang ngồi trên ghế,nghe Hương kể chuyện 2 tiểu la lỵ tống tình hắn...Thu nhảy nhổm lên khiến chị Sáu,Tiên,Cẩm Vân,Hạnh giật mình nhìn nhau,không hiểu đã xảy ra chuyện lớn gì mà Thu có phản ứng mạnh như vậy.
Tiên thì không nói,đã là chị em với Thu,gần đây chị Sáu,Cẩm Vân,Hạnh lại thường tới lui làm thân với cả hai hơn nửa,nghe nói 1 hay hai ngày nửa hắn về tới...Hai tuần nay không phải là chờ ngày nầy sao?vì vậy ngày nào cũng tới ngồi chơi,chuyện trò,đôi khi phụ chút việc.Hơn nửa Thu rất dể gần gủi,thân thiện.
-“Trời đất!!!” Đang đứng ngay sau lưng Thu nghe lén nhưng nghe tiếng được,tiếng không,Thu nào biết,nghe Hương gởi hình cho mình,nàng nhìn,chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng chị Sáu kêu lên.Đã đến đây nhiều lần nên biết hai tiểu la lỵ,bây giờ thấy gương mặt non choẹt đang ‘thổi’ tưởng là ‘kèn Tây’ nên giật mình la lớn,mới qua bên ấy chưa được hai tuần mà để bị Tây dụ rồi?
Cẩm Vân,Tiên,Hạnh nghe chị Sáu la lớn,theo phản xạ chồm tới...Đả từng âu yếm,dùng lưởi làm hắn phê nên Tiên nhận là ‘cái’ của hắn..Hi hi...Không ngờ ảnh ‘ăn’ luôn hai tiểu la lỵ nầu...Thiệt bạo nha.
Hạnh,Cẩm Vân mặt đỏ rực,chẳng hiểu mô tê gì nhưng có cùng ý nghỉ như chị Sáu...Thầm nghỉ phải công nhận tây nầy ‘bự’ thiệt nha nhưng chụp hình làm gì chứ, đúng là biến thái mà...
-“Suỵt...Em đang có mang...Đừng hoảng hốt..Chuyện đâu còn có đó...Bên đó giờ khuya lắm rồi,đi ngủ đi...chuyện nầy để chị lo...” Biết mình vô ý khiến ai cũng thấy.Đưa tay lên miệng,ý muốn Tiên,Cẩm Vân,chị Sáu đừng la lớn...Thu cố trấn an Hương rồi cúp máy..Thật ra trong lòng đang rối ren,thầm tự trách mình quá hời hợt rồi,con nít thời bây giờ là con nít quỷ mà...
-“Ngọc và Gia Hân còn nhỏ nhưng nhìn rất trổ mả,đẹp nửa ,qua bên bển mấy thằng tây thấy mê tít thò lò...Chắc bị tụi nó dụ dổ rồi...Không biết Đức Bí tịch có báo cảnh sát chưa?Xâm phạm gái vị thành niên tội không nhỏ đâu...”Chi Sáu ra vẻ hiểu biết.
-“Đúng đó Thu..Thằng Đức... à không Đức Bí tịch nên báo cảnh sát bên đó..” Hạnh đồng tình...Cẩm Vân thì không có ý kiến,chuyện nhà đang rối rắm có lòng nào để ý chuyện khác chứ.
-“Thật ra..Thật ra..” Thu ú ớ...Nàng không biết phải nói sao nửa
-“Chuyện không phải như vậy đâu...” Biết Ngọc ,Gia Hân đang ngậm của ai,nghỉ chuyện có nội tình,Tiên phát tay,nàng chỉ có thể nói như vậy.
-“Aiz...Ở đây không tiện nói,lên lầu đi,tôi nói cho mọi người nghe...Hy vọng các người cho ý kiến,nói tôi phải làm sao đây?”Biết mình không nói thì mấy ‘bà tám’ nầy càng soi mói,nếu cứ như vậy không chừng sẻ tầy quầy ra,thôi thì cứ nói cho họ biết,nhiều người sẻ nghỉ cách tốt,hơn nửa đều là người lớn hết rồi...
-“Ừ...Được...Vậy lên lầu rồi nói..” Hạnh,chị Sáu hăm hở hóng chuyện,Cẩm Vân hiếu kỳ,Tiên tuy đã đoán được phần nào nhưng chưa rỏ ràng lắm vì vậy cả đám đàn bà lục tục cùng nhau đi lên lầu...
-“Các người nghe rồi..Nhớ kín miệng nhe hôn..Thật ra tôi cũng đang rối mù đây không biết phải làm sao nửa..Là như vầy...” Thu rào trước đóng sau,cẩn thận dặn dò rồi kể ra ‘sự cố’...
-“Hả..chị..Chị và Hương hai người...”Nghe hai tiểu la lỵ rình thấy Thu và Hương cùng hắn xxx nên bắt chước.Chị Sáu chưng hửng...Tuy thuộc dân chơi,có chút phóng đãng nhưng chuyện ‘tay ba’ thì chưa từng thử bao giờ , không ngờ Thu nhìn thấy hiền mà lại là thứ dử,cũng dâm dử ha...Đúng là nhìn không ra mà.
Hạnh,Cẩm Vân cũng đang có ý nghỉ tương tự..Là cô giáo ,bây giờ nghe chuyện trăng hoa của học trò khiến Hạnh ngượng ngịu,mặt đỏ như gấc chín...Cẩm Vân cúi mặt,hổ thẹn thầm rủa không ngờ tên nầy dâm dục như vậy...Lên giường cùng lúc với hai người.
-“Các người không...Không biết đó thôi...Hắn mạnh lắm,dai nửa..1 mình tôi chịu không nổi nên em Hương phải phụ..Nói thiệt nha,nhiều lúc cả hai vẩn không chịu nổi...Rêm hết mình mẩy,phải dùng miệng...Nà,,Hỏi Tiên đi...Có phảo hong Tiên...” Thu phân bua,đã đến nước nầy còn dấu cái gì nửa,nàng huỵch toẹt ra...Còn kéo Tiên vô để làm nhân chứng.
-“Hi hi..Chị Thu nói thật đó...’Song phi’ đối với ảnh chỉ là chuyện nhỏ,ở dưới Cao lảnh...Ảnh nha...Hi hi..Một đêm chống với cả đám gồm 5,6 người còn chưa thấy gì...” Tiên được dịp khoe thành tích của hắn đêm đó,nàng,Ngọc,hai chị em Thái Tuyết và Vân Cơ hầu hạ hắn suốt đêm.
Hạnh,chị Sáu,Cẩm Vân tim đập thình thịch,không thể tưởng tượng được trên đời nầy có người mạnh như vậy...Giờ phút nầy,trong đầu cả 3 hiện lên cái cục thịt to chà bá,như vậy mà còn dai sức nửa,mèn ơi,như vây phải 4 hoặc 5 người mới chịu nổi hắn là đúng rồi.
-“Hai tiểu la lỵ nầy...Aiz”Thu lắc đầu...Nàng không ngờ xảy ra chuyện như vậy.
-“Chắc là chưa đâu,chỉ là dùng miệng thôi...Nếu ảnh thiệt sự làm tới bến hai đứa nó sẻ liệt giường phải vô nhà thương,Hương không nói gì hết chắc là chưa sao...” Tiên phân tích hợp lý.
-“Nhưng mai mốt thì sao,hai đứa nó không chịu im đâu à,sẻ đeo miết...” Thu vẩn còn lo lắng.
-“Được rồi...Để em lo cho,chị không cần bận tâm...” Tiên phát tay...
-“Nghe Tiên nói vậy,chị cãm thấy yên bụng..Ờ...Quênnửa,khi hắn về,tôi làm bửa tiệc để các người có dịp nói chuyện...”Biết Hạnh,chị Sáu,Câm Vân đang trông chờ và hắn nay may hắn về rồi,Thu liền quyết định...Tuy là chưa biết ngày nào nhưng nàng tin tưởng không có vấn đề gì.
-“Từ từ..Từ từ...Không gấp...Í,nhắc tới mới nhớ,có đặc vài món quà bên Đức mừng Đức Bí Tịch sinh quý tử,hôm qua người ta thông báo quà về rồi,để mình tới đó coi sao,thôi tôi đi trước nha các vị..Mai mốt gặp.” chị Sáu mừng húm,vội đứng dậy về báo tin mừng cho chuẩn bị Trần Vỉnh Châu biết để ông ta chuẩn bị ...
-“Tôi cũng về nha Thu,Tiên...Mai mốt gặp ..” Hạnh cũng nóng lòng báo tin cho anh suôi gia...Mấy ngày nay Lương Trung Hiền rất nôn nóng.
-“Ờ được..Mai mốt gặp...”Thu mĩm cười, Nàng thông cãm thấy chị Sáu,Hạnh phấn khởi khi nghe tin hắn về...
Cẩm Vân cũng định ra về nhưng ngay lúc nầy,di động reo,tuy thấy số lạ,nhưng nàng cũng bắt máy.
-A lô...Tôi là Cẩm Vân,xin hỏi là ai gọi...
-“Cẩm Vân,chào cô,tôi là Thu Hà...Chuyện nhà cô đã được giải quyết xong cô và ba cô có thể về...Còn nửa,Lê Thành Lể chết rồi cái USB kia không có tác dụng vì mấy nhưng anh ấy vẩn muốn nhờ tôi chuyển lời cãm ơn cô, còn nói trong tương lai,nếu cô gặp bất cứ khó khăn gì thì đừng ngại cho anh biết..Ảnh sẻ giúp đở trong khả năng...Vậy đi ha...” Thu Hà không nói thêm,cúp máy.
-“Lê Thành Lể chết rồi?” Cẩm Vân có chút sửng sốt nhưng người nầy sống hay chết không phải là chuyện nàng quan tâm...Nghe Thu Hà nói ‘cô và ba cô có thể về’,câu nầy nghe êm ái làm sao í.Như vậy có nghỉa là hết chuyện rồi.
Dỉ nhiên là chuyện tài khoản 100 Triệu euro,Thu Hà ém lại,cũng không phải vì muốn bỏ túi riêng mà để vào tài khoảng chung để làm những chuyện ích lợi.Nói cho cùng,nếu tiết lộ ra,chưa chắc Cẩm Vân sẻ giử được khi người khác đánh hơi rồi tìm tới làm khó dể...Hơn nửa,dù sau nàng tin tưởng Cẩm Vân cũng có không ít của riêng để phòng thân như vậy thì được rồi,vẹn cả đôi bề.
Trước kia thì mong muốn được về nhưng bây giờ Cẩm Vân không gấp...Phận gái 12 bến nước trong nhờ đục chịu,lấy Trương Hửu Thành,tuy lảo xấu người nhưng chuyện xấu hay đẹp ,đối với nàng không quan trọng...Vấn đề là nàng không ngờ lảo dâng nàng cho thượng cấp...Trãi qua lần nầy,nàng nhìn ra Đức Bí tịch nầy chính là người đàn ông mà nàng muốn nương tựa...Người có tài dỉ nhiên có tật...hắn dâm dục,biến thái thích tay ba,tay bốn hay tay 5...Nhưng nhìn kỷ thấy cũng rất được,nếu không thì bà chủ Thu nè,Tiên nè và còn nhiều người nửa làm sao có thể gắn bó với hắn chứ?
Cẩm Vân đã quyết định rồi,nàng sẻ dùng mọi mánh khóe của đàn bà để cua hắn tới tay,nàng nhìn ra chị Sáu hình như cũng có ý nầy,Cẩm Vân không tin nàng kém hơn chị Sáu,Tiên và Thu,thậm chí so với họ nàng trẻ hơn,tươi mát hơn mà...Ouf..còn người đàn bà tên Hạnh nửa,nghe nói là cô giáo củ của hắn..Hừ,thời buổi bây giờ,như vậy mới ‘có giá’...người biến thái như hắn dể gì không phấn khích khi được cô giáo củ của mình hầu hạ trên giường?
-“Chi Thu...Chị Tiên,em cũng có chút chuyện phải làm,mai em trở lại ...”Đến lượt Cẩm Vân đứng dậy,cáo từ...
-“Em đi thong thả..”Cãm thấy Cẩm Vân đáng tội nghiệp... Thu thân thiết cầm tay tiễn ra tận cửa,chờ nàng lên xe mới quay vào...
-“Tiên,chuyện Ngọc Hân,Gia Hân,em định làm sao,nói chị nghe...” Thấy không còn ai,Thu tò mò hỏi,nàng biết Tiên có cách để kiềm chế hai đứa bé kia nhưng hiếu kỳ muốn biết.
-“Chị không tin em sao?” Tiên mĩm cười hỏi vặn...
-Không phải..Nhưng mà...Ậy,.Nói chị nghe thử,em muốn làm gì.
-“Mấy đưa tuổi ‘tin’ bây giờ ghê lắm,chị càng cản thì chúng càng làm tới thôi thì toại nguyện cho hai đứa nó đi,dù sao cũng 16,17 rồi...” Tiên nhún vai...
