Phần IV: HÙNG BÁ MỘT PHƯƠNG
Chương 107: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân (Hạ)
THÔNG BÁO: CÁC BẠN CÓ TRUYỆN MUỐN GỬI ĐẾN CÕI THIÊN THAI, XIN VUI LÒNG E-MAIL VỀ ĐỊA CHỈ:& gửi kèm CC 1 bản tới
Ngoài đường,cách đó tầm 3 trăm thước,bọn đầu trâu mặt ngựa la ó đánh chém nhau nãy giờ chẳng thấy thằng nào đổ máu hết.Đám người hiếu kỳ cãm thấy chán phèo không còn hấp dẩn nửa cho nên vừa nghe tiếng súng,náo nhiệt trước quán ông bà Tư trở nên im lìm.Không hẹn, mọi ánh mắt hoang mang đổ dồn về căn biệt thự.
Tiếng súng nổ càng lúc càng dử dội khiến cã đám hoảng hốt,ngay cả bọn Thông ,Thuận cũng chấn kinh.Sợ bị lạc đạn nên tất cả tìm chổ núp...Rồi thì đèn đuốc tắt ngúm...Cả 1 khu chìm trong bóng tối.
-Chuyện gì vậy anh Mười?
-Hỏi tui ,tui hỏi ai?
-“Ụa,sao kỳ vậy,internet sao không chạy?Ê Bảy dẹo,máy anh có bị vậy hong?
-Máy tui cũng bị.sao kỳ vậy ta?
-“Internet không chạy...Á đù,lúc nào cũng chạy tới lúc nầy lại không chạy...Viettel thiệt là...
Tuy đang núp nhưng nhiều người muốn trực tuyến đưa lên mạng nhưng bất thình lình hệ thống internet cả một vùng bị ‘tắt’ ...
Đang nhao nhao bức xúc vì không ‘lai chim’ được khiến cả đám nhao nhao bức xúc…Cúp điện chưa đủ sao lại còn cúp internet,chuyện gì đây?
Ngay lúc nầy bổng có ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy,1 đoàn 3 chiếc,2 chiếc dẩn đầu là chiếc xe Công An Thành phố,chạy với tốc độ khá nhanh,đến trước quán ông bà Tư thì ngừng,tiếng thắng xe nghe ‘két’ vang dội.
-“Ba,má,anh hai ,anh ba...” Hai vợ chồng Thanh Hà từ trên xe hấp tấp nhảy xuống...Thanh Hà miệng há hốc,hai mắt mở to khi nhìn thấy bàn ghế ngả đổ ngổn ngang,chén dỉa ly bể rãi rác khắp nơi trên sàn ...
-“Liệt,Hà....hu hu...Hai con coi đi,là mấy thằng ôn dịch trời đánh thánh đâm này nè,không biết từ đâu tới đây kêu đồ ăn nhậu rồi kiếm chuyện đánh nhau đập phá tứ tung...Làm má tổn thất mấy chục triệu...” Thấy con gái con rể , bà Tư mừng rở , tay chỉ bọn Thông ,Thuận .Ánh mắt oán giận như muốn ăn tươi nuốt sống chúng mới hả dạ.
Tuy hiền nhưng bà Tư không ngu,biết lợi dụng thời cơ đấy.Giá trị của ly chén dỉa bể chẳng có bao nhiêu,bàn ghế là do ông Tư tự đóng từ những gổ vụng.Quán bình dân ở xả mà,đồ xịn để làm gì cho nên tổng cộng tối đa tầm 10 triệu mà thôi nhưng bà bơm lên tới mấy chục triệu cho bỏ ghét.Bà nhìn qua trong đám xe của bọn côn đồ có hai chiếc SH mới cáo chỉ. Không có tiền đền thì siết xe được rồi.Con Hà bây giờ thân phận là Thư Ký của Bí Thư Tỉnh úy đó đây là dịp để ra oai.
-“Thiệt là vô pháp vô thiên mà...Hưng,chuyện nầy phải nhờ anh và mấy anh em rồi...” Liệt ,chồng của Thanh Hà thân thiết vổ vai Đậi úy Công an Phó đội trưởng.
-“Mau còng bọn chúng lại...”Nét mặt âm trầm,Hưng phát tay ra lệnh ...”Không phải nghe lời Hưng,tuy cả hai là bạn học cùng lớp thời cấp trung học mà là muốn lấy lòng bà xả nó...Chỉ cần mai nầy bà xả nó trước mặt của Bí Thư Tỉnh ủy nói tốt 1 lời cho mình thì còn hơn vài năm phấn đấu.
-“Dạ...” Chỉ chờ có vậy...Vừa nghe lệnh,đám chiến sỷ Công An dạ rang,nhanh chân bước tới nhưng Thanh Hà cãm thấy có gì đó không đúng,vội ngăn lại.
-Khoan ,xếp Hưng,chờ tôi 1 chút,hỏi cho kỷ trước đã...
-“Ậy,em hỏi cái gì chứ..Cứ để xếp Hưng còng đầu bọn chúng về.” Liệt phát tay...
-“Thằng Liệt nói đúng đó con,bọn lưu manh thôi mà...Cứ còng đầu chúng về...”Bà Tư xen vào...
-“Hà Thư Ký đừng lo...Không chỉ phạt nặng còn phải bắt chúng đền tất cả tổn thất của hai bác.Vì trị an của xả hội,không thể để bọn côn đồ hoành hành như vậy được.”Nét mặt nghiêm túc,Hưng muốn thể hiện...
-“Không phải đâu,tôi thấy không bình thường chút nào,xếp không thấy sao?Tụi côn đồ thấy công an thì chạy nhưng xếp nhìn kỷ đi...
-“Hả...” Nghe lời Thanh Hà...Hưng quay người nhìn,quả nhiên đám côn đồ đang nhởn nhơ nói cười không 1 chút sợ hãi khiến Hưng chột dạ thầm nghỉ chẳng lẻ bọn bầy là COCC từ Cao Lảnh hay từ Rạch Giá rãnh háng chạy qua đây chơi rồi muốn để lại dấu ấn để lấy oai?Á đù,không chừng xém chút nửa gây họa mà không biết.Xem ra mình phải cẩn thận mới được,không thể lổ mãng đâu à...
Gần đây chính trường An giang nhìn bề ngoài rất hài hòa nhưng bên trong ai cũng ngấm ngầm tìm ‘cửa’ . Phượng Phó Giám Đốc ,Trang Chủ Tịch là cánh tay phải,tay trái của nhân vật số ‘1’ An Giang,thêm vào Đức cố vấn kia nửa, nay mình được dịp lấy lòng Hà Thư ký thì không thể bỏ qua...Bởi vậy khi nghe Liệt gọi điện nói nhà của ba má Thư Ký Hà bị bọn lưu manh quậy phá. Hưng thấy đây là cơ hội trời cho lập tức dẩn đội tới hiện trường tưởng được dịp thể hiện nhưng ai dè nghe Thanh Hà nói khiến Hưng bối rối đứng thộn mặt ra,tiến thối lưởng nan.
-“Các người là ai,sao tới đây phá rối?” Thanh Hà bước tới nghiêm giọng,hỏi.
-“Có người muốn nói chuyện với cô...” Thông đưa di động của mình cho Thanh Hà. Lúc nhận ‘nhiệm vụ’.Nó không hiểu nhưng bây giờ hình như ‘ngộ’ ra khi thấy nàng nầy đẹp bá cháy.Có khi nào không phải là lệnh từ Đức ca mà là chị Tiên muốn dằn mặt cô nầy hong ta ?Ây da,chắc là như vậy rồi cho nên tốt nhất là đừng phạm thượng .Bởi vậy Thông liền gọi cho chị TIên,trước là báo cáo nhiệm vụ sau là để hai người ‘thương thuyết’ với nhau.
-“A lô...”Tuy rất ngạc nhiên nhưng Thanh Hà vẩn cầm lấy.
-“A lô...Tôi là Thủy Tiên..Xin hỏi đang nói chuyện với ai?” Bên nầy Tiên cũng ngạc nhiên khi nghe Thông nói có Công An hùng hổ kéo tới như muốn bắt cả đám,nào biết hắn quên mất chuyện nầy,nàng nghỉ không phải hắn nói không cần lo ,đã dàn xếp hết mọi chuyện rồi sao?
-“Tôi là Thanh Hà...Hình như tôi và chị chưa từng gặp cũng chưa từng biết nhau tại sao chị cho người đập phá quán của ba má tôi?Chị có ý đồ gì vậy?” Giọng Thanh Hà oán giận...
-“Thanh Hà?Cô là Thư Ký của Bích Trâm Bí Thư?” Đã từng nghe hắn nói qua nên vừa nghe tên ‘Thanh Hà’,lại có công an đi kèm khiến Tiên giật mình,sao lại trùng hộ như vậy chứ,thiệt là...
-“Chị là ai?” Thanh Hà cũng giật mình khi nhận thấy đối phương hình như biết rỏ nàng...
-Tôi nghỉ chắc có sự hiểu lầm thôi,ảnh có lẻ không biết đây là quán của ba má cô...
-“Ảnh?Ảnh là ai?...” Thanh Hà há hốc mồm.Lúc đầu nàng nghỉ người đàn bà nầy hiểu lầm nàng có lẹo tẹo với BF hay chồng của bà ta mà đánh ghen bằng cách cho người quấy rối ba má để dằn mặt mình nhưng khi nghe nói thì ra người chủ sự là người đàn ông lại còn dùng tử ‘ảnh’ với nàng có nghỉa là nàng biết người nầy vì vậy Thanh Hà càng lúc càng mơ hồ.
-“Người nầy cô dỉ nhiên phải biết,là Đức cố vấn đó..Cô có lẻ không tin ha,gọi ảnh hỏi đi...Vậy đi nha..” Nói tới đây Tiên cúp máy.tốt nhất là để ‘nạn nhân’ hỏi thẳng ‘kẻ chủ mưu’.
-“A lô..A lô...”Bên kia im re..Đối phương đã cúp máy rồi...
