BẮC NINH 1884
Tác giả: Lê Hải
E-mail: Nguoiromuk***@gmail.com (Hãy xóa *** để liên lạc tác giả)
Cõi Thiên Thai xin thay mặt tất cả các bạn độc giả cám ơn tác giả đã gởi truyện.
Chương 1: Xuyên Không
Nhấn nút Play để nghe truyện bằng Audio!
Thằng Phước lao con xe máy vô khuôn viên Toà giám mục tỉnh Bắc Ninh, đúng vào giữa trưa. Gạt chân chống. Rồi ngồi đại lên cái bờ tường thấp tè, kiểu như để làm ranh giới giữa bên sân nhà thờ và khu nhà chung phía trong kia. Vừa mới ăn xong ngoài quán cơm, vô đây tìm chỗ nghỉ. Khuôn viên vắng tanh. Chắc ai cũng đang đều ngủ trưa cả rồi.
Giở cuốn sách hướng dẫn du lịch ra coi tiếp. Có đoạn về những vị thánh tử đạo bị chém ngoài cổng thành, và trang bên là bức hình chụp con đường cái quan đi giữa hai dãy nhà mái tranh vách nứa. Một cơn gió hiu hiu mát từ bên phía căn nhà thấp mang dáng dấp kiến trúc thuộc địa với vôi vàng và những cánh cửa sổ liếp cao. Thằng Phước lấy ba lô thay gối mà ngả ra làm một giấc. Ụp cuốn sách lên mặt để tránh những tia nắng, dù chỉ còn li ti qua những tán lá dày, nhưng chói chang, đang tìm đường xuyên thẳng xuống.
Bỗng tự nhiên thấy có một vị thần tiên từ căn phòng trên gác toà nhà đó lãng đãng bay tới. Cầm quyển sách lên. Đọc đọc ngó ngó. Rồi cất lời chào.
- Hola, te gustaria visitar el asedio de la ciudadela?
Vị này rõ là Tây nhưng ăn mặc hao hao giống người Việt, và đeo chuỗi hạt thánh giá quanh cổ như linh mục. Với vốn tiếng Tây Ban Nha nghe được từ đám bạn sinh viên ở UCLA, tức là Đại học California ở thành phố của các thiên thần Los Angeles, thằng Phước đoán vị thần tiên hiền hoà đang mỉm cười đó hỏi nó có muốn ra chỗ thành cổ đó xem cho biết trận đánh ngày xưa vừa đọc trong sách hay không.
Tất nhiên là nó muốn rồi. Đi du lịch về Việt Nam rồi thuê xe máy phóng 30km từ Hà Nội lên đây là để xem cho biết cái chỗ này mà, ngược dòng lịch sử trở về mùa xuân năm 1884.
Thế là trong chốc lát ngắn ngủi như một cái gật đầu xin vâng - fiat, thằng Phước thấy mình bỗng nhẹ tưng như cái lông gà màu trắng trong bộ phim Forest Gump của Tom Hank, chỉ cần một cơn gió thoảng từ động tác quay người trở về căn gác nhỏ của vị thần tiên, là đủ khiến nó từ từ bay bổng lên ngọn cây, càng lúc càng cao. Vẫn cứ nguyên trong cái tư thế nửa nằm nửa ngồi như vậy, chỉ có thể cử động mắt nhìn chếch qua hai bên và phía dưới chân, nó thấy mình từ từ lướt qua những bụi chuối xác xơ sau mùa đông và những ruộng lúa đang cày xới để chuẩn bị cấy mạ, chen lẫn đám cây to xơ xác mới chỉ hơi hơi nhú chồi nằm dọc hai bên con đường cái quan - là một con đường đất mà vào đến thị trấn thì trục giữa được lót gạch còn hai bên vẫn sình lầy ẩm ướt.