-“Nhưng mà..Nhưng mà...” Thu có điều khó nói..Lúc trước,Ngọc Thy và Đương ở đây,đùng 1 cái,Ngọc Thy được hắn chọn làm thư ký rồi hiện nay là Chánh văn phòng,là tay trái tay phải của hắn,Ngọc Thy rất có nhan sắc,hắn là người thế nào thì Thu biết rất rỏ cho nên nàng nghi lắm,chưa hẳn là 100% nhưng có đến 90% là hắn đã ‘đớp’ Ngọc Thy rồi,bây giờ Tiên để hắn ‘ăn’ luôn Ngọc Hân,như vậy là cả hai mẹ con Ngọc Thy ?Ui cha,là loạn luân đó...
-“Hi hi..Có phải chị nghỉ tới Ngọc Thy không?” Tiên cười hóm hỉnh...Không phải má nàng và nàng cũng cùng một lúc để hắn phong lưu sao?Hắn xơi cả Ngọc Thy và Ngọc Hân thì có vấn đề gì chứ?Nhưng Tiên tạm thời không nói ra phải để Thu từ từ ‘tiêu hóa’ những chuyện phi luân thường một thời gian rồi mới tính.
-“Em...Chuyện Ngọc Thy ...Em cũng biết?” Thu trợn mắt há mồm...Không ngờ Tiên biết mà tỉnh bơ,đã vậy còn muốn hắn đớp luôn con gái người ta...
-“Vậy em hỏi chị nha...Chị có cách gì cản Ngọc và Gia Hân không hay là chuyện sẻ tầy quầy ra thêm?” Tiên hỏi ngược lại.
Thu á khẩu...Lời của Tiên nói không phải là không có lý...Hương có nói hai đứa Ngọc va Gia Hân hăm he nếu hắn không chìu,hai đứa nó sẻ..Ây..Không được đâu à...
-“Được rồi..Chị cứ nhắm mắt làm ngơ đi,mọi chuyện để em lo...Có những chuyện không phải mình muốn là được đâu à...” Thấy Thu làm thinh,Tiên vổ vai,hứa hẹn...
-“Vậy..Vậy..”Thu thở dài...Tiên nói đúng...Nàng không thể làm gì hơn...
...
Montreal...
-“Ưm..Ưm...Ưm..” Tiếng Hồng Phượng rên rỉ mổi lúc mổi lớn...nàng không muốn đâu nhưng hắn cứ chúi mồm giửa hai đùi nàng,lưởi hắn miệt mài quậy tung lên làm sao chịu được chứ,nàng cố gắng để kiềm cơn khoái cãm trong yên lặng nhưng cuối cùng vẩn không nhịn được...rên hừ hừ.
Bên cạnh Nguyệt,Nhả Phương,Nhả Thy nằm mệt lả,thở không ra hơi... Cách đó không xa,Thanh Thanh khoát trên người tấm chăn mỏng,ngủ vùi không còn biết trời đất gì nửa .
-“Con Phương nầy...Tại mi hết á...Mi quên hôm Tết rồi hỉ...Biết ảnh uống nhiều rượu vô là như vậy mà còn rót cho ảnh hết ly nầy hết ly khác...Bây chừ thấy chưa..” Nhả Thy ‘đổ thừa’ nét mặt nửa say rượu nửa say tình nên đỏ ửng,trán lấm tấm mồ hôi,ánh mắt và không 1 chút gì có vẻ trách cứ,trái lại trên môi còn điểm nụ cười...
-Mi rót thì ta đưa,bây chừ mi đổ thừa?Con ni lẻo lự,đạo đức giả rứa hỉ..Hi hi...
-“Nói tiếng nam đi...Nói tiếng trung ...Không hiểu gì hết á...”Nằm kế bên,Nguyêt thở không ra hơi nhưng vẩn hóng nghe nhưng nửa hiểu nửa không,tức mình càu nhàu...
-“Hi hi ha ha...”Song Nhả ôm bụng cười...
Sáng mai lên đường về nên trong buổi tiệc tối nay,ngoài đám người của S.V.L mời,các nàng thay phiên cụng rượu với hắn,kết quả là đêm đến bị hắn ‘làm thịt’...Tuy không phải là lần đầu mà nhưng khác biệt là những lần trước im lặng trong bóng tối,đở ngượng ngùng nhưng từ đêm hôm qua,đèn đuốt sáng như ban ngày,thấy rỏ mồn một.
Người khác rượu vào thì lời ra còn Đức tổng thì rượu càng vào thì càng lầm lì,trời sinh dị bẩm,càng uống càng tỉnh,mặt từ đỏ hóa xanh và cặc thì cứng hơn củi cho nên đè các nàng xuống hùng hục đủ trò đủ kiểu.Đầu tiên là Thanh Thanh,một mình nàng làm sao chịu thấu chứ rồi thì lần lượt Nguyệt,Nhả Phương,Nhả Thy và bây giờ là Hồng Phượng thay phiên để hắn hành hạ đủ trò lắm kiểu.
Tai nghe Nguyệt,Nhả Thy,Nhả Phương nói cười chứ nhưng Đức vẩn im lặng...Hắn gát hai chân Hồng Phượng lên vai chân mình,nắc liên tu bất tận...Hai bàn tay nàng bấu chặt cườm tay hắn,cặp vú run chuyển theo từng cú dập...Trong phòng có điều hòa nhưng lưng hắn lắm tấm mồ hôi,đèn sáng trưng , Nhả Phương,Nhả Thy,Nguyệt ngồi mở to mắt nhìn ,phim cấp 3 các nàng cũng đã coi qua nhưng so với cảnh trước mặt thật là kém xa.Phải xem cho đả mặc dù cũng đã mấy lần xem rồi.
-“Nhìn đã chưa...Giúp dùm đi...” Hồng Phượng chợt cầu cứu...Hắn cứ hùng hục,nàng đã đuối sức lắm rồi cần được nghỉ ngơi.
-“Thôi đi...Hi hi...Hồi nảy mi cà nanh mà..Bây giờ tha hồ ‘enjoy’ đi há... song Nhả nghe Hồng Phượng cầu cứu liền thất kinh,mặc sơ sài lại quần áo chạy về phòng mình,Nguyệt thì ngần ngừ...Nhung,chị nàng không ngừng nhắc nhở, phải tranh thủ cơ hội để anh ấy ‘ra’ ở trong mầy mới hy vọng mang bầu được...Sinh con cho ảnh 1 đứa con làm lá bùa hộ mạng,dỉ nhiên nàng cũng muốn.
-“Chú xíu nửa đi cưng...Sắp rồi...” Đức vừa nói vừa dập bạo...Mấy lần cãm thấy sắp tới cao trào ai dè không phải...
-“Anh nói vậy mấy lần rồi...” Miệng Hồng Phượng càu nhàu nhưng không ngừng phối hợp,mổi lần hắn dập tới,nằng hẩy mông lên cho sát thêm vào.
-“Vậy nghỉ chút nha...Hi hi…”Biết mình dập quá lâu khiến nàng đuối,Đức ái náy rút ra...
-“Em chỉ nói vậy thôi mà..Giận à...Tiếp tục đi..” Hồng Phượng nhu mì lí nhí...
-Giận cái gì chứ...Hi hi...
-“Anh ...chưa mà...Hồng Phượng mệt để em chìu anh nha...Nhịn sẻ không tốt cho sức khỏe..” Nguyệt muốn tranh thủ cơ hội nhưng vẩn e thẹn, lí nhí ...
-“Không cần đâu...Các em về phòng nghỉ đi...Anh OK mà...” Biết Nguyệt mệt nhưng muốn cho mình ‘ra’ ,Đức phát tay.
-“ Nguyệt nói đúng đó,không ‘ra’ sẻ không tốt đâu...Em...” Hồng Phượng ngồi xuống,cầm tiểu huynh để vẩn còn đang như khúc củi định ngậm vào thì nghe tiếng mở cửa...Nàng và Nguyệt theo phản xạ lấy tạm quần áo che thân.
-“Còn náo nhiệt à...”Nancy,Ngọc Lan,Mỷ Kiều bước vào...Thấy các chị ,Hồng Phượng,Nguyệt luống cuống lấy quần áo che thân, hắn thì trần truồng ,chưa được tới bến nên ’tiểu huynh đệ’ vẩn còn cứng ngắt đang hung hăng ngẩn cao đầu đong đưa qua lại tìm mục tiêu.
-“Ảnh..Ảnh...” Định nói ảnh chưa ‘ra’ nên em định làm cho ảnh bằng miệng .Hồng Phượng ấp úng , nói không ra lời tuy biết các đàn chị cũng đã từng làm như vậy nhưng có những chuyện hiểu thì được chứ nói ra miệng thì kỳ lắm.
-“Thôi được rồi...Hai em về phòng nghỉ ngơi đi... “ Đã từng trãi qua nên quá quen thuộc với tình huống vì vậy hiểu rỏ ý Hồng Phượng muốn nói gì,cố nhịn cười..Ngọc Lan phát tay.
Chuyến đi nầy nàng là coi như là ‘quản gia’,Mỷ Kiều phụ việc...Ngày mai về rồi nên cả hai nàng cùng nhau đảo 1 vòng đến từng phòng nhắc nhở mấy giờ xuống nhà hàng tập trung ăn sáng,mấy giờ để hành lý trước cửa phòng để nhân viên khách sạn mang xuống ...Đi cả 1 ‘phái đoàn’ hơn 30 người,mọi chuyện sắp xếp không dể dàng,lượt về có Giang Ngọc Quế và Vủ Tuấn Phong,hai người nầy sức khỏe yếu nên không thể sơ sót được...Rất nhiều chuyện phải chu toàn.Cả một tầng lầu 4 của khách sạn được bao hết cho nên có thể nói tầng nầy hiện giờ là ‘biệt thự’ riêng của cả nhà cho nên vừa đúng lúc gặp chị cả Nancy đang tới phòng hắn nên cả 3 gặp nhau.
Trong buổi tiệc,đám người S.V.L thay phiên cụng ly mời rượu,đã vậy song Nhả còn phất cờ hồ reo nên hắn uống khá nhiều mà hắn uống nhiều thì ‘chuyện lớn’,ai chịu nổi hắn chứ...Lúc tiệc tan,hắn có vẻ rất say,Nancy thấy Thanh Thanh,Nguyệt,Nhả Thy,Nhả Phương,Hồng Phượng cùng nhau dìu hắn về phòng rồi ‘mất tích’ . Mới vừa rồi thấy chỉ có song Nhả chạy ra,biết chuyện còn dài nên nàng muốn cùng Ngọc Lan,Mỷ Kiều ghé qua coi sự tình dù sao Thanh Thanh,Nguyệt,Hồng Phượng vẩn còn là tân binh .
-“Dạ...” Các chị đã nói, dỉ nhiên mình là em út phải ngoan ngoản nghe.Hồng Phượng,Nguyệt vội vả mặc lại quần áo ‘lườm’ hắn rồi bước ra khỏi phòng,chỉ còn Thanh Thanh vẩn nằm ngủ say như chết...
-Ách xì..Ách xì...Khụ..Khụ...Khụ...Sao khuya vậy,tưởng các em ngủ rồi chứ..Hi hi…
-“Anh định lấy đêm ngày à?”Nancy trừng mắt.
-“Hi hi...Anh không muốn đâu à...Em cũng biết mà, bây giờ anh nằm lên giường là ngủ được sao?” Đức khổ sở phân trần...Hắn biết khi mình uống nhiều rượu thì tiểu huynh đệ mình cứng như khúc củi và rất là dũng mãnh,không ‘xả’ được thì sẻ trằn trọc tới sáng...
-“Vậy bây giờ anh muốn sao...Nói đi...” Ánh mắt long lanh,Mỷ Kiều ởm ờ hỏi.
-“Còn muốn sao nửa..Hi hi.Em,Nancy,Ngọc Lan...3 em phải chìu anh mới được...”Nghe giọng nói,biết Mỷ Kiều động tình,như đang buồn ngủ gặp chiếu manh,Đức nhấc bổng nàng để lên giường...Hung hăng vén áo,cặp vú mơn mởn phơi bày,hắn ngoạm lấy đầu vú tham lam bú mút..
-“Khoan...Tắt..tắt đèn...”Ánh đèn sáng choang,thấy Nancy,Ngọc Lan đứng hao háo nhìn...Mỷ Kiều ngượng.
-“Mắc cở à?Hi hi...Sao tắt đèn chứ...Đèn sáng mới vui...”Miệng nói ... Nancy,bước đến nằm bên cạnh ...Tay nàng vuốt ve mơn trớn giửa hai đùi hắn rồi vén tóc cúi đầu...Tiểu huynh đệ hắn mất tích trong miệng nàng.
-“Chị Cả... Đa số thắng thiểu số..Chị Kiều với em thích tắt đèn...”Ánh đèn chợt tắt,tiếng quần áo sột soạt,chẳng mấy chốc,Ngọc Lan ,người không mãnh vãi,xà người xuống giường nhập cuộc...Trong phòng chỉ nghe tiếng cười rúc rích,tiếng hôn hít,nũng nịu,tiếng thở hổn hển
-“Thanh Thanh..Lại đây đi..Đừng giả vờ nửa,ồn ào nảy giờ mà em ngủ được à...Hi hi. chị biết em thức giấc mà...Nãy giờ nhìn đủ chưa.”Nancy bật ngồi dậy,hướng về phía Thanh Thanh đang nằm,trêu chọc.