-“Sao hả em..Là ai vậy? “ Liệt bồn chồn hỏi...Hưng cũng ghé tai,phải nghe cho rỏ mới được...
-“Chắc có hiểu lầm ...Miệng nói ,tay Thanh Hà cầm di dộng,bấm.Dỉ nhiên không phải để truy cứu trách nhiệm,nàng làm sao dám phạm thượng hỏi tội Đức cố vấn chứ,nàng chỉ hy vọng đây là hiểu lầm như người tên Tiên kia đã nói,như vậy nàng mới an tâm...
...
Jessica vừa lên xe buýt,sửng sốt khi thấy Diệp Chi .Cả hai mừng rở ôm nhau khóc òa...
-“Cô có cần về liền không,tôi cho người đưa cô về...”Đức khách sáo hỏi cho có lệ ,hắn đang bận rối tung lên,Phương Anh,Thu Tâm cùng 4 tân binh Đan Thùy,Việt Hà được phân phối thay phiên nhau canh chừng các góc chung quanh căn biệt thự,chẳng có ai rãnh...
-“Tôi muốn ở lại với Diệp Chi...Có được không?” Jessica ngập ngừng hỏi...Cùng tâm trạng với Diệp Chi,nàng không muốn rời đi cho đến khi thấy tận mắt Mỷ Thể,Vân Anh,Thanh Hiền được bình an thoát nạn...
-Sao cũng được...Vậy hai người ngồi đây,thấy mệt chọn phòng trống mà nằm nghỉ,nếu thấy đói bụng thì tự kiếm đồ mà ăn...cần nhất là đừng chạy loạn...
-“Tôi..tôi biết rồi...” Jessica nhu mì gật đầu...
-“Tôi và Jessica không chạy loạn đâu,anh hãy tập trung lo chuyện cứu người...”Diệp Chi cũng rất ôn nhu.
-Vậy được...Nghỉ ngơi nha...
Đức nói xong bước đi. Ngọc Vân,Kim Chi,Thanh Phượng .Mai Vy ,Minh Hiền đang chờ bàn chuyện.
-Ngọc Như, khoảng 2 giờ nửa. Anh muốn có 1 chục họp pizza sẳn sàng...em hiểu anh và biết làm sao rồi chứ gì?
-“Đừng lo,em bảo đãm mà...” Ngọc Như nháy mắt.
-Thục Linh à không Phương Anh lo cho anh 1 chiếc xe buýt...
-Được...
-“Anh không định đáp ứng điều kiện của chúng đó chứ?” Mai Vy trố mắt...Xe buýt còn được nhưng máy bay?Nằm mơ à...
-“Cô nghỉ sao?Khi cô hỏi câu nầy là biết đầu óc cô có vấn đề rồi.”Đức được dịp ‘mạt sát’...
-“Anh...” Bị hắn chê đầu óc mình có vấn đề,định nổi hung nhưng Mai Vy kịp thời nhịn,thở phì phì..
-“Nghe anh nói như vậy nghỉa là có ‘plan B’ rồi...Nói ra nghe thử rủi chúng không ăn pizza thì sao?” Thanh Phượng hỏi tới.
-“Dỉ nhiên,tôi làm việc gì cũng có plan B hết á...Plan B tiến hành song song với plan A...Ừm,chúng không ăn thì làm cho chúng ăn,cho nên tôi sẻ đích thân mang pizza vô đó...”
-“Anh?Không được...”Bọn mỷ nử la ó phản đối.Quá nguy hiểm đi...Nhất là Ngọc Vân,Mai Thảo,Kim Chi..Nếu hắn bị gì thì làm sao ăn nói với chị cả đây?
-“No way..Quá mạo hiểm,anh không thể vô đó được,biết đâu chúng bắt anh làm con tin thì sao?...” Thanh Phượng cũng lắc đầu phản đối.
-Ậy,cho dù chúng không làm tôi cũng tình nguyện thế thân để trao đổi cho Mỷ Thể hoặc Vân Anh hay Thanh Hiền đi ra...
-“Cái gì?” Đám mỷ nử đồng loạt la lên,ánh mắt kinh hãi trừng trừng nhìn hắn,miệng mở lớn quả trứng gà có thể nhét lọt vào được.
-“Nghe tôi nói đi,tôi vô đó sẻ có cách ăn nói để dẩn dụ chúng vô tròng.Hi hi,về cái khoãng miệng lưởi thì Trần Đức đứng số ‘2’ thì không ai dám mở miệng nhận mình số ‘1’ đâu à...Đó là thứ nhất,thứ hai là tôi ở trong đó có thể coi như là nội gian âm thầm chỉ điểm tới thời điểm thì ra hiệu để các người bắn tỉa chúng...
-“Ra hiệu để tỉa chúng?Bằng cách nào.trời tối om,tuy có kính hồng ngoại nhưng khó phân biệt được ai là ai xác xuất bắn nhằm con tin rất cao.Đây là điểm khó của mình..” Mai Vy nhíu mài,màng không hiểu tại sao hắn nói như vậy
-“Không sai...” Thanh Phượng đồng tình...
-“Nghe tôi nói hết đã...Nà,trước tiên,Thục Linh,em tắt đèn hết đi,anh muốn làm 1 thí nghiệm coi có đúng như anh nghỉ không...Thu Tâm,lấy ống nhắm tầm nhiệt của súng bắn tỉa ra nhắm vào ngực anh...
-“Ừm...”Thục Linh tắt đèn..Ngoài đường cúp điện bên ngoài đả tối,Thục Linh lắt hết đèn khiến trong xe tối càng tối...
Thu Tâm lấy ống nhắm của khẩu súng bắn tỉa nhắm ngay ngực hắn.
-Em thấy cái gì?
-Thấy hình dáng cái nanh heo rừng của sợi dây chuyền
-Được rồi...
Thục Linh bật đèn lên...Ánh sáng trở lại bình thường.
-Nà, Nhìn đi, trước ngực tôi có sợi sây chuyền nanh heo rừng,với ống nhắm trang bị kính hồng ngoại,Thu Tâm nhận ra được hình dáng...Nếu tôi đứng chung 1 chổ với bọn in đô các cô thấy hình dáng nanh heo rừng trên ngực của người nào đó thì người đó là tôi ,có phải không?
-“Rồi sao nửa,nói tiếp đi...” Thanh Phượng gật đầu...
-Nhận được tôi thì chuyện tỉa chúng sẻ quá dể...Hiện giờ còn 7 con tin trong tay họ..Mỷ Thể,Vân Anh,Thanh Hiền,Steven,Chí Hùng hai anh em Trường Giang,Quang Hãi...Họ luôn ở chung với nhau.Lợi dụng điểm nầy...tôi sẻ tìm chổ đứng để họ ở bên phải, vậy bên trái sẻ là bọn in đô...Các cô chọn mục tiêu .Đồng loạt bóp cò ...Sao hả?Thấy có gì không ổn thì nói ra để cùng nghiên cứu.
-Có lúc bọn in đô nhốt riêng chúng tôi trong phòng...
-Đúng đó,hình như là lúc họ bàn chuyện nên không muốn chúng tôi nghe...
Jessica,Diệp Chi tuy ngồi khá xa nhưng lóng tai nên nghe được, mổi nàng nói 1 câu bổ sung chi tiết.
-“Nếu vậy thì càng dể...Lúc đó không cần trái hay phải miển là đừng nhắm hình dáng người có sợi dây chuyền ngay ngực là được,hơn nửa ngay từ lúc có tên in đô nào đó bị bắn,tôi sẻ nằm ngay xuống sàn nhà...Thấy có được không.cho ý kiến đi...Sao im re vậy?”
Đức đão mắt nhìn quanh chờ coi có ai thấy được khuyết điểm nào trong kế hoạch của mình...
-“ Để tôi lập lại kế hoạch của để chắc chắn mọi người nắm bắt rỏ ràng...Ừm...Ảnh mang pizza vô đó tìm cách dụ chúng ăn phần có thuốc của Ngọc Như...Trong trường hợp thất bại thì ảnh tìm cách đứng để các xạ thủ thấy 7 con tin ở bên phải của người mang trên ngực nanh heo rừng...Khi xác định được như vậy thì đồng loạt bắn tất cả những người bên trái ...” Ngọc Vân tóm tắt kế hoạch của hắn vô cùng mạch lạc...
-“Không sai,là như vậy đó...Pizza là kế hoạch A,đây là kế hoạch B...Nếu ai có ý tốt hơn nói ra nghe thử để cùng bàn bạc.” Đức gật đầu,một lần nửa nhìn quanh...Ai cũng im lặng.Kế hoạch quá hợp lý rồi còn cần bổ sung sao?Đám ‘phi tần’ thì không cần nói.Thanh Phượng,Mai Vy,Minh Hiền trong lòng hổ thẹn,thầm nghỉ kế hoạch đơn giản vậy mà sao mình không nghỉ ra,mình là sỷ quan sao đầu óc chậm hơn hắn nhiều vậy...Thiệt là tức chết mà.
-“Vậy khi nào bắt đầu?” Minh Hiền hỏi,cũng là câu hỏi của tất cả các nàng.
-“Trể một chút,bây giờ gần 8 giờ,Ngọc Như, em chuẩn bị khoảng gần 10 giờ anh cần pizza...
-Biết rồi.
-Bây giờ thay phiên nhau,ai cãm thấy khỏe thì thay phiên canh chừng chung quanh căn biệt thự ai mệt thì tạm nghỉ...Tôi thì muốn ngả lưng một chút,sáng tới giờ chưa có dịp nằm,người ê ẩm...ui cha,buồn ngủ...” Đức nhăn mặt,che miệng ngáp.
-“Hệ thống vi tính cài đặt hết rồi,em tạm thời rãnh,anh vô phòng em xoa bóp cho...”Thục Linh nhu mì...
-“Hi hi..Được được...”Đức hí hửng...
Ngay lúc nầy,có tiếng chuông reo,là di động của Thu Tâm,nàng bắt máy chưa được vài nốt nhạc,quay qua nói.