Chưa kịp định hình xem mình đang ở đâu trong thị trấn, chỉ biết chắc là vẫn còn ngoài rìa vì ngay chỗ mái tranh kết thúc là ruộng và ruộng kéo dài mãi cho tới một đám cây cao phía xa xa, thì thằng Phước thấy mình trôi nhẹ qua kẽ hở của một cái mái tranh mỏng từ từ hạ xuống qua đám khói lơ lửng từ cái bếp đang trong tình trạng giữ lửa và hong củi, dạt qua thêm một cái vách rơm nữa, là nhập vào người một chàng trai cũng đang nửa nằm nửa ngồi trên mấy tấm ván đóng ghép vào với nhau, tựa vào vách đất, nấp sau đám chum lọ đủ thứ mọi loại mùi thum thủm của từ dưa muối cho tới hình như phân hoai nữa.
Nhưng ấm hơn cả là một người đàn bà đang cặm cụi bú cu bên dưới. Kiểu như thiên đường nơi trần thế vậy. Thằng Phước bất chất đang là cảnh thật hay mơ, xuyên không hay chỉ là mớ, cứ nằm yên mà tận hưởng đã. Bên trái là vách đất chắc là gian nhà chính, nhưng vào giờ ngủ trưa nên thinh lặng chỉ có tiếng ngáy đều đều chắc là của chủ nhà. Bên phải là người phụ nữ mặt đang đỏ bừng vì hứng tình, ngậm miệng mút chùn chụt không thành tiếng vô thằng nhỏ của nó. Coi bộ người đàn bà này không thành thạo cho lắm, và mút cho đã thèm mà thôi, hai mắt nhắm nghiền đầy thoả mãn.
Mặc kệ cô ta là ai, có quan hệ ra sao với chủ căn nhà này và bản thân mình, thằng Phước quyết định cứ tận hưởng cho sướng cái đã. Nó từ từ rà tay kéo kéo nhẹ nhẹ cái váy để mông cô ta xích lại gần thêm một chút cho dễ hành động. Cô gái này trông người này lam lũ vậy thôi, chứ tuổi chắc còn khá trẻ, cho lên đồ thì dư sức ngồi cà phê ôm. Cặp mông nẩy nẩy căng cứng tròn vo chứ không mềm mềm móp méo như đám con gái thời nay hết ngồi xe máy lại bàn giấy văn phòng, sờ tới đâu sướng mấy cái ngón tay tới chỗ đó.
Thằng Phước lần tay xuống tới dưới gót chân của người phụ nữ, chui được xuống bên dưới lớp vải rồi, chạm hết cả bàn tay vô làn da thịt nóng bỏng của cái bắp chân rồi, nhẹ nhàng vuốt ngược lên. Đi tới đâu là thấy gai ốc của chị ta nổi lên tới đó. Ở trên miệng cũng há ra thở hắt cho khỏi bị biến thành tiếng kêu ơi ới của cái sự sướng. Bàn tay của thằng Phước chưa vội vàng đi tiếp, vẫn bình thản khám phá cái khoeo chân giữa bắp chân dưới và bắp đùi trên. So với hơi nóng hầm hập từ bên trên đang phả xuống đầy khiêu khích thì cái chỗ này mát lạnh tới lạ kỳ. Nhưng kỳ lạ nhất là mỗi lần đầu ngón tay quét nhẹ qua đó là chj ta lại rướn người lên và thở hắt ra, cơ chân ở chỗ nào đó giật giật đầy kích thích, khiến cho con cu của thằng Phước cũng đụng đậy theo mà hưởng ứng.
Nó không phải sành sỏi gì trong chuyện tình dục, nhưng sơ sơ mấy em sinh viên bên Mỹ và chuỗi tiệm mát-xa Minh Tâm ở Sài Gòn cũng đủ để làm sư phụ trong gian bếp này, khiến cho người đàn bà càng lúc càng thêm hưng phấn và nét hạnh phúc hiện rõ ra trên mặt. Hồi lâu rồi đọc sách về trí tuệ cảm xúc thấy có nói về một loại hormone gì đó tiết ra khi người phụ nữ đạt cực khoái sẽ khiến họ vượt qua được mọi khó khăn trong cuộc sống và trở thành người thành đạt, chắc là cái chỗ này đây. Đám gái sinh viên còn quá trẻ để cảm nhận còn cánh chị em chỗ xoa bóp thì quá nhàm rồi cơ thể không còn cảm xúc gì nữa cả. Chỉ có người phụ nữ này chắc lần đầu tiên được khám phá cái sự run rẩy sung sướng đầy nghiện ngập khi có bàn tay lạ tiến vào kích thích từng cen-ti-mét trên cơ thể mình.