.....Thanh Thanh vẩn nằm im...
‘Cạch’...’Còn giả vờ hả...Hi hi...”Đèn bật sáng,Mỷ Kiều trần truồng,bước xuống giường.
-“Em...Em về phòng...”Không ngờ các chị biết mình giả bộ ngủ để rình coi... Bị lổ tẩy Thanh Thanh xấu hổ, cuống quýt ngồi dậy chạy ra cửa...
Nàng đã thức khi Hồng Phượng và Nguyệt đi ra ,biết các chị tới mà hắn vẩn còn đang ‘nhất trụ kình thiên’ thì sẻ có phim nóng coi nên nàng giả vờ ngủ say...Từ lúc ‘nhập cung’ nàng nghe Nhả Phương xù xì bên tai rằng chị cả Nancy,và các chị khác nhìn thấy rất là ‘thục nử’ nhưng khi lâm trận thì rất là... rồi Nhả Phương cười hi hi không nói tiếp cho nên hôm nay nàng muốn biết ‘rất là cái gì’ sau tiếng cười ‘hi hi’ của song Nhả.
Đêm hôm tới giờ,hắn cưởi nàng xong tới cưởi song Nhả,Nguyệt,Hồng Phượng từng người một nhưng bây giờ chị cả Nancy,Mỷ Kiều,Ngọc Lan cùng hắn ‘dính chùm’ với nhau, không phải hắn mà các đàn chị thay phiên nhau cưởi hắn như cưởi ngựa,thì ra các đàn chị lúc bình thường thì như thục nử,hiền như ma soeur nhưng lúc trên giường với hắn thì 100% đúng nghỉa ‘dâm phụ’...Hi hi... Bây giờ Thanh Thanh hiểu tại sao Nhả Phương không nói ra vì nói ra thì bất kính với các đàn chị cho nên tốt nhất đừng nói ra miệng.Hiểu thì được rồi,hơn nửa tương lai chắc chắn mình cũng sẻ như vậy mà.
-“ Sao nhát dử vậy..Thiệt là,mắc cở cái gì chứ... ” Thấy Thanh Thanh chạy như ma đuổi,Mỷ Kiều mĩm cười, lắc đầu.
-Hi hi...Lúc trước em và Ngọc Lan cũng vậy mà...Có phải không Nancy...
-“Anh còn nói...Tụi em bị anh và chị cả dạy hư hết á...”Ngọc Lan vừa cưởi vừa nhéo eo hắn.
-Dạy hư?Coi cái tướng của em bây giờ kìa...Hi hi...Còn hăng hơn chị...
-Ahhh..Anh sắp rồi...
-“Khoan...Chờ chút..Hi hi...Chị Kiều muốn có em bé...” Ngọc Lan ‘xuống ngựa’,đùi nàng choàng qua đầu hắn...Mỷ Kiều leo lên bụng ,tay cầm tiểu huynh đệ hắn rà ngay cửa,ngồi xuống,mông nàng nhấp nhô sàng qua sàng lại...Hắn từ dưới không ngừng hẩy lên,lưởi lòn lách cửa động của Ngọc Lan,tay mân mê khều móc ‘tiểu bạch hổ’ của Nancy...
-“Ahhhh...” Cãm nhận được 1 giòng ‘suối nóng’ bắn vào người mình,Mỷ Kiều mừng rở áp càng sát hơn để hứng trọn...Tâm Đoan,Thúy Ái,Gia Kỳ sanh 3 đứa bé bụ bẩm nàng cũng muốn tranh thủ có 1 đứa cho mình...Về tới nhà,bọn Thu Hà,Xuân Mai,Thu Tâm rất cạnh tranh rất nhiều.
-“Hi hi... Sao vẩn còn cứng ngắt vậy.Không phải muốn làm tới sáng đó chứ.... Anh đúng là ‘monster’ mà” Nancy lườm,miệng nói vậy nhưng tay nàng cầm vuốt ve .Bên cạnh Ngọc Lan nằm thở dốc...Mỷ Kiều khép 2 chân kín lại,nằm im để không cho giọt tinh khí nào chảy ra ngoài...Có lần nàng nghe nói là phải làm như vậy để tinh trùng có thời gian ‘làm việc’.Nghe thì phản khoa học nhưng thấy có lý lẻ nên nàng cứ làm theo,mất mát gì đâu mà không làm.
-“Ụa....ngủ rồi sao?” Không nghe hắn ừ hử,có tiếng ngáy nhè nhẹ...Đang nằm áp mặt lên ngực hắn,Nancy ngẩn đầu lên nhìn,thì ra hắn đã ngủ rồi...Ngọc Lan,Mỷ Kiều cũng thấm mệt nên đang thiu thiu giấc điệp.Nàng chồm lên đầu giường,vói tay tắt đèn,nằm xuống bên cạnh,ôm hắn.
...
Cần Thơ...
-“Hi hi...Chị Thủy..Em có chút quà mọn cho cháu và cho chị...”
Hôm trước,tình cờ gặp được Thủy ở bến Ninh Kiều,nhìn thấy Thủy có em bé.Hôm nay tới thăm,Kim Anh nghỉ tặng món quà nhỏ nên mua 1 sợi dây chuyền vàng 18 để bé Cường đeo ở cổ chân,của ít lòng nhiều,rất có ý nghỉa và không phô trương.
Việc tặng quà cũng đã gây tranh cãi,Kim Điền ,cô em chồng thì nghỉ khác,nói Đức cố vấn giàu nức vách,có chiếc du thuyền cả mấy chục ngàn tỷ,tặng quà cho người nhà của hắn với mục đích lấy lòng hắn thì quà không thể sơ xài nếu không thì rất là mất mặt,rồi không biết nghỉ sao,hai vợ chồng Điền chạy gấp về Thành phố mua túi xách hàng hiệu Hermes Birkin,nghe Kim Điền nói mua được với giá hời 230 triệu khiến Kim Anh hết hồn,như vậy không phải là tặng quà mà là trắng trợn nịnh bợ thì đúng hơn, thấy quá dung tục nên nàng nhất quyết từ chối không làm chuyện xấu hổ nầy.
Nếu là lúc lúc trước thì chẳng ai coi trọng ý kiến của nàng,nhưng điểm tối quan trọng,Kim Anh đã từng là cô giáo của Đức cố vấn,thân thiết với thím của hắn...Có được mối quan hệ nầy như là thậm chí còn hơn trúng số độc đắc‘...Nghỉ vậy nên Thanh Nghị-Tuyết Cầm quyết định mọi chuyện do Kim Anh làm chủ,việc nầy khiến Kim Điền vô cùng khó chịu.
-“Tới nhà ngồi chơi được rồi,sao khách sáo vậy...”Cách biệt khá lâu,trước kia chỉ là quen biết,có chút thân thiết với Kim Anh,hôm gặp nhau ở bến Ninh Kiều,Thủy khách sáo mời hai vợ chồng Kim Anh tới nhà chơi ,theo phép lịch sự mà...Ai ngờ sáng hôm nay không những họ mà còn có cả đám người,quà cáp lỉnh kỉnh trên tay khiến Thủy rất ngại.
-“Nên mà..Nên mà..Là chút quà mọn thôi,không đáng giá,hy vọng thích hợp cho cháu bé...”Phong mĩm cười thân thiết...Liếc mắt nhìn vợ.
-“Hi hi...Chị Thủy...Không dấu gì chị...Là 1 dây chuyền cổ chân thôi,không có gì quý giá đâu,em đã kỷ lưởng chọn lựa...Hay là để em mở ra đeo cho em bé ,coi có đẹp không?” Biết Thủy đang e ngại quà quý giá,Kim Anh vầm lấy gói quà,mở ra...
-“Vậy à...Được được..”Nghe Kim Anh nói,Thủy biết vì sao khách tới ân cần với nhà mình nên tuyệt đối cẩn thận,tiền bạc,nhà họ Trần không thiếu,nàng không muốn hắn bị người khác nhân cơ hội nầy mà nói ra nói vào thì thiệt là không nên,bởi vậy nghe Kim Anh nói là sợi dây chuyền cổ chân thì yên lòng.
-“Hi hi...Thiệt là trùng hợp... Ông xả tôi là Giám đốc Sở nội vụ của An Giang ,cùng với Đức cố vấn có chút thâm giao..Hôm trước tình cờ mình gặp nhau ở bến Ninh Kiều, lúc đó không biết thì ra mình là người quen biết... Cho nên hôm nay đến đây chào hỏi luôn tiện mang chút quà mọn cho cháu...” Thấy Kim Anh mở quà,Ngọc Điệp nhanh miệng tươi cười,miệng lưởi trơn tru nhận thâm giao...Đâu có sao chứ,đêm dạ vủ mừng Bí thư,rỏ ràng là ông xả mình có bắt tay và trò chuyện vài câu với Đức cố vấn đó mà.Quan trọng là từ nay có dịp tiến gần để ngày càng thêm thân.
Hai anh em Kim Phong-Kim Điền liếc nhìn nhau,thầm mắng ‘con mụ vô sỉ’...Mặc dù Kim Phong không muốn bà xả mình tiết lộ với ai một chút gì về chuyện nàng quen với người nhà của Đức cố vấn nhưng ở Cần Thơ nầy,trong giới quan quyền,từ lớn tới bé ai lại không biết Trần Đức là ai. Văn Đạt lại không có ít bạn,bởi vậy không khó gì,chỉ 1 buổi chiều trên bàn nhậu là huyền thoại của Trần Đức được bạn bè gả tranh nhau kể. Cho nên Ngọc Điệp cùng con trai,con dâu sáng hôm nay cụ bị mang quà cáp tới nhà chú thím của Đức cố vấn.
Hai nhóm không hẹn mà gặp. Lê Thanh Nghị và Tuyết Cầm chưa tiện lộ mặt nhưng phái đoàn 4 người con trai con dâu,con gái,con rể đủ để thể hiện lòng thành rồi.
-“Thật ngại quá...”Trước sự nồng nhiệt sốt sắng của khách,không biết nói gì hơn,Thủy phân vân,không biết nên hay không nên nhận...
-“Hi hi..Ngại gì chứ...Đừng khách sáo.Thiệt là trùng hợp,tôi cũng lựa được cho em bé chiếc lắc tay vàng trắng,hi hi,cháu thiệt là trắng trẻo mũm mĩm dể thương,đeo lên tay thiệt là rất đẹp...Còn nửa,loại thuốc bổ nầy rất tốt,hiện nay đang rất được nhiều người dùng sau khi sanh nở,còn có kem dưởng da..” Miệng nói không ngừng,tay Điệp mở chiếc họp,lấy ra chiếc lắc tay màu trắng xinh xắn...Minh Thúy, kế bên phụ mẹ chồng mở túi lấy để trên bàn nhiều họp sinh tố đủ loại,kem dưởng da...Nghe mẹ chồng đon đã nói không ngừng nhưng lời nói bợ đở, Minh Thúy thấy ngượng nhưng nhà họ Lê bên chồng của Kim Anh đâu có khác biệt gì chứ,chỉ là Kim Anh ăn nói khôn khéo hơn thôi... Suy cho cùng,trong quan trường ai cũng vậy mà.
-“Thiệt là đúng lúc,đây là loại hàng bà xả quen dùng ,trong nhà sắp hết rồi,đang định mai đi mua .Hi hi... Cám ơn nhiều” Biết bà xả đang phân vân,Hùng lên tiếng giúp vợ.Dù sao mấy món quà nầy cũng không đắt tiền gì,nhận cũng không sao.
-“Nhà của Dì họ tôi là đại lý đó..má..” Đạt nhìn Điệp,nhắc nhở đừng để lở dịp tốt.
-“Đúng ha...Như vầy đi..Ậy...Mua cái gì chớ...Đứa em họ của tôi là đại lý,để mổi tháng tôi kêu nó đem tới nhà là được rồi...Cứ quyết định như vậy...” Thấy có cơ hội để thường xuyên liên lạc..Điệp mừng rở.
-“Hả?Vậy....Ừ..Được được...” Hùng sửng sốt nhưng trước sự nồng nhiệt của người ta,làm sao từ chối đây?Không dể mở miệng đâu à..Thôi cứ nói với thằng Đức để nó quyết định...
-Hi hi.Cám ơn nhiều...” Nhìn kìa,ui chao,em bé đeo vòng tay nhìn thật sang...
Thủy,Hùng nhìn nhau sửng sốt...Thiệt là không biết phải nói gì hơn nửa...Đem cho quà còn cám ơn mình?Hèn chi ai cũng tranh nhau đến đầu u trán mẻ để được làm quan...
Kim Anh thì không sao hết nhưng Phong và hai vợ chồng Điền-Lực bị Điệp qua mặt chiếm hết ưu thế,trong bụng cả 3 giận tím ruột.