-Anh à...Trung..À không Đại Tá Cẩm Lệ đã tới...
-“Ouf..Là anh nhờ tới hộ tống cô Diệp Chi...Bận quá quên rồi,mau mời ...”
Đức vừa dứt lời,Ngọc Như đã mở cửa xe...Cẩm Lệ và Cẩm Hường lần lượt bước lên...Tưởng chỉ có Cẩm Lệ nào ngờ còn có Cẩm Hường khiến hắn có chút ngạc nhiên nhưng nghỉ cũng phải cả hai là đồng đội và là bạn thân với nhau.
-Không ngờ lẹ vậy,2 vị thiệt tài, không có địa chỉ,tôi nói trên xe buýt mà cũng tìm được trong thời gian ngắn...
-“Đức cố vấn quá khen rồi,trong vùng nầy có chiếc xe buýt nào đồ sộ như vậy đậu sát bên đường chứ..”Cẩm Hường cười duyên.
-“Phải ha...À nè,tới đây...Tôi nghỉ tôi không cần phải giới thiệu,chắc 2 chị biết BTV Diệp Chi chứ?” Vừa nói Đức vừa bước tới chổ Diệp Chi và Jessica đang ngồi.Cả hai thấy hắn và Cẩm Lệ,Cẩm Hường liền đứng lên gật đầu chào hỏi.
-Hi hi,BTV Diệp Chi của ĐTH Kiên Giang là người nổi tiếng cùng với Phó Giám đốc Trường Giang là trời sinh 1 cặp sao lại không biết... Xin chào,tôi là Cẩm Lệ,nghe nói 2 vị sắp đám cưới,xin chúc mừng...
-“Hi hi,xin chào Diệp Chi,tôi là Cẩm Hường,đã lâu là fan của cô không ngờ hôm nay có dịp gặp...Cũng như Cẩm Lệ,tôi rất hâm mộ cô và Phó Giám đốc Giang...
Nào biết nổi đau của Diệp Chi....Được dịp gặp...Cẩm Lệ,Cẩm Hường vồn vả mổi người nói 1 câu,khen ngợi hết lời.
-“Hai vị đừng nói chuyện nầy có được không?” Diệp Chi cau mài,ngắt ngang...
Cẩm Lệ,Cẩm Hường chưng hửng,không hiểu mình đã nói sai cái gì.Cẩm Hường thì không biết nhiều nhưng Cẩm Lệ đã từng được Thu Phong kể nhiều về hắn bởi vậy rất nhạy cãm,thầm nghỉ chẳng lẻ Diệp Chi cũng như Thu Phong bị hắn mê hoặc?
-“Khụ khụ khụ... Tôi gọi 2 chị tới là có ý nhờ 2 chị đưa cô Diệp Chi về Rạch Giá nhưng bây giờ không cần nửa ,sẳn chúng tôi đang thiếu người,được hai vị giúp 1 tay thì tốt quá...” Thấy nét mặt Diệp Chi rất khó coi cũng như lúc nãy,tuy không biết vì sao nhưng Đức ho khan vài cái,bẻ lái chủ đề...
-“Vậy Phó Giám Đốc Giang đâu?”Cẩm Hường thắc mắc, nhìn quanh...
-“Đức Bí Tịch có gì cần giúp 1 tay cứ nói..”Cẩm Lệ nhẹ thúc chỏ vào hong đồng thời nháy mắt với Cẩm Hường.
-“Là như vầy...Có 1 nhóm người in đô...” Đức tóm tắt ngắn gọn chuyện bắt cóc...
-“Thì ra là vậy, anh có chuyện gì cần chúng tôi làm cứ nói..” Cẩm Lệ chợt hiểu vì sao khi tới đây thì di động của nàng bị mất sóng internet .Là do Thục Linh cắt để chuyện không phát tán ra ngoài cũng như lần vừa rồi ở Phú Quốc...
...Ngọc Vân,Kim Chi, để..à phải tôi thiệt lãng trí,các người đã quen nhau rồi mà không cần phải giới thiệu...Hai em nói chi tiết rồi sắp xếp để cùng làm việc với nhau ha...Anh nghỉ ngơi 1 chút...Ây ui,nhức mình nhức mẩy quá...Thục Linh.
-“Không ngờ lúc nầy anh còn có nhả hứng thư giản...”Thanh Phượng châm biếm.Mai Vy,Minh Hiền nhếch mép khinh thường thầm nghỉ tuy hắn thông minh nhưng lại kiêu ngạo thật đáng tiếc.
-“Thư giãn?”Đức trố mắt.
-“Chứ còn gì nửa?Anh không phải muốn nói trong lúc hưởng thụ massage là làm việc đó chứ?” Mai Vy bỉu môi.
-“Chậc,chậc,chậc...Tôi nói cái nầy các cô đừng nổi nóng nha,nghỉ như vậy là quá thiển cận rồi...Lao động chia làm 2 thứ,lao động chân tay và lao động trí tuệ.Lao động chân tay cần thể lực ,tráng kiện lao động trí tuệ đòi hỏi minh mẩn,sáng suốt...Masage chính là giúp con người thả lỏng tinh thần để đầu óc linh hoạt suy nghỉ bước kế tới...
-“Thôi đủ rồi....Ngưng ngưng ngưng...Thiệt là nói không lại anh mà...Thua anh đó” hắn chưa nói hết thì Mai Vy giơ hai tay ‘qui hàng’.
-“Ậy,không phải là hơn thua mà là lý lẻ...Cô hiểu mà?Còn gì nói nói nửa không nếu không thì vậy đi nha,có thời gian rảnh rổi thì suy nghỉ nhiều 1 chút..Aiz...”
‘Muốn đấu khẩu với hắn à?Bây giờ biết ‘chết’ chưa?’Thấy nét mặt Mai Vy ,Minh Hiền xám xịt.Cả đám Thu Tâm,Ngọc Vân,Mai Thảo.Phương Anh,Ngọc Như cúi mặt cố nhịn cười...
Mai Vy,Minh Hiền bị ‘giáo huấn’ thiếu suy nghỉ,cả hai đang tức bể phổi,muốn hôn mê bất tỉnh nhưng chỉ biết thở phì phì...Chỉ tại bởi câu nào hắn nói hình như cũng đủ 10 phần lý lẻ,khó mà phản biện.
Jessica,Diệp Chi nhìn nhau thầm nghỉ thỉ ra bản tánh hắn đối với ai cũng như vậy mà trước kia mình tưởng cố ý nhắm vào mình...
-“Có gì nói nửa không?Không có thì nghỉ ngơi đi hoặc kiếm cái gì ăn cho no bụng còn hơn...”
Nói xong quay lưng vừa dợm bước ,bất thình lình di động reo .Đức ngạc nhiên khi nhìn màn hình,vội bắt máy...
-A lô...Hà Thư Ký ...
-“Đức cố vấn...Có người tới phá nhà ba má tôi...” Giọng Thanh Hà lắp bắp.
-“Có chuyện nầy sao?Nhưng cô nên báo Công An chứ gọi tôi làm gì?”Đức sửng sốt.
-“Họ...Anh...Anh biết người nào tên Tiên không?” Giọng Thanh Hà bức xúc,thay vì hỏi trực tiếp nàng khéo léo để làm dịu tình hình ,hy vọng Dức cố vấn và đây chỉ là 1 sự hiểu lầm chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không có gì...
-“Ouf...Nhà của ba má cô ở đâu vậy?Có buôn bán gì không?” Đức sực nhớ mình nhờ Tiên sai bọn thằng Thông ,Thuận đi phá quán nhậu mà,chẳng lẻ quán nhậu nầy là nhà của ba má Thanh Hà Thư Ký?Á đù,sao trùng hợp như vậy chứ...
-Ba má tôi mở quán nhậu ở xả Mỷ Khánh...
-“Hiểu lầm là hiểu lầm thôi,tôi tới ngay...” Đức nói xong cúp máy,quay sang nói với Thanh Phượng.
-Có chút chuyện...Cô đi với tôi,mình ra ngoài 1 chút...
-Đi đâu?
-Mình vừa đi vừa nói...Mai Thảo,Xuân Mai...hai em ở lại đây phối hợp với Ngọc Vân,Kim Chi chuẩn bị mọi việc,anh có chút chuyện cần ra ngoài kia 1 chút,trở lại mau lắm thôi...Aiz..Tưởng thư giãn để có tinh thần sáng suốt một chút ai ngờ vừa hết bị moi mói thì tới chuyện khác.
-“Tranh thủ đi nhanh rồi về nghỉ 1 chút...” Mai Thảo gật đầu.
-“Thục Linh,chuẩn bị cho anh 1 micro siêu nhỏ gắn trước ngực lúc vô đó các em cần nghe để đề phòng bất trắc ...Đức dặn dò.
-Ừm..Biết rồi...
-“Rủi bị tụi in đô phát hiện thì sao?” Thanh Phượng lo ngại...
-“Không đâu,chúng thấy tôi không mang vủ khí sẻ bớt cảnh giác sẻ không để ý đến chuyện khác...” Đức lắc đầu.
-“Hắn nói mình đó...” Nhìn Đức và Thanh Phượng xuống xe...Mai Vy nói với Minh Hiền..
-“Kệ hắn ...Tên nầy miệng lưởi ghê lắm,trắng hắn nói một hồi cũng có thể biến thành đen,sắt cong cũng có thể bẻ thẳng lại...Mình không phải là đối thủ của hắn,chờ coi đi, ’quân tử 10 năm báo thù cũng chưa muộn...” Minh Hiền mím môi hậm hực.
...
-“Là chuyện gì vậy,bây giờ nó được chưa?Anh kêu tôi đi theo ,hy vọng lúc nầy không phải để giúp anh lo chuyện bao đồng” Hai người xuống xe,Đức nhanh chân đi trước,Thanh Phượng lẻo đẻo theo sau miệng càu nhàu...
-“Đi di..Tôi biết cô lo cái gì,ậy,tụi in đô không thoát được đâu...”Đức kéo tay Thanh Phượng...