Bàn tay đó giờ đây đang tiến dần lên phía trên vuốt lên vuốt xuống dọc theo má trong của đùi, thỉnh thoảng lại chạm nhẹ vô đám lông đang nhớp nhúa vì đâm thuỷ tuôn trào từ trên xuống, không có quần lót như các cô gái hiện đại. Chán mé trong thì bàn tay của thằng Phước lại quay ra mé sau, vuốt ve từ chỗ khủyu chân lên tới trên mông, xoa bên này rồi lại sang bên kia, rồi đi xuống dưới khủyu. Từ lâu cô gái đã biết xoay dần đít sang phía này, ép sát đùi vô sườn thằng Phước cho nó dễ hành sự. Cặp vú bự như trái bưởi Diễn của cô ta kẹp chặt lấy hông nó, đè xuống bụng đầy mời gọi.
Cho nên chần chờ gì nữa mà tay trái của thằng Phước không lần lần kéo qua, vuốt vuốt nhè nhẹ trên eo để tìm hiểu. Hoá ra phụ nữ thời này không chỉ chưa biết quần lót là gì mà cũng hoàn toàn không có khái niệm gì về áo coọc-sê luôn. Ả ta mặc một chiếc áo yếm giống như mấy cô nàng thời hiện đại hay chui xuống ao sen chụp hình cho đỉa chui vô lồn về tốn tiền khám phụ khoa thấy mẹ luôn. Thân người mập mạp nhưng cứng cáp chứ không nhẽo nhẹt như đám gái quá lứa trong mấy tiệm mát-xa hạng hai cho nên không hề làm cho thằng Phước mất hứng.
Cái lồn cũng coi bộ còn ngon lắm. Lỗ lồn khít rịt. Nhưng ngón tay dễ dàng chui vô chui ra vì dâm thuỷ tứa ra ồ ạt. Có lúc thằng Phước cảm nhận giống như là có rất nhiều tia nước nhỏ bắn vô ngón tay nó. Nếu chơi gái sinh viên ngoài chỗ sáng thì có thể rút tay ra kiểm tra coi có đúng là thứ nước sướng đốm đốm trắng mà đàn bà bắn khí khi sung sướng hay không, nhưng chỗ này tăm tối như vậy, và thằng Phước cũng không cần phải kiểm tra cũng biết người đàn bà này đang sướng tới mức toàn thân run lẩy bẩy. Chờ đợi từ nãy giờ mới được ngón tay của người đàn ông thọt vô trong âm hộ, có gái nhà lành nào mà không sướng điên lên chớ. Không chỉ phun nước bên trong lồn mà sữa cũng đang trào ra ướt nhẹp cái yếm và thấm xuống bụng thằng Phước lạnh lạnh.
Khoái cảm trước vị lạ lần đầu tiên này, thằng Phước nhướn người định bước xuống đất thì mấy tấm ván bị kêu răng rắc.Tiếng ngáy bên kia vách dừng đột ngột. Người đàn bà sợ hãi cứng đơ người.
Thấy việc làm của mình gây hại lớn như vậy, thằng Phước nhanh trí nằm yên không động đậy, tay lùa xuống chọc vô giữa đám tóc của cô ta nhấp nhấp để điều khiển nhịp điệu bú cu, còn tay kia thì cứ ngón giữa mà thọc vô rút ra cùng một tốc độ, ngày càng tăng nhanh dần.