Ngay lúc nầy, có chiếc BMW X6 ngừng ngoài cổng.Tuệ mở cửa bước xuống,hơi ngẩn ra khi nhìn thấy chiếc Audi Q8 ‘quen thuộc’ đang đậu gần đó,nhưng chỉ 1 vài giây liền đắc ý nghỉ bụng ‘chiếc Audi Q8 nầy không phải là của mụ mập kia sao?chứ còn gì nửa...Hi hi,chiếc nầy so với chiếc nầy rẻ hơn gần 2 tỷ so với chiếc BMW Q6 của mình thì làm sao bì được..Hừ,vậy mà dám phách lối với bà ?Cũng may hôm nay mình lái chiếc BMW nầy.
Từ hôm gặp ở bến Ninh Kiều,Tuệ thường lui tới nhà Thủy thăm viếng,chuyện trò,khi thì mang món ngon nầy,khi thì mang món ngon kia tới để cùng chia sẻ ,vì vậy quan hệ của Tuệ với chú,thím của con rể trở nên vô cùng thân thiết.Biết chiếc du thuyền của hắn,như vậy Thúy Ái cũng có phần và mình cũng có thể tự do lên xuống rồi.Đại Tá Thu Hà và Ngọc Vân,Thủy cũng nói như vậy mà...Tuệ cãm thấy thân phận mình lại tăng thêm 1 tầng cho nên nghỉ chiếc Honda Accord từ nay chỉ nên dùng để đi chợ để không mất thân phận...Không ngờ hôm nay tới đây gặp mụ mập ‘cà chớn’,vậy thì tốt quá,được dịp phải khoe 1 chút mới được...Vừa nghỉ Tuệ vừa lắc mông đi vô nhà.Trên tay cầm bộ cặp lồng 3 tầng đi vào,mùi thức ăn thơm ngào ngạt.
-“Chị Tuệ..Hi hi..Chà mùi thơm quá..Có lộc ăn rồi...Hôm nay mang món ngon gì đây?”Ngửi được mùi thức ăn thơm phức bay ra từ bộ gà mên 3 tầng,biết Tuệ lại mang đồ ngon,Hùng thay vợ ,khen nức nở.
-“Anh ngửi được mùi thơm hả?Là boeuf bourguignon,nấu thử thôi,hai người ăn không ngon đừng có chê nha...Tui mới học từ trên youtube á...” Mắt thấy Điệp nhưng Tuệ phớt lờ,không thèm để ý đến sự hiện diện đám người của mụ ‘mập’...Để chứng tỏ mình ‘là ai’...Tuệ nói cười thân thiết với Hùng,Thủy.
-“Thơm thiệt đó.Hi hi,Chị Tuệ...” Điệp cười giả lả...
-“Ụa..Sao bà ở đây?..” Thấy ‘mụ mập’ nhăn răng nhìn mình cười thân thiện,Tuệ vô cùng hả dạ,làm ra vẻ ngạc nhiên...
-“Hi hi..là tôi đây...Chị Tuệ, nói thiệt nha với chị nha,cũng tại con Cúc kia hết á cho nên hai người mình mới có hiểu lầm,tôi đuổi nó về Long Xuyên rồi...Nhưng phải nói đúng là không đánh nhau thì không quen...Chị nói có phải không?” So với lúc ngang ngược lúc trước ở Bến Ninh Kiều,thái độ của Điệp lúc nầy là 1 trời 1 vực...
-“Thôi bỏ đi...” Có câu đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại... Trước thái độ thân thiện của ‘mụ mập...Tuệ sửng số nhưng liền sau đó chút oán thù còn lại đều tan thành mây khói...Thật ra cũng chẳng có oán thù gì...Nay người ta đã ‘xuống nước’ vậy thì mình cũng không nên quá hẹp hòi...Lúc trước không phải thím của con rể với mình cũng như vậy hay sao...
-“Chị Tuệ,sao hôm nay mặt tươi rói vậy...Có gì vui sao?” Thấy bầu không khí trở nên hài hòa...Thủy mĩm cười,bắt chuyện.
-“Hi hi..Thủy cũng nhìn ra hả? Hi hi..là như vầy,Thúy Ái nói sáng mai bắt đầu lên đường về...Bây giờ đang tiệc tùng ì xèo ở bển á...Có chị sui gia về nửa,Thúy Ái nói là chị sui về bên nầy dưởng bệnh...À ,còn có ông bác của Đức Anh ...Nghe Thúy Ái nói ông bác nầy ở bên đó cũng giàu sụ,về già không có con cái gì nên quyết định bán hết tài sản chia hết cho đám cháu rồi về đây sinh sống hưởng tuổi già...Đức Anh,con của Thúy Ái được gần 15 triệu đô...”Tuệ hảnh diện tuyên bố tin khủng...15 triệu đô đó,xấp xỉ 300 tỷ cho đứa cháu ngoại của mình vừa mới sanh ra chưa được 2 tuần.Vừa nghe thôi đã đủ hết hồn.Lúc sáng,vừa nghe Thúy Ái nói ,Tuệ liền cho chia sẻ tin mừng nầy với chị ô sin trong nhà không quên ‘dặn dò’ đừng nói ra ngoài nhưng bây giờ Tuệ tin tưởng cả khu đều biết..Hi hi.
-“300 tỷ...” Mặc dù không ham tiền và biết không phải lổi của hắn nhưng Thủy rất bức xúc...Như vậy là không công bằng cho Chí Cường ,nếu hắn không tìm cách công bằng cho Chí Cường,nàng sẻ sống chết với hắn.
Tuy mọi người đang có mặt ở đây đều rất khá giả nhưng khi nghe con số 300 tỷ cho 1 đứa trẻ mới sanh chưa được 2 tuần,ai cũng không kiềm được cơn xúc động.Thì ra gia thế của Đức cố vấn từ trong nước ra đến nước ngoài đều giàu nức vách.Trong nước không chỉ giàu mà còn có thế lực nửa...So với người như vậy,Trình Quốc Cường chỉ là con đom đóm so với ánh trăng rầm hèn chi thua là phải rồi.Có khác gì cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga chứ...Nằm mơ thì được.
-“Ây ui...Tui thiệt là thiếu sót...Hi hi..Hồng Phượng cũng có phần đó...”Biết Hùng không phải là chú ruột của con rể ,hơn nửa chuyện Hồng Phượng và hắn ,Thúy Ái đã nói với mình. Nghỉ Hùng,Thủy có thể bức xúc vì Hồng Phượng nên Tuệ ‘bổ sung’ làm rỏ
-“Hồng Phượng có bầu rồi?” Thủy sửng sốt...
-Hi hi...Không...À chưa....Là như vầy...Bác Hai Vủ Phong nói phàm ai là vợ của hắn trước sau gì cũng sẻ có con nên đều có phần...Mổi người 15 triệu cho nên Hồng Phượng cũng có phần.
-“Khụ..Khụ..Khụ....Hồng Phượng là con gái của hai vợ chồng tôi.....Thật ra thằng Đức là con nuôi của anh chị hai tui thôi.....Cho nên nó và Hồng Phượng không phải là anh em chú bác gì hết á....”Thấy nét mặt của đám người An Giang đang có vẻ kinh ngạc...Hùng liền giãi thích.
-“À..Thì ra là vậy...” Điệp ra vẻ hiểu biết....Chuyện nầy thường thôi ở thời buổi nầy,người khá giả 1 chút thì có 3,4 vợ..Đức cố vấn gia thế hiển hách,lại là người có quyền lực vậy thì kim ốc tàng kiều là chuyện thiên kinh địa nghĩa....
Nhưng chuyện kinh thiên động địa khiến đám người An Giang đều sửng sốt..Thì ra con gái của bà Tuệ tên là Thúy Ái mà không phải chỉ có Thúy Ái nầy mà thôi còn có nhiều cô khác nửa đều sinh con cho Đức cố vấn..Như vậy là sao?Đức cố vấn là BF của Bí Thư mà...Vậy Bí Thư có biết hay không đây? Ây ui,tốt nhất là không được bép xép nhiều chuyện,phải giả điếc giả đui giả câm và nhanh chóng cho người nhà của mình biết mới được.
...
-“Từ thiện?”Mỷ Linh cãm thấy bất ngờ khi Trình quốc Huy đề nghị nàng tham gia vào chuyện làm từ thiện,vì vậy nhíu mài.
-“À phải...Là như vậy,Quốc Cường ra ngoài Hà Tỉnh công tác hai tuần nay,nó có dịp đi khắp nơi..Aiz...Nó nói với chú là thấy ngoài đó năm nào cũng bị bảo lụt nên nhiều chổ bị hư hại nghiêm trọng, trường học chưa được sửa sang nên muốn An Giang mình quyên góp để giúp đồng bào mình...Tuy nhà nước có giúp đở nhưng không đủ đâu vào đâu...Bác đã nghỉ qua rồi, Trương Mỷ Thể của ĐTH An Giang mình rất được yêu chuộng nên định mời cô ta đứng ra tổ chức ca nhạc hay gì đó để phát động cuộc quyên góp ‘lá lành đùm lá rách’ nhưng 1 mình Trương Mỷ Thể thì không thể nào nên muốn cháu giúp 1 tay...”Nét mặt bi thương,Trình Quốc Huy nói 1 hơi ...
-“Vậy à ...“ Jessica trầm ngâm...Bình thường, nàng không muốn tham gia chút nào, có thể quyên góp vài chục hoặc trăm triệu không hề gì nhưng nếu Mỷ Thể chịu đứng ra thì mình phụ giúp 1 tay,kéo theo Vân Anh và Thanh Hiền nửa,cũng tốt.
Từ đuôi mắt quan sát Jessca.Trình Quốc Huy cầm ly trà hớp 1 ngụm,ngoài mặt rất bình thản,trong lòng mười phần đắc ý.Mọi việc đều nằm trong tầm tính toán,Trương Định đang muốn lấy lòng Bí Thư nên lảo chỉ cần gợi ý để Trương Mỷ Thể đãm đương trọng trách nầy,Trương Định dể gì không chụp lấy cơ hội?
Có Trương Mỷ Thể,Jessica sẻ có Hoàng vân Anh và ừm...Thanh Hiền,thêm vào vợ lảo đứng phía sau đánh trống gỏ chiên phất cờ...Chuyện nầy sẻ gây được tiếng vang lớn,là người đứng ra hô hào,Thằng Cường nhà mình sẻ được thành tích tốt,quan trọng là lấy được thiện cãm của Jessica và từ đó tiến lên ẩm Jessiaca về...Chừng đó cho dù Trần cao Kỳ muốn trách tội cũng không được...Tuổi trẻ yêu nhau mà.
-“Ừm..Còn có chuyện nầy ...Thứ Trưởng Kỳ hôm qua đã tới Cần Thơ,chắc nay mai sẻ cùng cháu ông ta sẻ tới Long Xuyên...Không biết đã liên lạc với cháu chưa?” Trình Quốc Huy điềm đạm hỏi.
-“Có chuyện nầy à” Jessica sửng sốt...Thường thì chú Kỳ trước khi vào Nam,xuống đây thì gọi trước ít nhất là 1 tuần cho nàng biết,sao lần nầy lặng im vậy?
-“Ouf,có lẻ chú nhiều chuyện rồi...Ậy,nhưng mà là chuyện tốt...Nếu chưa thì hi hi..chắc là muốn cho Jessica cháu 1 sự ngạc nhiên...Lúc đó cháu sẻ biết..” Trình Quốc Huy mĩm cười, nửa kín nửa hở,làm ra vẻ bí mật với mục đich để nàng hỏi tới.Chừng đó lảo sẻ ‘miển cưởng’ tiết lộ chuyện lảnh đạo mình muốn cặp đôi nàng và cháu ông ta...
Bây giờ là thời đại gì chứ,chuyện mai mối đã xưa hơn trái đất,hơn nửa Jesssica sinh trưởng và lớn lên bên trời tây,mấy chuyện mai mối giới thiệu cặp đôi như nầy đối với nàng rất phản cãm,thằng cháu của lảnh đạo sẻ rất khó khăn nếu không muốn nói là bị bài xích.
-“Hi hi...Chú Huy,chuyện tốt gì vậy?Tiết lộ cháu nghe đi...Chuyện làm từ thiện,ừm..Cháu hứa với chú...”Trước cáo già sỏi đời như Trình Quốc Huy... Jessica quả nhiên lọt bẩy.
-“Không được...Đây là chuyện nhà của lảnh đạo,lở sau nầy...” Trình Quốc Huy rào đón...
-Cháu sẻ không nói là chú nói,vậy chú yên tâm rồi chứ gì...
-“Vậy..Aiz....Thôi được..Là cháu nên chú phá lệ 1 lần,nhớ đừng nói là chú nói đó...Là như vầy,lảnh đạo có cháu trai rất tài tuấn,sinh trưởng và lớn lên bên Canada...”Trình Quốc Huy hàm súc ngắn gọn,không rỏ ràng nhưng Jessica hiểu được...
-“Cám ơn chú...Cháu biết rồi” Nụ cười trên môi chợt tắt...Nét mặt Jessica không vui..Gần đây,nàng có nghe nói chú Kỳ có đứa cháu trai bên Canada,nàng không ngờ lảo muốn cập đôi nàng với người nầy,lẻ ra thì bình thường thôi,nhưng nàng không thể không cảnh giác.