-“Có gì thì nói,đừng kéo tay kéo chân,mình không thân lắm đâu à...”Thấy hắn kéo tay mình...Phượng vùng tay ra.
-Ouf..Sorry...Nà là cái chuyện mình cho người phá quán để làm tụi in đô phân tâm đó,hi hi,ai dè cái quán đó là quán của ba má Hà Thư ký...
-Mình?Không phải là ‘mình’ mà là ý của anh...Hi hi ,sao trùng hợp vậy nhưng chuyện nhỏ thôi mà...Anh có nói đền bù tổn thất sau chuyện nầy ,vậy là được rồi kêu tôi theo làm gì.
-“Làm gì?Nhìn kìa,có 4,5 chiếc xe Công An.Tuy tôi là cố vấn của Bích Trâm, ra lệnh cho họ cũng được nhưng cô là Đại Tá Phó Giám đốc Sở ,lãnh đạo trực tiếp làm việc với họ hợp lý hơn là tôi đồng ý không?
-“Đồng ý thì sao không đồng ý thì sao?” Tuy thấy hắn nói có lý nhưng Phượng vẩn trả treo.
-“Cô nha,còn hai cô Mai Vy,Minh Hiền kia nửa,hình như có thù với tôi vậy,tuy không biết vì sao nhưng đối với 2 cô kia tôi thây kệ,còn cô thì dù sao mình có thể coi như là người 1 nhà sao cô cứ moi móc tôi hoài vậy?Có bất mản gì thì nói ra đi .
-“Moi móc?Anh xỉa xói tôi thì có...Anh tưởng tôi hiền hả?...” Phượng trừng mắt.
-“Có sao?” Đức sửng sốt...
-“Đừng chối nha,còn nửa,nói chuyện với tôi thì cộc cằn còn với người khác thì dịu dàng...” Nói tới đây Phượng ngừng ngang vì nàng chợt thấy mình vô lý,hắn dịu dàng với ai thì kệ hắn chứ mắc mớ gì tới mình...Nghỉ vậy nên hai má ửng hồng nhưng cũng may lúc nầy trời tối lại cúp điện,chung quanh tối đen nên hắn không nhìn thấy.
-“Tôi lúc nào cũng vậy đó mà,thôi được,xin lổi ha,mai nầy tôi sẻ để ý cách ăn nói của mình 1 chút...”Đức lắc đầu thầm cười khổ..Nếu dịu dàng thì có người tưởng hắn có ý ‘dê’ còn phang ngang bửa củi 1 chút thì bị nói là mất lịch sự...Aiz...
-“Câu nầy nghe tạm được...” Thanh Phượng đắc ý gật đầu .
-Hài lòng rồi chứ gì?Vậy đi nhanh 1 chút,giãi quyết cho xong chuyện nầy...
-“Anh có thể giãi thích với cô ta qua điện thoại mà,tôi nghỉ anh nên tập trung lo chuyện bọn in đô vả lại anh cũng đã nói bồi thường mà...” Miệng nói nhưng Thanh Phượng vẩn bước theo.
-Tôi biết nhưng đó là người lạ kìa còn Thanh Hà là Thư Ký của Bích Trâm thì mình cũng nên phải đích thân đến trước là giãi thích sau là xin lổi như vậy mới có thành ý ,coi như cho cô ta chút mặt mủi...Đi đi...
-“Hắn thật tỉ mỉ trong cách xử thế ...”Thanh Phượng thầm nghỉ nếu là ai khác thì với địa vị ‘phò mả’ của Chủ tịch QH,’cục cưng’của chị Trâm, thường thì sẻ không coi trọng 1 thư ký nhỏ nhoi như Thanh Hà .Nghỉ vậy nên Phượng âm thầm tán thưởng...
...
-“Là Đức cố vấn hả em?” Liệt hỏi nhỏ...Bên cạnh,cùng bà Tư,Hưng Đại úy hóng tai nghe lõm bõm được cụm từ ‘ Đức cố vấn’ khiến cả 3 cả kinh,không hẹn nhưng đều thầm nghỉ chẳng lẻ Thanh Hà làm mất lòng ‘hồng nhân’ bên cạnh nử hoàng ?
-“Ừm...Anh ta nói là hiểu lầm thôi,sẻ tới liền...” Tuy nói vậy nhưng trong lòng Thanh Hà đang suy nghỉ lo lắng,cố nhớ không biết mình đã làm gì mà Đức cố vấn nổi giận cho người phá quán ba má?Phải chăng muốn dằn mặt mình?.Nàng vừa nghỉ vừa nhìn quanh chợt thấy xa xa tầm vài trăm thước có ánh đèn sáng,nhận ra là đèn bên trong của chiếc xe buýt lớn đang đậu ,từ hướng đó, 2 bóng người đang đi nhanh về phía nầy.
Theo phản xạ,Hưng bật đèn rọi chiếu sáng để rồi kinh hãi.Rọi ánh đèn ngay mặt Đức cố vấn và Phó Giám đốc lãnh đạo trực tiếp của mình là hành động vô cùng bất kính, bởi vậy gả đổ mồ hôi lạnh.
-Thủ trưởng,Đức cố vấn...Sao lại là 2 người?
-“Chúng tôi đang có công tác rất quan trọng cần làm, đồng chí đến thật đúng lúc,mau cho người giãi tán đám đông nói với họ tình hình có thể rất nguy hiểm cho tính mạng của họ...”Không nói nhiều,Thanh Phượng phát tay ra lệnh.
-“Dạ..Thủ trưởng..”Hưng mừng run...Tuy không biết là chuyện gì nhưng được Thủ trưởng trực tiếp ra lệnh trước mặt Đức cố vấn thì đây là chuyện tốt bởi vậy gả khẩn trương điều phối các chiến sỷ giãi tán đám người hiếu kỳ mổi lúc 1 đông tuy rằng không đèn đuốc nên trời tối om.
-“Chuyện gì vậy Đức cố vấn?” Nghe được cụm từ ‘rất nguy hiểm cho tính mạng’ khiến hai vợ chồng Hà-Liệt kinh hãi.
-“Đây là...” Thấy có người người đàn ông và cặp vợ chồng già bên cạnh Thanh Hà...Đức gật đầu chào,có chút dè dặt...
-“Là ông xả của và ba má của tôi...” Thanh Hà chưa dứt lời.Liệt đã bước tới,hơi nghiêng mình...
-Đức cố vấn,tôi là Liệt...Chào anh.
-“Ừm...xin chào,xin lổi bây giờ không thể giãi thích nhiều được.Là như vầy,trong căn biệt thự kia có bọn người khủng bố in đô ,họ bắt giử con tin ,tôi bất đắc dỉ nên cho người phá quán gây mục đích là gây ồn ào đánh lạc hướng họ mục đích giãi cứu con tin không ngờ lại là quán của ba má cô,xin lổi nha,đừng lo lắng,tất cả tổn thất sẻ được đền bù..” Đức ngắn gọn giãi thích nhưng không nói con tin là ai chỉ sợ thêm nhiều chuyện.
Vợ chồng ông bà Tư,Liệt miệng há hốc tròn như chử ‘O’ ...Mấy ngày nay trên ĐTH chuyện bọn khủng bố in đô là đề tài nóng hổi ai cũng bàn không ngờ hôm nay chuyện này lại xãy ra trước mặt mình...
-“Xin lổi nha Đức cố vấn,nếu biết là vậy tôi sẻ không làm mất thời giờ của anh...” Thanh Hà bức xúc.
-“Phải phải,thiệt là ngại quá,bà xả em thật hồ đồ...” Liệt trách vợ.
-“Ậy,không có gì...hai vi,mai mốt gặp lại nói chuyện sau...”Đức dợm bước nhưng liên sau đó qua sang hai mĩm cười vợ chồng ông bà Tư.
-Tổn thất bao nhiêu hai bác cứ nói với Hà Thư Ký...Tôi sẻ đền bù đầy đủ.
-“ Chỉ là 1 mớ đồ củ thôi,không đáng giá là bao...Đừng bận tâm,hãy dành thời giờ cho việc khác...”Ông Tư phát tay,mĩm cười dể dãi.
-“Cái gì không đáng là bao,cả trăm triệu đó...Aiz...” ’Xót của’... Bà Từ nhăn mặt,rơm rớm nước mắt.Thuộc loại hiền chứ không ngu,nghe hắn nói sẻ bồi thường nên bà muốn thừa dịp ‘hốt’ 1 mớ.Được dịp tốt như vậy không biết lợi dụng thời cơ trời phạt a.Tiền của chính phủ mà chứ đâu phải tiền của hắn,ngu gì không hốt một phen.
-“Hả...Bà..Bà...” Ông Tư á khẩu không ngờ bà xả mình ‘chém’ đẹp như vậy...
-“Má à..” Thanh Hà xấu hổ...Nhìn thoáng qua,ai cũng biết tổn thất chẳng đáng là bao.Tối da là mười mấy hoặc 20 triệu là cùng vậy mà má nàng nói ‘cả trăm triệu’ mặt không đổi sắc.
-“Không đáng giá như vậy đâu...” Liệt cũng hết hồn khi nghe má vợ có ý mở miệng sư tử ,gả cười giả lả...
-“Đáng mà,đáng mà...Như vầy nha,1 tỷ để đền bù tổn thất,bác thấy sao?” Đối với những người như bà Tư...Đức rành 6 câu vọng cổ,hắn nghỉ nếu là mình trong trường hợp nầy cũng sẻ ‘chém’ đẹp,thậm chí còn hơn nửa à ,bởi vậy nói đền bù 1 tỷ...Số tiền nầy so với 1 tỷ mà hắn bỏ túi từ bọn in đô coi như ba bò chín trâu mất nửa cọng lông.
-“Cậu nói một...Một tỷ?Ừ...Ừ ...Được...” Bà Tư á khẩu trợn mắt há mồm.Bà hy vọng khi nói cả trăm triệu,nghỉ hắn sẻ cù cưa trả giá cuối cùng được 5 chục triệu là coi như lời khẩm rồi,ai dè hắn nói sẻ đền bù 1 tỷ?