Người đàn bà hiểu ý gục gặc đầu lên xuống theo hết chiều dọc của con cu thằng Phước, còn bên dưới hai chân căng cứng ra mà hưởng thụ cái ngón tay đang chọc vô lồn mình, người uốn éo tưởng chừng như muốn vỡ tung cái gian bếp này ra. Không gian vẫn im lặng như tờ, tiếng ngáy của ông chủ đã đều đều trở lại, nhưng nhịp tim của hai người trong góc bếp đang đổ dồn như trống trận, rầm rập róc rách càng lúc càng dồn dập. Lúc này đây không còn cần bàn tay thằng Phước nắm tóc điều khiển nữa, mà người đàn bà cứ theo cái ngón giữa nó chọc vô khi nào là lúc đó chúi đầu xuống cho tới sát nút, gục mặt vô cho mũi cắm sâu giữa cái đám lùng nhùng da và dái nằm giữa háng, rồi lật đật mím chặt môi vô con cặc nóng hổi mà miết lên cho tới bật ra khỏi đầu khấc luôn. Tay trái thằng Phước chán sờ tai thì lần xuống bóp vú cho sữa chảy thành tia, từng đợt, từng đợt. Được vài lần thì từ bên dưới bụng nó rần rần dồn lên dồn
lên, rồi bắn cả cục tinh trùng bự chảng vô giữa họng khiến người đàn bà tí nữa thì sặc, ho nhẹ một tiếng rồi húp trọn nguồn sinh lực của cậu trai trẻ vô trong bụng. Bên dưới cũng giãy dụa mông đít vài cái rồi xụi lơ, gục đầu lên chân Phước cho bớt mệt.
- Vú ! - Có tiếng gọi giật từ phía cửa bếp. Người đàn bà giật mình quẹt tay chùi mép rồi chui ra ngoài tấm liếp. Hoá ra cô ta là người cho con chủ nhà bú, bảo sao lắm sữa. Nhưng Phước giật mình khi nhận ra tiếng ngáy khi nãy đã ngưng từ lâu, chí ít là từ khi bắn tinh đầy vô miệng cô vú xong thì cũng thiếp đi một lúc cho lại sức.
- Có ông giáo trong đó không bà vú? - giọng cậu bé lanh lảnh hỏi.
Mẹ nó là bà vú cho nhà này. Còn mình là gia sư. Phước lẩm nhẩm trong đầu định hình tình thế hiện tại của bản thân. Vậy là đã xuyên không về đâu đó trong quá khứ, chắc hẳn là năm 1884, thời điểm xảy ra trận đánh huyền thoại của quân Pháp chiếm thành Bắc Ninh trong lịch sử.
- Không có. - Người đàn bà đáp trả. - Chắc đang đi ỉa ngoài đồng.
- Ông giáo ơi. Lão bản gọi. - Cậu bé chạy tiếp ra phía sau nhà tìm kiếm.
Người đàn bà mau chóng dựng tấm liếp lên chênh chếch cho Phước chui ra. Vươn người, bước nhanh ra, vừa gài nút quần cho chỉn chu vừa quét nhẹ ánh mắt từ dưới chân lên đỉnh đầu người đàn bà đang ửng hồng e thẹn. Đúng như dự đoán lúc nãy, cô ta còn rất trẻ, chỉ chừng 20 là cùng, nhưng quần áo lam lũ trong gian bếp đầy bụi khói làm cho người ta trông già đi thêm cả chục tuổi nếu so với đám ghệ mới lớn ngoài thành phố, mặc quần ngắn sát bẹn khoe chân cẳng nhưng không thể nào có được đôi mông đẹp và cặp đùi săn của người thường xuyên đứng lên ngồi xuống. Bộ ngực thì thôi rồi, chỉ trừ cái đầu vú to bự chắc do bị thằng con chủ nhà mút sữa, chứ còn thì căng tròn mọng nước trông ngon không thể nào kể xiết, phập phồng bên dưới lớp vải. Gương mặt cũng vô cùng xinh đẹp, chưa cần son phấn mà đã lấp lánh sắc nét rồi, và đặc biệt là không hao hao giống nhau đến mức nhàm chán như đám đàn bà thời nay ai cũng xăm chân mày cùng một kiểu cùng vẽ môi theo một cách.