Ai cũng mơ ước được sinh trưởng trong gia đình siêu giàu,nhưng chuyện gì cũng có mặt trái của nó.Chỉ có người trong cuộc mới biết nổi khổ của người giàu.Vấn đề của Jessica là từ lúc trưởng thành,nàng đã trãi qua hai cuộc tình nhưng đều chấm dứt không được tốt đẹp chỉ vì nàng khám phá ra cả hai người tình trước và sau,đều nhắm vào cái tài sản của cha mình...Jessica không biết ai chân thật yêu thích nàng.Như chim bị thương thấy cành cong thì sợ,từ đó về sau nàng luôn cãm thấy đàn ông tiến gần ve vản nàng đều có mưu đồ.
Ở thành phố Toulouse miền Nam nước Pháp,ai lại không biết Jessica Nguyen là con gái duy nhất của nhà tỷ phú.Cho nên Jessica quyết định tạm rời nước Pháp 1 thời gian,về Việt Nam du lịch khắp nơi cuối cùng chọn Long Xuyên làm nơi dừng chân lấy kinh doanh nhà hàng làm sinh ý ...Chỉ là kiếm chuyện để làm cho qua ngày thôi,mục đích chánh là để che dấu thân phận con gái nhà tỷ phú bên trời tây.
Đã được 2 năm rồi,Chỉ có Trần Cao Kỳ là bạn của cha nàng nên biết Jessica là tỷ phú tương lai khi thừa hưởng gia tài của cha nhưng lảo dấu rất kỷ,đơn giản nói Jessica là cháu của người bạn thân mình nên căn dặn Trình Quốc Huy trông chừng nàng dẩn đến sự hiểu lầm nàng là tình nhân của lảo...
Nhưng cũng nhờ vậy nên mặc dù có sắc đẹp của hai giòng máu Pháp Việt,2 năm nay Jessica chẳng có ai dám tới giở trò dâm dê...Ai dám dòm ngó tới ‘nàng Kiều’ của Trình Quốc Huy chứ...Cho mãi đến thời gian gần đây lảo mới vở lẻ.Biết lảnh đạo có mưu đồ khi có ý cặp đôi cháu mình với Jessica ,người không ích ky trời tru đất diệt, vì vậy Trình Quốc Huy sắp xếp 1 chuổi liên hoàn kế, âm mưu cho con trai mình.
Hai năm nay,thái độ của Trình Quốc Huy đối với nàng rất từ tốn nên có lòng tin,hôm nay nghe lảo vì mình mà tiết lộ chuyện chú Kỳ làm mai mình với người cháu,Jessica sinh lòng cảnh giác với Trần Cao Kỳ không một chút nghi ngờ người đang ngồi trước mặt mình cũng là sói lang.
-“Sao lại nói cám ơn chú chứ...Hi hi,nghe lảnh đạo nói người cháu nầy rất là tài tuấn.Hai năm nay,chú coi cháu như con nên cũng mong cháu được người chồng tốt...”Nhìn nét mặt đoán được ít nhiều tâm trạng của nàng,Trình Quốc Huy hiền từ,lộ vẻ quan tâm...Ngừng 1 chút ra vẻ bi thương,nét mặt đượm buồn,nói tiếp.
-Thằng Cường của chú lúc nầy đã nên thân lắm, ra ngoài Hà Tỉnh không lâu đã học hỏi và thay đổi khá nhiều..Hy vọng chuyện từ thiện lần nầy ...
-“Chú yên tâm đi...Từ thiện là chuyện tốt,cháu sẻ cùng Mỷ Thể giúp anh ấy...”Cãm động trước nổi lo lắng của chú Huy...Jessica 1 lần nửa hứa hẹn...
-“Vậy...Cám ơn cháu..”Trình Quốc Huy mặt ngoài ‘nghẹn ngào’,trong lòng vui như Tết...Lảo nhìn ra con đường cháu của lảnh đạo muốn ẩm Jessica về dinh đầy chông gai và lựu đạn và như vậy thì thằng Cường nhà mình sẻ thuận lợi,chỉ cần nó biết ‘chơi’ lá bài trong tay như thế nào.Xem ra 10 phần,đã có 8 phần thắng...
Ngay lúc nầy,chuông di động reo lên,nhìn màn hình,vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo gọi...Không 1 chút chậm trể,miệng nói,tay bắt máy giọng Trình Quốc Huy rất cung kính.
-Lảnh đạo...Ông khỏe.
-“Ha ha...Khỏe..Khỏe...Huy à,tôi đã tới Cần Thơ rồi,đang ngồi uống trà với 2 người bà con...Nà,đã nói với anh rồi,họ cũng là người từ bên Canada muốn về nước đầu tư .Tôi dự định ngày mốt sẻ dẩn họ tới Long Xuyên để giới thiệu với anh..Ừm..Nhờ anh tối mốt nhớ đặt bàn ở nhà hàng của Jessica nhe...Đều là người trong nhà,mình đơn giản cùng nhau ăn bửa cơm...” Giọng Trần Cao Kỳ rất vui vẻ,lảo nói 1 hơi.
-“Lảnh đạo yên tâm,tôi đã chuẩn bị xong mọi chuyện tiếp đãi...Thiệt là trùng hợp,tôi đang đến ngồi nói ở nhà hàng của Jessica bàn chuyện từ thiện...Với sự có mặt của ông,tôi và Jessica sẻ tổ chức bửa tiệc để ông tham dự..Ông nghỉ sao?”
Tinh túy trong quan trường là khi lảnh đạo nói 1 mình phải hiểu 10 và thường thì phải hiểu ngược lại,có như vậy tiền đồ mới sáng lạng...Bởi vậy khi nghe cụm từ ‘Đều là người trong nhà,đơn giản cùng nhau ăn bửa cơm...’ Trình Quốc Huy liền hiểu ý của lảnh đạo muốn gì rồi,còn không phải là muốn xôm trò linh đình sao?nhưng không được chính thức mà phải làm cho ra vẻ ‘tình cờ’.
Thế thì dể thôi,chỉ cần 1 ‘bà tám hay ông tám’ biết ngài Thứ trưởng tối mốt đến nhà hàng của Jessica dùng cơm thì sẻ có ngàn người chen lấn tranh nhau tới tham dự..Như vậy sẻ rất hổn độn,không được hay cho lắm nên Trình Quốc Huy chợt động tâm cơ.Tốt nhất là nên tổ chức buổi tiệc khơi mào cho cuộc từ thiện ‘lá lành đùm lá rách’,ý đến từ Quốc Cường,được vận động bởi tứ mỷ nhân Jessica-Mỷ Thể-Vân Anh-Thanh Hiền thêm vào sự hiện diện của Thứ trưởng Cao Kỳ...Sự kiện nầy sẻ gây được 1 tiếng vang lớn...
-“Từ thiện? Được... được,đây là chuyện tốt ,cứ quyết định như vậy...Nếu có Jessica tham dự thì tốt lắm. Mốt mình gặp nhau sẻ nói chuyện nhiều hơn... À..Nhớ là mọi việc phải chu toàn...” Giọng Trần Cao Kỳ trước là có chút ngạc nhiên nhưng liền sau đó nhận ra đây là dịp tốt để giới thiệu và làm nổi bật Steven...
-Lảnh đạo cứ yên tâm...
- “Anh làm việc dỉ nhiên là tôi yên tâm rồi...Vậy đi nha..Mốt gặp...”Trần Cao Kỳ cúp máy...
-Jessica...Chú vừa nói chuyện với lảnh đạo...Chắc nảy giờ cháu nghe chắc cũng đoán được ít nhiều...Tổ chức buổi tiệc phải nhờ vào cháu rồi,mời người tham dự chú sẻ lo...Ừm...Để chú nói chuyện với Trưởng Ban Định nhờ ông ta nói một tiếng với Mỷ Thể giúp cháu 1 tay...
-“Việc nầy để cháu nói với Mỷ Thể,sao phải nhọc lòng chú và Trưởng ban Định chứ...Chú yên chí đi,không những Mỷ Thể,Hoàng Vân Anh và Thanh Hiền cũng sẻ giúp 1 tay...” Jessica mĩm cười...
-“Vậy thì tốt quá..Thôi chú đi đây...” Trình Quốc Huy thấy mọi việc như ý mình muốn,lảo mĩm cười,đứng lên ..Jessica tiển tận ra cửa.
...
Trưa hôm nay,theo lời của Thư ký Duy Mạnh,Ngọc Lệ đặt 1 bàn cạnh bờ sông ở Lotus Cafe để có thể ngắm nhìn giòng Hậu Giang nước chảy lửng lờ.Thường là 1 Thứ Trưởng đi đến đâu,sẻ không có ít người tiền hô hậu ủng nhưng lần nầy đến đây,trước hết là việc riêng, để tránh kinh động mọi người trong giới cao tầng của Cần Thơ trống kèn tiếp đón nên Trần Cao Kỳ chọn cách ăn mặc giản dị cùng hai mẹ con Tuyến,Steven,Ngọc Lệ,Chí Hùng đến đây để vừa ăn tối vừa thưởng thức khung cảnh sông nước miền Tây Nam bộ.
Cũng là bất đắc dỉ nên phải đơn giản thôi,tuần tới TBT,Chủ tịch QH cùng nguyên Chủ tịch nước bay vào Nam đến Cần Thơ nầy để cùng nguyên Thủ tướng họp mặt...Đây là sự kiện lớn nên Cao Kỳ được Bộ trưởng Lý Hoàng Ân đặc phái bay vào Nam để phối họp với cao tầng Cần Thơ chuẩn bị công tác đón tiếp,nhất định không thể để xảy ra sơ xót cho nên tạm thời Cao Kỳ không phô trương.Lảo dự định ngày mốt dẩn hai má con Tuyến xuống Long Xuyên để Steven gặp Jessica nên gọi để Trình Quốc Huy chuẩn bị 1 chút nhưng không ngờ Trình Quốc Huy có ý kiến tốt như vậy nên tâm tình của Trần Cao Kỳ rất khoan khoái. Hớp 1 ngụm bia,lảo mĩm cười hài lòng,nói.
-Thiệt là đúng lúc,Chủ tịch Huy vừa nói ngày mốt có nhờ Jessica tổ chức bửa tiệc khởi đầu cho việc quyên góp từ thiện ‘lá lành dùm lá rách’,sẻ có nhiều nhân vật quan trọng tham dự...Sẳn dịp bác sẻ giới thiệu cháu với đám thương nhân của An Giang để sau nầy thuận lợi giao tiếp với họ nhưng chủ yếu là lần đầu gặp Jessica...Cháu biết làm sao để gây ấn tượng tốt rồi chứ gì...
-“Thiệt là tốt quá...Anh Hai,anh thật chu đáo.Steven,hôm đó con phải rộng rãi quyên góp mới được.” Tuyến cười gợi ý.Trong bửa tiệc vận động lạc quyên từ thiện ,trước sự hiện diện của nhiều nhân vật quan trọng,mình là việt kiều trở về đầu tư thì ra tay rộng rãi quyên góp để gây chút tiếng vang là chuyện nên làm.
-“Ậy...Chỉ tượng trưng thôi...Chỉ cần có lòng là được...”Trần Cao Kỳ phát tay...
-“Bác hai và má cứ yên chí...Cho dù là có lòng nhưng cũng không nên quá sơ sài...Con biết làm sao mà...” Steven mĩm cười...Gả cũng đang có ý nhân cơ hội nầy để tỏ thực lực và sự hào phóng của mình ...
‘Từ thiện..Lá lành đùm lá rách..Nhiều người tham dự...?” Hai má con Lệ,Hùng nhìn nhau với ánh mắt nghi hoặc...Đây có thể nói là sự kiện lớn nhưng tối hôm qua trong điện thoại,cả hai không hề nghe chồng,cha đề cập đến .Nhưng chuyện nầy không quan trọng bằng chuyện hình như Thứ trưởng Cao Kỳ có quan hệ không tầm thường với bà chủ nhà hàng Jessica.Xem ra lát nửa phải gọi điện về nhà hỏi cho rỏ mới được.Còn nửa,cô nàng tây lai kia tuy rất đẹp nhưng chỉ là chủ nhà hàng thôi mà,có cần 1 Thứ trưởng phải tỉ mỉ dặn dò 1 việt kiều như Steven nặng tay quyên góp để lấy lòng?Chuyện nầy thật là khó hiểu...
-“Ý...” Ngay lúc nầy,ngoài cửa có 3 mỷ phụ,quý phái nói cười đi đến bàn bên cạnh,vừa nhìn thấy,Trần cao Kỳ vội vả đứng lên bước qua chào hỏi khiến Tuyến,Steven ngạc nhiên...Cả hai nhìn Duy Mạnh với ánh mắt dò hỏi.
-“Người áo trắng là Chủ Tịch,người áo xanh là Phó Chủ tịch của Cần thơ...Đã ra Hà Nội họp mấy lần nên tôi biết...Còn người áo hồng tôi không rỏ...” Duy Mạnh nói nhỏ...
-“Người áo hồng tôi biết,tên là Ngọc Trinh, vợ của Đại thương gia số ‘1’ của Cần Thơ Huỳnh Tuấn Anh,à bây giờ là Đại biểu QH...” Ngọc Lệ bổ sung.
-“Vậy à...”Nghe thấy cả 3 tài sắc đều trội hơn mình,Tuyến có chút ganh tỵ...