Là 1 tỷ đó,đối với quán nhậu của bà thì đây là con số thiên văn cho nên bà tưởng mình nghe lầm...Ông Tư,hai vợ chồng Hà-Liệt cũng đứng hình trong 1 vài giây...
-“Không cần nhiều như vậy..” Thanh Hà lắp bắp...
-“Ậy...Ít hay nhiều không quan trọng,quan trọng là bác gái vui thì được,không cần nói nhiều nửa cứ quyết định như vậy,ngày mai tôi chuyển tiền cho cô,cô đưa cho bác gái..”Miệng nói Đức vẩy tay gọi...
-“Đức ca...” Thông,Thuận chỉ chờ có vậy,bước nhanh tới chờ sai khiến.
-“Làm khá lắm,ở đây không còn gì nửa...Về được rồi,nói với bà chủ anh thưởng mổi người 2 tháng lương...”Đức vổ vai Thông ,Thuận.
-“Dạ..Đức ca...”Thông,Thuận mừng run...Làm việc cho Đức ca thiệt có khác..Cực khổ vì chứ vậy mà được thưởng 2 tháng lương...Chẳng mấy chốc cả đám lên xe rồ máy phóng đi.
-“Xong chưa?Cũng đã tới lưc rồi...” Thanh Phượng tới hỏi..
-“Ừm..Xong rồi...Các vị,tôi còn chuyện phải làm,ngày khác gặp lại...” Thấy chuyện đã xong,Đức chào rời đi ,được chừng hai bước,hắn dừng lại,hỏi Liệt,
-Anh cũng là người trong thể chế?
-“Dạ đúng vậy, tôi đang công tác Sở công thương Tỉnh,là Phó Trưởng phòng...”Được hỏi,mặt Liệt đỏ bừng vì kích động,gả lí nhí.
-“Ừm...Tốt...Mai mốt có dịp gặp lại” Đức gật gù bước đi...Chỉ có vậy thôi nhưng cũng đủ làm Liệt hạnh phúc ngất trời.Tuy Đức cố vấn không phải là lãnh đạo nhưng hơn rất nhiều. Hiện giờ,trong quan trường Long Xuyên nói riêng,An Giang nói chung, chuyện cùng Đức cố vấn trò chuyện 1 hay 2 câu cũng đủ làm khối người khác hâm mộ,không hâm mộ sao được, chỉ cần Đức cố vấn chiếu cố thì đường quan sẻ sáng lạng.
Đức và Thanh Phượng vừa quay lưng bước đi...Đám Mười ‘Vạn sự thông.Bảy dẹo,chị Chín cùng cả đám người khách quen khác liền kéo tới..Thấy nét mặt tươi rói của bà Tư,tất cả đều ngạc nhiên,quán bị đập phá sao còn cười được,còn nửa,sao Công An tới mà để đám đầu trâu mặt ngựa kia thong dong bỏ đi?Thiệt lạ a...Chị Chín không nhịn được,buộc miệng hỏi.
-Anh chị Tư..Sao Công An không còng đầu tụi kia mà để chúng nó đi vậy?
-“Kỳ thiệt nha,tui thấy Đức cố vấn nói gì đó rồi tụi rời đi,có vẻ vui lắm ... còn chị làm như trúng số vậy hồi nảy mặt bí xị như bánh bao chiều... Sao kỳ vậy ta?Chuyện gì vậy nói ra nghe coi...” Bảy dẹo thắc mắc.
-“Hi hi...Là hiểu lầm thôi,đừng nói nhiều nửa,vô trong đốt đèn cầy mình nói chuyện sau,còn nửa nha hôm nay đặc biệt, các người ăn gì uống gì...Tui đãi..Không cần trả tiền ...Bà Tư cười híp mắt,vổ ngực rộng lượng tuyên bố đãi khách.
-“Coi má con đó...Ai nói bả hiền,lầm chết đi nha...Aiz...” Ông Tư lắc đầu ...
Hai vợ chồng Hà -Liệt nhìn nhau,mổi người 1 ý nghỉ...Liệt mừng hết lớn,gã đang nghỉ mai nầy nhất định tìm cách gặp Đức cố vấn thêm 1 hoặc vài lần nửa à,hay là nói với bà xả mời Đức cố vấn tới nhà dùng cơm?Ừ há,tại sao không?Bà xả mình và Đức cố vấn có thể coi như là đồng nghiệp mà,người nầy là cố vấn,người kia là Thư ký...Chắc chắn Đức cố vấn sẻ nể mặt.
Tâm trạng Thanh Hà đang dậy sóng. Chỉ tại sau khi cùng lãnh đạo tới Cần Thơ và lên du thuyền ở 2 đêm 3 ngày...Nàng biết Đức cố vấn nầy ‘ghê’ lắm,có mấy chục bà lận.Bởi vậy nàng có ý nghỉ ‘chẳng lẻ hắn ‘chấm’ mình? Nếu đúng vậy thì mình phải làm sao đây?Ậy,chắc không phải vậy đâu...Mình nghỉ bậy thôi...Nhưng mà nếu không phải tại sao hào phóng với má mình như vậy chứ?Là 1 tỷ đó...
Ý,nếu vậy sau nầy sẻ có lúc chung đụng hắn ...Nghỉ tới đây tim Thanh Hà đạp thùi thụi,mặt đỏ bừng...
…
-“Bên ngoài có chuyện gì bất thường không ?Sao nghe ồn ào vậy?” Elisa hỏi Ali.
-“Không,chỉ là đám người hiếu kỳ thích coi náo nhiệt thôi..” Cầm ống dòm,A li nhìn ra ngoài,đáp.
-“Nói với đám anh em,thấy có gì lạ thì cho tôi biết..”Banyu nhíu mài.
-“Banyu,anh nghỉ tụi nó đáp ứng điều kiện của mình ?” Elisa hoang mang.
-“Cô nghỉ tôi ngây thơ như vậy sao Elisa?” Ánh mắt Banyu đăm chiêu,xa vắng...
Lestari,Ali,Elisa nhìn nhau. không hiểu Banyu đang nghỉ gì nhưng nhìn nét mặt của lảo, cả 3 đoán được không tốt lắm.
-“Con tin trong tay,có máy bay là có thể thoát được sao anh có vẻ bi quan vậy?” Lestari nhíu mài.
-“A li...Đem họ vào nhốt trong phòng,không cần trói tay bịt miệng nửa...Cho người canh chừng,có bất cứ biến động gì thì bắn,không cần đợi lệnh tôi...” Banyu chỉ đám Mỷ Thể,Trường Giang...
-“Đi...”A li cùng 1 gã in đô thô bạo xô đẩy đám con tin đi về căn phòng cuối hành lang,mở cửa đẩy cả đám vô trong...
-“Mầy đứng canh chừng ở đây,tụi nó có bất cứ hành động gì,bắn cho tao...” A li căn dặn gả in đô...
-“Yên chí đi A li...Tôi bảo đãm ...”Gả in đô cam kết.
Lúc nầy,Lestari tìm được vài cây đèn cầy đốt lên để ở góc phòng nhờ vậy mà có chút ánh sáng...Banyu,Elisa,Ali,Lestari cẩn thận đứng nép vào góc để tránh tầm bắn tỉa.
-“Họ không đáp ứng thì mình giết hết con tin ...Rồi sinh tử 1 trận,cùng lắm là chết thôi...” Dưới ánh đèn mờ mờ leo lét,bầu không khí căng thẳng đượm mùi chết chóc.A li hai mắt đỏ ngầu,rống giận.
-“Anh có chủ ý gì nói ra để chúng ta bàn bạc...”Elisa trầm tỉnh hơn,biết Banyu suy nghỉ rất sâu xa.
-“Các người nghỉ thử xem trước giờ có ai hoặc có tổ chức nào uy hiếp được 1 chính phủ cướp máy bay đưa ra ngoài không?Cho dù được nhưng bay tới đâu?Không ai cho mình đáp xuống,họ sợ liên lụy,ngay cả các quốc gia hồi giáo ,họ sợ bị quốc tế lên án nói cấu kết tiếp tay mình.” Banyu chậm rãi nói.
-“Vậy anh yêu sách chiếc máy bay là có mục đích khác?” Nhìn ra mục đích của Banyu nhưng rất mơ hồ...Elisa nhíu mài.
-Đúng vậy...Tính tới bây giờ mất mình 8 người,tổn thất quá nặng nề ,nhiệm vụ coi như thất bại.Không thể nào để yên như vậy nhất định phải ăn miếng trả miếng,chơi chúng 1 đòn cho dù chết tôi cũng cam lòng.
-“Banyu,có việc gì sai khiến,anh cứ nói...Tôi sẻ không làm tổ chức thất vọng...” A li ưởn ngực...
-Các người hãy nghe tôi nói hết đã,ừm...A li,mình mang theo bao nhiêu thuốc nổ?
-“Đủ nổ tung làm sập 1 nhịp cầu...”A li đáp.
Banyu quay sang Lestari.
-Lestari...cô có mấy lọ Sarin ?”
-2,đủ để giết hơn trăm người
-Quá đủ rồi,cô đưa 2 lọ Sarin cho Ali.. Tôi có một kế hoạch như vầy. Tôi chắc chắn chúng sẻ cấp cho mình 1 chiếc xe buýt đi tới sân bay... Ali,lúc đó tôi muốn trong 1 thời gian ngắn,anh gài toàn bộ số thuốc nổ và sarin trên xe buýt cùng với đám con tin...