Thằng Phước bước lên nhà trên. Là một gian phòng có tấm mành nhìn ra được bên ngoài có cô vợ của ông chủ đang bán vải vóc vòng xuyến trang sức chi đó, treo đầy trên vách nứa và lủng lẳng trên tấm mái cũng đan bằng nứa, mà tối đến chỉ gỡ cây chống ra hạ xuống là thành kín cửa. Nửa ngoài là lán, nửa trong là nhà, chỗ tre nứa buộc lạt chỗ xây gạch nhưng nhìn qua thì thấy chỉ trông sang từ bên ngoài nhìn vào thôi, chứ còn chỗ nào khuất mắt trông coi đều là đất sét trát lên cả, giống như phần tường giáp bếp mà thằng Phước nằm lúc nãy. Ngay bên phía này của bức tường đất là chỗ của ông chủ, tấm phản gác lên khung gỗ vừa là chỗ ngủ vừa là nơi tiếp khách. Bức tường đất được che bằng tấm hoành nhung thêu điển tích gì đó hình như là Quan Công vượt ải chém tướng. Một cái khay nhỏ đựng đồ nghề uống trà đặt một chậu thuỷ tiên chắc đã nở từ ngày Tết giờ bắt đầu tàn nhưng được cắt tỉa khéo để còn chơi thêm được một hai tuần gì đó nữa rồi mới bỏ đi.
Ông chủ cạo đầu buộc đuôi tóc như trong phim Vi Tiểu Bảo, nửa nằm nửa ngồi, nửa nhìn ra ngoài nửa lại trông ra phía cửa kiểm soát người ra vào, tay chống tay vít cái cần điếu bát rit một hơi thuốc thơm lừng, không rõ là thuốc lào hay thuốc phiện, nhưng có chút mùi ngai ngái như cần sa.
- Hầy dà, lão sư. - Lão ta đưa tay mời thằng Phước ngồi. Xoay cái cần điếu qua bên đó. Lúng túng chưa biết nói gì, cũng ngại bập môi vô cái chỗ lão già vừa mút mút rit rít, thằng
Phước ngồi xếp khoanh lên tấm phản rồi vờ như khát nước, cầm cái tách nhỏ lên đổ miếng trà
nóng từ cái ấm cao qua nhấp một ngụm.
- Tình hình này. - Lão chủ đặt câu hỏi. - Phả Của có lên đây đả thành không lão sư?
Phước gật đầu. Lịch sử đã ghi lại là quân Pháp không chỉ tấn công thành Bắc Ninh mà còn chiến thắng giòn dã nữa.
Ngộ đã lói zồi mà. - Lão chủ ngồi bật dậy, vỗ đùi cái độp. - Tin từ hải cảng Phòng báo lên là quân Phú-lang-sa đổ xuống nhiều lắm lắm. Cả tàu sắt nữa. - Mặt lão đăm chiêu suy tính.
Mặc kệ cho lão chủ với cái sự suy tính thế thời, Phước vừa nhâm nhi cái vị trà chát trong miệng vừa ngắm xuyên qua bức mành. Bên ngoài đường sáng còn trong này tối nên bức mành giống như là tấm kính phủ đen trên xe hơi, trong nhìn ra rõ mồn một còn ngoài thì không nhìn vào được. Ngoài đường người qua kẻ lại. Bên trong là vợ lão chủ đứng bán hàng, ngực không to lắm nhưng vừa đủ để tạo đường cong tuyệt đẹp mỗi khi cánh tay đưa lên cao lấy món đồ trên vách xuống cho khách xem. Đường xẻ vạt áo cũng toa rập hé lộ thêm một chút da thịt ở mạn sườn, khiêu khích kẻ đang nhìn trộm. Cứ như là cô ta biết có người đang ngắm mình, mà thỉnh thoảng lại quét một tia mắt sắc lẻm vào đúng Phước, khiến cậu trai lúng túng che giấu bằng cách bất chấp dơ sạch mà cũng rít lấy một hơi thuốc đê mê.
(Hết Chương 1 ... Xin mời đón xem tiếp Chương 2 )