...
-“Ý...Thứ Trưởng Kỳ...Là ông à?” Đang trò chuyện với Thảo và Ngọc Trinh,thấy Trần Cao Kỳ bước tới...Vân giật mình.
-“Đúng vậy,là tôi đây..Chủ tịch Vân,Phó Chủ tịch Thảo...Vị nầy là..”Quay sang Ngọc Trinh,nhìn Vân,Thảo..Cao Kỳ dò hỏi.
-“À...Đây là Ngọc Trinh...Phu nhân của Đại biểu QH Huỳnh Tuấn Anh...Chị Trinh,,Đây là Phó Bộ Trưởng của Bộ Công Thương...” Thảo nhanh miệng giới thiệu.
-“Oh...Thì ra là vậy..Xin chào...Tôi và Đại biểu Tuấn Anh có gặp qua...”Mĩm cười thân thiết,Trần Cao Kỳ gật đầu chào Ngọc Trinh...
-“Chào ông...” Ngọc Trinh gật đầu,mĩm cười xả giao . Tuy đã xấp xỉ 50 nhưng nét đẹp của Ngọc Trinh vẩn còn rất mặn mà,thân hình cân đối,làn da trắng mịn.So với Vân,Thảo không hề kém,ngược lại có chút trội hơn...Cả 3 có thể nói mổi người mổi vẻ là hai ‘9’ một ‘10’ với nhau khiến cả không gian rực sáng làm Cao Kỳ ngẩn ngơ...Lảo cố kèm cơn xúc động.
-“Thứ Trưởng Kỳ...Không ngờ gặp ông ở đây...Có phải là..”Nói tới đây,thấy Thảo nháy mắt , Vân im bặt...Nàng đoán ra được vì sao...TBT và Ông cụ Lý Hoàng Chương tuần tới sẻ bay vào đây cùng các đại lảo khác họp mặt, Người này là cánh tay phải,tay trái của Bộ trưởng Lý Hoàng Ân,như vậy tới Cần Thơ trước là phải rồi...Chuyện nầy tuy là không chính thức hơn nửa chỉ là họp mặt thân hửu của các đại lảo nhưng cao tầng Cần Thơ không thể xem nhẹ được cho nên cũng ngấm ngầm chuẩn bị.
-“À không...Tôi có người nhà từ Canada về nước muốn xuống Long Xuyên khảo sát đầu tư nên bay từ Hà Nội vào đây để họp mặt với họ...Tới đây ăn cơm không ngờ gặp các vị ở đây..Hi hi..Sẳn dịp...Nếu không ngại thì mời cùng ngồi chung chuyện trò cho vui...” Trần Cao Kỳ thân thiết mời...
-“Vậy à...”Vân nhìn Thảo,Ngọc Trinh ngầm hỏi ý...Nàng và Thảo thì không sao nhưng quan trọng là Ngọc Trinh... Ngọc Trinh là ‘nhạc mẩu’ của hắn.Biết Ngọc Trinh lên chức ‘bà ngoại’ lại sắp mở cửa tiệm thời trang cao cấp nên nàng và Thảo hôm nay muốn nhân nhân dịp mời Ngọc Trinh đi ăn trưa coi như chúc mừng.Bây giờ nhập bọn với đám người khác thì không được hay cho lắm nhưng trước vẻ ân cần của Trần Cao Kỳ mở miệng từ chối cũng không nên.
-“Càng đông thì càng vui mà...”Là người hiểu biết,Ngọc Trinh mĩm cười gật đầu.
-“Hay quá..Mời..mời qua bên nầy...”Duy Mạnh lanh lẹ ra dấu,phục vụ kê thêm hai bàn..Mọi người lần lượt ngồi xuống...Chưa kịp giới thiệu,thình lình Thảo đứng lên,nhoẻn miệng cười tươi.
“Hi hi..Chị Phấn,Quyên,Ngọc...Sao đúng lúc vậy?
-“ Phải..thiệt là đúng lúc ...Quyên có nhả hứng mời tới đây ăn cơm,năm khi mười họa mới được 1 lần cho nên không dại gì không đi.” Liếc Quyên...Phấn cười hóm hỉnh.
-“Ây...Chi dâu..Đừng nói xấu em mà...À phải,tới đây ăn cơm không ngờ thấy các nhân vật đình đám của Cần Thơ nên bước qua chào hỏi một tiếng...Hi hi..Chị Trinh...Em nghe Đồng Giao và Thanh Nhả nói chị sắp mở tiệm thời trang cao cấp,không biết em có được giá đặc biệt hay không?” Quyên pha trò...
-“Còn em nửa nha chị Trinh..”Đứng kế bên,Ngọc mĩm cười,’xí phần’...
-“Dỉ nhiên rồi,mai nầy nhớ chiếu cố cho cửa tiệm của mình đó...” Trinh mĩm cười.
-“Chủ tịch Vân....Các vị nầy là...” Trần Cao Kỳ bước đến ...
-“Chào ông...Thứ Trưởng Kỳ...Tôi là Lệ Quyên,Phó Chủ Tịch Huyện Châu Thành của Hậu Giang.”Không đợi Vân giới thiệu,Quyên nhẹ gật đầu chào,tự giới thiệu mình.
-“Cô biết tôi?” Cao Kỳ sửng sốt...
-“Chút chút...” Ánh mắt nhìn Vân,Thảo cười hóm hỉnh...
-“Tôi và chị Trinh cùng phó Chủ tịch Thảo tới đây ăn cơm thì tình cờ gặp được ông Kỳ...” Vân nhẹ nhàng phân trần,trong lòng bắt đầu lo lắng,nàng sợ con Quyên nầy nói gì đó sẻ làm hắn hiểu lầm...Thảo cũng đang xốn xang thầm mắng ‘Con Quyên măc dịch..ý gì đây?’.
Trinh bình thản,nàng nhớ có lần bên nhau,hắn kể nên nàng biết Vân,Thảo,Quyên Ngọc nầy đều cũng như mình đều là đàn bà trong bóng tối của hắn ...Trinh thầm nghỉ hắn nói với nàng về họ thì hắn cũng nói với họ về nàng...Coi như biết lá bài tẩy của nhau hết rồi...Hôm nay Vân,Thảo chủ động mời đi ăn cơm khiến nàng nhớ có lần hắn úp mở chuyện làm tình tay ba tay bốn...Nên nàng nghỉ cả hai muốn làm bạn với mình để sau nầy...Hắn mạnh cái chuyện đó lắm...Một mình nàng chịu không thấu hắn như vậy thì coi như phụ giúp lẩn nhau để làm hắn thỏa mản...Loạn luân?Nàng không để tâm và không sợ nửa,kín miệng thì được rồi,không phải Thảo cũng là Dì của Yến hay sao?
-“Hay là cùng ngồi chung trò chuyện...”Cao Kỳ lại mời mọc...Trong lòng lảo đang thầm nghỉ câu ‘Cần Thơ đi dể khó về thật quá đúng,ui chao,quá nhiều mỷ nử...Vân,Thảo,Ngọc Trinh thì lảo không dám nghỉ tới nhưng Lệ Quyên nầy chỉ là 1 phó Chủ tịch huyện nhỏ nhoi...:ảo đang suy tính đem nàng lên giường hầu hạ,trước hết là mời ngồi chung bàn trò chuyện để gây cãm tình vì vậy niềm nở mời mọc...Lảo nghỉ mình là Thứ trưởng,Quyên sẻ phấn khởi nhận lời.
-“Ừ phải...Ngồi chung đi..” Thảo phụ họa...Mục đích để Quyên đừng nói bậy nói bạ với hắn thì thiệt là oan ...
-“Cám ơn nhiều...Để khi khác...Thứ Trưởng Kỳ,Chủ Tịch Vân,Phó Chủ tịch Thảo không quấy rầy các vị nửa...” Quyên gật đầu mĩm cười chào,cùng Phấn ,Ngọc trở về bàn ...Cao Kỳ nhìn theo,nhíu mài,lảo không ngờ một Phó Chủ tịch huyện nhỏ nhoi từ chối lời mời của mình.Liếc nhìn thư ký Duy Mạnh...
Hiểu ý lảnh đạo ...Duy Mạnh khẻ gật đầu.Một Phó Chủ tịch huyện nhỏ nhoi,lọt vào mắt của Thứ Trưởng đầy quyền lực vậy mà không biết điều..Xem ra phải gọi vài cú điện hoặc nếu cần thì ghé qua huyện Châu Thành của Hậu Giang 1 chuyến...
Trong lòng Steven đang dậy sóng,hôm trước gặp Hồng Ngọc,Thu Lan,Vệ Lan,Lam Điền gã đã mơ mộng bây giờ gặp 3 người nầy...Đúng là cả 1 rừng mỷ nử...Nhưng hiện giờ phải tạm thời ẩn nhẩn,Jessica mới là mục tiêu chánh...
Có ai thấy đàn bà đẹp như vậy mà không động lòng nhưng Trần Chí Hùng biết Cần Thơ không phải như Long Xuyên,là nơi gả có thể quậy,gả không có bác là Thứ trưởng nên phải biết tự lượng sức mình.Nếu nứng cặc gả sẻ kiếm mấy em thơm,ăn bánh xong trả tiền nhưng bây giờ gả cũng không muốn.Bên ngoài,trước mặt mọi người,gả với má là hai má con nhưng khi cửa phòng đóng kín,gả tha hồ hương thụ thân thể của má mình ...Cảm giác lúc nhìn thấy đôi môi của má bú liếm cặc mình,cãm giác được loạn luân thật tuyệt vời...Hùng không muốn gì hơn nửa.
...
-“Quyên...Hi hi... Lảo Thứ trưởng chắc chắn có hứng thú với mầy,tao thấy ánh mắt lảo như là muốn lột truồng mầy ra í..” 3 người trở về bàn,vừa ngồi xuống, mặc dù biết Phấn là chị dâu của Quyên...Ngọc vẩn không e dè,nói...
-“Tao biết chứ...Đừng nhiều chuyện,gọi đồ ăn đi,đói bụng rồi,mầy có hứng thú thì tự nhiên đi...” Quyên nhún vai..Thứ trưởng?To lắm đó nhưng rồi sao?Bây giờ ngay cả Bộ trưởng nàng cũng không màng..Nàng chỉ biết có hắn và rất hài lòng với hiện tại.
-“Hi hi..Nói chơi thôi,tao cũng như mầy..Không có hứng thú với ai nửa...Nhưng mà hai mụ Vân,Thảo kia thì rất khó nói...” Ngọc liếc về phía bàn Vân,Thảo đang ngồi chung với Trần cao Kỳ với ánh mắt nghi ngờ,đang suy nghỉ có nên gọi điện nói cho hắn biết 2 mụ nầy đang giao thiệp với Thứ trưởng...
-“Đừng nói bậy mầy...Họ cũng trung thành với hắn lắm...” Nhìn chị dâu mình...Quyên mĩm cười,lắc đầu.
-“Chẳng lẻ hai người nói..Chủ tịch Vân và Phó Chủ tịch Thảo cũng...” Nghe Quyên,Ngọc đối đáp qua lại,Phấn trợn tròn xoe đôi mắt.
-“Hi hi...Bây giờ ăn cơm đi..Bửa nào rảnh em kể chị nghe...”Quyên mĩm cười... Khi biết chuyện anh mình muốn gài chị dâu lên giường với hắn, Quyên rất bất mản...Nàng tự nguyện thì khác với chuyện anh mình muốn dâng vợ nhưng sau đó thấy hình như Phấn cũng có ý đó nên nàng cố ý bạo miệng mổi khi đề cập chuyện ‘sex’ với hắn cho Phấn nghe với mục đích thăm dò phản ứng của chị dâu mình...Bây giờ biết chắc là như vậy rồi nên Quyên nghỉ sẻ thuận nước đẩy thuyền với lý do,đơn giản hắn là người có tình nghỉa,chị dâu với hắn còn hơn là với người khác...
-“Quyên nói đúng đó..Chị Phấn...Hi hi...Nói thiệt nha,nếu bây giờ thằng chồng em thấy em và hắn đang ‘fuck’ trong phòng,thằng chả sẻ ra ngoài canh cửa để không ai quấy rầy...” Nét mặt đẹp của Ngọc ‘mê ly’nói...
-“Hi hi..con quỷ nầy.Hay là hôm nào thử kêu hắn tới nhà mầy thử coi có thiệt như vậy không?” Quyên cười rủ rượi...
-“Tao cũng đang có ý nầy...” Ngọc mơ màng...
-“Ha ha hi hi..” Cả hai cười phá lên.
-“Hai..Hai người thật là bậy bạ... Nói vậy mà nói được” mặt Phấn đỏ lên...nàng không ngờ Quyên,Ngọc nhìn như phụ nử đãm đang gương mẩu mà ‘dâm’ như vậy.
...
-“Con Quyên kia...Mầy nghỉ nó có báo cáo với hắn không?”Thảo kề tai Vân nói nhỏ...
-“Mình đâu có làm gì chứ..Yên tâm đi...Không có gì đâu...Có Ngọc Trinh làm chứng mà,mình chỉ xả giao thôi...”Vân trấn an Thảo.