-“Tôi hiểu rồi,anh muốn mình ...” Elisa kinh hãi......Xe buýt lao vào đám đông,nổ tung thêm vào 2 lọ sarin sẻ có ít nhất vài trăm người chết nhưng mình cũng không sống được. Đây là kế hoạch ‘kamekaze’ tập thể
-“Đúng nhưng chỉ 1 nửa... Bên ngoài,ở dưới lúc nãy là đánh nhau,giờ nghe tiếng súng, tôi chắc chắn bây giờ rất tấp nập kẻ tò mò coi náo nhiệt có phải không?Các người có nghe tiếng kèn hú không?chứng tỏ có cảnh sát nửa.Nếu bây giờ có người lái xe buýt chạy với tốc độ cao tông ra ngoài, bấm nút cho nổ tung...” Nói tới đây,Banyu dừng lại,mĩm cười đanh ác rồi nói tiếp.
-Chỉ cần 1 người thôi,Trong chúng ta phải có 1 người hy sinh làm nhiệm vụ nầy .Thời điểm chiếc xe nổ tung ,tình hình sẻ rất hổn loạn và lúc nầy là lúc những người còn lại thoát đi... Thay vì ôm nhau chết hết, để 1 người chết thôi,những người còn lại có thể thoát..Các người thấy sao?Có ai tình nguyện làm nhiệm vụ thiêng liêng nầy không?
Banyu nói tới đây đão mắt 1 vòng chờ có người tình nguyện làm nhiệm vụ...
-“Đây là cách duy nhất,không có cách nào khác...”Elisa gật đầu,nhưng thầm nghỉ ‘người đó là ai?’...
Yên lặng bao trùm bầu không khí,ai cũng cúi gầm mặt,không hẹn nhưng đều có cùng ý nghỉ như Elisa..
Có câu ‘kim châm tới thịt mới thấy đau’,giờ phút nầy không phải chỉ có Elisa mà Lestari,Ali và vài tên in đô đứng gần đó cũng đang thầm lo sợ,nghỉ Banyu không chọn mình làm người đó chứ?Ậy,tuy là chiến sỉ của đấng Allah tối cao,chiến đấu không sợ hy sinh nhưng chạm trán với kẻ thù thì cơ hội sống vẩn có,còn tự sát là chết chắc.Hai chuyện không thể nói là giống nhau đâu à.Còn nửa,Banyu là lãnh đạo,lão chỉ đề xuất để người khác thi hành,có nghỉa là kim chưa chít tới thịt nên lảo nghỉ cái chết nhẹ như lông gà hay vỏ tỏi.
Ngay cả A li ...Ngày nào,lúc nào gả cũng nhiệt tình hăng hái trong công tác,miệng nói vạn tử bất từ sẳn sàng vào sinh ra tử nhưng bây giờ nghe Banyu nói cần ‘kamekaze’ khiến gã kinh hãi,mắt nhìn mủi,mủi nhìn tâm,tâm thì đang thiền .Gả im thin thít lo lắng không biết Banyu ngày thường thấy mình hăng hái nên sẻ chỉ mặt mình điểm danh?
-“Nếu không có ai tự nguyện vậy thì tôi tổ chức cuốc bốc thăm...” Đã trù liệu trước như vậy nên Banyu không ngạc nhiên chút nào,lảo quyết định bốc thăm.
‘Bốc thăm?Vậy cũng đở 1 chút...’Mọi người ngầm thở phào,chờ bốc thăm rồi mới tính đi...
-Bây giờ mình cần chuẩn bị,đầu tiên là tìm trong nhà nầy coi có gì để khi chúng đưa xe,mình có thể che toàn bộ kiếng ,không để chúng thấy bên trong.Ali,chuyện thuốc nổ và hai lọ sarin,tôi giao cho anh và Lestari’ ...
-‘Ừm...’ Ali,Lestari trịnh trọng gật đầu.
...
Bên trong căn phòng,tuy được nới lỏng chân tay nhưng bầu không khí rẩt ngột ngạt khó thở nhất là mùi xú uế từ đủng quần của Quang Hãi bốc ra khiến ai cũng lợm giọng nôn mửa.Thanh Hiền,Vân Anh bịt mủi,cố gắng tránh càng xa càng tốt nhưng căn phòng chứa 7 người thì hẹp vì vậy có muốn tránh thì mùi thúi vẩn vờn quanh.
-“Đừng nhìn tôi, bị chỉa súng vô đầu,nếu là các người tôi không tin các người sẻ khá hơn thậm chí còn tệ hơn nửa à...”Thấy ai cũng bịt mủi nhìn mình,Quang Hãi thản nhiên nói.Giờ phút nầy hình tượng mặt mủi không là cái con cặc gì hết,được sống còn mới là lý lẻ ở đời.
-“Đừng cãi nhau nửa,mau tìm cách đi...” Mỷ Thể nhìn quanh ,nói thì nói vậy chứ nàng cũng đang hầu như tuyệt vọng.
-“Tìm cách?Cách gì?Trong tay 1 tất sắt cũng không có...Họ có súng người lại nhiều,mình như cá nằm trong rọ...”Giọng Steven chán nản. Bên cạnh, Trần Chí Hùng ngồi xụi lơ,ánh mắt dờ đẩn ngơ ngác như người chết rồi,ai nói gì cũng chẳng nghe.
-“Nói cho cùng cũng là tại thằng Trần Đức ,mẹ bà,chọc ai không chọc lại chọc tới bọn khủng bố in đô khiến mình bị vạ lây...”Trường Giang văng tục.
-“Anh hai nói đúng lắm,đầu đuôi cũng tại nó,các người có nghe không chứ tôi nhớ rỏ ràng nghe được hình như là nó lấy của họ một số tiền rất lớn...Nếu nó không chuyển khoảng trả lại thì mình chết chắc...” Cả hai anh em Trường Giang,Quang Hãi mổi người 1 câu đầy oán giận,hằn hộc.
-“Các người nghỉ nó sẻ trả lại sao?Mình chết chắc rồi,nếu Jessica ở đây thì còn chút hy vọng,cô ta là con gái tỷ phú,đằng nầy...”Steven lắc đầu.
-“Các người nói đã chưa? Đừng quên là các người tự ý chui đầu vào rọ bây giờ còn muốn đổ thừa? “ Mỷ Thể quát.
-“Cô bênh vực nó qua ha ?Ạ...Tôi hiểu rồi chắc là có ý với nó chứ gì...Tôi thiệt không hiểu nó có cái gì đâu mà 3 cô..Aiz..đúng là ngu ngốc mà...”Quang Hãi bỉu môi khinh thường.
-“Rồi sao?Ít ra Trần Đức..”Thanh Hiền nói nửa chừng ,không nói nửa,liếc nhìn đủng quần Quang Hãi,tay bịt mủi khiến gả hầu như điên tiết lên...
-“Em tin tưởng anh Đức sẻ cứu mình ra...” Vân Anh đưa tay chùi nước mắt.
-“Ừm...” Mỷ Thể gật đầu.
-“Nằm mơ à?” Trường Giang lắc đầu.
Mỷ Thể yên lặng,nàng là cái gì của hắn chứ ?Hắn mạo hiểm cứu mình? nhưng dù sao nàng vẩn hy vọng cho dù biết hy vọng rất mong manh.
Ngay lúc nầy cửa mở,gả in đô hằn hộc quát.
-Shut up...Tao mà nghe tụi bây ồn ào nửa thì đừng trách.Không tin thì thử đi...Banya nói không giết chứ không nói không cho cắt lưởi tụi mầy...‘Rầm’..Gả in đô đóng mạnh cửa...Tất cả sợ hãi im thin thít...Nói nửa có ít gì...
...
-“Nà...Có hai loại pizza ...Mấy hộp nầy là pizza thịt gà giết theo kiểu ‘halal’ .Có phải đúng vậy không thì em không biết,người ta nói vậy thì em nghe vậy thui.Còn đây là ‘pizza chay’ không thịt nhưng ăn vô thì 5 phút sau Tào tháo rượt chạy không kịp,rụng rời chân tay,cái ly cũng cầm không nổi ..Hi hi...”
Ngọc Như cười rất gian,mở 2 hộp pizza để hắn phân biệt...
-“Wow..Thơm thiệt...”Mùi pizza thơm nức mủi tỏa trong xe làm Đức không nhịn được,hít mủi.
-“Hy vọng chúng cũng như thấy như anh vậy thì không cần plan ‘B’...” Thanh Phượng gật đầu...
-“Anh không mang súng theo?” Thấy hắn để lại khẩu Smith & Wesson lên bàn,Thu Tâm trợn mắt.
-“Không... Anh mang pizza tới mang súng theo làm gì chỉ làm cho chúng đề cao cảnh giác thôi.Tất cả đã nhớ rỏ kế hoạch của mình chưa?người của mình bên trái nha,nhắm sẳn,khi thấy tôi ra hiệu như vầy chỉ cần thấy vậy thì đừng chần chờ,đồng loạt ’phơ’. Liền..”Hắn đưa tay lên gãi chóp mủi,đây là tín hiệu để các nàng ra tay...
-“Yên chí đi...Đã có sắp xếp sẳn hết rồi..”Ngọc Vân nghiêm giọng,kế hoạch nầy rất hoàn hảo chỉ có chổ khó khăn là tất cả xạ thủ của mình phải tập trung mục tiêu của mình và đồng loạt bóp cò.Nếu chỉ cần hụt 1 mục tiêu thì hậu quả sẻ rất nghiêm trọng.
-“Được rồi...Show time...” Đức ôm chồng hộp pizza lên...
-“Anh cẩn thận đó nha..”Các nàng nhao nhao dặn dò...
-“Ậy..được rồi,anh có 9 cái mạng lận,đừng quá lo mà đâu phải lần đâu chứ...Thục Linh,trong lúc anh bước tới,em nháy đèn ra tín hiệu ”Miệng nói,Đức phát tay ôm chồng hộp bước xuống xe ...Jessica tay cầm sợi dây chuyền có mặt cẩm thạch ‘may mắn’ muốn đưa cho hắn nhưng trù trừ rồi bỏ qua ý định nầy.Chỉ sợ các phi tần của hắn ‘hiểu lầm’ thì không tốt.Đới với ân cứu mạng của hắn, nàng từ cãm kích đến khâm phục tận đáy lòng...Trước kia khi biết hắn là BF của Bích Trâm,nàng đã từng khinh thường Bích Trâm cam chịu ‘hoa lài cắm bãi phân trâu’ nhưng bây giờ thì ngược lại,nàng nghỉ Bích Trâm thật có mắt nhìn người...