-“Hy vọng là vậy...”Thảo vẩn còn chút lo lắng.
...
-“Ngọc Trinh...Nghe nói chị kinh doanh thời trang.Là loại hàng nào Perfume?Handbags?Clothings?Ậy.loại hàng nào cũng được nhưng phải là loại hàng của những hiệu nổi tiếng như Gucci,Armani,Yves Laurent chẳng hạn như vậy mới có thể kiếm ra tiền...” Tuyến ra vẻ sành điệu...
-“Hi hi...Tôi hiện nay không có gì làm nên thấy ngày dài,kiếm chuyện làm cho vui thôi.Kiếm được hay không kiếm được tiền không quan trọng...Cho nên muốn ‘design’ cho sản phẩm và thương hiệu của riêng mình...Cho dù có vì vậy mà lổ lả vài chục tỷ cũng không sao...” Ngọc Trinh mĩm cười...Nàng đang nghỉ tới hắn...Nàng không coi mình là má vợ mà là vợ của hắn thì đúng hơn hay là GF cũng được...Hắn nói gì nàng cũng nghe,hơn nửa nàng thấy hắn nói rất có lý mà...Tại sao phải chạy theo những hiệu nổi tiếng của các nước khác mà không tạo dựng cho thương hiệu của riêng mình?
-“Ngọc Trinh..Hi hi..Chị không nói đùa chứ..vài chục tỷ cũng không sao?”...Tuyến mĩm cười...’Thương hiệu và sản phẩm của riêng mình? lổ lả vài chục tỷ cũng không sao...Chẳng lẻ coi vài triệu đô không ra gì? Nổ vừa phải thôi bà nội...’
Tưởng Trinh khoát loát,Tuyến âm thầm khinh thường,không ngờ ngoại hình đẹp mà đầu óc quá thô thiển,nổ không biết ngượng.
-“Khụ..Khụ..Khụ..” Trần cao Kỳ ho vài cái,liếc nhìn Tuyến, khẻ lắc đầu...Hai má con Tuyến vừa từ Canada về nên không biết Huỳnh Tuấn Anh là ai nhưng lảo biết Huỳnh Tuấn Anh rất rỏ nên không nghỉ Ngọc Trinh khoát lát mà là có thực lực thật sự về tài chánh...Trong đầu Trần Cao Kỳ đang nghỉ thằng Huỳnh Tuấn Anh có vợ ngon như vậy mà cứ ra ngoài Hà nội họp với hành,như vậy Ngọc Trinh sẻ rất cô đơn,lảo đang nghỉ tới việc nếu cua được tới tay Ngọc Trinh thì đúng là cơm no bò cưởi.
-“Ừm...Steven,cậu có dự định về nước đầu tư gì vậy ?Chúng tôi có chính sách ưu đãi thuế nếu cậu có ý định đầu tư ở Cần Thơ...Đây là danh thiếp của tôi.” Là Phó Chủ tịch,phụ trách 1 phần về phát triển kinh tế, Thảo dỉ nhiên muốn tranh thủ đầu tư cho thành phố của mình nên lấy danh thiếp đưa cho Steven...Cũng không trách nàng được,hiện tại không có người của UBND Long Xuyên,ngoài Trần Chí Hùng là Phó Giám đốc Bệnh Viện,Ngọc Lệ tuy là phu nhân của Phó Chủ tịch Trần Thế Minh không có chức vụ gì trong chính quyền vậy thì làm sao có thể nói là Long Xuyên tiếp đãi khách đầu tư được?
Lệ cũng biết như vậy nên cố nuốt cơn tức,mặt sa sầm thầm mắng ‘mụ nầy thật quá đáng’
-“Nhất định..Nhất định...Sau khi khảo sát ở Long Xuyên tôi sẻ trở lại đây ,lúc đó sẻ liên lạc...” Mặt ngoài nghiêm túc ,trong lòng STeven hớn hở,cua Jessica là một chuyện nhưng có lý nào vì Jessica mà bỏ cả khu rừng?
-“...Cậu đầu tư trong lảnh vực nào vậy?” Vân hiếu kỳ.
-“Steven là kỷ sư có kinh nghiệm trong lảnh vực điện tử,lần nầy về Viêt Nam là muốn thành lập công ty sản xuất hệ thống điều khiển tự động dùng trong ‘subway’ và ‘skytrain’ “Tuyến hảnh diện nói.
-“Ừm...Nghe nói bên Âu và Mỷ Châu,ngay cả Á châu mình,hê thống ‘subway’ và ‘skytrain’ rất phát triển..Có lần tôi qua Thailand công tác được dịp nhận thấy hệ thống chuyên chở công cộng BTS và MRT ở Bangkok của họ rất hiện đại...”Trần Cao Kỳ gật gù ra vẻ hiểu biết...
-“Đúng đó Bác Hai,thị trường lớn lắm,cháu đã lên kế hoạch, với kinh nghiệm,cháu nghỉ tối đa là 3 năm sẻ chen chân được vào thị thường Âu,Mỷ...Con số kinh doanh khoảng vài trăm triệu đô và sẻ tăng dần,số việc làm trực tiếp tạo ra trên dưới 1 ngàn” Steven hảnh diện nói sơ lược kế hoạch như là mọi chuyện đã nằm trong lòng bàn tay của mình.
Hai má con Lệ-Hùng vô cùng kích động,đây là mối đầu tư lâu dài con số 1 ngàn việc làm trực tiếp được tạo ra cho An Giang rất lớn và sẻ dẩn đến nhiều công việc gián tiếp khác nửa.Như vậy thành tích của người đem về mối đầu tư nầy sẻ rất vang dội...Coi như mấy ngày nay không uổng công hầu hạ hai má con Steven...
Cao Kỳ cũng đang mơ màng...Steven là cháu của lảo, về Việt Nam đầu tư là do lảo mời...Sự thành công của Steven sẻ mang lại cho lảo 1 chiến công vẻ vang trong sự nghiệp chính trị,trong tương lai gần,khi Lý Hoàng Ân trở tành 1 trong ‘Tứ trụ’ thì cái ghế Bộ trưởng không phải là Trần Cao Kỳ mình thì là ai?
-“Sao tư lự vậy?” Thấy Thảo ngồi im lặng...Vân hỏi nhỏ...
-“Mấy hôm trước ,con Yến gọi về nói có thằng Vice-President cà chớn,ỷ mình biết nhiều muốn làm khó hắn nên đệ đơn từ chức...Lúc đó tao không để ý lắm nên đâu có hỏi nhiều.Bây giờ nghe thấy quen quen...Có thể nào tên kia và Steven nầy là cùng 1 người...Để tao hỏi kỷ coi..Stev...Suỵt...”
Thảo định hỏi rỏ nhưng Vân ngăn lại...nàng đứng dậy,
-Hi hi..Thật ngại quá,tôi chợt nhớ còn có việc quan trọng cần làm.Các vị từ từ ,chùg tôi xin phép...Chị Trinh... Chị...
“Ừm...Tôi sực nhớ mình cũng có việc cần làm..”Tuy ánh mắt của Trần cao Kỳ rất kín đáo nhưng đàn bà rất nhạy cãm,Ngọc Trinh cãm giác được lảo có ý đồ sói lang vì vậy thấy Vân có ý rời đi,nàng cũng đứng dậy.
-“Giờ nghỉ trưa,có bận cách mấy cũng phải dùng cơm mà...Có chuyện gì quan trọng lắm à,sao gấp dử vậy...?” Cao Kỳ níu kéo.
-“À phải...Dùng cơm xong rồi hẳn đi...” Steven phụ họa...Gả lấy làm lạ,đang nói chuyện hào hứng về đầu tư mà...Sao bổng dưng cắt ngang.
-“Xin lổi,chúng tôi có việc cần làm,không thể ngồi lâu hơn.Phục vụ...Làm ơn..” Thảo mĩm cười,giơ tay gọi tính tiền.
-“Không cần đâu,bửa nay coi như chúng tôi mời...” Tuyến mĩm cười...
-“Thật không nên....Tôi xin phép...” Ngọc Trinh lắc đầu,lấy 5 tờ mệnh giá 500 ngàn để lên bàn...Quay người bước đi trước...
-“Các vị...Hẹn gặp lại...” Vân ,Thảo nối gót... Đi ngang bàn Quyên ngồi...Vân,Thảo không quên vẩy tay chào.
-Về trước nha...Các người từ từ.
-“Ouf..Sao nhanh vậy?Hai vị lãnh đạo thiệt làm tôi hâm mộ...” Ánh mắt lém lỉnh,liếc về hướng Cao Kỳ...Quyên cười hóm hỉnh.Trước đây Vân,Thảo hơn nàng mấy bậc còn là người của Dương Đại Hải nên Quyên phải kiêng kỵ nhưng nay đã khác xưa.Tuy hiện giờ,ở Cần Thơ nầy, cả hai ngồi chót vót trên cao còn nàng chỉ là Phó Chủ tịch của 1 huyện ở Hậu Giang,nhưng họ không phải là lảnh đạo của nàng hơn nửa đôi bên ‘biết’ nhau quá rồi...Sao nàng phải kiêng kỵ họ chứ?
-“Đừng nghỉ bậy nha...” Thảo trừng mắt...
-“Ụa?Mình có nói gì sao ?” Quyên nhìn Ngọc ‘sửng sốt’...
-“Hi hi...Quyên chỉ đùa thôi...Hai vị lảnh đạo đừng để tâm...” Ngọc mặt ngoài ‘ái náy’ trong lòng hả hê khi thấy Quyên chọc giận Vân,Thảo, cũng chỉ vì trước đây nàng cũng như Quyên,có những lần bị coi thường.
-“Thôi mình đi...” nháy mắt với Thảo...Vân không muốn so đo làm gì..-“Từ từ nha..Coi chừng mắc nghẹn đó...Mình đi chị Trinh...” Hiểu ý Vân...Cầm tay Ngọc Trinh...Thảo lắc mông quay người bước đi nhưng không quên ‘rủa’ 1 câu cho đã cái nư...
-“Hi hi...Các vị lảnh đạo...Từ từ ha...” Nhìn theo sau lưng của Vân ,Thảo...Quyên cười đắc ý...
Nhìn về hướng bàn Quyên đang ngồi... Cao Kỳ đánh mắt với Thư ký của mình...Duy Mạnh hiểu ý,gả đứng lên,cung kính nói
-Lảnh đạo...Vì có chút chuyện cần làm...Tôi xin tạm vắng mặt
-“Vậy à...Đi đi...Công tác quan trọng hơn...” Biết Thư Ký hiểu ý mình,Cao Kỳ phát tay...Tin rằng với khả năng công tác của Duy Mạnh,chuyện đưa nàng Phó Chủ tịch huyện nho nhỏ kia lên giường hầu hạ mình sẻ nhanh thôi nhưng trong khi chờ đợi cần phải có gì em nào để ‘chửa lửa’...Lảo đưa mắt nhìn người em dâu Kim Tuyến và Ngọc Lệ...Tuy biết cả hai thuộc hàng ‘5’ rồi nhưng là ‘5 thượng đẳng’ chứ không phải ‘5 bình dân’ cho nên nhìn cũng rất bá cháy nhất là cái miệng trời sinh để bú,lảo nghỉ hai cái miệng nầy mà ngậm cặc mình bú mút chắc cũng không tệ,thôi được,có còn hơn không.
-“Dạ..”Duy Mạnh đứng lên đi ra ngoài,gả lấy di động bấm...
...
...
-“Ngọc Trinh..Hi hi..Sorry nha..hay là mình đi kiếm chổ khác?” Ra đến bên ngoài,Thu Vân đề nghị.
-Không có gì phải sorry...Tôi cũng không muốn ngồi lâu...Thật là đúng lúc nhưng sao hai người gấp rút vậy?Thật có chuyện gì sao?
-“:À như vầy,tôi khám phá ra cái tên Steven...” Thảo tóm tắt nhũng gì Yến đã nói với nàng...
-“Vậy thì chết chị rồi,lúc chị đưa danh thiếp,tôi để ý thấy tên Steven nầy hình như có hứng thú với chị đó Thảo...Biết đâu mai nầy có cớ gọi chị ra bàn việc đầu tư thật ra là muốn hẹn hò...” Ngọc Trinh mĩm cười,trêu chọc.
-“Ậy..Đừng làm tôi sợ nha...Ngược lại tôi thấy lảo Kỳ hình như rất chú ý tới chị đó Ngọc Trinh...”Thảo ‘phản pháo’...
-Hi hi...Tôi biết chứ...Thảo cũng thấy vậy hả? Không những vậy...Tôi thấy lảo cũng chú ý tới cô Quyên kia...
-“Wow...Ngọc Trinh,lảo làm gì chi cũng biết...Sao để ý dử vậy?Hay là...”Vân cười hóm hỉnh.
-“Sao hả?Chị cãm thấy bực bội?” Ngọc Trinh ‘nheo mắt’ nhìn Vân,mĩm cười...
-“Khẩu vị của tôi không kém như vậy chứ?Không phải mình có cùng ‘gu’ sao?” Vân bóng bẩy mĩm cười.
-Ha ha..Hi hi...
Cả 3 nhìn nhau,bật cười... Ngọc Trinh biết Vân,Thảo cũng như mình,có quan hệ với hắn rất là mật thiết,nàng còn biết,Thảo chính là Dì của Yến..Nàng là má của Tâm Đoan...Giửa nàng và Thảo có chổ tương đồng...
Vân ,Thảo biết Ngọc Trinh ngoài quan hệ ‘nhạc mẩu’ thì cũng như hai nàng,có quan hệ không bình thường với hắn.Chỉ là hai bên chưa nói ra miệng thôi...Chính vì vậy cả ba cãm thấy mổi lúc càng thêm thân thiết.
...
-“Aiz...Em dâu...Đã lâu không gặp,nhớ mới ngày nào..Bây giờ cũng hơn 20 năm rồi ha...Xem ra mình có nhiều chuyện để nói...”Cao Kỳ nhìn Tuyến,lắc đầu thở dài,ánh mắt hồi niệm về 1 thời xa xưa...
-“Đúng đó anh hai...Từ lúc ba ruột của Steven chết,em bất dắt dỉ mới lấy người khác cũng là vì tương lai của Steven... 30 năm rồi đó...Chuyện không thể vài ngày vài đêm có thể nói hết được...Lát nửa về khách sạn,em và Steven sẻ kể cho anh nghe...” Kim Tuyến ‘sụt sùi’.
-“Lát nửa, Hùng dẩn con đi giới thiệu với đám bạn...”Nhìn Hùng... Steven nháy mắt .Ngồi nghe kể chuyện mấy chục năm về trước?Thôi đừng nha,bởi vậy gả tìm cách lánh né.
-“Hả?Ờ phải,đã hẹn với đám bạn lên Skybar uống rượu,nghe nhạc...” Hiểu ý Steven..Hùng gật đầu bừa.
-“Vậy bây giờ sao chị Tuyến?Kêu tính tiền nha...”Miệng hỏi ,Lệ vẩy tay gọi phục vụ...
-“Ây..Để tôi...Sao để chị Lệ tốn kém hoài chứ...”Cao Kỳ phát tay.
-“Có bao nhiêu đâu chứ Kỳ Thứ trưởng..Ba của Chí Hùng dặn dò phải chu đáo tiếp đãi chị Lệ và Steven,không ngờ gặp Thứ trưởng ông ở đây,chỉ sợ quá sơ xót...”Ngọc Lệ tỏ vẻ ái náy.
-“Đừng gọi tôi Thứ trưởng nầy thứ trưởng nọ...Nếu chị không ngại,cứ như Kim Tuyến gọi tôi 1 tiếng anh hai hay anh Kỳ là được...”Cao Kỳ thân thiết vổ vai Ngọc Lệ...Móc bóp lấy tiền để lên bàn.
-“Đúng đó chị Lệ...Tôi từ Canada về đây,chị là người bạn đầu tiên của tôi đó...” Tuyến mĩm cười...Trong đầu cũng rất hài lòng Lệ vì cả hai cùng ‘gu’...
-“Vậy...Anh Kỳ...” Lệ lí nhí...Trong lòng mừng rở,coi như là có người anh nuôi là Thứ Trưởng đi...Sau nầy mở miệng nói chuyện cũng thấy oai hơn...
-“Tốt..Bây giờ về khách sạn nói chuyện...Hai cháu còn trẻ,muốn đi đâu chơi thì đi ha...” Kỳ ra vẻ phóng khoáng...Trong đầu lảo đang có ý định đem Tuyến hoặc Lệ ‘xử lý’...Không muốn bị kỳ đà cản mủi.
-“Vậy được...Mình chia quân hai ngả...Má ,bác hai và dì Lệ về khách sạn..Con và Hùng đi Skybar..” Steven như mở cờ trong bụng...Ngày mai xuống Long Xuyên làm người hiền rồi,bây giờ phải chơi cho đã...
...
-“Chị Tuyến và Bộ Trưởng..Ouf..Hi hi...Chị và Anh Kỳ lâu ngày gặp lại chắc là có rất nhiều chuyện để nói...Tôi xin phép lên phòng gọi điện cho ba của Chí Hùng ...Hẹn gặp lại sau...” Tay bấm nút thang máy ,biết ông chồng đang nôn nóng chờ tin nên Ngọc Lệ vội cáo từ.
-“Ờ được..Nói với anh Minh là Trần Cao Kỳ tôi cám ơn ông ta nhiều lắm,mai nầy xuống tới Long Xuyên sẻ cùng ngồi xuống ăn bửa cơm..” Cao Kỳ híp mắt cười thân thiết.
-“Anh Kỳ quá khách sáo rồi...Nhất định..Nhất định...Em sẻ chuyển lời với ba của Chí Hùng.” Ngọc Lệ mừng húm thầm nghỉ Trần Cao Kỳ nầy là cánh tay mặt tay trái của Bộ Trưởng Lý Hoàng Ân mà người nầy là con trai của nguyên Chủ tịch Lý Hoàng Chương...Cách cửa nầy nếu được mở thông thì ...Nghỉ tới dây Ngọc Lệ cãm thấy hạnh phúc ngất trời không ngờ chuyến đi nầy thu hoạch hơn mong đợi,ba thằng Hùng nghe được chắc sẻ mừng hết lớn.
Đến tầng ‘5’,cửa thang máy mở...Một lần nửa Ngọc Lệ mĩm cười chào,quay người lắc mông bước ra khỏi thang máy...
...
-“Ngồi đi anh hai...Trong mini bar có whiskey,bia..Lấy cho anh nha...Anh thích thứ nào?” Vào phòng,Tuyến đon đả...
-“Ừ...Được được...Cho anh lon bia...Phòng ốc ở đây không tệ...” Cao Kỳ nhìn quanh.
-“Không tệ thôi sao..?Hi hi...Em đã đi qua nhiều nước ...Phòng ở đây đẹp và rẻ hơn bên Âu châu nhiều,ngay cả Canada và Mỷ cũng chưa chắc bằng...Nà...”Tuyến lầm lon bia đưa tới.
-“Cám ơn...Sure rồi..Anh cũng từng ra nước ngoài công tác nên cũng thấy vậy...” Cao Kỳ khui lon bia,hớp 1 ngụm...
-Ngồi uống bia chờ em chút nha anh hai,em vào tắm thay đồ ..Đi từ sáng tới giờ,người mồ hôi mồ hám không hà...
-“Ờ được..Cứ tự nhiên đi...” Cao Kỳ phát tay,lấy di động ra bấm..
-“Lảnh đạo...”Giọng Thư Ký Duy Mạnh vô cùng cung kính...
-Sao rồi?
-“Dạ...Người nầy có chút lai lịch...Là em gái của Giám đốc Sở Công An T.P Cần Thơ ...Trước kia làm việc trong UBND ,đãm nhiệm Phó Chủ tịch huyện sau khi ly dị với chồng,hiện đang sống 1 mình,người chồng trước kia làm tài xế xe tãi...”
-”Còn hai người kia thì sao?”Nghe Quyên là em gái của Giám đốc CA Thành phố,Trần Cao Kỳ hơi gờm...Đây là chổ cao minh của lảo khi lựa ‘con mồi’,người có lý lịch 1 chút thì lảo cân nhắc ngược lại thì ‘vồ’ lấy.
-Người tên Thục Phấn là chị dâu,giáo viên cấp 3,người còn lại tên là Ngọc,hiện là Trưởng phòng Quản lý chất liệu xây dựng...Trước kia là cán bộ trong UB,có chồng và 2 con nhỏ...Chồng chỉ là cán bộ bình thường...
Duy Mạnh báo cáo rành mạch...Trong 1 thời gian ngắn đã dò hỏi được như vậy chứng tỏ loại ‘công tác’ nầy gả đã rất quen thuộc.
-“Ừm..Vậy à...Coi hôm nào mời Ngọc Trưởng phòng ra ăn cơm...” Nhớ tới hình dáng của Ngọc lúc nảy ở nhà hàng,đít vú nây nẩy,tuy là hai con nhưng vú chưa xề, ‘bo đì’ (body) nhìn còn rất ‘ngon cơm’ là được rồi...Quan trọng là ‘mồ côi’ không có chổ dựa cho nên sẻ không có phiền toái ...Nghỉ vậy nên Cao Kỳ ra chỉ thị cho Duy Mạnh,xong cúp máy...
Duy Mạnh mĩm cười...Làm Thư Ký từ lúc lảnh đạo còn là Chủ Tịch của Tiền Giang,tính đến bây giờ cũng gần được 10 năm rồi nên rất hiểu tâm ý của ‘ông chủ’...Ngọc Trưởng phòng nầy so với Phó Chủ tịch huyện kia có kém là bao chứ,8 lạng với nửa cân thôi vậy thì không cần phải chọc giận một Giám đốc Công An.Đây là đạo lý của sinh tồn...
Gần mực thì đen,gần đèn thì sáng...Bên cạnh lảnh đạo,Duy mạnh cũng biết lánh nặng tìm nhẹ nên ‘hưởng ké’ được không ít...Lảnh đạo hưởng xong rồi thì đến phiên gả chấm mút.Không phải ai cũng được Thứ Trưởng Bộ Công Thương để vào mắt đâu à cho nên phần lớn các đối tượng được lảnh đạo ‘chấm’ trúng cũng không muốn mất lòng nên dể dãi ‘cho’ gả để đền ơn ...
Có nàng nào duyên dáng dể nhìn vào cơ quan làm việc mà lại tránh khỏi móng vuốt dâm dê của cấp trên chứ cho nên được Thứ trưởng để mắt tới thì ngu gì lắc đầu,đền ơn thư ký Mạnh có công tiến dẩn cũng là chuyện thiên kinh địa nghỉa mà,cho nên Duy Mạnh nghỉ đối với Ngọc,1 Trưởng phòng nhưng khi nghe ‘ngài thứ trưởng’...Hi hi,chỉ là 1 cái búng tay...
...
Cao Kỳ cúp máy, tiếng nước văng vẳng vang ra từ trong phòng tắm,tưởng tượng đến một thân hình trần truồng làm người lảo nóng ran ,lảo cầm ly bia nốc ừng ực...Em dâu cái gì chứ..Thằng em mình ngủm củ tỏi lâu lắm rồi.Nghe nói thằng chồng sao nầy ngồi xe lăn vậy mà cái tướng ngon vậy à?Chắc là bên đó mấy thằng Tây tắm tưới đều đặn...Kinh nghiệm cho lảo biết tướng ‘mình xà uốn khúc’ của em dâu nầy bảo đãm 100% rất thèm cặc...Đặt lon bia lên bàn,tay lảo bắt đầu cởi quần,chẳng mấy chốc người trần truồng ,cặc cũng thuộc loại có tầm cở,đong đưa qua lại...Lảo đi đến nhà tắm,cửa không khóa.
Dựa lưng vô tường,vòi nước ấm làm Tuyến cãm thấy dể chịu,đưa tay mơn trớn cửa mình, nghỉ tới chuyện cùng thằng con làm tình suốt đêm qua,cơn thèm muốn bổng ập tới làm Tuyến xốn xang,khép chặt hai đùi...Hai mắt lim dim tự tìm cãm giác...
‘Cạch’...Tiếng mở cửa làm Tuyến giật mình,thằng Steven?Nó đi chơi rồi mà..Ouf...Bác của Steven?Tim Tuyến đập thình thịch,hé mắt nhìn qua vách kiếng,chứ còn ai nửa,lảo trần truồng,cặc lòng thòng...Tuyến không ngờ lảo nhìn thấy đạo mạo mà dâm như vậy,còn bạo nửa,dám xông vô trong lúc mình đang tắm..
-Anh hai..Anh...
-“Ậy..Hi hi...Anh cái gì,thằng em của anh đi đời mấy chục năm rồi..Em cũng đã có chồng khác...”Kỳ vừa nói vừa kéo cửa ra...Tuyến có chút hoảng hốt...Theo phản xạ,môt tay choàng qua ngực,tay bụm chim che chùm lông được cắt tỉa gọn gàng...Động tác như vậy càng làm lòng dâm của lảo bùng cháy...
-“Mà anh nghe em nói em với thằng chồng hiện giờ cũng đường ai nấy đi rồi..Tuyến à...Em còn trẻ mà,mới năm mấy thôi, anh thấy em còn ngon hết biết...Hi hi...”Ánh mắt đầy lửa dục,lảo ôm chầm lấy ‘em dâu’ hôn hít,sờ bóp...Bây giờ nếu bị chống cự,lảo sẻ hiếp...
Đang nghỉ chuyện mây mưa với thằng con,hứng tình tột đỉnh,thấy lảo xông vào trần truồng,cặc đong đưa qua lại,Tuyến đã thấy mê tơi rồi,đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh mà...Tuy vậy Tuyên cũng làm ra vẻ màu mè,nói lý lẻ.
-Anh Hai...Không được đâu...Kỳ lắm..Steven biết được mình như vầy...Em sẻ rất xấu hổ.
-“Anh không nói,em không nói ai mà biết được...Hi hi,chìu anh đi mà...”Cao Kỳ hùng hổ dí Tuyến sát vô tường...
(Hết Phần IV - Chương 87 ... Xin mời đón xem tiếp Phần IV - Chương 88 )