Diệp Chi thở dài,thâm tâm cũng đang có ý nghỉ tương tự,trước kia nàng thấy Trường Giang bặt thiệp,thanh niên tài tuấn là người đàn ông hiếm có ở thể kỷ 21.Trần Đức nầy chỉ là tên lưu manh xỏ lá nhờ có chút tài ăn nói nên được lọt vào mắt xanh của Bí Thư Bích Trâm nhưng chắc là chỉ 1 thời gian thôi hắn sẻ rớt mặt nạ..Nhưng không ngờ người rớt mặt nạ là chồng sắp của mình...
...
-“Banyu...Anh nhìn kìa...” Elisa đang đứng sát cửa sổ quan sát bên ngoài,chợt thấy ánh đèn của chiếc xe bus nhấp nháy liên tục rồi thì 1 bóng người hai tay ôm cái gì đó không thấy rỏ lắm đi về hướng cửa,vội kêu Banyu...
Banyu bước tới bên cửa sổ ghé mắt nhìn ra ngoài. ..Ali phát tay,không 1 chút chậm trể đám người in đô lên đạn sẳn sàng chiến đấu...
‘Đùng’...Banyu bắn 1 phát cảnh cáo,viên đạn trúng mặt đất cách Đức tầm 2 thước...Lảo quát
-Đứng lại đó...Ngươi muốn gì?
Đức để chồng hộp pizza xuống mặt đất,hai tay làm loa,nói lớn.
-Tôi đây,muốn mặt đối mặt nói chuyện với các người,điều kiện của các người đưa ra,thượng cấp đang nghiên cứu nhưng cần chút thời gian,trong khi chờ đợi tôi có đem chút pizza,các người không ăn thì không sao nhưng các con tin bị bắt giử cần phải ăn mà...Nà,trên người tôi không có vủ khí...
Đức vén áo lên tới ngực,xoay tròn chứng tỏ trên người không mang vủ khí...
-“Nó có âm mưu gì?” Elisa nghi hoặc...
-“Không đâu,trừ khi không sợ mình giết con tin ,khả năng nầy thấp lắm...”Banyu lắc đầu.
-“Trong pizza chắc chắc có vấn đề...” Lestari đề cao cảnh giác đồng bọn.
-“Tôi cũng nghỉ vậy nhưng giở trò nầy,nó không ấu trỉ như vậy chứ?...”Elisa ngờ vực.
-“Để đám con tin ăn..Mình đừng đụng tới...Nếu họ xảy ra chuyện gì thì mình đó là tại nó,chừng đó mình bắn 1 con tin vì cái tội giở trò.Tất cả hãy cẩn thận...Elisa...” Banyu hất hàm ra hiệu.
-“Vô đi...Nên nhớ,bất cứ anh giở trò gì thì hậu quả sẻ vô cùng tàn khốc...” Elisa hướng ra ngoài nói lớn.
-“Tôi biết...Tôi biết...Đừng lo,tôi biết suy nghỉ mà,không làm bậy đâu...” Đức nói lớn,cúi xuống cầm chồng hộp pizza lên,chầm chậm đi vào. Nghe hắn nói 1 câu 2 nghỉa, đám Ngọc Vân,Mai Thảo,Kim Chi cố nín cười,quả thật như vậy,hắn không làm bậy chút nào,chuyện gì hắn làm cũng đều suy tính rất cặn kẻ.
-“ Tôi mang tới 1 chục hộp pizza,5 hộp chay 5 hộp thịt gà mua ở nhà hàng của người hồi giáo,các vị có thể yên tâm hưởng dụng,gà được làm theo phương cách halal ...Phải tôi biết,các người nghỉ tôi giở trò sẻ không đụng tới, aiz, tuy hai bên chúng ta đối đầu nhưng người việt chúng tôi rất lịch sự.lể nghỉa phải có đấy... Còn nửa,tôi muốn gặp con tin của các người ,coi tình trạng họ ra sao để dể bề ăn nói với cấp trên...Yêu cầu nầy không quá đáng chứ?””Đức vừa nói vừa ngấm ngầm quan sát, không thấy đám Mỷ Thể chỉ thấy tụi in đô nép mình,đứng rãi rác.Như vậy thì quá tốt cho plan B nhưng hắn không vội,nhất định phải biết tụi nó tổng cộng có bao nhiêu người.
-“Haha..Hihi..Haha...”Hắn vừa nói xong ,cả đám in đô cười rộ lên...
-“Có gì vui sao?” Đức trố mắt...
-“Ha ha...Không vui sao được,không ngờ trên đời nầy có người ngu như vậy...Mày trộm 1 tỷ của tụi tao,giết Kartika,Baskoro và nhiều anh em khác bây giờ vác mặt tới trước mặt tụi tao không biết mình tự chui đầu vào rọ còn ra điều kiện nầy điều kiện nọ.Không vui sao được...”Lestari cười the thé.
-“Đúng vậy,hi hi...Người TQ có câu ‘Thiên đàng có lộ người không đi,địa ngục không lối người tìm tới vậy thì đừng trách ai...Ngươi còn trẻ..Aiz...” Elisa lắc đầu ‘tiếc nuối’...
-“Các người nên nhớ,tôi có bị gì thì sẻ không có người khác dám đứng ra làm người trung gian giửa 2 bên như vậy các người thoát được sao?Sẻ chết chắc...” Đức cố ý lớn tiếng hy vọng đám Mỷ Thể có thể nghe được...Từ lúc vừa bước vào ,không thấy bóng dáng đám Mỷ Thể ,hắn đã thầm mừng, tình hình dể hơn nhiều,không cần tìm cách dồn bên trái .Hắn vừa nói vừa nhìn mấy tên in đô đang cầm súng bên cạnh cửa sổ.Tổng cộng 7 người,thầm nghỉ không biết còn ai nửa không?nhưng đây là cơ hội quá tốt để ra tay.
Vừa suy nghỉ ,chân chậm rãi ‘vô tình’ tiến gần tới tên in đô đứng bên cửa sổ,trong đầu suy tính khi tên in đô nầy ngả xuống thì sẻ đoạt lấy khẩu súng trên tay nó.Nghỉ vậy Đức quay người hướng về chiếc xe buýt.
…
-“Bên ngoài hình như...Hình như ảnh đã tới,em nghe rỏ ràng tiếng nói của ảnh...”Bên trong , áp tai sát cửa nghe ngóng.Thanh Hiền mừng rở nói nhỏ,báo tin.
-Có nghe lầm không?-Sao có thể chứ?
-Chắn hắn tới cứu mình...
Mỷ Thể,Vân Anh bừng hy vọng...
-“Đúng là tiếng của ảnh mà..Nghe thử đi...” Thanh Hiền nhường chổ..Mỷ Thể áp tai nghe...
-Có nghe gì đâu...” Mỷ Thể thất vọng lắc đầu...
-“Đâu,để em nghe thử...” Đến lượt Vân Anh áp tai...
-“Hình như Thanh Hiền nói đúng đó...”Vân Anh cả mừng...
-“Nó dám mạo hiểm vậy sao?” Hai anh em Trường Giang,Steven bỉu môi khinh thường...
-“Thiệt ?” Mỷ Thể 1 lần nửa áp tai...Đúng vậy,là tiếng của hắn.
...
Cùng lúc nầy,bên ngoài tầm 400 thước,Mai Thảo,Thanh Phượng,Kim Chi,Thu Tâm,Phương Anh,Ngọc Như,Ngọc Vân,Mai Vy,Minh Hiền.Mắt đang tập trung vào ống nhắm vào mục tiêu của mình...9 xạ thủ 7 mục tiêu...Mai Vy ,Minh Hiền chỉ là phòng bị khi phát hiện bọn in đô có thêm người...Một phát một mạng,không thể hụt bởi vậy các nàng ai cũng có chút khẩn trương...
-“Đây là lúc mình ra tay,không có con tin thì không cần phải e dè trái hay phải...Sao hắn còn chần chờ...” Trên nóc xe buýt,mắt vẩn không rời ống nhắm,tai nghe cuộc đối thoại bên trong...Mai Vy ‘càu nhàu’...
-“Hắn làm việc có lý lẻ của hắn.Mình cứ chờ tín hiệu là được...” Không nóng không lạnh,mắt không rời ống nhắm,Thanh Phượng nói.
-“Nhìn kìa,thấy hình dáng nanh heo rừng chứng tỏ ảnh đang quay mặt về phía nầy để mình dể nhận diện,tất cả hãy tập trung vào mục tiêu của mình đi,trong tình hình nầy ảnh có thể ra tín hiệu bất cứ lúc nào...”Ngọc Vân có chút khẩn trương,với tài xạ thủ của người mình,không sợ bắn trật chỉ sợ hai người bắn cùng 1 mục tiêu,chậm 1 hay 2 giây hậu quả sẻ khó lường.
...
-“Nhóc kia,tao ăn muối còn nhiều hơn mầy ăn cơm...Mầy qua mặt được tao sao?” Banyu mĩm cười âm u...
-Lừa?Sao lại nói vậy?Không đâu,thượng cấp đang nghiên cứu tin rằng trước 6 giờ sáng mai sẻ có phản hồi.
-“Ngươi giả khờ cũng được hay khờ thiệt cũng được,cũng là câu nói đó ‘Thiên đàng có lộ người không đi,địa ngục không lối người tìm tới vậy thì đừng trách ai’ nhưng đừng lo tạm thời cái mạng của ngươi rất có giá trị,ngươi chưa chết được đâu...Ali,chiếu cố tên nầy cho kỷ...”Banyu phát tay ra lệnh nhưng lão chợt sửng sốt khi thấy nét mặt hắn bình tỉnh 1 cách kỳ lạ,hơn nửa trên miệng còn điểm 1 nụ cười mĩa mai. Nụ cười đó khiến Banyu biến sắc...Lảo cãm thấy có cái gì đó không đúng
-“ Nè,khi ông gặp Baskoro,nói tôi có lời thăm hỏi...” Đức đưa tay vuốt sóng mủi,đúng ra là đưa tay gãi gãi sóng mủi mình,một động tác mà hắn thích của nhân vật ‘Sở Lưu Hương’ bởi vậy dùng động tác nầy làm tín hiệu...
‘Bụp...’ Một tiếng ‘bụp’ khô khan vang lên, cũng là âm thanh cuối cùng Banyu nghe được,lảo ngã trên sàn nhà nghe 1 cái ‘’bịch’,đầu nở hoa,máu đỏ óc trắng văng tung tóe trên sàn nhà.Quá bất ngờ nên có lẻ lảo vẩn không biết mình vì sao mà chết.
Bụp...Bụp...Bụp...Bụp... Bụp...Bụp...Hầu như cùng lúc một loạt đạn xuyên tường trúng mục tiêu,từng thân thể ngả xuống.
Đã tính toán sẳn nên gả in đô đứng cạnh cửa sổ vừa ngả xuống.Đức nhanh nhẹn tới sát bên dể dàng đoạt lấy khẩu súng của gã đồng thời nép mình qua 1 bên tự hỏi không biết có còn tên nào bên trong?Nếu có thì sau khi nghe được tiếng động ngoài nầy chắc sẻ chạy ra coi chuyện gì như vậy sẻ bị các nàng tía...
Hắn nào biết trong đám in đô có 1 người mạng còn lớn...Thời điểm viên đạn đang bay tới,Elisa quay người nên xê dịch nửa bước kết quả là viên đạn bị lệch nhờ vậy mà còn sống sót.Biết có biến,theo phản xạ,Elisa nhanh nhẹn phóng người nằm rạp xuống sàn nhà,tạm thời ẩn mình sau xác chết của đồng bọn. Elisa biết địch có đội bắn tỉa có ống nhắm ‘nhìn thấy’ trong bóng tối nhưng nghỉ mãi không ra sao bọn ‘sniper’’ lại có thể phân biệt chính xác đến như vậy nên chỉ có người mình bị tỉa bỡi vậy không dám nhúc nhích,sợ bị phát hiện nên kiên nhẩn nằm im chờ thời cơ... im lặng giả chết,nghe ngóng,suy nghỉ tìm cách thoát thân.
-“Thục Linh,cứ để cúp điện...Anh nghỉ có thể còn vài tên in đô đang canh giử con tin...Khi biết chắc không còn tên nào thì em mở điện trở lại... ”Đức nói nhỏ vô micro trước ngực...
Lúc nầy,hắn cũng đang nép mình trong bóng tối ,thầm tính toán,bọn in đô nhốt con tin thì chắc chắn có 1 hoặc 2 tên canh giử cho nên nói Thục Linh khoan phục hồi hệ thống điện.Nhẩn nại chờ bọn nó ló đầu ra thì tĩa chúng...
-“Ừm...
Bóng tối bao trùm,bầu không khí yên tịnh ,con muổi bay cũng có thể nghe được đồng thời phản phất mùi chết chóc.
‘Banyu...Ali...’
‘Lestari...Elisa...’
Tên in đô đang canh giử đám con tin thì chợt nghe từ phía phòng khách có nhiều tiếng động sau đó tất cả im lìm vì vậy lớn tiếng hỏi ,từng bước từng bước đi chầm chậm tới,mủi súng chỉa về phía trước...
Elisa nghe tiếng người của mình nhưng,muốn nói ‘đừng ra đây mau kiếm chổ nấp ‘ nhưng sợ hắn phát hiện mình còn sống .Lúc nầy chẳng những không cứu được mà còn bị họa lây nên bất đắc dỉ không lên tiếng.
...
-“ Nghe giọng điệu của thằng in đô hình như là bên ngoài đã xẩy ra chuyện gì đó.”Thanh Hiền cả mừng...
-“Có..Có khi nào tụi khốn in đô chết hết rồi?” Vân Anh đặt giả thuyết.
-“Hừ..Em hỏi chị,chị hỏi ai đây?Nhưng hy vọng là vậy” Mỷ Thể hừ nhỏ,tai vẩn nghe ngóng...
-“Không chừng mấy con nầy nói đúng đó anh hai...” Nghe 3 nàng xù xì to nhỏ ...Quang Hãi bừng hy vọng.
-“Tao cũng hy vọng như vậy...Nà...Steven,Chí Hùng,mình đang cùng trên 1 chếc thuyền thì phải chiếu cố lẩn nhau...Nếu thấy có cơ hội,tôi hô lớn thì mình cùng nhau chạy...”Trường Giang âm hiểm nói,gã đang suy tính cùng nhau chạy nhưng gã sẻ chạy ở giửa hoặc phía sau đề phòng trường hợp tụi in đô nổ súng thì có người đi trước làm lá chắn cho dù người đó là Quang hãi thì đã sao chứ?Người không vì mình trời tru đất diệt nhất là lúc thập tử nhất sinh...
-“Ừm...Cùng nhau chạy...Đây là cách duy nhất..” Steven gật đầu...Thật ra,nói về tâm cơ,gả và Trường Giang kẻ 8 lạng,người nửa cân nên thừa biết Trường Giang đang nghỉ gì chỉ vì trong đầu cũng đang tìm cách lấy thằng khờ Chí Hùng làm lá chắn cho mình 1 khi có dịp...
Quang Hãi thì nghỉ khác,gả chuẩn bị tinh thần,thường ngày giỏi môn điền kinh,gả tin tưởng lúc náo loạn có thể chạy nhanh nhất...Ai chậm chân thì sẻ làm bia đở đạn cho mình...
Chí Hùng vẩn như người chết rồi,mặt gả ngơ ngác...
...
‘Banyu...Ali... Lestari...Elisa...’ Các người ở đâu,trả lời đi...” tên in đô tiếp tục gọi,lần nầy lớn tiếng hơn nhưng giọng nó vẻ đang khủng hoảng tinh thần.
Im lặng...
-“Có 1 thằng đang lấp ló...Thu Tâm dứt điểm nó...” Ngọc Vân ra lệnh...Nàng đang nhìn vào ống nhắm ảnh nhiệt hồng ngoại thấy tên in đô đang thập thò ...
-“ OK...” Mắt không rời ống nhắm,Thu Tâm đáp ngón tay siết nhẹ cò khẩu M95SP.
“Banyu...Ali... Lestari...Elisa...Các người ở đâu,trả lời đi...Gả in đô kêu lớn hai lần vẩn không thấy ai ừ hử khiến gả vô cùng khẩn trương.
Một tiếng ‘bụp’ khô khan,gả in đô ngả xuống ,thân hình khá to lớn chạm lên sàn gổ nghe 1 tiếng ‘rầm’.
...
-“Tôi nghỉ tên cuối cùng cũng đã chết...Có ai còn thấy còn tên nào không?” Sau 1 hồi quan sát trong ống nhắm,tuy có thể khẳng định hơn 90% nhưng để đề phòng thiếu sót,Ngọc Vân vẩn hỏi.
-“Tôi không thấy ..”Mai Thảo đáp...
-“Ừm...”Thanh Phượng đồng tình...
Mai Vy,Minh Hiền,Ngọc Như tất cả các nàng đều im lặng không nói gì ,ngấm ngầm đồng ý.
-“Thục Linh ,cho điện trở lại bình thường đi...” Ngọc Vân ra lệnh,nàng vừa dứt lời, đèn đường bên ngoài ,đèn trong biệt thự liền sáng trở lại.
Cảnh tượng thật ghê rợn,đám in đô người nào đầu cũng vở nát,máu,óc văng tung tóe khắp sàn nhà,trên tường.Ngay cả Đức cũng cãm thấy rờn rợn sống lưng.
-“Trần Đức...Có phải anh ở ngoài đó không?”đang trong bóng tối bổng đèn bật sáng.Trong lòng bừng hy vọng,Thanh Hiền thử mở hí cánh cửa,không thấy gả in đô bên ngoài hơn nửa khi nãy nghe văng vẳng tiếng của hắn vì vậy làm liều kêu lớn...
-“Là tôi đây,hết chuyện rồi nhưng các người khoan ...”Đức định nói ‘khoan ra’,hắn sợ các nàng thấy cãnh hãi hùng nầy thì sẻ bị ám ảnh...Đang nói,Đức dừng lại thầm cảnh giác vì hắn chợt thấy có cái gì đó không đúng,đám in đô bị bắn chết người nào đầu cũng bị bể nhưng có 1 xác của đàn bà hình như còn nguyên vẹn tuy trên người đẩm máu vì vậy bước tới gần muốn coi cho kỷ.Cái gì chứ những chiêu trò mánh mun này muốn qua mặt hắn là múa rìu qua mắt thợ.
Elisa lấy máu của Banyu và Eli bôi trét lên người nằm giả chết, trong đầu đang tính toán chờ có cơ hội thoát thân, ả âm thầm sẳn sàng ,trong tư thế nằm xấp,dưới bụng là khẩu súng, mắt mở hi hí theo dõi động tịnh, thấy hắn bước tới... chỉ cần trở mình,chụp lấy khẩu súng là hắn sẻ không còn mạng...
Tay Đức cũng đang cầm khẩu súng vừa lấy được trên người tên in đô bị bắn,hắn chĩa mủi súng lên người của ‘xác chết’,chầm chậm bước tới.
-“Hay quá...Hay quá,mình được cứu rồi” Ngay lúc nầy,Thanh Hiền mở lớn cửa chạy ra khỏi phòng, quá mừng rở ,miệng la lớn...
-“Đừng tới đây..”Theo phản xạ,Đức đưa tay ngăn không cho Thanh Hiền tới gần.Cùng lúc ‘xác chết’ vụt đứng dậy chụp lấy khẩu súng chỉa về hắn bóp cò...
‘Đùng’...
(Hết Phần IV - Chương 107 ... Xin mời đón xem tiếp Phần IV - Chương 108 )